Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 327: Lưu Tử Phong nổi giận
Hoàng Thử Lang khẽ cười gật đầu: “Vâng ạ”.
“Anh biết chơi Saxophone sao?”
Hạ Huyền Trúc hiếu kỳ hỏi, bởi vì cô thật sự không có cách nào liên hệ một thứ tao nhã như đàn Saxophone với người bất luận là ngoại hình hay quần áo đều tương đối có “nội hàm” đang đứng trước mắt lại với nhau.
“Đương nhiên rồi”.
Hoàng Thử Lang nói xong, đột nhiên bày ra vẻ mặt phiền muộn, khẽ thở dài nói: “Thế nhưng đã lâu lắm rồi tôi không chơi nữa”.
“Tại sao?”
Hạ Huyền Trúc hiếu kỳ hỏi.
Hoàng Thử Lang hít sâu vào một hơi, không trả lời, chỉ ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, vành mắt hơi ửng đỏ, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi, nhắc đến chuyện buồn của anh rồi”.
Hạ Huyền Trúc thấy vậy thì vội vàng xin lỗi.
Hoàng Thử Lang cười gượng, giơ tay nói: “Không sao, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, chị dâu, chiều nay tôi phải đi nghe một buổi hoà nhạc nên phải đi trước đây, có gì liên lạc sau nhé”.
Nói xong, Hoàng Thử Lang quay người, ngồi vào trong xe rời đi.
Hạ Huyền Trúc ngơ ngác tại chỗ, nhìn theo chiếc xe đã đi xa, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Người này ra vẻ ghê thật đấy”.
Phì…
Diệp Vĩnh Khang không nhịn được mà phì cười, đôi nam nữ đứng trước cửa khách sạn, không buồn quan tâm tới hình tượng mà phá lên cười ha ha.
Thế nhưng trận cười ngắn ngủi này cũng không thể ngăn cản được sóng to gió lớn mà Hạ Huyền Trúc sắp phải đối mặt tiếp theo đây.
Hôm đó, Lưu Tử Phong đã ngồi chuyến bay gần nhất rời khỏi Giang Bắc, trở về địa bàn của mình ở Hỗ Thị.
Tiếp đó anh ta lập tức triển khai mạnh mẽ một loạt các hành vi báo thù thâm độc!
Anh ta vừa mới xuống máy bay, thậm chí còn chẳng kịp ăn miếng cơm nào đã lập tức thông báo với người của công ty đợi mình ở phòng hội nghị.
Bốp!
Ông chủ công ty truyền thông Thiên Vực đập mạnh tay lên mặt bàn, phẫn nộ nói: “Quá đáng lắm rồi đấy, một tên tép riu ở Giang Bắc nhỏ bé mà cũng dám cưỡi lên trên đầu chúng ta, nếu không báo được thù thì tôi sẽ đi đầu xuống đất”.
Lưu Tử Phong là ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, lại càng là báu vật của công ty, ngay cả ông chủ của công ty truyền thông Thiên Vực cũng phải nể mặt anh ta vài phần.
Mặc dù biết bình thường khi xảy ra chuyện giống như vậy, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được chắc chắn là Lưu Tử Phong sai, thế nhưng loại chuyện này không thể nói lý lẽ, Lưu Tử Phong chính là lý lẽ, Thiên Vực chính là chân lý!
“Tôi tuyên bố, lập tức huỷ bỏ hợp đồng hợp tác giữa Thiên Vực với bọn họ, ngoài ra công bố công khai, sau này bất cứ nghệ sĩ nào của Thiên Vực cũng không được phép hợp tác với bọn họ, hơn nữa chuyện có liên quan đến người bị thương, chúng ta sẽ truy cứu tới cùng thông qua luật sư!”
Ông chủ Thiên Vực phẫn nộ nói.
“Ông đang nói nhảm đấy à?”
Đúng vào lúc này, gương mặt u ám của Lưu Tử Phong đột nhiên dần dần ngẩng lên.
Ông chủ Thiên Vực rõ ràng hơi hoài nghi: “Tử Phong, có vấn đề gì sao?”
“Ông hỏi tôi ư?”
Lưu Tử Phong bật cười lạnh lùng, sau đó đột nhiên đứng dậy đặt một chân lên trên mặt bàn, phẫn nộ nói: “Quản lý của tôi, bạn nhảy của tôi đều bị đánh trọng thương!”
“Còn cả trợ lý, thợ tạo hình, vệ sĩ của tôi đều bị quật ngã hết cả!”
“Tôi còn bị bọn chúng bắt ép phải xin lỗi, Lưu Tử Phong tôi chưa từng phải chịu đựng nỗi nhục nhã lớn tới vậy!”
“Bây giờ ông lại nói chỉ muốn huỷ bỏ chuyện hợp tác với bọn chúng, não ông mọc dưới mông đấy à?”
Cả phòng hội nghị đều lặng ngắt như tờ.
Thật ra quá nửa những người đang ngồi ở đây đều là lãnh đạo cấp cao của công ty, Lưu Tử Phong chỉ là một nghệ sĩ theo hợp đồng, xét về cấp bậc thì họ đều cao hơn Lưu Tử Phong mấy bậc.
Đặc biệt ông chủ của Thiên Vực còn là cổ đông lớn nhất, chủ tịch hội đồng quản trị, người sáng lập và nắm quyền trên thực tế của công ty này.
Bề ngoài nhìn vào, một nghệ sĩ nhỏ bé như Lưu Tử Phong nói ra những lời này rõ ràng là tạo phản.
Thế nhưng trên thực tế, đừng nói là đặt chân lên bàn, dù cho có chửi thẳng vào mặt người khác thì cũng chẳng có ai dám làm gì anh ta.
Lý do rất đơn giản, khoản lợi nhuận mà công ty thu được từ trên người Lưu Tử Phong chiếm tới sáu mươi phần trăm lợi nhuận cả năm của công ty.
Trời cao đất rộng, anh ta chính là cây hái tiền lớn nhất!
“Vậy… theo cậu thì nên xử lý như thế nào?”
Ông chủ Thiên Vực là một người đàn ông trung niên có lá gan rất lớn, bề ngoài trông có vẻ ngờ nghệch ngu ngơ, thế nhưng thực tế lại là một người cực kỳ thông minh.
Bị một nghệ sĩ hợp đồng dưới trướng mình chỉ vào mũi mà mắng chửi, nếu như nói ông ta không tức giận thì chắc chắn là giả, thế nhưng giữa phẫn nộ và lợi ích thì ông ta vẫn lựa chọn cái thứ hai.
Đối với một thương nhân thành công mà nói, lợi ích vĩnh viễn xếp ở vị trí đầu tiên.
Trong mắt Lưu Tử Phong loé lên vẻ thâm độc, lạnh lùng nói: “Cứ để buổi biểu diễn của bọn chúng hoàn toàn đổ bể trước đã, sau đó tung ra vài tin xấu để phá huỷ hết luôn khu sản nghiệp đó!”
“Tôi đã điều tra rồi, để xây dựng khu sản nghiệp này, con đàn bà đê tiện Hạ Huyền Trúc đã vay một khoản lớn từ ngân hàng Kim Kỳ”.
“Một khi dự án khu sản nghiệp đi tong, cô ta sẽ lập tức trở thành một kẻ nghèo kiết xác nợ nần chồng chất, tới lúc đó lại bắt cô ta và cả tên Diệp Vĩnh Khang kia quỳ xuống trước mặt tôi van xin như con chó!”
Ông chủ Thiên Vực nghe xong thì nhíu mày nói: “Chuyện này e rằng hơi khó, mặc dù tôi cũng có chút ảnh hưởng ở trong giới giải trí, thế nhưng vẫn chưa đạt đến mức nói một câu là tất cả người cùng ngành đều phải nghe theo”.
Dựa theo ý định của Lưu Tử Phong, muốn huỷ hoại toàn bộ Hạ Huyền Trúc và cả khu sản nghiệp thì phải giở trò trong buổi biểu diễn.
Thế nhưng cả Long Hạ không chỉ có một công ty quản lý là Thiên Vực, sau khi hủy hợp đồng, bọn họ có thể đi tìm một công ty quản lý khác để hợp tác.
Chỉ khi thông qua tiền và dư luận thì mới có thể giảm chất lượng của buổi biểu diễn xuống ít nhất phân nửa, muốn huỷ hoại triệt để là chuyện không thể nào.
“Ha ha!”
Lưu Tử Phong lạnh lùng bật cười, nhìn ông chủ Thiên Vực rồi nói với vẻ thú vị: “Nếu chỉ trông đợi vào ông thì mọi chuyện cũng quá muộn rồi!”
Vừa nói, anh ta vừa rút điện thoại ra gửi mấy tin nhắn đi, sau đó đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng hội nghị.
Lúc đi tới trước cửa còn hơi khựng lại, điềm nhiên nói: “Lát nữa công ty khác sẽ gọi điện thoại tới thương lượng làm sao để cùng cấm hoàn toàn buổi biểu diễn đó, chuyện còn lại nên làm thế nào chắc không cần tôi phải nói nữa đâu nhỉ”.
Nói xong anh ta mới ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước ra khỏi phòng.
Lưu Tử Phong rời đi, trong phòng hội nghị lập tức vang lên những tiếng oán thán.
“Tên Lưu Tử Phong này quá hống hách, rõ ràng không coi chúng ta ra gì!”
“Đúng thế, cậu ta có được ngày hôm nay không phải do một tay công ty chúng ta đào tạo ra sao, loại người này chính là một con sói vô ơn!”
“Chủ tịch, tôi thấy chúng ta vẫn nên có chút động thái gì đó đi, nếu không để cho tên Lưu Tử Phong này cứ tiếp tục ngông cuồng như thế, nói không chừng cấp dưới sắp quên mất ai mới là ông chủ rồi”.
Cả đám người đua nhau bàn luận với sắc mặt không vui, rõ ràng sự khó chịu đối với Lưu Tử Phong không chỉ mới một hai ngày.
Ông chủ Thiên Vực cũng đanh mặt, nhíu mày nói: “Sao ban nãy mấy người không dám đứng ra trước mặt cậu ta mà nói ra mấy lời này?”
“Bây giờ người đã đi rồi thì lại đua nhau đứng ra làm Gia Cát Lượng?”
“Mấy người cho rằng tôi không muốn bóp cậu ta chết luôn hay sao? Thế nhưng đừng quên, chúng ta là thương nhân, lợi ích mới là mục tiêu theo đuổi hàng đầu của chúng ta!”
“Chỉ cần cậu ta có thể kiếm tiền cho tôi, mỗi ngày bắt tôi pha trà rót nước hầu hạ cậu ta tôi cũng làm!”
Ông chủ Thiên Vực tuôn ra một tràng, lúc này cảm xúc mới hoà hoãn đi được một chút, lại lên tiếng nói: “Chỉ có điều bây giờ cậu ta thật sự có chút tiếng tăm, tôi thừa nhận bây giờ cậu ta đang rất nổi, thế nhưng cũng có làm sao? Lẽ nào dựa vào một tin nhắn của cậu ta là có thể chỉ huy cả giới giải trí hay sao?”
“Thật đúng là không biết trời cao đất dày, như vậy cũng tốt, coi như một cú tát dành cho cậu ta để cậu ta tỉnh táo lại…”
Reng reng…
Đúng vào lúc này, điện thoại của ông chủ Thiên Vực đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn màn hình hiển thị, ông ta không khỏi khẽ nhíu mày: “Ông chủ của Giải trí Lam Thiên? Đây không phải kẻ thù không đội trời chung của tôi sao, ông ta gọi điện cho tôi làm gì chứ?”
“Anh biết chơi Saxophone sao?”
Hạ Huyền Trúc hiếu kỳ hỏi, bởi vì cô thật sự không có cách nào liên hệ một thứ tao nhã như đàn Saxophone với người bất luận là ngoại hình hay quần áo đều tương đối có “nội hàm” đang đứng trước mắt lại với nhau.
“Đương nhiên rồi”.
Hoàng Thử Lang nói xong, đột nhiên bày ra vẻ mặt phiền muộn, khẽ thở dài nói: “Thế nhưng đã lâu lắm rồi tôi không chơi nữa”.
“Tại sao?”
Hạ Huyền Trúc hiếu kỳ hỏi.
Hoàng Thử Lang hít sâu vào một hơi, không trả lời, chỉ ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, vành mắt hơi ửng đỏ, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi, nhắc đến chuyện buồn của anh rồi”.
Hạ Huyền Trúc thấy vậy thì vội vàng xin lỗi.
Hoàng Thử Lang cười gượng, giơ tay nói: “Không sao, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, chị dâu, chiều nay tôi phải đi nghe một buổi hoà nhạc nên phải đi trước đây, có gì liên lạc sau nhé”.
Nói xong, Hoàng Thử Lang quay người, ngồi vào trong xe rời đi.
Hạ Huyền Trúc ngơ ngác tại chỗ, nhìn theo chiếc xe đã đi xa, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Người này ra vẻ ghê thật đấy”.
Phì…
Diệp Vĩnh Khang không nhịn được mà phì cười, đôi nam nữ đứng trước cửa khách sạn, không buồn quan tâm tới hình tượng mà phá lên cười ha ha.
Thế nhưng trận cười ngắn ngủi này cũng không thể ngăn cản được sóng to gió lớn mà Hạ Huyền Trúc sắp phải đối mặt tiếp theo đây.
Hôm đó, Lưu Tử Phong đã ngồi chuyến bay gần nhất rời khỏi Giang Bắc, trở về địa bàn của mình ở Hỗ Thị.
Tiếp đó anh ta lập tức triển khai mạnh mẽ một loạt các hành vi báo thù thâm độc!
Anh ta vừa mới xuống máy bay, thậm chí còn chẳng kịp ăn miếng cơm nào đã lập tức thông báo với người của công ty đợi mình ở phòng hội nghị.
Bốp!
Ông chủ công ty truyền thông Thiên Vực đập mạnh tay lên mặt bàn, phẫn nộ nói: “Quá đáng lắm rồi đấy, một tên tép riu ở Giang Bắc nhỏ bé mà cũng dám cưỡi lên trên đầu chúng ta, nếu không báo được thù thì tôi sẽ đi đầu xuống đất”.
Lưu Tử Phong là ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, lại càng là báu vật của công ty, ngay cả ông chủ của công ty truyền thông Thiên Vực cũng phải nể mặt anh ta vài phần.
Mặc dù biết bình thường khi xảy ra chuyện giống như vậy, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được chắc chắn là Lưu Tử Phong sai, thế nhưng loại chuyện này không thể nói lý lẽ, Lưu Tử Phong chính là lý lẽ, Thiên Vực chính là chân lý!
“Tôi tuyên bố, lập tức huỷ bỏ hợp đồng hợp tác giữa Thiên Vực với bọn họ, ngoài ra công bố công khai, sau này bất cứ nghệ sĩ nào của Thiên Vực cũng không được phép hợp tác với bọn họ, hơn nữa chuyện có liên quan đến người bị thương, chúng ta sẽ truy cứu tới cùng thông qua luật sư!”
Ông chủ Thiên Vực phẫn nộ nói.
“Ông đang nói nhảm đấy à?”
Đúng vào lúc này, gương mặt u ám của Lưu Tử Phong đột nhiên dần dần ngẩng lên.
Ông chủ Thiên Vực rõ ràng hơi hoài nghi: “Tử Phong, có vấn đề gì sao?”
“Ông hỏi tôi ư?”
Lưu Tử Phong bật cười lạnh lùng, sau đó đột nhiên đứng dậy đặt một chân lên trên mặt bàn, phẫn nộ nói: “Quản lý của tôi, bạn nhảy của tôi đều bị đánh trọng thương!”
“Còn cả trợ lý, thợ tạo hình, vệ sĩ của tôi đều bị quật ngã hết cả!”
“Tôi còn bị bọn chúng bắt ép phải xin lỗi, Lưu Tử Phong tôi chưa từng phải chịu đựng nỗi nhục nhã lớn tới vậy!”
“Bây giờ ông lại nói chỉ muốn huỷ bỏ chuyện hợp tác với bọn chúng, não ông mọc dưới mông đấy à?”
Cả phòng hội nghị đều lặng ngắt như tờ.
Thật ra quá nửa những người đang ngồi ở đây đều là lãnh đạo cấp cao của công ty, Lưu Tử Phong chỉ là một nghệ sĩ theo hợp đồng, xét về cấp bậc thì họ đều cao hơn Lưu Tử Phong mấy bậc.
Đặc biệt ông chủ của Thiên Vực còn là cổ đông lớn nhất, chủ tịch hội đồng quản trị, người sáng lập và nắm quyền trên thực tế của công ty này.
Bề ngoài nhìn vào, một nghệ sĩ nhỏ bé như Lưu Tử Phong nói ra những lời này rõ ràng là tạo phản.
Thế nhưng trên thực tế, đừng nói là đặt chân lên bàn, dù cho có chửi thẳng vào mặt người khác thì cũng chẳng có ai dám làm gì anh ta.
Lý do rất đơn giản, khoản lợi nhuận mà công ty thu được từ trên người Lưu Tử Phong chiếm tới sáu mươi phần trăm lợi nhuận cả năm của công ty.
Trời cao đất rộng, anh ta chính là cây hái tiền lớn nhất!
“Vậy… theo cậu thì nên xử lý như thế nào?”
Ông chủ Thiên Vực là một người đàn ông trung niên có lá gan rất lớn, bề ngoài trông có vẻ ngờ nghệch ngu ngơ, thế nhưng thực tế lại là một người cực kỳ thông minh.
Bị một nghệ sĩ hợp đồng dưới trướng mình chỉ vào mũi mà mắng chửi, nếu như nói ông ta không tức giận thì chắc chắn là giả, thế nhưng giữa phẫn nộ và lợi ích thì ông ta vẫn lựa chọn cái thứ hai.
Đối với một thương nhân thành công mà nói, lợi ích vĩnh viễn xếp ở vị trí đầu tiên.
Trong mắt Lưu Tử Phong loé lên vẻ thâm độc, lạnh lùng nói: “Cứ để buổi biểu diễn của bọn chúng hoàn toàn đổ bể trước đã, sau đó tung ra vài tin xấu để phá huỷ hết luôn khu sản nghiệp đó!”
“Tôi đã điều tra rồi, để xây dựng khu sản nghiệp này, con đàn bà đê tiện Hạ Huyền Trúc đã vay một khoản lớn từ ngân hàng Kim Kỳ”.
“Một khi dự án khu sản nghiệp đi tong, cô ta sẽ lập tức trở thành một kẻ nghèo kiết xác nợ nần chồng chất, tới lúc đó lại bắt cô ta và cả tên Diệp Vĩnh Khang kia quỳ xuống trước mặt tôi van xin như con chó!”
Ông chủ Thiên Vực nghe xong thì nhíu mày nói: “Chuyện này e rằng hơi khó, mặc dù tôi cũng có chút ảnh hưởng ở trong giới giải trí, thế nhưng vẫn chưa đạt đến mức nói một câu là tất cả người cùng ngành đều phải nghe theo”.
Dựa theo ý định của Lưu Tử Phong, muốn huỷ hoại toàn bộ Hạ Huyền Trúc và cả khu sản nghiệp thì phải giở trò trong buổi biểu diễn.
Thế nhưng cả Long Hạ không chỉ có một công ty quản lý là Thiên Vực, sau khi hủy hợp đồng, bọn họ có thể đi tìm một công ty quản lý khác để hợp tác.
Chỉ khi thông qua tiền và dư luận thì mới có thể giảm chất lượng của buổi biểu diễn xuống ít nhất phân nửa, muốn huỷ hoại triệt để là chuyện không thể nào.
“Ha ha!”
Lưu Tử Phong lạnh lùng bật cười, nhìn ông chủ Thiên Vực rồi nói với vẻ thú vị: “Nếu chỉ trông đợi vào ông thì mọi chuyện cũng quá muộn rồi!”
Vừa nói, anh ta vừa rút điện thoại ra gửi mấy tin nhắn đi, sau đó đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng hội nghị.
Lúc đi tới trước cửa còn hơi khựng lại, điềm nhiên nói: “Lát nữa công ty khác sẽ gọi điện thoại tới thương lượng làm sao để cùng cấm hoàn toàn buổi biểu diễn đó, chuyện còn lại nên làm thế nào chắc không cần tôi phải nói nữa đâu nhỉ”.
Nói xong anh ta mới ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước ra khỏi phòng.
Lưu Tử Phong rời đi, trong phòng hội nghị lập tức vang lên những tiếng oán thán.
“Tên Lưu Tử Phong này quá hống hách, rõ ràng không coi chúng ta ra gì!”
“Đúng thế, cậu ta có được ngày hôm nay không phải do một tay công ty chúng ta đào tạo ra sao, loại người này chính là một con sói vô ơn!”
“Chủ tịch, tôi thấy chúng ta vẫn nên có chút động thái gì đó đi, nếu không để cho tên Lưu Tử Phong này cứ tiếp tục ngông cuồng như thế, nói không chừng cấp dưới sắp quên mất ai mới là ông chủ rồi”.
Cả đám người đua nhau bàn luận với sắc mặt không vui, rõ ràng sự khó chịu đối với Lưu Tử Phong không chỉ mới một hai ngày.
Ông chủ Thiên Vực cũng đanh mặt, nhíu mày nói: “Sao ban nãy mấy người không dám đứng ra trước mặt cậu ta mà nói ra mấy lời này?”
“Bây giờ người đã đi rồi thì lại đua nhau đứng ra làm Gia Cát Lượng?”
“Mấy người cho rằng tôi không muốn bóp cậu ta chết luôn hay sao? Thế nhưng đừng quên, chúng ta là thương nhân, lợi ích mới là mục tiêu theo đuổi hàng đầu của chúng ta!”
“Chỉ cần cậu ta có thể kiếm tiền cho tôi, mỗi ngày bắt tôi pha trà rót nước hầu hạ cậu ta tôi cũng làm!”
Ông chủ Thiên Vực tuôn ra một tràng, lúc này cảm xúc mới hoà hoãn đi được một chút, lại lên tiếng nói: “Chỉ có điều bây giờ cậu ta thật sự có chút tiếng tăm, tôi thừa nhận bây giờ cậu ta đang rất nổi, thế nhưng cũng có làm sao? Lẽ nào dựa vào một tin nhắn của cậu ta là có thể chỉ huy cả giới giải trí hay sao?”
“Thật đúng là không biết trời cao đất dày, như vậy cũng tốt, coi như một cú tát dành cho cậu ta để cậu ta tỉnh táo lại…”
Reng reng…
Đúng vào lúc này, điện thoại của ông chủ Thiên Vực đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn màn hình hiển thị, ông ta không khỏi khẽ nhíu mày: “Ông chủ của Giải trí Lam Thiên? Đây không phải kẻ thù không đội trời chung của tôi sao, ông ta gọi điện cho tôi làm gì chứ?”
Bình luận facebook