• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Thần chủ bí ẩn

  • Chương 801-805

Chương801

CHƯƠNG 801

“Chuyện tranh đấu của Đông Y và Tây y chẳng lẽ các ông còn không hiểu à? Chẳng lẽ các ông còn không rõ quan hệ hai bên này sao? Hiện giờ đấu đến người chết ta sống, là vì nghiên cứ y học hay là vì danh lợi, trong lòng ba người các ông không nghĩ gì sao? Cứ bắt tôi phải nói ra sự thật?”

Ba người không lên tiếng, nhưng trong mắt đều là vẻ rất không phục.

Bùi Đăng Khoa cười lạnh: “Hoa Mạnh Trường ông ta, có tư cách gì mà được làm minh chủ chứ!”

Khấu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Năm đó nếu không phải Hoa Mạnh Trường hãm hại tôi, sao tôi có thể bị một người phụ nữ quấy nhiễu chứ! Sao tôi có thể thua ông ta chứ! Hoa Mạnh Trường ông ta làm gì, trong lòng ông ta rõ ràng! Mấy năm nay ông ta giấu đầu lòi đuôi không dám xuất hiện, chính là vì trong lòng có quỷ!”

Màu đen trên mặt Giang Thành vì trúng độc còn chưa hết, lúc này lại thành đủ mọi màu sắc, trên mặt như có một tầng vệt sáng, man rợ nói: “Tên tiểu nhân đê tiện Hoa Mạnh Trường kia, cho người lừa tôi ba mẹ tôi xảy ra chuyện, khiến tôi bỏ lỡ kỳ thi, chẳng lẽ ông ta không vô liêm sỉ sao!”

Vương Bác Thần nhíu mày, theo anh biết, Hoa Mạnh Trường không phải người như vậy.

Trong chuyện này, chắc chắn có bí mật không để thể cho ai biết!

Qủy y Tả Sướng vẻ mặt kích động, vừa khóc vừa cười nói: “Khặc khặc khắc, người khiến tôi trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ này, là tự tôi muốn sao? Đây đều là vì tên tiểu nhân vô sỉ Hoa Mạnh Trường kia làm hại! Năm đó tôi bị ông ta lừa và Thi Quật, trúng độc thi ngàn năm, suýt chút nữa chết trong đó, may mắn chạy trốn được, biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, một cái xác không hồn!”

Vương Bác Thần nhíu mày, tiếp tục nghe.

Độc y Hồ Vụ không có tròng trắng mắt, còn hơi cháy xém, giận dữ hét: “Chúng tôi không xứng? Cậu đi hỏi Hoa Mạnh Trường xem có xứng không! Nhiều năm qua tôi ngày nào cũng phải uống thuốc độc là vì cái gì?! Cậu dám nói tôi không xứng?! Năm đó ông ta vì ngăn tôi tranh cử minh chủ, âm thầm hạ độc tôi, nếu không phải vì tôi vô tình lấy độc trị độc, mới có thể tạm thời giữ mạng! Vì ông ta, dẫn tới tới thể chất của tôi hoàn toàn thay đổi! Nếu không phải vì ông ta, mẹ nó tôi chắc sẽ tình nguyện trở thành độc y sao?”

Y Minh lục kiệt ngày xưa, giờ phút này tận sâu trong lòng phát ra giận dữ!

Đều lên án Hoa Mạnh Trường.

Vương Bác Thần bình tĩnh nghe bọn họ nói xong, âm thầm lắc đầu.

Muốn chấn hưng Y Minh, thì phải giải quyết mâu thuẫn giữa những người này.

Mà mâu thuẫn giữa bọn họ, là rất khó để giải quyết.

Vương Bác Thần tin bọn họ không nói sai, nhưng đã tiếp xúc với Hoa Mạnh Trường, anh cũng không Hoa Mạnh Trường có thể làm ra những chuyện như vậy.

Nhưng trước khi có kết quả điều tra cụ thể, không thể kết luận được gì cả.

“Những việc này đều là do các ông chính mắt nhìn thấy à?”

Vương Bác Thần nghi ngờ hỏi.

Nếu Hoa Mạnh Trường là một tên đê tiện tiểu nhân vô sỉ như trong miệng họ nói, không thể nào buông bỏ quyền lực của Y Minh.

Trên thực tế, Hoa Mạnh Trường là minh chủ Y Minh, nhưng cũng không lo chuyện quản lý Y Minh, chính ông ta cũng là một người nhàn vân dã hạc.

“Cậu cho rằng chúng tôi đều ngu xuẩn sao? Năm đó ông ta cho người nói với tôi ba mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi chạy đến trước mặt ông ta hỏi lại, ông ta chính miệng thừa nhận với tôi!”
Chương802

CHƯƠNG 802

Giang Thành châm chọc cười: “Năm đó người đàn bà tâm địa như rắn độc, chính là Hoa Mạnh Trường giới thiệu cho Khấu Thanh! Thuốc độc mà Hồ Vụ uống chính là Hoa Mạnh Trường tự tay chế! Thi quật mà Tả Sướng đến chính là do Hoa Mạnh Trường dẫn đi! Sở dĩ Triệu Linh tự biến mình thành cổ, chính là vì Hoa Mạnh Trường dạy! Bùi Đăng Khoa vì sao phản bội Đông y? Chính là vì năm đó bị Hoa Mạnh Trường hãm hại! Đây đều là chúng tôi tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua!”

Vương Bác Thần cũng không vội giải thích thay cho Hoa Mạnh Trường, cho dù trong này có âm mưu gì, hiện tại cũng chưa nói rõ được.

Oán hận nhiều năm như vậy, không thể giải thích trong chốc lát.

Huống hồ Vương Bác Thần trước mắt cũng không rõ tình huống thật sự năm đó.

Anh xem như cũng hiểu tại sao Hoa Mạnh Trường nhiều năm như vậy không lộ mặt, bởi vì giải thích không rõ ràng lắm.

“Hừ, nhóc con, nếu cậu quen biết Hoa Mạnh Trường, vậy nói cho chúng tôi biết, Hoa Mạnh Trường ở đâu. Chúng tôi sẽ không giết người vô tôki, chỉ cần cậu nói ra, chúng ta sẽ không làm khó cậu.”

Bùi Đăng Khoa không hề che giấu nói: “Giữa chúng ta không thù không oán, nhưng nếu cậu tiếp tục giấu diếm giúp Hoa Mạnh Trường, chúng tôi đành phải ỷ lớn bắt nạt nhỏ!”

Vương Bác Thần vẫn không vui không buồn, vẻ mặt không có cảm xúc nói: “Căn cứ quy tắc của giới y học, nếu tôi thắng các ông về mặt y học, các ông phải đồng ý với tôi một chuyện.”

Tả Sướng ầm trầm cười: “Khặc khặc khặc, bảo chúng tôi tha cho Hoa Mạnh Trường là chuyện không thể! Cho dù là Y Minh không tồn tại nữa, chúng tôi cũng hành chết Hoa Mạnh Trường!”

“Yên tâm, sẽ không để các ông khó xử.”

Vương Bác Thần biết sau người này tuy rằng tính tình khác nhau, nhưng đều là kiểu người tâm cao khí ngạo, chỉ cần khiêu chiến bọn họ về y học, chắc chắn sẽ đồng ý!

“Được!”

Khấu Thanh đứng dậy: “Chỉ cần về y học cậu có thể thắng được tôi, tôi có thể đồng ý với cậu một điều kiện.”

Ánh mắt Tả Sướng tựa như quỷ, ông ta run rẩy nói: “Nếu cậu thua, tôi muốn thi thể của cậu.”

Triệu Linh tiếp tục nói ra ba chữ: “Không phản đối.”

Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý.

Năm đó bọn họ chính là sáu người tài giỏi nhất trong liên minh y học, không có mấy ai có thể sánh bằng bọn họ trong phương diện y thuật.

Mà bây giờ đã biết bao năm trôi qua, dù xảy ra một vài thay đổi, nhưng y thuật đã vượt xa năm đó.

Bây giờ ở toàn bộ nước R, người có y thuật lợi hại nhất vẫn là bọn họ. Có điều sáu y thần nay đã trở thành sáu y thánh.

Y thánh đương thời Hoa Mạnh Trường.

Sau đó là sáu thần y của nước R!

Triệu Thanh Hà vô cùng căng thẳng, đây là sáu thần y đấy, Bác Thần lại muốn tỷ thí y thuật với bọn họ.

Dù cô biết Vương Bác Thần cũng biết y thuật, nhưng dù có hiểu đến mức nào cũng không thể là đối thủ của sáu người này được.

Nhưng chuyện phát triển đến bước này, cô cũng biết Bác Thần đã bị cuốn vào trong vòng xoáy của giới y học, nếu anh không đề nghị so tài chữa bệnh thì bọn họ sẽ thẳng thừng ra tay.
Chương803

CHƯƠNG 803

Triệu Thanh Hà nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng cuối cùng tính toán lại, chỉ có cách so tài chữa bệnh mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Khấu Thanh không còn thể hiện cảm xúc lên mặt như lúc trước nữa, ông ta nhìn chằm chằm Vương Bác Thần như đang nhìn kẻ thù: “Năm ngày sau, so tài chữa bệnh ở điện Huyền Hồ. Nếu cậu không dám đến, vậy thì đừng trách tôi độc ác trả thù! Nếu cậu dám đến, cho dù thua, tôi cũng có thể cho cậu một cơ hội sống!”

Triệu Linh nhắc lại mấy chữ, giọng nói khàn như vịt đực: “Điện Huyền Hồ.”

Bùi Đăng Khoa kiêu ngạo nói: “Cậu có thể thoải mái tìm người giúp đỡ.”

Giang Thành cắn răng nghiến lợi: “Nếu cậu không đến, tôi sẽ mặc kệ tất cả danh tiếng mấy chục năm qua, ra tay với người nhà của cậu! Lúc trước Hoa Mạnh Trường dùng mẹ tôi để lừa tôi, cậu và Hoa Mạnh Trường là đồng bọn, cho nên đừng trách tôi dùng người nhà của cậu uy hiếp cậu!”

Hồ Vụ hừ lạnh, rời đi trước.

Mấy người còn lại cũng không có tâm trạng tham gia đại hội trao đổi y dược nữa, cũng lục tục rời đi.

“Bác Thần, anh bốc đồng quá.”

Triệu Thanh Hà trách móc: “Bọn họ là sáu thần y, đặc biệt là ba người thần y Hồ, thần y Tả, thần y Triệu, đều là người đứng đầu trong lĩnh vực của họ, chút y thuật đó của anh sao có thể sánh với người ta được!”

“Đúng vậy, ở phương diện y thuật, anh không bằng ba người Quỷ y Cổ y Độc y, nhưng xe đến đầu cầu tự nhiên thẳng, em đừng lo.”

Vương Bác Thần cười đáp, ba người này trời xui đất khiến thế nào đều tìm thấy con đường của bản thân, trừ khi ông cụ sống lại, nếu không bây giờ không ai có thể thắng bọn họ trong ba lĩnh vực kia.

Triệu Thanh Hà vừa định nói tiếp, nhưng cô chợt thấy kinh ngạc.

Quá yên tĩnh!

Đúng thế, vô cùng yên tĩnh!

Đây là đại hội giao lưu y học, sao lại không có ai nói gì vậy?

“Họ… Họ làm sao thế?”

Triệu Thanh Hà xoay người lại, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều đứng tại chỗ như đã chết, còn nhắm nghiền hai mắt.

Ngay cả người đứng đầu về dược thương là Bao Đình Cẩn cũng không may mắn thoát khỏi, tựa như một cái xác khô.

Vương Bác Thần thở dài nói: “Bọn họ trúng độc rồi, lúc Hồ Vụ xuất hiện, bọn họ đã bị trúng độc, kỹ năng bỏ độc của Hồ Vụ không ai sánh bằng, em hoàn toàn không thể biết bản thân sẽ trúng độc khi nào, chỉ cần ở trong phạm vi cách Hồ Vụ năm mươi mét, không ai có thể may mắn tránh khỏi.”

Triệu Thanh Hà sởn tóc gáy, sợ đến mức xanh mặt: “Vậy… tại sao chúng ta không làm sao hết?”

Vương Bác Thần nói: “Ông ta không bỏ độc chúng ta, đây mới là điểm đáng sợ nhất, bây giờ ông ta đã lên đến trình độ có thể điều khiển được độc một cách dễ dàng. Những người này không chết, thêm mười phút nữa là sẽ tự tỉnh lại. Chúng ta về thôi.”

Một đại hội giao lưu y dược lại trở nên chẳng khác nào địa ngục.

“Chân em nhũn ra rồi, không… không đi nổi.”

Triệu Thanh Hà tái mặt nói.

Mười phút sau khi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà rời đi, mấy người Bao Đình Cẩn mới tỉnh lại.

“Khi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thần y Khấu, thần y Giang và thần y Bùi đi từ bao giờ thế?”
Chương804

CHƯƠNG 804

“Thằng nhóc kiêu căng khi nãy đâu rồi?”

Mọi người tỏ vẻ ngơ ngác, nhìn người bên cạnh với vẻ khó hiểu.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Đây là điều đáng sợ của sáu thần y của liên minh y thuật.

“Hôm nay, hội giao lưu y dược Ma Đô kết thúc ở đây.”

MC tuyên bố.

“Không đúng, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.”

Bao Đình Cẩn cau mày, tình huống khi nãy quá kỳ lạ, không ngờ ông ta lại ngủ mất. Nếu chỉ thế thôi cũng được, nhưng biết bao nhiêu người lại như đồng thời mất trí nhớ, thật sự là đáng sợ.

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.

Cùng lúc đó, Vương Bác Thần bế Triệu Thanh Hà trở lại nhà họ Trần.

Vừa bước vào nhà, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đã bị một đám vệ sĩ bao vây.

“Hay lắm, không ngờ hai người còn dám quay lại! Cái đồ vô ơn này, ông cụ tốt với hai người như thế, hai người lại ra tay với Yên Nhiên!”

Trần Vinh đỏ mắt giận dữ hét: “Dám hại con gái tôi, bắt bọn họ lại cho tôi!”

Triệu Thanh Hà cau mày nói: “Cậu, cậu nhầm lẫn gì rồi, cháu và Bác Thần đi tham gia đại hỏi giao lưu y dược, chúng cháu đâu biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Không biết á?”

Lúc này, tất cả người nhà họ Trần đều có mặt.

Lý Tú Lan đứng dậy cười châm chọc: “Còn muốn biện minh à? Tôi thấy hai người là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, đưa người ra ngoài.

Người đàn ông bị đánh thương tích khắp người bị lôi ra ngoài.

Trần Quốc Vinh im lặng.

Trần Ngọc cắn răng nói: “Các người chỉ dựa vào lời nói một phía mà vu oan cho con gái và con rể của tôi như thế à? Lý Tú Lan, đừng tưởng tôi không biết cô có ý đồ gì.”

Bà cụ Lý Tưởng Mẫn nói với vẻ oai phong: “Vẫn chưa chịu thừa nhận đúng không? Vậy để cậu ta xác nhận xem rốt cuộc có phải do các người gây ra không. Tuy Yên Nhiên không tốt, nhưng bản tính không xấu. Lúc trước con bé đắc tội các người, chỉ có các người mới có động cơ làm hại Yên Nhiên thôi.”

Vương Bác Thần nhướng mày, đã đoán được có chuyện gì xảy ra, thì ra là bọn họ đợi ở đây.

Trần Quốc Vinh khàn giọng hỏi: “Thanh Hà, Bác Thần, hai đứa nói thật đi, rốt cuộc có cho người bắt Yên Nhiên không?”

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ đáp: “Ông ngoại, ông bảo cháu và Bác Thần đi tham gia hội giao lưu y dược, chúng cháu làm gì có thời gian làm những chuyện này? Là quản gia Chung nói chúng cháu mới biết Yên Nhiên bị bắt. Còn nữa, nhà họ Bạch đã nói rõ là Mộc Lai và Trần Hương Lan liên lạc với bọn họ, muốn mượn Trần Yên Nhi trả thù cháu và Bác Thần rồi.”

“Cô nói bậy! Nhà họ Bạch và nhà họ Trần chúng ta là đối thủ, huống hồ tôi và anh Lai cùng với nhà họ Bạch như nước với lửa, đây là chuyện mọi người đều biết! Hơn nữa nhà họ Bạch và nhà họ Trần chúng ta không phân cao thấp, cô cảm thấy Bạch Lĩnh sẽ nghe lệnh chúng tôi ư?”

Trần Hương Lan cho rằng bản thân hành động không có chút sơ hở, hiên ngang nói: “Cô còn muốn nói dối à? Người này đã khai là cô liên lạc với cậu ta bằng điện thoại, trong điện thoại của cậu ta còn có ghi âm giọng của cô! Xem ra các người thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, điện thoại này chính là của Phó Bân.”

Dứt lời, Trần Hương Lan mở một đoạn ghi âm trong điện thoại lên, bên trong vang lên giọng nói của Triệu Thanh Hà.

Nội dung cuộc ghi âm là Triệu Thanh Hà tìm Phó Bân bắt cóc Trần Yên Nhiên, cho Trần Yên Nhiên một bài học.

“Nói xằng nói bậy, ngay cả người này tôi còn không quen. Đây là điện thoại của tôi, xem thử bên trong có lịch sử cuộc gọi không?”

Triệu Thanh Hà cực kỳ tức giận, lập tức lấy điện thoại ra.

Tưởng Mẫn cắn răng nghiến lợi: “Triệu Thanh Hà, đến tận lúc này rồi mà cháu còn muốn nói dối à? Ngay cả bà già là ta còn biết lịch sử cuộc gọi có thể xoá được! Hơn nữa trong điện thoại của Phó Bân còn có ghi âm lời nói của cháu!”

Triệu Thanh Hà vô cùng uất ức, bị người khác vu oan trắng trợn như thế, muốn giải thích cũng không có cách nào.

Vì trong điện thoại của Phó Bân thật sự có số điện thoại của cô.

Giọng nói trong ghi âm của điện thoại cũng là của cô.

Có trăm cái miệng cũng không bào chữa được!
Chương805

CHƯƠNG 805

“Các người ngậm máu phun người, sao con gái tôi có thể hại Yên Nhiên được! Đây đều là do các người làm giả!”

Trần Ngọc lao tới tát Phó Bân một bạt tai, lạnh lùng nói: “Cậu mau khai báo đúng sự thật, rốt cuộc là ai xúi giục cậu vu oan con gái tôi!”

Phó Bân đã bị đánh đến mức thoi thóp, yêu ớt nói: “Tôi không nói dối, thật sự là Triệu Thanh Hà bảo tôi làm thế.”

Trần Quốc Vinh siết chặt lấy gậy, cháu gái Trần Yên Nhiên mà ông ta yêu thương nhất bị người khác bắt cóc, nếu quản gia Chung đến muộn một bước, có lẽ đã bị người ta hại chết.

“Thanh Hà, cháu còn gì để nói không.”

Trần Quốc Vinh tỏ vẻ mệt mỏi, những người thân thiết của ông ta lại không thể sống trong yên bình, đây là điều khiến một người già cảm thấy đau khổ nhất.

“Ông ngoại, cháu không có làm! Triệu Thanh Hà cháu khinh thường làm chuyện thế này!”

Triệu Thanh Hà thất vọng nói.

“Bây giờ cô muốn nó gì mà chẳng được! Tôi đánh chết đồ đê tiện nhà cô!”

Trần Vinh lao tới, giơ tay muốn đánh lên mặt Triệu Thanh Hà.

Bàn tay của ông ta còn chưa đánh trúng mặt Triệu Thanh Hà đã bị Vương Bác Thần tát ngã xuống đất.

Vương Bác Thần không thèm để tâm đ ến bất kỳ ai, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Quốc Vinh, bình tĩnh hỏi: “Ông cụ, ông tin sao?”

Trần Quốc Vinh im lặng, ánh mắt u ám.

“Được lắm, bắt cóc Yên Nhiên, còn dám lợi dụng tình cảm của ông cụ với các người để ép buộc ông!”

Phản ứng của Tưởng Mẫn kích động một cách lạ thường: “Còn ngây người ra đó làm gì, bắt hai kẻ khốn kiếp này lại cho tôi!”

Trần Hương Lan hét to: “Ba, ba còn đang đồng cảm với mấy kẻ khốn nạn này sao? Ba còn chưa hiểu rõ à? Ngoài miệng bọn họ nói không có hứng thú với gia sản, nhưng bây giờ lại làm khác đi! Nếu không nhờ quản gia Chung chạy đến kịp thời, thì chắc Yên Nhiên… Quản gia Chung vì cứu Yên Nhiên mà bỏ mạng, ông ấy đã đi theo ba năm mươi năm rồi đấy! Ba nhẫn tâm để quản gia Chung chết không nhắm mắt sao?”

Triệu Thanh Hà ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Quản gia Chung chết rồi?”

Trần Hương Lan thù hằn mắng: “Cô còn giả vờ cái gì, chẳng lẽ không phải là âm mưu của cô à?”

“Bà im miệng cho tôi!”

Vương Bác Thần nhìn Trần Hương Lan bằng ánh mắt sắc bén như dao, khiến bà ta sợ đến mức vô thức rùng mình.

“Ông cụ, ông tin sao?”

Trần Quốc Vinh đau khổ nhắm hai mắt, nước mắt tuôn rơi: “Ông không tin Thanh Hà sẽ làm ra chuyện như thế, nhưng nhân chứng vật chứng đều đã có…”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Ông không tin là được.”

Ở nhà họ Trần, ngoài Trần Ngọc thì chỉ có Trần Quốc Vinh quan tâm Triệu Thanh Hà nhất.

Nếu ngay cả Trần Quốc Vinh cũng không tin, thì sẽ tạo thành bóng ma tâm lý khó xoá nhoà trong lòng Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc.

Mà Vương Bác Thần cũng quan tâm đ ến cái nhìn của Trần Quốc Vinh nhất.

Trong chuyện này, Trần Quốc Vinh mới là nòng cốt, một khi ông ta nhận định là Triệu Thanh Hà làm, vậy thì không cần là thật hay giả, mấy người Trần Hương Lan cũng sẽ thắng.

Cho nên điểm quan trọng nhất của chuyện này không phải ở chỗ Triệu Thanh Hà có làm hay không, mà là lòng tin của Trần Quốc Vinh với Triệu Thanh Hà.

Vương Bác Thần đi tới bên cạnh Trần Vinh, lạnh lùng nói: “Ông thật sự vì chút gia sản kia mà làm hại cả con gái mình à?”

Trần Vinh mắng to: “Vương Bác Thần, các người hại con gái của tôi, bây giờ còn muốn hại tôi! Dù tôi có thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho các người!”

Xem ra ông ta không tham dự vào chuyện này.

Vương Bác Thần không để ý đến ông ta nữa, anh nhìn về phía Trần Hương Lan, đột nhiên nói: “Mộc Lai bỏ lại bà rồi chạy mất nhỉ? Bạch Lĩnh nói với tôi các người liên lạc với Bạch Thiện, đúng không?”

Trong mắt Trần Hương Lan rõ ràng thoáng lộ vẻ bối rối, lạnh lùng đáp: “Nói xằng nói bậy! Ba, ba đừng để cậu ta lừa! Nhân chứng vật chứng đều có, chẳng lẽ còn có thể là giả sao? Chẳng lẽ ghi âm và lịch sử cuộc gọi là giả? Những gì Yên Nhiên chính tai nghe thấy cũng là giả ư?”

Dường như Tưởng Mẫn khá nôn nóng, bà ta nói với Trần Quốc Vinh: “Ông cụ, quản gia Chung đi theo ông nhiều năm như thế, cháu gái ông yêu thương nhất suýt bị người ta hại chết, bây giờ ông còn muốn nghe lời kẻ giết người ư?”

“Đủ rồi!”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng quát to, Bạch Lĩnh dẫn người đi vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom