• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1841-1845

Chương 1841 Ngự kiếm thuật ngàn dặm

Thiếu Chiêu Nguyệt nữa đó, sao NiLinhTiênĐế hăm nhắc luôn? >.<

Đạo trường Thu Thủy Sơn yên tĩnh dị thường.

Các đệ tử đứng xem trò vui đều trợn mắt há mồm nhìn đại sư huynh đại bại. Ngay cả bản thân Hoa Dận cũng không ngờ được mình bại triệt để như vậy. Hắn không phải thua ở đao pháp hay kỹ xảo, mà thua dưới lực lượng tuyệt đối.

“Ta thua rồi.” Hoa Dận gian nan nói.

Vu Chính Hải đáp: “Không dám giấu diếm, về phương diện khống chế tinh xảo thì ta không rành, nhị sư đệ hơn xa ta. Nếu giao thủ với hắn thì ngươi càng không có phần thắng. Còn nếu thực chiến… sợ là ngươi không đỡ nổi ba chiêu của ta.”

Hoa Dận: “. . .”

Thắng cũng đã thắng rồi, sao còn phải trào phúng người ta? Thiệt là khó chịu.

“Thụ giáo.” Hoa Dận xoay người đi về phía các đồng môn, sắc mặt có vẻ khó coi.

Đao cương trong tay Vu Chính Hải tiêu tán, Bích Ngọc Đao bay trở về bên hông.

Ngu Thượng Nhung nói: “Đừng ảo não, xưa nay đại sư huynh của ta đều nói chuyện ngay thẳng như thế.”

Nói xong, thân ảnh Ngu Thượng Nhung như tơ liễu đáp xuống giữa sân, Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Ngu Thượng Nhung nhìn về phía nhị đệ tử Lương Ngự Phong của Thu Thủy Sơn:

“Chỉ mong ngươi có thể khiến kiếm này hài lòng.”

Lương Ngự Phong nhảy ra giữa sân nói: “Xin chỉ giáo.”

Vừa dứt lời, Ngu Thượng Nhung bước đi như bay, thân ảnh hoá làm ba ập tới trước mặt Lương Ngự Phong khiến hắn sinh ra cảm giác mông lung.

Lương Ngự Phong cười nói: “Loại kiếm thuật này không làm gì được ta!” Hắn nghênh đón, dùng kiếm va chạm.

Tốc độ huy kiếm của Ngu Thượng Nhung nhanh đến cực hạn, kiếm cương hoá thành cuồng phong mưa rào đâm thẳng tới. Khi Lương Ngự Phong vừa mới thi triển chiêu thức chống đỡ đồng thời tìm cơ hội phản kích, bên tai hắn bỗng vang lên một tiếng ông rung động.

Pháp thân?

Sau lưng truyền đến cảm giác mát lạnh, có đạo kiếm cương đang đâm thẳng tới.

“Cái gì?” Lương Ngự Phong đạp đất xông lên, vội vàng xoay người nhìn lại nhưng chẳng thấy gì.

Mà lúc này đám đệ tử Thu Thủy Sơn đều đưa tay lên dụi mắt. “Đó là pháp thân sao?”

“Hình như vậy, nhưng chỉ xuất hiện trong một giây lát.”

“Chẳng lẽ là ảo giác?”

“Không đúng, đó là pháp thân Bách Kiếp Động Minh! Pháp thân này sao có thể luận bàn cùng nhị sư huynh?”

Quá nhanh nên không ai nhìn thấy rõ ràng. Tất cả mọi người cho là Ngu Thượng Nhung sẽ bay lên đánh một trận với Lương Ngự Phong, nhưng không ngờ Ngu Thượng Nhung lại không hề động, chỉ đứng yên bên dưới.

Lương Ngự Phong cau mày nhìn xuống. Đúng lúc này, trên không trung đồng loạt xuất hiện từng đạo kim sắc kiếm cương vây xung quanh Lương Ngự Phong.

Đám người trừng mắt nhìn, miệng há hốc: “Lực khống chế thật đáng sợ, xa như vậy mà cũng làm được?”

Đôi bên cách nhau trăm thước, nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn thoải mái khống chế vô số kiếm cương tấn công đối thủ.

Phanh phanh phanh…

Lương Ngự Phong kinh ngạc, vội vàng huy kiếm đỡ đòn. “Ta không tin ngươi theo được ta!”

Vừa nói hắn vừa bay lên cao hơn. Khi lên cao đến ngàn mét, thân ảnh Lương Ngự Phong trở nên mơ hồ nhưng toàn bộ kim sắc kiếm cương lại vẫn truy kích tới, không hề chậm trễ một nhịp nào.

“Sao có thể?!”

Đám người thất thanh hô lên.

Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc thong dong mà chuyên chú nhìn lên bầu trời.

Lương Ngự Phong không thể chấp nhận được điều này. “Ta không tin!” Hắn lại bay lên cao hơn.

Lúc này, Trần Phu vẫn luôn lặng lẽ quan chiến rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ngự kiếm chi thuật của người này không hề tầm thường.”

Lục Châu gật đầu: “Đồ nhi này của lão phu có kiếm thuật đăng phong tạo cực, ngự kiếm chi thuật này tuy còn thô ráp nhưng là do hắn tự mình sáng tạo ra.”

“Tự mình sáng tạo?” Trần Phu kinh ngạc, mà những người khác thì đã kinh hãi muốn rớt cằm.

Duy chỉ có Vu Chính Hải là lắc đầu nói: “Ta cũng đã tự sáng tạo đao pháp, chỉ là vừa rồi lười sử dụng mà thôi.”

Đám người: “. . .”

Đâm tâm nha!

Vu Chính Hải có hơi hối hận vì lúc nãy không dùng mấy loại chiêu thức hoa lệ thế này, bởi vì tính hắn chỉ thích lưu loát gọn gàng, thắng cho mau lẹ bá khí.

Rốt cuộc để nhị sư đệ cướp hết danh tiếng.

Thường ngày nhị sư đệ rất là khiêm tốn, không thèm để ý mấy chuyện này, hôm nay ngọn gió nào thổi khiến hắn thay đổi phong cách rồi?

Trên không trung, kiếm cương càng lúc càng nhiều. Mặc kệ Lương Ngự Phong bay cao tới đâu thì kiếm cương vẫn có thể đuổi sát theo tới đó. Dần dần, vô số kiếm cương hoá thành trường long tấn công Lương Ngự Phong kịch liệt.

Thuật ngự kiếm mạnh mẽ bậc này đã khiến mọi người kinh ngạc đến ngây ngốc.

“Ta quyết không tin!”

Lương Ngự Phong sốt ruột muốn chiến thắng, lựa chọn bay đi thật xa, trong chớp mắt đã lao ra khỏi Thu Thủy Sơn.

“Nhị sư huynh?!” Đám đệ tử Thu Thủy Sơn hô lên, nhưng Lương Ngự Phong chẳng quan tâm đến bọn hắn.

Khoảng cách giữa đôi bên lúc này đã là vạn mét, nhưng kim sắc kiếm cương như trường long vẫn bám sát phía sau, không hề tán loạn dù chỉ một chút.

Lương Ngự Phong giận dữ càng lúc càng bay xa, đến khi cách Thu Thủy Sơn mười dặm mới quay đầu lại nhìn, sau đó trợn trừng mắt nhìn đám kiếm cương đang ập tới.

Khi bay đến cách năm mươi dặm, Lương Ngự Phong lại quay đầu, cắn răng nói: “Rốt cuộc cực hạn của ngươi là bao nhiêu?!”

Đến vị trí cách Thu Thủy Sơn một trăm dặm, thân thể Lương Ngự Phong đã cứng đờ, mí mắt giật giật. Hắn cảm thấy nếu chạy xa hơn nữa, cho dù kiếm cương có tiêu tán thì hắn cũng không có mặt mũi nào mà nhận mình thắng. Nhưng nếu kiếm cương không biến mất, vậy hắn sẽ thua không còn mặt mũi.

Có nên tiếp tục không?

Đúng lúc này, Trần Phu bỗng lên tiếng: “Trở về đi.”

“Sư phụ?”

“Ngự kiếm chi thuật của kẻ này có thể đạt tới ngàn dặm, ngươi còn muốn tiếp tục sao?” Trần Phu nói.

“Ngàn… ngàn dặm?!” Lương Ngự Phong và đám người Thu Thủy Sơn kinh hô.

Trần Phu thấy Lương Ngự Phong vẫn lăng không chưa chịu quay về, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Còn chưa đủ mất mặt sao?”

Kim sắc kiếm cương xung quanh Lương Ngự Phong bỗng bay vút lên chân trời, toàn bộ kiếm cương từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, biến thành vô số kiếm cương rợp trời. Đoàn kiếm cương bay vòng quanh các ngọn sơn phong xung quanh, bay xuyên qua rừng rậm rồi trở về Thu Thủy Sơn mà không chạm đến một thân cây ngọn cỏ nào.
Chương 1842 Người kém cỏi nhất

Lương Ngự Phong: “. . .”

Mặc kệ hắn có tin tưởng con số ngàn dặm đó hay không thì một màn vừa rồi cũng đã thể hiện được năng lực khống chế hoàn mỹ đến cực điểm của Ngu Thượng Nhung.

Chênh lệch quá lớn!

Lương Ngự Phong đành khom người nói: “Vâng.”

Bay trở về Thu Thủy Sơn, Lương Ngự Phong đi tới giữa sân nhìn Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh đứng đó, ấm ách nói: “Ta thua.”

Mặc dù đôi bên không so chiêu phân thắng bại nhưng trong quá trình giao thủ, Ngu Thượng Nhung đã bày ra năng lực hoàn toàn áp đảo đối thủ.

“Đa tạ.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Lương Ngự Phong xoay người đi về phía Trần Phu, quỳ xuống nói: “Đồ nhi học nghệ không tinh, bôi nhọ thanh danh Thu Thủy Sơn, xin sư phụ trách phạt.”

Trần Phu nói: “Thắng bại là chuyện thường tình, sau khi bại mà vẫn anh dũng tiến lên mới là thượng sách, ngươi hiểu được không?”

“Đồ nhi minh bạch.”

Trần Phu lại nói: “Còn nhớ bài học đầu tiên mà vi sư dạy cho các ngươi không?”

Mười đệ tử Thu Thủy Sơn ngẩng đầu nhìn sư phụ, chăm chú lắng nghe. Mọi ngạo khí của bọn hắn đều đã biến mất không còn sót lại chút gì sau khi lão đại lão nhị thua trận.

“Con đường tu hành mênh mông như biển, vĩnh viễn phải nhớ rõ một điều: núi cao còn có núi cao hơn.”

Trần Phu là vị thánh nhân duy nhất ở Đại Hàn, là tín ngưỡng của toàn bộ tịnh đế song liên. Nhưng trong mắt Thái Hư, hắn chỉ là sâu kiến không đáng chú ý tới. Trong khoảnh khắc thiên đạo sụp đổ, đến năng lực cảm ứng sâu kiến cũng không có, bọn hắn sẽ chỉ lặng lẽ biến mất khỏi thế gian như chưa từng tồn tại.

Lương Ngự Phong thành kính cúi đầu, cao giọng nói: “Tạ ơn sư phụ dạy bảo.”

“Lui ra đi.”

“Vâng.” Lương Ngự Phong lui sang một bên.

Sau khi nhị sư huynh luận bàn xong, Đoan Mộc Sinh đã không chịu nổi nữa. Hắn không thích loại đấu pháp rườm rà của nhị sư huynh chút nào, tay nhấc Bá Vương Thương đi vào giữa sân, ánh mắt như lửa nóng chỉ vào tam đệ tử Chu Quang của Thu Thủy Sơn.

“Ngươi ra đây!”

Chu Quang sửng sốt. Đám đệ tử trước đó cảm thấy Đoan Mộc Sinh hai mắt vô thần, bây giờ nhìn lại mới cảm nhận được trên người Đoan Mộc Sinh toả ra khí thế rất cường đại.

Chu Quang vốn rất tự tin mình có thể chiến thắng Đoan Mộc Sinh, nhưng bây giờ… hắn bỗng chột dạ.

“Ta chờ lâu lắm rồi đó.” Đoan Mộc Sinh nhắc nhở. Còn không ra thì hoa cũng héo tàn!

Đám đệ tử Thu Thủy Sơn lúng túng không thôi. Chu Quang nhìn đám bắp thịt cuồn cuộn trên người Đoan Mộc Sinh, rốt cuộc nhận ra người này cũng không đơn giản. Hắn bèn đi ra giữa sân, cao giọng nói:

“Tuy ta là tam đệ tử Thu Thủy Sơn nhưng thiên phú cực kém, thua xa lão tứ và lão ngũ. Nhưng mà… gia sư đã có lệnh, ta sao có thể lùi bước. Cho dù thua thì cũng xem đây là cơ hội lịch luyện học tập, mong vị huynh đệ này vui lòng chỉ giáo.”

Trước cứ nói sẵn lời kịch của người thua cuộc, cho dù thua thật thì cũng không quá khó coi.

Đoan Mộc Sinh không hài lòng, Bá Vương Thương lại chỉ về phía lão tứ Vân Đồng Tiếu.

“Vậy ngươi luận bàn với ta đi, đổi người. Trình tự lớn nhỏ đương nhiên quan trọng, nhưng mà thực lực càng quan trọng hơn. Ỷ mạnh hiếp yếu không phải là phong cách của ta, càng không phải là phong cách của…”

Minh Thế Nhân lập tức nói xen vào: “Đừng, đệ rất thích ỷ mạnh hiếp yếu nha, tam sư huynh đừng có đại biểu thay cho đệ à! Từ xưa đến nay tu hành giới làm gì có công bằng? Nói thẳng ra thì chỉ có một câu là chân lý —— mọi kẻ bị đánh bại đều là kẻ yếu.”

“. . .”

Đoan Mộc Sinh trừng mắt liếc Minh Thế Nhân một cái rồi nói tiếp: “Tóm lại, ta không thích ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng nếu các ngươi cứ khăng khăng muốn thế thì ta cũng đành phụng bồi.”

Vân Đồng Tiếu: “? ? ?”

Ai khăng khăng muốn thế? Ngươi là đồ đần sao?

Vân Đồng Tiếu ho khan một tiếng, cười nói: “Cũng được, hy vọng ta có thể chống đỡ được ba chiêu của ngươi.”

Đoan Mộc Sinh càng nghe càng tức giận, cái gì mà ba chiêu? Ta muốn đánh hơn trăm hiệp, có hiểu hay không?!

Đoan Mộc Sinh chán nản nói: “Thôi ngươi chọn một người trong số chúng ta đi! Kẻo lại trách chúng ta không cho ngươi cơ hội chọn lựa.”

Lời này vừa thốt ra, đám đệ tử Thu Thủy Sơn lập tức nghị luận ầm ĩ. Coi thường người ta quá mức nha!

Trần Phu cười nói: “Lục lão đệ, vị đệ tử này của ngươi thật thú vị.”

Lục Châu đáp: “Tính cách hắn xưa nay đều ngay thẳng như thế.”

“Vậy tuỳ ý bọn hắn nhỉ?”

“Ừm, tuỳ bọn hắn.”

Lục Châu và Trần Phu không định nhúng tay, để cho đám đệ tử tự xử lý với nhau.

Ma Thiên Các đã thắng hai trận, dù trận thứ ba có thua cũng không mất mặt, huống hồ gì thực lực Ma Thiên Các không yếu, Thu Thủy Sơn muốn thắng thì nhất định phải dùng thực lực chân nhân, những người khác mà thò đầu ra thì chỉ là dê béo cho Ma Thiên Các làm thịt.

Nói là nói như vậy, nhưng Vân Đồng Tiếu quả thật muốn tìm đối thủ yếu một chút.

Ánh mắt hắn nhanh chóng tìm kiếm trong đám người Ma Thiên Các… Người nào kém cỏi nhất đây?

Vân Đồng Tiếu nhìn về phía bốn vị đại trưởng lão —— Lãnh La đeo mặt nạ bạc, lạnh lùng đứng khoanh tay, khí tức bức người, rõ ràng là cao thủ, loại! Tả Ngọc Thư tay cầm Bàn Long Trượng chống xuống đất, long văn ẩn ẩn loé sáng, toả ra lực lượng thần bí, loại! Phan Ly Thiên lưng hơi còng, bên hông có hồ lô vàng kim ẩn hiện quang hoa, vẻ mặt mỉm cười thản nhiên như nước chảy mây trôi, tuyệt đối là người đã trải qua vô số sinh tử, loại! Hoa Vô Đạo trông nghiêm cẩn chuẩn tắc, nhưng khí tức nội liễm, rõ ràng là người cực kỳ cẩn thận, loại!

Hai người trẻ tuổi kia trông như người hầu, thoạt nhìn rất kém cỏi, là lựa chọn tốt. Nhưng mà luận bàn với người hầu thì còn mất mặt hơn là thua cuộc.

Vân Đồng Tiếu tiếp tục chọn lựa.

Hắn vốn định chọn nam tử cao gầy có khoé miệng lúc nào cũng nhếch lên, nhưng vừa rồi nghe đối phương tự giới thiệu là tứ đệ tử Ma Thiên Các, lại còn dám ngắt lời tam sư huynh… thôi đi, có khi lại là đồ âm hiểm quỷ ma!

Cuối cùng Vân Đồng Tiếu nhìn về phía người thấp thấp, dáng vẻ mập tròn, gương mặt rất ngu, đầu thì gật gà gật gù như sắp ngủ gật tới nơi.

“Ta có thể luận bàn một trận với vị huynh đệ này không?” Vân Đồng Tiếu hỏi.
Chương 1843 Pháp thân di động

Đoan Mộc Sinh nhìn sang. “Bát sư đệ?”

Chư Hồng Cộng cũng kinh ngạc chỉ tay vào mặt mình: “Ta hả?”

Mẹ nó ta có trêu chọc ai đâu a?! Ta chỉ muốn đứng xem kịch vui thôi mà, ta không thích luận bàn, đau lắm nha!

Vân Đồng Tiếu nói: “Mời.”

Chư Hồng Cộng ấm ức: “Việc này… không thích hợp lắm thì phải.”

“Luận bàn thôi mà, đâu có đánh nhau đến ngươi sống ta chết.” Vân Đồng Tiếu cười nói.

“Tu vi ta yếu như vậy, thua sẽ rất mất mặt.” Chư Hồng Cộng mếu máo nói.

Trong lòng Vân Đồng Tiếu không khỏi thở phào, quả nhiên lựa chọn của ta là sáng suốt! Hắn lập tức không cho đối phương cơ hội từ chối: “Không sao, nếu ta may mắn thắng được huynh đệ thì ta sẽ chọn lại người khác, huynh đệ thấy có được không?”

Ý là, thắng người yếu thì không tính là thắng.

Đoan Mộc Sinh căn bản chẳng thèm để ý mấy chuyện này, lập tức thúc giục: “Lão bát, đây là cơ hội tốt để đệ rèn luyện một chút, đừng có bỏ qua.”

“Nha… được rồi.” Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ đi ra.

Đám đệ tử Thu Thủy Sơn thấp giọng bật cười. Nhìn dáng vẻ đi đường và biểu tình chán nản của người kia là biết ngay hắn kém cỏi nhất Ma Thiên Các.

Chư Hồng Cộng đi ra giữa sân, đeo Lệ Ngân Quyền Sáo vào.

Vân Đồng Tiếu tán thưởng: “Vũ khí thật đặc thù, không có bao nhiêu người dám sử dụng quyền sáo làm vũ khí.”

“Hắc hắc, ta chỉ dựa vào nắm đấm thôi!” Chư Hồng Cộng đạp đất bay lên, nhào về phía Vân Đồng Tiếu.

Vân Đồng Tiếu cực kỳ cẩn thận, vừa thấy đối phương nhảy tới hư ảnh đã loé lên, không gian chấn động.

Vu Chính Hải nói: “Đạo lực lượng?”

Không ngờ người này vừa ra tay đã sử dụng đạo lực lượng. Chân nhân cùng giai có thể dùng đạo lực lượng triệt tiêu lẫn nhau, nhưng lão bát vẫn chưa đạt tới cảnh giới chân nhân.

Vân Đồng Tiếu xuất hiện sau lưng Chư Hồng Cộng, đánh ra một chưởng.

Chư Hồng Cộng kinh hô một tiếng, bổ nhào về phía trước, miễn cưỡng ổn định thân hình rồi lùi ra xa mấy bước.

“Hay thật đấy, lại còn đạo lực lượng!” Chư Hồng Cộng ấm ức nói.

Vân Đồng Tiếu kỳ quái hỏi: “Huynh đệ bao nhiêu Mệnh Cách rồi?”

Chư Hồng Cộng vốn không muốn đánh, nhưng ăn một chưởng xong lập tức giận lên, trong lòng sinh ra một cỗ ngạo khí không muốn chịu thua, nhanh nhẹn đánh tới.

“Ta không có Mệnh Cách.”

Vù vù vù! Quyền cương bạo phát.

Mỗi một quyền cương đều mang theo lực lượng cường đại. Vân Đồng Tiếu chỉ cho rằng đối phương nói đùa, lực lượng mạnh như vậy sao có thể không có Mệnh Cách?

Hắn không tiếp tục thi triển đạo lực lượng và đánh ra mấy chưởng ấn, va chạm với quyền cương. Tu vi đối phương không cao, dùng lực lượng chân nhân để nghiền ép thì thắng cũng không vinh.

Oanh!

Chư Hồng Cộng bị đánh bay ra ngoài. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng thời đưa tay lên che mắt, quan sát cuộc chiến qua kẽ tay.

Quá thảm.

Chư Hồng Cộng rơi xuống đất, kêu thảm mấy tiếng khiến đám người cười vang.

Vân Đồng Tiếu khẽ nhíu mày, đây thật sự là người kém cỏi nhất sao? Hắn len lén nhìn sang sư phụ, thấy biểu tình của Trần Phu không có gì là vui vẻ.

Chậc…

Thôi kệ, đại cục quan trọng hơn. Mặt mũi và tôn nghiêm của Thu Thủy Sơn không thể mất sạch, cùng lắm thắng xong trận này hắn lại khiêu chiến người khác là được.

Vân Đồng Tiếu sải bước vọt về phía Chư Hồng Cộng: “Huynh đệ, ta sẽ không bị ngươi lừa đâu!”

Lời này có ý là Chư Hồng Cộng đang giả vờ. Dù Vân Đồng Tiếu không nghĩ như vậy nhưng vẫn phải nói thế.

Một chưởng đánh tới, thân hình mập mạp của Chư Hồng Cộng lại bắn lên không trung, song quyền giao thoa đón đỡ. Ầm!

Chư Hồng Cộng ngửa mặt bay ra ngoài, kêu eng éc: “Ui da!”

Đám người Ma Thiên Các không còn gì để nói. Bị đánh bay thì thôi đi, nhưng đừng kêu la có được không? Thật là mất mặt.

Chư Hồng Cộng xoay chuyển thân thể đáp xuống đất, thấy Vân Đồng Tiếu lướt tới, lập tức thi triển Cửu Kiếp Lôi Cương. “Chỉ Qua.”

Ầm!

Vân Đồng Tiếu dùng một tay đón đỡ, nói: “Chưa đủ.”

“Thiên Tượng.” Quyền cương như rồng bay phượng múa.

Trần Phu ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Vì sao lại như thế?”

Lục Châu thản nhiên nói: “Cứ xem tiếp đi.”

Chưởng ấn của Vân Đồng Tiếu biến lớn ngăn trở Thiên Tượng, khẽ lắc đầu: “Còn chưa đủ.”

Chư Hồng Cộng lại nói: “Sa La.”

Đây là một chiêu cuối cùng trong Cửu Kiếp Lôi Cương, cũng là chiêu có uy lực lớn nhất.

Song quyền va chạm phát ra âm thanh như kinh lôi, chín đạo thiểm điện quấn quanh song quyền Chư Hồng Cộng, không ngừng bắn về phía trước.

Vân Đồng Tiếu biết chắc người này không phải chân nhân nên rất nhàn nhã vừa đánh vừa lui, không chút khó khăn cản lại mọi thế công của Chư Hồng Cộng.

Vân Đồng Tiếu cười nói: “Vẫn không đủ.”

“Không đủ?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc.

“Ngươi đã dùng toàn lực, mà ta còn chưa phát lực đâu.” Vân Đồng Tiếu nói, “Cẩn thận chưởng này của ta.”

Hắn chập tay lại rồi giang ra, trước thân xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ, nhưng còn chưa kịp đánh ra đã phát hiện hai cánh tay không cách nào nhúc nhích.

Vân Đồng Tiếu nhíu mày: “Hả?”

Ông ——

Vân Đồng Tiếu cảm nhận được sau lưng mình có một loại lực lượng đang bành trướng! Hai đạo kim quang lóng lánh như cương ấn đang kẹp chặt hai cánh tay hắn.

Mà lúc này quyền cương của Chư Hồng Cộng đã đánh tới: “Luân Hồi.”

Phanh phanh phanh…

Quyền cương đánh tan chưởng ấn, thế như chẻ tre ập vào ngực Vân Đồng Tiếu.

“Tích Hoa.”

Chư Hồng Cộng nhảy vọt lên rồi nhào xuống, vô số quyền cương đánh liên miên vào cương khí hộ thể của Vân Đồng Tiếu. Vân Đồng Tiếu chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, toàn thân không thể động đậy!

Đám đệ tử Thu Thủy Sơn trợn mắt nhìn kim nhân đứng sau lưng Vân Đồng Tiếu, giam giữ hắn tại chỗ. Đây là… chiêu thức gì? Tại sao lại là Bách Kiếp Động Minh?!

Tất cả mọi người đều ngây ngốc.

“Lôi Đình.”

Oanh! Chư Hồng Cộng bất chấp tất cả, đem toàn bộ sở học đánh hết vào lồng ngực Vân Đồng Tiếu.

Rốt cuộc cương khí hộ thể cũng nứt ra.

“Chỉ Qua!”

Bắt đầu bằng Chỉ Qua, kết thúc cũng bằng Chỉ Qua!

Vân Đồng Tiếu bị đau, lập tức thi triển đạo lực lượng. Không gian bị ngưng trệ, động tác của Chư Hồng Cộng rõ ràng đình chỉ một thoáng.

Thừa dịp này, Vân Đồng Tiếu quay đầu nhìn lại, phát hiện sau lưng có một kim nhân đang giữ chặt hai cánh tay mình, dưới chân kim nhân không có kim liên… Đây rõ

ràng là pháp thân Bách Kiếp Động Minh!

“. . .”

Vân Đồng Tiếu lại nhìn về phía Chư Hồng Cộng còn đang ngưng trệ.
Chương 1844 Phương pháp tu hành trảm mệnh căn?!

Đối thủ yếu như vậy lại có thể bức ép mình đến tình trạng này, dù có thắng thì còn chút mặt mũi nào sao? Đứng từ góc độ nào để nhìn nhận thì trận này Vân Đồng Tiếu cũng đã thua.

Thua hoàn toàn.

Dù cho lúc ban đầu hắn đánh Chư Hồng Cộng đến mức đối phương không có lực đánh trả, nhưng đối phương dùng Bách Kiếp Động Minh để đánh vỡ cương khí hộ thể của hắn chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một chân nhân.

Hư ảnh Vân Đồng Tiếu loé lên, tránh thoát trói buộc của kim thân rồi chậm rãi đáp xuống giữa sân.

Trần Phu lắc đầu than nhẹ một tiếng, chắp tay nói với Lục Châu: “Khiến ngươi chê cười rồi.”

Lục Châu nói: “Người trẻ tuổi khí huyết dương cương, tranh cường háo thắng là chuyện khó tránh khỏi.”

Trần Phu lại lắc đầu: “Hắn cũng không còn nhỏ nữa, đã tu hành được hơn năm trăm năm. Ta vốn cho rằng hắn đã đủ trưởng thành và ổn trọng, nay nhìn lại mới thấy vẫn còn chưa tới.”

Nghe sư phụ đánh giá, Vân Đồng Tiếu xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.

Hiệu quả đình trệ không gian biến mất, Chư Hồng Cộng vồ hụt đành thu hồi pháp thân Bách Kiếp Động Minh, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Vân Đồng Tiếu.

Vân Đồng Tiếu chắp tay nói với Chư Hồng Cộng: “Ta thua rồi.”

Chư Hồng Cộng định gãi đầu, nhưng nhận ra mình đang đeo quyền sáo nên đành thôi, ngơ ngác hỏi: “Ta thắng hả?”

Vậy mà cũng thắng?

Hắn cảm giác đối phương mạnh hơn mình rất nhiều, gần như không có khả năng chiến thắng, vậy mà người ta lại nhận thua rồi?

Vân Đồng Tiếu không nói lời nào nữa, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Chư Hồng Cộng vốn định lui về chỗ cũ, đột nhiên nghe được Trần Phu gọi một tiếng: “Chờ đã.”

“Ngài gọi ta?”

“Pháp thân của ngươi hẳn là Bách Kiếp Động Minh Nguyên Thần cảnh, nhưng lại phát ra uy lực của Thiên Giới Bà Sa. Vì sao lại như thế?” Trần Phu khó hiểu hỏi.

Tịnh đế thanh liên không biết việc này cũng rất bình thường, bởi vì bọn hắn gần như không liên lạc gì với thất liên. Hắc liên và hồng liên biết rõ đạo tu hành trảm liên nhưng lại không một ai học theo, thứ nhất là vì không cần thiết, cái phương pháp dã man này ngoại trừ đau đớn ra thì chưa thấy có ưu thế gì hơn người, thứ hai là người trảm liên chỉ còn có một mạng duy nhất, người ta vẫn ưu tiên chọn cách tu hành không trảm liên hơn.

“Tiền bối nhìn rất chuẩn nha.” Chư Hồng Cộng cười cười rồi làm ra tư thế chém xuống nửa người dưới. “Phương thức tu hành này không thích hợp với các vị đâu, cần phải cầm đao… trảm!”

“. . .”

Đám đệ tử Thu Thủy Sơn xanh mặt, theo bản năng lui về sau một bước. Mẹ nó các ngươi tu hành phương pháp biến thái gì mà lại phải tự trảm mệnh căn?!

Trần Phu cũng hiểu lầm, ho sặc sụa mấy tiếng mới len lén nhìn Lục Châu nói: “Phương pháp dạy dỗ của ngươi… đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.”

Lục Châu gật đầu nói: “Tục ngữ có câu nghiêm sư xuất cao đồ, nếu không nghiêm khắc với bọn hắn thì chính là hại bọn hắn.”

“. . .”

Trần Phu không hiểu, cũng không cách nào tiếp thu được cái ý tưởng này. “Nhưng mà cũng đâu đến mức phải… Hầy.”

Không tiện mở miệng nha!

Hắn là đại thánh nhân, tuy là không có hứng thú với thất tình lục dục nhưng cũng không đến mức vì tu hành mà chấp nhận tuyệt tử tuyệt tôn.

Lục Châu tiếp tục giải thích: “Lý niệm của lão phu khác với ngươi. Thương cho roi cho vọt, kết quả luận bàn ngày hôm nay chính là hồi báo cho những nỗ lực của bọn hắn.”

Trần Phu nhìn Chư Hồng Cộng, khẽ hỏi: “Ngươi sẽ không oán hận sư phụ mình chứ?”

Phịch! Chư Hồng Cộng đột ngột quỳ xuống khiến đám người sững sờ.

Đây là thao tác gì?!

Chỉ thấy Chư Hồng Cộng thu hồi quyền sáo, hai tay giơ lên trời rồi cúi rạp đầu xuống đất, hành đại lễ với Lục Châu:

“Đồ nhi có được ngày hôm nay đều là nhờ sư phụ dạy dỗ. Ơn dưỡng dục lớn hơn trời, lòng cảm kích đồ nhi dành cho sư phụ có đất trời chứng giám!”

“. . .”

Chẳng biết đám người Thu Thủy Sơn nghĩ gì, chứ mấy người Ma Thiên Các đã chết lặng từ lâu. Lúc ban đầu còn cảm thấy quá khoa trương, nhưng nhìn nhiều… rồi cũng quen á mà.

Thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn và người trong thiên hạ kính sợ Trần Phu, đương nhiên cũng thường xuyên hành lễ quỳ bái, nhưng không có ai khoa trương như Chư Hồng Cộng, mệnh căn không còn mà vẫn cảm kích đến rơi nước mắt?

Chúng ta phục ngươi!

Trần Phu cũng chắp tay nói với Lục Châu: “Bội phục, bội phục! Luận về việc làm sư phụ, ta hoàn toàn không sánh được với ngươi!”

“Không đáng nhắc tới.” Lục Châu đáp, “Xem ra ngươi có vẻ rất tò mò với đạo tu hành của kim liên giới? Người khai sáng ra đạo này không phải Chư Hồng Cộng mà là nhị đồ đệ của lão phu, Ngu Thượng Nhung.”

Ngu Thượng Nhung chắp tay nói với Trần Phu: “Đạo tu hành trong thiên hạ tuy trăm sông nhưng đều đổ về một biển. Khiến tiền bối chê cười rồi.”

Cái này…

Trần Phu bình luận: “Dám làm gương cho cả thiên hạ, đây là can đảm khó ai có được.”

Lục Châu gật đầu: “Nếu có người muốn học thì cứ thỉnh giáo hắn là được.”

“. . .” Trần Phu lập tức xua tay nói, “Ta chỉ hỏi thế thôi. Nếu các ngươi muốn học thì vi sư sẽ không ngăn cản.”

Thập đại đệ tử lập tức lắc đầu kịch liệt.

Trần Phu đương nhiên không muốn các đồ đệ đi con đường này, nhưng thấy bọn hắn lắc đầu với dáng vẻ nhát như thỏ đế, trong lòng hắn lại cảm thấy không vui, bèn thở dài một tiếng.

Lục Châu nói: “Đạo tu hành không thể cưỡng cầu, đã vậy thì thôi đi.”

Mười vị đệ tử thở phào một hơi, rốt cuộc cũng bảo vệ được mệnh căn rồi. Vung đao tự cung hả? Cho dù lập tức tăng lên năm Mệnh Cách chúng ta cũng không muốn đâu!

“Đa tạ tiền bối thông cảm.” Không ít đệ tử cảm tạ Lục Châu đã nói thay bọn hắn.

Lục Châu gật đầu: “Đạo tu hành trảm liên vốn rất gian nan, không phải ai cũng thích hợp đi con đường này.”

“Chờ một chút.” Trần Phu nghi hoặc nói, “Vừa rồi ngươi nói tới đạo tu hành đặc thù đó là… trảm liên hả?”

“Ngươi có thắc mắc gì?” Lục Châu hỏi.

“Ta chỉ muốn xác nhận lại thôi.”

“Chém đứt liên toạ sẽ khiến pháp thân tự do tránh thoát ràng buộc. Đồ đệ Ngu Thượng Nhung của lão phu là người đầu tiên trảm liên trong thiên hạ, xưa nay chưa từng có.”

“. . .”

Trần Phu rốt cuộc cũng hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía Ngu Thượng Nhung tràn đầy tán thưởng: “Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước, anh hùng xuất thiếu niên.”
Chương 1845 Sát tâm

“Đa tạ Trần đại thánh nhân khích lệ, chỉ là điêu trùng tiểu kỹ thôi, không dám nhắc đến.” Ngu Thượng Nhung khiêm tốn đáp.

Vu Chính Hải nghe mà nhíu mày. Thôi, hôm nay để cho đệ giành hết danh tiếng đó!

Trần Phu quay đầu nói với các đồ đệ: “Đây là tấm gương cho các ngươi học tập.”

Lục Châu nói: “Tiếp tục luận bàn đi.”

Nếu đối phương đã có năm chân nhân vậy thì đánh cho đủ năm trận là được.

Lúc này, Trương Tiểu Nhược bước ra.

Hắn đã không nhịn được nữa, muốn ra tay thử sức một phen. Thu Thủy Sơn đã thua hết ba trận, không còn chút mặt mũi nào, nếu còn tiếp tục như vậy thì sau này bọn hắn làm gì còn chỗ đứng trong Đại Hàn nữa.

Đại hạn thọ mệnh của sư phụ sắp đến, một khi sư phụ đi thì Thu Thủy Sơn này còn ai có thể chấn nhiếp thiên hạ, tiếp tục giữ vững ngôi vị của mình?

Lấy đại cục làm trọng, hắn quyết không thể thua trận này. Cách làm của Vân Đồng Tiếu khiến Trương Tiểu Nhược rất xem thường.

“Chu sư huynh, để ta đánh trước cho.”

“Cũng được.” Chu Quang gật đầu.

Trương Tiểu Nhược chắp tay nói với đám người Ma Thiên Các: “Vị nào nguyện ý ra đánh với ta một trận?”

Minh Thế Nhân mỉm cười bước lên. “Để ta cho ngươi nếm thử mùi vị của thất bại.”

Trương Tiểu Nhược nói: “Ta sợ rằng người bại chính là ngươi.”

Hai người này vừa mở màn đã châm chích nhau không ngừng, hoàn toàn không ôn hoà hữu lễ như mấy vị sư huynh. Trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng, đám quần chúng ăn dưa lại càng thích thú chờ mong.

“Ta sợ ngươi ghê đó, vậy nhớ nhẹ tay với ta, kẻo ta đánh không lại ngươi nha.” Minh Thế Nhân cười đáp.

Ngay khi Minh Thế Nhân vừa định ra sân thì Đoan Mộc Sinh đã lên tiếng ngăn lại: “Lão tứ, tu vi của đệ không kém gì đại sư huynh với nhị sư huynh, đừng có ỷ lớn hiếp nhỏ.”

“? ? ?” Trong lòng Trương Tiểu Nhược cả kinh.

Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nói: “Tam sư huynh, tu vi của ta làm sao mà so được với hai vị sư huynh, ta vẫn kém hơn một chút.”

“Đừng có xạo, ta còn không hiểu rõ đệ sao? Cuộc chiến này để ta đánh thì hơn.” Đoan Mộc Sinh gấp lắm rồi, không muốn chờ nữa.

“. . .”

Minh Thế Nhân còn định nói gì, nhưng thấy Đoan Mộc Sinh trừng mắt nhìn mình nên đành thôi.

Trương Tiểu Nhược vội nói: “Lớn nhỏ có thứ tự, vẫn nên nhường tam sư huynh của ngươi thì hơn.”

Trong lòng hắn lại thở phào một hơi, gia hoả này nhìn mặt đã biết là đồ âm hiểm, quả nhiên không phải loại người lương thiện, không ngờ tu vi còn muốn mạnh hơn lão đại lão nhị… suýt chút là toi ta rồi.

Minh Thế Nhân lui về sau, hậm hực nói: “Coi như số ngươi gặp may.”

Trương Tiểu Nhược ngoài cười nhưng trong không cười: “Đa tạ.”

Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đi tới, chỉ về phía Trương Tiểu Nhược nói: “Tứ sư đệ của ta nói sai một điều.”

“Ồ?”

“Ngươi không gặp may đâu.” Đoan Mộc Sinh cao giọng nói, “Gặp phải ta, ngươi càng không may.”

Vù! Trường thương đâm tới, Đoan Mộc Sinh hoá thành một chuỗi tàn ảnh vọt tới trước mặt Trương Tiểu Nhược.

Điệp Lãng Thiên Trọng!

Trong lòng Trương Tiểu Nhược cả kinh vừa đánh vừa lui, thương cương thật bá đạo, chẳng lẽ kẻ này còn mạnh hơn cả lão đại Ma Thiên Các?

Trương Tiểu Nhược bị bức lui về sau, rốt cuộc phóng lên không trung. Đoan Mộc Sinh lập tức theo sát phía sau, trường thương như kim long bay lượn đánh tới.

Trương Tiểu Nhược treo ngược giữa không trung, bàn tay hướng xuống đánh ra một chưởng: “Hạo Nhiên Thiên Cương!”

Thấy cảnh này, Lục Châu nói: “Nho môn?”

Trần Phu gật đầu: “Ta vốn tinh thông pháp môn ba nhà Nho Phật Đạo, Trương Tiểu Nhược cực kỳ am hiểu Nho môn Hạo Nhiên Thiên Cương, hắn chủ tu Nho môn.”

“Nho môn bình thường đều có nguyên khí hiền hoà, nhưng cương khí kẻ này bá đạo, có vẻ khác biệt.” Lục Châu đánh giá.

“Nhãn lực tốt.” Trần Phu nói, “Từ nhỏ Trương Tiểu Nhược đã bị người khác bắt nạt rất nhiều nên ghét ác như cừu. Tâm pháp Nho môn vốn hiền hoà, nhưng Hạo Nhiên Thiên Cương lại trái ngược, càng bá đạo mới càng phát huy được lực lượng.”

“Có lý.” Lục Châu đồng ý.

Trên không trung, thương cương của Đoan Mộc Sinh càng lúc càng lăng lệ. Trương Tiểu Nhược vốn cho là chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương có thể đánh tan thương cương, nhưng Đoan Mộc Sinh lại quát lên: “Thiên Quyến Hữu Khuyết!”

Thương cương lập tức đâm thủng Hạo Nhiên Thiên Cương, tiếp tục đâm về phía Trương Tiểu Nhược.

Trương Tiểu Nhược trừng mắt, lập tức thi triển đạo lực lượng, thân ảnh biến mất tại chỗ. Đoan Mộc Sinh lập tức tìm quanh bốn phương tám hướng, lúc này Trương Tiểu Nhược đã xuất hiện trên đầu hắn, đánh ra một chưởng: “Ngươi quá tự cao tự đại! Xem ngũ trọng cương của ta!”

Thanh sắc chưởng ấn mang theo đạo lực lượng áp xuống, vừa gặp Thiên Quyến Hữu Khuyết của Đoan Mộc Sinh lập tức từ một hoá thành năm, dùng tư thái cực kỳ thô bạo đè ép thương cương.

Ầm!

Đoan Mộc Sinh cảm giác cánh tay chết lặng, bàn tay vẫn nắm chặt Bá Vương Thương, bị năm chưởng ấn đẩy mạnh ghim thẳng xuống mặt đất.

Nền đá xanh trong diễn võ trường bị đánh nát, bắn ra tứ tán. Một chiêu này rõ ràng Đoan Mộc Sinh đã rơi vào thế hạ phong.

Mặt đất hư hao, lý ra nên kết thúc cuộc chiến.

Nhưng mà Trương Tiểu Nhược đâu dễ dàng dừng lại như vậy, vất vả lắm mới có ưu thế trước Ma Thiên Các, hắn đương nhiên chưa thoả mãn với kết quả này, tiếp tục dồn lực vào ngũ trọng cương áp chế Đoan Mộc Sinh.

“Lão tam!” Vu Chính Hải nhíu mày.

“Ngũ tiên sinh!” Đám đệ tử Thu Thủy Sơn cũng hốt hoảng hô lên.

Đôi bên nhìn về phía Lục Châu và Trần Phu, thấy hai vị tiền bối vẫn thản nhiên quan chiến không có vẻ gì là muốn nhúng tay, bèn quay đầu tiếp tục quan sát.

Hai cánh tay Đoan Mộc Sinh đã hoàn toàn tê liệt, không còn cảm giác đau đớn nhưng vẫn tiếp tục chống đỡ năm chưởng ấn.

Trương Tiểu Nhược nói: “Cần gì chứ, ngươi kém quá xa.”

Đoan Mộc Sinh bộc phát cương khí truyền vào Bá Vương Thương, thân thương vẫn thẳng tắp chống lên cao!

Trong mắt Trương Tiểu Nhược rốt cuộc loé lên một tia sát ý, trầm giọng nói: “Bát trọng cương!”

Oanh oanh oanh!

Bá Vương Thương oằn xuống, hai chân Đoan Mộc Sinh đã lún sâu vào trong đất. Hắn cắn răng hét to: “Lên!” Bá Vương Thương lại thẳng đứng trở lại.

Trương Tiểu Nhược nói: “Vậy ta không khách khí nữa! Song bát trọng cương!”

Thấy thế, Trần Phu nhíu mày định vươn tay ngăn lại thì Lục Châu đã giữ lấy tay hắn, thản nhiên nói: “Xem là được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom