• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1431-1435

Chương 1431

Theo lý thuyết, vừa khai tám Mệnh Cách chưa lâu đã khai tiếp Mệnh Cách thứ chín sẽ tạo thành tệ nạn “đốt cháy giai đoạn”. Nhưng bây giờ tình huống đặc thù, chỉ có thể chấp nhận. Đương nhiên làm thế thì thống khổ Lục Châu phải tiếp nhận sẽ lớn hơn bình thường rất nhiều.

Lục Châu lựa chọn một lúc, cuối cùng quyết định đặt Mệnh Cách Chi Tâm vào ô Thiên Phủ Bảo Toàn.

Xoẹt ——

Rõ ràng là Mệnh Cách Chi Tâm lạnh buốt, nhưng khi tiếp xúc với Mệnh Cung lại nóng cháy như kim loại bị nung đỏ, cảm giác thiêu đốt lập tức càn quét khắp đại não.

Lục Châu không kịp đề phòng, suýt chút nữa đã đau đến hét lên.

Cũng may hắn làm người hai đời, lại có hai pháp thân làm nền tảng nên còn chống chịu được. Nếu đột nhiên ngất xỉu thì không chỉ khai Mệnh Cách thất bại mà còn huỷ đi Mệnh Cách Chi Tâm.

Lục Châu rất nhanh đã thích ứng được, lặng lẽ thôi động Thái Huyền chi lực để hoá giải thống khổ.

. . .

Cùng lúc đó, Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đứng trên lưng Thừa Hoàng quan sát phong cảnh trong bí ẩn chi địa.

Ngoài tầng mây đen dày đặc mang lại cảm giác áp bách và tuyệt vọng của ngày tận thế thì chẳng còn gì khác. Không có ngày đêm, không có bốn mùa, không có nắng ấm.

Thừa Hoàng ngoan ngoãn nằm im dưới đất.

“Sư tỷ, tỷ có cảm thấy nơi này mới là nơi nhân loại sinh tồn trước đây không?” Hải Loa đột nhiên hỏi.

Diệp Thiên Tâm mỉm cười đáp: “Bí ẩn chi địa rộng lớn vô bờ, hơn xa các giới khác. Lời muội nói cũng rất có khả năng.”

“Nhưng nơi này lại quá ác liệt, ngày ngày nếu không có cuồng phong thì cũng là mây đen mờ mịt, mưa gió sấm sét… vì sao lại như thế chứ?”

“Ta cũng không biết… tiểu sư muội, muội nhớ nhà rồi sao?”

Đối với Hải Loa, “nhà” là một định nghĩa vô cùng trầm trọng.

Từ khi nàng có ký ức, nàng đang trôi dạt trên bờ biển, bị người người đòi đánh đòi giết. Nàng mặc quần áo rách rưới, ăn quả dại trong rừng, dùng trời làm chăn, dùng đất làm giường —— Nàng vốn không có nhà.

Cho đến khi gặp sư phụ, được sư phụ đưa về Ma Thiên Các, được mọi người quan tâm chăm sóc, nàng không còn bị người khác bắt nạt, cũng không cần lẩn trốn khắp nơi, sống tha phương cầu thực. Đối với nàng mà nói, Ma Thiên Các chính là nhà.

Cho dù Lạc Tuyên, mẹ nuôi của nàng, nói rằng nàng đến từ bí ẩn chi địa, bí ẩn chi địa mới là nhà nàng… nhưng Hải Loa không hề cho là như vậy.

Nhà là nơi tránh gió tránh mưa, có thể trở về bất cứ lúc nào, có những thứ thuộc về nàng. Bí ẩn chi địa không thể gọi là nhà.

“Ma Thiên Các mới là nhà của muội.” Hải Loa nói.

Diệp Thiên Tâm đi tới sờ đầu nàng, mỉm cười nói: “Ừ.”

Đảo mắt đã hai ngày trôi qua.

Trong sơn động.

Lục Châu nhìn chằm chằm Mệnh Cách Chi Tâm trong Mệnh Cung. Thống khổ suốt hai ngày đã làm hắn quen thuộc.

Cũng may đây là viên Mệnh Cách thứ ba sau khi vượt qua Mệnh Quan, nếu không thống khổ sẽ còn gia tăng gấp mấy lần.

Xoẹt ——

Mệnh Cách Chi Tâm hoàn toàn chìm hẳn vào Mệnh Cung, cơn đau lập tức ập đến. Lục Châu vội vàng mặc niệm thần thông Thiên thư để Thái Huyền chi lực bao bọc toàn thân, giảm đi thống khổ phần nào.

Nhìn vào khu vực Mệnh Cách, Lục Châu phất tay. “Thu!”

Viên Mệnh Cách Chi Tâm bay ra ngoài.

Khu vực lõm vào trên Mệnh Cung bắt đầu tạo thành vòng xoáy, không ngừng hấp thu sinh mệnh của hắn.

Lục Châu gật đầu, cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn hai.

Lần trước dùng Thanh Thiền Ngọc, Lục Châu có hơn tám ngàn năm thọ mệnh, dư sức cho Mệnh Cung hấp thụ. Hắn yên tâm cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm, nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Ngô nằm trong khu vực bí ẩn khuất giữa ba ngọn sơn phong, buồn chán nhìn xung quanh.

Bình thường giờ này nó đã ra ngoài tìm một ít hung thú nhỏ yếu để chơi đùa… nhưng bây giờ nó chỉ có thể nằm chờ ở đây.

Soạt ——

Đoan Mộc Sinh đột nhiên ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, đầu óc một mảnh trống không tựa như vừa ngủ một giấc thật dài.

“Tỉnh rồi à?” Lục Ngô nói.

Đoan Mộc Sinh giật mình nhảy dựng lên, theo bản năng cầm lấy Bá Vương Thương.

“Lại là ngươi?” Đoan Mộc Sinh nói.

“Ngươi đã nhập ma. Sư phụ ngươi có đến… từ giờ trở đi… ngươi ở lại nơi này.”

“Sư phụ?” Đoan Mộc Sinh nghi hoặc hỏi.

Thế là Lục Ngô hao mất nửa canh giờ mới kể lại xong chuyện phát sinh trên Hồ Tâm đảo. Lục Ngô nói năng vẫn chưa hoàn toàn lưu loát, vì trước đó nó không dùng ngôn ngữ của nhân loại để nói chuyện với nhiều người.

Sau khi rõ ràng chân tướng, Đoan Mộc Sinh mới thả Bá Vương Thương xuống đất nói: “Sư phụ ta đang ở đây?”

“Lão tặc… lấy Mệnh Cách Chi Tâm của ta đi rồi… đã hứa sẽ trở lại.”

“Lão tặc?” Đoan Mộc Sinh chỉ tay về phía Lục Ngô, “Lục Ngô, ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dám vũ nhục gia sư, ta và ngươi không đội trời chung.”

Phụt ——

Lục Ngô phun ra một đoàn khí. Cuồng phong thổi Đoan Mộc Sinh lui về sau mấy bước.

“Thiếu chủ, ngươi có biết… hắn hại ta… thảm cỡ nào không?” Lục Ngô trợn trừng mắt nói.

“Vậy cũng không được!”

“Không phân thị phi!!” Lục Ngô mắng.

Đoan Mộc Sinh liếc nó một cái. “Ngươi đã gọi ta là thiếu chủ thì nên phục tùng mệnh lệnh của ta! Ta lệnh cho ngươi không được vũ nhục gia sư!”

“Lão tặc, lão tặc, lão tặc…” Lục Ngô không thèm nghe lời, càng lặp đi lặp lại mấy từ này.

“. . .”

Đoan Mộc Sinh vừa bực mình vừa bất đắc dĩ.

Hắn đánh không lại Lục Ngô, lại không ra lệnh cho nó được, đúng là chẳng còn biện pháp nào. Hắn bèn xoay người bay về phía ngọn sơn phong.

Lục Ngô bỗng nói:

“Ngươi tôn sư của ngươi… ta nhớ thù của ta… Không đứng ở vị trí của ta… thì đừng khuyên ta thiện.”

Đoan Mộc Sinh vốn không biết ăn nói, chỉ có thể im lặng.

Hầy! Đến một con súc sinh hắn cũng không cãi nổi. Nhưng không thể không nói, Lục Ngô nói rất có lý nha.

Thấy tình trạng của Đoan Mộc Sinh đã khá hơn nhiều, Lục Ngô nhớ đến bộ thương pháp kia, không khỏi suy nghĩ, phải làm sao mới truyền thụ được bộ thương pháp kia cho hắn nhỉ?

“? ? ?”

Mà thú hoàng như ta sao lại thành cu li cho người khác rồi?!

Tức chết thú mà!

Oanh! Cự trảo vỗ mạnh xuống đất.

Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn nó: “Ngươi làm gì thế?”

“Không liên quan đến ngươi!”

Lục Ngô xem như đã nhìn ra, Đoan Mộc Sinh là kẻ ngu trung, muốn duy trì quan hệ với hắn thì không thể luôn miệng nhắc tới thù hận với Lục Thiên Thông.
Chương 1432

Lại trôi qua hai ngày.

Lục Châu nhìn thấy khu vực đại Mệnh Cách đã được lấp đầy một nửa.

Hắn vừa định nhắm mắt tiếp tục tham ngộ Thiên thư ——

[Ting — đệ tử Ngu Thượng Nhung ngưng tụ thập nhất diệp, thành công khai phá ra đạo tu hành mới, ban thưởng 10.000 điểm công đức.]

[Ngu Thượng Nhung đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư không?]

[Đệ tử sau khi xuất sư nhập thế sẽ cung cấp cho sư phụ điểm thưởng nhiều hơn.]

“Hả?” Lục Châu kinh ngạc.

Trước đó khi Ngu Thượng Nhung khai thập nhất diệp không thấy thông báo gì… sao bây giờ lại xuất hiện?

“Xuất sư.”

[Ting — đệ tử Ngu Thượng Nhung thành công xuất sư.]

[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên. Khi sử dụng thẻ này sẽ được ban thưởng ngẫu nhiên một thẻ đạo cụ quý hiếm.]

[Sau khi Ngu Thượng Nhung xuất sư, có được tư cách khai sơn lập phái, truyền đạo thụ nghiệp, hạn mức đồ tôn: ba người.]

[Dạy dỗ Ngu Thượng Nhung sẽ không thu hoạch được điểm công đức.]

Lục Châu vung tay, Thẻ Ngẫu Nhiên xuất hiện.

“Sử dụng.”

[Ting — thu hoạch được một tấm Thẻ Thái Huyền, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 100.]

Tim Lục Châu đập rộn ràng. Hắn biết rõ uy lực của Thẻ Thái Huyền, lập tức cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, áp lực do bí ẩn chi địa mang tới cũng biến mất hơn phân nửa.

“Vì sao bây giờ lão nhị mới xuất sư?”

Lục Châu tràn ngập nghi ngờ, bèn mặc niệm thần thông Thiên thư. Lam đồng nở rộ, hình ảnh xuất hiện ——

“Lão bát, tu vi đệ tịnh tiến không ít, nhưng còn chưa nắm giữ được tinh tuý của quyền pháp Cửu Kiếp Lôi Cương. Chỉ dựa vào man lực rất dễ bị người khác vượt cấp khiêu chiến.” Ngu Thượng Nhung nói.

Ngu Thượng Nhung chính là điển hình của việc vượt cấp khiêu chiến. Tam diệp giết lục diệp, lục diệp giết thất diệp, thập nhất diệp giết Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách.

Chư Hồng Cộng thì ngược lại. Hắn chính là kiểu người dễ dàng bị người khác vượt cấp đánh. Thật là xấu hổ.

Chư Hồng Cộng che má phải đang sưng húp, sờ sờ đôi mắt gấu mèo, uỷ khuất nói: “Đệ đã biết… Nhị sư huynh, đệ nghỉ ngơi chút có được không?”

“Người biết hổ thẹn mới càng thêm dũng cảm. Đệ chẳng những không hổ thẹn mà còn thêm khiếp nhược là sao?” Ngu Thượng Nhung nhíu mày nói.

Phịch!

“Đệ sai rồi!” Chư Hồng Cộng uỷ khuất vô cùng, vội quỳ xuống nói.

Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn sang Minh Thế Nhân. “Lão tứ, đệ thì sao?”

Minh Thế Nhân cũng mặt mũi bầm dập, sờ sờ gò má, ui da một tiếng rồi đáp:

“Đúng là rất đau, nhưng mà đây đều là vết thương nhỏ, thể hiện rõ ràng kiếm thuật của nhị sư huynh vô cùng tinh xảo, kỹ nghệ siêu quần, đặc biệt là một chiêu kim hoàn lợi nhận hợp nhất kia thật khiến người bội phục. Nhị sư huynh rốt cuộc đã ngộ ra một bộ kiếm đạo hoàn toàn thuộc về mình.”

Chư Hồng Cộng: “?”

Minh Thế Nhân lườm Chư Hồng Cộng một cái, “Đồ ngốc, nhìn ta làm gì?”

Chư Hồng Cộng uỷ khuất cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì, thì ra người ta đã sớm nghĩ ra câu chữ, không như mình… Nhìn chút cũng không cho, đúng là không có thiên lý.

Ngu Thượng Nhung mặc kệ bọn hắn nói cái gì, nhìn Minh Thế Nhân răn dạy:

“Lão tứ, kiếm thuật của ta vẫn còn rất sơ sài, còn cần Quy Nguyên Kiếm Quyết phối hợp mài giũa. Ta cần có đối thủ ngang tay để đề thăng kiếm đạo. Lời của đệ vừa rồi đã đả động lòng ta, đoạn thời gian tiếp theo, phiền đệ cùng ta luận bàn để đề thăng kiếm đạo.”

Minh Thế Nhân: “?”

Phốc ——

Chư Hồng Cộng nhịn không được bật cười, lập tức dùng hai tay che miệng mình. Âm thanh đột ngột im bặt.

Hai đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm vào hắn tựa như có ngàn vạn con kiến đang bò trên sống lưng.

“Một mình lão tứ không đủ. Sau này hai đệ cùng ta đối chiêu đi.”

Nói xong, Ngu Thượng Nhung xoay người rời khỏi Diễn Võ trường.

“. . .”

“Tứ sư huynh, đừng nhìn đệ như vậy mà… Đệ là người vô tội!” Chư Hồng Cộng rưng rưng nói.

“Không được, không thể tiếp tục như thế, phải đi tìm đại sư huynh thôi!”

Minh Thế Nhân đứng lên, hư ảnh nhoáng một cái, biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Lục Châu thu hồi thần thông, lâm vào suy nghĩ.

Hệ thống phán định Ngu Thượng Nhung xuất sư là bởi vì hắn lĩnh ngộ được một loại kiếm đạo mới?

Ngu Thượng Nhung đã sớm đạt tới cảnh giới vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo, hắn có tao nghệ kiếm đạo rất cao, phù hợp với pháp thân không kim liên.

Như vậy… Chư Hồng Cộng làm sao mà xuất sư?

Con hàng này đến Cửu Kiếp Lôi Cương cũng không luyện xong, sống được đến bây giờ toàn nhờ ôm đùi đồng môn và sư phụ.

Khó nha!

Lục Châu lại nhìn 100 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Món đồ này rất hữu dụng vào thời điểm then chốt, lại không tăng giá, là điểm có lương tâm duy nhất của Hệ thống.

Lần này có Thẻ Thái Huyền, nhất định phải giữ cho lâu cho kỹ mới được, đừng có cầm chưa nóng tay đã phải móc ra.

Lục Châu nhìn về phía Mệnh Cung, lúc này việc hấp thu thọ mệnh đã tiến vào giai đoạn trung kỳ, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

- 100 ngày.

- 200 ngày.

. . .

Lại mười ngày trôi qua.

Bên bờ Hồ Tâm đảo.

Diệp Vô Thanh và Diệp Thành trở về, nhìn quang cảnh băng phong quanh hồ, không khỏi cảm khái mấy tiếng.

“Lục Ngô quả nhiên đã đổi chỗ.” Diệp Thành nói.

“Nó không ngu, đương nhiên sẽ đổi chỗ. Nếu chúng ta nhờ Diệp gia đến chi viện thì không kịp nữa rồi. Từ vị trí phù văn thông đạo đến đây, dù là chân nhân cũng phải mất cả tháng.” Diệp Vô Thanh nói.

Trải qua một thời gian tịnh dưỡng, thương thế của hai người đã phục hồi gần hết.

“Chẳng trách Diệp ca lại muốn tìm liệp đội U Linh.”

“Liệp đội U Linh quanh năm du tẩu trên lưỡi đao, hẳn là có thể đuổi tới Hồ Tâm đảo trong vòng một tháng.”

“Nhưng mà như vậy chẳng phải chúng ta đang nhường thú hoàng cho bọn hắn sao?”

“Lục Ngô có bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, bọn hắn nể mặt Diệp gia sẽ cho chúng ta một viên… Hơn nữa, đệ cho rằng mục tiêu của ta là Lục Ngô sao?”

Trong đầu Diệp Vô Thanh tái hiện lại cảnh tượng Đoan Mộc Sinh phóng lên tận trời, trên thân toả ra quang mang vừa xanh vừa tím.

“Cái gì?” Diệp Thành mộng bức hỏi.

“Đến lúc đó đệ sẽ biết.” Diệp Vô Thanh bay đến bên hồ, từ trong ngực lấy ra một tấm phù chỉ.

Phù chỉ hoá thành đom đóm, bay lên không trung.

“Đây là… Truy Ấn Phù?” Diệp Thành kinh ngạc nói.
Chương 1433

“Đúng vậy, trước khi đến bí ẩn chi địa, ta đã đổi mấy món bảo vật thành mấy tấm Truy Ấn Phù. Lục Ngô tuy thông minh nhưng rất khó thanh trừ khí tức do bản thân lưu lại trên đường lẩn trốn. Đây cũng là lý do ta khăng khăng muốn quay lại đây trong vòng mười lăm ngày.”

Tấm Truy Ấn Phù kia tựa như đom đóm lập loè, bắt giữ khí tức còn lưu lại trên không trung.

“Nguyên khí trong bí ẩn chi địa rất phức tạp, khí tức chỉ lưu lại cao nhất nửa tháng, sau đó sẽ bị hoàn cảnh ác liệt thanh tẩy.” Diệp Vô Thanh giải thích.

“Vậy Lục Ngô hẳn phải biết nhân loại có biện pháp truy tung nó, nó không sợ bị tìm tới sao?”

“Người có thể nắm chắc thắng được Lục Ngô chỉ có chân nhân. Huống hồ cũng có khi Truy Ấn Phù xảy ra sai lầm, bắt nhầm khí tức dẫn tới tìm sai phương hướng, việc này cũng phải xem vận khí.” Diệp Vô Thanh tăng tốc đuổi theo Truy Ấn Phù, bổ sung thêm một câu. “Hy vọng nó không chạy quá xa.”

Hai người một đường lao nhanh, Truy Ấn Phù đã bay đi thật xa.

“Diệp ca, ta không hiểu, nếu chỉ có chân nhân mới thắng được Lục Ngô, vậy thì liệp đội U Linh không có chân nhân, làm sao đối phó được thú hoàng?” Diệp Thành nghi hoặc hỏi.

“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Liệp đội U Linh toàn một đám liều mạng, bọn hắn quanh năm đi liệp sát Mệnh Cách thú trong bí ẩn chi địa, không phải là một đoàn đội bình thường. Bọn hắn có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, khả năng phối hợp rất xuất sắc, là một trong ba liệp đội mạnh nhất bí ẩn chi địa. Hơn nữa Lục Ngô đã bị cao thủ thần bí của kim liên giới đánh bị thương, khả năng giết được nó cũng tăng cao, đủ để bọn hắn mạo hiểm một lần.”

“Ta và đội trưởng Tào Chiết Xuân của liệp đội U Linh có duyên gặp mặt mấy lần, người này cực thích mạo hiểm, có thực lực ít nhất mười lăm Mệnh Cách.”

Nói đến đây, hắn nhìn sang Diệp Thành: “Chúng ta không cần làm gì cả, lại có được một viên Mệnh Cách Chi Tâm, cớ sao không làm?”

“Diệp ca thật trâu!” Diệp Thành giơ ngón cái lên tán thưởng.

Diệp Vô Thanh cố tình ém đi tin tức về Đoan Mộc Sinh, cho dù là huynh đệ, hắn cũng không nhắc tới một lời.

Đó chính là hạt giống Thái Hư… chí bảo có thể nghịch thiên cải mệnh.

Hai người phi hành suốt một canh giờ.

Diệp Vô Thanh rốt cuộc nhìn thấy Truy Ấn Phù dừng lại giữa không trung.

Diệp Thành mừng rỡ nói: “Nó đang ở gần đây.”

Diệp Vô Thanh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, thấp giọng nói: “Đừng cho rằng Lục Ngô ngu ngốc. Nó thông minh không khác gì con người.”

“Vâng.”

Diệp Vô Thanh vung tay, Truy Ấn Phù biến mất, hai người bay thấp xuống.

“Thu liễm khí tức. Phía trước có ba toà sơn phong, nếu ta là Lục Ngô nhất định cũng chọn nghỉ ngơi ở chỗ này. Địa hình khó bị phát hiện, lại có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Hắn hạ xuống đất, áp tai xuống mặt đất nghe ngóng, cứ thế giữ tư thế này trong suốt một canh giờ.

Bên tai bỗng truyền đến tiếng động trầm đục.

Diệp Vô Thanh đứng dậy nói: “Đúng là ở chỗ đó.”

“Diệp ca, làm sao huynh biết?” Diệp Thành kinh ngạc hỏi.

“Âm thanh, lực đạo, kinh nghiệm.”

Diệp Thành bội phục nói: “Diệp ca, huynh thật siêu!”

Diệp Vô Thanh lắc đầu nói: “Một phía này chưa đủ, chúng ta phải đi vòng quanh để xác định vị trí của nó.”

Hai người lại tốn thêm nửa canh giờ để bay đến một vùng bình địa. Diệp Vô Thanh lại dùng phương pháp cũ lắng nghe mặt đất.

Lần này chờ đợi còn lâu hơn lần trước. Diệp Thành mất kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Diệp ca, có khi nào Lục Ngô lại rời đi không?”

“Suỵt ——”

Kiên nhẫn là phẩm chất quan trọng nhất của một tên thợ săn. Diệp Vô Thanh rất kiên nhẫn chờ đợi thêm nửa canh giờ.

Oanh!

Đại địa truyền đến âm thanh trầm đục. Hai mắt Diệp Thành trợn to, lộ vẻ vui mừng, nhưng Diệp Vô Thanh lại ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng.

Khi bọn hắn vừa định đứng lên, một tiếng hú bỗng vang lên.

U —— ——

“Hả?” Hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Ở bên kia.”

Diệp Vô Thanh nói, tức tốc bay về phía một dãy sơn mạch. Diệp Thành đuổi theo, thở hồng hộc nhìn về phía trước.

“Không cần đi tiếp, phía trước là thú vương.” Diệp Vô Thanh chỉ tay vào đám hung thú cỡ nhỏ xung quanh, “Thú vương có ý thức lãnh địa, một khi nó tiến vào nơi nào sẽ xua đuổi đám hung thú nhỏ yếu khác đi. Đệ nhìn xem…”

Trong rừng, trên sườn núi và cả lục địa xung quanh đều có dã thú đang bỏ chạy.

“Quá may mắn, chúng ta đi giết nó nào!” Diệp Thành nói.

“Không được.” Diệp Vô Thanh lắc đầu, “Khoảng cách quá gần, rất dễ kinh động Lục Ngô. Mục tiêu của chúng ta là Lục Ngô, không phải thú vương.”

“…Đáng tiếc.” Diệp Thành thở dài.

“Chúng ta qua bên kia truyền tin cho liệp đội U Linh.”

“Được.”

Hai người cùng bay về hướng tây.

Cùng lúc đó.

Hải Loa kỳ quái chỉ vào Thừa Hoàng nói: “Sư tỷ, Thừa Hoàng đang lớn lên kìa!”

Thể tích Thừa Hoàng đang lớn dần lên, nó cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng u u khe khẽ.

Diệp Thiên Tâm cười nói: “Nói đúng hơn là nó đang khôi phục. Khi mới gặp Thừa Hoàng ở Nguyệt Quang lâm địa, thân thể nó khổng lồ vô cùng, chúng ta chỉ nhỏ bằng lỗ mũi nó thôi. Vì ta mà nó phải hy sinh một phần Mệnh Cách Chi Tâm, thu nhỏ lại thân thể. Nguyên khí tại bí ẩn chi địa có vẻ rất thích hợp để hung thú khôi phục tu vi, nó đang khôi phục rất nhanh.”

Thừa Hoàng khẽ gật đầu.

Hải Loa nói: “A, Thừa Hoàng đang nói mấy ngày nay nó ăn quá nhiều tiểu hung thú, bây giờ ngán thịt rồi.”

Diệp Thiên Tâm vuốt ve đầu nó nói: “Kiên nhẫn một chút, chúng ta sẽ không ở đây lâu, nháo ra động tĩnh lớn không tốt.”

Thừa Hoàng uỷ khuất nằm bẹp xuống đất.

Trong sơn động.

Mệnh Cung của Lục Châu đang trong trạng thái xoay tròn. Có lẽ vì sắp kết thúc quá trình khai Mệnh Cách, Lục Châu cũng không còn cảm thấy đau đớn nhiều.

. . .

Ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Trên ngọn sơn phong.

“Diệp ca, liệp đội U Linh sắp đến chưa?” Diệp Thanh sốt ruột hỏi.

“Đừng gấp, bọn hắn sẽ đến thôi.”

“Nhưng lỡ như Lục Ngô lại chạy thì phải làm sao?”

“Nó đã ở đây ít nhất nửa tháng… Nếu muốn đi thì đã đi rồi. Hơn nữa ta còn có Truy Ấn Phù.” Diệp Vô Thanh đáp.

“Vâng.”

Hắn vừa dứt lời, phía đường chân trời bỗng xuất hiện mấy chục tên tu hành giả đang bay lướt tới. Tốc độ phi hành của bọn hắn cực nhanh.
Chương 1434

“Đến rồi.” Diệp Vô Thanh vui vẻ nói.

“Đây chính là liệp đội U Linh?” Diệp Thành cau mày, “Có phải là hơi ít người không?”

“Không sao đâu, bấy nhiêu là đủ rồi.”

Diệp Vô Thanh vừa nói xong, một giọng nói truyền vào tai hai người ——

“Diệp Vô Thanh, sao ngươi lại mang theo cái thứ vướng víu không biết tốt xấu thế này? Hợp tác kiểu gì?”

Từng đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người.

Liệp đội U Linh có khoảng bốn mươi người cả nam lẫn nữ, bọn hắn không mặc trường bào như các tu hành giả khác mà mặc trang phục rất kỳ dị, có người mặc đồ lộ tay lộ chân, có người mặc áo sát nách, cũng có người chỉ mặc áo khoác khoe ra phần ngực.

Bọn hắn có một điểm chung, chính là bên khoé mắt đều vẽ một ký hiệu hình U Linh Khô Lâu.

“Để Tào huynh chê cười… đây là Diệp Thành, huynh đệ của ta, ta mang hắn tới để mở mang tầm mắt.” Diệp Vô Thanh chắp tay nói.

Người vừa lên tiếng chính là đội trưởng liệp đội U Linh, Tào Chiết Xuân.

Diệp Thành bị hắn nhìn chằm chằm, xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

Một nữ tử đứng phía sau phun ra cọng cỏ trong miệng, cười nói: “Chà, là một chú chim non chưa trải sự đời… Có muốn tỷ tỷ giúp ngươi phá giới không?”

Lời này khiến Diệp Thành mặt đỏ tới mang tai.

“Phó Nguyễn Đông, chỗ này không thích hợp để làm bậy đâu.” Diệp Vô Thanh nói.

“Đùa một chút thôi mà…” Nữ tử tên Phó Nguyễn Đông huýt sáo một tiếng, trêu ghẹo Diệp Thành.

Tào Chiết Xuân nói thẳng vào vấn đề: “Lục Ngô đang ở đâu?”

Diệp Vô Thanh đáp: “Tào huynh, ta đã đưa các vị đến địa phương này, nếu ngay cả việc này cũng phải hỏi ta thì ta sẽ hoài nghi năng lực của các vị đó.”

Tào Chiết Xuân cười ha hả nói: “Thú vị. Tào mỗ thích tính cách này của ngươi… Tam đệ, bộc lộ tài năng.”

Trong đám người có một nam tử gầy gò yếu ớt bước ra, hắn dùng hai ngón tay kẹp vào môi dưới, khẽ thổi.

Chiếp —— ——

Âm thanh tản ra bốn phương tám hướng.

“Ngươi…” Diệp Thành kinh hãi thốt lên.

“Chim non, đây là tiếng kêu gọi bầy của chim mái, đám súc sinh này sẽ không nhận ra là do nhân loại giả giọng. Nhìn đi, bầy chim trống đã chịu hết nổi rồi.”

Trong rừng cây, không ít phi cầm bay vút lên. Nam tử lấy phù chỉ ra, phù chỉ sáng lên.

Lát sau, nam tử chỉ về phía ba ngọn sơn phong, nói: “Chậc chậc, đúng là biết trốn.”

“Bội phục, bội phục. Có thể dùng âm công để khống chế phi cầm, thiên hạ không mấy người làm được.”

“Quá khen.” Nam tử gầy ốm nói, “Ngươi chỉ nói đúng một nửa. Nếu cái gì cũng bị ngươi nhìn ra thì liệp đội chúng ta còn đi săn cái rắm.”

Tào Chiết Xuân vung tay nói: “Thực hiện kế hoạch một, đi thôi!”

“Vâng.”

Bốn mươi người bay về phía ba ngọn sơn phong. Liệp đội U Linh có kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú, lộ tuyến phi hành cẩn trọng vô cùng. Mỗi người bay về một hướng xác định như thể đã được phân công kỹ lưỡng.

“Bọn họ đang làm gì thế?” Diệp Vô Thanh tò mò nói.

Tào Chiết Xuân đứng sóng vai bên cạnh hắn, giải thích đơn giản:

“Đối phó với thú hoàng, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ. Nhị đệ ta am hiểu bố trí trận pháp, sẽ tranh thủ thời gian bố trí đại trận. Tam đệ ta tinh thông thú ngữ và âm công, hắn lo việc câu thông với hung thú xung quanh và hỗ trợ tác chiến. Tứ muội ta là đại thần xạ thủ…”

Tào Chiết Xuân nói đến đây, nữ tử kia lập tức quay đầu lại nháy mắt với hai huynh đệ Diệp Vô Thanh.

“. . .”

Trong bí ẩn chi địa có lưu truyền một cách nói, ngươi có thể không biết danh tiếng của các vị chân nhân, nhưng nhất định phải biết sự tích của liệp đội U Linh.

Nhóm tinh anh của liệp đội U Linh gồm có bốn người: lão đại kiêm đội trưởng Tào Chiết Xuân, lão nhị Từ Trọng Hạ là trận pháp sư, lão tam Dư Vấn Thu là ngự thú sư, lão tứ Phó Nguyễn Đông là đại thần xạ thủ.

Trừ bốn người này, liệp đội còn có những nhân tài khác thân mang tuyệt kỹ. Đám người này tính cách trương dương, phóng đãng không chịu trói buộc, mỗi người một vẻ, nhưng đều có một đặc điểm chung là —— thích mạo hiểm.

Sau một lúc lâu, lão tam Dư Vấn Thu bay trở về nói:

“Lão đại, đã xác nhận Lục Ngô đang nghỉ ngơi giữa ba ngọn núi. Ngoài ra còn có hai tin tức tốt, một tin tức xấu. Lão đại muốn nghe tin nào trước?”

“Tin tức tốt.” Tào Chiết Xuân đáp.

“Tin tốt thứ nhất là, Lục Ngô đang bị thương, thực lực đại giảm. Tin tốt thứ hai là, phía bắc có một con thú vương. Lão đại, lần này chúng ta phát tài!” Diệp Vô Thanh cười híp mắt nói.

Tào Chiết Xuân gật đầu cười:

“Vậy còn tin tức xấu?”

“Tin xấu là… thú vương có chủ nhân. Nghĩa là quanh đây còn có tu hành giả khác.” Dư Vấn Thu nói.

Tào Chiết Xuân sờ sờ cằm suy nghĩ.

Dám du tẩu trong bí ẩn chi địa, tuyệt không phải người bình thường. Bọn hắn cách thú hoàng không xa, một khi triển khai hành động, chắc chắn sẽ kinh động đến đối thủ.

Mạo hiểm không có nghĩa là không cẩn thận.

“Cho người theo dõi, đừng đả thảo kinh xà.”

“Vâng.” Dư Vấn Thu lập tức bay đi.

Đúng lúc này, Lục Ngô đột ngột đứng lên, thân thể nó cao ngất nhập vào trong mây.

“Chuẩn bị động thủ.” Tào Chiết Xuân nói.

“Lão đại, đã chuẩn bị xong.”

Tào Chiết Xuân vung tay, đám tu hành giả bay về phía khu vực nằm giữa ba toà sơn phong.

Oanh ——

“Đó là cái gì?”

Lúc này bọn hắn mới nhìn thấy trên đỉnh đầu Lục Ngô có một người, tay cầm thương đâm ra vô số thương cương.

Lục Ngô vung trảo chụp người đó một phát, người đó rơi xuống đất đánh thịch một cái.

Tào Chiết Xuân trừng mắt nói: “Có người đi trước chúng ta một bước? Động thủ!”

“Vâng!”

Thợ săn dù kiên nhẫn cỡ nào, nhưng khi nhìn thấy con mồi bị người khác cướp cũng không tránh khỏi có chút xao động vội vàng.

Đám người lập tức bao vây sườn núi, lăng không quan sát.

Hình ảnh trước mắt khiến Tào Chiết Xuân khó có thể tin nổi. Hắn nhìn thấy bên trong cự trảo của Lục Ngô có một người đang bị nó đè xuống, không thể động đậy.

Mà Lục Ngô thì đã phát hiện ra bọn hắn, đang nhìn cả liệp đội bằng ánh mắt tràn đầy sát khí.

“Nhân loại… đáng ghét!” Trong mắt Lục Ngô hiện ra hung quang.

Tào Chiết Xuân cao giọng nói: “Lục Ngô, chỉ có thể trách ngươi không may.”

“Chỉ bằng… các ngươi?”

Cho dù là chân nhân tới, Lục Ngô cũng có thể đánh một trận. Đám người nhãi nhép này dựa vào cái gì mà dám gây chiến với nó?
Chương 1435

Tào Chiết Xuân lắc đầu nói: “Tiểu đội U Linh, ngươi có nghe nói tới không?”

Lục Ngô nhấc chân lên.

Đoan Mộc Sinh lăn tròn một vòng rồi đứng dậy, phủi bụi bặm trên người, ngẩng đầu nhìn không trung nói: “Đều cút cho ta.”

Tuy Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô không quá vừa ý nhau, nhưng nhìn Đoan Mộc Sinh đứng ngăn trước mặt nó, dáng người thẳng tắp, tay cầm Bá Vương Thương, vì nó mà đuổi địch nhân đi, Lục Ngô có chút sửng sốt… Trên người hắn quả thật có bóng dáng của Đoan Mộc Điển!

Tào Chiết Xuân kỳ quái nói: “Huynh đệ, một mình ngươi không đối phó nổi Lục Ngô, chẳng bằng đôi bên hợp tác.”

“Cái gì mà hợp tác? Nghe không hiểu lời ta à?”

Đoan Mộc Sinh đạp đất, phóng thẳng lên thiên không, thương cương bạo phát, vọt tới trước mặt Tào Chiết Xuân.

“Lão đại!” Đám người kinh hô.

Ầm!

Một thanh sắc Tinh Bàn đột nhiên xuất hiện ngẳn trở, đẩy lùi Đoan Mộc Sinh. Người vừa ra tay là Từ Trọng Hạ.

“Thật không biết tốt xấu. Đợi Lục Ngô xé xác ngươi ra, chúng ta lại động thủ!”

Đám người gật đầu.

Đoan Mộc Sinh rốt cuộc cũng nghe hiểu. Hắn đáp xuống đỉnh đầu Lục Ngô, toàn thân toả ra khí tức uy nghiêm, tử long trên cánh tay ẩn hiện quang mang, nhàn nhạt nói: “Lục Ngô.”

“Thiếu chủ, xin phân phó.”

“Giết!”

“Được.” Lục Ngô lập tức đạp mạnh chân xuống đất, tung người nhảy lên tầng mây.

Oanh!

Tào Chiết Xuân nhướng mày quát: “Thú hoàng đã nhận chủ?! Lui, tất cả mọi người nghe lệnh, lui lại ——”

Ngay cả Diệp Vô Thanh cũng bị tiếng xưng hô này làm cho kinh sợ. Thế gian này không có bao nhiêu người có thể hàng phục thú hoàng.

Đoan Mộc Sinh trông chẳng có bao nhiêu bản lĩnh… chẳng lẽ bởi vì hạt giống Thái Hư trên người hắn?

Diệp Vô Thanh mang theo Diệp Thành lui lại, trong lòng không ngừng mặc niệm, tuyệt đối đừng bại lộ khí tức Thái Hư của ngươi!

Thừa Hoàng rơi xuống. Giữa không trung, hàn khí phô thiên cái địa đánh xuống.

Tào Chiết Xuân đã lui lại ngàn mét, trong tay xuất hiện một quyền trượng dài một thước. Hắn cắm quyền trượng xuống đất, thanh cương bộc phát.

Hàn ý cường đại bị thanh cương xung kích, giảm đi một nửa uy lực.

Diệp Vô Thanh quay đầu nhìn Tào Chiết Xuân, trong lòng thầm nghĩ, thì ra là thế, thế nhân đều nói Tào Chiết Xuân rất lợi hại, hoá ra hắn là tu hành giả am hiểu trị liệu.

Lục Ngô từ trên trời rơi xuống, chín cái đuôi quét ngang sơn phong.

Oanh! Cự thạch bắn ra tứ phía.

Từ Trọng Hạ cười nói: “Vào chỗ!”

Bốn mươi tên tu hành giả cấp tốc lui lại. Hàn ý chỉ khiến quanh thân bọn hắn có thêm một tầng sương lạnh, không đủ ngăn cản động tác.

Tất cả tu hành giả vào chỗ, từng người đều huýt sáo ra hiệu.

“Tứ muội.”

“Đến đây!”

Đại thần xạ thủ Phó Nguyễn Đông nhảy lên không trung, kéo động tiễn cương. Vô số tiễn cương xuất hiện đầy trời phá không bay về phía Lục Ngô.

Lục Ngô lại lần nữa phóng lên tầng mây. “Bò sát đáng ghét!”

Vô số băng truỳ từ trên mây phóng xuống. Đám tiễn cương của Phó Nguyễn Đông đều bị cản lại.

Có mấy người bị băng truỳ bắn trúng cương khí hộ thể, phun ra máu tươi.

Đoan Mộc Sinh lăng không lao xuống, hư ảnh loé lên đánh thẳng về phía nữ thần xạ thủ.

Phó Nguyễn Đông liếc mắt khinh thường: “Tu vi cỡ này làm sao thuần phục được Lục Ngô?”

Nàng ta cấp tốc nâng cung lên, kéo động tiễn cương!

Mấy chục đạo tiễn cương bức lui Đoan Mộc Sinh. Hai tay hắn run lên, tử long xao động bất an.

Lục Ngô thấy vậy, lập tức há miệng ra hít một hơi. Đoan Mộc Sinh bị nó hút trở về.

“Chúng ta đi!” Lục Ngô ý thức được thực lực của nó đang hao tổn một nửa, tiếp tục chiến đấu không phải là hành vi sáng suốt. Nó nhảy lên không trung định rời đi…

Từ Trọng Hạ bỗng cười nói: “Đang chờ ngươi đây.”

Hắn phát ra tín hiệu. Đám tu hành giả xung quanh lập tức vào vị trí. Trận pháp phát sáng lên.

Trong tay mỗi người bọn hắn có một mảnh trận bố, đạo văn trên đó nở rộ quang mang, bốn phía lập tức xuất hiện một tấm lưới bao trùm toàn khu vực.

Lục Ngô không thèm để ý, trực tiếp nhảy lên.

Oanh!

Tấm lưới bị kéo dãn ra, có mấy tu hành giả thổ huyết bắn ngược ra sau.

Tào Chiết Xuân lập tức huy động quyền trượng. Thanh sắc cương ấn vây lấy đám người bị thương, cấp tốc chữa trị.

Diệp Vô Thanh nhìn mà kinh hãi.

Đây chính là điểm cường đại của liệp đội U Linh. Không phải vì năng lực của từng người mạnh mẽ, mà vì khả năng phối hợp của bọn hắn phi thường hoàn mỹ, đặc biệt là khi có một đội trưởng siêu cấp vú em. Cho dù Lục Ngô không bị thương cũng không có khả năng thoát khỏi đám người này.

Đám tu hành giả được chữa trị nói: “Tạ ơn lão đại.”

Tào Chiết Xuân cười đáp: “Tấn công.”

Ông ông ông…

Bốn mươi đạo thanh sắc Tinh Bàn xuất hiện. Trên không trung, Phó Nguyễn Đông cũng gọi ra Tinh Bàn. Nàng điên cuồng kéo động tiễn cương bắn vào Lục Ngô, khiến nó tâm phiền ý loạn.

Lục Ngô rơi trở lại khu vực giữa ba toà sơn phong.

“Phong bế!” Từ Trọng Hạ kinh hỉ hô lên.

Bốn mươi tu hành giả lập tức đến gần, trận bố trong tay sáng lấp lánh, tấm lưới bắt đầu phong bế toàn bộ không trung.

Trong phương viên mấy ngàn mét hoá thành màn đêm đen kịt.

Diệp Vô Thanh kinh ngạc nói: “Hắc Thiên Ma Trận?”

“Ngươi cũng có chút kiến thức.” Tào Chiết Xuân nói.

Hắc Thiên Ma Trận có lực phòng ngự không quá cường đại, nhưng có thể phong bế không gian trong một khoảng thời gian, khiến người trong trận mất đi phương hướng, tầm nhìn, thậm chí đến khí tức cũng khó nắm bắt được.

“Lục Ngô, ở trong đại trận này, ngươi vĩnh viễn không tìm được lối ra, có tin không?” Tào Chiết Xuân nói.

Lục Ngô phẫn nộ gầm rú, âm công chấn động tứ phương.

Tào Chiết Xuân hạ lệnh: “Ngoan cố chống cự, để xem ngươi chống được bao lâu. Mọi người thoả thích phát huy đi.”

“Tuân lệnh.”

Đám tu hành giả bắt đầu tấn công Lục Ngô không chút kiêng kỵ. Kiếm cương, đao cương, chưởng ấn toàn bộ đánh tới.

Lục Ngô ở trong trận tựa như bị choáng váng đầu óc, dựa vào phòng ngự cường đại để chống chọi lực tấn công, cứ thế duy trì suốt nửa canh giờ.

Phó Nguyễn Đông lơ lửng trên không trung, nhìn Lục Ngô và Đoan Mộc Sinh nói:

“Tiểu Lục Ngô, tỷ tỷ giải quyết chủ tử của ngươi trước.”

Tiễn cương xuất hiện, vạch phá bầu trời bay về phía Đoan Mộc Sinh. Lục Ngô há miệng phun Đoan Mộc Sinh ra.

Ầm!

Tiễn cương bắn trúng cằm nó. Lục Ngô bị đau lui lại một bước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom