-
Chương 691-695
Chương 691 Vu thị nhất tộc tận thế
Chỉ chốc lát sau, tiếng chửi bậy bên ngoài liền triệt để biến mất.
Vết đao của nhóm đại nội cao thủ còn nhỏ huyết, trong lòng trầm trọng, tiến đến phục mệnh.
Ngay lúc này, hư không truyền đến một tiếng cười lạnh:
- Vu Thản, ngươi ngược lại tự giác, không cần ta ra tay a. Chính mình liền giết sạch Vu thị nhất tộc. Rất tốt, rất tốt.
- Tất cả vây cánh bên trong nghe, chuyện này nguyên vốn không quan hệ tới các ngươi, ta chỉ cần phụ tử Vu Thản. Muốn sống, hiện tại lập tức ly khai phụ tử Vu Thản. Ta chỉ cho các ngươi một phút thời gian lựa chọn, một phút sau, người chấp mê bất ngộ, giết.
Lời nói này, như bùa đòi mạng từ Hoàng Tuyền Địa phủ, treo ở trên đầu mọi người, làm cho sắc mặt mỗi một cái đều xám ngoét.
Đến một bước này, tất cả sĩ khí, đã hoàn toàn mất đi. Ở chỗ này, chỉ là một loại bản năng do huấn luyện ra được.
Tứ đại quốc sĩ, tồn tại cường đại như vậy, cũng bị một chiêu của đối phương miểu sát. Những đại nội cao thủ bọn hắn, tuy lợi hại, nhưng có thể lợi hại hơn tứ đại quốc sĩ sao?
Mà phụ tử Vu Thản, ở thời khắc mấu chốt, ngay cả cốt nhục thân nhân của mình cũng có thể vứt bỏ, những thị vệ bọn hắn, có cái gì không thể vứt bỏ chứ?
Vu Thản thấy thế, vội nói:
- Đừng nghe hắn tà thuyết mê người. Chỉ cần mọi người khiêng tới lúc viện quân của Tử Dương Tông đến, là một công lớn. Tiểu tử này, khẳng định không có thủ đoạn công vào, bằng không thì hắn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
- Đúng, lúc này, mọi người phải đồng tâm hiệp lực. Cường giả tông môn vừa đến, tiểu tử này liền thành cá trong chậu, nhất định chỉ còn đường chết.
Vu Hồng cũng mở miệng cổ động.
Chỉ là, hiện tại vô luận phụ tử bọn hắn biểu diễn như thế nào, nhưng sĩ khí trầm thấp là căn bản không thể kéo lên.
Hiển nhiên, sau khi đồ sát Vu thị nhất tộc, đã để cho tinh thần của bọn hắn hạ đến cực điểm.
Một phút đồng hồ, rất nhanh đã trôi qua.
Bên ngoài, rất nhanh liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
- Bệ hạ, Ngự Lâm quân Chương Phó thống lĩnh bị tập kích bỏ mình.
- Bệ hạ, Hà đại đội trưởng mất tích.
Tiết mục này, lại trình diễn lần nữa, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, trong lúc nhất thời, mấy ngàn mét chung quanh, đã thành Tu La sát tràng.
Đại nội cường giả thủ ngự bên ngoài, không ngừng truyền đến tin tức tử vong, mất tích.
- Cơ hội, ta đã cho các ngươi. Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao phụ tử Vu Thản ra đây. Các ngươi có thể miễn tử, nếu không, sóng công kích tiếp theo của ta, các ngươi đều chết không có chỗ chôn. Nhớ kỹ, đây là tối hậu thư.
Thanh âm đạm mạc của Giang Trần lại vang vọng toàn bộ Vương Cung lần nữa, mang theo uy nghiêm để cho người chân thật đáng tin.
Hắn nói, hiện tại có thể so với khuôn vàng thước ngọc, không có người dám hoài nghi.
Trong lúc nhất thời, phụ tử Vu Thản chỉ cảm thấy ánh mắt chung quanh đại phóng hào quang, lóng lánh lấy sắc thái không có hảo ý.
Sắc mặt Vu Thản trầm xuống:
- Như thế nào? Vài câu đe dọa, liền dọa các ngươi thành như vậy? Chẳng lẽ các ngươi muốn làm ra sự tình hành thích vua?
- Hừ, phụ hoàng ta là trưởng lão của Tử Dương Tông, dù hiện tại các ngươi giao phụ tử chúng ta ra, tham sống sợ chết, chẳng lẽ Tử Dương Tông sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?
Những đại nội cao thủ kia, đều do dự bất định. Ở thời khắc này, trong nội tâm bọn hắn, bản năng cầu sinh xác thực chiến thắng lý niệm trung quân.
Nhất là lúc Vu Thản hạ lệnh đồ sát vương thất, những đại nội cao thủ kia càng hoài nghi nhân phẩm của phụ tử Vu Thản.
Trong lúc đó, một Võ Giả kêu lên:
- Không giao phụ tử bọn hắn ra, chúng ta hẳn phải chết. Giao ra rồi, thừa dịp hiện tại có thời gian, còn có thể thoát khỏi Thương Dương Vương Quốc, làm cẩu cho phụ tử bọn hắn, lão tử đã chịu đủ rồi.
- Đúng, phụ tử này tuyệt tình phụ nghĩa, ngay cả dòng họ cũng có thể giết, sau đó sẽ không giết chúng ta sao? Mọi người cùng nhau xông lên, giết bọn hắn.
- Đúng vậy, cùng tiến lên, giết bọn hắn, lại thoát đi. Dù Tử Dương Tông cường đại, nhưng thiên hạ to lớn, biết chạy đi đâu bắt chúng ta?
Loại sự tình này, sợ là sợ không có chim đầu đàn.
Một khi có chim đầu đàn, tâm huyết cùng cách nghĩ của những người khác, sẽ lập tức bị nhen nhóm.
- Lên, giết phụ tử bọn hắn, tổng so với bị Giang Trần giết tốt hơn.
- Giết, giết, giết, giết đôi cẩu phụ tử này.
Những đại nội cao thủ kia, hiển nhiên cũng là bị ép, hơn nữa bình thường hai phụ tử này quản lý thủ hạ quá thô bạo, thời khắc mấu chốt, lại không có nhân tính.
Cho nên, tâm tình của bọn hắn, ở thời khắc mấu chốt, cũng triệt để bạo phát ra.
Vu Thản rất mạnh, nhưng mạnh cũng là có hạn độ. Đối mặt mấy trăm đại nội cao thủ ùa lên, da đầu hắn thoáng cái cũng run lên.
Vội túm lấy Vu Hồng:
- Đi.
Phụ tử lăng không lướt một cái, liền hướng ra ngoài bay đi.
- Không tốt, cẩu Hoàng đế muốn chạy trốn, truy.
- Đừng cho bọn hắn chạy thoát.
Muốn Vu Thản thoáng cái đối mặt mấy trăm cường giả Tiên cảnh, hắn hiển nhiên không chịu nổi. Nhưng muốn chạy trốn, lại vẫn có nắm chắc.
Mấy cái lên xuống, liền lách qua vòng vây của rất nhiều đại nội cao thủ. Đi vào một tiểu hoa viên, xốc một khối sàn nhà lên, lộ ra một thông đạo dài lớn.
- Hồng nhi, ngươi đi trước, vi phụ bọc hậu.
Vu Hồng cũng hoảng hốt chạy bừa, liền nhảy xuống lối đi kia.
Vừa xuống dưới, đột nhiên kêu một tiếng, lại chui ra, mặt mũi như là gặp quỷ vậy.
- Con chuột, con chuột, thật nhiều con chuột.
Sắc mặt Vu Hồng xám ngoét, lắp bắp.
Trong thông đạo kia, vô số con chuột kim sắc, như là nước suối không ngừng xuất hiện.
- Vu Thản, Vu Hồng, như thế nào? Tư vị chúng bạn xa lánh, tốt chứ?
Ngay lúc này, thân ảnh của Giang Trần đột nhiên từ trong hư không bắn xuống, hai tay ôm ngực, đứng trên mái hiên, trên cao nhìn xuống, bao quát lấy hai phụ tử chật vật kia, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt.
Hai mắt Vu Thản lộ ra hung quang, khàn giọng nói:
- Giang Trần, cần phải đuổi tận giết tuyệt sao? Ngươi có nghĩ tới, hôm nay ngươi làm, là triệt để đối địch với Tử Dương Tông không. Hôm nay ngươi giết thống khoái, không lo lắng ngày sau, Tử Dương Tông sẽ thanh toán ngươi sao?
Giang Trần cười đạm mạc:
- Lúc cha con ngươi đồ sát Giang gia, đồ sát Dược Sư Điện, có nghĩ tới sẽ bị ta thanh toán không?
- Giang Trần, phụ tử ta, chẳng qua là phụng mệnh làm việc. Ngươi giết người Vu thị ta, đã sớm vượt qua người Giang gia ta giết. Có gan, ngươi đi tìm Tử Dương Tông báo thù đi.
Vu Hồng kêu lên.
- Tử Dương Tông?
Giang Trần hừ lạnh một tiếng.
- Ta tự nhiên sẽ đi Tử Dương Tông, nói không chừng, rất nhanh bọn hắn sẽ đưa tới cửa. Bất quá, phụ tử các ngươi là đầu sỏ gây nên, cho rằng động đầu lưỡi, là có thể miễn tử sao? Mơ tưởng.
Dứt lời, Giang Trần như kim quang lóe lên, đã lao xuống dưới.
Phanh, phanh...
Vu Thản huy động song chưởng, cùng Giang Trần đụng hai chưởng, lực lượng cường đại trực tiếp xâm nhập khí hải của hắn, làm hắn hé miệng phun máu tươi.
Giang Trần thuận tay đánh ra hai chưởng, đập bay hai phụ tử.
Chương 692 Tà Ác Kim Nhãn sính uy 1
- Giam xuống, ta muốn ở trên không Thương Dương Vương Quốc, tự tay chém giết đôi phụ tử này, chấn nhiếp Thương Dương Vương Quốc.
Không động thủ thì thôi, một khi động thủ, nhất định phải đánh tới đối phương sợ. Đánh tới từ trên xuống dưới Thương Dương Vương Quốc, vừa nghĩ đến Giang Trần hắn liền mơ thấy ác mộng.
Như thế, về sau bọn hắn lại muốn động thủ, mới có thể cân nhắc nặng nhẹ thoáng một phát.
Trên không Vương đô, Vu Thản cùng Vu Hồng như chó chết, bị hai con Kim Dực Kiếm Điểu kéo lấy, xâu ở trên không trung, du hành bốn phía.
Vua một nước cao cao tại thượng, Thái tử của một quốc gia, ở dưới ánh mắt của vô số con dân chú ý, bị xâu trên không trung như chó chết.
Trong lúc nhất thời, Vương tộc của Thương Dương Vương Quốc, như một tòa cao ốc bỗng nhiên sụp đổ, uy tín thành lập ở dân gian, cũng trong khoảnh khắc sụp đổ.
- Phụ tử Vu Thản, giết tộc nhân ta, diệt gia tộc ta. Hôm nay, ta chỉ giết Vu thị nhất tộc, ăn miếng trả miếng. Mọi người các ngươi, coi đây là tấm gương.
Thanh âm của Giang Trần, lan tràn toàn bộ vương đô.
Ngay lúc này, hư không vang lên một tiếng gào to:
- Giang Trần tặc tử, dám giương oai như thế, nạp mạng đi.
- Giang Trần, ngươi là đệ tử tông môn, vậy mà cuốn vào thế tục phân tranh, đáng chết.
- Giang Trần, mối hận giết đồ, hôm nay bổn tọa thanh toán với ngươi, nhận lấy cái chết.
Thanh âm này, một đạo so với một đạo hùng hồn, một cái so với một cái bá đạo. Dĩ nhiên là cao tầng của Tử Dương Tông, mang theo rất nhiều cường giả giá lâm Thương Dương Vương Quốc.
Trong hư không, một mảnh hồng vân từ phía bắc xoắn tới rất nhanh.
Ở trong mảnh hồng vân này, đúng là người của Tử Dương Tông tới. Người cầm đầu, là Thủy Nguyệt Đại Sư. Hai bên cạnh nàng, có một trưởng lão độc nhãn, một trưởng lão tóc bạc, xem ra, thân phận địa vị đều rất gần Thủy Nguyệt Đại Sư, với tư cách trợ thủ của nàng xuất hiện.
Mà phía sau bọn họ, thì mang theo hơn một ngàn tên đệ tử chấp pháp võ trang đầy đủ của Tử Dương Tông, nhìn khí thế của bọn hắn, hiển nhiên đều là Địa Linh cảnh.
Đội ngũ ngàn người này, lại có mười tên đội trưởng mặc áo bào màu vàng, từng cái đều là Tiên cảnh thất trọng, thực lực tương đối hùng hậu.
Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần bắn ra hào quang, nhìn ra xa xa, liền biết người tới là ai.
Thủ quyết khẽ động, trăm vạn Kiếm Điểu di động, từ trên đám mây bắn xuống, phô thiên cái địa, như mưa sao băng.
- Bày trận...
Thần thức của Giang Trần khẽ động, mấy trăm vạn Kiếm Điểu, dưới sự dẫn dắt của Kim Dực Kiếm Điểu, ở trên không Thương Dương Vương Quốc, bố trí ra Bát Hoang Nhiếp Linh Trận.
Giang Trần một ngựa đi đầu, dựng ở lối vào trận pháp.
Hai con Kim Dực Kiếm Điểu treo phụ tử Vu Thản, thì quấn tới trước Giang Trần, hiển nhiên là có ý thị uy đám người Tử Dương Tông.
Câu Ngọc nhìn thấy thanh thế của Tử Dương Tông như vậy, trong lòng cũng có chút giật mình. Nhưng lúc ánh mắt nhìn lại Giang Trần, phát hiện vẻ mặt Giang Trần bình tĩnh thong dong, trong lòng Câu Ngọc cũng yên ổn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời sinh ra một ý niệm vô cùng an toàn... Chỉ cần Giang Trần ở đây, đối thủ cường đại hơn nữa cũng không sợ.
Ngược lại là Hoàng Nhi, thủy chung bình tĩnh tự nhiên, dưới áo choàng, nhìn không ra lòng nàng có chút chấn động, phảng phất thanh thế to lớn kia của Tử Dương Tông không tồn tại.
Cái này lại khiến Câu Ngọc thầm giật mình, thoạt nhìn Hoàng Nhi cô nương này văn nhược yếu đuối, lại không nghĩ tới, lúc này vẫn bảo trì bình thản như vậy.
Bởi vậy, Câu Ngọc ngược lại có chút tự trách, âm thầm nổi giận cho mình.
Đám người Tiết Đồng cũng cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, xếp thành một hàng ở sau lưng Giang Trần. Trận thế như vậy, bọn hắn cũng là bình sinh ít thấy, đã có chút khẩn trương, lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Ý niệm trong đầu bọn hắn đều không sai biệt lắm, Thiếu chủ còn không sợ, những tùy tùng bọn hắn, có lý do gì sợ hãi?
Ngẫm lại có thể đi theo Thiếu chủ, ở trên địa bàn của Tử Dương Tông, cùng cường giả Tử Dương Tông địa vị ngang nhau, chỉ là kinh nghiệm này, liền đủ để bọn hắn dư vị vô cùng rồi.
- Thủy Nguyệt Đại Sư, cứu phụ tử ta.
Vu Thản bị treo trên không, thân bất do kỷ, nhìn thấy viện quân của Tử Dương Tông đến, thật sự là vui mừng quá đỗi, liên tục kêu cứu.
Vu Hồng cũng kêu lên:
- Ba vị trưởng lão, Vu Hồng ta đối với Tử Dương Tông trung thành và tận tâm...
- Câm miệng.
Trong mắt Thủy Nguyệt Đại Sư hiện lên một tia giận dữ.
Trên khuôn mặt vẫn còn phong vận kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, tuế nguyệt lưu lại dấu vết rất mơ hồ, nhưng giờ phút này, phẫn nộ lại phi thường rõ ràng.
Phụ tử Vu Thản chết sống, nàng căn bản không quan tâm.
Giờ phút này, trong mắt nàng chỉ có Giang Trần, trong nội tâm chỉ có một ý niệm, là giết chết Giang Trần.
- Nhị vị, Giang Trần này, vậy mà từ trong Bất Diệt Linh Sơn đi ra, chỉ sợ tu vi lại có tinh tiến. Chi bằng chúng ta đồng tâm hiệp lực, chém giết tiểu tặc này ở trước trận. Nếu để hắn đào thoát lần nữa, lần sau gặp mặt, muốn chém giết hắn, độ khó sẽ càng lớn.
Trưởng lão độc nhãn kia cười lạnh, trên khuôn mặt già nua bạo tuôn sát cơ:
- Kẻ này liên tục đối đầu với Tử Dương Tông ta, hôm nay không trảm hắn, nhóm trưởng lão Tử Dương Tông ta, còn mặt mũi nào tồn tại?
Trưởng lão áo bào màu bạc khác cũng gật đầu:
- Nhất định phải giết kẻ này.
Ba người này, đều là trưởng lão của Tử Dương Tông, đều là cường giả Tiên cảnh cửu trọng. Tu vi của Thủy Nguyệt Đại Sư cao nhất, tiếp cận Tiên cảnh đỉnh phong, cách Linh Vương chỉ thiếu chút nữa.
Hai người khác, thực lực tương đương.
Lần này, Tam đại trưởng lão dắt tay nhau mà đến, cơ hồ là gần với Truy Dương lão tổ tự mình xuất thủ.
Nếu không phải Truy Dương lão quái bế quan chưa ra, dùng hận ý của hắn đối với Giang Trần, hắn tuyệt đối sẽ không ngại tự mình giá lâm.
Bất quá, Tam đại trưởng lão mang theo một ngàn đệ tử chấp pháp tinh anh, loại đội hình này, đã đủ cường đại.
Thủy Nguyệt Đại Sư nhíu mày, sát cơ lại lóe lên:
- Giang Trần, Thiên Binh của Tử Dương Tông ta đã tới, hôm nay, sẽ là tử kỳ của ngươi.
- Thiên Binh?
Giang Trần cười ha ha, ngữ khí đột nhiên phát lạnh.
- Chỉ là Tử Dương Tông, lại không biết trời cao đất rộng, dám nói xằng Thiên Binh? Cũng được, Thủy Nguyệt, ngươi ở Bất Diệt Linh Sơn chèn ép ta mấy lần, hôm nay, vừa vặn thanh toán với ngươi.
Trưởng lão độc nhãn kia thét dài một tiếng, tay giơ lên đại búa, đại búa kia ẩn ẩn lóng lánh lấy huyết khí, lộ ra dị thường dữ tợn.
- Giang Trần, ngươi là đệ tử tông môn, lại công nhiên xâm lấn Vương Quốc thế tục, hôm nay dù có mười cái miệng, cũng đừng hòng sống ly khai.
- Xâm lấn?
Giang Trần giận quá mà cười.
- Lúc Tử Dương Tông ngươi xâm lấn Đông Phương Vương Quốc, đồ sát Dược Sư Điện, diệt Giang gia ta, có từng nghĩ tới xâm lấn hay không? Ngươi phóng hỏa, lại không cho người đốt đèn? Không cần tốn nước miếng, các ngươi chủ động tới chịu chết, này là tốt nhất, khỏi mất công ta đi Tử Dương Tông.
- Cuồng vọng.
Trưởng lão độc nhãn kia tên là Long La trưởng lão, đại búa trong tay tên Đồ Long chiến phủ, là Linh khí chín luyện.
Chương 693 Tà Ác Kim Nhãn sính uy 2
- Thủy Nguyệt Đại Sư, lão phu thỉnh chiến.
Đôi mắt của Thủy Nguyệt Đại Sư khẽ động, gật đầu:
- Long La trưởng lão, coi chừng kẻ này quỷ kế đa đoan.
Long La trưởng lão vung búa lên, xa xa tập trung Giang Trần:
- Giang Trần tiểu tặc, có dám cùng bổn tọa chiến một trận không?
Linh lực cường đại của Tiên cảnh cửu trọng, hùng hồn bá đạo, không hề giữ lại, như bại đê hồng thủy, đổ xuống mà ra.
- Tiên cảnh cửu trọng.
Khóe miệng Giang Trần tràn ra vẻ tươi cười, nếu như dùng thực lực lúc hắn chém giết Long Cư Tuyết, chống lại Tiên cảnh cửu trọng, thật đúng là có chút cố sức.
Bất quá, hắn ở Bất Diệt Linh Sơn cần tu khổ luyện, thực lực nước lên thì thuyền lên, hôm nay, chỉ thiếu chút nữa liền bước vào Tiên cảnh cửu trọng rồi.
Mặc dù không có bước ra một bước này, nhưng át chủ bài cùng thần thông của hắn, lại căn bản không phải Tiên cảnh cửu trọng có thể so sánh.
Không khoa trương mà nói, dù chống lại cường giả Linh Vương, Giang Trần cũng có sức đánh một trận.
- Thiếu chủ, thực lực người này cường đại, không thể lực địch. Nếu không, khu động đại quân Kiếm Điểu, trong loạn thủ thắng a.
Câu Ngọc đề nghị.
Hôm nay, nàng cũng là Tiên cảnh tam trọng, có thể cảm nhận được uy áp cường đại của Tiên cảnh cửu trọng, vượt xa nàng có thể tưởng tượng.
Hai mắt của Giang Trần híp thành tuyến, dừng ở phía trước, đột nhiên khóe miệng khẽ động, lộ ra mỉa mai:
- Cùng ngươi chiến một trận? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, có tư cách gì cùng ta chiến một trận?
Vừa mới nói xong, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần mở ra, kim quang tràn đầy, như Liệt Nhật lên cao, đột nhiên bắn ra một đạo quang mang.
Long La trưởng lão dữ tợn cười một tiếng:
- Tiểu súc sinh thật cuồng, hẳn là muốn so uy áp với Tiên cảnh cửu trọng như ta?
Hắn cười quái dị, há lại yếu thế? Con mắt cũng gắt gao nhìn thẳng Giang Trần, toàn lực thúc dục Linh Hải, hóa thành Linh lực uy áp bắn về phía Giang Trần.
Ánh mắt đụng một cái.
Long La trưởng lão này chỉ cảm thấy toàn thân giật giật, như đột nhiên rơi vào hầm băng. Sau một khắc, một cổ rung động đến từ sâu trong linh hồn, để cho toàn thân hắn tê rần.
- Không tốt...
Trong nội tâm Long La trưởng lão trầm xuống, phát giác có địa phương nào đó không ổn. Nhưng mà độc nhãn kia, lại bị Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần tập trung, vô luận như thế nào cũng không di chuyển được.
Hai người hư không giao chiến, trong nháy mắt, lực lượng cường đại của Tà Ác Kim Nhãn, đã xuyên phá không gian, bắn vào mi tâm của Long La trưởng lão.
Xùy...
Toàn thân Long La trưởng lão cứng đờ, biểu lộ như hóa đá, há hốc miệng, mắt trợn tròn, lông mi nhảy lên vài cái, nhưng mí mắt không cách nào khép lại.
Sau đó, tứ chi, toàn thân,... Phảng phất nặng như thiên quân, như bị lực lượng gì đó định trụ, dần dần run lên, cứng ngắc.
Biến hóa này, cơ hồ là hoàn thành ở trong mấy hơi thở tầm đó.
Chờ ngoài thân hắn ngưng tụ thành màu vàng kim nhạt, Thủy Nguyệt Đại Sư cùng một trưởng lão khác mới phát giác không đúng, sắc mặt cả đám đại biến.
- Long La, ngươi làm sao vậy?
Trưởng lão áo bào màu bạc chấn động, nhảy lên điều tra.
Vừa xem xét, liền cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.
Bàn tay hắn chạm đến ngoài thân Long La trưởng lão, vậy mà cứng ngắc như sắt, như có một tầng kim loại bao bọc lại Long La.
- Cái này... Đây là có chuyện gì?
Cũng không phải hắn không có bái kiến các mặt của xã hội, nhưng mà tình hình quỷ dị như vậy, lại là lần đầu nhìn thấy.
Sợ tới mức vội vàng rút tay về, phảng phất như sợ đồ chơi kia sẽ lây bệnh, thối lui đến trước mặt Thủy Nguyệt Đại Sư, thấp giọng nói:
- Đại sư, tựa hồ Long La trúng tà pháp, toàn thân cứng rắn như sắt.
- Không có khả năng.
Thủy Nguyệt Đại Sư chưa từng nghe qua việc lạ như vậy, tiến lên điều tra.
Sau khi tìm tòi, cũng quá sợ hãi.
Long La trưởng lão này, động tác toàn thân cứng ngắt, hai tay còn nắm Đồ Long Cự Phủ, chỉ là biểu lộ, lại định dạng ở trạng thái cực kỳ quỷ dị. Độc nhãn kia, phảng phất thấy được sự tình kinh khủng nhất thế gian, vẻ sợ hãi hoàn toàn ghi ở trên mặt.
Lại dò xét hô hấp, đã yếu ớt đến cơ hồ không có.
Thực lực của Thủy Nguyệt Đại Sư là mạnh hơn Long La trưởng lão, nhưng mạnh hơn không quá nhiều. Trong bất tri bất giác, Long La trưởng lão tựa như trúng tà pháp, nhất thời, cũng có cảm giác da đầu run lên.
- Giang Trần...
Trong mắt Thủy Nguyệt Đại Sư, đột nhiên bắn ra vẻ cừu hận. Nàng suy đoán, việc này tám chín phần mười, là cùng tên súc sinh Giang Trần kia có quan hệ
Cắn răng, Thủy Nguyệt Đại Sư thét dài một tiếng.
Tiếng kêu gào này kinh thiên động địa, kéo dài không dứt, trong lúc nhất thời phong vân biến sắc.
Trăm vạn Kiếm Điểu kia có số ít cách quá gần, ở trong tiếng rít, nhao nhao bạo thể rơi xuống.
Giang Trần hừ nhẹ một tiếng:
- Lão bà, ngươi lại kêu nữa cũng vô dụng. Hôm nay ở Thương Dương Vương Quốc này, sẽ là nơi táng thân của ngươi.
Thủy Nguyệt Đại Sư thống hận nhất đúng là hai chữ “lão bà” kia.
Vốn là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lại bởi vì khó thở, mà trở nên có chút dữ tợn.
- Giang Trần, hôm nay bổn tọa không giết ngươi, thề không làm người.
Giờ phút này, lửa giận của Thủy Nguyệt Đại Sư, quả thực là dốc hết Thiên Hà Chi Thủy cũng không thể giội tắt.
Trong đầu, qua lại từng màn sỉ nhục, bởi vì Giang Trần xuất hiện, mà nhân sinh của nàng từng bước một từ đỉnh phong rơi xuống vực thẳm.
Hết thảy, đều là vì tiểu tử thế tục đáng giận trước mắt kia.
Thủy Nguyệt Đại Sư ở thời khắc này, bạo phát.
- Ngân Bằng, tên súc sinh Giang Trần này quỷ kế đa đoan, hôm nay, chúng ta chỉ cầu lập công cho tông môn, giết chết tặc này. Thân phận gì, băn khoăn gì, quy củ gì,... Hết thảy đều không cần. Ta và ngươi liên thủ, cùng một chỗ chém giết hắn.
Tuy Thủy Nguyệt Đại Sư nổi giận, nhưng không có mất đi lý trí.
Long La trưởng lão tao ngộ quỷ dị, làm cho nàng dưới sự phẫn nộ, lại nhiều thêm vài phần cảnh giác.
Hồi tưởng lại lúc trước, mỗi một lần ra tay với Giang Trần, vô luận nàng bố trí thỏa đáng cỡ nào, thì không may đều là nàng.
Hà Yến bị Giang Trần phế bỏ.
Hải Thiên tỉ mỉ lựa chọn lôi đài, cuối cùng bị Giang Trần diệt sát.
Trận chiến Long Cư Tuyết, càng cho là tất sát, kết quả Long Cư Tuyết lại bị một đao bổ.
Vừa rồi, trước khi Long La trưởng lão xuất chiến, còn tin tưởng tràn đầy như vậy, kết quả trong nháy mắt, liền biến thành một tượng điêu khắc, thậm chí cho tới giờ khắc này, bọn hắn còn không biết nguyên nhân.
Thực lực trưởng lão áo bào màu bạc kia, đại khái tương đương với Long La trưởng lão.
Hắn cũng biết, hôm nay Giang Trần đã là đại địch số một của Tử Dương Tông, nếu không trừ kẻ này, sẽ hậu hoạn vô cùng.
Cho nên, mặc dù có thảm trạng của Long La trưởng lão ở phía trước, hắn cũng là làm việc nghĩa không được chùn bước.
Hai tay trảo một cái, liền nhiều ra một bộ móng vuốt sắc bén, giương nanh múa vuốt, cho người một loại cảm giác cực kỳ hung hãn.
- Đại sư, vì tông môn mà chiến, không có gì là không thể buông bỏ. Ngân Bằng ta nguyện liều chết chiến một trận, chém giết tặc này, thanh trừ tai họa cho Tử Dương Tông ta.
Chương 694 Một đối hai, nghiền áp!
Thủy Nguyệt Đại Sư thấy Ngân Bằng chiến ý nghiêm nghị, trong nội tâm vui vẻ.
Hai người ra tay, nàng có nắm chắc nhiều hơn.
Thần thức truyền lệnh:
- Chấp pháp đệ tử bọn ngươi, áp trận cho ta cùng Ngân Bằng trưởng lão, nếu đối phương khu động linh cầm tác chiến, bọn ngươi lập tức ra tay yểm hộ.
- Vâng.
Những đệ tử chấp pháp kia, đều là tử sĩ do tông môn bồi dưỡng, độ trung thành là không có vấn đề gì.
Giang Trần thấy bọn họ nói nhỏ, liền cười rộ lên:
- Thủy Nguyệt, ngươi không cần xì xào bàn tán. Nếu như ngươi sợ, thì hai người có thể cùng tiến lên. Giang mỗ không sao cả.
Giang Trần làm sao nhìn không ra, Thủy Nguyệt Đại Sư này, nhất định là mưu đồ quần ẩu.
Chỉ là, giờ khắc này, Giang Trần hắn sợ quần ẩu sao?
Trong tay trảo một cái, lấy ra một cây xương cốt của Chu Lân Hỏa Tích. Cây xương này, chính là Long Cốt của Chu Lân Hỏa Tích, là địa phương cường đại nhất, cứng rắn nhất toàn thân.
Trải qua Giang Trần rèn luyện đơn giản, cường độ càng tiến một tầng.
Vốn, Chu Lân Hỏa Tích là Thánh Thú, cường độ liền vượt qua Linh khí chín luyện, có thể so với Nguyên Linh khí.
Trải qua rèn luyện đơn giản, dù gặp phải Nguyên Linh khí cường độ trung đẳng, cũng có lực đánh một trận.
Lần này, phải đối mặt hai Tiên cảnh cửu trọng hợp kích, Giang Trần không dám vô lễ, mới tế ra Long Cốt này.
Vũ khí này dung mạo không sâu sắc, nhưng lại đủ để hắn trong chiến đấu, như hổ thêm cánh.
Giang Trần cầm cốt bổng, thần uy lẫm lẫm, hạ lệnh:
- Câu Ngọc, các ngươi áp trận cho ta. Giám thị một ngàn người kia.
- Thiếu gia, ngươi lấy một địch hai, có phải...
Mặc dù nội tâm Câu Ngọc khiếp sợ thực lực của Giang Trần không thôi, nhưng vẫn không muốn Giang Trần đi đối mặt Thủy Nguyệt Đại Sư cùng Ngân Bằng trưởng lão giáp công.
Giang Trần cười ha ha:
- Không sao.
Nói xong, Kim Dực Kiếm Điểu lao xuống, Giang Trần liền rơi xuống đất.
- Giang Trần, ngươi không biết trời cao đất rộng, mưu toan đối địch Tử Dương Tông ta, cái kia là tự mình muốn chết.
Ngân Bằng trưởng lão vừa nói chuyện, vừa vung cự trảo lên, bay nhào xuống.
Thủy Nguyệt Đại Sư cũng phi thường ăn ý, phất tay lên, một tấm đạo phù phong cách cổ xưa hóa thành bạch quang, áp xuống dưới.
Bạch quang này lóe lên, vậy mà hóa thành một tòa Băng Sơn nhỏ, đè xuống dưới.
Đột nhiên, hư không chung quanh Giang Trần, nhiệt độ lập tức giảm xuống hơn mười độ.
Tất cả thảo mộc bốn phía, lập tức kết ra một tầng sương trắng.
Giang Trần cũng hơi giật mình, Thủy Nguyệt Đại Sư này lại có đạo phù cường đại như vậy, Băng Tuyết chi lực kia, hiển nhiên còn cường đại hơn Thanh Loan hàn khí của Long Cư Tuyết lúc trước.
Thủy Nguyệt Đại Sư thành danh đã lâu, hiển nhiên không phải hư danh nói chơi.
Long Cư Tuyết ỷ vào Tiên Thiên thân thể, Thanh Loan hàn khí kia rất lợi hại, nhưng cuối cùng chỉ là vừa vào Tiên cảnh thất trọng.
Mà Thủy Nguyệt Đại Sư, lại là Tiên cảnh cửu trọng, nội tình thâm hậu, tuyệt không phải thiên tài trẻ tuổi như Long Cư Tuyết có thể so sánh.
Băng Sơn kia áp xuống, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra vô cùng chướng mắt.
Nếu giờ phút này, thực lực của Giang Trần dừng lại ở lúc chém giết Long Cư Tuyết, như vậy hắn chỉ có phần ngồi chờ chết.
Nhưng mà hôm nay, Giang Trần đã không phải Giang Trần lúc trước.
Thiên Mục Thần Đồng bùng lên hồng mang, ở quanh thân hắn, lập tức dâng lên mười hai sợi dây leo Băng Liên, như là mười hai cây cột đứng thẳng, trực tiếp ngăn chặn Băng Sơn.
Hoa sen nở ra, như mười hai cái miệng rộng của Thao Thiết, như là đỉa giác, gắt gao ấn định Băng Sơn.
Băng Liên là Linh thể cấp bậc Chư Thiên, gặp phải băng lực cường đại, tự nhiên là bữa tiệc lớn ngon nhất của chúng.
Mười hai sợi dây leo Băng Liên kia, như mười hai kinh mạch, rầm rầm rầm rầm, rất nhanh liền hấp thu lấy Băng nguyên lực.
Mà Giang Trần, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh, đâm thẳng mà đi.
Cốt bổng nghênh đón phi trảo của Ngân Bằng trưởng lão, phát ra tiếng va chạm thảm thiết.
Gợn sóng va chạm tràn ra bốn phía.
Ngân Bằng trưởng lão kia chỉ cảm thấy hổ khẩu run lên, ngực buồn bực. Trong nội tâm cảm thấy kinh hãi:
- Nghiệt súc này, vậy mà khí lực bá đạo như vậy? Dùng tu vi của hắn, lại có thể khiêng một kích của ta, hơn nữa, nhìn hắn một chút cũng không thiệt thòi?
Ngân Bằng trưởng lão vốn là người thị sát khát máu, lúc này bị Giang Trần kích phát ra huyết tính.
Dữ tợn cười một tiếng:
- Tiểu tử, lại ăn ta mấy trảo.
Hai tay chấn động, đôi cự trảo kia dung nhập vào cánh tay, thân ảnh bay lên không, thúc dục Linh lực khí tràng, ngưng tụ thành một con Đại Bằng Điểu.
- Thu...
Ngân Bằng trưởng lão khẻ kêu một tiếng, thân thể hóa thành lưu tuyến hoàn mỹ lướt đi, hai tay thế như chẻ tre, phá vỡ hư không, hung hăng chộp tới Giang Trần.
Một trảo này, như vứt bỏ hết thảy huyền ảo, trực tiếp cận thân vật lộn với Giang Trần.
Giang Trần thấy binh khí của hắn dung vào cánh tay, nhân binh hợp nhất, biết rõ đôi cự trảo kia của đối phương phi thường lợi hại.
Càng như vậy, ý chí chiến đấu của Giang Trần càng bị kích phát ra.
Ngươi cường? Ta hết lần này tới lần khác muốn ở thời điểm ngươi tự cho là mạnh nhất phá hủy ngươi, đánh tan bổn sự mà ngươi vẫn lấy làm tự hào.
Giang Trần thuận thế mà lên, hai tay nắm cốt bổng Chu Lân Hỏa Tích, cũng không hề có sức tưởng tượng, đột nhiên đập tới một gậy.
Ngân Bằng trưởng lão thấy Giang Trần như thế, dữ tợn cười một tiếng:
- So độ cứng với Ngân Bằng cự trảo của ta? Toái cho ta.
Song trảo này, vốn chính là Thần binh chín luyện, hơn nữa hắn dùng pháp môn đặc thù dung nhập vào hai tay, cường độ đã vượt qua tất cả Linh khí, có thể nói là nửa bước Nguyên Linh khí rồi.
- Vậy sao.
Giang Trần khẽ quát một tiếng, đột nhiên tăng lực cánh tay lên, vô số Kim Tinh chi lực dung nhập vào trong cốt bổng.
Phanh...
Một lần va chạm càng thêm mãnh liệt, tạo nên vô số gợn sóng, nhấc lên khí lãng ngập trời, cuốn bốn phía cát bay đá chạy, thảo mộc đứt gãy.
Két.
Đột nhiên Ngân Bằng trưởng lão nghe được một âm thanh đứt gãy thanh thúy.
Cánh tay truyền đến đau đớn triệt nội tâm.
Sau một khắc, cự trảo dung vào trong cánh tay, vậy mà hiện ra vết rạn thảm đạm, những Đạo Văn khắc ấn bên ngoài kia, cũng bị phá hủy.
Linh khí chín luyện, mỗi một lần luyện, Luyện Khí Sư sẽ thông qua phương thức Đạo Văn, dung nhập vào Phong Ấn Chi Lực cường đại.
Cho nên, số lần luyện chế càng nhiều, phẩm chất Linh khí sẽ càng cao.
Ngân Bằng đối với đôi cự trảo này của mình, trình độ tự tin là phi thường cao. Hắn bổn ý là bắt lấy cốt bổng kia, làm cho Giang Trần mở rộng ra môn hộ, lại thêm một trảo, xé tan ngực của hắn.
Chỉ là, hắn tuyệt đối không ngờ, cự trảo có thể nói nửa bước Nguyên Linh khí kia, lại bị Giang Trần đập nát thành mảnh nhỏ
Thất thần trong chốc lát, cốt bổng của Giang Trần lại đảo đến trước mặt lần nữa.
Ngân Bằng trưởng lão không có cự trảo, lại trong khoảng cách gần, quả thực là như mãnh thú mất nanh vuốt, sắc mặt đại biến.
Xu thế cốt bổng kia đột kích, tốc độ cực nhanh, để cho hắn có một loại cảm giác tránh cũng không thể tránh.
Chương 695 Diệt Thủy Nguyệt, khí Truy Dương 1
- Tiểu tặc, xem kiếm.
Ngay lúc này, Thủy Nguyệt Đại Sư súc thế một kích, trường kiếm trong tay hóa thành lưu quang, phi tập mà đến, đâm thẳng phía sau lưng Giang Trần.
Một kiếm này, nhanh tuyệt luân, ngưng tụ lấy một kích toàn lực của Tiên cảnh cửu trọng.
Chỉ là, ý nghĩ giờ phút này của hắn, là đối mặt hai người hợp kích, biện pháp phá huỷ tốt nhất, là trước giết một cái.
Tuy một kiếm kia của Thủy Nguyệt Đại Sư rất lợi hại, nhưng Giang Trần còn có lực phòng ngự.
Mà Ngân Bằng trưởng lão kia, nếu không giết, tiền hậu giáp kích, Giang Trần hắn sẽ càng cố hết sức.
Nhất niệm đến đây, Giang Trần toàn lực thúc dục Băng Hỏa Yêu Liên.
Hưu hưu hưu hưu hưu hưu...
Từng dây leo Băng Hỏa Yêu Liên, như nấm mọc sau mưa, phi tốc chui từ dưới đất ra.
Dây leo này có thể ngạnh có thể nhuyễn, giờ phút này hóa thành từng sợi dây thừng, đan vào thành một tấm lưới, trói buộc tới Thủy Nguyệt Đại Sư.
Nếu như Thủy Nguyệt Đại Sư quyết công kích đến ngọn nguồn, như vậy thân thể của nàng, tất sẽ bị những dây leo này bao lấy.
Trong nháy mắt, đột nhiên Thủy Nguyệt Đại Sư nhớ tới Long Cư Tuyết chết.
Lúc trước, Long Cư Tuyết là bị những quái đằng này quấn lấy, lập tức mất đi sức chiến đấu, bị Giang Trần chém thành hai khúc.
Cắn răng một cái, thu kiếm thế lại, Thủy Nguyệt Đại Sư thu kiếm bảo vệ chỗ hiểm, lùi lại hơn 10m.
Mà Giang Trần, phảng phất như liệu đến chiến cuộc sau lưng, cốt bổng căn bản không có chần chờ, tiếp tục truy kích.
Ngân Bằng trưởng lão tránh không thể tránh, chỉ có thể dùng tàn trảo đi đón đỡ.
Rầm rầm rầm phanh...
Hơn mười bổng đập xuống, Ngân Bằng trưởng lão tựa như một bao cát, liên tục bị phách trúng, từng ngụm từng ngụm máu tươi bắn ra.
- Đại sư, đi mau, nhanh đi mời lão tổ.
Ngân Bằng trưởng lão ầm ầm bay ngược lại, nhưng không quên nhắc nhở Thủy Nguyệt Đại Sư chạy trốn.
Bởi vì, ở giờ khắc sắp chết, Ngân Bằng đại sư ý thức được, thực lực của Giang Trần, đã đủ để diệt cả đoàn bọn chúng.
Thực lực kẻ này, chỉ sợ toàn bộ Tử Dương Tông, chỉ có lão tổ mới có thể trấn áp, hắn tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc Linh Vương.
Nếu để cho hắn tiếp tục phát triển, đối với toàn bộ Tử Dương Tông mà nói, sẽ là tai nạn trí mạng.
Thủy Nguyệt Đại Sư nghe Ngân Bằng trưởng lão sắp chết nhắc nhở, tâm thần ngưng tụ, đột nhiên bay lên một cảm giác vô lực. Nàng quả thực không thể tin được, Giang Trần này, vậy mà tiến bộ nhanh như vậy?
Năm đó, tiểu tử thế tục ở Nhị Độ Quan, bị Sở Tinh Hán cơ hồ giết chết, ngắn ngủn mấy năm, vậy mà tiến bộ nhanh như vậy? Đối mặt Tam đại Tiên cảnh cửu trọng bọn họ, vậy mà trong nháy mắt giết chết hai người.
Mà Thủy Nguyệt Đại Sư nàng, tánh mạng cũng khó có thể bảo toàn.
Giờ khắc này, nội tâm nàng hiện lên hối hận chân chính.
Nàng cảm thấy, mình vì một Long Cư Tuyết, mà trả giá quá nhiều. Giờ khắc này, thậm chí ngay cả nàng cũng phải bỏ ra tánh mạng.
- Thủy Nguyệt, tàn sát Giang gia ta, cướp đoạt Dược Sư Điện, việc này không thể thiếu một phần của ngươi a?
Giang Trần diệt sát Ngân Bằng trưởng lão, quay đầu nhìn về phía Thủy Nguyệt Đại Sư.
Cốt bổng trong tay, gắt gao tập trung Thủy Nguyệt Đại Sư.
Sắc mặt Thủy Nguyệt Đại Sư thảm đạm, ý hối hận chỉ là chợt lóe, đột nhiên hai mắt giương lên, lộ ra vẻ điên cuồng:
- Giang Trần, bổn tọa thừa nhận ngươi là thiên tài, nhưng mà, thì tính sao? Hôm nay, bổn tọa cùng ngươi đồng quy vu tận.
Đồng quy vu tận?
Giang Trần cười lạnh lùng, hai mắt lại ngưng ra một đạo Tà Ác Kim Nhãn, kim quang bắn đến, gắt gao tập trung thần thức của Thủy Nguyệt Đại Sư.
Tà Ác Kim Nhãn này, am hiểu nhất đúng là ở trong lúc lơ đãng phá địch.
Lúc trước diệt Long La trưởng lão, cũng là bởi vì Long La trưởng lão khinh địch, không có lưu ý Tà Ác Kim Nhãn của hắn.
Mà Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này tâm thần có chút không tập trung, đúng là thời điểm đạo tâm bất ổn nhất.
Giang Trần liếc mắt liền nhìn ra, đây chính là thời điểm Tâm lực của đối thủ phòng ngự yếu nhất.
Cũng chính là thời điểm Tà Ác Kim Nhãn thừa dịp hư mà vào dễ dàng nhất.
Giờ phút này Thủy Nguyệt Đại Sư đã điên cuồng, chuẩn bị tự bạo Linh Hải, kéo Giang Trần cùng chết.
Đột nhiên, một đạo kim quang bắn đến, Thủy Nguyệt Đại Sư chỉ cảm thấy có một lực lượng bá đạo, trực tiếp xuyên thấu qua hai mắt của nàng, bắn sâu vào trong linh hồn.
Tuy nàng tu luyện vũ kỹ thần thông Băng Hệ, nhưng giờ khắc này, cũng có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng.
Thúc dục Linh Hải, lại phát hiện thần thức như bị giam cầm, ý nghĩ đã không cách nào chi phối hành động.
Phát hiện này, làm cho Thủy Nguyệt Đại Sư hồn phi phách tán, trong hai mắt bắn ra vẻ sợ hãi nồng đậm. Trong lúc đó, nàng nhớ tới Long La trưởng lão.
- Không tốt, lại trúng yêu pháp rồi.
Thủy Nguyệt Đại Sư bi khiếu, ý đồ phá tan Tà Ác Kim Nhãn giam cầm. Nhưng mà, giờ phút này nàng căn bản không biết trúng là thủ đoạn gì, tự nhiên không cách nào phá giải.
Giang Trần cười lạnh lùng, thân hình nhoáng một cái, túm cốt bổng trong tay.
- Thủy Nguyệt, kiếp nầy sai lầm lớn nhất của ngươi, là thu Long Cư Tuyết làm đồ đệ, hiện tại, để ta tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng a.
Trên khuôn mặt vẫn còn thùy mị của Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này tràn đầy sợ hãi. Hối hận, sợ hãi, tuyệt vọng, cừu hận... Các loại cảm xúc nhét đầy trong ngực.
Chỉ thấy trước mắt lóe lên kim quang, cốt bổng của Giang Trần đã nện tới.
- Nghiệt súc, dừng tay...
Trong hư không, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lăng lệ ác liệt. Thanh âm kia cách nơi này rất xa, nhưng lại xé rách hư không, như kinh lôi vang ở bên tai Giang Trần.
- Là Truy Dương lão quái.
Giang Trần đối với thanh âm này, một chút cũng không xa lạ.
Tuy Thủy Nguyệt Đại Sư bị Tà Ác Kim Nhãn định trụ thần hồn, nhưng vẫn còn có một ít ý thức, thấy lão tổ đến, trong lòng vui vẻ, trong miệng liên tục rít, hướng Truy Dương lão tổ kêu cứu.
Khí thế của Nguyên cảnh lão quái, quả nhiên kinh người, tuy cách xa như vậy, nhưng tiếng quát ẩn chứa Chân Nguyên cường đại, vẫn khiến cho thế công của Giang Trần hơi chậm lại.
- Giang Trần, nếu ngươi dám động một sợi lông của Thủy Nguyệt, lão phu sẽ bất cứ giá nào, nhất định phải toàn lực chém giết ngươi.
Thanh âm của Truy Dương lão quái dồn dập, hung ác, mang theo ân cần nồng đậm.
Thủy Nguyệt Đại Sư là thuộc hạ của hắn, nhưng bí mật, lại là nữ nhân của Truy Dương lão quái hắn. Cho tới nay, Truy Dương lão quái đều cùng Thủy Nguyệt Đại Sư có một tầng quan hệ nói không rõ.
Chỉ là bối phận của hai người bất đồng, không thể danh chính ngôn thuận song tu.
Nhưng mà, Thủy Nguyệt Đại Sư lại là nữ nhân yêu nhất của Truy Dương lão quái. Tầng quan hệ kia của hai người cực kỳ ẩn nấp, trong tông môn không có người biết được.
Trước kia, Truy Dương lão quái vừa mới xuất quan, liền cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, sau khi tra hỏi, biết được Giang Trần từ trong Bất Diệt Linh Sơn chạy ra, còn sát nhập Thương Dương Vương Quốc, Thủy Nguyệt Đại Sư mang theo hai gã trưởng lão tới diệt sát.
Tin tức này, làm cho trong lòng Truy Dương lão quái kinh hãi, biết rõ tâm thần mình có chút không tập trung, là vì Thủy Nguyệt Đại Sư gặp nguy hiểm.
Chỉ chốc lát sau, tiếng chửi bậy bên ngoài liền triệt để biến mất.
Vết đao của nhóm đại nội cao thủ còn nhỏ huyết, trong lòng trầm trọng, tiến đến phục mệnh.
Ngay lúc này, hư không truyền đến một tiếng cười lạnh:
- Vu Thản, ngươi ngược lại tự giác, không cần ta ra tay a. Chính mình liền giết sạch Vu thị nhất tộc. Rất tốt, rất tốt.
- Tất cả vây cánh bên trong nghe, chuyện này nguyên vốn không quan hệ tới các ngươi, ta chỉ cần phụ tử Vu Thản. Muốn sống, hiện tại lập tức ly khai phụ tử Vu Thản. Ta chỉ cho các ngươi một phút thời gian lựa chọn, một phút sau, người chấp mê bất ngộ, giết.
Lời nói này, như bùa đòi mạng từ Hoàng Tuyền Địa phủ, treo ở trên đầu mọi người, làm cho sắc mặt mỗi một cái đều xám ngoét.
Đến một bước này, tất cả sĩ khí, đã hoàn toàn mất đi. Ở chỗ này, chỉ là một loại bản năng do huấn luyện ra được.
Tứ đại quốc sĩ, tồn tại cường đại như vậy, cũng bị một chiêu của đối phương miểu sát. Những đại nội cao thủ bọn hắn, tuy lợi hại, nhưng có thể lợi hại hơn tứ đại quốc sĩ sao?
Mà phụ tử Vu Thản, ở thời khắc mấu chốt, ngay cả cốt nhục thân nhân của mình cũng có thể vứt bỏ, những thị vệ bọn hắn, có cái gì không thể vứt bỏ chứ?
Vu Thản thấy thế, vội nói:
- Đừng nghe hắn tà thuyết mê người. Chỉ cần mọi người khiêng tới lúc viện quân của Tử Dương Tông đến, là một công lớn. Tiểu tử này, khẳng định không có thủ đoạn công vào, bằng không thì hắn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
- Đúng, lúc này, mọi người phải đồng tâm hiệp lực. Cường giả tông môn vừa đến, tiểu tử này liền thành cá trong chậu, nhất định chỉ còn đường chết.
Vu Hồng cũng mở miệng cổ động.
Chỉ là, hiện tại vô luận phụ tử bọn hắn biểu diễn như thế nào, nhưng sĩ khí trầm thấp là căn bản không thể kéo lên.
Hiển nhiên, sau khi đồ sát Vu thị nhất tộc, đã để cho tinh thần của bọn hắn hạ đến cực điểm.
Một phút đồng hồ, rất nhanh đã trôi qua.
Bên ngoài, rất nhanh liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
- Bệ hạ, Ngự Lâm quân Chương Phó thống lĩnh bị tập kích bỏ mình.
- Bệ hạ, Hà đại đội trưởng mất tích.
Tiết mục này, lại trình diễn lần nữa, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, trong lúc nhất thời, mấy ngàn mét chung quanh, đã thành Tu La sát tràng.
Đại nội cường giả thủ ngự bên ngoài, không ngừng truyền đến tin tức tử vong, mất tích.
- Cơ hội, ta đã cho các ngươi. Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao phụ tử Vu Thản ra đây. Các ngươi có thể miễn tử, nếu không, sóng công kích tiếp theo của ta, các ngươi đều chết không có chỗ chôn. Nhớ kỹ, đây là tối hậu thư.
Thanh âm đạm mạc của Giang Trần lại vang vọng toàn bộ Vương Cung lần nữa, mang theo uy nghiêm để cho người chân thật đáng tin.
Hắn nói, hiện tại có thể so với khuôn vàng thước ngọc, không có người dám hoài nghi.
Trong lúc nhất thời, phụ tử Vu Thản chỉ cảm thấy ánh mắt chung quanh đại phóng hào quang, lóng lánh lấy sắc thái không có hảo ý.
Sắc mặt Vu Thản trầm xuống:
- Như thế nào? Vài câu đe dọa, liền dọa các ngươi thành như vậy? Chẳng lẽ các ngươi muốn làm ra sự tình hành thích vua?
- Hừ, phụ hoàng ta là trưởng lão của Tử Dương Tông, dù hiện tại các ngươi giao phụ tử chúng ta ra, tham sống sợ chết, chẳng lẽ Tử Dương Tông sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?
Những đại nội cao thủ kia, đều do dự bất định. Ở thời khắc này, trong nội tâm bọn hắn, bản năng cầu sinh xác thực chiến thắng lý niệm trung quân.
Nhất là lúc Vu Thản hạ lệnh đồ sát vương thất, những đại nội cao thủ kia càng hoài nghi nhân phẩm của phụ tử Vu Thản.
Trong lúc đó, một Võ Giả kêu lên:
- Không giao phụ tử bọn hắn ra, chúng ta hẳn phải chết. Giao ra rồi, thừa dịp hiện tại có thời gian, còn có thể thoát khỏi Thương Dương Vương Quốc, làm cẩu cho phụ tử bọn hắn, lão tử đã chịu đủ rồi.
- Đúng, phụ tử này tuyệt tình phụ nghĩa, ngay cả dòng họ cũng có thể giết, sau đó sẽ không giết chúng ta sao? Mọi người cùng nhau xông lên, giết bọn hắn.
- Đúng vậy, cùng tiến lên, giết bọn hắn, lại thoát đi. Dù Tử Dương Tông cường đại, nhưng thiên hạ to lớn, biết chạy đi đâu bắt chúng ta?
Loại sự tình này, sợ là sợ không có chim đầu đàn.
Một khi có chim đầu đàn, tâm huyết cùng cách nghĩ của những người khác, sẽ lập tức bị nhen nhóm.
- Lên, giết phụ tử bọn hắn, tổng so với bị Giang Trần giết tốt hơn.
- Giết, giết, giết, giết đôi cẩu phụ tử này.
Những đại nội cao thủ kia, hiển nhiên cũng là bị ép, hơn nữa bình thường hai phụ tử này quản lý thủ hạ quá thô bạo, thời khắc mấu chốt, lại không có nhân tính.
Cho nên, tâm tình của bọn hắn, ở thời khắc mấu chốt, cũng triệt để bạo phát ra.
Vu Thản rất mạnh, nhưng mạnh cũng là có hạn độ. Đối mặt mấy trăm đại nội cao thủ ùa lên, da đầu hắn thoáng cái cũng run lên.
Vội túm lấy Vu Hồng:
- Đi.
Phụ tử lăng không lướt một cái, liền hướng ra ngoài bay đi.
- Không tốt, cẩu Hoàng đế muốn chạy trốn, truy.
- Đừng cho bọn hắn chạy thoát.
Muốn Vu Thản thoáng cái đối mặt mấy trăm cường giả Tiên cảnh, hắn hiển nhiên không chịu nổi. Nhưng muốn chạy trốn, lại vẫn có nắm chắc.
Mấy cái lên xuống, liền lách qua vòng vây của rất nhiều đại nội cao thủ. Đi vào một tiểu hoa viên, xốc một khối sàn nhà lên, lộ ra một thông đạo dài lớn.
- Hồng nhi, ngươi đi trước, vi phụ bọc hậu.
Vu Hồng cũng hoảng hốt chạy bừa, liền nhảy xuống lối đi kia.
Vừa xuống dưới, đột nhiên kêu một tiếng, lại chui ra, mặt mũi như là gặp quỷ vậy.
- Con chuột, con chuột, thật nhiều con chuột.
Sắc mặt Vu Hồng xám ngoét, lắp bắp.
Trong thông đạo kia, vô số con chuột kim sắc, như là nước suối không ngừng xuất hiện.
- Vu Thản, Vu Hồng, như thế nào? Tư vị chúng bạn xa lánh, tốt chứ?
Ngay lúc này, thân ảnh của Giang Trần đột nhiên từ trong hư không bắn xuống, hai tay ôm ngực, đứng trên mái hiên, trên cao nhìn xuống, bao quát lấy hai phụ tử chật vật kia, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt.
Hai mắt Vu Thản lộ ra hung quang, khàn giọng nói:
- Giang Trần, cần phải đuổi tận giết tuyệt sao? Ngươi có nghĩ tới, hôm nay ngươi làm, là triệt để đối địch với Tử Dương Tông không. Hôm nay ngươi giết thống khoái, không lo lắng ngày sau, Tử Dương Tông sẽ thanh toán ngươi sao?
Giang Trần cười đạm mạc:
- Lúc cha con ngươi đồ sát Giang gia, đồ sát Dược Sư Điện, có nghĩ tới sẽ bị ta thanh toán không?
- Giang Trần, phụ tử ta, chẳng qua là phụng mệnh làm việc. Ngươi giết người Vu thị ta, đã sớm vượt qua người Giang gia ta giết. Có gan, ngươi đi tìm Tử Dương Tông báo thù đi.
Vu Hồng kêu lên.
- Tử Dương Tông?
Giang Trần hừ lạnh một tiếng.
- Ta tự nhiên sẽ đi Tử Dương Tông, nói không chừng, rất nhanh bọn hắn sẽ đưa tới cửa. Bất quá, phụ tử các ngươi là đầu sỏ gây nên, cho rằng động đầu lưỡi, là có thể miễn tử sao? Mơ tưởng.
Dứt lời, Giang Trần như kim quang lóe lên, đã lao xuống dưới.
Phanh, phanh...
Vu Thản huy động song chưởng, cùng Giang Trần đụng hai chưởng, lực lượng cường đại trực tiếp xâm nhập khí hải của hắn, làm hắn hé miệng phun máu tươi.
Giang Trần thuận tay đánh ra hai chưởng, đập bay hai phụ tử.
Chương 692 Tà Ác Kim Nhãn sính uy 1
- Giam xuống, ta muốn ở trên không Thương Dương Vương Quốc, tự tay chém giết đôi phụ tử này, chấn nhiếp Thương Dương Vương Quốc.
Không động thủ thì thôi, một khi động thủ, nhất định phải đánh tới đối phương sợ. Đánh tới từ trên xuống dưới Thương Dương Vương Quốc, vừa nghĩ đến Giang Trần hắn liền mơ thấy ác mộng.
Như thế, về sau bọn hắn lại muốn động thủ, mới có thể cân nhắc nặng nhẹ thoáng một phát.
Trên không Vương đô, Vu Thản cùng Vu Hồng như chó chết, bị hai con Kim Dực Kiếm Điểu kéo lấy, xâu ở trên không trung, du hành bốn phía.
Vua một nước cao cao tại thượng, Thái tử của một quốc gia, ở dưới ánh mắt của vô số con dân chú ý, bị xâu trên không trung như chó chết.
Trong lúc nhất thời, Vương tộc của Thương Dương Vương Quốc, như một tòa cao ốc bỗng nhiên sụp đổ, uy tín thành lập ở dân gian, cũng trong khoảnh khắc sụp đổ.
- Phụ tử Vu Thản, giết tộc nhân ta, diệt gia tộc ta. Hôm nay, ta chỉ giết Vu thị nhất tộc, ăn miếng trả miếng. Mọi người các ngươi, coi đây là tấm gương.
Thanh âm của Giang Trần, lan tràn toàn bộ vương đô.
Ngay lúc này, hư không vang lên một tiếng gào to:
- Giang Trần tặc tử, dám giương oai như thế, nạp mạng đi.
- Giang Trần, ngươi là đệ tử tông môn, vậy mà cuốn vào thế tục phân tranh, đáng chết.
- Giang Trần, mối hận giết đồ, hôm nay bổn tọa thanh toán với ngươi, nhận lấy cái chết.
Thanh âm này, một đạo so với một đạo hùng hồn, một cái so với một cái bá đạo. Dĩ nhiên là cao tầng của Tử Dương Tông, mang theo rất nhiều cường giả giá lâm Thương Dương Vương Quốc.
Trong hư không, một mảnh hồng vân từ phía bắc xoắn tới rất nhanh.
Ở trong mảnh hồng vân này, đúng là người của Tử Dương Tông tới. Người cầm đầu, là Thủy Nguyệt Đại Sư. Hai bên cạnh nàng, có một trưởng lão độc nhãn, một trưởng lão tóc bạc, xem ra, thân phận địa vị đều rất gần Thủy Nguyệt Đại Sư, với tư cách trợ thủ của nàng xuất hiện.
Mà phía sau bọn họ, thì mang theo hơn một ngàn tên đệ tử chấp pháp võ trang đầy đủ của Tử Dương Tông, nhìn khí thế của bọn hắn, hiển nhiên đều là Địa Linh cảnh.
Đội ngũ ngàn người này, lại có mười tên đội trưởng mặc áo bào màu vàng, từng cái đều là Tiên cảnh thất trọng, thực lực tương đối hùng hậu.
Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần bắn ra hào quang, nhìn ra xa xa, liền biết người tới là ai.
Thủ quyết khẽ động, trăm vạn Kiếm Điểu di động, từ trên đám mây bắn xuống, phô thiên cái địa, như mưa sao băng.
- Bày trận...
Thần thức của Giang Trần khẽ động, mấy trăm vạn Kiếm Điểu, dưới sự dẫn dắt của Kim Dực Kiếm Điểu, ở trên không Thương Dương Vương Quốc, bố trí ra Bát Hoang Nhiếp Linh Trận.
Giang Trần một ngựa đi đầu, dựng ở lối vào trận pháp.
Hai con Kim Dực Kiếm Điểu treo phụ tử Vu Thản, thì quấn tới trước Giang Trần, hiển nhiên là có ý thị uy đám người Tử Dương Tông.
Câu Ngọc nhìn thấy thanh thế của Tử Dương Tông như vậy, trong lòng cũng có chút giật mình. Nhưng lúc ánh mắt nhìn lại Giang Trần, phát hiện vẻ mặt Giang Trần bình tĩnh thong dong, trong lòng Câu Ngọc cũng yên ổn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời sinh ra một ý niệm vô cùng an toàn... Chỉ cần Giang Trần ở đây, đối thủ cường đại hơn nữa cũng không sợ.
Ngược lại là Hoàng Nhi, thủy chung bình tĩnh tự nhiên, dưới áo choàng, nhìn không ra lòng nàng có chút chấn động, phảng phất thanh thế to lớn kia của Tử Dương Tông không tồn tại.
Cái này lại khiến Câu Ngọc thầm giật mình, thoạt nhìn Hoàng Nhi cô nương này văn nhược yếu đuối, lại không nghĩ tới, lúc này vẫn bảo trì bình thản như vậy.
Bởi vậy, Câu Ngọc ngược lại có chút tự trách, âm thầm nổi giận cho mình.
Đám người Tiết Đồng cũng cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, xếp thành một hàng ở sau lưng Giang Trần. Trận thế như vậy, bọn hắn cũng là bình sinh ít thấy, đã có chút khẩn trương, lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Ý niệm trong đầu bọn hắn đều không sai biệt lắm, Thiếu chủ còn không sợ, những tùy tùng bọn hắn, có lý do gì sợ hãi?
Ngẫm lại có thể đi theo Thiếu chủ, ở trên địa bàn của Tử Dương Tông, cùng cường giả Tử Dương Tông địa vị ngang nhau, chỉ là kinh nghiệm này, liền đủ để bọn hắn dư vị vô cùng rồi.
- Thủy Nguyệt Đại Sư, cứu phụ tử ta.
Vu Thản bị treo trên không, thân bất do kỷ, nhìn thấy viện quân của Tử Dương Tông đến, thật sự là vui mừng quá đỗi, liên tục kêu cứu.
Vu Hồng cũng kêu lên:
- Ba vị trưởng lão, Vu Hồng ta đối với Tử Dương Tông trung thành và tận tâm...
- Câm miệng.
Trong mắt Thủy Nguyệt Đại Sư hiện lên một tia giận dữ.
Trên khuôn mặt vẫn còn phong vận kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, tuế nguyệt lưu lại dấu vết rất mơ hồ, nhưng giờ phút này, phẫn nộ lại phi thường rõ ràng.
Phụ tử Vu Thản chết sống, nàng căn bản không quan tâm.
Giờ phút này, trong mắt nàng chỉ có Giang Trần, trong nội tâm chỉ có một ý niệm, là giết chết Giang Trần.
- Nhị vị, Giang Trần này, vậy mà từ trong Bất Diệt Linh Sơn đi ra, chỉ sợ tu vi lại có tinh tiến. Chi bằng chúng ta đồng tâm hiệp lực, chém giết tiểu tặc này ở trước trận. Nếu để hắn đào thoát lần nữa, lần sau gặp mặt, muốn chém giết hắn, độ khó sẽ càng lớn.
Trưởng lão độc nhãn kia cười lạnh, trên khuôn mặt già nua bạo tuôn sát cơ:
- Kẻ này liên tục đối đầu với Tử Dương Tông ta, hôm nay không trảm hắn, nhóm trưởng lão Tử Dương Tông ta, còn mặt mũi nào tồn tại?
Trưởng lão áo bào màu bạc khác cũng gật đầu:
- Nhất định phải giết kẻ này.
Ba người này, đều là trưởng lão của Tử Dương Tông, đều là cường giả Tiên cảnh cửu trọng. Tu vi của Thủy Nguyệt Đại Sư cao nhất, tiếp cận Tiên cảnh đỉnh phong, cách Linh Vương chỉ thiếu chút nữa.
Hai người khác, thực lực tương đương.
Lần này, Tam đại trưởng lão dắt tay nhau mà đến, cơ hồ là gần với Truy Dương lão tổ tự mình xuất thủ.
Nếu không phải Truy Dương lão quái bế quan chưa ra, dùng hận ý của hắn đối với Giang Trần, hắn tuyệt đối sẽ không ngại tự mình giá lâm.
Bất quá, Tam đại trưởng lão mang theo một ngàn đệ tử chấp pháp tinh anh, loại đội hình này, đã đủ cường đại.
Thủy Nguyệt Đại Sư nhíu mày, sát cơ lại lóe lên:
- Giang Trần, Thiên Binh của Tử Dương Tông ta đã tới, hôm nay, sẽ là tử kỳ của ngươi.
- Thiên Binh?
Giang Trần cười ha ha, ngữ khí đột nhiên phát lạnh.
- Chỉ là Tử Dương Tông, lại không biết trời cao đất rộng, dám nói xằng Thiên Binh? Cũng được, Thủy Nguyệt, ngươi ở Bất Diệt Linh Sơn chèn ép ta mấy lần, hôm nay, vừa vặn thanh toán với ngươi.
Trưởng lão độc nhãn kia thét dài một tiếng, tay giơ lên đại búa, đại búa kia ẩn ẩn lóng lánh lấy huyết khí, lộ ra dị thường dữ tợn.
- Giang Trần, ngươi là đệ tử tông môn, lại công nhiên xâm lấn Vương Quốc thế tục, hôm nay dù có mười cái miệng, cũng đừng hòng sống ly khai.
- Xâm lấn?
Giang Trần giận quá mà cười.
- Lúc Tử Dương Tông ngươi xâm lấn Đông Phương Vương Quốc, đồ sát Dược Sư Điện, diệt Giang gia ta, có từng nghĩ tới xâm lấn hay không? Ngươi phóng hỏa, lại không cho người đốt đèn? Không cần tốn nước miếng, các ngươi chủ động tới chịu chết, này là tốt nhất, khỏi mất công ta đi Tử Dương Tông.
- Cuồng vọng.
Trưởng lão độc nhãn kia tên là Long La trưởng lão, đại búa trong tay tên Đồ Long chiến phủ, là Linh khí chín luyện.
Chương 693 Tà Ác Kim Nhãn sính uy 2
- Thủy Nguyệt Đại Sư, lão phu thỉnh chiến.
Đôi mắt của Thủy Nguyệt Đại Sư khẽ động, gật đầu:
- Long La trưởng lão, coi chừng kẻ này quỷ kế đa đoan.
Long La trưởng lão vung búa lên, xa xa tập trung Giang Trần:
- Giang Trần tiểu tặc, có dám cùng bổn tọa chiến một trận không?
Linh lực cường đại của Tiên cảnh cửu trọng, hùng hồn bá đạo, không hề giữ lại, như bại đê hồng thủy, đổ xuống mà ra.
- Tiên cảnh cửu trọng.
Khóe miệng Giang Trần tràn ra vẻ tươi cười, nếu như dùng thực lực lúc hắn chém giết Long Cư Tuyết, chống lại Tiên cảnh cửu trọng, thật đúng là có chút cố sức.
Bất quá, hắn ở Bất Diệt Linh Sơn cần tu khổ luyện, thực lực nước lên thì thuyền lên, hôm nay, chỉ thiếu chút nữa liền bước vào Tiên cảnh cửu trọng rồi.
Mặc dù không có bước ra một bước này, nhưng át chủ bài cùng thần thông của hắn, lại căn bản không phải Tiên cảnh cửu trọng có thể so sánh.
Không khoa trương mà nói, dù chống lại cường giả Linh Vương, Giang Trần cũng có sức đánh một trận.
- Thiếu chủ, thực lực người này cường đại, không thể lực địch. Nếu không, khu động đại quân Kiếm Điểu, trong loạn thủ thắng a.
Câu Ngọc đề nghị.
Hôm nay, nàng cũng là Tiên cảnh tam trọng, có thể cảm nhận được uy áp cường đại của Tiên cảnh cửu trọng, vượt xa nàng có thể tưởng tượng.
Hai mắt của Giang Trần híp thành tuyến, dừng ở phía trước, đột nhiên khóe miệng khẽ động, lộ ra mỉa mai:
- Cùng ngươi chiến một trận? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, có tư cách gì cùng ta chiến một trận?
Vừa mới nói xong, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần mở ra, kim quang tràn đầy, như Liệt Nhật lên cao, đột nhiên bắn ra một đạo quang mang.
Long La trưởng lão dữ tợn cười một tiếng:
- Tiểu súc sinh thật cuồng, hẳn là muốn so uy áp với Tiên cảnh cửu trọng như ta?
Hắn cười quái dị, há lại yếu thế? Con mắt cũng gắt gao nhìn thẳng Giang Trần, toàn lực thúc dục Linh Hải, hóa thành Linh lực uy áp bắn về phía Giang Trần.
Ánh mắt đụng một cái.
Long La trưởng lão này chỉ cảm thấy toàn thân giật giật, như đột nhiên rơi vào hầm băng. Sau một khắc, một cổ rung động đến từ sâu trong linh hồn, để cho toàn thân hắn tê rần.
- Không tốt...
Trong nội tâm Long La trưởng lão trầm xuống, phát giác có địa phương nào đó không ổn. Nhưng mà độc nhãn kia, lại bị Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần tập trung, vô luận như thế nào cũng không di chuyển được.
Hai người hư không giao chiến, trong nháy mắt, lực lượng cường đại của Tà Ác Kim Nhãn, đã xuyên phá không gian, bắn vào mi tâm của Long La trưởng lão.
Xùy...
Toàn thân Long La trưởng lão cứng đờ, biểu lộ như hóa đá, há hốc miệng, mắt trợn tròn, lông mi nhảy lên vài cái, nhưng mí mắt không cách nào khép lại.
Sau đó, tứ chi, toàn thân,... Phảng phất nặng như thiên quân, như bị lực lượng gì đó định trụ, dần dần run lên, cứng ngắc.
Biến hóa này, cơ hồ là hoàn thành ở trong mấy hơi thở tầm đó.
Chờ ngoài thân hắn ngưng tụ thành màu vàng kim nhạt, Thủy Nguyệt Đại Sư cùng một trưởng lão khác mới phát giác không đúng, sắc mặt cả đám đại biến.
- Long La, ngươi làm sao vậy?
Trưởng lão áo bào màu bạc chấn động, nhảy lên điều tra.
Vừa xem xét, liền cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.
Bàn tay hắn chạm đến ngoài thân Long La trưởng lão, vậy mà cứng ngắc như sắt, như có một tầng kim loại bao bọc lại Long La.
- Cái này... Đây là có chuyện gì?
Cũng không phải hắn không có bái kiến các mặt của xã hội, nhưng mà tình hình quỷ dị như vậy, lại là lần đầu nhìn thấy.
Sợ tới mức vội vàng rút tay về, phảng phất như sợ đồ chơi kia sẽ lây bệnh, thối lui đến trước mặt Thủy Nguyệt Đại Sư, thấp giọng nói:
- Đại sư, tựa hồ Long La trúng tà pháp, toàn thân cứng rắn như sắt.
- Không có khả năng.
Thủy Nguyệt Đại Sư chưa từng nghe qua việc lạ như vậy, tiến lên điều tra.
Sau khi tìm tòi, cũng quá sợ hãi.
Long La trưởng lão này, động tác toàn thân cứng ngắt, hai tay còn nắm Đồ Long Cự Phủ, chỉ là biểu lộ, lại định dạng ở trạng thái cực kỳ quỷ dị. Độc nhãn kia, phảng phất thấy được sự tình kinh khủng nhất thế gian, vẻ sợ hãi hoàn toàn ghi ở trên mặt.
Lại dò xét hô hấp, đã yếu ớt đến cơ hồ không có.
Thực lực của Thủy Nguyệt Đại Sư là mạnh hơn Long La trưởng lão, nhưng mạnh hơn không quá nhiều. Trong bất tri bất giác, Long La trưởng lão tựa như trúng tà pháp, nhất thời, cũng có cảm giác da đầu run lên.
- Giang Trần...
Trong mắt Thủy Nguyệt Đại Sư, đột nhiên bắn ra vẻ cừu hận. Nàng suy đoán, việc này tám chín phần mười, là cùng tên súc sinh Giang Trần kia có quan hệ
Cắn răng, Thủy Nguyệt Đại Sư thét dài một tiếng.
Tiếng kêu gào này kinh thiên động địa, kéo dài không dứt, trong lúc nhất thời phong vân biến sắc.
Trăm vạn Kiếm Điểu kia có số ít cách quá gần, ở trong tiếng rít, nhao nhao bạo thể rơi xuống.
Giang Trần hừ nhẹ một tiếng:
- Lão bà, ngươi lại kêu nữa cũng vô dụng. Hôm nay ở Thương Dương Vương Quốc này, sẽ là nơi táng thân của ngươi.
Thủy Nguyệt Đại Sư thống hận nhất đúng là hai chữ “lão bà” kia.
Vốn là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lại bởi vì khó thở, mà trở nên có chút dữ tợn.
- Giang Trần, hôm nay bổn tọa không giết ngươi, thề không làm người.
Giờ phút này, lửa giận của Thủy Nguyệt Đại Sư, quả thực là dốc hết Thiên Hà Chi Thủy cũng không thể giội tắt.
Trong đầu, qua lại từng màn sỉ nhục, bởi vì Giang Trần xuất hiện, mà nhân sinh của nàng từng bước một từ đỉnh phong rơi xuống vực thẳm.
Hết thảy, đều là vì tiểu tử thế tục đáng giận trước mắt kia.
Thủy Nguyệt Đại Sư ở thời khắc này, bạo phát.
- Ngân Bằng, tên súc sinh Giang Trần này quỷ kế đa đoan, hôm nay, chúng ta chỉ cầu lập công cho tông môn, giết chết tặc này. Thân phận gì, băn khoăn gì, quy củ gì,... Hết thảy đều không cần. Ta và ngươi liên thủ, cùng một chỗ chém giết hắn.
Tuy Thủy Nguyệt Đại Sư nổi giận, nhưng không có mất đi lý trí.
Long La trưởng lão tao ngộ quỷ dị, làm cho nàng dưới sự phẫn nộ, lại nhiều thêm vài phần cảnh giác.
Hồi tưởng lại lúc trước, mỗi một lần ra tay với Giang Trần, vô luận nàng bố trí thỏa đáng cỡ nào, thì không may đều là nàng.
Hà Yến bị Giang Trần phế bỏ.
Hải Thiên tỉ mỉ lựa chọn lôi đài, cuối cùng bị Giang Trần diệt sát.
Trận chiến Long Cư Tuyết, càng cho là tất sát, kết quả Long Cư Tuyết lại bị một đao bổ.
Vừa rồi, trước khi Long La trưởng lão xuất chiến, còn tin tưởng tràn đầy như vậy, kết quả trong nháy mắt, liền biến thành một tượng điêu khắc, thậm chí cho tới giờ khắc này, bọn hắn còn không biết nguyên nhân.
Thực lực trưởng lão áo bào màu bạc kia, đại khái tương đương với Long La trưởng lão.
Hắn cũng biết, hôm nay Giang Trần đã là đại địch số một của Tử Dương Tông, nếu không trừ kẻ này, sẽ hậu hoạn vô cùng.
Cho nên, mặc dù có thảm trạng của Long La trưởng lão ở phía trước, hắn cũng là làm việc nghĩa không được chùn bước.
Hai tay trảo một cái, liền nhiều ra một bộ móng vuốt sắc bén, giương nanh múa vuốt, cho người một loại cảm giác cực kỳ hung hãn.
- Đại sư, vì tông môn mà chiến, không có gì là không thể buông bỏ. Ngân Bằng ta nguyện liều chết chiến một trận, chém giết tặc này, thanh trừ tai họa cho Tử Dương Tông ta.
Chương 694 Một đối hai, nghiền áp!
Thủy Nguyệt Đại Sư thấy Ngân Bằng chiến ý nghiêm nghị, trong nội tâm vui vẻ.
Hai người ra tay, nàng có nắm chắc nhiều hơn.
Thần thức truyền lệnh:
- Chấp pháp đệ tử bọn ngươi, áp trận cho ta cùng Ngân Bằng trưởng lão, nếu đối phương khu động linh cầm tác chiến, bọn ngươi lập tức ra tay yểm hộ.
- Vâng.
Những đệ tử chấp pháp kia, đều là tử sĩ do tông môn bồi dưỡng, độ trung thành là không có vấn đề gì.
Giang Trần thấy bọn họ nói nhỏ, liền cười rộ lên:
- Thủy Nguyệt, ngươi không cần xì xào bàn tán. Nếu như ngươi sợ, thì hai người có thể cùng tiến lên. Giang mỗ không sao cả.
Giang Trần làm sao nhìn không ra, Thủy Nguyệt Đại Sư này, nhất định là mưu đồ quần ẩu.
Chỉ là, giờ khắc này, Giang Trần hắn sợ quần ẩu sao?
Trong tay trảo một cái, lấy ra một cây xương cốt của Chu Lân Hỏa Tích. Cây xương này, chính là Long Cốt của Chu Lân Hỏa Tích, là địa phương cường đại nhất, cứng rắn nhất toàn thân.
Trải qua Giang Trần rèn luyện đơn giản, cường độ càng tiến một tầng.
Vốn, Chu Lân Hỏa Tích là Thánh Thú, cường độ liền vượt qua Linh khí chín luyện, có thể so với Nguyên Linh khí.
Trải qua rèn luyện đơn giản, dù gặp phải Nguyên Linh khí cường độ trung đẳng, cũng có lực đánh một trận.
Lần này, phải đối mặt hai Tiên cảnh cửu trọng hợp kích, Giang Trần không dám vô lễ, mới tế ra Long Cốt này.
Vũ khí này dung mạo không sâu sắc, nhưng lại đủ để hắn trong chiến đấu, như hổ thêm cánh.
Giang Trần cầm cốt bổng, thần uy lẫm lẫm, hạ lệnh:
- Câu Ngọc, các ngươi áp trận cho ta. Giám thị một ngàn người kia.
- Thiếu gia, ngươi lấy một địch hai, có phải...
Mặc dù nội tâm Câu Ngọc khiếp sợ thực lực của Giang Trần không thôi, nhưng vẫn không muốn Giang Trần đi đối mặt Thủy Nguyệt Đại Sư cùng Ngân Bằng trưởng lão giáp công.
Giang Trần cười ha ha:
- Không sao.
Nói xong, Kim Dực Kiếm Điểu lao xuống, Giang Trần liền rơi xuống đất.
- Giang Trần, ngươi không biết trời cao đất rộng, mưu toan đối địch Tử Dương Tông ta, cái kia là tự mình muốn chết.
Ngân Bằng trưởng lão vừa nói chuyện, vừa vung cự trảo lên, bay nhào xuống.
Thủy Nguyệt Đại Sư cũng phi thường ăn ý, phất tay lên, một tấm đạo phù phong cách cổ xưa hóa thành bạch quang, áp xuống dưới.
Bạch quang này lóe lên, vậy mà hóa thành một tòa Băng Sơn nhỏ, đè xuống dưới.
Đột nhiên, hư không chung quanh Giang Trần, nhiệt độ lập tức giảm xuống hơn mười độ.
Tất cả thảo mộc bốn phía, lập tức kết ra một tầng sương trắng.
Giang Trần cũng hơi giật mình, Thủy Nguyệt Đại Sư này lại có đạo phù cường đại như vậy, Băng Tuyết chi lực kia, hiển nhiên còn cường đại hơn Thanh Loan hàn khí của Long Cư Tuyết lúc trước.
Thủy Nguyệt Đại Sư thành danh đã lâu, hiển nhiên không phải hư danh nói chơi.
Long Cư Tuyết ỷ vào Tiên Thiên thân thể, Thanh Loan hàn khí kia rất lợi hại, nhưng cuối cùng chỉ là vừa vào Tiên cảnh thất trọng.
Mà Thủy Nguyệt Đại Sư, lại là Tiên cảnh cửu trọng, nội tình thâm hậu, tuyệt không phải thiên tài trẻ tuổi như Long Cư Tuyết có thể so sánh.
Băng Sơn kia áp xuống, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra vô cùng chướng mắt.
Nếu giờ phút này, thực lực của Giang Trần dừng lại ở lúc chém giết Long Cư Tuyết, như vậy hắn chỉ có phần ngồi chờ chết.
Nhưng mà hôm nay, Giang Trần đã không phải Giang Trần lúc trước.
Thiên Mục Thần Đồng bùng lên hồng mang, ở quanh thân hắn, lập tức dâng lên mười hai sợi dây leo Băng Liên, như là mười hai cây cột đứng thẳng, trực tiếp ngăn chặn Băng Sơn.
Hoa sen nở ra, như mười hai cái miệng rộng của Thao Thiết, như là đỉa giác, gắt gao ấn định Băng Sơn.
Băng Liên là Linh thể cấp bậc Chư Thiên, gặp phải băng lực cường đại, tự nhiên là bữa tiệc lớn ngon nhất của chúng.
Mười hai sợi dây leo Băng Liên kia, như mười hai kinh mạch, rầm rầm rầm rầm, rất nhanh liền hấp thu lấy Băng nguyên lực.
Mà Giang Trần, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh, đâm thẳng mà đi.
Cốt bổng nghênh đón phi trảo của Ngân Bằng trưởng lão, phát ra tiếng va chạm thảm thiết.
Gợn sóng va chạm tràn ra bốn phía.
Ngân Bằng trưởng lão kia chỉ cảm thấy hổ khẩu run lên, ngực buồn bực. Trong nội tâm cảm thấy kinh hãi:
- Nghiệt súc này, vậy mà khí lực bá đạo như vậy? Dùng tu vi của hắn, lại có thể khiêng một kích của ta, hơn nữa, nhìn hắn một chút cũng không thiệt thòi?
Ngân Bằng trưởng lão vốn là người thị sát khát máu, lúc này bị Giang Trần kích phát ra huyết tính.
Dữ tợn cười một tiếng:
- Tiểu tử, lại ăn ta mấy trảo.
Hai tay chấn động, đôi cự trảo kia dung nhập vào cánh tay, thân ảnh bay lên không, thúc dục Linh lực khí tràng, ngưng tụ thành một con Đại Bằng Điểu.
- Thu...
Ngân Bằng trưởng lão khẻ kêu một tiếng, thân thể hóa thành lưu tuyến hoàn mỹ lướt đi, hai tay thế như chẻ tre, phá vỡ hư không, hung hăng chộp tới Giang Trần.
Một trảo này, như vứt bỏ hết thảy huyền ảo, trực tiếp cận thân vật lộn với Giang Trần.
Giang Trần thấy binh khí của hắn dung vào cánh tay, nhân binh hợp nhất, biết rõ đôi cự trảo kia của đối phương phi thường lợi hại.
Càng như vậy, ý chí chiến đấu của Giang Trần càng bị kích phát ra.
Ngươi cường? Ta hết lần này tới lần khác muốn ở thời điểm ngươi tự cho là mạnh nhất phá hủy ngươi, đánh tan bổn sự mà ngươi vẫn lấy làm tự hào.
Giang Trần thuận thế mà lên, hai tay nắm cốt bổng Chu Lân Hỏa Tích, cũng không hề có sức tưởng tượng, đột nhiên đập tới một gậy.
Ngân Bằng trưởng lão thấy Giang Trần như thế, dữ tợn cười một tiếng:
- So độ cứng với Ngân Bằng cự trảo của ta? Toái cho ta.
Song trảo này, vốn chính là Thần binh chín luyện, hơn nữa hắn dùng pháp môn đặc thù dung nhập vào hai tay, cường độ đã vượt qua tất cả Linh khí, có thể nói là nửa bước Nguyên Linh khí rồi.
- Vậy sao.
Giang Trần khẽ quát một tiếng, đột nhiên tăng lực cánh tay lên, vô số Kim Tinh chi lực dung nhập vào trong cốt bổng.
Phanh...
Một lần va chạm càng thêm mãnh liệt, tạo nên vô số gợn sóng, nhấc lên khí lãng ngập trời, cuốn bốn phía cát bay đá chạy, thảo mộc đứt gãy.
Két.
Đột nhiên Ngân Bằng trưởng lão nghe được một âm thanh đứt gãy thanh thúy.
Cánh tay truyền đến đau đớn triệt nội tâm.
Sau một khắc, cự trảo dung vào trong cánh tay, vậy mà hiện ra vết rạn thảm đạm, những Đạo Văn khắc ấn bên ngoài kia, cũng bị phá hủy.
Linh khí chín luyện, mỗi một lần luyện, Luyện Khí Sư sẽ thông qua phương thức Đạo Văn, dung nhập vào Phong Ấn Chi Lực cường đại.
Cho nên, số lần luyện chế càng nhiều, phẩm chất Linh khí sẽ càng cao.
Ngân Bằng đối với đôi cự trảo này của mình, trình độ tự tin là phi thường cao. Hắn bổn ý là bắt lấy cốt bổng kia, làm cho Giang Trần mở rộng ra môn hộ, lại thêm một trảo, xé tan ngực của hắn.
Chỉ là, hắn tuyệt đối không ngờ, cự trảo có thể nói nửa bước Nguyên Linh khí kia, lại bị Giang Trần đập nát thành mảnh nhỏ
Thất thần trong chốc lát, cốt bổng của Giang Trần lại đảo đến trước mặt lần nữa.
Ngân Bằng trưởng lão không có cự trảo, lại trong khoảng cách gần, quả thực là như mãnh thú mất nanh vuốt, sắc mặt đại biến.
Xu thế cốt bổng kia đột kích, tốc độ cực nhanh, để cho hắn có một loại cảm giác tránh cũng không thể tránh.
Chương 695 Diệt Thủy Nguyệt, khí Truy Dương 1
- Tiểu tặc, xem kiếm.
Ngay lúc này, Thủy Nguyệt Đại Sư súc thế một kích, trường kiếm trong tay hóa thành lưu quang, phi tập mà đến, đâm thẳng phía sau lưng Giang Trần.
Một kiếm này, nhanh tuyệt luân, ngưng tụ lấy một kích toàn lực của Tiên cảnh cửu trọng.
Chỉ là, ý nghĩ giờ phút này của hắn, là đối mặt hai người hợp kích, biện pháp phá huỷ tốt nhất, là trước giết một cái.
Tuy một kiếm kia của Thủy Nguyệt Đại Sư rất lợi hại, nhưng Giang Trần còn có lực phòng ngự.
Mà Ngân Bằng trưởng lão kia, nếu không giết, tiền hậu giáp kích, Giang Trần hắn sẽ càng cố hết sức.
Nhất niệm đến đây, Giang Trần toàn lực thúc dục Băng Hỏa Yêu Liên.
Hưu hưu hưu hưu hưu hưu...
Từng dây leo Băng Hỏa Yêu Liên, như nấm mọc sau mưa, phi tốc chui từ dưới đất ra.
Dây leo này có thể ngạnh có thể nhuyễn, giờ phút này hóa thành từng sợi dây thừng, đan vào thành một tấm lưới, trói buộc tới Thủy Nguyệt Đại Sư.
Nếu như Thủy Nguyệt Đại Sư quyết công kích đến ngọn nguồn, như vậy thân thể của nàng, tất sẽ bị những dây leo này bao lấy.
Trong nháy mắt, đột nhiên Thủy Nguyệt Đại Sư nhớ tới Long Cư Tuyết chết.
Lúc trước, Long Cư Tuyết là bị những quái đằng này quấn lấy, lập tức mất đi sức chiến đấu, bị Giang Trần chém thành hai khúc.
Cắn răng một cái, thu kiếm thế lại, Thủy Nguyệt Đại Sư thu kiếm bảo vệ chỗ hiểm, lùi lại hơn 10m.
Mà Giang Trần, phảng phất như liệu đến chiến cuộc sau lưng, cốt bổng căn bản không có chần chờ, tiếp tục truy kích.
Ngân Bằng trưởng lão tránh không thể tránh, chỉ có thể dùng tàn trảo đi đón đỡ.
Rầm rầm rầm phanh...
Hơn mười bổng đập xuống, Ngân Bằng trưởng lão tựa như một bao cát, liên tục bị phách trúng, từng ngụm từng ngụm máu tươi bắn ra.
- Đại sư, đi mau, nhanh đi mời lão tổ.
Ngân Bằng trưởng lão ầm ầm bay ngược lại, nhưng không quên nhắc nhở Thủy Nguyệt Đại Sư chạy trốn.
Bởi vì, ở giờ khắc sắp chết, Ngân Bằng đại sư ý thức được, thực lực của Giang Trần, đã đủ để diệt cả đoàn bọn chúng.
Thực lực kẻ này, chỉ sợ toàn bộ Tử Dương Tông, chỉ có lão tổ mới có thể trấn áp, hắn tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc Linh Vương.
Nếu để cho hắn tiếp tục phát triển, đối với toàn bộ Tử Dương Tông mà nói, sẽ là tai nạn trí mạng.
Thủy Nguyệt Đại Sư nghe Ngân Bằng trưởng lão sắp chết nhắc nhở, tâm thần ngưng tụ, đột nhiên bay lên một cảm giác vô lực. Nàng quả thực không thể tin được, Giang Trần này, vậy mà tiến bộ nhanh như vậy?
Năm đó, tiểu tử thế tục ở Nhị Độ Quan, bị Sở Tinh Hán cơ hồ giết chết, ngắn ngủn mấy năm, vậy mà tiến bộ nhanh như vậy? Đối mặt Tam đại Tiên cảnh cửu trọng bọn họ, vậy mà trong nháy mắt giết chết hai người.
Mà Thủy Nguyệt Đại Sư nàng, tánh mạng cũng khó có thể bảo toàn.
Giờ khắc này, nội tâm nàng hiện lên hối hận chân chính.
Nàng cảm thấy, mình vì một Long Cư Tuyết, mà trả giá quá nhiều. Giờ khắc này, thậm chí ngay cả nàng cũng phải bỏ ra tánh mạng.
- Thủy Nguyệt, tàn sát Giang gia ta, cướp đoạt Dược Sư Điện, việc này không thể thiếu một phần của ngươi a?
Giang Trần diệt sát Ngân Bằng trưởng lão, quay đầu nhìn về phía Thủy Nguyệt Đại Sư.
Cốt bổng trong tay, gắt gao tập trung Thủy Nguyệt Đại Sư.
Sắc mặt Thủy Nguyệt Đại Sư thảm đạm, ý hối hận chỉ là chợt lóe, đột nhiên hai mắt giương lên, lộ ra vẻ điên cuồng:
- Giang Trần, bổn tọa thừa nhận ngươi là thiên tài, nhưng mà, thì tính sao? Hôm nay, bổn tọa cùng ngươi đồng quy vu tận.
Đồng quy vu tận?
Giang Trần cười lạnh lùng, hai mắt lại ngưng ra một đạo Tà Ác Kim Nhãn, kim quang bắn đến, gắt gao tập trung thần thức của Thủy Nguyệt Đại Sư.
Tà Ác Kim Nhãn này, am hiểu nhất đúng là ở trong lúc lơ đãng phá địch.
Lúc trước diệt Long La trưởng lão, cũng là bởi vì Long La trưởng lão khinh địch, không có lưu ý Tà Ác Kim Nhãn của hắn.
Mà Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này tâm thần có chút không tập trung, đúng là thời điểm đạo tâm bất ổn nhất.
Giang Trần liếc mắt liền nhìn ra, đây chính là thời điểm Tâm lực của đối thủ phòng ngự yếu nhất.
Cũng chính là thời điểm Tà Ác Kim Nhãn thừa dịp hư mà vào dễ dàng nhất.
Giờ phút này Thủy Nguyệt Đại Sư đã điên cuồng, chuẩn bị tự bạo Linh Hải, kéo Giang Trần cùng chết.
Đột nhiên, một đạo kim quang bắn đến, Thủy Nguyệt Đại Sư chỉ cảm thấy có một lực lượng bá đạo, trực tiếp xuyên thấu qua hai mắt của nàng, bắn sâu vào trong linh hồn.
Tuy nàng tu luyện vũ kỹ thần thông Băng Hệ, nhưng giờ khắc này, cũng có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng.
Thúc dục Linh Hải, lại phát hiện thần thức như bị giam cầm, ý nghĩ đã không cách nào chi phối hành động.
Phát hiện này, làm cho Thủy Nguyệt Đại Sư hồn phi phách tán, trong hai mắt bắn ra vẻ sợ hãi nồng đậm. Trong lúc đó, nàng nhớ tới Long La trưởng lão.
- Không tốt, lại trúng yêu pháp rồi.
Thủy Nguyệt Đại Sư bi khiếu, ý đồ phá tan Tà Ác Kim Nhãn giam cầm. Nhưng mà, giờ phút này nàng căn bản không biết trúng là thủ đoạn gì, tự nhiên không cách nào phá giải.
Giang Trần cười lạnh lùng, thân hình nhoáng một cái, túm cốt bổng trong tay.
- Thủy Nguyệt, kiếp nầy sai lầm lớn nhất của ngươi, là thu Long Cư Tuyết làm đồ đệ, hiện tại, để ta tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng a.
Trên khuôn mặt vẫn còn thùy mị của Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này tràn đầy sợ hãi. Hối hận, sợ hãi, tuyệt vọng, cừu hận... Các loại cảm xúc nhét đầy trong ngực.
Chỉ thấy trước mắt lóe lên kim quang, cốt bổng của Giang Trần đã nện tới.
- Nghiệt súc, dừng tay...
Trong hư không, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lăng lệ ác liệt. Thanh âm kia cách nơi này rất xa, nhưng lại xé rách hư không, như kinh lôi vang ở bên tai Giang Trần.
- Là Truy Dương lão quái.
Giang Trần đối với thanh âm này, một chút cũng không xa lạ.
Tuy Thủy Nguyệt Đại Sư bị Tà Ác Kim Nhãn định trụ thần hồn, nhưng vẫn còn có một ít ý thức, thấy lão tổ đến, trong lòng vui vẻ, trong miệng liên tục rít, hướng Truy Dương lão tổ kêu cứu.
Khí thế của Nguyên cảnh lão quái, quả nhiên kinh người, tuy cách xa như vậy, nhưng tiếng quát ẩn chứa Chân Nguyên cường đại, vẫn khiến cho thế công của Giang Trần hơi chậm lại.
- Giang Trần, nếu ngươi dám động một sợi lông của Thủy Nguyệt, lão phu sẽ bất cứ giá nào, nhất định phải toàn lực chém giết ngươi.
Thanh âm của Truy Dương lão quái dồn dập, hung ác, mang theo ân cần nồng đậm.
Thủy Nguyệt Đại Sư là thuộc hạ của hắn, nhưng bí mật, lại là nữ nhân của Truy Dương lão quái hắn. Cho tới nay, Truy Dương lão quái đều cùng Thủy Nguyệt Đại Sư có một tầng quan hệ nói không rõ.
Chỉ là bối phận của hai người bất đồng, không thể danh chính ngôn thuận song tu.
Nhưng mà, Thủy Nguyệt Đại Sư lại là nữ nhân yêu nhất của Truy Dương lão quái. Tầng quan hệ kia của hai người cực kỳ ẩn nấp, trong tông môn không có người biết được.
Trước kia, Truy Dương lão quái vừa mới xuất quan, liền cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, sau khi tra hỏi, biết được Giang Trần từ trong Bất Diệt Linh Sơn chạy ra, còn sát nhập Thương Dương Vương Quốc, Thủy Nguyệt Đại Sư mang theo hai gã trưởng lão tới diệt sát.
Tin tức này, làm cho trong lòng Truy Dương lão quái kinh hãi, biết rõ tâm thần mình có chút không tập trung, là vì Thủy Nguyệt Đại Sư gặp nguy hiểm.
Last edited:
Bình luận facebook