Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351: Thỏi son
Diệp Vĩnh Khang quay đầu cười nói: “Hoá ra cô lại quan tâm tôi như thế cơ đấy”.
“Anh…”
Lý Thanh Từ đang định cãi lại, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bình thản cười nói: “Hung thủ còn không sợ rơi xuống dưới, cô còn sợ cái gì?”
Lý Thanh Từ ngẩn ra: “Hung thủ?”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, chỉ vào khoảng đất trống dưới chân: “Đây chính là nơi hung thủ bóp cò súng”.
Lý Thanh Từ ngơ ngác.
“Diệp Vĩnh Khang, nếu như anh không hiểu hay là không muốn nói, tôi không miễn cưỡng nữa, nhưng tôi không có thời gian để đùa với anh!”
Sắc mặt Lý Thanh Từ bỗng trở nên u ám.
“Tôi không hề đùa cô, tôi chắc chắn 100% rằng hung thủ đứng ở đây để bóp cò”.
Diệp Vĩnh Khang quay người nhìn Lý Thanh Từ.
“Thế nhưng…”
Lý Thanh Từ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Diệp Vĩnh Khang, không hề giống với dáng vẻ đang nói đùa, hoài nghi nói: “Nơi này cách nạn nhân ít nhất cũng phải ba nghìn năm trăm mét, từ khoảng cách xa như vậy mà có thể bắn trúng đầu của một người, điều này căn bản không có khả năng”.
“Hơn nữa, ban nãy tôi cũng đã nói với anh rồi, viên đạn đó xuyên qua đầu nạn nhân theo hướng ngang, mà nơi này…”
Lý Thanh Từ không thôi nghi hoặc, mặc dù biểu cảm của Diệp Vĩnh Khang rất nghiêm túc, thế nhưng cô ấy vẫn không có cách nào tin nổi hung thủ lại nổ súng ở nơi này.
“Cô quay người lại đi”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng.
“Anh lại muốn làm gì?”
Lý Thanh Từ đột nhiên có cảm giác bản thân không theo kịp tư duy của đối phương.
“Cô không quay người lại thì cũng được thôi, dù sao tôi cũng chẳng ngại có người đứng bên cạnh xem tôi đi tiểu”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa giơ tay kéo khoá quần xuống.
“Anh đúng là tên lưu manh!”
Lý Thanh Từ vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng quay người lại, nghe thấy tiếng nước róc rách phía sau, trong lòng thầm nghĩ sao người này lại không có tí văn minh nào như vậy!
“Cô có mang theo son không?”
Diệp Vĩnh Khang kéo khoá quần lên rồi hỏi Lý Thanh Từ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lý Thanh Từ cảm thấy sắp không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi.
“Đợi lát nữa cô sẽ biết ngay thôi, đưa son đây tôi dùng một lát”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ra.
“Anh…”
Lý Thanh Từ sắp phát điên, trong lòng nghĩ rốt cuộc hôm nay dây thần kinh nào của mình bị chập mà cứ phải nổi điên với cái tên này.
Thế nhưng cô ấy vẫn rút ra một thỏi son từ trong túi rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang.
“Ừ, Dior à, thế thì được, nếu mà là Armani hay Saint Laurent thì phải chạy xuống dưới một chuyến rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy rồi liếc mắt nhìn thỏi son, sau đó hài lòng gật đầu.
“Không ngờ anh cũng khá am hiểu về mấy cái này đấy, anh lấy son của tôi làm gì… Này, anh làm cái gì thế?”
Lý Thanh Từ vừa mới nói được một nửa, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên làm một động tác khiến cho cô ấy như muốn phát điên.
Chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang khom lưng, cầm lấy thỏi son rồi thẳng tay tô nhanh lên vị trí mà anh vừa đi tiểu ban nãy.
“Có phải anh bị điên rồi không?”
Lý Thanh Từ hét lên, có một loại kích động muốn dùng chân đá văng tên này từ trên sân thượng xuống dưới.
Nếu như muốn làm cho một người phụ nữ nổi giận chỉ trong nháy mắt, biện pháp trực tiếp nhất là làm hỏng thỏi son của cô ấy.
Mặc dù Lý Thanh Từ là phó đội trưởng trinh sát hình sự, thế nhưng dù gì cô ấy vẫn là một người phụ nữ.
Diệp Vĩnh Khang cũng không bận tâm, tiếp tục dùng thỏi son chà xát thật nhanh lên trên mặt đất.
Lý Thanh Từ tức tới phát run, đang chuẩn bị chửi mắng thì lại đột nhiên phát hiện ra một sự việc hết sức kỳ dị.
Nơi mà Diệp Vĩnh Khang vừa dùng son môi chà xát thật nhanh lên kia lại xuất hiện một vài điểm sáng nhỏ màu xanh bé bằng hạt đậu xanh!
“Xong!”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới hài lòng đứng thẳng người, chỉ vào mấy điểm sáng nhỏ trên đất kia rồi nói: “Hung thủ là một cao thủ hàng đầu, sau khi gây án còn dọn dẹp hiện trường vô cùng sạch sẽ”.
“Vậy nên muốn tìm thấy manh mối thì chỉ có thể bắt đầu với vết tích của thuốc súng được bắn ra khi hung thủ nổ súng”.
“Mà mắt thường căn bản không thể nào nhìn thấy vết tích thuốc súng bắn ra, vậy nên cần phải có một loại thuốc thử đặc thù”.
“Thành phần chính của nước tiểu là glucose, protein, muối vô cơ và một số hạt phân tử nhỏ, những thành phần này có thể sản sinh phản ứng hoá học với oxit sắt và titanium trong son môi, tạo ra một loại vật chất có thể nhanh chóng phản ứng hoá học với tàn dư bắn ra của thuốc súng”.
“Nhìn vào vết tích thuốc súng bắn ra này, hung thủ tuyệt đối là một cao thủ hàng đầu, bóp cò quyết đoán, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới súng và người hợp nhất làm một, vậy nên tàn dư bắn ra của thuốc súng mới tạo nên hình dáng như vậy”.
“Từ những điểm sáng nhỏ màu xanh này có thể đại khái phán đoán ra được thời điểm mà hung thủ bóp cò có lẽ là khoảng chín giờ năm mươi phút đến mười giờ tối ngày hôm qua”.
Lý Thanh Từ há hốc miệng.
Ban nãy tên này vẫn còn cười hi hi ha ha rất cợt nhả, nhưng khi tiến hành phân tích lại đột nhiên trở thành một nhà mưu lược hết sức cao siêu.
Logic chặt chẽ, vừa có lí lẽ vừa có chứng cứ, hơn nữa tư chất chuyên nghiệp của anh thật sự khiến cho Lý Thanh Từ vô cùng ngạc nhiên.
Người đàn ông này chỉ cần dùng một thỏi son môi và một bãi nước tiểu là đã có thể hoàn thành khối lượng công việc cần tới ít nhất ba ngày của cả đội pháp y chỉ trong vòng có mấy phút!
Mà những phán đoán của anh lại hết sức chuẩn xác, thời gian nạn nhân trúng đạn vừa khéo là chín giờ năm mươi sáu phút tối ngày hôm qua!
“Rốt cuộc anh có thân phận gì?”
Lý Thanh Từ càng cảm thấy tò mò về Diệp Vĩnh Khang.
Ban đầu vào lần đầu tiên gặp mặt, bởi vì sự kiện công trường xảy ra sự cố thương vong nặng nề, hơn nữa còn bị tình nghi cố ý giết người.
Khi đó, Lý Thanh Từ là người phụ trách vụ án này chỉ tiến hành thẩm vấn người phụ trách của công ty xây dựng Huyền Trúc theo đúng quy trình.
Thế nhưng tên này lại cứ như kẻ phát điên, dáng vẻ muốn liều mạng với cô ấy.
Sau này bởi vì cô ấy sơ suất nên bị người ta chuốc thuốc bắt cóc, thế rồi lại gặp được cái tên này.
Tên này lúc nào cũng hi hi ha ha, thế nhưng vào giây phút cuối cùng lại toát lên bản lĩnh kinh người, chỉ giơ tay lên là đã giết chết hai tên côn đồ hung hãn tàn bạo chỉ trong nháy mắt.
Sau đó, bởi vì tác dụng của thuốc, cô ấy và anh đã phát sinh quan hệ không thể miêu tả.
Khi đó sau khi xong việc, trong lòng Lý Thanh Từ khóc lóc sầu thảm cùng cực, lớn bằng ngần này rồi, cô ấy chưa từng có bạn trai, thậm chí ngay cả tay cũng chưa có người đàn ông nào chạm tới.
Thế nhưng lần đầu tiên của cô ấy lại mơ mơ hồ hồ như thế trao cho một tên khốn lăng nhăng.
Càng đáng giận hơn là sau khi xong việc, câu đầu tiên tên này nói với cô ấy lại là anh không thể chịu trách nhiệm.
Khi đó trái tim Lý Thanh Từ đã hoàn toàn vụn vỡ.
Tiếp đó là lần này, tên này vẫn cứ cà lơ phất phơ không chịu nghiêm túc, thế nhưng trong lúc cười nói lại vẫn thể hiện được bản lĩnh kinh người!
Đúng thật là một quái nhân!
Vậy nên Lý Thanh Từ vô cùng muốn biết, người này rốt cuộc có thân phận gì, rốt cuộc là một người như thế nào!
“Cô hỏi tôi à, không phải lần trước đã nói với cô rồi hay sao, tôi là một tên không nghề không nghiệp chỉ biết bám váy vợ mà thôi”.
Trên mặt Diệp Vĩnh Khang lại khôi phục lại dáng vẻ cà chớn.
“Không muốn nói thì thôi!”
Lý Thanh Từ nhíu mày hơi bực dọc.
Thật ra sau chuyện lần trước, cô ấy đã âm thầm tiến hành điều tra về Diệp Vĩnh Khang, thế nhưng lại không hề phát hiện ra bất cứ điểm đáng nghi nào.
Dựa theo tư liệu thì thật sự giống như những gì bản thân anh đã nói, anh chính là một tên không nghề nghiệp chỉ biết ăn bám vợ.
Chỉ là, một tên không nghề nghiệp chỉ biết ăn bám thì học đâu ra cái bản lĩnh kinh người tới vậy?
“Anh…”
Lý Thanh Từ đang định cãi lại, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bình thản cười nói: “Hung thủ còn không sợ rơi xuống dưới, cô còn sợ cái gì?”
Lý Thanh Từ ngẩn ra: “Hung thủ?”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, chỉ vào khoảng đất trống dưới chân: “Đây chính là nơi hung thủ bóp cò súng”.
Lý Thanh Từ ngơ ngác.
“Diệp Vĩnh Khang, nếu như anh không hiểu hay là không muốn nói, tôi không miễn cưỡng nữa, nhưng tôi không có thời gian để đùa với anh!”
Sắc mặt Lý Thanh Từ bỗng trở nên u ám.
“Tôi không hề đùa cô, tôi chắc chắn 100% rằng hung thủ đứng ở đây để bóp cò”.
Diệp Vĩnh Khang quay người nhìn Lý Thanh Từ.
“Thế nhưng…”
Lý Thanh Từ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Diệp Vĩnh Khang, không hề giống với dáng vẻ đang nói đùa, hoài nghi nói: “Nơi này cách nạn nhân ít nhất cũng phải ba nghìn năm trăm mét, từ khoảng cách xa như vậy mà có thể bắn trúng đầu của một người, điều này căn bản không có khả năng”.
“Hơn nữa, ban nãy tôi cũng đã nói với anh rồi, viên đạn đó xuyên qua đầu nạn nhân theo hướng ngang, mà nơi này…”
Lý Thanh Từ không thôi nghi hoặc, mặc dù biểu cảm của Diệp Vĩnh Khang rất nghiêm túc, thế nhưng cô ấy vẫn không có cách nào tin nổi hung thủ lại nổ súng ở nơi này.
“Cô quay người lại đi”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng.
“Anh lại muốn làm gì?”
Lý Thanh Từ đột nhiên có cảm giác bản thân không theo kịp tư duy của đối phương.
“Cô không quay người lại thì cũng được thôi, dù sao tôi cũng chẳng ngại có người đứng bên cạnh xem tôi đi tiểu”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa giơ tay kéo khoá quần xuống.
“Anh đúng là tên lưu manh!”
Lý Thanh Từ vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng quay người lại, nghe thấy tiếng nước róc rách phía sau, trong lòng thầm nghĩ sao người này lại không có tí văn minh nào như vậy!
“Cô có mang theo son không?”
Diệp Vĩnh Khang kéo khoá quần lên rồi hỏi Lý Thanh Từ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lý Thanh Từ cảm thấy sắp không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi.
“Đợi lát nữa cô sẽ biết ngay thôi, đưa son đây tôi dùng một lát”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ra.
“Anh…”
Lý Thanh Từ sắp phát điên, trong lòng nghĩ rốt cuộc hôm nay dây thần kinh nào của mình bị chập mà cứ phải nổi điên với cái tên này.
Thế nhưng cô ấy vẫn rút ra một thỏi son từ trong túi rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang.
“Ừ, Dior à, thế thì được, nếu mà là Armani hay Saint Laurent thì phải chạy xuống dưới một chuyến rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy rồi liếc mắt nhìn thỏi son, sau đó hài lòng gật đầu.
“Không ngờ anh cũng khá am hiểu về mấy cái này đấy, anh lấy son của tôi làm gì… Này, anh làm cái gì thế?”
Lý Thanh Từ vừa mới nói được một nửa, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên làm một động tác khiến cho cô ấy như muốn phát điên.
Chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang khom lưng, cầm lấy thỏi son rồi thẳng tay tô nhanh lên vị trí mà anh vừa đi tiểu ban nãy.
“Có phải anh bị điên rồi không?”
Lý Thanh Từ hét lên, có một loại kích động muốn dùng chân đá văng tên này từ trên sân thượng xuống dưới.
Nếu như muốn làm cho một người phụ nữ nổi giận chỉ trong nháy mắt, biện pháp trực tiếp nhất là làm hỏng thỏi son của cô ấy.
Mặc dù Lý Thanh Từ là phó đội trưởng trinh sát hình sự, thế nhưng dù gì cô ấy vẫn là một người phụ nữ.
Diệp Vĩnh Khang cũng không bận tâm, tiếp tục dùng thỏi son chà xát thật nhanh lên trên mặt đất.
Lý Thanh Từ tức tới phát run, đang chuẩn bị chửi mắng thì lại đột nhiên phát hiện ra một sự việc hết sức kỳ dị.
Nơi mà Diệp Vĩnh Khang vừa dùng son môi chà xát thật nhanh lên kia lại xuất hiện một vài điểm sáng nhỏ màu xanh bé bằng hạt đậu xanh!
“Xong!”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới hài lòng đứng thẳng người, chỉ vào mấy điểm sáng nhỏ trên đất kia rồi nói: “Hung thủ là một cao thủ hàng đầu, sau khi gây án còn dọn dẹp hiện trường vô cùng sạch sẽ”.
“Vậy nên muốn tìm thấy manh mối thì chỉ có thể bắt đầu với vết tích của thuốc súng được bắn ra khi hung thủ nổ súng”.
“Mà mắt thường căn bản không thể nào nhìn thấy vết tích thuốc súng bắn ra, vậy nên cần phải có một loại thuốc thử đặc thù”.
“Thành phần chính của nước tiểu là glucose, protein, muối vô cơ và một số hạt phân tử nhỏ, những thành phần này có thể sản sinh phản ứng hoá học với oxit sắt và titanium trong son môi, tạo ra một loại vật chất có thể nhanh chóng phản ứng hoá học với tàn dư bắn ra của thuốc súng”.
“Nhìn vào vết tích thuốc súng bắn ra này, hung thủ tuyệt đối là một cao thủ hàng đầu, bóp cò quyết đoán, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới súng và người hợp nhất làm một, vậy nên tàn dư bắn ra của thuốc súng mới tạo nên hình dáng như vậy”.
“Từ những điểm sáng nhỏ màu xanh này có thể đại khái phán đoán ra được thời điểm mà hung thủ bóp cò có lẽ là khoảng chín giờ năm mươi phút đến mười giờ tối ngày hôm qua”.
Lý Thanh Từ há hốc miệng.
Ban nãy tên này vẫn còn cười hi hi ha ha rất cợt nhả, nhưng khi tiến hành phân tích lại đột nhiên trở thành một nhà mưu lược hết sức cao siêu.
Logic chặt chẽ, vừa có lí lẽ vừa có chứng cứ, hơn nữa tư chất chuyên nghiệp của anh thật sự khiến cho Lý Thanh Từ vô cùng ngạc nhiên.
Người đàn ông này chỉ cần dùng một thỏi son môi và một bãi nước tiểu là đã có thể hoàn thành khối lượng công việc cần tới ít nhất ba ngày của cả đội pháp y chỉ trong vòng có mấy phút!
Mà những phán đoán của anh lại hết sức chuẩn xác, thời gian nạn nhân trúng đạn vừa khéo là chín giờ năm mươi sáu phút tối ngày hôm qua!
“Rốt cuộc anh có thân phận gì?”
Lý Thanh Từ càng cảm thấy tò mò về Diệp Vĩnh Khang.
Ban đầu vào lần đầu tiên gặp mặt, bởi vì sự kiện công trường xảy ra sự cố thương vong nặng nề, hơn nữa còn bị tình nghi cố ý giết người.
Khi đó, Lý Thanh Từ là người phụ trách vụ án này chỉ tiến hành thẩm vấn người phụ trách của công ty xây dựng Huyền Trúc theo đúng quy trình.
Thế nhưng tên này lại cứ như kẻ phát điên, dáng vẻ muốn liều mạng với cô ấy.
Sau này bởi vì cô ấy sơ suất nên bị người ta chuốc thuốc bắt cóc, thế rồi lại gặp được cái tên này.
Tên này lúc nào cũng hi hi ha ha, thế nhưng vào giây phút cuối cùng lại toát lên bản lĩnh kinh người, chỉ giơ tay lên là đã giết chết hai tên côn đồ hung hãn tàn bạo chỉ trong nháy mắt.
Sau đó, bởi vì tác dụng của thuốc, cô ấy và anh đã phát sinh quan hệ không thể miêu tả.
Khi đó sau khi xong việc, trong lòng Lý Thanh Từ khóc lóc sầu thảm cùng cực, lớn bằng ngần này rồi, cô ấy chưa từng có bạn trai, thậm chí ngay cả tay cũng chưa có người đàn ông nào chạm tới.
Thế nhưng lần đầu tiên của cô ấy lại mơ mơ hồ hồ như thế trao cho một tên khốn lăng nhăng.
Càng đáng giận hơn là sau khi xong việc, câu đầu tiên tên này nói với cô ấy lại là anh không thể chịu trách nhiệm.
Khi đó trái tim Lý Thanh Từ đã hoàn toàn vụn vỡ.
Tiếp đó là lần này, tên này vẫn cứ cà lơ phất phơ không chịu nghiêm túc, thế nhưng trong lúc cười nói lại vẫn thể hiện được bản lĩnh kinh người!
Đúng thật là một quái nhân!
Vậy nên Lý Thanh Từ vô cùng muốn biết, người này rốt cuộc có thân phận gì, rốt cuộc là một người như thế nào!
“Cô hỏi tôi à, không phải lần trước đã nói với cô rồi hay sao, tôi là một tên không nghề không nghiệp chỉ biết bám váy vợ mà thôi”.
Trên mặt Diệp Vĩnh Khang lại khôi phục lại dáng vẻ cà chớn.
“Không muốn nói thì thôi!”
Lý Thanh Từ nhíu mày hơi bực dọc.
Thật ra sau chuyện lần trước, cô ấy đã âm thầm tiến hành điều tra về Diệp Vĩnh Khang, thế nhưng lại không hề phát hiện ra bất cứ điểm đáng nghi nào.
Dựa theo tư liệu thì thật sự giống như những gì bản thân anh đã nói, anh chính là một tên không nghề nghiệp chỉ biết ăn bám vợ.
Chỉ là, một tên không nghề nghiệp chỉ biết ăn bám thì học đâu ra cái bản lĩnh kinh người tới vậy?
Bình luận facebook