• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 293: Bố là anh hùng

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng gật đầu sau khi nghe xong, đồng ý với suy luận của Lý Thanh Từ.

"Tôi có thể mang theo chiếc điện thoại này không?"

Diệp Vĩnh Khang hỏi, không cần biết hai tên xã hội đen này có thành công hay không, chỉ cần còn một ngày chưa tìm ra chủ thuê, thì vẫn còn nguy cơ tiềm ẩn đối với Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân.

"Xin lỗi, đây là tang vật rất quan trọng, tôi không thể để cho anh mang đi".

Lý Thanh Từ nói: "Tuy nhiên, với tư cách là người thân của người liên quan, tôi có thể cung cấp cho anh tất cả thông tin về tin này, bao gồm cả số điện thoại ảo kia. Đây là phạm vi quyền hạn tối đa của tôi".

"Thế là đủ rồi".

Diệp Vĩnh Khang gật đầu.

Trên đường về, Diệp Vĩnh Khang đã gửi thông tin này cho Thiên Ảnh, để cô ấy có thể tìm hiểu sự việc nhanh nhất có thể.

Vài phút sau, Thiên Ảnh nhanh chóng trả lời: "Điện Chủ, đây là số ảo do máy chủ ảo tạo ra, máy chủ ảo đó đã bị hỏng và không thể định vị được".

"Cách duy nhất là giải mã chuỗi số ảo này, tuy nhiên việc này cần cả một quá trình. Thời gian cụ thể khó nói nhưng chắc chắn sẽ không ngắn đâu".

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Ừ, chuyện này làm gấp lên chút. Nếu có manh mối gì thì báo cho tôi càng sớm càng tốt".

"Vâng tôi hiểu!"

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang gửi một tin nhắn khác cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi, yêu cầu họ chú tâm hơn một chút, nhất định không được có sai sót.

Sự việc này cũng không làm Diệp Vĩnh Khang lo lắng quá, dựa vào thân phận và thực lực của hai tên xã hội đen đã bị anh giết chết, chủ thuê chắc chắn không phải người của thế giới ngầm, nếu không sẽ không bao giờ thuê người kém cỏi như vậy đi làm chuyện này.

Đám vớ vẩn giống như hai tên đó sẽ không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Thiên Diệp Nhi và Tần Đại Dạ.

Vật vã nửa ngày, lúc về nhà đã là giữa trưa.

"Bố!"

Vừa mở cửa, Diệp Tiểu Trân đã giang hai tay lao về phía Diệp Vĩnh Khang như một quả cầu lửa nhỏ.

"Ngoan, sao nay con lại không đến nhà trẻ".

Diệp Vĩnh Khang ôm bỗng Diệp Tiểu Trân lên cao, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

"Bố ngốc ghê, hôm nay là cuối tuần, hôm qua bố đi đâu đấy, sao bây giờ mới về?"

Diệp Tiểu Trân hỏi.

Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp trả lời, một giọng nói khó chịu đột nhiên vang lên từ phòng khách: "Còn có thể đi đâu? Nếu cả đêm không về, nhất định là đi lêu lổng bên ngoài rồi".

Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhanh cười nói: "Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này".

Thì ra là mẹ vợ đến chơi.

"Sao, tôi không thể đến được à? Vậy giờ tôi đi là được chứ gì!"

Trương Hoa Phương trợn mắt nói.

"He he, đi gì mà đi chứ, mẹ đến đây con còn mừng không kịp nữa à".

Diệp Vĩnh Khang đặt Diệp Tiểu Trân xuống, mỉm cười lấy ra giấy chứng nhận danh dự màu đỏ, cầm trong tay giương lên cười: "Con cũng không đi lêu lổng bên ngoài, con đi làm việc tốt mà".

"Cái này là cái gì?"

Hạ Huyền Trúc vẻ mặt bối rối, nhanh chóng cầm lấy giấy chứng nhận danh dự, mở ra xem, vui mừng nói: "Oa, dám làm việc nghĩa, chồng à, anh giỏi quá, Tiểu Trân, lại đây coi này, bố con giỏi lắm luôn!"

"Wow, bố con là anh hùng!"

Diệp Tiểu Trân vỗ tay reo hò, tuy còn học mẫu giáo nhưng cô nhóc vẫn hiểu dũng cảm là như thế nào.

"Chồng, ngưỡng mộ anh chết mất thôi, mau kể em nghe chuyện gì đã xảy ra đi, anh giỏi quá đi à!"

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng đôi mắt đầy sao ngưỡng mộ, trong nháy mắt đã biến thành một fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ mà vợ và con gái nhìn mình, trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, anh vung tay lên nói: "Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, chỉ là tiện tay xử lý hai tên lưu manh, giải cứu còn tin thôi".

"Wow, chồng, anh thật tuyệt vời, anh chính là thần tượng của em…"

"Thần tượng cái con khỉ!"

Ngay khi Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân đang hâm mộ Diệp Vĩnh Khang, Trương Hoa Phương đột nhiên nghiêm giọng nói với Diệp Vĩnh Khang: "Cậu nghĩ cậu là anh hùng tái thế hay gì?"

"Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu thì sao? Nhà tôi không cần anh hùng, tôi chỉ muốn mọi người trong nhà đều bình an là được rồi!"

"Sau gặp chuyện như này nên tránh xa ra một chút, bình an sống qua ngày là được rồi”.

"Tức quá mà, tự dưng bày đặt đi làm anh hùng, còn có lần sau nữa xem tôi xử cậu như nào, có bị thương ở đâu không?"

Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười đáp: "Không sao đâu, chỉ có hai tên lưu manh thì sao làm con bị thương được, con rể mẹ là cao thủ võ lâm đó".

"Cao thủ võ lâm cái con khỉ!"

Trương Hoa Phương trợn mắt nói: “Dù võ công cao đến đâu, cũng không lường trước được, nhỡ bên kia có hung khí thì sao? Đúng thật là, làm cái gì cũng không suy nghĩ, nhìn cậu mà ngứa mắt”.

Nói rồi, Trương Hoa Phương tức giận đeo tạp dề vào nhà bếp.

"Mẹ, để con giúp mẹ".

Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng nở nụ cười theo sau.

"Đi, đi, đi, lượn đi cho nước nó trong, nhìn thấy cậu là tôi ngứa hết cả mắt, mau đi tắm đi, rồi xem kĩ lại xem có bị thương ở đâu không, đừng có đứng ở đây làm phiền nữa!"

Trương Hoa Phương đẩy Diệp Vĩnh Khang ra, sau đó đóng cửa phòng bếp rầm một tiếng.

Diệp Vĩnh Khang bất lực nhún vai với Hạ Huyền Trúc, hai vợ chồng trẻ nhìn nhau đầy ẩn ý, cười.

Trương Hoa Phương bày ra một bàn lớn thịnh soạn, trên bàn ăn, Trương Hoa Phương gắp một miếng sườn heo kho quẹt ném vào trong bát của Diệp Vĩnh Khang, đồng thời tiếp tục quở trách: "Nhớ kỹ, nếu gặp phải chuyện như thế nữa thì tránh xa một chút".

"Thật là, gì mà dám làm việc nghĩa cơ chứ, những thứ này đều là dùng để lừa gạt kẻ ngu, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sao?"

Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười nói: "Con biết rồi, Tiểu Trân đem giấy chứng nhận bỏ vào thùng rác đi, bà ngoại con không thích".

"Vâng!"

Diệp Tiểu Trân nhanh chóng đáp lại và ném giấy chứng nhận danh dự đang cầm vào sọt rác.

"Con nhỏ này, làm gì vậy!"

Trương Hoa Phương đột nhiên như thể bị ai đó giẫm vào đuôi, bật ra khỏi ghế, nhặt lấy giấy chứng nhận danh dự trong sọt rác, thổi phù phù, còn dùng tay áo lau đi nữa.

Cảnh tượng này khiến Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân cười không ngớt.

"Mẹ, không phải mẹ nói không thích thứ này sao?"

Hạ Huyền Trúc cười hỏi.

"Tôi vốn không thích đâu! Nhìn thấy là đã tức rồi!"

Trương Hoa Phương trợn mắt nói: "Mẹ sợ chúng mày giả vờ vất đi rồi lại lén lút nhặt về, cho nên thứ này mẹ sẽ giữ, khi nào về Nam Giang sẽ ném đi, đến lúc đó xem xem chúng mày còn nhặt lại được nữa không, hừ!"

Nói rồi, Trương Hoa Phương cầm giấy chứng nhận danh dự bước vào bếp, tiện tay đóng cửa lại.

Bên dưới cửa phòng bếp có một củ tỏi, cho nên cửa không đóng chặt được, có thể nghe rõ ràng được tiếng Trương Hoa Phương đang gọi điện bên trong.

"Alo, tôi nói ông nghe, con rể mình được giấy chứng nhận dũng cảm đấy. Nó đã bắt được hai tên côn đồ, còn giải cứu con tin nữa. Ông nói xem có ghê không? Tôi lừa ông làm gì, không tin tôi chụp ảnh lại cho mà xem!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom