trường giang lưu đông
Tác giả VW
- Tác giả
- trường giang lưu đông
- Thể loại
- tiểu thuyết
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- 1
- Lượt đọc
- 10
- Cập nhật
Tháng 9,tại 1 trường trung học phổ thông,một đám học sinh lớp 12 đang bước vào lớp
Nhân vật chính của chúng ta là 1 cậu bé,cậu bé đó chính là tôi,tôi của 10 năm trước
Tôi ở đây để kể lại trải nghiệm khó quên nhất cuộc đời mình,khoảng thời gian tôi có được thứ quan trọng nhất mà tôi từng có và sẽ có
Bước vào lớp,tôi liền tìm thấy ngay thằng bạn thân của tôi-minh đang ngồi ở hàng ghế trong cùng cạnh cửa sổ,tôi tót vào ngồi cạnh nó,chỗ ngồi này chúng tôi đã ngồi 3 năm rồi,mỗi lần nhận lớp chúng tôi đều ngồi như vậy,cũng chẳng có ai quản chúng tôi vì,ai lại đi quản 2 thằng học sinh xuất sắc 3 năm liền cơ chứ,thích ngồi đâu thì ngồi vậy
-minh! Sao nay đến sớm vậy?
-tao đi trước chiếm chỗ cho mày với tao chứ sao,ngồi xuống đi!
Tôi ngồi xuống ghế,từ vị trí này,tôi có thể thấy bao trùm lớp học,ánh mắt quét qua 4 phía chạm phải 1 hình bóng quen thuộc,tôi lập tức tránh ánh mắt đi
-“sao lại đụng phải bà cô này chứ! Mấy năm trước cô ta đâu có trong lớp này!”
Tôi đành quay sang nói chuyện với minh
Cô ta mà tôi nhắc đến là linh-phạm thùy linh,là “thanh mai trúc mã” của tôi,đấy là người khác nói thế,chứ cô ấy là quản ngục của tôi thì đúng hơn,trước mặt mọi người,cô ấy là người con gái ngoan hiền khéo léo,chăm chỉ cần mẫn,có điều hơi không được thông minh cho lắm
Chỉ có tôi biết,cô ấy là một đại ma vương thật sự,hở ra là véo tôi,không eo thì tay,không tay thì tai,không đâu không được,tôi cực kì sợ cô ta,mấy năm rồi vẫn vậy
Nhìn tôi dáo dác như thằng trộm,minh phì cười:
-mày bị sao thế? Cứ nhìn trái nhìn phải vậy!
-mày tự nhìn đi!
Minh đảo mắt 1 vòng,thấy linh ngồi bên kia,hiểu ra ngay cơ sự,minh cười ngặt nghẽo:
-chỉ vậy thôi mà mày cũng sợ! Cậu ấy cũng đâu có chạy sang tấn công mày được!
-tao vẫn phải cảnh giác cô ta!
Đúng lúc này,1 người đàn ông bước vào lớp,trông rất quen
Khoan đã,từ từ,đó là cậu tôi mà!
Tôi biết cậu tôi là giáo viên ở trường này,nhưng không ngờ năm nay cậu lại chủ nhiệm tôi
Nói ra thì bất kính,cậu tôi có nhiều nét giống 1 ông chú bụng bia,nhưng đeo thêm chiếc kính lại khiến cậu trông tri thức hơn,giống như 1 vị giáo sư đáng kính
Cậu tôi bắt đầu tự giới thiệu,tôi không nghe lọt tai lắm,đại khái là tên và môn cậu dạy,những thứ tôi đã quen thuộc từ lâu:
-chào các em,thầy là thầy trần thanh bình,là thầy giáo chủ nhiệm năm nay của các em,sẽ đảm nhiệm môn toán của lớp ta
Cậu,bây giờ tôi phải gọi là thầy bình,bắt đầu điểm danh,đọc từng cái tên
Phạm minh anh
Vũ tinh anh
Hoàng minh chính
Trần anh dũng
Đọc đến cái tên này,ánh mắt thầy lướt qua khắp lớp học,bắt gặp tôi đang cố trốn,thầy cười khẩy rồi tiếp tục điểm danh
Tôi khi này đã bắt đầu lo lắng cho tương lai về sau của mình,dù tôi học giỏi nhưng tính nóng như cái chảo dầu sôi,đụng là chạm,thích là nhích nên thường xuyên ăn hạnh kiểm,năm ngoái may nhờ có các bậc thầy cô giáo nương tay nên vẫn sống tốt
Năm nay,thầy lại là cậu tôi,mai này tôi phạm lỗi,chỉ cần hôm nào ngồi chén chú chén anh với bố tôi,cậu ngứa miệng là tôi tất chết
Nghĩ đến đây,tôi rùng mình tưởng tượng cảnh bố tôi đang tháo thắt lưng da
Thầy bình bắt đầu đổi chỗ,mọi năm không ai đổi chỗ của tôi,nhưng do năm nay có bà cô kia chuyển đến nên chỗ ngồi có thay đổi
Thầy bình đổi qua đổi lại một hồi,đổi đến cuối cùng lại là tôi ngồi chung bàn với thùy linh,tôi sửng sốt,hoảng hốt và sợ hãi bắt đầu kháng lệnh:
-thầy ơi,tại sao lại xếp em ngồi đây ạ?
-sao chăng gì! Em ấy chỉ có em là quen,em không ngồi cạnh em ấy thì ai ngồi cạnh em ấy!
-nhưng...
-không nhưng nhị gì cả,ngồi vào mau!
-dạ vâng...
Tôi lủi thủi đi vào chỗ của mình,linh thấy tôi bước đến,mắt sáng lên,nhưng hình như còn xen lẫn ánh mắt của 1 thợ săn vừa đưa được con mồi vào bẫy,một cơn lạnh buốt dâng lên làm tôi nổi da gà
Suốt cả buổi học,tôi lo lắng nhìn chăm chăm biểu cảm của cô ta,giống như một cao bồi đang đoán xem khi nào đối thủ sẽ rút súng vậy,nhưng cô ta chẳng để ý gì,chỉ há hốc mồm uống từng lời thầy giảng
Rõ ràng chỉ là ôn tập kiến thức lớp 11,nhưng cô ta vất vả vật vã như đang nghe giảng...vật lý lượng tử vậy! Trái ngược với tôi,tuy rất tuân thủ nội quy trường nhưng cô ta học cực tệ,lên nổi khối A này đã là phép màu của tạo hóa rồi
Cho đến khi thầy bình đưa ra 1 bài toán khó,thuộc dạng bài cuối trong đề thi lớp 11 thì cô ta đã vò đầu bứt tai,gần hết cả tiết không ra nổi 2 dòng
Tôi đang ung dung soát bài thì cô ta huých huých cánh tay tôi,hỏi nhỏ:
-này! Dũng! Cậu giảng cho tôi bài này được không?
-ai dám giảng cho cậu chứ...
Linh quắc mắt nhìn tôi,giơ 2 ngón tay với kĩ năng véo “gia truyền”,nói giọng đe dọa:
-cậu có giảng hay không?
-dạ,dạ,để em giảng cho chị,chị đừng nóng
-tôi đâu có già hơn cậu! Giảng bài mau!
Tôi bèn cầm lấy tờ đề bài,cắm cúi giảng giải,hỏi hiểu chưa thì cô ta cứ ậm à ậm ừ,không có vẻ gì là hiểu
Càng nhìn tôi càng thấy cô ta có vẻ thay đổi nhiều,giọng nói thánh thót hơn,mũi cao hơn,má hồng hơn,tóc dài hơn,nói chung là có chút xinh đẹp hơn,nhưng con người mà,ai chẳng có lúc đổi thay
Trong phút chốc,tôi ngừng nói,cô ta thấy mất tiếng,quay sang tôi,thấy tôi đang nhìn mình,tôi vội quay về đề bài,tiếp tục giải
Chắc chắn là cô ta sẽ không bỏ quá:
-cậu,nhìn,cái,gì!
Vừa nói vừa gồng sức,một cơn đau nhói phát ra từ eo tôi,tôi la oai oái,quả nhiên dù ngoại hình có đẹp bao nhiêu,ma vương vẫn là ma vương,các cụ nói cấm có sai,giang sơn dễ đổi,còn bản tính của cô ta thì khó dời hơn cả olympus mount trên sao hỏa!
Tôi đành phải nghiêm túc giảng bài tiếp,thầy bình thấy có tiếng động,nhưng quay lại chẳng thấy gì,đành thôi mà tiếp tục viết bảng
Qua tiết toán,tôi biết nếu không giữ quan hệ tốt với cô ta thì... à mà khoan,quan hệ giữa chúng tôi vốn đâu có tốt để mà giữ,đành phải xây dựng lại từ đầu vậy
Về nhà,tôi cũng không thoát được,đường về nhà,đường lên nhà của cô ta giống tôi y đúc,vì 2 nhà đối diện nhau luôn
Trên đường đi,tôi câm như hến,cô ta hỏi thì nói,còn lại tuyệt nhiên không nói,càng nhìn càng thấy buồn cười,linh chịu không nổi nữa,cô ta cười lớn:
-cậu bị làm sao vậy? Tôi đâu có giết cậu!
Tôi lẩm bẩm:
-sáng nay cậu vừa định giết tôi còn gì...
-cậu nói gì đó! Muốn thử ưng trảo công của tôi thêm lần nữa à!
Cô ta lại giờ vuốt,nhưng may cho tôi,chúng tôi đã về đến nhà
Vừa chào tạm biệt cô ta thì một cánh tay kéo tôi lại từ phía sau
Thầy bình-bây giờ đã trở lại thành cậu tôi,sống ở căn bên cạnh,cậu cười cười hỏi tôi:
-sao? Hôm nay đi học có vui không?
-cậu! Cậu đổi chỗ cho cháu đi,cháu không ngồi cạnh cậu ấy nổi đâu!
-chịu khó đi,cháu thì thiếu đức,linh thì thiếu tài,để lại bổ trợ lẫn nhau tốt quá còn gì!
-cậu ấy suýt nữa thì giết cháu đó!
-nói linh tinh,vào nhà cháu đi!
Chưa đợi tôi nói thêm,cậu đã rảo bước vào nhà,tôi cũng bèn đi vào nhà tôi vậy...haiz...
Bước qua ngưỡng cửa quen thuộc,nó cũng đã cũ,có chút mòn,1/3 cái sự mòn đó cũng là do tôi mà ra
-dũng! Mới về hả con
-dạ,con mới về...
-xuống ăn cơm đi! Bố con trưa nay lại tăng ca rồi,mẹ hôm nay về sớm nên có nấu cơm,lát 1 giờ mẹ phải đi làm
Bố mẹ tôi đều là nhân viên văn phòng bận rộn,việc chăm sóc tôi thường giao cho cậu tôi,nhờ vậy mà gia đình tôi cũng khá giả,tiền của tôi ít khi nào không có đến 500
Hả? 500 nghìn nào cơ,tôi nói là 500 đồng
Đùa chút chứ phải là 5 chục nghìn mới đúng,vẫn hơi ít nhưng đủ dùng cho tôi rồi
Tôi bước vào bàn ăn,cơm mẹ tôi nấu vẫn rất ngon,nêm nếm rất vừa miệng,không biết có phải ảnh hưởng từ việc ai nấu không,nhưng thực sự rất ngon
Tôi ăn ngấu nghiến rồi vào phòng lăn đùng ra ngủ
Trên đường đi học buổi chiều,tôi đăm chiêu nghĩ ngợi cách làm sao để làm hòa với linh thì giọng linh đã vang lên từ phía sau khiến tôi lạnh gáy
-dũng! Đợi tôi đi với!
-cậu chẳng phải bình thường không thèm ngó đến tôi sao?
-còn ngồi cùng nhau cả năm,cậu không định suốt ngày đánh đánh giết giết chứ,nếu thật thì tôi sẽ là người giết cậu đó!
-vậy chúng ta làm hòa được không?
-cậu nghĩ dễ à,muốn làm hòa với tôi phải thể hiện thành ý đã
-làm hòa thì phải cả 2 cùng thay đổi chứ,đâu thể bắt tôi tự làm được!
Linh giơ tay lên,đột nhiên mặt có vẻ suy nghĩ,rồi hạ xuống:
-cậu nói đúng,thôi thì hợp tác 1 chút vậy!
Tôi sững người,cô ta thừa nhận tôi đúng,có phải sắp có tận thế không? Hay là chiến tranh hạt nhân?
Thấy tôi cứ há mồm trợn mắt,cô ta bắt đầu mất kiên nhẫn:
-sao? Cậu rốt cục có muốn không?
-muốn chứ,chắc chắn muốn chứ!
Tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên,gạt bỏ được 4 phần cảnh giác đang đè nặng trái tim tôi,3 phần vì sau này sẽ không bị đánh nữa,1 phần nữa thì...
Tôi đột nhiên nhận ra mình không rõ 1 phần lo lắng kia được nhấc ra khỏi tâm trí tôi vì cái gì
Một hình ảnh,một khuôn mặt thanh tú,khuôn mặt của linh ban ngày xẹt qua óc tôi,tôi không nhịn được liếc xéo 1 cái về phía linh,rồi nhanh chóng thu lại
Tôi cố gắng tự nhắc nhở bản thân rằng vẻ đẹp đó cực kì chết người,nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nhìn cô ấy,nhìn một chốc lại quay đi,một chốc lại quay đi
Có điều tôi không biết,không chỉ tôi mà linh cũng hay liếc sang đây,2 người cứ liếc qua lại,đến khi trong 1 lần tình cờ,chúng tôi nhìn sang cùng lúc,ánh mắt chạm nhau,liền vội vàng kéo ánh mắt trở về
Tôi cảm thấy hơi nóng mặt,chắc là do trời nắng quá,chắc chỉ vì vậy thôi...
Cứ thế mà đi đến khi qua cổng trường,ánh nắng dần dưới những tán cây bàng chưa tàn hẳn,quả bàng rụng khắp cả sân trường,chúng tôi lại mất công dọn đi bớt dưới cái nắng 40 độ của mùa hè...
Nhân vật chính của chúng ta là 1 cậu bé,cậu bé đó chính là tôi,tôi của 10 năm trước
Tôi ở đây để kể lại trải nghiệm khó quên nhất cuộc đời mình,khoảng thời gian tôi có được thứ quan trọng nhất mà tôi từng có và sẽ có
Bước vào lớp,tôi liền tìm thấy ngay thằng bạn thân của tôi-minh đang ngồi ở hàng ghế trong cùng cạnh cửa sổ,tôi tót vào ngồi cạnh nó,chỗ ngồi này chúng tôi đã ngồi 3 năm rồi,mỗi lần nhận lớp chúng tôi đều ngồi như vậy,cũng chẳng có ai quản chúng tôi vì,ai lại đi quản 2 thằng học sinh xuất sắc 3 năm liền cơ chứ,thích ngồi đâu thì ngồi vậy
-minh! Sao nay đến sớm vậy?
-tao đi trước chiếm chỗ cho mày với tao chứ sao,ngồi xuống đi!
Tôi ngồi xuống ghế,từ vị trí này,tôi có thể thấy bao trùm lớp học,ánh mắt quét qua 4 phía chạm phải 1 hình bóng quen thuộc,tôi lập tức tránh ánh mắt đi
-“sao lại đụng phải bà cô này chứ! Mấy năm trước cô ta đâu có trong lớp này!”
Tôi đành quay sang nói chuyện với minh
Cô ta mà tôi nhắc đến là linh-phạm thùy linh,là “thanh mai trúc mã” của tôi,đấy là người khác nói thế,chứ cô ấy là quản ngục của tôi thì đúng hơn,trước mặt mọi người,cô ấy là người con gái ngoan hiền khéo léo,chăm chỉ cần mẫn,có điều hơi không được thông minh cho lắm
Chỉ có tôi biết,cô ấy là một đại ma vương thật sự,hở ra là véo tôi,không eo thì tay,không tay thì tai,không đâu không được,tôi cực kì sợ cô ta,mấy năm rồi vẫn vậy
Nhìn tôi dáo dác như thằng trộm,minh phì cười:
-mày bị sao thế? Cứ nhìn trái nhìn phải vậy!
-mày tự nhìn đi!
Minh đảo mắt 1 vòng,thấy linh ngồi bên kia,hiểu ra ngay cơ sự,minh cười ngặt nghẽo:
-chỉ vậy thôi mà mày cũng sợ! Cậu ấy cũng đâu có chạy sang tấn công mày được!
-tao vẫn phải cảnh giác cô ta!
Đúng lúc này,1 người đàn ông bước vào lớp,trông rất quen
Khoan đã,từ từ,đó là cậu tôi mà!
Tôi biết cậu tôi là giáo viên ở trường này,nhưng không ngờ năm nay cậu lại chủ nhiệm tôi
Nói ra thì bất kính,cậu tôi có nhiều nét giống 1 ông chú bụng bia,nhưng đeo thêm chiếc kính lại khiến cậu trông tri thức hơn,giống như 1 vị giáo sư đáng kính
Cậu tôi bắt đầu tự giới thiệu,tôi không nghe lọt tai lắm,đại khái là tên và môn cậu dạy,những thứ tôi đã quen thuộc từ lâu:
-chào các em,thầy là thầy trần thanh bình,là thầy giáo chủ nhiệm năm nay của các em,sẽ đảm nhiệm môn toán của lớp ta
Cậu,bây giờ tôi phải gọi là thầy bình,bắt đầu điểm danh,đọc từng cái tên
Phạm minh anh
Vũ tinh anh
Hoàng minh chính
Trần anh dũng
Đọc đến cái tên này,ánh mắt thầy lướt qua khắp lớp học,bắt gặp tôi đang cố trốn,thầy cười khẩy rồi tiếp tục điểm danh
Tôi khi này đã bắt đầu lo lắng cho tương lai về sau của mình,dù tôi học giỏi nhưng tính nóng như cái chảo dầu sôi,đụng là chạm,thích là nhích nên thường xuyên ăn hạnh kiểm,năm ngoái may nhờ có các bậc thầy cô giáo nương tay nên vẫn sống tốt
Năm nay,thầy lại là cậu tôi,mai này tôi phạm lỗi,chỉ cần hôm nào ngồi chén chú chén anh với bố tôi,cậu ngứa miệng là tôi tất chết
Nghĩ đến đây,tôi rùng mình tưởng tượng cảnh bố tôi đang tháo thắt lưng da
Thầy bình bắt đầu đổi chỗ,mọi năm không ai đổi chỗ của tôi,nhưng do năm nay có bà cô kia chuyển đến nên chỗ ngồi có thay đổi
Thầy bình đổi qua đổi lại một hồi,đổi đến cuối cùng lại là tôi ngồi chung bàn với thùy linh,tôi sửng sốt,hoảng hốt và sợ hãi bắt đầu kháng lệnh:
-thầy ơi,tại sao lại xếp em ngồi đây ạ?
-sao chăng gì! Em ấy chỉ có em là quen,em không ngồi cạnh em ấy thì ai ngồi cạnh em ấy!
-nhưng...
-không nhưng nhị gì cả,ngồi vào mau!
-dạ vâng...
Tôi lủi thủi đi vào chỗ của mình,linh thấy tôi bước đến,mắt sáng lên,nhưng hình như còn xen lẫn ánh mắt của 1 thợ săn vừa đưa được con mồi vào bẫy,một cơn lạnh buốt dâng lên làm tôi nổi da gà
Suốt cả buổi học,tôi lo lắng nhìn chăm chăm biểu cảm của cô ta,giống như một cao bồi đang đoán xem khi nào đối thủ sẽ rút súng vậy,nhưng cô ta chẳng để ý gì,chỉ há hốc mồm uống từng lời thầy giảng
Rõ ràng chỉ là ôn tập kiến thức lớp 11,nhưng cô ta vất vả vật vã như đang nghe giảng...vật lý lượng tử vậy! Trái ngược với tôi,tuy rất tuân thủ nội quy trường nhưng cô ta học cực tệ,lên nổi khối A này đã là phép màu của tạo hóa rồi
Cho đến khi thầy bình đưa ra 1 bài toán khó,thuộc dạng bài cuối trong đề thi lớp 11 thì cô ta đã vò đầu bứt tai,gần hết cả tiết không ra nổi 2 dòng
Tôi đang ung dung soát bài thì cô ta huých huých cánh tay tôi,hỏi nhỏ:
-này! Dũng! Cậu giảng cho tôi bài này được không?
-ai dám giảng cho cậu chứ...
Linh quắc mắt nhìn tôi,giơ 2 ngón tay với kĩ năng véo “gia truyền”,nói giọng đe dọa:
-cậu có giảng hay không?
-dạ,dạ,để em giảng cho chị,chị đừng nóng
-tôi đâu có già hơn cậu! Giảng bài mau!
Tôi bèn cầm lấy tờ đề bài,cắm cúi giảng giải,hỏi hiểu chưa thì cô ta cứ ậm à ậm ừ,không có vẻ gì là hiểu
Càng nhìn tôi càng thấy cô ta có vẻ thay đổi nhiều,giọng nói thánh thót hơn,mũi cao hơn,má hồng hơn,tóc dài hơn,nói chung là có chút xinh đẹp hơn,nhưng con người mà,ai chẳng có lúc đổi thay
Trong phút chốc,tôi ngừng nói,cô ta thấy mất tiếng,quay sang tôi,thấy tôi đang nhìn mình,tôi vội quay về đề bài,tiếp tục giải
Chắc chắn là cô ta sẽ không bỏ quá:
-cậu,nhìn,cái,gì!
Vừa nói vừa gồng sức,một cơn đau nhói phát ra từ eo tôi,tôi la oai oái,quả nhiên dù ngoại hình có đẹp bao nhiêu,ma vương vẫn là ma vương,các cụ nói cấm có sai,giang sơn dễ đổi,còn bản tính của cô ta thì khó dời hơn cả olympus mount trên sao hỏa!
Tôi đành phải nghiêm túc giảng bài tiếp,thầy bình thấy có tiếng động,nhưng quay lại chẳng thấy gì,đành thôi mà tiếp tục viết bảng
Qua tiết toán,tôi biết nếu không giữ quan hệ tốt với cô ta thì... à mà khoan,quan hệ giữa chúng tôi vốn đâu có tốt để mà giữ,đành phải xây dựng lại từ đầu vậy
Về nhà,tôi cũng không thoát được,đường về nhà,đường lên nhà của cô ta giống tôi y đúc,vì 2 nhà đối diện nhau luôn
Trên đường đi,tôi câm như hến,cô ta hỏi thì nói,còn lại tuyệt nhiên không nói,càng nhìn càng thấy buồn cười,linh chịu không nổi nữa,cô ta cười lớn:
-cậu bị làm sao vậy? Tôi đâu có giết cậu!
Tôi lẩm bẩm:
-sáng nay cậu vừa định giết tôi còn gì...
-cậu nói gì đó! Muốn thử ưng trảo công của tôi thêm lần nữa à!
Cô ta lại giờ vuốt,nhưng may cho tôi,chúng tôi đã về đến nhà
Vừa chào tạm biệt cô ta thì một cánh tay kéo tôi lại từ phía sau
Thầy bình-bây giờ đã trở lại thành cậu tôi,sống ở căn bên cạnh,cậu cười cười hỏi tôi:
-sao? Hôm nay đi học có vui không?
-cậu! Cậu đổi chỗ cho cháu đi,cháu không ngồi cạnh cậu ấy nổi đâu!
-chịu khó đi,cháu thì thiếu đức,linh thì thiếu tài,để lại bổ trợ lẫn nhau tốt quá còn gì!
-cậu ấy suýt nữa thì giết cháu đó!
-nói linh tinh,vào nhà cháu đi!
Chưa đợi tôi nói thêm,cậu đã rảo bước vào nhà,tôi cũng bèn đi vào nhà tôi vậy...haiz...
Bước qua ngưỡng cửa quen thuộc,nó cũng đã cũ,có chút mòn,1/3 cái sự mòn đó cũng là do tôi mà ra
-dũng! Mới về hả con
-dạ,con mới về...
-xuống ăn cơm đi! Bố con trưa nay lại tăng ca rồi,mẹ hôm nay về sớm nên có nấu cơm,lát 1 giờ mẹ phải đi làm
Bố mẹ tôi đều là nhân viên văn phòng bận rộn,việc chăm sóc tôi thường giao cho cậu tôi,nhờ vậy mà gia đình tôi cũng khá giả,tiền của tôi ít khi nào không có đến 500
Hả? 500 nghìn nào cơ,tôi nói là 500 đồng
Đùa chút chứ phải là 5 chục nghìn mới đúng,vẫn hơi ít nhưng đủ dùng cho tôi rồi
Tôi bước vào bàn ăn,cơm mẹ tôi nấu vẫn rất ngon,nêm nếm rất vừa miệng,không biết có phải ảnh hưởng từ việc ai nấu không,nhưng thực sự rất ngon
Tôi ăn ngấu nghiến rồi vào phòng lăn đùng ra ngủ
Trên đường đi học buổi chiều,tôi đăm chiêu nghĩ ngợi cách làm sao để làm hòa với linh thì giọng linh đã vang lên từ phía sau khiến tôi lạnh gáy
-dũng! Đợi tôi đi với!
-cậu chẳng phải bình thường không thèm ngó đến tôi sao?
-còn ngồi cùng nhau cả năm,cậu không định suốt ngày đánh đánh giết giết chứ,nếu thật thì tôi sẽ là người giết cậu đó!
-vậy chúng ta làm hòa được không?
-cậu nghĩ dễ à,muốn làm hòa với tôi phải thể hiện thành ý đã
-làm hòa thì phải cả 2 cùng thay đổi chứ,đâu thể bắt tôi tự làm được!
Linh giơ tay lên,đột nhiên mặt có vẻ suy nghĩ,rồi hạ xuống:
-cậu nói đúng,thôi thì hợp tác 1 chút vậy!
Tôi sững người,cô ta thừa nhận tôi đúng,có phải sắp có tận thế không? Hay là chiến tranh hạt nhân?
Thấy tôi cứ há mồm trợn mắt,cô ta bắt đầu mất kiên nhẫn:
-sao? Cậu rốt cục có muốn không?
-muốn chứ,chắc chắn muốn chứ!
Tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên,gạt bỏ được 4 phần cảnh giác đang đè nặng trái tim tôi,3 phần vì sau này sẽ không bị đánh nữa,1 phần nữa thì...
Tôi đột nhiên nhận ra mình không rõ 1 phần lo lắng kia được nhấc ra khỏi tâm trí tôi vì cái gì
Một hình ảnh,một khuôn mặt thanh tú,khuôn mặt của linh ban ngày xẹt qua óc tôi,tôi không nhịn được liếc xéo 1 cái về phía linh,rồi nhanh chóng thu lại
Tôi cố gắng tự nhắc nhở bản thân rằng vẻ đẹp đó cực kì chết người,nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nhìn cô ấy,nhìn một chốc lại quay đi,một chốc lại quay đi
Có điều tôi không biết,không chỉ tôi mà linh cũng hay liếc sang đây,2 người cứ liếc qua lại,đến khi trong 1 lần tình cờ,chúng tôi nhìn sang cùng lúc,ánh mắt chạm nhau,liền vội vàng kéo ánh mắt trở về
Tôi cảm thấy hơi nóng mặt,chắc là do trời nắng quá,chắc chỉ vì vậy thôi...
Cứ thế mà đi đến khi qua cổng trường,ánh nắng dần dưới những tán cây bàng chưa tàn hẳn,quả bàng rụng khắp cả sân trường,chúng tôi lại mất công dọn đi bớt dưới cái nắng 40 độ của mùa hè...
Bình luận facebook