• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 359: Giờ thì có chứng cứ rồi

Ngay khi cả nhóm đến phòng chờ VIP ở sân bay, họ đã nghe thấy tiếng chửi bới ở cửa.

“Cái sân bay chết tiệt gì đây, nói delay là delay, thời gian của tôi quý giá như vậy, các người đền nổi không? Bây giờ tôi yêu cầu các người lập tức sắp xếp một chiếc máy bay!”

“Còn nữa, tôi rất tức giận về hiệu quả làm việc của người Long Hạ các người, đây là nơi tệ nhất mà tôi từng tới!”

Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng chờ VIP, thấy Wilson đang tức giận hét ầm ĩ vào mặt các nhân viên ở sân bay.

Nasha ở bên cạnh dùng sức kéo mạnh cánh tay của anh ta, nhưng Wilson như bị ăn phải thuốc súng vậy, cố kéo thế nào cũng không được, không ngừng yêu cầu sân bay phải lập tức sắp xếp một chiếc máy bay riêng cho họ.

“Anh Wilson hôm nay nóng giận quá nhỉ”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, ung dung đi về phía trước.

“Vĩnh Khang, sao anh lại tới đây”.

Nasha có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Diệp Vĩnh Khang đi tới, nhưng nhiều hơn là vui mừng.

Đám người Quách Thụy Hoa và Gerald nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi vào cũng thấy khá bất ngờ.

Đặc biệt là sau lưng Diệp Vĩnh Khang có một vài người lạ mặt ở các độ tuổi khác nhau.

Wilson quay đầu lại, nhìn thấy nhóm người Diệp Vĩnh Khang, sau khi quét mắt qua người Đỗ Duy Minh và Lý Thanh Từ, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, tức giận nói: “Ai cho các người vào đây, đây là khu nghỉ VIP, lập tức cút ra ngoài cho tôi!”

“Đụ mẹ mày!”

Tiêu Chấn ở bên cạnh tức giận gầm lên: “Đây là địa phận của Long Hạ, là người Long Hạ, ở trong lãnh thổ của nước mình lại để cho mày chỉ chỉ trỏ trỏ à?”

Một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt Wilson, nhưng được dập tắt ngay lập tức.

“Được, vậy các người muốn thế nào thì như vậy đi, tôi vào nhà vệ sinh”.

Trong khi Wilson nói, anh ta vội vàng đi vòng qua đám người Diệp Vĩnh Khang.

“Anh Wilson”.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ tay ngăn cản: “Trong phòng nghỉ cũng có nhà vệ sinh, vì sao anh phải vội vàng ra ngoài như vậy làm gì? Có phải đã làm chuyện gì khuất tất rồi không?”

“Mẹ kiếp, có tin tôi kiện anh tội phỉ báng không hả?”

Wilson tức giận gầm lên.

“Anh muốn kiện ai đó là quyền tự do của anh”.

Lúc này, Đỗ Duy Minh tiến lên một bước, nhìn Wilson nghiêm mặt nói: “Anh Wilson, hiện giờ chúng tôi đang nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án giết người, phiền anh đi cùng với chúng tôi một chuyến”.

“À đúng rồi, chúng tôi thấy thân phận hiện giờ của anh cũng khá đặc biệt nên mới dùng cách này với anh, mong anh hợp tác”.

Dù thế nào đi nữa, Wilson cũng là một siêu sao quốc tế nổi tiếng thế giới, không thể bắt lấy anh ta rồi đè xuống đất như tội phạm thông thường được, đây là một sự tôn trọng giành cho anh ta.

“Ha ha ha, não của các người hỏng rồi à?”

Wilson bật cười, chỉ vào chính mình nói: “Nhìn cho rõ đi, tôi là Wilson, với thân phận của tôi, làm sao có thể giết người được”.

“Hay nói cách khác, cho dù tôi muốn trừ khử ai hoàn toàn không cần bản thân phải đích thân ra tay, lẽ nào tôi không biết thuê người sao?”

Lý Thanh Từ cười khẩy nói: “Đó là bởi vì anh không tin tưởng bất kỳ ai, bản thân anh cũng là một sát thủ khét tiếng, vì vậy hoàn toàn không cần phải thuê người”.

“Được rồi, anh Wilson, anh định chủ động hợp tác hay là để chúng tôi giúp anh hợp tác đây?”

Lý Thanh Từ lấy ra một chiếc còng tay chói lóa từ thắt lưng của mình.

“Thật là vô lý mà!”

Wilson cười khẩy, vẻ mặt khinh thường.

Đúng lúc này, anh ta đột nhiên vươn tay ra tóm lấy Lý Thanh Từ với tốc độ nhanh như chớp.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa tốc độ của Wilson quá nhanh khiến cho Lý Thanh Từ không kịp phản ứng!

Soạt!

Lúc này, đột nhiên một bóng người vụt tới đứng chắn trước mặt Lý Thanh Từ.

Bàn tay đã duỗi ra của Wilson không có thời gian thu lại nữa, thuận thế dùng khuỷu tay ghì chặt cổ người đó, sau đó lấy một khẩu súng lục nhỏ bằng ngà voi từ trong người ra, dí vào đầu đối phương, gầm lên giận dữ: “Lùi hết lại, nếu không tôi sẽ bắn!”

“Wilson, anh làm gì vậy!”

Gerald hét lên, các siêu cao bên cạnh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Wilson, anh mau thả anh ấy ra”.

Nasha càng lo lắng, nước mắt trào ra: “Rốt cuộc anh định làm gì vậy?”

“Anh mau bỏ súng xuống!”

Tiếu Chấn và một số thành vệ cũng rút súng lục ra nhắm vào Wilson.

Toàn bộ phòng chờ VIP bỗng chốc bị áp lực đè nặng.

“Đừng kích động, căng thẳng như vậy làm gì”.

Diệp Vĩnh Khang đang bị dí súng vào đầu ngược lại lại có biểu hiện nhẹ nhõm nhất.

“Vĩnh Khang!”

Lý Thanh Từ chỉ cảm thấy trái tim mình như đang bị thứ gì đó bóp nghẹt, cô ấy biết rằng nếu như vừa nãy Diệp Vĩnh Khang không tiến lên bảo vệ thì lúc này cô ấy đã bị bắt làm con tin rồi.

Diệp Vĩnh Khang cười khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho Lý Thanh Từ không cần căng thẳng.

“Wilson, vốn dĩ chúng tôi chỉ là suy đoán, không có bất kỳ bằng chứng chắc chắn nào, tuy nhiên đây là anh tự mình lòi đuôi chuột đấy nhé”.

“Không thể không thừa nhận rằng kỹ năng bắn súng của anh rất điêu luyện, nhưng là một sát thủ, cả tố chất tâm lý hay là năng lực quyết đoán của anh đều quá kém”.

“Nếu như đổi lại là tôi, đánh hơi được rằng sự delay của máy bay là có gì đó không đúng thì tôi sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không có chút do dự nào”.

“Ngoài ra, nếu như đội thanh tra tìm tới, tôi cũng sẽ bình tĩnh xử lý, tuyệt đối không hề nhảy dựng lên như anh, vì vậy hôm nay anh bị bắt là rất hợp tình hợp lý đấy”.

“Im miệng cho tôi!”

Wilson tức giận nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho các người, lập tức chuẩn bị máy bay cho tôi ra nước ngoài, liền, ngay và lập tức, nếu không tôi sẽ nổ súng!”

“Tôi nói này anh cứ nổi khùng lên như vậy làm gì, không phải vừa nãy nói rồi sao, là một sát thủ, anh nhất định phải có tâm lý vững vàng, bất kỳ cảm xúc nào cũng đều sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, sau đó đột nhiên nhìn thấy Tiêu Chấn móc một cuốn sổ tay ra bắt đầu ghi chép.

Điều này làm cho Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, thầm nghĩ đây thật sự là một đứa trẻ ngoan thích học hỏi, sát thủ ở trước mặt đang đe dọa tính mạng của con tin vậy mà vẫn còn có tâm trạng lấy giấy bút ra ghi chép?

“Vì vậy nên đại minh tinh Wilson à, anh cho rằng chuẩn bị một chiếc máy bay có thể sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào là một chuyện rất dễ dàng sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

Các cơ trên khuôn mặt Wilson khẽ co giật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì hãy chuẩn bị một chiếc trực thăng đổ đầy nhiên liệu và đặt ít nhất hai thùng dầu trên đó”.

“Ừm, cái này còn đáng tin hơn chút”.

Diệp Vĩnh Khang cười lãnh đạm: “Nhưng anh vẫn còn bỏ qua một điều, tính mạng của tôi so với tính mạng của đại minh tinh như anh hoàn toàn không đáng là bao”.

“Vậy anh có nghĩ rằng họ sẽ dùng một chiếc máy bay trực thăng để đổi lấy mạng sống của một người bình thường như tôi không?”

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang cũng không cho đối phương thời gian phản ứng, tiếp tục nói: “Hai lựa chọn, thứ nhất, một phát bắn chết tôi, anh cũng sẽ xong đời”.

“Thứ hai, nói cho tôi biết khẩu súng bắn tỉa mà anh dùng để gây án được cất giấu ở đâu. Đổi một chiếc trực thăng, như vậy anh vẫn có thể tiếp tục bắt giữ tôi làm con tin, cùng anh chạy thoát thân, bọn họ cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của cấp trên, một mũi tên trúng hai đích, anh thấy vậy tốt biết bao?”

Sắc mặt của Wilson đanh lại, lúc này lớp phòng bị trong lòng anh ta đã hoàn toàn bị Diệp Vĩnh Khang phá vỡ rồi, trầm mặc một lúc, nghiến răng nói: “Súng được giấu dưỡi khe máy lạnh ở chỗ ăn lẩu”.

Diệp Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Lý Thanh Từ: “Có chứng cứ rõ ràng rồi, có thể bắt người được rồi đấy”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom