• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Sát Thần Chí Tôn

  • Chương 701-705

Chương 701 Gia nhập Bảo Thụ Tông 2

Một khách sạn ở Vương đô, Kim Sơn Hầu truyền nhân Tuyên Bàn tử, cùng Hổ Khâu Hầu truyền nhân Hồ Khâu Nhạc, hai người ở cửa khách sạn không hẹn mà gặp.

– Bàn tử, ngươi cũng tới? Biết là ai tìm chúng ta không?

Hồ Khâu Nhạc khó hiểu hỏi.

Ban đầu Tuyên Bàn tử bị nhốt một tháng ở trong vô tận địa quật, đã từng thành công giảm béo. Nhưng mà, hai ba năm trôi qua, thể trọng của hắn lại bắn ngược trở về, khôi phục bóng da lúc trước.

Giờ phút này hắn cũng một đầu sương mù.

Hai nhà bọn họ, hiện tại là Tứ đại chư hầu của Đông Phương Vương Quốc, thân phận hai người này, tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, ở vương đô, cũng tính toán là nhất đẳng hoàn khố.

Chỉ có điều, bất đồng với Tuyên Bàn tử, Hồ Khâu Nhạc chuyên chú võ đạo, tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh, tu vi hôm nay đã là Chân khí đại sư.

Mà Tuyên Bàn tử trời sinh lười biếng, hôm nay cũng không quá đáng là chín mạch chân khí mà thôi.

Hai người đang khi nói chuyện, đã tiến vào khách sạn.

– Nhị vị, các ngươi đã tới, Thiếu chủ ở trong chờ đã lâu.

Tiết Đồng từ trong góc khách sạn đi ra, hướng bọn họ hô.

– Ngươi... Ngươi là... Ngươi là tùy tùng của lão đại nhà ta?

Trong ánh mắt tinh tế của Tuyên Bàn tử, đột nhiên bắn ra vẻ mừng như điên.

– Mấy ngày trước nghe nói Dược Sư Điện gặp chuyện không may, có người nói là lão Đại trở về Đông Phương Vương Quốc. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là thật?

Lần này, Tuyên Bàn tử thật sự là mừng rỡ, kích động bắt lấy cánh tay Tiết Đồng, hai mắt ứa ra tinh quang.

Hồ Khâu Nhạc nao nao, lắp bắp kinh hãi:

– Ngươi... Ngươi là Tiên cảnh cường giả?

Tiết Đồng mỉm cười:

– Nhị vị, xin mời, đừng để Thiếu chủ nhà ta đợi lâu.

Tuyên Bàn tử cười hắc hắc:

– Đi, đi, ta còn tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp lại lão đại nữa chứ.

Hốc mắt của Hồ Khâu Nhạc cũng đỏ bừng, hiển nhiên cũng nhớ tới đoạn tuế nguyệt cùng Giang Trần đồng cam cộng khổ kia, cùng ân cải tạo của Giang Trần.

Nếu không có Giang Trần, mặc dù thiên phú của Hồ Khâu Nhạc hắn không tệ, hai ba năm thời gian, làm sao cũng không đến được trình độ Chân khí đại sư mười một mạch.

– Thiếu chủ, hai vị Tiểu Hầu gia đã đến.

Tiết Đồng đẩy cửa vào nói.

Tuyên Bàn tử ở sau lưng, đã sớm không kiềm nén được vui sướng, thân hình mập mạp lao lên, bài trừ ra một không gian, vừa tiến vào cửa, liền đánh về phía Giang Trần, nước mắt nước mũi dàn dụa.

– Lão Đại, nhớ chết ta rồi.

Giang Trần gặp lại bạn cũ, cũng vui vẻ, cùng hai người này đập vai, hùng ôm, thật vất vả mới ổn định cảm xúc của Tuyên Bàn tử.

– Tốt, Bàn tử, ta nhìn thể trọng của ngươi, là không thể nào giảm rồi.

Giang Trần trêu ghẹo, lại nhìn Hồ Khâu Nhạc một chút.

– Tiểu Nhạc không giảm tu luyện, Chân khí đại sư mười một mạch, có hi vọng trùng kích Tiên cảnh, rất tốt, rất tốt.

Hồ Khâu Nhạc bị Giang Trần khích lệ, vành mắt đỏ bừng, tâm tình kích động.

Nhưng Tuyên Bàn tử lại khoa trương cười to:

– Ta cũng nghĩ thông suốt, ta đời này phải hoàn khố, béo chính là chiêu bài của ta, nếu không béo, trên đường phố sẽ không có người nhận ra ta, này chẳng phải là phiền muộn? Ca, ngươi không biết, những năm này, ta ở vương đô rất uy phong, thế nhưng mà không có ngươi, nội tâm cảm thấy như thiếu chút gì đó.

Giang Trần than nhẹ, nhưng lại im lặng, cái này là nhân sinh. Bạn chơi thiếu niên, lớn lên, cuối cùng đều có tương lai riêng.

Tuyên Bàn tử này thiên tính hoàn khố, cái này nhất định là con đường nhân sinh của hắn.

Mà Hồ Khâu Nhạc, hiển nhiên cũng cải biến không ít, trầm ổn hơn rất nhiều.

– Tiểu Nhạc, Bàn tử, một ngày nào đó, các ngươi phải gánh chịu trách nhiệm chấn hưng gia tộc. Ta chỉ hy vọng, ngày quyền lực vào tay, các ngươi như cũ là huynh đệ. Lần này ta đến, sau khi an bài vài việc, sẽ lập tức đi ngay. Nếu huynh đệ hữu duyên, hi vọng còn có thể tụ họp.

Tuy tàn nhẫn, nhưng Giang Trần rất rõ ràng, quỹ tích nhân sinh của mình cùng hai người bọn họ, cuối cùng đã hoàn toàn bất đồng, về sau cơ hội tụ họp lại, chỉ biết càng ngày càng ít.

Lại nói chuyện mấy canh giờ, Giang Trần để cho Tiết Đồng tiễn khách, còn bí mật tiễn đưa một ít gì đó cho bọn hắn, không phải quá tốt, nhưng cũng không kém.

Đưa cho Hồ Khâu Nhạc là một viên Ngũ Long Khai Thiên Đan.

Đưa cho Tuyên Bàn tử, là một ít bảo vật hộ thân, cộng thêm một kiện Linh khí.

Bên Câu Ngọc kia, cũng sắp xếp sự tình Đông Phương nhất tộc xong xuôi. Mang theo Đông Phương Chỉ Nhược đi gặp Giang Trần, thỏa mãn yêu cầu của nàng.

Tiểu nha đầu tuổi còn trẻ, tính cách ngược lại rất rộng rãi, phảng phất biết rõ mình cùng Giang Trần cuối cùng không phải người một thế giới, tuy trong lòng có rất nhiều cảm xúc, lại rất nhu thuận dấu ở trong lòng.

Hai ngày sau, Giang Trần lặng yên ly khai Đông Phương Vương Quốc, mang theo tùy tùng, chính thức gia nhập Bảo Thụ Tông.

Sau khi Giang Trần gia nhập, Diệp Trọng Lâu cũng tuyên bố trở về Bảo Thụ Tông.

Thiên Diệp lão tổ hiển nhiên là cố ý trương dương việc này, đối với sự tình Giang Trần cùng Diệp Trọng Lâu nhập môn, xử lý rất thỏa đáng, phát thiếp mời, mời cao tầng bốn đại tông môn đến đây xem lễ.

Giang Trần cũng không phản đối, hắn biết, Thiên Diệp lão tổ chịu áp lực quá lâu, cần khoe khoang thoáng một phát, ở trong bốn đại tông môn tìm về một chút tự tin.

Bành…

Một quyền hung hăng nện lên bàn đá, khuôn mặt của Truy Dương lão quái xanh một hồi, đỏ một hồi, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Tấm thiệp mời trong tay, đúng là từ Bảo Thụ Tông truyền đến, mời hắn và cao tầng Tử Dương Tông, đi xem nghi thức nhập môn của Diệp Trọng Lâu cùng Giang Trần.

Thiệp mời này ghi rất khách khí, nhưng ở Truy Dương lão quái xem ra, cái này không thể nghi ngờ là trắng trợn khiêu khích. Ở trong lúc mấu chốt này mời Tử Dương Tông đi xem lễ, hoàn toàn là trêu đùa hí lộng, để cho Tử Dương Tông mất mặt, thậm chí, cử động lần này của Bảo Thụ Tông, càng là hướng liên minh 16 nước tuyên cáo… từ nay về sau, Bảo Thụ Tông sẽ thay thế Tử Dương Tông, trở thành thủ lĩnh trong bốn đại tông môn.

Đây là Truy Dương lão quái không cách nào tiếp nhận.

Vừa rồi ở Thương Dương Vương Quốc phát sinh hết thảy, đã để cho hắn tích lũy hỏa tính không chỗ phát tác, cử động lần này của Bảo Thụ Tông, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, để cho nộ khí của Truy Dương lão quái tăng vọt đến đỉnh phong.

Đi, đối với Tử Dương Tông mà nói, không thể nghi ngờ là một loại nhục nhã, nhìn Bảo Thụ Tông hãnh diện, đây tuyệt đối là sự tình mà Tử Dương Tông không cách nào tiếp nhận được.

Không đi, ngoại giới sẽ cho rằng, Tử Dương Tông đã sợ Bảo Thụ Tông, đối mặt Bảo Thụ Tông cường thế, ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có. Không đi tham gia, kia chính là một loại trốn tránh.

Cho nên, đối với Truy Dương lão quái mà nói, hiện tại rất khó làm ra lựa chọn.

Đang trầm ngâm, bỗng nhiên Tử Húc Chân Nhân đi nhanh đến, vẻ mặt thần bí cùng ngưng trọng:

– Lão tổ, bên ngoài có một người tự xưng Thiên Tông sứ giả, chỉ mặt gọi tên muốn gặp ngươi.

Thời điểm Truy Dương lão quái vô kế khả thi, đột nhiên nghe được tin tức này, lông mi nhảy lên, lộ ra vẻ mừng như điên:

– Rốt cuộc đã tới sao?
Chương 702 Thiên Tông sứ giả 1

Sau khi kinh hỉ, lại có chút lo lắng:

– Long Cư Tuyết bị trảm, không biết Thiên Tông sứ giả có trách tội hay không?

Tuy trong nội tâm lo lắng, nhưng Truy Dương lão quái vẫn không dám lãnh đạm. Hiển nhiên, địa vị của Thiên Tông sứ giả rất lớn, mặc dù là hắn, cũng phải cẩn thận hầu hạ.

Trong đại điện tiếp khách tôn quý nhất của Tử Dương Tông, một người áo lam chắp tay sau lưng, đứng ở trong cung điện, thần sắc lạnh lùng, lộ ra vẻ cao ngạo.

Mặc cho những cao tầng Tử Dương Tông kia không ngừng cười làm lành, nhưng người áo lam kia đều mặt không biểu tình, nửa chút mặt mũi cũng không cho.

Ngay lúc này, Truy Dương lão quái bước nhanh đến, hắn gần đây cao ngạo, giờ phút này trên mặt lại chất đầy dáng tươi cười, trong nụ cười, thậm chí còn có chút hèn mọn cùng nịnh nọt.

– Thiên Tông sứ giả đại giá quang lâm, Tử Dương Tông trông mong ngày đêm, rốt cục đợi đến ngày hôm nay. Sứ giả đại nhân, Truy Dương chậm trễ.

Truy Dương lão quái vừa nói chuyện, vừa ném một ánh mắt cho những cao tầng tông môn kia, ý bảo bọn hắn ly khai.

Những mặt hàng này tiếp khách, chỉ có thể khiến Thiên Tông sứ giả khó chịu.

Người áo lam kia nhìn thấy Truy Dương lão quái xuất hiện, biểu lộ cao ngạo mới có chút buông lỏng.

– Truy Dương, thoạt nhìn, sĩ khí của Tử Dương Tông các ngươi rất sa sút a, hoàn toàn không giống cảnh tượng Tử Dương Tông mà ngươi khoác lác, này khiến bản sứ có chút thất vọng rồi.

Ngữ khí của người áo lam nhàn nhạt, lại có một loại khí chất thượng vị giả, làm cho Truy Dương lão quái không thể không nghe hắn giáo huấn.

Truy Dương lão quái cười khổ:

– Sứ giả đại nhân, nguyên do trong này, thật sự là một lời khó nói hết.

Người áo lam nhàn nhạt khoát tay:

– Ta tới nơi này, không phải nghe ngươi tố khổ. Như vậy đi, gọi Tiên Thiên thân thể trong tông các ngươi ra, bản sứ xem một chút, nhìn xem phải chăng hàng thật giá thật.

Truy Dương lão quái nghe vậy, thầm kêu không tốt, trong lúc nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, không biết trả lời như thế nào.

Thấy Truy Dương lão quái ấp úng, người áo lam kia có chút không vui:

– Như thế nào? Chẳng lẽ bản sứ mời không được một đệ tử hậu bối của Tử Dương Tông ngươi?

Truy Dương lão quái than nhẹ một tiếng:

– Sứ giả đại nhân, Truy Dương vô năng, không có bảo vệ tốt Long Cư Tuyết. Long Cư Tuyết kia, ở trong thi đấu tuyển bạt của liên minh 16 nước, bị người chém giết.

Chuyện cho tới bây giờ, Truy Dương lão quái biết rõ, dấu diếm lừa gạt cũng dấu không được, chỉ có thể nói ra chi tiết. Có lẽ còn có thể kích phát nộ khí của sứ giả đại nhân, tranh thủ một ít đồng tình.

– Cái gì?

Người áo lam nghe vậy, chấn động.

– Ngươi là nói đùa sao? Tiên Thiên thân thể, bị người chém giết? Liên minh 16 nước, không phải Tử Dương Tông các ngươi một nhà độc đại sao?

– Tử Dương Tông vẫn đứng đầu trong bốn đại tông môn, cái này xác thực không sai. Đệ tử ba đại tông môn khác, đừng nói Long Cư Tuyết, ngay cả Lôi Cương Dương của bổn môn, cũng đủ quét ngang. Lần này chém giết Long Cư Tuyết, lại là một yêu nghiệt từ Vương Quốc thế tục quật khởi. Không biết được truyền thừa kỳ quái gì, mà thực lực siêu quần, ngay cả trưởng lão bổn môn cũng bị hắn giết ba cái.

Truy Dương lão quái nhắc tới Giang Trần, thật sự là nghiến răng nghiến lợi.

Người áo lam cười rộ lên:

– Như thế thì lạ rồi. Vương Quốc thế tục quật khởi, chém giết Tiên Thiên thân thể. Ngươi coi liên minh 16 nước của ngươi là địa phương nào? Có nhiều thiên tài như vậy sao? Truy Dương, ngươi chớ cùng ta bằng mặt không bằng lòng, đến cùng là nguyên nhân gì? Long Cư Tuyết kia, có phải bị Tử Dương Tông ngươi làm vật tiến thân, đưa đến thế lực khác hay không?

Truy Dương lão quái nghe vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán.

– Sứ giả đại nhân, lời này từ đâu nói lên? Tử Dương Tông ta là nơi chật hẹp nhỏ bé, nào dám phản bội Thiên Tông? Truy Dương ta, cũng là thành tâm thành ý đầu nhập vào Thiên Tông. Lần tuyển bạt này, vốn là muốn mượn cơ hội uy hiếp ba đại tông môn khác, vì Thiên Tông vượt nhập liên minh 16 nước mà đánh xuống trụ cột. Bất đắc dĩ người tính không bằng trời tính, hết thảy kế hoạch, lại bởi vì một yêu nghiệt thế tục xuất hiện, toàn bộ bị đảo loạn. Nếu Sứ giả đại nhân không tin, chỉ cần điều tra sơ sài, liền biết Truy Dương ta nói thật hay giả.

– Hừ, yêu nghiệt thế tục.

Người áo lam hiển nhiên chẳng thèm ngó tới, cảm thấy Truy Dương lão quái nói ngoa, Vương Quốc thế tục, xa xôi chi địa, dù sinh ra yêu nghiệt gì, cũng chỉ là bình thường. Đối với Thiên Tông mà nói, căn bản chỉ là con sâu cái kiến.

– Truy Dương, việc này, bản sứ sẽ đi điều tra. Nếu như bản sứ phát hiện ngươi nói ngoa nửa câu, ngươi phải biết kết cục phản bội Thiên Tông là cái gì a? Hừ, không có thiên tài Tiên Thiên thân thể, giá trị của Tử Dương Tông ngươi ít nhất giảm một nửa. Vốn, thượng diện xem phân lượng của Tiên Thiên thân thể, ý định đặc biệt trao tặng ngươi chức vị Tam Tinh đà chủ. Hôm nay, ngươi nhiều nhất, chỉ có thể đạt được phong hào Nhất Tinh đà chủ. Đây là cất nhắc ngươi rồi.

Người áo lam này trảo một cái, trong tay nhiều ra một lệnh bài phong cách cổ xưa, trực tiếp ném cho Truy Dương lão quái.

– Đây là Thiên Tông Đà Chủ Lệnh. Có được lệnh này, từ nay về sau Truy Dương ngươi là một đà chủ của Thiên Tông. Tử Dương Tông không còn tồn tại, đổi tên thành Tử Quang phân đà.

Truy Dương lão quái sững sờ:

– Sứ giả đại nhân, vì sao không phải Tử Dương phân đà?

Sứ giả kia cười rộ lên:

– Tử Dương phân đà? Hai chữ Tử Dương, các ngươi gánh được sao? Hai chữ Tử Dương, là phạm vào kiêng kị. Tên đầy đủ của Thiên Tông là Cửu Dương Thiên Tông, dưới Thiên Tông có Cửu phủ, trong đó có một phủ là Tử Dương phủ. Hiện tại, ngươi xác định ngươi muốn đổi tên là Tử Dương phân đà?

Truy Dương lão quái nghe vậy, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, sợ tới mức hồn phi phách tán. Đây là phạm huý hai lần a.

Thứ nhất phạm vào kiêng kị của Cửu Dương Thiên Tông, thứ hai lại tái phát kiêng kị từ Tử Dương phủ.

Nhất niệm đến đây, Truy Dương lão quái liên tục khoát tay, vẻ mặt kiêng kị:

– Không dám, không dám. Vậy gọi Tử Quang phân đà a.

Biểu lộ của người áo lam đạm mạc, thản nhiên nói:

– Truy Dương, Thiên Tông chưa bao giờ nuôi phế vật. Bổ nhiệm ngươi làm đà chủ, nếu như ngươi không làm ra thành tích, cái Đà Chủ Lệnh này, tùy thời có khả năng thu hồi.

Truy Dương vội nói:

– Đã đầu nhập vào Thiên Tông, Truy Dương tự nhiên vì Thiên Tông hiệu lực, cúc cung tận tụy. Dù núi đao biển lửa, Truy Dương ta muôn lần chết không chối từ.

– Đừng nói những lời hoa hòe đó. Nhiệm vụ của ngươi bây giờ, là thống nhất liên minh 16 nước, chiếm đoạt bốn đại tông môn, nhập vào Tử Quang phân đà. Nếu như ngươi có thể làm thành chuyện này, đừng nói Tam Tinh phân đà, Tứ Tinh phân đà cũng có hi vọng.

Người áo lam này rất hiểu tinh túy của thượng vị giả, đánh một cái tát, lại cho một quả ngọt táo.

– Thống nhất bốn đại tông môn?

Con mắt của Truy Dương lão quái chuyển thoáng một phát, cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng cười khổ.
Chương 703 Thiên Tông sứ giả 2

– Sứ giả đại nhân, nếu Long Cư Tuyết thuận lợi phát triển, không có yêu nghiệt thế tục kia xuất hiện, đây hết thảy, có lẽ trong vòng mười năm có thể hoàn thành. Nhưng mà hiện tại...

– Có nan đề gì sao?

– Có không ít nan đề, nan đề lớn nhất là Bảo Thụ Tông. Hiện tại Bảo Thụ Tông như mặt trời ban trưa, được yêu nghiệt thế tục kia gia nhập, ngoài ra còn nhiều thêm một Nguyên Cảnh Tôn Giả, còn có một con Thánh phẩm Linh thú. Luận thực lực, Bảo Thụ Tông này, đã không kém Tử Dương Tông ta... Không đúng, không kém Tử Quang phân đà ta rồi.

– Bảo Thụ Tông?

Người áo lam cười lạnh một tiếng.

– Có phải tông môn tài nguyên dồi dào nhất trước kia ngươi nói hay không?

– Đúng vậy.

Truy Dương lão quái vội nói.

– Mười năm, Thiên Tông không có thời gian chờ lâu như vậy. Lúc này đây, phải một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, nhất thống liên minh 16 nước. Thượng cấp phái ta đến, là muốn ta ở lúc cần thiết, ra tay giúp ngươi một tay, để tránh đêm dài lắm mộng. Tuy liên minh 16 nước là nơi heo lánh, nhưng mà, hiện tại đã có rất nhiều ánh mắt tụ tập tới. Nếu Thiên Tông ta không giải quyết dứt khoát, lại để cho thế lực khác cắm vào, vậy thì không hay rồi.

Truy Dương lão quái nghe vậy cuồng hỉ, biết rõ sứ giả đại nhân này là muốn đích thân xuất thủ.

Thực lực người áo lam này, chưa hẳn mạnh hơn hắn bao nhiêu. Nhưng bất đắc dĩ người ta xuất thân tốt, địa vị cao. Cho nên Truy Dương lão quái ở trước mặt hắn, tư thái phóng rất thấp. Bởi vì người ta nắm giữ tiền đồ của hắn, khống chế lấy vận mệnh của hắn. Nếu như Truy Dương lão quái hắn nói sai một câu, khiến sứ giả đại nhân nổi giận, người ta đi về nói một câu, sau đó có thể hủy hắn, thậm chí hủy toàn bộ Tử Dương Tông.

– Sứ giả đại nhân, có ngươi ra tay, thống nhất bốn đại tông môn, tuyệt đối dễ như trở bàn tay. Vừa vặn, lần này Bảo Thụ Tông tổ chức một nghi thức nhập môn, mời bốn đại tông môn cùng một chỗ tham gia. Đến lúc đó, bốn đại tông môn tụ tập, sứ giả đại nhân tự mình giá lâm, cường thế xuất kích, tất có thể một trận chiến thành công. Để cho ba đại tông môn kia dễ bảo, sẵn sàng góp sức đến Tử Quang phân đà.

Truy Dương lão quái cuồng đập mã thí tâng bốc.

Người áo lam chính là sứ giả Thiên Tông, ở liên minh 16 nước, tự nhiên cảm giác ưu việt mười phần. Nghe Truy Dương lão quái mã thí tâng bốc, cũng không cảm thấy không ổn chút nào, thản nhiên tiếp nhận.

Thực lực của hắn, ngược lại cao hơn Truy Dương lão quái một bậc, chính là cường giả Nguyên cảnh tứ trọng, cũng là Địa Nguyên cảnh cường giả.

Bất luận xuất thân, hay là thực lực, đều có thể ăn chết Truy Dương lão quái, cho nên, hắn ở trước mặt Truy Dương lão quái, không cần bảo trì bất luận khiêm tốn gì.

– Nghi thức nhập môn kia, còn bao lâu nữa?

Người áo lam trầm tư một lát hỏi.

– Trên thiệp mời viết rõ, định ở chín ngày sau.

Người áo lam nghe vậy, ngẫm nghĩ một lát nói:

– Tốt, chín ngày sau, đi Bảo Thụ Tông một chuyến, nhất định phải cầm xuống ba đại tông môn khác, nhập vào Tử Quang phân đà. Việc này, tuyệt đối không thể dây dưa. Nếu như việc này thành, ta sẽ tuân theo ý tứ thượng cấp, giúp ngươi tiến vào Nguyên cảnh tứ trọng, để ngươi có thực lực ngăn chặn những người khác, thành lập uy tín tuyệt đối của ngươi ở Tử Quang phân đà.

Truy Dương lão quái nghe vậy, vui mừng nhướng mày. Cái này thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn a.

Thiên Tông sứ giả đến, làm cho Truy Dương lão quái đang vô kế khả thi, thoáng cái khôi phục ý chí chiến đấu, có thể nói là quét qua xu hướng suy tàn.

Thiên Tông sứ giả tự thân xuất mã, mặc kệ từ góc độ nào xem, lần này Tử Dương Tông đều là người thắng tuyệt đối.

Tuy mất đi danh hào Tử Dương Tông, nhưng mà đổi lấy, lại là thực quyền chân chính.

Một tấm Đà Chủ Lệnh của Cửu Dương Thiên Tông, ý vị như thế nào? Ý nghĩa Truy Dương lão quái hắn, sẽ không còn là tồn tại không chỗ nương tựa, mà dính vào một chỗ dựa cường đại.

Coi như là những thế lực cường đại ở Vạn Tượng Cương Vực kia, cũng không cách nào xem nhẹ Cửu Dương Thiên Tông tồn tại.

Dù hắn lấy được, chỉ là một tấm Đà Chủ Lệnh cấp bậc thấp nhất, nhưng dù vậy, chiêu bài của Cửu Dương Thiên Tông ở đó, mặc ai cũng không dám bỏ qua.

Mấu chốt nhất là, Tử Quang phân đà, sẽ nhất thống bốn đại tông môn. Nói cách khác, dưới tay Truy Dương lão quái hắn, sẽ quản lý càng nhiều người nữa, có càng nhiều cường giả nghe lệnh của hắn.

Tuy trong khoảng thời gian ngắn, những người kia chưa chắc sẽ dễ bảo. Nhưng chỉ cần thực lực của hắn không ngừng đề thăng, đợi một thời gian, tự có biện pháp để cho những người kia triệt để khuất phục.

Dù sao, tình thế bày ở trước mặt bọn họ, hoặc là khuất phục, hoặc là diệt vong.

Thế giới võ đạo, thuận theo đại thế mới là sinh tồn chi đạo, Truy Dương lão quái không tin cao tầng ba đại tông môn kia, có gan trái với ý chí của Cửu Dương Thiên Tông.

Nói khó nghe một chút, Cửu Dương Thiên Tông vừa ý bọn hắn, đó là phúc khí của bọn hắn.

Nếu thật có kẻ ngu xuẩn, vậy chỉ có thể dùng chút ít thủ đoạn cường ngạnh, tiêu diệt một hai cái, giết gà dọa khỉ.

Trong nội tâm Truy Dương lão quái đã bắt đầu trù tính, nên cầm ai khai đao trước rồi.

Giang Trần.

Cái tên này, nhất định là phóng ở vị trí thứ nhất.

Chưa trừ diệt kẻ này, Tử Dương Tông cũng tốt, Tử Quang phân đà cũng tốt, đều vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.

Trở lại Bảo Thụ Tông, Giang Trần liền dàn xếp tốt tùy tùng.

Bây giờ Giang Trần hắn là nhân vật trọng yếu nhất trong một đời trẻ tuổi của Bảo Thụ Tông, tùy tùng của hắn tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, hưởng thụ đãi ngộ như đệ tử Bảo Thụ Tông.

Ưu thế gia nhập Bảo Thụ Tông, ở phương diện này liền thể hiện ra rồi.

Đối với nghi thức nhập môn gì đó, kỳ thật Giang Trần không quá hứng thú. Chỉ có điều từ trên xuống dưới Bảo Thụ Tông đều cảm thấy hứng thú, hắn tự nhiên không thể làm chuyện mất hứng.

Hắn có thể hiểu được, Bảo Thụ Tông bị Tử Dương Tông áp chế nhiều năm, đây là một cơ hội hãnh diện, Bảo Thụ Tông mượn cơ hội này trắng trợn tuyên dương thoáng một phát, cũng là nhân chi thường tình.

Đương nhiên, Bảo Thụ Tông đối với Giang Trần là rất xem trọng, ở khu vực Linh khí nồng đậm nhất, mở cho hắn một động phủ riêng.

Loại đãi ngộ này, chỉ có trưởng lão tông môn mới có thể hưởng thụ. Ở trong một đời trẻ tuổi, mặc dù là Liên Thương Hải cùng Tạ Vũ Phàm, tạm thời cũng không có tư cách này.

Nhưng mà, toàn bộ Bảo Thụ Tông, không người dám biểu đạt bất mãn đối với chuyện này.

Tuyển bạt thi đấu lực trảm Tiên Thiên thân thể Long Cư Tuyết, Thương Dương Vương Quốc diệt Vu thị nhất tộc, tàn sát Tam đại trưởng lão của Tử Dương Tông.

Những chiến tích chói lọi kia, bất luận hạng nào, đều là tồn tại mà đệ tử trẻ tuổi cũng phải nhìn lên.

Đừng nói trẻ tuổi, coi như là trưởng lão của Bảo Thụ Tông, lại có mấy người có thể làm được?

Tuy Giang Trần hưởng thụ đãi ngộ cao, nhưng không có tự ngạo. Trở về vài ngày, rất nhiều trưởng lão tông môn thiết yến khoản đãi, Giang Trần đều vui vẻ dự tiệc, không có ngạo mạn cự tuyệt.
Chương 704 Hà thần quả

Hắn biết, tiến vào tông môn, quan hệ phức tạp, cùng những cao tầng này làm tốt quan hệ, cũng không có gì không tốt.

Bởi vậy, ngoại trừ thế lực Thiết gia, trên cơ bản tất cả cao tầng tông môn, đều ném đến Giang Trần cành ô-liu hữu hảo.

Giang Trần là ai đến cũng không cự tuyệt.

Bởi vậy, sau khi Giang Trần nhập môn vài ngày, đã thắng được danh tiếng rất tốt.

Mấy ngày nay, ngoại trừ Giang Trần, phong quang nhất không thể nghi ngờ là Phí Huyền Phí lão đầu, lúc trước hắn được đề thăng làm trưởng lão dự bị.

Mà Giang Trần gia nhập Bảo Thụ Tông, không thể nghi ngờ là để cho hắn dính quang. Ở rất nhiều nơi, Giang Trần cũng có ý cùng Phí lão đầu ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, bởi vậy, địa vị của Phí lão đầu trong lúc vô hình lại nhận được tăng lên.

So sánh xuống dưới, những ngày này, Diệp Trọng Lâu ngược lại rất nhẹ nhõm.

Bởi vì tu vi cùng địa vị của hắn, ngoại trừ Thiên Diệp lão tổ ra, Diệp lão gia tử đã không cần cho ai mặt mũi.

Bởi vì, hiện tại Diệp Trọng Lâu là lão tổ Số 2 của Bảo Thụ Tông, dưới một người, trên vạn người.

Vài ngày bận rộn, Giang Trần rốt cục thích ứng sinh hoạt trong tông môn, các loại xã giao, cũng làm không sai biệt lắm.

Trở lại biệt viện mà Thiên Diệp lão tổ tự mình ban cho hắn, lại không nghĩ rằng Diệp lão gia tử ngoài ý muốn tới chơi.

– Lão gia tử.

Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn.

– Ha ha, như thế nào? Không chào đón lão gia hỏa ta sao?

Tâm tình của Diệp Trọng Lâu cũng rất tốt. Quay về Bảo Thụ Tông, dùng thân phận lão tổ trở về, năm đó Thiết gia để cho hắn bất đắc dĩ ly khai tông môn, hôm nay đã phải nhìn lên hắn, loại cảm giác này, tất nhiên là tốt.

– Lão gia tử là Nguyên cảnh lão tổ, tiểu tử sao dám không chào đón? Nên nịnh nọt mới đúng.

Giang Trần cũng vui đùa.

– Người khác không biết, nhưng ngươi còn không biết Nguyên cảnh của lão phu là chuyện gì xảy ra sao? Nếu như không có ngươi, chỉ sợ cả đời này, lão phu sẽ phải bồi hồi ở cảnh giới Linh Vương a.

Diệp Trọng Lâu cũng cảm khái ngàn vạn:

– Yên lặng lâu như vậy, lão phu thật không nghĩ tới, một ngày kia còn có thể trở về Bảo Thụ Tông, hơn nữa là đứng ở đỉnh phong.

– Võ đạo chi lộ, tuổi cho tới bây giờ không là vấn đề. Lão gia tử hùng tâm không dứt, đi đến hôm nay, có thể nói là tất nhiên.

Giang Trần nịnh nọt vài câu.

Hai người ngồi xuống, lão gia tử chợt hỏi:

– Giang Trần, nghe nói Đan Phi ly khai, lưu lại cho ngươi một phong thư?

Lão gia tử bỗng nhiên hỏi, cũng làm cho Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn.

Bất quá Giang Trần cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu, lại không nói nội dung thư tín.

Tựa hồ lão gia tử suy đoán đến cái gì, than nhẹ một tiếng:

– Đan Phi là ta từ nhỏ nuôi lớn, có thể là lão phu quá sủng ái nàng, cho nên khiến tâm tính của nàng có chút cao ngạo. Bất quá, tâm tư của Tiểu Đan tinh khiết thiện lương, làm người làm việc, đều có một cỗ sức mạnh chấp nhất. Lần này nàng ly khai, lão phu đang bế quan, nên không biết đến cùng xảy ra chuyện gì. Dùng tâm tính của Tiểu Đan, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ ly khai. Lão phu ngược lại là có chút bận tâm rồi.

Muốn nói nguyên nhân Đan Phi ly khai, Giang Trần là không biết gì cả, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Đan Phi hiếu kính lão gia tử như vậy, sao sẽ ở lúc lão gia tử bế quan ly khai?

Nghe lão gia tử hỏi, Giang Trần cũng không hiểu ra sao.

Lá thư của Đan Phi, Giang Trần tự nhiên đọc hiểu. Lá thư này ngắn ngủn mười bốn chữ, là Đan Phi thổ lộ với Giang Trần hắn.

Nhưng mà, Giang Trần lại không rõ, coi như là có ý với Giang Trần hắn, tựa hồ cũng không cần phải ly khai Diệp lão gia tử a.

Trong đầu nhớ tới những kinh nghiệm cùng Đan Phi kết giao kia, Giang Trần cũng than nhẹ một tiếng, muốn nói Đan Phi, mặc kệ từ góc độ nào xem, đều là nam nhân tuyệt phối.

Ngoại trừ lòng dạ có chút cao, Đan Phi có thể nói là thỏa mãn tất cả yêu cầu của nam nhân.

Chỉ là, chuyện nam nữ, cuối cùng phải nhìn duyên phận. Giang Trần và Đan Phi kết giao, vẫn luôn ôm tâm tính quân tử chi giao, không có hướng phương diện kia suy nghĩ.

Ngẫm lại Đan Phi ly khai, có thể cùng mình có quan hệ, trong nội tâm Giang Trần, tất nhiên là hi vọng nàng bình an, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thấy đề tài này hơi có chút áp lực, lão gia tử liền đổi chủ đề:

– Giang Trần, ngươi gia nhập Bảo Thụ Tông, đối với liên minh 16 nước mà nói, là một chuyện xấu. Chỉ là bởi vậy, ngươi cũng sẽ từ chỗ tối, đi về chỗ sáng. Từ nay về sau, sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngươi. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Giang Trần mỉm cười gật đầu:

– Lão gia tử, ngươi không phải là không biết ta chứ?

Diệp Trọng Lâu cười ha ha:

– Có đạo lý.

Sau đó lại than nhẹ một tiếng:

– Chỉ tiếc, liên minh 16 nước ở trong Vạn Tượng Cương Vực, địa vị như trước tràn đầy nguy cơ. Tuy ta và ngươi tiến vào Bảo Thụ Tông, nhưng con đường phía trước đến cùng đi thế nào, trong nội tâm lão phu cũng không có ngọn nguồn. Giang Trần, ngươi còn trẻ, ở trên người của ngươi, lão phu chứng kiến một loại tiềm lực, một loại tiềm lực cải biến thời cuộc.

– Ngươi và Tử Dương Tông, đã thành thế Thủy Hỏa, dùng hiểu biết của lão phu đối với Truy Dương lão quái, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Việc này, chỉ sợ còn chưa xong.

Diệp Trọng Lâu đối với Truy Dương lão quái, vẫn là có chút kiêng kị. Đây là một tên điên, hơn nữa hẹp hòi, có cừu tất báo.

Dùng phong cách bá đạo của Tử Dương Tông, ăn thiệt thòi lớn như vậy, tuyệt sẽ không có khả năng nhịn.

– Lão gia tử nói, cũng chính là suy nghĩ trong nội tâm ta. Cùng Tử Dương Tông, sớm muộn gì phải có một kết thúc. Nghĩ nhiều vô ích, ta có thể làm, là cố gắng tu luyện.

Diệp Trọng Lâu nghe vậy, tán thán nói:

– Rất đúng, người trẻ tuổi không kiêu không nóng nảy, thập phần khó được. Vô luận như thế nào, dù lão phu liều cái mạng già này, cũng phải bảo hộ ngươi. Ở trước khi thực lực ngươi đại thành, thay ngươi che gió che mưa. Ngươi biết không? Hiện tại lão phu rất chờ mong, muốn nhìn ngươi đến cùng có thể đi bao xa.

Bây giờ Diệp Trọng Lâu đối với Giang Trần, là tựa như đối đãi vãn bối của mình. Trong lòng hắn, địa vị của Giang Trần, đã không kém Đan Phi.

Không đơn thuần là bởi vì Giang Trần chỉ điểm hắn, trợ giúp hắn tiến vào Nguyên cảnh. Trọng yếu hơn là, ở trên người Giang Trần, lão gia tử thấy được một loại tiềm lực không cách nào đánh giá.

Bỗng nhiên, lão gia tử từ trong Trữ Vật Giới Chỉ lấy ra một vật.

– Giang Trần, đây là Xan Hà Thần Quả, do Xan Hà Bảo Thụ của Bảo Thụ Tông sản xuất. 100 năm kết một lần xích quả, 300 năm kết một lần thanh quả, sáu trăm năm kết một lần tử quả. Đây là bách niên xích quả, là lúc ta trở về Bảo Thụ Tông, Thiên Diệp lão tổ đưa cho ta. Ngày đó hắn cho ta hai quả, ta tặng ngươi một quả, một quả khác lưu cho Đan Phi. Trong lòng ta, ngươi và Đan Phi, đều như tử tôn dưới gối, không khác nhau nhiều. Bách niên xích quả này, có thể trợ giúp ở trong Tiên cảnh, càng tiến một tầng.
Chương 705 Thiết gia chịu thua 1

Bảo Thụ Tông, sở dĩ gọi Bảo Thụ Tông, là vì bọn hắn có một cây Bảo Thụ trấn tông, tên là Xan Hà Bảo Thụ. Cây này cao ngàn trượng, rộng có thể bao trùm ngàn mẫu.

Bảo Thụ Tông dựa vào nó, mà số mệnh không ngã.

Xan Hà Thần Quả này cực kỳ trân quý, một lần kết trái, cũng không quá đáng ba mươi quả. Trong đó mười quả ở thời kì xích quả nhất định phải hái xuống, mười quả ở thời kỳ thanh quả mới có thể tháo xuống. Còn lại mười quả, thì có cơ hội thành tử quả.

Tổng cộng sáu trăm năm, mới có thể hoàn thành một lần nở hoa kết quả.

Cho nên, chớ xem thường hai trái xích quả này, đây chính là 100 năm lắng đọng.

Giang Trần lại không nghĩ rằng, lão gia tử sẽ lấy ra hậu lễ như vậy, nghe lão gia tử nói chân thành tha thiết, đánh đồng hắn và Đan Phi, trong nội tâm trong lúc nhất thời dâng lên một giòng nước ấm.

Lão gia tử quang minh lỗi lạc, bảo vệ hắn, hoàn toàn chính xác không phải hư giả. Nhớ năm đó ở Thiên Quế Vương Quốc, lão gia tử vì hắn, không tiếc trở mặt với Thiết gia.

Hôm nay, lại tặng Xan Hà Thần Quả. Kiếp trước kiếp nầy, Giang Trần đều có một khỏa Xích Tử Chi Tâm, tự nhiên hiểu tâm ý của lão gia tử, là tuyệt không phải giả bộ.

Trái cây này, ẩn chứa nhiều loại tâm ý như che chở, chờ đợi, coi trọng… của lão gia tử đối với hắn, làm cho nội tâm Giang Trần nặng trịch, cảm động không thôi.

Lão gia tử cực kỳ tiêu sái, đặt Xan Hà Thần Quả vào tay Giang Trần, cười ha ha, phiêu nhiên mà đi.

– Giang Trần, ở Bảo Thụ Tông, bất luận tài nguyên gì đều sẽ vì ngươi mở ra. Lão phu làm, chẳng qua là dệt hoa trên gấm. Tiếp tục tu luyện đi, cách nghi thức nhập tông còn có sáu bảy ngày, lão phu hi vọng ngươi dùng tư thái càng mạnh hơn nữa, xuất hiện trên nghi thức nhập môn.

Lão gia tử qua lại tự nhiên, lời nói này, cũng là vì để cho Giang Trần không cần có tâm lý áp lực gì.

Giang Trần biết rõ, đây là lão gia tử cố ý trấn an hắn. Lễ vật nặng trịch như vậy, cũng không phải dệt hoa trên gấm gì.

Xan Hà Bảo Thụ, Giang Trần cũng có nghe thấy.

Nhưng mà, những ngày hắn nhập môn này, Thiên Diệp lão tổ đều không có nói sự tình Xan Hà Thần Quả với hắn. Hiển nhiên, tài nguyên này, còn không phải Giang Trần có thể nhúng chàm.

Lão gia tử ngay cả Xan Hà Thần Quả cũng tặng cho hắn, ở đâu là dệt hoa trên gấm gì? Đây tuyệt đối là hậu lễ hàng thật giá thật.

Giang Trần nhìn nhìn Xan Hà Thần Quả, trong mắt hơi động một chút, hiện tại hắn thiếu nhất, là loại tài nguyên này.

– Xem ra, gia nhập Bảo Thụ Tông với ta mà nói, thật sự là một lựa chọn sáng suốt. Diệp lão gia tử đột phá, quay về Bảo Thụ Tông, dùng tính cách của hắn, nhất định là vì bảo hộ ta. Tâm ý này của lão gia tử, quả nhiên là để cho người cảm động.

Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với lão gia tử, đã đi ra Bảo Thụ Tông, là tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ quy tông. Dụng ý của hắn, tám chín thành là vì mở đường cho Giang Trần hắn.

Nghĩ tới đây, nội tâm Giang Trần càng cảm nhận được lão gia tử dụng tâm lương khổ, trong lúc nhất thời, nội tâm tăng thêm rất nhiều động lực.

– Lão gia tử coi trọng ta như thế, Giang Trần ta tự nhiên không thể vong ân phụ nghĩa. Có lẽ, là nên tìm chút cơ hội, báo đáp lão nhân gia rồi.

Cũng không phải Giang Trần tự đại, hắn muốn trợ giúp lão gia tử, biện pháp nhiều lắm. Chỉ là, có chút thời điểm, Giang Trần cố ý khắc chế, hắn không muốn làm ra quá nhiều cử động kinh thế hãi tục.

Bởi vì, hắn muốn trợ giúp lão gia tử, bất kể là từ phương diện nào, lấy ra đều là thiên đại thủ bút, tất sẽ hết sức kinh người.

Cho nên, hắn một mực khắc chế, không phải cơ duyên xảo hợp, hắn cơ hồ là không ra tay. Muốn ra tay, cũng sẽ làm phi thường xảo diệu.

Ví dụ như lúc trước giải quyết vấn đề của Phượng Giao Ngũ Dực Thú, ví dụ như về sau ghi một tí tâm đắc đào tạo Linh thú cho lão gia tử, ví dụ như chỉ điểm lão gia tử đột phá Nguyên cảnh.

Giang Trần làm vô cùng xảo diệu, tận lực không lộ vẻ khoa trương.

Tung tung Xan Hà Thần Quả trong tay, Giang Trần quyết định, trước hảo hảo lợi dụng Xan Hà Thần Quả thoáng một phát. Ở trong Tiên cảnh, có thể vô điều kiện đột phá một trọng, đây cũng không phải thứ tốt bình thường.

– Tu vi của ta, hôm nay ở Tiên cảnh bát trọng đỉnh phong, nếu nuốt Xan Hà Thần Quả này, chẳng phải có thể trực tiếp đi vào Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong sao?

Giang Trần nhất niệm đến đây, trong nội tâm đại động.

Tiên cảnh cửu trọng hấp dẫn, làm cho hắn kích động.

Mặc dù cách nghi thức nhập tông chỉ còn lại sáu bảy ngày, nhưng Giang Trần vẫn quyết định thử một lần. Nếu Xan Hà Thần Quả thần kỳ như truyền thuyết, vậy sáu bảy ngày là đủ rồi.

Nghĩ tới đây, Giang Trần gọi mấy tùy tùng lên.

– Câu Ngọc, hôm nay ngươi là Tiên cảnh tam trọng, không gian tiến bộ rất lớn. Ta có một ít tinh hạch Hỏa Nha, đầy đủ ngươi dùng đến đột phá Thiên Linh cảnh. Còn có một chút tài nguyên, đều ở bên trong.

– Tiết Đồng, đường đi của ngươi, bất đồng với Câu Ngọc, tinh hạch Hỏa Nha không thích hợp ngươi. Ta chuẩn bị cho ngươi những đan dược này, còn có linh dịch chiết xuất từ Linh Dược, đối với ngươi tu luyện cực kỳ có lợi.

– Kiều Sơn Kiều Xuyên, Quách Tiến, còn có Ôn Tử Kỳ, ta đều chuẩn bị cho các ngươi một phần lễ vật. Mỗi người một viên Ngũ Long Khai Thiên Đan, trước đột phá Tiên cảnh rồi nói sau.

Giang Trần cũng ý thức được, những tùy tùng này của mình, thực lực nhất định phải tăng lên. Nếu không, tương lai Vạn Tượng Cương Vực xuất hiện đại biến, không có thực lực, kia tuyệt đối là không được.

Sau khi an bài thỏa đáng, Giang Trần liền tuyên bố bế quan.

Từ khi Diệp Trọng Lâu và Giang Trần tuyên bố gia nhập Bảo Thụ Tông, toàn bộ tông môn, duy nhất không vui, là Thiết gia rồi.

Thiết gia, cùng với nhân sĩ tâm phúc của Thiết gia, thoáng cái liền phát hiện không khí tông môn thay đổi. Trước kia cao tầng tông môn cùng bọn họ lui tới mật thiết, đột nhiên như bất hòa rồi.

Vốn là trong tông môn, trừ một ít cao tầng trung lập, là Tạ gia cùng Thiết gia cầm giữ Bảo Thụ Tông, hình thành cục diện địa vị ngang nhau.

Hôm nay, mới ngắn ngủn mấy ngày, ngoại trừ dòng chính Thiết gia, cái khác cơ hồ tạo thành ăn ý, cố ý bất hòa với Thiết gia.

Rất hiển nhiên, tất cả mọi người là người thông minh, cũng nhìn ra được, hiện tại tình cảnh của Thiết gia xấu hổ rồi. Lão tổ đối với biểu hiện của bọn hắn, vốn là rất bất mãn.

Mà Thiết gia cùng Tạ gia, gần đây lại là tử địch.

Bây giờ Diệp Trọng Lâu và Giang Trần gia nhập, khó chịu với Thiết gia là càng không cần phải nói.

Ở Bảo Thụ Tông, trừ Thiết gia, hai cổ thế lực cường đại nhất, đều là đối đầu của bọn hắn. Dưới loại tình cảnh này, Thiết gia suy bại, cơ hồ là có thể đoán được.

Trong Thiết gia, Thiết Long thở dài một tiếng, khuôn mặt lộ ra già nua và bất đắc dĩ.

Thiết Đạt Chí cũng như gà trống thua trận, ủ rũ. Mấy ngày nay, hắn cũng mẫn cảm phát hiện, mình ở trong một đời trẻ tuổi tông môn, đã không có cảm giác hô phong hoán vũ như trước kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát thần
  • Mạc Tiên
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
SÁT THẦN
  • Nghịch Thương Thiên
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom