• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 297: Mày đợi đấy cho tao!

“Tôi…”

Ông chủ vật liệu xây dựng cảm thấy đầu óc ong ong.

Vừa rồi ông ta chạy vào vội quá, hơn nữa còn đổ dồn hết sự chú ý lên người Lâm Văn Kiệt, cộng thêm vấn đề góc độ nên ông ta không hề để ý phía sau còn có một người đang đứng nữa.

Mà người này chính là chồng của Hạ Huyền Trúc – bà chủ thần tài lớn nhất hiện giờ của ông ta, mấy dự án tiếp theo của công ty ông ta còn phải dựa vào công ty xây dựng Huyền Trúc để sống.

Bây giờ hợp đồng vẫn đang trong giai đoạn xem xét, nếu như thời khắc quan trọng như vậy lại đắc tội với chồng người ta thì chẳng phải toi công tốn sức rồi sao?

“Chuyện này…”

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, ông chủ của công ty vật liệu xây dựng là một người thô lỗ không có văn hóa, trong lúc cấp bách này chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì.

“Ông chủ, chính là anh ta đánh tôi, vừa nãy còn bắt tôi dập đầu nữa, hôm nay ông nhất định phải làm chủ cho tôi!”

Lâm Văn Kiệt đứng ở đằng sau, vì vậy không hề nhìn thấy sắc mặt của ông chủ vật liệu xây dựng, chỉ vào mặt Diệp Vĩnh Khang hung hãn nói: “Thằng nhãi, vừa nãy mày ngông lắm cơ mà?”

“Mẹ kiếp, sao bây giờ đéo ngông nữa đi? Mày ngông nữa đi cho tao xem nào?”

“Không phải mày ghét bị người ta chỉ vào mặt khi nói chuyện sao, tao cứ chỉ đấy, tới đây, tới đây, không phải vừa nãy mày mạnh miệng lắm à? Có bản lĩnh thì cắt đứt ngón tay của tao đi… Á!”

Lâm Văn Kiệt chưa kịp nói xong thì lại hét lên như lợn bị chọc tiết.

“Hình như ông quên mất lời tôi vừa nói lúc nãy rồi nhỉ”.

Diệp Vĩnh Khang nắm lấy ngón tay đối phương, cười khẩy nói: “Xem ra hôm nay ông quyết tâm muốn húp nước bồn cầu rồi phải không, được, tôi toại nguyện cho ông!”

Bụp!

Diệp Vĩnh Khang đá một nhát khiến Lâm Văn Kiệt văng tới bên cạnh bồn cầu, sau đó túm cổ ông ta ấn vào trong bồn cầu vẫn còn đang loang lổ chất lỏng màu vàng nhạt!

Ực ực!

Lâm Văn Kiệt rên lên một cách đau đớn, chân tay giãy giụa trong tuyệt vọng, mùi hăng hắc của thuốc khử hóa chất hòa với mùi nước tiểu xộc thẳng vào miệng và mũi ông ta, cảm giác này không thể nào dùng từ ngữ để diễn tả được.

Lúc ban đầu Lâm Văn Kiệt chỉ cảm thấy đau đớn, nhưng sau đó dần dần trở thành sợ hãi.

Bởi vì Diệp Vĩnh Khang dường như không có ý định buông tay ra, mặc dù chất lỏng trong bồn cầu này không phải quá nhiều nhưng úp mặt vào thế này cũng đủ để dìm chết một người.

“Xinh anh Diệp ra tay rộng lượng, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ mất mạng đấy!”

Ông chủ vật liệu xây dựng sợ đến mức đần người ra, cho đến khi nhìn thấy động tác giãy dụa của Lâm Văn Kiệt càng lúc càng yếu dần, ông ta mới đột ngột phản ứng lại.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại liếc nhìn đối phương một cái, lúc này mới chậm rãi buông tay ra, sauu đó lấy vài tờ giấy ở bên cạnh lau tay.

Khụ khụ!

Ọe!

Lâm Văn Kiệt quỳ trên mặt đất, ôm chặt cổ họng, ho khan liên tục, trên mặt trên tóc dính đầy thứ chất lỏng hôi thối, trông khó coi đến độ không thể tưởng tượng được.

“Mấy người các cậu mù rồi à? Không thấy tôi suýt chút nữa bị dìm chết rồi sao, còn không mau đánh chết thằng nhãi này cho tôi!”

Sau khi Lâm Văn Kiệt hồi phục lại một chút, ông ta lập tức hét vào mặt mấy nhân viên bảo vệ.

Nói không chừng đầu của ông ta thật sự đã bị lừa đá rồi, cho đến tận bây giờ vẫn không nhìn ra được có gì đó không đúng.

“Ông chủ La, xem ra cấp dưới của ông hôm nay không định cho tôi đi”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

Ông chủ vật liệu xây dựng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, xông lên đá vào mặt Lâm Văn Kiệt, mắng: “Đồ chó má, im miệng cho tôi!”

“Có biết anh Diệp có thân phận như thế nào không? Anh ấy là chồng của tổng giám đốc Hạ công ty xây dựng Huyền Trúc đấy, ông mù rồi à?”

“Gì cơ, anh ta là…”

Lâm Văn Kiệt đã rất sốc khi nghe thấy điều này.

Xây dựng Huyền Trúc có ý nghĩa như thế nào với công ty bọn họ, thân là phó tổng giám đốc Lâm Văn Kiệt cho dù là một tên ngốc cũng biết được mức độ đó.

“Còn không mau xin lỗi anh ấy đi!”

Ông chủ La sợ đến mức tái mặt.

Lúc này là do là Lâm Văn Kiệt, nếu như đổi thành người khác, ông ta thậm chí đã có ý nghĩ cầm dao chém người rồi.

Nhưng cũng không phải vì mối quan hệ của ông ta và Lâm Văn Kiệt tốt thế nào, hoặc là năng lực của ông ta mạnh đến đâu.

Mà là bởi vì Lâm Văn Kiệt có xuất thân đặc biệt, với xuất thân này, thường ngày đến cả ông chủ La cũng phải nhịn ông ta vài phần.

Vì vậy lúc này cho dù tức phát điên lên rồi nhưng ông chủ La vẫn cố gắng bảo vệ chút ý thức cuối cùng của mình.

“Tại sao tôi phải xin lỗi?”

Sau khi Lâm Văn Kiệt hoàn hồn, ông ta đột nhiên trở nên cứng miệng, tức giận nói: “Không phải chỉ là một thằng bám váy đàn bà thôi sao, Lâm Văn Kiệt tôi không sợ!”

“Ông…!”

Ngay lúc ông chủ La sắp phá điên lên, Lâm Văn Kiệt đã cướp lời trước, nói: “Còn ông nữa, đừng có la hét trước mặt tôi, nhìn thấy tôi bị ức hiếp còn đứng về phía người ngoài, ông làm sếp kiểu gì vậy?”

“Được rồi hôm nay ông đây không làm nữa, tôi đây được coi là bị thương trong lúc làm việc, đợi tôi quay về bảo anh họ tôi tới nói chuyện với ông!”

Sau khi Lâm Văn Kiệt nói xong, hằn học nói với Diệp Vĩnh Khang: “Thằng nhãi, mày đừng đắc ý, đừng tưởng rằng mày có một con vợ giàu thì tao sẽ sợ mày, hôm nay tao nói rõ rồi đấy, bảo đám mày không sống qua được ngày mai đâu, tao nhất định phải khiến mày hối hận cả đời!”

Sau khi nói xong ông ta tức giận phừng phừng đi ra ngoài.

Diệp Vĩnh Khang sẽ không vì loại người não có vấn đề như này mà tức giận, cũng không định tiếp tục tính toán mà chỉ nhẹ giọng nói với ông chủ La ở bên cạnh: “Xem ra người làm sếp như ông cũng chẳng ra sao cả…”

Ông chủ La mồ hôi nhễ nhại, không biết đối phương có ý gì, vội vàng đau khổ nói: “Anh Diệp, tôi cũng lực bất tòng tâm!”

“Tôi cũng bực Lâm Văn Kiệt này lâu rồi, nhưng tôi thực sự không làm gì được ông ta, bởi vì anh họ của ông ta là Hoàng Thử Lang… À, đúng rồi, anh Diệp, mấy ngày nay anh nhớ để ý chút, tôi dám chắc rằng Lâm Văn Kiệt này sẽ đi tìm anh họ của ông ta để báo thù anh!”

“Hoàng Thử Lang?”

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy cái tên này khá kỳ lạ, thuận miệng hỏi: “Lại là cái thứ gì vậy?”

“Anh Diệp, anh nhỏ tiếng chút!”

Không ngờ ông chủ La sau khi nghe xong câu này, lập tức sợ hãi nhìn ngó bốn xung quanh, xác định không có ai nghe thấy câu này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Anh Diệp, sau này anh đừng nói như vậy nữa”.

“Hoàng Thử Lang không phải là người bình thường, ông ta trong hàng ngũ những người đứng đầu của thế giới ngầm ở Giang Bắc đấy”.

“Nói cho anh nghe chuyện này, ở Giang Bắc lưu truyền một câu nói, ‘cho dù chọc phải Diêm Vương cũng chớ động vào Hoàng Thử Lang’, nói như vậy chắc anh cũng biết mức độ nghiêm trọng rồi nhỉ”.

“Ồ? Ở Giang Bắc vẫn còn người như vậy à?”

Diệp Vĩnh Khang có chút mông lung, mặc dù bản thân anh không lăn lộn giang hồ, nhưng anh cũng biết từ khi mình tiêu diệt La Tam Báo và nhà họ Hàn, thế giới ngầm ở Giang Bắc đã bị bố con Tần Long Tượng từng bước nuốt chửng.

Đến bây giờ, bố con bọn họ là bá chủ tuyệt đối của toàn bộ thế giới ngầm Giang Bắc, sao đột nhiên lại nhảy ra một Hoàng Thử Lang thế này?

“Được rồi, cứ như vậy đi, ông cũng không cần phải căng thẳng, tôi không phải là người công tư không phân minh, hơn nữa, công ty xây dựng Huyền Trúc là công ty của vợ tôi, mọi chuyện đều do cô ấy quyết định”.

Diệp Vĩnh Khang xua tay nói.

“Vậy thì cảm ơn anh Diệp nhiều, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa!”

Ông chủ La cảm kích vô cùng, không ngờ rằng anh Diệp này lại là người rộng lượng như vậy.

Trong lúc hai người vừa xoay người rời đi, một giọng nói thận trọng đột nhiên vang lên phía sau: “Anh Diệp…”

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, lúc này mới nhớ ra còn có hai ca sĩ vô danh đứng ở đó, vừa nãy mải nói chuyện quá nên quên mất hai người họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom