-
Chương 711-715
Chương 711 Bá đạo hung hăng càn quấy, chín cục ước hẹn 2
Tiên cảnh đối Tiên cảnh, yêu cầu này, cũng không tính quá phận.
Nếu như ba đại tông môn cảm thấy chống lại Địa Nguyên cảnh Tả Lam, có chút không công bình, như vậy trong ba đại tông môn, cường giả Tiên cảnh đỉnh phong lại rất nhiều, Linh Vương cũng có.
Mấy Nguyên Cảnh Tôn Giả nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy cực kỳ áp lực. Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, đối phương không phải chỉ hướng về phía Bảo Thụ Tông mà đến.
Mà là nhắm cả ba đại tông môn.
Tuy bọn hắn không biết Cửu Dương Thiên Tông gì, nhưng mà rất rõ ràng, bọn hắn đều không muốn làm hạ nhân, chôn vùi cơ nghiệp tông môn, gia nhập vào Tử Quang phân đà gì đó, làm thủ hạ của Truy Dương lão quái.
Cái này đối với ba đại tông môn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã. Bọn hắn thà chết trận, cũng không muốn vào dưới trướng Truy Dương lão quái.
Trong lúc nhất thời, tam tông rất ăn ý tạo thành trận doanh thống nhất.
Bất quá, nhìn khí thế kia của đối phương, hiển nhiên cũng không lo lắng bọn hắn kết thành đồng minh, tựa hồ đã đoán chừng bọn hắn.
Nguyên cảnh đối Nguyên cảnh, hay là Tiên cảnh đối Tiên cảnh, tùy bọn hắn chọn.
Hoặc là chiến, hoặc là khuất phục.
Lưu cho bọn hắn, chỉ có hai lựa chọn này.
Khuất phục, liền ý nghĩa bọn hắn chấp nhận mất đi truyền thừa tông môn, trở thành thủ hạ của Truy Dương lão quái.
Chiến, một khi thất bại, vẫn khó tránh khỏi vận mệnh trở thành phụ thuộc.
Chỉ là, thế giới võ đạo, không chiến mà khuất là người nhu nhược. Mặc kệ đối thủ cường đại cỡ nào, đáng sợ cỡ nào, chỉ có chiến, mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
– Đệ tử Thang Hồng, nguyện ý xuất chiến.
Thang Hồng đã sớm nhịn không được.
Thân thể Thang Hồng khổng lồ, rầm rầm rầm chạy ra khỏi trận, trong tay nắm một đại côn, đúng là Long Cốt mà Giang Trần tặng cho hắn.
Nhìn thấy đại côn này, ánh mắt của Truy Dương lão quái có chút nhíu lại, cảm thấy rất quen mắt.
Thang Hồng quát:
– Các ngươi ai lên?
Trong đó một người áo bào tro, trên ngực vẽ lấy một ngôi sao, cười lạnh nói:
– Loại người như ngươi, cũng tới mất mặt xấu hổ sao? Cút xuống đi.
Nói xong, đi lên đài, một quyền đánh tới Thang Hồng.
Người này ở trong các sứ giả Thiên Tông, địa vị thấp nhất, thực lực yếu nhất. Nhưng thanh thế một quyền này, lại ẩn ẩn có tiếng sấm nổ mạnh, khí thế hiển nhiên không kém, tu vi đạt đến Tiên cảnh cửu trọng.
Một quyền này, khí thế bài sơn đảo hải, ở đâu là Thang Hồng còn chưa vào Thiên Linh cảnh có thể ngăn cản?
Trong lúc đó, Thang Hồng cảm thấy trước mắt đều là quyền ảnh, không gian đã bị đối phương phong kín.
– Không tốt.
– Thang Hồng mau lui lại.
Bên Bảo Thụ Tông, nhao nhao truyền ra thanh âm kinh hô, cảnh cáo.
– Ha ha, không biết tự lượng sức mình.
Bên Tử Dương Tông, lại trào phúng liên tục.
– Thang Hồng này không dùng được đầu óc, chỉ là Địa Linh cảnh, lại dám ra xấu mặt.
– Một quyền này, khẳng định sẽ nện chết hắn.
Thang Hồng dưới tình thế cấp bách, trường côn trong tay đập một cái, sử dụng khí lực toàn thân, hét lớn một tiếng:
– Ngăn cản cho ta, ngăn cản ngăn cản ngăn cản…
Oanh…
Đại côn ném ra khí thế cường đại, cùng quyền cương kia đụng nhau, một đạo xích mang hiện lên, thân hình Thang Hồng đột nhiên bay ngược, vụt vụt vụt liền lùi lại vài chục bước, lúc này mới đứng vững.
– Ân?
Người áo bào tro kia tựa hồ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, một quyền này của hắn, dù là Tiên cảnh tám chín trọng, cũng chưa chắc gánh được. Ngốc đại hán này mới là Địa Linh cảnh, vậy mà phá vỡ hơn nửa quyền cương của mình, thật có chút tà môn.
– Tiểu tử, coi như ngươi may mắn. Một quyền này, tất sát ngươi.
Khí huyết của Thang Hồng trở mình, tuy không có bị thương nặng, nhưng sau khi thân thể tiếp nhận một quyền này, khí lực toàn thân cơ hồ hết sạch.
Ngay lúc này, Thiên Diệp lão tổ hất tay áo lên, quét đối phương ra:
– Ván này chúng ta nhận thua.
Bây giờ Thiên Diệp lão tổ rất coi trọng Thang Hồng, gần với Giang Trần, tự nhiên không cho phép Thang Hồng gặp chuyện không may. Hắn cũng biết Thang Hồng ở trên tu vi kém đối phương quá xa. Trận chiến này, căn bản không thể đánh.
Vừa rồi một côn kia, Thiên Diệp lão tổ phỏng đoán, hơn phân nửa là trường côn thần kỳ này trợ giúp, mới để Thang Hồng may mắn không có bị thương nặng.
Tả Lam cười nhạt một tiếng:
– Ta chỉ cho các ngươi chín cục. Ba thủ hạ của ta, một người xuất chiến ba lượt. Cùng cấp bậc chiến đấu, nếu như các ngươi có thể thắng được dù là một ván, các ngươi sẽ có tư cách đàm phán với ta. Nếu một ván cũng không thắng nổi, vậy chính là phế vật. Phế vật phải có giác ngộ của phế vật, ngoan ngoãn phục tùng, an tâm làm thuộc hạ. Nếu như chấp mê bất ngộ, ta không ngại để tam tông các ngươi biến mất khỏi thế giới này.
Tả Lam bá đạo, lại bất đồng Truy Dương lão quái.
Truy Dương lão quái bá đạo, chỉ dùng phương thức nói ngoan thoại diễn tả, có đôi khi không thể hù dọa người.
Mà Tả Lam này bá đạo, là dung hợp khí chất bản thân, phảng phất hắn trời sinh liền có vốn liếng bá đạo như vậy, để cho người không thể không tin.
Chín cục, chỉ cần thắng một ván, thì có tư cách đàm phán.
Nếu như một ván cũng không thắng nổi, vậy chờ đợi tam tông, là ra roi cho người, thành thuộc hạ, triệt để mất đi truyền thừa cùng tôn nghiêm.
Không thể không nói, tuy đối phương bá đạo, nhưng lại cho bọn hắn cơ hội.
Nếu như chín cục, một trận cũng không thắng, vậy bọn họ còn có tư cách gì cò kè mặc cả?
Ba người áo bào tro, đứng thành một hàng. Trên ngực bọn hắn, phân biệt thêu một ngôi sao, hai ngôi sao cùng ba ngôi sao, xếp thành một hàng, cho thấy địa vị của bọn hắn bất đồng, đẳng cấp bất đồng.
Tả Lam thì ôm ngực đứng ở trước bọn hắn, cảm giác ưu việt mười phần:
– Ba thủ hạ này của ta, niên kỷ chẳng qua mới 30, theo thứ tự là Tiên cảnh cửu trọng, Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong cùng Linh Vương. Mỗi người xuất chiến ba cục, tam tông các ngươi có thể thương lượng một chút, phái ra người mà các ngươi cho là có nắm chắc nhất.
Người áo bào tro trên ngực vẽ lấy một ngôi sao kia, là người vừa vặn đả bại Thang Hồng.
Niên kỷ của người này trẻ nhất, ước chừng hai mươi tuổi, đôi lông mi như kiếm, bờ môi hơi mỏng mang theo vài phần lãnh ngạo cùng lông bông.
– Ta tên Vũ Thần, Tiên cảnh cửu trọng, ai dám đến chiến ta?
Ánh mắt Vũ Thần này ngạo mạn, quét nhẹ toàn trường, trong giọng nói có chê cười không thèm che dấu:
– Ba đại tông môn, chẳng lẽ mỗi cái đều là rùa đen rút đầu sao?
Trong ba đại tông môn, Tiên cảnh cửu trọng cũng có một nhóm. Nhưng trong lúc mấu chốt này, ai cũng không dám qua loa xuất kích.
Bởi vì, trong nội tâm mọi người đều có kiêng kị, việc này liên quan tới tiền đồ của ba đại tông môn, tùy tiện xuất kích, vạn nhất bị thua, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng áp lực, thậm chí trở thành tội nhân thiên cổ.
Ánh mắt của Vũ Thần dương dương đắc ý, lại quét một vòng, cười ha ha nói:
– Cái gọi là ba đại tông môn, ngay cả dũng khí chiến một trận cũng không có sao? Người nhu nhược như vậy, cũng xứng tập võ?
Chương 712 Xu thế nghiền áp
Nói xong, Vũ Thần này ngồi xếp bằng ở giữa sân, trong miệng cười lạnh:
– Nếu cả đám đều nhát như chuột, ta ngồi ở chỗ nầy chờ, chờ gan của các ngươi lớn lên, lại đến đánh thức ta.
Nói xong, Vũ Thần này liền khép hai mắt lại, dứt khoát minh tưởng.
Động tác này, thoáng cái liền xúc động tới thần kinh của các Võ Giả, đây tuyệt đối là vũ nhục.
Võ Giả luận bàn, Vũ Thần này dùng thái độ như vậy, không thể nghi ngờ là miệt thị đối với ba đại tông môn, nhục nhã không lưu tình.
Trên mặt Tả Lam treo nụ cười thản nhiên, đối với cử động của Vũ Thần, chẳng những không cho là đúng, ngược lại có chút hân thưởng.
Đả kích như vậy, trên khí thế cùng sĩ khí, đối với ba đại tông môn mà nói là một loại suy yếu.
Bên ba đại tông môn kia, lúc này mấy lão tổ cũng bất chấp giá đỡ hay thể diện gì, tụ cùng một chỗ, khẩn trương thương nghị.
– Lai giả bất thiện, Vũ Thần này, thực lực không đơn giản. Tam tông chúng ta nên phái ra Võ Giả Cửu Trọng mạnh nhất, dù một cái không thắng, xa luân chiến cũng có thể thắng hắn một trận. Nếu như Vũ Thần này cũng không thắng, vậy trận tiếp theo, đến Tiên cảnh đỉnh phong, thậm chí Linh Vương, sẽ càng không có hi vọng.
Tiên cảnh đỉnh phong, ba đại tông môn đều có.
Nhưng mà có thể vững vàng đạt được danh xưng Linh Vương, kém nửa bước liền tiến vào Nguyên cảnh, ba đại tông môn thật đúng là không có.
Năm đó có Diệp Trọng Lâu, hiện tại cũng đã đột phá đến Nguyên cảnh rồi.
Nói cách khác, hy vọng duy nhất của ba đại tông môn, là tranh thủ thắng một trận ở Tiên cảnh cửu trọng cùng Tiên cảnh đỉnh phong.
Như nếu không, bọn hắn liền không có bất kỳ phần thắng.
– Lão tổ, ta nguyện xuất chiến.
Sau lưng tông chủ Tạ Thiên Thụ, một gã Tiên cảnh cửu trọng mở miệng, người này, rõ ràng là phó tông chủ Lý Viễn.
Ở trong Tiên cảnh cửu trọng, Lý Viễn này cũng coi là sức chiến đấu mạnh nhất của Bảo Thụ Tông rồi.
Bên Lưu Vân Tông kia, Thủ tịch trưởng lão cũng đứng dậy:
– Ta cũng nguyện ý xuất chiến.
Vạn Linh Tông đồng dạng có một phó tông chủ, cũng nghĩa bất dung từ xin chiến.
Ba người này, đều là Tiên cảnh cửu trọng, ở trong tông môn mình là chiến lực mạnh nhất.
Nếu như ba người này không được, đổi những người khác lên, thì càng thêm không được.
Đây là địa bàn của Bảo Thụ Tông, Lý Viễn làm phó tông chủ của Bảo Thụ Tông, đương nhiên phải xung phong, ôm quyền hướng những người khác:
– Chư vị, lợi ích tông môn chí thượng, trận chiến này của Lý mỗ, đã quyết tử chiến. Nếu như bất hạnh vẫn lạc, xin thay chiếu cố người nhà Lý mỗ.
Hiển nhiên, Lý Viễn này cũng biết, đối phương đến từ địa phương lớn, lại cuồng như vậy, khẳng định có tiền vốn cuồng. Hắn có dự cảm, trận chiến này mình khẳng định không thắng được.
Nhưng dù vậy, Lý Viễn cũng không muốn thối lui. Trận chiến này, chỉ cần có thể tiêu hao đối thủ, kéo đối thủ, vậy liền không uổng.
– Vũ Thần, không nên càn rỡ, ta là Lý Viễn, cùng ngươi chiến một trận.
Đột nhiên hai mắt Vũ Thần mở lớn, bắn ra hào quang rực rỡ, cười một tiếng, vươn người đứng dậy.
– Đã chọn sao?
Vũ Thần vươn tay, ánh mắt quét nhìn Lý Viễn, lộ ra một tia giễu cợt, duỗi ra một ngón tay:
– Mười chiêu, ta chỉ cần mười chiêu. Mười chiêu không đánh ngươi gục xuống, tính toán ta thua.
Cuồng vọng, bá đạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại tự tin mười phần.
Lý Viễn ở liên minh 16 nước, ngoại trừ lão tổ, cũng coi như là nhân vật đỉnh tiêm.
Giờ phút này, lại bị một người trẻ tuổi nhục nhã như vậy, dù lòng dạ của hắn sâu hơn, thoáng cái cũng có chút cảm giác sung huyết.
– Cuồng đồ, thực coi ba đại tông môn ta không người sao?
Lý Viễn trợn mắt, trong tay trảo một cái, một thanh đồng giản xuất hiện trong tay.
Chuôi đồng giản này của Lý Viễn, so với đồng giản bình thường thì dài hơn một ít, chính là dùng Long Cốt của hung thú luyện chế, uy lực không phải chuyện đùa, là Linh khí chín luyện.
Đồng giản điểm ra, một đạo hoàng mang đâm rách hư không, hình thành một vòng xoáy, cấp tốc khuếch trương.
Một đâm tầm đó, như lấp lánh vô số ánh sao, bốn phía đều là bóng dáng đồng giản của Lý Viễn, phảng phất như có vô số kim tiêm không ngừng đâm tới, cực kỳ chói mắt.
Vũ Thần cười ha ha:
– Chút tài mọn.
Đang khi nói chuyện, vậy mà không lùi còn tiến tới, ngay cả vũ khí cũng không cần. Hai tay chà xát, bàn tay lập lòe, như là tự động đeo lên một cặp bao tay.
Hai tay trảo một cái, như nanh vuốt của Ngũ Trảo Kim Long, trảo ảnh vô số, phảng phất có vô số bàn tay lớn, hướng đồng giản kia chộp tới.
Két sát…
Thân ảnh tiến nhanh tầm đó, tay phải của Vũ Thần vươn ra hai ngón tay, vậy mà chuẩn xác không sai bắt được đồng giản của Lý Viễn.
Vũ Thần cười ha ha, vung tay trái, duỗi ngón bắn ra.
Hỏa tinh văng khắp nơi, chỉ lực này, hóa thành kim quang, trực tiếp đâm vào đồng giản.
Két sát…
Một âm thanh đứt gãy vang lên.
Lý Viễn vội vàng lui về, nhưng đã trễ, đồng giản trong tay bị đạn thành hai đoạn.
Hai chỉ tay phải của Vũ Thần kẹp lấy nửa phần đứt gãy, ánh mắt khinh miệt, như nhìn đồng nát sắt vụn, ném qua một bên.
– Cái gọi là bốn đại tông môn, đều là phế vật như vậy sao?
Vũ Thần nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt tràn đầy khinh thường:
– Loại Tiên cảnh cửu trọng thật giả lẫn lộn này, cũng đừng có đi ra mất mặt xấu hổ.
Nói xong, thân thể Vũ Thần xông tới, bàn tay lóng lánh lấy kim quang nhàn nhạt, không ngừng có các loại đồ đằng ảo ảnh, theo thủ quyết của hắn không ngừng biến hóa.
Trong lúc nhất thời, kim quang tràn đầy, ngưng tụ thành hình dạng một con Thái Cổ hung thú, nuốt trôi mà lên, đánh về phía Lý Viễn.
– Không tốt.
Mấy lão tổ đang xem cuộc chiến dưới đài, nhìn thấy loại khí thế này, trong nội tâm đều nhấc lên sóng to gió lớn.
Bọn hắn biết rõ những người kia tu vi khẳng định bất phàm, thực lực cường đại. Nhưng vừa ra tay, mới biết được Võ Giả cùng cấp bậc, chênh lệch vậy mà có thể lớn như vậy.
Lý Viễn ở Bảo Thụ Tông, thực lực ngoại trừ lão tổ ra, chỉ có Tạ Thiên Thụ và Thiết Long mới dám nói áp hắn một đầu, thế nhưng mà hai người kia đều là Tiên cảnh đỉnh phong.
Nhưng bây giờ, Lý Viễn mới ra một chiêu, đã bị đối thủ phá hủy Linh khí chín luyện. Sau đó đối thủ ra một chiêu, liền đẩy Lý Viễn vào tuyệt cảnh.
Chênh lệch này, quả thực không phải luận bàn cùng cấp bậc, mà là nghiền áp.
Đừng nói Lý Viễn, giờ khắc này, mấy lão tổ cũng dâng lên ý niệm tuyệt vọng… dù phái Tiên cảnh đỉnh phong lên, chống lại Vũ Thần kia, sẽ có phần thắng sao?
Mà Vũ Thần này, chỉ là người tu vi yếu nhất, đẳng cấp thấp nhất, tư lịch kém nhất của đối phương.
Nếu đổi lại hai người khác lên, chẳng lẽ không phải dưới Nguyên cảnh, toàn bộ nghiền áp sao?
Lý Viễn bị kim quang bao phủ, liên tục thối lui, lại phát hiện lui không thể lui, trong lòng sợ hãi có thể nghĩ. Hắn cũng không ngờ, mình trong một chiêu bị phá hủy Linh khí chín luyện, hai chiêu đã bị đối thủ đẩy vào tuyệt cảnh.
Lý Viễn tuyệt vọng, trong lúc nhất thời cảm thấy mọi sự đều khó tin. Căn bản không thể tưởng được, mình sẽ bại thảm như vậy. Bị bại triệt để như vậy.
Trước khi xuất chiến, hắn đã làm xong chuẩn bị bại, cũng đã làm xong chuẩn bị tử chiến.
Chương 713 Bại thế liên tục 1
Thế nhưng mà, khi hắn chính thức chống lại đối thủ này, mới phát hiện, đối thủ này so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều.
Lời nói không dễ nghe, hắn ngay cả cơ hội dốc sức liều mạng cũng không có, đã bị miểu sát rồi.
Thiên Diệp lão tổ thấy thế, chỉ có thể mày dạn mặt dày, tiến tới một bước, lòng bàn tay đẩy ra, một đạo thanh quang bạo tuôn, hóa giải thế công của đối phương.
Thuận tay kéo một phát, túm Lý Viễn về phía sau.
Tả Lam cười lạnh, ánh mắt đạm mạc, nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp lão tổ.
Vẻ mặt Thiên Diệp lão tổ đau khổ, thở dài:
– Trận này chúng ta nhận thua.
Thế công của Vũ Thần bị Thiên Diệp lão tổ phá hư, trong lòng cũng khó chịu. Bất quá hắn lại cuồng, cũng biết ở trước mặt Nguyên cảnh tam trọng, không có vốn liếng cuồng.
Lãnh ngạo cười cười, ngữ khí đạm mạc:
– Đều là tiểu hài tử sao? Đánh không lại muốn đại nhân ra tay?
Lý Viễn hổ thẹn không thôi, nhục nhã cả đời thêm cùng một chỗ, cũng không bằng giờ khắc này a.
Vũ Thần đắc thế càng hung hăng càn quấy, ánh mắt sắc bén, vênh váo nhìn về phía nhân tuyển của Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông.
– Hai người các ngươi, là một người một người lên? Hay là có ý định cùng tiến lên?
– Cuồng đồ đừng quá kiêu ngạo, ta là Vương Đà, Vạn Linh Tông phó tông chủ, cùng ngươi chiến một trận.
Vương Đà này, đúng là ban đầu ở trước khi tuyển bạt, công khai mời chào Giang Trần. Địa vị người này, ở Vạn Linh Tông chỉ dưới Cửu Sư lão tổ và tông chủ, địa vị thực lực, đều có thể nói nhất lưu.
Người Vạn Linh Tông xuất chiến, đều có khế ước Linh thú tùy thân. Vương Đà này nhảy ra, sau lưng liền có một con hung thú như hổ như báo, hai mắt phát ra hung quang, hung thần ác sát, cho người một loại cảm giác khát máu.
– Như thế nào? Một cái không đủ? Còn mang trợ thủ?
Vũ Thần dữ tợn cười một tiếng.
– Dù vậy, ta lại có sợ gì? Hắn là mười chiêu, ngươi cũng mười chiêu.
Vương Đà đã có kinh nghiệm giáo huấn của Lý Viễn, nên không vội công kích.
Hắn quan sát thấy, Vũ Thần này lợi hại, ở chỗ bao tay kia. Nếu như không có đoán sai, cái bao tay kia hẳn là Nguyên Linh khí.
Bằng không thì, tuyệt không có khả năng phá vỡ đồng giản của Lý Viễn, còn nhẹ nhàng như vậy.
Vương Đà hấp thụ giáo huấn từ Lý Viễn, chọn sách lược dùng thủ làm chủ.
Vũ Thần này nói, chỉ cần tiếp được mười chiêu liền tính thắng, mặc dù Vương Đà rất chán ghét Vũ Thần này cuồng vọng, nhưng có vết xe đổ của Lý Viễn, hắn vẫn không dám lãnh đạm, ý định trước sống qua mười chiêu rồi nói sau.
Chứng kiến loại tư thế này của Vương Đà, trong mắt Vũ Thần toát ra một tia khinh miệt, thò tay trảo một cái, trong tay bất ngờ nhiều ra một cây trường tiên.
Trường Tiên này dài khoảng chừng hai ba trượng, ở trong tay Vũ Thần run nhẹ nhàng, vậy mà phát ra thanh âm ông ông vù vù, như trong tay vác một con Trường Giao, ở dưới Linh lực của Vũ Thần thúc dục, phảng phất như đột nhiên sống lại, lộ ra khí tức sinh long hoạt hổ.
– Co đầu rút cổ phòng ngự, có thể sống qua mười chiêu sao?
Vũ Thần cười lạnh, tiến tới một bước, Trường Tiên xẹt qua đường vòng cung mỹ diệu, nhảy lên không.
Hư ảnh vù vù vù, mang theo vô số khí lưu, cát bay đá chạy, khóa chết toàn bộ không gian.
Vương Đà mang theo khế ước thú, vốn có ý đồ tả hữu giáp công Vũ Thần, nhưng Trường Tiên kia vung vẩy, hắn lại nhìn không tới chút sơ hở.
Trường Tiên công kích, rất khó phòng ngự.
Phạm vi công kích của nó lớn, một khi thi triển ra, đối với người phòng ngự mà nói, quả thực là ác mộng.
Lúc này, Vương Đà tuyệt đối là khổ không thể tả.
Hắn vốn tưởng rằng Vương Đà sẽ tiếp tục dùng bao tay công kích, mới chọn sách lược phòng ngự. Lại không nghĩ rằng, Vũ Thần kia nhiều bổn sự như vậy, vậy mà dùng Trường Tiên.
Trường Tiên kia bao trùm, không ngừng nghiền ép không gian hoạt động của hắn. Bóng roi ngưng tụ Linh lực, một đạo một đạo, không ngừng phân cắt không gian ra.
Vương Đà cảm thấy không gian hoạt động càng ngày càng hẹp, hắn biết rõ kéo dài như vậy, vận mệnh của mình sẽ như Lý Viễn, một chiêu cũng không tiếp được.
Trong miệng gào thét, cùng khế ước thú trao đổi một phen. Đột nhiên Vương Đà khẻ kêu một tiếng, khế ước thú kia liền chui xuống dưới đất, chợt lóe lên rồi biến mất.
Mà tay Vương Đà thì trảo một cái, nhiều ra một thanh bảo đao.
Thân đao cuồng vũ, từng đạo đao mang phún dũng, quét ra bóng roi không ngừng tịch cuốn tới, ý đồ mở rộng không gian hoạt động.
Dùng đao mở đường, Vương Đà biết rõ, công kích của mình, tuyệt đối không uy hiếp được Vũ Thần. Nhưng mà cố gắng tranh thủ chút không gian, vẫn có hi vọng.
Chỉ cần khế ước thú bảo trì lực uy hiếp với Vương Đà, để cho Vũ Thần phân tâm, vậy Vương Đà hắn liền có cơ hội.
Vũ Thần cười lạnh một tiếng, bên tai khẽ động, phảng phất như bắt lấy cái gì.
Rồi đột nhiên, ánh mắt phát lạnh, khóe miệng tràn ra vẻ mĩm cười, Trường Tiên run lên, cứng rắn như sắt, đâm xuống mặt đất.
Hưu…
Trường Tiên kia giống như có sinh mạng, Linh lực mười phần, không ngừng xuống dưới đất.
Ầm ầm…
Sau một khắc, cánh tay của Vũ Thần run run, hung hăng rút lên. Tựa như nhổ củ cải, lúc Trường Tiên chui từ dưới đất ra, còn quấn lấy con khế ước thú kia.
Trường Tiên bao quanh trói buộc, quấn khế ước thú như là bánh chưng.
Khế ước thú kia phát ra gào thét, trong mắt toát ra khủng hoảng, không ngừn ai minh, hướng Vương Đà cầu cứu.
Vương Đà cùng khế ước thú sống nương tựa lẫn nhau, thân như huynh đệ, thấy khế ước thú bị Vũ Thần trói lại cũng chấn động, không còn chú ý bản thân an nguy, điên cuồng vọt lên, vung đao chém về phía Vũ Thần.
– Hừ, một cái không được, hai cái đồng dạng không được.
Khẩu khí của Vũ Thần lành lạnh, đột nhiên cánh tay tạo ra một tầng ánh sáng chói lọi, ánh sáng kia truyền tới Trường Tiên, kim sắc lóe lên, một cỗ lực lượng bạo tạc cường đại, ầm ầm vang lên.
Rầm rầm…
Khế ước thú bị Trường Tiên trói, thân thể lập tức phá thành mảnh nhỏ, giống như một khối đậu hủ bị chấn vỡ, huyết nhục vươn vãi khắp không trung.
Rầm rầm, Vương Đà xông rất nhanh, bị huyết nhục chi vũ bắn trúng, giội đến toàn thân hắn đều là huyết nhục.
Thậm chí, còn có một đoạn ruột treo ở trên cổ của hắn.
Huyết tinh chi khí, làm cho hai mắt Vương Đà muốn nứt, thiếu chút nữa ngất đi.
Khế ước thú theo hắn nhiều năm, lại bị người đánh thành thịt vụn, huyết nhục văng khắp thân thể của hắn.
Vương Đà xuất đạo nhiều năm, tung hoành bốn đại tông môn, chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy?
Hắn nghiến răng nghiến lợi, như đã điên cuồng, hổ gầm kêu lên:
– Ta liều mạng với ngươi.
Vương Đà vung bảo đao, thế như hổ điên, dùng đấu pháp cắn xé nhau xông tới, đao mang lóe lên, chém ra đao khí thảm thiết, cắt về phía cổ của Vũ Thần.
Chỉ là, không có khế ước thú yểm hộ, Vương Đà như mãnh thú thiếu đi nanh vuốt, căn bản không hình thành được uy hiếp gì, thậm chí có chút không bằng Lý Viễn.
Vũ Thần nhoáng một cái, như nhàn nhã dạo chơi, thân thể tránh ra, để cho Vương Đà lao qua. Rồi đột nhiên nhấc chân, một cước đạp tới mông Vương Đà.
Phanh…
Thân hình Vương Đà tựa như bóng da, bị đá bay, ầm ầm bay về phía không trung.
Chương 714 Bại thế liên tục 2
Không tốt…
Lúc này Cửu Sư lão tổ cũng nhìn không được rồi, thân thể nhoáng một cái, gấp vọt lên, bắt lấy thân hình của Vương Đà.
Cũng may, tuy một cước này hung hãn, lại không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng sau đó, Vương Đà tối thiểu cũng phải nằm dưỡng bệnh mấy tháng.
Tính tình của Cửu Sư lão tổ nóng nảy, trừng mắt nhìn Vu Thần:
– Tuổi còn trẻ, lại ngoan độc như vậy?
Vũ Thần khinh thường cười cười:
– Không phải ta ác độc, mà là bọn hắn quá phế vật. Đối đãi phế vật, chẳng lẽ còn muốn ta hạ thủ lưu tình sao?
Nói xong, liền không nhìn Cửu Sư lão tổ, ánh mắt nhìn lại bên Lưu Vân Tông:
– Còn có ai không?
Thủ tịch trưởng lão của Lưu Vân Tông vốn chuẩn bị xuất chiến, chứng kiến Lý Viễn và Vương Đà lần lượt thảm bại, trong lúc nhất thời, chiến ý tiêu tán toàn bộ.
Tự biết tiến lên cũng là mất mặt xấu hổ, căn bản không có bất luận phần thắng gì, than nhẹ một tiếng, giữ im lặng thối lui đến sau lưng Băng Lam Tôn Giả, hiển nhiên, nàng đã không định xuất chiến rồi.
Trong lúc nhất thời, tràng diện lâm vào xấu hổ, ba đại tông môn, vậy mà không người dám xuất chiến. Cái này để cho mấy lão tổ đã phẫn nộ, lại không thể làm gì.
Vũ Thần này mạnh như thế, Tiên cảnh cửu trọng, cơ hồ không người có thể địch hắn. Ai lên là tự rước lấy nhục, thậm chí chịu chết.
– Lão tổ, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể ta lên a.
Bảo Thụ Tông tông chủ Tạ Thiên Thụ cười khổ một tiếng, hắn biết rõ, nếu như hắn không ra tay, trông cậy vào những người khác, hiển nhiên là không thực tế.
Tạ Thiên Thụ vừa ra, một người áo bào tro sau lưng Vũ Thần cười một tiếng dữ tợn, nhảy ra ngoài:
– Vũ Thần, ngươi đi xuống đi.
Trên ngực người áo bào tro này thêu hai ngôi sao, địa vị hiển nhiên cao hơn Vũ Thần.
Vũ Thần thấy hắn nhảy ra, liền cười hắc hắc:
– Cổ ca ngươi nhịn không được a, cũng tốt, thằng này giao cho ngươi.
Tạ Thiên Thụ là Tiên cảnh đỉnh phong, người áo bào tro kia cũng là Tiên cảnh đỉnh phong, trên lý luận là hắn xuất chiến.
– Thiên Tông Nhị cấp tuần tra sứ giả Cổ Hùng, người đến hãy xưng tên ra. Dưới tay Cổ mỗ, không đánh vô danh tiểu tốt.
Người áo bào tro này, thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, trong ngôn ngữ, tuy không cay nghiệt giống như Vũ Thần, nhưng lại tràn ngập ngạo khí khác.
– Cổ sứ giả, người nọ là Tạ Thiên Thụ, tông chủ Bảo Thụ Tông.
Bên Tử Dương Tông, Tử Húc Chân Nhân nịnh nọt nhắc nhở một câu.
Ánh mắt Cổ Hùng ngạo mạn, thân hình hắn cao lớn, cũng có chút ít ưu thế trên cao nhìn xuống, đánh giá Tạ Thiên Thụ, cười lạnh nói:
– Cái gọi là tông môn, chỉ có chút nội tình như vậy? Tông chủ phải tự thân xuất mã? Hắc hắc, cái này còn dám xưng tông môn? Đây tuyệt đối là vũ nhục hai chữ tông môn a. Thức thời, sớm gia nhập Tử Quang phân đà, nếu không, chỉ bằng các ngươi đi xưng tông môn, là thiên đại khinh nhờn, là tử tội.
Tông chủ, đây là người tụ tập số mệnh của tông môn, không phải phó tông chủ có thể so sánh.
Một thân thực lực, tu vi, trang bị, đều là đỉnh cấp của tông môn.
Tạ Thiên Thụ không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng, kiếm quang vung vẩy, tràn ngập Linh khí, như linh xà xuất kích, cực kỳ xảo trá.
Cổ Hùng kia tự phụ, tay không đối chiến Tạ Thiên Thụ.
Từng quyền ném ra, vậy mà cũng có thể ngăn cản được kiếm khí như cầu vồng của Tạ Thiên Thụ.
Giờ phút này, nội tâm của Tạ Thiên Thụ bình tĩnh, biết rõ mình gánh lấy trách nhiệm trước nay chưa có, liên quan đến tông môn tồn vong. Cho nên, mỗi một kiếm của hắn, đều là lĩnh ngộ cả đời đối với Kiếm đạo.
Trong lúc nhất thời, hắn vậy mà thả áp lực, đem Kiếm Ý bình thường không thể lĩnh ngộ, cũng ẩn ẩn phát huy ra.
Môn kiếm thuật này của Tạ Thiên Thụ, tên là 《 Nhu Vũ Kiếm 》, như Xuân Phong Hóa Vũ, như vạn vật sống lại, như xuân về đại địa, như ti ti mưa phùn.
Kiếm Ý vừa thành, bốn phía lâm vào một loại ý cảnh mênh mông.
Kiếm khí như tơ, như vô số mưa bụi, thẩm thấu vào cả hư không.
Cổ Hùng chịu thiệt ở chỗ ngay từ đầu hắn tay không tấc sắt, bị Tạ Thiên Thụ chiếm tiên cơ. Trong lúc nhất thời, khi Tạ Thiên Thụ phát huy vượt xa người thường, hắn bị bức bách liên tục, không thể không bị động phòng ngự.
– Cổ Hùng, một chút Kiếm Ý như vậy, liền khiến ngươi mất đi tâm huyết cùng dũng khí của Võ Giả sao?
Tả Lam nhìn thấy tình trạng này, rất là bất mãn, khẽ quát một tiếng.
Toàn thân Cổ Hùng chấn động, phảng phất từ trong câu nói kia của Tả Lam, đã nhận được linh cảm nào đó, đã lấy được cảm ngộ nào đó.
Hưu…
Thân hình Cổ Hùng khẽ động, xuy xuy xuy xuy trúng liền mấy kiếm, máu tươi đầm đìa.
– Tốt.
Chứng kiến Cổ Hùng bị kiếm khí làm bị thương, Bảo Thụ Tông một mảnh sôi trào, nhao nhao kêu lên.
Nhưng Tả Lam lại lộ ra trào phúng, hắn biết rõ, mình khích tướng đã có hiệu quả.
Cổ Hùng kia thè lưỡi ra liếm, liếm sạch máu tươi trên mặt, nhưng khuôn mặt lại càng lộ ra dữ tợn.
– Cái gọi là tông chủ, uy lực của kiếm khí chỉ như vậy sao?
Vung tay lên, trong tay đã nhiều ra một thanh phong đao.
Nắm đao trong tay, khí tức của Cổ Hùng đột nhiên tăng cường mấy lần, như một con hung thú ngủ say thức tỉnh, nhân đao hợp nhất, hình thần như Thái Cổ Ma Thần, khí thế áp người.
– Ăn ta một đao.
Cổ Hùng dữ tợn cười một tiếng, hai tay giơ cao, giương đao lên đỉnh đầu, như hội tụ Cửu Thiên Ngân Hà chi lực, xé rách hư không, phảng phất như một vòng liệt nhật xé rách Hắc Dạ Thương Khung, ngạnh sanh bổ ra một đạo Quang Minh. Tạ Thiên Thụ khổ tâm uấn nhưỡng Kiếm Ý, bị một đao kia bổ ra, ầm ầm nghiền nát.
Khanh…
Đao kiếm đụng nhau, đao khí như dòng nước xiết, vậy mà lập tức tăng lên ba bốn lần, hóa thành lũ quét oanh tới Tạ Thiên Thụ.
A…
Ngực của Tạ Thiên Thụ buồn bực, đao khí đã xâm nhập vào trong cơ thể.
Phốc…
Tạ Thiên Thụ phun máu tươi, thân thể bay ngược ra sau.
Trước một khắc, Cổ Hùng này còn bị Kiếm Ý của Tạ Thiên Thụ phong tỏa, sau một khắc, phảng phất như đã thức tỉnh lực lượng thần bí, đao thế đột nhiên hình thành, cường cường va chạm, trực tiếp áp chế Kiếm Ý, đao khí phá vỡ phòng ngự, kích thương Tạ Thiên Thụ.
Tạ Thiên Thụ, bại.
Cổ Hùng khiêng đao, ngược lại không giống Vũ Thần hùng hổ dọa người, hắn căn bản khinh thường truy kích Tạ Thiên Thụ, tùy ý Tạ Thiên Thụ bay đi.
– Yếu, quá yếu. Tông chủ cũng không chịu nổi như vậy, còn ai có thể chiến một trận?
Cổ Hùng mười phần dã tính, ngôn ngữ tầm đó, bá khí nghiêm nghị, làm cho những Tiên cảnh đỉnh phong của ba đại tông môn, vậy mà không người dám cùng hắn đối mặt.
– Còn có ai?
Tả Lam cười nhạt một tiếng, phất tay nói:
– Chín chiến ước hẹn, hiện tại mới qua ba chiến. Đừng nói bản sứ khi dễ các ngươi, còn có ai, cứ việc phái ra. Để các ngươi thua tâm phục khẩu phục, mới có thể cam tâm bán mạng cho Thiên Tông ta.
Lời nói này, không có châm chọc, không có nói móc, lại tràn đầy cảm giác ưu việt của thượng vị giả, nhưng đối với ba đại tông môn mà nói, lại không thể nghi ngờ là nhục nhã lớn nhất.
Chương 715 Giang Trần xuất quan, cường thế phản kích 1
– Tâm phục khẩu phục? Ta nhổ vào.
Cửu Sư lão quái là cái thứ nhất không phục.
– Lão tử mặc kệ ngươi có địa vị gì, cường đến cỡ nào. Ta chỉ biết, liên minh 16 nước, là địa bàn của chúng ta, các ngươi muốn giương oai trên địa bàn của chúng ta, lão tử liền không phục.
– Không phục?
Sắc mặt Tả Lam phát lạnh, cười rộ lên.
– Không phục? Không phục phái người đến chiến, đánh tới các ngươi dễ bảo mới thôi. Ngươi là Vạn Linh Tông Cửu Sư lão quái? Cảm giác mình là Nguyên Cảnh Tôn Giả, rất giỏi sao?
– Cảm thấy bán mạng cho Thiên Tông ta, là nhục ngươi?
Tả Lam cười lạnh:
– Không thể không nói, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Loại mặt hàng như ngươi, phóng nhãn cả Thiên Tông chúng ta, quá nhiều. Chút tự tôn buồn cười của ngươi, ở dưới uy nghiêm của Thiên Tông, cái kia chính là chê cười. Ở trong Thiên Tông, một ngón tay có thể nghiền áp ngươi, đếm không hết.
– Ngươi cho rằng bản sứ thu phục các ngươi, là vừa ý thực lực của các ngươi? Cảm giác các ngươi là người hữu dụng?
Ngữ khí của Tả Lam khinh thường.
– Sở dĩ bản sứ muốn các ngươi sống, là bởi vì mặc dù ở nơi hoang vu, nhưng chỉ cần xếp vào địa bàn Thiên Tông, thì cần một ít chó giữ nhà. Mà các ngươi, chẳng qua là chó giữ nhà được bản sứ lựa chọn mà thôi. Không phải các ngươi mạnh bao nhiêu, mà là cường giả Thiên Tông, căn bản khinh thường đến địa phương này.
Chó giữ nhà.
Ba chữ kia, đâm vào nội tâm của ba đại tông môn thật sâu.
Kể cả những người Tử Dương Tông kia, mỗi một cái đều có chút khó chịu. Bất quá bọn hắn tinh tường hơn người ba đại tông môn, bọn hắn đích xác chỉ là chó giữ nhà của Thiên Tông.
Đây là Thiên Tông để mắt bọn hắn, nếu như Thiên Tông giận dữ, tùy tiện phái một cường giả đến, liền đủ để nghiền áp toàn bộ liên minh 16 nước.
– Bớt sàm ngôn đi, chín chiến ước hẹn, còn có sáu chiến. Hoặc là tiếp tục chiến, hoặc là thần phục.
Ngữ khí của Tả Lam bỗng nhiên biến đổi, thúc giục khí thế, Địa Nguyên cảnh uy áp lan tràn toàn trường, làm cho người của ba đại tông môn bất an.
Kể cả mấy lão tổ ở bên trong, cũng váng đầu hoa mắt, cơ hồ muốn nôn mửa.
Tu vi Tiên cảnh, mỗi một cái đều chảy mồ hôi trán, nôn mửa không thôi.
Địa Nguyên cảnh, so với bọn người Thiên Diệp lão tổ chỉ mạnh hơn một đường, nhưng Tả Lam này thể hiện ra năng lượng cùng uy áp, vậy mà vượt xa Địa Nguyên cảnh mà bọn họ lý giải.
– Không tốt, tuy Tả Lam này là Nguyên cảnh tứ trọng, nhưng tu vi, so với Địa Nguyên cảnh mà chúng ta lý giải mạnh hơn ít nhất hai ba lần. Lực lượng một người hắn, đủ đối phó bốn người chúng ta. Cộng thêm Truy Dương lão quái ăn cây táo, rào cây sung, mặc dù đổ máu, ba đại tông môn cũng chỉ có phần bị trấn áp.
Tâm tư của Diệp Trọng Lâu chuyển động cực nhanh, lúc đó, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, một đạo linh cảm tán phát ra.
– Chậm đã.
Diệp Trọng Lâu khoát tay chặn lại, kêu lớn.
Ánh mắt của Tả Lam đạm mạc, nhìn về phía Diệp Trọng Lâu:
– Như thế nào? Ngươi ý định quy hàng sao? Rất tốt, bởi vì cái gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Liên minh 16 nước, nơi chật hẹp nhỏ bé, thâm sơn cùng cốc. Người nơi này, là hạ đẳng, là nô dịch. Có thể đầu nhập dưới trướng Thiên Tông, là phúc duyên của các ngươi. Nếu chịu bán mạng, nói không chừng ngày nào đó bác ra một đường công danh phú quý, chẳng phải là làm rạng rỡ tổ tông? Vượt xa các ngươi ở hương dã chi địa làm ếch ngồi đáy giếng?
Sắc mặt của Diệp Trọng Lâu phát lạnh:
– Tả sứ giả, ngươi suy nghĩ nhiều. Quy hàng? Diệp mỗ ta sống nửa đời người, cũng không có ý định dựa vào bán đứng tổ tông sống tạm.
Tả Lam nhướng mày, đồng tử trong mắt co rút nhanh, bạo tuôn sát cơ:
– Vậy ngươi là trêu đùa hí lộng bản sứ?
Diệp Trọng Lâu bị uy áp của Tả Lam trùng kích, ngực phập phồng kịch liệt, nhưng vẫn nỗ lực chèo chống nói:
– Ngươi nói chín chiến ước hẹn, lúc này mới tiến hành ba chiến, liền muốn đơn phương tuyên bố thắng lợi sao?
Tả Lam khẽ giật mình, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, lộ ra khinh thường:
– Như thế nào? Hay là ngươi cảm thấy, ba đại tông môn các ngươi, còn có người dám chiến?
– Có.
Thời điểm Diệp Trọng Lâu nói ra chữ này, trong hư không cũng có một thanh âm càng thêm lăng lệ, càng thêm kiên định, hội tụ thành khí lưu, nói ra chữ này.
Hai thanh âm này, một xa một gần, phảng phất đã hẹn trước, vậy mà trăm miệng một lời, ngay ngắn phát ra.
Diệp Trọng Lâu nghe thanh âm này, lông mi nhảy lên, mặt lộ vẻ mừng như điên:
– Giang Trần, ngươi rốt cục xuất quan?
Một tiếng kêu khẻ truyền đến, trong lúc đó, hư không tạo nên sóng âm hải triều tịch cuốn tới. Giang Trần nắm vô danh đao, ngự gió mà đến, đột nhiên rơi vào trong tràng.
Giờ phút này, Giang Trần mày kiếm tóc mai, hai mắt sáng chói như tinh thần, thân thể hai mươi tuổi, lộ ra càng thêm cân xứng, càng thêm cao ngất, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, cũng là hoàn mỹ.
Giang Trần vừa xuất hiện, mọi ánh mắt của ba đại tông môn, đều ngay ngắn tập trung qua. Vốn trong ánh mắt của mọi người, đều lộ ra đen tối trầm thấp, sau khi nhìn thấy Giang Trần, phảng phất trong bóng tối vô tận xuất hiện một tia quang minh, làm cho những người này bắn ra hi vọng, phảng phất như trong tuyệt cảnh, tìm kiếm được một tia hi vọng ký thác, tinh thần cả đám lập tức phấn chấn.
Tả Lam cũng không ngờ tới, lại đột nhiên giết ra một người.
– Ngươi là ai?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Ngươi là ai?
Người Tử Dương Tông chứng kiến Giang Trần xuất hiện, trong mắt cả đám bắn ra cừu hận, phản ứng hoàn toàn bất đồng với người của ba đại tông môn khác.
– Tả Lam đại nhân, súc sinh này, là Giang Trần. Thiên Tông khâm điểm Long Cư Tuyết, Tiên Thiên thân thể, là bị súc sinh này chém giết.
Truy Dương lão quái nhìn thấy Giang Trần, thực là cừu nhân tương kiến hết sức đỏ mắt, hận không thể nhào lên cắn xé, bầm thây Giang Trần vạn đoạn.
– Giang Trần? Ngươi chính là yêu nghiệt thế tục kia?
Ánh mắt Tả Lam ngạo mạn, cao cao tại thượng quét nhìn Giang Trần.
– Chỉ là Tiên cảnh, ngươi vừa ra tràng, ba đại tông môn đều như chứng kiến cứu tinh. Như thế nào? Tiểu tốt Tiên cảnh như ngươi, lại muốn làm chúa cứu thế sao?
Ngữ khí của Tả Lam mang theo khinh thường nồng đậm, hiển nhiên chẳng thèm ngó tới Giang Trần. Địa vị hắn cao, đến từ Thiên Tông, lại là cường giả Địa Nguyên cảnh, tự nhiên sẽ không để Tiên cảnh vào mắt.
Ở trong mắt loại người như Tả Lam, dưới Nguyên cảnh, đều là con sâu cái kiến.
Con sâu cái kiến muốn nhảy ra làm chúa cứu thế, mà người của ba đại tông môn đều coi hắn là chúa cứu thế, cái này để cho Tả Lam cảm thấy rất buồn cười.
Thần thái của Giang Trần lạnh nhạt, đối mặt uy áp của Địa Nguyên cảnh, lại không chút sứt mẻ. Lần này hắn bế quan bảy ngày, đã luyện hóa được Xan Hà Thần Quả, thành công đột phá Tiên cảnh cửu trọng, một lần hành động bước vào Tiên cảnh đỉnh phong. Dùng lực chiến đấu của hắn, kỳ thật đã có đủ tư cách phong hào Linh Vương.
Chỉ là, phong hào Linh Vươn, cần phải có thời gian, cần thắng tích đến chồng chất.
Tiên cảnh đối Tiên cảnh, yêu cầu này, cũng không tính quá phận.
Nếu như ba đại tông môn cảm thấy chống lại Địa Nguyên cảnh Tả Lam, có chút không công bình, như vậy trong ba đại tông môn, cường giả Tiên cảnh đỉnh phong lại rất nhiều, Linh Vương cũng có.
Mấy Nguyên Cảnh Tôn Giả nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy cực kỳ áp lực. Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, đối phương không phải chỉ hướng về phía Bảo Thụ Tông mà đến.
Mà là nhắm cả ba đại tông môn.
Tuy bọn hắn không biết Cửu Dương Thiên Tông gì, nhưng mà rất rõ ràng, bọn hắn đều không muốn làm hạ nhân, chôn vùi cơ nghiệp tông môn, gia nhập vào Tử Quang phân đà gì đó, làm thủ hạ của Truy Dương lão quái.
Cái này đối với ba đại tông môn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã. Bọn hắn thà chết trận, cũng không muốn vào dưới trướng Truy Dương lão quái.
Trong lúc nhất thời, tam tông rất ăn ý tạo thành trận doanh thống nhất.
Bất quá, nhìn khí thế kia của đối phương, hiển nhiên cũng không lo lắng bọn hắn kết thành đồng minh, tựa hồ đã đoán chừng bọn hắn.
Nguyên cảnh đối Nguyên cảnh, hay là Tiên cảnh đối Tiên cảnh, tùy bọn hắn chọn.
Hoặc là chiến, hoặc là khuất phục.
Lưu cho bọn hắn, chỉ có hai lựa chọn này.
Khuất phục, liền ý nghĩa bọn hắn chấp nhận mất đi truyền thừa tông môn, trở thành thủ hạ của Truy Dương lão quái.
Chiến, một khi thất bại, vẫn khó tránh khỏi vận mệnh trở thành phụ thuộc.
Chỉ là, thế giới võ đạo, không chiến mà khuất là người nhu nhược. Mặc kệ đối thủ cường đại cỡ nào, đáng sợ cỡ nào, chỉ có chiến, mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
– Đệ tử Thang Hồng, nguyện ý xuất chiến.
Thang Hồng đã sớm nhịn không được.
Thân thể Thang Hồng khổng lồ, rầm rầm rầm chạy ra khỏi trận, trong tay nắm một đại côn, đúng là Long Cốt mà Giang Trần tặng cho hắn.
Nhìn thấy đại côn này, ánh mắt của Truy Dương lão quái có chút nhíu lại, cảm thấy rất quen mắt.
Thang Hồng quát:
– Các ngươi ai lên?
Trong đó một người áo bào tro, trên ngực vẽ lấy một ngôi sao, cười lạnh nói:
– Loại người như ngươi, cũng tới mất mặt xấu hổ sao? Cút xuống đi.
Nói xong, đi lên đài, một quyền đánh tới Thang Hồng.
Người này ở trong các sứ giả Thiên Tông, địa vị thấp nhất, thực lực yếu nhất. Nhưng thanh thế một quyền này, lại ẩn ẩn có tiếng sấm nổ mạnh, khí thế hiển nhiên không kém, tu vi đạt đến Tiên cảnh cửu trọng.
Một quyền này, khí thế bài sơn đảo hải, ở đâu là Thang Hồng còn chưa vào Thiên Linh cảnh có thể ngăn cản?
Trong lúc đó, Thang Hồng cảm thấy trước mắt đều là quyền ảnh, không gian đã bị đối phương phong kín.
– Không tốt.
– Thang Hồng mau lui lại.
Bên Bảo Thụ Tông, nhao nhao truyền ra thanh âm kinh hô, cảnh cáo.
– Ha ha, không biết tự lượng sức mình.
Bên Tử Dương Tông, lại trào phúng liên tục.
– Thang Hồng này không dùng được đầu óc, chỉ là Địa Linh cảnh, lại dám ra xấu mặt.
– Một quyền này, khẳng định sẽ nện chết hắn.
Thang Hồng dưới tình thế cấp bách, trường côn trong tay đập một cái, sử dụng khí lực toàn thân, hét lớn một tiếng:
– Ngăn cản cho ta, ngăn cản ngăn cản ngăn cản…
Oanh…
Đại côn ném ra khí thế cường đại, cùng quyền cương kia đụng nhau, một đạo xích mang hiện lên, thân hình Thang Hồng đột nhiên bay ngược, vụt vụt vụt liền lùi lại vài chục bước, lúc này mới đứng vững.
– Ân?
Người áo bào tro kia tựa hồ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, một quyền này của hắn, dù là Tiên cảnh tám chín trọng, cũng chưa chắc gánh được. Ngốc đại hán này mới là Địa Linh cảnh, vậy mà phá vỡ hơn nửa quyền cương của mình, thật có chút tà môn.
– Tiểu tử, coi như ngươi may mắn. Một quyền này, tất sát ngươi.
Khí huyết của Thang Hồng trở mình, tuy không có bị thương nặng, nhưng sau khi thân thể tiếp nhận một quyền này, khí lực toàn thân cơ hồ hết sạch.
Ngay lúc này, Thiên Diệp lão tổ hất tay áo lên, quét đối phương ra:
– Ván này chúng ta nhận thua.
Bây giờ Thiên Diệp lão tổ rất coi trọng Thang Hồng, gần với Giang Trần, tự nhiên không cho phép Thang Hồng gặp chuyện không may. Hắn cũng biết Thang Hồng ở trên tu vi kém đối phương quá xa. Trận chiến này, căn bản không thể đánh.
Vừa rồi một côn kia, Thiên Diệp lão tổ phỏng đoán, hơn phân nửa là trường côn thần kỳ này trợ giúp, mới để Thang Hồng may mắn không có bị thương nặng.
Tả Lam cười nhạt một tiếng:
– Ta chỉ cho các ngươi chín cục. Ba thủ hạ của ta, một người xuất chiến ba lượt. Cùng cấp bậc chiến đấu, nếu như các ngươi có thể thắng được dù là một ván, các ngươi sẽ có tư cách đàm phán với ta. Nếu một ván cũng không thắng nổi, vậy chính là phế vật. Phế vật phải có giác ngộ của phế vật, ngoan ngoãn phục tùng, an tâm làm thuộc hạ. Nếu như chấp mê bất ngộ, ta không ngại để tam tông các ngươi biến mất khỏi thế giới này.
Tả Lam bá đạo, lại bất đồng Truy Dương lão quái.
Truy Dương lão quái bá đạo, chỉ dùng phương thức nói ngoan thoại diễn tả, có đôi khi không thể hù dọa người.
Mà Tả Lam này bá đạo, là dung hợp khí chất bản thân, phảng phất hắn trời sinh liền có vốn liếng bá đạo như vậy, để cho người không thể không tin.
Chín cục, chỉ cần thắng một ván, thì có tư cách đàm phán.
Nếu như một ván cũng không thắng nổi, vậy chờ đợi tam tông, là ra roi cho người, thành thuộc hạ, triệt để mất đi truyền thừa cùng tôn nghiêm.
Không thể không nói, tuy đối phương bá đạo, nhưng lại cho bọn hắn cơ hội.
Nếu như chín cục, một trận cũng không thắng, vậy bọn họ còn có tư cách gì cò kè mặc cả?
Ba người áo bào tro, đứng thành một hàng. Trên ngực bọn hắn, phân biệt thêu một ngôi sao, hai ngôi sao cùng ba ngôi sao, xếp thành một hàng, cho thấy địa vị của bọn hắn bất đồng, đẳng cấp bất đồng.
Tả Lam thì ôm ngực đứng ở trước bọn hắn, cảm giác ưu việt mười phần:
– Ba thủ hạ này của ta, niên kỷ chẳng qua mới 30, theo thứ tự là Tiên cảnh cửu trọng, Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong cùng Linh Vương. Mỗi người xuất chiến ba cục, tam tông các ngươi có thể thương lượng một chút, phái ra người mà các ngươi cho là có nắm chắc nhất.
Người áo bào tro trên ngực vẽ lấy một ngôi sao kia, là người vừa vặn đả bại Thang Hồng.
Niên kỷ của người này trẻ nhất, ước chừng hai mươi tuổi, đôi lông mi như kiếm, bờ môi hơi mỏng mang theo vài phần lãnh ngạo cùng lông bông.
– Ta tên Vũ Thần, Tiên cảnh cửu trọng, ai dám đến chiến ta?
Ánh mắt Vũ Thần này ngạo mạn, quét nhẹ toàn trường, trong giọng nói có chê cười không thèm che dấu:
– Ba đại tông môn, chẳng lẽ mỗi cái đều là rùa đen rút đầu sao?
Trong ba đại tông môn, Tiên cảnh cửu trọng cũng có một nhóm. Nhưng trong lúc mấu chốt này, ai cũng không dám qua loa xuất kích.
Bởi vì, trong nội tâm mọi người đều có kiêng kị, việc này liên quan tới tiền đồ của ba đại tông môn, tùy tiện xuất kích, vạn nhất bị thua, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng áp lực, thậm chí trở thành tội nhân thiên cổ.
Ánh mắt của Vũ Thần dương dương đắc ý, lại quét một vòng, cười ha ha nói:
– Cái gọi là ba đại tông môn, ngay cả dũng khí chiến một trận cũng không có sao? Người nhu nhược như vậy, cũng xứng tập võ?
Chương 712 Xu thế nghiền áp
Nói xong, Vũ Thần này ngồi xếp bằng ở giữa sân, trong miệng cười lạnh:
– Nếu cả đám đều nhát như chuột, ta ngồi ở chỗ nầy chờ, chờ gan của các ngươi lớn lên, lại đến đánh thức ta.
Nói xong, Vũ Thần này liền khép hai mắt lại, dứt khoát minh tưởng.
Động tác này, thoáng cái liền xúc động tới thần kinh của các Võ Giả, đây tuyệt đối là vũ nhục.
Võ Giả luận bàn, Vũ Thần này dùng thái độ như vậy, không thể nghi ngờ là miệt thị đối với ba đại tông môn, nhục nhã không lưu tình.
Trên mặt Tả Lam treo nụ cười thản nhiên, đối với cử động của Vũ Thần, chẳng những không cho là đúng, ngược lại có chút hân thưởng.
Đả kích như vậy, trên khí thế cùng sĩ khí, đối với ba đại tông môn mà nói là một loại suy yếu.
Bên ba đại tông môn kia, lúc này mấy lão tổ cũng bất chấp giá đỡ hay thể diện gì, tụ cùng một chỗ, khẩn trương thương nghị.
– Lai giả bất thiện, Vũ Thần này, thực lực không đơn giản. Tam tông chúng ta nên phái ra Võ Giả Cửu Trọng mạnh nhất, dù một cái không thắng, xa luân chiến cũng có thể thắng hắn một trận. Nếu như Vũ Thần này cũng không thắng, vậy trận tiếp theo, đến Tiên cảnh đỉnh phong, thậm chí Linh Vương, sẽ càng không có hi vọng.
Tiên cảnh đỉnh phong, ba đại tông môn đều có.
Nhưng mà có thể vững vàng đạt được danh xưng Linh Vương, kém nửa bước liền tiến vào Nguyên cảnh, ba đại tông môn thật đúng là không có.
Năm đó có Diệp Trọng Lâu, hiện tại cũng đã đột phá đến Nguyên cảnh rồi.
Nói cách khác, hy vọng duy nhất của ba đại tông môn, là tranh thủ thắng một trận ở Tiên cảnh cửu trọng cùng Tiên cảnh đỉnh phong.
Như nếu không, bọn hắn liền không có bất kỳ phần thắng.
– Lão tổ, ta nguyện xuất chiến.
Sau lưng tông chủ Tạ Thiên Thụ, một gã Tiên cảnh cửu trọng mở miệng, người này, rõ ràng là phó tông chủ Lý Viễn.
Ở trong Tiên cảnh cửu trọng, Lý Viễn này cũng coi là sức chiến đấu mạnh nhất của Bảo Thụ Tông rồi.
Bên Lưu Vân Tông kia, Thủ tịch trưởng lão cũng đứng dậy:
– Ta cũng nguyện ý xuất chiến.
Vạn Linh Tông đồng dạng có một phó tông chủ, cũng nghĩa bất dung từ xin chiến.
Ba người này, đều là Tiên cảnh cửu trọng, ở trong tông môn mình là chiến lực mạnh nhất.
Nếu như ba người này không được, đổi những người khác lên, thì càng thêm không được.
Đây là địa bàn của Bảo Thụ Tông, Lý Viễn làm phó tông chủ của Bảo Thụ Tông, đương nhiên phải xung phong, ôm quyền hướng những người khác:
– Chư vị, lợi ích tông môn chí thượng, trận chiến này của Lý mỗ, đã quyết tử chiến. Nếu như bất hạnh vẫn lạc, xin thay chiếu cố người nhà Lý mỗ.
Hiển nhiên, Lý Viễn này cũng biết, đối phương đến từ địa phương lớn, lại cuồng như vậy, khẳng định có tiền vốn cuồng. Hắn có dự cảm, trận chiến này mình khẳng định không thắng được.
Nhưng dù vậy, Lý Viễn cũng không muốn thối lui. Trận chiến này, chỉ cần có thể tiêu hao đối thủ, kéo đối thủ, vậy liền không uổng.
– Vũ Thần, không nên càn rỡ, ta là Lý Viễn, cùng ngươi chiến một trận.
Đột nhiên hai mắt Vũ Thần mở lớn, bắn ra hào quang rực rỡ, cười một tiếng, vươn người đứng dậy.
– Đã chọn sao?
Vũ Thần vươn tay, ánh mắt quét nhìn Lý Viễn, lộ ra một tia giễu cợt, duỗi ra một ngón tay:
– Mười chiêu, ta chỉ cần mười chiêu. Mười chiêu không đánh ngươi gục xuống, tính toán ta thua.
Cuồng vọng, bá đạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại tự tin mười phần.
Lý Viễn ở liên minh 16 nước, ngoại trừ lão tổ, cũng coi như là nhân vật đỉnh tiêm.
Giờ phút này, lại bị một người trẻ tuổi nhục nhã như vậy, dù lòng dạ của hắn sâu hơn, thoáng cái cũng có chút cảm giác sung huyết.
– Cuồng đồ, thực coi ba đại tông môn ta không người sao?
Lý Viễn trợn mắt, trong tay trảo một cái, một thanh đồng giản xuất hiện trong tay.
Chuôi đồng giản này của Lý Viễn, so với đồng giản bình thường thì dài hơn một ít, chính là dùng Long Cốt của hung thú luyện chế, uy lực không phải chuyện đùa, là Linh khí chín luyện.
Đồng giản điểm ra, một đạo hoàng mang đâm rách hư không, hình thành một vòng xoáy, cấp tốc khuếch trương.
Một đâm tầm đó, như lấp lánh vô số ánh sao, bốn phía đều là bóng dáng đồng giản của Lý Viễn, phảng phất như có vô số kim tiêm không ngừng đâm tới, cực kỳ chói mắt.
Vũ Thần cười ha ha:
– Chút tài mọn.
Đang khi nói chuyện, vậy mà không lùi còn tiến tới, ngay cả vũ khí cũng không cần. Hai tay chà xát, bàn tay lập lòe, như là tự động đeo lên một cặp bao tay.
Hai tay trảo một cái, như nanh vuốt của Ngũ Trảo Kim Long, trảo ảnh vô số, phảng phất có vô số bàn tay lớn, hướng đồng giản kia chộp tới.
Két sát…
Thân ảnh tiến nhanh tầm đó, tay phải của Vũ Thần vươn ra hai ngón tay, vậy mà chuẩn xác không sai bắt được đồng giản của Lý Viễn.
Vũ Thần cười ha ha, vung tay trái, duỗi ngón bắn ra.
Hỏa tinh văng khắp nơi, chỉ lực này, hóa thành kim quang, trực tiếp đâm vào đồng giản.
Két sát…
Một âm thanh đứt gãy vang lên.
Lý Viễn vội vàng lui về, nhưng đã trễ, đồng giản trong tay bị đạn thành hai đoạn.
Hai chỉ tay phải của Vũ Thần kẹp lấy nửa phần đứt gãy, ánh mắt khinh miệt, như nhìn đồng nát sắt vụn, ném qua một bên.
– Cái gọi là bốn đại tông môn, đều là phế vật như vậy sao?
Vũ Thần nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt tràn đầy khinh thường:
– Loại Tiên cảnh cửu trọng thật giả lẫn lộn này, cũng đừng có đi ra mất mặt xấu hổ.
Nói xong, thân thể Vũ Thần xông tới, bàn tay lóng lánh lấy kim quang nhàn nhạt, không ngừng có các loại đồ đằng ảo ảnh, theo thủ quyết của hắn không ngừng biến hóa.
Trong lúc nhất thời, kim quang tràn đầy, ngưng tụ thành hình dạng một con Thái Cổ hung thú, nuốt trôi mà lên, đánh về phía Lý Viễn.
– Không tốt.
Mấy lão tổ đang xem cuộc chiến dưới đài, nhìn thấy loại khí thế này, trong nội tâm đều nhấc lên sóng to gió lớn.
Bọn hắn biết rõ những người kia tu vi khẳng định bất phàm, thực lực cường đại. Nhưng vừa ra tay, mới biết được Võ Giả cùng cấp bậc, chênh lệch vậy mà có thể lớn như vậy.
Lý Viễn ở Bảo Thụ Tông, thực lực ngoại trừ lão tổ ra, chỉ có Tạ Thiên Thụ và Thiết Long mới dám nói áp hắn một đầu, thế nhưng mà hai người kia đều là Tiên cảnh đỉnh phong.
Nhưng bây giờ, Lý Viễn mới ra một chiêu, đã bị đối thủ phá hủy Linh khí chín luyện. Sau đó đối thủ ra một chiêu, liền đẩy Lý Viễn vào tuyệt cảnh.
Chênh lệch này, quả thực không phải luận bàn cùng cấp bậc, mà là nghiền áp.
Đừng nói Lý Viễn, giờ khắc này, mấy lão tổ cũng dâng lên ý niệm tuyệt vọng… dù phái Tiên cảnh đỉnh phong lên, chống lại Vũ Thần kia, sẽ có phần thắng sao?
Mà Vũ Thần này, chỉ là người tu vi yếu nhất, đẳng cấp thấp nhất, tư lịch kém nhất của đối phương.
Nếu đổi lại hai người khác lên, chẳng lẽ không phải dưới Nguyên cảnh, toàn bộ nghiền áp sao?
Lý Viễn bị kim quang bao phủ, liên tục thối lui, lại phát hiện lui không thể lui, trong lòng sợ hãi có thể nghĩ. Hắn cũng không ngờ, mình trong một chiêu bị phá hủy Linh khí chín luyện, hai chiêu đã bị đối thủ đẩy vào tuyệt cảnh.
Lý Viễn tuyệt vọng, trong lúc nhất thời cảm thấy mọi sự đều khó tin. Căn bản không thể tưởng được, mình sẽ bại thảm như vậy. Bị bại triệt để như vậy.
Trước khi xuất chiến, hắn đã làm xong chuẩn bị bại, cũng đã làm xong chuẩn bị tử chiến.
Chương 713 Bại thế liên tục 1
Thế nhưng mà, khi hắn chính thức chống lại đối thủ này, mới phát hiện, đối thủ này so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều.
Lời nói không dễ nghe, hắn ngay cả cơ hội dốc sức liều mạng cũng không có, đã bị miểu sát rồi.
Thiên Diệp lão tổ thấy thế, chỉ có thể mày dạn mặt dày, tiến tới một bước, lòng bàn tay đẩy ra, một đạo thanh quang bạo tuôn, hóa giải thế công của đối phương.
Thuận tay kéo một phát, túm Lý Viễn về phía sau.
Tả Lam cười lạnh, ánh mắt đạm mạc, nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp lão tổ.
Vẻ mặt Thiên Diệp lão tổ đau khổ, thở dài:
– Trận này chúng ta nhận thua.
Thế công của Vũ Thần bị Thiên Diệp lão tổ phá hư, trong lòng cũng khó chịu. Bất quá hắn lại cuồng, cũng biết ở trước mặt Nguyên cảnh tam trọng, không có vốn liếng cuồng.
Lãnh ngạo cười cười, ngữ khí đạm mạc:
– Đều là tiểu hài tử sao? Đánh không lại muốn đại nhân ra tay?
Lý Viễn hổ thẹn không thôi, nhục nhã cả đời thêm cùng một chỗ, cũng không bằng giờ khắc này a.
Vũ Thần đắc thế càng hung hăng càn quấy, ánh mắt sắc bén, vênh váo nhìn về phía nhân tuyển của Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông.
– Hai người các ngươi, là một người một người lên? Hay là có ý định cùng tiến lên?
– Cuồng đồ đừng quá kiêu ngạo, ta là Vương Đà, Vạn Linh Tông phó tông chủ, cùng ngươi chiến một trận.
Vương Đà này, đúng là ban đầu ở trước khi tuyển bạt, công khai mời chào Giang Trần. Địa vị người này, ở Vạn Linh Tông chỉ dưới Cửu Sư lão tổ và tông chủ, địa vị thực lực, đều có thể nói nhất lưu.
Người Vạn Linh Tông xuất chiến, đều có khế ước Linh thú tùy thân. Vương Đà này nhảy ra, sau lưng liền có một con hung thú như hổ như báo, hai mắt phát ra hung quang, hung thần ác sát, cho người một loại cảm giác khát máu.
– Như thế nào? Một cái không đủ? Còn mang trợ thủ?
Vũ Thần dữ tợn cười một tiếng.
– Dù vậy, ta lại có sợ gì? Hắn là mười chiêu, ngươi cũng mười chiêu.
Vương Đà đã có kinh nghiệm giáo huấn của Lý Viễn, nên không vội công kích.
Hắn quan sát thấy, Vũ Thần này lợi hại, ở chỗ bao tay kia. Nếu như không có đoán sai, cái bao tay kia hẳn là Nguyên Linh khí.
Bằng không thì, tuyệt không có khả năng phá vỡ đồng giản của Lý Viễn, còn nhẹ nhàng như vậy.
Vương Đà hấp thụ giáo huấn từ Lý Viễn, chọn sách lược dùng thủ làm chủ.
Vũ Thần này nói, chỉ cần tiếp được mười chiêu liền tính thắng, mặc dù Vương Đà rất chán ghét Vũ Thần này cuồng vọng, nhưng có vết xe đổ của Lý Viễn, hắn vẫn không dám lãnh đạm, ý định trước sống qua mười chiêu rồi nói sau.
Chứng kiến loại tư thế này của Vương Đà, trong mắt Vũ Thần toát ra một tia khinh miệt, thò tay trảo một cái, trong tay bất ngờ nhiều ra một cây trường tiên.
Trường Tiên này dài khoảng chừng hai ba trượng, ở trong tay Vũ Thần run nhẹ nhàng, vậy mà phát ra thanh âm ông ông vù vù, như trong tay vác một con Trường Giao, ở dưới Linh lực của Vũ Thần thúc dục, phảng phất như đột nhiên sống lại, lộ ra khí tức sinh long hoạt hổ.
– Co đầu rút cổ phòng ngự, có thể sống qua mười chiêu sao?
Vũ Thần cười lạnh, tiến tới một bước, Trường Tiên xẹt qua đường vòng cung mỹ diệu, nhảy lên không.
Hư ảnh vù vù vù, mang theo vô số khí lưu, cát bay đá chạy, khóa chết toàn bộ không gian.
Vương Đà mang theo khế ước thú, vốn có ý đồ tả hữu giáp công Vũ Thần, nhưng Trường Tiên kia vung vẩy, hắn lại nhìn không tới chút sơ hở.
Trường Tiên công kích, rất khó phòng ngự.
Phạm vi công kích của nó lớn, một khi thi triển ra, đối với người phòng ngự mà nói, quả thực là ác mộng.
Lúc này, Vương Đà tuyệt đối là khổ không thể tả.
Hắn vốn tưởng rằng Vương Đà sẽ tiếp tục dùng bao tay công kích, mới chọn sách lược phòng ngự. Lại không nghĩ rằng, Vũ Thần kia nhiều bổn sự như vậy, vậy mà dùng Trường Tiên.
Trường Tiên kia bao trùm, không ngừng nghiền ép không gian hoạt động của hắn. Bóng roi ngưng tụ Linh lực, một đạo một đạo, không ngừng phân cắt không gian ra.
Vương Đà cảm thấy không gian hoạt động càng ngày càng hẹp, hắn biết rõ kéo dài như vậy, vận mệnh của mình sẽ như Lý Viễn, một chiêu cũng không tiếp được.
Trong miệng gào thét, cùng khế ước thú trao đổi một phen. Đột nhiên Vương Đà khẻ kêu một tiếng, khế ước thú kia liền chui xuống dưới đất, chợt lóe lên rồi biến mất.
Mà tay Vương Đà thì trảo một cái, nhiều ra một thanh bảo đao.
Thân đao cuồng vũ, từng đạo đao mang phún dũng, quét ra bóng roi không ngừng tịch cuốn tới, ý đồ mở rộng không gian hoạt động.
Dùng đao mở đường, Vương Đà biết rõ, công kích của mình, tuyệt đối không uy hiếp được Vũ Thần. Nhưng mà cố gắng tranh thủ chút không gian, vẫn có hi vọng.
Chỉ cần khế ước thú bảo trì lực uy hiếp với Vương Đà, để cho Vũ Thần phân tâm, vậy Vương Đà hắn liền có cơ hội.
Vũ Thần cười lạnh một tiếng, bên tai khẽ động, phảng phất như bắt lấy cái gì.
Rồi đột nhiên, ánh mắt phát lạnh, khóe miệng tràn ra vẻ mĩm cười, Trường Tiên run lên, cứng rắn như sắt, đâm xuống mặt đất.
Hưu…
Trường Tiên kia giống như có sinh mạng, Linh lực mười phần, không ngừng xuống dưới đất.
Ầm ầm…
Sau một khắc, cánh tay của Vũ Thần run run, hung hăng rút lên. Tựa như nhổ củ cải, lúc Trường Tiên chui từ dưới đất ra, còn quấn lấy con khế ước thú kia.
Trường Tiên bao quanh trói buộc, quấn khế ước thú như là bánh chưng.
Khế ước thú kia phát ra gào thét, trong mắt toát ra khủng hoảng, không ngừn ai minh, hướng Vương Đà cầu cứu.
Vương Đà cùng khế ước thú sống nương tựa lẫn nhau, thân như huynh đệ, thấy khế ước thú bị Vũ Thần trói lại cũng chấn động, không còn chú ý bản thân an nguy, điên cuồng vọt lên, vung đao chém về phía Vũ Thần.
– Hừ, một cái không được, hai cái đồng dạng không được.
Khẩu khí của Vũ Thần lành lạnh, đột nhiên cánh tay tạo ra một tầng ánh sáng chói lọi, ánh sáng kia truyền tới Trường Tiên, kim sắc lóe lên, một cỗ lực lượng bạo tạc cường đại, ầm ầm vang lên.
Rầm rầm…
Khế ước thú bị Trường Tiên trói, thân thể lập tức phá thành mảnh nhỏ, giống như một khối đậu hủ bị chấn vỡ, huyết nhục vươn vãi khắp không trung.
Rầm rầm, Vương Đà xông rất nhanh, bị huyết nhục chi vũ bắn trúng, giội đến toàn thân hắn đều là huyết nhục.
Thậm chí, còn có một đoạn ruột treo ở trên cổ của hắn.
Huyết tinh chi khí, làm cho hai mắt Vương Đà muốn nứt, thiếu chút nữa ngất đi.
Khế ước thú theo hắn nhiều năm, lại bị người đánh thành thịt vụn, huyết nhục văng khắp thân thể của hắn.
Vương Đà xuất đạo nhiều năm, tung hoành bốn đại tông môn, chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy?
Hắn nghiến răng nghiến lợi, như đã điên cuồng, hổ gầm kêu lên:
– Ta liều mạng với ngươi.
Vương Đà vung bảo đao, thế như hổ điên, dùng đấu pháp cắn xé nhau xông tới, đao mang lóe lên, chém ra đao khí thảm thiết, cắt về phía cổ của Vũ Thần.
Chỉ là, không có khế ước thú yểm hộ, Vương Đà như mãnh thú thiếu đi nanh vuốt, căn bản không hình thành được uy hiếp gì, thậm chí có chút không bằng Lý Viễn.
Vũ Thần nhoáng một cái, như nhàn nhã dạo chơi, thân thể tránh ra, để cho Vương Đà lao qua. Rồi đột nhiên nhấc chân, một cước đạp tới mông Vương Đà.
Phanh…
Thân hình Vương Đà tựa như bóng da, bị đá bay, ầm ầm bay về phía không trung.
Chương 714 Bại thế liên tục 2
Không tốt…
Lúc này Cửu Sư lão tổ cũng nhìn không được rồi, thân thể nhoáng một cái, gấp vọt lên, bắt lấy thân hình của Vương Đà.
Cũng may, tuy một cước này hung hãn, lại không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng sau đó, Vương Đà tối thiểu cũng phải nằm dưỡng bệnh mấy tháng.
Tính tình của Cửu Sư lão tổ nóng nảy, trừng mắt nhìn Vu Thần:
– Tuổi còn trẻ, lại ngoan độc như vậy?
Vũ Thần khinh thường cười cười:
– Không phải ta ác độc, mà là bọn hắn quá phế vật. Đối đãi phế vật, chẳng lẽ còn muốn ta hạ thủ lưu tình sao?
Nói xong, liền không nhìn Cửu Sư lão tổ, ánh mắt nhìn lại bên Lưu Vân Tông:
– Còn có ai không?
Thủ tịch trưởng lão của Lưu Vân Tông vốn chuẩn bị xuất chiến, chứng kiến Lý Viễn và Vương Đà lần lượt thảm bại, trong lúc nhất thời, chiến ý tiêu tán toàn bộ.
Tự biết tiến lên cũng là mất mặt xấu hổ, căn bản không có bất luận phần thắng gì, than nhẹ một tiếng, giữ im lặng thối lui đến sau lưng Băng Lam Tôn Giả, hiển nhiên, nàng đã không định xuất chiến rồi.
Trong lúc nhất thời, tràng diện lâm vào xấu hổ, ba đại tông môn, vậy mà không người dám xuất chiến. Cái này để cho mấy lão tổ đã phẫn nộ, lại không thể làm gì.
Vũ Thần này mạnh như thế, Tiên cảnh cửu trọng, cơ hồ không người có thể địch hắn. Ai lên là tự rước lấy nhục, thậm chí chịu chết.
– Lão tổ, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể ta lên a.
Bảo Thụ Tông tông chủ Tạ Thiên Thụ cười khổ một tiếng, hắn biết rõ, nếu như hắn không ra tay, trông cậy vào những người khác, hiển nhiên là không thực tế.
Tạ Thiên Thụ vừa ra, một người áo bào tro sau lưng Vũ Thần cười một tiếng dữ tợn, nhảy ra ngoài:
– Vũ Thần, ngươi đi xuống đi.
Trên ngực người áo bào tro này thêu hai ngôi sao, địa vị hiển nhiên cao hơn Vũ Thần.
Vũ Thần thấy hắn nhảy ra, liền cười hắc hắc:
– Cổ ca ngươi nhịn không được a, cũng tốt, thằng này giao cho ngươi.
Tạ Thiên Thụ là Tiên cảnh đỉnh phong, người áo bào tro kia cũng là Tiên cảnh đỉnh phong, trên lý luận là hắn xuất chiến.
– Thiên Tông Nhị cấp tuần tra sứ giả Cổ Hùng, người đến hãy xưng tên ra. Dưới tay Cổ mỗ, không đánh vô danh tiểu tốt.
Người áo bào tro này, thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, trong ngôn ngữ, tuy không cay nghiệt giống như Vũ Thần, nhưng lại tràn ngập ngạo khí khác.
– Cổ sứ giả, người nọ là Tạ Thiên Thụ, tông chủ Bảo Thụ Tông.
Bên Tử Dương Tông, Tử Húc Chân Nhân nịnh nọt nhắc nhở một câu.
Ánh mắt Cổ Hùng ngạo mạn, thân hình hắn cao lớn, cũng có chút ít ưu thế trên cao nhìn xuống, đánh giá Tạ Thiên Thụ, cười lạnh nói:
– Cái gọi là tông môn, chỉ có chút nội tình như vậy? Tông chủ phải tự thân xuất mã? Hắc hắc, cái này còn dám xưng tông môn? Đây tuyệt đối là vũ nhục hai chữ tông môn a. Thức thời, sớm gia nhập Tử Quang phân đà, nếu không, chỉ bằng các ngươi đi xưng tông môn, là thiên đại khinh nhờn, là tử tội.
Tông chủ, đây là người tụ tập số mệnh của tông môn, không phải phó tông chủ có thể so sánh.
Một thân thực lực, tu vi, trang bị, đều là đỉnh cấp của tông môn.
Tạ Thiên Thụ không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng, kiếm quang vung vẩy, tràn ngập Linh khí, như linh xà xuất kích, cực kỳ xảo trá.
Cổ Hùng kia tự phụ, tay không đối chiến Tạ Thiên Thụ.
Từng quyền ném ra, vậy mà cũng có thể ngăn cản được kiếm khí như cầu vồng của Tạ Thiên Thụ.
Giờ phút này, nội tâm của Tạ Thiên Thụ bình tĩnh, biết rõ mình gánh lấy trách nhiệm trước nay chưa có, liên quan đến tông môn tồn vong. Cho nên, mỗi một kiếm của hắn, đều là lĩnh ngộ cả đời đối với Kiếm đạo.
Trong lúc nhất thời, hắn vậy mà thả áp lực, đem Kiếm Ý bình thường không thể lĩnh ngộ, cũng ẩn ẩn phát huy ra.
Môn kiếm thuật này của Tạ Thiên Thụ, tên là 《 Nhu Vũ Kiếm 》, như Xuân Phong Hóa Vũ, như vạn vật sống lại, như xuân về đại địa, như ti ti mưa phùn.
Kiếm Ý vừa thành, bốn phía lâm vào một loại ý cảnh mênh mông.
Kiếm khí như tơ, như vô số mưa bụi, thẩm thấu vào cả hư không.
Cổ Hùng chịu thiệt ở chỗ ngay từ đầu hắn tay không tấc sắt, bị Tạ Thiên Thụ chiếm tiên cơ. Trong lúc nhất thời, khi Tạ Thiên Thụ phát huy vượt xa người thường, hắn bị bức bách liên tục, không thể không bị động phòng ngự.
– Cổ Hùng, một chút Kiếm Ý như vậy, liền khiến ngươi mất đi tâm huyết cùng dũng khí của Võ Giả sao?
Tả Lam nhìn thấy tình trạng này, rất là bất mãn, khẽ quát một tiếng.
Toàn thân Cổ Hùng chấn động, phảng phất từ trong câu nói kia của Tả Lam, đã nhận được linh cảm nào đó, đã lấy được cảm ngộ nào đó.
Hưu…
Thân hình Cổ Hùng khẽ động, xuy xuy xuy xuy trúng liền mấy kiếm, máu tươi đầm đìa.
– Tốt.
Chứng kiến Cổ Hùng bị kiếm khí làm bị thương, Bảo Thụ Tông một mảnh sôi trào, nhao nhao kêu lên.
Nhưng Tả Lam lại lộ ra trào phúng, hắn biết rõ, mình khích tướng đã có hiệu quả.
Cổ Hùng kia thè lưỡi ra liếm, liếm sạch máu tươi trên mặt, nhưng khuôn mặt lại càng lộ ra dữ tợn.
– Cái gọi là tông chủ, uy lực của kiếm khí chỉ như vậy sao?
Vung tay lên, trong tay đã nhiều ra một thanh phong đao.
Nắm đao trong tay, khí tức của Cổ Hùng đột nhiên tăng cường mấy lần, như một con hung thú ngủ say thức tỉnh, nhân đao hợp nhất, hình thần như Thái Cổ Ma Thần, khí thế áp người.
– Ăn ta một đao.
Cổ Hùng dữ tợn cười một tiếng, hai tay giơ cao, giương đao lên đỉnh đầu, như hội tụ Cửu Thiên Ngân Hà chi lực, xé rách hư không, phảng phất như một vòng liệt nhật xé rách Hắc Dạ Thương Khung, ngạnh sanh bổ ra một đạo Quang Minh. Tạ Thiên Thụ khổ tâm uấn nhưỡng Kiếm Ý, bị một đao kia bổ ra, ầm ầm nghiền nát.
Khanh…
Đao kiếm đụng nhau, đao khí như dòng nước xiết, vậy mà lập tức tăng lên ba bốn lần, hóa thành lũ quét oanh tới Tạ Thiên Thụ.
A…
Ngực của Tạ Thiên Thụ buồn bực, đao khí đã xâm nhập vào trong cơ thể.
Phốc…
Tạ Thiên Thụ phun máu tươi, thân thể bay ngược ra sau.
Trước một khắc, Cổ Hùng này còn bị Kiếm Ý của Tạ Thiên Thụ phong tỏa, sau một khắc, phảng phất như đã thức tỉnh lực lượng thần bí, đao thế đột nhiên hình thành, cường cường va chạm, trực tiếp áp chế Kiếm Ý, đao khí phá vỡ phòng ngự, kích thương Tạ Thiên Thụ.
Tạ Thiên Thụ, bại.
Cổ Hùng khiêng đao, ngược lại không giống Vũ Thần hùng hổ dọa người, hắn căn bản khinh thường truy kích Tạ Thiên Thụ, tùy ý Tạ Thiên Thụ bay đi.
– Yếu, quá yếu. Tông chủ cũng không chịu nổi như vậy, còn ai có thể chiến một trận?
Cổ Hùng mười phần dã tính, ngôn ngữ tầm đó, bá khí nghiêm nghị, làm cho những Tiên cảnh đỉnh phong của ba đại tông môn, vậy mà không người dám cùng hắn đối mặt.
– Còn có ai?
Tả Lam cười nhạt một tiếng, phất tay nói:
– Chín chiến ước hẹn, hiện tại mới qua ba chiến. Đừng nói bản sứ khi dễ các ngươi, còn có ai, cứ việc phái ra. Để các ngươi thua tâm phục khẩu phục, mới có thể cam tâm bán mạng cho Thiên Tông ta.
Lời nói này, không có châm chọc, không có nói móc, lại tràn đầy cảm giác ưu việt của thượng vị giả, nhưng đối với ba đại tông môn mà nói, lại không thể nghi ngờ là nhục nhã lớn nhất.
Chương 715 Giang Trần xuất quan, cường thế phản kích 1
– Tâm phục khẩu phục? Ta nhổ vào.
Cửu Sư lão quái là cái thứ nhất không phục.
– Lão tử mặc kệ ngươi có địa vị gì, cường đến cỡ nào. Ta chỉ biết, liên minh 16 nước, là địa bàn của chúng ta, các ngươi muốn giương oai trên địa bàn của chúng ta, lão tử liền không phục.
– Không phục?
Sắc mặt Tả Lam phát lạnh, cười rộ lên.
– Không phục? Không phục phái người đến chiến, đánh tới các ngươi dễ bảo mới thôi. Ngươi là Vạn Linh Tông Cửu Sư lão quái? Cảm giác mình là Nguyên Cảnh Tôn Giả, rất giỏi sao?
– Cảm thấy bán mạng cho Thiên Tông ta, là nhục ngươi?
Tả Lam cười lạnh:
– Không thể không nói, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Loại mặt hàng như ngươi, phóng nhãn cả Thiên Tông chúng ta, quá nhiều. Chút tự tôn buồn cười của ngươi, ở dưới uy nghiêm của Thiên Tông, cái kia chính là chê cười. Ở trong Thiên Tông, một ngón tay có thể nghiền áp ngươi, đếm không hết.
– Ngươi cho rằng bản sứ thu phục các ngươi, là vừa ý thực lực của các ngươi? Cảm giác các ngươi là người hữu dụng?
Ngữ khí của Tả Lam khinh thường.
– Sở dĩ bản sứ muốn các ngươi sống, là bởi vì mặc dù ở nơi hoang vu, nhưng chỉ cần xếp vào địa bàn Thiên Tông, thì cần một ít chó giữ nhà. Mà các ngươi, chẳng qua là chó giữ nhà được bản sứ lựa chọn mà thôi. Không phải các ngươi mạnh bao nhiêu, mà là cường giả Thiên Tông, căn bản khinh thường đến địa phương này.
Chó giữ nhà.
Ba chữ kia, đâm vào nội tâm của ba đại tông môn thật sâu.
Kể cả những người Tử Dương Tông kia, mỗi một cái đều có chút khó chịu. Bất quá bọn hắn tinh tường hơn người ba đại tông môn, bọn hắn đích xác chỉ là chó giữ nhà của Thiên Tông.
Đây là Thiên Tông để mắt bọn hắn, nếu như Thiên Tông giận dữ, tùy tiện phái một cường giả đến, liền đủ để nghiền áp toàn bộ liên minh 16 nước.
– Bớt sàm ngôn đi, chín chiến ước hẹn, còn có sáu chiến. Hoặc là tiếp tục chiến, hoặc là thần phục.
Ngữ khí của Tả Lam bỗng nhiên biến đổi, thúc giục khí thế, Địa Nguyên cảnh uy áp lan tràn toàn trường, làm cho người của ba đại tông môn bất an.
Kể cả mấy lão tổ ở bên trong, cũng váng đầu hoa mắt, cơ hồ muốn nôn mửa.
Tu vi Tiên cảnh, mỗi một cái đều chảy mồ hôi trán, nôn mửa không thôi.
Địa Nguyên cảnh, so với bọn người Thiên Diệp lão tổ chỉ mạnh hơn một đường, nhưng Tả Lam này thể hiện ra năng lượng cùng uy áp, vậy mà vượt xa Địa Nguyên cảnh mà bọn họ lý giải.
– Không tốt, tuy Tả Lam này là Nguyên cảnh tứ trọng, nhưng tu vi, so với Địa Nguyên cảnh mà chúng ta lý giải mạnh hơn ít nhất hai ba lần. Lực lượng một người hắn, đủ đối phó bốn người chúng ta. Cộng thêm Truy Dương lão quái ăn cây táo, rào cây sung, mặc dù đổ máu, ba đại tông môn cũng chỉ có phần bị trấn áp.
Tâm tư của Diệp Trọng Lâu chuyển động cực nhanh, lúc đó, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, một đạo linh cảm tán phát ra.
– Chậm đã.
Diệp Trọng Lâu khoát tay chặn lại, kêu lớn.
Ánh mắt của Tả Lam đạm mạc, nhìn về phía Diệp Trọng Lâu:
– Như thế nào? Ngươi ý định quy hàng sao? Rất tốt, bởi vì cái gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Liên minh 16 nước, nơi chật hẹp nhỏ bé, thâm sơn cùng cốc. Người nơi này, là hạ đẳng, là nô dịch. Có thể đầu nhập dưới trướng Thiên Tông, là phúc duyên của các ngươi. Nếu chịu bán mạng, nói không chừng ngày nào đó bác ra một đường công danh phú quý, chẳng phải là làm rạng rỡ tổ tông? Vượt xa các ngươi ở hương dã chi địa làm ếch ngồi đáy giếng?
Sắc mặt của Diệp Trọng Lâu phát lạnh:
– Tả sứ giả, ngươi suy nghĩ nhiều. Quy hàng? Diệp mỗ ta sống nửa đời người, cũng không có ý định dựa vào bán đứng tổ tông sống tạm.
Tả Lam nhướng mày, đồng tử trong mắt co rút nhanh, bạo tuôn sát cơ:
– Vậy ngươi là trêu đùa hí lộng bản sứ?
Diệp Trọng Lâu bị uy áp của Tả Lam trùng kích, ngực phập phồng kịch liệt, nhưng vẫn nỗ lực chèo chống nói:
– Ngươi nói chín chiến ước hẹn, lúc này mới tiến hành ba chiến, liền muốn đơn phương tuyên bố thắng lợi sao?
Tả Lam khẽ giật mình, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, lộ ra khinh thường:
– Như thế nào? Hay là ngươi cảm thấy, ba đại tông môn các ngươi, còn có người dám chiến?
– Có.
Thời điểm Diệp Trọng Lâu nói ra chữ này, trong hư không cũng có một thanh âm càng thêm lăng lệ, càng thêm kiên định, hội tụ thành khí lưu, nói ra chữ này.
Hai thanh âm này, một xa một gần, phảng phất đã hẹn trước, vậy mà trăm miệng một lời, ngay ngắn phát ra.
Diệp Trọng Lâu nghe thanh âm này, lông mi nhảy lên, mặt lộ vẻ mừng như điên:
– Giang Trần, ngươi rốt cục xuất quan?
Một tiếng kêu khẻ truyền đến, trong lúc đó, hư không tạo nên sóng âm hải triều tịch cuốn tới. Giang Trần nắm vô danh đao, ngự gió mà đến, đột nhiên rơi vào trong tràng.
Giờ phút này, Giang Trần mày kiếm tóc mai, hai mắt sáng chói như tinh thần, thân thể hai mươi tuổi, lộ ra càng thêm cân xứng, càng thêm cao ngất, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, cũng là hoàn mỹ.
Giang Trần vừa xuất hiện, mọi ánh mắt của ba đại tông môn, đều ngay ngắn tập trung qua. Vốn trong ánh mắt của mọi người, đều lộ ra đen tối trầm thấp, sau khi nhìn thấy Giang Trần, phảng phất trong bóng tối vô tận xuất hiện một tia quang minh, làm cho những người này bắn ra hi vọng, phảng phất như trong tuyệt cảnh, tìm kiếm được một tia hi vọng ký thác, tinh thần cả đám lập tức phấn chấn.
Tả Lam cũng không ngờ tới, lại đột nhiên giết ra một người.
– Ngươi là ai?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Ngươi là ai?
Người Tử Dương Tông chứng kiến Giang Trần xuất hiện, trong mắt cả đám bắn ra cừu hận, phản ứng hoàn toàn bất đồng với người của ba đại tông môn khác.
– Tả Lam đại nhân, súc sinh này, là Giang Trần. Thiên Tông khâm điểm Long Cư Tuyết, Tiên Thiên thân thể, là bị súc sinh này chém giết.
Truy Dương lão quái nhìn thấy Giang Trần, thực là cừu nhân tương kiến hết sức đỏ mắt, hận không thể nhào lên cắn xé, bầm thây Giang Trần vạn đoạn.
– Giang Trần? Ngươi chính là yêu nghiệt thế tục kia?
Ánh mắt Tả Lam ngạo mạn, cao cao tại thượng quét nhìn Giang Trần.
– Chỉ là Tiên cảnh, ngươi vừa ra tràng, ba đại tông môn đều như chứng kiến cứu tinh. Như thế nào? Tiểu tốt Tiên cảnh như ngươi, lại muốn làm chúa cứu thế sao?
Ngữ khí của Tả Lam mang theo khinh thường nồng đậm, hiển nhiên chẳng thèm ngó tới Giang Trần. Địa vị hắn cao, đến từ Thiên Tông, lại là cường giả Địa Nguyên cảnh, tự nhiên sẽ không để Tiên cảnh vào mắt.
Ở trong mắt loại người như Tả Lam, dưới Nguyên cảnh, đều là con sâu cái kiến.
Con sâu cái kiến muốn nhảy ra làm chúa cứu thế, mà người của ba đại tông môn đều coi hắn là chúa cứu thế, cái này để cho Tả Lam cảm thấy rất buồn cười.
Thần thái của Giang Trần lạnh nhạt, đối mặt uy áp của Địa Nguyên cảnh, lại không chút sứt mẻ. Lần này hắn bế quan bảy ngày, đã luyện hóa được Xan Hà Thần Quả, thành công đột phá Tiên cảnh cửu trọng, một lần hành động bước vào Tiên cảnh đỉnh phong. Dùng lực chiến đấu của hắn, kỳ thật đã có đủ tư cách phong hào Linh Vương.
Chỉ là, phong hào Linh Vươn, cần phải có thời gian, cần thắng tích đến chồng chất.
Bình luận facebook