• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1836-1840

Chương 1836 Một đám thiển cận

Awww lại được kim chủ clrscrduc donate cho truyện, đa tạ kim chủ nhìu thiệt nhìu ^o^~

Đạo đồng lau nước mắt, kích động chỉ lên không trung nói: “Là do… Thái Hư!”

“Lại là Thái Hư!” Vu Chính Hải hừ lạnh một tiếng. Ấn tượng của hắn đối với Thái Hư đã tệ đến cực điểm.

Lục Châu nhìn vầng trán ướt đẫm máu của đạo đồng, khẽ nói: “Lão phu và Trần Phu cũng tính là quen biết. Hắn xảy ra chuyện, lão phu đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

Đạo đồng lại dập đầu: “Tạ ơn Lục các chủ, tạ ơn Lục các chủ!”

“Đứng lên đi.”

Lục Châu nhìn về phía đoàn người Ma Thiên Các. Hắn vốn định tới tịnh đế song liên bế quan, bây giờ xem ra phải đi sớm hơn kế hoạch.

“Lão phu vốn định về Ma Thiên Các nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng nếu đã như vậy thì chúng ta phải lập tức lên đường.”

Đám người đồng loạt khom người nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Các chủ.”

. . .

Tịnh đế thanh liên vốn là một mảnh đại địa độc lập với thất liên. Nơi này có hiệp nghị cân bằng với Thái Hư, không hỏi sự đời, nhưng nếu Trần Phu xảy ra chuyện thì cân bằng ở nơi này cũng sẽ kết thúc.

Nửa ngày sau.

Trên Thu Thuỷ Sơn.

Đại đệ tử Hoa Dận đi qua đi lại bên ngoài đạo trường tựa như kiến bò trên chảo nóng.

“Đại sư huynh, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, vì sao ai sư phụ cũng không chịu gặp chứ? Chúng ta là đệ tử thân truyền của người, ngay cả chúng ta cũng không được đi vào là sao?” Lão nhị Lương Ngự Phong nói.

“Sư phụ đã dặn không cho phép bất cứ người nào quấy rầy lão nhân gia người bế quan tu hành.” Hoa Dận nói.

“Nhưng bên ngoài đã đồn ầm lên rồi, bọn họ đều nói sư phụ người đã…”

“Im miệng! Sư phụ còn khoẻ mạnh, không được hồ ngôn loạn ngữ!” Hoa Dận tức giận mắng.

“Ta cũng muốn tin tưởng lắm, nhưng dù sao huynh cũng phải cho chúng ta gặp sư phụ một lần chứ!”

Đúng lúc này, một thanh bào đệ tử chạy vào bẩm báo với thập đại đệ tử: “Các vị tiên sinh, có khách quý viếng thăm.”

“Khách quý?”

“Là Lục các chủ Ma Thiên Các giá lâm.” Thanh bào đệ tử nói.

Hoa Dận khẽ nhíu mày.

Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong đã từng giao thủ với Lục Châu cũng cảm thấy kinh ngạc. Người này chọn thời điểm đến thật khéo.

“Không gặp, bảo bọn hắn về đi.” Lão Trương Tiểu Nhược nói.

Thanh bào đệ tử lộ vẻ khó xử. “Đồng tử dưới trướng Trần đại thánh nhân dẫn bọn hắn tới.”

“Lẽ nào lại như vậy?! Một đạo đồng nho nhỏ bưng trà rót nước cũng không xong mà còn dám nhúng tay vào chuyện của Thu Thủy Sơn?” Trương Tiểu Nhược giận dữ nói.

Hoa Dận khoát tay: “Lão ngũ, người này không thể khinh thường. Trước kia sư phụ luận bàn với hắn nhưng không chiếm được chút thượng phong nào. Thái độ của ngươi sẽ đắc tội hắn.”

Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong hồi tưởng lại thủ đoạn của Lục Châu lúc trước, cũng gật đầu tán đồng.

“Tu vi người này đúng là rất khó lường.”

Hoa Dận suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải nghĩ ra cái cớ thật tốt để đuổi bọn hắn về.”

Đám người gật đầu.

Nhưng lúc này bên ngoài chợt truyền đến một giọng nói uy nghiêm mà nghi hoặc: “Trần Phu tự mình mời lão phu đến làm khách, mấy người các ngươi lại muốn nghĩ cách đuổi lão phu?”

Đám người Hoa Dận lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các trùng trùng điệp điệp đi vào Thu Thủy sơn đình.

Các đồ đệ của Trần Phu người kinh ngạc, người nhướng mày.

Đạo đồng chạy tới chính giữa đôi bên, lên tiếng giải thích: “Quả thật là Trần đại thánh nhân mời Lục các chủ đến, mong các vị tiên sinh đừng nên hiểu lầm.”

Lão ngũ Trương Tiểu Nhược nói: “Chỉ là một tên đạo đồng cũng dám nói năng bậy bạ. Sư phụ ta có chuyện sao không sai bảo bọn đồ đệ chúng ta làm, lại phái một đạo đồng như ngươi?”

“Việc này…” Đạo đồng ấp úng không nói nên lời.

Trương Tiểu Nhược nói: “Lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn.”

Lục Châu liếc mắt nhìn đám người: “Các ngươi là mười đồ đệ của Trần Phu?”

Hoa Dận từng gặp Lục Châu, biết hắn tu vi khó lường nên lễ phép nói: “Vãn bối Hoa Dận tham kiến Lục tiền bối.”

Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu cũng chắp tay hành lễ. Đám người Chu Quang, Trương Tiểu Nhược thấy sư huynh hành lễ cũng đành miễn cưỡng báo danh tự.

Vốn cho rằng đối phương cũng sẽ tự báo danh tự để đáp lễ, nhưng không ngờ Lục Châu lại khẽ lắc đầu, chắp tay sau lưng nói:

“Lão phu vốn cho rằng đệ tử của Trần đại thánh nhân người nào người nấy đều tài năng xuất chúng, rồng trong loài người, lại không ngờ chỉ rặt một đám thiển cận.”

Trương Tiểu Nhược tính tình nóng nảy, không chịu được lời phê bình của người khác, vừa định phản bác đã thấy Hoa Dận đưa tay ngăn lại.

Hoa Dận chắp tay nói: “Tiền bối phê bình đúng lắm.”

Lục Châu nhìn về phía cửa điện: “Dẫn đường.”

Đạo đồng khom người đáp: “Vâng.”

Lúc này Trương Tiểu Nhược đột nhiên nhảy ra nói: “Tiền bối, gia sư đang có bệnh trong người, e là không thể gặp ngài.”

Lục Châu không thèm để ý tới hắn, trực tiếp bước tới.

Trương Tiểu Nhược: ? ? ?

Thấy Lục Châu mặc kệ mình mà bước lên bậc thang, Trương Tiểu Nhược đẩy ra hai đạo nguyên khí hòng ngăn trở đám người.

Lục Châu xem như không thấy, thản nhiên đi tới. Ngay sau đó, một cỗ khí lãng bắn ngược ra, đẩy Trương Tiểu Nhược và đám sư huynh đệ của hắn bay ngược ra ngoài.

Hoa Dận âm thầm kinh ngạc, khẽ mỉm cười vì mình không có ra tay ngăn trở, nhưng hắn cũng không may mắn thoát khỏi kiếp nạn, toàn bộ mười đệ tử của Trần Phu đều bị đánh lui ra xa hơn mười mét.

“. . .”

Hoa Dận ổn định lại thân thể, giật mình nhìn về phía Lục Châu đang thong dong đi vào đại điện.

Đến trước điện, Lục Châu xoay người lại nói: “Các ngươi chờ ở đây.”

“Vâng.”

Một mình Lục Châu đi vào đại điện. Đạo đồng sợ hãi rụt rè nhìn trái nhìn phải, vốn định nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của mười đệ tử bèn rụt đầu chạy vào.

Tiểu Diên Nhi vừa xoắn bím tóc vừa đi tới trước mặt Hoa Dận, cười nói: “Sư phụ ta chính là như thế, ngươi đừng tức giận nha.”

Chư Hồng Cộng vỗ trán một cái. Thôi xong, tiểu tổ tông muốn chơi đùa với người ta, đám đệ tử Thu Thủy Sơn e là sẽ bị nàng chơi hỏng.

Hầy, ta đốt một ngọn nến cầu nguyện cho các ngươi.

Hai mắt Hoa Dận toả sáng, chỉ cảm thấy nha đầu này mắt ngọc mày ngài, tự nhiên hào phóng, đem lại cảm giác dễ chịu cho người đối mặt nàng, bèn đáp: “Không có việc gì. Tôn sư tu vi khó lường, thật khiến người kính nể.”
Chương 1837 Thánh nhân sắp chết

Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Ta quan sát cả buổi trời, chỉ thấy có mình ngươi là lễ phép nhất.”

Hoa Dận cười nói: “Nào có nào có, làm người đều phải có lễ tiết mà.”

“Vậy sao hắn lại hùng hổ như thế?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Trương Tiểu Nhược.

Hoa Dận cười đáp: “Ngũ sư đệ của ta tính tình nóng nảy nhưng làm người chính trực thiện lương, tâm địa không xấu. Mong cô nương thứ lỗi.”

Trương Tiểu Nhược hừ một tiếng: “Người có lý thì đi khắp thiên hạ. Ta có lý, cớ gì không thể nói?”

Vù! Hoa Dận phất tay áo, một bạt tai đánh vào mặt Trương Tiểu Nhược.

“Đại sư huynh?” Trương Tiểu Nhược mộng bức.

Hoa Dận không để ý tới hắn mà nói: “Khiến cô nương chê cười rồi. Ta sẽ thay gia sư quản giáo hắn thật tốt.”

“Vẫn là ngươi hiểu lý lẽ nhất.” Tiểu Diên Nhi khen ngợi.

“Nào có nào có, đây là chuyện ta nên làm.” Hoa Dận lễ phép đáp, sau đó xoay người nhìn về phía Trương Tiểu Nhược với vẻ mặt tức giận:

“Lão ngũ, khách quý đến thăm, sao ngươi có thể vô lễ như vậy? Sư phụ không có đây, ta dùng danh nghĩa đại sư huynh lệnh cho ngươi xin lỗi các vị khách nhân!”

“Xin lỗi?” Trương Tiểu Nhược ngây ngốc che một bên má nói.

“Xin lỗi mau!” Hoa Dận trầm giọng quát.

Trong lòng tuy không phục nhưng môn có môn quy, không có sư phụ ở đây thì người có quyền uy lớn nhất là đại sư huynh, Trương Tiểu Nhược chỉ có thể chắp tay nói với đám người Ma Thiên Các: “Xin lỗi.”

“Vậy còn tạm được.” Hoa Dận lại xoay người, tươi cười nhìn Tiểu Diên Nhi: “Còn chưa thỉnh giáo đại danh của cô nương?”

“Ta?” Tiểu Diên Nhi lần đầu tiên bị người ta hỏi danh tính, đối phương còn là một người nho nhã, nàng có chút không quen.

Thấy biểu tình của nàng có vẻ quái dị, Hoa Dận bèn nói: “Không biết cô nương có điểm nào còn chưa hài lòng?”

Tiểu Diên Nhi quay đầu lại hỏi: “Đại sư huynh, nhị sư huynh?”

Vu Chính Hải từ đầu đến cuối đều không để ý tới mấy người này, lắc đầu nói: “Ta không để bụng.”

Ngu Thượng Nhung thì mỉm cười nói: “Vị huynh đài này nói có lý, làm người nên hiểu lễ tiết… Về phần vị này, vừa rồi ngươi nói người có lý đi khắp thiên hạ. Như vậy, đại đồng thay Trần đại thánh nhân đến mời gia sư tới đây làm khách, đó là lý. Gia sư đi trăm vạn dặm tới thăm Thu Thủy Sơn, đó là lý. Nhưng các vị cản trở gia sư đủ kiểu, chẳng lẽ đây cũng là có lý sao?”

Trương Tiểu Nhược: “. . .”

Hoa Dận nghe cách xưng hô của Tiểu Diên Nhi, bèn tiến lên một bước tự giới thiệu: “Ta là đại đệ tử Hoa Dận dưới trướng Trần đại thánh nhân. Còn chưa thỉnh giáo các vị?”

“Tại hạ là nhị đệ tử Ma Thiên Các, Ngu Thượng Nhung.”

“Xin hỏi vị nào là đại tiên sinh?” Hoa Dận hỏi.

Vu Chính Hải hắng giọng một cái, làm lão đại đúng là dễ chịu. Lão nhị ơi là lão nhị, mặc kệ đệ có trâu bò cỡ nào thì thời điểm then chốt người ta cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đại sư huynh là ta thôi.

Hắn vui vẻ hưởng thụ cảm giác của lão đại, vừa định há mồm nói chuyện thì Ngu Thượng Nhung đã lên tiếng: “Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phải làm phiền đại sư huynh ta. Ngươi có nghi vấn gì thì nói với ta là được.”

Vu Chính Hải: “. . .”

Hoa Dận gật đầu nói: “Không rõ các vị đến thăm Thu Thủy Sơn là có việc gì?”

Ngu Thượng Nhung đáp: “Việc này phải hỏi tôn sư. Là tôn sư mời gia sư tới, không phải gia sư tự ý viếng thăm. Nếu việc này mà các vị còn không chịu hiểu thì giữa chúng ta chẳng còn gì để nói.”

“ . . .” Hoa Dận vội gật đầu, “Đúng đúng đúng, là ta hồ đồ.”

Đám người Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn bắt đầu hàn huyên.

Trong đạo trường.

Lục Châu đứng đó, yên lặng nhìn vị đại thánh nhân Trần Phu với mái tóc trắng xoá, mặt mũi tiều tuỵ, sinh cơ toàn thân đồi phế vô cùng.

Trần Phu mở mắt ho khan hai tiếng. Khi nhìn thấy người trước mặt, hắn lộ vẻ mừng rỡ nói: “Rốt cuộc ngươi cũng đến rồi.”

Lục Châu ngồi xuống đối diện hỏi: “Đại hạn thọ mệnh của ngươi sắp đến, việc quan trọng như vậy sao lão phu có thể không tới cho được.”

Nghe vậy, Trần Phu khẽ cảm động nói: “Chỉ có ngươi giúp được ta.”

“Ngươi dù gì cũng là đại thánh nhân, sao lại rơi vào kết cục này?”

Hắn có thể cảm giác được khí tức của Trần Phu đã rất yếu, sinh cơ hỗn loạn, toàn thân như một lão nhân cao tuổi bị bệnh lâu ngày, chỉ nằm chờ chết.

“Hầy…” Trần Phu thở dài một tiếng, “Cho dù là đại thánh nhân cũng không ngăn được Thái Hư muốn gây khó dễ.”

“Thái Hư phái cường giả tới?” Lục Châu hỏi.

Trần Phu ấm ách đáp: “Là đích thân Đại Đế tới đây.”

“Đại Đế?” Lục Châu nhíu mày, cái xưng hô này khiến hắn khó chịu.

Trần Phu nói: “Tiểu Chí Tôn có thể gọi là thần, đại Chí Tôn được xem là đế. Thái Hư rộng lớn cai quản vạn vật, ngũ phương thượng đế chính là năm vị đại chúa tể. Hiện nay chúa tể Thái Hư là Thái Hư Đại Đế, người chưởng quản hết thảy cân bằng trong thiên địa.”

Lục Châu nghĩ tới Bạch Đế, lại nghĩ tới Chương Đại Đế từng nghe nói đến. Theo cách nói của Trần Phu, đại Chí Tôn đều được xưng là đế, có thể thấy trong Thái Hư có không ít Chí Tôn.

“Hắn tên là gì?” Lục Châu hỏi.

Trần Phu lắc đầu: “Cường giả chỉ có tôn xưng, không ai biết tục danh của hắn.”

“Thái Hư đúng là coi trọng ngươi.”

“Ta không ngờ bọn hắn lại đến nhanh như vậy.”

Lục Châu nghi hoặc nhìn Trần Phu: “Lão phu vẫn luôn hiếu kỳ, Thái Hư muốn đối phó với ngươi rất đơn giản, vì sao lại bị ngươi áp chế?”

Trần Phu đáp:

“Một phần vì Thái Hư hy vọng tịnh đế song liên bình ổn, để ta bình định loạn thế, mượn tay ta để thu hoạch được cân bằng tại nơi này, ta sẽ đảm nhiệm chức danh cân bằng giả. Mặt khác, ta đã thiết kế đại trận thông với bí ẩn chi địa ở dưới lòng đất. Ta mà chết thì đại địa sẽ bị phân tách ra.”

“Đáng tiếc, cuối cùng Thái Hư vẫn ra tay với ngươi. Bọn hắn hình như chẳng quan tâm đến đe doạ trước đó.” Lục Châu nói.

Trần Phu cũng rất bất đắc dĩ: “Có lẽ cho tới bây giờ bọn hắn đều không coi ta ra gì.”

“Ngươi bỏ hai chữ ‘có lẽ’ đó đi được rồi.” Lục Châu nhẫn tâm nói thẳng.

“. . .”

Trần Phu nhìn Lục Châu bằng ánh mắt phức tạp, tay đè chặt lấy ngực, sợ mình tức giận phun ra một búng máu.

Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi không còn bao nhiêu thời gian, còn có di ngôn gì muốn nói không?”
Chương 1838 Tạo ra cường địch

Trần Phu gọi hắn đến đây đơn giản là vì muốn nói ra mấy câu di ngôn mà thôi.

Trần Phu khẽ gật đầu: “Tịnh đế song liên không thể loạn được. Sau khi ta chết, chỉ mong thiên hạ vẫn thái bình như trước.”

“Kể cả đám đồ đệ trong lòng có quỷ của ngươi?” Lục Châu hỏi.

Trần Phu trầm mặc không nói. Biểu tình của hắn đã nói lên tất cả.

“Cố gắng lên, ngươi còn chưa chết được.” Lục Châu vươn tay đẩy ra một đoá liên hoa trị liệu. Đáng tiếc liên hoa rơi vào người Trần Phu lại chẳng thay đổi được gì, sắc mặt hắn vẫn vô cùng yếu nhược.

Trần Phu khẽ lắc đầu: “Không cần thử đâu, ngươi sao có thể hoá giải được thủ đoạn của Đại Đế chứ. Nếu ngươi giải được thì sẽ lập tức bị hắn phát hiện.”

“Sâu kiến còn ham sống, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn từ bỏ?”

“Thế gian này ai chẳng muốn vĩnh sinh, nhưng mà… trời không dung được ta.” Trần Phu nói.

“Trời sẽ không tuyệt đường người.” Lục Châu phất tay, Giảng Đạo Chi Điển xuất hiện trước mặt, toả ra khí tức vô thượng.

“Đây là thứ gì?” Trần Phu nghi hoặc hỏi.

“Phục Sinh Hoạ Quyển.”

“Phục Sinh Hoạ Quyển?!” Trần Phu giật mình nhìn Lục Châu, lập tức nhớ lại lần đó Lục Châu đến tìm mình, “Ngươi tìm được nó rồi?”

Lục Châu thẳng thắn nói: “Nói đúng hơn là trước khi tìm tới ngươi, lão phu đã có được nó.”

“. . .”

“Chỉ tiếc lão phu không thể chưởng khống lực lượng phục sinh bên trong. Đồ nhi của lão phu không được tốt số, đã quy thiên rồi.” Lục Châu bình tĩnh nói.

“Nén bi thương.”

“Nếu ngươi chết rồi, lão phu có thể thử vận dụng Phục Sinh Hoạ Quyển một lần nữa xem sao.” Lục Châu nói.

“. . .”

Trần Phu vốn còn đang rất cảm động, vừa nghe câu này xong bỗng cảm thấy trong mắt hắn mình là con chuột bạch đang chờ thí nghiệm.

“Phục sinh quá nghịch thiên, rất khó có thể thành công.” Trần Phu lắc đầu, “Nghe nói lực lượng bên trong Phục Sinh Hoạ Quyển có nguồn gốc từ hạch tâm của đại địa. Đại địa sinh sôi vạn vật, là đất mẹ của thiên hạ, thứ này có được năng lực phục sinh cũng không có gì lạ. Chỉ là…”

Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Có lẽ ta không thể tiếp tục tồn tại trên thế gian này nữa rồi.”

“Vì sao?”

“Thái Hư muốn ta chết, sao còn cho ta cơ hội được sống?” Trần Phu vươn cổ tay ra, giơ tới trước mặt Lục Châu. “Ngươi xem thử đi.”

Lục Châu hiểu ý, đặt hai ngón tay lên bắt mạch. Hắn cảm giác được khí tức trong cơ thể Trần Phu vô cùng hỗn loạn, đan điền khí hải chực chờ vỡ nát, nếu không nhờ tu vi cường đại cố chống đỡ thì Trần Phu đã chết từ lâu rồi.

“Thủ đoạn thật là bá đạo.” Lục Châu kinh ngạc nói.

“Chỉ có một chiêu.” Trần Phu cười khổ.

“Một chiêu?”

“Ta chống đỡ được một chiêu của Đại Đế đã là vô cùng ghê gớm rồi.” Trần Phu cười ha hả.

Lục Châu cau mày hừ một tiếng: “Đám người Thái Hư này quá dã man.”

Trần Phu khẽ than: “Bây giờ nói những việc này cũng không có ích gì.”

Lục Châu cũng thở dài theo: “Thôi được rồi, ngươi có di ngôn gì trước lúc lâm chung?”

Đây chính là mục đích Trần Phu gọi hắn tới. Trần Phu nhìn ra ngoài đại điện, buồn bã nói: “Ta tung hoành khắp Đại Hàn đã mười vạn năm, bình định thiên hạ, giúp bách tính an cư lạc nghiệp, tu hành giới cân bằng hiền hoà. Sau khi ta chết, thiên hạ tất nhiên sẽ đại loạn, đông đô và tây đô khai chiến với nhau, tu hành giới đánh đến ngươi sống ta chết… Ta không phải người trong Thái Hư, tuy rằng ta xem thường hành vi của bọn hắn nhưng cũng không muốn nhìn thấy thiên hạ loạn lạc. Cửu liên lớn như vậy nhưng không có một người nào đủ năng lực đảm đương trách nhiệm này, chỉ có ngươi… Ngươi có thể bình định thiên hạ, san bằng chiến loạn.”

Việc này không nhỏ. Lão đầu này muốn giao nhiệm vụ cứu vớt thiên hạ, giữ gìn hoà bình thế giới cho lão phu? Lão phu không có rảnh như vậy nha.

“Chỉ có như thế?” Lục Châu hỏi lại.

“Không cầu gì khác hơn.”

“Ngươi đúng là không cô phụ hai chữ ‘thánh nhân’.” Lục Châu nhấn mạnh hai chữ này, không phải tu vi thánh nhân, mà là tâm địa thánh nhân. “Ngươi còn có thập đại đệ tử để dựa vào.”

Trần Phu thở hắt ra một hơi, “Đám nghiệt đồ đó chỉ biết tranh giành danh lợi, tầm nhìn và cách cục rất nhỏ hẹp, không cách nào đảm đương chức trách lớn. Nếu bỏ mặc bọn hắn, thiên hạ này sẽ còn loạn hơn.”

“Không có loạn lạc thì làm sao tái lập hoà bình?” Lục Châu nói, “Vạn vật trên thế gian đều có quy luật vận hành của nó. Sau khi ngươi chết, thiên hạ đương nhiên phải thay đổi cách cục, lấy thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn làm hạch tâm để diễn sinh ra một loại cân bằng mới. Nếu không, hoà bình có được chỉ là hoà bình giả, chung quy cũng sẽ có một ngày bạo phát. Đến lúc đó thì loạn càng loạn hơn.”

Trần Phu á khẩu không thể đáp lời.

Lục Châu nói: “Mặc kệ sau này bọn hắn là thiện hay ác, đó cũng là lựa chọn của bọn hắn. Mặc kệ bọn hắn biến thành cái dạng gì, thiên hạ rồi cũng sẽ hoà bình mà thôi. Không có một vị quân chủ đế vương nào thích nhìn thần tử và bách tính của mình đánh tới đánh lui. Ngươi nói có đúng không?”

“Đúng là như vậy… Nhưng mà…”

“Thứ khó vượt qua nhất chính là rào cản tâm lý, có phải không?” Lục Châu nói tiếp giúp hắn. Kỳ thực Lục Châu hiểu rõ Trần Phu đang nghĩ cái gì.

Đạo lý mà Lục Châu nói, Trần Phu đương nhiên cũng hiểu được. Tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều, mỉm cười nói:

“Người hiểu ta chỉ có Lục lão đệ.”

Lục Châu khẽ gật đầu: “Chuyện này dễ làm.”

“Xin lắng tai nghe.”

“Giữa huynh đệ đồng môn, chỉ cần không phải là huyết hải thâm cừu thì đánh nhau một chốc cũng là bình thường. Một khi có cường địch xuất hiện, bọn hắn sẽ đoàn kết hơn bao giờ hết.” Lục Châu cười nói, “Chỉ cần tạo ra cường địch cho bọn hắn là được.”

“Tạo ra cường địch?” Trần Phu mở to mắt, dường như đã hiểu Lục Châu muốn làm gì.

“Cho đến hôm nay, có một số việc không cần thiết phải giấu diếm nữa. Ra ngoài gặp bọn hắn một chút đi.”

Trần Phu vốn còn hơi do dự, nhưng thấy Lục Châu đứng dậy, toàn thân toả ra quang mang nhàn nhạt, hắn kinh ngạc hô lên: “Thánh nhân chi quang!”

Trần Phu còn nhớ rõ lần trước gặp mặt Lục Châu chỉ là chân nhân, chẳng qua lĩnh ngộ đạo lực lượng cường đại mà thôi. Nay mới qua trăm năm, hắn đã thành thánh nhân.

“Được.” Tâm tình Trần Phu tốt lên, khí sắc ổn định hơn rất nhiều.

Hắn đứng dậy đi theo Lục Châu bước ra ngoài đại điện.
Chương 1839 Năm vị chân nhân

Bên ngoài đạo trường đứng đầy người.

Lục Châu đã thu hồi thánh nhân chi quang, cùng Trần Phu đồng thời bước ra. Tiếng nghị luận lập tức im bặt, Thu Thủy Sơn rơi vào im ắng trong một thoáng chốc.

“Sư phụ?!” Trương Tiểu Nhược là người đầu tiên chạy đến, hưng phấn nhìn Trần Phu.

Đám người đồng loạt khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Trần Phu nhìn bọn hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lục các chủ đáp ứng lời mời của ta đến đây làm khách, mấy người các ngươi có đủ lễ nghĩa hay không?”

Hoa Dận nói: “Sư phụ, việc này người yên tâm.”

Lục Châu thản nhiên nói: “Đám đồ đệ của ngươi đều hiểu lễ nghĩa, thông tình đạt lý. Ngươi dạy dỗ rất tốt.”

“. . .”

Trên đời này còn có người nào hiểu rõ đồ đệ hơn Trần Phu sao? Hắn biết Lục Châu đang nể mặt mình nên mới nói vậy.

Hoa Dận len lén đánh giá sư phụ, thấy sắc mặt hắn tiều tuỵ bèn nói: “Sư phụ, thân thể người không tốt, sao bây giờ lại đi ra?”

Trần Phu nói: “Chuẩn bị ghế ngồi.”

Đạo đồng đã chuẩn bị sẵn hai cái ghế, một trái một phải. Hai người đồng thời ngồi xuống.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vui vẻ đứng đằng sau Lục Châu.

“Sư phụ, đồ nhi đấm lưng cho người!” Tiểu Diên Nhi nói. Hải Loa đứng bên cạnh cũng phụ trợ.

Trần Phu: “. . .”

Khụ khụ.

Hoa Dận hỏi: “Sư phụ, gió lớn quá sao?”

“Cút!” Trần Phu tức giận quát to một tiếng.

Hoa Dận bị mắng đến mộng bức, bèn lui về sau hai bước.

Tiểu Diên Nhi lại nói: “Sư phụ, người khổ cực quá.”

Trần Phu: ?

Khụ khụ.

Không một người nào nói chuyện với hắn, cũng không ai nhúc nhích. Trần Phu chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, nhưng đành nhịn xuống, mỉm cười nói:

“Những người này chính là đệ tử của ngươi?”

Lục Châu nói: “Còn không mau hành lễ với Trần đại thánh nhân?”

Đoàn người Ma Thiên Các lập tức hành lễ.

Các đệ tử Thu Thủy Sơn cũng từ cách đứng và xưng hô của bọn hắn mà phán đoán địa vị và tu vi đối phương. Hoa Dận cười nói:

“Thì ra vị cô nương xinh đẹp này là cửu đệ tử của tiền bối, hân hạnh, hân hạnh.”

Tiểu Diên Nhi liếc nhìn hắn một cái. “Lễ của ngươi không đúng rồi.”

“Không đúng?”

“Đại sư huynh và nhị sư huynh ta đều có mặt ở đây. Ngươi là đại đệ tử Thu Thủy Sơn, lý ra nên tiếp đãi các sư huynh ta mới đúng. Ngươi chỉ nói chuyện với ta khiến người khác có cảm giác ngươi không coi ai ra gì. Chẳng lẽ ngươi xem thường các sư huynh của ta?” Tiểu Diên Nhi nói.

Hoa Dận sửng sốt, xua tay nói: “Không dám không dám. Ta không hề có ý này.”

Trần Phu cười nói: “Hay cho một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng. Lục lão đệ, ngươi có kế hoạch gì?”

‘Kế hoạch’ ý chỉ ‘kế hoạch gây thù hằn’ mà hai người vừa nói trong đạo trường.

Lục Châu gật đầu nói: “Nghe nói thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn tài năng xuất chúng, là cao thủ nhất đẳng ở Đại Hàn. Tu hành giới Đại Hàn có sáu vị chân nhân mà hết bốn vị là người của Thu Thủy Sơn rồi, đây là thật chứ?”

Trương Tiểu Nhược nói xen vào: “Hiện nay Thu Thủy Sơn có năm chân nhân rồi. Trong một trăm năm qua đã có người mới tấn thăng.”

Đám đệ tử Thu Thủy Sơn lập tức hiện vẻ kiêu ngạo. Nếu đặt ở cửu liên thì đây đúng là việc vui đáng để khoe khoang. Thanh liên giới suốt 30.000 năm cũng chỉ có bốn vị chân nhân.

Lục Châu gật đầu nói: “Là những vị nào?”

“Vãn bối Hoa Dận, đại đệ tử Thu Thủy Sơn.”

“Vãn bối Lương Ngự Phong, nhị đệ tử Thu Thủy Sơn.”

“Vãn bối Chu Quang, tam đệ tử Thu Thủy Sơn.”

“Vãn bối Vân Đồng Tiếu, tứ đệ tử Thu Thủy Sơn.”

“Vãn bối Trương Tiểu Nhược, ngũ đệ tử Thu Thủy Sơn. Vãn bối là người vừa tấn thăng chân nhân.” Trương Tiểu Nhược tự hào giới thiệu.

Vừa hay là năm đệ tử đứng đầu, toàn bộ đều là nam.

Lục Châu nhìn năm người, gật đầu khen: “Không tệ.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Dưới trướng lão phu cũng có mười đồ đệ không nên thân, bọn hắn rất thích khiêu chiến cao thủ.”

Các đệ tử Thu Thủy Sơn nghe vậy không chỉ không sợ hãi mà còn rất hưng phấn muốn được tỷ thí một phen. Dùng cách này để thể hiện địa vị của Thu Thủy Sơn là tốt nhất.

Mười đệ tử Ma Thiên Các lần lượt báo ra danh tự.

Đám thanh bào đệ tử đứng bên dưới bậc thang bắt đầu châu đầu nghị luận.

“Nhìn người kia kìa, mập béo đến mức trông đần độn thật ấy, ha ha.”

“Cái người gầy gầy kia trông rất hèn mọn xấu xa.”

“Cái tên cầm thương mới là ngốc nhất ấy, hai mắt không có tinh thần, tám phần là tối qua ngủ không đủ giấc.”

“Không ngờ lại có nhiều nữ đệ tử như vậy, nếu so về tướng mạo thì bọn hắn thắng chắc rồi. Đáng tiếc… hẳn chỉ là bình hoa di động.”

“Lão đại và lão nhị thì trông rất có phong phạm cao thủ, e là không đơn giản.”

Lời nghị luận của đám người tu vi thấp khó tránh khỏi chỉ trông mặt mà bắt hình dong, không ai thèm để ý tới.

Mười đệ tử Ma Thiên Các không hề mang theo toạ kỵ tới đây. Bởi vì đám toạ kỵ có hình thể lớn nên đều để lại ở bên ngoài phù văn thông đạo.

Hoa Dận quay đầu trừng mắt nhìn đám thanh bào đệ tử, khẽ mắng: “Không được vô lễ.”

Đám đệ tử ngoại môn lập tức yên tĩnh trở lại, không còn dám thảo luận linh tinh nữa. Hoa Dận chắp tay nói với Lục Châu: “Ý của tiền bối là?”

Trần Phu nói: “Người trẻ tuổi thì nên luận bàn với nhau một chút để học hỏi thêm kỹ nghệ. Hoa Dận, ngươi là đại sư huynh, nên làm gương trước.”

Hoa Dận hiểu rõ, gật đầu nói: “Sư phụ nói rất đúng.”

Trương Tiểu Nhược cũng nói theo: “Nếu sư phụ đã lên tiếng thì đồ nhi nguyện làm quân tiên phong. Các vị bằng hữu Ma Thiên Các, ai muốn đánh với ta một trận nào?”

“Thu Thủy Sơn có vẻ hơi nhỏ, không thích hợp để đánh nhau. Trước tiên định ra quy củ rồi hãy luận bàn.” Lục Châu nói.

Trần Phu gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy. Nếu là luận bàn thì vừa phân thắng bại là dừng lại ngay. Các ngươi không được thương tổn các vị bằng hữu, ngay cả một cành cây ngọn cỏ cũng không được làm hư hại. Có hiểu không?”

Đến cảnh giới chân nhân thì chỉ cần tiện tay cũng phá huỷ được một ngọn núi. Định ra quy củ không thương tổn cây cỏ sẽ khảo nghiệm được năng lực khống chế nguyên khí của ai cao minh hơn.

Trương Tiểu Nhược nói: “Đồ nhi hoàn toàn đồng ý với quy củ của sư phụ.”

Nơi này là Thu Thủy Sơn, là địa bàn của bọn hắn, đương nhiên không thích bị người khác làm hỏng.
Chương 1840 Ta khoác lác đó

“Vậy thì tốt.” Lục Châu gật đầu, “Ai muốn là người đầu tiên xuất chiến?”

Tiểu Diên Nhi lập tức giơ tay lên: “Sư phụ, đồ nhi nha!!”

“Cửu sư muội?” Hoa Dận mỉm cười nói, “Cửu cô nương cần gì cậy mạnh, để người khác luận bàn thì hơn.”

Ai mà thèm luận bàn với một nha đầu, có thắng cũng không cảm thấy chút ưu việt nào.

Tiểu Diên Nhi không phục, chống nạnh nói: “Dựa vào cái gì? Sư phụ, đồ nhi đã hai mươi Mệnh Cách, đương nhiên có thể đánh!”

“. . .”

“. . .”

Hai mươi Mệnh Cách?

Hoa Dận và các đệ tử Thu Thủy Sơn đều tròn mắt nhìn Tiểu Diên Nhi, có người không tin tưởng, có người chấn kinh.

Đám đệ tử ngoại môn dưới bậc thang lại càng nghị luận ầm ĩ.

Trần Phu cẩn thận đánh giá Tiểu Diên Nhi rồi hỏi: “Nha đầu thông minh lanh lợi này thật sự là hai mươi Mệnh Cách?”

Người nhỏ nhất đã có tu vi như vậy, những người khác còn mạnh đến cỡ nào?

Tiểu Diên Nhi cũng đã nhận ra lời mình quá kinh thế hãi tục. Phát giác sư phụ đang nhìn mình bằng ánh mắt trách cứ, nàng thế mà dám tuỳ tiện bại lộ tu vi trước mặt bao nhiêu người, đúng là sai lầm nha!

Tiểu Diên Nhi bèn nở nụ cười bẽn lẽn nói: “Trần đại thánh nhân, ta… ta khoác lác đó.”

“Khoác lác?” Hoa Dận sửng sốt.

Tiểu Diên Nhi nói: “Thật xin lỗi, ta… vừa rồi ta chỉ tuỳ hứng nói đùa thôi.” Nói xong nàng lè lưỡi làm mặt quỷ với đám người.

Các đệ tử Thu Thủy Sơn không khỏi gật đầu, ai cũng tin là nàng chỉ khoác lác một trận.

Chỉ có đoàn người Ma Thiên Các là thấp giọng thở dài. Nếu để mấy người này biết rõ tình huống của cửu tiên sinh thì… đừng nói là khoác lác, nói nàng khiêm tốn là còn ít đó.

Trần Phu không hiểu rõ tu vi các đồ đệ của Lục Châu. Nhưng thông thường ai nhập môn sớm thì tu vi sẽ cao hơn, bèn đề nghị: “Hay là luận bàn theo trình tự nhập môn đi.”

Lục Châu gật đầu đồng ý, khẽ phất tay.

Vu Chính Hải bước xuống bậc thang, đi vào giữa sân.

Hoa Dận chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Kỳ thực ta thưởng thức vị huynh đệ này hơn, nhưng mà lớn nhỏ phải có thứ tự, mong huynh đệ thứ lỗi.”

Ngu Thượng Nhung không ngại, điềm nhiên cười đáp: “Không cần như vậy, luận bàn theo thứ tự lớn nhỏ là biện pháp tốt, nếu ngay cả đại sư huynh mà còn không thắng được thì làm sao thắng nổi ta?”

“? ? ?”

Vu Chính Hải nhíu mày, lão nhị gần đây càng lúc càng cuồng. Ỷ mình khai thập tam diệp nên cho rằng Mệnh Cách của ta không đáng tiền? Hừ.

Trảm liên tu hành quả thật rất mạnh, mạnh đến không hợp thói thường, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng. Đó là không có Mệnh Cách tương đương với việc ngươi chỉ có một cái mạng.

Tuy nói một khi mất đi một Mệnh Cách thì thực lực chênh lệch rất lớn, lại càng dễ bị người trảm liên giết chết, nhưng nếu đôi bên sử dụng đấu pháp không cần mạng thì chung quy có Mệnh Cách vẫn có nhiều cơ hội sống sót hơn.

Hoa Dận nở nụ cười, không thèm so đo với Ngu Thượng Nhung mà đi thẳng ra sân, chắp tay nói: “Mời.”

“Ta thấy ngươi có đao. Trùng hợp ta cũng dùng đao.” Vu Chính Hải nói.

“Vậy thì không còn gì tốt hơn. Chúng ta dùng đao cương để luận bàn thì càng thêm công bằng.” Hoa Dận gỡ đao xuống, ném ra ngoài.

Vu Chính Hải cũng gật đầu, ném Bích Ngọc Đao ra xa.

Đám người Ma Thiên Các giật giật khoé môi. Dù gì cũng là vũ khí hồng cấp, có thể đừng đối xử qua loa như thể nó là đồ mua ngoài chợ có được không?

Vũ khí là thực thể, sẽ ảnh hưởng đến khả năng khống chế của đôi bên. Đao cương thì thích hợp hơn, muốn đánh là đánh, muốn dừng là dừng, tránh cho mọi vật xung quanh bị hư tổn.

“Mời.” Vu Chính Hải đưa tay.

Hoa Dận đạp đất xông về phía trước, chưởng đao đánh ra lăng lệ, tiết tấu tấn công nhanh như vũ bão.

Vu Chính Hải không ngừng vung chưởng đối ứng, đao cương hai người va chạm với nhau rồi phát tiết ra tứ phương, nhưng khi sắp chạm vào vạn vật xung quanh thì đều tự động tiêu tán.

Kim sắc đao cương và thanh sắc đao cương giao hoà, hai người đánh hơn trăm hiệp đến bất phân thắng bại. Rốt cuộc khi đao cương triệt tiêu, đôi bên lùi ra xa trăm mét.

“Quả nhiên là cao thủ nha!”

“Có thể đánh ngang tay với đại sư huynh, người này có chút bản sự. Đáng tiếc chỉ là luận bàn khảo nghiệm lực khống chế, không được nhìn cảnh đánh nhau hoành tráng.”

“Ngươi nghĩ thật hay, muốn phá nát Thu Thủy Sơn của chúng ta hay gì?”

Vu Chính Hải và Hoa Dận nhìn nhau chằm chằm không rời mắt, trong tay mỗi người đều có một đạo đao cương tinh xảo.

“Ta đã thăm dò ra thực lực của ngươi.”

Hoa Dận gật đầu: “Ta cũng thế.”

Nghe được đoạn đối thoại này, đám người liền hiểu trò hay đã bắt đầu.

Đao cương trong tay Vu Chính Hải bắt đầu nhiều lên, trăm đạo đao cương lít nha lít nhít vây quanh hắn thành một vòng tròn. Hư ảnh loé lên, Vu Chính Hải biến mất tại chỗ.

Hai tay Hoa Dận chập lại nói: “Đao cương không cần nhiều, chỉ cần tinh tuý!”

Một đạo đao cương khổng lồ xuất hiện, nhanh như thiểm điện chém về phía Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải không tránh không né mà thẳng lưng nghênh đón. Một đạo đao cương cũng khổng lồ không kém hiện ra ngăn trở, đám đao cương lít nha lít nhít thì đồng loạt đánh về phía Hoa Dận.

Hoa Dận không thể không thu hồi đao cương, nhảy lùi ra sau. Vu Chính Hải cũng chỉ chờ có thế.

“Đại Huyền Thiên Chương!”

Một chưởng Huyền Thiên Tinh Mang đánh ra, đao cương đầy trời xoay tròn như bánh xe gió ập tới.

Hoa Dận cảm nhận được lực lượng cường đại bên trong, cau mày nói: “Còn mạnh hơn trước nhiều?” Hắn không ngừng vung vẩy đao cương chống cự.

Vu Chính Hải vọt xuống, lại gọi ra một đạo đao cương cực lớn, cười nói: “Ngươi nói không sai, đao cương không cần nhiều, chỉ cần tinh tuý!”

“Đây là…”

“Mỗi một đạo đao cương của ta đều là tinh tuý.”

Phanh phanh phanh…

Lúc này Hoa Dận mới cảm giác được đao cương của Vu Chính Hải bá đạo đến khó có thể tưởng tượng, chỉ có thể không ngừng hoá giải, không có chút cơ hội thở dốc để phản công.

Hoa Dận vừa đánh vừa lui, mà lúc này Vu Chính Hải đã thi triển một đạo đao cương khổng lồ đến cực hạn, từ trên trời giáng xuống.

Ầm!

Hoa Dận bộc phát cương khí hộ thể, nhưng đao cương của Vu Chính Hải thế như chẻ tre phá nát tầng phòng ngự của Hoa Dận, cuối cùng dừng lại cách bả vai hắn nửa tấc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom