Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 307: A Minh
Hoàng Thử Lang khoanh tay đứng thẳng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, còn chàng thanh niên trẻ tuổi yếu ớt quỳ dưới chân khóc lóc thảm thiết.
Cũng không biết có phải Diệp Vĩnh Khang bị lóa mắt hay không, lúc này anh đột nhiên cảm thấy khuôn mặt gian trá của Hoàng Thử Lang bỗng đẹp trai đến lạ.
“Anh Diệp, anh tiếp tục nhé”.
Hoàng Thử Lang mỉm cười, nhẹ giọng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Hoàng hôn hôm nay khá đẹp, tôi ra ngoài hít thở một chút”.
Nói xong, Hoàng Thử Lang ngẩng cao đầu, xoay người, mỉm cười rồi ung dung bước ra khỏi cửa.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang thấy hắn ngầu đét luôn.
“Nếu như tôi nói ra các người nhất định sẽ giúp tôi sao?”
Chàng trai đeo kính dường như vẫn còn rất nghi ngờ đối phương, cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn run rẩy tìm kiếm câu trả lời xác đáng.
Tần Hạc nhíu mày: “Nếu cậu muốn tiếp tục lãng phí thời gian thì tôi cũng không cản đâu!”
Chàng trai đeo kính rùng mình rồi run rẩy kể lại toàn bộ câu chuyện.
Cậu ta tên là A Minh, không phải kiểu sinh ra trong nghèo khó mà hoàn toàn ngược lại, tuổi thơ của A Minh có thể nói là sống trong vinh hoa phú quý.
Sống trong một biệt thự lớn, hàng ngày có xe hơi sang trọng đưa đón, ở nhà còn có bảy tám người giúp việc.
Trong ấn tượng của cậu ta, bố cậu ta là một người đàn ông có nụ cười đặc biệt dịu dàng, thường hay cõng cậu ta ở trên vai.
Chỉ cần là thứ A Minh muốn, bố đều sẽ đáp ứng, muốn cái gì có cái đó.
Lúc đó A Minh dường như không có khái niệm gì về cuộc sống vật chất, cậu ta cho rằng cơm ăn áo mặc là chuyện bình thường, cậu ta bắt đầu khao khát thế giới bên ngoài.
Bố cậu ta nói rằng nhiều nhất là một năm, một năm sau sẽ đưa mẹ con A Minh đi du lịch vòng quanh thế giới, mua một hòn đảo rồi cả gia đình cùng ở đó.
Kể từ đó, mỗi ngày việc mà A Minh làm nhiều nhất là tính thời gian bằng ngón tay, cậu ta nóng lòng muốn tăng nhanh thời gian, tốt nhất là đến năm sau ngay luôn.
Thời gian trôi qua từng ngày, cuối cùng thời gian một năm sau cũng tới.
Buổi tối hôm đó khi bố ra ngoài, ông ấy đã nhẹ nhàng xoa đầu A Minh, nói rằng đợi sáng mai ông ấy quay về sẽ đưa hai mẹ con ra khỏi Đông Hải, cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới.
Đêm đó A Minh phấn khích đến mức không ngủ được.
Khó khăn lắm mới đợi được tới bình minh, nhưng thứ chờ đợi cậu bé không phải là nụ cười ấm áp của bố mà là một thi thể lạnh lẽo.
A Minh vĩnh viễn không thể quên được cảnh đó.
Thi thể của bố nằm ngửa cách cửa nhà chưa đầy chục mét, phía sau có một vệt máu dài chứng tỏ ông ấy đã bò cả đoạn đường về nhà.
Hai con ngươi trong mắt của bố bị thay thế bằng hai con xúc xắc cố định.
Cổ tay và cổ chân đều có những vết xước rất sâu.
Cả người máu me be bét, như thể bị người ta dùng dao cứa vô số nhát vào người vậy.
Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa kết thúc, khi đám tang của bố còn chưa xử lý xong thì một nhóm côn đồ hung ác kéo tới.
Khi vừa bước vào cửa chúng bắt đầu đập phá đồ đạc, sau đó chĩa dao vào người mẹ cậu ta rồi gào thét ầm ĩ.
Mẹ ôm chặt cậu bé trong tay, cuối cùng nước mắt lưng tròng ký tên vào tờ giấy, sau đó bị nhóm côn đồ đó đuổi ra khỏi nhà, thậm chí đến quần áo và đồ đạc cá nhân cũng không kịp thu dọn.
Kể từ đó ngôi biệt thự lớn trong ký ức của A Minh không còn nữa, xe ô tô cũng không còn nữa, đồ chơi cũng không còn nữa, quần áo cũng không còn nữa, kẹo trái cây mà cậu ta thích ăn nhất cũng không còn nữa.
Cuộc sống cũng thay đổi từ một thành phố sầm uất sang một ngôi làng hoang vắng, xung quanh đến cây cối cũng chẳng có.
Từ một người phụ nữ thích trang điểm, ăn mặc hàng hiệu trở thành một người phụ nữ nông thôn da sần sùi, ăn mặc lôi thôi.
Nhưng sự thay đổi về điều kiện cuộc sống dường như không phải là vấn đề lớn đối với cậu nhóc A Minh, rất nhanh cậu bé đã phát hiện ra ở nông thôn cũng có rất nhiều thứ chơi vui hơn ở thành phố.
Những con cua trên sườn núi, những con chuồn chuồn trên ngọn cây lúa mì, nhưng con cá nhỏ bơi trong mương, những con chim làm tổ trên mái hiên, tất cả đều là những điều cậu bé chưa từng thấy ở thành phố trước đây.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, A Minh sẽ dần dần trưởng thành ở đây, sau đó cưới một cô vợ trong thôn, sinh ra một tiểu A Minh, tiếp tục sống cuộc sống bình dị nhưng yên ổn.
Tuy nhiên đã xảy ra một sự thay đổi lớn bắt đầu từ mùa hè năm đó.
Mùa hè năm ấy trời rất nóng, một người không phải người bản địa tới làng, một ông già gầy khô, đi ngang qua nhà A Minh, xin A Minh một bát nước.
Vì để cảm ơn, ông lão đã tặng cho A Minh bộ bài ba bảy tấm duy nhất trên người mình.
Khi bàn tay của A Minh chạm vào lá bài, cậu bé chợt cảm thấy trong người mình có một công tắc nào đó đang được khởi động, giống như một người bạn đã xa cách nhiều năm, những lá bài trong tay cậu bé tỏa ra hơi ấm như đang nhiệt tình chào hỏi cậu bé.
“Biết chơi không?”
Ông lão cười hỏi.
A Minh cầm bộ bài, rụt rè lắc đầu.
“Dễ lắm, để ông dạy cháu”.
Ông lão đang rảnh rỗi nên dạy cậu bé cũng không thành vấn đề. Ông ấy mỉm cười và dạy cho A Minh ba tấm bài đơn giản nhất, có nơi gọi là cách chơi ‘Tạc Kim Hoa’.
Cả hai dùng hạt đậu để đặt cược, nhưng mới chơi được vài ván, ông lão chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Cậu bé mới có sáu bảy tuổi này lại may mắn đến mức khiến người ta không thể tin được. Dường như ván bài nào cũng là lá bài tú lơ khơ hoặc là bộ ba, ngay cả những quân cao như ba quân át, ba quân K cũng thường xuyên xuất hiện.
“Sao cháu lại may mắn vậy?”
Ông lão không nhịn được hỏi.
Tuy nhiên câu trả lời của A Minh khiến ông lão ngây người tại chỗ.
“Không phái cháu may mà mỗi lần xáo bài, cháu chỉ cần chia cho mình những quân bài to một chút là được”.
A Minh thả nhiên trả lời.
“Cái gì, cháu nói là do cháu cố ý xáo bài sao?”
Ông lão ngây ra.
A Minh thấy đối phương không tin, nói: “Vậy cháu biểu diễn một lần cho ông xem, ông muốn bài như nào?”
Ông lão nói: “Ba quân át”.
A Minh gật đầu, bắt đầu xáo bài bằng bàn tay nhỏ xíu của mình, kỹ thuật tráo bài của cậu bé trông rất non nớt, nhưng không hề có chỗ nào không đúng cả.
Sau đó bắt đầu chia bài, mỗi người một lá, chia tới lúc ba lá.
Ông lão lật lá bài ra, khi nhìn thấy ba quân át chói mắt trước mặt, cả người ông ấy lập tức hóa đá tại chỗ.
“Cháu xáo thêm bốn, năm, sáu nữa đi!”.
Ông lão mong chờ nói.
“Cần chất giống nhau không?”
A Minh hỏi.
“Tùy cháu”.
Ông lão nói.
A Minh gật đầu: “Vậy thì bốn năm sáu dọc bích đi, mặc dù cháu thích cơ, nhưng trong bộ bài này không có sáu cơ”.
Trong khi nói, A Minh đã bắt đầu xáo bài bằng kỹ năng non nớt của mình.
Mỗi người ba lá.
Lật bài.
Bốn bích, năm bích, sáu bích.
Ông lão chăm chú nhìn chằm chằm A Minh, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, đôi mắt vốn đã đục ngầu lúc này bỗng trở nên sáng ngời.
“Ông ơi, ông sao vậy?”
A Minh vội vàng hỏi.
Ông lão hoàn hồn lại, vội vàng nắm lấy tay A Minh, hưng phấn nói: “Cháu có muốn ăn kẹp sữa không?”
Trong mắt A Minh lóe lên một tia sáng, gật đầu nói: “Có ạ, lâu lắm rồi cháu chưa được ăn”.
“Cháu tên là gì?”
“Cháu tên A Minh ạ”.
“A Minh, ừm, tên hay quá, ông dắt cháu đến một nơi, đến đó cháu có thể ăn kẹo sữa thỏa thích luôn”.
“Thật ạ, ở đâu vậy?”
“Đi, bây giờ ông sẽ dắt cháu đi!”
Sau buổi chiều hôm đó, A Minh đi theo một ông lão, bước lên con đường thay đổi cả cuộc đời mình…
Cũng không biết có phải Diệp Vĩnh Khang bị lóa mắt hay không, lúc này anh đột nhiên cảm thấy khuôn mặt gian trá của Hoàng Thử Lang bỗng đẹp trai đến lạ.
“Anh Diệp, anh tiếp tục nhé”.
Hoàng Thử Lang mỉm cười, nhẹ giọng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Hoàng hôn hôm nay khá đẹp, tôi ra ngoài hít thở một chút”.
Nói xong, Hoàng Thử Lang ngẩng cao đầu, xoay người, mỉm cười rồi ung dung bước ra khỏi cửa.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang thấy hắn ngầu đét luôn.
“Nếu như tôi nói ra các người nhất định sẽ giúp tôi sao?”
Chàng trai đeo kính dường như vẫn còn rất nghi ngờ đối phương, cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn run rẩy tìm kiếm câu trả lời xác đáng.
Tần Hạc nhíu mày: “Nếu cậu muốn tiếp tục lãng phí thời gian thì tôi cũng không cản đâu!”
Chàng trai đeo kính rùng mình rồi run rẩy kể lại toàn bộ câu chuyện.
Cậu ta tên là A Minh, không phải kiểu sinh ra trong nghèo khó mà hoàn toàn ngược lại, tuổi thơ của A Minh có thể nói là sống trong vinh hoa phú quý.
Sống trong một biệt thự lớn, hàng ngày có xe hơi sang trọng đưa đón, ở nhà còn có bảy tám người giúp việc.
Trong ấn tượng của cậu ta, bố cậu ta là một người đàn ông có nụ cười đặc biệt dịu dàng, thường hay cõng cậu ta ở trên vai.
Chỉ cần là thứ A Minh muốn, bố đều sẽ đáp ứng, muốn cái gì có cái đó.
Lúc đó A Minh dường như không có khái niệm gì về cuộc sống vật chất, cậu ta cho rằng cơm ăn áo mặc là chuyện bình thường, cậu ta bắt đầu khao khát thế giới bên ngoài.
Bố cậu ta nói rằng nhiều nhất là một năm, một năm sau sẽ đưa mẹ con A Minh đi du lịch vòng quanh thế giới, mua một hòn đảo rồi cả gia đình cùng ở đó.
Kể từ đó, mỗi ngày việc mà A Minh làm nhiều nhất là tính thời gian bằng ngón tay, cậu ta nóng lòng muốn tăng nhanh thời gian, tốt nhất là đến năm sau ngay luôn.
Thời gian trôi qua từng ngày, cuối cùng thời gian một năm sau cũng tới.
Buổi tối hôm đó khi bố ra ngoài, ông ấy đã nhẹ nhàng xoa đầu A Minh, nói rằng đợi sáng mai ông ấy quay về sẽ đưa hai mẹ con ra khỏi Đông Hải, cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới.
Đêm đó A Minh phấn khích đến mức không ngủ được.
Khó khăn lắm mới đợi được tới bình minh, nhưng thứ chờ đợi cậu bé không phải là nụ cười ấm áp của bố mà là một thi thể lạnh lẽo.
A Minh vĩnh viễn không thể quên được cảnh đó.
Thi thể của bố nằm ngửa cách cửa nhà chưa đầy chục mét, phía sau có một vệt máu dài chứng tỏ ông ấy đã bò cả đoạn đường về nhà.
Hai con ngươi trong mắt của bố bị thay thế bằng hai con xúc xắc cố định.
Cổ tay và cổ chân đều có những vết xước rất sâu.
Cả người máu me be bét, như thể bị người ta dùng dao cứa vô số nhát vào người vậy.
Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa kết thúc, khi đám tang của bố còn chưa xử lý xong thì một nhóm côn đồ hung ác kéo tới.
Khi vừa bước vào cửa chúng bắt đầu đập phá đồ đạc, sau đó chĩa dao vào người mẹ cậu ta rồi gào thét ầm ĩ.
Mẹ ôm chặt cậu bé trong tay, cuối cùng nước mắt lưng tròng ký tên vào tờ giấy, sau đó bị nhóm côn đồ đó đuổi ra khỏi nhà, thậm chí đến quần áo và đồ đạc cá nhân cũng không kịp thu dọn.
Kể từ đó ngôi biệt thự lớn trong ký ức của A Minh không còn nữa, xe ô tô cũng không còn nữa, đồ chơi cũng không còn nữa, quần áo cũng không còn nữa, kẹo trái cây mà cậu ta thích ăn nhất cũng không còn nữa.
Cuộc sống cũng thay đổi từ một thành phố sầm uất sang một ngôi làng hoang vắng, xung quanh đến cây cối cũng chẳng có.
Từ một người phụ nữ thích trang điểm, ăn mặc hàng hiệu trở thành một người phụ nữ nông thôn da sần sùi, ăn mặc lôi thôi.
Nhưng sự thay đổi về điều kiện cuộc sống dường như không phải là vấn đề lớn đối với cậu nhóc A Minh, rất nhanh cậu bé đã phát hiện ra ở nông thôn cũng có rất nhiều thứ chơi vui hơn ở thành phố.
Những con cua trên sườn núi, những con chuồn chuồn trên ngọn cây lúa mì, nhưng con cá nhỏ bơi trong mương, những con chim làm tổ trên mái hiên, tất cả đều là những điều cậu bé chưa từng thấy ở thành phố trước đây.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, A Minh sẽ dần dần trưởng thành ở đây, sau đó cưới một cô vợ trong thôn, sinh ra một tiểu A Minh, tiếp tục sống cuộc sống bình dị nhưng yên ổn.
Tuy nhiên đã xảy ra một sự thay đổi lớn bắt đầu từ mùa hè năm đó.
Mùa hè năm ấy trời rất nóng, một người không phải người bản địa tới làng, một ông già gầy khô, đi ngang qua nhà A Minh, xin A Minh một bát nước.
Vì để cảm ơn, ông lão đã tặng cho A Minh bộ bài ba bảy tấm duy nhất trên người mình.
Khi bàn tay của A Minh chạm vào lá bài, cậu bé chợt cảm thấy trong người mình có một công tắc nào đó đang được khởi động, giống như một người bạn đã xa cách nhiều năm, những lá bài trong tay cậu bé tỏa ra hơi ấm như đang nhiệt tình chào hỏi cậu bé.
“Biết chơi không?”
Ông lão cười hỏi.
A Minh cầm bộ bài, rụt rè lắc đầu.
“Dễ lắm, để ông dạy cháu”.
Ông lão đang rảnh rỗi nên dạy cậu bé cũng không thành vấn đề. Ông ấy mỉm cười và dạy cho A Minh ba tấm bài đơn giản nhất, có nơi gọi là cách chơi ‘Tạc Kim Hoa’.
Cả hai dùng hạt đậu để đặt cược, nhưng mới chơi được vài ván, ông lão chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Cậu bé mới có sáu bảy tuổi này lại may mắn đến mức khiến người ta không thể tin được. Dường như ván bài nào cũng là lá bài tú lơ khơ hoặc là bộ ba, ngay cả những quân cao như ba quân át, ba quân K cũng thường xuyên xuất hiện.
“Sao cháu lại may mắn vậy?”
Ông lão không nhịn được hỏi.
Tuy nhiên câu trả lời của A Minh khiến ông lão ngây người tại chỗ.
“Không phái cháu may mà mỗi lần xáo bài, cháu chỉ cần chia cho mình những quân bài to một chút là được”.
A Minh thả nhiên trả lời.
“Cái gì, cháu nói là do cháu cố ý xáo bài sao?”
Ông lão ngây ra.
A Minh thấy đối phương không tin, nói: “Vậy cháu biểu diễn một lần cho ông xem, ông muốn bài như nào?”
Ông lão nói: “Ba quân át”.
A Minh gật đầu, bắt đầu xáo bài bằng bàn tay nhỏ xíu của mình, kỹ thuật tráo bài của cậu bé trông rất non nớt, nhưng không hề có chỗ nào không đúng cả.
Sau đó bắt đầu chia bài, mỗi người một lá, chia tới lúc ba lá.
Ông lão lật lá bài ra, khi nhìn thấy ba quân át chói mắt trước mặt, cả người ông ấy lập tức hóa đá tại chỗ.
“Cháu xáo thêm bốn, năm, sáu nữa đi!”.
Ông lão mong chờ nói.
“Cần chất giống nhau không?”
A Minh hỏi.
“Tùy cháu”.
Ông lão nói.
A Minh gật đầu: “Vậy thì bốn năm sáu dọc bích đi, mặc dù cháu thích cơ, nhưng trong bộ bài này không có sáu cơ”.
Trong khi nói, A Minh đã bắt đầu xáo bài bằng kỹ năng non nớt của mình.
Mỗi người ba lá.
Lật bài.
Bốn bích, năm bích, sáu bích.
Ông lão chăm chú nhìn chằm chằm A Minh, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, đôi mắt vốn đã đục ngầu lúc này bỗng trở nên sáng ngời.
“Ông ơi, ông sao vậy?”
A Minh vội vàng hỏi.
Ông lão hoàn hồn lại, vội vàng nắm lấy tay A Minh, hưng phấn nói: “Cháu có muốn ăn kẹp sữa không?”
Trong mắt A Minh lóe lên một tia sáng, gật đầu nói: “Có ạ, lâu lắm rồi cháu chưa được ăn”.
“Cháu tên là gì?”
“Cháu tên A Minh ạ”.
“A Minh, ừm, tên hay quá, ông dắt cháu đến một nơi, đến đó cháu có thể ăn kẹo sữa thỏa thích luôn”.
“Thật ạ, ở đâu vậy?”
“Đi, bây giờ ông sẽ dắt cháu đi!”
Sau buổi chiều hôm đó, A Minh đi theo một ông lão, bước lên con đường thay đổi cả cuộc đời mình…
Bình luận facebook