Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 295: Tô Tô
Quách Thụy Hoa cung kính gật đầu với Diệp Vĩnh Khang, cư xử có chút nịnh nọt, nhanh chóng ngồi xuống giải thích: "Với tốc độ phát triển nhanh của xã hội bây giờ, không còn là thời đại dựa vào thực lực để nói chuyện nữa".
"Một người nổi hay không, kỹ năng diễn xuất và kỹ năng ca hát đều chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là xem có ai đứng sau để thúc đẩy hay không".
"Chỉ cần có người sẵn lòng chống lưng, chuyện gì cũng dễ dàng, xấu thì có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không có khiếu diễn xuất tốt thì có thể chỉnh sửa hình ảnh. Nếu không có kỹ năng ca hát tốt, có thể dùng máy móc chỉnh sửa giọng điệu".
"Miễn là lưu lượng vừa đủ, cùng với nhiều phương tiện quảng cáo và thổi phồng, ngay cả một con chó cũng có thể nổi đình nổi đám".
"Nhưng nếu không ai để mắt tới, ngay cả Pavarotti cũng phải lưu lạc đầu đường hát rong".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong, nghi ngờ hỏi: "Cho dù như ông nói đi, công ty quản lý cũng không phải kẻ ngu ngốc. Tại sao khi gặp người có thực lực lại không bỏ tiền ra để phát triển?"
"Rảnh rỗi tìm mấy người phải chỉnh giọng qua máy móc, thế sao không trực tiếp tìm những người có thực lực thực sự luôn đi?"
Quách Thụy Hoa cười khổ nói: "Cậu Diệp, nước trong làng giải trí không sâu bình thường đâu, nếu nói cụ thể ra sẽ rất phức tạp”.
"Nếu như cậu có hứng thú, tôi có thể kể cho cậu nghe ba ngày ba đêm không nghỉ".
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, tỏ ý từ chối trước ý kiến của Quách Thụy Hoa, đừng nói là làng giải trí, mọi tầng lớp trong xã hội bây giờ đều giống nhau, nghề nào cũng có những vết nhơ và những quy tắc ngầm.
Chương trình tiếp theo có vẻ khá tẻ nhạt. Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa nói về việc quảng bá khu sản nghiệp, Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cảm thấy vô cùng chán nản, uống đầy một bụng trà, khó trách khỏi bị mót tiểu, liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi xả lũ, Diệp Vĩnh Khang bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến bồn rửa mặt, bất ngờ phát hiện nữ ca sĩ kia cũng đang ở gần đó.
"Này, vừa rồi cô hát rất hay, nhưng tôi chưa từng nghe bài hát đó bao giờ, là bản gốc của cô à".
Diệp Vĩnh Khang cười chào hỏi, nhưng đột nhiên phát hiện hốc mắt đối phương có chút đỏ lên, giống như vừa mới khóc.
"Cô có ổn không?"
Diệp Vĩnh Khang quan tâm hỏi.
Nữ ca sĩ nhanh chóng lấy ngón tay lau khóe mắt, quay đầu về phía Diệp Vĩnh Khang cười lễ phép: "Không sao, cám ơn anh, tôi chỉ viết đại thôi, cảm ơn lời khen của anh".
Nữ ca sĩ có vẻ rất lễ phép, nhưng dù đã cố gắng nở một nụ cười, đôi mắt ấy vẫn cho thấy dường như cô ấy đã gặp phải vấn đề gì đó khó khăn.
"Tô Tô, sao cô lại ở đây!"
Nam ca sĩ lúc nãy đi tới, tức giận nói: "Đám người kia cũng quá đáng, còn không trả phí biểu diễn. Đây không phải là ăn hiếp rành rành sao, đừng khóc, lát nữa tôi đi báo cảnh sát với cô, phải có được lời giải thích từ họ!”
"Haha, báo cảnh sát à, vậy mày đi đi!"
Lúc này, một người đàn ông khác trong bộ vest chỉnh tề, đeo cặp kính vàng, khoảng 30 tuổi từ cửa đi vào.
Khi nam ca sĩ và nữ ca sĩ tên Tô Tô nhìn thấy người đàn ông này, họ đột nhiên lộ vẻ sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, dường như đặc biệt sợ hãi người đàn ông này.
"Vừa rồi mày nói muốn báo cảnh sát à?"
Người đàn ông mặc vest cười tươi nhìn nam ca sĩ.
Nam ca sĩ hoàn toàn không còn khí thế hung hăng vừa rồi, run rẩy nói: "Sếp... sếp Lâm…"
Bốp!
Người đàn ông mặc vest đột nhiên giơ tay tát anh ta một cái rồi lại đạp vào bụng đối phương, tức giận nói: "Đồ chó, mày nghĩ mày là ai hả? Đi báo cảnh sát tao xem nào? Tao thấy là mày chán sống rồi đấy nhỉ, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học!"
Người đàn ông mặc vest vừa nói vừa lao tới chuẩn bị tiếp tục đánh, nữ ca sĩ tên Tô Tô vội vàng bước tới van xin: "Sếp Lâm, xin ông đừng đánh nữa, chúng tôi không cần phí biểu diễn nữa, xin ông đừng đánh nữa!"
"Một người nổi hay không, kỹ năng diễn xuất và kỹ năng ca hát đều chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là xem có ai đứng sau để thúc đẩy hay không".
"Chỉ cần có người sẵn lòng chống lưng, chuyện gì cũng dễ dàng, xấu thì có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không có khiếu diễn xuất tốt thì có thể chỉnh sửa hình ảnh. Nếu không có kỹ năng ca hát tốt, có thể dùng máy móc chỉnh sửa giọng điệu".
"Miễn là lưu lượng vừa đủ, cùng với nhiều phương tiện quảng cáo và thổi phồng, ngay cả một con chó cũng có thể nổi đình nổi đám".
"Nhưng nếu không ai để mắt tới, ngay cả Pavarotti cũng phải lưu lạc đầu đường hát rong".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong, nghi ngờ hỏi: "Cho dù như ông nói đi, công ty quản lý cũng không phải kẻ ngu ngốc. Tại sao khi gặp người có thực lực lại không bỏ tiền ra để phát triển?"
"Rảnh rỗi tìm mấy người phải chỉnh giọng qua máy móc, thế sao không trực tiếp tìm những người có thực lực thực sự luôn đi?"
Quách Thụy Hoa cười khổ nói: "Cậu Diệp, nước trong làng giải trí không sâu bình thường đâu, nếu nói cụ thể ra sẽ rất phức tạp”.
"Nếu như cậu có hứng thú, tôi có thể kể cho cậu nghe ba ngày ba đêm không nghỉ".
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, tỏ ý từ chối trước ý kiến của Quách Thụy Hoa, đừng nói là làng giải trí, mọi tầng lớp trong xã hội bây giờ đều giống nhau, nghề nào cũng có những vết nhơ và những quy tắc ngầm.
Chương trình tiếp theo có vẻ khá tẻ nhạt. Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa nói về việc quảng bá khu sản nghiệp, Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cảm thấy vô cùng chán nản, uống đầy một bụng trà, khó trách khỏi bị mót tiểu, liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi xả lũ, Diệp Vĩnh Khang bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến bồn rửa mặt, bất ngờ phát hiện nữ ca sĩ kia cũng đang ở gần đó.
"Này, vừa rồi cô hát rất hay, nhưng tôi chưa từng nghe bài hát đó bao giờ, là bản gốc của cô à".
Diệp Vĩnh Khang cười chào hỏi, nhưng đột nhiên phát hiện hốc mắt đối phương có chút đỏ lên, giống như vừa mới khóc.
"Cô có ổn không?"
Diệp Vĩnh Khang quan tâm hỏi.
Nữ ca sĩ nhanh chóng lấy ngón tay lau khóe mắt, quay đầu về phía Diệp Vĩnh Khang cười lễ phép: "Không sao, cám ơn anh, tôi chỉ viết đại thôi, cảm ơn lời khen của anh".
Nữ ca sĩ có vẻ rất lễ phép, nhưng dù đã cố gắng nở một nụ cười, đôi mắt ấy vẫn cho thấy dường như cô ấy đã gặp phải vấn đề gì đó khó khăn.
"Tô Tô, sao cô lại ở đây!"
Nam ca sĩ lúc nãy đi tới, tức giận nói: "Đám người kia cũng quá đáng, còn không trả phí biểu diễn. Đây không phải là ăn hiếp rành rành sao, đừng khóc, lát nữa tôi đi báo cảnh sát với cô, phải có được lời giải thích từ họ!”
"Haha, báo cảnh sát à, vậy mày đi đi!"
Lúc này, một người đàn ông khác trong bộ vest chỉnh tề, đeo cặp kính vàng, khoảng 30 tuổi từ cửa đi vào.
Khi nam ca sĩ và nữ ca sĩ tên Tô Tô nhìn thấy người đàn ông này, họ đột nhiên lộ vẻ sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, dường như đặc biệt sợ hãi người đàn ông này.
"Vừa rồi mày nói muốn báo cảnh sát à?"
Người đàn ông mặc vest cười tươi nhìn nam ca sĩ.
Nam ca sĩ hoàn toàn không còn khí thế hung hăng vừa rồi, run rẩy nói: "Sếp... sếp Lâm…"
Bốp!
Người đàn ông mặc vest đột nhiên giơ tay tát anh ta một cái rồi lại đạp vào bụng đối phương, tức giận nói: "Đồ chó, mày nghĩ mày là ai hả? Đi báo cảnh sát tao xem nào? Tao thấy là mày chán sống rồi đấy nhỉ, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học!"
Người đàn ông mặc vest vừa nói vừa lao tới chuẩn bị tiếp tục đánh, nữ ca sĩ tên Tô Tô vội vàng bước tới van xin: "Sếp Lâm, xin ông đừng đánh nữa, chúng tôi không cần phí biểu diễn nữa, xin ông đừng đánh nữa!"
Bình luận facebook