Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341: Để tôi thử xem
Mọi người đứng gần đó đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, thậm chí còn nghi ngờ sếp Hạ trước mặt này không phải sếp Hạ mà thường ngày họ quen biết.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, hung dữ đánh người, hút thuốc…
Lúc này cô khác hoàn toàn với Hạ Huyền Trúc thường ngày nhẹ nhàng đoan trang, hiền lành dịu dàng.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không nghĩ như vậy.
Anh biết rằng cho dù là Hạ Huyền Trúc trước mặt hay Hạ Huyền Trúc thường ngày đều là cùng một người, đều là cô gái mà anh đem lòng yêu sâu đậm.
Người phụ nữ tưởng chừng như bất bình thường trước mặt anh này chẳng qua chỉ là một mặt khác của Hạ Huyền Trúc mà thôi.
Không ai có thể tốt bụng mãi mãi, không ai có thể lúc nào cũng dịu dàng duyên dáng.
Diệp Vĩnh Khang hiểu rất rõ, trong lòng Hạ Huyền Trúc lúc này đang khó chịu đến mức nào.
Dự án khu sản nghiệp là dự án do cô tự mình toàn quyền quyết định, tự mình điều khiển, tự mình lên kế hoạch.
Vì dự án này, cô đã phải bỏ ra rất nhiều, đồng thời cũng phải tốn rất nhiều thứ không liên quan đến vật chất.
Hầu như ngày nào cũng tăng ca, bất kể lúc nào cũng đều nghĩ đến công việc, thậm chí không màng chuyện hi sinh dành thời gian cho con gái và chồng.
Thấy bước cuối cùng sắp thuận lợi hoàn thành rồi thì lại đột nhiên xuất hiện một mớ hỗn độn.
Việc đình công của Triệu Nhã Lan, nhìn thì có vẻ chỉ là sự rút lui trước giờ của một MC, nhưng Hạ Huyền Trúc hiểu rất rõ, hành động này của Triệu Nhã Lan đủ để gián tiếp đưa khu sản nghiệp vào chỗ chết!
Cho dù hôm nay có bao nhiêu ngôi sao quốc tế ở đây, nếu một buổi biểu diễn mà không có MC thì buổi biểu diễn này nhất định sẽ thất bại.
Những người đang theo dõi buổi biểu diễn này cả trong và ngoài cộng lại cũng phải đến hàng trăm triệu con mắt.
Nếu như xảy ra chút sơ hở thì nước bọt của dư luận có thể nhấn chìm toàn bộ khu sản nghiệp và không thể vớt lên được!
Đó là lý do vừa rồi vì sao Hạ Huyền Trúc ra tay tàn nhẫn như vậy, trực tiếp ra lệnh cho Hoàng Thử Lang đánh Triệu Nhã Lan.
Còn về phần hậu quả Hạ Huyền Trúc không muốn nghĩ tới nữa, dự án này một khi bị phá hủy cũng chỉ là chuyện nổ một phát súng hay hai phát súng vào đầu cô mà thôi.
Dù sao cũng chết thì chết bằng cách nào cũng được!
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm xót xa.
Mặc dù anh biết rất rõ, cho dù buổi biểu diễn này bị làm cho bung bét, chỉ cần anh điều động quan hệ và lý lịch vững mạnh của mình thì dự án khu sản nghiệp vẫn sẽ hot bỏng tay.
Thậm chí anh còn có thể âm thầm chi tiền phía sau, bảo các doanh nghiệp lớn tới tranh giành hợp tác.
Nhưng anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Hạ Huyền Trúc.
Nhưng chuyện này nên làm thế nào đây?
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cho dù anh có bối cảnh hùng hậu và năng lực mạnh mẽ thì cũng không thể trong vài phút đào ra một MC được?
“Hay là bảo ông Quách nghĩ cách xem, chọn đại một MC trong công ty của ông ấy qua đây cứu hiện trường trước?”
Lưu Đại Hải đặc biệt tới giúp đỡ ngày hôm nay đột nhiên cho ý kiến.
Tuy nhiên ý kiến này của ông ta đổi lại lại là cái lắc đầu cười khổ của mọi người.
“Ông Lưu, chuyện này không đơn giản như vậy đâu”.
Quách Thụy Hoa liếc nhìn Lưu Đại Hải, hít sâu một hơi: “Mặc dù MC không phải là khách mời biểu diễn, nhưng cũng không phải kiểu chọn bừa một người là có thể thay thế được”.
“Cần phải có năng lực tốt, sức hấp dẫn lớn, cùng với sự công nhận của khán giả”.
“Những người hâm mộ lần này không chỉ nhắm tới Lưu Tử Phong mà Triệu Nhã Lan cũng là một điểm nhấn của buổi biểu diễn này”.
“Ông nghĩ mà xem, đến lúc đó trước ánh mắt của hàng triệu khán giả đột nhiên nhảy ra một người không ai biết mặt gọi tên, fans có thể không nổi giận sao?”
“Ngay cả khi có hơn chục siêu sao quốc tế xuất hiện phía sau, buổi biểu diễn này cũng đừng nghĩ tới việc tiếp tục nữa, fans hoàn toàn không cho chúng ta cơ hội tiếp tục đâu!”
Lời nói của Quách Thụy Hoa đồng thời dập tắt tia hi vọng cuối cùng trong lòng mọi người.
Ánh mắt mọi người lúc này đều tràn đầy lo sợ và bất lực.
Lẽ nào dự án khu sản nghiệp thật sự sắp đi tong rồi sao?
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy bộ dạng đó của Hạ Huyền Trúc, trong lòng cảm thấy rất thương xót, khi đang chuẩn bị tiến tới an ủi vài câu, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói bình tĩnh.
“Để tôi thử xem”.
Mọi người quay đầu theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện người này chính là Trần Tiểu Túy.
“Cô Trần, chuyện này…”
Đường Văn Nguyên cảm thấy rất khó hiểu, vừa rồi Quách Thụy Hoa đã nói rõ ràng như vậy, đây không phải là chuyện có thể chọn bừa một người là có thể thay thế được.
Hạ Huyền Trúc cũng liếc nhìn Trần Tiểu Túy bằng ánh mắt cảm ơn, nhưng sau đó lại khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng tôi chấp nhận lòng tốt này của cô, nhưng chuyện này thật sự hết cách rồi.
“Sếp Hạ, chị nghe tôi nói đã”.
Trần Tiểu Túy có thể nhìn ra được suy nghĩ của mọi người, bình tĩnh nói: “Vừa nãy sếp Quách nói MC này cần có năng lực tốt, sức hấp dẫn lớn cùng với sự công nhận của công chúng”.
“Hầu hết những người tới xem buổi biểu diễn hôm nay đều là người Giang Bắc”.
“Tôi tự cho rằng, mình lăn lộn ở Giang Bắc những năm nay, ba từ Trần Tiểu Túy này cũng có một chút sức hút, mọi người cũng có chút công nhận đối với tôi”.
“Hơn nữa, cho dù là một cách ngu xuẩn không có hiệu quả vì vẫn tốt hơn là khoanh tay chờ chết, nếu đã xác định là sẽ chết, tại sao không coi như là một cơ hội cứu vãn một lần?”
Sau khi nghe giải thích xong, mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt ai nấy đều xoẹt qua một tia sáng.
Mặc dù ý kiến này của Trần Tiểu Túy có vẻ đột ngột nhưng khi nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý.
Xét về danh tiếng và tầm ảnh hướng, nghe đồn ở Giang Bắc, Trần Tiểu Túy được coi là nữ thần của phái nam, người phụ nữ kỳ diệu của giới kinh doanh, là thần tượng của không ít cô gái.
Ít nhất thì ở Giang Bắc, giữa danh giới của ba điểm này, sức ảnh hưởng của Trần Tiểu Túy chắc chắn không thua kém Triệu Nhã Lan.
Hơn nữa đúng như những gì cô ấy nói, chuyện đã đến nước này rồi, thử một lần thì có sao?
“Vợ à, để Tiểu Túy thử đi!”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói: “Dù sao cũng là chém đầu, chém một nhát hay chém hai nhát cũng không khác gì, nếu như thử nói không chừng lại có thể xuất hiện một chút kỳ tích!”
Ánh mắt của những người khác đồng thời đặt vào người Hạ Huyền Trúc, mặc dù không nói gì, nhưng ý tứ trong ánh mắt của họ hoàn toàn đồng nhất với lời nói của Diệp Vĩnh Khang.
Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu, nhìn mọi người rồi nhìn Trần Tiểu Túy, sau ba giây, cô đưa ra quyết định một cách dứt khoát: “Làm như vậy đi, cô Trần, vất vả cho cô rồi!”
“Tất cả các phòng ban lập tức hoạt động, ánh sáng, âm thanh, biên đạo, thợ trang điểm, toàn bộ vào việc cho tôi!”
Quách Thụy Hoa lập tức lao vào hậu đài, giơ cao hai tay ra lệnh.
Cùng lúc đó, Trần Tiểu Túy cũng nhanh chóng chọn một cái váy đen dạ hội đen lệch vai, sau đó thợ trang điểm make up cho cô ấy một lớp nền đơn giản để lên sân khấu.
Đếm ngược trên màn hình lớn ở bên ngoài sân khấu đã chính thức bắt đầu.
Hàng chục nghìn người hâm mộ có mặt hò hét đến khản cổ, không khí của buổi biểu diễn được đẩy lên cao trào.
Trần Tiểu Túy đứng trước gương, thở dài một hơi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, sau đó cầm lấy micro, kiên quyết đi về phía lối dẫn tới sân khấu.
“Tiểu Túy”.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói của Diệp Vĩnh Khang.
Trần Tiểu Túy quay đầu lại.
Diệp Vĩnh Khang nhướng mày nói: “Em chắc chắn chứ?”
Trần Tiểu Túy không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với Diệp Vĩnh Khang rồi quay đầu, dứt khoát bước vào lối dẫn lên sân khấu.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, hung dữ đánh người, hút thuốc…
Lúc này cô khác hoàn toàn với Hạ Huyền Trúc thường ngày nhẹ nhàng đoan trang, hiền lành dịu dàng.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không nghĩ như vậy.
Anh biết rằng cho dù là Hạ Huyền Trúc trước mặt hay Hạ Huyền Trúc thường ngày đều là cùng một người, đều là cô gái mà anh đem lòng yêu sâu đậm.
Người phụ nữ tưởng chừng như bất bình thường trước mặt anh này chẳng qua chỉ là một mặt khác của Hạ Huyền Trúc mà thôi.
Không ai có thể tốt bụng mãi mãi, không ai có thể lúc nào cũng dịu dàng duyên dáng.
Diệp Vĩnh Khang hiểu rất rõ, trong lòng Hạ Huyền Trúc lúc này đang khó chịu đến mức nào.
Dự án khu sản nghiệp là dự án do cô tự mình toàn quyền quyết định, tự mình điều khiển, tự mình lên kế hoạch.
Vì dự án này, cô đã phải bỏ ra rất nhiều, đồng thời cũng phải tốn rất nhiều thứ không liên quan đến vật chất.
Hầu như ngày nào cũng tăng ca, bất kể lúc nào cũng đều nghĩ đến công việc, thậm chí không màng chuyện hi sinh dành thời gian cho con gái và chồng.
Thấy bước cuối cùng sắp thuận lợi hoàn thành rồi thì lại đột nhiên xuất hiện một mớ hỗn độn.
Việc đình công của Triệu Nhã Lan, nhìn thì có vẻ chỉ là sự rút lui trước giờ của một MC, nhưng Hạ Huyền Trúc hiểu rất rõ, hành động này của Triệu Nhã Lan đủ để gián tiếp đưa khu sản nghiệp vào chỗ chết!
Cho dù hôm nay có bao nhiêu ngôi sao quốc tế ở đây, nếu một buổi biểu diễn mà không có MC thì buổi biểu diễn này nhất định sẽ thất bại.
Những người đang theo dõi buổi biểu diễn này cả trong và ngoài cộng lại cũng phải đến hàng trăm triệu con mắt.
Nếu như xảy ra chút sơ hở thì nước bọt của dư luận có thể nhấn chìm toàn bộ khu sản nghiệp và không thể vớt lên được!
Đó là lý do vừa rồi vì sao Hạ Huyền Trúc ra tay tàn nhẫn như vậy, trực tiếp ra lệnh cho Hoàng Thử Lang đánh Triệu Nhã Lan.
Còn về phần hậu quả Hạ Huyền Trúc không muốn nghĩ tới nữa, dự án này một khi bị phá hủy cũng chỉ là chuyện nổ một phát súng hay hai phát súng vào đầu cô mà thôi.
Dù sao cũng chết thì chết bằng cách nào cũng được!
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm xót xa.
Mặc dù anh biết rất rõ, cho dù buổi biểu diễn này bị làm cho bung bét, chỉ cần anh điều động quan hệ và lý lịch vững mạnh của mình thì dự án khu sản nghiệp vẫn sẽ hot bỏng tay.
Thậm chí anh còn có thể âm thầm chi tiền phía sau, bảo các doanh nghiệp lớn tới tranh giành hợp tác.
Nhưng anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Hạ Huyền Trúc.
Nhưng chuyện này nên làm thế nào đây?
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cho dù anh có bối cảnh hùng hậu và năng lực mạnh mẽ thì cũng không thể trong vài phút đào ra một MC được?
“Hay là bảo ông Quách nghĩ cách xem, chọn đại một MC trong công ty của ông ấy qua đây cứu hiện trường trước?”
Lưu Đại Hải đặc biệt tới giúp đỡ ngày hôm nay đột nhiên cho ý kiến.
Tuy nhiên ý kiến này của ông ta đổi lại lại là cái lắc đầu cười khổ của mọi người.
“Ông Lưu, chuyện này không đơn giản như vậy đâu”.
Quách Thụy Hoa liếc nhìn Lưu Đại Hải, hít sâu một hơi: “Mặc dù MC không phải là khách mời biểu diễn, nhưng cũng không phải kiểu chọn bừa một người là có thể thay thế được”.
“Cần phải có năng lực tốt, sức hấp dẫn lớn, cùng với sự công nhận của khán giả”.
“Những người hâm mộ lần này không chỉ nhắm tới Lưu Tử Phong mà Triệu Nhã Lan cũng là một điểm nhấn của buổi biểu diễn này”.
“Ông nghĩ mà xem, đến lúc đó trước ánh mắt của hàng triệu khán giả đột nhiên nhảy ra một người không ai biết mặt gọi tên, fans có thể không nổi giận sao?”
“Ngay cả khi có hơn chục siêu sao quốc tế xuất hiện phía sau, buổi biểu diễn này cũng đừng nghĩ tới việc tiếp tục nữa, fans hoàn toàn không cho chúng ta cơ hội tiếp tục đâu!”
Lời nói của Quách Thụy Hoa đồng thời dập tắt tia hi vọng cuối cùng trong lòng mọi người.
Ánh mắt mọi người lúc này đều tràn đầy lo sợ và bất lực.
Lẽ nào dự án khu sản nghiệp thật sự sắp đi tong rồi sao?
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy bộ dạng đó của Hạ Huyền Trúc, trong lòng cảm thấy rất thương xót, khi đang chuẩn bị tiến tới an ủi vài câu, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói bình tĩnh.
“Để tôi thử xem”.
Mọi người quay đầu theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện người này chính là Trần Tiểu Túy.
“Cô Trần, chuyện này…”
Đường Văn Nguyên cảm thấy rất khó hiểu, vừa rồi Quách Thụy Hoa đã nói rõ ràng như vậy, đây không phải là chuyện có thể chọn bừa một người là có thể thay thế được.
Hạ Huyền Trúc cũng liếc nhìn Trần Tiểu Túy bằng ánh mắt cảm ơn, nhưng sau đó lại khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng tôi chấp nhận lòng tốt này của cô, nhưng chuyện này thật sự hết cách rồi.
“Sếp Hạ, chị nghe tôi nói đã”.
Trần Tiểu Túy có thể nhìn ra được suy nghĩ của mọi người, bình tĩnh nói: “Vừa nãy sếp Quách nói MC này cần có năng lực tốt, sức hấp dẫn lớn cùng với sự công nhận của công chúng”.
“Hầu hết những người tới xem buổi biểu diễn hôm nay đều là người Giang Bắc”.
“Tôi tự cho rằng, mình lăn lộn ở Giang Bắc những năm nay, ba từ Trần Tiểu Túy này cũng có một chút sức hút, mọi người cũng có chút công nhận đối với tôi”.
“Hơn nữa, cho dù là một cách ngu xuẩn không có hiệu quả vì vẫn tốt hơn là khoanh tay chờ chết, nếu đã xác định là sẽ chết, tại sao không coi như là một cơ hội cứu vãn một lần?”
Sau khi nghe giải thích xong, mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt ai nấy đều xoẹt qua một tia sáng.
Mặc dù ý kiến này của Trần Tiểu Túy có vẻ đột ngột nhưng khi nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý.
Xét về danh tiếng và tầm ảnh hướng, nghe đồn ở Giang Bắc, Trần Tiểu Túy được coi là nữ thần của phái nam, người phụ nữ kỳ diệu của giới kinh doanh, là thần tượng của không ít cô gái.
Ít nhất thì ở Giang Bắc, giữa danh giới của ba điểm này, sức ảnh hưởng của Trần Tiểu Túy chắc chắn không thua kém Triệu Nhã Lan.
Hơn nữa đúng như những gì cô ấy nói, chuyện đã đến nước này rồi, thử một lần thì có sao?
“Vợ à, để Tiểu Túy thử đi!”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói: “Dù sao cũng là chém đầu, chém một nhát hay chém hai nhát cũng không khác gì, nếu như thử nói không chừng lại có thể xuất hiện một chút kỳ tích!”
Ánh mắt của những người khác đồng thời đặt vào người Hạ Huyền Trúc, mặc dù không nói gì, nhưng ý tứ trong ánh mắt của họ hoàn toàn đồng nhất với lời nói của Diệp Vĩnh Khang.
Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu, nhìn mọi người rồi nhìn Trần Tiểu Túy, sau ba giây, cô đưa ra quyết định một cách dứt khoát: “Làm như vậy đi, cô Trần, vất vả cho cô rồi!”
“Tất cả các phòng ban lập tức hoạt động, ánh sáng, âm thanh, biên đạo, thợ trang điểm, toàn bộ vào việc cho tôi!”
Quách Thụy Hoa lập tức lao vào hậu đài, giơ cao hai tay ra lệnh.
Cùng lúc đó, Trần Tiểu Túy cũng nhanh chóng chọn một cái váy đen dạ hội đen lệch vai, sau đó thợ trang điểm make up cho cô ấy một lớp nền đơn giản để lên sân khấu.
Đếm ngược trên màn hình lớn ở bên ngoài sân khấu đã chính thức bắt đầu.
Hàng chục nghìn người hâm mộ có mặt hò hét đến khản cổ, không khí của buổi biểu diễn được đẩy lên cao trào.
Trần Tiểu Túy đứng trước gương, thở dài một hơi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, sau đó cầm lấy micro, kiên quyết đi về phía lối dẫn tới sân khấu.
“Tiểu Túy”.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói của Diệp Vĩnh Khang.
Trần Tiểu Túy quay đầu lại.
Diệp Vĩnh Khang nhướng mày nói: “Em chắc chắn chứ?”
Trần Tiểu Túy không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với Diệp Vĩnh Khang rồi quay đầu, dứt khoát bước vào lối dẫn lên sân khấu.
Bình luận facebook