• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Thiên đạo hữu khuyết (1 Viewer)

  • Chương 131-135

Chương 131 Trình Viễn đại sư

Yên tĩnh!

Cửa hàng vốn là đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.

Thật hay giả?

Ta không nghe lầm chứ?

Cái tên này không chỉ để người đập phá sư tử đá củaLăng đại nhân, lại còn trực tiếp thăm hỏi cả nhà của hắn?

Gan cũng quá lớn a...

Tôn Cường ở một bên lảo đảo một cái, suýt chút nữa là xoay người chạy đi rồi.

Lão gia, ngươi là danh sư, hay là cố ý đến làm khổ ta?

Lăng đại nhân không quen biết ngươi, ngươi có thể xoay người rời đi, nhưng hắn quen ta a, đại nhân ta còn muốn sông sót tại Thiên Huyền Vương thành a.

- Ngươi nói cái gì?

Vốn là cố nén tức giận, nghe được lời này của đối phương, Lăng Thiên Vũ suýt chút nữa là lập tức nổ tung.

Hai người chúng ta không quen biết, ngươi trực tiếp hỏi thăm cả nhà của ta, điều này đã không phải khiêu khích, mà là trần trụi nhục mạ, sỉ nhục!

- Ồ? Nghe không hiểu, vậy ta liền đổi một câu hỏi dễ hiểu hơn đi, thân thểcủa người nhà ngươi đềucòn tốt?

Thấy đối phương tức giận đến mức như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung, nhưng vẻ mặt củaTrương Huyềnkhông hề thay đổi.

- Thân thể của người nhà ta có được hay không, không nhọc ngươi mong nhớ đi!

Lăng Thiên Vũ ánh mắt như điện, bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát.

- Không cần ta quan tâm? Vốn còn muốn cứu người một mạng còn hơn xây bảy ngọntháp, nếu không cần thì thôi!

Trương Huyền lắc đầu.

- Ngươi... Có ý gì?

- Không có ý gì!

Trương Huyền đem nước trà uống một hơi cạn sạch:

- Đề Nam Thanh Ngọc là thứ tốt, không chỉ đẹp đẽ, quanh năm đeo ở trên người, còn có thể lưu thông máuhuyết, làm tan ứ đọng, khoan khoái kinh mạch, để thân thể người khỏe mạnh, bất quá... Đề Nam Huyết Ngọc liền không giống như thế.

Dừng lại một chút, Trương Huyền nói tiếp:

- Vật này có thể thôn phệ tinh khí thần của người khác để tẩm bổ, tiến hóa thành ngọc tinh. Tu vi của ngươi đạt đến võ giả thất trọng Thông Huyền cảnh sơ kỳ, chân khí gào thét, thân thể mạnh mẽ, đối với chút ảnh hướng trái chiều ấy có thể không cần sợ hãi, nhưng người nhà của ngươi có vẻ như là không chịu nổi. Nếu ta đoán không lầm, ngươi mỗi ngày đều tiếp xúc đến loại huyết ngọc này, khiến cho khí tức lan truyền đến người nhà, chắc chắn trong nhà đã có người bệnh đến giai đoạn cuối, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong.

- Được rồi, tiểu Cường, chúng ta đi thôi!

Nói xong, Trương Huyền thả chén xuống, chỉnh lý quần áo rồi đứng lên, không tiếp tục để ý đối phương, hai tay chắp ở sau lưng, chậm rãi đi ra ngoài cửa hàng.

Tôn Cường vừa đi vừa nhìn quanh hai bên, chỉ lo những người khác xông lại đánh hắn một trận.

- Tiên sinh không vội...

Mọi người ở đây cho rằng Lăng Thiên Vũ nhất định sẽ lưu lại cái người ngông cuồng dám mắng hắn này, để cố gắng giáo huấn, đã thấy thân hình cao lớn của hắn khẽ run lên, vội vã hô lên.

Trương Huyền dừng bước.

- Tiên sinh là nói... Con sư tử đá này không phải là Đề Nam Thanh Ngọc, mà là... Đề Nam Huyết Ngọc? Bệnh ... bệnh của Ngọc Nhu, là vì cái này?

Sắc mặt của Lăng Thiên Vũ trở nên trắng bệch, lại không còn bình tĩnh như trước, không nhịn được nói.

Người khác biết hắn là phú ông ngàn tỉ, quan to quý nhân đều muốn lễ nhượng ba phần, phong quang vô hạn, nhưng chỉ có tự mình hấn biết, nửa năm gần đây hắn đều sứt đầu mẻ trán, liền sắp không kiên trì được nữa.

Ngọc Nhu là thê tử kết tóccủa hắn.

Năm đó thời điểm hấn còn nghèo hèn, coi như chỉ có một khối bánh nướng, vị nữ tử hiền lành này, đều muốn nhịn đói để cho hắn ăn, nói dối làđã ăn qua ở bên ngoài.

Sau đó chuyện làm ăn càng ngày càng lớn, tu vi cũng càng ngày càng cao, nhưng hắn biết, nếu như không có cô gái này, bản thân khẳng định đã sớm thành một đốnghài cốt không người đến nhặtnơi hoang dã rồi.

Nguyên nhân chính là như vậy, dù bây giờ đã có thân gia ngàn tỉ, hắn cũng không có xằng bậy đi tìm hoa vấn liễu, mà là trước sau như một, đối xử tử tế vị thê tửcùng đi theo từ thời điểm nghèo hèn này.

Ai biết, thời tiết có nắng có mưa, người có sớm tối họa phúc, nửa năm trước, nàng chẳng biết vì sao đột nhiên mắc phải trọng bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong.

Hắn tìm thầy thuốc khắp toàn bộ Thiên Huyền Vương thành, thậm chí Nguyên Ngữ đại sư đều đến đây tự mình trị liệu.

Kết quả tất cả đều tay trắng trở về, kết luận là thuốc hay châm cứu đều không có tác dụng, ngoan ngoãn chờ đợi tử vong.

Đặc biệt là mấy ngày nay, nàng rất nhanh không thể tiếp tục kiên trì được rồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ đoạn tuyệt hô hấp.

Mấy ngày nay hắn vẫn canh giữ ở bên giường của đối phương, ngày hôm nay cũng là thương thành quả thật có chuyện quan trọng cần phải xử lý, không thể không đến, nội tâm buồn bực, nghe được sư tử đá bị người vô duyên vô cớ đánh nát, mới nóng giận vọt tới, mất đi sựbình tĩnh mà một cái thương nhân thành công phải có.

Vốn tưởng rằng đối phương thực sự là vô cớ tới gây phiền phức, nằm mơ đều không nghĩ tới nói ra những lời này.

Mở miệng nói ra người nhà mình sinh bệnh...

Nói sư tử đá không phải Đề Nam Thanh Ngọc, mà là Huyết ngọc...

- Thê tử ngươi chắc là chỉ là người bình thường, tu vi không vượt qua võ giả nhị trọng đi!

Trương Huyền cũng không quay đầu, lạnh nhạt nói.

- Ngươi... Làm sao ngươi biết Ngọc Nhu là thê tử ta? Hơn nữa, làm sao sẽ biết được tu vi của nàng?

Lăng Thiên Vũ lần thứ hai chấn động.

Hắn vừa nãy chỉ nói Ngọc Nhu, đối phương lại mở miệng nói vợ hắn, cũng nói thẳng ra tu vi, khả năng phán đoánnày cũng quá chuẩn xác.

- Đề Nam Huyết Ngọc thôn phệ tinh khí thần, võ giả chưa tới nhị trọng không có một chút năng lực chống cự nào, một khi bị lây dính khí tức, cơ năng củathân thể sẽ nhanh chóng suy yếu, tóc rụng, da dẻ nhão, mở miệng không rõ... Tuổi thọ không vượt qua nửa năm!

Trương Huyền lạnh nhạt nói.

- Chuyện này...

Con ngươi Lăng Thiên Vũ co rụt lại.

Đối phương nói những đặc điểm này giống như đúcbệnh trạng của vợ hắn, không kém chút nào.

- Ta đi ngang qua nơi này, nhìn thấy vật này, để tránh cho nó làm hại một phương, mới bảoquản gia đánh nát, nếu như Lăng đại nhân cảm thấy lỗ mãng, ngày mai ta sẽ để người đem tiền bồi thường đưa tới!

Trương Huyền khoát tay áo một cái, không nói thêm nữa, ngữ khí không buồn không vui, tựa hồ cũng không vì đối phương hiểu lầm mà tức giận, chỉ là có chút khí phách tiêu điều:

- Chắc hẳn dựa vào năng lực củaLăng đại nhân, tìm tới chỗ ở của ta không khó, cũng không cần lo lắng ta sẽ chạy mất!

Nói đến đây, không để ý đối phương, lần thứ hai đi về phía trước.

- Lão gia...

Thấy lão gia chỉ nói vài câu, liền muốn rời khỏi, Tôn Cường sửng sốt một chút, vội vàng đuổi tới.

- Đại nhân, có muốn ta cản bọn họ lạihay không?

Thấy hai người chậm rãi rời đi, lập tức muốn đi ra khỏi tầm mắt, thủ lĩnh đội chấp pháp lúc trước đi tới.

- Không cần!

Lăng Thiên Vũ đứng tại chỗ, trên mặt biến ảo một hồi, không biết nghĩ cái gì.

Hắn là thương nhân, không giống những học viên, lão sư mà Trương Huyền gặp phải từ trước đến nay, tâm tư đơn thuần, rất dễ dàng tin tưởng người khác, mà hắn trải qua vô số sóng gió, đã không còn dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.

Người trung niên kia không biết từ nơi nào nhô ra, tuy rằng nói rất đúng, để hắn khiếp sợ không gì sánh được, vẫn như cũ không kích động chạy tới, đem hắn lưu lại.

Chung quy, chuyện vợ hắn sinh bệnh, từng đi tìm vô số thầy thuốc, chỉ cần có tâm, rất dễ dàng hỏi thăm.

- Đi tìm Trình Viễn đại sư!

Trình Viễn đại sư, chính là ngự dụng giám bảo đại sư của cửa hàng Thiên Vũ.

Tuy rằng còn không đạt đến cấp bậc của giám bảo sư chân chính, nhưng cũng là giám bảo học đồ cao cấp rồi, lợi hại hơn cái tên lừa đảoDương Mặc kia nhiều lắm, bảo vật màcửa hàng mua được, cơ bản đều cần hắn tự mình thẩm tra.

Thời gian không lâu, Trình Viễn đại sư liền đến trước mặt Lăng Thiên Vũ.

- Lăng huynh, sốt ruột tìm ta lại đây như thế, vì chuyện gì?

Là giám bảo học đồ cao cấp, mặc dù Lăng Thiên Vũ, cũng chỉ cùng hắn ngang hàng tương giao.

- Ngươi giúp ta xem một chút con sư tử đá này đến cùng là Đề Nam Thanh Ngọc hay là Huyết ngọc!

Lăng Thiên Vũ chỉ tay sư tử đáđã bị đánh nát ở trên mặt đất.

- Cái này ta đã sớm xem qua, là Đề Nam Thanh Ngọc!

Khẽ vuốt râu, Trình Viễn đại sư nhẹ nhàng nở nụ cười.

Vật này nếu có thể chuyển tới, khẳng định hắn đã giám định qua.

Vừa nói vừa đi tới trước mặt, cúi đầu nhìn về phía địa phương sư tử đá bị đánh vỡ, con ngươi đột nhiên co rút lại, liên tiếp lui về phía sau:

- Chuyện này... Chuyện này... Làm sao có khả năng?
Chương 132 Tôn Cường tự hào

- Sao vậy?

Thấy mặt hắn biến sắc, Lăng Thiên Vũ vội vàng đi tới, cũng cúi đầu nhìn về nơi sư tử đá vỡ vụn.

Trước mặt vỡ của ngọc thạch màu xanh có một đạo hoa văn màu đỏ hung ác ở trong đó, chiếu rọi ánh sáng ra xung quanh, biểu hiện vô cùng dị thường và khủng bố dữ tợn.

Bởi vì là ác văn cho nên không thể nói là Đề Nam Thanh Ngọc, trước khi không đập nát sư tử, bất kể là từ góc độ nào nhìn vào cũng không nhìn ra hoa văn này.

- Thực sự là Đề Nam Huyết Ngọc?

Sầm mặt lại, lần này coi như không cần Trình Viễn đại sư giải thích thì hắn cũng biết vật này nhất định không phải là Thanh Ngọc!

Hắn lại vỗ tới một chưởng.

Rầm! Bụp!

Thân thể đầu sư tử đá còn lại vỡ vụn thành vô số khối bắn tung tóe trên mặt đất, tay hắn cầm lên một khối, quả nhiên ở phía trên cũng nhìn thấy hoa văn màu máu.

- Là Đề Nam Huyết Ngọc, là lão hủ đã nhìn sai!

Nhìn thấy hoa văn màu máu dày đặc trong đó, Trình Viễn đại sư như già đi mười tuổi.

Hắn vô cùng tự tin đối với ánh mắt của mình, chính vì như thế cho nên mới có địa vị đặc thù ở thương hành, thậm chí xưng huynh gọi đệ cùng vị trước mắt này.

Không nghĩ tới thứ to lớn nhất, quý giá nhất trong toàn bộ cửa hàng lại để cho hắn nhìn nhầm.

- Những hoa văn dày đặc này ở bên trong thanh ngọc, bên ngoài không có một chút manh mối nào, e là cho dù vị thợ thủ công điêu khắc lúc trước cũng không biết. Cho nên dù có nhìn nhầm cũng không có gì cả.

Lăng Thiên Vũ vẫn không trách tội đối phương, mà chỉ nhìn sang:

- Hiện giờ ta chỉ muốn biết, Đề Nam Huyết Ngọc có thể hút tinh huyết của người ta hay không?

- Huyết ngọc, ta cũng đã xem qua ở bên trong thư tịch, chưa bao giờ được gặp thực sự ngoài đời. Thế nhưng truyền thuyết là như vậy.

Trình Viễn đại sư gật đầu.

- Là sự thật...

Sắc mặt Lăng Thiên Vũ lần nữa trắng bệch, lại ngẩng đầu nhìn về phía thủ lĩnh đội chấp pháp cách đó không xa:

- Vị lão gia kia của Tôn Cường là ai? Các ngươi có biết không?

- Không biết!

Thủ lĩnh đội chấp pháp lắc lắc đầu, đột nhiên như nhớ tới cái gì, hắn nói:

- Ồ, đúng rồi... Ngày hôm qua Tôn Cường vô cùng lớn lối. Hắn bán cửa hàng của hắn, nói xin đi hầu hạ một vị... danh sư đi ngang qua nơi này. Chúng ta đều cảm thấy hắn đang khoác lác, cười nhạo một hồi, danh sư làm sao có khả năng thuê một người như hắn về hầu hạ cơ chứ...

- Danh sư?

Lăng Thiên Vũ liên tục lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã khụy, trong lòng hối hận chỉ muốn chết.

Đối phương là danh sư?

Khó trách nhìn thấy mình lại có thể bình tĩnh như vậy, có thể nhanh chóng nhìn ra Đề Nam Huyết Ngọc mà ngay cả Trình Viễn đại sư cũng không nhìn ra, đồng thời còn nói đúng bệnh trạng của thê tử hắn...

Thế mà bản thân hắn lại không tin đối phương, trong lòng do dự.

Chỉ vì một lần do dự đã bỏ qua chuyện kết giao cùng danh sư, thậm chí còn bỏ lỡ cơ hội cứu sống thê tử.

- Đại nhân...

Nhìn thấy dáng vẻ này của đại nhân mình, dường như thủ lĩnh đội chấp pháp cũng có phản ứng, biến sắc nói:

- Vừa mới rồi... vị lão gia kia, sẽ không phải là danh sư mà hắn ta nói đó chứ?

- Nhất định là vậy.

Khôi phục lại tinh thần như cũ, Lăng Thiên Vũ vội vã dặn dò:

- Nhanh đi hỏi thăm bọn họ hiện tại ở nơi nào, lập tức chuẩn bị xe, ta sẽ đi tìm người nọ.

Hắn đã bỏ qua cơ hội một lần, làm sao có thể bỏ qua lần nữa được chứ.

- Vâng!

Mọi người ở bên cạnh vừa nghe được người vừa nãy là một vị danh sư, tất cả đều sợ đến mức sắc mặt thay đổi, vội vội vàng vàng dựa theo dặn dò của hắn nhanh chóng đi làm việc.

Danh sư, toàn bộ Thiên Huyền quốc cũng không có một vị, coi như Hoàng hội trưởng của giáo sư công hội, cũng chỉ là một vị học đồ cao cấp.

Hiện tại lại có một vị đi ngang qua, mà nhóm người mình đúng là có mắt mà không thấy thái sơn, suýt chút nữa đã bắt người ta đánh một trận...

Ngẫm lại cũng cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi.

Ngày hôm qua lúc Tôn Cường rời đi đã lên giọng nói tới chỗ ở của mình, muốn nghe ngóng cũng không khó, rất nhanh sẽ có tin tức.

- Đi!

Đã biết rõ nơi ở của đối phương, Lăng Thiên Vũ đâu còn do dự, trực tiếp đi ra ngoài.

...

- Lão gia, bây giờ chúng ta đi đâu?

Người đổ mồ hôi lạnh đi ra khỏi Thiên Vũ thương hành, thấy không có ai ngăn cản, lúc này Tôn Cường mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hỏi.

- Trở về!

Trương Huyền vung tay lên.

- Cứ như vậy mà đi về sao?

Trên đầu Tôn Cường tràn ngập dấu chấm hỏi.

Vừa nãy, lúc vị lão gia này ra ngoài bảo là muốn tìm Lăng đại nhân, vốn hắn tưởng rằng còn thương lượng thương nghị chuyện gì đó. Kết quả lại chạy đến cửa hàng người ta để đập sư tử đá quý giá nhất của người ta thành đống phấn vụn, sau đó nói vài câu đã rời đi...

Chuyện này khiến cho hắn có chút không hiểu ra sao, không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Ừm!

Trương Huyền cũng không giải thích.

Chỗ ở của bọn họ cách cửa hàng cũng không xa, không lâu sau đã trở về.

- Ngày hôm nay muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi, bất kể là ai tới đây cũng chặn ở ngoài cửa, không cho phép vào!

Trở về phòng, Trương Huyền dặn dò một câu.

- Vâng!

Tôn Cường gật gù, nhưng trong lòng cũng không phản đối.

Ngày hôm nay đợi một ngày rồi mà không người nào đến, hiện tại trời cũng tối rồi, ai còn tới đây cơ chứ?

Lui ra khỏi phòng, Tôn Cường đang muốn tìm một chỗ, xử lý những chỗ bị thương vừa bị người ta đánh đập một chút thì đã thấy hộ vệ gác cổng vội vội vàng vàng đi tới.

- Cường ca, bên ngoài có người cầu kiến!

Hộ vệ nói.

- Cầu kiến? Ai vậy?

Không nghĩ tới lại thực sự có người tới đây, Tôn Cường sững sờ.

- Là.. Lăng đại nhân!

Hộ vệ nói.

- Lăng Thiên Vũ? Lăng đại nhân?

Tôn Cường run cầm cập, suýt chút nữa đã ngã chổng vó.

Vừa nãy lão gia nói có người đến tìm, hắn còn chưa tin, không nghĩ tới lại là sự thật, hơn nữa... Lại là Lăng Thiên Vũ đại nhân vừa mới gặp.

Lẽ nào bọn hắn không đợi được, ngày hôm nay đã đến đòi bồi thường rồi sao?

- Nhanh đi nghênh đón, ta đi tìm lão gia...

Nói một tiếng, đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của lão gia, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ:

- Chờ đã! Lão gia mới vừa nói, bất kể là ai cũng đều chặn ở ngoài cửa, không cho phép đi vào.

Rất rõ ràng, hắn đã sớm biết Lăng đại nhân sẽ đến, ý tứ cũng đã rất rõ ràng... Không gặp!

Không gặp Lăng đại nhân?

Đổi lại là bình thường, cho Tôn Cường hắn mười lá gan hắn cũng không dám.

Trước đây đều là hắn kêu cha gọi mẹ đến đây bái kiến mà người ta không để ý tới, bây giờ người ta chủ động đi tới nơi này...

Rốt cuộc có nên tiếp hay là không đây?

Con bà nó, người chết chim hướng lên trời, cứ nghe theo lão gia là được.

Cắn răng một cái, trong lòng đã có quyết định, Tôn Cường dặn dò một tiếng.

- Ta cùng ngươi đi ra ngoài một chút!

Người cũng đã bị đánh, cũng đã đắc tội, mặc kệ đối phương có mục đích gì, chỉ có thể nghe theo lời lão gia nói mà làm, một đường xông thẳng về phía trước.

Rất nhanh đã đi đến cửa.

Quả nhiên đã thấy Lăng đại nhân khí vũ hiên ngang đang đứng ở ngoài cửa, Trình Viễn đại sư cũng theo sát ở phía sau.

Hai người thấy hắn đi ra, đồng loạt nở nụ cười rạng rỡ:

- Tôn huynh, làm phiền ngươi thông báo một tiếng, nói Lăng Thiên Vũ cầu kiến!

- Tôn... huynh?

Đang đi ra, vốn tưởng rằng Lăng Thiên Vũ sẽ tiếp tục truy cứu chuyện đánh nát sư tử, hỏi hắn đòi tiền. Thế nhưng dù có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, đối phương lại nói ra lời như vậy, khiến cho Tôn Cường không nhịn được có chút kinh ngạc.

Hắn chỉ là một tên thương nhân nho nhỏ, mua một quầy hàng mà thôi. Bình thường, đều phải xem sắc mặt của người ta, tùy tiện thí một thành viên của đội chấp pháp cũng đã có thể khiến hắn cung cúc nộp tiền... Từ khi nào có thể làm cho Lăng Thiên Vũ xưng hô một tiếng Tôn huynh cơ chứ?

Đổi lại là trước đây, nhân vật như hắn, coi như quỳ gối trước mặt đối phương, đối phương cũng sẽ không nhìn lấy một lần!

Trong nháy mắt, trong lòng như bị lửa thiêu đốt, sắc mặt Tôn Cường đỏ lên, cả người trong nháy mắt cảm thấy sung sướng đê mê.

Mở mày mở mặt!

Không sai, đây chính là mở mày mở mặt!
Chương 133 Nhốt ở ngoài cửa

Xem ra vị Lăng Thiên Vũ này đã biết lão gia nhà mình là Danh sư, vì vậy mới chạy tới đây.

Nhờ đó, địa vị của mình cũng được tăng lên!

Điều này cũng đúng thôi! Dù nói thế nào, mình cũng là Danh sư quản gia, đến tể tướng của Vương quốc cũng muốn nịnh bợ. Lăng Thiên Vũ dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là thương nhân thôi, có gì phải sợ?

Nghĩ tới đây, sợ hãi trong lòng Tôn Cường biến mất hoàn toàn. Hắn lập tức thẳng người, thái độ cao cao tại thượng, nói:

- Thật không tiện, lão gia nhà ta đã đi ngủ. Lão gia vừa mới bàn giao, bất kể là ai cũng không gặp. Thật ngại quá, Lăng đại nhân có lẽ đã uổng công đi một chuyến rồi!

Sảng khoái!

Quả thực quá thoải mái!

Trước đây lúc nói chuyện với Lăng đại nhân, hắn đều phải khép nép, không dám phí lời, khi nào dám từ chối ngay mặt như bây giờ? Còn nói quang minh chính đại, lẽ thẳng khí hùng như vậy?

- Ngủ? - Khóe miệng Lăng Thiên Vũ méo xẹo.

Đối phương vừa rời đi, bản thân liền đuổi tới, trước sau chỉ cách biệt không quá năm, ba phút đồng hồ. Đã đi ngủ... ngươi lừa gạt ai?

Xem ra là do bản thân thực sự đắc tội vị Danh sư này, khiến hắn tức giận rồi!

Đắc tội Danh sư... Đừng nói hắn chỉ là một thương nhân, coi như là Thẩm Truy bệ hạ, quốc vương Thiên Huyền Vương quốc, e rằng đều không thể gánh chịu nổi.

Hơn nữa, vợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong. Vị Danh sư này vừa nhìn đã nói ra bệnh trạng, khẳng định có biện pháp cứu chữa. Vì vậy, bất luận thế nào, hắn cũng không thể từ bỏ.

Nghĩ tới đây, Lăng Thiên Vũ càng cẩn thận khúm núm:

- Vừa nãy là do hạ nhân của ta không đúng, đã làm Tôn huynh bị thương. đây là một số loại thuốc, tôi không có ý gì, tôi chỉ hy vọng rằng Brother Sun có thể giúp tôi chuyển tải yêu cầu của tôi ... Đây là một ít thuốc có hiệu quả rất cao trong việc chữa lành các thương tích và thứ này. Ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là làm phiền Tôn huynh giúp đỡ thông báo lão nhân gia một tiếng...

Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc, cùng một tờ kim phiếu đưa cho Tôn Cường.

Tôn Cường vẫn chưa nhận ngay, vừa cúi đầu liếc mắt nhìn, con ngươi liền co rút lại.

Làm một cái thương nhân, mỗi ngày tại cửa hàng loanh quanh, hắn cũng là người có nhãn lực, đồ vật trong bình ngọc gọi là “Bổ Thương đan”. Đây thực sự là thánh dược chữa thương, là bảo bối chỉ có chân chính luyện đan sư của Luyện đan sư công hội mới có thể luyện chế đưcọ. Mỗi một viên đều có giá trị hơn vạn kim tệ.

Đối phương đưa hẳn một bình...

Mấu chốt nhất chính là... kim phiếu trong tay đối phương! Mỗi một tấm đều có mệnh giá là năm ngàn. Một chồng có tới hai mươi, ba mươi tờ. Nói cách khác, chỉ vì nhờ mình thông báo một tiếng, hắn liền lấy ra ít nhất mười vạn kim tệ!

Mẹ nó!

Có cần bạo tay như vậy hay không?

Bất quá, tuy rằng chấn động, nhưng hắn cũng biết. Thái độ cùng số tiền này của đối phương, đều bắt nguồn từ sự kính sợ của đối phương với lão gia, không liên quan đến hắn. Nếu như bản thân có tâm tư riêng, khiến lão gia không cao hứng, tất cả đều sẽ biến thành bọt nước.

Nghĩ tới đây, hắn cắn răng một cái:

- Thật không tiện, kính xin Lăng đại nhân tự trọng! Lão gia tự mình bàn giao, không gặp bất kỳ ai. Ta cũng không có cách nào. Nếu đại nhân thật sự muốn vào trong, ta nghĩ hay là để ngày mai đi!

nén trong lòng nhỏ máu, hắn vẫy tay một cái, tựa như khinh thường tiền tài trong tay đối phương, coi như gió thoảng mây bay!

Hết cách rồi. Bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là Danh sư quản gia, địa vị cũng là nước lên thì thuyền lên. Vì vậy, hắn cũng cần học cách tỏ ra cao quý.

Đó chỉ là một chút tiền lẻ, cùng một ít đan dược mà thôi, như vậy đã bị mua chuộc, sau này còn ai coi trọng mình?

- Ngày mai? - Sắc mặt Lăng Thiên Vũ khó coi.

Vợ hắn có thể kiên trì qua đêm nay hay không đều không chắc chắn. Thật sự phải chờ tới ngày mai, sợ rằng cũng chỉ còn sót lại một bộ thi thể.

- Kính xin Tôn huynh hỗ trợ. Ta thực sự có việc gấp cần gặp lão gia nhà các ngươi.

Lần thứ hai lấy ra một tờ kim phiếu đưa tới, Lăng Thiên Vũ thành khẩn.

- Thật không tiện, ta thực sự không có cách nào!

Thấy đối phương càng đưa càng nhiều, Tôn Cường cảm thấy sắp không đối phó được nữa. Hắn khoát tay chặn đối phương lại, xoay người đi vào trong:

- Đóng cửa!

Nói xong liền quay người đi vào.

Kẹt kẹt!

Cánh cửa đóng lại.

- Tôn huynh...

Lăng Thiên Vũ vội vàng la lên. Mặc dù bản thân đã đạt đến võ giả tầng bảy Thông Huyền cảnht,rong khi đó mấy tên hộ vệ này chỉ là Bì Cốt cảnh, cách biệt rất xa, nhưng hắn vẫn không dám tiến về phía trước nửa bước.

- Lăng huynh... - Trình Viễn đại sư ở phía sau không nhịn được nhìn sang.

- Chuyện này, tất cả đều tại ta! Vừa nãy nếu có thể giữ chân Danh sư đại nhân, cũng không đến nông nỗi này!

Đối phương trực tiếp đóng cửa, cự tuyệt hắn ở ngoài. Lăng Thiên Vũ cũng không tức giận, mà chỉ lắc đầu thở dài.

Muốn trách thì trách bản thân, lúc đó đã tỏ ra nghi ngờ, muốn nghiệm chứng một lần, khiến Danh sư khó chịu trong lòng. Xuất hiện kết quả như thế này, cũng là tự mình gieo gió gặt bão.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? - Trình Viễn đại sư không nhịn được nói.

- Chờ! Coi như chờ một đêm, ta cũng muốn chờ! Cơ hội đã bỏ qua một lần, ta không muốn bỏ qua lần thứ hai!

Con mắt Lăng Thiên Vũ lộ ra ánh sáng kiên định.

Chính là nhờ sự kiên định này mới giúp hắn từ một tiểu tử nghèo không có tiếng tăm gì, trở thành đại phú hào một phương. Hơn nữa, nếu như có thể cứu vợ hắn, đừng nói chờ một đêm, coi như chờ thêm ba ngày thì có sao!

Đừng nói chỉ là để mình chờ, dù là Thẩm Truy bệ hạ bị cự tuyệt ở ngoài cửa, cũng chắc chắn sẽ không nhiều lời.

Danh sư có năng lực này, cũng có thân phận này…

- Ta thật sự nhốt hắn ở ngoài cửa? - Đi vào trong sân, Tôn Cường vẫn cảm thấy giống như một giấc mộng, toàn thân lâng lâng.

Người ngoài cửa là ai?

Lăng Thiên Vũ!

Dù cho hắn không phải là người giàu có nhất Thiên Huyền Vương thành thì cũng là ngàn tỉ phú hào chân chính!

Người như thế, coi như tể tướng, nhất phẩm quan lớn, đều muốn vội vàng ra nghênh tiếp, không dám thất lễ. Vậy mà bản thân lại có thể để hắn chờ ở ngoài cửa... Ngẫm lại đều khó mà tin nổi.

Nhưng dù là như vậy, đối phương cũng không dám tỏ ra không hài lòng một chút nào.

Đến người như vậy đều có thể giữ ở ngoài cửa, chẳng phải nói, địa vị của Tôn Cường hắn sẽ càng ngày càng cao, trở thành danh nhân Thiên Huyền Vương quốc?

Xem ra bỏ qua cửa hàng, trực tiếp chạy tới làm quản gia, tuyệt đối là sự tình sáng suốt nhất hắn đã làm trong cuộc đời này làm.

- Đây mới là... Chân chính danh sư!

Cho tới giờ phút này, hắn mới thực sự gạt bỏ mọi nghi ngờ trong nội tâm.

Trước đó, đối phương nói mình là danh sư, kỳ thực hắn vẫn còn hơi không tin tưởng. Hiện tại nhìn thấy Lăng đại nhân đều cung kính như thế, hắn mới hiểu, chỉ có chân chính Danh sư, mới có sự quyết đoán và thủ đoạn này.

Ngươi không phải kiêu ngạo sao?

Lại kiêu ngạo thì thế nào?

Ở trước mặt Danh sư, hết thảy đều là cặn bã.

- Đi tìm lão gia!

Âm thầm đắc ý một trận, Tôn Cường đi đến đại sảnh, quả nhiên thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng. Lão gia vẫn chưa nghỉ ngơi, yên lặng ngồi đó.

- Lão gia, Lăng Thiên Vũ đến rồi. - Tiến về phía trước hai bước, Tôn Cường cung kính chắp tay.

- Ừm! - Trương Huyền gật đầu đáp một tiếng, cùng không để ý tới.

- Hắn muốn...gặp ngươi... - Do dự một chút, Tôn Cường không nhịn được nói.

- Trước tiên cứ để hắn chờ thêm một đêm rồi tính sau. Nếu hắn không chờ được, ngươi hãy nói cho hắn biết, từ giờ không cần tiếp tục đến nữa.

Trương Huyền lạnh nhạt nói.

Thông qua chạm vào sư tử đá lần đó, hắn đã biết vật này cũng không phải là Đề Nam Thanh Ngọc, dĩ nhiên cũng đã biết sự nguy hiểm của nó.

Thiên Đạo thư viện tuy rằng không đưa ra phương pháp trị liệu, nhưng lại miêu tả tỉ mỉ các triệu chứng mà một người bình thường phải đối mặt khi sức sống của họ bị Huyết Ngọc hấp thụ. Trong thời gian này, vợ hắn vẫn được an toàn. Vì vậy, cứ để đối phương chờ ở bên ngoài đi.

Có vị ngàn tỉ phú hào này canh giữ ở bên ngoài, chắc hẳn tiếng tăm của bản thân sẽ nhanh chóng vang xa.

Trong vòng chín ngày mà muốn kiếm lấy hơn hai ngàn vạn, đó là chuyện bắt buộc.

- Ân! - Tôn Cường gật đầu, lui ra ngoài.
Chương 134 Đỗ Viễn nghi hoặc

Không để ý tới Lăng Thiên Vũ chờ ở bên ngoài, Trương Huyền tiếp tục nghiên cứu huyệt đạo mà Ích Huyệt cảnh cần mở ra.

Dằn vặt một đêm, thừa thế xông lên, lại mở ra ba mươi huyệt đạo, tổng cộng số huyệt đạo mà hắn đã mở ra không ngờ đã đạt đến con số năm mươi.

Lực lượng của Chân khí cũng đạt đến bảy mươi đỉnh.

Nếu như phối hợp với lực lượng chín mươi đỉnh của thân thể mà nói, tổng cộng đã đạt tới một trăm sáu mươi đỉnh, đừng nói cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, coi như là cường giả Thông Huyền cảnh sơ kỳ, hắn cũng có thể ung dung đánh bại.

Thông Huyền cảnh, mở ra Thông Huyền mạch quan trọng nhất trong thân thể, sức mạnh toàn thân thông suốt, coi như là sơ kỳ, cũng có thể nắm giữ lực lượng một trăm đỉnh, trung kỳ nắm giữ hai trăm đỉnh, cứ thế mà suy ra, đỉnh phong nắm giữ bốn trăm đỉnh.

Tất cả lực lượng của Trương Huyền gộp lại là một trăm sáu mươi đỉnh, đã xen vào giữa Thông Huyền sơ kỳ cùng trung kỳ rồi.

Loại tiến bộ này đã phi thường khủng bố, truyền đi nhất định có thể hù chết một đám lớn thiên tài.

Người người đều biết Ích Huyệt cảnh cùng Thông Huyền cảnh có sự chênh lệch rất lớn, Ích Huyệt cảnh đỉnh phong liền có thể chiến thắng Thông Huyền cảnh sơ kỳ, toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc, e sợ đều không tìm ra được người thứ hai.

Chậm rãi xoay người đứng lên, Trương Huyền đẩy cửa đi ra ngoài.

- Lão gia, Thiên Vũ đại nhân đã chờ ở bên ngoài một đêm.

Tôn Cường đi lên phía trước, nói.

- Chờ một đêm?

Tu luyện quá chú tâm quên mất cái tên này.

- Cái kia... Trương Huyề vung tay lên, đang muốn nói chuyện gì đó bỗng trầm tư lại.

Thấy dáng dấp này của lão gia hẳn là dự định bảo Lăng đại nhân đi vào, Tôn Cường đầy cõi lòng chờ mong nhìn sang, liền nghe lão gia thản nhiên nói:

- Hay là... Ăn cơm trước đi!

Tôn Cường lảo đảo một cái, suýt ngã xuống đất.

Lăng Thiên Vũ, cường giả Thông Huyền cảnh, chủ nhân của Thiên Vũ thương hội, phú hào ngàn tỉ, chờ ở bên ngoài một đêm, mà vị chủ nhân này của mình lại vẫn muốn ăn cơm trước...

Bất quá, làm hạ nhân, cũng không dám nhiều lời, lập tức bảo người chuẩn bị.

Không thể không nói, cái tên béo này đưa tới nha hoàn người hầu, đều cũng không tệ lắm, làm ra thức ăn vô cùng phong phú, mùi vị cũng không sai.

Ăn hết bữa sáng, Trương Huyền chậm rãi đi đi lại lại ở trong sân một hồi, xem thời gian gần như đến hơn mười giờ, lúc này mới bảo Tôn Cường mở cửa.

...

Đỗ Viễn là tiểu thiếu gia của một trong bốn dòng hỏi lớn nhất của Thiên Huyền Vương thành, Đỗ gia, luôn luôn du thủ du thực, hoàn khố* đến cực điểm.

*hoàn khố: lúc đầu là để chỉ quần áo đẹp của quý tộc, về sau được mượn dùng để chỉ con em quý tộc bất tài, ăn chơi.

Ngày thường không phải dắt chó đi dạo, đùa đùa chim chóc, thì cũng là đi sòng bạc, đến thanh lâu hoặc đùa giỡn con gái nhà lành trên đường cái.

Năm nay hai mươi bốn, chỉ có tu vi võ giả tam trọng Chân Khí cảnh sơ kỳ, được cho là phế vật, rác rưởi trong số con cháu thế gia.

Bất quá, cũng không phải hắn muốn thành hoàn khố, đây là chuyện không có cách giải quyết!

Phụ thân hắn vốn là ứng cử viên đứng đầu trong cuộc tuyển chọn gia chủ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, mười năm trước bất ngờ bị bệnh nặng, dẫn đến kinh mạch hư hao, huyệt đạo bị phong lại, thực lực từ Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, thẳng tắp rơi xuống, biến thành phế nhân.

Đối thủ cạnh tranh lúc trước, nhao nhao bỏ đá xuống giếng, tiến hành áp bức đối với chi mạch của bọn họ.

Vốn là hắn kế thừa được thiên phú của phụ thân, cũng được coi là thiên tài, nếu khắc khổ tu luyện, thực lực trong thế hệ trẻ chắc cũng thuộc về hàng đầu , đáng tiếc, chi mạch của bản thân đã bị áp bức đến gần phế rồi, thật muốn biểu hiện ra quá lợi hại, nhất định sẽ gặp phải hãm hại.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể làm bộ hoàn khố, cả ngày nhàn vân dã hạc, qua một ngày tính một ngày.

Ngày hôm nay ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, lúc này mới mang theo chú chó mà bản thân ưa thích, nghênh ngang ra ngoài, dọc theo đường phố chậm rãi đi bộ về phía trước.

- Hả? Cái kia không phải... Lăng Thiên Vũ đại nhân, chủ nhân của Thiên Vũ thương hội sao?

Đột nhiên Đỗ Viễn dừng bước.

Trước mắt xuất hiện một cái người quen biết.

Lăng Thiên Vũ, là một trong những người nổi tiếng khắp toàn bộ Thiên Huyền Vương thành, phú ông ngàn tỉ, bá khí ngút trời, hào phóng, khoáng đạt.

Hắn mặc dù là công tử bột, nhưng cũng là người của bốn gia tộc lớn nhất ở Thiên Huyền Vương thành, bình thường vòng tròn tiếp xúc cũng rất cao, vị Lăng Thiên Vũ Lăng đại nhân này có không ít chuyện làm ăn cùng Đỗ gia, nên hắn cũng đã sớm gặp qua.

Người này thuộc về cùng một cấp bậc với ông nội của hắn, làm sao... Giờ khắc này đứng ở ven đường, nước sương bám đầy người , rất là chật vật, xem ra giống như là một đêm không về nhà vậy.

- Đây là nơi ở của người nào?

Rất nhanh hắn liền nhìn ra không đúng.

Vị Lăng Thiên Vũ đại nhân vật này, tựa hồ là đứng ở trước một cái phủ đệ, chờ đối phương mở cửa.

Con đường này, hắn thường thường cũng đi loanh quanh, tòa phủ đệ này đã sớm trống không thời gian rất lâu, chưa từng nghe nói có ai, lại nói, coi như có người ở, người này lại là thân phận gì, để cho vị Lăng đại nhân này chờ ở chỗ này, hơn nữa hình như còn là suốt một đêm rồi?

- Ta nghe nói tối ngày hôm qua, khi trời vừa tối Lăng đại nhân đã đứng chờ ở ngay đây!

- Đúng đấy, đây là ta tận mắt nhìn thấy, thật giống Lăng đại nhân muốn gặp chủ nhân của tòa phủ đệ này, kết quả người ta không để ý tí nào, chỉ có một người quản gia, nói cho Lăng đại nhân hoặc là tiếp tục chờ, hoặc là đi về rồi sau đó lại không cần phải đến nữa...

- Trời ạ, thật hay giả? Đây là người nào? Bảo Lăng Thiên Vũ đại nhân chờ một đêm? Vẫn đúng là càn rỡ?

- Ta cũng không biết... Vì lẽ đó sáng sớm liền tới xem một chút, không nghĩ tới Lăng đại nhân vẫn đúng là đợi một đêm...

...

Chính đang nghi ngờ, liền nghe đến cách đó không xa vang lên những lời đối thoại của những người ở gần đây.

- Đợi một đêm?

Đỗ Viễn hít vào một ngụm khí lạnh.

Chỉ có tiếp xúc với thượng tầng, mới biết năng lượng của Lăng Thiên Vũ lớn đến như thế nào.

Hắn tuy chỉ là cái thương nhân, lại có thể giao hảo cùng gia chủ của tứ đại gia tộc, càng kết giao cùng vô số vương công quý tộc, thậm chí hàng năm còn hiến cho quốc khố một khoản tiền khổng lồ, coi như là Thẩm Truy bệ hạ cũng đều coi hắn là thành gà đẻ trứng vàng, không dễ dàng đắc tội.

Người có thân phận như vậy lại có thể đứng ở trước cửa nhà của người khác mà đợi đến một đêm...

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, mà chỉ nghe người khác nói, chắc chắn sẽ không tin tưởng.

Thật hay giả?

Đến cùng là ai? Lại có thể trâu bò như thế?

- Các ngươi biết phủ đệ này là của người nào sao?

Đỗ Viễn không nhịn được đi tới chỗ mấy người đang nói chuyện rồi hỏi.

- Không biết, thật giống như là ngày hôm trước mới chuyển vào!

- Trận thế rất lớn, ngày hôm trước mới vào ở, liền chiêu mười mấy hộ vệ cùng người ở và nha hoàn!

- Ta thấy qua chủ nhân của phủ đệ này, thật giống là một người trung niên, chừng bốn mươi tuổi, có chút xanh xao vàng vọt, có vẻ như không phải là người nổi tiếng!

Mấy người hiểu rõ sự tình nói.

- Người trung niên? Chiêu mười mấy hộ vệ cùng người ở?

Đỗ Viễn nghe xong vẫn khó hiểu như hòa thượng sờ tóc vậy.

- Mau nhìn, cửa mở...

Ngay ở thời điểm trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, đang không biết làm sao, liền thấy cửa lớn trước phủ đệ đang đóng chặt, kẽo kẹt một tiếng rồi từ từ mở ra, một tên béo ưỡn cái bụng đi ra.

- Tôn Cường?

Nhìn thấy tên béo kia, hắn nhận ra được.

Cái tên béo này mở ra một trung tâm môi giới về mua bán và cho thuê phòng ốc tại Thiên Vũ thương hội, bản thân lúc trước muốn che giấu vài em chân dài , còn tìm hắn để thuê nhà, sau khi biết thân phận của mình, lập tức cúi đầu nịnh hót, hận không thể ôm chân chính mình, mười phần hèn mọn.

Cái tên này sao lại ở đây?

Chẳng lẽ ở đây làm hạ nhân?

Chính đang kỳ quái, liền thấy tên Tôn Cường này vẫy tay một cái:

- Lăng đại nhân, lão gia nhà ta bảo ngươi đi vào!

Âm thanh không có khách khí một chút nào, tựa hồ căn bản không để đối phương vào trong mắt.

Một con buôn nhỏ của Thiên Vũ thương hội lại dám nói chuyện với ông chủ như vậy?

Vốn tưởng rằng Lăng Thiên Vũ nhất định sẽ nổi giận, đã thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, trong mắt không những không có tức giận, trái lại tràn ngập cảm kích, bước lên trước đưa tới một đống đồ vật:

- Đa tạ Tôn huynh nói ngọt, những vật này là một điểm tâm ý của ta, ngươi cầm trước đi, sau đó ta nhất định có báo đáp lớn hơn!

- A?

Con ngươi của Đỗ Viễn lồi ra như là sắp rơi trên mặt đất.

Mẹ nó... Ai có thể nói cho ta biết đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Sự tình mà hắn nhìn thấy ngày hôm nay đã vượt qua khỏi nhận thức của hắn rồi, tựa hồ toàn bộ thiên địa đều lật một cái.
Chương 135 Sự tình ba hay năm phút

–Tại hạ không biết đại nhân đang chỉ điểm cho tại hạ, tại hạ có mắt không biết Thái Sơn, mong đại nhân thứ tội!

Khi Lăng Thiên Vũ vào phòng nhìn thấy Trương Huyền đang ngồi đó thì lập tức kinh sợ.

Hôm qua, thái độ của hắn ta đối với vị danh sư này tệ như vậy, lại còn hoài nghi ngài ấy nữa, bây giờ được phép vào cửa thì cũng tốt lắm rồi!

–Cũng không có gì to tát đâu! Cần gì thứ tội hay không chứ!

Trương Huyền khoát khoát tay:

–Ta cũng không có nhỏ mọn như vậy đâu!

Tôn Cường đứng ở một bên trợn tròn mắt.

Ngài mặc kệ người ta đứng ở ngoài hứng sương cả đêm rồi buổi sáng lại chậm rãi dùng cơm xong mới cho người vào, đây mà là không hẹp hòi sao?

–Đúng, đúng vậy ạ!

Mặt Lăng Thiên Vũ hơi đỏ, hắn ta đang muốn nói tiếp nhưng lại nhìn thấy Trương Huyền xòe bàn tay ra, dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn ta:

–Biết vì sao ta để ngươi đứng ở ngoài một đêm không?

–Tại hạ…

Lăng Thiên Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Không là ngài còn giận việc ta đắc tội ngài nên mới muốn ra oai phủ đầu sao?

Hiện tại ta đã biết sai rồi còn không được sao?

–Có phải ngươi đang cảm thấy ta đang cố ý làm khó dễ ngươi không?

Trương Huyền nhìn hắn ta.

–Không. . . Không có đâu ạ!

Lăng Thiên Vũ liền vội vàng phủ nhận.

–Không cần phủ nhận, ngươi nghĩ như thế cũng là bình thường thôi!

Trương Huyền làm bộ dáng rộng lượng, trong giọng nói mang theo sự thần bí:

–Nói thật với ngươi là ta để ngươi đứng ở ngoài đó một đêm là vì muốn tốt cho ngươi đó!

–Tốt cho tại hạ sao ạ?

Lần này không chỉ có Lăng Thiên Vũ nghi hoặc mà Tôn Cường đứng kế bên cũung hoang mang theo.

Bắt người ta đừng chơi cả đêm ở ngoài cửa là vì tốt cho người đó sao?

Đây là cái lý do gì vậy?

–Nếu như ta không nhìn lầm thì thê tử của ngươi đang bị bệnh nặng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tử vong, mà mục đích khiến ngươi tìm đến ta không phải là muốn ta ra tay cứu nàng một mạng hay sao?

Trương Huyền nhìn thẳng Lăng Thiên Vũ.

–Đúng vậy!

Nghe đối phương một hơi nói ra mục đích của mình, thân thể Lăng Thiên vũ chấn động.

–Muốn ta cứu người thì ngươi cũng phải mang người đến đây mới được, nhưng đến hôm qua ngươi vẫn còn tiếp xúc với Đề Nam Huyết Ngọc, trong thân thể ngươi vẫn còn có khí tức thôn phệ tinh khí thần. Nếu ta có đáp ứng, thì khi ngươi quay về tiếp xúc thêm lần nữa thì sợ là chưa kịp tới đây thì đã…

Trương Huyền cảm thán một tiếng, tiếp tục nói:

–Cho nên ta để ngươi đứng bên ngoài một đêm là để khí tức thôn phệ đó hoàn toàn thoát ra ngoài; thứ hai là cũng để ngươi không cần phải gấp gáp về nhà, tránh cho phát sinh thêm nguy hiểm. Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn đợi mà quay người rời đi thì thê tử ngươi rất có khả năng không qua khỏi. Hôm nay có lẽ ngươi cũng sẽ không quay lại đây, dù sao thì có là danh sư cấp nào đi chăng nữa cũng không có khả năng khải tử hồi sinh đâu!

Nghe Trương Huyền nói như thế, Lăng Thiên Vũ lập tức biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nói thật thì khi đối phương để hắn ta đứng bên ngoài suốt cả đêm thì trong lòng hắn ta vẫn có chút bực bội, mặc dù ngoài miệng không dám nói nhưng đáy lòng vẫn có chút không phục.

Danh sư không chỉ có tài năng chỉ điểm, có năng lực mạnh, mà người đó càng phải có phong độ, không nên vì vài chuyện nhỏ nhặt mà luôn nhỏ nhen hoặc tính toán so đo từng li từng tí.

Mà vị danh sư này…theo hắn ta thấy nãy giờ thì rõ ràng là cố ý chỉnh hắn ta, làm hắn ta mất mặt.

Nhưng sau khi nghe xong thì mới biết…đây là hắn ta hiểu lầm. Ngài ấy là dụng tâm lương khổ để giúp hắn ta.

Hắn ta đối xử với ngài ấy như vậy mà ngài ấy còn suy nghĩ cho hắn ta như vậy

Đúng là phong độ của danh sư! Thật sự là rất khiến người tin phục!

Nếu so sánh với hắn ta thì hắn ta đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Lăng Thiên Vũ vừa cảm kích vừa cảm thấy bản thân mình rất may mắn.

Nếu đêm qua hắn ta không kiên trì chịu đựng mà quay về thì hắn ta có lẽ sẽ hối hận cả đời.

Tôn Cường đứng kế bên cũng ngơ ngác.

Lão gia đúng là lão gia! Thật không hổ là danh sư, từng câu từng hành động đều có thâm ý.

Lúc đầu ông ta cũng tưởng rằng lão gia đang cố ý chỉnh Lăng Thiên Vũ, bây giờ mới ngộ ra một điều là: một nhân vật nhỏ nhoi như ông ta đúng là không bao giờ hiểu được suy nghĩ to lớn của lão gia

–Đa tạ đại nhân!

Lăng Thiên Vũ lập tức cúi người tạ lễ.

–Mang người tới đây để ta xem thử! Nếu bệnh tình quá nặng thì ta cũng không thể hứa trước được đâu!

Trương Huyền khoát tay.

–Đa tạ đại nhân!

Lăng Thiên vũ kích động đến đỏ con mắt, vội vàng mang theo đại sư Trình Viễn lui ra ngoài.

Sau khi hai người kia kui ra ngoài, Trương Huuyền nhìn Tôn CưỜng đang đứng bên cạnh.

–Tiểu Cường, ta đã đáp ứng giúp ngươi tấn cấp võ giả tầng bốn thì cũng sẽ không nuốt lời đâu! Ra đây đánh một bộ quyền cho ta xem trạng thái của ngươi một chút!

–Tuân lệnh, lão gia!

Nghe thấy lão gia nói muốn giúp ông ta tấn cấp, Tôn Cường hưng phấn liên tục gật đầu.

Trong chốc lát đã đánh xong một bộ quyền, Tôn Cường chẳng không còn chút hưng phấn nào, mà còn lộ ra vẻ xấu hổ:

–Lão gia, hôm qua tiểu nhân bị thương. . . nên thực lực đã giảm nhiều, nếu muốn đột phá Bì Cốt Cảnh trong hôm nay chỉ sợ là không thể…

Nếu muốn đột phá mọt cảnh giới thì cần phải điều chỉnh trạng thái đạt tới đỉnh phong mới có thể xông qua. Hôm qua ông ta vừa mới bị đánh, trên người còn vết thương, tinh lực tất nhiên là không đủ, dù cho lão gia chỉ điểm có hiệu quả cỡ nào đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể thành công.

Không đánh quyền thì ông ta còn chưa biết, vừa động thủ thì lập tức cảm thấy thương thế trên thân thể đau đớn, ngay cả vận chuyển chân khí cũng không trôi chảy.

–Không cần lo lắng!

Trương Huyền cắt ngang lời ông ta, mỉm cười nhìn qua:

–Ngươi mất nhiều năm như vậy mà vẫn bị kẹt ở Chân Khí cảnh là bởi vì ngươi bị tắc nghẽn chân khí, không có cách nào đả thông kinh mạch để bồi bổ cho thân thể. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thì chân khí sẽ bị hao mòn, chậm tiến bộ là chuyện nhỏ, thực lực bị hạ xuống mới là nguy hiểm nhất!

–Đúng vậy ạ!

Tôn Cường gật đầu.

Hai năm gần đây, chính bản thân ông ta cũng cảm thấy thể lực của mình đang bắt đầu suy giảm, thực lực thì lại chậm tiến, nếu không phải ông ta liều mạng tu luyện để kiềm lại chỉ sợ hiện tại sẽ bị rớt xuống Chân Khí Cảnh sơ kỳ.

–Võ giả tầng bốn Bì Cốt cảnh, chân khí phải đả thông toàn thân để tăng độ rắn chắc cho cơ bắp cùng xương cốt. Dựa theo đạo lý này, sự tắc nghẽn sẽ khiến chân khí khó có thể chạy khắp toàn thân ngươi, nhưng hôm nay thì tình hình lại khác. Hôm qua ngươi mới bị đánh khiến thân thể bị hao tổn, chân khí bị nghẽn lại cũng đã được khai thông, các kinh mạch cũng được thông thoáng hơn một chút…

–Hôm qua… là lão gia cố ý… để tiểu nhân bị đánh sao ạ?

Trương Huyền cò chưa kịp nói hết thì toàn thân Tôn Cường chấn động, cảm động đến độ nước mắt chảy ròng.

Trước đó, lão gia cố ý bắt Lăng Thiên Vũ đợi ở ngoài cửa là vì muốn tốt cho hắn ta. Bây giờ ông ta mới nhận ra lão gia để ông ta bị đánh cũng là vì tốt cho ông ta.

Ông ta thật đáng trách! Ông ta thế mà lại hiểu lầm lão gia!

–Ách?

Thấy vị quản gia mập ú này cảm động tới mức lệ nóng doanh tròng thì Trương Huyền có chút khó hiểu.

Ta chỉ là muốn nói là vết thương của ngươi không có ảnh hưởng gì đến việc tu luyện, sao có thể nghĩ nhiều đến như vậy chứ? Não ngươi vận hành quá tốt rồi đó!

Bất quá ngươi nghĩ nhiều cũng tốt, như thế sẽ có thễ giúp ta tạo được thanh danh. .

–Khụ khụ!

Lúc này, Trương Huyền ho khan một tiếng:

–Không sai, ngươi có thể lĩnh ngộ thì cũng không uổng công ta suy nghĩ vì ngươi. Được rồi! Không cần phải nói những thứ này nữa, nếu như ta đoán không sai thì Lăng Thiên vũ đã đưa đan dược chữa thương cho ngươi rồi phải không?

–Tiểu nhân. . .

Tôn Cường hơi đỏ mặt.

Lão gia không tiếc bị hiểu lầm để giúp ông ta mà ông ta còn lén nhận đan dược của người khác. . .

Người với người thật sự quá khác biệt. . .

–Không có gì đâu! Chỉ cần ngươi trung tâm làm việc cho ta, nhận lấy vài thứ cũng không sao!

Đoán được suy nghĩ của Tôn Cường, Trương Huyền lập tức cắt ngang:

–Lấy đan dược ra rồi chuẩn bị một chút đi! Bây giờ ngươi sẽ đột phá võ giả tầng bốn!

–Đột phá ngay bây giờ luôn ạ?

Không ngờ nhanh đến như vậy, Tôn Cường có chút không thích ứng:

–Lão gia, chẳng lẽ tiểu nhân không cần tìm tĩnh thất* hay sao ạ ? Ở trong này đột phá luôn thì tiểu nhân sợ không có thành công mà gây phiền cho ngài nữa, dù sao Lăng đại nhân cũng sắp tới rồi…

–Không cần đâu! Chắc ba, năm phút đồng hồ gì đó là có thể xong rồi còn cần gì đi tìm tĩnh thất nữa!

*tĩnh thất: mật thất yên tĩnh

Trương Huyền khoát tay.

–Ba hoặc năm phút đồng hồ nữa là có thể. . . đột phá sao ạ?

Tôn Cường giật mình, hai mắt trợn tròn, không thể tin mà nhìn lão gia của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom