Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 284: Người đàn ông trung niên trong sáng
Thật ra Diệp Vĩnh Khang nói những lời này, chỉ muốn hù dọa Thỏ Vương, tiện thể trêu đùa Lãnh Tu.
Không ngờ tên Lãnh Tu đầu óc bảo thủ này lại tưởng thật, anh ta nhìn Thỏ Vương, rồi lại liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói với vẻ bối rối: “Cậu Diệp, từ trước tới nay tôi chưa từng làm chuyện này nên không biết phải làm thế nào, cậu có thể dạy tôi một chút được không?”
Diệp Vĩnh Khang suýt nữa phì cười, ngay cả Thỏ Vương đã mất đi sức chống cự cũng không nhịn được mà bật cười.
“Anh cũng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi rồi, đừng nói với tôi tới bây giờ anh vẫn chưa chạm vào phụ nữ đấy nhé”.
Mặt Diệp Vĩnh Khang đầy vẻ kinh ngạc hỏi.
Lãnh Tu lại hơi xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt nói: “Tôi chưa từng yêu đương, hôm nay là lần đầu tiên tỏ tình với người ta”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, trong đầu thầm nghĩ không ngờ trên thế giới lại còn có một người đàn ông trung niên trong sáng thế này, cũng coi như một hóa thạch sống.
Nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng không có tâm trạng trêu đùa Lãnh Tu, anh nhìn về phía Thỏ Vương đã mất sức chống cự, thản nhiên nói: “Có hai lựa chọn, một là cho cô kết thúc thoải mái, hai là chắc chắn khiến cô sống không bằng chết”.
Trên mặt Thỏ Vương không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cười gượng, lấy điện thoại di động từ trên người ra, mở một nhóm chat, rồi mở miệng nói: “Anh quá xem trọng tôi rồi, nếu không tin, anh thử xem đi”.
Thỏ Vương biết Diệp Vĩnh Khang muốn nói gì, anh muốn cô ta gọi những Cầm Tinh Vương còn lại đến đây.
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy điện thoại di động, là nhóm chat nội bộ của mười hai Cầm Tinh Vương, anh liếc nhìn Thỏ Vương rồi bảo Lãnh Tu đi xuống tầng chụp lại xác Hổ Vương và hình ảnh Thỏ Vương đang bị bắt, sau đó gửi đi.
Nhưng bên trong nhóm lại không có một chút động tĩnh gì.
Lãnh Tu cau mày nói: “Hay là bọn họ không nhìn thấy tin nhắn?”
Thỏ Vương cười gượng nói: “Cho dù thấy cũng sẽ coi như không thấy, mười hai Cầm Tinh Vương không giống như người ngoài nghĩ”.
“Các anh biết, khi trong nhóm nhận tin tức Ngưu Vương và Thử Vương đã bị đánh chết, những tên được gọi là Cầm Tinh Vương này đang làm gì không?”
“Việc đầu tiên bọn chúng làm là tìm gia chủ Mã, tranh giành nhau để đòi được tiếp quản địa bàn của Ngưu Vương và Thử Vương!”
“Bây giờ bọn họ thấy tôi như vậy, họ mong nhất là sớm nghe được tin tôi chết, sau đó tiếp tục về tranh đoạt địa bàn của tôi và lão Hổ”.
Lãnh Tu trợn mắt há mồm khi nghe thấy vậy, rõ ràng là những câu nói của Thỏ Vương là một cú đả kích lớn vào những quan niệm trước kia của anh ta, theo anh ta thấy, mười hai Cầm Tinh Vương chính là một tập thể, sao có thể tính kế lẫn nhau vậy chứ?
Diệp Vĩnh Khang lại không có phản ứng gì, anh đã từng gặp nhiều chuyện như vậy, lợi ích ở trước mặt, mọi người đều ích kỷ, chỉ là mười hai Cầm Tinh Vương này đã phóng đại sự ích kỉ mãnh liệt hơn một chút.
Ầm ầm!
Khi Diệp Vĩnh Khang đang định tìm cách khác, đột nhiên dưới tầng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp đó hai bóng người lần lượt bước ra, trong đó có một người xấu xí, gầy giơ xương, một người khác nhuộm tóc đỏ, chải tóc cao cao kiểu phương Tây, trông hệt như mào gà của một con gà trống lớn.
“Hầu Vương, Kê Vương?”
Từ quần áo của hai người này, Diệp Vĩnh Khang lập tức nhìn ra được thân phận của đối phương.
Lãnh Tu nở một nụ cười vui mừng rất bất thường, nói với Thỏ Vương: “Cô nhìn kìa, là cô cứ làm mọi chuyện phức tạp hơn”.
Trong lòng Thỏ Vương cũng hơi kinh ngạc.
Thật ra không phải cô ta suy nghĩ phức tạp, mà cô ta rất hiểu rõ đám người này, mấy chữ nghĩa khí và tình cảm gì đó, đối với bọn họ mà nói giống như chưa bao giờ tồn tại từ trong gien di truyền.
Ở trong mắt bọn họ, ngoại trừ lợi ích, bất kỳ thứ gì trên thế giới này đều coi như không.
Cho nên dù xuất phát từ khía cạnh nào, bọn họ cũng không có bất kỳ lý do gì để tới cứu mình.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hầu Vương, lại khiến Thỏ Vương cảm thấy thoải mái trong nháy mắt.
“Thỏ, cô giấu bản đồ kho báu ở đâu?”
Hầu Vương hoàn toàn không để ý đến Diệp Vĩnh Khang và Lãnh Tu, đôi mắt nhìn chằm chằm Thỏ Vương.
Kê Vương cũng mang vẻ mặt đầy trông đợi nói: “Cô nói ra nơi giấu bản đồ kho báu, chúng tôi sẽ giúp cô”.
Khóe miệng Thỏ Vương nhếch lên một nụ cười khinh miệt: “Tôi lại quên mất rằng, trên người tôi vẫn còn giữ một thứ đồ mà mấy người rất muốn có”.
“Bớt nói nhảm đi!”
Giọng Kê Vương the thé mắng nhiếc: “Với bộ dạng này của cô, thà nói ra bản đồ kho báu, đổi lấy một mạng cho cô, nếu cô chết thì cầm bản đồ kho báu còn có nghĩa gì?”
Hầu Vương không nhẫn nại nói: “Nói nhiều lời với cô ta làm gì, bây giờ nhà họ Mã đã hỗn loạn rồi, cứ bắt người trước rồi nói sau!”
Dứt lời, hai người đồng thời lao đến chỗ Thỏ Vương.
“Đồ chó!”
Lãnh Tu vô cùng tức giận, rút đao dài ra rồi gia nhập vào cuộc chiến với hai người kia.
“Lãnh Tu, mày đừng xen vào việc của người khác, khi nào lấy được bản đồ kho báu, bọn tao sẽ cho mày một phần!”
Hầu Vương vừa đánh vừa mắng.
Kê Vương cũng nói theo: “Bây giờ nhà họ Mã đã rối loạn, ân oán ngày trước xóa bỏ, lấy được bản đồ, chúng ta cùng nhau hưởng phú quý!”
Lãnh Tu trừng mắt, không thèm nhiều lời với hai người kia, mà tiếp tục đòn công kích bằng dao.
“Thỏ, giao bản đồ kho báu ra đây!”
Lúc này, dưới tầng lại truyền đến một tiếng quát lớn và những tiếng bước chân dồn dập.
Cẩu Vương, Mã Vương, Dương Vương, Long Vương, Trư Vương đồng loạt góp mặt.
Kê Vương và Hầu Vương bị thanh dao sắc bén của Lãnh Tu ép tới mức không thở nổi, thấy sắp thua, lại nhìn thấy mấy người vừa đến nên vội vàng lớn tiếng nói: “Mau giúp tôi!”
Nhưng đám người này chẳng thèm liếc nhìn Hầu Vương và Kê Vương lấy một cái đã đi thẳng về phía Thỏ Vương: “Thỏ Vương, bản đồ kho báu ở đâu? Nhà họ Mã đã loạn lên rồi, nếu hôm nay cô không nói thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Soàn soạt...
Lúc này, Lãnh Tu đã chém chết Kê Vương và Hầu Vương, nhìn thấy mấy người đánh về phía Thỏ Vương, Lãnh Tu lại tiếp tục công kích mãnh liệt về phía mấy người họ.
Với thực lực của Lãnh Tu, chỉ cần không phải đối mặt với tổ hợp kỳ lạ luôn bổ sung cho nhau như Thử Vương và Ngưu Vương, một mình anh ta đấu với hai Cầm Tinh Vương chẳng thành vấn đề.
Nhưng phải đồng thời đối mặt với năm Cầm Tinh Vương, trong đó lại có Long Vương có năng lực chiến đấu mạnh nhất, mới chưa đến mười đòn đánh, anh ta đã dần dần rơi vào thế yếu.
Nhìn thấy Long Vương cầm gậy đầu rồng sắp tung ra đòn hiểm, người Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dịch chuyển!
Ầm!
Thân hình Diệp Vĩnh Khang vọt lên cao, rồi hướng gối từ trên xuống, hung hăng đập mạnh vào gáy Long Vương, đầu Long Vương nổ tung trong nháy mắt!
Ngay sau đó, một đòn bằng khuỷu tay và dao đã giết chết Cẩu Vương và Dương Vương trong tích tắc!
“Mày là ai?”
Trư Vương nặng hơn hai trăm năm mươi cân trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không ngờ trên đời này lại có người có thể giết chết ba Cầm Tinh Vương trong chớp nhoáng!
Diệp Vĩnh Khang chẳng buồn nói nhảm với đám chó mèo này, anh vung một cú đá đơn giản khiến thân hình to lớn của Trư Vương bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào bức tường phía sau vang lên một tiếng ầm.
Lãnh Tu đang chuẩn bị cầm dao đến chém, nhưng lại phát hiện Trư Vương đã hoàn toàn không còn hơi thở!
“Cái này...”
Lãnh Tu lại thêm một lần kinh ngạc.
Trước đó anh ta đã thấy bản lĩnh của Diệp Vĩnh Khang nên khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang dùng một chiêu giết chết ba Cầm Tinh Vương cũng không thấy kỳ lạ.
Nhưng Trư Vương là người đặc biệt nhất trong mười hai Cầm Tinh Vương, thân hình toàn thịt của hắn được huấn luyện bằng một phương pháp đặc biệt, hết sức dẻo dai, cho dù là đạn cũng không xuyên qua được.
Mà bây giờ chỉ bị người ta đá một cước đã chết không kịp ngáp sao?
Lúc này Thỏ Vương nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đầy vẻ kinh hãi!
Diệp Vĩnh Khang vẫn rất ung dung, ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên, những đám người lấy tên là Cầm Tinh Vương này chẳng khác gì ruồi bọ ở trước mặt anh.
“Nể tình cô là phụ nữ, cô tự mình ra tay đi, như thế vẫn còn chút thể diện”.
Diệp Vĩnh Khang hời hợt liếc nhìn Thỏ Vương, mấy Cầm Tinh Vương còn lại đã bị đánh chết, do đó Thỏ Vương cũng không cần tiếp tục sống.
Thỏ Vương nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang quan sát vài giây, đột nhiên cắn răng đưa ra một quyết định: “Anh Diệp, trước khi chết, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Chuyện gì?”
Thỏ Vương chậm rãi thốt ra bốn chữ: “Bản đồ kho báu!”
Không ngờ tên Lãnh Tu đầu óc bảo thủ này lại tưởng thật, anh ta nhìn Thỏ Vương, rồi lại liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói với vẻ bối rối: “Cậu Diệp, từ trước tới nay tôi chưa từng làm chuyện này nên không biết phải làm thế nào, cậu có thể dạy tôi một chút được không?”
Diệp Vĩnh Khang suýt nữa phì cười, ngay cả Thỏ Vương đã mất đi sức chống cự cũng không nhịn được mà bật cười.
“Anh cũng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi rồi, đừng nói với tôi tới bây giờ anh vẫn chưa chạm vào phụ nữ đấy nhé”.
Mặt Diệp Vĩnh Khang đầy vẻ kinh ngạc hỏi.
Lãnh Tu lại hơi xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt nói: “Tôi chưa từng yêu đương, hôm nay là lần đầu tiên tỏ tình với người ta”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, trong đầu thầm nghĩ không ngờ trên thế giới lại còn có một người đàn ông trung niên trong sáng thế này, cũng coi như một hóa thạch sống.
Nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng không có tâm trạng trêu đùa Lãnh Tu, anh nhìn về phía Thỏ Vương đã mất sức chống cự, thản nhiên nói: “Có hai lựa chọn, một là cho cô kết thúc thoải mái, hai là chắc chắn khiến cô sống không bằng chết”.
Trên mặt Thỏ Vương không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cười gượng, lấy điện thoại di động từ trên người ra, mở một nhóm chat, rồi mở miệng nói: “Anh quá xem trọng tôi rồi, nếu không tin, anh thử xem đi”.
Thỏ Vương biết Diệp Vĩnh Khang muốn nói gì, anh muốn cô ta gọi những Cầm Tinh Vương còn lại đến đây.
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy điện thoại di động, là nhóm chat nội bộ của mười hai Cầm Tinh Vương, anh liếc nhìn Thỏ Vương rồi bảo Lãnh Tu đi xuống tầng chụp lại xác Hổ Vương và hình ảnh Thỏ Vương đang bị bắt, sau đó gửi đi.
Nhưng bên trong nhóm lại không có một chút động tĩnh gì.
Lãnh Tu cau mày nói: “Hay là bọn họ không nhìn thấy tin nhắn?”
Thỏ Vương cười gượng nói: “Cho dù thấy cũng sẽ coi như không thấy, mười hai Cầm Tinh Vương không giống như người ngoài nghĩ”.
“Các anh biết, khi trong nhóm nhận tin tức Ngưu Vương và Thử Vương đã bị đánh chết, những tên được gọi là Cầm Tinh Vương này đang làm gì không?”
“Việc đầu tiên bọn chúng làm là tìm gia chủ Mã, tranh giành nhau để đòi được tiếp quản địa bàn của Ngưu Vương và Thử Vương!”
“Bây giờ bọn họ thấy tôi như vậy, họ mong nhất là sớm nghe được tin tôi chết, sau đó tiếp tục về tranh đoạt địa bàn của tôi và lão Hổ”.
Lãnh Tu trợn mắt há mồm khi nghe thấy vậy, rõ ràng là những câu nói của Thỏ Vương là một cú đả kích lớn vào những quan niệm trước kia của anh ta, theo anh ta thấy, mười hai Cầm Tinh Vương chính là một tập thể, sao có thể tính kế lẫn nhau vậy chứ?
Diệp Vĩnh Khang lại không có phản ứng gì, anh đã từng gặp nhiều chuyện như vậy, lợi ích ở trước mặt, mọi người đều ích kỷ, chỉ là mười hai Cầm Tinh Vương này đã phóng đại sự ích kỉ mãnh liệt hơn một chút.
Ầm ầm!
Khi Diệp Vĩnh Khang đang định tìm cách khác, đột nhiên dưới tầng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp đó hai bóng người lần lượt bước ra, trong đó có một người xấu xí, gầy giơ xương, một người khác nhuộm tóc đỏ, chải tóc cao cao kiểu phương Tây, trông hệt như mào gà của một con gà trống lớn.
“Hầu Vương, Kê Vương?”
Từ quần áo của hai người này, Diệp Vĩnh Khang lập tức nhìn ra được thân phận của đối phương.
Lãnh Tu nở một nụ cười vui mừng rất bất thường, nói với Thỏ Vương: “Cô nhìn kìa, là cô cứ làm mọi chuyện phức tạp hơn”.
Trong lòng Thỏ Vương cũng hơi kinh ngạc.
Thật ra không phải cô ta suy nghĩ phức tạp, mà cô ta rất hiểu rõ đám người này, mấy chữ nghĩa khí và tình cảm gì đó, đối với bọn họ mà nói giống như chưa bao giờ tồn tại từ trong gien di truyền.
Ở trong mắt bọn họ, ngoại trừ lợi ích, bất kỳ thứ gì trên thế giới này đều coi như không.
Cho nên dù xuất phát từ khía cạnh nào, bọn họ cũng không có bất kỳ lý do gì để tới cứu mình.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hầu Vương, lại khiến Thỏ Vương cảm thấy thoải mái trong nháy mắt.
“Thỏ, cô giấu bản đồ kho báu ở đâu?”
Hầu Vương hoàn toàn không để ý đến Diệp Vĩnh Khang và Lãnh Tu, đôi mắt nhìn chằm chằm Thỏ Vương.
Kê Vương cũng mang vẻ mặt đầy trông đợi nói: “Cô nói ra nơi giấu bản đồ kho báu, chúng tôi sẽ giúp cô”.
Khóe miệng Thỏ Vương nhếch lên một nụ cười khinh miệt: “Tôi lại quên mất rằng, trên người tôi vẫn còn giữ một thứ đồ mà mấy người rất muốn có”.
“Bớt nói nhảm đi!”
Giọng Kê Vương the thé mắng nhiếc: “Với bộ dạng này của cô, thà nói ra bản đồ kho báu, đổi lấy một mạng cho cô, nếu cô chết thì cầm bản đồ kho báu còn có nghĩa gì?”
Hầu Vương không nhẫn nại nói: “Nói nhiều lời với cô ta làm gì, bây giờ nhà họ Mã đã hỗn loạn rồi, cứ bắt người trước rồi nói sau!”
Dứt lời, hai người đồng thời lao đến chỗ Thỏ Vương.
“Đồ chó!”
Lãnh Tu vô cùng tức giận, rút đao dài ra rồi gia nhập vào cuộc chiến với hai người kia.
“Lãnh Tu, mày đừng xen vào việc của người khác, khi nào lấy được bản đồ kho báu, bọn tao sẽ cho mày một phần!”
Hầu Vương vừa đánh vừa mắng.
Kê Vương cũng nói theo: “Bây giờ nhà họ Mã đã rối loạn, ân oán ngày trước xóa bỏ, lấy được bản đồ, chúng ta cùng nhau hưởng phú quý!”
Lãnh Tu trừng mắt, không thèm nhiều lời với hai người kia, mà tiếp tục đòn công kích bằng dao.
“Thỏ, giao bản đồ kho báu ra đây!”
Lúc này, dưới tầng lại truyền đến một tiếng quát lớn và những tiếng bước chân dồn dập.
Cẩu Vương, Mã Vương, Dương Vương, Long Vương, Trư Vương đồng loạt góp mặt.
Kê Vương và Hầu Vương bị thanh dao sắc bén của Lãnh Tu ép tới mức không thở nổi, thấy sắp thua, lại nhìn thấy mấy người vừa đến nên vội vàng lớn tiếng nói: “Mau giúp tôi!”
Nhưng đám người này chẳng thèm liếc nhìn Hầu Vương và Kê Vương lấy một cái đã đi thẳng về phía Thỏ Vương: “Thỏ Vương, bản đồ kho báu ở đâu? Nhà họ Mã đã loạn lên rồi, nếu hôm nay cô không nói thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Soàn soạt...
Lúc này, Lãnh Tu đã chém chết Kê Vương và Hầu Vương, nhìn thấy mấy người đánh về phía Thỏ Vương, Lãnh Tu lại tiếp tục công kích mãnh liệt về phía mấy người họ.
Với thực lực của Lãnh Tu, chỉ cần không phải đối mặt với tổ hợp kỳ lạ luôn bổ sung cho nhau như Thử Vương và Ngưu Vương, một mình anh ta đấu với hai Cầm Tinh Vương chẳng thành vấn đề.
Nhưng phải đồng thời đối mặt với năm Cầm Tinh Vương, trong đó lại có Long Vương có năng lực chiến đấu mạnh nhất, mới chưa đến mười đòn đánh, anh ta đã dần dần rơi vào thế yếu.
Nhìn thấy Long Vương cầm gậy đầu rồng sắp tung ra đòn hiểm, người Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dịch chuyển!
Ầm!
Thân hình Diệp Vĩnh Khang vọt lên cao, rồi hướng gối từ trên xuống, hung hăng đập mạnh vào gáy Long Vương, đầu Long Vương nổ tung trong nháy mắt!
Ngay sau đó, một đòn bằng khuỷu tay và dao đã giết chết Cẩu Vương và Dương Vương trong tích tắc!
“Mày là ai?”
Trư Vương nặng hơn hai trăm năm mươi cân trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không ngờ trên đời này lại có người có thể giết chết ba Cầm Tinh Vương trong chớp nhoáng!
Diệp Vĩnh Khang chẳng buồn nói nhảm với đám chó mèo này, anh vung một cú đá đơn giản khiến thân hình to lớn của Trư Vương bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào bức tường phía sau vang lên một tiếng ầm.
Lãnh Tu đang chuẩn bị cầm dao đến chém, nhưng lại phát hiện Trư Vương đã hoàn toàn không còn hơi thở!
“Cái này...”
Lãnh Tu lại thêm một lần kinh ngạc.
Trước đó anh ta đã thấy bản lĩnh của Diệp Vĩnh Khang nên khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang dùng một chiêu giết chết ba Cầm Tinh Vương cũng không thấy kỳ lạ.
Nhưng Trư Vương là người đặc biệt nhất trong mười hai Cầm Tinh Vương, thân hình toàn thịt của hắn được huấn luyện bằng một phương pháp đặc biệt, hết sức dẻo dai, cho dù là đạn cũng không xuyên qua được.
Mà bây giờ chỉ bị người ta đá một cước đã chết không kịp ngáp sao?
Lúc này Thỏ Vương nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đầy vẻ kinh hãi!
Diệp Vĩnh Khang vẫn rất ung dung, ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên, những đám người lấy tên là Cầm Tinh Vương này chẳng khác gì ruồi bọ ở trước mặt anh.
“Nể tình cô là phụ nữ, cô tự mình ra tay đi, như thế vẫn còn chút thể diện”.
Diệp Vĩnh Khang hời hợt liếc nhìn Thỏ Vương, mấy Cầm Tinh Vương còn lại đã bị đánh chết, do đó Thỏ Vương cũng không cần tiếp tục sống.
Thỏ Vương nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang quan sát vài giây, đột nhiên cắn răng đưa ra một quyết định: “Anh Diệp, trước khi chết, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Chuyện gì?”
Thỏ Vương chậm rãi thốt ra bốn chữ: “Bản đồ kho báu!”
Bình luận facebook