• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 348: Lời khẩn cầu của Nasha

Loại người thấp hèn?

Nghe thấy mấy chữ này, cổ tay Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khựng lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Gerald bằng ánh mắt bình tĩnh tới mức khiến người khác sợ hãi.

“Anh nhìn tôi…”

Gerald đang chuẩn bị tiếp tục nhục mạ, nhưng vào khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên cảm thấy trái tim mình giống như bị thứ gì đó đâm mạnh vào.

Một cảm giác khiếp sợ không thể nói rõ đột nhiên dâng lên từ sống lưng mà chẳng có lý do gì.

Loại cảm giác này giống như các loài sinh vật đối diện với thiên địch của mình, cảm giác khiếp sợ sẵn có từ lúc sinh ra, ăn sâu vào trong gen.

Không khí của cả phòng bao cũng hạ thấp xuống cực điểm chỉ trong nháy mắt, cứ như đã bị rút cạn nhiệt độ.

“Vĩnh Khang!”

Nasha là người đầu tiên phản ứng lại, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội vàng giữ chặt lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, sau đó lớn tiếng quát Gerald: “Gerald, còn không mau xin lỗi đi!”

Nasha dường như mang theo cả tiếng nức nở mà thét lên mấy chữ này.

Bởi vì cô ấy không chỉ biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang mà còn hiểu Diệp Vĩnh Khang là một người như thế nào!

Mặc dù anh sinh sống ở nước ngoài trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng bên trong máu thịt lại ẩn chứa tình yêu nước vô cùng mãnh liệt.

Anh có tính cách hiền lành, thường ngày đùa vui cười hi hi ha ha cũng là bình thường, nhưng nếu như có ai dám lấy nước Long Hạ ra để đùa thì Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ lập tức lật mặt!

Rất rõ ràng, Gerald thốt ra mấy chữ “loại người thấp hèn” đã mang theo cả ý kỳ thị khu vực, đây là giới hạn tuyệt đối không được phép chạm tới của Diệp Vĩnh Khang!

“Vĩnh Khang, Vĩnh Khang, em xin anh đấy, anh nể mặt em có được không, em cầu xin anh đấy!”

Nasha lắc cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, nức nở van xin.

Bởi vì cô ấy biết Diệp Vĩnh Khang có dũng khí này, cũng có thực lực giết chết Gerald ngay tại chỗ!

Diệp Vĩnh Khang khẽ quay đầu lại, nhìn thấy Nasha ngồi đó cầu xin, đột nhiên nhớ lại ban đầu khi Nasha van xin anh đừng rời đi cũng là ánh mắt như vậy.

Một lúc sau, Diệp Vĩnh Khang khẽ thở hắt ra một hơi, hơi thở tàn bạo trên người cũng dần tan biến.

“Được, anh đồng ý với em”.

Diệp Vĩnh Khang giơ tay ra khẽ lau đi những giọt lệ trên khoé mắt của Nasha.

Đây là một lần phá lệ của anh, Gerald dám nói ra những lời như vậy, trong bộ luật của Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối chỉ có một con đường chết!

Thế nhưng lần này, anh bằng lòng phá lệ một lần vì Nasha.

Bởi vì trước đây anh đã từng cự tuyệt lời van xin của Nasha một lần, vậy nên lần này anh không có cách nào cự tuyệt thêm nữa.

“Nasha, đợi lát nữa Wilson quay lại, nhìn thấy em thế này, với tính khí của anh ta e rằng sẽ làm ầm lên một trận cho xem”.

Gerald vừa rồi hoàn toàn bị chấn động vì khí thế trên người Diệp Vĩnh Khang, lúc này cũng không dám chọc giận Diệp Vĩnh Khang thêm nữa, chỉ có thể nói bóng nói gió đầy kỳ quái.

Lúc này Nasha mới phản ứng trở lại, vội vàng buông bàn tay đang ôm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang ra.

Gerald cười nói: “Wilson cũng kỳ thật đấy, cũng đi sắp cả nửa tiếng đồng hồ rồi, có phải là rớt vào cái bồn cầu nào rồi không?”

“Mấy ngày nay bụng dạ anh ấy vốn dĩ không được tốt lắm”.

Nasha vội vàng giải thích.

“Hay là đi xem thử xem, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Một người trong số đó hơi lo lắng hỏi.

Gerald xua tay cười nói: “Wilson thì có thể xảy ra chuyện gì, với khả năng của anh ta, không khiến cho người khác gặp chuyện đã là tốt lắm rồi”.

“Mấy người đang nói gì thế, náo nhiệt nhỉ”.

Đúng lúc này, Wilson cũng bước từ ngoài cửa vào.

“Nasha vừa lo lắng anh vào nhà vệ sinh lâu như vậy liệu có phải rơi vào trong bồn cầu rồi hay không”.

Gerald cười nói.

Wilson phá lên cười ha ha, khẽ vỗ bụng nói: “Bụng tôi hơi khó chịu chút, món lẩu này đúng thật là đỉnh, gọi thêm cho tôi một phần sách bò đi”.

“Ha ha, anh Diệp cũng ở đây sao, thất lễ thất lễ, ly này kính anh”.

So với mấy người Gerald, Wilson rõ ràng là hiền hoà và lịch sự hơn, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang cũng đang ở bên cạnh thì vội vàng chủ động nâng một ly rượu vang lên.

Diệp Vĩnh Khang cũng khẽ cười nâng ly rượu lên cụng ly với đối phương, nhưng đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Kỳ lạ, trên tay anh ta sao lại có…

“Vĩnh Khang, anh tuyệt đối đừng so tửu lượng với Wilson, tửu lượng của anh ấy tốt lắm, anh chắc chắn không uống thắng được anh ấy đâu”.

Nasha thân mật khoác lấy cánh tay của Wilson, trong mắt ngập tràn vẻ sùng bái và tình yêu.

Diệp Vĩnh Khang cũng hoàn hồn lại từ trong mạch suy nghĩ ban nãy, cười ha ha nói: “Vậy sao, xem ra hôm nay tôi phải dựa vào bàn mà đi rồi”.

Những tiếng cười nói cứ thế vang lên không ngớt, tất cả mọi người đều chìm trong niềm vui của thành công lần này.

Cùng lúc này, tại thành phố Bắc Lý cách Hỗ Thị chưa tới hai tiếng đồng hồ đi xe.

“Bà Diệp, lần này bà nhất định phải giúp cháu báo thù, nếu như không giải quyết chuyện này thì sau này đời cháu sẽ hoàn toàn tiêu tùng mất!”

“Bà Diệp, Diệp Thiên Minh là bố nuôi của cháu, mặc dù ông ấy không còn nữa, nhưng lúc trước khi ông ấy còn sống đã từng nói có chuyện gì cũng đều có thể đến tìm mấy người”.

Lưu Tử Phong quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa khổ sở cầu xin, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao ngạo thường ngày mà càng giống như một con chó hoang hơn.

Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, anh ta đã từ trên đỉnh cao không ai với tới rơi xuống hố sâu vạn trượng.

Những kẻ thường ngày chỉ biết gọi dạ bảo vâng nay lại lập tức vạch rõ giới hạn với anh ta.

Ngay cả truyền thông Thiên Vực cũng lập tức ra thông cáo khai trừ Lưu Tử Phong vĩnh viễn để tránh bị lôi vào vòng xoáy dư luận!

Có thể nói bây giờ Lưu Tử Phong còn thảm thương hơn cả một con chó không nhà.

Mà hy vọng duy nhất của anh ta chính là nhà họ Diệp ở Bắc Lý.

Chỉ khi nhà họ Diệp chịu ra tay thì anh ta mới có thể lấy lại ánh hào quang khi trước!

Ngay giữa phòng, một bà cụ mặc Hán phục, tay chống gậy đầu rồng, mặc dù tóc đã bạc trắng thế nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt quắc thước toát lên khí thế không giận mà uy.

Người này chính là lão phu nhân nắm giữ thực quyền của gia tộc giàu có nhà họ Diệp tiếng tăm lừng lẫy phương Bắc!

“Thứ chó má nhà cậu là cái thá gì, dựa vào đâu mà chúng tôi phải giúp cậu?”

Một kẻ bề dưới nhà họ Diệp tiến lên trước đá mạnh vào người Lưu Tử Phong.

“Dừng tay”.

Lão phu nhân khẽ giơ tay lên, sau khi nhìn Lưu Tử Phong mấy giây thì chậm rãi lên tiếng: “Cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?”

Lưu Tử Phong chẳng buồn bận tâm tới nỗi đau đớn trên người, vội vàng bò dậy khóc lóc thảm thiết, nói: “Cảm ơn bà Diệp, cháu muốn bà giúp cháu đối phó với một người tên là Diệp Vĩnh Khang, chính anh ta đã hại cháu thành ra thảm thương như vậy”.

“Nếu như không thể báo mối thù này thì nỗi thống hận trong lòng cháu thật sự không thể xoá tan được, chỉ cần giải quyết được Diệp Vĩnh Khang là cháu có thể chờ thời trở lại được rồi. Tới lúc đó cháu nhất định sẽ dốc sức vì bà Diệp, làm trâu làm ngựa cho bà!”

“Diệp Vĩnh Khang?”

Sắc mặt lão phu nhân lập tức thay đổi, vội vàng hỏi; “Diệp Vĩnh Khang nào cơ?”

Lưu Tử Phong nghiến răng nói: “Giang Bắc, người đàn ông của tổng giám đốc dự án khu sản nghiệp, một tên chó má chỉ biết ăn bám!”

Vừa nói hết câu, bầu không khí trong biệt thự nhà họ Diệp lập tức trở nên kỳ dị.

“Bà Diệp, mấy người…”

Lưu Tử Phong nói với vẻ mặt khó hiểu.

Một lúc sau, người nhà họ Diệp đang ngồi xung quanh đột nhiên phá lên cười ha ha.

Ngay cả lão phu nhân cũng nở một nụ cười thú vị, nhìn Lưu Tử Phong rồi chậm rãi lên tiếng: “Cậu có biết Diệp Vĩnh Khang ở Giang Bắc có quan hệ như thế nào với nhà họ Diệp chúng tôi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom