Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164: Tôi muốn hơn thế!
Cạnh đấu trường có phòng trà dành riêng cho khách VIP.
Diệp Thiên Minh rót hai ly rượu đỏ, đưa cho Diệp Vĩnh Khang một ly, cười nói: "Cậu chủ, đã lâu không gặp, uống một ly đi, sau khi uống xong chúng ta sẽ cùng nhau về nhà, tôi nghĩ lão phu nhân mà gặp cậu, nhất định sẽ rất vui cho mà xem".
Diệp Vĩnh Khang không đưa tay đón ly rượu, mà cười khẩy: "Xem ra Lục Đào không hề chuyển lời của tôi rồi".
"Lần trước tôi đã nói với ông ta rất rõ ràng rồi. Tôi với nhà họ Diệp đã không còn quan hệ gì nữa từ lâu rồi, ân oán trước đây đều đã được xóa sạch".
"Nhưng nếu có kẻ nào dám chọc vào tôi, tôi sẽ giết hết không tha!"
Giống như Diệp Thiên Minh, Lục Đào cũng là vệ sĩ của nhà họ Diệp.
Chỉ là cấp bậc của Diệp Thiên Minh cao hơn nhiều so với Lục Đào, điều này có thể nhìn ra từ họ của bọn họ.
Trong gia tộc nhà họ Diệp, ngoại trừ chính tông trong dòng, những người còn lại chỉ đủ tư cách mang họ Diệp sau khi đạt đến trình độ nhất định.
"Ha ha ha, cậu Diệp của tôi ơi, xem ra mặc dù mấy năm qua cậu đã có được chút bản lĩnh, nhưng chỉ số thông minh của cậu vẫn rất ngây thơ như vậy".
"Lục Đào đó đối với nhà họ Diệp còn không bằng một con chó. Nhà họ Diệp tầm cỡ đến thế nào chắc tôi không cần phải nói nữa đúng không?"
"Tuy rằng không biết những năm qua cậu đã trải qua những gì, nhưng cậu cho rằng chỉ cần chút bản lĩnh đó là có thể chống lại nhà họ Diệp sao?"
"Cậu chủ, nghe tôi khuyên một câu, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn trở về cùng tôi thì tốt hơn, hợp tác một chút. Nói không chừng nếu lão phu nhân vui sẽ tiếp tục cho cậu ở lại nhà họ Diệp cũng nên".
"Bằng không, nếu như nhà họ Diệp đã có thể tiến hành gia pháp với cậu một lần thì có thể làm lần hai, lần ba, tôi hi vọng cậu sẽ cân nhắc kỹ!"
Loạt xoạt--
Ngay khi Diệp Thiên Minh vừa dứt lời, mười mấy người đàn ông mặc đồ đen vạm vỡ đột nhiên từ bên ngoài xông vào, lấy súng ra nhắm vào trán Diệp Vĩnh Khang.
"Cậu chủ, hay là chúng ta đánh cược đi, nếu như cậu có thể nhanh hơn đạn, hôm nay tôi sẽ để cậu đi".
"Chỉ là phải xem xem cậu chủ có gan đánh cược với tôi hay không thôi, nếu không thì ngoan ngoãn theo tôi về đi".
Diệp Thiên Minh lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, khóe miệng cong lên một tia châm chọc cùng khinh thường.
Mặc dù thân thủ của Diệp Vĩnh Khang khiến ông ta kinh ngạc, nhưng trong mắt ông ta, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn chỉ là một thằng oắt vắt mũi chưa sạch mà thôi.
Thật ra hôm nay gặp được Diệp Vĩnh Khang chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không phải cố tình.
Nhiệm vụ của ông ta là đặt nền móng cho nhà họ Diệp ở Nam Giang, để tạo điều kiện cho việc mở rộng Nam Giang sau này của nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, khi ở bên trong quan sát, ông ta đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang cũng đang ở trong đấu trường!
Đối với Diệp Thiên Minh, đây chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống!
Tính ngoan cố của cậu chủ vẫn luôn khiến lão phu nhân đau đầu, nếu có thể đưa Diệp Vĩnh Khang trở về thì quả là lập được công lớn!
Ông ta tin rằng dưới sự uy hiếp của hơn chục họng súng, bất kỳ ai cũng sẽ chọn cách khuất phục.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cười khẩy: "Vụ cá cược này rất thú vị, nhưng tôi muốn hơn thế".
Diệp Thiên Minh nhíu mày: "Ý của cậu là?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nheo mắt lại: "Nếu tôi thắng, ông phải bỏ mạng!"
Dứt lời, Diệp Thiên Minh còn chưa kịp phản ứng, thân hình của Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên, đột nhiên hóa thành một đạo dư ảnh mà mắt thường không nhìn thấy được!
Vù vù vù ——
Khi dư ảnh lướt qua, mười mấy người đàn ông to lớn chỉ cảm thấy một trận gió thổi mạnh bên tai, sau đó cổ tay lập tức tê dại.
Đến khi họ phản ứng kịp, liền ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng khẩu súng vẫn đang cầm trên tay họ lúc nãy đã biến mất!
Nhìn lại lần nữa, mười mấy khẩu súng lại xuất hiện trong tay Diệp Vĩnh Khang giống như ảo thuật vậy!
Tất cả mọi người đều lập tức toát mồ hôi lạnh, không thể hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!
Sau một loạt phát súng chính xác, trên trán của mười mấy tên to con kia đồng loạt xuất hiện những lỗ máu to bằng ngón trỏ.
Sau đó mười mấy tên đó lập tức trừng to mắt, trong chốc lát tất cả đã mất mạng!
Diệp Thiên Minh ngẩn ra.
Cảnh tượng xảy ra trước mắt vượt xa khả năng nhận thức của ông ta!
Ông ta tuyệt đối không tin tốc độ của một người có thể nhanh như vậy!
Ông ta còn tự hỏi liệu mình có bị ảo giác không!
Mãi cho đến khi một họng súng lạnh lẽo dí vào trán ông ta, ông ta mới như bị điện giật, lập tức trở lại hiện tại.
"Cậu chủ, xin hãy tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi cũng chỉ theo lệnh của lão phu nhân thôi, thật sự không liên quan đến tôi!"
Diệp Thiên Minh quỳ trên mặt đất, vẻ kiêu ngạo và khinh thường vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ vô tận và khát vọng sinh tồn mãnh liệt.
“Cậu chủ còn nhớ không, khi cậu còn nhỏ, tình cảm giữa chúng ta là tốt nhất, lúc đó cậu thích chơi với tôi nhất, có lúc chỉ chịu ăn khi có tôi ở bên cạnh, còn có rất nhiều chuyện nữa, cậu chủ, cậu quên rồi sao .. . "
Diệp Thiên Minh run rẩy, nỗi sợ hãi do bị súng dí vào trán, nếu không tự mình trải qua sẽ không thể hiểu được!
"Nhớ chứ, tôi nhớ hết".
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng nói: "Chỉ là vừa rồi hình như ông đã quên mất một vài việc!"
"Ông chắc vẫn còn nhớ, ngoài bố mẹ ra, tôi luôn coi ông là người thân nhất của tôi, nhưng sau khi tôi không còn giá trị sử dụng nữa, ông đã lập tức tháo mặt nạ xuống, mắng chửi và đánh đập tôi!"
"Hẳn ông còn nhớ lúc tôi bị vu oan hãm hại, ông là kẻ đầu têu đề nghị thi hành gia pháp với tôi để thể hiện uy phong nhà họ Diệp!"
"Ông hẳn còn nhớ khi tôi bị trói vào cột, tôi đã khóc lóc van xin, nhưng ông đã dùng gậy bóng chày đánh gãy chân tôi một cách tàn nhẫn!"
"Ông hẳn còn nhớ đã chính tay nhét tôi vào bao, buộc đá, ném tôi xuống dòng nước tung bọt trắng xóa!"
"Tất cả mọi chuyện, tôi vẫn nhớ rõ mồn một!"
"Cậu chủ, đừng, tôi sai rồi!"
Diệp Thiên Minh sợ tới mức đũng quần ướt đẫm, quỳ rạp xuống đất đập đầu, kêu thảm thiết nói: "Cậu chủ, thật ra lúc đầu khi làm những chuyện đó tôi cũng là vì bất đắc dĩ thôi, nếu không cậu sẽ lọt vào tay rất nhiều kẻ thù khác”.
"Tôi đã nhất thời hồ đồ. Để bảo vệ mình, tôi chỉ có thể cắn răng làm những chuyện không bằng súc sinh với cậu".
"Cậu chủ, cậu còn nhớ không, có một lần bị tai nạn xe, tôi đã lấy thân che cho cậu".
"Nếu không phải do tôi mạng lớn, e rằng đã về với ông bà ông vải rồi, đến bây giờ trên lưng tôi vẫn còn nguyên vết sẹo của vụ tai nạn xe hơi đó".
"Cậu chủ, có thể nể tình tôi đã cứu mạng cậu một lần mà tha cho tôi không, tôi biết tôi sai rồi…"
Khóe môi Diệp Vĩnh Khang khẽ giật một cái.
Quả thật Diệp Thiên Minh đúng là đã cứu mạng anh, nếu không có Diệp Thiên Minh, có thể anh đã không thể thoát được vụ tai nạn xe đó.
Một mặt, chính là hận thù thấu xương!
Một mặt, lại là ân huệ cứu mạng!
Vài giây mà Diệp Vĩnh Khang do dự, đối với Diệp Thiên Minh, dài hơn một thế kỷ.
Sự phán xét giữa sự sống và cái chết chỉ trong một khoảnh khắc!
Diệp Thiên Minh rót hai ly rượu đỏ, đưa cho Diệp Vĩnh Khang một ly, cười nói: "Cậu chủ, đã lâu không gặp, uống một ly đi, sau khi uống xong chúng ta sẽ cùng nhau về nhà, tôi nghĩ lão phu nhân mà gặp cậu, nhất định sẽ rất vui cho mà xem".
Diệp Vĩnh Khang không đưa tay đón ly rượu, mà cười khẩy: "Xem ra Lục Đào không hề chuyển lời của tôi rồi".
"Lần trước tôi đã nói với ông ta rất rõ ràng rồi. Tôi với nhà họ Diệp đã không còn quan hệ gì nữa từ lâu rồi, ân oán trước đây đều đã được xóa sạch".
"Nhưng nếu có kẻ nào dám chọc vào tôi, tôi sẽ giết hết không tha!"
Giống như Diệp Thiên Minh, Lục Đào cũng là vệ sĩ của nhà họ Diệp.
Chỉ là cấp bậc của Diệp Thiên Minh cao hơn nhiều so với Lục Đào, điều này có thể nhìn ra từ họ của bọn họ.
Trong gia tộc nhà họ Diệp, ngoại trừ chính tông trong dòng, những người còn lại chỉ đủ tư cách mang họ Diệp sau khi đạt đến trình độ nhất định.
"Ha ha ha, cậu Diệp của tôi ơi, xem ra mặc dù mấy năm qua cậu đã có được chút bản lĩnh, nhưng chỉ số thông minh của cậu vẫn rất ngây thơ như vậy".
"Lục Đào đó đối với nhà họ Diệp còn không bằng một con chó. Nhà họ Diệp tầm cỡ đến thế nào chắc tôi không cần phải nói nữa đúng không?"
"Tuy rằng không biết những năm qua cậu đã trải qua những gì, nhưng cậu cho rằng chỉ cần chút bản lĩnh đó là có thể chống lại nhà họ Diệp sao?"
"Cậu chủ, nghe tôi khuyên một câu, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn trở về cùng tôi thì tốt hơn, hợp tác một chút. Nói không chừng nếu lão phu nhân vui sẽ tiếp tục cho cậu ở lại nhà họ Diệp cũng nên".
"Bằng không, nếu như nhà họ Diệp đã có thể tiến hành gia pháp với cậu một lần thì có thể làm lần hai, lần ba, tôi hi vọng cậu sẽ cân nhắc kỹ!"
Loạt xoạt--
Ngay khi Diệp Thiên Minh vừa dứt lời, mười mấy người đàn ông mặc đồ đen vạm vỡ đột nhiên từ bên ngoài xông vào, lấy súng ra nhắm vào trán Diệp Vĩnh Khang.
"Cậu chủ, hay là chúng ta đánh cược đi, nếu như cậu có thể nhanh hơn đạn, hôm nay tôi sẽ để cậu đi".
"Chỉ là phải xem xem cậu chủ có gan đánh cược với tôi hay không thôi, nếu không thì ngoan ngoãn theo tôi về đi".
Diệp Thiên Minh lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, khóe miệng cong lên một tia châm chọc cùng khinh thường.
Mặc dù thân thủ của Diệp Vĩnh Khang khiến ông ta kinh ngạc, nhưng trong mắt ông ta, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn chỉ là một thằng oắt vắt mũi chưa sạch mà thôi.
Thật ra hôm nay gặp được Diệp Vĩnh Khang chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không phải cố tình.
Nhiệm vụ của ông ta là đặt nền móng cho nhà họ Diệp ở Nam Giang, để tạo điều kiện cho việc mở rộng Nam Giang sau này của nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, khi ở bên trong quan sát, ông ta đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang cũng đang ở trong đấu trường!
Đối với Diệp Thiên Minh, đây chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống!
Tính ngoan cố của cậu chủ vẫn luôn khiến lão phu nhân đau đầu, nếu có thể đưa Diệp Vĩnh Khang trở về thì quả là lập được công lớn!
Ông ta tin rằng dưới sự uy hiếp của hơn chục họng súng, bất kỳ ai cũng sẽ chọn cách khuất phục.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cười khẩy: "Vụ cá cược này rất thú vị, nhưng tôi muốn hơn thế".
Diệp Thiên Minh nhíu mày: "Ý của cậu là?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nheo mắt lại: "Nếu tôi thắng, ông phải bỏ mạng!"
Dứt lời, Diệp Thiên Minh còn chưa kịp phản ứng, thân hình của Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên, đột nhiên hóa thành một đạo dư ảnh mà mắt thường không nhìn thấy được!
Vù vù vù ——
Khi dư ảnh lướt qua, mười mấy người đàn ông to lớn chỉ cảm thấy một trận gió thổi mạnh bên tai, sau đó cổ tay lập tức tê dại.
Đến khi họ phản ứng kịp, liền ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng khẩu súng vẫn đang cầm trên tay họ lúc nãy đã biến mất!
Nhìn lại lần nữa, mười mấy khẩu súng lại xuất hiện trong tay Diệp Vĩnh Khang giống như ảo thuật vậy!
Tất cả mọi người đều lập tức toát mồ hôi lạnh, không thể hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!
Sau một loạt phát súng chính xác, trên trán của mười mấy tên to con kia đồng loạt xuất hiện những lỗ máu to bằng ngón trỏ.
Sau đó mười mấy tên đó lập tức trừng to mắt, trong chốc lát tất cả đã mất mạng!
Diệp Thiên Minh ngẩn ra.
Cảnh tượng xảy ra trước mắt vượt xa khả năng nhận thức của ông ta!
Ông ta tuyệt đối không tin tốc độ của một người có thể nhanh như vậy!
Ông ta còn tự hỏi liệu mình có bị ảo giác không!
Mãi cho đến khi một họng súng lạnh lẽo dí vào trán ông ta, ông ta mới như bị điện giật, lập tức trở lại hiện tại.
"Cậu chủ, xin hãy tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi cũng chỉ theo lệnh của lão phu nhân thôi, thật sự không liên quan đến tôi!"
Diệp Thiên Minh quỳ trên mặt đất, vẻ kiêu ngạo và khinh thường vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ vô tận và khát vọng sinh tồn mãnh liệt.
“Cậu chủ còn nhớ không, khi cậu còn nhỏ, tình cảm giữa chúng ta là tốt nhất, lúc đó cậu thích chơi với tôi nhất, có lúc chỉ chịu ăn khi có tôi ở bên cạnh, còn có rất nhiều chuyện nữa, cậu chủ, cậu quên rồi sao .. . "
Diệp Thiên Minh run rẩy, nỗi sợ hãi do bị súng dí vào trán, nếu không tự mình trải qua sẽ không thể hiểu được!
"Nhớ chứ, tôi nhớ hết".
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng nói: "Chỉ là vừa rồi hình như ông đã quên mất một vài việc!"
"Ông chắc vẫn còn nhớ, ngoài bố mẹ ra, tôi luôn coi ông là người thân nhất của tôi, nhưng sau khi tôi không còn giá trị sử dụng nữa, ông đã lập tức tháo mặt nạ xuống, mắng chửi và đánh đập tôi!"
"Hẳn ông còn nhớ lúc tôi bị vu oan hãm hại, ông là kẻ đầu têu đề nghị thi hành gia pháp với tôi để thể hiện uy phong nhà họ Diệp!"
"Ông hẳn còn nhớ khi tôi bị trói vào cột, tôi đã khóc lóc van xin, nhưng ông đã dùng gậy bóng chày đánh gãy chân tôi một cách tàn nhẫn!"
"Ông hẳn còn nhớ đã chính tay nhét tôi vào bao, buộc đá, ném tôi xuống dòng nước tung bọt trắng xóa!"
"Tất cả mọi chuyện, tôi vẫn nhớ rõ mồn một!"
"Cậu chủ, đừng, tôi sai rồi!"
Diệp Thiên Minh sợ tới mức đũng quần ướt đẫm, quỳ rạp xuống đất đập đầu, kêu thảm thiết nói: "Cậu chủ, thật ra lúc đầu khi làm những chuyện đó tôi cũng là vì bất đắc dĩ thôi, nếu không cậu sẽ lọt vào tay rất nhiều kẻ thù khác”.
"Tôi đã nhất thời hồ đồ. Để bảo vệ mình, tôi chỉ có thể cắn răng làm những chuyện không bằng súc sinh với cậu".
"Cậu chủ, cậu còn nhớ không, có một lần bị tai nạn xe, tôi đã lấy thân che cho cậu".
"Nếu không phải do tôi mạng lớn, e rằng đã về với ông bà ông vải rồi, đến bây giờ trên lưng tôi vẫn còn nguyên vết sẹo của vụ tai nạn xe hơi đó".
"Cậu chủ, có thể nể tình tôi đã cứu mạng cậu một lần mà tha cho tôi không, tôi biết tôi sai rồi…"
Khóe môi Diệp Vĩnh Khang khẽ giật một cái.
Quả thật Diệp Thiên Minh đúng là đã cứu mạng anh, nếu không có Diệp Thiên Minh, có thể anh đã không thể thoát được vụ tai nạn xe đó.
Một mặt, chính là hận thù thấu xương!
Một mặt, lại là ân huệ cứu mạng!
Vài giây mà Diệp Vĩnh Khang do dự, đối với Diệp Thiên Minh, dài hơn một thế kỷ.
Sự phán xét giữa sự sống và cái chết chỉ trong một khoảnh khắc!
Bình luận facebook