• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 330: Nhà họ Diệp ở phương Bắc

Không thể không nói, Quách Thụy Hoa có thể từ một kẻ ở tầng lớp thấp kém từng bước một bò lên tới vị trí ngày hôm nay, quả thực có lý do riêng của ông ta.

Ông ta rất tỉ mỉ, cân nhắc vấn đề khá toàn diện, lại vô cùng giỏi nắm bắt tin tức mấu chốt.

Nỗi lo lúc này của ông ta cũng có lý, chỉ một lời đã chỉ rõ ra việc hủy bỏ buổi biểu diễn lần này không đơn giản như vậy.

Uy hiếp ẩn sâu bên trong mới là thứ đáng sợ nhất!

Nhưng khi đề cập đến công việc, trông thấy biểu cảm này của ông ta thật sự không khỏi thấy buồn cười.

“Cậu Diệp, cậu cười gì thế, tôi nói sai chỗ nào ư?”

Quách Thụy Hoa thấy Diệp Vĩnh Khang cứ nhịn cười mãi thì thấy rất mơ hồ, trong đầu lại nghĩ chuyện này quan trọng như vậy, sao cậu Diệp có thể cười được chứ?

“Tiểu Quách à, đầu tiên là phải khen ngợi đầu óc của ông, quan sát rất toàn diện, không tệ không tệ”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười giơ ngón cái lên với Quách Thụy Hoa.

“Cảm ơn cậu Diệp!”

Có thể nhận được khen ngợi của Diệp Vĩnh Khang, khiến Quách Thụy Hoa thấy vô cùng kích động.

Diệp Vĩnh Khang lại cười nói tiếp: “Ban nãy tôi bật cười không phải bởi vì ông nói gì sai, chẳng qua là cảm thấy… Haiz, để xem nào, nói với ông thì ông cũng không hiểu”.

“Chuyện này trước hết cứ như vậy đi, ông chỉ cần làm theo những gì tôi đã chỉ đạo là được, buổi biểu diễn không những tổ chức đúng ngày mà còn phải tiếp tục đẩy mạnh truyền bá, càng lớn càng tốt, có chuyện gì thì lập tức liên lạc với tôi”.

“Vâng, thưa cậu Diệp!”

Quách Thụy Hoa cung kính đứng lên đáp lại, mặc dù trong bụng ông ta đầy hoài nghi nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa.

Đây cũng là điểm cao minh hơn người của ông ta so với nhiều kẻ khác, bất kỳ chuyện gì ông ta cũng biết đến lúc nào thì ngừng, nếu cậu Diệp không chủ động nói thì ông ta sẽ không truy hỏi tiếp.

Tất cả mọi người đều lo lắng vì chuyện này, duy chỉ có Diệp Vĩnh Khang là cứ cà lơ phất phơ, như không thèm xem chuyện này ra gì.

Tinh tinh...

Vừa rời khỏi phòng trà, điện thoại Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đổ chuông.

“Tiểu Túy, có chuyện gì thế?”

Diệp Vĩnh Khang cười khanh khách bắt điện thoại, suy nghĩ kỹ thì hình như đã mấy ngày không liên lạc với Trần Tiểu Túy rồi.

Sau khi nói rõ mọi chuyện với nhau vào lần trước, giữa hai người đã không còn ngăn cách nữa, có thể thản nhiên mỉm cười với đối phương.

“Anh Diệp, chuyện của Lưu Tử Phong em đã tra được rồi, người ủng hộ phía sau anh ta là một gia tộc giàu có ở phương Bắc!”

“Thế lực của gia tộc đó rất lớn mạnh, Lưu Tử Phong nhận một người trong gia tộc đó làm bố nuôi, người kia đã dùng quyền lực của mình để buộc cả giới giải trí tẩy chay”.

Diệp Vĩnh Khang nghe vậy cũng thầm hiểu rồi mỉm cười, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

Trần Tiểu Túy chính là người như vậy, tuy ngoài miệng không hay nhiều lời nhưng cô ấy luôn dùng hành động của mình để bày tỏ.

Cho tới bây giờ, Diệp Vĩnh Khang chưa từng nói với cô ấy chuyện của Lưu Tử Phong, cũng không biết cô ấy đã nghe được tin tức từ đâu, chẳng mấy chốc đã tra ra được tin tức mà Diệp Vĩnh Khang muốn biết.

Một cô gái tuyệt vời đến vậy cũng khó mà trách Diệp Vĩnh Khang sẽ không kiềm chế được mà nảy sinh tình cảm khác thường.

“Gia tộc giàu có đó có lai lịch thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang cười hỏi, trong lòng chẳng xem chuyện này ra gì.

Ai mà thèm quan tâm đó là gia tộc giàu hay không giàu nào, trong mắt Diệp Vĩnh Khang, bọn chúng cũng chỉ là một đám lớn hơn con kiến một chút, hai bên vốn không cùng một cấp bậc.

“Cùng họ với anh, gia tộc họ Diệp ở phương Bắc!”

Trần Tiểu Túy đáp lại từ đầu bên kia điện thoại.

“A lô? Anh Diệp? Anh sao thế? Tút… tút…”

Trần Tiểu Túy nói xong thì đột nhiên phát hiện bên kia điện thoại không có tiếng động nào.

“Ồ, không gì đâu”.

Mấy giây sau, từ bên kia điện thoại mới truyền đến giọng nói bình tĩnh của Diệp Vĩnh Khang.

Trần Tiểu Túy cho là tín hiệu kém hoặc nguyên nhân khác, cũng không nghĩ quá nhiều mà tiếp tục nói: “Bên chỗ em có một vài tài liệu liên quan tới gia tộc họ Diệp phương Bắc, đợi lát nữa em sẽ chuyển cho anh…”

“Không cần!”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngắt lời: “Chuyện này cứ như vậy đã, cảm ơn em Tiểu Túy, em đi làm việc trước đi”.

Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang lập tức cúp điện thoại.

Trần Tiểu Túy thấy hơi hoang mang, cô ấy có cảm giác anh Diệp hơi khác lạ, dù cô ấy biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang có thể còn ghê gớm hơn cả gia tộc họ Diệp, nhưng dù sao cũng nên hiểu biết một chút về tư liệu của đối phương chứ nhỉ?

Nhưng cô ấy không biết rằng, trên thế giới này e là không có ai hiểu rõ về gia tộc họ Diệp ở phương Bắc hơn Diệp Vĩnh Khang!

Bởi vì dòng máu đang chảy trong người anh chính là huyết mạch của gia tộc họ Diệp phương Bắc!

Lúc này nếu Trần Tiểu Túy ở bên cạnh, nhất định cô ấy sẽ bị biểu cảm của Diệp Vĩnh Khang dọa sợ.

Gương mặt đó không hề dữ tợn cũng không tàn bạo, ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Nhưng loại bình tĩnh này khác với bình tĩnh thông thường, tựa như sự bình tĩnh khi mạch nước ngầm chuyển động, lại tựa như sự yên ắng đến rùng mình của hầm băng, chỉ cần một chút rung động thì sự bình tĩnh này sẽ bộc phát thành sự tàn sát có thể hủy diệt cả đất trời!

Ngoài Diệp Vĩnh Khang ra thì không một ai có thể hiểu được “cảm tình” đặc thù mà anh dành cho gia tộc này.

“Nhà họ Diệp à, đây là do các người tự làm tự chịu”.

Diệp Vĩnh Khang lẩm bẩm, gằn ra mấy chữ, sau đó mới lái xe chạy đến một mảnh đất trống hoang vu hẻo lánh ngoài thành phố.

Sau đó, anh mở cửa xuống xe, dựa vào đầu xe, ung dung châm một điếu thuốc rồi lặng yên chờ một vài người xuất hiện.

Anh hiểu rất rõ đám người nhà họ Diệp kia là kẻ như nào, cứ cho là bọn họ nhận cái tên ẻo lả Lưu Tử Phong này làm con nuôi thì cũng không bao giờ vì anh ta mà dùng quan hệ tác động lên toàn bộ giới giải trí.

Mục đích bọn họ làm vậy không cần nghĩ cũng biết.

Ầm ầm…

Quả nhiên, điếu thuốc của Diệp Vĩnh Khang mới được hút một nửa thì một chiếc xe nhỏ màu đen phóng đến nhanh như chớp.

“Cháu Vĩnh Khang à, đã lâu không gặp”.

Một lão già tóc hoa râm bước xuống từ trong xe, khung xương hơi nhỏ hơn người bình thường, cằm cũng rất nhọn nhưng lại có một đôi mắt sáng quắc, lúc mỉm cười lại khiến người ta không lạnh mà run.

“Diệp Văn Sơn, hóa ra ông chính là bố nuôi của thằng ẻo lả kia, đúng là khiến tôi không ngờ đấy”.

Diệp Vĩnh Khang hờ hững lên tiếng.

Lời này của anh cũng không sai, bởi vì Diệp Vĩnh Khang thật sự không ngờ người này sẽ là Diệp Văn Sơn.

So về thân phận thì Diệp Vĩnh Khang còn phải gọi Diệp Văn Sơn là bác cả.

Đây là một con cáo già miệng nam mô, bụng bồ dao găm điển hình.

Ban đầu, sau khi bố mẹ Diệp Vĩnh Khang xảy ra chuyện, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều dần dần xa lánh anh, ruồng bỏ anh.

Chỉ có mỗi bác cả đối xử với anh thân thiết dễ gần, giống như chẳng có gì thay đổi.

Hồi đó Diệp Vĩnh Khang cũng xem ông ta như người đáng tin nhất.

Sau đó kết quả lại là, khi Diệp Vĩnh Khang nói ra mật mã của một tài khoản ở nước ngoài mà bố mẹ anh để lại, thì bác cả lúc này mới đột nhiên lộ ra răng nanh sắc nhọn!

“Ha ha, tuổi đã già nên thích làm mấy chuyện đề bạt người trẻ, thằng con nuôi của bác tuy bên ngoài yếu đuối nhưng trong xương cốt lại có một nguồn sức mạnh tàn nhẫn, vì để đạt được mục đích mà có thể làm tất cả mọi chuyện, điều này rất giống tính cách bác”.

Diệp Văn Sơn cười nói tiếp: “Chẳng qua là con nuôi cũng chỉ là con nuôi mà thôi, một người ngoài sao có thể so với tình thân máu mủ, cháu Vĩnh Khang thấy đúng không?”

“Tình thân máu mủ ư?”

Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng cười đáp: “Bốn chữ này thốt ra từ miệng ông sao mà khiến tôi thấy mắc cười quá?”

“Diệp Văn Sơn, hôm nay chúng ta không cần lòng vòng nữa, tôi thấy ông tốn công sức nhiều thế, lý do chỉ có một, chắc là bệnh tình thằng nhãi kia lại nặng hơn rồi chứ gì!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom