• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1118-1120

Chương 1118 Vô đề

Tư Vô Nhai cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn cảm giác như một chưởng đó đã đánh nát linh hồn mình… Thì ra sư phụ mạnh đến vậy.

Đơn chưởng phá thương khung, hàn quang thấu xương. Đích thực là vô địch!

Kim sắc chưởng ấn đánh tan Vũ Quảng Bình, tiếp tục bay hướng lên trên rồi tiêu tán. Tuy rằng dùng thẻ này có hơi thua lỗ nhưng đây là việc tất yếu, nếu không có thẻ Miễn Dịch Sát Thương, Lục Châu đã bị Vũ Quảng Bình miểu sát.

“Sư phụ.” Cương ấn tóm chặt Tư Vô Nhai đã biến mất, hắn lăng không quỳ xuống, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. “Đồ nhi biết sai, suýt chút nữa đã hại sư phụ, xin sư phụ nghiêm trị.”

Tư Vô Nhai lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt. Chỉ có hắn tận mắt nhìn thấy tất cả, chỉ có hắn nhìn thấy một chưởng kinh thế hãi tục kia, cũng chỉ có hắn lần đầu tiên nhận thức được sư phụ mạnh đến mức nào.

Tự tin bắt nguồn từ thực lực. Hắn rốt cuộc đã hiểu được phong thái thong dong của sư phụ mỗi khi đối mặt với cường giả từ đâu mà có. Cái gì mà Diệp Chân, cái gì mà Dư Trần Thù, cái gì mà Hạ Hầu Sinh, ngũ quốc công, Hắc Ngô Vệ… Ở trước mặt sư phụ, bọn hắn chẳng là cái gì cả.

“Ngươi phát hiện ra cái gì?” Lục Châu không trách cứ đồ đệ mà ngẩng đầu nhìn lên thiên không.

Tư Vô Nhai đáp: “Khi sư phụ và Hắc Ngô Vệ giao thủ, đồ nhi phát hiện bên này có động tĩnh. Vì phòng ngừa Hắc Ngô Vệ có người chi viện, đồ nhi và Đế Giang bay đến đây kiểm tra, phát hiện nơi này có phù văn thông đạo. Đồ nhi biết hành động này sẽ mang lại nguy hiểm, nhưng mà…”

Lục Châu đưa tay ngăn lại.

Thông đạo phía trên đã biến mất, bầu trời trở nên trong xanh trở lại, không một gợn mây.

“Phù văn thông đạo là gì?” Lục Châu hỏi.

Tư Vô Nhai giải thích: “Trong nửa năm nay, ngoại trừ tu hành và dạy bảo Lý Vân Tranh thì đồ nhi đều cùng đám người Cứu Thiên Viện nghiên cứu mấy thứ này. Từ những nghiên cứu trước đó của Lạc Tuyên, đồ nhi phát hiện tư liệu về phù văn thông đạo. Lạc Tuyên từng tìm được thứ này trong một cổ mộ, sau đó dốc lòng nghiên cứu mới chứng thực được sự tồn tại của thế giới khác.”

“Phù văn thông đạo làm sao chứng thực được?”

“Vì nó có thể giúp tu hành giả phi hành cực nhanh…”

“Phi hành? Nhanh hơn cả Đế Giang?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Không giống với lẽ thường, vượt xa Đế Giang, tựa như là…” Tư Vô Nhai cố gắng tìm từ ngữ để biểu đạt ý mình, hắn nâng song quyền một trái một phải, “Tựa như là từ bên trái đi đến bên phải, khoảng cách giữa hai nơi này thậm chí còn xa rộng hơn cả Vô Tận Hải giữa kim liên giới và hồng liên giới!”

“Ý ngươi là… truyền tống?”

Hai mắt Tư Vô Nhai toả sáng, ngẩng phắt đầu nhìn sư phụ. “Đúng vậy! Giống như truyền tống! Phù văn thông đạo yêu cầu nguồn năng lượng cực cao, tiêu hao cực nhiều. Nếu không phải vì muốn tìm tòi thế giới khác, Cứu Thiên Viện đã không nghiên cứu thứ này. Về sau hoàng thất yêu cầu ngừng mục nghiên cứu này nên nó bị xếp xó… Lạc Tuyên lợi dùng hồng sắc phù văn để tạo ra Thuỷ Toa, thông qua Hắc Thuỷ Huyền Động để tìm đến kim liên giới.”

“Như sư phụ đã thấy, phù văn thông đạo không chỉ có yêu cầu cao về năng lượng, về vị trí, mà còn đòi hỏi rất nhiều ở tu hành giả sử dụng nó. Có lẽ hồng liên giới không muốn kinh động đến những tu hành giả cường đại nên mới dừng mục nghiên cứu này… Về sau được sư phụ chứng thực việc hắc liên lũng đoạn Mệnh Cách thú, đồ nhi đã nghĩ, nếu khoảng cách giữa hắc liên và hồng liên xa xôi diệu vợi, bọn hắn khống chế Mệnh Cách thú bằng cách nào? Cho dù là Thiên Giới Bà Sa tám Mệnh Cách, muốn vượt Vô Tận Hải cũng phải mất ít nhất năm ngày.”

“Năm ngày! Thời gian đó đã đủ để Mệnh Cách thú bị đánh giết, còn đến lượt bọn hắn lũng đoạn hay sao? Trong trận chiến ở Thiên Luân sơn mạch, sư phụ gặp phải cường giả hắc liên đến từ khe hở của hạp cốc… Nhưng hắc liên Thiên Giới Bà Sa rõ ràng có thể bay qua Vô Tận Hải đến đây, vì sao lại xuất hiện từ trong dòng nham tương? Việc này rất không hợp lý. Cho nên đồ nhi mới mạo hiểm đến đây để tìm tòi thực hư.”

Nói xong, Tư Vô Nhai bình tĩnh nhìn lên bầu trời. Lục Châu hỏi: “Bây giờ đã xác định được chưa?”

“Đã xác định, chính là phù văn thông đạo.”

“Ngươi có biết làm vậy có thể sẽ chết không?” Lục Châu hỏi.

“Đồ nhi cược hắn sẽ không giết đồ nhi.”

“. . .”

Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Thứ nhất, từ biểu hiện của Lục Ly và Đế Giang, rõ ràng trên người đồ nhi có khí tức Thái Hư, dù đồ nhi không hiểu vì sao nhưng có thể xác định đây là một loại khí tức vô cùng đặc thù. Thứ hai, đồ nhi đã liên lạc với Chiêu Nguyệt sư tỷ nhiều lần, tu hành giả tên là Liên Tinh kia ngoại trừ hấp thu tu vi của ngũ sư tỷ còn nghĩ cách thu hoạch khí tức Thái Hư của tỷ ấy.”

“Từ biểu hiện của bọn họ, đồ nhi có thể đoán được khí tức Thái Hư là một loại chí bảo cực giai, thế nên đồ nhi tin rằng người này sẽ không giết đồ nhi, cùng lắm chỉ bí mật giam cầm đồ nhi để tìm cách lấy được khí tức Thái Hư mà thôi.”

“Nếu đồ nhi bị bắt cũng là chuyện tốt, đồ nhi có thể thuận thế ẩn vào nội bộ Hắc Tháp nghị hội, cùng sư phụ nội ứng ngoại hợp. Chỉ là…”

Nghe đến đây, Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai với vẻ phức tạp.

“Ý ngươi là vi sư làm hỏng chuyện tốt của ngươi?”

“Đồ nhi không dám!” Tư Vô Nhai lăng không quỳ bái.

“Được rồi, đứng lên mà nói. Suy nghĩ của ngươi không sai, nhưng có hơi mạo hiểm. Nếu tên hắc liên này là kẻ không biết xem hàng, chẳng phải ngươi sẽ chết vô ích hay sao? Hoặc hắn là kẻ biến thái thích rút gân lột da róc xương người khác thì ngươi định ứng phó thế nào?”

Chỉ thiếu chút nữa là nói Vũ Quảng Bình có đam mê đồng tính.

“Sư phụ dạy phải, đồ nhi biết sai.” Tư Vô Nhai cúi đầu nói.

Lục Châu nhìn bầu trời an tĩnh, chợt hỏi: “Ngươi có thể làm ra phù văn thông đạo không?”

Tư Vô Nhai xấu hổ đáp: “Một mình đồ nhi làm e là không được, phù văn kia khó làm hơn Không Liễn gấp trăm gấp ngàn lần.”

“Nếu tính cả đám người Cứu Thiên Viện thì sao?” Lục Châu nhíu mày.
Chương 1119 Vô đề

“Vậy thì có chút hy vọng, nhưng cần thời gian… Nếu có thể lấy được một số bản vẽ và phương thức cung cấp năng lượng thì sẽ dễ làm hơn rất nhiều.” Tư Vô Nhai nói.

Lục Châu trầm mặc. Sao ngươi không nói là cho ngươi một cái làm mẫu luôn đi?

Nhưng điều này cũng nhắc nhở Lục Châu, những thứ này có thể nhờ Nhan Chân Lạc tìm kiếm xem sao.

“Chuyện phù văn thông đạo, vi sư giao cho ngươi. Những thứ ngươi cần vi sư sẽ nghĩ biện pháp.” Lục Châu nói.

Tư Vô Nhai cực kỳ mừng rỡ: “Vâng.”

“Ngoài ra chuyện hôm nay đừng để lộ ra ngoài, vi sư không thích phô trương thanh thế.” Lục Châu căn dặn.

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Khi hai thầy trò vừa định quay về, chợt phát hiện đằng xa có bốn tên Hắc Ngô Vệ đang sững sờ nhìn bọn hắn.

Lục Châu nhíu mày. Hắn đã dùng hết thẻ Một Kích Chí Mạng và Miễn Dịch Sát Thương, làm sao mà đánh tiếp? Chẳng lẽ lại phải mua thêm?

Mà không đúng, trông nhóm Hắc Ngô Vệ có vẻ đang rất sợ hãi, hình như còn định quay đầu chạy trốn. Lục Châu bèn cao giọng nói:

“Vũ đại nhân của các ngươi đã bị lão phu giết chết… Các ngươi còn dám làm càn?”

Tư Vô Nhai: “? ? ?”

Sư phụ vừa mới nói không thích phô trương thanh thế kia mà?

Toàn thân đám Hắc Ngô Vệ run rẩy, trường kích trong tay cũng suýt rơi xuống.

Mây mù trên bầu trời che khuất tầm mắt nên lúc nãy bọn hắn không nhìn rõ được gì, chỉ thấy một đạo sấm sét đánh xuống, sau đó bầu trời khôi phục bình tĩnh. Thẩm Phán Giả đại nhân hẳn là đã thông qua phù văn thông đạo mà quay trở về hắc liên rồi…

Giả, lời này nhất định là giả, phải trấn định, không được hốt hoảng. Vũ đại nhân sao có thể bị lão nhân này giết chết được!

Bọn hắn đã giao thủ với Lục Châu, nếu dốc toàn lực cũng có thể thắng được, làm sao có thể so sánh với cường giả tám Mệnh Cách!

Bọn hắn nhất quyết không tin.

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ đột nhiên phát hiện hắc sắc phù chỉ đeo bên hông truyền tới động tĩnh. Hắn lấy phù chỉ ra vạch một cái, phù chỉ thiêu đốt hoá thành một trang giấy, bên trên viết một câu:

“Mệnh thạch của Thẩm Phán Giả đại nhân Vũ Quảng Bình đã tắt, mau đi điều tra.”

“. . .”

Tên đội trưởng trợn to mắt, bàn tay run lên. Tên đội trưởng còn lại cảm thấy dị thường bèn cầm lấy tờ giấy, chăm chú đọc.

“A!”

Hai tên Hắc Ngô Vệ còn lại vội vàng đọc, sau khi đọc xong cũng chấn động không thua gì hai vị đội trưởng. Vũ Quảng Bình… thật sự chết rồi!

Mà kẻ giết người đang đứng cách bọn hắn không xa, nhìn bọn hắn chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực. Trong lòng bọn hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ buồn bực.

Lục Châu nói nhỏ một tiếng: “Theo sát vi sư, không được tự ý hành động.”

“Vâng.”

Trên mặt Tư Vô Nhai hiện vẻ thong dong, đi theo sư phụ phi hành về phía bốn tên Hắc Ngô Vệ, đến cách bọn hắn mấy chục mét mới dừng lại.

Lục Châu nhìn bốn người, ánh mắt kia như đang nói, còn chờ lão phu đến mời các ngươi hay sao?

Bốn tên Hắc Ngô Vệ không phải người ngu, trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn bay đến gần Lục Châu, đôi bên chỉ cách nhau mười mét. Một khắc trước, hai phe vẫn còn là tử địch chém giết nhau, bây giờ lại như cố nhân trùng phùng.

“Muốn sống?” Lục Châu mở miệng hỏi.

“Nếu không muốn, bọn ta sao phải tự làm mình bị thương.” Bốn người che ngực đáp.

“Nếu muốn sống thì lão phu hỏi, các ngươi đáp.”

Bốn tên Hắc Ngô Vệ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.

Lục Châu hỏi: “Ngươi tên gì?” Hắn chú ý thấy trong đám Hắc Ngô Vệ có một người luôn dẫn đầu hành động.

“Tại hạ là Thẩm Tất, tiểu đội trưởng Hắc Ngô Vệ.” Thẩm Tất thành thật đáp.

“Người vừa rồi chính là Thẩm Phán Giả?”

“Đó là Thẩm Phán Giả của Hắc Tháp nghị hội, Vũ Quảng Bình đại nhân.”

Lục Châu trầm mặc.

Thẩm Tất hiểu ý, cũng ý thức được ở trước mặt cao nhân mà gọi Vũ Quảng Bình là đại nhân thì không thích hợp, bèn tiếp tục nói:

“Vũ Quảng Bình là thành viên của phái Cấp Tiến, từ hơn một ngàn năm trước đã ủng hộ kế hoạch thanh trừ quét dọn hồng liên giới nhưng bị phái Duy Trì phản đối. Hơn ba trăm năm trước hắn tham dự kế hoạch Thái Hư, là một trong số ít tu hành giả còn sống sót. Từ sau kế hoạch Thái Hư, Vũ Quảng Bình càng lúc càng táo tợn, đây là lần đầu tiên hắn đến hồng liên giới chấp hành nhiệm vụ.”

Mới đến ngày đầu tiên đã tèo rồi?

Chịu thôi, lão phu không giết hắn thì hắn sẽ giết lão phu. Mạnh được yếu thua, không trách được ai.

“Kế hoạch Thái Hư?” Lục Châu hỏi.

Thẩm Tất nhìn quanh, hơi do dự nhưng cuối cùng cũng nói ra: “Trước kia Hắc Tháp nghị hội liên hợp với vương thất tạo thành Hắc Diệu Liên Minh, chọn lựa ra tinh anh để đi đến bí ẩn chi địa tìm kiếm hạt giống Thái Hư. Đây là kế hoạch tuyệt mật, ta chỉ tình cờ nghe được các trưởng lão đề cập tới, ta đã dùng mọi cách để nghe ngóng nhưng đám trưởng lão này một chữ cũng không hé răng nữa.”

Tư Vô Nhai nghi ngờ hỏi: “Ngươi biết rõ về hạt giống Thái Hư?”

“Nghe nói là một loại chí bảo có lợi cho việc tu hành, thứ này chỉ tồn tại ở bí ẩn chi địa. Có được vật này tu hành giả sẽ khai được ít nhất tám Mệnh Cách. Chỉ là… ta hoài nghi đây là lời nói dối. Ông trời tạo ra quy tắc tu hành cho con người, sao lại cho phép kẻ khác đi đường tắt?” Thẩm Tất nói ra quan điểm của mình.

Tư Vô Nhai cười nói: “Vậy các ngươi nhìn ta xem, thấy thế nào?”

Trên thân ta có khí tức Thái Hư đây, các ngươi đều bị mù hay sao?

Thẩm Tất nhìn Tư Vô Nhai một lượt rồi gật đầu nói: “Các hạ tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, nếu ta đoán không lầm thì các hạ tu luyện công pháp Nho môn?”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Ta không cần ngươi vỗ mông ngựa! Được rồi, ít ra cũng hiểu được đám người này không biết trên người hắn có khí tức Thái Hư.

Lục Ly biết, Đế Giang biết, Vũ Quảng Bình biết… Như vậy chỉ có toạ kỵ đặc thù và tu hành giả tu vi cao thâm mới biết rõ?

“Ta không chỉ tu công pháp Nho môn, còn tu cả Phật môn và Đạo môn.” Tư Vô Nhai trả lời hắn xong lại hỏi: “Vậy ngươi biết cách đi tới bí ẩn chi địa không?”
Chương 1120 Vô đề

“Không rõ lắm. Ta chỉ biết muốn đến đó phải đối kháng với hung thú, không chỉ một hai con mà là một bầy. Chúng kết thành đội nhóm, cực kỳ hung ác, trong lịch sử hắc liên từng có ghi chép, hung thú cường đại và đông đúc hơn con người nhiều.” Thẩm Tất nói.

“Hắc Ngô Vệ hàng năm lấy đi bao nhiêu Mệnh Cách thú?” Lục Châu hỏi.

“Nhiều thì hai, ba viên, ít thì có khi không có viên nào.”

“Nếu tính theo con số này thì qua hai ngàn năm, hồng liên giới hẳn phải có rất nhiều cường giả thập diệp mới đúng, vì sao thập diệp ở đây lại ít như vậy?” Tư Vô Nhai lấy làm kỳ quái.

Thẩm Tất thở dài đáp: “Có người bị giết chết, có người bị đưa đến hắc liên giam giữ. Việc lũng đoạn Mệnh Cách thú cũng không hẳn là thuận buồm xuôi gió, chẳng hạn như hôm nay, nơi đó có nhiều thập diệp quan sát như vậy rất khó ra tay. Trước đây thuận lợi hơn nhiều, chỉ cần đợi ở Thạch Lâm Trận thì có thể thần không biết quỷ không hay mang Mệnh Cách Chi Tâm đi.”

“Cho nên các ngươi mới lợi dụng sứ giả để chưởng khống hồng liên giới?” Tư Vô Nhai hỏi.

Đám người Thẩm Tất lúng túng nhìn nhau nhưng không lên tiếng phủ nhận.

Lục Châu lại hỏi: “Các ngươi sử dụng phù văn thông đạo đi tới nơi này?”

“Việc này…” Thẩm Tất ấp úng.

“Nếu lão phu muốn giết ngươi thì đã động thủ từ lâu. Vũ Quảng Bình đã chết, mâu thuẫn trong nội bộ Hắc Tháp nghị hội sẽ chỉ càng thêm mãnh liệt. Những bí mật mà ngươi giữ gìn sớm muộn gì cũng bị người khác biết, ngươi cho rằng ngươi không nói thì sẽ không có người khác nói cho lão phu?”

Thẩm Tất cả kinh. Đúng vậy nha…

Nếu không có người nói, làm sao lão giả này biết chuyện của hắc liên giới, làm sao biết cách khai Mệnh Cách và nắm giữ lực chiến đấu cường đại? Làm sao đánh giết được Dịch Nghiêu?

“Một Hắc Ngô Vệ nho nhỏ mà thôi, đừng quá coi trọng chính mình. Lão phu đã cho các ngươi cơ hội, nên biết quý trọng.” Lục Châu chắp tay sau lưng hờ hững nói.

Ngay cả Vũ Quảng Bình cũng bị đánh giết thì Hắc Ngô Vệ có tư cách gì mà đàm phán? Thẩm Tất không do dự nữa, thành thật đáp:

“Đúng là dùng phù văn thông đạo.”

Lục Châu vươn tay ra: “Giao ra tin tức liên quan đến phù văn thông đạo, lão phu thả các ngươi rời đi. Lão phu nói là làm.”

Gạt người cũng cần phải có kỹ thuật. Cho dù bây giờ Lục Châu không còn sức đánh một trận, Thái Huyền chi lực cũng tiêu hao gần hết nhưng uy hiếp đám người này thì không thành vấn đề!

Tư Vô Nhai chỉ biết phục sát đất. Trước đây khi hắn đi lừa gạt người khác phải áp dụng đủ mọi nhân tố, mọi phương diện, thành lập cả một tổ chức Ám Võng trải khắp kim liên giới, mà sư phụ lại dùng phương thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất: lực lượng tuyệt đối!

Thẩm Tất suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta chỉ biết cách sử dụng phù văn thông đạo chứ không biết cách chế tạo.”

“Sử dụng như thế nào?”

“Phù văn thông đạo có thể dùng phù chỉ để hội tụ nguyên khí, sau đó thông qua tu hành giả để gia trì… Tu hành giả muốn sử dụng phù văn thông đạo phải có ít nhất ba Mệnh Cách, hoặc có đủ Năng Lượng Thạch cung ứng, nhưng như thế thì quá mức lãng phí. Một tổ ba người Hắc Ngô Vệ có đủ năng lực để sử dụng phù văn thông đạo. Tu vi càng cao thì dùng thông đạo càng thuận lợi. Điểm đến của phù văn thông đạo không phải do chúng ta quyết định mà phụ thuộc vào phù văn sư.”

Nói đến đây, Thẩm Tất bổ sung thêm một câu, “Ta cũng chỉ biết có bấy nhiêu.”

Lục Châu quay đầu hỏi Tư Vô Nhai: “Ngươi còn muốn hỏi gì không?”

Tư Vô Nhai gật đầu rồi hỏi thêm câu nữa: “Trong Hắc Tháp nghị hội có nữ tử nào tên Liên Tinh không?”

Thẩm Tất lắc đầu. “Ta chưa từng nghe đến cái tên này.”

“Ngươi chắc chắn?”

“Hắc Tháp nghị hội có danh sách thành viên, sau khi gia nhập sẽ được ghi tên lại.” Thẩm Tất giải thích, “Ta từng xem qua danh sách đó, không thấy có cái tên này.”

“Có khi nào nàng ta dùng tên giả?”

“Hắc Tháp nghị hội không có thói quen dùng tên giả khi làm việc.”

Nghe vậy, Tư Vô Nhai cau mày suy nghĩ. Lục Châu khẽ gật đầu:

“Một câu hỏi cuối cùng, chiến kỳ các ngươi dùng tại Đông Lâm thung lũng là vật gì?”

“Bát Hoang Lục Hợp Kỳ.” Hai mắt Thẩm Tất sáng lên, “Thực không dám giấu diếm, Bát Hoang Lục Hợp Kỳ có tổng cộng tám trận kỳ đặt ở tám hướng, ngang hàng với vũ khí hợp cấp. Hôm nay chỉ dùng có năm trận kỳ nên uy lực yếu đi rất nhiều.”

Lục Châu thản nhiên nói: “Cũng chỉ có thế.”

Lục Châu không định cho Hắc Ngô Vệ mặt mũi, trong tay Lục Châu đâu chỉ có một kiện vũ khí hợp cấp. Một viên Hải Hồn Châu đã có thể phá ngàn vạn kiếm cương.

“Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?”

“Lão phu họ Lục.”

“Lục tiền bối hỏi gì chúng ta đều đáp nấy. Hắc Tháp nghị hội giao nhiệm vụ có giới hạn thời gian, chúng ta phải trở về phục mệnh rồi.” Thẩm Tất nói.

“Chờ đã.” Lục Châu bỗng gọi bọn hắn lại.

Thẩm Tất cả kinh: “Lục tiền bối muốn nuốt lời?” Ba tên Hắc Ngô Vệ còn lại nhìn Lục Châu và Tư Vô Nhai đầy cảnh giác.

Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu nói chuyện luôn giữ lời. Sau khi trở về phục mệnh, chuyện của Vũ Quảng Bình các ngươi cứ xem như không thấy gì là được.”

Thẩm Tất đáp: “Đó là đương nhiên.”

Bọn hắn không ngốc, nếu thừa nhận mình tận mắt nhìn thấy thì làm sao giải thích được việc bọn hắn còn sống trở về? Vũ Quảng Bình là Thẩm Phán Giả còn bị người ta giết, một đám Hắc Ngô Vệ lại sống rất tốt, nhìn vào đã thấy có vấn đề.

Lục Châu phất tay áo. Bốn tên Hắc Ngô Vệ hiểu ý, lập tức rời đi. Không bao lâu sau đã không còn bóng dáng.

. . .

Nửa canh giờ sau, đám Hắc Ngô Vệ xuất hiện trong một rừng cây.

“Thẩm Tất, ngươi làm vậy không sợ Hắc Tháp nghị hội truy cứu sao?” Tên đội trưởng còn lại lên tiếng chất vấn.

“Việc đã đến nước này, ngươi còn lựa chọn khác?” Thẩm Tất nói, “Đừng có quá trách nhiệm như vậy, Hắc Tháp nghị hội cũng chỉ xem Hắc Ngô Vệ là công cụ làm việc.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả. Muốn sống thì làm theo lời ta.”

“Ngươi không sợ ta cáo trạng?”

“Nếu ngươi muốn chết thì cứ đi mà cáo trạng, ngươi cho rằng Hắc Tháp nghị hội sẽ tin tưởng lời ngươi nói?” Thẩm Tất cười khẩy, “Vũ Quảng Bình đã chết rồi, hắn là cường giả tám Mệnh Cách, ngươi dám nói ngươi có mặt ở đó sao?”

“. . .”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom