-
Chương 921-925
Chương 921 Huyễn Ba sơn 1
Hai mươi người tiến vào đầu tiên là top mười tổ trưởng lão, top mười tổ thiên tài. Đan Kiền Cung chiếm hai danh nghạch, trừ hai người của tổ trưởng lão ra, bốn người của tổ thiên tài cũng được liệt vào danh sách này.
Mộc Cao Kỳ lần đầu tiên tham gia loại thịnh hội như thế này, hiển nhiên vẫn còn có chút khẩn trương. Khi đi tới truyền tống trận giống như cây cầu kia, Mộc Cao Kỳ bình thường nói khá nhiều lúc này cũng im lặng một cách thần kỳ.
- Cao Kỳ, đừng khẩn trương.
Giang Trần khích lệ nói.
Mộc Cao Kỳ cố gắng nở nụ cười, nói:
- Trần ca, huynh phải cẩn thận. Truyền tống trận này sẽ đem chúng ta ném vào những nơi khác nhau. Nghe nói Huyễn Ba sơn lớn như biển. Căn bản không có giới hạn, không biết sau khi đi vào có thể gặp được Trần ca hay không.
Nếu như có thể gặp được Mộc Cao Kỳ đương nhiên tình nguyện đi cùng Giang Trần.
Giang Trần cười nói:
- Nếu như có thể gặp được tự nhiên là tốt. Cao Kỳ, nếu như có nguy hiểm, không nên cậy mạnh, nhanh chóng tìm truyền tống trận, chạy là thượng sách.
Đối với Mộc Cao Kỳ mà nói, tu vi của hắn trong đám người dự thi không thể nghi ngờ là tương đối thấp. Trong mười thiên tài sắp tiến vào, tu vi võ đạo của Mộc Cao Kỳ không thể nghi ngờ là xếp kế cuối.
Nếu như gặp phải người dễ nói chuyện thì tốt, nếu như gặp phải loại người giống như Vệ Khánh, Mộc Cao Kỳ có lẽ sẽ không may.
Nhưng mà cao tầng Đan Kiền Cung hiển nhiên cũng có ý bảo hộ Mộc Cao Kỳ và Giang Trần, trước khi xuất phát phân cho hai người mỗi người một lá Độn Không phù.
Độn Không phù này có thể lập tức độn ra ngoài hơn trăm dặm. Tuy rằng không tính là chạy được quá xa. Thế nhưng ít nhất có thể nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm trước.
Có khoảng cách một trăm dặm này thì có cơ hội lớn tìm được truyền tống trận, khi đó chỉ cần bóp nát ngọc giản là có thể rời khỏi.
- Chú ý, một khi trận pháp truyền tống trận khởi động, không thể vận dụng chân nguyên chống cự. Nếu không coi chừng bị trận pháp thôn phệ.
Một đạo thanh âm uy nghiêm mang theo ý tứ nhắc nhở vang lên bên tai mọi người.
Sau đó một tiếng ầm vang vang vọng.
Một đạo hào quang bảy màu tràn ngập hư không, đem hai mươi đạo thân ảnh này chụp lấy, hóa thành một đạo lưu quang rực rỡ biến mất trong hư không.
Giang Trần chỉ cảm thấy ngũ quan, thất khiếu có cảm giác hỗn độn, mông lung, giống như cả thân thể bỗng nhiên trở về trạng thái nguyên thủy. Nhìn không thấy, nghe không thấy, ngửi cũng không thấy...
Tất cả giống như trở về hỗn độn.
Cho dù là nhúc nhích tay chân dường như cũng có áp lực ngàn cân, giống như có vô số ngọn núi lớn đang đè nặng lên thân thể hắn, rất khó mà nhúc nhích được.
Loại cảm giác này kéo dài khoảng chừng một phút đồng hồ.
Trong lúc đó lại có một tiếng ầm ầm vang vọng.
Tiếp đó Giang Trần cảm thấy quang mang bảy màu trước mắt chậm rãi nhạt đi. Ngay sau đó thị giác của hắn khôi phục, thính giác khôi phục, thất khiếu khôi phục trạng thái thông linh.
- Ồ? Đã tiến vào Huyễn Ba sơn sao?
Giang Trần nhìn bốn phía một chút, nơi hắn đang đứng là giữa lưng chừng một sườn núi. Dốc núi này xanh tươi, bên cạnh sườn núi còn có một mảnh trúc màu tím.
Từ xa nhìn lại mảnh rừng trúc màu tím có một tầng sương mù nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác giống như tiên cảnh.
Giang Trần cảm nhận thảm cỏ mềm mại dưới chân, hít thở bầu không khí tươi mát vô cùng này. Hắn cảm thấy hơi này linh lực tràn đầy vô cùng, thậm chí vượt quá khu chí tôn của Đan Hà cốc.
Giang Trần vận dụng Thiên Mục thần đồng, nhìn bốn phía một chút, tạm thời không có cảm giác nguy cơ gì.
Ánh mắt đảo qua một vòng, vẫn đứng ở bên cạnh rừng trúc màu tím này.
- Thân trúc thon dài, cao ngất, linh lực đầy đủ, tiên vận mười phần. Nếu như mang về trồng ở khu Chí Tôn nhất định Hoàng Nhi cô nương sẽ thích.
Những cây trúc màu tím này tuy rằng linh lực đầy đủ, thế ở trong thế giới võ đạo nó chỉ là vật phong nhã. Ví dụ như có người dùng nó làm ống tiêu. Có người làm ống sáo, làm các loại nhạc khí.
Trúc cũng có thể dùng để chế tác binh khí, nhưng mà với tư cách là binh khí, sức chiến đấu của trúc cũng không có bao nhiêu.
Có thể nói, nó thực sự không phải là thứ sinh ra để chiến đấ, thậm chí còn không tính là linh dược.
Một phút đồng hồ sau, một gốc trúc tím trong rừng đã bị Giang Trần mang đi cả gốc.
Nếu như những người khác nhìn thấy hành động của Giang Trần như vậy chắc chắn sẽ cười nhạo Giang Trần. Cảm thấy đầu óc của hắn không bình thường. Rõ ràng là thứ đồ vật vô dụng, không ngờ lại phí thời gian vào những thứ này.
Sau khi đào lên gốc trúc tím này, Giang Trần cũng không ở lại nữa.
Thời gian quý giá, tổng cộng chỉ có thời gian hai mươi ngày, Giang Trần cũng không muốn tay không mà về.
Dùng thiên phú đan dược của Giang Trần, ở trong Huyễn Ba sơn hái linh dược quả thực là như cá gặp nước. Một ngày trôi qua, những khu vực hắn đi qua, phàm là linh dược ngoài Thánh cấp hoàn toàn không có cá lọt lưới.
Về phần dưới Thánh cấp, Giang Trần căn bản không để vào trong mắt.
Mặc dù linh dược Thánh cấp đối với Giang Trần hiện tại mà nói kỳ thực cũng không có lực hấp dẫn quá lớn. Dù sao linh dược Thánh cấp chỉ tương đương với võ giả Nguyên Cảnh.
Linh dược Chân thánh cấp mới tương đương với Thánh Cảnh.
Hiện tại tuy rằng Giang Trần mới là Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh phong, thế nhưng hắn tới cảnh giới này, những thứ hắn muốn sử dụng tự nhiên phải là đồ vật có đẳng cấp rất cao.
Linh dược Thánh cấp, nếu như không phải đặc biệt trân quý, quả thực không có bao nhiêu lực hấp dẫn với hắn.
Nhưng mà cũng không đồng nghĩa với việc những thứ này không có tác dụng.
Dù sao những người dưới tay hắn đều cần những tài nguyên như đám linh dược này. Dựa vào những linh dược, tài nguyên do Đan Kiền Cung cung cấp cuối cùng cũng không chống đỡ được bao lâu.
Ba ngày sau, khu vực trăm dặm chung quanh Giang Trần, phàm là nơi từng xuất hiện qua linh dược Thánh cấp đều bị Giang Trần càn quét không còn.
Giang Trần căn bản không cần tự mình động thủ, trực tiếp triệu hồi ra Phệ Kim thử nhất tộc. Lấy ra mấy ngàn đầu Phệ kim thử nhanh nhẹ, có lao công miễn phí, hắn ngu sao mà không dùng
Phệ Kim thử nhất tộc nhận được chỗ tốt của Giang Trần, đã sớm tôn Giang Trần làm chủ, lúc này tự nhiên sẽ không lười biếng.
Hơn nữa Giang Trần cũng từng nói qua, linh dược Thánh cấp tìm được một phần ba sẽ phân cho Phệ Kim thử nhất tộc. Về phần linh dược dưới Thánh cấp, chúng muốn hưởng dụng thế nào cũng được.
Bởi vì như thế sau ba ngày, số linh dược trong túi Giang Trần tuyệt đối vượt qua số lượng mà ba tới năm trăm người có thể hái được.
Nói là hắn ta càn quét cũng không có chút nào là quá phận.
Về phần Long Tiểu Huyền, loại linh dược cấp bậc này ngay cả mắt nó cũng lười mở ra lấy một lần. Hiển nhiên đối với Long Tiểu Huyền mà nói, nó và Giang Trần cùng đi tới đây chủ yếu là lịch lãm, tìm hiểu thế giới này. Về phần linh dược Thánh cấp, nó nào có đặt vào trong mắt.
Nhưng mà tuy rằng Long Tiểu Huyền là hậu duệ long tộc, nhưng mà lại vừa ra đời ở Mộc Linh Chi tuyền, làm cho nó đối với thế giới bên ngoài cũng có chút sợ hãi.
Chương 922 Huyễn Ba sơn 2
Bởi vì như vậy cho nên Giang Trần cũng ước thúc nó.
Nếu không một khi Long Tiểu Huyền chạy loạn khắp nơi trong Huyễn Ba sơn, khi đó không phải hù chết người ta sao?
Hù chết người là chuyện nhỏ, vạn nhất kinh động đám cự đầu kia. Hành tung của Long Tiểu Huyền lộ ra, chỉ sợ cả Vạn Tượng Cương Vực vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Tuy rằng Vạn Tượng Cương Vực không có ai có thể đối phó với Long Tiểu Huyền, nhưng mà những đại vực cường đại khác cường giả như mây, muốn đối phó với Long Tiểu Huyền quả thực vô cùng dễ dàng.
Tuy tiện ném tới một cường giả Hoàng cảnh cũng đủ để tạo thành uy hiếp với Giang Trần.
Dù sao Long Tiểu Huyền mới sinh ra được không có bao lâu. Không có sức chiến đấu cường hãn, kinh nghiệm chiến đấu cơ hồ là con số không.
Ba ngày sau, Giang Trần rời khỏi khu vực này.
Linh dược Thánh cấp tuy rằng hắn thu được rất nhiều. Thế nhưng hoàn toàn không thỏa mãn được khẩu vị của Giang Trần. Hắn đối với Huyễn Ba sơn này đã chờ mong từ lâu, thật vất vả mớ tiến vào được nơi này, cũng không phải vì muốn thu thập đám linh dược Thánh cấp này.
Sau khi Giang Trần rởi khỏi khu vực này được mấy thời thần, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong khu vực này.
- Ồ? Dựa vào ấn ký độc nhất vô nhị của ta, Giang Trần kia có lẽ dừng lại ở nơi này vô cùng lâu a.
Đinh Đồng chạy quanh bốn phía một vòng, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện ra, linh dược trong khu vực này không ngờ lại giống như hoàn toàn bị lật tung, không có một thứ gì lưu lại.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Mặc dù Đinh Đồng không có hứng thú lớn với linh dược, thế nhưng nhìn thấy một màn quỷ dị này khiến cho hắn lại có chút khó hiểu.
Nhìn khu vực này mà xem, quả tực giống như có một đội ngũ hơn ngàn người vừa mới đi qua, linh dược bị ngắt hết, những thứ còn lại cơ hồ là những thứ không tốt, đã bị vùi dập.
- Không đúng, Huyễn Ba sơn này chẳng lẽ có một đám nhân mã tới? Đám đầu tiên tới sáu mươi người. Cho dù ở cùng nhau hái mười ngày mười đêm cũng không có hái sạch như vậy a.
Đinh Đồng cực kỳ khó hiểu, nhưng mà lần này hắn đuổi theo Giang Trần, đối với linh dược cũng không có hứng thú.
Lúc trước khi tiến vào Huyễn Ba sơn này Đinh Đồng dùng ấn ký độc nhất vô nhị của sư môn, dùng thủ đoạn thần không biết quỷ không hay lưu lại một đạo ấn ký vô hình trên người Giang Trần.
Đây cũng là nguyên do tại sao hắn ở trong Huyễn Ba sơn to lớn có thể tìm được tới nơi này.
Đinh Đồng khác với Uông Hàn, Vệ Khánh.
Uông Hàn và Vệ Khánh thống hận Giang Trần chỉ biểu hiện ở bề ngoài. Mà Đinh Đồng này từ lần ước hẹn với Giang Trần khi trước đã đem phần sát ý này che dấu rất tốt.
Có thể nói mục tiêu hàng đầu của hắn khi tới nơi này không phải là hái linh dược mà là diệt sát Giang Trần.
Điều tra trong khu vực này một hồi, Đinh Đồng lại một lần nữa thi triển ấn ký trung tung độc nhất vô nhị của sư môn, lại lần nữa đuổi theo dấu vết của Giang Trần.
Trong lúc Giang Trần đang di chuyển đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền muộn. Từ khi tiến vào trong Huyễn Ba sơn, trong thức hải của hắn chung quy vẫn có một cảm giác không tốt lành chút nào.
Loại cảm giác này như ẩn như hiện, mới đầu hắn cảm thấy đây là nguy cơ từ trong Huyễn Ba sơn, làm cho trong lòng hắn xuất hiện sự cảnh giác.
Thế nhưng mà trải qua vài ngày, trong Huyễn Ba sơn tạm thời không xuất hiện thứ gì khiến cho hắn cảm giác được dấu hiệu của nguy cơ sinh tử.
Nhưng mà loại cảm giác phiền muộn trong lòng lại không ngừng tăng lên.
Giang Trần ý thức được nhất định là đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.
Loại cảm giác phiền muộn này tăng lên, Giang Trần lập tức dừng lại ở một nơi yên tĩnh. Sắp xếp đám Phệ Kim thử thành tai mắt ở trăm dặm chung quanh.
Bản thân Giang Trần đi vào một hạp cốc, dứt khoát ngồi xếp bằng xuống.
Hiện tại mạch suy nghĩ của hắn đang có chút rối loạn, chi bằng minh tường một chút, suy nghĩ một cách có lý trí một chút. Ít nhất phải làm rõ rốt cuộc cỗ cảm giác phiền muộn này tới từ nơi nào.
Nếu như không làm rõ ràng mà nói, cảm giác này sẽ quanh quẩn trong lòng hắn, làm cho hắn không còn tâm tư đi làm chuyện khác.
Hắn cũng không hy vọng, bản thân đang làm chuyện càn quét vô cùng vui sướng ở Huyễn Ba sơn, thế nhựng trong lòng lại lo lắng tới chuyện khác.
- Ta luyện Bàn Thạch chi tâm cùng Thất Khiếu thông linh, trực giác từ trước tới nay đều chưa từng sai. Loại cảm giác nguy cơ này tuyệt đối không phải là ảo giác mà ta cảm thấy. Đã không phải tới từ nội bộ Huyễn Ba sơn thì nhất định là tới từ khu vực bên ngoài. Rốt cuộc là ai?
Mạch suy nghĩ của Giang Trần cũng không thực sự rối loạn, hắn đem tất cả những người tiến vào Huyễn Ba sơn lần này phân tích qua một lần.
- Nếu nói hận thấu xương với ta, trong tổ thiên tài có ba người. Vệ Khánh, Uông Hàn và Đinh Đồng. Uông Hàn kia xếp thứ mười một, trong danh sách nhóm đầu tiên không có hắn ta. Còn lại Vệ Khánh, đối với ta mà nói tuy rằng thực lực võ đạo hơn mạnh hơn ta. Thế nhưng hiển nhiên không thể tạo thành uy hiếp gì với ta. Ở trước mặt ta mà dụng độc? Còn non một chút. Chẳng là Đinh Đồng kia?
Hình tượng Đinh Đồng hiện lên trong đầu Giang Trần, hắn lập tức cảm thấy người này vô cùng khả nghi.
Từ sau khi lần thứ nhất hắn ta xuất hiện, Giang Trần liền cảm thấy Đinh Đồng này hoàn toàn áp đảo những thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực, có một loại cảm giác ngay cả Giang Trần cũng không nhìn thấu.
Giang Trần cơ hồ có thể kết luận, Đinh Đồng này tuyệt đối không đơn giản là đệ tử Tam Tinh tông như vậy.
Người này vô luận là thực lực biểu hiện ra ngoài ở mặt nào, cho dù đã cố gắng che dấu thế nhưng cũng vẫn viễn siêu đám người cùng thế hệ trong Vạn Tượng Cương Vực.
Trong đầu Giang Trần nhớ tới đêm mà Đinh Đồng này gặp hắn.
Đinh Đồng kia từng khuyên hắn rời khỏi đan đấu Huyễn Ba sơn, khuyên hắn gia nhập Tam Tinh tông.
Loại chuyện quỷ dị này khiến cho Giang Trần càng thêm hoài nghi Đinh Đồng. Lúc này Giang Trần dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Đinh Đồng. Mà Đinh Đồng cũng đã từng nói qua, nếu như Giang Trần cố ý muốn đi vào Huyễn Ba sơn, Huyễn Ba sơn sẽ là nơi táng thân của Giang Trần hắn.
Nếu như những người khác uy hiếp Giang Trần, Giang Trần cũng không thèm ngó tới.
Nhưng mà Đinh Đồng này Giang Trần cũng biết kẻ này không đơn thuần chỉ mạnh miệng như vậy. Đinh Đồng này có lẽ chỉ xét thực lực võ đạo đơn thuần thì có khả năng tạo thành lực uy hiếp trí mạng với hắn.
Đương nhiên Đinh Đồng chỉ là một trong những đối tượng hoài nghi, tiến vào Huyễn Ba sơn không chỉ là mấy người kia, những người khác cũng có khả năng tạo thành uy hiếp với Giang Trần.
Ví dụ như những lão quái vật của tổ trưởng lão kia.
Mười người trong tổ trưởng lão, bất luận một người nào tuyệt đối đều có thực lực áp đảo Giang Trần hắn.
Giang Trần thân là quán quân của đan đấu Huyễn Ba sơn, còn có Vạn Thọ đan, cùng với tất cả những tài phú thu được từ đấu giá Vạn Thọ đan. Những tài phú kia đủ để những người khác động thủ với hắn.
Chương 923 Lai lịch của Đinh Đồng
Nhân tâm khó lường, không thể không đề phòng.
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện Giang Trần lo lắng nhất. Thứ hắn cảm thấy không thoải mái nhất chính là hắn có cảm giác bị người ta theo dõi.
Dường như cho dù mình đi tới đâu thì loại cảm giác nguy cơ này khó có thể cắt đứt.
Cũng tương đương với việc nơi phát ra sự uy hiếp này chưa từng có rời xa hắn, không có bị hắn bỏ lại.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ có khả năng hắn đã bị theo dõi.
Đến cùng đối phương dùng thủ đoạn nào theo dõi hắn?
Cẩm giác nghi hoặc này khiến cho Giang Trần vô cùng khó chịu, cho nên hắn quyết định không đi. So với việc đi tới đi lui còn không bằng ở nơi này dùng khỏe đối với mệt.
Ước chừng hai thời thần sau, những Phệ Kim thử giám thị ở vòng ngoài không ngừng thông qua các loại phương thức truyền đến báo động cho Giang Trần.
Giang Trần biết rõ đối thủ đã tìm tới tận cửa.
Hắn ngược lại cũng vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là ai? Là ai chấp nhất truy tung hắn lâu như vậy. Tiến vào Huyễn Ba sơn này không ngắt linh dược khắp nơi mà hết lần này tới lần khác lại cảm thấy hứng thú với hắn.
Trong đầu nghĩ tới đó, một đạo thân ảnh tràn ngập khí phách đã đi tới.
Đinh Đồng.
Giang Trần nhìn thân ảnh người nọ, Thiên Mục thần đồng đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang.
Hiển nhiên thần thức của Đinh Đồng cũng cường đại dị thường, nhanh chóng tập trung vào vị trí của Giang Trần.
Bốn mắt chạm nhau.
Sưu.
Không ngờ điện mang bắn tứ phía trong hư không, đồng thuật của hai người đã giao chiến trên hư không.
Luận đồng thuật, Giang Trần không thua bởi Đinh Đồng một chút nào.
- Ồ?
Trong mắt Đinh Đồng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cười rộ lên:
- Không thể tưởng tượng được tiểu súc sinh như ngươi cũng có đồng thuật mạnh như vậy.
Nhìn thấy Giang Trần chỉ cười lạnh không nói, trên mặt không ngờ lại không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Đinh Đồng có chút sững sờ, dường như nhớ tới cái gì đó, cười càng lớn hơn trước đó.
- Tiểu tử, ta nên bội phục dũng khí của ngươi hay là cảm thấy ngươi não tàn đây? Trên mặt ngươi dường như không có vẻ gì là sợ hãi a. Hẳn ngươi đã quên cảnh cáo của Đinh mỗ đối với ngươi lúc trước a.
Ngữ khí của Đinh Đồng rất không thoải mái, hắn đuổi theo Giang Trần, coi Giang Trần là con mồi. Con mồi khi đứng trước mặt thợ săn nên nơm nớp lo sợ, lạnh run mới phải.
Thế nhưng Giang Trần này thì ngược lại, còn cười lạnh, khiến cho Đinh Đồng cảm thấy không vừa mắt chút nào.
- Sợ hãi? Ngươi nghĩ đơn giản thế sao? Ngươi có tư cách gì khiến cho ta sợ hãi cơ chứ?
Giang Trần dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn qua Đinh Đồng rồi nói.
Đinh Đồng cũng không giận dữ mà chỉ cười lạnh nói:
- Mồm miệng khá lắm, chỉ là cũng không cứu được ngươi. Ra vẻ trấn định cũng không cứu được ngươi. Giang Trần, mặc kệ ngươi đang giả vờ tỉnh táo cũng được, hay là không quan tâm cũng được. Hiện tại ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, Huyễn Ba sơn này ngươi đừng mong rời khỏi đây.
Giang Trần biến sắc:
- Đinh Đồng, ngươi muốn thế nào?
Đinh Đồng nhìn thấy sắc mặt Giang Trần rốt cuộc cũng biến đổi, cảm giác thoải mái trong lòng tăng đột biến, cười lạnh nói:
- Sao nào? Hiện tại biết sợ rồi sao? Quán quân đan đấu Huyễn Ba sơn? Rất phong quang đúng không? Đáng tiếc a, đó cũng là thời gian huy hoàng nhất trong sinh mạng của ngươi, cũng là thời gian cuối cùng.
Giang Trần đột nhiên biến sắc nói:
- Chỉ bởi vì ta cướp đoạt ngôi vị quán quân của ngươi?
Đinh Đồng nở nụ cười khinh thường nói:
- Quán quân? Chỉ là quán quân trong Vạn Tượng Cương Vực, ta còn không đặt vào mắt.
- Hừ, nếu không phải tranh giành quán quân, chúng ta không oán không cừu, ngươi có lý do gì động thủ với ta?
Giang Trần trầm giọng nói.
- Ha ha ha, không oán không cừu sao?
Đinh Đồng vỗ tay cười to, nói:
- Ta đã nói rồi, chúng ta quả thực không oán không cừu. Thế nhưng mà ta nhìn thấy ngươi không vừa mắt, cho nên muốn giết ngươi. Ngươi có thể làm gì được ta cơ chứ.
- Không vừa mắt? Đây đâu phải là lý do. Đinh Đồng sư huynh, có phải huynh vừa ý Nguyên linh thạch của ta hay không? Những thứ này ta cũng có thể đưa cho ngươi.
Đinh Đồng nhìn thấy Giang Trần cầu xin tha mạng, hắn đắc ý cười lớn:
- Ngươi quả thực rất gây thơ. Đúng vậy Nguyên linh thạch của ngươi, tất cả thứ tốt trong nhẫn trữ vật của ngươi ta đều lấy đi. Nhưng mà sau đó ta vẫn sẽ giết ngươi.
Sắc mặt Giang Trần trắng bệch, khàn giọng nói:
- Đinh Đồng sư huynh, có chuyện gì mà không thể thương lượng cơ chứ. Lúc trước ngươi bảo ta rời khỏi đan đấu Huyễn Ba sơn, ta đã cự tuyệt. Thế nhưng ngươi đã nói ngươi không quan tâm tới ngôi vị quán quân. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta đem linh thạch cho ngươi. Đúng rồi, ta còn một khỏa Vạn Thọ đan cũng có thể đưa cho ngươi. Thậm chí ngươi muốn đan phương Vạn Thọ đan ta cũng có thể đưa nó cho ngươi.
- Đan phương Vạn Thọ đan?
Ngữ khí của Đinh Đồng trầm xuống, thứ này cũng là đồ tốt a.
Linh thạch cái gì đó, bởi vì có hơn ngàn vạn cho nên Đinh Đồng mới có chút hứng thú. Nếu nói những vật khác, Đinh Đồng quả thực không có đặt vào trong mắt.
Nhưng mà đan phương Vạn Thọ đan thì lại khác.
Đinh Đồng biết rõ, nếu như hắn thu được đan phương nghịch thiên này, tuyệt đối là một kỳ ngộ lớn. Đừng nói là hắn, người cường đại hơn gấp mười hắn cũng không có cách nào cự tuyệt đan phương Vạn Thọ đan.
- Ngươi có đan phương Vạn Thọ đan.
Giang Trần vội nói:
- Không có đan phương thì làm sao ta có thể luyện chế ra Vạn Thọ đan? Đinh Đồng sư huynh, chỉ cần huynh tha cho ta một mạng ta nguyện ý dâng ra Vạn Thọ đan. Ngươi không biết luyện ta sẽ dạy ngươi. Ngươi muốn ta đầu nhập vào Tam Tinh tông, ta vừa đi ra ngoài sẽ lập tức tuyên bố gia nhập Tam Tinh tông. Dù sao ta cũng không nợ Đan Kiền Cung cái gì.
Đinh Đồng nhếch miệng lên nở nụ cười khinh thường, nói:
- Tam Tinh tông sao?
- Giang Trần, nể mặt ngươi có đan phương Vạn Thọ đan, Đinh mỗ có thể khiến cho ngươi chết không đau đớn. Sau khi đi ra ngoài ta cũng không làm khó dễ thủ hạ của ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi không thành thành thật thật giao ra đan phương Vạn Thọ đan. Một khi ta vận dụng thần hồn tìm kiếm, tư vị này cũng không dễ chịu nha.
- Thần hồn tìm kiếm?
Sắc mặt Giang Trần đại biến, nói:
- Tam Tinh tông lại có pháp môn ác độc này sao?
- Tam Tinh tông?
Đinh Đồng cười ha hả, đột nhiên thúc dục khí thế cường đại trên người ra, không ngờ lại là cường giả Địa Thánh Cảnh.
- Ngươi...
Sắc mặt Giang Trần xám ngoét, liền lùi lại một bước, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ:
- Ngươi là cường giả Thánh Cảnh?
Tu vi Đinh Đồng này không ngờ lại không thua Đan Trì cung chủ. Tuy rằng những biểu hiện trước đó của Giang Trần đều là giả dối, thế nhưng nhìn thấy thực lực chân chính của Đinh Đồng này, Giang Trần vẫn còn có chút giật mình.
Sở dĩ Giang Trần giả bộ như vậy, cố ý ra vẻ yếu thế là muốn moi ra lai lịch của Đinh Đồng. Hiện tại nhìn thấy Đinh Đồng có loại khí thế này, hắn hoàn toàn có thể xác nhận Đinh Đồng này không phải là đệ tử Tam Tinh tông.
Chương 924 Ai là con mồi? 1
- Ngươi... Ngươi không phải là đệ tử Tam Tinh tông.
Giang Trần lắp bắp nói.
- Ngươi coi như cũng thông minh, Tam Tinh tông thì tính cái rắm gì? Một đám phế vật. Thiên Tông bố cục nhiều năm như vậy, không ngờ tới bây giờ quân cờ này lại không tạo ra được một chút sóng gió gì.
- Thiên Tông? Ngươi là người của Cửu Dương Thiên Tông?
Giang Trần như bừng tỉnh.
Đinh Đồng nở nụ cười khinh miệt, hiển nhiên một người sắp chết nói ra thân phận của hắn, tự nhiên hắn không cần phải để ý.
- Giao ra đan phương Vạn Thọ đan, ta sẽ cho ngươi được toàn thây.
Sắc mặt Giang Trần sầu não:
- Hóa ra, ngươi là người của Cửu Dương Thiên Tông. Nói như vậy Tam Tinh tông đã sắp đầu nhập vào Cửu Dương Thiên Tông?
Nhớ tới trước lúc kết minh, Chúc tông chủ của Tam Tinh tông đề nghị Đan Kiền Cung đấu với sứ giả Cửu Dương Thiên Tông. Nếu như Giang Trần vẫn không rõ Tam Tinh tông là nội ứng của Cửu Dương Thiên Tông vậy thì hắn là người ngu rồi.
Ngươi đã hiểu ra, cũng biết là Cửu Dương Thiên Tông, cho nên tội không thể tha.
- Bởi vì ta giết Truy Dương lão quái?
- Truy Dương là cái rắm gì? Ngươi giết Long Cư Tuyết, đó là Tiên Thiên Thanh Loan chi thể, đó là lô đỉnh đặt trước của Tam sư huynh Ung Hành Vân, thập đại trân truyền của Cửu Dương Thiên Tông. Tam sư huynh tu luyện Long Phượng lưỡng nghi kiếm, còn kém một bước này. Ngươi giết Long Cư tuyết, chẳng khác nào là chặt đứt con đường võ đạo của Tam sư huynh. Ngươi nói xem, trên trời dưới đất ai có thể cứu ngươi? Ai dám cứu ngươi?
Đinh Đồng dùng ánh mắt giống như nhìn người chết nhì nqua Giang Trần. Mặt nở nụ cười lạnh lẽo.
- Nói như vậy ngươi hứa hẹn tiền đồ gấp mười lần khi còn ở Đan Kiền Cung cũng chỉ là nói hàm hồ?
Đinh Đồng cười ha hả nói:
- Cuối cùng ngươi cũng không ngu xuẩn. Ta dụ dỗ ngươi như vậy chỉ là muốn dùng binh không tốn một chút máu, đem ngươi mang về Thiên Tông, giao cho Tam sư huynh xử lý ngươi. Giang Trần, nếu như ngươi thúc thủ thì có thể sống lâu thêm một đoạn thời gian nữa.
- Giang Trần, nể mặt đan phương Vạn Thọ đan, ngươi còn có gì không hiểu hay không? Đinh mỗ có thể phá lệ giải đáp cho ngươi, cho ngươi chết cũng làm một con quỷ minh bạch.
Hiển nhiên Giang Trần đã coi như Giang Trần là một kẻ đã chết.
- Ngươi cố ý từ Cửu Dương Thiên Tông tới Vạn Tượng Cương Vực giết ta?
Giang Trần bỗng nhiên hỏi.
- Ngươi quá đề cao chính mình rồi. Tới giết ngươi. Mặt mũi ngươi lớn như vậy sao? Đừng nhìn ngươi có thể nhảy nhót trong Vạn Tượng Cương Vực, ở trong mắt thiên tài Thiên Tông chúng ta ngươi cũng chỉ là một con gián nhỏ mà thôi. Đinh Đồng ta phụng mệnh tới Tam Tinh tông trợ giúp Tam Tinh tông bố cục. Về phần ngươi chỉ bất quá là thuận đường mà thôi.
Thiên tài Thiên Tông, mỗi một người đều ngạo khí bức nhân.
Đinh Đồng này tới từ Cửu Dương Thiên Tông của Bát Vực, đừng nói là Giang Trần, coi như là Chúc tông chủ của Tam Tinh tông hắn cũng không coi ra gì.
Tuy rằng tu vi của Chúc tông chủ so với Đinh Đồng hắn lợi hại hơn một chút, nhưng mà tuổi tác của Đinh Đồng còn chưa bằng một phần mười của Chúc tong chủ. Dùng thiên phú và tu vi của hắn, tự nhiên sẽ không đặt một tông chủ Hạ vực vào trong mắt.
Mà Giang Trần tuy rằng có thiên phú đan đạo kinh người, nhưng mà Đinh Đồng dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống dưới Vạn Tượng Cương Vực, tự nhiên cũng không quá để ý tới Giang Trần.
Ở Bát vực Đan Vương đi khắp nơi trên đường, đan đạo đại sư nhiều như cẩu.
Hắn há sẽ để ý tới loại thiên tài trong Tông môn tứ phẩm tới Đan Vương cũng không có như Đan Kiền Cung.
Lại nói dưới Cửu Dương Thiên Tông bọn họ cũng có Cửu phủ, hơn ba ngàn phân đà. Cho dù Cửu Dương Thiên Tông không dùng đan đạo lập tông, nhưng nếu như Thiên tông muốn, nuôi Đan Vương ít nhất cũng có hơn mười.
Chỉ là một thiên tài đan đạo của Đan Kiền Cung, Đinh Đồng nào cần phải để ý.
Nếu như không phải Vạn Thọ đan quá mức nghịch thiên, nếu như Đinh Đồng không tận mắt nhìn thấy, căn bản hắn cũng không đặt vào trong mắt.
- Nói như vậy tâm chiếm đoạt Vạn Tượng Cương Vực của Cửu Dương Thiên Tông các ngươi đã sớm có từ trước?
Giang Trần lại hỏi một vấn đề:
- Tam Tinh tông này có lẽ đã tồn tại rất nhiều năm ở trong Vạn Tượng Cương Vực a.
- Hừ, loại tiểu nhân vật như ngươi hỏi vấn đề này không cảm thấy rất nực cười sao? Bản thân khó bảo toàn, còn quan tâm tới Vạn Tượng Cương Vực, nực cười.
Đinh Đồng nhìn qua ánh mắt của Giang Trần, giống như nhìn một kẻ ngu ngốc vậy:
- Tam Tinh tông nếu như không có Cửu Dương Thiên Tông chúng ta chống đỡ, chỉ là một tông môn ngũ phẩm làm sao có thể dễ dàng tấn chức tông môn tứ phẩm như vậy.
Nói xong Đinh Đồng không kiên nhẫn nữa mà khoát tay nói:
- Nói nhảm, đừng hỏi nhiều nữa. Nếu như ngươi muốn mượn cơ hội này kéo dài thời gian. Ta khuyên ngươi bỏ cái suy nghĩ này đi. Vài trăm dặm chung quanh căn bản không có người khác. Cho dù có người khác tới cũng không cứu được ngươi.
- Giang Trần, ngươi nhanh giao ra đan phương Vạn Thọ đan. Sau đó ngoan ngoãn nhận lấy cái chết. Hay là muốn ta tự mình động thủ? Tìm kiếm trong thần hồn của ngươi?
Sắc mặt Đinh Đồng trầm xuống, hiển nhiên kiên nhẫn của hắn có hạn, sát ý tuôn ra.
Giang Trần bỗng nhiên nhếch miệng cười nói:
- Ngươi có khẩu vị nhỏ như vậy sao? Chỉ là đan phương Vạn Thọ đan đã đuổi ngươi đi được. Ta còn có đan phương Tùng Hạc đan, có thể kéo dài năm trăm năm thọ nguyên cho cường giả Hoàng cảnh. Ngươi muốn không? Ta còn có một tòa Nguyên Từ kim sơn, kim nguyên chi lực cuồn cuộn không dứt, ngươi muốn không? Ta còn có Băng Hỏa yêu liên cấp bậc CHư Thiên, dị chủng thiên địa, ngươi có muốn không? Đúng rồi, còn có một chút máu của chân long, một đôi long tinh, chẳng lẽ những thứ này ngươi đều không có hứng thú?
Giang Trần nói xong, hắn lật bàn tay lên, trong lòng bàn tay có mấy khối long tinh trong tay, hắn ném về phía bên trái, miệng nở nụ cười quỷ dị.
Đồng tử Đinh Đồng co rút lại, trong mắt bắn ra sự cuồng nhiệt vô tận.
Hiển nhiên hắn cũng nhận ra đây không ngờ lại là long tinh, tràn ngập khí tức chân long tinh khiết, cho dù là Đinh Đồng hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Ngươi... Ngươi thực sự có máu của chân long?
Đinh Đồng trầm giọng hỏi.
Giang Trần nhẹ nhàng cười, lại lấy ra một cái bình nhỏ:
- Ngươi không tin.
Mở cái bình nhỏ ra, khí huyết chân long cười đại lan tràn ra hư không, làm cho toàn thân Đinh Đồng không nhịn được co rút lại.
Trên mặt hắn lập tức hiện lên vẻ tham lam vô cùng, thì thào nói:
- Không ngờ là máu của chân long, tiểu tử, xem ra Đinh Đồng ta đã đánh giá thấp giá trị của ngươi. Ta giết ngươi chỉ vì hoàn thành nhắn nhủ của Tam sư huynh. Không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn như vậy a.
- Ha ha ha, xem ra lần này tới Vạn Tượng Cương Vực là may mắn của ta.
Đinh Đồng đắc ý cười to, trước khi tới Vạn Tượng Cương Vực, tuy rằng là tông môn cử đi, thế nhưng nói thật Đinh Đồng dù thế nào cũng không can tâm tình nguyện.
Ở lại Thiên Tông tu luyện, linh lực đầy đủ.
Đến Vạn Tượng Cương Vực này, Đinh Đồng thấy chẳng khác nào xung quân biên cảnh, đi tới man hoang là bao.
Chương 925 Ai là con mồi? 2
Cho nên hắn tới nơi này cũng chỉ là do lệnh của tông môn khó cãi, cũng không phải là hắn nguyện ý.
Thế nhưng mà nhìn thấy Giang Trần xuất ra long huyết, long tinh, Đinh Đồng thực sự mừng rỡ. Hắn tuyệt đối không ngờ trong một hạ vực tồi tàn như Vạn Tượng Cương Vực này lại có long huyết, long tinh, lại có vật nghịch thiên như vậy.
Phải biết rằng cho dù là ở Bát vực, máu tươi chân long nồng đậm như vậy cũng là một giọt khó cầu a. Về phần long tinh, tuy rằng không trân quý bằng long huyết, thế nhưng cũng là bảo vật cực kỳ trân quý.
Trong tay Giang Trần lại có mấy khối, nếm như thu tới tay, đây tuyệt đối là một số tài phú kinh người.
Mà chỗ tốt của Long huyết thì càng không cần phải nói.
Tiếng cười thu liễm, hai mắt Đinh Đồng nhìn về phía Giang Trần, mang theo vẻ châm chọc nồng đậm, hắn nói:
- Giang Trần, Đinh mỗ quả thực phải cảm tạ ngươi. Để cho chuyến đi này của ta không uổng phí. Nể mặt những vật này của ngươi, ta có thể để cho ngươi chết đỡ đau đớn hơn một chút.
- Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi tự mình ngoan ngoãn giao ra, hay là muốn ta động thủ?
Uy áp của cường giả Địa Thánh Cảnh quả thực có thể nói là khủng bố.
Đinh Đồng hiển nhiên có ý áp bách Giang Trần, thúc dục uy áp của Địa Thánh Cảnh, thân thể lăng không bay lên.
Đến cấp bậc Địa Thánh Cảnh đã có thể phi hành.
Thân thể Đinh Đồng lăng không, từ trên cao nhìn xuống dưới, giống như một thiên thần tới thế gian, vô cùng uy nghiêm, đem phạm vi mấy ngàn mét chung quanh Giang Trần bao phủ lại.
Mặc dù có thủ đoạn sưu hồn, thế nhưng mà Đinh Đồng cũng không hi vọng phải dùng loại thủ đoạn này.
Bởi vì sưu hồn cực kỳ hao phí thần thức, thứ hai nội dung sưu hồn được chưa hẳn đã hoàn chỉnh.
Cho nên hắn vô cùng ưa thích dùng uy áp uy hiếp Giang Trần, không tốn một chút khí lực nào ép cho Giang Trần ngoan ngoãn giao ra đan phương Vạn Thọ đan.
Theo Đinh Đồng thấy, Giang Trần này nếu như không muốn ăn đau khổ thì lựa chọn tốt nhất chính là chủ động phối hợp.
Đinh Đồng từ trên cao nhìn xuống, ở trước mặt Giang Trần hắn cảm giác được sự ưu việt mười phần, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
- Ta cho ngươi thời gian mười tức.
Thanh âm của Đinh Đồng mang theo cảm giác phán quyết, hiển nhiên hắn đã coi Giang Trần là một người chết.
Ngàn vạn uy áp giống như ngàn vạn ngọn núi không ngừng đè nén Giang Trần.
Đinh Đồng cảm thấy Giang Trần tuyệt đối không chống đỡ được mười tức, sau đó sẽ sụp đổ.
Nhưng mà sau một khắc, Đinh Đồng lại giật mình phát hiện ra, khóe miệng Giang Trần vẫn đang mỉm cười.
Nụ cười kia vẫn quỷ dị như vậy, dường như còn mang theo vẻ châm chọc.
- Ngươi còn cười được?
Ánh mắt Đinh Đồng lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy liệu có phải Giang Trần này đã bị dọa ngốc rồi hay không. Lúc này vẻ mặt hắn ta phải là hoảng sợ, lạnh run mới đúng chứ.
- Vì sao ta không thể cười? Lại nói, Đinh Đồng, ta cũng nên cảm tạ ngươi a.
- Cảm tạ ta?
Ánh mắt Đinh Đồng lạnh lẽo, không biết vì sao khi hắn nhìn thấy g t cười, cảm thấy rất là khó chịu. Hắn cảm thấy Giang Trần này không biết thân biết phận, có giác ngộ của một con mồi.
Giờ phút này Đinh Đồng thay đổi quyết định của mình, mặc kệ Giang Trần có ngoan ngoãn giao ra đan phương Vạn Thọ đan hay không. Hắn cũng không để cho Giang Trần chết một cách thống khoái.
Chỉ bằng nụ cười đáng chết này, Đinh Đồng quyết định phải chậm rãi hành hạ Giang Trần, để cho hắn ta chịu đau đớn chết đi sống lại.
- Cảm ơn ngươi nói cho ta biết vài trăm dặm chung quanh không có ai. Cũng cảm ơn ngươi để cho ta biết rõ còn có một kẻ ngu ngốc gọi là Ung Hành Vân âm thầm thương nhớ ta. Nếu không sau này ta đi tới Bát Vực, sau lưng bị người khác nhớ thương cũng không biết, chẳng phải sẽ vô cùng phiền phức sao?
Đinh Đồng sững sờ, lập tức cười ha hả nói:
- Về sau? Ngươi cảm thấy ngươi còn có về sau sao?
Giang Trần gật gật đầu nói:
- Ta nhất định có về sau đó, thế nhưng ngươi sẽ không.
Đồng tử Đinh Đồng kịch liệt co rúm lại, cười lạnh nói:
- Chỉ là một Nguyên Cảnh ngũ trọng, ngươi xác định mình không nói mơ đó chứ?
Giang Trần cũng không trả lời mà chỉ cười nhạt một tiếng:
- Ngươi nói cho ta biết, Tam sư huynh Ung Hành Vân của ngươi có tu vi gì, để ta xem hắn có tư cách để cho ta nhớ tên hắn hay không?
Không thể không nói lúc này Đinh Đồng cực kỳ sửng sốt.
Hắn hiện tại đang hoài nghi, đầu óc Giang Trần này có phải là đậu hũ hay không? Có phải sau khi gặp khốn cảnh sinh tử hoàn toàn mất đi lý trí, nói ra những lời ngu xuẩn như thế này hay không?
- Giả gây giả dại sao? Đinh mỗ thấy ngươi chết chắc rồi. Ngươi chỉ là con sâu cái kiến Nguyên Cảnh, cũng xứng hỏi tu vi của Tam sư huynh ta sao? Nhưng mà ngươi đã hỏi, cho con kiến như ngươi mở rộng tầm mắt cũng không sao. Tam sư huynh ta hiện tại đã là Thánh Cảnh đỉnh phong, bán bộ Hoàng cảnh. Đừng nói là con sâu cái kiến như ngươi, coi như là Đan Trì cung chủ của Đan Kiền Cung các ngươi đời này cũng đừng mơ đạt được cảnh giới như Tam sư huynh hiện tại.
Đinh Đồng cảm thấy dường như mình giải thích với con sâu cái kiến này nhiều như vậy là mất thân phận, sắc mặt hắn trầm xuống, nói:
- Giang Trần, xem ra rượu mời ngươi không muốn uống mà lại muốn uống rượu phạt rồi.
Giang Trần gật đầu nói:
- Bán bộ Hoàng cảnh, cũng có chút ý tứ. Nói như vậy nếu như Long Cư tuyết không chết, làm lô đỉnh của hắn, có thể trợ giúp hắn một bước phong Hoàng sao?
Đinh Đồng cười lạnh nói:
- Ngươi biết là tốt rồi.
Cơ hồ tất cả nỗi băn khoăn hiện tại của Giang Trần cũng đã rõ ràng, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Đinh Đồng, sai lầm lớn nhất của ngươi đời này không phải chính là trở thành đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông, mà là sau khi trở thành đệ tử Cửu Dương Thiên Tông lại chạy tới Vạn Tượng Cương Vực tham gia náo nhiệt. Lại còn dám chọc vào ta.
- Long huynh, dựa vào ngươi rồi.
Giang Trần nói xong cười nhạt một tiếng, thân ảnh đột nhiên lui lại.
Đinh Đồng còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt biến đổi.
Sau một khắc Đinh Đồng đột nhiên phát hiện ra khu vực quanh thân mình giống như bị từng đạo thiên la địa võng vây chung quanh.
Đồng thời trong hư không còn tràn ngập uy áp kinh người, giống như đột nhiên có một thiên thần hàng lâm vậy.
- Thứ quỷ dị gì vậy?
Đinh Đồng khẽ quát một tiếng, tuy rằng cảm thấy không ổn, thế nhưng dầu gì hắn cũng là Thánh Cảnh lục trọng, một khi gặp chuyện vẫn có thể trấn định.
Hắn vung tay lên, hai bàn tay giống như đại đao, muốn chém vỡ lao lung trong hư không, thuận thế trở ra vậy.
Cổ tay màu trắng chém về phía hư không.
Phanh Phanh.
Một tiếng vang cực lớn vang lên, cổ tay hắn đâm vào trên thiên la địa võng vô hình, từng đạo quang mang huyền ảo như ẩn như hiện trên hư không giống như từng khối lân giáp màu đen đan vào nhau, tràn ngập trong hư không, đem bốn phía hư không này phong tỏa.
Công kích của Đinh Đồng đánh vào bên trên chỉ phát ra từng đạo thanh âm chói tai, thế nhưng lại giống như chìm xuống đáy biển, căn bản không thể làm nên chuyện gì.
Hai mươi người tiến vào đầu tiên là top mười tổ trưởng lão, top mười tổ thiên tài. Đan Kiền Cung chiếm hai danh nghạch, trừ hai người của tổ trưởng lão ra, bốn người của tổ thiên tài cũng được liệt vào danh sách này.
Mộc Cao Kỳ lần đầu tiên tham gia loại thịnh hội như thế này, hiển nhiên vẫn còn có chút khẩn trương. Khi đi tới truyền tống trận giống như cây cầu kia, Mộc Cao Kỳ bình thường nói khá nhiều lúc này cũng im lặng một cách thần kỳ.
- Cao Kỳ, đừng khẩn trương.
Giang Trần khích lệ nói.
Mộc Cao Kỳ cố gắng nở nụ cười, nói:
- Trần ca, huynh phải cẩn thận. Truyền tống trận này sẽ đem chúng ta ném vào những nơi khác nhau. Nghe nói Huyễn Ba sơn lớn như biển. Căn bản không có giới hạn, không biết sau khi đi vào có thể gặp được Trần ca hay không.
Nếu như có thể gặp được Mộc Cao Kỳ đương nhiên tình nguyện đi cùng Giang Trần.
Giang Trần cười nói:
- Nếu như có thể gặp được tự nhiên là tốt. Cao Kỳ, nếu như có nguy hiểm, không nên cậy mạnh, nhanh chóng tìm truyền tống trận, chạy là thượng sách.
Đối với Mộc Cao Kỳ mà nói, tu vi của hắn trong đám người dự thi không thể nghi ngờ là tương đối thấp. Trong mười thiên tài sắp tiến vào, tu vi võ đạo của Mộc Cao Kỳ không thể nghi ngờ là xếp kế cuối.
Nếu như gặp phải người dễ nói chuyện thì tốt, nếu như gặp phải loại người giống như Vệ Khánh, Mộc Cao Kỳ có lẽ sẽ không may.
Nhưng mà cao tầng Đan Kiền Cung hiển nhiên cũng có ý bảo hộ Mộc Cao Kỳ và Giang Trần, trước khi xuất phát phân cho hai người mỗi người một lá Độn Không phù.
Độn Không phù này có thể lập tức độn ra ngoài hơn trăm dặm. Tuy rằng không tính là chạy được quá xa. Thế nhưng ít nhất có thể nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm trước.
Có khoảng cách một trăm dặm này thì có cơ hội lớn tìm được truyền tống trận, khi đó chỉ cần bóp nát ngọc giản là có thể rời khỏi.
- Chú ý, một khi trận pháp truyền tống trận khởi động, không thể vận dụng chân nguyên chống cự. Nếu không coi chừng bị trận pháp thôn phệ.
Một đạo thanh âm uy nghiêm mang theo ý tứ nhắc nhở vang lên bên tai mọi người.
Sau đó một tiếng ầm vang vang vọng.
Một đạo hào quang bảy màu tràn ngập hư không, đem hai mươi đạo thân ảnh này chụp lấy, hóa thành một đạo lưu quang rực rỡ biến mất trong hư không.
Giang Trần chỉ cảm thấy ngũ quan, thất khiếu có cảm giác hỗn độn, mông lung, giống như cả thân thể bỗng nhiên trở về trạng thái nguyên thủy. Nhìn không thấy, nghe không thấy, ngửi cũng không thấy...
Tất cả giống như trở về hỗn độn.
Cho dù là nhúc nhích tay chân dường như cũng có áp lực ngàn cân, giống như có vô số ngọn núi lớn đang đè nặng lên thân thể hắn, rất khó mà nhúc nhích được.
Loại cảm giác này kéo dài khoảng chừng một phút đồng hồ.
Trong lúc đó lại có một tiếng ầm ầm vang vọng.
Tiếp đó Giang Trần cảm thấy quang mang bảy màu trước mắt chậm rãi nhạt đi. Ngay sau đó thị giác của hắn khôi phục, thính giác khôi phục, thất khiếu khôi phục trạng thái thông linh.
- Ồ? Đã tiến vào Huyễn Ba sơn sao?
Giang Trần nhìn bốn phía một chút, nơi hắn đang đứng là giữa lưng chừng một sườn núi. Dốc núi này xanh tươi, bên cạnh sườn núi còn có một mảnh trúc màu tím.
Từ xa nhìn lại mảnh rừng trúc màu tím có một tầng sương mù nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác giống như tiên cảnh.
Giang Trần cảm nhận thảm cỏ mềm mại dưới chân, hít thở bầu không khí tươi mát vô cùng này. Hắn cảm thấy hơi này linh lực tràn đầy vô cùng, thậm chí vượt quá khu chí tôn của Đan Hà cốc.
Giang Trần vận dụng Thiên Mục thần đồng, nhìn bốn phía một chút, tạm thời không có cảm giác nguy cơ gì.
Ánh mắt đảo qua một vòng, vẫn đứng ở bên cạnh rừng trúc màu tím này.
- Thân trúc thon dài, cao ngất, linh lực đầy đủ, tiên vận mười phần. Nếu như mang về trồng ở khu Chí Tôn nhất định Hoàng Nhi cô nương sẽ thích.
Những cây trúc màu tím này tuy rằng linh lực đầy đủ, thế ở trong thế giới võ đạo nó chỉ là vật phong nhã. Ví dụ như có người dùng nó làm ống tiêu. Có người làm ống sáo, làm các loại nhạc khí.
Trúc cũng có thể dùng để chế tác binh khí, nhưng mà với tư cách là binh khí, sức chiến đấu của trúc cũng không có bao nhiêu.
Có thể nói, nó thực sự không phải là thứ sinh ra để chiến đấ, thậm chí còn không tính là linh dược.
Một phút đồng hồ sau, một gốc trúc tím trong rừng đã bị Giang Trần mang đi cả gốc.
Nếu như những người khác nhìn thấy hành động của Giang Trần như vậy chắc chắn sẽ cười nhạo Giang Trần. Cảm thấy đầu óc của hắn không bình thường. Rõ ràng là thứ đồ vật vô dụng, không ngờ lại phí thời gian vào những thứ này.
Sau khi đào lên gốc trúc tím này, Giang Trần cũng không ở lại nữa.
Thời gian quý giá, tổng cộng chỉ có thời gian hai mươi ngày, Giang Trần cũng không muốn tay không mà về.
Dùng thiên phú đan dược của Giang Trần, ở trong Huyễn Ba sơn hái linh dược quả thực là như cá gặp nước. Một ngày trôi qua, những khu vực hắn đi qua, phàm là linh dược ngoài Thánh cấp hoàn toàn không có cá lọt lưới.
Về phần dưới Thánh cấp, Giang Trần căn bản không để vào trong mắt.
Mặc dù linh dược Thánh cấp đối với Giang Trần hiện tại mà nói kỳ thực cũng không có lực hấp dẫn quá lớn. Dù sao linh dược Thánh cấp chỉ tương đương với võ giả Nguyên Cảnh.
Linh dược Chân thánh cấp mới tương đương với Thánh Cảnh.
Hiện tại tuy rằng Giang Trần mới là Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh phong, thế nhưng hắn tới cảnh giới này, những thứ hắn muốn sử dụng tự nhiên phải là đồ vật có đẳng cấp rất cao.
Linh dược Thánh cấp, nếu như không phải đặc biệt trân quý, quả thực không có bao nhiêu lực hấp dẫn với hắn.
Nhưng mà cũng không đồng nghĩa với việc những thứ này không có tác dụng.
Dù sao những người dưới tay hắn đều cần những tài nguyên như đám linh dược này. Dựa vào những linh dược, tài nguyên do Đan Kiền Cung cung cấp cuối cùng cũng không chống đỡ được bao lâu.
Ba ngày sau, khu vực trăm dặm chung quanh Giang Trần, phàm là nơi từng xuất hiện qua linh dược Thánh cấp đều bị Giang Trần càn quét không còn.
Giang Trần căn bản không cần tự mình động thủ, trực tiếp triệu hồi ra Phệ Kim thử nhất tộc. Lấy ra mấy ngàn đầu Phệ kim thử nhanh nhẹ, có lao công miễn phí, hắn ngu sao mà không dùng
Phệ Kim thử nhất tộc nhận được chỗ tốt của Giang Trần, đã sớm tôn Giang Trần làm chủ, lúc này tự nhiên sẽ không lười biếng.
Hơn nữa Giang Trần cũng từng nói qua, linh dược Thánh cấp tìm được một phần ba sẽ phân cho Phệ Kim thử nhất tộc. Về phần linh dược dưới Thánh cấp, chúng muốn hưởng dụng thế nào cũng được.
Bởi vì như thế sau ba ngày, số linh dược trong túi Giang Trần tuyệt đối vượt qua số lượng mà ba tới năm trăm người có thể hái được.
Nói là hắn ta càn quét cũng không có chút nào là quá phận.
Về phần Long Tiểu Huyền, loại linh dược cấp bậc này ngay cả mắt nó cũng lười mở ra lấy một lần. Hiển nhiên đối với Long Tiểu Huyền mà nói, nó và Giang Trần cùng đi tới đây chủ yếu là lịch lãm, tìm hiểu thế giới này. Về phần linh dược Thánh cấp, nó nào có đặt vào trong mắt.
Nhưng mà tuy rằng Long Tiểu Huyền là hậu duệ long tộc, nhưng mà lại vừa ra đời ở Mộc Linh Chi tuyền, làm cho nó đối với thế giới bên ngoài cũng có chút sợ hãi.
Chương 922 Huyễn Ba sơn 2
Bởi vì như vậy cho nên Giang Trần cũng ước thúc nó.
Nếu không một khi Long Tiểu Huyền chạy loạn khắp nơi trong Huyễn Ba sơn, khi đó không phải hù chết người ta sao?
Hù chết người là chuyện nhỏ, vạn nhất kinh động đám cự đầu kia. Hành tung của Long Tiểu Huyền lộ ra, chỉ sợ cả Vạn Tượng Cương Vực vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Tuy rằng Vạn Tượng Cương Vực không có ai có thể đối phó với Long Tiểu Huyền, nhưng mà những đại vực cường đại khác cường giả như mây, muốn đối phó với Long Tiểu Huyền quả thực vô cùng dễ dàng.
Tuy tiện ném tới một cường giả Hoàng cảnh cũng đủ để tạo thành uy hiếp với Giang Trần.
Dù sao Long Tiểu Huyền mới sinh ra được không có bao lâu. Không có sức chiến đấu cường hãn, kinh nghiệm chiến đấu cơ hồ là con số không.
Ba ngày sau, Giang Trần rời khỏi khu vực này.
Linh dược Thánh cấp tuy rằng hắn thu được rất nhiều. Thế nhưng hoàn toàn không thỏa mãn được khẩu vị của Giang Trần. Hắn đối với Huyễn Ba sơn này đã chờ mong từ lâu, thật vất vả mớ tiến vào được nơi này, cũng không phải vì muốn thu thập đám linh dược Thánh cấp này.
Sau khi Giang Trần rởi khỏi khu vực này được mấy thời thần, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong khu vực này.
- Ồ? Dựa vào ấn ký độc nhất vô nhị của ta, Giang Trần kia có lẽ dừng lại ở nơi này vô cùng lâu a.
Đinh Đồng chạy quanh bốn phía một vòng, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện ra, linh dược trong khu vực này không ngờ lại giống như hoàn toàn bị lật tung, không có một thứ gì lưu lại.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Mặc dù Đinh Đồng không có hứng thú lớn với linh dược, thế nhưng nhìn thấy một màn quỷ dị này khiến cho hắn lại có chút khó hiểu.
Nhìn khu vực này mà xem, quả tực giống như có một đội ngũ hơn ngàn người vừa mới đi qua, linh dược bị ngắt hết, những thứ còn lại cơ hồ là những thứ không tốt, đã bị vùi dập.
- Không đúng, Huyễn Ba sơn này chẳng lẽ có một đám nhân mã tới? Đám đầu tiên tới sáu mươi người. Cho dù ở cùng nhau hái mười ngày mười đêm cũng không có hái sạch như vậy a.
Đinh Đồng cực kỳ khó hiểu, nhưng mà lần này hắn đuổi theo Giang Trần, đối với linh dược cũng không có hứng thú.
Lúc trước khi tiến vào Huyễn Ba sơn này Đinh Đồng dùng ấn ký độc nhất vô nhị của sư môn, dùng thủ đoạn thần không biết quỷ không hay lưu lại một đạo ấn ký vô hình trên người Giang Trần.
Đây cũng là nguyên do tại sao hắn ở trong Huyễn Ba sơn to lớn có thể tìm được tới nơi này.
Đinh Đồng khác với Uông Hàn, Vệ Khánh.
Uông Hàn và Vệ Khánh thống hận Giang Trần chỉ biểu hiện ở bề ngoài. Mà Đinh Đồng này từ lần ước hẹn với Giang Trần khi trước đã đem phần sát ý này che dấu rất tốt.
Có thể nói mục tiêu hàng đầu của hắn khi tới nơi này không phải là hái linh dược mà là diệt sát Giang Trần.
Điều tra trong khu vực này một hồi, Đinh Đồng lại một lần nữa thi triển ấn ký trung tung độc nhất vô nhị của sư môn, lại lần nữa đuổi theo dấu vết của Giang Trần.
Trong lúc Giang Trần đang di chuyển đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền muộn. Từ khi tiến vào trong Huyễn Ba sơn, trong thức hải của hắn chung quy vẫn có một cảm giác không tốt lành chút nào.
Loại cảm giác này như ẩn như hiện, mới đầu hắn cảm thấy đây là nguy cơ từ trong Huyễn Ba sơn, làm cho trong lòng hắn xuất hiện sự cảnh giác.
Thế nhưng mà trải qua vài ngày, trong Huyễn Ba sơn tạm thời không xuất hiện thứ gì khiến cho hắn cảm giác được dấu hiệu của nguy cơ sinh tử.
Nhưng mà loại cảm giác phiền muộn trong lòng lại không ngừng tăng lên.
Giang Trần ý thức được nhất định là đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.
Loại cảm giác phiền muộn này tăng lên, Giang Trần lập tức dừng lại ở một nơi yên tĩnh. Sắp xếp đám Phệ Kim thử thành tai mắt ở trăm dặm chung quanh.
Bản thân Giang Trần đi vào một hạp cốc, dứt khoát ngồi xếp bằng xuống.
Hiện tại mạch suy nghĩ của hắn đang có chút rối loạn, chi bằng minh tường một chút, suy nghĩ một cách có lý trí một chút. Ít nhất phải làm rõ rốt cuộc cỗ cảm giác phiền muộn này tới từ nơi nào.
Nếu như không làm rõ ràng mà nói, cảm giác này sẽ quanh quẩn trong lòng hắn, làm cho hắn không còn tâm tư đi làm chuyện khác.
Hắn cũng không hy vọng, bản thân đang làm chuyện càn quét vô cùng vui sướng ở Huyễn Ba sơn, thế nhựng trong lòng lại lo lắng tới chuyện khác.
- Ta luyện Bàn Thạch chi tâm cùng Thất Khiếu thông linh, trực giác từ trước tới nay đều chưa từng sai. Loại cảm giác nguy cơ này tuyệt đối không phải là ảo giác mà ta cảm thấy. Đã không phải tới từ nội bộ Huyễn Ba sơn thì nhất định là tới từ khu vực bên ngoài. Rốt cuộc là ai?
Mạch suy nghĩ của Giang Trần cũng không thực sự rối loạn, hắn đem tất cả những người tiến vào Huyễn Ba sơn lần này phân tích qua một lần.
- Nếu nói hận thấu xương với ta, trong tổ thiên tài có ba người. Vệ Khánh, Uông Hàn và Đinh Đồng. Uông Hàn kia xếp thứ mười một, trong danh sách nhóm đầu tiên không có hắn ta. Còn lại Vệ Khánh, đối với ta mà nói tuy rằng thực lực võ đạo hơn mạnh hơn ta. Thế nhưng hiển nhiên không thể tạo thành uy hiếp gì với ta. Ở trước mặt ta mà dụng độc? Còn non một chút. Chẳng là Đinh Đồng kia?
Hình tượng Đinh Đồng hiện lên trong đầu Giang Trần, hắn lập tức cảm thấy người này vô cùng khả nghi.
Từ sau khi lần thứ nhất hắn ta xuất hiện, Giang Trần liền cảm thấy Đinh Đồng này hoàn toàn áp đảo những thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực, có một loại cảm giác ngay cả Giang Trần cũng không nhìn thấu.
Giang Trần cơ hồ có thể kết luận, Đinh Đồng này tuyệt đối không đơn giản là đệ tử Tam Tinh tông như vậy.
Người này vô luận là thực lực biểu hiện ra ngoài ở mặt nào, cho dù đã cố gắng che dấu thế nhưng cũng vẫn viễn siêu đám người cùng thế hệ trong Vạn Tượng Cương Vực.
Trong đầu Giang Trần nhớ tới đêm mà Đinh Đồng này gặp hắn.
Đinh Đồng kia từng khuyên hắn rời khỏi đan đấu Huyễn Ba sơn, khuyên hắn gia nhập Tam Tinh tông.
Loại chuyện quỷ dị này khiến cho Giang Trần càng thêm hoài nghi Đinh Đồng. Lúc này Giang Trần dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Đinh Đồng. Mà Đinh Đồng cũng đã từng nói qua, nếu như Giang Trần cố ý muốn đi vào Huyễn Ba sơn, Huyễn Ba sơn sẽ là nơi táng thân của Giang Trần hắn.
Nếu như những người khác uy hiếp Giang Trần, Giang Trần cũng không thèm ngó tới.
Nhưng mà Đinh Đồng này Giang Trần cũng biết kẻ này không đơn thuần chỉ mạnh miệng như vậy. Đinh Đồng này có lẽ chỉ xét thực lực võ đạo đơn thuần thì có khả năng tạo thành lực uy hiếp trí mạng với hắn.
Đương nhiên Đinh Đồng chỉ là một trong những đối tượng hoài nghi, tiến vào Huyễn Ba sơn không chỉ là mấy người kia, những người khác cũng có khả năng tạo thành uy hiếp với Giang Trần.
Ví dụ như những lão quái vật của tổ trưởng lão kia.
Mười người trong tổ trưởng lão, bất luận một người nào tuyệt đối đều có thực lực áp đảo Giang Trần hắn.
Giang Trần thân là quán quân của đan đấu Huyễn Ba sơn, còn có Vạn Thọ đan, cùng với tất cả những tài phú thu được từ đấu giá Vạn Thọ đan. Những tài phú kia đủ để những người khác động thủ với hắn.
Chương 923 Lai lịch của Đinh Đồng
Nhân tâm khó lường, không thể không đề phòng.
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện Giang Trần lo lắng nhất. Thứ hắn cảm thấy không thoải mái nhất chính là hắn có cảm giác bị người ta theo dõi.
Dường như cho dù mình đi tới đâu thì loại cảm giác nguy cơ này khó có thể cắt đứt.
Cũng tương đương với việc nơi phát ra sự uy hiếp này chưa từng có rời xa hắn, không có bị hắn bỏ lại.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ có khả năng hắn đã bị theo dõi.
Đến cùng đối phương dùng thủ đoạn nào theo dõi hắn?
Cẩm giác nghi hoặc này khiến cho Giang Trần vô cùng khó chịu, cho nên hắn quyết định không đi. So với việc đi tới đi lui còn không bằng ở nơi này dùng khỏe đối với mệt.
Ước chừng hai thời thần sau, những Phệ Kim thử giám thị ở vòng ngoài không ngừng thông qua các loại phương thức truyền đến báo động cho Giang Trần.
Giang Trần biết rõ đối thủ đã tìm tới tận cửa.
Hắn ngược lại cũng vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là ai? Là ai chấp nhất truy tung hắn lâu như vậy. Tiến vào Huyễn Ba sơn này không ngắt linh dược khắp nơi mà hết lần này tới lần khác lại cảm thấy hứng thú với hắn.
Trong đầu nghĩ tới đó, một đạo thân ảnh tràn ngập khí phách đã đi tới.
Đinh Đồng.
Giang Trần nhìn thân ảnh người nọ, Thiên Mục thần đồng đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang.
Hiển nhiên thần thức của Đinh Đồng cũng cường đại dị thường, nhanh chóng tập trung vào vị trí của Giang Trần.
Bốn mắt chạm nhau.
Sưu.
Không ngờ điện mang bắn tứ phía trong hư không, đồng thuật của hai người đã giao chiến trên hư không.
Luận đồng thuật, Giang Trần không thua bởi Đinh Đồng một chút nào.
- Ồ?
Trong mắt Đinh Đồng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cười rộ lên:
- Không thể tưởng tượng được tiểu súc sinh như ngươi cũng có đồng thuật mạnh như vậy.
Nhìn thấy Giang Trần chỉ cười lạnh không nói, trên mặt không ngờ lại không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Đinh Đồng có chút sững sờ, dường như nhớ tới cái gì đó, cười càng lớn hơn trước đó.
- Tiểu tử, ta nên bội phục dũng khí của ngươi hay là cảm thấy ngươi não tàn đây? Trên mặt ngươi dường như không có vẻ gì là sợ hãi a. Hẳn ngươi đã quên cảnh cáo của Đinh mỗ đối với ngươi lúc trước a.
Ngữ khí của Đinh Đồng rất không thoải mái, hắn đuổi theo Giang Trần, coi Giang Trần là con mồi. Con mồi khi đứng trước mặt thợ săn nên nơm nớp lo sợ, lạnh run mới phải.
Thế nhưng Giang Trần này thì ngược lại, còn cười lạnh, khiến cho Đinh Đồng cảm thấy không vừa mắt chút nào.
- Sợ hãi? Ngươi nghĩ đơn giản thế sao? Ngươi có tư cách gì khiến cho ta sợ hãi cơ chứ?
Giang Trần dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn qua Đinh Đồng rồi nói.
Đinh Đồng cũng không giận dữ mà chỉ cười lạnh nói:
- Mồm miệng khá lắm, chỉ là cũng không cứu được ngươi. Ra vẻ trấn định cũng không cứu được ngươi. Giang Trần, mặc kệ ngươi đang giả vờ tỉnh táo cũng được, hay là không quan tâm cũng được. Hiện tại ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, Huyễn Ba sơn này ngươi đừng mong rời khỏi đây.
Giang Trần biến sắc:
- Đinh Đồng, ngươi muốn thế nào?
Đinh Đồng nhìn thấy sắc mặt Giang Trần rốt cuộc cũng biến đổi, cảm giác thoải mái trong lòng tăng đột biến, cười lạnh nói:
- Sao nào? Hiện tại biết sợ rồi sao? Quán quân đan đấu Huyễn Ba sơn? Rất phong quang đúng không? Đáng tiếc a, đó cũng là thời gian huy hoàng nhất trong sinh mạng của ngươi, cũng là thời gian cuối cùng.
Giang Trần đột nhiên biến sắc nói:
- Chỉ bởi vì ta cướp đoạt ngôi vị quán quân của ngươi?
Đinh Đồng nở nụ cười khinh thường nói:
- Quán quân? Chỉ là quán quân trong Vạn Tượng Cương Vực, ta còn không đặt vào mắt.
- Hừ, nếu không phải tranh giành quán quân, chúng ta không oán không cừu, ngươi có lý do gì động thủ với ta?
Giang Trần trầm giọng nói.
- Ha ha ha, không oán không cừu sao?
Đinh Đồng vỗ tay cười to, nói:
- Ta đã nói rồi, chúng ta quả thực không oán không cừu. Thế nhưng mà ta nhìn thấy ngươi không vừa mắt, cho nên muốn giết ngươi. Ngươi có thể làm gì được ta cơ chứ.
- Không vừa mắt? Đây đâu phải là lý do. Đinh Đồng sư huynh, có phải huynh vừa ý Nguyên linh thạch của ta hay không? Những thứ này ta cũng có thể đưa cho ngươi.
Đinh Đồng nhìn thấy Giang Trần cầu xin tha mạng, hắn đắc ý cười lớn:
- Ngươi quả thực rất gây thơ. Đúng vậy Nguyên linh thạch của ngươi, tất cả thứ tốt trong nhẫn trữ vật của ngươi ta đều lấy đi. Nhưng mà sau đó ta vẫn sẽ giết ngươi.
Sắc mặt Giang Trần trắng bệch, khàn giọng nói:
- Đinh Đồng sư huynh, có chuyện gì mà không thể thương lượng cơ chứ. Lúc trước ngươi bảo ta rời khỏi đan đấu Huyễn Ba sơn, ta đã cự tuyệt. Thế nhưng ngươi đã nói ngươi không quan tâm tới ngôi vị quán quân. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta đem linh thạch cho ngươi. Đúng rồi, ta còn một khỏa Vạn Thọ đan cũng có thể đưa cho ngươi. Thậm chí ngươi muốn đan phương Vạn Thọ đan ta cũng có thể đưa nó cho ngươi.
- Đan phương Vạn Thọ đan?
Ngữ khí của Đinh Đồng trầm xuống, thứ này cũng là đồ tốt a.
Linh thạch cái gì đó, bởi vì có hơn ngàn vạn cho nên Đinh Đồng mới có chút hứng thú. Nếu nói những vật khác, Đinh Đồng quả thực không có đặt vào trong mắt.
Nhưng mà đan phương Vạn Thọ đan thì lại khác.
Đinh Đồng biết rõ, nếu như hắn thu được đan phương nghịch thiên này, tuyệt đối là một kỳ ngộ lớn. Đừng nói là hắn, người cường đại hơn gấp mười hắn cũng không có cách nào cự tuyệt đan phương Vạn Thọ đan.
- Ngươi có đan phương Vạn Thọ đan.
Giang Trần vội nói:
- Không có đan phương thì làm sao ta có thể luyện chế ra Vạn Thọ đan? Đinh Đồng sư huynh, chỉ cần huynh tha cho ta một mạng ta nguyện ý dâng ra Vạn Thọ đan. Ngươi không biết luyện ta sẽ dạy ngươi. Ngươi muốn ta đầu nhập vào Tam Tinh tông, ta vừa đi ra ngoài sẽ lập tức tuyên bố gia nhập Tam Tinh tông. Dù sao ta cũng không nợ Đan Kiền Cung cái gì.
Đinh Đồng nhếch miệng lên nở nụ cười khinh thường, nói:
- Tam Tinh tông sao?
- Giang Trần, nể mặt ngươi có đan phương Vạn Thọ đan, Đinh mỗ có thể khiến cho ngươi chết không đau đớn. Sau khi đi ra ngoài ta cũng không làm khó dễ thủ hạ của ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi không thành thành thật thật giao ra đan phương Vạn Thọ đan. Một khi ta vận dụng thần hồn tìm kiếm, tư vị này cũng không dễ chịu nha.
- Thần hồn tìm kiếm?
Sắc mặt Giang Trần đại biến, nói:
- Tam Tinh tông lại có pháp môn ác độc này sao?
- Tam Tinh tông?
Đinh Đồng cười ha hả, đột nhiên thúc dục khí thế cường đại trên người ra, không ngờ lại là cường giả Địa Thánh Cảnh.
- Ngươi...
Sắc mặt Giang Trần xám ngoét, liền lùi lại một bước, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ:
- Ngươi là cường giả Thánh Cảnh?
Tu vi Đinh Đồng này không ngờ lại không thua Đan Trì cung chủ. Tuy rằng những biểu hiện trước đó của Giang Trần đều là giả dối, thế nhưng nhìn thấy thực lực chân chính của Đinh Đồng này, Giang Trần vẫn còn có chút giật mình.
Sở dĩ Giang Trần giả bộ như vậy, cố ý ra vẻ yếu thế là muốn moi ra lai lịch của Đinh Đồng. Hiện tại nhìn thấy Đinh Đồng có loại khí thế này, hắn hoàn toàn có thể xác nhận Đinh Đồng này không phải là đệ tử Tam Tinh tông.
Chương 924 Ai là con mồi? 1
- Ngươi... Ngươi không phải là đệ tử Tam Tinh tông.
Giang Trần lắp bắp nói.
- Ngươi coi như cũng thông minh, Tam Tinh tông thì tính cái rắm gì? Một đám phế vật. Thiên Tông bố cục nhiều năm như vậy, không ngờ tới bây giờ quân cờ này lại không tạo ra được một chút sóng gió gì.
- Thiên Tông? Ngươi là người của Cửu Dương Thiên Tông?
Giang Trần như bừng tỉnh.
Đinh Đồng nở nụ cười khinh miệt, hiển nhiên một người sắp chết nói ra thân phận của hắn, tự nhiên hắn không cần phải để ý.
- Giao ra đan phương Vạn Thọ đan, ta sẽ cho ngươi được toàn thây.
Sắc mặt Giang Trần sầu não:
- Hóa ra, ngươi là người của Cửu Dương Thiên Tông. Nói như vậy Tam Tinh tông đã sắp đầu nhập vào Cửu Dương Thiên Tông?
Nhớ tới trước lúc kết minh, Chúc tông chủ của Tam Tinh tông đề nghị Đan Kiền Cung đấu với sứ giả Cửu Dương Thiên Tông. Nếu như Giang Trần vẫn không rõ Tam Tinh tông là nội ứng của Cửu Dương Thiên Tông vậy thì hắn là người ngu rồi.
Ngươi đã hiểu ra, cũng biết là Cửu Dương Thiên Tông, cho nên tội không thể tha.
- Bởi vì ta giết Truy Dương lão quái?
- Truy Dương là cái rắm gì? Ngươi giết Long Cư Tuyết, đó là Tiên Thiên Thanh Loan chi thể, đó là lô đỉnh đặt trước của Tam sư huynh Ung Hành Vân, thập đại trân truyền của Cửu Dương Thiên Tông. Tam sư huynh tu luyện Long Phượng lưỡng nghi kiếm, còn kém một bước này. Ngươi giết Long Cư tuyết, chẳng khác nào là chặt đứt con đường võ đạo của Tam sư huynh. Ngươi nói xem, trên trời dưới đất ai có thể cứu ngươi? Ai dám cứu ngươi?
Đinh Đồng dùng ánh mắt giống như nhìn người chết nhì nqua Giang Trần. Mặt nở nụ cười lạnh lẽo.
- Nói như vậy ngươi hứa hẹn tiền đồ gấp mười lần khi còn ở Đan Kiền Cung cũng chỉ là nói hàm hồ?
Đinh Đồng cười ha hả nói:
- Cuối cùng ngươi cũng không ngu xuẩn. Ta dụ dỗ ngươi như vậy chỉ là muốn dùng binh không tốn một chút máu, đem ngươi mang về Thiên Tông, giao cho Tam sư huynh xử lý ngươi. Giang Trần, nếu như ngươi thúc thủ thì có thể sống lâu thêm một đoạn thời gian nữa.
- Giang Trần, nể mặt đan phương Vạn Thọ đan, ngươi còn có gì không hiểu hay không? Đinh mỗ có thể phá lệ giải đáp cho ngươi, cho ngươi chết cũng làm một con quỷ minh bạch.
Hiển nhiên Giang Trần đã coi như Giang Trần là một kẻ đã chết.
- Ngươi cố ý từ Cửu Dương Thiên Tông tới Vạn Tượng Cương Vực giết ta?
Giang Trần bỗng nhiên hỏi.
- Ngươi quá đề cao chính mình rồi. Tới giết ngươi. Mặt mũi ngươi lớn như vậy sao? Đừng nhìn ngươi có thể nhảy nhót trong Vạn Tượng Cương Vực, ở trong mắt thiên tài Thiên Tông chúng ta ngươi cũng chỉ là một con gián nhỏ mà thôi. Đinh Đồng ta phụng mệnh tới Tam Tinh tông trợ giúp Tam Tinh tông bố cục. Về phần ngươi chỉ bất quá là thuận đường mà thôi.
Thiên tài Thiên Tông, mỗi một người đều ngạo khí bức nhân.
Đinh Đồng này tới từ Cửu Dương Thiên Tông của Bát Vực, đừng nói là Giang Trần, coi như là Chúc tông chủ của Tam Tinh tông hắn cũng không coi ra gì.
Tuy rằng tu vi của Chúc tông chủ so với Đinh Đồng hắn lợi hại hơn một chút, nhưng mà tuổi tác của Đinh Đồng còn chưa bằng một phần mười của Chúc tong chủ. Dùng thiên phú và tu vi của hắn, tự nhiên sẽ không đặt một tông chủ Hạ vực vào trong mắt.
Mà Giang Trần tuy rằng có thiên phú đan đạo kinh người, nhưng mà Đinh Đồng dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống dưới Vạn Tượng Cương Vực, tự nhiên cũng không quá để ý tới Giang Trần.
Ở Bát vực Đan Vương đi khắp nơi trên đường, đan đạo đại sư nhiều như cẩu.
Hắn há sẽ để ý tới loại thiên tài trong Tông môn tứ phẩm tới Đan Vương cũng không có như Đan Kiền Cung.
Lại nói dưới Cửu Dương Thiên Tông bọn họ cũng có Cửu phủ, hơn ba ngàn phân đà. Cho dù Cửu Dương Thiên Tông không dùng đan đạo lập tông, nhưng nếu như Thiên tông muốn, nuôi Đan Vương ít nhất cũng có hơn mười.
Chỉ là một thiên tài đan đạo của Đan Kiền Cung, Đinh Đồng nào cần phải để ý.
Nếu như không phải Vạn Thọ đan quá mức nghịch thiên, nếu như Đinh Đồng không tận mắt nhìn thấy, căn bản hắn cũng không đặt vào trong mắt.
- Nói như vậy tâm chiếm đoạt Vạn Tượng Cương Vực của Cửu Dương Thiên Tông các ngươi đã sớm có từ trước?
Giang Trần lại hỏi một vấn đề:
- Tam Tinh tông này có lẽ đã tồn tại rất nhiều năm ở trong Vạn Tượng Cương Vực a.
- Hừ, loại tiểu nhân vật như ngươi hỏi vấn đề này không cảm thấy rất nực cười sao? Bản thân khó bảo toàn, còn quan tâm tới Vạn Tượng Cương Vực, nực cười.
Đinh Đồng nhìn qua ánh mắt của Giang Trần, giống như nhìn một kẻ ngu ngốc vậy:
- Tam Tinh tông nếu như không có Cửu Dương Thiên Tông chúng ta chống đỡ, chỉ là một tông môn ngũ phẩm làm sao có thể dễ dàng tấn chức tông môn tứ phẩm như vậy.
Nói xong Đinh Đồng không kiên nhẫn nữa mà khoát tay nói:
- Nói nhảm, đừng hỏi nhiều nữa. Nếu như ngươi muốn mượn cơ hội này kéo dài thời gian. Ta khuyên ngươi bỏ cái suy nghĩ này đi. Vài trăm dặm chung quanh căn bản không có người khác. Cho dù có người khác tới cũng không cứu được ngươi.
- Giang Trần, ngươi nhanh giao ra đan phương Vạn Thọ đan. Sau đó ngoan ngoãn nhận lấy cái chết. Hay là muốn ta tự mình động thủ? Tìm kiếm trong thần hồn của ngươi?
Sắc mặt Đinh Đồng trầm xuống, hiển nhiên kiên nhẫn của hắn có hạn, sát ý tuôn ra.
Giang Trần bỗng nhiên nhếch miệng cười nói:
- Ngươi có khẩu vị nhỏ như vậy sao? Chỉ là đan phương Vạn Thọ đan đã đuổi ngươi đi được. Ta còn có đan phương Tùng Hạc đan, có thể kéo dài năm trăm năm thọ nguyên cho cường giả Hoàng cảnh. Ngươi muốn không? Ta còn có một tòa Nguyên Từ kim sơn, kim nguyên chi lực cuồn cuộn không dứt, ngươi muốn không? Ta còn có Băng Hỏa yêu liên cấp bậc CHư Thiên, dị chủng thiên địa, ngươi có muốn không? Đúng rồi, còn có một chút máu của chân long, một đôi long tinh, chẳng lẽ những thứ này ngươi đều không có hứng thú?
Giang Trần nói xong, hắn lật bàn tay lên, trong lòng bàn tay có mấy khối long tinh trong tay, hắn ném về phía bên trái, miệng nở nụ cười quỷ dị.
Đồng tử Đinh Đồng co rút lại, trong mắt bắn ra sự cuồng nhiệt vô tận.
Hiển nhiên hắn cũng nhận ra đây không ngờ lại là long tinh, tràn ngập khí tức chân long tinh khiết, cho dù là Đinh Đồng hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Ngươi... Ngươi thực sự có máu của chân long?
Đinh Đồng trầm giọng hỏi.
Giang Trần nhẹ nhàng cười, lại lấy ra một cái bình nhỏ:
- Ngươi không tin.
Mở cái bình nhỏ ra, khí huyết chân long cười đại lan tràn ra hư không, làm cho toàn thân Đinh Đồng không nhịn được co rút lại.
Trên mặt hắn lập tức hiện lên vẻ tham lam vô cùng, thì thào nói:
- Không ngờ là máu của chân long, tiểu tử, xem ra Đinh Đồng ta đã đánh giá thấp giá trị của ngươi. Ta giết ngươi chỉ vì hoàn thành nhắn nhủ của Tam sư huynh. Không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn như vậy a.
- Ha ha ha, xem ra lần này tới Vạn Tượng Cương Vực là may mắn của ta.
Đinh Đồng đắc ý cười to, trước khi tới Vạn Tượng Cương Vực, tuy rằng là tông môn cử đi, thế nhưng nói thật Đinh Đồng dù thế nào cũng không can tâm tình nguyện.
Ở lại Thiên Tông tu luyện, linh lực đầy đủ.
Đến Vạn Tượng Cương Vực này, Đinh Đồng thấy chẳng khác nào xung quân biên cảnh, đi tới man hoang là bao.
Chương 925 Ai là con mồi? 2
Cho nên hắn tới nơi này cũng chỉ là do lệnh của tông môn khó cãi, cũng không phải là hắn nguyện ý.
Thế nhưng mà nhìn thấy Giang Trần xuất ra long huyết, long tinh, Đinh Đồng thực sự mừng rỡ. Hắn tuyệt đối không ngờ trong một hạ vực tồi tàn như Vạn Tượng Cương Vực này lại có long huyết, long tinh, lại có vật nghịch thiên như vậy.
Phải biết rằng cho dù là ở Bát vực, máu tươi chân long nồng đậm như vậy cũng là một giọt khó cầu a. Về phần long tinh, tuy rằng không trân quý bằng long huyết, thế nhưng cũng là bảo vật cực kỳ trân quý.
Trong tay Giang Trần lại có mấy khối, nếm như thu tới tay, đây tuyệt đối là một số tài phú kinh người.
Mà chỗ tốt của Long huyết thì càng không cần phải nói.
Tiếng cười thu liễm, hai mắt Đinh Đồng nhìn về phía Giang Trần, mang theo vẻ châm chọc nồng đậm, hắn nói:
- Giang Trần, Đinh mỗ quả thực phải cảm tạ ngươi. Để cho chuyến đi này của ta không uổng phí. Nể mặt những vật này của ngươi, ta có thể để cho ngươi chết đỡ đau đớn hơn một chút.
- Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi tự mình ngoan ngoãn giao ra, hay là muốn ta động thủ?
Uy áp của cường giả Địa Thánh Cảnh quả thực có thể nói là khủng bố.
Đinh Đồng hiển nhiên có ý áp bách Giang Trần, thúc dục uy áp của Địa Thánh Cảnh, thân thể lăng không bay lên.
Đến cấp bậc Địa Thánh Cảnh đã có thể phi hành.
Thân thể Đinh Đồng lăng không, từ trên cao nhìn xuống dưới, giống như một thiên thần tới thế gian, vô cùng uy nghiêm, đem phạm vi mấy ngàn mét chung quanh Giang Trần bao phủ lại.
Mặc dù có thủ đoạn sưu hồn, thế nhưng mà Đinh Đồng cũng không hi vọng phải dùng loại thủ đoạn này.
Bởi vì sưu hồn cực kỳ hao phí thần thức, thứ hai nội dung sưu hồn được chưa hẳn đã hoàn chỉnh.
Cho nên hắn vô cùng ưa thích dùng uy áp uy hiếp Giang Trần, không tốn một chút khí lực nào ép cho Giang Trần ngoan ngoãn giao ra đan phương Vạn Thọ đan.
Theo Đinh Đồng thấy, Giang Trần này nếu như không muốn ăn đau khổ thì lựa chọn tốt nhất chính là chủ động phối hợp.
Đinh Đồng từ trên cao nhìn xuống, ở trước mặt Giang Trần hắn cảm giác được sự ưu việt mười phần, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
- Ta cho ngươi thời gian mười tức.
Thanh âm của Đinh Đồng mang theo cảm giác phán quyết, hiển nhiên hắn đã coi Giang Trần là một người chết.
Ngàn vạn uy áp giống như ngàn vạn ngọn núi không ngừng đè nén Giang Trần.
Đinh Đồng cảm thấy Giang Trần tuyệt đối không chống đỡ được mười tức, sau đó sẽ sụp đổ.
Nhưng mà sau một khắc, Đinh Đồng lại giật mình phát hiện ra, khóe miệng Giang Trần vẫn đang mỉm cười.
Nụ cười kia vẫn quỷ dị như vậy, dường như còn mang theo vẻ châm chọc.
- Ngươi còn cười được?
Ánh mắt Đinh Đồng lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy liệu có phải Giang Trần này đã bị dọa ngốc rồi hay không. Lúc này vẻ mặt hắn ta phải là hoảng sợ, lạnh run mới đúng chứ.
- Vì sao ta không thể cười? Lại nói, Đinh Đồng, ta cũng nên cảm tạ ngươi a.
- Cảm tạ ta?
Ánh mắt Đinh Đồng lạnh lẽo, không biết vì sao khi hắn nhìn thấy g t cười, cảm thấy rất là khó chịu. Hắn cảm thấy Giang Trần này không biết thân biết phận, có giác ngộ của một con mồi.
Giờ phút này Đinh Đồng thay đổi quyết định của mình, mặc kệ Giang Trần có ngoan ngoãn giao ra đan phương Vạn Thọ đan hay không. Hắn cũng không để cho Giang Trần chết một cách thống khoái.
Chỉ bằng nụ cười đáng chết này, Đinh Đồng quyết định phải chậm rãi hành hạ Giang Trần, để cho hắn ta chịu đau đớn chết đi sống lại.
- Cảm ơn ngươi nói cho ta biết vài trăm dặm chung quanh không có ai. Cũng cảm ơn ngươi để cho ta biết rõ còn có một kẻ ngu ngốc gọi là Ung Hành Vân âm thầm thương nhớ ta. Nếu không sau này ta đi tới Bát Vực, sau lưng bị người khác nhớ thương cũng không biết, chẳng phải sẽ vô cùng phiền phức sao?
Đinh Đồng sững sờ, lập tức cười ha hả nói:
- Về sau? Ngươi cảm thấy ngươi còn có về sau sao?
Giang Trần gật gật đầu nói:
- Ta nhất định có về sau đó, thế nhưng ngươi sẽ không.
Đồng tử Đinh Đồng kịch liệt co rúm lại, cười lạnh nói:
- Chỉ là một Nguyên Cảnh ngũ trọng, ngươi xác định mình không nói mơ đó chứ?
Giang Trần cũng không trả lời mà chỉ cười nhạt một tiếng:
- Ngươi nói cho ta biết, Tam sư huynh Ung Hành Vân của ngươi có tu vi gì, để ta xem hắn có tư cách để cho ta nhớ tên hắn hay không?
Không thể không nói lúc này Đinh Đồng cực kỳ sửng sốt.
Hắn hiện tại đang hoài nghi, đầu óc Giang Trần này có phải là đậu hũ hay không? Có phải sau khi gặp khốn cảnh sinh tử hoàn toàn mất đi lý trí, nói ra những lời ngu xuẩn như thế này hay không?
- Giả gây giả dại sao? Đinh mỗ thấy ngươi chết chắc rồi. Ngươi chỉ là con sâu cái kiến Nguyên Cảnh, cũng xứng hỏi tu vi của Tam sư huynh ta sao? Nhưng mà ngươi đã hỏi, cho con kiến như ngươi mở rộng tầm mắt cũng không sao. Tam sư huynh ta hiện tại đã là Thánh Cảnh đỉnh phong, bán bộ Hoàng cảnh. Đừng nói là con sâu cái kiến như ngươi, coi như là Đan Trì cung chủ của Đan Kiền Cung các ngươi đời này cũng đừng mơ đạt được cảnh giới như Tam sư huynh hiện tại.
Đinh Đồng cảm thấy dường như mình giải thích với con sâu cái kiến này nhiều như vậy là mất thân phận, sắc mặt hắn trầm xuống, nói:
- Giang Trần, xem ra rượu mời ngươi không muốn uống mà lại muốn uống rượu phạt rồi.
Giang Trần gật đầu nói:
- Bán bộ Hoàng cảnh, cũng có chút ý tứ. Nói như vậy nếu như Long Cư tuyết không chết, làm lô đỉnh của hắn, có thể trợ giúp hắn một bước phong Hoàng sao?
Đinh Đồng cười lạnh nói:
- Ngươi biết là tốt rồi.
Cơ hồ tất cả nỗi băn khoăn hiện tại của Giang Trần cũng đã rõ ràng, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Đinh Đồng, sai lầm lớn nhất của ngươi đời này không phải chính là trở thành đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông, mà là sau khi trở thành đệ tử Cửu Dương Thiên Tông lại chạy tới Vạn Tượng Cương Vực tham gia náo nhiệt. Lại còn dám chọc vào ta.
- Long huynh, dựa vào ngươi rồi.
Giang Trần nói xong cười nhạt một tiếng, thân ảnh đột nhiên lui lại.
Đinh Đồng còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt biến đổi.
Sau một khắc Đinh Đồng đột nhiên phát hiện ra khu vực quanh thân mình giống như bị từng đạo thiên la địa võng vây chung quanh.
Đồng thời trong hư không còn tràn ngập uy áp kinh người, giống như đột nhiên có một thiên thần hàng lâm vậy.
- Thứ quỷ dị gì vậy?
Đinh Đồng khẽ quát một tiếng, tuy rằng cảm thấy không ổn, thế nhưng dầu gì hắn cũng là Thánh Cảnh lục trọng, một khi gặp chuyện vẫn có thể trấn định.
Hắn vung tay lên, hai bàn tay giống như đại đao, muốn chém vỡ lao lung trong hư không, thuận thế trở ra vậy.
Cổ tay màu trắng chém về phía hư không.
Phanh Phanh.
Một tiếng vang cực lớn vang lên, cổ tay hắn đâm vào trên thiên la địa võng vô hình, từng đạo quang mang huyền ảo như ẩn như hiện trên hư không giống như từng khối lân giáp màu đen đan vào nhau, tràn ngập trong hư không, đem bốn phía hư không này phong tỏa.
Công kích của Đinh Đồng đánh vào bên trên chỉ phát ra từng đạo thanh âm chói tai, thế nhưng lại giống như chìm xuống đáy biển, căn bản không thể làm nên chuyện gì.
Bình luận facebook