• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (6 Viewers)

  • Chương 1816-1820

Chương 1816 Chân thân đến

Lục Châu cất kỹ rồi nói: “Lão phu tự có phân tấc.”

Đoan Mộc Điển lách mình đến bên người Đoan Mộc Sinh, nhỏ giọng nói: “Tiểu tử, nếu ngươi sợ hãi thì theo ta đi. Đến Đôn Tang, ta có thể bảo vệ ngươi chu toàn.”

Đoan Mộc Sinh nói: “Đoan Mộc gia không lùi bước, tham sống sợ chết không phải là tác phong của Đoan Mộc gia.”

Đoan Mộc Điển sửng sốt, sau đó cười ha hả vỗ vai hắn nói: “Không hổ là thiên tài của Đoan Mộc gia ta.”

Đoan Mộc Sinh trầm mặc không nói. Đoan Mộc Điển lại vỗ vai hắn lần nữa: “Ngươi thật sự không sợ?”

“Từ khi gia nhập Ma Thiên Các, ta chưa từng sợ hãi một lần.”

“…Tốt.” Đoan Mộc Điển thở dài nói, “Kỳ thực ta cũng không sợ hãi, nếu có lựa chọn, ta thà rằng lưu lại.”

Nghe vậy, Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu nhìn lên. Vốn cho rằng Đoan Mộc Sinh sẽ khịt mũi coi thường, nhưng hắn lại gật đầu nói: “Ta có thể hiểu được, lấy đại cục làm trọng.”

Nếu để Đoan Mộc Điển làm nội ứng trong Thái Hư thì cũng là một biện pháp tốt. Đoan Mộc Sinh hắn không phải là kẻ ngốc.

Nghe được câu này, trong lòng Đoan Mộc Điển khẽ động, sau đó quay đầu nói với mọi người: “Bảo trọng.”

“Tiền bối bảo trọng.” Đám người khom người hành lễ.

[Ting — đệ tử Đoan Mộc Sinh thoả mãn điều kiện xuất sư, ban thưởng 10.000 điểm công đức.]

[Xin hỏi có xuất sư hay không?]

[Đệ tử sau khi xuất sư nhập thế sẽ cung cấp càng nhiều điểm thưởng cho sư phụ.]

“?”

Đến nay, mười vị đệ tử Ma Thiên Các chỉ còn lại Tiểu Diên Nhi và Hải Loa là chưa xuất sư.

Trăm năm trôi qua, tất cả đệ tử đều không còn là những thiếu niên thiếu nữ năm xưa nữa. Có lẽ đã đến lúc nên để các nàng xuất sư rồi.

Lục Châu suy nghĩ một chút rồi mặc niệm: “Xuất sư.”

[Ting — đệ tử Đoan Mộc Sinh thành công xuất sư.]

[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên, sử dụng thẻ này sẽ ngẫu nhiên nhận được một đạo cụ trân quý.]

[Sau khi xuất sư, Đoan Mộc Sinh thu hoạch được tư cách khai sơn lập phái, truyền đạo thụ nghiệp. Hạn mức đồ tôn cao nhất: ba người.]

[Dạy dỗ Đoan Mộc Sinh không thu hoạch được điểm công đức.]

Lục Châu không sử dụng Thẻ Ngẫu Nhiên mà hạ lệnh: “Tiếp tục lên đường.”

Hoàn cảnh nơi này không thích hợp để nghỉ chân. Đoàn người Ma Thiên Các bay về phía Đại Uyên Hiến.

Đoan Mộc Điển trở về phù văn thông đạo, quang hoa loé lên, không đến năm phút sau hắn đã trở về Đôn Tang.

Tâm tình Đoan Mộc Điển không tệ, khoan thai phi hành ngắm cảnh xung quanh. Vừa trở lại sân viện, hắn đột nhiên nhìn thấy trên ghế lắc giữa sân có một người đang ngồi.

Hai mắt Đoan Mộc Điển trừng to: “Điện chủ?!”

Trên ghế lắc, hư ảnh như thuỷ lãng tựa hồ cũng rất thích thú lắc tới lắc lui. Hắn lim dim mắt hưởng thụ, có vẻ rất thoải mái.

Thấy hắn không nói gì, Đoan Mộc Điển lập tức đi tới trước mặt hắn, quỳ một gối xuống nói:

“Không biết Điện chủ giá lâm, Đoan Mộc Điển không kịp tiếp đón từ xa.”

Hư ảnh của Điện chủ từ từ hoá thực, trên đầu đội vương miện, thân mặc trường bào màu vàng, cả người toát ra thánh quang nồng đậm.

Không biết qua bao lâu, Điện chủ mới mở miệng nói bằng giọng nhu hoà chậm rãi: “Hình như ngươi đã rời đi rất lâu.”

“Ta tìm lại được toạ kỵ thất lạc năm xưa, trong lúc tâm tình vui vẻ đã đến Nam Sơn tìm kiếm thức ăn, đáng tiếc lại tay không mà về.” Đoan Mộc Điển nói.

“Ừm.” Điện chủ mở mắt, chậm rãi đứng lên. “Đứng lên rồi nói.”

“Đôn Tang rất tường hoà yên ổn, không biết Điện chủ giá lâm là có việc gì phân phó?” Đoan Mộc Điển hỏi.

Điện chủ cất bước đi đến cổng sân viện, nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ rồi hỏi: “Ngươi vào Thái Hư bao lâu rồi?”

“Đã hơn 20.000 năm.” Đoan Mộc Điển nói.

“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Điện chủ thở dài một tiếng, “Bây giờ tu vi ngươi là bao nhiêu Mệnh Cách?”

Đoan Mộc Điển thành thật đáp: “Hai mươi tám Mệnh Cách.”

“Thọ mệnh gần 170.000 năm… ngươi còn rất trẻ nhỉ.”

“Đa tạ Điện chủ khích lệ.”

Điện chủ xoay người nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Điển: “Gần đây có tu hành giả nào đến gần Thiên Khải Chi Trụ không?”

Đoan Mộc Điển gật đầu: “Có. Nhưng đều bị ta đuổi đi. Một đám không biết trời cao đất rộng cũng dám ngấp nghé Thiên Khải Chi Trụ. Chỉ cần có ta ở đây, ngoại nhân đều không được phép đến gần dù chỉ một bước!”

Điện chủ nhìn Đoan Mộc Điển, khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi sân viện.

Thân ảnh hắn hoá thành hư ảnh như thuỷ lãng, chập chùng bất định. Thánh quang biến mất, hắn hoá thành một luồng khói xanh tan biến ở chân trời.

Lúc này Đoan Mộc Điển mới thở phào một hơi.

Hắn đi về phía ghế lắc, đưa tay sờ vào tấm đệm rồi thì thào: “Còn nóng?”

Trong lòng lập tức hốt hoảng: “Là chân thân!”

. . .

Tại khu vực trung tâm bí ẩn chi địa, Đại Uyên Hiến.

Đám người Ma Thiên Các bay ròng rã năm ngày trời vẫn không nhìn thấy Thiên Khải Chi Trụ, bèn đáp xuống rừng cây nghỉ ngơi, nhân cơ hội củng cố tu vi.

Trong rừng, Lục Châu nhìn đám người rồi nói: “Trăm năm trong cổ trận, tu vi các ngươi tịnh tiến không ít. Nơi này là Đại Uyên Hiến hung hiểm bậc nhất, bản toạ cần phải hiểu rõ tu vi của các ngươi. Bắt đầu từ Vu Chính Hải đi.”

Vu Chính Hải khom người nói: “Đồ nhi ngu dốt, chỉ mới mười chín Mệnh Cách.”

Ngu Thượng Nhung đáp rất thẳng thắn: “Đồ nhi thập tam diệp.”

Lục Châu gật đầu nói: “Sau thập diệp, mỗi khi khai một diệp tương ứng với sáu Mệnh Cách.”

Đoan Mộc Sinh nói: “Đồ nhi thập nhị diệp.”

“Ngươi có lực lượng suy bại hộ thể, có thể so với chân nhân. Sau khi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tốc độ tăng tiến sẽ lại càng nhanh.” Lục Châu khích lệ.

Đoan Mộc Sinh được sư phụ khen, trong lòng vui như nở hoa: “Đa tạ sư phụ!”

Minh Thế Nhân nghiêm trang nói: “Sư phụ, đồ nhi mười tám Mệnh Cách.”

Lục Châu nhìn hắn không rời mắt, im lặng một lúc rồi nói: “Thật sự chỉ có mười tám Mệnh Cách?”

“Tứ sư huynh, sư phụ có kính chiếu yêu đó, huynh thành thật trả lời đi.” Tiểu Diên Nhi làm mặt quỷ chọc hắn.

Minh Thế Nhân gật đầu: “Ta nói thật mà… Ách, cái gì mà kính chiếu yêu, cửu sư muội đang mắng ta có phải không?”

Tiểu Diên Nhi cười hì hì.

Lục Châu cao giọng: “Nghiêm túc.”

Minh Thế Nhân ủ rũ nói: “Đồ nhi giống đại sư huynh, mười chín Mệnh Cách.”

Lục Châu gật đầu, thiên phú của Minh Thế Nhân vốn không tệ, lại được kích hoạt hạt giống Thái Hư đầu tiên nên vượt qua đa số mọi người cũng là hợp tình hợp lý.
Chương 1817 Thực lực của Ma Thiên Các

Chiêu Nguyệt khom người nói: “Đồ nhi ngu dốt, chỉ mới thập nhị diệp.”

“Tu vi ngươi vốn lạc hậu hơn các đồng môn, sau khi tiến vào bí ẩn chi địa lại có thể theo kịp bước chân mọi người đã là rất nỗ lực, đừng tự coi thường bản thân.”

“Đa tạ sư phụ.” Chiêu Nguyệt vui vẻ nói.

Diệp Thiên Tâm nói: “Đồ nhi vừa mở ra Mệnh Cách thứ mười sáu.”

“Ngươi có Thừa Hoàng tương trợ, lại lĩnh hội được tinh tuý của Điệp Luyến Hoa, chân nhân trở xuống không ai thắng được ngươi.” Lục Châu nói.

“Tạ ơn sư phụ khích lệ.” Diệp Thiên Tâm mỉm cười đáp.

Lão bát Chư Hồng Cộng bước lên một bước, cằm hơi giương cao, tự tin nói: “Đồ nhi thập nhị diệp, nhưng rất nhanh sẽ tấn thăng thập tam diệp!”

Hắn hưng phấn chờ nghe sư phụ khen ngợi, nào ngờ Lục Châu chỉ bình thản nói: “Phải không ngừng cố gắng.”

“. . .”

Thập nhị diệp đã rất mạnh rồi mà sư phụ! Chư Hồng Cộng chỉ biết khóc thầm.

Lục Châu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, trong lòng có chút mong đợi: “Diên Nhi, ngươi thì sao?”

Trước khi tiến vào cổ trận, nàng đã là mười Mệnh Cách. Thiên phú của nàng khiến ai ai cũng phải ao ước và hâm mộ không thôi.

Những người khác cũng nhìn Tiểu Diên Nhi đầy chờ mong. Trong mắt những người khác, thập đại đệ tử Ma Thiên Các đều có thiên phú dị bẩm, ai ai cũng là thiên tài tu hành. Nhưng Tiểu Diên Nhi lại hoàn toàn ở một đẳng cấp khác, thiên phú của nàng mạnh đến khó có thể lý giải.

Tiểu Diên Nhi mỉm cười đáp: “Sư phụ, đồ nhi đã khai mười tám Mệnh Cách!”

Đám người xôn xao một trận. Mấy sư huynh sư tỷ cũng phải quay đầu nhìn nàng bằng vẻ mặt kinh ngạc không thôi.

Lục Châu cũng thế. Vốn cho rằng nàng khai mười lăm mười sáu Mệnh Cách đã là không tệ, không ngờ lại là mười tám Mệnh Cách.

“Rất tốt, phải tiếp tục cố gắng. Chờ sau khi sự tình ở Đại Uyên Hiến kết thúc, ngươi có thể thông qua Mệnh Quan.” Lục Châu nói.

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu rồi hỏi, “Sư phụ, nhị sư huynh là thập tam diệp, đồ nhi có được xem là đã đuổi kịp huynh ấy không?”

Lục Châu nói: “Mỗi một diệp tương đương với sáu Mệnh Cách, nhưng nhị sư huynh ngươi đã tấn thăng thập tam diệp từ lâu, cho nên ngươi vẫn phải cố gắng hơn nữa.”

Đám người cả kinh.

Nghĩ lại cũng đúng, con đường tu hành của Ngu Thượng Nhung chỉ có khai diệp, mà hắn đã khai thập tam diệp thật lâu rồi, có khi chẳng bao lâu nữa sẽ lại tấn thăng thập tứ diệp.

Tiểu Diên Nhi có hơi không vui. Trước kia nàng cho là trong vòng mười năm sẽ đuổi kịp nhị sư huynh, bây giờ hẳn là đã thành công rồi chứ, nào ngờ vẫn chậm hơn hắn một bước.

Ngu Thượng Nhung khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Cửu sư muội đừng nhụt chí, muội còn chưa được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng mà thiên phú đã áp đảo tất cả mọi người. Huống hồ gì thời gian tu hành của ta lâu hơn muội rất nhiều, luận về thiên phú và tương lai, muội đều vượt qua ta.”

Nghe nhắc tới Đại Uyên Hiến, Tiểu Diên Nhi lập tức vui vẻ trở lại: “Đa tạ nhị sư huynh!”

Vu Chính Hải bỗng nhiên không mặn không nhạt nói: “Nhị sư đệ toàn nói nhảm. Thiên phú của cửu sư muội mạnh như vậy, có lẽ sẽ là vị Chí Tôn đầu tiên của Ma Thiên Các.”

Tiểu Diên Nhi cười nói: “Đa tạ đại sư huynh!”

Vu Chính Hải hài lòng gật đầu.

Lục Châu nhìn về phía Hải Loa: “Còn ngươi?”

Hải Loa buồn bã nói: “Đồ nhi chỉ có mười hai Mệnh Cách, vừa mới thông qua Mệnh Quan khai thập nhất diệp. Thật xin lỗi sư phụ, đồ nhi làm vướng chân mọi người.”

“. . .”

Nghe đi, đây là tiếng người sao? Còn để chúng ta sống nữa hay không?

Ngoại trừ thập đại đệ tử, những người khác đều cảm thấy hốt hoảng đến mức không muốn nói chuyện, ai nấy đều ủ rũ như quả cà thối.

Lục Châu nhìn về phía Tần Nại Hà: “Tu vi của ngươi thế nào rồi?”

Là vị chân nhân đầu tiên của Ma Thiên Các, Tần Nại Hà thở dài nói: “Những năm này ta đều dùng để củng cố mười tám Mệnh Cách. Đáng tiếc đã bị Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vượt mặt rồi.”

Lúc mới gia nhập Ma Thiên Các, Tần Nại Hà hắn còn là tiền bối nha. Bây giờ nhìn lại… hầy.

Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi có Lam Thuỷ Tinh tương trợ, không cần gấp gáp làm gì, củng cố cho tốt, sau này khai Mệnh Cách sẽ càng thuận lợi hơn.”

“Đa tạ Các chủ khích lệ.”

Lục Châu lại nhìn về phía bốn vị trưởng lão. “Bốn vị trưởng lão?”

Bốn người cũng xem như là cấp bậc nguyên lão trong Ma Thiên Các, được Lam Thuỷ Tinh hỗ trợ, hẳn là tu vi tịnh tiến không chậm.

Hoa Vô Đạo lúng túng nói: “Hay là thôi đi… so sánh với mười vị tiên sinh, chúng ta thật chẳng là gì.”

Những người khác cũng gật đầu. Thật sự là bọn hắn không có chút xíu hứng thú khoe khoang nào cả.

Minh Thế Nhân cười nói: “Đây chẳng phải là chuyện mất mặt gì, mọi người đừng để ý.”

Hoa Vô Đạo đành thành thật nói: “Tám Mệnh Cách.”

Phan Ly Thiên: “Lão hủ mười Mệnh Cách.”

Lãnh La nói: “Lãnh mỗ mười Mệnh Cách.”

Phan Ly Thiên liếc hắn một cái: “Lão Lãnh, không ngờ ngươi suốt ngày im im lại tiến bộ như vậy.”

Lãnh La hừ một tiếng: “Lão Phan, ngươi sẽ không tưởng bở là ngươi mạnh hơn ta đó chứ?”

Hai lão ngoan đồng lại bắt đầu đấu võ mồm, đám người trẻ tuổi bật cười ha hả. Mấy năm gần đây, Ma Thiên Các vẫn luôn tu hành trong bí ẩn chi địa, nhờ có bốn vị trưởng lão suốt ngày cự cãi khiến mọi người vui vẻ không ít.

“Thôi đi, lão thân mười một Mệnh Cách còn chưa có lên tiếng đây.” Tả Ngọc Thư gõ Bàn Long Trượng xuống đất, kiêu ngạo nói.

“. . .”

“Bội phục.”

Chu Kỷ Phong cười nói: “Bốn vị trưởng lão đều là thiên tài tu hành trong kim liên giới, tu vi có mạnh hơn thế ta cũng sẽ tin. Chẳng giống như ta, hiện tại mới năm Mệnh Cách. Tốt xấu gì ta cũng từng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn cơ mà… hầy!”

Phan Trọng nói: “Vậy cũng phải nhìn xem ngươi so sánh với ai. Nếu so với mười vị tiên sinh thì nghĩ cũng đừng nghĩ.” Nói xong hắn chắp tay với Lục Châu: “Các chủ, ta cũng là năm Mệnh Cách.”

Sau đó đám người lần lượt báo ra tu vi.

Nhan Chân Lạc và Lục Ly đều là mười Mệnh Cách, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc vốn là Hắc Ngô Vệ của Hắc Tháp, nay đã là tu hành giả tám Mệnh Cách. Chỉ là dọc theo con đường này bọn hắn toàn ôm đùi đại gia, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Chương 1818 Trở về Thái Hư

Mạnh Trường Đông thì chậm hơn, chỉ có hai Mệnh Cách, nhưng như vậy hắn đã rất thoả mãn rồi. Triệu Hồng Phất sáu Mệnh Cách, bốn huynh đệ Khổng Văn đến từ thanh liên giới cũng có tu vi chín và mười Mệnh Cách.

Hiểu rõ ràng thực lực tổng thể của Ma Thiên Các, Lục Châu hài lòng gật đầu.

Lịch luyện trong bí ẩn chi địa hơn một trăm năm, nếu tính cả thời gian tu luyện trong Trấn Thọ Thung thì mọi người còn bỏ ra nhiều hơn thế, đây xem như là hồi báo lớn nhất đối với bọn hắn.

“Con đường tu hành mênh mông, các ngươi phải cố gắng không ngừng.”

Đám người khom người.

“Tu hành tại chỗ mấy ngày, sau đó lại xuất phát.”

“Vâng.”

Đám người Ma Thiên Các tản ra tìm chỗ tu hành.

Lục Châu ngồi khoanh chân dưới gốc cây đại thụ. Từ khi tấn thăng thành thánh, hắn còn chưa có thời gian quan sát lam pháp thân.

Khi giao thủ với Mạnh Chương, lam pháp thân hấp thu lôi điện còn nhiều hơn năng lượng lôi điện ở Bạch Tháp. Hiện tại lam pháp thân có ba Mệnh Cách, không có Mệnh Cách Chi Tâm thì làm sao tấn thăng?

Ông ——

Lam pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện, Lục Châu lập tức kinh ngạc thốt lên: “Thập nhất diệp?”

Hắn còn tưởng mình bị hoa mắt, đưa tay lên dụi dụi một phen. Quả nhiên vẫn là thập nhất diệp.

“Chuyện gì xảy ra?”

Dựa theo trình tự tấn thăng tu vi của kim liên, sau khi khai mười hai Mệnh Cách mới khai thập nhất diệp, mà lam pháp thân mới ba Mệnh Cách đã trực tiếp đi tới bước này.

Lục Châu không khỏi lo lắng. Nếu hắn gặp vấn đề tu hành như Lam Hi Hoà thì thảm rồi.

Lục Châu thử nghiệm khống chế lam pháp thân làm ra các loại động tác, phát hiện không có gì khó khăn, thậm chí còn có vẻ dễ dàng hơn, động tác cũng càng thêm tinh tế tỉ mỉ.

Hắn lại thử nghiệm tốc độ kiếm cương, phát hiện lam pháp thân điều động kiếm cương tự nhiên hệt như người bình thường, đồng thời kỹ xảo và lực lượng đã tăng lên nhiều.

Hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nghĩ tới đây, Lục Châu đột nhiên minh bạch. Lam pháp thân không bị thọ mệnh ràng buộc, vốn chính là tự do thân, vì thế nó cũng không bị các đạo tu hành thông thường trói buộc!

“Thì ra là như thế.”

Lục Châu đột nhiên hiểu được vì sao tự do thân lại bị Thái Hư gọi là tà ma ngoại đạo, đồng thời cũng hiểu ‘phương pháp tránh thoát ràng buộc’ mà Giảng Đạo Chi Điển nhắc tới là gì.

“Chẳng lẽ lam pháp thân thật sự chính là phương pháp giải quyết ràng buộc?”

Thiên địa ràng buộc chính là nan đề từ thiên cổ đến nay, khiến biết bao tu hành giả, kể cả người trong Thái Hư cũng phải tuân thủ.

Lục Châu nhìn lam pháp thân đầy tán thưởng: “Ma Thần, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào mà lại nghiên cứu ra đạo tu hành đặc thù như thế?”

Người người đều có thể chỉ trích Ma Thần, chỉ riêng Lục Châu là không được. Bởi vì từ khi hắn trở thành chủ nhân của Ma Thiên Các, năng lực của hắn không cách nào tách rời với thần thông Thiên thư và lam pháp thân.

Mà năng lượng ẩn chứa trong thần thông Thiên thư cực chính, cực thuần, làm gì có chút ma khí nào?

“Cái gì là ma?” Lục Châu không khỏi lắc đầu.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khác. “Lực lượng Thiên Tướng có nguồn gốc từ Thiên Thư Tam Quyển, mà bây giờ vẫn chỉ mới mở tới Địa tự quyển. Lam pháp thân là một bộ phận của Thiên thư, vậy Hệ thống là từ đâu tới?”

Trong này tất ẩn chứa rất nhiều liên hệ. Mỗi khi nghĩ tới việc này, Lục Châu đều cảm thấy bức thiết muốn đột phá tới Chí Tôn.

“Thôi, việc cấp bách trước mắt là xác định lam pháp thân có vấn đề hay không.”

Lục Châu lấy ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm đặt vào Mệnh Cung của lam pháp thân.

Két.

Thấy Mệnh Cách Chi Tâm khảm vào rất thuận lợi, Lục Châu cũng gật đầu nhẹ nhõm. Điều này cũng có nghĩa là lam pháp thân không bị các quy tắc tu hành hạn chế.

Nếu vậy, lam pháp thân được khảm toàn Mệnh Cách Chi Tâm của thánh thú hoặc thánh hung thì sẽ mạnh tới mức nào?

Suy nghĩ lớn mật này khiến hai mắt Lục Châu trở nên thâm thuý. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, điều này không có khả năng thực hiện nha.

Thấy lam pháp thân khai Mệnh Cách thuận lợi, Lục Châu lấy pháp thân kim liên ra quan sát.

Hạn mức cao nhất trong Mệnh Cung vẫn là hai mươi sáu Mệnh Cách, không hề được tăng lên. Lục Châu khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ còn có hai cơ hội.”

Nếu hai viên Mệnh Cách Chi Tâm cuối cùng không thể gia tăng hạn mức cao nhất cho Mệnh Cung, vậy thì đời này Lục Châu chỉ có thể dừng lại ở hai mươi sáu Mệnh Cách.

Lục Châu thu hồi pháp thân kim liên, lấy Thẻ Ngẫu Nhiên ra. “Sử dụng.”

[Ting — thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 2.]

“Quả là như thế.”

Hệ thống luôn có tính dự báo, khi Lục Châu cần thứ gì đó nó sẽ hỗ trợ đưa ra vật phẩm tương ứng. Ngay cả Vô Lượng Thôi Diễn cũng có năng lực dự báo, Hệ thống có được lực lượng này cũng không lạ.

Cộng thêm hai tấm trước đó, Lục Châu đã có bốn tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, còn thiếu năm tấm.

Xét thấy sắp phải đối mặt với Đại Uyên Hiến, nhất định phải có át chủ bài trong tay, Lục Châu bèn mặc niệm:

“Từ Diên Nhi, xuất sư.”

[Ting — đệ tử Từ Diên Nhi thoả mãn điều kiện xuất sư, ban thưởng 10.000 điểm công đức.]

[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên, sử dụng thẻ này sẽ ngẫu nhiên nhận được đạo cụ trân quý.]



Lục Châu không chú ý đến đủ loại thông báo đi kèm sau đó, tiếp tục mặc niệm: “Lạc Thời m, xuất sư.”

[Ting — đệ tử Lạc Thời m thoả mãn điều kiện xuất sư, ban thưởng 10.000 điểm công đức.]

[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên, sử dụng thẻ này sẽ ngẫu nhiên nhận được đạo cụ trân quý.]



Đến đây, thập đại đệ tử đều đã xuất sư.

Chẳng biết tại sao, nghe tiếng thông báo đầy máy móc của Hệ thống, trong lòng Lục Châu lại cảm thấy có chút mất mát thất lạc.

Hắn khẽ thở dài một tiếng. Đệ tử bái sư… cuối cùng cũng có một ngày phải xuất sư.

[Ting — thập đại đệ tử toàn bộ xuất sư. Hiệu quả của Lương Sư Ích Hữu bị huỷ bỏ, hiệu quả của Vạn Thế Sư Biểu bị huỷ bỏ, điểm thưởng khi dạy dỗ đồ đệ bị huỷ bỏ…]

[Ban thưởng một tấm Thẻ Thăng Cấp.]

[Ban thưởng một phần Thiên Thư Khai Quyển, có thể thu hoạch được một loại thần thông Thiên thư.]

[Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến mới: Trở về Thái Hư.]
Chương 1819 Thần thông đại na di

“Trở về Thái Hư?”

Lục Châu cau mày đọc lên. Hắn vốn định xem miêu tả của nhiệm vụ chính tuyến, đáng tiếc ngoài bốn chữ khô khốc kia ra thì không còn miêu tả nào khác.

Lục Châu lắc đầu, lãnh đạm nói: “Mặc kệ có trở về Thái Hư hay không, lão phu cũng phải đến đó một chuyến.”

Hắn tắt giao diện Hệ thống đi, cầm trên tay hai tấm Thẻ Ngẫu Nhiên.

“Sử dụng.”

[Ting — thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 2.]

“Sử dụng.”

[Ting — thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 2.]

Mí mắt Lục Châu giần giật. Còn thiếu đúng một tấm, thật khiến người ta khó chịu.

Hiện tại chỉ còn cách rút thưởng. Thẻ này không cách nào mua từ thương thành, mà Lục Châu ghét nhất chính là rút thưởng!

Lần nào cũng liên tục nghe một câu “cảm ơn đã tham gia rút thưởng”, đầu óc hắn ông ông không còn suy nghĩ được gì, cực kỳ không thoải mái.

“Thôi vậy, lão phu nhịn ngươi.”

Lục Châu bắt đầu rút thưởng. Điểm may mắn tích luỹ càng lúc càng nhiều.

Ba ngày sau.

Trên bầu trời Đại Uyên Hiến có một đàn cự thú bay ngang khiến đám người Ma Thiên Các bị đánh thức.

Lục Châu còn đang không ngừng lẩm bẩm: “Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 9.999 điểm may mắn, ban thưởng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 1.]

Rốt cuộc cũng xong.

Lục Châu đờ đẫn lấy ra chín tấm thẻ, lại mua bốn tấm Thẻ Kết Hợp. Đầu tiên hắn kết hợp thành ba tấm thẻ cường hoá sơ cấp, sau đó lại tiếp tục kết hợp lên bản cường hoá cao cấp.

[Ting — thu hoạch được một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo bản cường hoá cao cấp.]

Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ hoàn toàn mới, giữa trung tâm thẻ là một hình bát quái màu vàng kim, bên trên khắc hoạ một loại phù văn hết sức quen thuộc —— chính là hình ảnh của Công Đức Thạch mà hắn từng nhìn thấy trong Giảng Đạo Chi Điển.

“Cơ Thiên Đạo chỉ là cửu diệp… Như vậy tấm thẻ này rốt cuộc có lực lượng đạt tới cấp bậc gì?”

[Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo bản cường hoá cao cấp: thu hoạch được trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong vòng 30 phút.]

[Nhắc nhở: Thẻ này chỉ có thể kết hợp một lần.]

Đúng là keo kiệt.

Lục Châu nghĩ tới thẻ Miễn Dịch Sát Thương và Một Kích Chí Mạng bản cao cấp đều có giới hạn số lần tạo thành, hiện tại Ngũ Trọng Kim Thân chỉ còn dùng được một lần.

Nếu hắn dùng mất tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cao cấp ở Đại Uyên Hiến, vậy sau này tiến vào Thái Hư sẽ không còn át chủ bài. Xem ra phải cân nhắc thật kỹ vấn đề này.

“Thẻ Hàng Cách đã vô hiệu đối với đẳng cấp thánh nhân trở lên.”

Nghĩ tới đây, Lục Châu không chút do dự tốn 476.000 điểm công đức để mua chín tấm Miễn Dịch Sát Thương và bốn tấm Thẻ Kết Hợp, sau đó hợp thành một tấm Ngũ Trọng Kim Thân.

Cảm thấy át chủ bài đã đủ dùng, Lục Châu thoả mãn gật đầu, cất kỹ hai tấm thẻ cực kỳ trân quý.

Thấy lam pháp thân vẫn đang thuận lợi khai Mệnh Cách, Lục Châu lấy Thẻ Thăng Cấp và Thiên Thư Khai Quyển ra.

Hiển nhiên Thẻ Thăng Cấp là chìa khoá để Hệ thống tiến lên quyền hạn cao hơn, Lục Châu cũng sẽ có cơ hội lấy được Thiên tự quyển. Nhưng thời gian thăng cấp sẽ rất dài, bây giờ đoàn người đang ở Đại Uyên Hiến, không thích hợp thăng cấp.

“Sử dụng Thiên Thư Khai Quyển.”

Thiên Thư Khai Quyển hoá thành từng điểm tinh quang, dung nhập vào cơ thể Lục Châu.

Trong đầu Lục Châu bắn ra từng tự phù Thiên thư, chúng không ngừng di chuyển loạn trong não hải, cuối cùng sắp xếp thành một chuỗi tự phù.

“Đây là thần thông gì?” Lục Châu hiếu kỳ, bèn mặc niệm tự phù.

Vù.

Hắn cảm giác được có một cỗ năng lượng rung động, sau đó lập tức biến mất.

“Hả?” Ngoài ra chẳng có cảm giác gì khác.

Lục Châu mở mắt ra, phát hiện lúc trước mình ngồi quay mặt về hướng đông, bây giờ đã quay về hướng tây.

“Thay đổi vị trí?”

Bình thường khi lên tới bát diệp, tu hành giả đều có thể thi triển đại thần thông na di, kỳ thực loại này là do tốc độ của người thi triển quá nhanh nên mới đánh lừa thị giác.

Đến Thiên Giới Bà Sa trở lên, tu hành giả có thể đánh phá các loại quy tắc trói buộc, cảnh giới chân nhân thông qua không gian và thời gian biến ảo mà tạo thành hiệu quả na di, thuấn di, nhưng trên thực tế đều cần bản thân tự mình “di động”.

Nhưng khi Lục Châu thi triển thần thông Thiên thư này, rõ ràng cảm giác khác biệt với loại “di động” ở trên.

Tựa như nó mới chính là thuấn di thật sự.

“Thử lại xem.”

Lần này Lục Châu thôi động lực lượng Thiên Tướng rồi mặc niệm khẩu quyết.

Vù.

Lục Châu xuất hiện trên một mảnh đất trống, nhìn thấy Chư Hồng Cộng đang nằm ngủ say sưa trước mặt, miệng chép chép, bên khoé môi còn chảy nước bọt.

“Đồ hỗn trướng!”

Chư Hồng Cộng giật mình ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không thấy một bóng người nào.

Hắn đưa tay lên dụi mắt, sau đó vỗ ngực thở phào một tiếng: “Mịa, hù chết ta, còn tưởng là sư phụ đến chứ.”

. . .

Lục Châu đã trở về chỗ cũ, trong lòng kỳ quái không thôi.

“Sao lại biến về rồi?”

Thần thông hình như vẫn chưa đủ ổn định.

Sau đó, Lục Châu luyện tập và thử nghiệm rất nhiều lần, rốt cuộc kết luận là do hắn chưa lĩnh ngộ thuần thục thần thông Thiên thư.

Sử dụng càng nhiều lực lượng Thiên Tướng thì di chuyển càng xa.

Nắm giữ phương thức hoạt động cơ bản, Lục Châu ngồi xếp bằng, bắt đầu chuyên tâm lĩnh hội Thiên thư.

Một ngày sau.

Két.

Thanh âm thanh thuý truyền tới, Lục Châu mở mắt nhìn về phía lam pháp thân.

Mệnh Cách thứ tư đã thuận lợi hình thành, trên Mệnh Cung bằng phẳng có bốn khu vực Mệnh Cách đang toả ra quang hoa đẹp mắt.

Lục Châu hài lòng gật đầu, thầm nghĩ: “Xem ra không hề bị ảnh hưởng.”

Lam pháp thân không bị trói buộc về thứ tự trước sau giữa khai Mệnh Cách và khai diệp.

Hiện tại nó là pháp thân thập nhất diệp bốn Mệnh Cách, thực lực chân chính tương đương với mười Mệnh Cách, lại thêm lực lượng Thiên Tướng thì không kém gì chân nhân.

. . .

Nghỉ ngơi vài ngày, Lục Châu lại triệu tập đoàn người Ma Thiên Các tiếp tục phi hành đến Đại Uyên Hiến.

Bay suốt ba ngày ba đêm, bọn hắn mới thoát ra khỏi rừng cây ngàn dặm và đến khoảng đất trống trải, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Thiên Khải Chi Trụ.
Chương 1820 Thẻ Chí Tôn

Đại Uyên Hiến nằm trên một ngọn đồi khổng lồ, xung quanh là vách núi cheo leo hiểm trở, mây mù lượn lờ, hung thú bay tới bay lui xung quanh như đang tuần tra. Trông nó khá giống Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than, chỉ khác là rộng lớn hơn vạn lần, khí thế ngút trời.

“Đây… là Đại Uyên Hiến?” Nhan Chân Lạc mấp máy môi, tán thưởng vô cùng.

Khổng Văn lẩm bẩm: “Không ngờ có một ngày ta đến được Đại Uyên Hiến… đời này đáng giá!”

Đám người Ma Thiên Các đều có suy nghĩ này, kể cả Lục Châu.

Thân là người xuyên không, Lục Châu tiếp thu tri thức giáo dục hiện đại, Địa Cầu cũng có rất nhiều nơi khiến người thán phục, nhưng so sánh với nơi này thì lại chẳng là gì.

Đoàn người đáp xuống một ngọn núi nằm trong dãy núi non trùng điệp, là một nơi rất thích hợp để ẩn thân. Đứng từ đây có thể quan sát được Đại Uyên Hiến.

Diệp Thiên Tâm đứng trên đầu Thừa Hoàng, nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ đằng xa, bỗng lên tiếng: “Mọi người có cảm thấy Đại Uyên Hiến phát ra ánh sáng không?”

Hắc sắc mê vụ vờn quanh không trung, nhưng xung quanh Thiên Khải Chi Trụ lại có rất ít mê vụ, thậm chí còn có tia sáng từ trên trời rọi xuống.

Thấy cảnh này, Minh Thế Nhân hừ lạnh một tiếng: “Đoan Mộc thánh nhân đã nói, thủ hộ giả ở Đại Uyên Hiến có thể là thượng cổ thánh hung. Loại hung thú cao tầng như bọn chúng sao lại cam nguyện bị nhân loại giẫm lên đầu? Nhưng nhìn cảnh này mới biết, hẳn bọn hắn đã sớm cấu kết với nhau, làm đủ việc xấu.”

Đám người gật đầu. Bốn vị trưởng lão đang quan sát tới chân Thiên Khải Chi Trụ bỗng nói: “Đó là cái gì?”

Nơi đó có rất nhiều cự nhân cao mười trượng, làn da xám xịt như tảng đá, mái tóc đỏ rực, sau lưng có màu xanh biếc, mỗi cự nhân đều có ba cái đầu mọc ngang hàng dàn thành một đường thẳng.

“Một trong sáu dị tộc, tộc người Tam Thủ.” Tần Nại Hà đáp.

“Đúng vậy, chính là tộc Tam Thủ. Trước đó chúng ta đã huỷ diệt tộc Quán Hung, không ngờ tộc Tam Thủ lại xuất hiện ở chỗ này.”

“Sư phụ, chúng ta nên làm gì đây?” Đám người nhìn về phía Lục Châu.

Đại Uyên Hiến nằm trên cao nguyên vững như tường đồng vách sắt, tuỳ tiện xông vào e là cửu tử nhất sinh.

Lục Châu đứng chắp tay sau lưng nhìn về phía Đại Uyên Hiến, không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc, tựa như hắn đã từng tới đây. Có lẽ vì Cơ Thiên Đạo khi trước đã thi triển thủ đoạn kỳ diệu nào đó để cướp đi hạt giống Thái Hư nên hắn mới sinh ra cảm giác này.

Lục Châu quay đầu nói với mọi người: “Những người khác chờ ở nơi này, không được đến gần Đại Uyên Hiến. Diên Nhi đi cùng vi sư.”

Tiểu Diên Nhi vừa hưng phấn vừa khẩn trương gật đầu. Những người còn lại thì khom người tuân mệnh.

Hải Loa bỗng nói: “Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi cùng người…”

Lục Châu nhìn nàng: “Đại Uyên Hiến cực kỳ nguy hiểm, ngươi thật sự muốn đi cùng?”

“Xin sư phụ đồng ý.” Hải Loa quỳ xuống nói.

Lục Châu thở dài một tiếng: “Ngươi vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ trong bí ẩn chi địa, Lạc Tuyên nuôi ngươi lớn. Theo quan điểm của vi sư, bí mật về thân thế của ngươi không cần biết cũng được. Nhưng mà… nếu ngươi đã khăng khăng một mực như vậy, vi sư sẽ tôn trọng quyết định của ngươi.”

Trên đời này thứ khó nói rõ ràng nhất chính là quan hệ máu mủ.

Hải Loa dập đầu xuống đất: “Tạ ơn sư phụ.”

Lục Châu nói: “Trong tay Diệp Thiên Tâm có một khối ngọc phù truyền tống, nếu có nguy hiểm, các ngươi phải lập tức rời đi.”

“Vâng.” Diệp Thiên Tâm đáp.

Cân nhắc tới điểm đặc thù của Bạch Trạch, mà Đại Uyên Hiến rất có thể có thánh hung, Lục Châu quyết định để nó ở lại đây.

Mang theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, Lục Châu đạp không bay về phía Đại Uyên Hiến, hai đồ đệ bay theo sau lưng hắn.

Ba người bay thẳng một đường, khi đến gần khu vực Đại Uyên Hiến, đám người Tam Thủ bên dưới đã phát hiện ra ba thầy trò, lập tức ngẩng đầu nhìn.

Ánh mắt đám người Tam Thủ loé lên tựa như phát hiện con mồi, ai nấy đều bắt đầu ném đá lên không trung.

“Sư phụ, hình như bọn hắn không biết bay.” Tiểu Diên Nhi cười nói.

Thân pháp nàng linh động, rất dễ dàng tránh thoát được đá vụn. Tốc độ phi hành của ba người cũng rất nhanh.

Đám người Tam Thủ kêu lên ô ô a a, âm thanh vang vọng tới chân trời. Nghe được tiếng kêu, đám hung thú ở quanh Thiên Khải Chi Trụ bắt đầu chậm rãi hội tụ.

Tiểu Diên Nhi lo lắng nói: “Sư phụ, chúng ta bị phát hiện rồi.”

“Theo sát vi sư.”

“Vâng.”

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa theo sát hai bên trái phải. Lục Châu thi triển thần thông đại na di vừa học được, lực lượng Thiên Tướng bao phủ cả ba người. Vù.

Thân ảnh biến mất!

Đám người Tam Thủ bên dưới ngơ ngác nhìn lên không trung rồi nhìn quanh quẩn, không rõ người đã biến đi nơi nào. Bầy hung thú vừa kéo tới cũng bay vòng vòng tìm kiếm, sau đó mộng bức tại chỗ.

Đám người Ma Thiên Các đứng trong khe núi đều tròn mắt kinh ngạc.

“Các chủ vừa thi triển đại thần thông sao?”

“Không giống lắm, đại thần thông thuật sẽ không vô duyên vô cớ biến mất như thế.”

“Chẳng lẽ là thời gian tĩnh chỉ?”

“Có thể.”

Lục Châu có được Thời Chi Sa Lậu, bọn hắn cho rằng đây là tác dụng của nó cũng rất bình thường.

Cùng lúc đó.

Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã xuất hiện dưới chân Đại Uyên Hiến. Trước mặt ba người là một ngọn núi đen như mực trông như tường thành, mà phía bên kia ngọn núi lại thấp thoáng có tia sáng rọi vào.

Ba người nhìn quanh.

Đúng lúc này, một cự nhân tộc Tam Thủ cao tới ngàn trượng bước ra khỏi bóng tối, ba đầu sáu mắt nhìn chằm chằm vào Lục Châu, ba cái miệng há ra, trầm giọng nói:

“Kẻ dám đến gần Đại Uyên Hiến đều phải chết!” Nói xong, cự nhân vung cánh tay quét về phía Lục Châu.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa khẩn trương tới cực điểm. Lục Châu lạnh nhạt nhìn cự nhân, thản nhiên lấy tấm ngọc bài của Bạch Đế giơ ra.

Cự nhân Tam Thủ lập tức dừng tay, trừng mắt nhìn tấm ngọc bài trong tay Lục Châu với vẻ phức tạp.

Lục Châu hừ một tiếng: “Còn không mau dẫn lão phu vào Đại Uyên Hiến?”

“Chết đi ——” Cự nhân rít lên một tiếng, vung tay đánh tới.

“? ? ?”

Lục Châu lại lần nữa thi triển thần thông đại na di, mang theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa xuất hiện ở phía sau cự nhân Tam Thủ, tung ra một chưởng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom