Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207: Bái kiến Điện Chủ!
Tiền Tử Mạn thẫn thờ nhìn chiếc thẻ ngân hàng trước mặt, rồi đột nhiên ôm đầu khóc.
Những ngày tháng cay đắng vừa qua đã khiến cô ta cảm nhận được những khổ đau của nhân gian, đồng thời cũng khiến quan niệm của cô ta thay đổi rất nhiều.
Lúc đầu cô ta cũng không thích ứng với loại cuộc sống này, nhưng sau một thời gian dài, đột nhiên cảm thấy cuộc sống này tuy vất vả một chút, nhưng lại vô cùng nhẹ nhõm.
Không cần phải suy nghĩ về việc leo lên trên, cũng không cần phải lúc nào cũng bày mưu tính kế. Mọi người làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.
Sau khi hoàn thành công việc đồng áng hàng ngày, họ khoác lên mình những bộ quần áo yêu thích, sau đó cả nhà ngồi dưới sân trò chuyện và cười nói, đây có lẽ là khoảnh khắc ấm áp nhất đối với cả nhà họ.
Và Tiền Tử Mạn dần bắt đầu nhận ra hạnh phúc thực sự là gì.
Ban đêm, Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân đã ngủ.
Diệp Vĩnh Khang mặc đồ ngủ ngồi dưới sân đình trong sân uống trà.
Một lúc sau, trong sân xuất hiện hai bóng người như ma trơi, đi thẳng đến bên người Diệp Vĩnh Khang quỳ một gối xuống.
"Thiên Diệp Nhi, học viên kỳ ba của trại huấn luyện Điện Long Thần, bái kiến Điện Chủ!"
"Tần Đại Dạ, học viên kỳ ba của Trại huấn luyện Điện Long Thần, bái kiến Điện Chủ!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu: "Đứng dậy đi, hôm nay hai người làm rất tốt".
Khi cả hai nghe thấy vậy, ánh mắt của họ hiện lên sự phấn khích không thể kiểm soát được.
Thiên Diệp Nhi hào hứng nói: "Ý của Điện Chủ là chúng tôi đã vượt qua cuộc đánh giá và có thể chính thức làm nhiệm vụ bảo vệ vợ và con gái của Điện Chủ ạ?"
Trong Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang có uy thế tối cao.
Các học viên trong trại huấn luyện Điện Long Thần gần như tôn sùng Diệp Vĩnh Khang như một vị thần.
Vì vậy, bất cứ sự công nhận nào của Diệp Vĩnh Khang đều là vinh quang nhất trên đời đối với họ.
Khi Thiên Ảnh tìm tới bọn họ và thông báo cho họ về nhiệm vụ mà họ sắp thực hiện, họ đã rất phấn khích, đến mức tự hỏi liệu mình có bị ảo giác hay không.
Có thể trở thành vệ sĩ của Chủ Mẫu cùng Tiểu công chúa của Điện Long Thần là điều có nằm mơ cũng không được!
Tần Đại Dạ kích động nói: "Điện Chủ, thủ lĩnh Thiên Ảnh nói rằng bài sát hạch của ngài đối với chúng tôi là âm thầm ở bên cạnh Chủ Mẫu và Tiểu công chúa, hơn nữa còn không để bị ngài phát hiện. Xem ra chúng tôi đã thành công rồi!"
Diệp Vĩnh Khang chưa kịp nói thì Thiên Diệp Nhi đã nói với vẻ mặt áy náy: "Thật ra, tôi biết mình sớm đã bị bại lộ trước mặt Điện Chủ rồi. Lần trước tôi giúp Chủ Mẫu ôm tài liệu, tôi không nghĩ nhiều như vậy. Lúc sau trở về xe mới nghĩ ra, lúc đó còn tưởng rằng bản thân sẽ bị sa thải rồi chứ".
“Ai bảo bình thường cô không để ý tiểu tiết cơ, nếu không phải Điện Chủ của chúng ta rộng lượng, thì giờ cô đã đang trên đường về rồi đấy".
Tần Đại Dạ "răn dạy" Thiên Diệp Nhi vài câu, sau đó quay đầu cười với Diệp Vĩnh Khang: "Điện Chủ, tôi ngụy trang cũng được đúng không, ngài chắc chắn không thể nhìn ra tôi nhỉ".
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn Tần Đại Dạ vài giây, sau đó nói: "Cậu ẩn thân cũng khá đấy, nhưng mà cậu có thể đổi nghề được không, đi làm giáo viên hoặc quản lý hậu cần cũng được, sao phải đi làm bảo vệ?"
Tần Đại Dạ tự hỏi: "Cái này có ảnh hưởng gì đến việc bảo vệ Tiểu công chúa không ạ?"
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: "Không, chỉ là cái tên Tần Đại Dạ của cậu, luôn khiến người ta cảm thấy làm nhân viên bảo vệ có cái gì đó không ổn".
Tần Đại Dạ gãi đầu và mỉm cười: "Nếu tôi không trở thành một bảo vệ, thì mới phụ cái tên Tần Đại Dạ đấy".
"Nhà trẻ có rất nhiều nữ giáo viên, Điện Chủ, ngài cũng biết tôi làm gì rồi đấy, loại chuyện này có bị coi là trái với kỷ luật không".
Diệp Vĩnh Khang thở dài nói: "Về phương diện này Điện Long Thần không có quy định. Đây là quyền tự do của cậu, nhưng tôi phải nói trước, nhất định phải là anh tình em nguyện. Nếu tên nhãi nhà cậu dám ép buộc hoặc dở trò gì tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu!"
"He he, đừng lo, Điện Chủ, có lời này của ngài tôi yên tâm rồi!"
Tần Đại Dạ vui vẻ nói.
Nhìn thấy dáng vẻ phơi phới của anh chàng này, Diệp Vĩnh Khang biết rằng sắp có nhiều cô nàng phải lao đao rồi đây.
Chỉ là Diệp Vĩnh Khang chưa từng ra lệnh cấm như vậy ở Điện Long Thần, ngay từ đầu bọn họ cũng không phải hiện thân của công lý, cũng không có nhiều hạn chế như vậy.
Các anh em mỗi ngày đều sống trong cảnh gò bó, đương nhiên Diệp Vĩnh Khang phải để bọn họ thoải mái tí chứ, bởi vì anh biết rằng không ai trong số những người anh em này có thể đảm bảo rằng ngày mai đầu của họ vẫn còn ở trên cổ.
Đêm thật yên bình.
Nhưng nhà họ Đào lại nổi phong ba bão táp!
"Nếu hận không báo này, Đào Vân Thiên tôi tuyệt đối không làm người nữa!"
Tóc của Đào Vân Thiên trở nên bạc trắng chỉ sau mười phút.
Mới mười phút trước, ông ta cảm thấy Đào Thiên Khánh đã ở đó lâu như vậy, theo lý thuyết thì phải giải quyết xong chuyện từ lâu rồi chứ, nhưng đến giờ ông ta vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào.
Đột nhiên ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhanh chóng dùng vài mối quan hệ để hỏi thăm, nhưng không ngờ lại là tin dữ của Đào Thiên Khánh!
Cái chết của Đào Xuân Yến hai ngày trước đã giáng một đòn mạnh vào ông ta.
Bây giờ lại mất đi một đứa con trai, tinh thần của Đào Vân Thiên hoàn toàn điên cuồng!
"Người đâu, phát thẻ lệnh nhà họ Đào!"
Đào Vân Thiên giận dữ hét lên.
Khi tất cả mọi người nghe thấy điều này, khuôn mặt của họ đột nhiên biến sắc vì sợ hãi.
Một vị trưởng lão vội vàng nói: "Gia chủ, chuyện này tuyệt đối không được. Hạ Nguyên Thành của Nam Giang vẫn đang theo dõi chúng ta, nếu lần này…"
Bang!
Trước khi đối phương kịp nói xong, Đào Vân Thiên bất ngờ lấy ra một khẩu súng lục, bóp cò bắn thẳng vào trán trưởng lão kia không chút do dự.
"Tôi đã quyết định, nếu ai còn dám nói thêm, tôi sẽ giết chết không tha!"
Đào Vân Thiên lúc này đã hoàn toàn điên cuồng.
Những người còn lại rùng mình vì sợ hãi, không ai dám nói gì thêm.
Không phải chỉ vì Đào Vân Thiên bắn chết một trưởng lão, thứ khiến họ khiếp sợ chính là thẻ lệnh nhà họ Đào!
Thẻ lệnh nhà họ Đào tương đương với bùa quân sự thời cổ đại. Một khi thẻ lệnh này được ban ra, tất cả trực hệ, dòng chính, chi nhánh đều gác lại chuyện đang làm mà cấp tốc tập hợp lại!
Và một khi thẻ lệnh được ban ra, tuyệt đối không thể thu hồi lại, chắc chắn không phải chỉ có Diệp Vĩnh Khang phải bị xử lý.
Trong toàn bộ Giang Bắc, kẻ nào có chút quan hệ với Diệp Vĩnh Khang đều phải chết!
Giang Bắc của ngày mai chắc chắn máu sẽ chảy thành sông!
Mà kết quả như vậy cũng sẽ đẩy nhà họ Đào đến trước nơi đầu sóng ngọn gió, chưa kể đến con dã thú Hạ Nguyên Thành đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Vì vậy, thẻ lệnh nhà họ Đào sẽ không bao giờ được sử dụng nếu không phải là thời điểm bất đắc dĩ!
Nhưng bây giờ, Đào Vân Thiên hoàn toàn phát điên.
Thẻ lệnh không phải là một vật thể, mà là một hình ngọn lửa đỏ như máu, khi hình vẽ này xuất hiện trong mạng lưới nội bộ nhà họ Đào, các đường lớn của tỉnh sẽ xuất hiện từng tốp xe nhanh như chớp.
Không chỉ tỉnh lỵ, mà một số quận và thành phố nhỏ lân cận cũng có rất nhiều phương tiện nhanh chóng tập kết về tỉnh lỵ!
Bầu trời đêm nay u ám và đen kịt, giống như một con quái vật đen khủng khiếp đang lượn lờ trên đầu tỉnh lỵ.
Thậm chí không khí xung quanh dường như còn có mùi máu.
Người đứng đầu một gia tộc lớn ở tỉnh thành bàng hoàng khi nhận được thông tin này: “Truyền lệnh xuống, người trong gia tộc nếu có ai ở Giang Bắc, dù có chuyện quan trọng đến đâu cũng phải rút về ngay lập tức, càng sớm càng tốt!”.
Vợ ông ta khó hiểu nói: "Lão Trần, làm gì mà vội vàng thế".
Trần Văn Long đứng bên những khung cửa sổ lớn sát đất, nhìn lên bầu trời đen kịt, thở dài nói: "Bầu trời Giang Bắc sắp sụp đổ rồi!"
Những ngày tháng cay đắng vừa qua đã khiến cô ta cảm nhận được những khổ đau của nhân gian, đồng thời cũng khiến quan niệm của cô ta thay đổi rất nhiều.
Lúc đầu cô ta cũng không thích ứng với loại cuộc sống này, nhưng sau một thời gian dài, đột nhiên cảm thấy cuộc sống này tuy vất vả một chút, nhưng lại vô cùng nhẹ nhõm.
Không cần phải suy nghĩ về việc leo lên trên, cũng không cần phải lúc nào cũng bày mưu tính kế. Mọi người làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.
Sau khi hoàn thành công việc đồng áng hàng ngày, họ khoác lên mình những bộ quần áo yêu thích, sau đó cả nhà ngồi dưới sân trò chuyện và cười nói, đây có lẽ là khoảnh khắc ấm áp nhất đối với cả nhà họ.
Và Tiền Tử Mạn dần bắt đầu nhận ra hạnh phúc thực sự là gì.
Ban đêm, Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân đã ngủ.
Diệp Vĩnh Khang mặc đồ ngủ ngồi dưới sân đình trong sân uống trà.
Một lúc sau, trong sân xuất hiện hai bóng người như ma trơi, đi thẳng đến bên người Diệp Vĩnh Khang quỳ một gối xuống.
"Thiên Diệp Nhi, học viên kỳ ba của trại huấn luyện Điện Long Thần, bái kiến Điện Chủ!"
"Tần Đại Dạ, học viên kỳ ba của Trại huấn luyện Điện Long Thần, bái kiến Điện Chủ!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu: "Đứng dậy đi, hôm nay hai người làm rất tốt".
Khi cả hai nghe thấy vậy, ánh mắt của họ hiện lên sự phấn khích không thể kiểm soát được.
Thiên Diệp Nhi hào hứng nói: "Ý của Điện Chủ là chúng tôi đã vượt qua cuộc đánh giá và có thể chính thức làm nhiệm vụ bảo vệ vợ và con gái của Điện Chủ ạ?"
Trong Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang có uy thế tối cao.
Các học viên trong trại huấn luyện Điện Long Thần gần như tôn sùng Diệp Vĩnh Khang như một vị thần.
Vì vậy, bất cứ sự công nhận nào của Diệp Vĩnh Khang đều là vinh quang nhất trên đời đối với họ.
Khi Thiên Ảnh tìm tới bọn họ và thông báo cho họ về nhiệm vụ mà họ sắp thực hiện, họ đã rất phấn khích, đến mức tự hỏi liệu mình có bị ảo giác hay không.
Có thể trở thành vệ sĩ của Chủ Mẫu cùng Tiểu công chúa của Điện Long Thần là điều có nằm mơ cũng không được!
Tần Đại Dạ kích động nói: "Điện Chủ, thủ lĩnh Thiên Ảnh nói rằng bài sát hạch của ngài đối với chúng tôi là âm thầm ở bên cạnh Chủ Mẫu và Tiểu công chúa, hơn nữa còn không để bị ngài phát hiện. Xem ra chúng tôi đã thành công rồi!"
Diệp Vĩnh Khang chưa kịp nói thì Thiên Diệp Nhi đã nói với vẻ mặt áy náy: "Thật ra, tôi biết mình sớm đã bị bại lộ trước mặt Điện Chủ rồi. Lần trước tôi giúp Chủ Mẫu ôm tài liệu, tôi không nghĩ nhiều như vậy. Lúc sau trở về xe mới nghĩ ra, lúc đó còn tưởng rằng bản thân sẽ bị sa thải rồi chứ".
“Ai bảo bình thường cô không để ý tiểu tiết cơ, nếu không phải Điện Chủ của chúng ta rộng lượng, thì giờ cô đã đang trên đường về rồi đấy".
Tần Đại Dạ "răn dạy" Thiên Diệp Nhi vài câu, sau đó quay đầu cười với Diệp Vĩnh Khang: "Điện Chủ, tôi ngụy trang cũng được đúng không, ngài chắc chắn không thể nhìn ra tôi nhỉ".
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn Tần Đại Dạ vài giây, sau đó nói: "Cậu ẩn thân cũng khá đấy, nhưng mà cậu có thể đổi nghề được không, đi làm giáo viên hoặc quản lý hậu cần cũng được, sao phải đi làm bảo vệ?"
Tần Đại Dạ tự hỏi: "Cái này có ảnh hưởng gì đến việc bảo vệ Tiểu công chúa không ạ?"
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: "Không, chỉ là cái tên Tần Đại Dạ của cậu, luôn khiến người ta cảm thấy làm nhân viên bảo vệ có cái gì đó không ổn".
Tần Đại Dạ gãi đầu và mỉm cười: "Nếu tôi không trở thành một bảo vệ, thì mới phụ cái tên Tần Đại Dạ đấy".
"Nhà trẻ có rất nhiều nữ giáo viên, Điện Chủ, ngài cũng biết tôi làm gì rồi đấy, loại chuyện này có bị coi là trái với kỷ luật không".
Diệp Vĩnh Khang thở dài nói: "Về phương diện này Điện Long Thần không có quy định. Đây là quyền tự do của cậu, nhưng tôi phải nói trước, nhất định phải là anh tình em nguyện. Nếu tên nhãi nhà cậu dám ép buộc hoặc dở trò gì tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu!"
"He he, đừng lo, Điện Chủ, có lời này của ngài tôi yên tâm rồi!"
Tần Đại Dạ vui vẻ nói.
Nhìn thấy dáng vẻ phơi phới của anh chàng này, Diệp Vĩnh Khang biết rằng sắp có nhiều cô nàng phải lao đao rồi đây.
Chỉ là Diệp Vĩnh Khang chưa từng ra lệnh cấm như vậy ở Điện Long Thần, ngay từ đầu bọn họ cũng không phải hiện thân của công lý, cũng không có nhiều hạn chế như vậy.
Các anh em mỗi ngày đều sống trong cảnh gò bó, đương nhiên Diệp Vĩnh Khang phải để bọn họ thoải mái tí chứ, bởi vì anh biết rằng không ai trong số những người anh em này có thể đảm bảo rằng ngày mai đầu của họ vẫn còn ở trên cổ.
Đêm thật yên bình.
Nhưng nhà họ Đào lại nổi phong ba bão táp!
"Nếu hận không báo này, Đào Vân Thiên tôi tuyệt đối không làm người nữa!"
Tóc của Đào Vân Thiên trở nên bạc trắng chỉ sau mười phút.
Mới mười phút trước, ông ta cảm thấy Đào Thiên Khánh đã ở đó lâu như vậy, theo lý thuyết thì phải giải quyết xong chuyện từ lâu rồi chứ, nhưng đến giờ ông ta vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào.
Đột nhiên ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhanh chóng dùng vài mối quan hệ để hỏi thăm, nhưng không ngờ lại là tin dữ của Đào Thiên Khánh!
Cái chết của Đào Xuân Yến hai ngày trước đã giáng một đòn mạnh vào ông ta.
Bây giờ lại mất đi một đứa con trai, tinh thần của Đào Vân Thiên hoàn toàn điên cuồng!
"Người đâu, phát thẻ lệnh nhà họ Đào!"
Đào Vân Thiên giận dữ hét lên.
Khi tất cả mọi người nghe thấy điều này, khuôn mặt của họ đột nhiên biến sắc vì sợ hãi.
Một vị trưởng lão vội vàng nói: "Gia chủ, chuyện này tuyệt đối không được. Hạ Nguyên Thành của Nam Giang vẫn đang theo dõi chúng ta, nếu lần này…"
Bang!
Trước khi đối phương kịp nói xong, Đào Vân Thiên bất ngờ lấy ra một khẩu súng lục, bóp cò bắn thẳng vào trán trưởng lão kia không chút do dự.
"Tôi đã quyết định, nếu ai còn dám nói thêm, tôi sẽ giết chết không tha!"
Đào Vân Thiên lúc này đã hoàn toàn điên cuồng.
Những người còn lại rùng mình vì sợ hãi, không ai dám nói gì thêm.
Không phải chỉ vì Đào Vân Thiên bắn chết một trưởng lão, thứ khiến họ khiếp sợ chính là thẻ lệnh nhà họ Đào!
Thẻ lệnh nhà họ Đào tương đương với bùa quân sự thời cổ đại. Một khi thẻ lệnh này được ban ra, tất cả trực hệ, dòng chính, chi nhánh đều gác lại chuyện đang làm mà cấp tốc tập hợp lại!
Và một khi thẻ lệnh được ban ra, tuyệt đối không thể thu hồi lại, chắc chắn không phải chỉ có Diệp Vĩnh Khang phải bị xử lý.
Trong toàn bộ Giang Bắc, kẻ nào có chút quan hệ với Diệp Vĩnh Khang đều phải chết!
Giang Bắc của ngày mai chắc chắn máu sẽ chảy thành sông!
Mà kết quả như vậy cũng sẽ đẩy nhà họ Đào đến trước nơi đầu sóng ngọn gió, chưa kể đến con dã thú Hạ Nguyên Thành đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Vì vậy, thẻ lệnh nhà họ Đào sẽ không bao giờ được sử dụng nếu không phải là thời điểm bất đắc dĩ!
Nhưng bây giờ, Đào Vân Thiên hoàn toàn phát điên.
Thẻ lệnh không phải là một vật thể, mà là một hình ngọn lửa đỏ như máu, khi hình vẽ này xuất hiện trong mạng lưới nội bộ nhà họ Đào, các đường lớn của tỉnh sẽ xuất hiện từng tốp xe nhanh như chớp.
Không chỉ tỉnh lỵ, mà một số quận và thành phố nhỏ lân cận cũng có rất nhiều phương tiện nhanh chóng tập kết về tỉnh lỵ!
Bầu trời đêm nay u ám và đen kịt, giống như một con quái vật đen khủng khiếp đang lượn lờ trên đầu tỉnh lỵ.
Thậm chí không khí xung quanh dường như còn có mùi máu.
Người đứng đầu một gia tộc lớn ở tỉnh thành bàng hoàng khi nhận được thông tin này: “Truyền lệnh xuống, người trong gia tộc nếu có ai ở Giang Bắc, dù có chuyện quan trọng đến đâu cũng phải rút về ngay lập tức, càng sớm càng tốt!”.
Vợ ông ta khó hiểu nói: "Lão Trần, làm gì mà vội vàng thế".
Trần Văn Long đứng bên những khung cửa sổ lớn sát đất, nhìn lên bầu trời đen kịt, thở dài nói: "Bầu trời Giang Bắc sắp sụp đổ rồi!"
Bình luận facebook