Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283: Cách tỏ tình của “trai thẳng”
Lãnh Tu đanh mặt lại, cứ như sắp đi đến bục hành hình.
Tuy rằng ở phương diện này anh ta tuyệt đối không phải là một kẻ bảo thủ, nhưng xuất phát từ bản năng của một người đàn ông, trước khi đứng dậy cũng không quên dùng tay thấm ít bia lên đầu rồi vuốt tóc, lúc này mới hiên ngang sải bước lên quầy bar.
Tên thương nhân bất động sản bỏ ra một khoản tiền lớn lên tới tám trăm nghìn tệ, để được ở gần chị Thỏ, vừa đến quầy bar, chưa kịp ngồi xuống ghế, thì bả vai đột nhiên bị đập mạnh.
“Anh là?”
Tên thương nhân bất động sản này cảm thấy hơi kinh ngạc, ly rượu cocktail đó rõ ràng là do ông ta đấu giá được, sao trong ranh giới ba mét này lại xuất hiện thêm một người nữa vậy?
Những người còn lại cũng thảng thốt, bọn họ đã quen với việc rất ít người ở trong vòng ba mét quanh quầy bar này, lúc này đột nhiên có thêm một người đàn ông, có vẻ không phù hợp lắm.
Lãnh Tu nhìn đối phương, rồi chỉ tay vào Thỏ Vương, trầm giọng nói: “Ông cút ngay, đây là người phụ nữ của tôi!”
Hả?
Vừa dứt lời, toàn bộ quán bar như nổ tung!
Người này vừa trốn bệnh viện tâm thần ra à?
Tự tiện xông vào khu vực ba mét, còn dám chỉ vào chị Thỏ nói lời ngông cuồng như thế?
Tên thương nhân bất động sản cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, không khỏi tức giận nói: “Nhãi ranh, mẹ kiếp, đầu mày bị lừa đá à?”
Bộp!
Lãnh Tu là một người không giỏi thể hiện cảm xúc, đối phương vừa dứt lời, anh ta đã hung hăng tát ông ta một bạt tai đau điếng.
Anh ta vẫn nhớ lời cậu Diệp vừa nói, trước mặt phụ nữ phải thể hiện sức hấp dẫn nam tính, cho nên cái bạt tay này anh ta chưa dùng hết sức.
Thân hình mập mạp của tên thương nhân bất động sản bị đánh bay xa tới vài mét, sau đó bộp một tiếng, nặng nề ngã xuống đất.
“Ông chủ!”
Mấy tên vệ sĩ vội vàng chạy tới dìu ông ta, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Lãnh Tu, nhưng dù phẫn nộ, bọn họ cũng không có can đảm xông vào khu vực ba mét để báo thù.
Tuy nhiên thái độ của Thỏ Vương lại cực kỳ bình tĩnh, trên mặt không có bất cứ biểu cảm giận dữ nào, ngược lại còn liếc nhìn tên thương nhân bất động sản đang nổi giận đùng đùng và vài vệ sĩ đứng bên cạnh, nở một nụ cười thần bí nói: “Nếu mấy người muốn báo thù, tôi có thể cho mấy người một đặc cách, cho phép mấy người bước vào khu vực ba mét này”.
“Chỉ là trước đó, tôi phải nhắc mấy người một câu, người vừa đánh mấy người chính là thủ lĩnh đám sứ thần của Vua Đông Hải - Lãnh Tu”.
Rầm!
Nghe thấy hai chữ Lãnh Tu này, mấy vệ sĩ và tên thương nhân bất động sản bỗng mất hết can đảm.
Ngày thường Lãnh Tu hay ru rú trong nhà, rất khiêm tốn nên rất ít người từng gặp anh ta.
Nhưng hai tiếng Lãnh Tu này ở Đông Hải tựa như sấm rền bên tai.
“Lãnh Tu, nhiều năm không gặp, sao đột nhiên anh lại có hứng thú với phụ nữ vậy? Tôi còn tưởng rằng anh là một tên đầu gỗ cơ”.
Thỏ Vương cười nói với Lãnh Tu.
Hai người đều là chiến tướng nòng cốt dưới trướng những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở Đông Hải, bọn họ từng giao đấu vài trận nên cũng nhận ra đối phương.
“Cô đừng quan tâm!”
Lãnh Tu vươn cổ, nói những lời cậu Diệp vừa dạy, nghiêm túc thuật lại với Thỏ Vương: “Tôi muốn đưa cô đi thuê phòng, sáu trăm tệ, là loại quan hệ qua đêm đấy”.
Hả?
Đám người trong quán bar bỗng xuýt xoa.
Nếu như nói vừa nãy nghe thấy hai chữ Lãnh Tu khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc, thì khi Lãnh Tu nói xong câu này, mọi người đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Một vài người phản ứng nhanh, lúc này đã bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Bởi vì bọn họ biết rằng, kế tiếp nơi này sẽ xảy ra chuyện gì.
Đợi lát nữa gã đầu to ở trên tầng ra oai thì những con cá trong chậu nước này sẽ không thể chạy thoát dù chỉ một con!
Nhưng vẻ mặt của Thỏ Vương lại không hề có biểu cảm giận dữ nào như cũ, ngược lại rất có hứng thú nhìn Lãnh Tu: “Anh là người thứ hai trên thế giới này tỏ tình với tôi, tôi rất tán thưởng dũng khí của anh, có lẽ có thể suy xét một chút”.
“Chỉ là nhắc anh trước, anh phải còn sống thì chúng ta mới từ từ nói chuyện tiếp được”.
Rầm!
Khi nói chuyện, cửa thang máy đột nhiên vang lên tiếng sấm sét.
“Muốn chết hả?”
Cùng với tiếng quát lớn, một người đàn ông cơ bắp đầy mình, vóc dáng cường tráng và vẻ mặt hung dữ nhảy từ tầng hai xuống, lúc chạm đất còn làm nứt cả sàn nhà!
“Lão Hổ, đừng kích động”.
Thỏ Vương khác với bình thường còn nói giúp Lãnh Tu.
Nhưng Hổ Vương đâu còn nghe lọt tai, hắn luôn yêu thương Thỏ Vương, sao có thể tha thứ cho gã đàn ông nói những lời như thế với người con gái mình yêu nhất chứ?
Lần trước có khách hàng uống quá chén, lễ phép bảo nhân viên phục vụ tặng một bó hoa bách hợp cho Thỏ Vương.
Hành động này vốn dĩ hết sức bình thường, nhưng kết quả người đó lại bị Hổ Vương tát mạnh đến mức não văng tung tóe!
“Cướp người phụ nữ của tao, tao phải xé xác mày ra!”
Hổ Vương gào thét, trên trán xuất hiện một hoa văn hình chữ “vương” mờ mờ, sau đó chân phải đạp mạnh xuống, phát ra một tiếng ầm cực lớn, cả người như một con hổ đói hung hãn bổ nhào về phía Lãnh Tu.
Lãnh Tu không dám chậm trễ, vội vàng rút dao ra chuẩn bị ứng chiến.
Nhưng tâm trạng của anh ta lúc này lại vô cùng thấp thỏm, không phải vì anh ta sợ Hổ Vương, mà bởi vì vị trí lúc này của anh ta vô cùng bất lợi.
Hổ Vương hừng hừng khí thế ở phía trước, anh ta cần phải vực dậy hết tinh thần chiến đấu, nhưng phía sau còn có Thỏ Vương!
Nếu hai người cùng tấn công, thì cục diện sẽ vô cùng bất lợi với anh ta!
Gừ...
Lúc này bàn tay ẩn chứa sức mạnh nghìn cân của Hổ Vương đã vung ra, Lãnh Tu nắm chặt dao trong tay, đang chuẩn bị đánh lạc hướng từ phía sau, dồn toàn lực tấn công Hổ Vương, chợt cảm thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Ầm!
Ngay sau đó, thân hình to lớn của Hổ Vương đột nhiên như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
Tiếp đó lại vang lên âm thanh nặng nề trên tường, đồng thời bởi vì dùng lực quá mạnh, cơ thể hắn bị đánh lên tường cũng chưa rơi xuống ngay, mà lại bị sức mạnh khổng lồ tiếp tục đè dính lên tường, giống hệt một bức tranh treo tường.
Nhưng bóng người kia vẫn chưa dừng lại, thuận thế lao về phía trước, cơ thể Hổ Vương vẫn chưa kịp rơi xuống đã bị một cú đấm mạnh đánh vào ngực!
Ầm!
Rắc!
Cùng với âm thanh gãy xương vang lên, ngực Hổ Vương lõm vào một khoảng lớn ngay lập tức, xương sườn trước ngực đứt gãy, tim cũng vỡ nát, chết không kịp ngáp.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa, tiếp tục câu chuyện tán gái của anh đi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vỗ tay, đem đến cho người khác cảm giác giết Hổ Vương còn nhẹ nhàng hơn việc đập chết một con muỗi.
Trên trán Lãnh Tu đổ mồ hôi lạnh, kinh ngạc tới mức không nói lên lời.
Lại là một chiêu hạ gục đối thủ trong nháy mắt!
Tuy rằng trước đó anh ta đã biết sự lợi hại của cậu Diệp, nhưng cảnh trước mắt này vẫn khiến anh ta cảm thấy run rẩy như cũ.
Đặc điểm lớn nhất của Hổ Vương là ra đòn sát chiêu trong chớp mắt, cú bổ nhào vừa nãy của hắn tuyệt đối là đòn đánh dùng toàn lực, tấn công hung hãn nhất.
Đối diện với cú tấn công này, dù là bốn đại chiến tướng nhà họ Mã cũng lựa chọn né tránh, tuyệt đối không dám chống đỡ.
Nhưng cú phản đòn của cậu Diệp yếu ớt như một miếng đậu phụ, thậm chí ngay cả thời gian phản ứng Hổ Vương cũng chẳng có, đã bị cậu Diệp đưa đi gặp Diêm Vương!
“Anh là ai?”
Thỏ Vương cũng bị cảnh tượng này dọa sợ chết khiếp, cô ta biết rất rõ thực lực của Hổ Vương. Khó có thể tưởng tượng trên thế giới này lại có nhân vật khủng bố có thể giết chết Hổ Vương trong nháy mắt vào lúc hắn đang dồn toàn lực tấn công!
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là người anh em của tôi tỏ tình với cô, cô có đồng ý không?”
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa với Thỏ Vương, Thỏ Vương cũng rất nhanh đã định thần lại, vội vàng lao ra cửa.
Nhưng tốc độ của Diệp Vĩnh Khang nhanh hơn cô ta nhiều, cơ thể Thỏ Vương vừa lao ra đã bị Diệp Vĩnh Khang đuổi kịp, anh túm đôi chân mặc tất trắng của cô ta, sau đó nhẹ nhàng kéo về phía sau, đưa cô ta tới trước mặt Lãnh Tu trong tích tắc.
“Lãnh Tu, không phải anh nói cô gái này ‘ngon ngọt’ sao, mau lên, vào thẳng chủ đề, gạo nấu thành cơm, tôi ấn tay cô ta giúp anh”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười trêu đùa Lãnh Tu.
Tuy rằng ở phương diện này anh ta tuyệt đối không phải là một kẻ bảo thủ, nhưng xuất phát từ bản năng của một người đàn ông, trước khi đứng dậy cũng không quên dùng tay thấm ít bia lên đầu rồi vuốt tóc, lúc này mới hiên ngang sải bước lên quầy bar.
Tên thương nhân bất động sản bỏ ra một khoản tiền lớn lên tới tám trăm nghìn tệ, để được ở gần chị Thỏ, vừa đến quầy bar, chưa kịp ngồi xuống ghế, thì bả vai đột nhiên bị đập mạnh.
“Anh là?”
Tên thương nhân bất động sản này cảm thấy hơi kinh ngạc, ly rượu cocktail đó rõ ràng là do ông ta đấu giá được, sao trong ranh giới ba mét này lại xuất hiện thêm một người nữa vậy?
Những người còn lại cũng thảng thốt, bọn họ đã quen với việc rất ít người ở trong vòng ba mét quanh quầy bar này, lúc này đột nhiên có thêm một người đàn ông, có vẻ không phù hợp lắm.
Lãnh Tu nhìn đối phương, rồi chỉ tay vào Thỏ Vương, trầm giọng nói: “Ông cút ngay, đây là người phụ nữ của tôi!”
Hả?
Vừa dứt lời, toàn bộ quán bar như nổ tung!
Người này vừa trốn bệnh viện tâm thần ra à?
Tự tiện xông vào khu vực ba mét, còn dám chỉ vào chị Thỏ nói lời ngông cuồng như thế?
Tên thương nhân bất động sản cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, không khỏi tức giận nói: “Nhãi ranh, mẹ kiếp, đầu mày bị lừa đá à?”
Bộp!
Lãnh Tu là một người không giỏi thể hiện cảm xúc, đối phương vừa dứt lời, anh ta đã hung hăng tát ông ta một bạt tai đau điếng.
Anh ta vẫn nhớ lời cậu Diệp vừa nói, trước mặt phụ nữ phải thể hiện sức hấp dẫn nam tính, cho nên cái bạt tay này anh ta chưa dùng hết sức.
Thân hình mập mạp của tên thương nhân bất động sản bị đánh bay xa tới vài mét, sau đó bộp một tiếng, nặng nề ngã xuống đất.
“Ông chủ!”
Mấy tên vệ sĩ vội vàng chạy tới dìu ông ta, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Lãnh Tu, nhưng dù phẫn nộ, bọn họ cũng không có can đảm xông vào khu vực ba mét để báo thù.
Tuy nhiên thái độ của Thỏ Vương lại cực kỳ bình tĩnh, trên mặt không có bất cứ biểu cảm giận dữ nào, ngược lại còn liếc nhìn tên thương nhân bất động sản đang nổi giận đùng đùng và vài vệ sĩ đứng bên cạnh, nở một nụ cười thần bí nói: “Nếu mấy người muốn báo thù, tôi có thể cho mấy người một đặc cách, cho phép mấy người bước vào khu vực ba mét này”.
“Chỉ là trước đó, tôi phải nhắc mấy người một câu, người vừa đánh mấy người chính là thủ lĩnh đám sứ thần của Vua Đông Hải - Lãnh Tu”.
Rầm!
Nghe thấy hai chữ Lãnh Tu này, mấy vệ sĩ và tên thương nhân bất động sản bỗng mất hết can đảm.
Ngày thường Lãnh Tu hay ru rú trong nhà, rất khiêm tốn nên rất ít người từng gặp anh ta.
Nhưng hai tiếng Lãnh Tu này ở Đông Hải tựa như sấm rền bên tai.
“Lãnh Tu, nhiều năm không gặp, sao đột nhiên anh lại có hứng thú với phụ nữ vậy? Tôi còn tưởng rằng anh là một tên đầu gỗ cơ”.
Thỏ Vương cười nói với Lãnh Tu.
Hai người đều là chiến tướng nòng cốt dưới trướng những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở Đông Hải, bọn họ từng giao đấu vài trận nên cũng nhận ra đối phương.
“Cô đừng quan tâm!”
Lãnh Tu vươn cổ, nói những lời cậu Diệp vừa dạy, nghiêm túc thuật lại với Thỏ Vương: “Tôi muốn đưa cô đi thuê phòng, sáu trăm tệ, là loại quan hệ qua đêm đấy”.
Hả?
Đám người trong quán bar bỗng xuýt xoa.
Nếu như nói vừa nãy nghe thấy hai chữ Lãnh Tu khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc, thì khi Lãnh Tu nói xong câu này, mọi người đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Một vài người phản ứng nhanh, lúc này đã bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Bởi vì bọn họ biết rằng, kế tiếp nơi này sẽ xảy ra chuyện gì.
Đợi lát nữa gã đầu to ở trên tầng ra oai thì những con cá trong chậu nước này sẽ không thể chạy thoát dù chỉ một con!
Nhưng vẻ mặt của Thỏ Vương lại không hề có biểu cảm giận dữ nào như cũ, ngược lại rất có hứng thú nhìn Lãnh Tu: “Anh là người thứ hai trên thế giới này tỏ tình với tôi, tôi rất tán thưởng dũng khí của anh, có lẽ có thể suy xét một chút”.
“Chỉ là nhắc anh trước, anh phải còn sống thì chúng ta mới từ từ nói chuyện tiếp được”.
Rầm!
Khi nói chuyện, cửa thang máy đột nhiên vang lên tiếng sấm sét.
“Muốn chết hả?”
Cùng với tiếng quát lớn, một người đàn ông cơ bắp đầy mình, vóc dáng cường tráng và vẻ mặt hung dữ nhảy từ tầng hai xuống, lúc chạm đất còn làm nứt cả sàn nhà!
“Lão Hổ, đừng kích động”.
Thỏ Vương khác với bình thường còn nói giúp Lãnh Tu.
Nhưng Hổ Vương đâu còn nghe lọt tai, hắn luôn yêu thương Thỏ Vương, sao có thể tha thứ cho gã đàn ông nói những lời như thế với người con gái mình yêu nhất chứ?
Lần trước có khách hàng uống quá chén, lễ phép bảo nhân viên phục vụ tặng một bó hoa bách hợp cho Thỏ Vương.
Hành động này vốn dĩ hết sức bình thường, nhưng kết quả người đó lại bị Hổ Vương tát mạnh đến mức não văng tung tóe!
“Cướp người phụ nữ của tao, tao phải xé xác mày ra!”
Hổ Vương gào thét, trên trán xuất hiện một hoa văn hình chữ “vương” mờ mờ, sau đó chân phải đạp mạnh xuống, phát ra một tiếng ầm cực lớn, cả người như một con hổ đói hung hãn bổ nhào về phía Lãnh Tu.
Lãnh Tu không dám chậm trễ, vội vàng rút dao ra chuẩn bị ứng chiến.
Nhưng tâm trạng của anh ta lúc này lại vô cùng thấp thỏm, không phải vì anh ta sợ Hổ Vương, mà bởi vì vị trí lúc này của anh ta vô cùng bất lợi.
Hổ Vương hừng hừng khí thế ở phía trước, anh ta cần phải vực dậy hết tinh thần chiến đấu, nhưng phía sau còn có Thỏ Vương!
Nếu hai người cùng tấn công, thì cục diện sẽ vô cùng bất lợi với anh ta!
Gừ...
Lúc này bàn tay ẩn chứa sức mạnh nghìn cân của Hổ Vương đã vung ra, Lãnh Tu nắm chặt dao trong tay, đang chuẩn bị đánh lạc hướng từ phía sau, dồn toàn lực tấn công Hổ Vương, chợt cảm thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Ầm!
Ngay sau đó, thân hình to lớn của Hổ Vương đột nhiên như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
Tiếp đó lại vang lên âm thanh nặng nề trên tường, đồng thời bởi vì dùng lực quá mạnh, cơ thể hắn bị đánh lên tường cũng chưa rơi xuống ngay, mà lại bị sức mạnh khổng lồ tiếp tục đè dính lên tường, giống hệt một bức tranh treo tường.
Nhưng bóng người kia vẫn chưa dừng lại, thuận thế lao về phía trước, cơ thể Hổ Vương vẫn chưa kịp rơi xuống đã bị một cú đấm mạnh đánh vào ngực!
Ầm!
Rắc!
Cùng với âm thanh gãy xương vang lên, ngực Hổ Vương lõm vào một khoảng lớn ngay lập tức, xương sườn trước ngực đứt gãy, tim cũng vỡ nát, chết không kịp ngáp.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa, tiếp tục câu chuyện tán gái của anh đi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vỗ tay, đem đến cho người khác cảm giác giết Hổ Vương còn nhẹ nhàng hơn việc đập chết một con muỗi.
Trên trán Lãnh Tu đổ mồ hôi lạnh, kinh ngạc tới mức không nói lên lời.
Lại là một chiêu hạ gục đối thủ trong nháy mắt!
Tuy rằng trước đó anh ta đã biết sự lợi hại của cậu Diệp, nhưng cảnh trước mắt này vẫn khiến anh ta cảm thấy run rẩy như cũ.
Đặc điểm lớn nhất của Hổ Vương là ra đòn sát chiêu trong chớp mắt, cú bổ nhào vừa nãy của hắn tuyệt đối là đòn đánh dùng toàn lực, tấn công hung hãn nhất.
Đối diện với cú tấn công này, dù là bốn đại chiến tướng nhà họ Mã cũng lựa chọn né tránh, tuyệt đối không dám chống đỡ.
Nhưng cú phản đòn của cậu Diệp yếu ớt như một miếng đậu phụ, thậm chí ngay cả thời gian phản ứng Hổ Vương cũng chẳng có, đã bị cậu Diệp đưa đi gặp Diêm Vương!
“Anh là ai?”
Thỏ Vương cũng bị cảnh tượng này dọa sợ chết khiếp, cô ta biết rất rõ thực lực của Hổ Vương. Khó có thể tưởng tượng trên thế giới này lại có nhân vật khủng bố có thể giết chết Hổ Vương trong nháy mắt vào lúc hắn đang dồn toàn lực tấn công!
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là người anh em của tôi tỏ tình với cô, cô có đồng ý không?”
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa với Thỏ Vương, Thỏ Vương cũng rất nhanh đã định thần lại, vội vàng lao ra cửa.
Nhưng tốc độ của Diệp Vĩnh Khang nhanh hơn cô ta nhiều, cơ thể Thỏ Vương vừa lao ra đã bị Diệp Vĩnh Khang đuổi kịp, anh túm đôi chân mặc tất trắng của cô ta, sau đó nhẹ nhàng kéo về phía sau, đưa cô ta tới trước mặt Lãnh Tu trong tích tắc.
“Lãnh Tu, không phải anh nói cô gái này ‘ngon ngọt’ sao, mau lên, vào thẳng chủ đề, gạo nấu thành cơm, tôi ấn tay cô ta giúp anh”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười trêu đùa Lãnh Tu.
Bình luận facebook