• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Sát Thần Chí Tôn

  • Chương 721-725

Chương 721 Truyền thừa dưới Xan Hà Bảo Thụ 1

Truy Dương lão quái càng hiếu kỳ là vấn đề này.

Tả Lam than nhẹ:

– Mạnh bao nhiêu thì ta không biết, nhưng có một điểm rất rõ ràng, là cường giả thần bí kia, tuy không lộ diện, nhưng thực lực vượt xa ta. Nếu như Bảo Thụ Tông được hắn bảo hộ, muốn chiếm đoạt nó, độ khó rất lớn.

Truy Dương lão quái nghe xong lời này, rất là uể oải.

Hắn muốn dạy dỗ nhất, là Bảo Thụ Tông a, nếu như gặm không nổi Bảo Thụ Tông, dù để cho hắn làm đà chủ Tử Quang phân đà, vậy cũng không có thú vị gì.

– Được rồi, về Tử Quang phân đà trước. Truy Dương, chuyện này ngươi không cần hỏi nhiều, đã có Siêu cấp cường giả tham gia, ta tự nhiên sẽ xin chỉ thị của cấp trên. Tin tưởng qua không được bao lâu, sứ giả càng mạnh hơn nữa của Thiên Tông, sẽ giá lâm. Hừ, chỉ là liên minh 16 nước, không thể tưởng được lại khó giải quyết như vậy, ngược lại vượt qua bản sứ dự liệu.

Tả Lam vốn tưởng rằng, dùng thực lực của hắn, lại thêm ba thuộc hạ, phối hợp Tử Dương Tông, tuyệt đối có thể quét ngang ba đại tông môn, chấn nhiếp ba đại tông môn.

Vốn, hết thảy đều tiến hành như vậy, tuy ra dị loại như Giang Trần, nhưng Tả Lam tin tưởng vững chắc, chỉ cần Tả Lam hắn tự thân xuất mã, Giang Trần kia cũng không nói chơi.

Trong nội tâm Truy Dương lão quái lo sợ bất an, đất phương như 16 quốc, Tả Lam đến, cũng đã để cho hắn giật mình rồi.

Nếu có tuần tra sứ giả càng mạnh hơn nữa đến, Truy Dương lão quái thật không biết hầu hạ như thế nào rồi.

Tả Lam và Truy Dương lão quái nghi thần nghi quỷ, nhóm lão tổ của ba đại tông môn, cũng đồng dạng không hiểu ra sao.

Vừa rồi uy áp của Tả Lam mạnh như vậy, bọn hắn chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống. Đột nhiên, tựa hồ truyền đến tiếng đàn loáng thoáng.

Sau một khắc, Tả Lam kia giống như nhìn thấy quỷ, quay người bỏ chạy.

– Ai có thể nói cho ta biết, đây là có chuyện gì không?

Vẻ mặt Cửu Sư lão tổ không biết giải quyết thế nào.

Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu đối mặt, hiển nhiên cũng không hiểu thấu. Hiển nhiên, bọn hắn đối với chuyện này là hoàn toàn không biết gì cả

Người Bảo Thụ Tông cũng không biết, những người khác càng không hiểu thấu rồi.

Ngược lại là Giang Trần, sắc mặt ngưng trọng, tựa hồ nghĩ tới một người.

Tiếng đàn kia hắn cũng nghe được, cũng cảm nhận được tiếng đàn kia cường thế phân giải Nguyên cảnh uy áp của Tả Lam, dễ như trở bàn tay liền phá hủy.

– Chẳng lẽ là nàng?

Trong đầu Giang Trần, có một cái bóng mơ hồ. Chỉ là, việc này quan hệ trọng đại, Giang Trần cũng không nói thêm gì, để tránh cho nghi kỵ không tất yếu.

– Giang Trần, vừa rồi ngươi nghe được tiếng đàn kia không?

Diệp Trọng Lâu suy tư một hồi, lại hỏi Giang Trần

Hiện tại lão gia tử dưỡng thành một tập quán, phàm là vấn đề thoạt nhìn quỷ dị, giải thích không thông, trước sẽ hỏi Giang Trần.

Giang Trần không phủ nhận, mà gật đầu:

– Tiếng đàn là nghe được, hơn nữa tựa hồ Tả Lam kia rất kiêng kị tiếng đàn này?

Diệp Trọng Lâu thở dài:

– Tiếng đàn kia lập tức phá hủy khí thế uy áp của Tả Lam, lại cách xa như vậy, người ra tay này, tu vi tuyệt đối hơn xa Tả Lam.

Tả Lam là Địa Nguyên cảnh, cái khí thế kia, mấy Nguyên cảnh lão tổ bọn hắn hợp lực, cũng có cảm giác ngăn cản không nổi.

Mà người ta, lại dựa vào tiếng đàn dọa lùi Tả Lam không ai bì nổi.

Không thể không nói, đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thế giới võ đạo, mạnh yếu chênh lệch, thật sự là quá lớn.

– Giang Trần, ngươi có biết lai lịch tiếng đàn kia không?

Giang Trần lắc đầu:

– Tiểu tử cũng mơ mơ màng màng. Có lẽ, ở chung quanh Bảo Thụ Tông, có cường giả tuyệt thế nào đó ẩn cư? Hay là Bảo Thụ Tông có lão tổ lánh đời gì đó?

Tuy nội tâm Giang Trần có chút ý kiến, nhưng một số việc, chính hắn cũng không có chứng thực qua, thì làm sao có thể nói?

Một trận nghi thức nhập môn, bị bọn người Tả Lam náo, bao nhiêu cũng có chút ảnh hưởng.

Tuy nghi thức vẫn tiếp tục, nhưng mà tâm tình của mọi người, lại hoàn toàn bất đồng. Bởi vì Tả Lam xuất hiện, Thiên Tông xuất hiện, ngay cả Truy Dương lão quái cũng phản bội liên minh 16 nước, tìm Thiên Tông nương tựa, cái này đối với ba đại tông môn bọn họ mà nói, áp lực quá lớn.

Tuy hôm nay bọn người Tả Lam rút đi, nhưng mà rất hiển nhiên, Tả Lam kia sẽ không từ bỏ ý đồ, mà Thiên Tông hắn đại biểu, chỉ sợ sẽ càng không từ bỏ ý đồ.

Sau này, chuyện phiền toái nhất định sẽ không ngừng.

Thiên Diệp lão tổ vì kích thích mọi người hào hứng, trực tiếp lấy ra một Xan Hà Thanh Quả, ban cho Giang Trần.

Xan Hà Thanh Quả này, 300 năm mới kết quả một lần. Chính là Xan Hà xích quả tiến giai, công hiệu hơn Xan Hà xích quả rất nhiều.

Trong phạm vi Tiên cảnh phục dụng, có thể thăng liền hai cấp, hơn nữa có thể tinh lọc độ tinh khiết của Linh Hải.

Xan Hà Thanh Quả này, 300 năm kết quả một lần, còn không phải có thể hoàn thành tiến giai 100%. Nói như vậy, xác suất xích quả tiến giai đến thanh quả, nhiều lắm chỉ có năm thành.

Nói cách khác, Xan Hà Bảo Thụ lưu lại mười xích quả, có thể tiến giai đến thanh quả, sẽ không vượt qua năm quả.

Về phần tử quả cấp bậc cao nhất, vậy thì càng không cần phải nói.

Sáu trăm năm một vòng, đến cuối cùng có thể tiến giai thành tử quả, đều là một hai quả, vận khí tốt, thì là ba quả.

Ba quả tử quả, đây tuyệt đối là ghi chép lịch sử của Xan Hà Bảo Thụ.

Thiên Diệp lão tổ ở Bảo Thụ Tông, tư lịch già nhất, lớn tuổi nhất, cũng không quá đáng là hơn ba trăm tuổi, còn chưa tới 400.

Sau khi hắn chưởng quản Bảo Thụ Tông, trong Luân Hồi của Xan Hà Bảo Thụ, cao nhất mới kết ra thanh quả. Cái gọi là tử quả, hiện tại Thiên Diệp lão tổ còn chưa gặp.

Nghe nói, Xan Hà Tử Quả này, ở Nguyên cảnh cũng có thể vô điều kiện đề thăng một cấp.

Cho nên, Thiên Diệp lão tổ đối với tử quả trong truyền thuyết, là phi thường khát vọng. Hắn dừng lại ở Nguyên cảnh tam trọng đã rất nhiều năm, một mực không có cơ hội đột phá.

Cho nên, hắn rất khát vọng tử quả thành thục.

Nói cách khác, thanh quả bây giờ là Xan Hà Thần Quả trân quý nhất của Thiên Diệp lão tổ. Lấy ra ban thưởng cho Giang Trần, đủ thấy hắn coi trọng Giang Trần.

Mặc dù là Diệp Trọng Lâu, cũng không được Thiên Diệp lão tổ tặng thanh quả.

– Giang Trần, thanh quả này, có thể để ngươi ở trong phạm vi Tiên cảnh, vô điều kiện thăng hai cấp. Dùng cảnh giới bây giờ của ngươi, phục dụng thanh quả, thậm chí có một đường hi vọng đột phá Nguyên cảnh.

Diệp Trọng Lâu cũng tiến lên phía trước nói.

Hắn ngược lại không ăn dấm chua của Giang Trần, thanh quả xích quả gì đó, đối với Diệp Trọng Lâu mà nói, tác dụng đã không lớn. Hắn bây giờ có thể dùng, là Xan Hà Tử Quả.

Chỉ tiếc, tử quả này, ngay cả Thiên Diệp lão tổ cũng không có.

Tuy chưa hẳn dùng được Xan Hà Thanh Quả này, nhưng Giang Trần vẫn không cự tuyệt. Hắn gia nhập Bảo Thụ Tông, là vi tài nguyên mà đến.

Mà Xan Hà Thanh Quả này, Thiên Diệp lão tổ nói rất rõ ràng, là ban thưởng hắn vừa rồi khuất nhục Vũ Thần và Cổ Hùng.

Nếu là ban thưởng, Giang Trần tự nhiên không có đạo lý cự tuyệt.
Chương 722 Truyền thừa dưới Xan Hà Bảo Thụ 2

Bị bọn người Tả Lam náo như vậy, mặc dù Thiên Diệp lão tổ lấy ra Xan Hà Thanh Quả, khách nhân hai tông khác, cũng cảm thấy đần độn nhạt nhẽo, quy tâm giống như tiễn.

Bọn hắn đều lo lắng, vạn nhất những hỗn đản kia chạy đến tông môn bọn hắn giương oai thì sao.

Cho nên, sau khi nghi thức hoàn thành, người hai đại tông môn còn lại, đều nhao nhao cáo từ. Thiên Diệp lão tổ muốn giữ lại cũng không được.

– Nhị vị đạo hữu, không biết Thiên Tông kia có địa vị gì, nhưng tuyệt đối là tồn tại phi thường cường đại. Bằng không thì, dùng cá tính của Truy Dương lão quái, quả quyết sẽ không dễ dàng đầu nhập. Ngay cả Truy Dương lão quái cũng nguyện ý bán đứng Tử Dương Tông truyền thừa, đầu nhập vào Thiên Tông. Có thể thấy được ý chí của Thiên Tông kia không nhỏ. Tam tông chúng ta, đích thị là thịt mỡ trong mắt bọn họ, không nuốt vào thề không bỏ qua. Sau ngày hôm nay, tam tông chúng ta nên liên lạc nhiều hơn, một khi có việc, lẫn nhau viện thủ. Tuyệt không thể để cho bọn hắn tiêu diệt từng bộ phận.

Tuy tính cách của Thiên Diệp lão tổ không màng danh lợi, nhưng mà đối với Bảo Thụ Tông truyền thừa, lại phi thường coi trọng. Tuyệt đối không muốn chứng kiến Bảo Thụ Tông bị người chiếm đoạt, gia nhập vào Tử Quang phân đà gì kia.

Đừng nói làm trợ thủ cho Truy Dương lão quái, dù để hắn làm đà chủ, hắn cũng chưa chắc cam tâm tình nguyện.

Dù sao, đà chủ cũng chỉ là một phân đà của Thiên Tông mà thôi. Một khi trở thành phân đà, liền ý nghĩa Bảo Thụ Tông sẽ không có quyền tự chủ, mọi thứ đều bị Thiên Tông khống chế.

Vạn nhất Thiên Tông nhìn chằm chằm vào Xan Hà Bảo Thụ thì sao? Chẳng lẽ cũng chắp tay nhường cho?

Cửu Sư lão tổ nghe Thiên Diệp lão tổ dặn dò, cũng gật đầu:

– Thiên Diệp đạo huynh nói có lý, bây giờ tam tông chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, phải đồng khí liên chi, đoàn kết nhất trí mới được. Nếu không, tất sẽ bị Thiên Tông tiêu diệt từng bộ phận.

Băng Lam lão tổ than nhẹ một tiếng, buồn bã nói:

– Đi một bước tính một bước a. Chỉ là một tuần tra sứ giả, thực lực đã bá đạo như vậy, lần này bọn hắn thất bại, chỉ sợ tiếp theo, sẽ có Võ Giả càng mạnh hơn nữa đến. Ba đại tông môn chúng ta trong mắt bọn hắn, là một khối thịt. Ta là lo lắng, chúng ta một mực chống lại, thật có thể gánh vác được sao?

Lời này hơi có chút sa sút tinh thần, hiển nhiên, Băng Lam lão tổ đối với tiền đồ của ba đại tông môn là có chút bi quan.

Cửu Sư lão tổ cả giận nói:

– Dù gánh không được, cũng tuyệt đối không làm chó cho Truy Dương lão quái. Thiên hạ không có tông môn bất diệt, chỉ có truyền thừa bất diệt. Nếu bọn họ thật muốn cưỡng đoạt, cùng lắm thì liều cá chết lưới rách. Chỉ cần truyền thừa của tông môn bất diệt, dù tông môn bị hủy, cũng có thể dục hỏa trùng sinh. Nhưng nếu chúng ta sợ hãi, buông tha, vậy tiêu diệt, chính là truyền thừa, kia chính là diệt môn diệt tông thật sự rồi.

Truyền thừa không đơn thuần là công pháp điển tịch của tông môn, còn có truyền thừa tinh thần tông môn. Nếu như buông tha tất cả, loại truyền thừa tinh thần kia chẳng khác nào đứt gãy.

Một khi tinh thần hỏa chủng dập tắt, thì dù tông môn kia có ngàn vạn người, cũng không có căn bản.

Ví dụ như Thiên Tông sứ giả, muốn chiếm đoạt tông môn bọn hắn, nhập vào Tử Quang phân đà gì đó. Hơn nữa đà chủ là Truy Dương lão quái.

Nói cách khác, bọn hắn đều phải trở thành bộ hạ của Truy Dương lão quái, từ nay về sau mọi sự không thể làm chủ, trở thành phụ thuộc của Truy Dương lão quái.

Đây là vô luận như thế nào, Cửu Sư lão tổ cũng không tiếp thụ được.

Giang Trần đối với khí khái của Cửu Sư lão tổ cũng thập phần bội phục. So sánh xuống dưới, Băng Lam lão tổ là thế hệ nữ lưu, ở thời khắc mấu chốt, chỉ thiếu một chút liền mất đi dũng khí đập nồi dìm thuyền.

Tông môn truyền thừa, có đôi khi tinh thần hỏa chủng còn quan trọng hơn Vũ Kỹ Công Pháp truyền thừa, nếu như lực lượng tinh thần của một tông môn cường đại, dù chết chỉ còn lại một người cuối cùng, hắn cũng sẽ tìm cách đem tông môn hỏa chủng truyền thừa xuống, Vĩnh Hằng Bất Diệt.

Kiếp trước Giang Trần duyệt tận Chư Thiên, trong trăm vạn năm, thấy bao nhiêu thế lực cường đại lên lên xuống xuống. Có chút tông môn cường đại nhất thời, cuối cùng còn không phải biến mất trong lịch sử?

Vì cái gì?

Bởi vì những tông môn kia, chỉ có lợi ích, không có tinh thần hỏa chủng, không người tín ngưỡng, không ai nguyện ý trả giá tánh mạng cho mục tiêu này.

Cửu Sư lão tổ than nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Giang Trần, vỗ vỗ bờ vai của hắn:

– Giang Trần, nếu như ngươi là đệ tử Vạn Linh Tông ta, mặc kệ Thiên Tông Địa Tông gì, lão phu cũng sẽ bỏ qua. Chăm chỉ tu luyện a, đợi một thời gian, ta tin tưởng ngươi sẽ dẫm nát cái gọi là Thiên Tông kia dưới chân. Ha ha ha.

Vui cười cởi mở, sức cuốn hút mười phần. Nhìn ra được, thần kinh của Cửu Sư lão tổ này cũng rất lớn, là người rộng rãi, dù Thiên Tông áp lực như núi, hắn cũng không mặt ủ mày chau.

Giang Trần cũng mỉm cười:

– Huynh đệ Lưu Văn Thải kai của ta, thiên phú siêu quần, đợi một thời gian, cũng sẽ thành người gánh vác Vạn Linh Tông.

– Tốt, vì những lời này của ngươi, lão phu tất sẽ trọng điểm tài bồi Lưu Văn Thải.

Lưu Văn Thải đứng ở sau lưng Cửu Sư lão tổ, nghe vậy cũng cảm kích đi tới trước mặt Giang Trần, Thang Hồng cũng đi tới, bàn tay ba người điệp cùng một chỗ, tạm biệt lẫn nhau.

– Bảo trọng.

– Bảo trọng.

Đưa hai đại tông môn ra về, Bảo Thụ Tông lại khôi phục bình tĩnh.

Nếu không phải bọn người Tả Lam náo loạn, hiện tại Bảo Thụ Tông hẳn là đắm chìm trong vui sướng. Bởi vì, Bảo Thụ Tông nhiều ra hai đại cường giả, một Nguyên cảnh lão tổ, một thiên tài Tiên cảnh đỉnh phong.

Tất cả tầng giữa trở lên của Bảo Thụ Tông, toàn bộ tụ tập dưới Xan Hà Bảo Thụ.

Thiên Diệp lão tổ đứng trước Bảo Thụ, lớn tiếng nói:

– Chư vị, Xan Hà Bảo Thụ viên, là lần đầu tiên mở ra cho mọi người. Lão phu muốn nói cho ngươi biết, bởi vì nó, Bảo Thụ Tông chúng ta mới có thể truyền thừa ngàn năm. Nếu như Bảo Thụ Tông mất đi truyền thừa của mình, như vậy Xan Hà Bảo Thụ này, nhất định khó bảo toàn. Tử tôn, hậu bối của các ngươi, sẽ không còn hưởng thụ trái cây của Xan Hà Bảo Thụ, sẽ không chiếm được Xan Hà Bảo Thụ bảo hộ. Nói cho ta biết, các ngươi nguyện ý làm một đệ tử tông môn có tinh thần hỏa chủng truyền thừa, hay nguyện ý gia nhập Thiên Tông, làm tay sai phụ thuộc?

– Thề cùng Bảo Thụ Tông tồn vong, thề sống chết bảo vệ Xan Hà Bảo Thụ.

Tất cả cao tầng tầng giữa, mỗi người khấp huyết, mỗi cái rơi lệ.

Người Bảo Thụ Tông, dù chưa từng chiêm ngưỡng qua Xan Hà Bảo Thụ, nhưng trong lòng bọn họ, Xan Hà Bảo Thụ sớm trở thành một loại đồ đằng, khắc ở trong linh hồn của bọn hắn.

Xan Hà Bảo Thụ là truyền thừa của bọn hắn, là tinh thần hỏa chủng của bọn hắn, cũng là tín ngưỡng duy nhất của bọn hắn.

Bọn hắn có thể nội chiến, có thể làm việc hoang đường, nhưng tuyệt đối không cho phép Xan Hà Bảo Thụ bị khinh nhờn, bởi vì, đây là đồ đằng tinh thần của đệ tử Bảo Thụ Tông.
Chương 723 Hoàng Nhi cười cười bách hoa nở 1

Có lẽ bọn hắn không hưởng thụ đến Xan Hà Thần Quả, nhưng mà, Bảo Thụ Tông có quy củ của Bảo Thụ Tông. Đợi một thời gian, bọn hắn đạt đến tư cách kia, hoặc là tử tôn bọn hắn có đủ tư cách, tông môn tự nhiên sẽ trao tặng Xan Hà Thần Quả.

Xan Hà Bảo Thụ, cuối cùng là sở hữu chung của Bảo Thụ Tông.

Giang Trần ngồi ở dưới Xan Hà Bảo Thụ, cảm nhận đại thụ che trời, loại linh vật như Xan Hà Bảo Thụ, đều có linh thức của mình.

Tuy loại linh thức này chưa chắc sẽ kết thành Linh thể, nhưng nếu cẩn thận cảm ngộ, lại có thể ẩn ẩn hình thành một loại câu thông như có như không.

Giang Trần ăn qua một quả Xan Hà xích quả, trong huyết nhục, tựa hồ sáp nhập vào nhân tố của Xan Hà Bảo Thụ. Phảng phất huyết nhục tinh thần, bỗng nhiên tầm đó, cùng đại thụ che trời kia tạo thành một loại liên quan kỳ quái. Loại quan hệ này không giống huyết nhục tương liên, nhưng so với huyết nhục tương liên càng huyền ảo, càng vi diệu.

Lần này Thiên Diệp lão tổ diễn thuyết rất hay, nhưng không dao động được đạo tâm của Giang Trần, cũng không cách nào tẩy não hắn. Nhưng mà, tình cảm của Giang Trần, lại bất tri bất giác dung nhập vào Xan Hà Bảo Thụ.

Đương nhiên, đó cũng không phải bởi vì Thiên Diệp lão tổ nói, mà là Giang Trần minh tưởng, cùng Xan Hà Bảo Thụ loáng thoáng thành lập một chiếc cầu, một loại trao đổi.

Hơn nữa, loại trao đổi này, để cho hắn cảm thấy rất hưởng thụ, đối với tu luyện Tâm lực rất có ích lợi.

Thời gian, từng phút từng giây đi qua, Giang Trần khoanh chân mà ngồi, như lão tăng nhập định, tiến nhập một loại trạng thái huyễn hoặc khó hiểu.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, Giang Trần mở mắt ra, chỉ thấy Tinh Đấu đầy trời, ánh sao chi chít, dĩ nhiên đã là nửa đêm.

Mà những cao tầng Bảo Thụ Tông bên cạnh hắn, đã sớm không thấy bóng dáng.

– Ha ha, Giang Trần, ngươi rốt cục tỉnh lại.

Thanh âm của Thiên Diệp lão tổ, bỗng nhiên từ một bên khác của Xan Hà Bảo Thụ truyền đến, sau đó thân hình của Thiên Diệp lão tổ đi ra.

– Lão tổ.

Giang Trần đứng dậy hành lễ.

Thiên Diệp lão tổ khoát tay chặn lại:

– Giang Trần, từ nay về sau, ngươi gặp ta không cần hành lễ. Ngươi có tư cách này, mà lão tổ ta cũng không câu nệ tiểu tiết.

Giang Trần có thể cảm nhận được thành ý trong giọng nói của Thiên Diệp lão tổ, mỉm cười:

– Lão tổ, lần này ta ngồi xuống liền một ngày, khiến mọi người chê cười rồi.

– Ha ha ha.

Thiên Diệp lão tổ nghe vậy, lại cười ha hả, ngẩng đầu nhìn Hạo Nhiên Tinh Không, ung dung cười nói.

– Giang Trần, ngươi nói mình ngồi một ngày?

– Chẳng lẽ vượt qua một ngày?

Giang Trần kinh ngạc, hắn đắm chìm trong trạng thái kia, tựa như thần tiên bế quan, trong núi không nhận nguyệt, căn bản không biết đã qua bao lâu.

Thiên Diệp lão tổ duỗi ra ba ngón tay.

– Ba ngày?

Giang Trần có chút giật mình.

– Ba mươi ngày, vừa vặn một tháng. Lúc ngươi tiến vào thụ viên, đêm đó đúng là trăng khuyết ngày. Một tháng sau, hiện tại chỉ có ánh sao đầy trời, lại là một tháng thiếu ngày.

Ba mươi ngày.

Giang Trần cũng khó có thể tin, hắn hoàn toàn không thể tưởng được, mình vậy mà ngồi xuống ba mươi ngày. Nhưng cẩn thận tưởng tượng, liền bình thường trở lại.

Ba mươi ngày minh tưởng này, Giang Trần rõ ràng cảm giác được Tâm lực của mình tăng lên phi tốc, hơn nữa tâm tình rõ ràng bình thản hơn rất nhiều.

Các loại linh cảm ở phương diện Võ đạo, cũng liên tục không ngừng.

– Giang Trần, ngươi cùng Xan Hà Bảo Thụ này rất có duyên, nếu không, ngươi minh tưởng dưới tàng cây, quả quyết không có khả năng ngồi một tháng.

Thiên Diệp lão tổ đưa cho hắn một lệnh bài:

– Đây là lệnh bài xuất nhập Xan Hà Bảo Thụ viên, ngươi nắm giữ lệnh bài kia, tùy thời có thể tiến vào nơi đây tu luyện. Nhớ kỹ, không thể tiếp cận Xan Hà Thần Quả. Bởi vì, mỗi trái Xan Hà Thần Quả ở đây, đều có cấm chế cường đại bảo hộ. Nếu không giải trừ cấm chế, tùy tiện động Xan Hà Thần Quả, chắc chắn sẽ bị cấm chế công kích.

Tuy Xan Hà Thần Quả trân quý, nhưng Giang Trần tới giai đoạn hiện tại, lại không cần nữa rồi. Trừ khi Xan Hà Thần Quả có thể tiến giai ra tử quả.

– Lão tổ yên tâm, Giang Trần ta không phải người tham lam. Xan Hà Thần Quả, ta ăn qua một trái xích quả, trong tay lại có một trái thanh quả, quả quyết không có khả năng làm ra sự tình biển thủ.

Thiên Diệp lão tổ cười ha ha:

– Tốt, Giang Trần, lão phu quả nhiên không nhìn sai ngươi.

Một tháng minh tưởng, Giang Trần cũng thu hoạch rất lớn. Ly khai Xan Hà Bảo Thụ viên, Giang Trần về tới biệt viện của mình. Mấy tùy tùng cũng không có quá lo lắng.

Bọn hắn đều nghe nói Giang Trần tu luyện ở Xan Hà Bảo Thụ viên, nhìn thấy Giang Trần trở lại, mỗi một cái đều hưng phấn vô cùng.

Hiển nhiên, trong một tháng này, bọn hắn đã nghe quá nhiều tin tức anh hùng của Thiếu chủ. Thiên Tông kia đến không ai bì nổi, liên tiếp đánh bại cao thủ của ba đại tông môn, trong lúc nguy cấp, ngay cả mấy lão tổ cũng có chút thúc thủ vô sách, Giang Trần cường thế xuất quan, gậy ông đập lưng ông, một lần hành động phá hủy khí thế hung hăng càn quấy của đối phương, ngăn cơn sóng dữ.

Có thể nói, một tháng này, toàn bộ Bảo Thụ Tông từ trên xuống dưới, đều đang thảo luận lấy Giang Trần. Thảo luận lấy thực lực của thiên tài gần với hai đại lão tổ kia.

Trận chiến ấy, đã rất rõ ràng. Tông chủ Tạ Thiên Thụ cũng không địch lại Thiên Tông sứ giả Cổ Hùng, nhưng Cổ Hùng này, cuối cùng lại bị Giang Trần nhẹ nhõm nghiền áp.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ thực lực của Giang Trần, đã vô địch trong Tiên cảnh, đủ để nghiền áp hết thảy Võ Giả Tiên cảnh, là Linh Vương tuyệt đối.

– Sinh hoạt ở Bảo Thụ Tông, các ngươi đã thích ứng chưa?

Ánh mắt Giang Trần đảo qua bọn hắn.

Từ biểu lộ của những tùy tùng này đến xem, bọn hắn đối với sinh hoạt ở Bảo Thụ Tông, hiển nhiên đều phi thường hài lòng.

– Ân, cả đám đều không để cho ta thất vọng.

Giang Trần có chút ngoài ý muốn, một tháng trôi qua, Quách Tiến, Kiều thị huynh đệ, còn có Ôn Tử Kỳ, đều đột phá Tiên cảnh, thành Tiên cảnh cường giả chân chính.

Mà Tiết Đồng, đã đột phá đến Tiên cảnh tam trọng.

Câu Ngọc càng tiến bộ kinh người, tiến nhập Tiên cảnh tứ trọng, trở thành cường giả Địa Linh cảnh.

Bảo Thụ Tông hoàn cảnh ưu việt, hơn nữa tài nguyên phong phú, làm cho tu vi của bọn hắn đột nhiên tăng mạnh. Đương nhiên, đây hết thảy cùng Giang Trần trợ giúp là phân không ra.

Ngũ Long Khai Thiên Đan của Giang Trần, mang cho bọn hắn biến hóa phi thường rõ ràng. Chỉ là, lúc ở Thiên Quế Vương Quốc, do hoàn cảnh, bọn hắn tu luyện đều không thể tăng lên trên phạm vi lớn.

Hôm nay tiến vào tông môn, hoàn cảnh ưu việt, tài nguyên sung túc, ưu thế của Ngũ Long Khai Thiên Đan liền thể hiện ra.

Giang Trần cân nhắc liên tục, quyết định ban Xan Hà Thanh Quả cho Câu Ngọc.

Tuổi Câu Ngọc lớn nhất, là đầu lĩnh trong những tùy tùng này. Hơn nữa hiện tại thực lực của nàng mạnh nhất, trái thanh quả này, càng có thể làm cho nàng như hổ thêm cánh.

Dùng thiên phú cùng cảnh giới của Câu Ngọc, phục dụng thanh quả, trong vòng một năm, thậm chí có tư cách trùng kích Thiên Linh cảnh.
Chương 724 Hoàng Nhi cười cười bách hoa nở 2

Về phần bọn người Tiết Đồng, niên kỷ quá nhỏ, tu vi cũng thấp một ít, cho bọn hắn thanh quả, tạm thời phát huy không ra hiệu quả lớn nhất.

Mặc dù Giang Trần có nhiều tài nguyên, nhưng lại chú ý thép tốt dùng trên lưỡi đao.

Sau khi phân phối một ít tài nguyên, Giang Trần lại động viên vài câu, để cho bọn người Tiết Đồng ly khai trước, lưu lại Câu Ngọc.

– Thiếu chủ, còn có chuyện gì sao?

– Câu Ngọc, ở đây không có người ngoài, xưng hô Thiếu chủ, cảm thấy là lạ a. Đúng rồi, lần trước ta may mắn lập công, Thiên Diệp lão tổ ban ta một trái Xan Hà Thanh Quả. Hôm nay Thần Quả này với ta mà nói, tác dụng không lớn. Cho ngươi, không nên lãng phí.

– Thanh quả?

Câu Ngọc kinh ngạc, nghẹn ngào kêu lên.

– Là trái cây của Xan Hà Bảo Thụ sao? Ta nghe nói, trái cây này một trăm năm mới kết quả một lần a.

– Một trăm năm chỉ kết xích quả, 300 năm mới ra thanh quả. Thanh quả này, ít nhất có thể làm cho Tiên cảnh vô điều kiện tấn thăng hai cấp.

Giang Trần ném thanh quả kia tới, bắn thẳng đến Câu Ngọc.

Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến Câu Ngọc có chút chân tay luống cuống, vô ý thức tiếp được thanh quả, môi son gợi cảm mười phần nhẹ nhàng run run, hiển nhiên có chút khó mà tin được, kích động không hiểu.

Ở trong Tiên cảnh, vô điều kiện tấn thăng hai cấp, đây là cái khái niệm gì? Quả thực là nghe rợn cả người.

Thần Quả như vậy, Thiếu chủ lại ban cho nàng.

Giờ phút này, Câu Ngọc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngũ vị tạp trần. Nàng hiện tại, đã không đơn thuần là cảm thấy may mắn vì lúc trước mình lựa chọn đi theo Giang Trần.

Mà là hoàn toàn khiếp sợ, Thiếu chủ này, rốt cuộc là hạng yêu nghiệt gì, Xan Hà Thanh Quả mà những thiên tài Bảo Thụ Tông kia cũng phải chảy nước miếng, trong mắt hắn tác dụng lại không lớn.

Đây mới là sự tình Câu Ngọc kinh ngạc nhất, cũng bất khả tư nghị nhất.

– Thiếu chủ, ngươi... hôm nay ngươi rốt cuộc là cảnh giới gì?

– Chỉ thiếu chút nữa, là bước vào Nguyên cảnh.

Giang Trần cười nói.

– Chỉ có điều, một bước này lúc nào bước ra, trong nội tâm ta cũng không có ngọn nguồn. Hi vọng người Thiên Tông kia, đến gây chuyện muộn một chút. Ta có một loại dự cảm, minh tưởng dưới Xan Hà Bảo Thụ, tựa hồ đối với Tâm lực của ta, càng thêm có lợi. Sau khi ta phục dụng một trái xích quả, phảng phất cùng Xan Hà Bảo Thụ có một loại liên hệ thần bí.

– Nguyên cảnh? Chỉ thiếu chút nữa?

Câu Ngọc si ngốc ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Nhớ ngày đó ở Tiềm Long thi hội, Giang Trần này ngay cả ba mạch chân khí cũng cố hết sức, không thể tưởng được ngắn ngủn mấy năm, Giang Trần đã đụng chạm đến biên giới Nguyên cảnh rồi.

Thiên tài như vậy, để cho Câu Ngọc không biết nên như hình dung thế nào rồi.

Giang Trần cười ha ha:

– Ta đi bái phỏng Hoàng Nhi cô nương một chút.

Trong đầu Giang Trần có một nghi vấn, muốn tìm Hoàng Nhi hỏi thoáng một phát. Tuy hắn không tin Hoàng Nhi cô nương sẽ thừa nhận, nhưng trong lòng Giang Trần có nghi vấn này, liền không thoải mái.

– Giang công tử, bồi hồi trước cửa, vì sao không trực tiếp tiến vào?

Khi Giang Trần bồi hồi trước cửa tiểu viện của Hoàng Nhi, ánh mắt của Hoàng Nhi như có thể xuyên thấu tất cả chướng ngại, cảm giác người ngoài cửa là Giang Trần.

Giang Trần khẽ giật mình, hắn tới đây, bước chân nhẹ nhàng, là không muốn kinh động Hoàng Nhi, lo lắng Hoàng Nhi đang khảy đàn niệm chú gì đó, không thể quấy nhiễu.

Lại không nghĩ rằng, Hoàng Nhi này một ngụm nói toạc ra hắn.

Đẩy cửa vào, trong tiểu viện nho nhỏ, bị Hoàng Nhi thu thập rất chỉnh tề, trong sân trồng rất nhiều hoa hoa thảo thảo, lộ ra sinh cơ dạt dào.

Chứng kiến trong tiểu viện có Động Thiên khác, Giang Trần cũng nhìn mê mẫn, tuy Giang Trần không coi là người trong nghề, nhưng ở phương diện làm vườn, cũng có chút ít tâm đắc.

Viện này bố cục, rất là thoải mái, có Động Thiên khác, hoa hoa thảo thảo cắm rễ ở đó, ẩn ẩn đều có một loại khí tượng.

– Giang công tử, Hoàng Nhi nghe nói ngươi mới vừa vào Bảo Thụ Tông liền lập công lớn, thật là đáng mừng. Là vàng, quả nhiên ở đâu cũng có thể sáng lên.

Thanh âm của Hoàng Nhi thanh nhã, lại có một loại cảm giác thân thiết để cho người ấm áp.

– Cũng không coi là đại công gì. Ngược lại là ngày đó có người đàn một khúc dọa chạy Thiên Tông sứ giả, mới thật sự là đại công thần, Hoàng Nhi tiểu thư...

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, như trăm hoa đua nở:

– Vốn có ý định gạt, lại không thể gạt được ngươi, được rồi, Hoàng Nhi thừa nhận.

Hoàng Nhi thoải mái, cũng không có tận lực phủ nhận.

Giang Trần cũng là quân tử, thấy Hoàng Nhi thừa nhận, nên không có tiếp tục truy vấn.

Ngược lại là Hoàng Nhi, mỉm cười liếc nhìn Giang Trần:

– Giang công tử, trước kia Thuấn lão nói ngươi ở trong ba năm có thể đột phá Nguyên cảnh, ban đầu ta lơ đễnh. Hôm nay xem ra, ba năm còn thừa gần một năm, ngươi cũng đã là Linh Vương. Cách Nguyên cảnh, cũng không quá đáng là nửa bước.

Giang Trần kinh ngạc, không thể tưởng được Thuấn lão coi trọng mình như vậy? Ba năm trước đã dự đoán, trong ba năm mình sẽ đột phá Nguyên cảnh?

Phải biết rằng, từ đó tới nay, Giang Trần có thể đi thuận như vậy, là có rất nhiều nhân tố. Mà những nhân tố này, trước đó Thuấn lão đều không biết, ba năm trước lão nhân gia liền dám dự đoán như vậy, đủ thấy ánh mắt của hắn rất độc.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần ngược lại có chút tò mò, tổ tôn hai người này, tu vi rốt cuộc là gì?

Tuy kiếp trước Giang Trần lịch duyệt phong phú, nhưng muốn quan sát tu vi đối phương, trừ khi đối phương tận lực hiển lộ thực lực, nếu không là rất khó phán đoán.

Mà Thuấn lão và Hoàng Nhi, đều điệu thấp như vậy, làm cho Giang Trần căn bản không cách nào suy tính thực lực của bọn hắn.

Chỉ có một điểm khẳng định, là tu vi của Hoàng Nhi, tuyệt đối trên xa Địa Nguyên cảnh.

Giang Trần không uể oải, cũng không hâm mộ, chỉ cần mình kiên trì, thực lực sẽ tăng lên từng bước một.

– Giang công tử, sứ giả Thiên Tông kia ăn thiệt thòi, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nội tình của Bảo Thụ Tông, sợ là khó chống cự Thiên Tông đả kích. Không biết Giang công tử có tính toán gì không?

Giang Trần hơi sững sờ, không nghĩ rằng Hoàng Nhi sẽ hỏi như vậy.

– Thiên Tông mạnh bao nhiêu, ta không biết. Chỉ là ta đã gia nhập Bảo Thụ Tông, là tuyệt không có khả năng tùy thời bứt ra bỏ đi. Thế giới Võ đạo, chuyện xấu rất nhiều, ai cũng không làm được mọi việc đều trọn vẹn. Nhưng cuối cùng, phải có một ít đảm đương mới tốt. Mặc dù ta vừa gia nhập Bảo Thụ Tông, nhưng tháng này ở dưới Xan Hà Bảo Thụ ngộ đạo, ẩn ẩn cùng Xan Hà Bảo Thụ kia thành lập nên câu thông thần kỳ nào đó. Ta có một loại cảm giác, mặc dù nội tình của Bảo Thụ Tông chưa đủ, thực lực hèn mọn, nhưng là một tông môn có tinh thần truyền thừa.

Lời nói này của Giang Trần, lại không quảng cáo mình rùm beng. Tuy hắn gia nhập Bảo Thụ Tông không bao lâu, nhưng ngộ đạo dưới Xan Hà Bảo Thụ một tháng, lại để cho hắn tìm được một cảm giác gia viên.
Chương 725 Địa vị của Cửu Dương Thiên Tông

Cho nên, Hoàng Nhi hỏi hắn có tính toán gì không, mặc dù hắn không nói những lời hùng hồn kia, nhưng trong lòng vô cùng kiên định, tuyệt đối sẽ không khuất phục Thiên Tông, dù chưa nói tới cùng tồn vong, nhưng lại nguyện ý chiến đấu đến một khắc cuối cùng.

Đây không phải nói cảm tình của hắn đối với Bảo Thụ Tông nhiều bao nhiêu, mà là hắn ở dưới Xan Hà Bảo Thụ ngộ đạo một tháng, ẩn ẩn hình thành một loại tình cảm liên quan.

Hoàng Nhi hỏi vấn đề kia, kỳ thật cũng là thăm dò. Nghe Giang Trần trả lời như vậy, cũng nhẹ nhàng gật đầu, trong nội tâm thầm bội phục Thuấn lão, phán đoán Giang Trần, thực là quá chuẩn xác.

Giang Trần này, đích thật là người trọng tình cảm, có đảm đương.

Hoàng Nhi từ nhỏ tiếp xúc đến người, hơn phân nửa là thế hệ lục đục với nhau, lòng dạ sâu đậm. Người chính nghĩa, quang minh lỗi lạc, khoái ý ân cừu như Giang Trần, lại rất ít.

Trong lúc nhất thời, Hoàng Nhi cảm thấy, ẩn cư ở liên minh 16 nước, ngược lại cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất, trong khoảng thời gian này, người nàng tiếp xúc, đều rất hữu hảo, bằng phẳng.

Dùng những người bên cạnh Giang Trần làm ví dụ, tất cả mọi người đối với nàng rất hữu hảo, rất khách khí, cũng không có bởi vì nàng xấu xí mà ghét bỏ.

Chính bởi vì như vậy, Hoàng Nhi lại có chút hổ thẹn, cảm thấy mình che dấu dung mạo, cố ý giả thành như vậy, ngược lại là không đủ quang minh.

Chỉ là, hiện tại đã như vậy, nàng cũng không có ý khôi phục dung mạo về nguyên trạng, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

Nàng không hy vọng, bởi vì sự tình dung mạo, mà khiến cho mọi người hiểu lầm nàng, ngược lại bất hòa nàng, làm cho nàng mất đi những tình hữu nghị kia.

Niên kỷ của Hoàng Nhi và Giang Trần không sai biệt lắm, những năm này cùng Thuấn lão phiêu bạt, là đoạn tuế nguyệt xóc nảy nhất của nàng.

Nhưng cũng là đoạn tuế nguyệt tâm tình nàng sung sướng nhất, đơn thuần nhất.

Không cần lục đục với nhau, không cần tranh quyền đoạt lợi.

Nàng rất quý trọng tuế nguyệt như vậy, thậm chí, nàng hi vọng cuộc sống như vậy có thể tiếp tục nữa, vĩnh viễn không xuất hiện cải biến.

Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.

Thiên Tông sứ giả kia, phá vỡ sinh hoạt bình tĩnh của Hoàng Nhi. Nàng vốn không muốn lẫn vào loại tranh đấu này.

Thế nhưng mà, Thiên Tông sứ giả kia hùng hổ dọa người, nếu chiếm đoạt Bảo Thụ Tông, sẽ gián tiếp ảnh hưởng tới sinh hoạt bình tĩnh của nàng.

Nàng, còn có những người nàng kết giao, cũng sẽ xuất hiện cải biến.

Đây là Hoàng Nhi tuyệt đối không muốn phát sinh, cho nên, nàng mới không nhịn được ra tay, là vì thủ hộ loại trạng thái sinh hoạt đơn thuần này.

Đồng thời, trong khoảng thời gian kết giao này, nàng cũng chính thức xem Giang Trần là bằng hữu.

Hoàng Nhi khéo hiểu lòng người, mặc dù hỗ trợ cũng không muốn Giang Trần biết. Mặc dù nàng biết Giang Trần không phải loại người sĩ diện, nhưng nếu để cho mọi người biết hắn dựa vào nữ nhân hỗ trợ, kia sẽ xuất hiện một ít chỉ trích.

Cho nên, Hoàng Nhi thậm chí không muốn Giang Trần biết là nàng ra tay.

Chỉ là, Giang Trần thông minh như vậy, từ trong tiếng đàn, liền đoán ra nàng. Giang Trần đã hỏi, Hoàng Nhi tự nhiên sẽ không cố ý phủ nhận.

Cũng may, Giang Trần là người rộng rãi.

Bất quá, Hoàng Nhi vẫn nhịn không được nhắc nhở:

– Bảo Thụ Tông có Giang công tử, thật sự là vận may của bọn hắn. Bất quá, Thiên Tông kia lai lịch không nhỏ, việc này, còn cần có đối sách mới được.

Giang Trần đối với Thiên Tông, lại hoàn toàn không biết gì cả.

Kiếp trước lịch duyệt của hắn rất rộng, nhưng dưới Chư Thiên, vô số vị diện, dù sao cũng không có khả năng từng cái vị diện đều rõ như lòng bàn tay.

Hơn nữa, vị diện hiện tại này, phải chăng thuộc về Chư Thiên thế giới kiếp trước, hắn cũng hoàn toàn không có nắm chắc. Dù sao, vũ trụ to lớn, Chư Thiên thế giới chỉ là một phần nhỏ của vũ trụ mà thôi.

Nhưng mà, Giang Trần cảm giác, thế giới này, có lẽ cùng Chư Thiên thế giới kiếp trước có quan hệ nhất định.

Bởi vì, rất nhiều thứ ở thế giới này, kiếp trước hắn đều được chứng kiến, hiểu rõ qua.

Chỉ là, cấu trúc của thế giới này, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.

Giang Trần tâm niệm khẻ động, Hoàng Nhi thần bí như vậy, thực lực lại mạnh, nhất định là đến từ địa phương lớn, sao không mượn cơ hội này hỏi thăm một chút?

– Hoàng Nhi cô nương, Thiên Tông này rốt cuộc có địa vị gì, ngươi có biết không?

– Ân, Thiên Tông, tên đầy đủ là Cửu Dương Thiên Tông, đến từ Thượng Bát Vực, là một trong tám thế lực lớn của Thượng Bát Vực. Trong thế giới này, cũng coi là thế lực đỉnh tiêm rồi.

Thế lực đỉnh tiêm của thế giới này, địa vị kia đích thật rất lớn.

Hoàng Nhi mỉm cười, ngón tay có chút tìm tòi, lấy ra một quyển sách phong cách cổ xưa, đặt ở trên bệ đá.

– Giang công tử, bản cổ tịch này, tên là 《 Sơn Hà chí 》, nó ghi chép cấu trúc của thế giới chúng ta, ghi lại lãnh thổ quốc gia, thế lực, phong thổ… Tuy đơn giản, nhưng rất thực dụng, những năm này ta cùng Thuấn lão vào Nam ra Bắc, quyển sách này trợ giúp không nhỏ. Nếu Giang công tử có hứng thú, có thể từ trong quyển sách này hiểu rõ thoáng một phát.

Giang Trần tiếp nhận sách, trên phong bì có ba chữ to … Sơn Hà chí.

Mở ra tờ thứ nhất, phía trên viết bảy chữ Thần Uyên Đại Lục Sơn Hà chí.

Địa phương như liên minh 16 nước, là tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trong loại thư tịch này. Liên minh 16 nước chật hẹp nhỏ bé, người nơi này, chín thành chín là cả đời sẽ không đi ra liên minh 16 nước.

Coi như là những cường giả đỉnh cấp kia, nhiều lắm là đến lãnh địa khác của Vạn Tượng Cương Vực, tuyệt đối chưa chạy ra Vạn Tượng Cương Vực.

Cho nên, loại điển tịch trân quý bao dung toàn bộ thế giới này, là không thể nào xuất hiện ở 16 quốc.

Giang Trần chạm đến bản cổ tịch, cảm thụ được trên sách có lắng đọng cùng nội tình, trong nội tâm càng thêm vững tin, Hoàng Nhi cô nương cùng Thuấn lão, địa vị nhất định rất lớn.

Nếu như nhân vật bình thường, là quả quyết không thể có loại thư tịch này.

Giang Trần cũng không kiêng kị, chăm chú lật xem.

Đại lục này, tên là Thần Uyên Đại Lục. Phân Thượng Bát Vực, Trung Thập Lục Vực, Hạ Tam Thập Nhị Vực. Đây chỉ là một bộ phận chủ lưu, còn có vô số hoang man chi địa, hải dương chi địa, còn có rất nhiều chỗ thần bí mà trên bản đồ cũng nhìn không tới, cấu thành toàn bộ Thần Uyên Đại Lục.

Không biết tại sao, Giang Trần chứng kiến bốn chữ Thần Uyên Đại Lục này, trong nội tâm liền co lại.

Kìm lòng không được, một ít trí nhớ kiếp trước nổi lên trong lòng. Khuôn mặt của Thiên Đế phụ thân kiếp trước, không ngừng hiện lên ở trước mặt hắn.

Nhớ tới phụ thân kiếp trước chiếu cố mình, vì kéo dài htuổi thọ của hắn mà không tiếc hao phí tâm huyết tinh lực luyện chế Nhật Nguyệt Thần Đan, nhớ tới sau khi Chư Thiên vỡ vụn, vận mệnh của phụ thân phiêu diêu không biết...

Trong lúc nhất thời, tâm tình của Giang Trần có chút bất định.

Bốn chữ Thần Uyên Đại Lục này, thật sự là xúc động tiếng lòng của hắn.

Bởi vì, Thiên Đế phụ thân của hắn, tục danh là… Thái Uyên Thiên Đế.

Một chữ “Uyên”, câu dẫn ra rất nhiều trí nhớ kiếp trước của Giang Trần.

Thần Uyên Đại Lục, thế lực chia làm thượng trung hạ Tam đại phẩm cấp, Cửu phẩm đến Nhất phẩm chín loại phẩm cấp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát thần
  • Mạc Tiên
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
SÁT THẦN
  • Nghịch Thương Thiên
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom