• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1121-1125

Chương 1121 Vô đề

Thẩm Tất nghiêm giọng nói: “Nhớ cho kỹ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói.”

“Hầy… Vậy tên họ Lục này nên làm thế nào?”

“Không biết.” Thẩm Tất thở dài rồi nói thêm, “Cứ nói Mệnh Cách thú bị thế lực khác cướp đi.”

“Chẳng lẽ chúng ta lại bị thương vô ích?”

“Trước khác nay khác, trước đó ta định hướng Hắc Tháp nghị hội chĩa đầu mâu vào tên họ Lục, nhưng thực lực của hắn quá mức đáng sợ, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn.”

Hắc Ngô Vệ: “. . .”

Đau ở trong tim nè!

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu và Tư Vô Nhai bay về phía Đông Lâm sơn mạch. Đế Giang rất nhanh đã đuổi kịp. Không bao lâu sau hai thầy trò đã thấy đám tu hành giả đang ngoan ngoãn đứng đợi tại chỗ.

Vừa thấy Lục Châu, mấy ngàn tu hành giả lập tức khom người hô: “Bái kiến tiền bối.”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thành công khai thập diệp xong cũng chạy đến.

Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, xuất hiện trước mặt tam đại tông môn. Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ và Từng Diễn lộ vẻ xấu hổ. Mạc Hành Lộ dẫn đầu nói:

“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm. Chúng ta xin thỉnh tội với tiền bối.”

“Thỉnh tội?” Lục Châu quét mắt nhìn ba người.

“Là do chúng ta có mắt không tròng, nếu biết ngài chính là Lục tiền bối, cho dù chúng ta gan to bằng trời cũng không dám tranh Mệnh Cách Chi Tâm với ngài!” Từng Diễn khẩn trương nói.

Lục Châu thản nhiên đáp: “Lão phu vốn là người phân rõ phải trái, trong ba viên Mệnh Cách Chi Tâm này đúng là có hai viên do hai đồ nhi của lão phu dẫn tới. Còn viên này thuộc về các ngươi.”

Lục Châu nói xong, xoè tay ra. Mệnh Cách Chi Tâm của Tê Cừ xuất hiện toả ra quang mang lấp lánh thu hút sự chú ý của mọi người.

Gâu gâu gâu! Cùng Kỳ nhìn thấy cũng sủa vang. Đám người Ma Thiên Các không khỏi nhìn nó một cái.

Lục Châu đưa viên Mệnh Cách Chi Tâm đến trước mặt Từng Diễn.

Từng Diễn vội vàng quỳ xuống nói: “Không không không, thứ này không thuộc về chúng ta mà đều là do đồ đệ của ngài dẫn tới.”

“Thật sao? Có thể dẫn tới ba con Mệnh Cách thú sao?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.

Từng Diễn vội đáp: “Chuyện gì cũng không có tuyệt đối, mặc dù Mệnh Cách thú có ý thức về lãnh địa nhưng Sơn Cao thú có đến hai con, rõ ràng là cùng nhau tiến tới. Đừng nói ba con, cho dù là năm bảy con cũng có khả năng. Trong lịch sử từng xuất hiện việc này, đồ nhi của ta còn chưa khai thập diệp xong, sao có thể đánh đồng với cao đồ của ngài.”

“Ngươi nói vậy thì lão phu yên tâm rồi. Vậy… lão phu sẽ mang đi cả ba viên Mệnh Cách Chi Tâm.” Lục Châu thoải mái ném ba viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Vu Chính Hải.

Từng Diễn vội vàng gật đầu: “Nên vậy, nên vậy… Vấn Thiên Tông cũng rất phân rõ phải trái.”

“Rất tốt… Chỉ là các đệ tử của ngươi hy sinh để giết Mệnh Cách thú xem như vô ích rồi.” Lục Châu thở dài.

“Đối phó với hung thú là chức trách của toàn nhân loại, nào có ai tránh được chuyện này. Đa tạ tiền bối đã quan tâm.” Từng Diễn đỏ mặt nói.

Lục Châu lúc này mới nhìn về phía Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử. “Các ngươi…”

“Lục tiền bối, chúng ta… chúng ta từng gặp mặt một lần rồi!” Mạc Hành Lộ nhắc lại chuyện ở Thiên Luân sơn mạch.

Lục Châu khẽ gật đầu. “Các ngươi cũng đang tìm Mệnh Cách thú?”

Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ xấu hổ gật đầu, nào dám nói một chữ ‘không’.

“Lão tiền bối, trên đời này chẳng ai là không muốn trở thành cường giả khai Mệnh Cách. Nếu ta nói không phải mới là kẻ dối trá! Mấy năm nay, hai môn phái chúng ta vẫn luôn tìm kiếm Mệnh Cách thú nhưng thật sự quá khó khăn!” Huyền Thành Tử than thở.

“Thành thật là ưu điểm của ngươi. Nếu ngươi không nói rõ ràng, lão phu mới cảm thấy chán ghét.”

Lục Châu vuốt râu nhìn về phía Đông Lâm sơn mạch. “Nếu đã bước vào thập diệp thì đừng vội vàng gấp gáp. Số lượng Mệnh Cách thú còn rất nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ có phần của các ngươi.”

Huyền Thành Tử vui mừng gật đầu:

“Có lời này của tiền bối thì ta yên tâm rồi. Trước đây Trùng Hư Quan mạo phạm tiền bối, chúng ta xin bồi tội với ngài.”

Lục Châu phất tay. “Bồi tội thì miễn đi, lão phu vốn là người nhân từ, không chấp mấy chuyện này.”

Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ và Từng Diễn vui mừng quá đỗi, lập tức khom người thật sâu. Khí độ này, lòng dạ này… chẳng trách có thể trở thành cao thủ Thiên Giới Bà Sa được người người kính ngưỡng.

Bọn hắn tự thấy hổ thẹn a!

Lục Châu đột nhiên thở dài: “Nếu có thể tìm được Hoả Linh Thạch thì tốt biết mấy.”

Ba người giật mình ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt mang gương mặt phiền muộn tang thương, hàng chân mày khẽ cau lại với vẻ bất đắc dĩ…

Mạc Hành Lộ hơi do dự một chút, sau đó cắn răng nói:

“Nếu Lục tiền bối không chê, Côn Lôn Chính Tông nguyện dâng lên một khối Hoả Linh Thạch.”

Từng Diễn và Huyền Thành Tử lập tức lên tiếng: “Chúng ta cũng nguyện ý dâng lên một khối Hoả Linh Thạch.”

Lục Châu kinh ngạc nhìn Mạc Hành Lộ: “Các ngươi có Hoả Linh Thạch?”

“Trong ngàn năm qua, đệ tử Côn Lôn Chính Tông tìm Mệnh Cách thú khắp nơi… Mệnh Cách thú không thấy đâu nhưng Hoả Linh Thạch thì tìm được một khối. Tài liệu này rất hiếm, nhưng phải đủ ba khối mới có thể sử dụng, chúng ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng giúp lão tiên sinh hoàn thành ước vọng.”

Từng Diễn và Huyền Thành Tử cũng nói theo: “Mạc tông chủ nói rất đúng. Chẳng bằng tặng cho tiền bối.”

“Làm vậy sao được?” Biểu tình trên mặt Lục Châu vô cùng ôn hoà, “Vô công không nhận lộc, như vậy đi, để ta đưa Mệnh Cách Chi Tâm của Tê Cừ cho các ngươi.”

“Không không không, chúng ta không cần Mệnh Cách Chi Tâm. Đây là Côn Lôn Chính Tông cam tâm tình nguyện dâng tặng Lục tiền bối. Nếu cần ngài hồi báo thì chúng ta quá không biết điều rồi. Mạc Hành Lộ quen biết Lục tiên sinh chính là tam sinh hữu hạnh, viên Mệnh Cách Chi Tâm này xin hãy lưu lại cho đệ tử ngài, bọn họ cần đến nó hơn chúng ta. Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để đi tìm Mệnh Cách thú…” Mạc Hành Lộ mỉm cười nói.

“Chuyện này…” Lục Châu do dự.

“Mời Lục tiên sinh nhất định phải thu nhận!” Mạc Hành Lộ khom người nói.

Huyền Thành Tử và Từng Diễn cũng khom người: “Xin lão tiền bối thu nhận!”
Chương 1122 Vô đề

Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Đã như vậy thì lão phu xin nhận. Các vị chỉ cần đưa Hoả Linh Thạch đến Thiên Vũ Viện là được.”

“Đa tạ Lục tiền bối!” Mạc Hành Lộ đứng lên, “Vậy bọn ta không làm chậm trễ ngài nữa. Trong vòng ba ngày Côn Lôn Chính Tông nhất định sẽ dâng Hoả Linh Thạch lên cho ngài.”

“Làm phiền rồi.”

“Sau này gặp lại.”

Trên mặt ba người tràn ngập vui mừng, sau đó dẫn theo mấy ngàn tu hành giả lăng không bay đi.

Minh Thế Nhân ẩn thân trong rừng, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, chỉ có thể lẩm bẩm một câu, gừng càng già càng cay nha!

Loảng xoảng ——

Bá Vương Thương rơi xuống đất thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Đoan Mộc Sinh vội vàng nhặt lên, ngượng ngùng gãi đầu nói:

“Sư phụ xử lý như vậy, ta còn hùng hùng hổ hổ cầm thương tới đây muốn đâm người ta… thật là ngại quá.”

“Không chiến mà thắng mới là lựa chọn tốt nhất.” Tư Vô Nhai nói.

Lục Châu cũng hơi quê, cáu giận gắt: “Nhiều chuyện.”

“Đồ nhi biết sai.” Tư Vô Nhai vội khom người.

Lúc này Lục Châu mới xoay người nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.

“Tình hình khai diệp thế nào rồi?”

Vu Chính Hải nở nụ cười, không nói một lời gọi ra pháp thân.

Ông ——

Một toà pháp thân kim liên cao hai mươi trượng xuất hiện trước mặt mọi người, Kim Diễm bốc lên, chỉ là màu sắc Kim Diễm không nồng đậm như của Lục Châu.

Đám người Ma Thiên Các không khỏi ước ao nhìn toà pháp thân thập diệp Nghiệp Hoả. Kim Diễm của Vu Chính Hải có màu vàng hơi nhạt, toả ra quang mang chói mắt, xinh đẹp động lòng người.

Vu Chính Hải đắc ý nhìn sang Ngu Thượng Nhung: “Nhị sư đệ, sư phụ hỏi nên ta mới gọi ra pháp thân, đệ chớ để ý.”

Ngu Thượng Nhung liếc hắn một cái đầy xem thường rồi thong dong chắp tay với sư phụ: “Đồ nhi cũng may mắn bước vào thập diệp.”

Âm thanh cộng hưởng vang lên, một toà pháp thân không kim liên sừng sững xuất hiện. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.

Bốn vị trưởng lão là tò mò nhất, lập tức tiến lại gần để quan sát kỹ hơn.

“Đại tiên sinh…”

“Hả?”

“Xin lỗi, nhường đường một chút.” Phan Ly Thiên, Lãnh La, Tả Ngọc Thư và Hoa Vô Đạo bước ngang qua người Vu Chính Hải.

“? ? ?”

Chỉ có Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ đến bên người Vu Chính Hải, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Đại sư huynh, ta tới xem pháp thân của huynh nè…”

“Đệ lăn qua một bên đi.” Vu Chính Hải phẩy tay.

“Được nha, đại sư huynh muốn ta lăn thế nào? Lăn về phía trước hay lăn ngược ra sau, lăn sang ngang cũng được…” Minh Thế Nhân đứng trên lưng Cùng Kỳ làm đủ tư thế.

Gâu gâu gâu…

“. . .”

Vu Chính Hải vuốt mặt, rõ ràng là thập diệp Nghiệp Hoả, vì sao lại cảm thấy bi thương thế này?

Sau đó hắn cũng quay đầu đi về phía Ngu Thượng Nhung, rốt cuộc thì pháp thân không kim liên sẽ như thế nào?

. . .

Bốn vị trưởng lão tỉ mỉ ngắm nghía biến hoá của pháp thân, Phan Ly Thiên không khỏi thán phục:

“Không ngờ không kim liên lại trông như thế này…”

“Lão thân cảm thấy rất đẹp.” Hai mắt Tả Ngọc Thư sáng lên.

Toà pháp thân thập diệp với mười mảnh liên diệp xoay tròn xung quanh, trông càng tự do và dễ chịu hơn là đứng trên toà kim liên.

Có lẽ vì đồng bệnh tương liên, cả bốn vị trưởng lão đều trảm kim liên để tu hành nên đặc biệt thích ngắm nhìn toà pháp thân không kim liên của Ngu Thượng Nhung.

Nếu là lúc bình thường, Ngu Thượng Nhung sẽ không gọi pháp thân ra cho người khác xem như thế, nhưng sư phụ đã có lệnh, hắn bèn khoanh tay đứng ở một bên, điềm nhiên như không có việc gì.

Một lát sau, Lãnh La hỏi:

“Nếu không có kim liên sẽ không có Mệnh Cung, cũng không tạo thành Mệnh Bàn và Tinh Bàn… Sau này làm sao khai Mệnh Cách?”

Đám người lập tức lườm Lãnh La một cái. Đang vui nói chuyện buồn làm cái gì? Nhưng lời đã nói ra cũng không thể thu hồi.

“Nhị sư huynh, không sao đâu, huynh không cần khai Mệnh Cách cũng có thể đánh giết đám người Thiên Giới Bà Sa không còn một manh giáp mà!” Tiểu Diên Nhi nhảy nhót đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cười nói.

Ngu Thượng Nhung vươn tay xoa đầu nàng mỉm cười: “Tiểu sư muội hiểu ta nhất.”

“Ta mới là tiểu sư muội mà nhị sư huynh… Ta nghe người ta nói huynh là người đầu tiên trảm liên thử đạo, chỉ riêng việc này thì huynh cũng đã là người tối cường.” Hải Loa cũng đi tới cạnh hắn.

Ngu Thượng Nhung cười một tiếng: “Lời của tiểu sư muội chạm đến đáy lòng ta. Có lời này của muội, có Thiên Giới Bà Sa hay không cũng đã làm sao? Con đường kiếm đạo mênh mông, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

Vu Chính Hải: “. . .”

Thôi, ai bảo ta là đại sư huynh, nhường hắn một chút vậy. Vu Chính Hải ngoan ngoãn thu hồi pháp thân.

Đúng lúc này, Tư Vô Nhai chợt nói: “Hiện tại chúng ta có ba viên Mệnh Cách trong tay, hay là để nhị sư huynh thử một lần xem sao?”

Soạt! Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Lục Châu, kể cả Ngu Thượng Nhung.

Lục Châu vừa vuốt râu vừa quan sát pháp thân không kim liên, sau đó vươn tay ra: “Mệnh Cách Chi Tâm.”

Vu Chính Hải dâng lên ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, Lục Châu cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Sơn Cao. “Thử cái này xem.”

“Vâng.”

Tất cả mọi người đều vô cùng hăng hái muốn nhìn xem pháp thân không kim liên sẽ khai Mệnh Cách như thế nào.

Ngu Thượng Nhung không quá để ý chuyện này, cũng chỉ là thử nghiệm khai Mệnh Cách mà thôi, so với việc trảm kim liên trước kia thì dễ dàng hơn nhiều. Ngu Thượng Nhung cầm Mệnh Cách Chi Tâm của Sơn Cao trong tay, thu nhỏ pháp thân lại để dễ bề quan sát.

Lục Châu nói: “Ngươi vừa bước vào thập diệp, có thể vững chắc cảnh giới thập diệp trước rồi khai Mệnh Cách sau cũng được. Tu vi càng nhiều thì việc khai Mệnh Cách sẽ càng dễ dàng, cũng chịu ít thống khổ hơn.”

Ngu Thượng Nhung đáp: “So với việc trảm liên, việc này không đáng nhắc tới.”

Lục Châu gật đầu. “Sơn Cao thú chú trọng tính phòng ngự và lực lượng. Muốn dung hoà hai loại thuộc tính này, chỉ có Liêm trinh văn võ Cách thuộc khu vực ‘Nhân’ là thích hợp nhất.”

Nói xong Lục Châu nhìn về phía bên dưới pháp thân. Chả có cái gì. Không có Mệnh Cung thì làm sao xác định vị trí Liêm trinh văn võ Cách?

Lục Châu bèn nâng tay, gọi ra liên toạ của chính mình.
Chương 1123 Vô đề

Ánh mắt tất cả mọi người lập tức sáng lên. Liên toạ của Các chủ là một đoá sen hoàn toàn nở rộ, mỗi mảnh liên diệp đều nở sung mãn thẳng tắp, khu vực Mệnh Cung có hình tròn, bên trong có điêu khắc mấy ô Mệnh Cách toả ra quang hoa.

“Nơi này chính là Liêm trinh văn võ Cách, thích hợp với các loại Mệnh Cách sơ đẳng.” Lục Châu nói.

Tư Vô Nhai giải thích thêm: “Mệnh Cách Chi Tâm sơ đẳng sẽ cung cấp từ 1.500 năm đến 1.800 năm thọ mệnh, trung đẳng thì từ 1.800 năm đến 2.000 năm, cao đẳng từ 2.000 năm đến 2.500 năm. Cao đẳng Mệnh Cách thường là của thú vương. Hơn hai ngàn năm trước hồng liên giới từng bị thú triều tấn công, trong đó có loài thú vương là một con chim ăn thịt người.”

Đám người gật đầu. Đoan Mộc Sinh hỏi: “Nhưng nhị sư huynh không có Mệnh Cung, làm sao khảm vào?”

Mọi người lại nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Bọn hắn không có chủ ý, mà cho dù có cũng không dám tuỳ tiện nêu ra. Những đề nghị vô tri thô thiển rất có thể sẽ khiến người khác sa vào vực sâu.

Ngu Thượng Nhung cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm đặt vào giữa hai bàn chân pháp thân.

Cạch! Mệnh Cách Chi Tâm rơi xuống đất.

Đám người bất đắc dĩ lắc đầu. Liên toạ không có, Mệnh Cách Chi Tâm biết ném vào đâu?

Ngu Thượng Nhung nhặt Mệnh Cách Chi Tâm lên, thử khảm nạm nó vào từng mảnh liên diệp đang xoay tròn. Nhưng ngoại trừ âm thanh phanh phanh va chạm ra thì không còn động tĩnh gì khác.

Đám người Ma Thiên Các trở nên lo lắng. Nếu thật sự không có cách nào khai Mệnh Cách thì một đời Kiếm Ma chẳng phải sẽ dừng bước ở thập diệp sao?

Lục Châu vừa vuốt râu vừa quan sát. Mười đồ đệ đều có hạt giống Thái Hư, nếu không thể tiến thêm một bước thì vô cùng đáng tiếc.

“Huynh thử khảm vào đan điền khí hải xem.” Tư Vô Nhai đề nghị.

Ngu Thượng Nhung lại thả Mệnh Cách Chi Tâm vào vị trí đan điền khí hải của pháp thân. Vẫn không có biến hoá nào.

Vốn không đặt nặng việc khai Mệnh Cách, nhưng thấy Mệnh Cách Chi Tâm không có chút động tĩnh nào, Ngu Thượng Nhung nảy sinh lòng hiếu thắng, bàn tay nâng lên điều khiển Mệnh Cách Chi Tâm bay xung quanh khắp pháp thân, trên dưới trái phải chỗ nào cũng khảm thử vào.

Mệnh Cách Chi Tâm toả ra quang mang, tựa như một cái khăn tắm kỳ cọ chà xát sạch sẽ toàn bộ pháp thân.

“. . .”

Chốc lát sau, Mệnh Cách Chi Tâm bay trở vào bàn tay Ngu Thượng Nhung. Không thành công. Không thể khai Mệnh Cách.

Ngu Thượng Nhung nhìn toà pháp thân trước mặt, đáy mắt bình tĩnh, tâm như chỉ thuỷ.

“Nhị sư huynh, không sao mà, huynh vừa khai thập diệp, có lẽ là do cảnh giới chưa đủ vững chắc. Từ thập diệp đến khai Mệnh Cách cũng cần một chút thời gian.” Tiểu Diên Nhi cười an ủi.

Tư Vô Nhai cũng gật đầu đồng tình: “Cửu sư muội nói có lý… Nhân loại tu hành coi trọng chất lượng, không phải thử nghiệm một lần là xong. Nhị sư huynh, đợi khi cảnh giới thập diệp vững chắc, huynh hãy thử lại lần nữa.”

Vu Chính Hải cũng bước lên nói: “Nếu nhị sư đệ không khai Mệnh Cách, ta cũng không làm. Việc này không phải là chuyện cấp thiết gì…”

Mọi người chỉ muốn làm dịu không khí ngột ngạt để an ủi Ngu Thượng Nhung nhưng Ngu Thượng Nhung lại mỉm cười nói:

“Ý tốt của chư vị ta xin nhận. Thiên Giới Bà Sa đương nhiên cường đại, nhưng so với việc trước kia kim liên giới chúng ta bị ngăn lại ở bát diệp cũng không khác biệt là bao. Vì tấn thăng cửu diệp, vô số bậc tiên hiền dù hoá thành nắm cát vàng, dù biết phía trước là hắc ám vẫn y như trước thẳng tiến không lùi. Đây mới là đạo tu hành thực sự… Đạo tu hành vốn là nghịch thiên, đã chú định sẽ ngập tràn gian khổ. Nếu vẫn luôn thuận buồm xuôi gió thì làm sao đúc thành cường giả cho được?”

Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đều gật đầu đồng tình. “Nghe một lời của nhị tiên sinh hơn hẳn đọc sách mười năm.”

Bọn hắn vốn đồng bệnh tương liên, đều đi theo con đường trảm liên, không thể khai Mệnh Cách đương nhiên khó chịu, nhưng có Ngu Thượng Nhung đi ở phía trước, trong lòng bọn hắn cảm thấy tốt hơn nhiều.

Ngu Thượng Nhung chắp tay nói với đám người: “Cùng nỗ lực.”

Lúc này Lục Châu bỗng nhấc tay, viên Mệnh Cách Chi Tâm bay ra sau lưng Ngu Thượng Nhung. Trong Mệnh Cung là Mệnh Bàn, trong Mệnh Bàn chứa Mệnh Cách, mở ra Mệnh Cách thì sau lưng pháp thân sẽ xuất hiện Tinh Bàn.

Đám người nhìn Lục Châu chăm chú. Các chủ còn chưa từ bỏ, chẳng lẽ còn hy vọng?

Mệnh Cách Chi Tâm lượn vòng sau lưng Ngu Thượng Nhung tại vị trí vốn nên là Tinh Bàn. Lát sau Lục Châu khẽ lắc đầu. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Ông ——

Hả?

Lục Châu đột nhiên cảm giác được Mệnh Cách Chi Tâm có biến hoá nhỏ.

“Đừng nhúc nhích.”

Trong lòng mọi người cả kinh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về viên Mệnh Cách Chi Tâm. Ngu Thượng Nhung cũng không ôm hy vọng, nhưng thấy biểu tình trên mặt sư phụ bèn ngồi yên bất động nhìn về phía viên Mệnh Cách Chi Tâm.

Biến hoá rất nhỏ bị Lục Châu nhận thấy, hắn phát hiện trên Mệnh Cách Chi Tâm toát ra một tia năng lượng mỏng manh tiến vào trong pháp thân.

Lục Châu lập tức sử dụng thiên nhãn thần thông, mặc niệm pháp quyết, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng mà không ai thấy được. Mỗi một hơi thở của Ngu Thượng Nhung đều đồng nhịp với hơi thở của pháp thân.

Người và pháp thân hợp nhất?

Lục Châu thu hồi thần thông. Pháp thân sau khi trảm kim liên có thể làm ra rất nhiều động tác, tựa như một thân thể thứ hai của tu hành giả, tu hành giả mặc sức điều khiển nó làm theo ý mình.

Chẳng lẽ… Pháp thân có thể hấp thu năng lượng của Mệnh Cách Chi Tâm?

Cho tới nay, việc trảm liên nhìn thì tự do nhưng không mang lại bao nhiêu chỗ tốt. Nếu có thể trực tiếp hấp thu năng lượng trong Mệnh Cách Chi Tâm, vậy lợi ích này sẽ bù được cho tất cả nhược điểm trước đó.

Sau khi pháp thân hấp thu lực lượng Mệnh Cách sẽ sinh ra một tu hành giả như thế nào? Điều này không ai biết được.

Lục Châu vuốt râu, gật đầu nói: “Pháp thân có thể hấp thu năng lượng của Mệnh Cách Chi Tâm, ngươi làm thử xem…”

“Hấp thu?” Ngu Thượng Nhung kinh ngạc hỏi.

Phương thức tu hành này hoàn toàn khác biệt so với dĩ vãng. Bình thường tu hành giả thông qua thân thể tiến hành hô hấp thổ nạp, từ đó gia tăng cường độ cho pháp thân, chưa từng nghe nói pháp thân có thể trực tiếp hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm.
Chương 1124 Vô đề

Tuy rằng hơi hoài nghi nhưng Ngu Thượng Nhung rất tín nhiệm sư phụ, hắn nhận lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm, bắt đầu mặc niệm khẩu quyết Quy Khứ Lai Hề.

Động tĩnh quả nhiên xuất hiện, càng lúc càng rõ ràng. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhìn thấy pháp thân đang hít thở và thu nạp năng lượng trong Mệnh Cách Chi Tâm.

“Còn có thể làm thế?” Mọi người kinh ngạc vô cùng!

Quá trình hấp thu năng lượng duy trì suốt một canh giờ, quang mang trên viên Mệnh Cách Chi Tâm trở nên ảm đạm đi nhiều.

“Thật sự hấp thu thành công!”

“Ta đã nói mà, trời không tuyệt đường người… Cứ như vậy, pháp thân của nhị tiên sinh sẽ càng ngày càng mạnh.”

Tất cả mọi người đều tiếp tục chăm chú quan sát, không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Trời chạng vạng tối.

Viên Mệnh Cách Chi Tâm rốt cuộc chỉ còn lại cái vỏ khô không còn chút năng lượng sinh cơ nào. Năng lượng trong Mệnh Cách Chi Tâm đã được hấp thu toàn bộ.

Ngu Thượng Nhung đặt tay lên đan điền khí hải, thở phào một cái.

“Có thay đổi gì không nhị sư huynh?” Tư Vô Nhai bước tới hỏi thăm.

Ngu Thượng Nhung đáp: “Thọ mệnh gia tăng khoảng năm trăm năm. Còn những cái khác… không có ảnh hưởng gì lớn.”

“Chỉ tăng thọ mệnh?”

Nếu là vậy thì đúng là không có lời. Mọi người có vẻ không quá hài lòng với kết quả này.

“Mệnh Cách Chi Tâm chứa lực lượng Mệnh Cách. Đây là loại lực lượng đặc thù, nếu pháp thân đã hấp thu toàn bộ thì lý ra lực lượng này không thể biến mất mới đúng.” Tư Vô Nhai kỳ quái nói.

Phan Ly Thiên cũng lên tiếng: “Có phải là chưa đủ hay không? Hay là đưa cả hai viên Mệnh Cách Chi Tâm còn lại cho nhị tiên sinh thử xem?”

Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp:

“Đa tạ ý tốt của Phan trưởng lão. Dùng một viên Mệnh Cách Chi Tâm đã là lãng phí, không cần dùng thêm nữa.”

Đám người khẽ thở dài. Đúng lúc này, Lục Châu vuốt râu nói:

“Có thể hấp thu được là chuyện tốt. Về phần có khai Mệnh Cách được không thì chúng ta phải tìm tòi thêm.”

“Vâng.”

“Thời gian không còn sớm, trở về trước đã.”

Mọi người khom người, cùng ngồi Không Liễn trở về kinh đô.

. . .

Màn đêm buông xuống, trong Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu mở bảng Hệ thống ra kiểm kê lại lợi tức từ chuyến đi đến Đông Lâm sơn mạch.

Điểm công đức: 178.500 điểm

Tuổi thọ còn lại: 642.420 ngày (tương đương 1.760 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 236 năm)

Đạo cụ: Đỡ Đòn Chí Mạng x 158 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 2, Thẻ Kết Hợp x 2

Tọa kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Đương Khang, Đế Giang

Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần (thiên giai), Phán Quan Bút (siêu thiên giai), Tử Lưu Ly (hồng cấp), Tam Xoa Kích (hoang cấp sơ), Phiền Lung Ấn (hồng cấp), Long Ưng Chi Nộ (hoang cấp), Thiểm Ảnh Câu (hoang cấp), Hải Hồn Châu (hợp cấp)

Xét về tổng thể thì không lời bao nhiêu. Dùng mất thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá, thu hoạch được điểm công đức và ba viên Mệnh Cách Chi Tâm cùng ba viên Hoả Linh Thạch, coi như tàm tạm.

Thẻ Một Kích Chí Mạng bây giờ giá 30.000 điểm, đúng là càng ngày càng đắt, chẳng khác gì bị lạm phát.

Lục Châu không mua thẻ ngay mà quyết định thử thời vận. “Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 5.]

Lần trước vừa xài hết, bây giờ phải tích góp lại, sau này có Mệnh Cách mới có thể lưu lại Mệnh Cách Chi Tâm cho các đồ đệ dùng. Mệnh Cách Chi Tâm của Sơn Cao và Tê Cừ thuộc loại sơ đẳng, không thích hợp dùng để khai Mệnh Cách thứ năm.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 5.]

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

Không xong. Lão phu đột nhiên dự cảm có điều bất thường.

Y như rằng, sau đó hắn rút thưởng đến nửa đêm đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.

“Vốn cho rằng có thể rút trúng một tấm Một Kích Chí Mạng, xem tình hình này thì có rút đến lúc trời sáng cũng không có hy vọng.”

Lục Châu thở dài lắc đầu, quyết định dùng điểm công đức mua ba tấm thẻ Một Kích Chí Mạng. Chỉ trong một đêm hắn đã xài mất 93.000 điểm, thật là đắt đến cắt cổ! Sau đó Lục Châu lại bổ sung một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương.

Nhìn lại điểm công đức của mình, Lục Châu không khỏi lẩm bẩm: “Lại nghèo khố rách áo ôm…” Hắn buồn bã thôi động Tử Lưu Ly, bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.

. . .

Hai ngày sau.

Thái Huyền chi lực đã khôi phục hoàn toàn.

Tư Vô Nhai cầm theo bản đồ da dê cổ đi vào Dưỡng Sinh điện. “Sư phụ, đồ nhi có việc muốn báo cáo.”

“Có việc gì?” Lục Châu nhìn về phía tấm bản đồ, phát hiện bên trên có không ít thay đổi. Tại khu vực hồng liên cương vực xuất hiện một toà kiến trúc cũ nát trông như một mảnh phế tích.

“Sáng sớm hôm nay đồ nhi quan sát bản đồ, phát hiện có dị dạng nên không dám trì hoãn, lập tức đem tới cho sư phụ xem.”

Tư Vô Nhai chỉ tay về phía khu vực góc tây nam của hồng liên giới.

“Bản đồ da dê cổ này rất thần bí, hẳn là một loại cổ vật nào đó, bên trên bị một tầng lực lượng đặc thù bao trùm. Nhưng khi thời gian trôi đi, lực lượng này sẽ từ từ tiêu biến, để lộ những hình ảnh mới…” Tư Vô Nhai nói.

Lục Châu không thể nói cho hắn biết đây là đồ Hệ thống cho, chỉ đành gật đầu.

Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Nơi này vốn là Triệu Văn Quốc, về sau gặp thảm hoạ tự nhiên nên trở thành mảnh đất không có người ở, dân cư ở đây đã dung nhập vào Đại Đường. Đồ nhi đang nghĩ, nếu toàn bộ bản đồ đều hiện ra thì có lẽ bí mật về thiên địa ràng buộc sẽ được phơi bày.”

Theo quy luật xưa nay, bản đồ da dê cổ sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện khu vực này…

Lục Châu mở bảng nhiệm vụ ra xem, quả nhiên nhìn thấy đã xuất hiện một nhiệm vụ mới:

[Tìm tân Thiên Thư Khai Quyển.]

Ý tứ đã rất rõ ràng, tại khu vực Triệu Văn Quốc này có một phần Thiên Thư Khai Quyển. Chẳng lẽ… lão phu phải đích thân đi một chuyến?

“Sư phụ?” Tư Vô Nhai thấy sư phụ thất thần bèn gọi một tiếng.

“Bí mật về thiên địa ràng buộc không cần gấp gáp giải đáp. Đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.

“Đại sư huynh vừa đột phá thập diệp, huynh ấy nói sau một tháng nữa sẽ thử nghiệm khai Mệnh Cách, dành thời gian này để vững chắc tu vi. Về phần nhị sư huynh thì có lẽ do không khai Mệnh Cách được nên tâm tình không tốt, đã luyện kiếm pháp được hai ngày liền không hề dừng lại.”

“Gọi bọn hắn tới đây.”

“Vâng.”
Chương 1125 Vô đề

Tư Vô Nhai vừa rời đi, Lục Châu đã cảm giác được hắc sắc phù chỉ có động tĩnh, bèn lấy ra thiêu đốt.

Hình ảnh của Nhan Chân Lạc xuất hiện.

“Lục huynh, là huynh giết Vũ Quảng Bình?” Nhan Chân Lạc kinh ngạc hỏi.

Lục Châu cũng không giấu diếm, gật đầu đáp: “Vũ Quảng Bình muốn mưu hại đồ nhi của lão phu, không thể tha cho hắn.”

Nhan Chân Lạc nói: “Vậy đáng đời hắn.”

“Ngươi dù gì cũng là người của Hắc Tháp nghị hội, không nói giúp người mình mà lại hướng về người ngoài? Ngươi liên lạc với lão phu là có việc gì?”

Nhan Chân Lạc đáp: “Hai ngày trước Vũ Quảng Bình chết khiến nội bộ Hắc Tháp nghị hội nháo nhào một phen. Ta lo lắng phái Cấp Tiến lại phái người đến hồng liên giới.”

“Vũ Quảng Bình đã chết rồi, bọn hắn còn dám phái người tới?”

“Trong thời gian ngắn thì hẳn là không… Hắc Diệu liên minh xuất hiện mâu thuẫn, hiện tại Hắc Tháp nghị hội ốc còn không mang nổi mình ốc, nội chiến nghiêm trọng, ai cũng chỉ biết tính toán có lợi cho mình.” Nhan Chân Lạc nói, “Ta vẫn phải nhắc nhở Lục huynh một việc, bọn hắn bị mất nhiều Mệnh Cách thú như thế, chờ đến khi thế cục ổn định, rất có khả năng Hắc Tháp nghị hội sẽ áp dụng kế hoạch thanh trừ.”

“Kế hoạch thanh trừ?”

“Tức là thanh trừ toàn bộ tu hành giả thập diệp trở lên tại hồng liên giới.”

Lục Châu gật đầu tỏ ý đã hiểu. “Thợ săn muốn ăn thịt cừu, trước tiên phải diệt trừ đám cừu đã biến thành sói kia. Đúng là ý tưởng không tồi.”

“Lục huynh không sợ?”

“Nước tới đất ngăn, binh tới tướng đỡ. Cả đời này của lão phu chưa từng sợ gì cả.” Lục Châu đáp.

Trong lòng Nhan Chân Lạc khẽ động, chợt nói: “Ta nhớ Lục huynh đến từ kim liên giới. Thật không dám giấu diếm, Hắc Tháp nghị hội đã phái Hắc Ngô Vệ đến kim liên giới rồi.”

“Lão phu đã biết.” Lục Châu nghĩ tới Liên Tinh tỷ tỷ của Chiêu Nguyệt.

“Nếu Lục huynh đã biết rõ vậy thì ta yên tâm. Không biết bây giờ Lục Ly thế nào rồi?” Nhan Chân Lạc hỏi.

“Hắn không có việc gì.” Lục Ly bây giờ sống còn thoải mái hơn hoàng đế kìa.

Nhan Chân Lạc lộ vẻ vui mừng: “Đa tạ Lục huynh… Ta sẽ truyền tin cho huynh các phương pháp luyện chế phù chỉ liên lạc.”

Lục Châu gật đầu: “Tốt nhất là gửi cả tin tức liên quan đến phù văn thông đạo.”

“Việc này ta sẽ cố hết sức, phù văn thông đạo là tin tức cực kỳ cơ mật ở Hắc Tháp nghị hội. Có thông tin gì ta sẽ liên lạc lại với huynh.”

“Được.”

Phù chỉ dập tắt, hình ảnh tiêu biến.

Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai đã đưa Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vào Dưỡng Sinh điện.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Miễn lễ.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy, tay chắp sau lưng. “Vi sư gọi các ngươi đến là có nhiệm vụ muốn giao cho hai người các ngươi.”

Vu Chính Hải cười nói:

“Một mình đồ nhi làm là được, nhị sư đệ vừa mới hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm, cần tiêu hoá năng lượng… Xin sư phụ cứ phân phó.”

Ngu Thượng Nhung cũng lên tiếng:

“Đại sư huynh lo nhiều rồi. Ảnh hưởng của Mệnh Cách Chi Tâm không đáng là bao, ngược lại đại sư huynh mới cần vững chắc cảnh giới thập diệp để chuẩn bị khai Mệnh Cách. Nếu có nhiệm vụ thì một mình đồ nhi thực hiện là đủ. Xin sư phụ phân phó.”

Trước kia khi rời khỏi Ma Thiên Các, Vu Chính Hải đã thành lập U Minh Giáo, hắn vốn không phải người có thể ở yên một chỗ. Ngu Thượng Nhung lại càng thích độc lai độc vãng. Để hai người bọn họ tu luyện trong nhà ấm ngược lại chính là trói buộc, gây trở ngại bọn hắn tu hành.

Bên dưới đại thụ sao có thể xuất hiện một cây cao khác?

Lục Châu không lập tức hạ quyết định mà nói: “Lão thất, ngươi biết được bao nhiêu về Triệu Văn Quốc?”

Tư Vô Nhai đáp: “Khi thấy trên địa đồ xuất hiện Triệu Văn Quốc, đồ nhi đã kiểm tra lại trong cổ tịch. Triệu Văn Quốc vốn là một quốc gia biệt lập, văn hoá lạc hậu, thờ phụng các loại dã thú linh tinh, dân cư ở đó chia thành rất nhiều bộ lạc dẫn đến tín ngưỡng vô cùng hỗn loạn, không ngừng xảy ra mâu thuẫn xung đột, quanh năm chiến loạn, dân chúng lầm than.”

“Về sau vương thất Triệu Văn Quốc thỉnh cầu Đại Đường xuất binh ổn định tình hình, từ đó Triệu Văn trở thành một phần lãnh thổ của Đại Đường. Sau khi quy thuận, Triệu Văn bắt đầu học tập văn hoá tu hành của Đại Đường, thống nhất tư tưởng và triết lý, dần dần tu hành theo ba nhà Nho Phật Đạo, việc tu hành của bọn họ tiến triển rất nhanh.”

“Một ngàn ba trăm năm trước, Thiên Vũ Viện nghiên cứu thể chất, thiên phú và phương pháp tu hành của người Triệu Văn, phát hiện nguyên khí nơi đó nồng đậm, hoàn cảnh thiên dễ chịu, cực thích hợp để tu luyện. Đại Đường vì muốn khống chế thế cục ở Triệu Văn nên dự định thành lập các tông phái ở đó, đáng tiếc kế hoạch còn chưa bắt đầu thì đã phát sinh một tai nạn thảm khốc.”

“Sách sử có ghi chép, Triệu Văn gặp phải thú tai. Lần thú tai này xuất hiện mười con Mệnh Cách thú và một thú vương, gần như đã san bằng toàn bộ Triệu Văn. Dân chúng tử thương vô số, xác chết rải khắp nơi. Tu hành giả Triệu Văn không thể không dời về phương bắc. Sự kiện này kéo dài trong hai năm rưỡi, tu hành giả thập diệp của Triệu Văn toàn bộ bị diệt, quân Đại Đường đến chi viện cũng tử thương thảm trọng.”

Đám người nghe mà không khỏi kinh ngạc. Việc thú tai xuất hiện bọn hắn đã nghe không ít lần, từ khi Khương Văn Hư chưởng khống Đại Viêm đã nghe được lời đồn này. Sau khi đến hồng liên giới, hung thú rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.

“Vậy đám Mệnh Cách thú đó vì sao lại biến mất?” Vu Chính Hải hỏi.

Tư Vô Nhai đáp: “Sách sử không ghi chép rõ ràng, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không phải là công lao của Đại Đường vương thất hay bất kỳ tông môn nào. Nếu không sách sử đã tung hô bọn hắn đến tận trời. Càng là những việc đen tối xấu xí nhất người ta càng muốn che giấu.”

Lục Châu vuốt râu nói: “Một ngàn ba trăm năm trước… kế hoạch nuôi nhốt đang được thực hiện. Nói cách khác, có thể chính hắc liên đã tiêu diệt đám Mệnh Cách thú đồng thời chấp hành kế hoạch thanh trừ.”

“Kế hoạch thanh trừ?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom