• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1831-1835

Chương 1831 Xuất thân của Giải Tấn An

Xie xie nàng NiLinhTiênĐế tặng KP nha, nay có truyện sớm nè ^^

Hắn vừa dứt lời, Thiên Hồn Châu đã rắc một tiếng nứt toác ra.

Nhìn bã vụn thi thể của Hồng Tiệm, lại nghĩ tới việc Giải Tấn An không ngừng hỗ trợ mình, Lục Châu bắt đầu nghi ngờ thân phận của chính mình.

Hắn vẫn luôn phủ nhận mình là Lục Thiên Thông, về sau cũng lười tranh luận với người khác. Nhưng bây giờ… thân phận của hắn hình như lại có biến hoá.

Từ Doanh Câu trong lăng mộ tiên đế đến Giải Tấn An, Hồng Tiệm… dù Lục Châu là Cơ Thiên Đạo, là Lục Thiên Thông hay là Ma Thần thì điểm chung của bọn hắn vẫn là —— đi trên một con đường tu hành khác biệt.

Chẳng lẽ bởi vì Lục Châu tu luyện Thiên Thư Tam Quyển nên người giao thủ với hắn mới luôn hiểu lầm như vậy?

“Nha đầu, không ngờ ngươi lại được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng, thật đáng mừng.” Giải Tấn An nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.

Tiểu Diên Nhi bỗng nhiên lễ phép nói: “Tạ ơn ngươi đã cứu ta.”

Giải Tấn An vui vẻ xua tay: “Đều là việc nhỏ. Ta và sư phụ ngươi là… ách, không quen, nhưng mà anh hùng quý anh hùng, ta cứu ngươi cũng là đương nhiên.”

Đương nhiên, Lục Châu tuyệt đối không thèm tin lời hắn. Trên đời này không có cơm trưa miễn phí nha.

Nhưng suy cho cùng, Giải Tấn An đã giúp đỡ hắn khá nhiều. Nếu đối phương có ý đồ xấu thì đã nhân cơ hội ra tay với mình, thậm chí bắt Tiểu Diên Nhi đi.

“Xét thấy ngươi nhiều lần ra tay trợ giúp, lão phu có thể chấp thuận một yêu cầu của ngươi.” Lục Châu nói.

“Thật?” Hai mắt Giải Tấn An sáng lên.

“Đương nhiên.”

“Yêu cầu quá phận cũng được hả?”

“Chỉ cần lão phu làm được.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Vậy thì quá tốt… Yêu cầu này ta có thể để dành, sau này mới nói không?”

“Có thể.”

Nghe vậy, Giải Tấn An vô cùng hài lòng nói: “Quân tử nhất ngôn.”

“Lão phu không phải quân tử, nhưng nói được thì làm được.”

“Tốt tốt tốt…” Giải Tấn An gật đầu nói.

Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm: “Sư phụ, sao đồ nhi lại cảm thấy người này có phần gian trá vậy?”

Nói mới thấy, vẻ mặt này của Giải Tấn An quả thực rất giống đám người âm hiểm đang lên kế hoạch hại người.

“Nha đầu, về sau ngươi tất sẽ có chỗ đứng trong tu hành giới, nhớ phụ tá sư phụ ngươi cho tốt nha.” Giải Tấn An bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, vội hỏi: “Ngươi qua lại với Bạch Đế từ bao giờ?”

“Lão phu không quen Bạch Đế.” Lục Châu thành thật đáp.

“. . .”

Giải Tấn An giơ ngón cái lên với Lục Châu như muốn nói, ngươi trâu lắm, ngay cả Đại Uyên Hiến cũng dám lừa. Sau đó hắn nhìn quanh một chút rồi nói:

“Thời gian không còn sớm, Hồng Tiệm đã chết, Minh Đức chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Hắn có thể là đạo thánh, ngươi phải cẩn thận đó. Lần này ta rời khỏi Đại Uyên Hiến, khó tránh khỏi sẽ bị nghi ngờ, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới ta sẽ không liên hệ với ngươi.”

“Được.” Lục Châu gật đầu.

Giải Tấn An nhìn sang Tiểu Diên Nhi: “Đã được Đại Uyên Hiến tán đồng thì nhớ chăm chỉ tu hành. Cáo từ.”

Vù.

Giải Tấn An vạch phá bầu trời bay về phía Đại Uyên Hiến, chỉ chốc lát sau thân ảnh hắn đã biến mất phía chân trời.

Tiểu Diên Nhi thấy hắn đi rồi mới lên tiếng: “Sư phụ, tướng mạo người này trông không mấy đàng hoàng, chúng ta phải cẩn thận.”

“Nha đầu nhà ngươi từ bao giờ đã học cách đề phòng người khác rồi?” Lục Châu nhìn nàng.

“Nhân tâm khó dò nha.”

“Giải Tấn An đến từ Đại Uyên Hiến, hắn có rất nhiều cơ hội ra tay với Ma Thiên Các nhưng không làm thế. Chúng ta cứ mặc kệ hắn.” Lục Châu bình tĩnh nói.

Tiểu Diên Nhi gật đầu nhìn thi thể đám điểu nhân. “Sư phụ, hay là chúng ta đi mau đi.”

Hồng Tiệm đã chết, tiếp lục lưu lại nơi này chỉ mang đến nguy hiểm. Lục Châu dẫn theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rời khỏi Lạc Thần Sơn.

. . .

Cùng lúc đó.

Tại Minh Đức điện trong lòng Thiên Khải Chi Trụ.

Một tên vũ nhân từ bên ngoài lướt tới, gấp gáp nói: “Trưởng lão, Hồng Tiệm và bốn tộc nhân đã bị giết ở Lạc Thần Sơn.”

Minh Đức trưởng lão mở mắt ra, kinh ngạc nói: “Chết rồi?”

“Thi thể của bọn hắn đã được đưa về.”

Minh Đức trưởng lão rơi vào trầm tư, lông mày nhíu lại. Trầm mặc một lâu hắn mới lên tiếng: “Chuyện này tạm thời đừng bẩm báo lên trên.”

“Trưởng lão, Hồng Tiệm chết là việc trọng đại. Vũ tộc chúng ta ở Đại Uyên Hiến lâu như vậy còn chưa gặp phải sự tình này bao giờ, có phải nên…”

“Lời ta nói ngươi nghe không hiểu?” Giọng Minh Đức trưởng lão trầm xuống.

“…Vâng.” Người kia không nói gì nữa, cung kính lui ra ngoài.

Lát sau, một tên vũ nhân khác vọt tới khom người nói: “Trưởng lão, trên trời có người xuống đây.”

Minh Đức trưởng lão lập tức nói: “Mau cho mời.”

“Vâng.”

Tên vũ nhân xoay người rời đi, khoảng năm phút sau đã đi cùng một vị khách nhân trở về Minh Đức điện.

Minh Đức trưởng lão bước ra nghênh đón, thái độ cao ngạo lập tức biến mất trong nháy mắt, mỉm cười nói: “Thì ra là Khương đạo thánh.”

Khương Văn Hư cười nói: “Minh Đức trưởng lão, đã lâu không gặp.”

“Mời vào trong.”

“Ta tới đây là vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi, không định lưu lại quá lâu.” Khương Văn Hư đi vào trong đại điện nhưng không có ý định ngồi xuống.

“Khương đạo thánh đại giá quang lâm, không bằng cùng ta đến gặp Vũ Hoàng bệ hạ?”

“Không, chỉ là có chút chuyện vặt, cần gì phải kinh động Vũ Hoàng.” Khương Văn Hư nói.

“Vậy mời nói.”

“Thái Hư thu được tin tức xác thực, có mấy nhóm người dự định tiến vào thập đại Thiên Khải Chi Trụ, mong được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Đại Uyên Hiến là nơi hạch tâm nhất, người bình thường rất khó tới gần, nếu có ai đến đây mong Minh Đức trưởng lão lập tức báo cho Thái Hư biết.”

“. . .”

Minh Đức trưởng lão không khỏi sững sờ. Mịa nó người cũng đã đi rồi, bây giờ ngươi mới tới nói chuyện này là đang đùa ta sao?

Trong lòng thầm oán nhưng ngoài mặt Minh Đức vẫn gật đầu nói: “Đó là đương nhiên. Nhưng mà… mấy nhóm người mà Khương đạo thánh vừa nói tới là ai?”

Khương Văn Hư chắp tay sau lưng vừa dạo bước vừa nói:

“Hiện tượng mất cân bằng tăng lên, Cán Cân Công Chính rất khó kiểm trắc được vị trí của chân nhân và thánh nhân. Nhưng ta có thể khẳng định hiện tại cửu liên đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, có rất nhiều tu hành giả thiên tài được sinh ra.”
Chương 1832 Thái Hư giao nhiệm vụ

“Trăm ngàn năm qua, tuy Thái Hư đã lung lạc được không ít cao thủ thiên tài nhưng vẫn thiếu rất nhiều nhân thủ. Thái Hư muốn tiếp tục sàng chọn tu hành giả có thiên phú không tệ trong cửu liên gia nhập Thái Hư, mà những người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì càng được ưu tiên.” Khương Văn Hư liếc mắt nhìn Minh Đức trưởng lão.

Biểu tình trên mặt Minh Đức trưởng lão vẫn như thường. Vũ tộc đương nhiên cũng nghĩ giống Thái Hư, đều muốn thu nhận thiên tài vào dưới trướng.

Hắn nhớ tới nha đầu kia, giả vờ suy tư một lúc rồi nói: “Đúng thật là có một người đã được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng.”

Khương Văn Hư kinh ngạc, ngữ khí lập tức trở nên gấp gáp: “Là ai? Hắn đang ở đâu?”

“Nha đầu này có thiên phú kinh người, đời này của ta rất hiếm gặp được người như thế. Nàng đã rời đi.”

“Đại Uyên Hiến của ngươi không phải có quy củ, người nào được tán đồng thì phải ở lại làm việc ba ngàn năm mới được rời đi sao? Vì cái gì lại để nàng đi?” Khương Văn Hư nghe nói đó là một nha đầu, trong lòng thoáng thở phào một hơi.

Minh Đức trưởng lão nói: “Đó là người của Bạch Đế.”

“Bạch Đế?” Khương Văn Hư nhíu mày.

Minh Đức trưởng lão đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện của Hồng Tiệm, chỉ nói: “Mệnh Cung của nha đầu này trời sinh đã có sẵn ba mươi sáu khu vực Mệnh Cách, rất có phong thái của Nhân Hoàng. Đợi một thời gian nữa tất sẽ thành đại năng, Khương đạo thánh không có ý gì với nàng sao?”

“Trời sinh đã triển khai toàn bộ hạn mức?” Khương Văn Hư hiếu kỳ hỏi lại.

Minh Đức trưởng lão dẫn Khương Văn Hư đến khu vực hạch tâm Thiên Khải Chi Trụ rồi khởi động trận pháp. Trong trận pháp xuất hiện toàn bộ quá trình Tiểu Diên Nhi đi vào bình chướng.

Khương Văn Hư không khỏi kinh ngạc nói: “Nha đầu này đúng là có thiên phú khó gặp, vậy mà không bị bình chướng Thiên Khải Chi Trụ ảnh hưởng một chút nào. Tương lai nhân loại lại có thêm một Chí Tôn rồi.”

“Ngay cả Khương đạo thánh cũng đánh giá cao nha đầu này như vậy, nhân tài thế này mà Thái Hư không thu nhận thì đúng là đáng tiếc.” Minh Đức trưởng lão nói.

Khương Văn Hư liếc mắt nhìn hắn: “Đừng nói với ta Vũ tộc các ngươi không có ý tưởng này.”

Minh Đức trưởng lão thẳng thắn đáp: “Đương nhiên là có, nhưng nàng là người của Bạch Đế.”

Khương Văn Hư gật đầu, sau đó chỉ tay về phía Lục Châu trong hình ảnh: “Còn đây là ai?”

“Người này là sư phụ của nha đầu kia, nếu không phải vì hắn, nha đầu đã gia nhập vào Vũ tộc chúng ta.” Minh Đức trưởng lão cười nói.

“Hắn có lai lịch gì?” Khương Văn Hư hỏi.

“Tạm thời chưa rõ. Ta chưa từng nghe nói tới bên Bạch Đế có người như vậy, có lẽ là tân nhân mới xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây.”

“Người này có đi qua những Thiên Khải Chi Trụ khác không?” Khương Văn Hư hỏi dò.

Minh Đức trưởng lão cười ha hả nói: “Xưa nay thập đại Thiên Khải Chi Trụ đều không qua lại với nhau, người thật sự hiểu rõ việc này chỉ có Thái Hư.”

“Vậy bây giờ hắn đang ở đâu?”

Câu này đúng là hỏi khó Minh Đức trưởng lão. Vốn cho rằng Hồng Tiệm ra ngoài chấp hành nhiệm vụ có thể hoàn thành trăm phần trăm, đáng tiếc hắn lại chết rồi, đối phương không phải đồ đần, đương nhiên không để lại manh mối nào.

Minh Đức trưởng lão chỉ đành lắc đầu.

Khương Văn Hư hừ một tiếng: “Vậy làm phiền Minh Đức trưởng lão điều tra việc này thay ta.”

“Bảo ta điều tra?” Minh Đức trưởng lão nhíu mày.

“Chuyện này ta sẽ tự mình báo cáo với Điện chủ.” Khương Văn Hư cười nói, “Tin rằng Minh Đức trưởng lão có năng lực tìm được bọn hắn, mặc kệ thế nào cũng phải tìm ra nha đầu này cho ta.”

Trong lòng Minh Đức trưởng lão đã mắng chửi Khương Văn Hư vạn lần.

Vốn định gắp lửa bỏ tay người, để Thái Hư tự mình xử lý vụ việc lần này. Nào ngờ Khương Văn Hư lại ném cái nồi này cho hắn. Minh Đức trưởng lão đành phải lôi Vũ Hoàng ra làm lá chắn:

“Việc này ta phải hỏi ý Vũ Hoàng trước đã.” Hắn cũng không muốn làm việc không công cho Thái Hư.

Khương Văn Hư lấy ra một tấm lệnh bài: “Điện chủ có lệnh, hiện tượng mất cân bằng diễn ra nghiêm trọng, thập đại Thiên Khải Chi Trụ đều phải phối hợp với Thái Hư, thập điện cũng không được ngoại lệ.”

“. . .”

Minh Đức trưởng lão giật nảy mình, rất kinh ngạc trước thái độ của Thái Hư: “Thánh Điện coi trọng chuyện này như vậy?”

“Trước khác nay khác, việc này can hệ trọng đại nên không thể sơ suất. Ta còn việc quan trọng, ngươi tự mình nói rõ cho Vũ Hoàng biết đi.” Khương Văn Hư đột nhiên thấp giọng nói, “Ta hoài nghi nha đầu này có hạt giống Thái Hư, đây là thứ Thái Hư coi trọng nhất, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”

Nói xong, Khương Văn Hư chắp tay với Minh Đức trưởng lão, cố ý lớn tiếng nói: “Xin thứ cho ta không thể thỉnh an Vũ Hoàng bệ hạ. Hãy gửi lời chào hỏi đến ngài ấy giúp ta. Cáo từ.”

“Không biết Khương đạo thánh muốn đi đâu?” Minh Đức trưởng lão hỏi.

“Thái Hư quá thiếu nhân thủ, ta phụng mệnh Điện chủ đến cửu liên nhìn xem có ai thích hợp không. Ngươi có người nào muốn giới thiệu cho ta chăng?”

“Dưới trướng Trần Phu có mấy tên đệ tử là chân nhân, đều là nhân tài không tệ.”

Khương Văn Hư không cho là đúng, khẽ hừ một tiếng nói: “Tên Trần Phu kia dùng tịnh đế song liên ra làm đồ đánh cược để áp chế Thái Hư, chỉ ước gì được phủi sạch quan hệ với Thái Hư. Điện chủ đã trừng phạt người này, tin rằng hắn không còn sống được bao lâu nữa. Đám đệ tử của hắn cũng từng được để mắt tới, nhưng tư duy và tầm nhìn quá thấp nên chúng ta không ưa thích.”

Nói xong, Khương Văn Hư xoay người rời khỏi Minh Đức điện.

Xác nhận hắn đã thật sự rời đi, Minh Đức trưởng lão mới giận dữ nói: “Uy phong ghê nhỉ, còn dám tính toán lên đầu bản trưởng lão. Không có Đại Uyên Hiến chúng ta chống trời thì các ngươi là cái thá gì?!”

Mắng thì mắng nhưng việc được giao thì vẫn phải làm.

“Hạt giống Thái Hư…” Minh Đức trưởng lão thì thào tự nhủ, có hơi hối hận vì đã không khảo sát kỹ lưỡng nha đầu kia.

Hắn đi qua đi lại trong đại điện, khẽ lầm bầm: “Trước sau gì cũng phải báo cáo việc Hồng Tiệm chết, nếu có thể bắt nha đầu này về thì ít nhất cũng ăn nói được với Vũ Hoàng…”
Chương 1833 Đồ Duy Đại Đế

Cùng lúc đó.

Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã hội họp với đoàn người Ma Thiên Các.

“Các chủ.”

“Sư phụ.”

Lục Châu đáp xuống hỏi: “Mọi người không sao chứ?”

Vu Chính Hải nói: “Chúng đồ nhi rút lui kịp thời, con cự thú thánh hung kia di chuyển với tốc độ không nhanh nên chúng ta vẫn rất an toàn.”

Lục Châu nhìn về phía Khổng Văn: “Ngươi có biết lai lịch của nó không?”

“Hồi Các chủ, trong hung thú đồ phổ có ghi số lượng hung thú có kích cỡ cực đại không nhiều. Trong Vô Tận Hải có Côn Bằng, bí ẩn chi địa có Chúc Chiếu, Thái Hư có Ứng Long… Mạnh Chương cũng tính là một trong số đó nhưng con thánh hung vừa nãy không phải hắn, sương mù lại dày đặc nên ta không nhìn rõ được.”

“Không thể nào là Côn Bằng được, nó phải ở trong biển mới đúng. Sư phụ còn nói nó là cân bằng giả.” Chư Hồng Cộng nói.

“Cổ thư nói Côn Bằng có thể huyễn hoá ra hai cánh, sải cánh dài tới chín vạn dặm. Vì là cân bằng giả nên nó càng có khả năng trở về Đại Uyên Hiến.” Khổng Văn nói.

“Nó còn biết bay?!” Chư Hồng Cộng kinh hãi, nghĩ lại một màn lúc trước làm anh hùng trong Vô Tận Hải, hắn không khỏi cảm thấy chột dạ.

“Một số hải thú cũng biết bay.” Khổng Văn đáp.

“. . .”

Lục Châu gật đầu: “Được rồi, mặc kệ nó là cái gì, chúng ta không có việc gì là được. Nghỉ ngơi một lát rồi trở về Đôn Tang.”

Triệu Hồng Phất khom người nói: “Các chủ, hay là chúng ta chờ ở đây hai ngày để xây dựng phù văn thông đạo?”

Lục Châu lắc đầu: “Trong phạm vi Đại Uyên Hiến không được lưu lại bất kỳ thông đạo nào, không thể để lại vết tích để bọn hắn truy ngược ra chúng ta.”

“Vâng.”

Hiện tại toàn bộ đệ tử đều đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, qua một thời gian nữa sẽ thành thánh thành Chí Tôn, không cần thiết phải cứng rắn gây chuyện.

Lục Châu ngồi xuống dưới một gốc cây, nhắm mắt tu hành.

Thấy cảnh này, bốn vị trưởng lão khẽ thở dài rồi kề vai đi ra một góc trò chuyện.

“Các chủ mất đi một đệ tử, càng lúc càng thận trọng hơn xưa.”

“Nhân sinh vô thường, ta tin rằng sớm muộn gì Ma Thiên Các cũng leo lên đỉnh phong. Nếu thất tiên sinh còn sống thì thập đại đệ tử đều là Chí Tôn rồi. Ta rất mong đợi được nhìn thấy cảnh tượng tương lai huy hoàng của Ma Thiên Các.” Lãnh La nói.

“Đáng tiếc bốn bộ xương già chúng ta lại cản chân bọn hắn.”

“Đừng nhụt chí, luận thiên phú chúng ta bị thập đại đệ tử bỏ xa, nhưng dù gì cũng từng là cao thủ nhất đẳng. Theo ta thấy, kinh nghiệm lịch duyệt mới là thứ quý giá nhất trong cuộc đời, chúng ta rồi cũng sẽ bước lên đỉnh phong.”

Bốn vị trưởng lão nhìn nhau cười một tiếng rồi nhìn về phía Đại Uyên Hiến —— nơi đó có quang mang rọi xuống, trở thành tia sáng duy nhất trong bóng tối vô tận của bí ẩn chi địa.

Những người khác thì vây quanh Tiểu Diên Nhi để hỏi thăm về chuyến đi đến Đại Uyên Hiến. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa hưng phấn kể lại toàn bộ quá trình cho mọi người nghe.

Nghe được Đại Uyên Hiến có thái dương, đám người không khỏi chấn kinh.

“Dù sao thì cửu sư muội được Đại Uyên Hiến tán đồng cũng là chuyện rất tốt. Chúc mừng muội!” Chư Hồng Cộng nói.

Ngu Thượng Nhung đạm nhiên mỉm cười: “Cửu sư muội vốn có thiên phú kỳ giai, nay lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tin là không bao lâu nữa sẽ vượt qua ta.”

“Nhị sư huynh lại nói đùa. Ta cũng chỉ có thể khoe khoang với người khác thôi, chứ nếu so sánh với nhị sư huynh thì ta còn kém xa.” Tiểu Diên Nhi nói.

Vu Chính Hải bật cười: “Hiếm lắm mới thấy sư muội khiêm tốn như vậy, đây là chuyện tốt, sau này càng cố gắng nhé.”

“Vâng.”

Sáng hôm sau.

Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các trở về phù văn thông đạo của Đoan Mộc Điển, sau đó trở về Đôn Tang.

Trong biệt uyển giữa rừng trúc.

Cảm nhận được phù văn thông đạo sinh ra ba động, Đoan Mộc Điển mở to mắt, thân ảnh nhoáng lên xuất hiện bên cạnh phù văn thông đạo.

“Lão Lục?!”

Nhìn thấy đoàn người Ma Thiên Các bước ra, hắn vui mừng hô lên.

Biết hắn muốn hỏi cái gì, Lục Châu nói: “Mọi việc coi như thuận lợi, lão phu định nghỉ ngơi ở đây một đoạn thời gian rồi trở về Ma Thiên Các.”

“E là không được rồi.” Đoan Mộc Điển nói.

Đám người nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Điển. Đại thánh nhân dám cự tuyệt Các chủ trước mặt mọi người?

“Nguyên nhân?” Lục Châu hỏi.

“Trong Thái Hư có đại năng đang tuần tra khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ.” Đoan Mộc Điển chắp tay nói, “Hắn đã tới Đôn Tang một lần, có thể thấy lần này Thái Hư cực kỳ coi trọng tình hình của Thiên Khải Chi Trụ. Sắp tới các ngươi không nên du hành trong bí ẩn chi địa nữa.”

Minh Thế Nhân cười nói: “Chúng ta đã làm xong việc rồi, giờ bọn hắn mới chịu đến. Đúng là hành sự chậm chạp.”

“Cũng không hẳn vậy.”

Đoan Mộc Điển nói, “Trước đó thánh nữ Hi Hoà của Trọng Quang điện thường xuyên tuần tra trong bí ẩn chi địa, ngay cả Huyền Giáp Vệ của Huyền Dặc điện và Ngân Giáp Vệ của Đồ Duy điện cũng xuất thủ, bấy nhiêu đã đủ để bình định nhân tố không cân bằng trong bí ẩn chi địa. Nhưng lần này Thái Hư đã đánh giá thấp hiện tượng mất cân bằng, sau khi thập đại Thiên Khải Chi Trụ xuất hiện kẽ hở, đạo thánh, thậm chí là đại đạo thánh cũng đã bắt đầu hành động. Ba ngàn Ngân Giáp Vệ bị diệt sạch, thủ lĩnh Khương Văn Hư của Đồ Duy điện hẳn là tức muốn chết rồi.”

“Chờ đã.” Lục Châu bỗng nâng tay ngăn lại.

“Sao thế?”

“Khương Văn Hư?” Lục Châu nhắc lại cái tên này.

Đoan Mộc Điển nói: “Đó chính là thủ lĩnh của Ngân Giáp Vệ trong Đồ Duy điện, dưới trướng Đồ Duy Đại Đế. Quanh năm Đồ Duy Đại Đế bế quan không chịu ra ngoài nên quyền lực đều nằm trong tay Khương Văn Hư.”

“Khương Văn Hư là thủ lĩnh của Ngân Giáp Vệ?”

“Đúng vậy? Ngươi quen biết hắn?”

Đoan Mộc Điển nhớ lại lúc trước khi hắn và Lục Thiên Thông cùng gia nhập Thái Hư, Lục Thiên Thông và Khương Văn Hư không có qua lại gì với nhau.

Minh Thế Nhân cười nói: “Khương Văn Hư vốn là quốc sư Đại Viêm ở kim liên giới, đồng thời cũng là quốc sư của mười hai quốc gia dị tộc. Hắn một tay che trời, có ý đồ nhốt chặt tu hành giả trong kim liên giới để chúng ta không thể tiến bộ, để bản thân hắn sung sướng làm thổ hoàng đế ở nơi này. Đương nhiên hắn đã bị sư phụ ta chụp chết, bây giờ xem ra quốc sư này chỉ là một hoá thân của Khương Văn Hư thôi.”

Đoan Mộc Điển: “. . .”
Chương 1834 Nơi thích hợp để tu hành

Lục Châu thấy biểu tình trên mặt Đoan Mộc Điển có vẻ kỳ quái bèn hỏi: “Sao ngươi lại kinh ngạc như vậy?”

“Hầy…” Đoan Mộc Điển thở dài, “Kiếp trước chắc ta mắc nợ ngươi hay gì, hậu đại của ta cũng bị ngươi thuần phục thành đồ đệ ngoan. Lão Lục, ngươi đúng là biết giày vò người khác. Chạy khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ thì thôi đi, ta không nói tới. Bây giờ ngươi còn giết hoá thân của Khương Văn Hư… gia hoả này nổi tiếng là hạng người có thù tất báo đó!”

Lục Châu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn. Lão phu không chủ động gây chuyện với ai nha?

Đoan Mộc Điển lại nói: “Thôi ngươi nói một lần luôn đi, lần này đến Đại Uyên Hiến có phải lại đắc tội ai rồi không?”

Không đợi Lục Châu trả lời, Tiểu Diên Nhi đã không nhịn được mà hừ lạnh: “Cái gì mà đắc tội, là bọn hắn đắc tội với sư phụ ta mới đúng, bọn hắn đáng chết!”

Đoan Mộc Điển: “? ? ?”

Thôi xong, lần này xong thật rồi. Bây giờ rời khỏi Ma Thiên Các có còn kịp không?

Đoan Mộc Điển vò đầu, gàu như bông tuyết bay lả tả xuống đất, đám người lập tức ghét bỏ lùi ra sau né tránh.

Dù gì cũng là đại thánh nhân mà sao thói hư tật xấu gì của phàm nhân ngươi cũng giữ lại hết thế hả?

Đoan Mộc Điển nói: “Lão Lục, ngươi mau chạy trốn đi nha! Lục Ngô!!”

Ngaooo ——

Lục Ngô từ trên trời giáng xuống, ngồi ở bên cạnh đám người.

“Vĩnh viễn cũng đừng quay trở lại bí ẩn chi địa nữa. Cửu liên tuy không an toàn hơn là bao nhưng đất trời bao la, luôn có thể tìm được một chỗ để trú chân. Khi hiện tượng mất cân bằng kết thúc, các ngươi hãy đến Vô Tận Hải, tìm một mảnh đất thất lạc như Trọng Minh Sơn mà khai tông lập phái. Có khi ngươi lại thành một Bạch Đế thứ hai cũng không chừng.” Đoan Mộc Điển nói.

“. . .”

Đầu Lục Châu to như cái đấu, lắc đầu nói: “Nói lung ta lung tung cái gì.”

Lục Châu không thèm để ý tới Đoan Mộc Điển nữa, vung tay áo đi về phía rừng trúc. Những người khác lục tục theo sau.

“? ? ?”

Đoan Mộc Điển chẳng hiểu ra làm sao. Người cuối cùng đi ngang mặt hắn là Đoan Mộc Sinh. Bước chân Đoan Mộc Sinh bỗng dừng lại.

“Vẫn là người nhà mình đáng tin nha.” Đoan Mộc Điển cảm khái nói.

Đoan Mộc Sinh hừ một tiếng: “Lão tổ tông, tuổi tác và bối phận của ông vượt xa ta, nhưng mà thái độ này thì… ông vẫn nên tỉnh trí lại thì hơn!”

“? ? ?”

Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đi về phía rừng trúc, còn không quên quay đầu lại quát: “Lục Ngô, còn ngây ra ở đó làm gì? Đi cùng ta!”

Lục Ngô vốn uy phong lẫm liệt, bị hắn quát một tiếng liền biến thành con mèo nhỏ, nhanh chóng chạy theo sau.

Đoan Mộc Điển: “. . .”

Ta bị đoàn đội cô lập a?

Trở về trong sân viện, Lục Châu ngồi lên ghế lắc, nhắm mắt tu hành.

Vu Chính Hải khom người nói: “Sư phụ, chúng đồ nhi đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, hẳn là cũng nên tìm một chỗ thích hợp để bế quan. Không đến trăm năm sau, chúng đồ nhi đều có thể thành thánh.”

Lục Châu gật đầu nói: “Vi sư cũng đang có ý đó.”

Hiện tại điều Ma Thiên Các cần làm là giấu tài.

“Sư phụ, nơi đó tốt nhất nên có khu vực phù hợp để thông qua Mệnh Quan. Đồ nhi cảm thấy Ma Thiên Các không phải là lựa chọn tốt nhất.” Vu Chính Hải nói.

“Theo ý ngươi thì nên đi đâu?”

Lục Châu cũng đang suy tư vấn đề này. Lần trước dùng lực lượng của Tử Lưu Ly để bọn hắn thông qua Mệnh Quan, nhưng lần này muốn thăng cấp thánh nhân thì năng lực của Tử Lưu Ly không đủ.

“Đạo trường Nam Sơn có lẽ thích hợp.” Vu Chính Hải đề nghị.

Lục Châu lắc đầu nói: “Câu Thiên Tác Đạo đúng là không tệ, nhưng chưa đủ để giúp các ngươi thành thánh.”

Những người khác nghe vậy cũng suy nghĩ rồi lắc đầu, không chọn được nơi nào phù hợp.

Lục Châu nói: “Có lẽ bên chỗ Trần Phu sẽ thích hợp.”

“Trần Phu?”

“Vi sư tuy có kinh nghiệm thành thánh nhưng không thể áp dụng cho các ngươi. Trần Phu thành thánh đã lâu, lại còn là đại thánh nhân rất có danh vọng ở tịnh đế song liên, có lẽ hắn sẽ giúp các ngươi tìm được nơi thích hợp để thông qua Mệnh Quan.”

Phanh phanh phanh… Chư Hồng Cộng vỗ mạnh hai nắm đấm vào nhau, tâng bốc nói: “Sư phụ anh minh! Không ngờ người lại tìm ra một phương pháp vẹn toàn như vậy.”

Lục Châu nhíu mày. Ngươi vỗ mông ngựa mà sao nghe như đang trào phúng vi sư?

Thấy biểu tình sư phụ không đúng, Chư Hồng Cộng vội nói: “Sư phụ xin nghe đồ nhi nói một lời.”

“Nói đi.”

“Đồ nhi hoàn toàn ủng hộ mọi người cùng đến tịnh đế song liên tu hành. Trừ nơi đó ra, cửu liên này đều có dấu chân của chúng ta, thanh danh sư phụ ai ai cũng đều biết, rất dễ bại lộ hành tung. Chỉ là… đồ nhi có một đề nghị tốt hơn.”

Đám người: “. . .”

“Đệ dám chất vấn quyết định của sư phụ?” Minh Thế Nhân lườm hắn một cái.

“Không dám!” Chư Hồng Cộng lập tức xua tay nói, “Hoàng liên xa xôi, tài nguyên phong phú, những năm nay chúng ta đã sưu tập được rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm, đã đủ cho mọi người sử dụng. Hoàng liên chính là nơi tuyệt hảo để tu luyện.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Biết là vậy nhưng hoàng liên lại không có đại thánh nhân. Tu hành ở hoàng liên mười ngàn năm cũng không bằng một lời truyền đạo của thánh nhân. Huống hồ gì việc thông qua Mệnh Quan còn quan trọng hơn, lại có phù văn thông đạo đi thanh liên giới, có thể đi đi về về thoải mái, cũng có thể săn giết hung thú nếu cần.”

Chư Hồng Cộng vỗ trán nói: “Đúng nhỉ, vậy mà đồ nhi không nghĩ tới.”

Minh Thế Nhân: “. . .”

Cái đồ khờ khạo này không bao giờ quên vỗ mông ngựa.

Lúc này Đoan Mộc Điển cũng đi vào trong sân viện hỏi: “Lão Lục, sao ngươi chẳng có vẻ gì là lo lắng Thái Hư sẽ tìm tới cửa thế?”

“Thái Hư đúng là cường đại, nhưng Ma Thiên Các cũng không có ăn chay. Hơn nữa chúng ta không xung đột chính diện với bọn hắn.” Minh Thế Nhân cười nói.

Đoan Mộc Điển thở dài: “Không thể không nói, lần này ngươi đến Đại Uyên Hiến còn có thể bình an vô sự trở về là nhờ công lao rất lớn của Bạch Đế. Nếu không có ngọc bài Bạch Đế, cho dù là Chí Tôn đến Đại Uyên Hiến cũng không thể tuỳ tiện đi ra.”

Nghe vậy, Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Nếu Đại Uyên Hiến cường đại như thế thì vì sao lại cam tâm làm việc cho Thái Hư?”
Chương 1835 Đại hạn thọ mệnh

“Bọn hắn lợi dụng lẫn nhau mà thôi, không tính là làm việc dưới trướng. Nếu Đại Uyên Hiến bị huỷ, Thái Hư cũng không tránh được một kiếp. Thánh hung và các tộc trong Đại Uyên Hiến đạt thành hiệp nghị cân bằng với Thái Hư, bọn hắn chịu trách nhiệm bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ, còn Thái Hư sẽ phải nhượng bộ một bước. Cho nên… Đại Uyên Hiến có được ánh mặt trời cũng là chuyện dễ hiểu.” Đoan Mộc Điển nói.

“Thực lực của Thái Hư cũng có thể tiếp quản Đại Uyên Hiến, vì sao bọn hắn không làm như vậy?”

“Thái Hư vẫn đang làm đó thôi, như ta và Nghiêm Mạc Hồi chính là một phần của kế hoạch đó. Nhưng mà… muốn thay thế tất cả bọn hắn là việc rất khó khăn. Thôn Than có Mạnh Chương thủ hộ, Đại Uyên Hiến có thánh hung và Vũ Hoàng, đều là thần minh.”

Đám người nghe mà cảm khái không thôi. Trước đó luôn cảm thấy bản thân rất lợi hại, sau khi nhảy ra khỏi miệng giếng mới biết đất trời bao la thế nào.

Nhân loại tồn tại qua hàng tuế nguyệt, cũng có vô số cường giả còn lưu lại. Rất nhiều người đã an nghỉ dưới nấm mồ, một số thì lựa chọn tồn tại trên nhân gian bằng các hình thức khác. Như Đế Nữ Tang, Vương Tử Dạ, Trấn Nam Hầu… bọn hắn có tính là vĩnh sinh không?

Lục Châu nhìn về phía Đoan Mộc Điển: “Ngươi dự định ở lại Đôn Tang vĩnh viễn?”

Đoan Mộc Điển sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào. Hắn không cho rằng có thế lực nào khác rung chuyển được địa vị của Thái Hư, kể cả Đại Uyên Hiến.

“Bây giờ ngươi là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, nếu có một ngày Ma Thiên Các cần ngươi, ngươi có dám đứng ra không?” Lục Châu hỏi thẳng.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn Đoan Mộc Điển, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Đoan Mộc Điển không cự tuyệt mà chỉ thở dài: “Quen biết ngươi đúng là vận đen tám đời của ta.”

Đám người nở nụ cười. Đây cũng là một loại đồng ý.

“Ngươi sẽ đến tịnh đế song liên bế quan tu hành?” Đoan Mộc Điển hỏi.

“Bọn hắn đều đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Lão phu tin tưởng ngàn năm sau, các đồ đệ của lão phu đều trở thành cao thủ nhất đẳng.”

“Ngàn năm…” Đoan Mộc Điển khẽ sửng sốt, “Một khi hiện tượng mất cân bằng kết thúc, vị trí của các ngươi sẽ bị Cán Cân Công Chính cảm ứng được.”

“Việc nên đến thì cũng sẽ đến thôi.”

“Thôi được, chúng ta kề vai chiến đấu nhiều năm, đã cùng trải qua sinh tử đâu chỉ có lần này. Nhưng mà ta phải nói trước, mấy chuyện biết rõ kết quả còn tự tìm đường chết là ta không làm đâu nha.” Đoan Mộc Điển nói.

Đám người lại nở nụ cười.

“Nhìn lão phu giống loại người ngu xuẩn đó?” Lục Châu nói.

“Vậy thì không đến mức.” Đoan Mộc Điển cười đáp. “Phải rồi lão Lục, ngươi cấu kết với Bạch Đế từ bao giờ hả? Đó không phải là nhân vật tầm thường đâu.”

Lục Châu cũng đang buồn bực vấn đề này. Thân phận và địa vị của Bạch Đế không đơn giản, người như vậy còn cần chính mình làm gì cho hắn?

Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có liên quan đến các đồ đệ, tựa như Lam Hi Hoà nhìn trúng Diệp Thiên Tâm vậy. Nhưng mà Bạch Đế làm sao biết tới Ma Thiên Các, lại còn tính toán được Ma Thiên Các sẽ đi tới mà chờ đợi sẵn ở Tác Ngạc?

Nghĩ tới đây, Lục Châu nói: “Không cần biết hắn có mục đích gì, phàm là người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì đều phải tu hành cẩn thận, nếu gặp được cường giả lạ mặt thì phải tránh né, ẩn giấu bản thân, không thể tuỳ tiện tin tưởng người lạ.”

Các đệ tử khom người đáp: “Vâng.”

. . .

Ba ngày sau.

Trên Ma Thiên Các.

Kim Đình Sơn không thay đổi gì nhiều, bình chướng vẫn còn, cây cối xanh um tươi tốt, cảnh sắc tươi đẹp, không khí dễ chịu. Động diện bích vẫn còn nguyên, luyện võ tràng cũng không ai động đến.

Lục Châu không đến thẳng tịnh đế song liên mà trở về Ma Thiên Các trước. Thân phận Đoan Mộc Điển đặc thù nên đành tiếp tục lưu lại ở Đôn Tang.

Nhìn các bậc thang không nhuốm bụi trần, đại điện không phủ bụi và mạng nhện, đám người Ma Thiên Các cảm khái vô cùng.

“Sư phụ, hình như có người thường xuyên đến Ma Thiên Các quét dọn.” Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng đi một vòng rồi trở về đại điện bẩm báo.

“Là người của lục sư tỷ sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Có thể lắm.” Diệp Thiên Tâm cũng không xác định.

Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ danh chấn Đại Viêm, không biết có bao nhiêu người sùng bái. Một số người thực lực cao có thể đi vào trong bình chướng, thuận tay quét dọn Ma Thiên Các cũng là bình thường.”

Hắn vừa dứt lời, bỗng đâu có một tu hành giả mặc trang phục trẻ em từ bên sườn núi bay lướt tới.

“Ai dám xông vào Ma Thiên Các?!” Vu Chính Hải quát lên.

Đạo đồng kia bay tới trước mặt mọi người, đầu tiên quan sát Lục Châu một chút rồi mới dè dặt hỏi: “Xin hỏi tiền bối có phải là Lục các chủ Ma Thiên Các không?”

Lục Châu nhìn hắn: “Ngươi tìm lão phu có việc gì?”

Đạo đồng lập tức đáp xuống, quỳ rạp dưới đất, lệ rơi đầy mặt nói: “Ta rốt cuộc cũng chờ được ngài, Lục các chủ!”

Cái quỳ này khiến mọi người nghi hoặc không thôi, nhưng không ai tiến lên ngăn hắn lại.

Lục Châu cau mày: “Nói rõ sự tình.”

Đạo đồng kia khóc lóc một lát mới nói: “Lục các chủ, là ta đây, ngài không nhớ ta sao?”

Lục Châu lắc đầu. Đời này hắn đã gặp quá nhiều người, không thể nhớ được hết mọi gương mặt.

“Ta là đồng tử dưới trướng Trần đại thánh nhân đây!” Đạo đồng khóc lóc nói.

“Là ngươi?”

Lục Châu có chút ấn tượng, lúc trước đi tới tịnh đế song liên tìm kiếm Trần Phu, bên canh Trần Phu đúng là có một đạo đồng, chỉ là không ai chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Đạo đồng nói: “Ta đã ở đây chờ ngài ba mươi năm, trọn vẹn ba mươi năm! Trần đại thánh nhân lệnh cho ta đến tìm ngài, mời ngài đến gặp ngài ấy một lần cuối.”

“Một lần cuối?” Đám người kinh ngạc hỏi.

Đạo đồng nói: “Trần đại thánh nhân sắp đến đại hạn thọ mệnh, sợ là không còn nhiều thời gian. Tâm nguyện cuối cùng của ngài ấy chính là được gặp ngài một lần!”

Phanh phanh phanh!

Đạo đồng dập đầu với Lục Châu ba cái rồi nói tiếp: “Cầu Lục các chủ khai ân!”

“Đại thánh nhân có ít nhất 160.000 năm thọ mệnh, Trần Phu tuy sống đã lâu nhưng còn cách đại hạn một khoảng. Lão phu chỉ mới rời đi hơn trăm năm, vì sao lại phát sinh biến cố này?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom