-
Chương 691-695
Chương691
Ầm! Lời của Vương Bác Thần giống như một sợi dây dẫn lửa, hoàn toàn đốt cháy lửa giận của tất cả mọi người của nhà họ Vương. Đám người Lưu Niên, Bao Chiến, Trần Trung, Hồ Võ của Binh bộ, mắt đỏ ngầu, hận không thể lập tức giết Vương Bác Thần! Những người khác nghe mà run sợ, đứa con riêng Vương Bác Thần này thật sự là đang ở biên giới của cái chết điên cuồng thăm dò! Cậu ta không những đập Vương Hạo ở trước mặt Lão Soái, còn buông lời sỉ nhục, thật sự không để Lão Soái vào trong mắt! Thật sự cho rằng Lão Soái không giết người sao? Thật sự nghĩ rằng Lão Soái tốt tính sao? Lưu Niên khiển trách: “Đồ không biết sống chết, ai cho cậu lá gan hỗn láo ở trước mặt Lão Soái! Người đâu, lập tức bắt lấy cho tôi, bắt cậu ta quỳ ở trước mặt Lão Soái dập đầu nhận lỗi, xử lý cực hình!” Lưu Niên là anh trai ruột của Lưu Tư Kì, cháu của ông ta bị Vương Bác Thần giết, ông ta chuyên môn tới đối phó Vương Bác Thần. Vốn ông ta còn không để ý một đứa con riêng, không cảm thấy một đứa con riêng có thể làm nên sóng gió gì chứ. Nhưng không ngờ, Vương Tường vậy mà bị đứa con riêng này giết! “Anh, mau cho người bắt lấy đứa con riêng này lại, xin lỗi Lão Soái! Nhà họ Vương bọn em người khác đã không để ý, nhưng Lão Soái không thể sỉ nhục!” Trên mặt của Lưu Tư Kì tràn ngập ác độc, mắt u ám giống như một con rắn độc. Con trai của bà ta chết rồi, nhất định phải chôn cả nhà Vương Bác Thần! Lão Soái nhìn Vương Bác Thần, trong ánh mắt đằng đằng sát khí. Khí thế trên người của ông ta phóng ra, người xung quanh lập tức cảm nhận được cả người không tự tại, giống như một con dao treo ở trên cổ của mình! Trong âm thầm, có loại ý nghĩ manh động muốn quỳ xuống trước Lão Soái, còn không dám nhìn vào mắt của Lão Soái. Trong ánh mắt đó giống như ẩn chứa lưỡi kiếm, khiến bọn họ có loại cảm giác sợ hãi. Đây chính là khí thế của Lão Soái, sát khí của Lão Soái! “Con gái của tôi bị bắt đến đây, có một phần công lao của ông nhỉ?” Vương Bác Thần lại không thèm quan tâm Lão Soái, mà nhìn Lưu Niên. Lưu Niên là người của Binh bộ, tay nắm thực quyền, nếu không phải ông ta bật đèn xanh cho Lưu Tư Kì, Dao Dao sẽ không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy bị bắt tới đây. “Phải thì sao?” Lưu Niên không phải không có một chút ý hận, ngược lại cực kỳ khinh thường, mỉa mai nói: “Dị huyết trên người cậu và con gái của cậu có thể cứu cháu của tôi, không bắt con gái của cậu thì bắt ai? Có thể cứu cháu của tôi, đó là vinh hạnh của con gái cậu. Tôi còn lo lắng máu của con gái hoang hạ tiện đó của cậu sỉ nhục thân phận cao quý của cháu tôi.” “Vương Bác Thần, đừng nghĩ rằng cậu có thực lực của chiến thần thì có thể vô pháp vô thiên, hiện nay Lão Soái ở đây, không cho cậu hỗn láo. Cậu chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà nhà họ Vương vứt bỏ, cả gan dám ở đây giễu võ giương oai! Có thể sống đến bây giờ, đã là mở đường cho cậu rồi, bây giờ có chết hay không, vậy mà dám ở trước mặt Lão Soái, sỉ nhục Vương lão chiến thần, sỉ nhục nhà họ Vương! Tôi xem cậu chết như nào!” Đây là định kéo cả nhà vào nhà hỏa táng sao? Dám mắng Lão Soái! “Lão Soái, Vương Bác Thần quá vô pháp vô thiên, xin ngài hạ lệnh, lập tức xử tên này cực hình!" Lưu Niên lập tức nói. “Lão Soái, xin xử Vương Bác Thần cực hình, thực thi vương pháp!” Đám người Bao Chiến, Hồ Võ và tất cả người thân thiết với nhà họ Vương đều xin lệnh, muốn lập tức gi.ết ch.ết Vương Bác Thần!
Chương692
CHƯƠNG 692
Chờ sau khi Triệu Hoa Cường đi rồi, trên mặt bọn người Trình Lâm và Bắc Vinh Long nóng rát.
Bình thường, bọn họ rất huênh hoang, lúc này ngay cả rắm cũng không dám thả.
Đứa con riêng Vương Bác Thần này chẳng những giết người trước mặt bọn họ, mà còn có thể một câu không nói liền khiến người mà bọn họ mời đến phải quỳ xuống dập đầu.
Làm sao mặt bọn họ không đau được chứ
“Còn ai nữa, gọi đến hết luôn đi.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói.
Ngày hôm nay anh đến đây là để đòi lại công bằng cho con gái, là để báo thù rửa hận cho mẹ.
Anh không gấp gáp.
Anh phải chậm rãi, từng bước một, để nhà họ Vương cảm nhận sự sợ hãi, trải nghiệm cảm xúc tuyệt vọng mà năm đó mẹ mình đã phải chịu.
Anh còn muốn để nhà họ Vương trải nghiệm mùi vị bị người khác xem như con chó đuổi đánh khắp nơi khi phải lang thang đầu đường xó chợ.
Lời nói của Vương Bác Thần mang đến cho tất cả mọi người một loại cảm giác.
Ngông cuồng, thật sự rất ngông cuồng.
Trần Tiểu Băng không còn biết nói gì nữa, cứ ngơ ngác mà nhìn Vương Bác Thần.
Cô ta đột nhiên phát hiện, hình như là bất cứ khó khăn gì khi đối diện với người đàn ông này thì cũng không phải là khó khăn.Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Lúc nãy cô ta bị hù sợ muốn chết, cho là anh sẽ chết không thể nghi ngờ gì, kết quả là Triệu Hoa Cường lại quỳ xuống.
Nhưng cùng lúc đó, cô ta cũng lo lắng cục trưởng Vương chịu thua là bởi vì anh Vương đã cứu mạng cục trưởng Vương.
Nhưng mà tiếp theo thì sao đây?
Không thể nào có chuyện ai cũng được anh Vương cứu mạng?
“Vương Bác Thần, cậu bớt tùy tiện đi. Đừng tưởng là cậu cứu được mạng của Triệu Hoa Cường, ép buộc Triệu Hoa Cường rời khỏi thì cậu không sao nữa, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Trình Lâm hận Vương Bác Thần đến thấu xương, vốn dĩ ông ta còn muốn dùng quân uy trấn áp Vương Bác Thần, sau đó mang người đến cho nhà họ Vương.
Nhưng không ngờ rằng lại bị Vương Bác Thần đánh cho mấy bàn tay.
Sắc mặt Bắc Vinh Long vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Tôi không ngờ là vận may của cậu lại tốt đến thế, tôi không tin cậu có thể cứu mạng tất cả mọi người.”
“Ông có thể thử một chút.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn ông ta: “Tiếp tục gọi người đến đi, tôi cho ông cơ hội.”
Cái gì?
Cậu ta kêu phó thủ tướng Bắc gọi người?
Tưởng là mình cứu được mạng của Triệu Hoa Cường, sau khi ép buộc Triệu Hoa Cường rời đi, cậu ta muốn làm cái gì thì làm à?
Chương693
CHƯƠNG 693
“Còn kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, lá gan của cậu to quá nhỉ, cuồng vọng không còn chỗ để nói.”
Có người âm dương quái khí nói.
“Thật sự cho rằng cục trưởng Triệu không ra tay với cậu ta thì không ai trị được cậu ta chắc. Lại kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thằng ranh ngang tàn như thế.”
Cũng có người châm chọc, Bắc Vinh Long là phó thủ tướng nước R, kêu ông ta gọi người, đúng là dám nói mà.
“Nơi này là nhà họ Vương, một đứa con riêng có thể sống đến tận bây giờ đã là nhà họ Vương nương tay, phải biết là đến bây giờ nhà họ Vương vẫn chưa có hành động nào.”
Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Đúng vậy đó, cho đến bây giờ nhà họ Vương vẫn còn chưa ra tay, trước đó vẫn luôn là tướng quân Trình và phó thủ tướng Bắc xử lý.
Mà hai người bọn họ còn không phải là người của nhà họ Vương.
Ai cũng biết hai người này là cổ thụ chân chính ở nước R, phía trên bọn họ chẳng có bao nhiêu người, phải nói là có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho dù là hai ông lớn như thế này, ngày hôm nay trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Vương mà cũng chỉ có thể ngồi ở ngoài, lại không có cách nào vào bên trong.
Ngay cả hai người này còn không thể vào bên trong, có thể nghĩ đến nếu như những người ở bên trong ra tay thì sẽ còn kinh khủng tới cỡ nào.
“Ở trong sảnh chỉ có người của năm đại gia tộc mới có tư cách vào đó, đây chính là sự tồn tại còn kinh khủng hơn cả gia tộc đỉnh cấp nước R. Nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mộc ở Tây Nam, nhà họ Triệu ở Lang Gia, nhà họ Bạch ở Trung Nguyên, năm gia tộc thế phiệt này, nếu như là thời cổ đại thì đó chính là hoàng tộc.”
Có người nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy khao khát.
Chỉ tiếc mặc dù mấy gia tộc như bọn họ rất mạnh, nhưng mà khi so sánh với ngũ đại hào tộc, căn bản không đáng để nhắc tới.
Cũng chỉ có nhà họ Vương là gia tộc đỉnh lưu ở nước R mới có tư cách quen biết với ngũ đại hào tộc.
Mà sở dĩ nhà họ Vương có tư cách này là bởi vì năm đó lão chiến thần nhà họ Vương đã mang về cho nhà họ Vương.
Tiệc mừng thọ ông cụ Vương có thể để người của ngũ đại hào tộc tự mình đến tặng quà, loại vinh quang này, nhìn khắp cả nước R, chẳng có mấy gia tộc có thể đạt đến trình độ đó.
Nghĩ đến đây, áp lực mà lúc nãy Vương Bác Thần mang đến đã hoàn toàn bị quét sạch.
Đúng là Vương Bác Thần có thực lực của chiến thần, đúng là anh đã buộc Triệu Hoa Cường phải rời khỏi, bọn họ thừa nhận Vương Bác Thần rất mạnh, nhưng có thể so sánh với nhà họ Vương à?
Càng có thể so sánh với ngũ đại hào tộc?
“Cho nên, đến bây giờ nhà họ Vương vẫn không quan tâm đến đứa con riêng này, trong mắt của người nhà họ Vương, đứa con riêng này chỉ là tôm tép nhải nhép mà thôi, căn bản không đáng để nhắc tới.”
“Đúng vậy đó, còn đang bận tiếp đón người của ngũ đại hào tộc, họ quan trọng hơn nhiều so với đứa con riêng này. Nói một câu không dễ nghe, mặc dù cậu chủ Vương Tường đã bị đứa con riêng này đánh chết, nhưng mà nhà họ Vương căn bản không thèm quan tâm.”
“Nhưng mà tôi nghe nói hiện tại nhà họ Vương chỉ còn có Vương Bác Thần là người thừa kế dị huyết…”
“Không được nói lời này, không cần phải nói nhiều.”
Chương694
CHƯƠNG 694
Nhắc đến dị huyết, có người liền thay đổi sắc mặt. Mặc dù rất nhiều người biết đây là điều cấm kỵ của nhà họ Vương.
Nghe nói năm đó, lão chiến thần nhà họ Vương dựa vào dị huyết mới có thể vực dậy.
Nhưng chuyện xấu hổ chính là hiện tại người thừa kế dị huyết của nhà họ Vương lại là Vương Bác Thần.
Cái này đúng là đang sỉ nhục nhà họ Vương!
Bởi vì trong số những người cùng thời với Vương Kinh Hồng, chưa từng xuất hiện người có dòng máu lạ. Chờ đến đời Vương Hạo, người có dòng máu lạ là anh cả Vương Hạo, đáng tiếc là năm đó đã bỏ mạng trên chiến trường.
Khiến mọi người không ngờ chính là Vương Bác Thần cũng mang trong người dị huyết, hơn nữa con gái của Vương Bác Thần cũng là người có dị huyết.
Mà người mang trong mình dị huyết của nhà họ Vương, mỗi một đời sẽ chỉ xuất hiện một người.
Cho nên, mọi người đều biết đó là một tình huống khá xấu hổ, chỉ cần Vương Bác Thần xuất hiện, giống như đang đánh vào mặt nhà họ Vương.
Bắc Vinh Long không quan tâm đến tiếng nghị luận ầm ĩ xung quanh, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Vương Bác Thần, thấy tốt thì lấy, không phải là nhà họ Vương không đối phó với cậu, mà là không muốn phải đối phó với cậu. Đừng đi đến bước đường đó, nếu không thì hậu quả rất nghiêm trọng.”
“Cậu gây chuyện ở tiệc mừng thọ của ông cụ, giết Vương Tường và Kim Nguyên, đến bây giờ ông cụ vẫn còn chưa ra lệnh đối phó với cậu, cậu nên biết đây là do ông cụ cho cậu có một cơ hội để sống sót, để hai bên có chỗ để giảng hòa. Đừng tưởng rằng mẹ cậu chết thì cậu có thể căm hận nhà họ Vương, mẹ cậu chỉ là một người phụ nữ nhà nghèo, thân phận đê hèn, không có tư cách gì bước chân vào nhà họ Vương, năm đó đuổi bà ta đi là vì muốn tốt cho bà ta.”
“Ông ngậm miệng lại cho tôi!”
Vương Bác Thần vẫn luôn lạnh nhạt, lúc nghe thấy Bắc Vinh Long nói người mẹ đã khuất của mình như thế, lập tức nổi giận đùng đùng, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện trước mặt Bắc Vinh Long, bộp một tiếng, lại đánh một cái và mặt ông ta.
“Ông là cái thá gì chứ, cũng dám nhắc tới mẹ tôi.”
Lời của Bắc Vinh Long vừa dứt thì nghe thấy tiếng quát đầy phẫn nộ của Vương Bác Thần.
Sau đó, ông ta còn chưa phản ứng kịp thì nhìn thấy Vương Bác Thần đã xuất hiện ở trước mặt ông ta, tát mạnh một cái vào mặt Bắc Vinh Long.
Bốp!
Tiếng tát giòn tan vang lên, tất cả mọi người đều ngây người, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Thằng oắt này đánh phó thủ tướng rồi!
Lần này hay rồi, cậu ta bây giờ muốn sống cũng không sống được nữa.
Tướng quân Trình và phó thủ tướng Bắc, hai ông lớn như vậy lại bị Vương Bác Thần đắc tội!
“Cậu, cậu dám đánh tôi?”
Phó thủ tướng Bắc cảm thấy khó tin, ông ta vậy mà bị người ta đánh, còn là một đứa con riêng của nhà họ Vương!
Bao nhiêu năm rồi, ông ta chưa từng bị người khác đánh, cho dù là mắng cũng không có ai dám mắng một câu.
Chương695
CHƯƠNG 695
Nhưng bây giờ lại bị người ta thật sự tát mạnh một cái ở trước mặt nhiều người!
Ông ta là phó thủ tướng của nước R!
Vậy mà bị người ta đánh rồi!
Há lại có cái lý đó, sao có cái lý đó được!
“Vương Bác Thần, cậu thật to gan, ngay cả phó thủ tướng Bắc cậu cũng dám đánh!”
Trình Lâm lúc này đã hoàn toàn không có lòng yêu người tài nữa, chỉ muốn giết Vương Bác Thần.
Bởi vì vừa rồi ông ta cũng bị Vương Bác Thần tát một cái!
Trước tiên không nói tới thân phận, bọn họ cao quý hơn Vương Bác Thần không biết bao nhiêu lần, chỉ xét về tuổi tác, bọn họ cũng là trưởng bối của Vương Bác Thần!
Nhưng người như vậy lại ở trước mặt đông nhiều như vậy, tát bọn họ!
Đối với loại người này là không thể nhẫn nhịn!
“Đánh ư? Đánh ông, đó là vì tốt cho ông.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói, không có thật sự muốn gi.ết ch.ết Bắc Vinh Long tại đây.
Còn kết cục sau này của Bắc Vinh Long, đó là chuyện mà quốc chủ phải làm, không liên quan tới anh.
“Vương Bác Thần, cậu chết chắc rồi, lần này, tôi sẽ không cho cậu cơ hội nữa, sẽ không cho cậu tiếp tục ngông cuồng nữa!”
Bắc Vinh Long, ôm mặt từ dậy từ mặt đất. Cả trên gương mặt tràn ngập vẻ tức giận và u ám.
Nếu hôm nay là người lợi hại hơn ông ta đánh, vậy thì không nói. Nhưng người đánh ông ta lại là Vương Bác Thần, một đứa con riêng của nhà họ Vương có thân phận địa vị vô cùng thấp hèn.
Đây mới là nguyên nhân khiến ông ta thật sự khó thể chấp nhận.
Mà Vương Bác Thần nhìn chằm chằm ông ta, lạnh nhạt nói: “Tôi hôm nay đến là muốn nhìn xem nhà họ Vương có thể thật sự một tay che trời hay không. Các người muốn chơi, tôi chơi với các người. Không chơi chết các người, tôi tự sát tại đây.”
Thật sự là giọng điệu thật ngông cuồng!
Nghe thấy lời này thì khiến người ta rất muốn đi tới vả miệng Vương Bác Thần hai cái!
Bọn họ căm hận nhìn Vương Bác Thần, chủ nhân như nhà họ Vương còn chưa tỏ thái độ gì, đàn chó như bọn họ đã bắt đầu không nhịn được rồi.
“Các người, quả nhiên có tố chất làm chó, khi cắn người thật sự là hung tàn!”
Vương Bác Thần dùng ánh mắt giễu cợt quét qua mặt của những người này: “Một phó thủ tướng, một tướng quân, đều là người nắm giữ chính vụ quan trọn trong bộ máy nhà nước, lại trở thành con chó của nhà họ Vương. Hôm nay không xử lý, cũng quả thật có lỗi với người dân nước R dùng máu thịt để nuôi các người.”
Giọng điệu sắc lạnh như dao.
Qua sự tìm đường chất liên tục của những người này, Vương Bác Thần vốn không định quan tâm bọn họ, cuối cùng đã đưa ra lần phản ứng chính thức đầu tiên.
“Mẹ kiếp cậu tìm chết! Vậy mà dám mắng chúng tôi là chó!”
“Vốn tôi còn cảm thấy, con gái của cậu ta khá đáng thương, bây giờ xem ra, loại người này nên chết hết cả nhà!”
Ầm! Lời của Vương Bác Thần giống như một sợi dây dẫn lửa, hoàn toàn đốt cháy lửa giận của tất cả mọi người của nhà họ Vương. Đám người Lưu Niên, Bao Chiến, Trần Trung, Hồ Võ của Binh bộ, mắt đỏ ngầu, hận không thể lập tức giết Vương Bác Thần! Những người khác nghe mà run sợ, đứa con riêng Vương Bác Thần này thật sự là đang ở biên giới của cái chết điên cuồng thăm dò! Cậu ta không những đập Vương Hạo ở trước mặt Lão Soái, còn buông lời sỉ nhục, thật sự không để Lão Soái vào trong mắt! Thật sự cho rằng Lão Soái không giết người sao? Thật sự nghĩ rằng Lão Soái tốt tính sao? Lưu Niên khiển trách: “Đồ không biết sống chết, ai cho cậu lá gan hỗn láo ở trước mặt Lão Soái! Người đâu, lập tức bắt lấy cho tôi, bắt cậu ta quỳ ở trước mặt Lão Soái dập đầu nhận lỗi, xử lý cực hình!” Lưu Niên là anh trai ruột của Lưu Tư Kì, cháu của ông ta bị Vương Bác Thần giết, ông ta chuyên môn tới đối phó Vương Bác Thần. Vốn ông ta còn không để ý một đứa con riêng, không cảm thấy một đứa con riêng có thể làm nên sóng gió gì chứ. Nhưng không ngờ, Vương Tường vậy mà bị đứa con riêng này giết! “Anh, mau cho người bắt lấy đứa con riêng này lại, xin lỗi Lão Soái! Nhà họ Vương bọn em người khác đã không để ý, nhưng Lão Soái không thể sỉ nhục!” Trên mặt của Lưu Tư Kì tràn ngập ác độc, mắt u ám giống như một con rắn độc. Con trai của bà ta chết rồi, nhất định phải chôn cả nhà Vương Bác Thần! Lão Soái nhìn Vương Bác Thần, trong ánh mắt đằng đằng sát khí. Khí thế trên người của ông ta phóng ra, người xung quanh lập tức cảm nhận được cả người không tự tại, giống như một con dao treo ở trên cổ của mình! Trong âm thầm, có loại ý nghĩ manh động muốn quỳ xuống trước Lão Soái, còn không dám nhìn vào mắt của Lão Soái. Trong ánh mắt đó giống như ẩn chứa lưỡi kiếm, khiến bọn họ có loại cảm giác sợ hãi. Đây chính là khí thế của Lão Soái, sát khí của Lão Soái! “Con gái của tôi bị bắt đến đây, có một phần công lao của ông nhỉ?” Vương Bác Thần lại không thèm quan tâm Lão Soái, mà nhìn Lưu Niên. Lưu Niên là người của Binh bộ, tay nắm thực quyền, nếu không phải ông ta bật đèn xanh cho Lưu Tư Kì, Dao Dao sẽ không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy bị bắt tới đây. “Phải thì sao?” Lưu Niên không phải không có một chút ý hận, ngược lại cực kỳ khinh thường, mỉa mai nói: “Dị huyết trên người cậu và con gái của cậu có thể cứu cháu của tôi, không bắt con gái của cậu thì bắt ai? Có thể cứu cháu của tôi, đó là vinh hạnh của con gái cậu. Tôi còn lo lắng máu của con gái hoang hạ tiện đó của cậu sỉ nhục thân phận cao quý của cháu tôi.” “Vương Bác Thần, đừng nghĩ rằng cậu có thực lực của chiến thần thì có thể vô pháp vô thiên, hiện nay Lão Soái ở đây, không cho cậu hỗn láo. Cậu chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà nhà họ Vương vứt bỏ, cả gan dám ở đây giễu võ giương oai! Có thể sống đến bây giờ, đã là mở đường cho cậu rồi, bây giờ có chết hay không, vậy mà dám ở trước mặt Lão Soái, sỉ nhục Vương lão chiến thần, sỉ nhục nhà họ Vương! Tôi xem cậu chết như nào!” Đây là định kéo cả nhà vào nhà hỏa táng sao? Dám mắng Lão Soái! “Lão Soái, Vương Bác Thần quá vô pháp vô thiên, xin ngài hạ lệnh, lập tức xử tên này cực hình!" Lưu Niên lập tức nói. “Lão Soái, xin xử Vương Bác Thần cực hình, thực thi vương pháp!” Đám người Bao Chiến, Hồ Võ và tất cả người thân thiết với nhà họ Vương đều xin lệnh, muốn lập tức gi.ết ch.ết Vương Bác Thần!
Chương692
CHƯƠNG 692
Chờ sau khi Triệu Hoa Cường đi rồi, trên mặt bọn người Trình Lâm và Bắc Vinh Long nóng rát.
Bình thường, bọn họ rất huênh hoang, lúc này ngay cả rắm cũng không dám thả.
Đứa con riêng Vương Bác Thần này chẳng những giết người trước mặt bọn họ, mà còn có thể một câu không nói liền khiến người mà bọn họ mời đến phải quỳ xuống dập đầu.
Làm sao mặt bọn họ không đau được chứ
“Còn ai nữa, gọi đến hết luôn đi.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói.
Ngày hôm nay anh đến đây là để đòi lại công bằng cho con gái, là để báo thù rửa hận cho mẹ.
Anh không gấp gáp.
Anh phải chậm rãi, từng bước một, để nhà họ Vương cảm nhận sự sợ hãi, trải nghiệm cảm xúc tuyệt vọng mà năm đó mẹ mình đã phải chịu.
Anh còn muốn để nhà họ Vương trải nghiệm mùi vị bị người khác xem như con chó đuổi đánh khắp nơi khi phải lang thang đầu đường xó chợ.
Lời nói của Vương Bác Thần mang đến cho tất cả mọi người một loại cảm giác.
Ngông cuồng, thật sự rất ngông cuồng.
Trần Tiểu Băng không còn biết nói gì nữa, cứ ngơ ngác mà nhìn Vương Bác Thần.
Cô ta đột nhiên phát hiện, hình như là bất cứ khó khăn gì khi đối diện với người đàn ông này thì cũng không phải là khó khăn.Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Lúc nãy cô ta bị hù sợ muốn chết, cho là anh sẽ chết không thể nghi ngờ gì, kết quả là Triệu Hoa Cường lại quỳ xuống.
Nhưng cùng lúc đó, cô ta cũng lo lắng cục trưởng Vương chịu thua là bởi vì anh Vương đã cứu mạng cục trưởng Vương.
Nhưng mà tiếp theo thì sao đây?
Không thể nào có chuyện ai cũng được anh Vương cứu mạng?
“Vương Bác Thần, cậu bớt tùy tiện đi. Đừng tưởng là cậu cứu được mạng của Triệu Hoa Cường, ép buộc Triệu Hoa Cường rời khỏi thì cậu không sao nữa, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Trình Lâm hận Vương Bác Thần đến thấu xương, vốn dĩ ông ta còn muốn dùng quân uy trấn áp Vương Bác Thần, sau đó mang người đến cho nhà họ Vương.
Nhưng không ngờ rằng lại bị Vương Bác Thần đánh cho mấy bàn tay.
Sắc mặt Bắc Vinh Long vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Tôi không ngờ là vận may của cậu lại tốt đến thế, tôi không tin cậu có thể cứu mạng tất cả mọi người.”
“Ông có thể thử một chút.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn ông ta: “Tiếp tục gọi người đến đi, tôi cho ông cơ hội.”
Cái gì?
Cậu ta kêu phó thủ tướng Bắc gọi người?
Tưởng là mình cứu được mạng của Triệu Hoa Cường, sau khi ép buộc Triệu Hoa Cường rời đi, cậu ta muốn làm cái gì thì làm à?
Chương693
CHƯƠNG 693
“Còn kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, lá gan của cậu to quá nhỉ, cuồng vọng không còn chỗ để nói.”
Có người âm dương quái khí nói.
“Thật sự cho rằng cục trưởng Triệu không ra tay với cậu ta thì không ai trị được cậu ta chắc. Lại kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thằng ranh ngang tàn như thế.”
Cũng có người châm chọc, Bắc Vinh Long là phó thủ tướng nước R, kêu ông ta gọi người, đúng là dám nói mà.
“Nơi này là nhà họ Vương, một đứa con riêng có thể sống đến tận bây giờ đã là nhà họ Vương nương tay, phải biết là đến bây giờ nhà họ Vương vẫn chưa có hành động nào.”
Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Đúng vậy đó, cho đến bây giờ nhà họ Vương vẫn còn chưa ra tay, trước đó vẫn luôn là tướng quân Trình và phó thủ tướng Bắc xử lý.
Mà hai người bọn họ còn không phải là người của nhà họ Vương.
Ai cũng biết hai người này là cổ thụ chân chính ở nước R, phía trên bọn họ chẳng có bao nhiêu người, phải nói là có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho dù là hai ông lớn như thế này, ngày hôm nay trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Vương mà cũng chỉ có thể ngồi ở ngoài, lại không có cách nào vào bên trong.
Ngay cả hai người này còn không thể vào bên trong, có thể nghĩ đến nếu như những người ở bên trong ra tay thì sẽ còn kinh khủng tới cỡ nào.
“Ở trong sảnh chỉ có người của năm đại gia tộc mới có tư cách vào đó, đây chính là sự tồn tại còn kinh khủng hơn cả gia tộc đỉnh cấp nước R. Nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mộc ở Tây Nam, nhà họ Triệu ở Lang Gia, nhà họ Bạch ở Trung Nguyên, năm gia tộc thế phiệt này, nếu như là thời cổ đại thì đó chính là hoàng tộc.”
Có người nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy khao khát.
Chỉ tiếc mặc dù mấy gia tộc như bọn họ rất mạnh, nhưng mà khi so sánh với ngũ đại hào tộc, căn bản không đáng để nhắc tới.
Cũng chỉ có nhà họ Vương là gia tộc đỉnh lưu ở nước R mới có tư cách quen biết với ngũ đại hào tộc.
Mà sở dĩ nhà họ Vương có tư cách này là bởi vì năm đó lão chiến thần nhà họ Vương đã mang về cho nhà họ Vương.
Tiệc mừng thọ ông cụ Vương có thể để người của ngũ đại hào tộc tự mình đến tặng quà, loại vinh quang này, nhìn khắp cả nước R, chẳng có mấy gia tộc có thể đạt đến trình độ đó.
Nghĩ đến đây, áp lực mà lúc nãy Vương Bác Thần mang đến đã hoàn toàn bị quét sạch.
Đúng là Vương Bác Thần có thực lực của chiến thần, đúng là anh đã buộc Triệu Hoa Cường phải rời khỏi, bọn họ thừa nhận Vương Bác Thần rất mạnh, nhưng có thể so sánh với nhà họ Vương à?
Càng có thể so sánh với ngũ đại hào tộc?
“Cho nên, đến bây giờ nhà họ Vương vẫn không quan tâm đến đứa con riêng này, trong mắt của người nhà họ Vương, đứa con riêng này chỉ là tôm tép nhải nhép mà thôi, căn bản không đáng để nhắc tới.”
“Đúng vậy đó, còn đang bận tiếp đón người của ngũ đại hào tộc, họ quan trọng hơn nhiều so với đứa con riêng này. Nói một câu không dễ nghe, mặc dù cậu chủ Vương Tường đã bị đứa con riêng này đánh chết, nhưng mà nhà họ Vương căn bản không thèm quan tâm.”
“Nhưng mà tôi nghe nói hiện tại nhà họ Vương chỉ còn có Vương Bác Thần là người thừa kế dị huyết…”
“Không được nói lời này, không cần phải nói nhiều.”
Chương694
CHƯƠNG 694
Nhắc đến dị huyết, có người liền thay đổi sắc mặt. Mặc dù rất nhiều người biết đây là điều cấm kỵ của nhà họ Vương.
Nghe nói năm đó, lão chiến thần nhà họ Vương dựa vào dị huyết mới có thể vực dậy.
Nhưng chuyện xấu hổ chính là hiện tại người thừa kế dị huyết của nhà họ Vương lại là Vương Bác Thần.
Cái này đúng là đang sỉ nhục nhà họ Vương!
Bởi vì trong số những người cùng thời với Vương Kinh Hồng, chưa từng xuất hiện người có dòng máu lạ. Chờ đến đời Vương Hạo, người có dòng máu lạ là anh cả Vương Hạo, đáng tiếc là năm đó đã bỏ mạng trên chiến trường.
Khiến mọi người không ngờ chính là Vương Bác Thần cũng mang trong người dị huyết, hơn nữa con gái của Vương Bác Thần cũng là người có dị huyết.
Mà người mang trong mình dị huyết của nhà họ Vương, mỗi một đời sẽ chỉ xuất hiện một người.
Cho nên, mọi người đều biết đó là một tình huống khá xấu hổ, chỉ cần Vương Bác Thần xuất hiện, giống như đang đánh vào mặt nhà họ Vương.
Bắc Vinh Long không quan tâm đến tiếng nghị luận ầm ĩ xung quanh, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Vương Bác Thần, thấy tốt thì lấy, không phải là nhà họ Vương không đối phó với cậu, mà là không muốn phải đối phó với cậu. Đừng đi đến bước đường đó, nếu không thì hậu quả rất nghiêm trọng.”
“Cậu gây chuyện ở tiệc mừng thọ của ông cụ, giết Vương Tường và Kim Nguyên, đến bây giờ ông cụ vẫn còn chưa ra lệnh đối phó với cậu, cậu nên biết đây là do ông cụ cho cậu có một cơ hội để sống sót, để hai bên có chỗ để giảng hòa. Đừng tưởng rằng mẹ cậu chết thì cậu có thể căm hận nhà họ Vương, mẹ cậu chỉ là một người phụ nữ nhà nghèo, thân phận đê hèn, không có tư cách gì bước chân vào nhà họ Vương, năm đó đuổi bà ta đi là vì muốn tốt cho bà ta.”
“Ông ngậm miệng lại cho tôi!”
Vương Bác Thần vẫn luôn lạnh nhạt, lúc nghe thấy Bắc Vinh Long nói người mẹ đã khuất của mình như thế, lập tức nổi giận đùng đùng, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện trước mặt Bắc Vinh Long, bộp một tiếng, lại đánh một cái và mặt ông ta.
“Ông là cái thá gì chứ, cũng dám nhắc tới mẹ tôi.”
Lời của Bắc Vinh Long vừa dứt thì nghe thấy tiếng quát đầy phẫn nộ của Vương Bác Thần.
Sau đó, ông ta còn chưa phản ứng kịp thì nhìn thấy Vương Bác Thần đã xuất hiện ở trước mặt ông ta, tát mạnh một cái vào mặt Bắc Vinh Long.
Bốp!
Tiếng tát giòn tan vang lên, tất cả mọi người đều ngây người, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Thằng oắt này đánh phó thủ tướng rồi!
Lần này hay rồi, cậu ta bây giờ muốn sống cũng không sống được nữa.
Tướng quân Trình và phó thủ tướng Bắc, hai ông lớn như vậy lại bị Vương Bác Thần đắc tội!
“Cậu, cậu dám đánh tôi?”
Phó thủ tướng Bắc cảm thấy khó tin, ông ta vậy mà bị người ta đánh, còn là một đứa con riêng của nhà họ Vương!
Bao nhiêu năm rồi, ông ta chưa từng bị người khác đánh, cho dù là mắng cũng không có ai dám mắng một câu.
Chương695
CHƯƠNG 695
Nhưng bây giờ lại bị người ta thật sự tát mạnh một cái ở trước mặt nhiều người!
Ông ta là phó thủ tướng của nước R!
Vậy mà bị người ta đánh rồi!
Há lại có cái lý đó, sao có cái lý đó được!
“Vương Bác Thần, cậu thật to gan, ngay cả phó thủ tướng Bắc cậu cũng dám đánh!”
Trình Lâm lúc này đã hoàn toàn không có lòng yêu người tài nữa, chỉ muốn giết Vương Bác Thần.
Bởi vì vừa rồi ông ta cũng bị Vương Bác Thần tát một cái!
Trước tiên không nói tới thân phận, bọn họ cao quý hơn Vương Bác Thần không biết bao nhiêu lần, chỉ xét về tuổi tác, bọn họ cũng là trưởng bối của Vương Bác Thần!
Nhưng người như vậy lại ở trước mặt đông nhiều như vậy, tát bọn họ!
Đối với loại người này là không thể nhẫn nhịn!
“Đánh ư? Đánh ông, đó là vì tốt cho ông.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói, không có thật sự muốn gi.ết ch.ết Bắc Vinh Long tại đây.
Còn kết cục sau này của Bắc Vinh Long, đó là chuyện mà quốc chủ phải làm, không liên quan tới anh.
“Vương Bác Thần, cậu chết chắc rồi, lần này, tôi sẽ không cho cậu cơ hội nữa, sẽ không cho cậu tiếp tục ngông cuồng nữa!”
Bắc Vinh Long, ôm mặt từ dậy từ mặt đất. Cả trên gương mặt tràn ngập vẻ tức giận và u ám.
Nếu hôm nay là người lợi hại hơn ông ta đánh, vậy thì không nói. Nhưng người đánh ông ta lại là Vương Bác Thần, một đứa con riêng của nhà họ Vương có thân phận địa vị vô cùng thấp hèn.
Đây mới là nguyên nhân khiến ông ta thật sự khó thể chấp nhận.
Mà Vương Bác Thần nhìn chằm chằm ông ta, lạnh nhạt nói: “Tôi hôm nay đến là muốn nhìn xem nhà họ Vương có thể thật sự một tay che trời hay không. Các người muốn chơi, tôi chơi với các người. Không chơi chết các người, tôi tự sát tại đây.”
Thật sự là giọng điệu thật ngông cuồng!
Nghe thấy lời này thì khiến người ta rất muốn đi tới vả miệng Vương Bác Thần hai cái!
Bọn họ căm hận nhìn Vương Bác Thần, chủ nhân như nhà họ Vương còn chưa tỏ thái độ gì, đàn chó như bọn họ đã bắt đầu không nhịn được rồi.
“Các người, quả nhiên có tố chất làm chó, khi cắn người thật sự là hung tàn!”
Vương Bác Thần dùng ánh mắt giễu cợt quét qua mặt của những người này: “Một phó thủ tướng, một tướng quân, đều là người nắm giữ chính vụ quan trọn trong bộ máy nhà nước, lại trở thành con chó của nhà họ Vương. Hôm nay không xử lý, cũng quả thật có lỗi với người dân nước R dùng máu thịt để nuôi các người.”
Giọng điệu sắc lạnh như dao.
Qua sự tìm đường chất liên tục của những người này, Vương Bác Thần vốn không định quan tâm bọn họ, cuối cùng đã đưa ra lần phản ứng chính thức đầu tiên.
“Mẹ kiếp cậu tìm chết! Vậy mà dám mắng chúng tôi là chó!”
“Vốn tôi còn cảm thấy, con gái của cậu ta khá đáng thương, bây giờ xem ra, loại người này nên chết hết cả nhà!”
Bình luận facebook