Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 321: Vĩnh Khang, đánh hắn!
Khuôn mặt của Phan Vân Thiến tím đi vì tức giận!
"Được, được, được lắm!"
Sau khi nói liên tiếp ba từ “được lắm”, Phan Vân Thiến đột nhiên hét lên đầy tức giận: "Hôm nay mặc kệ hết, người đâu, đánh thằng chó này thành tàn phế cho tao!"
Để tăng thêm thanh thế, lần này Phan Vân Thiến mang theo bốn hoặc năm vệ sĩ.
Khi Hạ Huyền Trúc "cứng miệng" với cô ta vừa rồi, mặc dù rất tức giận nhưng cô ta cũng không phát điên đến mức ra lệnh cho vệ sĩ của mình đánh người ngay tại chỗ.
Cô ta có thể làm người quản lý cho Lưu Tử Phong, thì chắc chắn phải có đầu óc hơn tên ăn mặc lòe loẹt kia, cũng có nhiều suy tính hơn.
Cho dù muốn chém lũ khốn kiếp này thành trăm mảnh cũng phải bí mật ra tay.
Dù thế nào Lưu Tử Phong cũng là người nổi tiếng, bình thường rơi một cọng lông cũng thu hút sự chú ý của người khác, nếu truyền ra ngoài chuyện đánh người, e rằng sẽ tốn chút sức lực, thời gian và tiền bạc để làm quan hệ công chúng đấy.
Nhưng với vài câu nói của Diệp Vĩnh Khang, Phan Vân Thiến đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô ta chỉ muốn dần tên khốn kiếp dám nói lời thô lỗ với cô ta nhừ tử!
Bốn, năm vệ sĩ có vóc dáng vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn cũng không phải loại tốt đẹp gì, nghe lệnh liền lần lượt rút gậy ra, rồi hung hăng áp sát Diệp Vĩnh Khang.
Khí thế cuồng bạo của đám vệ sĩ này từ rất xa đã có thể cảm nhận được, không thể so sánh với đám đi cùng tên ăn mặc lòe loẹt vừa rồi.
"Anh Diệp…"
"Anh Diệp…"
Quách Thụy Hoa và Tô Tô đồng thanh nói, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tiểu Mã vẻ mặt đanh lại, nhìn không ra là cảm xúc gì.
Thiên Diệp Nhi lại trông có vẻ rất thoải mái. Vốn muốn an ủi Hạ Huyền Trúc, để cô không quá lo lắng.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói, đã nghe thấy Hạ Huyền Trúc đột nhiên bình tĩnh nói: "Vĩnh Khang, ra tay nhẹ một chút".
Thiên Diệp Nhi tò mò quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Huyền Trúc, trên mặt không có một chút lo lắng nào.
Vốn dĩ cô ấy muốn an ủi Hạ Huyền Trúc vài câu, nhưng không ngờ Hạ Huyền Trúc lại quay đầu cười với cô ấy trước: "Đừng sợ, bọn họ không phải đối thủ của Vĩnh Khang".
Hạ Huyền Trúc nói những điều này không phải vì cô to gan, cũng không phải vì cô không quan tâm đến Diệp Vĩnh Khang.
Mà là sau khi hai người ở với nhau được một thời gian, sau khi cùng nhau trải qua một số chuyện, Hạ Huyền Trúc đã nảy sinh một loại tin tưởng cực độ đối với Diệp Vĩnh Khang.
Bất kể lần nào xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra mặt, thì không có chuyện nào là không giải quyết được cả.
Mà cô cũng không phải loại phụ nữ cứ gặp chuyện là la làng oai oái.
Đánh người quả thực là một hành vi xấu, nhưng súng đã lên nòng, nếu lúc này cô tiến lên can ngăn hoặc kéo Diệp Vĩnh Khang ra, rất có thể Diệp Vĩnh Khang sẽ vì bị bó buộc mà chịu thiệt thòi.
Tất cả những gì cô có thể làm là yên lặng tránh sang một bên, không gây phiền phức cho người đàn ông của mình.
Bốp bốp bốp!
Quả nhiên, Diệp Vĩnh Khang đã không làm Hạ Huyền Trúc thất vọng, đám vệ sĩ mang theo gậy gộc vừa tiến lại gần Diệp Vĩnh Khang, còn chưa kịp ra tay thì đã thấy Diệp Vĩnh Khang nghiêng người né tránh, một chân vung lên, mấy cú công kích nhanh như chớp đã nhanh chóng hạ gục hết đám người kia.
Ngoại trừ Thiên Diệp Nhi ra, tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.
Ngay cả Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy hơi bất ngờ, mặc dù cô khá chắc chắn rằng Diệp Vĩnh Khang có thể thắng, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
Lại nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, hai tay đút túi quần, vẻ mặt bất cần, như thể vừa xua đuổi mấy con ruồi khó ưa.
"Được lắm, mày...... mày còn dám đánh lại!"
Sau khi kinh ngạc, vẻ mặt Phan Vân Thiến càng thêm thù địch, chỉ vào Hạ Huyền Trúc tức giận nói: "Hạ Huyền Trúc, lần này cho dù ông trời có tới, cũng không cứu được cô đâu!"
"Cô đúng là gan to bằng trời, có biết bọn họ là ai không?"
"Mấy người bọn họ là vệ sĩ của Tử Phong. Bây giờ cô lại chỉ thị cho người của cô làm bị thương vệ sĩ của Tử Phong. Cô đúng là làm loạn…"
Bốp!
Phan Vân Thiến chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã tiến lên một bước, tát vào mặt khi cô ta một bạt tai.
"Mày...... mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày...."
Bốp!
Lại là một cái tát nữa.
Sau cái tát này, Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa chịu dừng tay, tiến lên túm lấy mái tóc ngắn gợn sóng của đối phương, sau đó đập đầu cô ta vào cửa xe.
"Gan to bằng trời à? Làm loạn à? Mày là cái rốn của vũ trụ à!"
Mỗi lần nện xuống , anh lại chửi một câu, từ khi ở sân bay anh đã rất khó chịu với con đàn bà tóc quăn này rồi.
Giờ phút này, dù sao cũng đã bắt tận tay day tận mặt rồi, cũng chả cần quan tâm đến cái gì hết nữa, một mực trút giận lên cô ta.
"Đừng đánh, tôi không chịu nổi nữa, tôi sai rồi!"
Phan Vân Thiến cảm thấy đầu mình như bị một cái búa nặng đập vào, mỗi một lần nện xuống, cô ta lại cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Nỗi đau và nỗi sợ hãi dữ dội khiến cô ta mất hết vẻ cao cao tại thượng vừa rồi.
"Vĩnh Khang, thế được rồi".
Mãi cho đến khi Hạ Huyền Trúc nói nhẹ, Diệp Vĩnh Khang mới kéo tóc của Phan Vân Thiến và ném cô ta xuống đất.
Nhìn thấy Hạ Huyền Trúc bước tới, Diệp Vĩnh Khang hung hăng đá vào đầu Phan Vân Thiến, tức giận nói: "Quỳ xuống, vợ tao muốn nói chuyện!"
Phan Vân Thiến nào dám không tuân theo, cô ta nhanh chóng bò dậy từ mặt đất run rẩy, quỳ tử tế trên mặt đất, trên đầu, trên mặt, trên tóc đều có máu, giống như một hố máu vậy.
Hạ Huyền Trúc đi đến trước mặt Phan Vân Thiến, cúi xuống nhìn đối phương vài giây rồi bình tĩnh nói: “Phan Vân Thiến, tôi thừa nhận việc đánh người là lỗi của chúng tôi, nhưng những gì xảy ra hôm nay đều là do cô mà ra”.
"Việc đã đến nước này, tôi cũng không muốn nói gì thêm nữa. Sau các người muốn là gì thì làm, muốn giở trò gì thì cứ giở ra đi, tất cả cứ đổ lên đầu Hạ Huyền Trúc tôi đây này”.
"Cút đi!"
Hai chữ cuối cùng Hạ Huyền Trúc đội nhiên quát lớn.
Phan Vân Thiến lúc này nào dám kiêu ngạo, nghe xong hai chữ này liền loạng choạng chạy về phía xe, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Vừa rồi, tên bạn nhảy ăn mặc lòe loẹt vô cùng kiêu ngạo kia thấy tình hình không ổn, đang định lẻn rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy Hạ Huyền Trúc hét lên: "Dừng lại!"
Tên đó run rẩy quay người lại, trong lòng hoảng hốt nhưng trên mặt lại giả bộ bình tĩnh: "Còn muốn gì nữa".
Hạ Huyền Trúc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, sau đó trầm giọng nói: "Vĩnh Khang".
"Hả?"
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, không hiểu sao vợ đột nhiên gọi anh làm gì.
"Đánh".
"Hửm?"
"Đánh!"
Hạ Huyền Trúc cao giọng.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ hồi lâu, sau đó mới ồ lên, lao vào đánh tên đó một trận.
Đến khi tên đó bị đánh quỳ xuống đất xin lỗi Tô Tô và Tiểu Mã, Hạ Huyền Trúc mới để đối phương rời đi.
"Vợ, sao hôm nay em lại ghê gớm thế chứ? Đây có còn là vợ anh nữa đâu, là nữ vương thì có, hahaha!"
Diệp Vĩnh Khang giơ ngón tay cái lên với Hạ Huyền Trúc.
Mặc dù bây giờ Hạ Huyền Trúc đã không còn ngăn cản việc anh đánh người nữa, nhưng anh không ngờ Hạ Huyền Trúc lại chủ động bảo anh đánh người.
Thiên Diệp Nhi ở một bên cũng giơ ngón tay cái lên cười: "Sếp Hạ, chị vừa rồi ngầu quá đi, quá khí chất luôn, nếu không vào giang hồ quả thực là đáng tiếc".
Hạ Huyền Trúc hít một hơi thật sâu, giọng điệu vừa lo lắng vừa kiên quyết, chậm rãi nói: "Mọi chuyện rối tung lên rồi, cũng chả có gì khác biệt. Cho dù Lưu Tử Phong có muốn chém tôi thành trăm mảnh, ít nhất hôm nay cũng phải lấy lại được công bằng!"
"Được, được, được lắm!"
Sau khi nói liên tiếp ba từ “được lắm”, Phan Vân Thiến đột nhiên hét lên đầy tức giận: "Hôm nay mặc kệ hết, người đâu, đánh thằng chó này thành tàn phế cho tao!"
Để tăng thêm thanh thế, lần này Phan Vân Thiến mang theo bốn hoặc năm vệ sĩ.
Khi Hạ Huyền Trúc "cứng miệng" với cô ta vừa rồi, mặc dù rất tức giận nhưng cô ta cũng không phát điên đến mức ra lệnh cho vệ sĩ của mình đánh người ngay tại chỗ.
Cô ta có thể làm người quản lý cho Lưu Tử Phong, thì chắc chắn phải có đầu óc hơn tên ăn mặc lòe loẹt kia, cũng có nhiều suy tính hơn.
Cho dù muốn chém lũ khốn kiếp này thành trăm mảnh cũng phải bí mật ra tay.
Dù thế nào Lưu Tử Phong cũng là người nổi tiếng, bình thường rơi một cọng lông cũng thu hút sự chú ý của người khác, nếu truyền ra ngoài chuyện đánh người, e rằng sẽ tốn chút sức lực, thời gian và tiền bạc để làm quan hệ công chúng đấy.
Nhưng với vài câu nói của Diệp Vĩnh Khang, Phan Vân Thiến đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô ta chỉ muốn dần tên khốn kiếp dám nói lời thô lỗ với cô ta nhừ tử!
Bốn, năm vệ sĩ có vóc dáng vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn cũng không phải loại tốt đẹp gì, nghe lệnh liền lần lượt rút gậy ra, rồi hung hăng áp sát Diệp Vĩnh Khang.
Khí thế cuồng bạo của đám vệ sĩ này từ rất xa đã có thể cảm nhận được, không thể so sánh với đám đi cùng tên ăn mặc lòe loẹt vừa rồi.
"Anh Diệp…"
"Anh Diệp…"
Quách Thụy Hoa và Tô Tô đồng thanh nói, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tiểu Mã vẻ mặt đanh lại, nhìn không ra là cảm xúc gì.
Thiên Diệp Nhi lại trông có vẻ rất thoải mái. Vốn muốn an ủi Hạ Huyền Trúc, để cô không quá lo lắng.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói, đã nghe thấy Hạ Huyền Trúc đột nhiên bình tĩnh nói: "Vĩnh Khang, ra tay nhẹ một chút".
Thiên Diệp Nhi tò mò quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Huyền Trúc, trên mặt không có một chút lo lắng nào.
Vốn dĩ cô ấy muốn an ủi Hạ Huyền Trúc vài câu, nhưng không ngờ Hạ Huyền Trúc lại quay đầu cười với cô ấy trước: "Đừng sợ, bọn họ không phải đối thủ của Vĩnh Khang".
Hạ Huyền Trúc nói những điều này không phải vì cô to gan, cũng không phải vì cô không quan tâm đến Diệp Vĩnh Khang.
Mà là sau khi hai người ở với nhau được một thời gian, sau khi cùng nhau trải qua một số chuyện, Hạ Huyền Trúc đã nảy sinh một loại tin tưởng cực độ đối với Diệp Vĩnh Khang.
Bất kể lần nào xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra mặt, thì không có chuyện nào là không giải quyết được cả.
Mà cô cũng không phải loại phụ nữ cứ gặp chuyện là la làng oai oái.
Đánh người quả thực là một hành vi xấu, nhưng súng đã lên nòng, nếu lúc này cô tiến lên can ngăn hoặc kéo Diệp Vĩnh Khang ra, rất có thể Diệp Vĩnh Khang sẽ vì bị bó buộc mà chịu thiệt thòi.
Tất cả những gì cô có thể làm là yên lặng tránh sang một bên, không gây phiền phức cho người đàn ông của mình.
Bốp bốp bốp!
Quả nhiên, Diệp Vĩnh Khang đã không làm Hạ Huyền Trúc thất vọng, đám vệ sĩ mang theo gậy gộc vừa tiến lại gần Diệp Vĩnh Khang, còn chưa kịp ra tay thì đã thấy Diệp Vĩnh Khang nghiêng người né tránh, một chân vung lên, mấy cú công kích nhanh như chớp đã nhanh chóng hạ gục hết đám người kia.
Ngoại trừ Thiên Diệp Nhi ra, tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.
Ngay cả Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy hơi bất ngờ, mặc dù cô khá chắc chắn rằng Diệp Vĩnh Khang có thể thắng, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
Lại nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, hai tay đút túi quần, vẻ mặt bất cần, như thể vừa xua đuổi mấy con ruồi khó ưa.
"Được lắm, mày...... mày còn dám đánh lại!"
Sau khi kinh ngạc, vẻ mặt Phan Vân Thiến càng thêm thù địch, chỉ vào Hạ Huyền Trúc tức giận nói: "Hạ Huyền Trúc, lần này cho dù ông trời có tới, cũng không cứu được cô đâu!"
"Cô đúng là gan to bằng trời, có biết bọn họ là ai không?"
"Mấy người bọn họ là vệ sĩ của Tử Phong. Bây giờ cô lại chỉ thị cho người của cô làm bị thương vệ sĩ của Tử Phong. Cô đúng là làm loạn…"
Bốp!
Phan Vân Thiến chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã tiến lên một bước, tát vào mặt khi cô ta một bạt tai.
"Mày...... mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày...."
Bốp!
Lại là một cái tát nữa.
Sau cái tát này, Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa chịu dừng tay, tiến lên túm lấy mái tóc ngắn gợn sóng của đối phương, sau đó đập đầu cô ta vào cửa xe.
"Gan to bằng trời à? Làm loạn à? Mày là cái rốn của vũ trụ à!"
Mỗi lần nện xuống , anh lại chửi một câu, từ khi ở sân bay anh đã rất khó chịu với con đàn bà tóc quăn này rồi.
Giờ phút này, dù sao cũng đã bắt tận tay day tận mặt rồi, cũng chả cần quan tâm đến cái gì hết nữa, một mực trút giận lên cô ta.
"Đừng đánh, tôi không chịu nổi nữa, tôi sai rồi!"
Phan Vân Thiến cảm thấy đầu mình như bị một cái búa nặng đập vào, mỗi một lần nện xuống, cô ta lại cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Nỗi đau và nỗi sợ hãi dữ dội khiến cô ta mất hết vẻ cao cao tại thượng vừa rồi.
"Vĩnh Khang, thế được rồi".
Mãi cho đến khi Hạ Huyền Trúc nói nhẹ, Diệp Vĩnh Khang mới kéo tóc của Phan Vân Thiến và ném cô ta xuống đất.
Nhìn thấy Hạ Huyền Trúc bước tới, Diệp Vĩnh Khang hung hăng đá vào đầu Phan Vân Thiến, tức giận nói: "Quỳ xuống, vợ tao muốn nói chuyện!"
Phan Vân Thiến nào dám không tuân theo, cô ta nhanh chóng bò dậy từ mặt đất run rẩy, quỳ tử tế trên mặt đất, trên đầu, trên mặt, trên tóc đều có máu, giống như một hố máu vậy.
Hạ Huyền Trúc đi đến trước mặt Phan Vân Thiến, cúi xuống nhìn đối phương vài giây rồi bình tĩnh nói: “Phan Vân Thiến, tôi thừa nhận việc đánh người là lỗi của chúng tôi, nhưng những gì xảy ra hôm nay đều là do cô mà ra”.
"Việc đã đến nước này, tôi cũng không muốn nói gì thêm nữa. Sau các người muốn là gì thì làm, muốn giở trò gì thì cứ giở ra đi, tất cả cứ đổ lên đầu Hạ Huyền Trúc tôi đây này”.
"Cút đi!"
Hai chữ cuối cùng Hạ Huyền Trúc đội nhiên quát lớn.
Phan Vân Thiến lúc này nào dám kiêu ngạo, nghe xong hai chữ này liền loạng choạng chạy về phía xe, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Vừa rồi, tên bạn nhảy ăn mặc lòe loẹt vô cùng kiêu ngạo kia thấy tình hình không ổn, đang định lẻn rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy Hạ Huyền Trúc hét lên: "Dừng lại!"
Tên đó run rẩy quay người lại, trong lòng hoảng hốt nhưng trên mặt lại giả bộ bình tĩnh: "Còn muốn gì nữa".
Hạ Huyền Trúc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, sau đó trầm giọng nói: "Vĩnh Khang".
"Hả?"
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, không hiểu sao vợ đột nhiên gọi anh làm gì.
"Đánh".
"Hửm?"
"Đánh!"
Hạ Huyền Trúc cao giọng.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ hồi lâu, sau đó mới ồ lên, lao vào đánh tên đó một trận.
Đến khi tên đó bị đánh quỳ xuống đất xin lỗi Tô Tô và Tiểu Mã, Hạ Huyền Trúc mới để đối phương rời đi.
"Vợ, sao hôm nay em lại ghê gớm thế chứ? Đây có còn là vợ anh nữa đâu, là nữ vương thì có, hahaha!"
Diệp Vĩnh Khang giơ ngón tay cái lên với Hạ Huyền Trúc.
Mặc dù bây giờ Hạ Huyền Trúc đã không còn ngăn cản việc anh đánh người nữa, nhưng anh không ngờ Hạ Huyền Trúc lại chủ động bảo anh đánh người.
Thiên Diệp Nhi ở một bên cũng giơ ngón tay cái lên cười: "Sếp Hạ, chị vừa rồi ngầu quá đi, quá khí chất luôn, nếu không vào giang hồ quả thực là đáng tiếc".
Hạ Huyền Trúc hít một hơi thật sâu, giọng điệu vừa lo lắng vừa kiên quyết, chậm rãi nói: "Mọi chuyện rối tung lên rồi, cũng chả có gì khác biệt. Cho dù Lưu Tử Phong có muốn chém tôi thành trăm mảnh, ít nhất hôm nay cũng phải lấy lại được công bằng!"
Bình luận facebook