Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298: Chuyện tốt vô cùng
“Ông chủ La, vừa rồi họ hát khá hay, ông thấy thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói với ông chủ La.
Ông chủ La làm sao có thể không hiểu được ý của đối phương, vội vàng cười nói với hai người: “Vừa rồi hai người biểu diễn rất tốt, lát nữa tới chỗ bộ phận tài chính quyết toán nhé, ngoại trừ số tiền lương đã thương lượng ban đầu sẽ thưởng cho hai người gấp đôi”.
“Cảm ơn ông chủ La!”
Hai ca sĩ này cảm kích không thôi, vội vàng cúi đầu cảm ơn ông chủ La.
“Đừng cảm ơn tôi, phải cảm ơn anh Diệp ấy”.
Ông chủ La mỉm cười, chỉ về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Cám ơn anh Diệp!”
Hai người vội vàng cúi đầu thật sâu cảm ơn Diệp Vĩnh Khang.
“Không cần phải khách sáo như vậy, đều là do hai người xứng đáng nhận được”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên, nhìn cô ca sĩ với khuôn mặt ngọt ngào xinh đẹp, cười nói: “Cô tên Tô Tô phải không, vừa nãy cô hát hay lắm, nếu như hai người bằng lòng, lát nữa có thể đi tới công ty xây dựng Huyền Trúc tìm vợ tôi nói chuyện”.
“Sắp tới sẽ có buổi biểu diễn tại lễ khai trương khu sản nghiệp, tôi muốn mời hai người lên sân khấu hát một bài, còn về chi phí biểu diễn tôi cũng không rõ lắm, hai người đi bàn bạc với vợ tôi nhé”.
Hai ca sĩ khi nghe thấy điều này kích động đến mức suýt thì nhảy cẫng lên!
“Anh Diệp, chuyện anh nói có phải là sự thật không!”
Nam ca sĩ trố mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Buổi biểu diễn của khu sản nghiệp, anh thật sự muốn mời chúng tôi sao?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, nói: “Tôi không có hơi đâu mà đùa với hai người”.
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Hai ca sĩ xúc động đến mức rơi nước mắt.
Không phải vì có thêm cơ hội kiếm tiền, mà vì buổi biểu diễn tại lễ khai trương khu sản nghiệp thật sự không hề tầm thường.
Thời gian này do sự phát triển rầm rộ của các phương tiện truyền thông và bản thân khu sản nghiệp vốn có tiềm năng thị trường lớn này đã trở thành một trong những dự án hot nhất hiện nay.
Để có được tư cách gia nhập dường như phải cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán.
Trước một khung cảnh nóng như vậy, Hạ Huyền Trúc đã có một quyết định dứt khoát, quyết định nhân lúc còn nóng rèn sắt, nhân lúc nhiệt độ đang tăng cao, tổ chức một buổi lễ khai trương thật hoành tráng.
Vì chuyện này Hạ Huyền Trúc cũng không ngần ngại chi mạnh tay, sau đó thông qua bên truyền thông trung gian của Quách Thụy Hoa, cuối cùng cô đã liên hệ được với công ty môi giới lớn nhất trong nước, mời được ngôi sao hàng đầu dưới trướng Thiên Vực làm khách mời chính!
Ngôi sao này tuy chỉ mới ra mắt mấy năm gần đây nhưng đã hot một cách bùng nổ, chỉ cần là những thứ có liên quan đến anh ấy thì không có gì là không nổi đình nổi đám cả.
Vì vậy có thể đứng cùng sân khấu biểu diễn với anh ấy, đừng nói là ca sĩ vô danh tiểu tốt như Tô Tô, cho dù là những ca sĩ hạng nhất cũng khó có được cơ hội này.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Tô Tô và bạn diễn của cô ấy kích động như vậy.
Sau buổi biểu diễn ở công ty vật liệu xây dựng, ông chủ La đã chuẩn bị một bữa tiệc vô cùng sang trọng.
Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang thật sự không muốn đi, nhưng họ không thể từ chối sự nhiệt tình của ông chủ La, cuối cùng đành phải đồng ý.
Sau khi vật lộn cả ngày, về đến nhà trời đã gần tối rồi.
“Bố, mẹ, hai người nhìn này, bà ngoại mua cái này cho con đấy”.
Ngay khi hai người vừa bước vào nhà, Diệp Tiểu Trân mặc một bộ đồ mới tinh, xách theo một túi đồ ăn vặt, nóng lòng muốn được chia cho bố mẹ.
Ngoài đồ ăn vặt, còn có rất nhiều quần áo và đồ chơi mới, để đầy cả mặt bàn.
Diệp Vĩnh Khang thuận miệng cười nói: “Nhiều đồ như vậy à, nhưng mà Tiểu Trân không ngoan nhé, không biết tiết kiệm tiền cho bà ngoại gì cả”.
Diệp Vĩnh Khang nói câu này với giọng điệu đùa vui, nhưng Trương Hoa Phương nghe xong lập tức trở nên hậm hực.
“Cậu nói linh tinh gì thế, tôi mua chút đồ cho cháu ngoại tôi thì liên quan gì đến cậu? Cũng có tiêu tiền của cậu đâu, tôi thích mua gì thì mua đấy!”
“Tiểu Trân, qua đây, ngày mai bà ngoại lại dẫn cháu đi dạo phố, thích gì thì mua nấy, đừng nghe lời bố, bà ngoại không thiếu tiền”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, sự yêu thương chiều chuộng của người mẹ vợ này dành cho Tiểu Trân không hề kém so với mình và Hạ Huyền Trúc.
Không phải lo lắng về việc phung phí tiền bạc mà là sợ rằng sẽ hình thành cho Tiểu Trân một số thói quen không tốt.
Nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của người bà nên Diệp Vĩnh Khang cũng không để ý gì nhiều, nhìn thấy mẹ vợ và con gái ở bên cạnh nhau vui vẻ như vậy, anh cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc.
Lúc này đã hơn tám giờ, không sớm cũng không muộn.
Mẹ vợ và Tiểu Trân chơi đùa vui vẻ trên sofa, Hạ Huyền Trúc đang chăm chỉ làm việc trong phòng đọc sách, còn mỗi Diệp Vĩnh Khang rảnh rỗi không có gì làm.
Trong lúc rảnh rỗi buồn chán, đột nhiên anh nhớ ra chuyện hôm qua Lý Thanh Từ nói vì vậy liền gửi tin nhắn cho Thiên Ảnh, hỏi về chuyện số ảo được giải mã đến đâu rồi.
Rất nhanh Thiên Ảnh đã trả lời, nói rằng bởi vì thiết bị đầu cuối của máy chủ ảo đã bị phá hủy hoàn toàn nên khó khăn rất lớn, chỉ có thể cố gắng hết sức.
Hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa mò được đầu mối, không chắc liệu cuối cùng có thể bẻ khóa được hay không.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, mặc dù anh đoán thực lực của đối phương cũng không nhằm nhò gì, nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp đến Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang không thể lơ là được.
Sau khi suy nghĩ xong, anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó nói với Hạ Huyền Trúc và mẹ vợ một câu rồi lái xe ra ngoài.
Thành phố Giang Bắc tuy chỉ là một thành phố nhỏ hạng ba nhưng người dân ở đây rất biết cách hưởng thụ. Cuộc sống hối hả và nhộn nhịp ban ngày vừa chấm dứt, cuộc sống phong phú tấp nập về đêm đã chính thức khởi động.
Tại một quán ăn ngoài trời gần bờ sông, Diệp Vĩnh Khang vừa đi tới đã thấy Thiên Diệp Nhi và Tần Đại Dạ đến trước một bước, ngồi cạnh một chiếc bàn vuông và vẫy tay với anh.
“Anh Diệp, không ngờ anh cũng đến những nơi như thế này ăn uống”.
Tần Đại Dạ tò mò hỏi Diệp Vĩnh Khang trong khi rót một cốc bia lạnh.
Trong mắt hắn, Diệp Vĩnh Khang chính là Điện Chủ của Điện Long Thần, là một nhân vật tồn tại ở đỉnh kim tự tháp của thế giới này.
Nhưng không ngờ rằng anh lại có thể gặp bọn họ ở một nơi tầm thường như vậy.
“Cậu nói thế là thế nào, dựa vào đâu mà tôi không được ăn ở những nơi như này chứ?”
Diệp Vĩnh Khang vừa cười nói vừa tiện tay gắp một xiên mực đang nướng xèo xèo, bỏ vào miệng một cách thô lỗ.
“Tôi lại rất thích ăn đồ của những nơi như thế này, hương vị ngon, không kiểu cách. Nếu hai người ăn không quen thì gọi điện cho khách sạn bảo họ ship hai phần ăn tới đi”.
Diệp Vĩnh Khang vừa cười vừa nói khi nhai xiên mực giòn cay cay.
“Nào, xem anh Diệp nói kìa, trong mắt chúng tôi, trên thế giới này làm gì có thứ không ăn được chứ?”
Tần Đại Dạ tiện tay lấy một vài xiên và bắt đầu xử chúng.
Tần Đại Dạ mặc một bộ đồng phục học sinh JK mùa hè mới mẻ ăn không hề suy nghĩ, ba người ngồi ăn xiên nướng, hóng gió bên bờ sông, cùng với bia lạnh, cảm giác này thật sự rất dễ chịu.
Trong trại huấn luyện của Điện Long Thần, sinh tồn trong tự nhiên là một khóa học bắt buộc rất quan trọng, bao gồm việc thích nghi với thức ăn.
Sâu ngọa ngậy trong thanh gỗ mục, giun đất có chất nhầy dưới lớp cỏ, thậm chí là rêu sa mạc mà ngay cả dê rừng cũng khó nuốt trôi cũng là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho bọn họ.
Có thể nói rằng, chỉ cần là những thế trên đời này mà ăn vào sẽ không chết, đối với họ đều được coi là thức ăn.
“Anh Diệp, anh ăn nhiều tỏi tây một chút, thứ này đặc biệt tốt cho cơ thể đàn ông đấy”.
Tần Đại Dạ đặt hai xiên tỏi tây nướng vào đĩa ăn của Diệp Vĩnh Khang, cười hỏi: “Anh Diệp, sao hôm nay đột nhiên nổi hứng gọi chúng tôi ra đây vậy? Tôi nghĩ nhất định không chỉ vì muốn mời chúng tôi ăn xiên nướng đâu nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói với ông chủ La.
Ông chủ La làm sao có thể không hiểu được ý của đối phương, vội vàng cười nói với hai người: “Vừa rồi hai người biểu diễn rất tốt, lát nữa tới chỗ bộ phận tài chính quyết toán nhé, ngoại trừ số tiền lương đã thương lượng ban đầu sẽ thưởng cho hai người gấp đôi”.
“Cảm ơn ông chủ La!”
Hai ca sĩ này cảm kích không thôi, vội vàng cúi đầu cảm ơn ông chủ La.
“Đừng cảm ơn tôi, phải cảm ơn anh Diệp ấy”.
Ông chủ La mỉm cười, chỉ về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Cám ơn anh Diệp!”
Hai người vội vàng cúi đầu thật sâu cảm ơn Diệp Vĩnh Khang.
“Không cần phải khách sáo như vậy, đều là do hai người xứng đáng nhận được”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên, nhìn cô ca sĩ với khuôn mặt ngọt ngào xinh đẹp, cười nói: “Cô tên Tô Tô phải không, vừa nãy cô hát hay lắm, nếu như hai người bằng lòng, lát nữa có thể đi tới công ty xây dựng Huyền Trúc tìm vợ tôi nói chuyện”.
“Sắp tới sẽ có buổi biểu diễn tại lễ khai trương khu sản nghiệp, tôi muốn mời hai người lên sân khấu hát một bài, còn về chi phí biểu diễn tôi cũng không rõ lắm, hai người đi bàn bạc với vợ tôi nhé”.
Hai ca sĩ khi nghe thấy điều này kích động đến mức suýt thì nhảy cẫng lên!
“Anh Diệp, chuyện anh nói có phải là sự thật không!”
Nam ca sĩ trố mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Buổi biểu diễn của khu sản nghiệp, anh thật sự muốn mời chúng tôi sao?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, nói: “Tôi không có hơi đâu mà đùa với hai người”.
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Hai ca sĩ xúc động đến mức rơi nước mắt.
Không phải vì có thêm cơ hội kiếm tiền, mà vì buổi biểu diễn tại lễ khai trương khu sản nghiệp thật sự không hề tầm thường.
Thời gian này do sự phát triển rầm rộ của các phương tiện truyền thông và bản thân khu sản nghiệp vốn có tiềm năng thị trường lớn này đã trở thành một trong những dự án hot nhất hiện nay.
Để có được tư cách gia nhập dường như phải cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán.
Trước một khung cảnh nóng như vậy, Hạ Huyền Trúc đã có một quyết định dứt khoát, quyết định nhân lúc còn nóng rèn sắt, nhân lúc nhiệt độ đang tăng cao, tổ chức một buổi lễ khai trương thật hoành tráng.
Vì chuyện này Hạ Huyền Trúc cũng không ngần ngại chi mạnh tay, sau đó thông qua bên truyền thông trung gian của Quách Thụy Hoa, cuối cùng cô đã liên hệ được với công ty môi giới lớn nhất trong nước, mời được ngôi sao hàng đầu dưới trướng Thiên Vực làm khách mời chính!
Ngôi sao này tuy chỉ mới ra mắt mấy năm gần đây nhưng đã hot một cách bùng nổ, chỉ cần là những thứ có liên quan đến anh ấy thì không có gì là không nổi đình nổi đám cả.
Vì vậy có thể đứng cùng sân khấu biểu diễn với anh ấy, đừng nói là ca sĩ vô danh tiểu tốt như Tô Tô, cho dù là những ca sĩ hạng nhất cũng khó có được cơ hội này.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Tô Tô và bạn diễn của cô ấy kích động như vậy.
Sau buổi biểu diễn ở công ty vật liệu xây dựng, ông chủ La đã chuẩn bị một bữa tiệc vô cùng sang trọng.
Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang thật sự không muốn đi, nhưng họ không thể từ chối sự nhiệt tình của ông chủ La, cuối cùng đành phải đồng ý.
Sau khi vật lộn cả ngày, về đến nhà trời đã gần tối rồi.
“Bố, mẹ, hai người nhìn này, bà ngoại mua cái này cho con đấy”.
Ngay khi hai người vừa bước vào nhà, Diệp Tiểu Trân mặc một bộ đồ mới tinh, xách theo một túi đồ ăn vặt, nóng lòng muốn được chia cho bố mẹ.
Ngoài đồ ăn vặt, còn có rất nhiều quần áo và đồ chơi mới, để đầy cả mặt bàn.
Diệp Vĩnh Khang thuận miệng cười nói: “Nhiều đồ như vậy à, nhưng mà Tiểu Trân không ngoan nhé, không biết tiết kiệm tiền cho bà ngoại gì cả”.
Diệp Vĩnh Khang nói câu này với giọng điệu đùa vui, nhưng Trương Hoa Phương nghe xong lập tức trở nên hậm hực.
“Cậu nói linh tinh gì thế, tôi mua chút đồ cho cháu ngoại tôi thì liên quan gì đến cậu? Cũng có tiêu tiền của cậu đâu, tôi thích mua gì thì mua đấy!”
“Tiểu Trân, qua đây, ngày mai bà ngoại lại dẫn cháu đi dạo phố, thích gì thì mua nấy, đừng nghe lời bố, bà ngoại không thiếu tiền”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, sự yêu thương chiều chuộng của người mẹ vợ này dành cho Tiểu Trân không hề kém so với mình và Hạ Huyền Trúc.
Không phải lo lắng về việc phung phí tiền bạc mà là sợ rằng sẽ hình thành cho Tiểu Trân một số thói quen không tốt.
Nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của người bà nên Diệp Vĩnh Khang cũng không để ý gì nhiều, nhìn thấy mẹ vợ và con gái ở bên cạnh nhau vui vẻ như vậy, anh cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc.
Lúc này đã hơn tám giờ, không sớm cũng không muộn.
Mẹ vợ và Tiểu Trân chơi đùa vui vẻ trên sofa, Hạ Huyền Trúc đang chăm chỉ làm việc trong phòng đọc sách, còn mỗi Diệp Vĩnh Khang rảnh rỗi không có gì làm.
Trong lúc rảnh rỗi buồn chán, đột nhiên anh nhớ ra chuyện hôm qua Lý Thanh Từ nói vì vậy liền gửi tin nhắn cho Thiên Ảnh, hỏi về chuyện số ảo được giải mã đến đâu rồi.
Rất nhanh Thiên Ảnh đã trả lời, nói rằng bởi vì thiết bị đầu cuối của máy chủ ảo đã bị phá hủy hoàn toàn nên khó khăn rất lớn, chỉ có thể cố gắng hết sức.
Hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa mò được đầu mối, không chắc liệu cuối cùng có thể bẻ khóa được hay không.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, mặc dù anh đoán thực lực của đối phương cũng không nhằm nhò gì, nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp đến Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang không thể lơ là được.
Sau khi suy nghĩ xong, anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó nói với Hạ Huyền Trúc và mẹ vợ một câu rồi lái xe ra ngoài.
Thành phố Giang Bắc tuy chỉ là một thành phố nhỏ hạng ba nhưng người dân ở đây rất biết cách hưởng thụ. Cuộc sống hối hả và nhộn nhịp ban ngày vừa chấm dứt, cuộc sống phong phú tấp nập về đêm đã chính thức khởi động.
Tại một quán ăn ngoài trời gần bờ sông, Diệp Vĩnh Khang vừa đi tới đã thấy Thiên Diệp Nhi và Tần Đại Dạ đến trước một bước, ngồi cạnh một chiếc bàn vuông và vẫy tay với anh.
“Anh Diệp, không ngờ anh cũng đến những nơi như thế này ăn uống”.
Tần Đại Dạ tò mò hỏi Diệp Vĩnh Khang trong khi rót một cốc bia lạnh.
Trong mắt hắn, Diệp Vĩnh Khang chính là Điện Chủ của Điện Long Thần, là một nhân vật tồn tại ở đỉnh kim tự tháp của thế giới này.
Nhưng không ngờ rằng anh lại có thể gặp bọn họ ở một nơi tầm thường như vậy.
“Cậu nói thế là thế nào, dựa vào đâu mà tôi không được ăn ở những nơi như này chứ?”
Diệp Vĩnh Khang vừa cười nói vừa tiện tay gắp một xiên mực đang nướng xèo xèo, bỏ vào miệng một cách thô lỗ.
“Tôi lại rất thích ăn đồ của những nơi như thế này, hương vị ngon, không kiểu cách. Nếu hai người ăn không quen thì gọi điện cho khách sạn bảo họ ship hai phần ăn tới đi”.
Diệp Vĩnh Khang vừa cười vừa nói khi nhai xiên mực giòn cay cay.
“Nào, xem anh Diệp nói kìa, trong mắt chúng tôi, trên thế giới này làm gì có thứ không ăn được chứ?”
Tần Đại Dạ tiện tay lấy một vài xiên và bắt đầu xử chúng.
Tần Đại Dạ mặc một bộ đồng phục học sinh JK mùa hè mới mẻ ăn không hề suy nghĩ, ba người ngồi ăn xiên nướng, hóng gió bên bờ sông, cùng với bia lạnh, cảm giác này thật sự rất dễ chịu.
Trong trại huấn luyện của Điện Long Thần, sinh tồn trong tự nhiên là một khóa học bắt buộc rất quan trọng, bao gồm việc thích nghi với thức ăn.
Sâu ngọa ngậy trong thanh gỗ mục, giun đất có chất nhầy dưới lớp cỏ, thậm chí là rêu sa mạc mà ngay cả dê rừng cũng khó nuốt trôi cũng là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho bọn họ.
Có thể nói rằng, chỉ cần là những thế trên đời này mà ăn vào sẽ không chết, đối với họ đều được coi là thức ăn.
“Anh Diệp, anh ăn nhiều tỏi tây một chút, thứ này đặc biệt tốt cho cơ thể đàn ông đấy”.
Tần Đại Dạ đặt hai xiên tỏi tây nướng vào đĩa ăn của Diệp Vĩnh Khang, cười hỏi: “Anh Diệp, sao hôm nay đột nhiên nổi hứng gọi chúng tôi ra đây vậy? Tôi nghĩ nhất định không chỉ vì muốn mời chúng tôi ăn xiên nướng đâu nhỉ?”
Bình luận facebook