Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 350: Gặp lại Lý Thanh Từ
"Chết tiệt, tôi không có ý đó!"
Diệp Vĩnh Khang vừa dứt lời, lập tức toát mồ hôi lạnh: "Nghe tôi giải thích, vừa rồi không phải như vậy, tôi chỉ là... Tôi chỉ là...”
Người vốn mồm mép nhanh nhạy như Diệp Vĩnh Khang bỗng trở nên lắp bắp, chỉ là mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
"Tôi muốn mời anh uống cà phê, gửi định vị cho anh rồi đấy, tôi ở đây đợi anh”.
May mà Lý Thanh Từ dường như không để ý, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mang theo một loại ngữ khí không thể phủ nhận, nói xong cô ấy cúp điện thoại luôn.
"Ơ, tôi còn chưa nói đồng ý mà”.
Diệp Vĩnh Khang không vui lẩm bẩm, anh rất khó chịu với giọng điệu ra lệnh của Lý Thanh Từ, đoán chừng cô gái này quen chỉ huy thuộc hạ của mình, cứ làm như thể cả thế giới này đều phải nghe theo mệnh lệnh của mình vậy.
Nhưng trong lòng mặc dù cảm thấy không vui, Diệp Vĩnh Khang vẫn vội vàng rửa mặt, lái chiếc xe polo nhỏ đi tới địa điểm đó.
Hai mươi phút sau, Diệp Vĩnh Khang gặp Lý Thanh Từ trong một quán cà phê.
Lý Thanh Từ hôm nay không mặc đồng phục, mà là một chiếc áo phông sáng màu đơn giản, cùng một chiếc quần jean dáng đứng, đầu buộc tóc đuôi ngựa, khiến người ta cảm nhận được sự trẻ trung đầy sức sống, lại có vẻ hiên ngang mạnh mẽ.
"Này, lâu rồi không gặp”.
Diệp Vĩnh Khang cố tỏ vẻ thoải mái, kéo ghế ra cười khanh khách ngồi xuống: "Không ngờ cô buộc tóc đuôi ngựa lên trông cũng đẹp đấy chứ, bộ đồ này rất hợp với cô, người không biết có khi còn cho rằng cô là học sinh trung học đó”.
Diệp Vĩnh Khang vừa ngồi xuống đã không ngừng khen ngợi, phụ nữ trời sinh đã mang gen thích được người khác khen ngợi.
Dù sao thì là thật hay giả chỉ cần là lời khen phụ nữ đều rất thích.
Tuy nhiên điều này dường như không có tác dụng với Lý Thanh Từ, cô ấy ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau đó nói với người phục vụ: "Xin chào, một ly Americano không đường”.
Diệp Vĩnh Khang gãi đầu nói: "Bình thường cô đều thích quyết định thay người khác sao?"
"Uống gì chả được, nói chuyện chính đi”.
Lý Thanh Từ không muốn nói nhảm, cầm lấy một tập tài liệu đặt lên trên bàn, nói: "Anh xem trước đi”.
"Đây là gì?"
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ mở tập tài liệu đó ra, bên trong là một bức ảnh vụ án.
Trong ảnh, một người đàn ông trung tuổi nằm dưới đất, đầu bị dập nát.
"Cho tôi xem cái này làm gì?"
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
Lý Thanh Từ thờ ơ nói: "Người chết, nam, bốn mươi sáu tuổi, chết vì một viên đạn xuyên qua thái dương, phần lớn cơ quan trong não bị tổn thương dẫn đến cái chết”.
"Thân phận người chết khá đặc biệt, là một doanh nhân, nhà từ thiện, nhà đầu tư nổi tiếng, một mình bỏ tiền xây dựng một trăm trường tiểu học hy vọng và hàng chục viện dưỡng lão miễn phí”.
"Trong cuộc chiến xóa đói giảm nghèo, tự mình đã giúp ít nhất hai mươi khu vực miền núi khó khăn thoát nghèo. Cấp trên ra lệnh cho chúng tôi phải giải quyết vụ án này, nếu đến thời hạn mà vụ án không thể giải quyết, toàn bộ Cục An ninh thành phố Giang Bắc phải cởi bỏ cảnh phục".
Diệp Vĩnh Khang sờ cằm: "Đã như vậy, người này là một người vô cùng tốt, cô gọi tôi tới không phải là nghi ngờ tôi làm đấy chứ?"
Lý Thanh Từ khẽ lắc đầu: "Điểm quan trọng của bức ảnh này là địa điểm gây án”.
"Địa điểm gây án?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm bức ảnh nói: "Đây là quảng trường Thành Bắc... Cô muốn nói là hung thủ đã làm như thế nào à?"
Lý Thanh Từ gật đầu: "Một viên đạn bắn tỉa tốc độ cao đã trúng người chết, nhưng xung quanh quảng trường Thành Bắc không có điểm bắn tỉa nào khớp với đường đạn, nên không thể xác định chính xác viên đạn bay từ đâu tới”.
"Vì vậy, tôi muốn nghe ý kiến của anh”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Các cô còn không rõ, tại sao lại nghĩ là tôi có thể hiểu chứ?"
"Tôi không thích cách giao tiếp này”.
Lý Thanh Từ lạnh lùng nói: "Đêm đó chỉ cần nhìn bản lĩnh của anh là biết anh không phải người thường, đương nhiên nếu anh không biết, hoặc là không muốn nói, tôi cũng không ép, tiền cà phê tôi đã thanh toán không cần cám ơn”.
Đối mặt với một người phụ nữ mà lời nói và hành động như được máy tính lập trình như Lý Thanh Từ, Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: "Được được được, sau này nói chuyện với cô tôi sẽ cố gắng chú ý”.
"Chỉ dựa vào bức ảnh này không thể nhìn ra được vấn đề gì lớn lắm, nếu tiện thì có thể dẫn tôi đến hiện trường xem thử không?"
Lý Thanh Từ cầm túi đứng lên: "Đi”.
"Tôi vẫn chưa uống xong cà phê”.
"Vậy anh từ từ uống đi, tôi chờ anh trên xe ở dưới lầu”.
Lúc nói, Lý Thanh Từ đã đi ra cửa mà không quay đầu lại.
"Ồ...”
Diệp Vĩnh Khang ở phía sau nhìn tách Americano còn chưa kịp uống, chỉ có thể cười trừ lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo.
Vụ án mạng xảy ra đêm qua, thi thể đã được gửi đến văn phòng pháp y để khám nghiệm tử thi, hiện trường chỉ còn lại hình vẽ người chết nằm trên mặt đất bằng phấn trắng.
"Khám nghiệm của cơ quan pháp y cho thấy viên đạn bắn xuyên vào thái dương nạn nhân bằng một đường đạn song song”.
"Nhưng thông qua camera, không phát hiện ra người khả nghi, hơn nữa những khu vực xung quanh đều thông thoáng, hoàn toàn không có nơi nào để ẩn nấp”.
Lý Thanh Từ quan sát xung quanh, cau mày giới thiệu tình hình chung.
"Một đường đạn song song?"
Hai tay Diệp Vĩnh Khang khẽ chống cằm, trầm ngâm một lúc sau mới bắt đầu quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên sân thượng của một tòa nhà cách đó khoảng ba nghìn mét.
"Viên đạn bay tới từ hướng này sao?"
Diệp Vĩnh Khang chỉ về hướng của tòa nhà.
"Sao anh biết được?"
Lý Thanh Từ nghi ngờ hỏi, vừa rồi cô ấy không nói rõ cho Diệp Vĩnh Khang biết viên đạn bay từ hướng nào tới.
"Vậy thì đúng rồi, đi theo tôi!"
Diệp Vĩnh Khang dẫn Lý Thanh Từ đi thẳng về phía tòa nhà.
"Anh dẫn tôi đi đâu?"
Lý Thanh Từ ở phía sau lưng hỏi.
"Tới chỗ hung thủ nổ súng!"
Diệp Vĩnh Khang nói xong cũng không quay lại, Lý Thanh Từ vừa mở miệng, đang định tiếp tục hỏi gì đó, nhưng lại nghe được Diệp Vĩnh Khang nói: "Đến nơi rồi sẽ biết, bây giờ nói nữa cũng không có ích lợi gì!"
"Anh...”
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Từ bị người ta trách móc như vậy, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng theo Diệp Vĩnh Khang đi về phía trước.
Diệp Vĩnh Khang đi phía trước trong mắt lóe lên ý đùa giỡn, thầm nghĩ không phải cô thích nói chuyện như vậy sao? Cứ như không ai biết không bằng.
Tòa nhà này cao hơn ba trăm mét và là tòa nhà cao thứ hai ở Giang Bắc.
Cả hai đi thang máy lên tận sân thượng.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Vẻ mặt Lý Thanh Từ khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang đi tới mép sân thượng mà không nói lời nào.
"Này, anh làm gì vậy, nguy hiểm!"
Lý Thanh Từ sợ tới mức vội vàng đi tới túm lấy Diệp Vĩnh Khang: "Anh điên rồi à sân thượng này không có lan can bảo vệ, anh muốn ngã xuống sao?"
Diệp Vĩnh Khang vừa dứt lời, lập tức toát mồ hôi lạnh: "Nghe tôi giải thích, vừa rồi không phải như vậy, tôi chỉ là... Tôi chỉ là...”
Người vốn mồm mép nhanh nhạy như Diệp Vĩnh Khang bỗng trở nên lắp bắp, chỉ là mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
"Tôi muốn mời anh uống cà phê, gửi định vị cho anh rồi đấy, tôi ở đây đợi anh”.
May mà Lý Thanh Từ dường như không để ý, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mang theo một loại ngữ khí không thể phủ nhận, nói xong cô ấy cúp điện thoại luôn.
"Ơ, tôi còn chưa nói đồng ý mà”.
Diệp Vĩnh Khang không vui lẩm bẩm, anh rất khó chịu với giọng điệu ra lệnh của Lý Thanh Từ, đoán chừng cô gái này quen chỉ huy thuộc hạ của mình, cứ làm như thể cả thế giới này đều phải nghe theo mệnh lệnh của mình vậy.
Nhưng trong lòng mặc dù cảm thấy không vui, Diệp Vĩnh Khang vẫn vội vàng rửa mặt, lái chiếc xe polo nhỏ đi tới địa điểm đó.
Hai mươi phút sau, Diệp Vĩnh Khang gặp Lý Thanh Từ trong một quán cà phê.
Lý Thanh Từ hôm nay không mặc đồng phục, mà là một chiếc áo phông sáng màu đơn giản, cùng một chiếc quần jean dáng đứng, đầu buộc tóc đuôi ngựa, khiến người ta cảm nhận được sự trẻ trung đầy sức sống, lại có vẻ hiên ngang mạnh mẽ.
"Này, lâu rồi không gặp”.
Diệp Vĩnh Khang cố tỏ vẻ thoải mái, kéo ghế ra cười khanh khách ngồi xuống: "Không ngờ cô buộc tóc đuôi ngựa lên trông cũng đẹp đấy chứ, bộ đồ này rất hợp với cô, người không biết có khi còn cho rằng cô là học sinh trung học đó”.
Diệp Vĩnh Khang vừa ngồi xuống đã không ngừng khen ngợi, phụ nữ trời sinh đã mang gen thích được người khác khen ngợi.
Dù sao thì là thật hay giả chỉ cần là lời khen phụ nữ đều rất thích.
Tuy nhiên điều này dường như không có tác dụng với Lý Thanh Từ, cô ấy ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau đó nói với người phục vụ: "Xin chào, một ly Americano không đường”.
Diệp Vĩnh Khang gãi đầu nói: "Bình thường cô đều thích quyết định thay người khác sao?"
"Uống gì chả được, nói chuyện chính đi”.
Lý Thanh Từ không muốn nói nhảm, cầm lấy một tập tài liệu đặt lên trên bàn, nói: "Anh xem trước đi”.
"Đây là gì?"
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ mở tập tài liệu đó ra, bên trong là một bức ảnh vụ án.
Trong ảnh, một người đàn ông trung tuổi nằm dưới đất, đầu bị dập nát.
"Cho tôi xem cái này làm gì?"
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
Lý Thanh Từ thờ ơ nói: "Người chết, nam, bốn mươi sáu tuổi, chết vì một viên đạn xuyên qua thái dương, phần lớn cơ quan trong não bị tổn thương dẫn đến cái chết”.
"Thân phận người chết khá đặc biệt, là một doanh nhân, nhà từ thiện, nhà đầu tư nổi tiếng, một mình bỏ tiền xây dựng một trăm trường tiểu học hy vọng và hàng chục viện dưỡng lão miễn phí”.
"Trong cuộc chiến xóa đói giảm nghèo, tự mình đã giúp ít nhất hai mươi khu vực miền núi khó khăn thoát nghèo. Cấp trên ra lệnh cho chúng tôi phải giải quyết vụ án này, nếu đến thời hạn mà vụ án không thể giải quyết, toàn bộ Cục An ninh thành phố Giang Bắc phải cởi bỏ cảnh phục".
Diệp Vĩnh Khang sờ cằm: "Đã như vậy, người này là một người vô cùng tốt, cô gọi tôi tới không phải là nghi ngờ tôi làm đấy chứ?"
Lý Thanh Từ khẽ lắc đầu: "Điểm quan trọng của bức ảnh này là địa điểm gây án”.
"Địa điểm gây án?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm bức ảnh nói: "Đây là quảng trường Thành Bắc... Cô muốn nói là hung thủ đã làm như thế nào à?"
Lý Thanh Từ gật đầu: "Một viên đạn bắn tỉa tốc độ cao đã trúng người chết, nhưng xung quanh quảng trường Thành Bắc không có điểm bắn tỉa nào khớp với đường đạn, nên không thể xác định chính xác viên đạn bay từ đâu tới”.
"Vì vậy, tôi muốn nghe ý kiến của anh”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Các cô còn không rõ, tại sao lại nghĩ là tôi có thể hiểu chứ?"
"Tôi không thích cách giao tiếp này”.
Lý Thanh Từ lạnh lùng nói: "Đêm đó chỉ cần nhìn bản lĩnh của anh là biết anh không phải người thường, đương nhiên nếu anh không biết, hoặc là không muốn nói, tôi cũng không ép, tiền cà phê tôi đã thanh toán không cần cám ơn”.
Đối mặt với một người phụ nữ mà lời nói và hành động như được máy tính lập trình như Lý Thanh Từ, Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: "Được được được, sau này nói chuyện với cô tôi sẽ cố gắng chú ý”.
"Chỉ dựa vào bức ảnh này không thể nhìn ra được vấn đề gì lớn lắm, nếu tiện thì có thể dẫn tôi đến hiện trường xem thử không?"
Lý Thanh Từ cầm túi đứng lên: "Đi”.
"Tôi vẫn chưa uống xong cà phê”.
"Vậy anh từ từ uống đi, tôi chờ anh trên xe ở dưới lầu”.
Lúc nói, Lý Thanh Từ đã đi ra cửa mà không quay đầu lại.
"Ồ...”
Diệp Vĩnh Khang ở phía sau nhìn tách Americano còn chưa kịp uống, chỉ có thể cười trừ lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo.
Vụ án mạng xảy ra đêm qua, thi thể đã được gửi đến văn phòng pháp y để khám nghiệm tử thi, hiện trường chỉ còn lại hình vẽ người chết nằm trên mặt đất bằng phấn trắng.
"Khám nghiệm của cơ quan pháp y cho thấy viên đạn bắn xuyên vào thái dương nạn nhân bằng một đường đạn song song”.
"Nhưng thông qua camera, không phát hiện ra người khả nghi, hơn nữa những khu vực xung quanh đều thông thoáng, hoàn toàn không có nơi nào để ẩn nấp”.
Lý Thanh Từ quan sát xung quanh, cau mày giới thiệu tình hình chung.
"Một đường đạn song song?"
Hai tay Diệp Vĩnh Khang khẽ chống cằm, trầm ngâm một lúc sau mới bắt đầu quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên sân thượng của một tòa nhà cách đó khoảng ba nghìn mét.
"Viên đạn bay tới từ hướng này sao?"
Diệp Vĩnh Khang chỉ về hướng của tòa nhà.
"Sao anh biết được?"
Lý Thanh Từ nghi ngờ hỏi, vừa rồi cô ấy không nói rõ cho Diệp Vĩnh Khang biết viên đạn bay từ hướng nào tới.
"Vậy thì đúng rồi, đi theo tôi!"
Diệp Vĩnh Khang dẫn Lý Thanh Từ đi thẳng về phía tòa nhà.
"Anh dẫn tôi đi đâu?"
Lý Thanh Từ ở phía sau lưng hỏi.
"Tới chỗ hung thủ nổ súng!"
Diệp Vĩnh Khang nói xong cũng không quay lại, Lý Thanh Từ vừa mở miệng, đang định tiếp tục hỏi gì đó, nhưng lại nghe được Diệp Vĩnh Khang nói: "Đến nơi rồi sẽ biết, bây giờ nói nữa cũng không có ích lợi gì!"
"Anh...”
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Từ bị người ta trách móc như vậy, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng theo Diệp Vĩnh Khang đi về phía trước.
Diệp Vĩnh Khang đi phía trước trong mắt lóe lên ý đùa giỡn, thầm nghĩ không phải cô thích nói chuyện như vậy sao? Cứ như không ai biết không bằng.
Tòa nhà này cao hơn ba trăm mét và là tòa nhà cao thứ hai ở Giang Bắc.
Cả hai đi thang máy lên tận sân thượng.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Vẻ mặt Lý Thanh Từ khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang đi tới mép sân thượng mà không nói lời nào.
"Này, anh làm gì vậy, nguy hiểm!"
Lý Thanh Từ sợ tới mức vội vàng đi tới túm lấy Diệp Vĩnh Khang: "Anh điên rồi à sân thượng này không có lan can bảo vệ, anh muốn ngã xuống sao?"
Bình luận facebook