Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 370: Lá cờ Thiên Diệt
Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang gật đầu nhìn Tần Phong nói: “Sau nay trong trường hợp chính thức, trước khi nói phải báo cáo trước”.
“Có điều đây là lần đầu tiên, không biết thì không có tội, tôi cũng không tính toán với cậu nữa”.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mặc dù thoạt nhìn ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang rất hiền hoà, nhưng Tần Phong lại không tự chủ được mà cảm thấy sống lưng ớn lạnh, loại cảm giác đó giống như bị một con quái thú hung hãn nhìn chằm chằm trong bóng tối, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn mọi người một lượt rồi điềm nhiên lên tiếng: “Bây giờ tôi sẽ trả lời hai vấn đề ban nãy”.
“Thứ nhất, tại sao tôi lại cứu mấy người, tôi và mọi người không hề quen biết, tôi cũng chẳng phải thánh nhân cứu khổ cứu nạn”.
“Tôi chỉ có một nguyên nhân duy nhất để cứu mấy người, mấy người đều đã trải qua những nỗi bi thương nhất, tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất của đời người, mỗi người đều đã mất đi dũng khí để sống tiếp”.
“Mà đối với tôi, tôi cần nhất chính là những người giống như vậy, tôi cứu mấy người chỉ bởi vì mấy người là những đối tượng phù hợp nhất để lựa chọn ở trong mắt tôi”.
“Còn về vấn đề thứ hai thì càng đơn giản hơn, Sử Nam Bắc!”
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn sang Sử Nam Bắc.
“Tạch!”
Sử Nam Bắc búng ngón tay, rồi phất tay về nơi bóng tối phía xa, lớn tiếng nói: “Ra đây cả đi”.
Sau khi câu nói này vang lên, một nhóm đàn ông mặc đồ đen ánh mắt sắc lẹm, thần thái nghiêm nghị đột nhiên bước ra từ bên trong bóng tối.
Bước chân của bọn họ thoạt nhìn không nhanh không chậm, thế nhưng tốc độ tiến về phía trước lại nhanh tới độ kinh người.
Khi mười người này tới gần, hơn hai trăm người trong đó có Tần Phong đều không tự chủ mà cảm nhận được sự áp bức và nỗi khiếp sợ dâng lên từ tận đáy lòng.
Giống như thứ đang tiến lại gần bọn họ không phải là mười người mà là thiên quân vạn mã!
Trong tay bọn họ vác một cột kim loại đặc to như cột điện, ít nhất phải cao tới ba mươi mét.
Bước tới bên cạnh bục cao, mười người này cùng dùng lực chống thẳng cột đó lên, sau đó mạnh mẽ cắm sâu xuống mặt đất cả mấy mét!
Mấy người Tần Phong đứng bên cạnh đều ngơ ngác.
Chưa bàn đến chuyện cột kim loại to lớn này nặng chừng nào, chỉ dựa vào sức lực của mười người mà có thể cắm cây cột kim loại không hề được vót đầu này xuống đất ít nhất hai mét trở lên, đây là sức mạnh ở mức nào cơ chứ?
Chỉ có điều, trong lòng mọi người cũng đồng thời dấy lên hoài nghi, mang cái cây cột kỳ quái như vậy ra đây để làm gì?
Vút…
Đúng vào lúc này, một người trong số mười người kia đột nhiên ném lên trên không một tấm vải đen dài chừng hai mét, rộng khoảng một mét.
Tấm vải đen trải rộng ra trong không trung, cùng lúc này, một bóng người mạnh mẽ lao vút lên trời, một tay túm lấy một góc của tấm vải đen, đồng thời mũi chân khẽ chạm lên cây cột.
Tiếp sau đó, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra!
Bóng người túm lấy tấm vải đen giống như đang diễn một phân cảnh trong phim võ hiệp, căn bản không cần dùng lực ở tay, thế nhưng hai mũi chân cứ luân phiên chạm lên cây cột, cả cơ thể cứ thế lao vút lên trên!
Đi tới đỉnh của cây cột, người đó đột nhiên vung tay ra, tấm vải đen cứ thế mở bung ra rồi phủ lên phần đỉnh chóp của cột trụ!
Mà bóng người đó lại nhẹ nhàng đứng trên đỉnh chóp của cây cột giống như một vị thần liếc mắt nhìn xuống nhân gian!
Sau khi mọi người nhìn thấy rõ mới kinh ngạc phát hiện ra bóng người đó chính là Diệp Vĩnh Khang!
“Nhìn hết vào lá cờ này cho tôi!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chỉ vào lá cờ mà hô lên.
Lúc này, lá cờ đó cũng được nhìn rõ toàn bộ, một màu đen thuần, bên trên dùng chỉ vàng thêu ra vài con rồng vàng uốn lượn giữa tầng mây trông sống động như thật.
Ngay chính giữa của lá cờ lại dùng chỉ tơ màu đỏ máu thêu nên hai chữ trông rất mạnh mẽ có lực: “Thiên Diệt!
“Lá cờ này có tên là Thiên Diệt!”
“Kể từ bây giờ, tôi sẽ huấn luyện mấy người trở thành tổ chức đặc chủng lợi hại như Thiên Khải khi trước!”
“Đương nhiên, quá trình này sẽ không dễ chịu, mỗi một bước tiến lên trước đều cần mấy người trả giá bằng máu và sinh mạng!”
“Cho tới những người có thể trụ lại sau cùng, tên của bọn họ mới có tư cách viết lên trên mặt sau của lá cờ này!”
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa xoay người, cả cơ thể giống như một chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi từ trên bục cao ba mươi mét xuống dưới.
Ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, sau khi liếc mắt nhìn mọi người thì trầm giọng nói: “Trước đó, tôi buộc phải nói với mọi người một sự thật”.
“Trong quá trình huấn luyện, mỗi ngày mấy người đều phải đối diện với sự uy hiếp sinh mạng, tới cuối cùng, có thể còn lại một phần năm đã là con số tốt nhất rồi!”
“Điều này tượng trưng cho việc cứ năm người trong số này, tới cuối cùng chỉ một người là có thể tiếp tục sống!”
“Tôi cũng sẽ không dùng lý do đã cứu mấy người mà ép buộc mọi người phải làm việc cho tôi”.
“Hiện giờ, tôi cho mấy người một cơ hội, bằng lòng ở lại thì đứng nguyên tại chỗ, không bằng lòng ở lại thì tiến lên trước một bước, tôi sẽ cho mấy người một số tiền mà cả đời này cũng tiêu không hết được, để cho mấy người sống nốt phần đời còn lại không phải lo nghĩ cái ăn cái mặc!”
Không gian bên dưới rơi vào trầm mặc, không có bất cứ phản ứng nào, dường như họ đều đang suy xét điều gì đó.
“Báo cáo!”
Lúc này, Tần Phong đột nhiên giơ tay nói: “Nếu ở lại thì chúng tôi được lợi gì?”
Diệp Vĩnh Khang lắc lắc đầu: “Không có bất cứ lợi ích gì, ở lại thì đồng nghĩa với việc mỗi ngày mấy người đều phải trải qua huấn luyện tàn khốc nhất, mỗi ngày đều phải đối diện với uy hiếp của cái chết”.
“Thậm chí đối với mấy người mà nói, ngủ một giấc thoả thuê, ăn một bữa cơm ngon cũng là điều xa xỉ!”
“Dù cho có chống đỡ được tới cuối cùng, mấy người cũng sẽ phải đối diện với đủ các loại nhiệm vụ nguy hiểm, cả ngày phải đi trên mũi dao”.
“Thế nhưng, nếu như bắt buộc phải nói tới lợi ích gì đó thì chính là nhiệt huyết và vinh quang, giống như Thiên Khải trước kia, tên của mấy người sẽ chấn động cả thiên hạ, thế giới này sẽ khiếp sợ vì sự tồn tại của mọi người!”
“Bây giờ, tôi cho mấy người một phút suy nghĩ, muốn đi hay ở lại đều do mấy người tự lựa chọn, tôi bảo đảm sẽ không làm khó bất cứ ai trong số mấy người”.
Bên dưới bục lại rơi vào trầm mặc.
Một phút trôi qua.
“Hết thời gian, bây giờ, ai định rời đi thì tiến lên trước một bước, mỗi người sẽ nhận được năm triệu tệ phí trợ cấp!”
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng.
Thế nhưng bên dưới vẫn không có phản ứng gì, hơn hai trăm người đồng loạt trầm mặc, không hề lên tiếng.
Sử Nam Bắc nhíu mày nói: “Kìa, mấy người bị điếc đấy à, ai muốn đi thì mau tiến lên, tôi sẽ xuất tiền luôn, đừng lãng phí thời gian của mọi người”.
Thế nhưng bên dưới vẫn không có chút động tĩnh nào.
Cuối cùng, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nữ nghe rất êm tai nhưng cũng không kém phần lạnh lùng: “Những người chúng tôi đều đã trải qua nỗi tuyệt vọng và bất lực tàn khốc nhất, mỗi người trong số chúng tôi đã buông bỏ mạng sống từ lâu lắm rồi”.
“Thế nhưng hiện giờ, chúng tôi có được cơ hội được sống lại, chúng tôi không muốn lại làm một kẻ hèn yếu bị cuộc đời chèn ép, chúng tôi muốn làm cường giả đứng trên đỉnh cao của thế giới!”
“Dù có phải chết thì cũng phải chết trên đường trở thành cường giả, thế giới đã bắt nạt được chúng tôi một lần, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho ông trời có cơ hội ức hiếp mình lần thứ hai!”
“Có điều đây là lần đầu tiên, không biết thì không có tội, tôi cũng không tính toán với cậu nữa”.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mặc dù thoạt nhìn ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang rất hiền hoà, nhưng Tần Phong lại không tự chủ được mà cảm thấy sống lưng ớn lạnh, loại cảm giác đó giống như bị một con quái thú hung hãn nhìn chằm chằm trong bóng tối, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn mọi người một lượt rồi điềm nhiên lên tiếng: “Bây giờ tôi sẽ trả lời hai vấn đề ban nãy”.
“Thứ nhất, tại sao tôi lại cứu mấy người, tôi và mọi người không hề quen biết, tôi cũng chẳng phải thánh nhân cứu khổ cứu nạn”.
“Tôi chỉ có một nguyên nhân duy nhất để cứu mấy người, mấy người đều đã trải qua những nỗi bi thương nhất, tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất của đời người, mỗi người đều đã mất đi dũng khí để sống tiếp”.
“Mà đối với tôi, tôi cần nhất chính là những người giống như vậy, tôi cứu mấy người chỉ bởi vì mấy người là những đối tượng phù hợp nhất để lựa chọn ở trong mắt tôi”.
“Còn về vấn đề thứ hai thì càng đơn giản hơn, Sử Nam Bắc!”
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn sang Sử Nam Bắc.
“Tạch!”
Sử Nam Bắc búng ngón tay, rồi phất tay về nơi bóng tối phía xa, lớn tiếng nói: “Ra đây cả đi”.
Sau khi câu nói này vang lên, một nhóm đàn ông mặc đồ đen ánh mắt sắc lẹm, thần thái nghiêm nghị đột nhiên bước ra từ bên trong bóng tối.
Bước chân của bọn họ thoạt nhìn không nhanh không chậm, thế nhưng tốc độ tiến về phía trước lại nhanh tới độ kinh người.
Khi mười người này tới gần, hơn hai trăm người trong đó có Tần Phong đều không tự chủ mà cảm nhận được sự áp bức và nỗi khiếp sợ dâng lên từ tận đáy lòng.
Giống như thứ đang tiến lại gần bọn họ không phải là mười người mà là thiên quân vạn mã!
Trong tay bọn họ vác một cột kim loại đặc to như cột điện, ít nhất phải cao tới ba mươi mét.
Bước tới bên cạnh bục cao, mười người này cùng dùng lực chống thẳng cột đó lên, sau đó mạnh mẽ cắm sâu xuống mặt đất cả mấy mét!
Mấy người Tần Phong đứng bên cạnh đều ngơ ngác.
Chưa bàn đến chuyện cột kim loại to lớn này nặng chừng nào, chỉ dựa vào sức lực của mười người mà có thể cắm cây cột kim loại không hề được vót đầu này xuống đất ít nhất hai mét trở lên, đây là sức mạnh ở mức nào cơ chứ?
Chỉ có điều, trong lòng mọi người cũng đồng thời dấy lên hoài nghi, mang cái cây cột kỳ quái như vậy ra đây để làm gì?
Vút…
Đúng vào lúc này, một người trong số mười người kia đột nhiên ném lên trên không một tấm vải đen dài chừng hai mét, rộng khoảng một mét.
Tấm vải đen trải rộng ra trong không trung, cùng lúc này, một bóng người mạnh mẽ lao vút lên trời, một tay túm lấy một góc của tấm vải đen, đồng thời mũi chân khẽ chạm lên cây cột.
Tiếp sau đó, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra!
Bóng người túm lấy tấm vải đen giống như đang diễn một phân cảnh trong phim võ hiệp, căn bản không cần dùng lực ở tay, thế nhưng hai mũi chân cứ luân phiên chạm lên cây cột, cả cơ thể cứ thế lao vút lên trên!
Đi tới đỉnh của cây cột, người đó đột nhiên vung tay ra, tấm vải đen cứ thế mở bung ra rồi phủ lên phần đỉnh chóp của cột trụ!
Mà bóng người đó lại nhẹ nhàng đứng trên đỉnh chóp của cây cột giống như một vị thần liếc mắt nhìn xuống nhân gian!
Sau khi mọi người nhìn thấy rõ mới kinh ngạc phát hiện ra bóng người đó chính là Diệp Vĩnh Khang!
“Nhìn hết vào lá cờ này cho tôi!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chỉ vào lá cờ mà hô lên.
Lúc này, lá cờ đó cũng được nhìn rõ toàn bộ, một màu đen thuần, bên trên dùng chỉ vàng thêu ra vài con rồng vàng uốn lượn giữa tầng mây trông sống động như thật.
Ngay chính giữa của lá cờ lại dùng chỉ tơ màu đỏ máu thêu nên hai chữ trông rất mạnh mẽ có lực: “Thiên Diệt!
“Lá cờ này có tên là Thiên Diệt!”
“Kể từ bây giờ, tôi sẽ huấn luyện mấy người trở thành tổ chức đặc chủng lợi hại như Thiên Khải khi trước!”
“Đương nhiên, quá trình này sẽ không dễ chịu, mỗi một bước tiến lên trước đều cần mấy người trả giá bằng máu và sinh mạng!”
“Cho tới những người có thể trụ lại sau cùng, tên của bọn họ mới có tư cách viết lên trên mặt sau của lá cờ này!”
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa xoay người, cả cơ thể giống như một chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi từ trên bục cao ba mươi mét xuống dưới.
Ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, sau khi liếc mắt nhìn mọi người thì trầm giọng nói: “Trước đó, tôi buộc phải nói với mọi người một sự thật”.
“Trong quá trình huấn luyện, mỗi ngày mấy người đều phải đối diện với sự uy hiếp sinh mạng, tới cuối cùng, có thể còn lại một phần năm đã là con số tốt nhất rồi!”
“Điều này tượng trưng cho việc cứ năm người trong số này, tới cuối cùng chỉ một người là có thể tiếp tục sống!”
“Tôi cũng sẽ không dùng lý do đã cứu mấy người mà ép buộc mọi người phải làm việc cho tôi”.
“Hiện giờ, tôi cho mấy người một cơ hội, bằng lòng ở lại thì đứng nguyên tại chỗ, không bằng lòng ở lại thì tiến lên trước một bước, tôi sẽ cho mấy người một số tiền mà cả đời này cũng tiêu không hết được, để cho mấy người sống nốt phần đời còn lại không phải lo nghĩ cái ăn cái mặc!”
Không gian bên dưới rơi vào trầm mặc, không có bất cứ phản ứng nào, dường như họ đều đang suy xét điều gì đó.
“Báo cáo!”
Lúc này, Tần Phong đột nhiên giơ tay nói: “Nếu ở lại thì chúng tôi được lợi gì?”
Diệp Vĩnh Khang lắc lắc đầu: “Không có bất cứ lợi ích gì, ở lại thì đồng nghĩa với việc mỗi ngày mấy người đều phải trải qua huấn luyện tàn khốc nhất, mỗi ngày đều phải đối diện với uy hiếp của cái chết”.
“Thậm chí đối với mấy người mà nói, ngủ một giấc thoả thuê, ăn một bữa cơm ngon cũng là điều xa xỉ!”
“Dù cho có chống đỡ được tới cuối cùng, mấy người cũng sẽ phải đối diện với đủ các loại nhiệm vụ nguy hiểm, cả ngày phải đi trên mũi dao”.
“Thế nhưng, nếu như bắt buộc phải nói tới lợi ích gì đó thì chính là nhiệt huyết và vinh quang, giống như Thiên Khải trước kia, tên của mấy người sẽ chấn động cả thiên hạ, thế giới này sẽ khiếp sợ vì sự tồn tại của mọi người!”
“Bây giờ, tôi cho mấy người một phút suy nghĩ, muốn đi hay ở lại đều do mấy người tự lựa chọn, tôi bảo đảm sẽ không làm khó bất cứ ai trong số mấy người”.
Bên dưới bục lại rơi vào trầm mặc.
Một phút trôi qua.
“Hết thời gian, bây giờ, ai định rời đi thì tiến lên trước một bước, mỗi người sẽ nhận được năm triệu tệ phí trợ cấp!”
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng.
Thế nhưng bên dưới vẫn không có phản ứng gì, hơn hai trăm người đồng loạt trầm mặc, không hề lên tiếng.
Sử Nam Bắc nhíu mày nói: “Kìa, mấy người bị điếc đấy à, ai muốn đi thì mau tiến lên, tôi sẽ xuất tiền luôn, đừng lãng phí thời gian của mọi người”.
Thế nhưng bên dưới vẫn không có chút động tĩnh nào.
Cuối cùng, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nữ nghe rất êm tai nhưng cũng không kém phần lạnh lùng: “Những người chúng tôi đều đã trải qua nỗi tuyệt vọng và bất lực tàn khốc nhất, mỗi người trong số chúng tôi đã buông bỏ mạng sống từ lâu lắm rồi”.
“Thế nhưng hiện giờ, chúng tôi có được cơ hội được sống lại, chúng tôi không muốn lại làm một kẻ hèn yếu bị cuộc đời chèn ép, chúng tôi muốn làm cường giả đứng trên đỉnh cao của thế giới!”
“Dù có phải chết thì cũng phải chết trên đường trở thành cường giả, thế giới đã bắt nạt được chúng tôi một lần, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho ông trời có cơ hội ức hiếp mình lần thứ hai!”
Bình luận facebook