• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Thần chủ bí ẩn

  • Chương 961-964

Chương961

CHƯƠNG 961

Mười mấy cường giả võ vương này mặt xám như tro, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Bị sắp xếp vào đội cảm tử của Thần Thiên Các, bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Cho tới lúc này, bọn họ mới biết, mình ngu xuẩn cỡ nào.

Bảy đại thế gia đã ngu xuẩn cỡ nào!

Cứ tiếp tục như này, tiền đồ của bảy đại thế gia mờ mịt!

Vương Bác Thần lười để ý những người này nữa, vẻ mặt cổ quái nhìn sang Hàn Đỉnh.

Hàn Đỉnh bị ánh mắt của Vương Bác Thần nhìn thì có chút không tự nhiên, vốn ông ta muốn xem Vương Bác Thần xấu mặt, lại không ngờ biến thành cục diện như này, bản thân chủ động đứng ra.

Ho khan vài tiếng rồi nói: “Bác Thần, nơi này giao cho cậu, tôi trở về trước.”

Vương Bác Thần gật đầu nói: “Đúng thế, quốc chủ chính vụ bộn bề, chạy tới đây xem thi đấu y thuật, cũng có thể tha thứ…”

Lời còn chưa nói hết, Hàn Đỉnh mặt đen thui dẫn mấy hộ vệ vội vàng rời đi.

Thật sự không nể mặt người ta mà, cậu không nói chuyện không ai nghĩ cậu câm đâu!

Lần này, trộm gà không được mất toi nắm thóc, tất sự là tức chết mà!

Đường đường là quốc chủ, vậy mà chạy tới xem thủ hạ của mình xấu mặt, thế nào cũng không nói ra được.

Bộ trưởng Võ bộ – Quách Đỉnh và Nguyễn Văn Việt vẫn ẩn trong đám người, lén lút quay lại một màn này, suýt nữa thì phì cười.

Đây thật sự là hiện trường quê độ quy mô lớn, cơ hội quê độ của quốc chủ không có nhiều.

“Thủ tướng Nguyễn, bộ trưởng Quách, quốc chủ đã đi rồi, hai người còn chưa đi sao?”

Khi Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh lén lút cất điện thoại đi, Vương Bác Thần bỗng nói một câu về phía đám người.

Mọi người chợt sững người.

Lẽ nào thủ tướng Nguyễn và bộ trưởng Quách cũng đến rồi sao?

Hôm nay bị làm sao vậy?

Họp chợ à?

Ba người có quyền thế nhất nước R, vậy mà đều tới đông đủ!

Lẽ nào, bọn họ sớm đã dự liệu được hôm nay sẽ ra rắc rối, cho nên cải trang mà tới?

Nhưng bọn họ ở đâu?

Không ít người nghĩ tới những chuyện vừa rồi, không ngờ quốc chủ, thủ trưởng, bộ trưởng Võ bộ vậy mà đều có mặt, may mắn vừa rồi bản thân không quá đáng quá, nếu không muốn chết cũng khó!

Không khỏi sợ hãi một trận!

Nguyễn Văn Việt suýt nữa té ngã ra đất.

Quách Đỉnh khẩu phật tâm xà đó cũng đến rồi?

Không phải nói không đến sao?

Lão hồ ly này!
Chương962

CHƯƠNG 962

Phì!

Không biết xấu hổ!

Đồng thời, ông ta cũng giả bộ không nghe thấy, nhìn trái ngó phải.

Ai là Nguyễn Văn Việt?

Tôi không phải!

Tôi không đến!

Dù sao là không thừa nhận!

Quốc chủ đã quê độ rồi, ông đây không muốn quê độ nữa!

Quách Đỉnh cũng giả vờ giả vịt, đặc biệt là ông ta giả trang thành một người phụ nữ trung niên, càng không có ai có thể nhận ra.

Ông đây bây giờ là phụ nữ!

Vương Bác Thần chắc chắn là đang gọi.

Dù sao mình không ra.

Chỉ cần mình không thừa nhận thì không ai có thể nhận ra mình cả.

Dáng vẻ dở hơi này của ông đây, nếu truyền ra ngoài, sau này còn gặp người khác kiểu gì?

Tên chó Vương Bác Thần này, chắc chắn không nhận ra mình.

Người gì đâu, vậy mà hù dọa mình.

Cùng lúc này, Hàn Đỉnh vốn đã sắp rời đi, nghe thấy lời này của Vương Bác Thần, suýt nữa chân trái đá chân phải mà té ra đất.

Hai lão già đó đang ở đâu?

Giỏi, lúc đó kêu các ông tới, các ông không tới, bây giờ vậy mà lén lút tới.

Lão già vô liêm sỉ, tôi ghi các ông vào sổ nhỏ rồi!

Hàn Đỉnh quay lưng với mọi người, lặng lẽ lấy ra quyển sổ nhỏ, viết một gạch ở đằng sau tên của Quách Đỉnh và Nguyên Văn Việt.

Mà phía sau tên của hai người này sớm đã viết mấy chục gạch rồi, còn dùng chữ nhỏ làm ký hiệu.

Số gạch của Vương Bác Thần là nhiều nhất, ký diệu cũng nhiều nhất, hơn nữa đằng sau còn có rất nhiều dấu cảm thán!

Hai lão già này vậy mà còn muốn che giấu.

Các ông muốn xem tôi xấu mặt, tôi bây giờ cho các ông quê độ!

Vương Bác Thần cười lạnh trong lòng, lớn tiếng nói: “Bác gái trung niên kia, bác nhìn trái ngó phải làm cái gì? Đừng tưởng ông hóa trang thì tôi không nhận ra ông. Ông anh minh thần võ, bá khí ngút trời như vậy, không phải là bộ trưởng Quách còn có thể là ai?”

Quách Đỉnh sững người, sau đó cả người như bị sét đánh, giống như biến thành người đá, trên người nứt ra từng vết.

Xong rồi xong rồi xong rồi.

Bị tên chó Vương Bác Thần này nhận ra rồi.

Bây giờ phải làm sao?

Mình là giả gái.

Lúc này tất cả mọi người đều biết rồi.
Chương963

CHƯƠNG 963

Phải làm sao đây?

Mình sau này còn gặp người khác kiểu gì?

Trong đầu Quách Đỉnh trống rỗng, lập tức ngây dại.

Lời của Vương Bác Thần khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Người phụ nữ trung niên mặt đầy phấn trang điểm bị mồ hôi làm cho lem nhem trông rất xấu kia, vậy mà là bộ trưởng Võ bộ của nước R – Quách Đỉnh?

Đùa cái gì vậy, đường đường là bộ trưởng Võ bộ lại giả gái?

Còn xấu như vậy?

Nhìn kiểu gì cũng không giống.

Nguyễn Văn Việt còn đeo mặt nạ da người, trong ánh mắt tràn ngập sự cổ quái.

Mình nói ngay người phụ nữ già vừa béo vừa xấu đó nhìn sao mà quen mắt thế, thì ra là lão già Quách Đỉnh.

Ha ha.

Ông cũng có một ngày như vậy à!

Vậy mà còn giả gái.

Còn xấu như vậy!

Nguyễn Văn Việt cái gì cũng không nói, nhanh chóng chụp lại Quách Đỉnh!

Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ.

Hàn Đỉnh vốn đã rời khỏi sân, bỗng quay đầu nhìn.

Càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ trung niên đó chính là Quách Đỉnh, hai quả loa trước ngực đó cũng quá hiếm gặp, người bình thường có thể to như vậy sao?

Còn mặc một bộ sườn xám màu đỏ rượu, thoa son môi đỏ, tóc còn màu vàng cứt, khóe miệng còn có một nốt ruồi son, trên cặp chân thô bự còn mang quần tất đen sắp rách tới nơi rồi!

“Ọe ~”

Hàn Đỉnh nhìn mà cuộn trào dạ dày, suýt nữa ói ra.

Nói sao lại cảm thấy cử chỉ của người phụ nữ đó có loại cảm giác quen thuộc, thì ra là lão già Quách Đỉnh.

Lúc này, trên mặt Quách Đỉnh không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Ông ta vốn khá mập, nặng hơn 90kg, trông lại lùn, chưa đến 1m7, vừa mập vừa ị nên giả làm gái khá hợp.

Giống như Lý Quỳ cải trang thành nữ mặc sườn xám, yêu kiều gọi gia gia~

Quách Đỉnh chỉ muốn tìm một cái khe đất mà chui vào.

Tôi chết rồi.

Tôi muốn chết rồi.

Các người đều nhìn tôi làm cái gì.

Đừng nhìn tôi.
Chương964

CHƯƠNG 964

Các người đừng nhìn.

Quốc chủ, ngài đừng qua đây!

Tôi phải làm sao đây?

Vương Bác Thần đáng chết này, cậu đợi đấy cho ông đây!

“Ông thật sự là bộ trưởng Quách?”

Hai mắt của Hàn Đỉnh chợt sáng lên, những lúc như này rồi, vì lợi ích của mình không tiệc tổn hại lợi ích của người khác, ông không gánh tội lẽ nào để bản quốc chủ gánh?

“Ờm… ha ha… tôi… các người nhận nhầm rồi, tôi không phải…”

Lời của Quách Đỉnh còn chưa nói hết, Hàn Đỉnh cầm lấy bộ tóc giả của ông ta.

Xoẹt.

Quách Đỉnh lộ ra rồi!

Ngài làm gì!

“Bộ trưởng Quách, thật là ông à.”

Mắt của Hàn Đỉnh ẩn chứa thâm ý, cười như không cười: “Ông đây là tạo hình gì vậy? Khá khác biệt đấy.”

Quách Đỉnh dường như nghe thấy, tim của mình đang vỡ vụn trong tiếng rắc rắc.

“Ha ha, rất tốt, rất tốt, rất tốt.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hàn Đỉnh mỉm cười hờ hững, xoay người rời đi.

“Không ngờ không ngờ, thì ra bộ trưởng Quách thích giả gái.”

“Khẩu vị này của bộ trưởng Quách khá đặc biệt nha, thật…”

Nghe thấy những lời xì xào này, Quách Đỉnh sắp muốn điên rồi.

“Thủ tướng Nguyễn, nếu không phải ông luôn lén chụp ảnh, tôi còn không phát hiện bộ trưởng Quách cũng đến.”

Vương Bác Thần liếc nhìn Nguyễn Văn Việt vẫn đang quay chụp.

“Ha ha, ha ha, thời tiết hôm nay thật đẹp.”

Nguyễn Văn Việt mặt mày ngại ngùng.

Hồ Quốc Trụ cười lạnh nói: “Các người không phải là không đến hay sao? Đây là chạy tới muốn xem Bác Thần xấu mặt? Còn giả gái, các người sao kinh tởm vậy.”

Quách Đỉnh đỏ bừng mặt, Nguyễn Văn Việt hận không thể bóp chết Hồ Quốc Trụ.

Không biết nói chuyện thì im miệng!

“Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với quốc chủ, không cần tiễn, không cần tiễn.”

Nguyễn Văn Việt giống như người khác muốn giữ ông ta lại, khẽ xua tay, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh.

“Tôi cũng như vậy, tôi cũng như vậy.”

Quách Đỉnh vặn hông một cách khó tin mà chạy đi.

Sáu người Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh nhìn nhau.

Hồ Quốc Trụ điềm tĩnh giấu điện thoại xong, hờ hững nói: “Liên minh Y học còn có ai có nghi ngờ đối với cuộc thi đấu y thuật ngày hôm nay?”

Mọi người rùng mình, ai còn dám có nghi vấn?

“Bác Thần, vậy tôi đi trước đây.”

Hồ Quốc Trụ cười ha hả nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom