• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 286: Tiểu Bạch Long

Trang viên nhà họ Mã.

Đúng như dự đoán của Lãnh Tu, khi cả hai đến nơi, toàn bộ gia tộc nhà họ Mã đã bị tiêu diệt, thi thể của Mã Càn Khôn và bốn đại tướng được đặt ngay ngắn ở giữa sân của trang viên.

Mặt đất đầy rẫy xác chết, một nhóm người mặc đồ đen đang dọn dẹp hiện trường một cách trật tự.

Một người đàn ông với thân hình cao ráo tựa vào bệ đá cạnh sân, mặc áo sơ mi trắng, quân tây trắng sáng sủa.

Người đàn ông này có đường nét thanh tú, nước da trắng trẻo, thoạt nhìn như thanh niên ngoài hai mươi nhưng đôi mắt và khóe miệng lại ẩn chứa sự thăng trầm mà chỉ những người ở độ tuổi trung niên mới có.

Người đàn ông cúi đầu, một lọn tóc mái hơi che mất nửa mắt, tay trái cầm một thanh kiếm dài màu bạc, dùng những ngón tay phải trắng nõn nhẹ nhàng xoa lên lưỡi kiếm nhẵn nhụi, biểu cảm đặc biệt chuyên tâm, như thể mọi thứ diễn ra xung quanh đều không liên quan gì đến anh ta.

Trong thế giới của anh ta, dường như chỉ có bộ quần áo trắng trên người là thanh kiếm màu xanh trên tay.

“Lãnh Tu tham kiến Bạch Long Sứ!”

Lãnh Tu nhìn thấy người này vội vàng bước nhanh lên trước, vẻ mặt cung kính hành lễ.

Người đàn ông mặc áo trắng không nhấc mi, gật nhẹ một cái coi như đáp lễ, thái độ này có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng Lãnh Tu lại tỏ ra không quan tâm.

“Đây là…”

Diệp Vĩnh Khang vừa mới nói được mấy từ đầu, Lãnh Tu đã vội vàng tiếp lời anh: “Đúng vậy, anh ta chính là Bạch Long Sứ, cao thủ số một dưới trướng Vua Đông Hải”

Khi nói những lời này Lãnh Tu tỏ ra rất căng thẳng, còn nháy mắt với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang ngây ra, sau đó bật cười, dám cá rằng Lãnh Tu này đang lo lắng mình nhỡ mồm xúc phạm tới Tiểu Bạch Long này.

Tuy nhiên từ biểu cảm của Lãnh Tu và những người còn lại trong sân, không khó để nhìn ra Tiểu Bạch Long hơi ẻo lả này có một vị trí vô cùng cao quý và một sự cung kính xuất phát từ đáy lòng trong trái tim bọn họ.

“Cậu Diệp!”

Lúc này, một ông lão mặc áo bào xám đột nhiên chạy tới cười với Diệp Vĩnh Khang: “Tôi là quản gia của Vua Đông Hải, nhận lệnh của Vua Đông Hải, chuẩn bị một phần quà cho cậu Diệp, xin cậu Diệp hãy nhận lấy”.

Lão quản gia nói xong, vỗ tay hai phát: “Mang lên đây!”

Hai người đàn ông lực lưỡng lập tức dắt một người phụ nữ bị trói đi tới, ấn cô ta quỳ xuống trước mặt Diệp Vĩnh Khang.

“Là anh!”

Người phụ nữ đó nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó biến thành nối sợ hãi vô tận và khẩn cầu tha thiết: “Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, cầu xin anh cho tôi một cơ hội, tôi thật sự không dám nữa, cầu xin anh!”

“Câm miệng!”

Một người đàn ông cường tráng ở bên cạnh tát mạnh vào mặt người phụ nữ, cô ta mới ngậm miệng lại.

Lão quản gia cười với Diệp Vĩnh Khang: “Cậu Diệp, không biết cậu có hài lòng với món quà này không?”

Diệp Vĩnh Khang đứng ở trước mặt người phụ nữ đó, liếc nhìn cô ta một cái, gật đầu nói: “Tôi càng lúc càng tò mò không biết Vua Đông Hải của các người rốt cuộc là ai, sao lại hiểu rõ về chuyện của tôi như vậy?”

Người đang quỳ gối ở trước mặt anh chính là Mã Ngọc Quyên, người đã khơi mào cho chuỗi sự việc này.

Trước đây cô ta đã giễu võ dương oai ở trước mặt Hạ Huyền Trúc, kết quả bị Diệp Vĩnh Khang dạy dỗ cho một trận.

Sau đó người phụ nữ này bắt đầu kế hoạch báo thù, phái Xà Vương đến Giang Bắc, nhưng do hiểu nhầm nên tìm tới Trần Tiểu Túy trước và suýt chút nữa hại chết Trần Tiểu Túy.

Nguyên nhân Diệp Vĩnh Khang trở lại Giang Bắc thực ra là nhắm vào Mã Ngọc Quyên.

Tầm quan trọng của Trần Tiểu Túy trong lòng anh không kém hơn bao nhiêu so với Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, vì vậy hậu quả khi động vào Trần Tiểu Túy cũng không quá khác biệt so với việc động vào vợ con của anh.

Mặc kệ Vua Đông Hải có can thiệp vào chuyện này hay không, đêm nay nhà họ Mã nhất định sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng Vua Đông Hải cũng rất có tâm, đặc biệt để lại mình Mã Ngọc Quyên sống sót, giúp Diệp Vĩnh Khang có thể đích thân giết người phụ nữ đã suýt hại chết Trần Tiểu Túy này.

“Tôi cầu xin anh, cho tôi thêm một cơ hội, tôi thật sự sai rồi…”

Mã Ngọc Quyên cũng cảm nhận được sát khí nồng đậm trong mắt Diệp Vĩnh Khang, cả người run lên vì sợ hãi, dáng vẻ kiêu ngạo trước đây đã hoàn toàn biến mất.

“Lời xin lỗi của cô tôi nhận được rồi, kiếp sau nhớ thay đổi nhé”.

Diệp Vĩnh Khang lãnh đạm nói, sau đó đập mạnh một nhát vào sau gáy của Mã Ngọc Quyên.

Rắc!

Mã Ngọc Quyên chết một cách rất khó coi, nhưng cũng coi là may mắn, ít nhất cô ta không phải chịu nhiều đau đớn.

Lão quản gia vẫy tay, ra hiệu cho người bên cạnh kéo thi thể của Mã Ngọc Quyên đi, sau đó cung kính làm động tác mời với Diệp Vĩnh Khang, cười nói: “Cậu Diệp, lão gia nhà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn trà Long Tĩnh cho cậu rồi, muốn mời cậu cùng tới thưởng trà”.

Không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại xoay người lại, bình thản nói: “Món quà này tôi rất hài lòng, nhưng tôi không thích qua lại với người không thân thiết, cáo từ!”

Nói xong anh liền xoay người đi ra cửa, không buồn quay đầu lại.

“Cậu Diệp, chuyện này…”

Lão quản gia mắc nghẹn ở cổ họng như bị người ta nhét trứng vào miệng, đứng bất động tại chỗ không biết nên làm thế nào. Lão hoàn toàn không thể ngờ được trên mảnh đất này lại có người từ chối lời mời của Vua Đông Hải.

Trên trán Lãnh Tu chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, không phải vì nguyên nhân nào khác mà vì nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Bạch Long ở xa xa đã thay đổi một cách rõ rệt!

Tiểu Bạch Long không hút thuốc, không uống rượu, không ham mê sắc đẹp, dường như anh ta không quan tâm đến bất kỳ thứ gì trên đời này ngoại trừ thanh kiếm trên tay.

Nhưng có hai điểm anh ta đặc biệt mẫn cảm, một là trước mặt anh ta có người nhắc đến những chuyện liên quan đến Đường Tam Tạng, đặc biệt là ba từ Bạch Long Mã.

Thứ hai chính là Vua Đông Hải.

“Đứng lại!”

Quả nhiên Tiểu Bạch Long đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Anh không nghe rõ lời quản gia vừa nói sao?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ giật mình, sau đó chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của đối phương, hai bên nhìn thẳng vào nhau.

“Tôi thấy anh mới là người không nghe rõ”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không thích quan hệ với người không thân thiết, nếu như tai của anh có vấn đề thì mau chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt đi”.

Hít!

Ngay khi Diệp Vĩnh Khang nói ra lời này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hít thở sâu, nhiệt độ trong không khí dường như đột ngột giảm xuống mức đóng băng.

Những ai quen biết một chút với Tiểu Bạch Long đều biết rằng anh ta tuy nho nhã lịch sự nhưng không phải là người hiền lành.

Tất cả mọi người khi nói chuyện với anh ta đều phải đặc biệt tôn trọng cung kính, nếu như gặp lúc anh ta đang có tâm trạng xấu, cho dù chỉ nói sai một từ cũng có thể dùng tính mạng của mình để đánh đổi.

Nhưng mà lúc này lại có người dám nói ra những lời khiêu khích như vậy, đây không phải là có lòng muốn chủ động báo danh với Diêm Vương sao?

Lãnh Tu càng tái mặt vì sợ hãi, mặc dù thời gian anh ta và Diệp Vĩnh Khang tiếp xúc với nhau không lâu, nhưng anh ta cũng không muốn cậu Diệp – người khiến anh ta kính trọng phải bỏ mạng ở nơi này.

Do dự một chút, Lãnh Tu cắn răng, đang định chuẩn bị đánh liều đi tới ngăn cản, nhưng còn chưa kịp hành động, thanh trường kiếm trong tay Tiểu Bạch Long đã phát ra một tiếng kêu chói tai!

Toi rồi, không kịp rồi!

Lãnh Tu toát mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên vẻ bất lực và tuyệt vọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom