• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New tiểu ma vương cùng bàn tôi(toàn bộ,chưa hoàn thành)

  • kỳ 6

Nằm trên giường,tôi chẳng nghĩ gì nhiều,cuộc sống của tôi vốn dĩ rất ổn định

Nhưng sự xáo trộn cô ấy đem lại từ ngày hôm đó đã khiến tôi chẳng còn sức nghĩ gì

Đi ngủ với bộ não trống trơn,không có một giấc mơ đẹp nào

À không,có 1,nhưng tôi không biết nó có thực sự đẹp không

Một giấc mơ nơi tôi và cô ấy bên nhau

Đây có phải ác mộng không?

Tôi chẳng biết,nếu tôi muốn nó,nó sẽ là 1 giấc mơ đẹp,nếu tôi không muốn,nó có lẽ sẽ là ác mộng

Nhưng tôi thích 1 giấc mơ đẹp hơn,nên tôi nghĩ tôi sẽ muốn nó đấy...

Như xác định được tư tưởng của mình,giấc ngủ của tôi không còn bị quấn lấy bởi câu hỏi của mẹ tôi chiều nay nữa

tôi tự biết mình có thích hay không rồi...

lại 1 buổi sáng,một buổi sáng nữa,rồi lại 1 buổi sáng,lặp lại hoài như vậy,chớp mắt đã qua tháng 12

bước ra khỏi phòng thi,tôi thở phào nhẹ nhõm,hơi thở ấy như mang theo toàn bộ áp lực của kì thi bay đi trong làn gió đông bắc đem lại cái lạnh khô của tháng mùa đông lạnh lẽo này

trước cửa phòng là 1 đám học sinh đang dò bài,minh và gia hân cũng ở trong đó

tôi không tham gia,dù sao bây giờ có soát ra hết lỗi cũng chỉ tổ lo lắng hơn thôi,dò làm chi cho mệt

huống chi tôi còn có chuyện khác phải làm

đi qua phòng thi của linh,tôi thấy ngay cô ấy đang đứng trước của phòng thi,tôi gọi:

-linh! Cậu thi xong rồi à!

Linh tiến lại,nói nhỏ:

-cậu là ngốc à! Cậu thi xong thì tớ chẳng cũng xong rồi!

-ừ nhỉ,mà này

-sao thế?

-cậu có muốn đi về không?

-cũng được,chiều chúng ta thi tiếp rồi,nhớ chở tớ đi

-được thôi!

Ra đến nhà để xe,linh nhảy tót lên xe tôi

Tôi mới sắm được cái xe điện đầu tháng trước,từ lúc đấy linh đã cứ mặt dày mày dặn đòi tôi chở

Cảnh vật thay đổi chóng vánh,hai dãy cửa hàng bên đường dần biến mất,nhường chỗ cho bờ sông,cây cối và cánh đồng,lúa đã không còn,cả cánh đồng trống huơ trống hoắc,chỉ có những gốc ra khô nằm dỏng phần thân cứng lên nền trời xám xịt,những chiếc cây đã không còn lá,chỉ còn những cành cây gai góc

Cái nên thơ của cảnh vật này bằng không,nhưng vẫn làm tôi cảm thấy bình yên,chắc là do cái lạnh buốt của mùa đông đang len lỏi qua các sợi vải,thấm vào từng thớ thịt trên bàn tay tôi,khiến nó lạnh tê

Ước gì có 1 thứ gì đó ấm để nắm

Trong vô thức,tôi ngoái lại,nhìn vào linh,nhưng rất nhanh đã quay lại,tiếp tục lái xe

Chợt tôi rẽ vào 1 ngã rẽ,không quen lắm với linh:

-cậu đi đâu thế? Nhà chúng ta đâu phải hướng này?

-cậu cứ chờ chút,đến nơi sẽ biết!

-lạ vậy

Tôi không trả lời,chỉ cắm cúi đạp

Tôi dừng trong 1 khu đất,đã từ lâu bị bỏ hoang,khu đất đã mọc đầy cây hoang,trông như 1 khu rừng nguyên sinh tí hon

Tôi hít một hơi sâu,định bụng sẽ nói ra 1 câu tôi muốn từ 3 tháng trước:

-linh,hôm nay,tại đây,tớ muốn nói,tớ...tớ rất...

Tôi ngắc ngứ,1 lúc,chẳng nói được gì,mấy chục gram can đảm vừa vét được đã tiêu tan sạch,tôi xịu mặt xuống,buồn bã:

-thôi vậy,coi như tớ chưa từng đưa cậu đến đây...

Tôi quay người bước về phía chiếc xe,bất chợt,một cảm giác ấm áp chạm vào lưng tôi,hơi ấm thấm qua lớp áo khiến cả người tôi nóng rực

Linh quay người tôi lại,nói bằng giọng trách móc:

-cậu tốn nhiều thời gian quá rồi đấy,để tớ nói,tớ cũng...

Lời đã đến miệng,nhưng có 1 thứ gì đó ngăn cô ấy nói ra điều cần nói,cuối cùng,cô vẫn không thể

-tớ cũng...không thể,tớ...xin l...

Cô ấy chưa nói hết câu thì bị tôi dùng ngón tay chặn lại

-suỵt,có những điều không cần thiết phải nói,chúng ta có thể tự hiểu,vả lại,chúng ta mới học lớp 12,còn sớm mà...hãy nói khi cậu muốn,tớ sẽ nói khi tớ muốn và có đủ khả năng để nói,nhé?

Cô ấy nhìn tôi,má đỏ ửng,tôi cũng thế,trong phút ngượng ngùng,không khí chung quay dường như đã đặc quánh lại,giam chặt 2 chúng tôi dưới một áp lực vô hình

Cho đến khi sự thẹn thùng tan biến bớt,linh trách:

-đến khi đó cậu hãy chọn chỗ nào lãng mạn một chút! Chỗ này chán thấy mồ!

-được!

2 chúng tôi vui vẻ lên xe trở về nhà,trời đông lạnh lẽo đã ngăn cản chúng tôi thành 1 đôi,nhưng có lẽ mùa hè sẽ tiếp sức cho đôi trẻ nồng nhiệt này nhỉ?

Tôi không biết điều gì đã ngăn cản tôi,sự nhút nhát chăng?

Không,tôi nghĩ là thứ khác

Tôi biết chúng tôi còn trẻ,tôi chưa sẵn sàng,cô ấy cũng vậy,tôi không muốn cô ấy vì những gì tôi thích mà làm việc bản thân không muốn,đợi thêm một chút cũng được

Người còn trẻ như tôi chỉ thừa thời gian thôi...

Thi xong học kì 1,cũng có nghĩa ngày tết đã gần kề,những ngày đến trường còn lại là những ngày vui chơi nhàn hạ,dù thực ra cũng chẳng “nhàn hạ” gì cho cam

Bài tập vẫn phải làm,chỉ có điều các tiết học trở nên bớt ngột ngạt hơn,và tốc độ thời gian trong các tiết văn của cô khánh đã ngừng giảm đi đến vô hạn

Tiết thể dục đầu tiên của cả năm học,trời mưa lất phất nhưng hạt mưa xuân nhỏ li ti,nhỏ đến mức tạo nên cả 1 cầu vồng ngay trong cơn mưa

Tôi đang đánh tú lơ khơ với bọn bạn ở bàn dưới thì vô tình chạm mắt phải 1 cảnh tượng thú vị

Minh và gia hân đang nói chuyện với nhau

ừ,họ nói chuyện với nhau thì cũng bình thường,dù sao minh và gia hân là 1 bộ đôi học tập,1 người dám dạy người kia dám học,nhưng có điều...

nếu tôi không phải tôi mù thì tên minh kia vừa vuốt tóc gia hân phải không nhỉ? Xem ra chuyện này sẽ rất,rất thú vị đây...

buổi học cuối cùng trước kì nghỉ 9 ngày,mọi người đang rôm rả truyện trò,cố gắng để lờ đi lượng bài tập tết có thể tính bằng tấn vừa được phát trong cặp sách

sau lời tạm biệt của thầy bình,bọn học sinh tràn ra cửa,và thầy cũng trở lại làm cậu tôi

-này,dũng!

-dạ?

-tuần này cậu phải xử lí chút việc ở trường,năm nay cậu được bầu làm tổng phụ trách nên tết này phải chuẩn bị cho đón năm mới,báo với bố cháu là cậu không được nghỉ,mọi người cứ đi như dự định

Dự định ở đây của chúng tôi là 1 chuyến du xuân,tôi đáp:

-dạ vâng!

Tôi ra về,từ ngày có xe điện,tốc độ tăng hẳn,thời gian di chuyển ít đi,thời gian nói chuyện với linh cũng ngắn hơn,nhưng tôi không buồn

Vì nếu muốn nói tiếp thì về nhà xong tôi trực tiếp chạy qua nhà cô ấy chơi là xong

Vừa về đến nhà,đập vào mắt là bố mẹ tôi,rào cản lớn thứ 2 trong kế hoạch vĩ đại của tôi

Tôi cứ tưởng bố mẹ tôi đi làm,nhưng không,họ nghỉ tết cũng là hôm nay

-bố mẹ không đi làm ạ?

-không,hôm nay bố mẹ được nghỉ tết rồi mà

-dạ

Nhìn vẻ mặt lấm lét,chưa đến 30 giây đã liếc sang nhà đối diện 4 lần của tôi,mẹ tôi thừa biết tôi muốn làm gì

-con không cần liếc,bố mẹ con bé đang ở nhà rồi

-con đâu có thèm sang đó!

-mẹ đâu có nói là con muốn sang!

-vậy ạ? Vậy con về phòng đây...

Nhìn vẻ mặt lúng túng của tôi,mẹ tôi phì cười:

-thế mà khi trước hỏi bảo không bao giờ thích còn bé linh cơ đấy!

Cuối tháng chạp,trời lạnh như đóng băng,nắng ngoài đồng đã biến mất hẳn,nhường chỗ cho những cơn giá rét lướt qua

Chắc muốn cứu được bản thân trong cái tiết trời lạnh lẽo này,chúng tôi chỉ có thể nam hạ,dĩ nhiên là đi du lịch

Chúng tôi sẽ đi thăm nhà trắng

ấy,không phải nhà trắng mỹ,mà là tòa bạch dinh tọa lạc ở đất bà rịa-vũng tàu ở cực nam của đất nước việt nam,nam trong nam

chuyến bay kéo dài cả mấy tiếng,tôi đánh ngay 1 giấc trên máy bay,tuy đều không phải lần đầu ngồi máy bay,nhưng ngồi cạnh cửa sổ thì là lần đầu,ít nhất là với linh

tôi đang lim dim mắt thì bị cô ấy lay lay tay

-dũng! cậu xem này!

-có gì thế...

Tôi lập tức mở to mắt ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài

Khi chúng tôi xuất phát là khoảng 4 giờ chiều,tầm 4 rưỡi rồi,khoảng 1 tiếng nữa là đến nơi,mặt trời đã bắt đầu hạ xuống

Máy bay vượt các tầng mây,lần đầu tiên trong đời tôi được ngắm mây từ bên trên,ráng chiều nhuộm cam các đám mây,khiến chúng trông như 1 biển bông gòn sắc phẩm điều,ánh mặt trời hắt qua cửa kính trở nên ngày một yếu nhưng vẫn giữ cho ánh sáng không tắt trong cái khoang máy bay chật ních hành khách này

Cảnh đẹp,đẹp và lạ lẫm,khiến tôi không kìm được thốt ra 1 câu:

-đẹp quá!

-tớ đã bảo mà! Tớ đã nói đẹp thì chắc chắn sẽ đẹp!

-vậy cậu có hay soi gương không?

-thỉnh thoảng có,sao thế?

-vậy cậu có thấy gì đẹp không?

chưa hiểu ý tôi hỏi,linh hồn nhiên đáp:

-có chứ,mây đẹp này

-xì,vậy là cậu không có mắt nhìn rồi...

-ai bảo cậu thế!

-soi gương mà không thấy cậu đẹp thế nào,khẳng định mắt nhìn của cậu có vấn đề

Linh đỏ mặt trong thoáng chốc,rồi nói với giọng tinh nghịch:

-giờ mới thấy chứng tỏ mắt nhìn của cậu cũng không tốt lắm đâu!

-ít ra tớ thấy được...

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc trong tiếng cười của 2 người,coi như tạo thêm chút không khí vui vẻ cho chuyến bay dài nhàm chán này...

Cảm nhận được ai đó đang lay lay tôi,tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài trong làn không khí lành lạnh của máy bay

-dậy đi,mau dậy đi!

-hả,sao thế,đến rồi à?

-rồi!

Xuống khỏi máy bay,sân bay tràn ngập nắng ánh tà dương và gió miền biển cực nam phả vào mặt tôi từng đợt nhẹ nhàng

Chỗ tôi vào tiết đông xuân thì ở đây cũng vừa kịp vào cuối mùa mưa,những cơn gió mang theo hơi ẩm của mưa và biển kéo đến từ đám tàn vân ở cuối chân trời nối liên với biển,trông như bị biển hút xuống làn nước trong xanh

Tôi vừa đi trên đường,vừa mở cửa sổ xe mà cảm thán như vậy

Còn linh,chẳng quan tâm gì,chúi mũi xem điện thoại,chắc lại là tình cảm học đường,toàn mấy lời mật ngọt sến súa,tôi dù có yêu cũng sẽ không nói-tôi nghĩ thầm trong bụng

Cô ấy cứ mải xem,tôi mải ngắm trời,ngắm trời chán,tôi quay sang ngắm cảnh trong xe,chẳng có gì,lại quay sang…ngắm linh

Mái tóc dài rũ xuống che mặt cô,ánh sáng chập chờn từ chiếc màn hình bé xíu chiếu lên mặt cô lộ ra nét cười nhàn nhạt,và…hình như…còn hơi đỏ

Cũng phải,có ai xem những loại đó mà không đỏ mặt,tôi cũng vậy thôi

Từ ngày xác định mình thích ai,tôi cứ cả ngày xem phim tình cảm trung quốc,đến giờ đã xem nhiều lắm rồi,cứ đến đoạn tỏ tình,tôi không vui lắm,thở dài 1 tiếng,vì chẳng biết bao giờ tôi mới thực sự nói điều đó ra được,cứ lần lữa mãi thôi…
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tiểu ma vương tìm chồng cho mẹ
Tiểu ma vương tìm chồng cho mẹ
Anh Cũng Muốn Làm Ba Tiểu Vương
Anh Cũng Muốn Làm Ba Tiểu Vương
Ta Làm Tiểu Thiếp Ở Phủ Tam Vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom