• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Sát Thần Chí Tôn

  • Chương 911-915

Chương 911 Đan vương, đan đế 2

Trước đó bọn họ còn có chút lo lắng trong quá trình luyện chế Giang Trần bị những cự đầu kia nhìn thấy rõ, sau đó nhớ kỹ quá trình luyện chế.

Hiện tại xem ra là bọn họ lo xa rồi.

- Vân Niết trưởng lão, khỏa đan dược này ngươi cảm thấy có thể luyện chế ra được không?

Đan Trì cung chủ hỏi.

Vân Niết trưởng lão suy nghĩ một lát nói:

- Có đan phương kỹ càng như vậy, ta muốn luyện chế có lẽ nắm chắc được sáu bảy thành. Chỉ là hao tổn nhiều một ít. Những người kia đã xem qua một lần, đừng nói là Giang Trần dùng thủ thuật che mắt, cho dù để cho bọn chúng cẩn thận quan sát một lần cũng chưa chắc đã học được gì.

Một loại đan dược, trừ nguyên vật liệu ra còn các loại thủ pháp, các loại bí quyết, các loại thủ quyết che dấu, còn có việc nắm giữ hỏa hầu, đều có yêu cầu tinh tế, khắt khe.

Bất luận một chi tiết, một công đoạn nào xảy ra vấn đề cũng có thể khiến cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Mà đan phương này của Giang Trần lại đem toàn bộ quá trình, những lưu ý ghi chép ra rõ ràng. Chuyện này đối với Vân Niết trưởng lão mà nói, không thể nghi ngờ giúp hắn đi một con đường tắt nhanh hơn.

Vân Niết trưởng lão càng nhìn đan phương này càng cảm thấy tâm tình kích động, hận không thể lập tức khai lò, thử cảm giác cho đã nghiền.

Liên tiếp xem bảy tám lần, Vân Niết trưởng lão mới thở dài nói:

- Giang Trần, dùng tài hoa đan đạo của ngươi, trên thực tế Đan Kiền Cung chúng ta trừ tài nguyên có thể trợ giúp ngươi một hai ra, kỹ thuật đã không còn bất kỳ trợ giúp nào với ngươi được nữa. Tài hoa đan đạ ocura ngươi cho dù là tiến vào Bát vực cũng nhất định trở thành một ngôi sao sáng. Tương lai nhất định sẽ được người ta phong làm Đan VƯơng, thậm chí còn là...

Nói tới đây Vân Niết trưởng lão thậm chí còn không dám nói tiếp.

Đan Trì cung chủ cười ha hả nói:

- Vân Niết trưởng lão, ngươi cẩn thận vậy làm gì? Ở đây không có người ngoài. Chúng ta đóng cửa mèo khen mèo dài đuôi, ngươi ngại như vậy làm cái gì? Để cho ta nói tiếp đi. Giang Trần, Vân Niết trưởng lão đối với ngươi có kỳ vọng không nhỏ. Chuyện được phong làm Đan Vương đối với ngươi không có một chút lo lắng nào. Chỉ là cảnh giới Đan Đế trong truyền thuyết hẳn là cực hạn của mỗi người.

Đan Vương? Đan Đế?

Giang Trần đối với mấy danh hiệu này quả thực không quá rõ ràng.

Kiếp trước hắn ở trong vị diện Chư Thiên, thế nhưng hắn lại biết danh hiệu, định nghĩa về đan sư của mỗi vị diện lại khác nhau.

Giang Trần suy đoán Đan Vương và Đan Đế hẳn là hai cách gọi về đao đạo mạnh nhất trên Thần Uyên đại lục.

Nhìn thấy Giang Trần có chút khó hiểu, Vân Niết trưởng lão giải thích:

- Đan Vương và Đan Đế đều là danh hiệu của giới đan dược. Trong giới đan dược chúng ta, đan sư bình thường được phân từ nhất cấp tới cửu cấp. Ngoài cửu cấp mới có thể nhận được danh hiệu đan đạo đại sư. Đan đạo đại sư cũng được chia làm chín cấp. Sau đan đạo đại sư cửu cấp mới có tư cách tham dự khảo thí Đan Vương. Thông qua khảo thí mới có thể lấy được danh hiệu Đan Vương.

- Khảo thí Đan Vương?

Giang Trần ở trong Vạn Tượng Cương Vực còn chưa từng nghe nói qua khảo thí Đan Vương gì đó.

Vân Niết trưởng lão có chút xấu hổ:

- Ngươi chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường, bởi vì Vạn Tượng Cương Vực hiện tại, bất luận một tông môn nào cũng không có tư cách tiến hành khảo thí Đan Vương.

- Lại còn phải có tư cách sao?

Giang Trần buồn bực.

- Ít nhất phải là tông môn tam phẩm, còn phải là tông môn Tam phẩm dùng đan đạo lập tông mới có tư cách khảo thí Đan Vương. Hơn nữa tông môn tam phẩm nhiều lắm chỉ có thể khảo thí Đan Vương tới cấp ba. Tông môn đan đạo nhị phẩm thì mới có thể khảo thí đan vương dưới cấp sáu. Về phần Đan Vương ngoài thất cấp, phải là tông môn nhất phẩm mới có tư cách khảo thí.

- Ách, khảo thí Đan Vương ngoài thất cấp kia chẳng phải chỉ có mấy tông môn nhất phẩm rải rác trên Bát Vực mới có tư cách sao? Đây không phải rất dễ hình thành lũng đoạn sao?

- Trên Bát vực không đơn giản chỉ có một tông môn nhất phẩm mà còn có một ít tổ chức đan đạo. Thế lực của những tổ chức này tuy rằng không khổng lồ như tông môn nhất phẩm, thế nhưng lực lượng cũng không thể xem thường. Bọn họ cũng có tư cách khảo thí Đan Vương ngoài thất cấp.

- Như vậy Đan Đế thì sao?

Vân Niết trưởng lão thở dài nói:

- Đan Đế là tồn tại trong truyền thuyết. Bất luận một tông môn và tổ chức nào đều không thể khảo thí Đan Đế. Đan Đế phải là Đan Vương cấp chín đỉnh phong, hoặc là có lực áp quần hùng trong Đan Vương cấp chính đỉnh phong, lấy được phong hào Đan Đế. Hoặc là trên một lĩnh vực có cống hiến kiệt xuất, hoặc là khai sáng ra trào lưu mới của đan đạo thì mới được công nhận.

Con đường lấy được phong hào Đan Đế không ít, thế nhưng cuối cùng còn một điểm phải chú ý, đó là phải được thiên hạ công nhận.

Phong hào Đan Vương là có thể thông qua khảo thí mà nhận được. Mà phong hào Đan Đế phải có cống hiến đặc biệt, hoặc là khai sáng ra trào lưu đan đạo mới, được thiên hạ công nhận thì mới có tư cách đạt được phong hào Đan Đế, được thiên hạ sùng bái.

- Phong hào Đan Đế thì ngàn năm mới có một người. Thậm chí có những lúc ngàn năm chă hẳn có thể xuất ra một người. Thần Uyên đại lục chúng ta, Đan Đế chính thức có lẽ đã lánh đời không ra. Ít nhất trong Vạn Tượng Cương Vực chúng ta căn bản không nghe đồn một chút nào về Đan Đế.

Vân Niết trưởng lão thở dài một tiếng, hiển nhiên cũng thổn thức vô cùng.

Tại Vạn Tượng Cương Vực, Đan Kiền Cung không thể nghi ngờ chính là tông môn đan đạo đệ nhất. Vân Niết trưởng lão hắn là đệ nhất nhân trong đan đạo của Vạn Tượng Cương Vực.

Thế nhưng mà ở trong Vạn Tượng Cương Vực to lớn như vậy, thế giới đan đạo trong mắt Vân Niết trưởng lão hắn chỉ là một ít đan đạo đại sư bình thường mà thôi. Ngay cả tư cách tham gia khảo thí Đan Vương cũng không có.

- Giang Trần, trong lịch sử Đan Kiền Cung chúng ta chỉ có tổ sư đời thứ nhất đạt được danh hiệu Đan VƯơng. Hơn nữa chỉ là Đan Vương cấp hai. Cấp bậc như vậy có lẽ đã đủ tiền vốn khai tông lập phái trong hạ vực. Nếu như là Đan Vương cấp bốn cấp năm, cho dù ở Trung vực cũng có thể khai tông lập phái, tạo một phen vĩ nghiệm. Nếu là Đan Vương ngoài cấp bảy, ở Bát vực cũng trở thành nhân vật bỏng tay. Trở thành cung phụng đỉnh cấp trong tông môn nhất phẩm. Không nói tới nhất phẩm tông môn, muốn chống đỡ tông môn nhị phẩm là chuyện không thành vấn đề.

Đan Trì cung chủ cười nói:

- Mặc dù cả Vạn Tượng Cương Vực, Đan Vương đã từng xuất hiện trong lịch sử cũng không vượt quá mười a. Hơn nữa đại đa số đều là người của hoàng thất Vạn Tượng đế quốc.

Thời Vạn Tượng đế quốc cực thịnh nhất, thống trị Vạn Tượng Cương Vực, khi đó những tông môn này trong Vạn Tượng Cương Vực cũng không phải là tồn tại cường đại nhất.

Sau khi Vạn Tượng đế quốc bị diệt, những tông môn tứ phẩm này chia cắt tài nguyên của Vạn Tượng Cương Vực. Lúc này mới trở nên mạnh mẽ.
Chương 912 Hai cự đầu đoạt Giang Trần 1

Giang Trần hiểu ra, hắn cũng đại khái hiểu được sức nặng của Đan Vương và Đan Đế ở trong Thần Uyên đại lục.

Ngay cả đệ nhất nhân đan đạo trong Vạn Tượng Cương Vực như Vân Niết trưởng lão cũng không phải là Đan VƯơng. Có thể thấy được danh hiệu Đan Vương này không phải thứ dễ dàng đạt được như vậy.

Nhưng mà Giang Trần cũng vững tin, Đan Kiền Cung trừ hắn ra còn có một người nhất định có thể nhận được danh hiệu Đan Vương. Đó chính là Mộc Cao Kỳ.

Lại trò chuyện một hồi, Đan Trì cung chủ mới cười nói:

- Giang Trần, cấm chế Huyễn Ba sơn kia còn vài ngày mới có thể mở ra. Mấy ngày này ngươi nên lợi dụng một chút. Tất cả các tông môn sẽ diễn ra một hội giao dịch loại nhỏ. Ngươi có thể đi tới đó xem một chút, nói không chừng lại thu được bảo thì sao.

Sau khi rời khỏi, Giang Trần cũng không vội vã quay về chỗ ở mình, mà là đi thẳng tới chủ sảnh Huyễn Ba đại điện.

Đã có hội giao dịch, tự nhiên sẽ sẽ không bỏ qua.

Thứ như tài nguyên chính là bù đắp lẫn nhau. Nếu như nói thứ hiện tại Giang Trần thiếu nhất là cái gì thì chính là tài nguyên.

Tài nguyên không đơn thuần là linh đan diệu dược, còn là các loại thiên tài địa bảo. Trong thế giới võ đạo này, tài nguyên chính là tất cả các loại tài nguyên.

Trừ Thẩm Thanh Hồng, Mộc Cao Kỳ với Lăng Bích Nhi đều ở trong chủ sảnh này.

Thẩm Thanh Hồng giàu có, hiển nhiên đối với hội giao dịch loại này tự nhiên không có nhiều lắm hứng thú. Hơn nữa lúc trước hắn bị Uông Hàn kích thích, hắn thấy hổ thẹn vô cùng, cảm nhận sâu sắc rằng mình nên sớm đột phá Thánh Cảnh một chút.

Nếu không đối mặt với đám người Uông Hàn và Chúc Phi Dương, thủ tịch đệ tử Đan Kiền Cung như hắn cuối cùng vẫn khó có thể ngẩng đầu lên được.

- Trần ca, huynh cũng tới sao?

Mộc Cao Kỳ bày ra một cái quán, hiển nhiên hắn đối với hội giao dịch này vô cùng cảm thấy hứng thú.

Lăng Bích Nhi không có bày ra quầy bán hán mà là quan sát bốn phía, hiển nhiên nàng đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc trước Giang Trần đưa cho nàng một phần danh sách, đều là linh dược giải quyết Mê Thần chướng của nàng. Nàng muốn nhìn mọt chút có thể tìm đươc những linh dược cần thiết ở trong hội giao dịch nhỏ này.

Nhưng mà nàng đi dạo vài vòng lại không có thu hoạch được gì.

- Lăng sư mội, ngươi đi tới đi lui có phải có thứ gì cần hay không?

Vệ Khánh bỗng nhiên đi tới, cười hì hì đứng trước mặt Lăng Bích Nhi.

- Nếu như vậy Lăng sư muội không ngại nói thử xem, có lẽ Vệ mỗ sẽ giúp được chút ít thì sao?

Lăng Bích Nhi hiển nhiên đối với hành động không chuyện mà ân cần của Vệ Khánh không có cảm tình gì, nàng nhíu mày, thân thể khẽ nghiêng, đi qua người Vệ Khánh.

Vệ Khánh dường như rất thích phong cách quấn chặt này, hắn với tư cách là thiên tài kiệt xuất nhất của Tiêu Dao tông, chỉ cần hắn mở miệng làm sao có thể thiếu nữ nhân được cơ chứ.

Thứ hắn thiết chính là loại khiêu chiến như thế này.

Cho nên Lăng Bích Nhi càng khó chịu với hắn, hắn càng cảm thấy vô cùng phấn khích.

- Hừ, hiện tại ngươi cứ giả vờ thanh cao trước mặt bản thiếu gia đi. Đợi sau khi bản thiếu gia đắc thủ, cho dù ngươi trinh liệt, thế nhưng một khi hưởng qua tuyệt chiêu của bổn thiếu gia thì nhất định ngươi sẽ biến thành dâm nữ, đãng phụ.

Vệ Khánh hiển nhiên đã sớm có ý định với Lăng Bích Nhi, đồng thời còn sớm coi nàng là vật trong tay mình. Nhìn bóng lưng yểu điệu mềm mại của Lăng Bích Nhi, trong lòng hắn âm thầm thề, nhất định phải thu Lăng Bích Nhi tới tay, không tiếc tất cả các loại thủ đoạn.

Mộc Cao Kỳ ở phía xa nhìn thấy Vệ Khánh dây dưa với Lăng Bích Nhi, trong lòng vô cùng không thích, nói:

- Trần ca, Vệ Khánh này thực sự hung hăng càn quấy, nhiều lần tới gần Bích Nhi sư tỷ, giống như đang săn đuổi con mồi vậy.

Trong lòng Mộc Cao Kỳ đã sớm coi Lăng Bích Nhi là nữ nhân của Trần ca. Vệ Khánh này lại năm lần bảy lượt đùa giỡn Lăng Bích Nhi, quả thực đáng chết.

Giang Trần cười cười nói:

- Cao Kỳ, nếu như đệ gặp Vệ Khánh ở trong Huyễn Ba sơn thì nhất định phải kiềm chế một chút. Người này hung ác, tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo.

Mộc Cao Kỳ gật đầu nói:

- Trần ca yên tâm đi, đệ sẽ cẩn thậ.

Huyễn Ba sơn lớn như vậy, mỗi người thông qua trận pháp truyền tống đi vào, cơ hội chạm mặt mặc dù có, thế nhưng cũng không đặc biệt lớn.

- Giang Trần đạo hữu.

Trong khi nói chuyện sau lưng hắn truyền đến một đạo thanh âm, hắn nhìn lại không ngờ lại là một đệ tử của Bắc Minh tông. Người này không ngờ cũng mặc đạo bào.

Luận khí chất không ngờ lại có vài phần tương tự với Mộc Cao Kỳ. Chỉ là tướng mạo người này không tuấn dật như Mộc Cao Kỳ, mà nhiều thêm vài khần đau khổ.

- Khổ Trúc của Bắc Minh tông phụng mệnh tông chủ mời đạo hữu di giá.

Thiên Minh thượng nhân?

Giang Trần có chút kinh ngạc, trong lòng đã thầm phỏng đoán ra ý đồ mà Thiên Minh thượng nhân tìm hắn. Nghĩ tới quan hệ của Thiên Minh thượng nhân và Đan Trì cung chủ vô cùng tốt, tự nhiên hắn không thể cự tuyệt.

Hắn gật đầu với Mộc Cao Kỳ, nói:

- Cao Kỳ, đệ cứ ở nơi này, ở đây ta có một phần danh sách, nếu như có mấy loại linh dược này, hoặc là vật thay thế, đệ thu cho ta.

- Được rồi, Trần ca, huynh cứ yên tâm đi. Đệ sẽ chú ý.

Mộc Cao Kỳ đáp ứng vô cùng sảng khoái.

Sự sùng bái của hắn đối với Giang Trần gần với Đan Trì cung chủ và sư tôn Vân Niết trưởng lão của hắn. Thậm chí độ thân thiết thì Giang Trần còn xếp hạng nhất.

Hắn so với ai khác còn hiểu rõ hơn, lần này không có Giang Trần, Mộc Cao Kỳ hắn căn bản không có cách nào lấy được vị trí thứ ba trong tổ thiên tài.

Khổ Trúc nhìn thấy Giang Trần dễ nói chuyện như vậy, trong lòng cũng vui vẻ không thôi. Hắn còn lo lắng vạn nhất Giang Trần không muốn đi thì nên làm cái gì bây giờ.

- Khổ Trúc đạo hữu, đi thông.

Khổ Trúc dường như vĩnh viễn đều có bộ mặt giống như ăn mướp đắng nhưu vậy, hắn ta gật đầu, đi trước dẫn đầu.

Còn chưa đi được bao xa, bên phải lại xuất hiện một người, đó là đệ tử của Đại Thánh đường:

- Giang Trần huynh đệ, Hạng Tần của Thánh Tượng nhất tộc bái kiến. Huynh đệ có rảnh hay không? Tộc trưởng gia tộc ta muốn mời Giang huynh đệ tới trò chuyện một chút.

Vẻ mặt Khổ Trúc cảnh giác, hai tay cản lại, giống như gà trống trước khi lao vào chiến đấu vậy, hắn nói:

- Hạng Tần sư huynh, Giang Trần sư huynh được ta mời trước.

Hạng Tần thấy thế khẽ cau mày lại, nói:

- Ngươi là ai?

Thanh âm cứng rắn của Khổ Trúc vang lên:

- Ta là Khổ Trúc của Bắc Minh tông. Hạng Tần sư huynh, phiền ngươi nhường đường một chút, Tông chủ còn đang chờ ta đi phục mệnh a.

Khổ Trúc này hiển nhiên là người cứng đầu, không hiểu được sự quanh co lòng vòng.

Hạng Tần có lẽ cũng nhìn ra tính tính của Khổ Trúc này, rốt cuộc hắn vẫn là thiên tài số một số hai của Đại Thánh đường, tự nhiên sẽ không chấp nhặt với Khổ Trúc.

Hắn cũng không để ý tới Khổ Trúc, chỉ chắp tay về phía Giang Trần nói:

- Giang huynh đệ, tộc trưởng ta thành tâm thành ý mời ngươi đi qua. Kính xin huynh đệ nể mặt.
Chương 913 Hai cự đầu đoạt Giang Trần 2

Giang Trần cũng cảm thấy khó xử, nhìn qua Khổ Trúc rồi nói:

- Hạng huynh, trưởng lão gọi vốn khó chối từ. Nhưng mà Khổ Trúc đạo hữu tới trước, nếu như ta bỏ hắn mà đi với ngươi thì sau này khó có thể nhìn nhau được.

Hạng Tần dường như cũng hiểu chuyện này có chút ép buộc.

Hắn nhìn Khổ Trúc:

- Khổ Trúc sư đệ đúng không? KHông bằng như vậy đi, n gươi trở về nói với Thiên Minh thượng nhân, nói Hạng Tần ta mạnh mẽ mời Giang Trần huynh đệ đi. Nói sau đó ta sẽ thỉnh tội với lão nhân gia ngài, được không?

Hạng Tần làm như vậy là có ý định mạnh mẽ đoạt người.

Khổ Trúc nghe vậy trừng mắt nói:

- Không được, trừ phi ngươi giết ta, phải giẫm lên thi thể ta thì mới có thể đem Giang Trần sư huynh đi.

Sắc mặt Hạng Tần phát lạnh, hắn là thiên tài cao cấp nhất của Đại Thánh đường, ở trong những người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực quả thực không có mấy người dám chống đối hắn.

Coi như là Lâm Hải kiệt xuất nhất của Bắc Minh tông nhìn thấy Hạng Tần hắn cũng tất cung tất kính.

Khổ Trúc này Hạng Tần quả thực còn không để vào mắt.

- Ta đã cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ. Coi như Lâm Hải ở trước mặt Hạng mỗ ta cũng không dám làn càn như vậy.

Hạng Tần có ý uy hiếp nói.

Nhưng mà hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp Khổ Trúc này.

- Lâm Hải là Lâm Hải, ta là ta. Ta chỉ biết tông chủ ra lệnh cho ta tới mời Giang Trần sư huynh, không cần biết ngươi là ai. Chuyện đó có liên quan gì tới ta chứ?

Giang Trần nhìn thấy mọi chuyện sắp diễn biến xấu đi, cho nên chỉ có thể đứng ra hòa giải:

- Nhị vị, ta thấy như vậy đi. Các ngươi đều trở về, thương lượng một chút. Nếu như không phải chuyện gì đặc thù thì không bằng cùng ngồi một chỗ nói ra. Cần gì phải vì trước sau mà làm như vậy.

- Không được.

Giang Trần vừa mới dứt lời Khổ Trúc và Hạng Tần đồng thời lắc đầu cự tuyệt. Hiển nhiên đối với việc mời Giang Trần bọn họ nhất định muốn làm.

Đang lúc giằng co, bỗng nhiên có một tràng cười dài vang lên:

- Hạng Tần hiền chất, lão phu và Giang Trần hiền chất đã sớm có ước định. Cho nên mới muốn dẫn hắn tới nơi ở của Bắc Minh tông ta. Ngươi lại ngang ngược cản trở như vậy là có ý gì?

Không ngờ Thiên Minh thượng nhân lại tự thân xuất mã.

Hạng Tần nhanh nhẹn dũng mãnh ra sao, ở trước mặt Thiên Minh thượng nhân cũng không dám giương oai.

- Ha ha, Thiên Minh à. Lão phu cũng vừa vặn muốn nói chuyện với Giang Trần hiền chất. Ngươi không thể đoạt với lão phu a.

Trong khi nói chuyện, tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc cũng không biết từ nơi nào mà xuất hiện.

Nếu như nói lúc trước Hạng Tần chống lại Khổ Trúc là binh đấu với binh, như vậy giờ phút này Thiên Minh thượng nhân và tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc tự thân xuất mã lại giống như tướng đấu với tướng.

Trong lúc nhất thời Giang Trần trở thành miếng bánh thơm ngon cho hai người đoạt.

Vốn trong chủ sảnh vô cùng ồn ào thoáng cả trở nên yên tĩnh. Tất cả đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn về mọi chuyện đang xảy ra bên này.

Hai đại tông môn muốn đoạt Giang Trần, rốt cuộc là có chuyện gì.

Thân là người trong cuộc, Giang Trần lại dở khóc dở cười. Loại cục diện này tuyệt đối là thứ mà hắn không nguyện ý nhìn thấy.

Mặc kệ hắn đi tới nơi nào đều đắc tội với bên còn lại.

Mặc dù việc này vốn không có quan hệ gì tới hắn, thế nhưng vẫn trở thành nan đề đối với hắn.

Đám người trong chủ sảnh tụ lại ngày càng nhiều, mấy cự đầu của tông mon còn lại cũng nghe náo động mà chạy tới.

- Ha ha, cực kỳ náo nhiệt a. Chư vị, các ngươi làm gì vậy? Giang Trần là người trẻ tuổi vừa mới xuất đạo không llaua, các ngươi làm như vậy là đang hù dọa người trẻ tuổi a.

Đan Trì cung chủ hiển nhiên cũng nghe tiếng mà chạy tới, đứng ra bảo hộ Giang Trần.

Tại sao hắn lại không biết tâm tư của những lão gia hỏa này cơ chứ? Chỉ đơn giản là muốn lừa gạt Vạn Thọ đan của Giang Trần mà thôi.

Thiên Minh thượng nhân nhìn thấy Đan Trì cung chủ, cười hắc hắc nói:

- Đan Trì lão đệ, may mà lão đệ tới chủ trì công đạo a. Rõ ràng là lão phu mời Giang Trần hiền chất trước. Hạng đại tộc trưởng lại muốn vung đao đoạt đi Giang Trần hiền chất. Lão phu có lý mà không nói rõ được a. Hạng lão ca, ngươi là lão đại, lại làm khó dễ tiểu đệ là có ý gì?

Thiên Minh thượng nhân là người nổi danh biết nói chuyện, những lời này không thể nghi ngờ là năn nỉ tộc trưởng Thánh TƯợng nhất tộc dường hắn một bước.

Cùng là tông chủ tông môn Tứ phẩm, tư thế của Thiên Minh thượng nhân bày ra vô cùng thấp. Dù sao hắn là người mời Giang Trần trước, nếu muốn tranh giành quả thực hắn chiếm được lý.

Tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc gọi là Hạng Vấn Thiên, xưa nay cũng không phải là người hung hăng đoạt lý.

Bất quá lần này dường như hắn ta quyết tâm không nói đạo lý. Hắn khoát tay cười nhạt nói:

- Thiên Minh, nếu như là việc khác ta sẽ nhường cho ngươi. Hạng mỗ cũng không đánh với ngươi. Ha ha. Hôm nay ta suy tính dương thọ của ta còn chưa đủ sáu mươi năm. Ngươi lại đánh chủ ý tới Vạn Thọ đan, lão phu cũng có chủ ý với Vạn Thọ đan. Ngươi nói xem, việc khác còn có thể, thế nhưng việc liên quan tới thọ nguyên, làm sao có thể nhường ngươi được.

Cường giả Thánh Cảnh ít nhất thọ nguyên cũng được một ngàn năm, cao nhất cũng có thể đạt tới hai ba ngàn tuổi.

Mà tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc này vậy mà nói mình còn chưa đủ sáu mươi năm thọ nguyên. Không khỏi khiến cho người ta hiếu kỳ, rốt cuộc hắn ta đã sống được bao nhiêu năm rồi.

Thiên Minh thượng nhân nghe tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc nói vậy cũng cười khổ nói:

- Hạng lão ca, vài năm trước ta luyện công bị thương, làm tổn thương tới dương thọ. Số thọ nguyên còn lại cũng không được nhiều lắm.

Hai đại cự đầu này không ngờ hiện tại lại tố khổ ở nơi này, khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.

Nói tới Vạn Thọ đan, trừ hai đại cự đầu này ra, những cự đầu của các tông môn khác đều cảm thấy tim đập thình thịch.

Quả thực dương thọ của bọn họ hiện tại cũng còn xa mới tới trình trạng nguy cấp. Thế nhưng mà loại đan dược này có thể nói là lo trước mối họa, có thể nhận được một khỏa thì vẫn tốt hơn.

Lập tức bầu không khí ở chủ sảnh càng thêm nóng bỏng. Khiến cho trong lòng Uông Kiếm Vũ của Thánh Kiếm cung cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dựa vào cái gì mà Đan Kiền Cung các ngươi có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người như vậy? Có thể khiến cho mọi người theo đuôpi?

Đan Kiền Cung các ngươi muốn cầm Vạn Thọ đan đầu cơ trục lợi sao? Uông Kiếm Vũ không phục một chút nào.

Hắn suy nghĩ một lát rồi cười nói:

- Hạng lão ca, Thiên Minh, nhị vị an tâm một chút, chớ vội a. Kỳ thực Vạn Thọ đan này là thứ mà một đệ tử trẻ tuổi có thể luyện chế. Chắc hẳn cũng có thể sản xuất ra số lượng lớn. Đến lúc đó đợi sau khi số lượng Vạn Thọ đan nhiều lên, nhị vị muốn mua bao nhiêu thì có bấy nhiêu a. Trừ phi Đan Kiền Cung bọn họ muốn trữ hàng, không mang ra bán.

Những lời này rõ ràng là có ý châm ngòi ly gián.
Chương 914 Đoạt Vạn Thọ đan

Hơn nữa còn cố ý dẫn lửa về phía Đan Kiền Cung.

Ánh mắt của tộc trưởng Hạng Vấn Thiên Thánh Tượng nhất tộc mang theo vẻ ngưng trọng nhìn về phía Đan Trì cung chủ nói:

- Đan Trì lão đệ, Vạn Thọ đan này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đan Kiền Cung các ngươi cũng không thể làm chuyện không quá phúc hậu này nha.

Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng, nhìn Uông Kiếm Vũ một cái thật sâu rồi nói:

- Chư vị, thật ngại quá, Vạn Thọ đan này nếu như có thể sản xuất ra số lượng lớn mà nói, Đan Kiền Cung ta cũng không phải đợi ngày hôm nay mới cho nó xuất thế. Những lời này của Uông tông chủ là không đúng rồi, ta không biết đầu óc hắn thiếu gân hay là cố ý làm như vậy. Nếu như Vạn Thọ đan có thể sản xuất với số lượng lớn, Đan Kiền Cung ta đã sớm bằng vào khỏa đna dược này phát triển rất nhanh, cần gì đợi đến lúc này mới xuất ra Vạn Thọ đan cơ chứ.

Mọi người nghĩ lại cũng cảm thấy những lời này của Đan Trì cung chủ vô cùng có đạo lý.

Nếu như Đan Kiền Cung thực sự có thể sản xuất số lượng lớn Vạn Thọ đan này, bọn họ đã sớm lấy ra để phát tài. Cần gì phải đợi tới hôm nay, trước đó không hề có chút động tĩnh nào?

Loại đna dược này có thể nói là sản xuất ra bao nhiêu thì bán hết bấy nhiêu.

Dù sao cường giả Thánh Cảnh có tài phú kinh người, loại đan dược kéo dài tuổi thọ này tuyệt đối có thể bán với cái giá trên trời. Giống như tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc này mà nói, cho dù muốn hắn ta xuất ra một nửa gia sản đổi một khỏa đan dược tăng năm trăm năm thọ nguyên, hắn ta tuyệt đối sẽ không nhăn mày nửa cái.

- Chuyện luyện đan Vân Niết trưởng lão tông ta so với ta nói còn có trọng lượng hơn.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Niết trưởng lão, Vân Niết trưởng lão đã sớm có sự chuẩn bị, hắn mở miệng nói:

- Vạn Thọ đan này tuy rằng tài liệu trân quý, thế nhưng cũng không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là quá trình luyện chế nó cực kỳ phức tạp, xác suất thành đan cực kỳ thấp. Hơn nữa quá trình luyện chế cực kỳ hao tổn thần thức. Mỗi một lần luyện chế tổi thiếu phải tốn mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục. Loại đan dược này tuyệt đối không có khả năng sản xuất ra nhiều. Coi như là Đan Vương tới luyện chế, nhiều lắm thì mười ngày một lò. Mà xác xuất thành công của một lò cũng không vượt quá ba khỏa.

- Lại nói đan sư của Đan Kiền Cung ta, người có thể luyện chế ra Vạn Thọ đan này trừ Giang Trần ra cũng chỉ có lão phu mới có thể thử một lần. Luyện chế loại đan dược này cực hạn cao nhất thì một hai tháng mới có thể khai lò một lần. Giang Trần tuổi còn trẻ, không có khả năng lúc nào cũng hao phí thần thức đi luyện đan. Tông môn không cho phép hắn làm như vậy. Dù sao tu hành võ đạo mới là căn bản của thiên tài.

Những lời này của Vân Niết trưởng lão không chê vào đâu được, khiến cho mọi người không tìm thấy nửa điểm nào để mà vịn vào vặn hỏi.

Chỉ là mọi người nhìn qua Giang Trần, trong lòng đều cảm thấy không cho là đúng. Trong con mắt của bọn họ, Giang Trần chỉ bằng vào một chút tu vi võ đạo như vậy, lại là thiên tài võ đạo mới, còn không bằng chuyên tâm vào luyện đan còn hơn.

Chỉ là loại lời này tự nhiên không có cách nào mở miệng nói ra được.

Một khi nói ra chẳng khác nào là đắc tội với Giang Trần, về sau muốn cầu một khỏa Vạn Thọ đan sẽ gặp muôn vàn khó khăn.

Uông Kiếm Vũ kia cười lạnh nói:

- Cho dù hai ba tháng khai lò một lần, mỗi lần luyện chế ba khỏa. Tích tiểu thành đại, vậy số lượng cũng không ít.

Vân Niết trưởng lão cười nhạo, nói:

- Uông tông chủ dù gì cũng là nhất tông chi chủ, tạo sao lại nói ra những định kiến thiển cận như vậy chứ? Luyện chế Vạn Thọ đan này tiêu hao thần thức cực lớn, có thể gây ra thương tích và nguy hiểm cho thần thức. Bất kể là võ giả hay là đan sư, nếu như thời gian dài ở trong trạng thái thần thức bị tiêu hao, mặc dù sao đó có thể chữa trị, thế nhưng số lần quá nhiều tất sẽ ảnh hưởng tới căn bản. Chẳng lẽ ngươi muốn đan sư Đan Kiền Cung chúng ta vì luyện đan mà lấy mạng ra liều? Lời nói không dễ nghe một chút, dừng nói là ba tháng khai lò một lần, cho dù ba năm khai lò một lần, chỉ cần liên tục như vậy một trăm năm, đó cũng là hao tổn cực lớn. Nhẹ thì thức hải bị hao tổn, nặng thì thần thức sụp đổ.

Không phải là Vân Niết trưởng lão nói quá.

Đan phương Vạn Thọ đan quả thực không tầm thường. Nếu như không phải đan sư có năng lực điều khiển mạnh mẽ, cảnh giới thần thức cường đại luyện chế,quả thực tiêu hao thần thức vô cùng lướn.

Sở dĩ Giang Trần không sợ là bởi vì hắn tu luyện Bàn Thạch chi tâm, cùng với Thất Khiếu thông linh. Thần thức hắn rèn luyện vô cùng hoàn mỹ, không kém hơn trình độ của Đan Vương.

Quan trọng nhất chính là nắm cũng chỉ thử một lần, không có khả năng lúc nào cũng đi luyện chế loại đan dược này.

Dùng cảnh giới thần thức của Giang Trần, mỗi một năm khai lò hai lần, đối với hắn mà nói, tiêu hao cơ hồ không cần tính.

Hơn nữa thần thức bị hao tổn cũng có thể thông qua đan dược mà chữa trị.

Đương nhiên những chuyện như vậy Giang Trần tự nhiên sẽ không nói ra. Hắn hiểu được ý tứ của Vân Niết trưởng lão, hắn ta làm vậy là cố ý muốn nâng giá trị của Vạn Thọ đan. Là một loại hành động đúng đắn.

Vân Niết trưởng lão nói tới nước này, những người khác tự nhiên cũng không thể nói gì hơn.

Ngươi cũng không thể yêu cầu đan sư Đan Kiền Cung người ta mang tính mạng đi mà luyện đan a.

Loại đan dược này luyện hay là không luyện cuối cùng vẫn do người Đan Kiền Cung tự mình làm chủ.

Uông Kiếm Vũ bị Vân Niết trưởng lão chế nhạo một trận, chỉ là hắn vẫn mạnh miệng:

- Loại đan dược này là của các ngươi, các ngươi muốn nói thế nào mà chẳng được.

Đan Trì cung chủ cười nói:

- Ngươi cũng biết loại đan dược này là của chúng ta sao? Loại đan dược này muốn luyện như thế nào cũng là do chúng ta tự mình xử lý đúng không?

Hạng Vấn Thiên nghe bọn họ đấu mồm mép, hắn nhướng mày, không nhịn được mà nói:

- Uông lão đệ, ngươi đừng có lải nhảm, lắm miệng nữa.

Nói xong hắn lại nhìn qua Đan Trì cung chủ nói:

- Đan Trì lão dệ, lão đệ cứ nói đi. Vạn Thọ đan này phân tới Hạng lão đầu ta liệu có được một khỏa hay không?

Đan Trì cung chủ nghiêm túc nói:

- Vạn Thọ đan hiện tại trừ lần thi đấu của Giang Trần vừa rồi ra, cho dù là Vân Niết trưởng lão cũng chưa từng luyện chế qua. về phần khỏa mà Giang Trần luyện chế ra khi thi đấu lại thuộc vật phẩm tư nhân của Giang Trần, tiểu đệ ta cũng không có khả năng thay hắn làm chủ.

Nói cho cùng lại đẩy về phía Giang Trần.

Hạng Vấn Thiên hiển nhiên vô cùng muốn có nó, ánh mắt hắn lại dời về phía Giang Trần:

- Giang Trần hiền chất, khỏa Vạn Thọ đan của ngươi, ngươi cứ việc mở miệng, muốn cái giá thế nào cứ nói. Nếu không mọi người cùng nhau đấu giá là được.

Đại Thánh đường cũng là thế lực giàu có, hiển nhiên định dùng tài lực đến mạnh mẽ đoạt.
Chương 915 Đấu giá dã man 1

Hạng Vấn Thiên vừa mới nói xong, tâm tư của mấy tông khác lung lay, lập tức có người kêu lên:

- Theo ta thấy, còn không bằng công khai đấu giá, người trả giá cao sẽ được nó.

Lời này vừa mới nói ra dường như cũng đã nhắc nhở tất cả mọi người.

- Đúng vậy, đấu giá công bằng, người trả giá cao sẽ nhận được nó.

- Như vậy rất tốt, tất cả mọi người đều có cơ hội. Thua cũng không oán, không hối.

Thiên Minh thượng nhân cũng cười khổ, cũng không phải là Bắc Minh tông bọn họ không có tiền, trên thực tế, Bắc Minh tông cũng tài đại khí thô. Tọa trấn ở phía bắc Vạn Tượng Cương Vực, ưu thế tài nguyên vô cùng rõ ràng, nói bọn họ tài đại khí thô cũng không phải là nói ngoa.

Chỉ là liều tài lực với Đại Thánh đường, cuối cùng sẽ chảy máu nhiều. Cho nên hắn vốn định tìm Giang Trần, lén giao dịch một phen.

Rõ ràng hắn chiếm được tiên cơ, thế nhưng lại bị tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc náo tới mức như vậy, lại biến thành đấu giá công bằng, chuyện này đối với Thiên Minh thượng nhân mà nói không thể nghi ngờ là chuyện khiến cho hắn buồn bực nhất.

HUống chi hắn và Đan Kiền Cung có quan hệ thân mật nhất, luận công luận tư có lẽ đều nên ưu tiên hắn.

Hắn cũng biết việc này không trách được Đan Kiền Cung, muốn trách chỉ có thể trách Hạng Vấn Thiên của Đại Thánh đường quá bá đạo.

Hạng Vấn Thiên này là Thánh Cảnh cửu trọng, thực lực của người ta có một không hai trong Vạn Tượng Cương Vực, lại là người đứng đầu Đại Thánh đường, cũng là tông môn mạnh nhất trong Vạn Tượng Cương Vực.

Nếu như Hạng Vấn Thiên này không muốn nói dạo lý, những người khác quả thực không có biện pháp nào cả.

Nhưng mà THiên Minh thượng nhân cũng không thể làm gì khác hơn, Vạn Thọ đan này hắn nhất định phải có, cho dù có đấu giá thì hắn cũng phải đoạt lấy.

Ai biết lần xuất hiện tiếp theo của Vạn Thọ đan là ngày tháng năm nào?

Không chỉ đơn thuần là Thiên Minh thượng nhân và Hạng Vấn Thiên kích động, những cự đầu của các tông môn khác kỳ thực tim cũng đang đập thình thịch.

Nếu như đấu giá công bằng, khi đó sẽ không còn là tranh chấp giữa hai người kia nữa. Ai có phách lực, ai cam lòng ra giá thì có thể đi cạnh tranh.

Bởi vì như vậy tâm tư của mọi người đều dồn về phía Vạn Thọ đan.

Duy chỉ có Uông Kiếm Vũ kia là trái lại, hắn cảm giác đây là xiếc mà Đan Kiền Cung cố ý làm ra. Là cố ý khiến cho mọi người cảm thấy Vạn Thọ đan này khó cầu.f

Nhưng mà sau khi bị Hạng Vấn Thiên quát lớn vừa rồi, Uông Kiếm Vũ cũng không dám mở miệng châm chọc vào thời điểm này.

Vạng nhất dưới sự giận dữ Hạng Vấn Thiên lại làm ra hành động kinh người khác, giáo huấn hắn một chầu, khi đó Uông Kiếm Vũ khó mà gánh nổi lửa giận của những người này.

Tuy rằng Thánh Kiếm cung hung hăng càn quấy, thế nhưng ở trước mặt Đại Thánh đường cũng phải thu liễm ba phần.

Một hồi đấu giá rốt cuộc cũng sắp triển khai.

Tuy rằng tạm thời triển khai, mở rộng đấu giá một hồi, nhưng mà bầu không khí lại vô cùng sôi động. Chủ trì đấu giá không ngờ lại là tông chủ một tông môn ngũ phẩm.

Vị tông chủ này này vô dục vô cầu, cũng biết khỏa Vạn Thọ đan này vô luận thế nào cũng không thể tới tay mình, tăng thêm bình thường nhận được một ít chiếu cố từ Đan Kiền Cung, cho nên chủ động xin chủ trì hoạt động đấu giá này.

- Chư vị, Uông mỗ có thể nói hai câu được không?

Uông Kiếm Vũ nhìn thấy đấu giá sắp được triển khai, vẫn không nhịn được mà mở miệng.

Hạng Vấn Thiên nhìn thấy Uông Kiếm Vũ lại nhảy ra, cơ hồ không nhịn được muốn chửi ầm lên:

- Uông Kiếm Vũ, ngươi có việc gì? Có gì mau nói.

Hạng Vấn Thiên vốn cũng không phải là người thô lỗ như vậy, thế nhưng nghe tới Vạn Thọ đan thì thân thể hắn đã không còn bình tĩnh được nữa.

Có thể tăng thọ nguyên lên tới tám trăm tuổi, sự hấp dẫn này quá lớn.

Hết lần này tới lần khác Uông Kiếm Vũ này lại dông dài không ngừng, giống như con ruồi không ngừng ông ông bên tai.

Uông Kiếm Vũ hơi có chút xấu hổ, nhưng mà hắn vẫn nhẫn nại chắp tay ôm quyền nói với Hạng Vấn Thiên:

- Hạng lão ca, không phải là Uông mỗ lắm miệng. Liệu mọi người có từng nghĩ hay không, vạn nhất Vạn Thọ đan này cũng không có độ hiệu quả kéo dài tuổi thọ như vậy, đến lúc đó thì thế nào?

Lời này ngược lại đã nhắc nhở tất cả những người có mặt ở đây.

Lúc trước tất cả mọi người bị Vạn Thọ đan hấp dẫn, dẫn phát ra bầu không khí cuồng nhiệt này. Nhưng mà trải qua lời nhắc nhở của Uông Kiếm Vũ, mọi người lập tức cảm thấy đây cũng là một vấn đề.

Vạn nhất đây là do Đan Kiền Cung nói khoác, hoặc có thể đã khuếch trương quá lớn hiệu quả của nó.

Uông Kiếm Vũ vừa mới nói xong, bầu không khí toàn trường lập tức hạ nhiệt độ xuống, đều nhìn về phía Đan Kiền Cung.

Đan Trì cung chủ ngược lại vô cùng sảng khoái nói:

- Ha ha, mua bán công bằng, nếu như mọi người đều cảm thấy không ổn, như vậy đấu giá hủy bỏ. Cũng không phải là Đan Kiền Cung ta không muốn bán.

Vân Niết trưởng lão cũng cười nói:

- Nếu như thế thì hủy bỏ đấu giá đi.

Nói xong Vân Niết trưởng lão đứng dậy, muốn đi xuống đài.

Giang Trần nhìn thấy hai đại cự đầu đều lên tiếng, tự nhiên hắn cũng đứng lên nói:

- Vạn Thọ đan này là do ta luyện chế, kỳ thực ta cũng chỉ lưu nó cho trưởng lão tông môn, nếu như không phải chư vị có ý định tranh đoạt thì ta cũng không có ý định mang nó đi đấu giá.

Lần này Hạng Vấn Thiên sợ, hắn bước lên phía trước giữ chặt Đan Trì, nói:

- Đan Trì lão đệ, không thể tin những lời nói nhảm này a.

- Vân Niết lão đệ, cho lão ca cài phần mặt mũi a. Cứ yên tâm một chút, đừng vội.

Đan Trì cung chủ cả giận nói:

- Hạng lão ca, không phải là ta không để cho mọi người mặt mũi. Mà là có một ít người không cho Đan Kiền Cung ta mặt mũi. Tốt xấu gì tất cả mọi người đều là tông môn tứ phẩm, chung quy đều có khí độ của một tông môn lớn. Chư vị tự hỏi lòng mình xem, nếu như tông môn các ngươi công khai việc buôn bán, nếu có chút người đâm chọc, không ngừng thổi gió, trong lòng chư vị sẽ nghĩ như thế nào?

Uông Kiếm Vũ cười lạnh nói:

- Đan Trì, ngươi cũng đừng khoe mẽ. Nếu như Vạn Thọ đan này thật sự thần kỳ như vậy thì cần gì phải chột dạ.

Hạng Vấn Thiên lần này đã thực sự giận dữ, hắn nhìn thấy Đan Trì cung chủ nổi giận, Uông Kiếm Vũ lại làm càn như vậy, chỉ sợ mọi chuyện sẽ đổ xuống sông xuống biển.

- Uông Kiếm Vũ, ngươi câm miệng cho lão tử. Nếu như ngươi nói thêm một câu nữa thì chính là muốn gây khó dễ cho Thánh Tượng nhất tộc chúng ta.

Hạng Vấn Thiên đã thực giạn dữ, hắn biết rõ, lúc này không phát uy, không để cho Đan Kiền Cung có chỗ dựa, chỉ sợ Đan Kiền Cung tuyệt đối sẽ không đem Vạn Thọ đan lấy ra bán.

Thiên Minh thượng nhân cũng vội hỏi:

- Nếu như các ngươi không tin thì để Vạn Thọ đan cho lão phu. coi như là nói ngoa, lão phu cũng nguyện ý chịu nguy hiểm này.

- Đừng mơ.

Hạng Vấn Thiên trắng mắt nhìn hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát thần
  • Mạc Tiên
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
SÁT THẦN
  • Nghịch Thương Thiên
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom