-
Chương 746-750
Chương746
CHƯƠNG 746
“Cái này…tôi…Hồ tổng, xin lỗi, tôi nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ, cho tôi chút thể diện, đây là hiểu nhầm.”
Mộc Lai cười còn khó coi hơn khóc, không thể ngờ đến mình sẽ rơi đến bước đường này.
Ngô Tranh Vanh thờ ơ chế giễu nói: “Hiểu nhầm? Hiểu nhầm cái gì? Tập đoàn Mộc Lai các người lợi hại như vậy, còn để ý đến mấy người chúng tôi? Tập đoàn Mộc Lai lợi hại như vậy, không có mấy đối tác như chúng tôi, tập đoàn Mộc Lai của mấy người cũng không chết được. Chúng tôi không xứng với lời xin lỗi của Mộc tổng ông.”
Mộc Lai sắp khóc đến nơi rồi, nhà họ Hồ và nhà họ Ngô ông ta có thể không để tâm, nhưng nhà họ Vu và nhà họ Giang nếu như không thể kéo lại được, cái chức tổng giám đốc tập đoàn Mộc Lai này của ông ta cũng đừng mong làm nữa.
Thậm chí rất có khả năng, ông ta sẽ bị ông cụ Trần đuổi ra khỏi nhà!
Ông ta nhìn hai vợ chồng Vu Chiến cầu xin: “Vu tổng, bà Vu, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, tôi tình nguyện nhận lỗi.”
Ánh mắt Vu tổng không được hiền lành nói: “Xin lỗi? Mộc Lại, nếu như lúc nãy tôi không đến kịp, có phải ông còn muốn ra tay với cả nhà họ Vương? Mộc tổng ông đung là uy phong rất lớn, ông cũng biết sai?”
Giang Huệ lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Anh Vương đã cứu mạng ba chồng và con gái tôi, các người ra tay với anh Vương, chính là tuyên chiến với nhà họ Vu và nhà họ Giang. Tập đoàn Mộc Lai ngay cả đối tác giống như Hồ tổng cũng không để tâm, còn để tâm gì đến hai nhà chúng tôi?”
Vừa nghe thấy câu này, Mộc Lai còn có suy nghĩ muốn chết đi, quay đầu lại tát cho Trần Hương Lan một cái, hung dữ mắng chửi: “Cái đồ ngu ngốc này, dốt nát, còn không mau xin lỗi chị cả đi, lập tức xin lỗi anh Vương!!”
“Cùng tôi quỳ xuống xin lỗi? Khi nào chị cả và anh Vương tha thứ cho bà, thì lúc đó mới được đứng lên!”
Nói xong, Mộc Lai phù một cái, quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần.
“Chị cả, em sai rồi, chị tha thứ cho em đi, em không dám nữa đâu.”
Trần Hương Lan bị một cái tát của Mộc Lai đánh cho tỉnh ra, vội vàng quỳ xuống trước mặt Trần Ngọc cầu xin.
Cuối cùng bà ta cũng đã biết, mình gây ra chuyện lớn như thế nào.
Nếu như Trần Ngọc không tha thứ cho bà ta, vậy thì, tập đoàn Mộc Lai của chồng bà ta sẽ phải phá sản. Ông nội rất có khả năng vì chuyện này mà đuổi cả nhà bà ta ra khỏi nhà!
Bây giờ, là thời điểm quan trọng trong cuộc tranh giành của ba gia tộc lớn, lúc này tập đoàn Mộc Lai xảy ra chuyện, chính là cho hai nhà kia cơ hội, ảnh hưởng đến cục diện của nhà họ Trần.
Trong lúc này, ngay cả Trần Vinh cũng không dám lấy tiền ở trong nhà, chứ đừng nói một doanh nghiệp quan trọng với nhà họ Trần như tập đoàn Mộc Lai.
Mộc Lai tát cho mình mấy cái thật mạnh, cầu xin nói: “Chị cả, chị tha thứ cho bọn em đi, là bọn em có mắt như mù, bọn em là chó cậy gần nhà, bọn em sai rồi.”
Trần Hương Lan cũng cũng tát cho mình mấy cái, bà ta đã bị dọa sợ đến khóc, ôm chân Trần Ngọc cầu xin.
“Hừ, cút đi, các người không xứng quỳ dưới chân tôi. Tôi không thèm đặt mấy người vào mắt!”
Trần Ngọc bế Dao Dao, vô cùng kiêu ngạo, giống như trở lại dáng vẻ của cô cả nhà họ Trần năm đó.
Quay đầu nói với Vương Bác Thần: “Bác Thần, không cần phải tức giận với mấy loại không có mắt này, bọn họ không có tư cách. Một người là con của vợ lẽ, một người đi ở rể, mẹ không thèm đặt vào mắt.”
Chương747
CHƯƠNG 747
Vương Bác Thần nói: “Mẹ, mẹ quyết định là được rồi, con nghe theo mẹ.”
Trần Ngọc giống như một người nữ vương cao quý gật đầu, sự nịnh hót của Vương Bác Thần khiến bà ta rất hưởng thụ.
Đúng là một đứa bé có chút năng lực phân biệt tốt xấu, trở về sẽ nấu cho anh ít đồ ăn ngon, sau này chửi anh ít đi mấy câu.
Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: “Hai người đứng lên đi, đừng nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt, nếu như còn một lần nữa, sẽ không bỏ qua cho hai người một cách dễ dàng như vậy đâu.”
Dù sao đây cùng là lần đầu tiên Trần Ngọc trở về nhà mẹ đẻ, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đều sẽ đại nhân đại lượng, từ đó để cho nhà họ Trần biết được, không để Trần Ngọc trở về nhà họ Trần là tổn thất của nhà họ Trần.
Đồng thời cũng nói với một vài người của nhà họ Trần, muốn giẫm một chân là tự tìm đường chết.
“Cảm ơn chị cả, cảm ơn chị cả.”
Mộc Lai và Trần Hương Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia ác độc.
Đợi bọn họ làm rõ ràng mối quan hệ của vợ chồng Vu Chiến và Vương Bác Thần, rồi từ từ báo thù cũng không muộn.
Triệu Thanh Hà cảm kích gật đầu với Hồ Kiệt và mấy người khác, cô biết, Hồ Kiệt và mấy người khác khách khí với mình như vậy là vì Canh Phong đã từng là thuộc hạ của Vương Bác Thần, Tư Lam là bạm chiến đấu của Vương Bác Thần.
Nên bọn họ mới khách khí như vậy.
Nhưng đối với hai vợ chồng Vu Chiến, Triệu Thanh Hà rất nghi hoặc.
Vu Chiến là người muốn phong sát công ty Hoa Nguyện, sau đó mặc dù có đến nhận sai, nhưng Triệu Thanh Hà vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Lúc nãy vợ chồng Vu Chiến nói, Vương Bác Thần đã cứu người nhà họ, Triệu Thanh Hà quyết định phải hỏi Vương Bác Thần, cái này có lẽ sẽ liên quan với sự sắp xếp tiếp theo của cô với công ty Hoa Nguyện.
Một chút nhạc đệm này, không hề ảnh hưởng đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Trần, thậm chí rất nhiều người còn không biết bên này đã xảy ra chuyện gì.
Hai vợ chồng Mộc Lai và Trần Hương Lan ỉu xìu đi vào trong hội trường, tìm ông cụ và bà cụ để mách lẻo.
Không lâu sau, Trần Vinh ra ngoài tiếp khách, ông cụ Trần cũng sắp ra rồi.
“Anh cả, lúc nào ba ra?”
Trần Ngọc căng thẳng hỏi, hơn hai mươi năm trước, bà vẫn là cô cả nhà họ Trần, từ sau khi bỏ trốn cùng với ba Triệu Thanh Hà, chưa từng về nhà mẹ đẻ.
Chớp mắt, con gái của mình cũng đã kết hôn rồi, còn có cả cháu ngoại. Bây giờ về nhà, trong lòng bà tràn đầy sự thấp thỏm.
“Hừ!”
Trần Vinh xem thường lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm quan tâm đ ến mấy người Trần Ngọc.
Trần Ngọc ngượng ngùng đứng nguyên tại chỗ, vốn dĩ bà muốn đi vào phía sau, nhưng bây giờ chỉ có thể đứng đợi.
Chương748
CHƯƠNG 748
Vương Bác Thần nheo nửa mắt lại, nhìn ba người Trần Vinh, Trần Lan Hương và Mộc Lai, vẫn chưa chỉnh đốn đủ.
Từ xa, hai vợ chồng Vu Chiến và những người khác vẫn luôn lén lúc quan sát tình hình bên phía Vương Bác Thần.
Nhìn thấy thái độ của Trần Vinh, bọn họ lập tức đoán được, xem ra nhà họ Trần không chỉ không biết thân phận thật sự của Vương Bác Thần, hơn nữa còn rất không muốn gặp đứa con gái Trần Ngọc này.
Bọn họ lập tức cho người đi điều tra, mâu thuẫn giữa Trần Ngọc và nhà họ Trần.
Đợi lát nữa biểu hiện thật tốt trước mặt thần chủ.
Hồ Kiệt và Ngô Tranh Vanh còn tốt, mâu thuẫn giữa bọn họ với Vương Bác Thần đã được giải quyết từ lâu rồi, bây giờ còn là đối tác của công ty Hoa Nguyện.
Nhưng vợ chồng Vu Chiến không dửng dưng như vậy, bọn họ có nằm mơ cũng muốn có được sự tha thứ của Vương Bác Thần.
Khoảng thời gian trước, Vương Bác Thần đã cứu sống ba và con gái của Vu Chiến, bọn họ lại lấy ơn báo oán, suýt nữa khiến công ty Hoa Nguyện phá sản.
Sau này Vu Chiến tình cờ gặp ông cụ nhà họ Trần ở Tinh Châu, lúc này mới đoán ra Vương Bác Thần chính là thần chủ!
Bản thân Vu Chiến cũng muốn đập đầu mà chết, lấy ơn báo oán cũng thôi đi, đây còn muốn đối phó với thần chủ, đúng là tìm cái chết.
Vì vậy Vu Chiến chủ động đi đến công ty Hoa Nguyện để xin hợp tác, nhưng không ngờ bên phía Triệu Thanh Hà đã không còn thiếu người hợp tác.
Vì vậy, Vu Chiến luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi, hai vợ chồng bọn họ ở lại Hà Châu, chính là để tìm cơ hội này.
Mầ trước mắt, chính là một cơ hội tốt nghìn năm mới có được.
“Kia, kia là thần…”
Từ xa, Tôn Đào đang hàn huyên cùng với mấy thương gia, vô tình nhìn thấy Vương Bác Thần, lập tức bị dọa sợ đến mức cả người đều run rẩy, ly rượu vang trong tay cũng rơi xuống đất.
“Tôn Đạo, ông không sao chứ?”
Trần Vinh cười hỏi, gần đây nhà họ Trần đang bắt đầu đi vào giới giải trí, có thể hợp tác với đạo diễn lớn như Tôn Đào, cũng là một cơ hội tốt với nhà họ Trần.
Dù sao Tôn Đào được mọi người gọi là đạo diễn nghìn tỉ, sức hút phòng vé rất lớn. Điều quan trọng là, người như Tôn Đào xử lý công việc khéo léo, biết đưa đẩy, giỏi kết giao với những người trong giới, một khi có quan hệ tốt với Tôn Đào, sẽ có được không ít nhân mạch.
“Không sao, không sao. Nhìn thấy một người quen, tôi đi qua đó chào hỏi, lát nữa chúng ta nói chuyện.”
Tôn Đào không có tâm tư để hàn huyên với Trần Vinh nữa.
Nhưng Trần Vinh lại không biết, người Tôn Đào vứt bỏ ông ta để đi nịnh hót lại là Vương Bác Thần.
Tôn Đào vốn muốn trực tiếp đi đến, nhưng, suy nghĩ một lúc, mình với thần chủ không quen biết, vì vậy chạy đến kéo Trần Tiểu Băng đi cùng.
Trần Tiểu Băng và thần chủ có quan hệ, cho dù bản thân không xứng tiếp xúc với thần chủ, nhưng Trần Tiểu Băng có thể.
Chương749
CHƯƠNG 749
“Là, là thần…”
Từ xa nhìn thấy Vương Bác Thần, mặt Trần Tiểu Băng hơi đỏ lên, nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ ngoại hình không hề kém cạnh cô ta ở bên cạnh Vương Bác Thần, không khỏi có chút nhụt chí.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Tiểu Băng, một người tinh tế như Tôn Đào sao có thể không hiểu?
Cười nói: “Tiểu Băng, chúng ta đến chào hỏi, người phụ nữ bên cạnh anh Vương là vợ của anh ấy, Triệu Thanh Hà, cũng làm việc liên quan đến phương diện phim ảnh, anh Vương có lẽ cũng tham gia, nói không chừng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác.”
Mà lúc này, một người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc cầu kỳ, đang dùng điện thoại để phát trực tiếp, gót giày cao gót giẫm lên chân Trần Ngọc.
“Aiya, cô gái, sao cô đi mà không nhìn đường thế, giẫm lên chân tôi rồi.”
Cô gái vốn dĩ muốn xin lỗi, nhưng quay đầu nhìn trên người Trần Ngọc chỉ mặc mấy thứ đồ rẻ tiền có mấy triệu, mặc dù đối với người bình thường mà nó nó cũng không rẻ, nhưng trong trường hợp như ngày hôm nay, quả thật quá quê mùa.
“Tôi không nhìn thấy.”
Đồng thời cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Tôi đang phát trực tiếp, nếu như bà muốn đến để ăn chực, thì đi ra khu vực bên ngoài, trong này không phải là chỗ bà có thể đi vào.”
Nói xong, quay đâu rời đi, còn nhỏ giọng oán trách nói: “Hừ, nghèo nàn, quê mùa, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bà.”
“Giẫm lên người khác thì phải xin lỗi.”
Vương Bác Thần bước lên trước một bước, đứng trước mặt cô gái.
“Xin lỗi mẹ tôi.”
Cô gái trẻ bị Vương Bác Thần chặn lại ngẩn người, sau đó giật mình nhìn anh.
Cô chỉ cảm thấy cực kỳ vô lý.
Ánh mắt cô trông có vẻ vô cùng chán ghét, nói với giọng không kiên nhẫn: “Anh là một kẻ nghèo khổ như vậy, thế mà lại dám bắt tôi phải xin lỗi sao? Anh có biết tôi là ai không?”
“Tôi là Trần Yên Nhiên của Nhà họ Trần, có hàng triệu fan, chỉ một câu của tôi thôi có thể làm cho cả nhà các anh phải biến mất khỏi nơi này. Mấy con ký sinh trùng như các người cũng xứng để tôi phải xin lỗi sao? Làm sao mấy người có thể lẻn vào đây? Lại còn lừa ăn lừa uống nữa chứ, tài sản của Nhà họ Trần chúng tôi lớn nên mới không chấp, còn để mấy con ký sinh trùng các người ăn uống ké một chút. Thế mà anh lại dám bắt tôi phải xin lỗi? Đầu anh bị lừa đá hay sao?”
“Xin lỗi đúng không? Được lắm, bảo vệ, đánh gãy chân mấy người này cho tôi rồi ném ra ngoài!”
Trên mặt Trần Yên Nhiên hiện lên vể lạnh lẽo, cô ta ra vẻ mình cao hơn người khác một bậc rồi nói với giọng châm chọc: “Đây là lời xin lỗi của tôi!”
Rầm!
Đám bảo vệ chưa kịp chạy đến, đã thấy người đang ra vẻ cao quý hơn người khác, Trần Yên Nhiên, bị Vương Bác Thần tát cho một phát xoay ba vòng, rơi cả di động.
Ngay lập tức, rất nhiều người cảm thấy hoảng sợ.
Thế mà Trần Yên Nhiên bị đánh?
Tuy cô ta chỉ là người nổi tiếng trên mạng, nhưng vì có Nhà họ Trần nên cô ta đã tham gia vào rất nhiều bộ web drama, hơn nữa bộ phim gần nhất trong kế hoạch do chính đạo diễn Tôn Đào chỉ đạo. Có thể nói, cô ta đang rất nổi tiếng.
Chương750
CHƯƠNG 750
Thế mà bây giờ Trần Yên Nhiên lại bị đánh?
“Người này là ai? Thật can đảm, dám đánh Trần Yên Nhiên.”
“Đến ăn uống chùa sao? Hôm này đến đây toàn người không phú thì quý, nhìn quần áo mà họ mặc đi, thứ quý nhất cũng chưa quá 1.5 triệu, rõ là lẻn vào rồi.”
“Trần Yên Nhiên của Nhà họ Trần nổi tiếng đanh đá, cô ta là con gái của người thừa kế Nhà họ Trần, cháu gái được ông Trần yêu quý nhất, vậy mà bây giờ bị người khác tát một phát, người này chết chắc rồi.”
“Đúng là kẻ không biết trời cao đất rộng, chẳng qua bị cô Trần đạp một phát, có gì đâu mà phải chuyện bé xé ra to? Có ai chết đâu?”
“Có khi là đồ ruồi bọ nghèo khổ cố ý gây sự chú ý đấy. Để khiến cho mọi người chú ý, người này cố ý để cô Trần giẫm vào chân, sau đó giả vờ vô tội, cuối cùng làm lớn chuyện để đòi tiền bồi thường. Ha ha, mưu mô ghê thật đấy.”
“Nói trắng ra thì là đồ ăn vạ, không biết xấu hổ lại còn bắt cô Trần phải xin lỗi? Nếu hôm nay không bị đánh gãy hai chân thì có vẻ bọn họ không học được bài học đâu.”
Người xung quanh đều thờ ơ lạnh nhạt, cho rằng đây là chuyện bé xé ra to.
Hoặc có thể nói là cố ý không quan tâm.
Rõ ràng chẳng mấy ai biết chuyện, Mộc Lai và Trần Hương Lan vừa quỳ xuống xin tha.
Nhưng lúc này đây, nơi này lại là chỗ dễ khiến người khác để ý nhất. Họ đứng giữa lễ đường, khắp mọi nơi xung quanh toàn là người.
Hơn nữa Trần Yên Nhiên còn hét loạn cả lên, vì thế nhanh chóng làm cho người khác chú.
Thế nên bây giờ gần như tất cả mọi người đều đã nhìn thấy cảnh của Trần Yên Nhiên.
“Anh, anh dám đánh tôi sao?!”
Trước tiên, Trần Yên Nhiên cảm thấy rất bất ngờ, sau đó cô ta quát lớn với vẻ giận giữ không thể kiềm chế: “Anh dám đánh tôi!! Hôm nay, tôi phải lấy mạng các người!”
Lúc này, Trần Vinh nhìn sang, thấy con gái mình bị đánh, ngay lập tức sắc mặt ông ta trở nên đen xì, ông ta hầm hầm nhìn Trần Ngọc, nói: “Trần Ngọc, có phải cô nghĩ rằng có một người con rể tài giỏi từng đi lính là muốn làm gì thì làm đúng không? Thế mà cậu ta dám đánh cả cháu gái xinh đẹp của cô đó! Con bé vẫn là trẻ con! Dẫm một phát vào chân thì có làm sao? Thế mà cậu không thể nhường con bé một chút được à?”
“Ấy? Chuyện này…”
Trần Ngọc cũng không ngờ, ấy thế mà cô gái ngang ngược không biết lý lẽ này lại là con gái của anh cả Trần Vinh.
Trong chốc lát, bà không biết nên làm gì cho phải.
Bà đến để nhận người thân, nhưng chưa gặp được ba mẹ, đầu tiên đã làm mất lòng vợ chồng Mộc Lai, bây giờ còn xích mích với Trần Yên Nhiên!
Tuy bà không làm gì sai, nhưng bây giờ với bà thì cái nhà này chẳng hề có chút cảm giác thân thiết nào. Ở nơi này, thậm chí bà còn cảm thấy mình chẳng bằng khách khứa.
Đặc biệt là bây giờ, bà lại càng cảm thấy ngượng ngùng đến mức muốn tìm một khe đất để chui xuống.
“Trẻ con? Trẻ con 25-26 tuổi?”
Vương Bác Thần chắn trước mặt mẹ vợ, cười lạnh nói: “Theo lý mà nói, cô ta còn phải gọi mẹ tôi là cô đúng không? Dẫm vào chân bậc bề trên của mình không thèm xin lỗi, trái lại còn ăn nói hỗn láo như vậy, đây là cách giáo dục của nhà họ Trần sao?”
CHƯƠNG 746
“Cái này…tôi…Hồ tổng, xin lỗi, tôi nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ, cho tôi chút thể diện, đây là hiểu nhầm.”
Mộc Lai cười còn khó coi hơn khóc, không thể ngờ đến mình sẽ rơi đến bước đường này.
Ngô Tranh Vanh thờ ơ chế giễu nói: “Hiểu nhầm? Hiểu nhầm cái gì? Tập đoàn Mộc Lai các người lợi hại như vậy, còn để ý đến mấy người chúng tôi? Tập đoàn Mộc Lai lợi hại như vậy, không có mấy đối tác như chúng tôi, tập đoàn Mộc Lai của mấy người cũng không chết được. Chúng tôi không xứng với lời xin lỗi của Mộc tổng ông.”
Mộc Lai sắp khóc đến nơi rồi, nhà họ Hồ và nhà họ Ngô ông ta có thể không để tâm, nhưng nhà họ Vu và nhà họ Giang nếu như không thể kéo lại được, cái chức tổng giám đốc tập đoàn Mộc Lai này của ông ta cũng đừng mong làm nữa.
Thậm chí rất có khả năng, ông ta sẽ bị ông cụ Trần đuổi ra khỏi nhà!
Ông ta nhìn hai vợ chồng Vu Chiến cầu xin: “Vu tổng, bà Vu, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, tôi tình nguyện nhận lỗi.”
Ánh mắt Vu tổng không được hiền lành nói: “Xin lỗi? Mộc Lại, nếu như lúc nãy tôi không đến kịp, có phải ông còn muốn ra tay với cả nhà họ Vương? Mộc tổng ông đung là uy phong rất lớn, ông cũng biết sai?”
Giang Huệ lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Anh Vương đã cứu mạng ba chồng và con gái tôi, các người ra tay với anh Vương, chính là tuyên chiến với nhà họ Vu và nhà họ Giang. Tập đoàn Mộc Lai ngay cả đối tác giống như Hồ tổng cũng không để tâm, còn để tâm gì đến hai nhà chúng tôi?”
Vừa nghe thấy câu này, Mộc Lai còn có suy nghĩ muốn chết đi, quay đầu lại tát cho Trần Hương Lan một cái, hung dữ mắng chửi: “Cái đồ ngu ngốc này, dốt nát, còn không mau xin lỗi chị cả đi, lập tức xin lỗi anh Vương!!”
“Cùng tôi quỳ xuống xin lỗi? Khi nào chị cả và anh Vương tha thứ cho bà, thì lúc đó mới được đứng lên!”
Nói xong, Mộc Lai phù một cái, quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần.
“Chị cả, em sai rồi, chị tha thứ cho em đi, em không dám nữa đâu.”
Trần Hương Lan bị một cái tát của Mộc Lai đánh cho tỉnh ra, vội vàng quỳ xuống trước mặt Trần Ngọc cầu xin.
Cuối cùng bà ta cũng đã biết, mình gây ra chuyện lớn như thế nào.
Nếu như Trần Ngọc không tha thứ cho bà ta, vậy thì, tập đoàn Mộc Lai của chồng bà ta sẽ phải phá sản. Ông nội rất có khả năng vì chuyện này mà đuổi cả nhà bà ta ra khỏi nhà!
Bây giờ, là thời điểm quan trọng trong cuộc tranh giành của ba gia tộc lớn, lúc này tập đoàn Mộc Lai xảy ra chuyện, chính là cho hai nhà kia cơ hội, ảnh hưởng đến cục diện của nhà họ Trần.
Trong lúc này, ngay cả Trần Vinh cũng không dám lấy tiền ở trong nhà, chứ đừng nói một doanh nghiệp quan trọng với nhà họ Trần như tập đoàn Mộc Lai.
Mộc Lai tát cho mình mấy cái thật mạnh, cầu xin nói: “Chị cả, chị tha thứ cho bọn em đi, là bọn em có mắt như mù, bọn em là chó cậy gần nhà, bọn em sai rồi.”
Trần Hương Lan cũng cũng tát cho mình mấy cái, bà ta đã bị dọa sợ đến khóc, ôm chân Trần Ngọc cầu xin.
“Hừ, cút đi, các người không xứng quỳ dưới chân tôi. Tôi không thèm đặt mấy người vào mắt!”
Trần Ngọc bế Dao Dao, vô cùng kiêu ngạo, giống như trở lại dáng vẻ của cô cả nhà họ Trần năm đó.
Quay đầu nói với Vương Bác Thần: “Bác Thần, không cần phải tức giận với mấy loại không có mắt này, bọn họ không có tư cách. Một người là con của vợ lẽ, một người đi ở rể, mẹ không thèm đặt vào mắt.”
Chương747
CHƯƠNG 747
Vương Bác Thần nói: “Mẹ, mẹ quyết định là được rồi, con nghe theo mẹ.”
Trần Ngọc giống như một người nữ vương cao quý gật đầu, sự nịnh hót của Vương Bác Thần khiến bà ta rất hưởng thụ.
Đúng là một đứa bé có chút năng lực phân biệt tốt xấu, trở về sẽ nấu cho anh ít đồ ăn ngon, sau này chửi anh ít đi mấy câu.
Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: “Hai người đứng lên đi, đừng nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt, nếu như còn một lần nữa, sẽ không bỏ qua cho hai người một cách dễ dàng như vậy đâu.”
Dù sao đây cùng là lần đầu tiên Trần Ngọc trở về nhà mẹ đẻ, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đều sẽ đại nhân đại lượng, từ đó để cho nhà họ Trần biết được, không để Trần Ngọc trở về nhà họ Trần là tổn thất của nhà họ Trần.
Đồng thời cũng nói với một vài người của nhà họ Trần, muốn giẫm một chân là tự tìm đường chết.
“Cảm ơn chị cả, cảm ơn chị cả.”
Mộc Lai và Trần Hương Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia ác độc.
Đợi bọn họ làm rõ ràng mối quan hệ của vợ chồng Vu Chiến và Vương Bác Thần, rồi từ từ báo thù cũng không muộn.
Triệu Thanh Hà cảm kích gật đầu với Hồ Kiệt và mấy người khác, cô biết, Hồ Kiệt và mấy người khác khách khí với mình như vậy là vì Canh Phong đã từng là thuộc hạ của Vương Bác Thần, Tư Lam là bạm chiến đấu của Vương Bác Thần.
Nên bọn họ mới khách khí như vậy.
Nhưng đối với hai vợ chồng Vu Chiến, Triệu Thanh Hà rất nghi hoặc.
Vu Chiến là người muốn phong sát công ty Hoa Nguyện, sau đó mặc dù có đến nhận sai, nhưng Triệu Thanh Hà vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Lúc nãy vợ chồng Vu Chiến nói, Vương Bác Thần đã cứu người nhà họ, Triệu Thanh Hà quyết định phải hỏi Vương Bác Thần, cái này có lẽ sẽ liên quan với sự sắp xếp tiếp theo của cô với công ty Hoa Nguyện.
Một chút nhạc đệm này, không hề ảnh hưởng đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Trần, thậm chí rất nhiều người còn không biết bên này đã xảy ra chuyện gì.
Hai vợ chồng Mộc Lai và Trần Hương Lan ỉu xìu đi vào trong hội trường, tìm ông cụ và bà cụ để mách lẻo.
Không lâu sau, Trần Vinh ra ngoài tiếp khách, ông cụ Trần cũng sắp ra rồi.
“Anh cả, lúc nào ba ra?”
Trần Ngọc căng thẳng hỏi, hơn hai mươi năm trước, bà vẫn là cô cả nhà họ Trần, từ sau khi bỏ trốn cùng với ba Triệu Thanh Hà, chưa từng về nhà mẹ đẻ.
Chớp mắt, con gái của mình cũng đã kết hôn rồi, còn có cả cháu ngoại. Bây giờ về nhà, trong lòng bà tràn đầy sự thấp thỏm.
“Hừ!”
Trần Vinh xem thường lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm quan tâm đ ến mấy người Trần Ngọc.
Trần Ngọc ngượng ngùng đứng nguyên tại chỗ, vốn dĩ bà muốn đi vào phía sau, nhưng bây giờ chỉ có thể đứng đợi.
Chương748
CHƯƠNG 748
Vương Bác Thần nheo nửa mắt lại, nhìn ba người Trần Vinh, Trần Lan Hương và Mộc Lai, vẫn chưa chỉnh đốn đủ.
Từ xa, hai vợ chồng Vu Chiến và những người khác vẫn luôn lén lúc quan sát tình hình bên phía Vương Bác Thần.
Nhìn thấy thái độ của Trần Vinh, bọn họ lập tức đoán được, xem ra nhà họ Trần không chỉ không biết thân phận thật sự của Vương Bác Thần, hơn nữa còn rất không muốn gặp đứa con gái Trần Ngọc này.
Bọn họ lập tức cho người đi điều tra, mâu thuẫn giữa Trần Ngọc và nhà họ Trần.
Đợi lát nữa biểu hiện thật tốt trước mặt thần chủ.
Hồ Kiệt và Ngô Tranh Vanh còn tốt, mâu thuẫn giữa bọn họ với Vương Bác Thần đã được giải quyết từ lâu rồi, bây giờ còn là đối tác của công ty Hoa Nguyện.
Nhưng vợ chồng Vu Chiến không dửng dưng như vậy, bọn họ có nằm mơ cũng muốn có được sự tha thứ của Vương Bác Thần.
Khoảng thời gian trước, Vương Bác Thần đã cứu sống ba và con gái của Vu Chiến, bọn họ lại lấy ơn báo oán, suýt nữa khiến công ty Hoa Nguyện phá sản.
Sau này Vu Chiến tình cờ gặp ông cụ nhà họ Trần ở Tinh Châu, lúc này mới đoán ra Vương Bác Thần chính là thần chủ!
Bản thân Vu Chiến cũng muốn đập đầu mà chết, lấy ơn báo oán cũng thôi đi, đây còn muốn đối phó với thần chủ, đúng là tìm cái chết.
Vì vậy Vu Chiến chủ động đi đến công ty Hoa Nguyện để xin hợp tác, nhưng không ngờ bên phía Triệu Thanh Hà đã không còn thiếu người hợp tác.
Vì vậy, Vu Chiến luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi, hai vợ chồng bọn họ ở lại Hà Châu, chính là để tìm cơ hội này.
Mầ trước mắt, chính là một cơ hội tốt nghìn năm mới có được.
“Kia, kia là thần…”
Từ xa, Tôn Đào đang hàn huyên cùng với mấy thương gia, vô tình nhìn thấy Vương Bác Thần, lập tức bị dọa sợ đến mức cả người đều run rẩy, ly rượu vang trong tay cũng rơi xuống đất.
“Tôn Đạo, ông không sao chứ?”
Trần Vinh cười hỏi, gần đây nhà họ Trần đang bắt đầu đi vào giới giải trí, có thể hợp tác với đạo diễn lớn như Tôn Đào, cũng là một cơ hội tốt với nhà họ Trần.
Dù sao Tôn Đào được mọi người gọi là đạo diễn nghìn tỉ, sức hút phòng vé rất lớn. Điều quan trọng là, người như Tôn Đào xử lý công việc khéo léo, biết đưa đẩy, giỏi kết giao với những người trong giới, một khi có quan hệ tốt với Tôn Đào, sẽ có được không ít nhân mạch.
“Không sao, không sao. Nhìn thấy một người quen, tôi đi qua đó chào hỏi, lát nữa chúng ta nói chuyện.”
Tôn Đào không có tâm tư để hàn huyên với Trần Vinh nữa.
Nhưng Trần Vinh lại không biết, người Tôn Đào vứt bỏ ông ta để đi nịnh hót lại là Vương Bác Thần.
Tôn Đào vốn muốn trực tiếp đi đến, nhưng, suy nghĩ một lúc, mình với thần chủ không quen biết, vì vậy chạy đến kéo Trần Tiểu Băng đi cùng.
Trần Tiểu Băng và thần chủ có quan hệ, cho dù bản thân không xứng tiếp xúc với thần chủ, nhưng Trần Tiểu Băng có thể.
Chương749
CHƯƠNG 749
“Là, là thần…”
Từ xa nhìn thấy Vương Bác Thần, mặt Trần Tiểu Băng hơi đỏ lên, nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ ngoại hình không hề kém cạnh cô ta ở bên cạnh Vương Bác Thần, không khỏi có chút nhụt chí.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Tiểu Băng, một người tinh tế như Tôn Đào sao có thể không hiểu?
Cười nói: “Tiểu Băng, chúng ta đến chào hỏi, người phụ nữ bên cạnh anh Vương là vợ của anh ấy, Triệu Thanh Hà, cũng làm việc liên quan đến phương diện phim ảnh, anh Vương có lẽ cũng tham gia, nói không chừng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác.”
Mà lúc này, một người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc cầu kỳ, đang dùng điện thoại để phát trực tiếp, gót giày cao gót giẫm lên chân Trần Ngọc.
“Aiya, cô gái, sao cô đi mà không nhìn đường thế, giẫm lên chân tôi rồi.”
Cô gái vốn dĩ muốn xin lỗi, nhưng quay đầu nhìn trên người Trần Ngọc chỉ mặc mấy thứ đồ rẻ tiền có mấy triệu, mặc dù đối với người bình thường mà nó nó cũng không rẻ, nhưng trong trường hợp như ngày hôm nay, quả thật quá quê mùa.
“Tôi không nhìn thấy.”
Đồng thời cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Tôi đang phát trực tiếp, nếu như bà muốn đến để ăn chực, thì đi ra khu vực bên ngoài, trong này không phải là chỗ bà có thể đi vào.”
Nói xong, quay đâu rời đi, còn nhỏ giọng oán trách nói: “Hừ, nghèo nàn, quê mùa, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bà.”
“Giẫm lên người khác thì phải xin lỗi.”
Vương Bác Thần bước lên trước một bước, đứng trước mặt cô gái.
“Xin lỗi mẹ tôi.”
Cô gái trẻ bị Vương Bác Thần chặn lại ngẩn người, sau đó giật mình nhìn anh.
Cô chỉ cảm thấy cực kỳ vô lý.
Ánh mắt cô trông có vẻ vô cùng chán ghét, nói với giọng không kiên nhẫn: “Anh là một kẻ nghèo khổ như vậy, thế mà lại dám bắt tôi phải xin lỗi sao? Anh có biết tôi là ai không?”
“Tôi là Trần Yên Nhiên của Nhà họ Trần, có hàng triệu fan, chỉ một câu của tôi thôi có thể làm cho cả nhà các anh phải biến mất khỏi nơi này. Mấy con ký sinh trùng như các người cũng xứng để tôi phải xin lỗi sao? Làm sao mấy người có thể lẻn vào đây? Lại còn lừa ăn lừa uống nữa chứ, tài sản của Nhà họ Trần chúng tôi lớn nên mới không chấp, còn để mấy con ký sinh trùng các người ăn uống ké một chút. Thế mà anh lại dám bắt tôi phải xin lỗi? Đầu anh bị lừa đá hay sao?”
“Xin lỗi đúng không? Được lắm, bảo vệ, đánh gãy chân mấy người này cho tôi rồi ném ra ngoài!”
Trên mặt Trần Yên Nhiên hiện lên vể lạnh lẽo, cô ta ra vẻ mình cao hơn người khác một bậc rồi nói với giọng châm chọc: “Đây là lời xin lỗi của tôi!”
Rầm!
Đám bảo vệ chưa kịp chạy đến, đã thấy người đang ra vẻ cao quý hơn người khác, Trần Yên Nhiên, bị Vương Bác Thần tát cho một phát xoay ba vòng, rơi cả di động.
Ngay lập tức, rất nhiều người cảm thấy hoảng sợ.
Thế mà Trần Yên Nhiên bị đánh?
Tuy cô ta chỉ là người nổi tiếng trên mạng, nhưng vì có Nhà họ Trần nên cô ta đã tham gia vào rất nhiều bộ web drama, hơn nữa bộ phim gần nhất trong kế hoạch do chính đạo diễn Tôn Đào chỉ đạo. Có thể nói, cô ta đang rất nổi tiếng.
Chương750
CHƯƠNG 750
Thế mà bây giờ Trần Yên Nhiên lại bị đánh?
“Người này là ai? Thật can đảm, dám đánh Trần Yên Nhiên.”
“Đến ăn uống chùa sao? Hôm này đến đây toàn người không phú thì quý, nhìn quần áo mà họ mặc đi, thứ quý nhất cũng chưa quá 1.5 triệu, rõ là lẻn vào rồi.”
“Trần Yên Nhiên của Nhà họ Trần nổi tiếng đanh đá, cô ta là con gái của người thừa kế Nhà họ Trần, cháu gái được ông Trần yêu quý nhất, vậy mà bây giờ bị người khác tát một phát, người này chết chắc rồi.”
“Đúng là kẻ không biết trời cao đất rộng, chẳng qua bị cô Trần đạp một phát, có gì đâu mà phải chuyện bé xé ra to? Có ai chết đâu?”
“Có khi là đồ ruồi bọ nghèo khổ cố ý gây sự chú ý đấy. Để khiến cho mọi người chú ý, người này cố ý để cô Trần giẫm vào chân, sau đó giả vờ vô tội, cuối cùng làm lớn chuyện để đòi tiền bồi thường. Ha ha, mưu mô ghê thật đấy.”
“Nói trắng ra thì là đồ ăn vạ, không biết xấu hổ lại còn bắt cô Trần phải xin lỗi? Nếu hôm nay không bị đánh gãy hai chân thì có vẻ bọn họ không học được bài học đâu.”
Người xung quanh đều thờ ơ lạnh nhạt, cho rằng đây là chuyện bé xé ra to.
Hoặc có thể nói là cố ý không quan tâm.
Rõ ràng chẳng mấy ai biết chuyện, Mộc Lai và Trần Hương Lan vừa quỳ xuống xin tha.
Nhưng lúc này đây, nơi này lại là chỗ dễ khiến người khác để ý nhất. Họ đứng giữa lễ đường, khắp mọi nơi xung quanh toàn là người.
Hơn nữa Trần Yên Nhiên còn hét loạn cả lên, vì thế nhanh chóng làm cho người khác chú.
Thế nên bây giờ gần như tất cả mọi người đều đã nhìn thấy cảnh của Trần Yên Nhiên.
“Anh, anh dám đánh tôi sao?!”
Trước tiên, Trần Yên Nhiên cảm thấy rất bất ngờ, sau đó cô ta quát lớn với vẻ giận giữ không thể kiềm chế: “Anh dám đánh tôi!! Hôm nay, tôi phải lấy mạng các người!”
Lúc này, Trần Vinh nhìn sang, thấy con gái mình bị đánh, ngay lập tức sắc mặt ông ta trở nên đen xì, ông ta hầm hầm nhìn Trần Ngọc, nói: “Trần Ngọc, có phải cô nghĩ rằng có một người con rể tài giỏi từng đi lính là muốn làm gì thì làm đúng không? Thế mà cậu ta dám đánh cả cháu gái xinh đẹp của cô đó! Con bé vẫn là trẻ con! Dẫm một phát vào chân thì có làm sao? Thế mà cậu không thể nhường con bé một chút được à?”
“Ấy? Chuyện này…”
Trần Ngọc cũng không ngờ, ấy thế mà cô gái ngang ngược không biết lý lẽ này lại là con gái của anh cả Trần Vinh.
Trong chốc lát, bà không biết nên làm gì cho phải.
Bà đến để nhận người thân, nhưng chưa gặp được ba mẹ, đầu tiên đã làm mất lòng vợ chồng Mộc Lai, bây giờ còn xích mích với Trần Yên Nhiên!
Tuy bà không làm gì sai, nhưng bây giờ với bà thì cái nhà này chẳng hề có chút cảm giác thân thiết nào. Ở nơi này, thậm chí bà còn cảm thấy mình chẳng bằng khách khứa.
Đặc biệt là bây giờ, bà lại càng cảm thấy ngượng ngùng đến mức muốn tìm một khe đất để chui xuống.
“Trẻ con? Trẻ con 25-26 tuổi?”
Vương Bác Thần chắn trước mặt mẹ vợ, cười lạnh nói: “Theo lý mà nói, cô ta còn phải gọi mẹ tôi là cô đúng không? Dẫm vào chân bậc bề trên của mình không thèm xin lỗi, trái lại còn ăn nói hỗn láo như vậy, đây là cách giáo dục của nhà họ Trần sao?”
Bình luận facebook