trường giang lưu đông
Tác giả VW
		- 
	
	
		
	
	
	
        
		
		
		
kỳ 4
 
Việc ngày mai linh nghỉ học là gần như đã chắc chắn,cô ấy bị thương tay phải,băng bó kín như đôi găng tay trắng hoen chút đỏ máu,tay đã không còn viết được,có đến lớp cũng chẳng làm gì được
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại cũng nghỉ phép,chú trọng và cô ly-bố mẹ của cô ấy đều đã đi công tác,bố mẹ tôi cũng đi rồi,mới đêm qua thôi
Tối qua lúc tôi về,bố mẹ tôi đã chuẩn bị xong,thấy tôi về muộn,mẹ tôi nổi trận lôi đình:
-còn biết vác mặt về cơ à!
Tôi hoảng hốt:
-con cũng đâu muốn thế! Mẹ nghe con giải thích đã!
Mẹ tôi tạm thời ngưng lại,tôi giải thích đại khái tình hình cho bà biết,cơ mặt bà dần dần giãn ra,biến thành 1 nụ cười:
-ra vậy! Thôi,vào ngủ đi,trông con lo lắng mệt mỏi hơn cả đợt năm ngoái mẹ đi viện ấy!
-dạ,dạ vâng
Tôi bước vào phòng,nằm xuống giường,mắt nhắm dần lại chìm vào giấc ngủ mê mệt
4 giờ sáng,tôi đột ngột bật dậy,lao ra cửa,bố mẹ tôi đã đi từ hôm qua,để lại chùm chìa khóa trên bàn
Tôi vội chộp lấy mở cửa,tôi vừa gặp ác mộng,nó mang lại cho tôi 1 linh cảm rất xấu,cực kì xấu...
Tôi đẩy cửa nhà đối diện,cửa không khóa,tôi nhìn quanh quẩn,xác định 1 căn phòng rồi bước vào
Linh đang sốt cao nằm trên giường,cô lờ mờ thấy một bóng dáng bước vào phòng mình,nhưng cô không còn sức gượng dậy,cô bất tỉnh
Nhìn tình trạng của cô ấy mà tôi muốn khóc,cảm giác lo lắng mất mát như thể tôi sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng với bản thân
Tìm trong hộp thuốc,thuốc hạ sốt và kháng sinh,dì tôi đã dặn nếu linh lại sốt phải cho cô ấy uống thuốc này
Tôi rót 1 cốc nước ấm rồi cho linh uống thuốc,lấy 1 chiếc khăn mặt trong phòng tắm,tôi nhúng nước ấm nhẹ nhàng đặt lên trán cô ấy,ngạc nhiên vì sự dịu dàng của mình,tôi kiên trì thay khăn hết lần này đến lần khác,cơn sốt cuối cùng cũng hạ,tôi mỉm cười gục xuống giường cô ấy,thiếp đi...
Mơ màng thức giấc,linh thấy đầu đau như búa bổ,cô chỉ nhớ cô cảm thấy rất lạnh,rất mệt,rất tuyệt vọng,cảm giác như tử thần đang trực sẵn bên giường,và...cô nhớ 1 người đã vào phòng mình
Nghĩ đến đây,cô bừng tỉnh nhìn dáo dác
Cảm nhận được cử động bất ngờ từ phần chăn dưới,cô quay ngoắt lại,nhìn bóng dáng đang nằm đó
Dần nhận ra đó là tôi,trái tim hoảng loạn của cô dần đều nhịp hơn,nhưng lại có chút hơi nhanh,cô nhẹ nhàng muốn rút chân ra khỏi chỗ chăn tôi đang gối,nhưng hoàn toàn không có chút sức lực nào
Tôi thấy động tĩnh liền tỉnh giấc,thấy là linh đang nhìn tôi,gương mặt còn chút đỏ,bèn ngại ngùng quay mặt đi,phân bua:
-tớ chỉ thấy cậu sốt mới sang đây,cậu nợ tớ 1 lời cảm ơn đấy!
Cô cười,nói:
-tớ đâu có hỏi sao lại sang đây!
Nói rồi đuôi mắt cô ấy hơi nheo lại,miệng mỉm cười:
-cảm ơn cậu,bạn tốt!
Tôi ngạc nhiên mất mấy giây mới phản ứng:
-vậy...bây giờ tớ là bạn thân nhất của cậu phải không?
-chúng ta vốn dĩ là thế mà!
Nói xong,linh bước xuống giường,nhưng không được,chân cô chẳng còn chút sức nào,tôi bèn phải đỡ cô ra phòng khách,tôi còn không quên cằn nhằn:
-cậu yếu thì bớt đi lại đi,cứ nằm đấy tớ làm cho!
-cậu không đi học à?
-không,tớ xin nghỉ rồi,cậu cứ nghỉ đi,tớ đi mua bữa sáng cho cậu
Nhìn bóng lưng tôi đi qua cánh cửa,cô không kìm được khen trộm:
-“cậu ấy từ khi nào lại đẹp trai ga lăng như thế nhỉ,cậu ta chỉ là 1 nhóc tì thôi mà...nhưng cũng tốt đó chứ...”
Nếu linh có thể soi gương bây giờ,cô sẽ ngạc nhiên phát hiện ra 1 tia ẩn ý trong mắt của chính mình,không còn là ánh mắt nhìn anh em,cũng không phải ánh mắt nhìn kẻ thù nữa...là 1 cách nhìn khác,sâu sắc hơn và có phần...nghiêm túc hơn...
Bữa sáng cũng chỉ có thể ăn cháo,ăn cơm sẽ không dễ hấp thụ,ảnh hưởng tốc độ lành bệnh,cháo gà muối là 1 lựa chọn thay thế không tồi cho 1 bữa sáng bình thường
Thìa cháo thơm lừng,đậm đà đặt trước mặt linh khi này giống như thìa nước lã,không có chút mùi vị,khẩu vị hôm nay quả thực không tốt
Cô ấy lười biếng đặt chiếc thìa vào bát,chán nản nằm xuống:
-tớ không ăn nữa đâu! Chẳng ngon gì cả!
-không được! Cậu phải ăn mới uống thuốc được chứ!
Tôi nói,tay cầm lấy cái thìa xúc một thìa cháo
Đang nhìn vào tv,đột nhiên cảm thấy 1 luồng hơi ấm phả lên má,linh quay mặt lại thì thấy 1 thìa cháo đầy đang được giơ trước mặt mình
-nào,há miệng ra
Trong một phút lơ đễnh,linh vô thức làm theo lời tôi nói,ngậm lấy thìa cháo ăn hết,vị của nó hơi ngọt,khác với bình thường cô tự ăn,sực tỉnh,cô đỏ mặt quay đi,chống tay ngồi dậy:
-tớ tự ăn được! Cậu đưa thìa đây
Tôi mỉm cười đưa chiếc thìa qua,nhìn cô ấy lẳng lặng tự mình xúc cháo cho vào miệng
Đối với linh mà nói,những thìa cháo bây giờ lại giống như trước kia,nhạt nhẽo,chẳng ngon như khi nãy,nhưng cô không dám yêu cầu tôi đút,vì như vậy xấu hổ chết đi được!
Ăn sáng xong,linh uống thuốc rồi nằm xuống định ngủ luôn,tôi đang định về nhà thì có tiếng gọi từ phía sau:
-hay là cậu đừng đi nữa
Câu nói này làm tôi rùng mình,trước đây chỉ khi nào chuẩn bị thật sự giết mình mới nói ra,nhưng lần này,giọng điệu nói ra nó lại không giống như trước đây,tôi chưa kịp nghĩ nhiều thì linh lại lên tiếng
-đợi khi nào tớ ngủ rồi cậu hãy về,ở lại đây chơi với tớ 1 chút,nếu không tớ hơi chán quá...
-được! Vậy khi nào cậu ngủ tớ sẽ về
Cô ấy cứ thế nhìn tôi,sát thương trong ánh mắt là rất lớn,khiến cho tôi càng ngày càng thấy ngại,mãi cô ấy mới ngủ thiếp đi,đến lượt tôi nhìn,nhìn cô ấy,mất cả nửa tiếng mới dứt ra được,tôi nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang đè lên tôi rồi lặng lẽ ra về
Chưa ra đến cửa thì lại có tiếng của linh gọi,à không,chắc là nói mớ thôi:
-cậu mà...bỏ tớ lại...là cậu chết chắc...
Dù là giọng điệu rất đáng yêu,nhưng về bản chất là một lời đe dọa,không thể ở lại thêm,tôi đi về nhà,nơi mà thực ra chỉ cần 4 bước là tới
Trưa nay lại phải để tôi đem đồ ăn cho cô ấy,chán chường là cô ấy đã đỡ nhiều,tôi không có lí do gì để ở lại nữa,nhưng lại cũng vui vì thấy cô ấy đi lại bình thường,hơi yếu ớt nhưng ổn định hơn
Chuyến công tác này của bố mẹ cô ấy kéo dài 3 ngày,còn bố mẹ tôi thì mai sẽ về,trước 1 ngày so với cô chú
Nhứng ngày này tôi đều chăm sóc linh cẩn thận,sau khi thay thuốc lần 2,cô ấy cũng đã đỡ nhiều,chắc mai sẽ khỏi bệnh,nhưng tôi đang phải đối mặt với 1 vấn đề nan giải
Mai bố mẹ tôi về thì làm sao tôi chạy sang đây chăm sóc cô ấy được,nếu cứ cố tình chạy qua chạy lại chắc chắn bố mẹ tôi sẽ lại hiểu lầm,nhưng tôi không thể chịu nổi việc biết linh bệnh mà không sang xem,dù sao chúng tôi cũng là...bạn thân nhất thế giới mà,chắc vậy!
Vậy tôi phải làm sao bây giờ?
Một cuộc điện thoại đột nhiên gọi đến làm câu hỏi kia lập tức vỡ thành 9 khúc,là cuộc gọi từ mẹ tôi:
-con trai,bố mẹ có thêm chút việc,chắc phải ngày kia mới về được,mẹ chuyển cho con 600 rồi,xem mà tự lo ăn uống đi nhé!
Tôi vâng một tiếng rồi tắt máy
Ngay lập tức,sự phấn khích bùng nổ,nếu không giỏi kiềm chế có lẽ tôi đã nhảy cẫng lên giữa hành lang,đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh,gãi đúng vào chỗ ngứa của tôi
Bên kia,bố mẹ tôi bắt đầu xem qua tài liệu,gương mặt căng thẳng dần chuyển sang vui vẻ nhẹ nhõm:
-có vẻ cũng không nhiều lắm nhỉ
Tối hôm sau,bố mẹ tôi đang đi trên hành lang của khu tập thể:
-không biết con trai thấy chúng ta về sớm có vui không nhỉ?
-chắc chắn là có rồi,nó bình thường cứ phụ thuộc vào bà suốt
2 vợ chồng già này đi đến trước cửa nhà họ,mở cửa ra thì thấy...chẳng ai cả,nhà trống trơn
Ngay khi hai người đang thắc mắc tôi đã đi đâu thì ở phía nhà đối diện,1 tiếng mở cửa vang lên
Bố mẹ tôi cứ ngỡ là linh,quay đầu định chào thì thấy 1 bóng dáng họ chẳng khi nào không nhận ra
Tôi-người vừa bước từ nhà linh ra,quay đầu lại đã thấy bố mẹ tôi nhìn mình với vẻ ngạc nhiên,vẻ ngạc nhiên ấy dần chuyển hóa sang một nụ cười ranh mãnh hiếm thấy ở tuổi của bố mẹ tôi,tôi nhìn thấy rõ điều đó,vội vàng phân bua:
-mẹ! Bố! Không phải như 2 người nghĩ đâu,con chỉ là...
Chưa đợi tôi nói hết câu,mẹ tôi đã phẩy phẩy tay
-bố mẹ đang hơi buồn ngủ,có gì nói sau,bố mẹ cũng không ăn tối đâu,con cứ sang ăn cùng con bé linh đi cho vui
Bố mẹ quay người,sập cửa mặc cho tôi thanh minh khản cả cổ
Linh cũng may mắn ở chỗ cô ấy chỉ nghỉ mất có nửa ngày,1 ngày rưỡi sau là thứ 7 chủ nhật,nhưng hôm nay thì phải đi học,đúng là cái ngày thứ 2 chết tiệt
Sáng nay linh vẫn nghỉ,không có cô ấy cả ngày lải nhải bên tai,trái tim tôi lại đâm ra trống trải,cả buổi sáng cưa uể oải,mặc dù trước đây tôi luôn ghét cái sự càm ràm,càu nhàu ấy
Cả buổi sáng bắt đầu trở nên vô vị,tôi chẳng buồn ra chơi,chẳng buồn nói chuyện,cứ ngồi “gặm” đống bài tập,thỉnh thoảng nói vài câu với minh,chán chường ngồi lì 1 chỗ
Đến chiều,khi tôi đã tự kỉ đến mức cầm cái compa chọc chọc lên mặt bàn,một bóng dáng bước vào lớp làm tôi vui ra mặt-là linh,đợi cô ấy đến chỗ,tôi hỏi:
-khỏi hẳn rồi à
-ừ,nhưng hơi để lại sẹo
Minh thấy tôi cả sáng như cái con cương thi giờ đã hoạt bát hướng ngoại trở lại
-này này,tôi hơi nghi ngờ 2 người có quan hệ gì đó,nếu không thì ai có thể khiến tâm trạng 1 tên đầu gỗ là cậu bạn thân này của tôi,nhưng tôi lại không có bằng chứng
Hai chúng tôi không hẹn mà cùng nhau quay đi,mặt hơi ửng hồng
Minh lại cười,mỉm cười kiểu gian xảo mà bố mẹ tôi đã thể hiện ra tối qua
Tôi hơi chột dạ,kiểu này lại có thêm 1 người hiểu lầm mất! Sao không ai chịu nghe tôi thanh minh chứ!
				
			Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại cũng nghỉ phép,chú trọng và cô ly-bố mẹ của cô ấy đều đã đi công tác,bố mẹ tôi cũng đi rồi,mới đêm qua thôi
Tối qua lúc tôi về,bố mẹ tôi đã chuẩn bị xong,thấy tôi về muộn,mẹ tôi nổi trận lôi đình:
-còn biết vác mặt về cơ à!
Tôi hoảng hốt:
-con cũng đâu muốn thế! Mẹ nghe con giải thích đã!
Mẹ tôi tạm thời ngưng lại,tôi giải thích đại khái tình hình cho bà biết,cơ mặt bà dần dần giãn ra,biến thành 1 nụ cười:
-ra vậy! Thôi,vào ngủ đi,trông con lo lắng mệt mỏi hơn cả đợt năm ngoái mẹ đi viện ấy!
-dạ,dạ vâng
Tôi bước vào phòng,nằm xuống giường,mắt nhắm dần lại chìm vào giấc ngủ mê mệt
4 giờ sáng,tôi đột ngột bật dậy,lao ra cửa,bố mẹ tôi đã đi từ hôm qua,để lại chùm chìa khóa trên bàn
Tôi vội chộp lấy mở cửa,tôi vừa gặp ác mộng,nó mang lại cho tôi 1 linh cảm rất xấu,cực kì xấu...
Tôi đẩy cửa nhà đối diện,cửa không khóa,tôi nhìn quanh quẩn,xác định 1 căn phòng rồi bước vào
Linh đang sốt cao nằm trên giường,cô lờ mờ thấy một bóng dáng bước vào phòng mình,nhưng cô không còn sức gượng dậy,cô bất tỉnh
Nhìn tình trạng của cô ấy mà tôi muốn khóc,cảm giác lo lắng mất mát như thể tôi sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng với bản thân
Tìm trong hộp thuốc,thuốc hạ sốt và kháng sinh,dì tôi đã dặn nếu linh lại sốt phải cho cô ấy uống thuốc này
Tôi rót 1 cốc nước ấm rồi cho linh uống thuốc,lấy 1 chiếc khăn mặt trong phòng tắm,tôi nhúng nước ấm nhẹ nhàng đặt lên trán cô ấy,ngạc nhiên vì sự dịu dàng của mình,tôi kiên trì thay khăn hết lần này đến lần khác,cơn sốt cuối cùng cũng hạ,tôi mỉm cười gục xuống giường cô ấy,thiếp đi...
Mơ màng thức giấc,linh thấy đầu đau như búa bổ,cô chỉ nhớ cô cảm thấy rất lạnh,rất mệt,rất tuyệt vọng,cảm giác như tử thần đang trực sẵn bên giường,và...cô nhớ 1 người đã vào phòng mình
Nghĩ đến đây,cô bừng tỉnh nhìn dáo dác
Cảm nhận được cử động bất ngờ từ phần chăn dưới,cô quay ngoắt lại,nhìn bóng dáng đang nằm đó
Dần nhận ra đó là tôi,trái tim hoảng loạn của cô dần đều nhịp hơn,nhưng lại có chút hơi nhanh,cô nhẹ nhàng muốn rút chân ra khỏi chỗ chăn tôi đang gối,nhưng hoàn toàn không có chút sức lực nào
Tôi thấy động tĩnh liền tỉnh giấc,thấy là linh đang nhìn tôi,gương mặt còn chút đỏ,bèn ngại ngùng quay mặt đi,phân bua:
-tớ chỉ thấy cậu sốt mới sang đây,cậu nợ tớ 1 lời cảm ơn đấy!
Cô cười,nói:
-tớ đâu có hỏi sao lại sang đây!
Nói rồi đuôi mắt cô ấy hơi nheo lại,miệng mỉm cười:
-cảm ơn cậu,bạn tốt!
Tôi ngạc nhiên mất mấy giây mới phản ứng:
-vậy...bây giờ tớ là bạn thân nhất của cậu phải không?
-chúng ta vốn dĩ là thế mà!
Nói xong,linh bước xuống giường,nhưng không được,chân cô chẳng còn chút sức nào,tôi bèn phải đỡ cô ra phòng khách,tôi còn không quên cằn nhằn:
-cậu yếu thì bớt đi lại đi,cứ nằm đấy tớ làm cho!
-cậu không đi học à?
-không,tớ xin nghỉ rồi,cậu cứ nghỉ đi,tớ đi mua bữa sáng cho cậu
Nhìn bóng lưng tôi đi qua cánh cửa,cô không kìm được khen trộm:
-“cậu ấy từ khi nào lại đẹp trai ga lăng như thế nhỉ,cậu ta chỉ là 1 nhóc tì thôi mà...nhưng cũng tốt đó chứ...”
Nếu linh có thể soi gương bây giờ,cô sẽ ngạc nhiên phát hiện ra 1 tia ẩn ý trong mắt của chính mình,không còn là ánh mắt nhìn anh em,cũng không phải ánh mắt nhìn kẻ thù nữa...là 1 cách nhìn khác,sâu sắc hơn và có phần...nghiêm túc hơn...
Bữa sáng cũng chỉ có thể ăn cháo,ăn cơm sẽ không dễ hấp thụ,ảnh hưởng tốc độ lành bệnh,cháo gà muối là 1 lựa chọn thay thế không tồi cho 1 bữa sáng bình thường
Thìa cháo thơm lừng,đậm đà đặt trước mặt linh khi này giống như thìa nước lã,không có chút mùi vị,khẩu vị hôm nay quả thực không tốt
Cô ấy lười biếng đặt chiếc thìa vào bát,chán nản nằm xuống:
-tớ không ăn nữa đâu! Chẳng ngon gì cả!
-không được! Cậu phải ăn mới uống thuốc được chứ!
Tôi nói,tay cầm lấy cái thìa xúc một thìa cháo
Đang nhìn vào tv,đột nhiên cảm thấy 1 luồng hơi ấm phả lên má,linh quay mặt lại thì thấy 1 thìa cháo đầy đang được giơ trước mặt mình
-nào,há miệng ra
Trong một phút lơ đễnh,linh vô thức làm theo lời tôi nói,ngậm lấy thìa cháo ăn hết,vị của nó hơi ngọt,khác với bình thường cô tự ăn,sực tỉnh,cô đỏ mặt quay đi,chống tay ngồi dậy:
-tớ tự ăn được! Cậu đưa thìa đây
Tôi mỉm cười đưa chiếc thìa qua,nhìn cô ấy lẳng lặng tự mình xúc cháo cho vào miệng
Đối với linh mà nói,những thìa cháo bây giờ lại giống như trước kia,nhạt nhẽo,chẳng ngon như khi nãy,nhưng cô không dám yêu cầu tôi đút,vì như vậy xấu hổ chết đi được!
Ăn sáng xong,linh uống thuốc rồi nằm xuống định ngủ luôn,tôi đang định về nhà thì có tiếng gọi từ phía sau:
-hay là cậu đừng đi nữa
Câu nói này làm tôi rùng mình,trước đây chỉ khi nào chuẩn bị thật sự giết mình mới nói ra,nhưng lần này,giọng điệu nói ra nó lại không giống như trước đây,tôi chưa kịp nghĩ nhiều thì linh lại lên tiếng
-đợi khi nào tớ ngủ rồi cậu hãy về,ở lại đây chơi với tớ 1 chút,nếu không tớ hơi chán quá...
-được! Vậy khi nào cậu ngủ tớ sẽ về
Cô ấy cứ thế nhìn tôi,sát thương trong ánh mắt là rất lớn,khiến cho tôi càng ngày càng thấy ngại,mãi cô ấy mới ngủ thiếp đi,đến lượt tôi nhìn,nhìn cô ấy,mất cả nửa tiếng mới dứt ra được,tôi nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang đè lên tôi rồi lặng lẽ ra về
Chưa ra đến cửa thì lại có tiếng của linh gọi,à không,chắc là nói mớ thôi:
-cậu mà...bỏ tớ lại...là cậu chết chắc...
Dù là giọng điệu rất đáng yêu,nhưng về bản chất là một lời đe dọa,không thể ở lại thêm,tôi đi về nhà,nơi mà thực ra chỉ cần 4 bước là tới
Trưa nay lại phải để tôi đem đồ ăn cho cô ấy,chán chường là cô ấy đã đỡ nhiều,tôi không có lí do gì để ở lại nữa,nhưng lại cũng vui vì thấy cô ấy đi lại bình thường,hơi yếu ớt nhưng ổn định hơn
Chuyến công tác này của bố mẹ cô ấy kéo dài 3 ngày,còn bố mẹ tôi thì mai sẽ về,trước 1 ngày so với cô chú
Nhứng ngày này tôi đều chăm sóc linh cẩn thận,sau khi thay thuốc lần 2,cô ấy cũng đã đỡ nhiều,chắc mai sẽ khỏi bệnh,nhưng tôi đang phải đối mặt với 1 vấn đề nan giải
Mai bố mẹ tôi về thì làm sao tôi chạy sang đây chăm sóc cô ấy được,nếu cứ cố tình chạy qua chạy lại chắc chắn bố mẹ tôi sẽ lại hiểu lầm,nhưng tôi không thể chịu nổi việc biết linh bệnh mà không sang xem,dù sao chúng tôi cũng là...bạn thân nhất thế giới mà,chắc vậy!
Vậy tôi phải làm sao bây giờ?
Một cuộc điện thoại đột nhiên gọi đến làm câu hỏi kia lập tức vỡ thành 9 khúc,là cuộc gọi từ mẹ tôi:
-con trai,bố mẹ có thêm chút việc,chắc phải ngày kia mới về được,mẹ chuyển cho con 600 rồi,xem mà tự lo ăn uống đi nhé!
Tôi vâng một tiếng rồi tắt máy
Ngay lập tức,sự phấn khích bùng nổ,nếu không giỏi kiềm chế có lẽ tôi đã nhảy cẫng lên giữa hành lang,đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh,gãi đúng vào chỗ ngứa của tôi
Bên kia,bố mẹ tôi bắt đầu xem qua tài liệu,gương mặt căng thẳng dần chuyển sang vui vẻ nhẹ nhõm:
-có vẻ cũng không nhiều lắm nhỉ
Tối hôm sau,bố mẹ tôi đang đi trên hành lang của khu tập thể:
-không biết con trai thấy chúng ta về sớm có vui không nhỉ?
-chắc chắn là có rồi,nó bình thường cứ phụ thuộc vào bà suốt
2 vợ chồng già này đi đến trước cửa nhà họ,mở cửa ra thì thấy...chẳng ai cả,nhà trống trơn
Ngay khi hai người đang thắc mắc tôi đã đi đâu thì ở phía nhà đối diện,1 tiếng mở cửa vang lên
Bố mẹ tôi cứ ngỡ là linh,quay đầu định chào thì thấy 1 bóng dáng họ chẳng khi nào không nhận ra
Tôi-người vừa bước từ nhà linh ra,quay đầu lại đã thấy bố mẹ tôi nhìn mình với vẻ ngạc nhiên,vẻ ngạc nhiên ấy dần chuyển hóa sang một nụ cười ranh mãnh hiếm thấy ở tuổi của bố mẹ tôi,tôi nhìn thấy rõ điều đó,vội vàng phân bua:
-mẹ! Bố! Không phải như 2 người nghĩ đâu,con chỉ là...
Chưa đợi tôi nói hết câu,mẹ tôi đã phẩy phẩy tay
-bố mẹ đang hơi buồn ngủ,có gì nói sau,bố mẹ cũng không ăn tối đâu,con cứ sang ăn cùng con bé linh đi cho vui
Bố mẹ quay người,sập cửa mặc cho tôi thanh minh khản cả cổ
Linh cũng may mắn ở chỗ cô ấy chỉ nghỉ mất có nửa ngày,1 ngày rưỡi sau là thứ 7 chủ nhật,nhưng hôm nay thì phải đi học,đúng là cái ngày thứ 2 chết tiệt
Sáng nay linh vẫn nghỉ,không có cô ấy cả ngày lải nhải bên tai,trái tim tôi lại đâm ra trống trải,cả buổi sáng cưa uể oải,mặc dù trước đây tôi luôn ghét cái sự càm ràm,càu nhàu ấy
Cả buổi sáng bắt đầu trở nên vô vị,tôi chẳng buồn ra chơi,chẳng buồn nói chuyện,cứ ngồi “gặm” đống bài tập,thỉnh thoảng nói vài câu với minh,chán chường ngồi lì 1 chỗ
Đến chiều,khi tôi đã tự kỉ đến mức cầm cái compa chọc chọc lên mặt bàn,một bóng dáng bước vào lớp làm tôi vui ra mặt-là linh,đợi cô ấy đến chỗ,tôi hỏi:
-khỏi hẳn rồi à
-ừ,nhưng hơi để lại sẹo
Minh thấy tôi cả sáng như cái con cương thi giờ đã hoạt bát hướng ngoại trở lại
-này này,tôi hơi nghi ngờ 2 người có quan hệ gì đó,nếu không thì ai có thể khiến tâm trạng 1 tên đầu gỗ là cậu bạn thân này của tôi,nhưng tôi lại không có bằng chứng
Hai chúng tôi không hẹn mà cùng nhau quay đi,mặt hơi ửng hồng
Minh lại cười,mỉm cười kiểu gian xảo mà bố mẹ tôi đã thể hiện ra tối qua
Tôi hơi chột dạ,kiểu này lại có thêm 1 người hiểu lầm mất! Sao không ai chịu nghe tôi thanh minh chứ!
				
						
			
Bình luận facebook