-
Chương 126-130
Chương 126 Ngươi chọn lựa hấn ta? 1
Giang Trần nhẹ thở dài:
- Số trời tạo hóa, một âm một dương, ai cũng không thể đo lường. Vương Quốc thế tục này, vô duyên vô cớ, như thế nào lại xuất hiện Linh Thổ? Như thế nào sẽ xuất hiện Linh Địa phì nhiêu như vậy? Tiểu Vũ, nếu như ta tính không sai, đây là triệu chứng xấu, đại hung hiện ra!
- Đại hung? Ca, Linh Thổ này, hẳn là có gì cổ quái?
Giang Trần lắc đầu:
- Việc này, lấy sức của ta và ngươi, là không giải được. Muốn nghiệm chứng phỏng đoán của ta, trừ khi tu vi của ta và ngươi đến Linh Đạo, nắm giữ thần thông độn địa, tiến vào sâu trong lòng đất điều tra một phen. Nếu không, bất luận suy đoán gì, đều chỉ là suy đoán.
Giang Trần không muốn giải thích thêm cái gì. Giải thích càng nhiều, sẽ càng để cho Giang Vũ bất an.
- Tiểu Vũ, khối Linh Dược viên kia, là cực kỳ khủng khiếp. Khá tốt, hôm nay tuy triệu chứng xấu ẩn ẩn xuất hiện, nhưng còn chưa tới kỳ phát tác. Thực hi vọng suy đoán của ta là sai. Nếu không, trường hạo kiếp này, tuyệt đối là một trường hạo kiếp mà Vương Quốc thế tục không cách nào ngăn cản.
Giang Trần nhẹ nhàng thở dài, hắn kiến thức rộng rãi, kỳ thật trong nội tâm đã kết luận mấy thứ gì đó, chỉ là, hắn cũng biết, việc này hắn không có cách nào truyền ra, truyền tới, không biết sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ ra sao.
Tuy kiếp trước hắn là Thiên Đế chi tử, thế nhưng mà hôm nay chuyển sinh xuất thế, lại không còn thân phận kiếp trước, ở trong thế tục pha trộn, hắn đã không có bất kỳ tiền vốn phóng túng.
Nhất cử nhất động, phải cân nhắc chu toàn, để tránh đem mình cuốn vào.
Căn cứ Giang Trần suy tính, việc lạ ở dược viên này, tuy biểu thị triệu chứng xấu, nhưng còn chưa tới thời điểm ứng nghiệm, việc cấp bách nhất, là Giang Trần phải chạy về vương đô phục mệnh.
- Tiểu Vũ, nhớ kỹ lời của ta, phong tỏa phiến Dược Viên kia, đừng cho bất luận kẻ nào ra vào.
Cái đại hung này xuất hiện, ở Giang Trần xem ra, nhanh thì hai ba năm, chậm thì bảy tám năm, còn có thời gian ứng đối.
Ra Tử Kinh bộ, Giang Trần trở về Ba Giang Thành một chuyến, hướng Giang Đồng cáo biệt. Mang theo một đám thủ hạ, bước lên hành trình phản hồi vương đô.
Trên đường đi, ban ngày Giang Trần chạy đi, ban đêm thì giám sát nhóm thân vệ tu luyện, chỉ điểm vũ kỹ, dạy bọn hắn trận pháp.
Vốn chỉ là hành trình ba bốn ngày, lại đi mười ngày mới tới vương đô.
Chỉ là, mười ngày hành trình này, bất kể là Giang Trần, hay là tám gã thân vệ, tu vi lại tinh tiến một tầng.
Trở lại vương đô, chu kỳ nhiệm vụ ước chừng chỉ tốn hai mươi sáu ngày.
- Giang Trần, Nhất phẩm nhiệm vụ thứ hai, chiêu mộ tám gã thân vệ. Phải dưới hai mươi tuổi, tu vi sáu mạch chân khí trở lên!
- Cái này là danh sách thân vệ của ta, bên trong có tư liệu, thân phận, lai lịch của bọn hắn.
Giang Trần đem tư liệu của tám gã thân vệ trình lên.
Tư liệu xét duyệt không sai, người xét duyệt kia lại nói:
- Nhiệm vụ này, còn cần mỗi một gã thân vệ phải thông qua khảo hạch vũ lực.
- Khảo hạch như thế nào?
- Có hai chương trình, đạo thứ nhất, là bọn họ từng cái đi tham gia khảo hạch sáu mạch chân khí. Đạo chương trình này tương đối đơn giản.
Người xét duyệt trả lời.
- Đạo chương trình thứ hai, thì cần bọn hắn đi sân thi đấu, đối kháng tám Mộc Ngẫu Nhân sáu mạch chân khí. Phải ở trong thời gian quy định, đánh bại tám Lục cấp Mộc Ngẫu Nhân! Thời gian rất ngắn, chỉ có nửa nén hương.
Chương trình thứ nhất, là sáo lộ chết, không có một điểm kỹ xảo đáng nói. Lúc trước Giang Trần tham gia trụ cột khảo hạch, đã từng khảo nghiệm qua.
Chương trình này, đơn giản, không cách nào làm bộ.
Đạo chương trình thứ hai, tương đối mà nói phức tạp hơn một chút. Dù sao, thời gian nửa nén hương, đánh tan tám Mộc Ngẫu Nhân tương đương với sáu mạch chân khí cường giả, vẫn còn có chút độ khó.
Nếu Giang Trần không chuẩn bị một tay, sau khi chiêu xong tám danh ngạch, liền vội vàng chạy về phục mệnh, rất có thể sẽ ở trong khảo hạch bị thua.
Hôm nay, Giang Trần chuẩn bị một tay, chẳng những đem tám gã thân vệ toàn bộ tăng lên tới bảy mạch chân khí, còn truyền cho bọn hắn trận pháp, chỉ điểm vũ kỹ.
Kể từ đó, chương trình khảo hạch thứ hai kia, liền có nắm chắc rất nhiều.
Chương trình thứ nhất, ở dưới Giang Trần dặn dò, tám người không hiện sơn lộ thủy, chỉ đưa vào sáu mạch chân khí liền dừng lại, cũng không có đem át chủ bài thoáng cái bạo lộ.
Thuận lợi vượt qua kiểm tra.
Toàn bộ quá trình, Câu Ngọc công chúa một mực chú ý, thấy Giang Trần chiêu mộ tám gã thân vệ, toàn bộ thông qua sáu mạch chân khí khảo hạch, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Nàng một mực lo lắng, lo lắng lực khống chế của Giang Trần không đủ, lực hiệu triệu không đủ, chiêu mộ không đủ danh ngạch. Hôm nay xem ra, mình vẫn là xem nhẹ hắn.
Về phần chương trình khảo hạch thứ hai, Câu Ngọc công chúa ngược lại không lo lắng thế nào. Giang Trần là dạng người gì? Ngay cả Chân khí đại sư như Câu Ngọc công chúa nàng, Giang Trần cũng có thể chỉ điểm. Dạy mấy tùy tùng sáu mạch chân khí, cái kia còn không đơn giản?
Đi vào sân thi đấu, Giang Trần phát hiện, nơi đây lại phi thường náo nhiệt.
Cũng đồng thời phát hiện, chấp hành nhiệm vụ chiêu mộ này, không chỉ có Giang Trần hắn.
Cơ hồ tất cả đệ tử chư hầu cạnh tranh Nhất phẩm, đều phải chấp hành một nhiệm vụ đồng dạng. Trong sân đấu, đều là gương mặt quen thuộc, nhìn thấy Giang Trần, đều giống như cười mà không phải cười.
Đến nơi này, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.
Hai huynh muội Long Ngâm Dã, Long Cư Tuyết, tự nhiên cũng có mặt.
Còn có Chu Tước Hầu truyền nhân Hồng Thiên Đồng, hắn là người ủng hộ trung thực của Long Cư Tuyết, thân là truyền nhân một trong Tứ đại chư hầu, giờ phút này tự nhiên cũng ở sân thi đấu.
Ngoài ra, Bạch Hổ Hầu truyền nhân Bạch Chiến Vân, Huyền Vũ Hầu truyền nhân Dịch Thái Sơ,… đều là chư hầu truyền nhân nổi tiếng Đông Phương Vương Quốc.
Những người này nhìn thấy Giang Trần, có chút tràn ngập địch ý, có chút thì mỉm cười xem như chào hỏi.
Trong đó Nhạn Môn Hầu truyền nhân Yến Nhất Minh, nhìn thấy Giang Trần, hôm nay đã không dám lại khiêu khích, mà là oán hận nghiêng đầu sang chỗ khác, đối với Giang Trần làm như không thấy.
- Nội tình, cái này là nội tình!
Thanh âm lỗi thời của Hồng Thiên Đồng ở bên cạnh Giang Trần vang lên.
- Chúng ta những Nhất phẩm chư hầu này, chiêu mộ tám thân vệ, đều đã sớm hoàn thành. Không giống có chút nhà giàu mới nổi, không có nội tình gì, lại vọng tưởng một bước lên trời, cho đến hôm nay, mới miễn cưỡng hoàn thành. Có thể thông qua khảo hạch thứ hai hay không, còn là chuyện không biết....
Hôm nay những người như Bạch Chiến Vân cùng Dịch Thái Sơ, đã xem thấu Long Cư Tuyết, biết rõ lúc trước theo đuổi Long Cư Tuyết là ngu xuẩn đến cỡ nào.
Thế nhưng mà, bọn hắn không theo đuổi Long Cư Tuyết nữa, Hồng Thiên Đồng lại rất cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.
Dù lấy không đến tâm hồn thiếu nữ của Long Cư Tuyết, nhưng có thể cùng Long Đằng Hầu phủ làm tốt quan hệ, Hồng Thiên Đồng cũng phi thường cam tâm tình nguyện. Hắn làm như vậy, chẳng những là vì nịnh nọt Long Cư Tuyết, cũng là biểu hiện cho Long Ngâm Dã xem.
Chương 127 Ngươi chọn lựa hấn ta? 2
Dù sao, Long Ngâm Dã là con trai trưởng của Long Đằng Hầu, tương lai nhất định là kế thừa hầu vị.
Hồng Thiên Đồng âm dương quái khí, chỉ dâu mắng hòe, hiển nhiên là nhằm vào Giang Trần.
Chỉ là, Giang Trần giờ phút này, lại không có hứng thú cùng loại người nhàm chán này đấu võ mồm.
Mà là đưa lệnh bài khảo hạch cho giám khảo, giám khảo kia nhìn thoáng qua, nói:
- Sân thi đấu số 7, sau nửa canh giờ, khảo hạch đồng thời bắt đầu.
- Giang Trần, Hồng Thiên Đồng nói không sai. Có một số việc, vẫn là phải chú ý nội tình. Ngươi nhìn ngươi tìm những thân vệ này, đều là từ nông thôn tìm đến sao? Thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Loại vũ phu ở nông thôn này, có thể đảm đương trách nhiệm sao?
Long Ngâm Dã cùng Hồng Thiên Đồng bất đồng, hắn muốn gây hấn ai, muốn chèn ép ai, tuyệt đối sẽ không quanh co lòng vòng, mà là nói thẳng.
- Ha ha, nếu như nói bọn họ là dạng không đứng đắn, tựa hồ tàn nhẫn một chút. Thế nhưng mà Giang Trần huynh, ngươi tìm những người này, cũng quá Thổ khí a? Đúng rồi, người này thoạt nhìn có chút quen mắt? A? Là cháu trai của Quách thái phó? Nhớ không lầm mà nói, phụ thân của hắn, là đào binh nổi danh vương đô a?
Hồng Thiên Đồng nhìn thấy Long Ngâm Dã xuất mã, thì càng thêm dũng cảm, cũng đi theo tới.
- Hồng Thiên Đồng? Ngươi đây là khiêu khích ta, ta không có lý giải sai a?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Hồng Thiên Đồng đứng ở sau lưng Long Ngâm Dã, cảm thấy lực lượng mười phần, ưỡn ngực một cái nói:
- Nếu như ngươi nghĩ như vậy, vậy thì như thế a! Hồng mỗ ta, là không quen nhìn loại nhà giàu mới nổi như ngươi. Địa vị gì, làm chuyện gì. Giang gia ngươi hà đức hà năng, lại dám đến cạnh tranh vị trí Nhất phẩm chư hầu?
Bày tư cách, luận địa vị, đây là sáo lộ mà những cái gọi là quý tộc kia quen dùng.
Bất quá, Giang Trần từ trước đến nay không phải loại người theo sáo lộ an bài.
Ánh mắt nhẹ nhàng thoải mái liếc nhìn Hồng Thiên Đồng:
- Nói nhảm nhiều như vậy có làm được cái gì? Ngươi xem thường những thân vệ này của ta? Rất đơn giản, kêu tám thân vệ của ngươi đi ra. Hiện tại tỷ thí thoáng một phát. Dù sao cách khảo hạch còn có nửa canh giờ, mọi người ở chỗ này nhàm chán, không bằng cho mọi người chút việc vui, mọi người nói có đúng hay không?
Giang Trần như thế nào nhìn không ra, trong mắt Quách Tiến, đã muốn phun ra lửa. Hồng Thiên Đồng này đánh giá "đào binh", đã động đến điểm mấu chốt của Quách Tiến.
Giang Trần với tư cách thủ trưởng, đối với tôn nghiêm của thuộc hạ, tự nhiên là phải giữ gìn.
- Tỷ thí?
Con mắt của Long Ngâm Dã có chút sáng ngời, nhìn về phía Hồng Thiên Đồng nói.
- Thiên Đồng, Chu Tước Hầu phủ ngươi, dầu gì cũng là Tứ đại chư hầu. Chẳng lẽ lại bị một hạ đẳng chư hầu hù ngã?
Hồng Thiên Đồng tâm cơ rất nặng, ngẫm nghĩ thoáng một phát, tám gã thân vệ của mình, có một cái là tám mạch chân khí, ba cái bảy mạch chân khí, còn có bốn cái, đều là sáu mạch chân khí đỉnh phong.
Như vậy phối trí, cùng thân vệ của Long Ngâm Dã so sánh, nhất định là cách xa. Thế nhưng mà so với đệ tử Tứ đại chư hầu khác, tuyệt đối sẽ không thua kém.
Giang Trần, chỉ là một Nhị phẩm chư hầu, lại ở địa phương vắng vẻ như Giang Hãn Lĩnh, có thể chiêu mộ đến bao nhiêu thiếu niên thiên tài?
Thân vệ tỷ thí, Giang Trần lại không thể ra tay, hắn có gì phải sợ?
Hồng Thiên Đồng tính đi tính lại, đều cảm thấy tỷ thí này rất tốt, bên hắn là ổn thắng. Dù sao, những thủ hạ này của Giang Trần, liếc nhìn lại, cũng không có một cái nào xuất chúng.
Mà bên hắn, chỉ cần một tám mạch chân khí, đã đầy đủ nghiền áp ba bốn sáu mạch chân khí rồi. Còn có ba bảy mạch chân khí, cũng không phải ăn chay.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hồng Thiên Đồng khẽ động, lộ ra một dáng tươi cười âm hiểm:
- Tỷ thí, không phải là không thể được! Bất quá khảo hạch sắp tới, nếu có gì không hay xảy ra, thì tính toán thế nào?
Long Ngâm Dã không nhịn được nói:
- Quyền cước không có mắt, nếu có cái gì không hay xảy ra, vậy thì tự nhận không may. Giang Trần, ngươi nói đúng không?
Đừng thấy Long Ngâm Dã này nhìn như thô bạo, kỳ thật dụng tâm hiểm ác, đây là sử dụng phép khích tướng đối với Giang Trần.
Giang Trần âm thầm buồn cười, nhưng lại cố ý cả giận nói:
- Tự nhận không may? Các ngươi còn không phải muốn Giang Hãn Hầu phủ ta mất mặt, muốn ta khảo hạch thất bại?
Long Ngâm Dã cười ha ha:
- Giang Trần, nếu như ngươi sợ ảnh hưởng khảo hạch, nhận thua cũng không có gì. Dù sao tỷ thí này, đều là tự nguyện, không có người có thể bức bách.
- Lâm trận lùi bước, đây chính là hành vi của người nhu nhược.
Yến Nhất Minh ở một bên, thình lình đến một câu như vậy.
Giang Trần cười ha ha:
- Hồng Thiên Đồng, bọn hắn đây là đem ta và ngươi đưa lên kệ nướng, ngươi nói như thế nào?
Hồng Thiên Đồng thấy Giang Trần như thế, cho là lòng hắn e sợ rồi, càng đắc ý cười nói:
- Chu Tước Hầu phủ ta, sao là thế hệ phá hư phong cảnh? Mọi người đã có hào hứng như vậy, vậy thì so một hồi a!
- So một hồi?
Giang Trần theo khẩu khí của Hồng Thiên Đồng hỏi.
- So!
Hồng Thiên Đồng hào khí vượt mây, hướng Long Cư Tuyết liếc qua. Phảng phất chứng kiến Long Cư Tuyết nhìn tới, tựa hồ đối với cử động lần này của hắn có chút khen ngợi.
Kể từ đó, ý chí chiến đấu của Hồng Thiên Đồng càng thêm sục sôi.
- Còn có nửa canh giờ, mọi người nhượng một khối đất trống đi. Chu Tước Hầu cùng Giang Hãn Hầu truyền nhân, sẽ phái thân vệ của mình tiến lên luận võ trợ hứng.
Long Ngâm Dã nói một câu, liền làm ra hiệu quả dọn bãi. Đội ngũ khắp nơi nhao nhao lui ra, nhường ra một chỗ khoáng đạt.
- Các ngươi làm cái gì vậy? Tiềm Long thi hội há là trò đùa?
Không biết lúc nào, Câu Ngọc công chúa lại uy phong lẫm lẫm xuất hiện.
Câu Ngọc công chúa có được mười một mạch chân khí, hôm nay không hề nghi ngờ là đỉnh cấp cường giả của Vương Quốc, nàng vừa xuất hiện, lập tức để cho không khí hiện trường phức tạp.
Hồng Thiên Đồng vốn là hùng hổ, ý chí chiến đấu sục sôi, giờ phút này cũng vô ý thức đứng phía sau Long Ngâm Dã, hi vọng mượn nhờ khí tràng của Long Ngâm Dã, ngăn cản lửa giận của Câu Ngọc công chúa thoáng một phát.
- Ha ha, công chúa điện hạ, chư hầu truyền nhân tầm đó, lẫn nhau luận bàn thoáng một phát, không ảnh hưởng toàn cục. Công chúa quyền cao chức trọng, bao nhiêu đại sự chờ điện hạ đi quan tâm, làm gì để ý những chuyện nhỏ nhặt này?
Long Ngâm Dã cười nhạt một tiếng, ở dưới khí thế của Câu Ngọc công chúa, vậy mà có thể chậm rãi nói chuyện.
- Hừ, ngươi cho rằng bản điện không có tai mắt, không biết ở đây xảy ra chuyện gì? Sau khi Giang Trần xuất hiện, nguyên một đám các ngươi, trái một câu ép buộc, phải một câu trào phúng, đơn giản là muốn cho Giang Trần xấu mặt. Cái gọi là Nhất phẩm chư hầu của Vương Quốc, chính là khí độ như vậy sao? Sợ kẻ đến sau cạnh tranh? Nhất định phải dùng loại thủ đoạn này, chèn ép người cạnh tranh?
Câu Ngọc công chúa bắt được cơ hội, lại đúng lý không buông tha người.
Chương 128 Cạo chết bọn hắn! 1
Buổi nói chuyện này, nói đến Hồng Thiên Đồng cười khổ không thôi.
- Công chúa đã sớm biết, vậy có lẽ ngươi nghe rất rõ ràng, phát ra khiêu chiến trước, là Giang Trần, không phải người khác a.
Long Ngâm Dã nhún nhún vai.
- Đúng, ta cũng nhớ rõ, là Giang Trần đưa ra tỷ thí trước, nói là gom góp việc vui cho mọi người.
Hồng Thiên Đồng có người hát đệm, lực lượng cũng đủ một tí:
- Công chúa điện hạ, không phải Hồng Thiên Đồng ta thêu dệt chuyện, mà Giang Trần này, thật sự có chút cuồng ngạo. Chúng ta chẳng qua là cùng hắn nói vài câu vui đùa, hắn mới mở miệng là tỷ thí, giống như Giang gia hắn giỏi đến cỡ nào.
Những cái gọi là quý tộc này, một cái so một cái không biết xấu hổ. Rõ ràng là bọn hắn khiêu khích trước, nhưng lời nói đến trong miệng bọn hắn, bọn hắn khiêu khích lại thành nói giỡn, Giang Trần phản kích, lại thành thêu dệt chuyện!
Câu Ngọc công chúa cũng im lặng, ánh mắt nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần sờ lên mũi, cười nói:
- Công chúa đừng nhìn ta, ta người này không thích tranh luận. Hồng Thiên Đồng đã nói ta cuồng, ta thật đúng là muốn cuồng một lần, người không điên cuồng uổng thiếu niên. Công chúa điện hạ không ngại nhìn náo nhiệt chứ.
- Tốt, lời nói thống khoái, ta thích!
Long Ngâm Dã thấy Giang Trần mạnh miệng, liền vui mừng quá đỗi. Hắn rất lo lắng Giang Trần sẽ mượn bậc thang lui xuống, như vậy không thể so rồi.
Thấy Giang Trần sĩ diện, Long Ngâm Dã lập tức trợ giúp:
- Công chúa điện hạ, bọn hắn ngươi tình ta nguyện, điện hạ sẽ không mất hứng như vậy chứ?
Câu Ngọc công chúa liếc nhìn Giang Trần, thấy Giang Trần thủy chung lười biếng mỉm cười, trong lòng cũng có chút tức giận, nghĩ thầm Bổn cung bỏ qua giá đỡ công chúa, đến giúp ngươi giải vây, ngươi ngược lại tốt, nhắm cái hố người khác đào mà nhảy, chẳng lẽ không biết đây là bẫy rập sao?
- So một hồi, so một hồi!
Hai bên những người xem náo nhiệt kia, đều lớn tiếng om sòm.
Từ xưa đến nay, xem náo nhiệt, đều không sợ chuyện lớn a. Bọn hắn mặc kệ song phương tỷ thí ai bị thương, đợi chút nữa khảo hạch có thể qua không được.
Những sự tình này, liên quan gì đến bọn hắn? Sự tình náo càng lớn, bọn hắn xem náo nhiệt mới càng có lực!
- Mấy người các ngươi, chuẩn bị xong chưa? Người ta xem thường thân vệ của tứ đại gia tộc chúng ta, các ngươi lên đi, cũng đừng ném đi thể diện của bản hầu!
Hồng Thiên Đồng phát biểu, cố ý rất lớn tiếng.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Có nghe hay không? Đây là tiết tấu muốn các ngươi chỉnh chết bọn chúng! Nên làm như thế nào, không cần ta nhiều lời a?
Theo Giang Trần lâu như vậy, những thân vệ này rất rõ ràng tính cách của Giang Trần. Dáng tươi cười của Giang Trần càng bình tĩnh, rất có thể ý nghĩa lửa giận của hắn càng vượng.
Huống chi, vừa rồi Hồng Thiên Đồng này nhục nhã Quách Tiến, chẳng khác gì là nhục nhã bọn hắn, nhục nhã chủ tử của bọn hắn.
Chủ nhục thần chết, bọn hắn rất rõ ràng, lần này xuất chiến, ý vị như thế nào!
- Lát nữa đi lên, đừng rối loạn trận tuyến. Quách Tiến, không quản bọn hắn nói cái gì, ngươi cũng phải vững vàng.
Tiết Đồng gần đây trầm mặc ít nói, vậy mà mở miệng.
- Tiết Đồng, ngươi tỉnh táo nhất, lần này xuất chiến, ngươi làm đội trưởng.
Kha Mục đề nghị.
- Ta đồng ý.
Thẩm Nhất Phàm mở miệng.
- Ta cũng đồng ý.
Ôn Tử Kỳ nhỏ nhẹ nói.
Huynh đệ Kiều thị đối với đội trưởng gì đó, căn bản không ngại, bọn hắn chỉ muốn đi lên đánh người, giải phiền muộn trong lòng mà thôi.
Trong mắt bọn hắn, những người trước mắt này đều là hỗn đản. Tiểu Hầu gia đối với bọn họ, có tái tạo chi ân, mà những người này, vậy mà giám khiêu khích Tiểu Hầu gia, đây không phải hỗn đản thì là cái gì?
- Các huynh đệ, lên, cạo chết bọn gia súc này!
Kiều Sơn gào thét một tiếng, búa lớn vung vẩy, sải bước đi đến vòng chiến.
Kiều Xuyên kéo lấy đồng côn, theo sát phía sau.
Đón lấy, Quách Tiến cùng Ôn Tử Kỳ.
Nhìn như lộn xộn xuất hiện, kỳ thật lại hàm ẩn trận pháp áo nghĩa của《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》. Chỉ là, ở trong mắt người không hiểu trận pháp, tám người này không có một chút ăn ý, không có một chút bộ dạng đoàn đội, nhìn về phía trên, quả thực là đám ô hợp.
Hồng Thiên Đồng nở nụ cười, đội ngũ như vậy, Giang Trần hắn còn dám kêu gào. Hôm nay mượn cơ hội này, hung hăng áp chế danh tiếng của Giang Trần thoáng một phát, kết quả hoàn mỹ nhất chính là đem mấy gia hỏa này đánh cho mình đầy thương tích, để cho bọn hắn không cách nào thông qua khảo hạch.
Nếu Giang Trần không thông qua được khảo hạch, đó chính là khiêu chiến Nhất phẩm chư hầu thất bại.
Cái này đối với Giang gia mà nói, là phương thức đả kích tốt nhất.
Phương thức đả kích như vậy, tất sẽ để cho Long Đằng Hầu phủ đối với Hồng Thiên Đồng hắn lau mắt mà nhìn!
Hồng Thiên Đồng càng nghĩ càng hưng phấn, hướng tám gã thân vệ ném đi ánh mắt, tám gã thân vệ này như lang như hổ bước vào vòng chiến, tản ra một vòng, bao vậy tám gã thân vệ của Giang Trần.
Lúc này, Long Cư Tuyết lại như có điều suy nghĩ, thu hồi ánh mắt kinh hồng thoáng nhìn từ trên người Giang Trần, đi đến bên người Hồng Thiên Đồng, thấp giọng nói:
- Đừng khinh địch, Giang Trần này quỷ kế đa đoan, không thể không đề phòng!
Hồng Thiên Đồng đạt được giai nhân dặn dò, trong lòng đại nhiệt, chỉ hận không thể thiêu đốt nhiệt huyết, vì Long Cư Tuyết chiến đấu đến cùng.
《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》, ở trong ngắn ngủn mười ngày thời gian, kỳ thật bọn hắn lĩnh ngộ đã được hai ba thành.
Bất quá, ở loại trường hợp này, hai ba thành trận pháp huyền ảo, đã đầy đủ rồi.
Dù sao, nắm giữ sáu bảy thành, đây chính là có thể trực tiếp đối kháng vài tên Chân khí đại sư.
Nắm giữ hai ba thành, tám vị nhất thể, đối phó một Chân khí đại sư, cũng có thể miễn cưỡng làm được. Mà nhóm thân vệ kia của Hồng Thiên Đồng, sức chiến đấu so sánh với một Chân khí đại sư, hiển nhiên còn xa xa không bằng.
Chân khí đại sư tu vi thấp nhất, cũng là mười mạch chân khí.
Mà bọn hắn cấp bậc cao nhất, cũng không quá đáng là tám mạch chân khí.
Đương nhiên, loại quần thể chiến đấu này, cũng không thể nói sơ lược, thắng bại còn cần xem phát huy.
Bên Giang Trần, có Tiết Đồng tỉnh táo chủ trì trận pháp, có Kiều thị huynh đệ hung mãnh xung phong, toàn bộ trận pháp dính liền, mặc dù có chút đông cứng, nhưng cuối cùng không có loạn.
Đối với lần thứ nhất thao tác trận pháp, không loạn, liền tính toán thành công rồi.
Nhất là dưới cục diện đại loạn chiến này, ngươi không loạn, lại có thể thành công đảo loạn tiết tấu của đối thủ, đó chính là thành công càng lớn rồi.
Quả thật, bên Hồng Thiên Đồng kia, một tám mạch Chân Khí cảnh cường giả, xác thực rất có ưu thế.
Thế nhưng mà, trừ lần đó ra, đội ngũ của Hồng Thiên Đồng, căn bản không có bất kỳ ưu thế nào đáng nói.
Ba bảy mạch Chân Khí cảnh?
Không đáng tiền!
Đội ngũ thân vệ của Giang Trần, thuần một sắc là bảy mạch Chân Khí cảnh.
Bởi như vậy, đám thân vệ bên Hồng Thiên Đồng kia, càng đánh càng chột dạ. Tên tám mạch chân khí cường giả kia, ngay từ đầu còn uy phong lẫm lẫm, lực công kích mười phần, bốn phía trêu chọc.
Chương 129 Cạo chết bọn hắn! 2
Thế nhưng mà không lâu lắm, hắn liền bi ai phát hiện, bất luận hai người nào của đối phương câu thông, tạo thành một tiểu đoàn đội, liền có thể hóa giải thế công của hắn.
Hơn nữa, đội ngũ đối phương thoạt nhìn lộn xộn, nhưng bất luận hai người nào, bất luận ba người gì, tùy thời lại có thể tạo thành một tiểu đoàn đội, tiến có thể công, lui có thể thủ!
Bát Hoang Nhiếp Linh Trận, dùng phương vị bát hoang, tụ tập lực lượng tám vị nhất thể, có thể hủy có thể hợp, thay đổi thất thường.
Vốn cho là cục diện đoàn đội của Hồng Thiên Đồng nghiền áp đối thủ, kết quả không ra mấy hiệp, cục diện lại hoàn toàn điên đảo.
Nhất là tên tám mạch chân khí cường giả kia, giờ phút này thật sự là không ngừng kêu khổ.
Kiều thị huynh đệ, tăng thêm Quách Tiến, ba người lực công kích mười phần, tạo thành một đoàn đội công kích, điên cuồng hướng một mình hắn lao đến.
Mà ba bảy mạch cường giả khác, thì bị Ôn Tử Kỳ, Kha Mục cùng với Tất Vân dùng kiếm cuốn lấy.
Thẩm Nhất Phàm cầm một thanh trường thương, đại khai đại hợp, cùng Tiết Đồng phối hợp, đối phó bốn gã sáu mạch chân khí cường giả khác, lại cực kỳ dễ dàng.
Hơn nữa, chỗ ảo diệu nhất của trận pháp này, là tiểu đoàn đội tầm đó, cũng không phải lẫn nhau phân liệt, bọn hắn mỗi một bước, mỗi một chiêu, đều có thể lẫn nhau hô ứng, giúp nhau gấp rút tiếp viện.
Ngay từ đầu, huyền ảo của trận pháp này ngoại nhân còn xem không rõ, chỉ cảm thấy tám người này phối hợp không tệ, theo chiến cuộc xâm nhập, người kiến thức cao minh, ẩn ẩn đã nhìn ra chút gì đó.
Chỉ là trận pháp huyền ảo, cực kỳ phiền phức, há là xem vài lần có thể tìm hiểu?
Đột nhiên, tám mạch cường giả kia kêu thảm một tiếng, bị Kiều Xuyên hung hăng nện một côn ở trên lưng, miệng phun máu tươi, cột sống bị oanh đoạn, như diều đứt dây bay ra ngoài.
Tám mạch chân khí cường giả vừa ngã, ý chí chiến đấu của những người khác lập tức không còn. Lửa giận trong lòng Quách Tiến hiển nhiên không có tiêu trừ, ánh đao bay múa, lại chém cánh tay của một gã Võ Giả bảy mạch xuống.
Kiều Sơn cũng không cam chịu rớt lại phía sau, đại búa huy động, chặn ngang chém ra. Một bảy mạch Võ Giả thân hình hơi mập, bộ pháp chậm nhất, bị đại búa chém thành hai đoạn, huyết nhục bay tứ tung.
Trong điện quang hỏa thạch, đoàn đội của Hồng Thiên Đồng sụp đổ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
- Ngừng, nhận thua, ta nhận thua!
Chờ Hồng Thiên Đồng kịp phản ứng, tiếng kêu thảm đã vang lên bốn năm lần.
Lại nhìn trong chiến cuộc, tại chỗ chết hai người, trọng thương hai người, còn có một gãy tay. Còn lại ba người, mỗi cái đều bị thương, mặt không chút máu.
Nếu như Hồng Thiên Đồng hô chậm một chút nữa, trận chiến này, kết cục nhất định là toàn quân bị diệt!
Kiều Sơn nhếch miệng cười to, đại búa khiêng trên vai:
- Thống khoái, thống khoái! Còn có cái nào không phục, lên cùng nhau chơi đùa thoáng một phát.
Quách Tiến nắm trường đao, chỉ hướng Hồng Thiên Đồng:
- Họ Hồng, ngươi nhục nhã cha ta, cho dù ngươi là Tứ đại chư hầu, khoản nợ này, ta sớm muộn gì cũng hướng ngươi tính toán rõ ràng.
- Ngươi... Giang Trần, tỷ thí luận bàn, vậy mà thuộc hạ của ngươi ra tay hung ác!
Hồng Thiên Đồng chân tay luống cuống, loại tràng diện này, là hắn tuyệt đối không ngờ tới.
Giang Trần ngữ khí nhàn nhạt:
- Nhớ không lầm mà nói, vừa rồi có người nói, nếu tỷ thí có không hay xảy ra, tự gánh lấy hậu quả a?
Hồng Thiên Đồng mặt không còn chút máu, nội tâm của hắn nhỏ máu, đang khóc a. Vừa nghĩ tới thân vệ đoàn bị diệt hơn phân nửa, tương đương nói cho hắn Nhất phẩm nhiệm vụ này không cách nào thông qua rồi.
Nghĩ vậy loại hậu quả đáng sợ kia, Hồng hai mắt Thiên Đồng đỏ bừng, giống như hổ điên:
- Giang Trần, ngươi làm hỏng đại sự của ta, ta liều mạng với ngươi!
Thân hình vừa muốn động, Long Ngâm Dã đã một cái tát phiến lên mặt hắn:
- Vô liêm sỉ thua không chịu nổi, cút sang một bên!
Ba!
Bàn tay phiến ở trên mặt Hồng Thiên Đồng, trực tiếp vung hắn ra hơn mười thước.
Giang Trần giống như cười mà không phải cười, hơi có chút nghiền ngẫm nhìn Long Ngâm Dã.
Hắn cũng không nhận ra một tát này của Long Ngâm Dã là vì Giang Trần hắn giải vây. Rất hiển nhiên, Long Ngâm Dã không hy vọng Hồng Thiên Đồng xông qua chịu chết.
Trên thực tế, nếu như Hồng Thiên Đồng vọt tới phạm vi ba thuớc gần Giang Trần, đám thân vệ kia của Giang Trần, tuyệt đối sẽ xé Hồng Thiên Đồng thành mảnh nhỏ.
Cho nên, Long Ngâm Dã nhìn như đánh Hồng Thiên Đồng một cái tát, trên thực tế là cứu Hồng Thiên Đồng một mạng.
Giang Trần mây trôi nước chảy, đối với Long Ngâm Dã sở tác sở vi, chỉ cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến. Mà tám gã thân vệ kia, thì thối lui đến sau lưng Giang Trần.
Một trận chiến này, mấy chư hầu truyền nhân còn lại vốn leo lên huynh muội Long Ngâm Dã kia, đều âm thầm kinh hãi, trong lòng suy nghĩ, Thần Tiên đánh nhau, bọn họ có tất yếu lẫn vào sao. Phải chăng có tiền vốn lẫn vào.
Những thứ khác không nói, Hồng Thiên Đồng này là giáo huấn máu chảy đầm đìa a.
Xa hơn hồi tưởng, Long Đằng Hầu nhiều lần nhằm vào Giang Hãn Hầu phủ, lại có lần nào chân chính chiếm cứ thượng phong?
Trên yến tiệc Long Đằng Hầu phủ, khắp nơi làm khó dễ Giang Trần, kết quả lại thành toàn Giang Trần bỗng nhiên nổi tiếng.
Bồi dưỡng Đan Vương Uyển muốn đảo loạn cục diện đan dược giới của vương đô, kết quả lại bị Dược Sư Điện đánh tan.
Phái người ám sát Giang Hãn Hầu Giang Phong, ngoại giới đều nói Giang Phong gặp nạn, kết quả Giang Phong bỗng nhiên hiện thân, ngược lại đột phá võ đạo gông cùm xiềng xích, tấn chức Chân khí đại sư!
Sau đó, phái cường giả chặn giết Giang Trần, Giang Trần không chút tổn hại, ngược lại là Long Đằng Hầu phủ Chân khí đại sư Long Tam, lại bị người làm tàn đưa về nhà, cũng không lâu lắm liền chết rồi.
Trước mắt, Hồng Thiên Đồng làm vũ khí cho Long Đằng Hầu phủ sử dụng, lại thành kết cục như vậy.
Tuy Long Tam chết, Dược Sư Điện đánh Đan Vương Uyển, không có chứng cứ rõ ràng cùng Giang Trần có quan hệ, nhưng tin đồn khắp nơi gộp cùng một chỗ, làm cho không người nào có thể bài trừ Giang Trần.
Nói cách khác, Long Đằng Hầu cùng Giang Hãn Hầu ngoài sáng trong tối đối kháng, được xưng Vương Quốc đệ nhất chư hầu Long Đằng Hầu phủ, vậy mà không chiếm được nửa điểm chỗ tốt. Ngược lại tổn binh hao tướng, ngay cả Chân khí đại sư Long Tam bài danh Top 5 của Long Đằng Hầu phủ, lại không minh bạch mất mạng.
Cẩn thận tưởng tượng, rất nhiều chư hầu truyền nhân trong lòng vốn muốn leo lên Long Đằng Hầu, đều âm thầm hạ quyết tâm, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, cả hai không đắc tội.
Dù sao, từ thế cục trước mắt đến xem, Long Đằng Hầu khí thế hung mãnh, cũng chưa chắc là ổn thắng.
Ít nhất, Giang Hãn Hầu phủ này, tuyệt đối không phải quả hồng mềm nói niết liền niết.
Bạch Chiến Vân, Bạch Hổ Hầu truyền nhân, khiêu khích Giang Trần, mấy lần huyên náo đầy bụi đất.
Yến Nhất Minh, Nhạn Môn Hầu truyền nhân, mấy lần khiêu khích Giang Trần, hiện tại nhìn thấy Giang Trần phải lánh đi.
Hồng Thiên Đồng, Chu Tước Hầu truyền nhân, kết cục hiện tại ai cũng thấy được.
Chương 130 Danh tiếng áp đảo Tứ đại chư hầu
Mọi người nhìn Hồng Thiên Đồng gào khóc, tinh thần sụp đổ, lại ẩn ẩn nhìn có chút hả hê. Hồng Thiên Đồng này khảo hạch thất bại, tương đương ở trong người chọn lựa cạnh tranh Nhất phẩm chư hầu, thiếu đi một đối thủ cường hoành!
Ngay lúc này, người phụ trách khảo hạch tuyên bố:
- Đã đến giờ khảo hạch, tất cả người khảo hạch, tiến vào sân thi đấu của mình!
- Vững vàng, hảo hảo phát huy, không cần có bất luận áp lực gì.
Giang Trần không có quá nhiều dặn dò, có Tiết Đồng làm đội trưởng chủ trì, có 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》 trợ giúp, trận khảo hạch thứ hai này, có lẽ vấn đề không lớn.
Nửa nén hương thời gian, đánh tan tám Mộc Ngẫu Nhân tương đương với sáu mạch chân khí.
Giang Trần tin tưởng, cái khảo hạch này, trừ khi tâm lý bọn hắn xảy ra vấn đề, nếu không độ khó chắc có lẽ không lớn. 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》 trải qua vừa rồi cùng đoàn đội của Hồng Thiên Đồng chiến một trận, đã nhận được cơ hội thực chiến, tự nhiên để cho bọn hắn phần thắng tăng nhiều.
Dù sao, một môn trận pháp, có kinh nghiệm thực chiến hay không, là phi thường trọng yếu.
Thời điểm cùng đoàn đội của Hồng Thiên Đồng chiến đấu, ngay từ đầu, trận pháp không lưu loát, đoàn đội của Giang Trần cũng không có nhanh chóng chiếm cứ thượng phong.
Chờ đoàn đội của Giang Trần thích ứng trận pháp, trình độ công thủ khủng bố liền biểu hiện ra, cơ hồ là nghiền áp đoàn đội của Hồng Thiên Đồng.
- Mọi người đoán thoáng một phát, là đoàn đội của Ngâm Dã Tiểu Hầu gia hoàn thành khảo hạch trước, hay là đoàn đội của Cư Tuyết tiểu thư hoàn thành khảo hạch trước?
Hiện trường, vẫn có người nhịn không được đứng ra vuốt mông ngựa.
- Ha ha, Long Hầu một đôi truyền nhân, đều là nhân trung long phượng, khó phân cao thấp. Vấn đề này, thật làm khó mọi người.
- Xem thời gian, đã qua một phần ba rồi.
- Ai, hi vọng thân vệ đoàn của ta, có thể thuận lợi thông qua.
- Đúng vậy a, vẫn là hâm mộ Tứ đại chư hầu. Tuy đoàn đội của Hồng Thiên Đồng suy sụp, thế nhưng mà Tứ đại chư hầu người ta có hai danh ngạch khiêu chiến. Đoàn đội của Hồng Thiên Đồng thất bại, chỉ cần một đoàn đội khác thành công, cũng có thể thông qua.
Tứ đại chư hầu, cái ưu thế này là cực lớn.
Thời gian, từng phút từng giây đi qua. Những thế lực khảo hạch tương đối yếu kia, trong nội tâm lại càng ngày càng khẩn trương.
Bọn hắn cũng biết, cửa khảo hạch này, độ khó phi thường cao. Trừ khi ở trong thân vệ đoàn có lực lượng tính áp đảo, nếu không muốn ở trong nửa nén hương thời gian, đánh tám Mộc Ngẫu Nhân sáu mạch chân khí, rất khó.
Ngoại trừ Tứ đại chư hầu truyền nhân, so sánh tương đối nhẹ nhõm ra, những chư hầu truyền nhân khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bận tâm.
Mà Giang Trần, tâm lại như mặt nước phẳng lặng.
Thời gian nửa nén hương, rất nhanh đã trôi qua một nửa. Rất nhiều chư hầu truyền nhân hô hấp, cũng bắt đầu dồn dập lên.《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》của Giang Trần thậm chí có thể nghe được bọn hắn thở hổn hển.
Ngay lúc này, đại môn của sân thi đấu mở ra…
Cái này ý nghĩa, có đoàn đội hoàn thành khảo hạch, muốn đi ra!
- Xem, đại môn mở ra, có đoàn đội muốn đi ra! Là đoàn đội của Ngâm Dã Tiểu Hầu gia, hay là Cư Tuyết tiểu thư? Lập tức muốn công bố đáp án rồi!
- Cái này có cái gì phải suy đoán, dù sao không phải Ngâm Dã Tiểu Hầu gia, thì là Cư Tuyết tiểu thư. Tại Đông Phương Vương Quốc, xuất sắc nhất là Long Đằng Hầu truyền nhân, không có lo lắng.
- Đúng, không quản đoàn đội của bọn hắn ai hoàn thành trước, đại biểu đều là Long gia.
Đại môn mở rộng, tiếng bước chân từ bên trong truyền ra.
Thân ảnh còn không có xuất hiện, chợt nghe đến một tiếng cười cởi mở:
- Ha ha, khảo hạch này, cũng không khó a! Không biết chúng ta xếp hạng thứ mấy?
- Vị thứ không sao, cái này cũng không quyết định bài danh.
- Hắc hắc, nói thì nói như thế, nhưng nếu có thể lực áp những điểu nhân kia, vẫn là rất thoải mái. Nhìn xem đám điểu nhân kia ở trước mặt Tiểu Hầu gia chúng ta giả vờ giả vịt, Kiều Sơn ta liền tức không chỗ phát tiết.
Theo tiếng nói truyền tới, một đám tám người đi ra.
Không phải đoàn đội của Long Ngâm Dã, cũng không phải đoàn đội của Long Cư Tuyết.
Lại càng không phải là đoàn đội của bất luận Tứ đại chư hầu gì.
Giang Trần, đoàn đội đến từ Giang Hãn Hầu phủ!
Tất cả mọi người choáng váng, ngay cả Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết cũng có chút khó tin, lẫn nhau trao đổi một ánh mắt cảnh giác.
Đột nhiên, bọn hắn phảng phất ý thức được, Giang Trần này, Giang Hãn Hầu phủ này, tuyệt đối không phải nhà giàu mới nổi, mà là uy hiếp chân chính!
- Giang Trần này, phải nhanh chóng loại bỏ!
Long Ngâm Dã trong nháy mắt này, động sát cơ.
Huynh muội tâm linh tương thông, giờ phút này trong mắt phượng của Long Cư Tuyết, cũng hiện lên một đạo sát cơ.
Long Đằng Hầu phủ từ nhỏ tiếp nhận giáo dục, là xưng bá, là diệt trừ hết thảy uy hiếp có khả năng hình thành, là lấy mạnh hiếp yếu.
Ngay cả Câu Ngọc công chúa, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. đoàn đội của Giang Trần, vậy mà là người thứ nhất hoàn thành khảo hạch!
Với tư cách người phụ trách đệ nhất Tiềm Long hội thử, nàng rất rõ ràng độ khó của cửa ải này. Đoàn đội của Giang Trần, ở thời điểm chiến thắng đoàn đội của Hồng Thiên Đồng, xác thực phô bày ra sức chiến đấu cường đại, thế nhưng mà trong bọn hắn, dù sao không có lực lượng tính áp đảo a.
Mà đoàn đội của Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết, bên trong đều có chín mạch chân khí cường giả tọa trấn.
Chín mạch chân khí cường giả, đối với sáu mạch chân khí, tuyệt đối là nghiền áp.
Ngoài ý muốn, chủ quan sao?
Giang Trần bỏ qua ánh mắt phức tạp khắp nơi, đi về phía Câu Ngọc công chúa:
- Công chúa điện hạ, trận khảo hạch thứ hai này đã thông qua, đây là phiếu điểm, mời nghiệm thu.
Câu Ngọc công chúa gật gật đầu:
- Giang Trần, ngươi rất không tồi. Bản điện không thể không thừa nhận, ngươi là Đại Hắc mã của Tiềm Long hội thử lần này.
Đại Hắc mã, tuyệt đối là Đại Hắc mã.
Phải biết rằng, mấy tháng trước, vương đô vẫn còn truyền lấy chuyện cười của Giang Trần. Giang Trần vẫn là trò cười của Tiềm Long hội thử, ngay cả trụ cột khảo hạch cũng qua không được!
Thế nhưng mà, thế sự vô thường!
Đều nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Nhưng Giang Trần này, quả thực là ba tháng Hà Đông, ba tháng Hà Tây a!
Theo đoàn đội của Giang Trần thông qua khảo hạch, đằng sau lục tục có đoàn đội hoàn thành khảo hạch, từ trong sân thi đấu đi ra.
Theo sát phía sau quả nhiên là đoàn đội của Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết, sau đó là đoàn đội của Tứ đại chư hầu khác.
Lúc này, nội tình cùng thực lực, quả nhiên vẫn có căn cứ.
Tứ đại chư hầu, so với Nhất phẩm chư hầu khác mà nói, ưu thế rất rõ ràng.
Mà Long Đằng Hầu ở trong Tứ đại chư hầu, ưu thế rất rõ ràng.
Đương nhiên, lúc này đối lập đã không có bất kỳ ý nghĩa, bởi vì, xuất hiện một Giang Trần, làm cho Tứ đại chư hầu, thậm chí Long Đằng Hầu truyền nhân cũng ảm đạm thất sắc.
Trước nay chưa có, danh tiếng của Long Đằng Hầu truyền nhân, bị người áp chế!
Phải biết rằng, Long Đằng Hầu ở trên vị trí đệ nhất chư hầu, đã ngồi quá lâu quá lâu. Mấy trăm năm qua, cơ hồ không có lực lượng gì có thể khiêu chiến sự hiện hữu của bọn hắn.
Giang Trần nhẹ thở dài:
- Số trời tạo hóa, một âm một dương, ai cũng không thể đo lường. Vương Quốc thế tục này, vô duyên vô cớ, như thế nào lại xuất hiện Linh Thổ? Như thế nào sẽ xuất hiện Linh Địa phì nhiêu như vậy? Tiểu Vũ, nếu như ta tính không sai, đây là triệu chứng xấu, đại hung hiện ra!
- Đại hung? Ca, Linh Thổ này, hẳn là có gì cổ quái?
Giang Trần lắc đầu:
- Việc này, lấy sức của ta và ngươi, là không giải được. Muốn nghiệm chứng phỏng đoán của ta, trừ khi tu vi của ta và ngươi đến Linh Đạo, nắm giữ thần thông độn địa, tiến vào sâu trong lòng đất điều tra một phen. Nếu không, bất luận suy đoán gì, đều chỉ là suy đoán.
Giang Trần không muốn giải thích thêm cái gì. Giải thích càng nhiều, sẽ càng để cho Giang Vũ bất an.
- Tiểu Vũ, khối Linh Dược viên kia, là cực kỳ khủng khiếp. Khá tốt, hôm nay tuy triệu chứng xấu ẩn ẩn xuất hiện, nhưng còn chưa tới kỳ phát tác. Thực hi vọng suy đoán của ta là sai. Nếu không, trường hạo kiếp này, tuyệt đối là một trường hạo kiếp mà Vương Quốc thế tục không cách nào ngăn cản.
Giang Trần nhẹ nhàng thở dài, hắn kiến thức rộng rãi, kỳ thật trong nội tâm đã kết luận mấy thứ gì đó, chỉ là, hắn cũng biết, việc này hắn không có cách nào truyền ra, truyền tới, không biết sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ ra sao.
Tuy kiếp trước hắn là Thiên Đế chi tử, thế nhưng mà hôm nay chuyển sinh xuất thế, lại không còn thân phận kiếp trước, ở trong thế tục pha trộn, hắn đã không có bất kỳ tiền vốn phóng túng.
Nhất cử nhất động, phải cân nhắc chu toàn, để tránh đem mình cuốn vào.
Căn cứ Giang Trần suy tính, việc lạ ở dược viên này, tuy biểu thị triệu chứng xấu, nhưng còn chưa tới thời điểm ứng nghiệm, việc cấp bách nhất, là Giang Trần phải chạy về vương đô phục mệnh.
- Tiểu Vũ, nhớ kỹ lời của ta, phong tỏa phiến Dược Viên kia, đừng cho bất luận kẻ nào ra vào.
Cái đại hung này xuất hiện, ở Giang Trần xem ra, nhanh thì hai ba năm, chậm thì bảy tám năm, còn có thời gian ứng đối.
Ra Tử Kinh bộ, Giang Trần trở về Ba Giang Thành một chuyến, hướng Giang Đồng cáo biệt. Mang theo một đám thủ hạ, bước lên hành trình phản hồi vương đô.
Trên đường đi, ban ngày Giang Trần chạy đi, ban đêm thì giám sát nhóm thân vệ tu luyện, chỉ điểm vũ kỹ, dạy bọn hắn trận pháp.
Vốn chỉ là hành trình ba bốn ngày, lại đi mười ngày mới tới vương đô.
Chỉ là, mười ngày hành trình này, bất kể là Giang Trần, hay là tám gã thân vệ, tu vi lại tinh tiến một tầng.
Trở lại vương đô, chu kỳ nhiệm vụ ước chừng chỉ tốn hai mươi sáu ngày.
- Giang Trần, Nhất phẩm nhiệm vụ thứ hai, chiêu mộ tám gã thân vệ. Phải dưới hai mươi tuổi, tu vi sáu mạch chân khí trở lên!
- Cái này là danh sách thân vệ của ta, bên trong có tư liệu, thân phận, lai lịch của bọn hắn.
Giang Trần đem tư liệu của tám gã thân vệ trình lên.
Tư liệu xét duyệt không sai, người xét duyệt kia lại nói:
- Nhiệm vụ này, còn cần mỗi một gã thân vệ phải thông qua khảo hạch vũ lực.
- Khảo hạch như thế nào?
- Có hai chương trình, đạo thứ nhất, là bọn họ từng cái đi tham gia khảo hạch sáu mạch chân khí. Đạo chương trình này tương đối đơn giản.
Người xét duyệt trả lời.
- Đạo chương trình thứ hai, thì cần bọn hắn đi sân thi đấu, đối kháng tám Mộc Ngẫu Nhân sáu mạch chân khí. Phải ở trong thời gian quy định, đánh bại tám Lục cấp Mộc Ngẫu Nhân! Thời gian rất ngắn, chỉ có nửa nén hương.
Chương trình thứ nhất, là sáo lộ chết, không có một điểm kỹ xảo đáng nói. Lúc trước Giang Trần tham gia trụ cột khảo hạch, đã từng khảo nghiệm qua.
Chương trình này, đơn giản, không cách nào làm bộ.
Đạo chương trình thứ hai, tương đối mà nói phức tạp hơn một chút. Dù sao, thời gian nửa nén hương, đánh tan tám Mộc Ngẫu Nhân tương đương với sáu mạch chân khí cường giả, vẫn còn có chút độ khó.
Nếu Giang Trần không chuẩn bị một tay, sau khi chiêu xong tám danh ngạch, liền vội vàng chạy về phục mệnh, rất có thể sẽ ở trong khảo hạch bị thua.
Hôm nay, Giang Trần chuẩn bị một tay, chẳng những đem tám gã thân vệ toàn bộ tăng lên tới bảy mạch chân khí, còn truyền cho bọn hắn trận pháp, chỉ điểm vũ kỹ.
Kể từ đó, chương trình khảo hạch thứ hai kia, liền có nắm chắc rất nhiều.
Chương trình thứ nhất, ở dưới Giang Trần dặn dò, tám người không hiện sơn lộ thủy, chỉ đưa vào sáu mạch chân khí liền dừng lại, cũng không có đem át chủ bài thoáng cái bạo lộ.
Thuận lợi vượt qua kiểm tra.
Toàn bộ quá trình, Câu Ngọc công chúa một mực chú ý, thấy Giang Trần chiêu mộ tám gã thân vệ, toàn bộ thông qua sáu mạch chân khí khảo hạch, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Nàng một mực lo lắng, lo lắng lực khống chế của Giang Trần không đủ, lực hiệu triệu không đủ, chiêu mộ không đủ danh ngạch. Hôm nay xem ra, mình vẫn là xem nhẹ hắn.
Về phần chương trình khảo hạch thứ hai, Câu Ngọc công chúa ngược lại không lo lắng thế nào. Giang Trần là dạng người gì? Ngay cả Chân khí đại sư như Câu Ngọc công chúa nàng, Giang Trần cũng có thể chỉ điểm. Dạy mấy tùy tùng sáu mạch chân khí, cái kia còn không đơn giản?
Đi vào sân thi đấu, Giang Trần phát hiện, nơi đây lại phi thường náo nhiệt.
Cũng đồng thời phát hiện, chấp hành nhiệm vụ chiêu mộ này, không chỉ có Giang Trần hắn.
Cơ hồ tất cả đệ tử chư hầu cạnh tranh Nhất phẩm, đều phải chấp hành một nhiệm vụ đồng dạng. Trong sân đấu, đều là gương mặt quen thuộc, nhìn thấy Giang Trần, đều giống như cười mà không phải cười.
Đến nơi này, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.
Hai huynh muội Long Ngâm Dã, Long Cư Tuyết, tự nhiên cũng có mặt.
Còn có Chu Tước Hầu truyền nhân Hồng Thiên Đồng, hắn là người ủng hộ trung thực của Long Cư Tuyết, thân là truyền nhân một trong Tứ đại chư hầu, giờ phút này tự nhiên cũng ở sân thi đấu.
Ngoài ra, Bạch Hổ Hầu truyền nhân Bạch Chiến Vân, Huyền Vũ Hầu truyền nhân Dịch Thái Sơ,… đều là chư hầu truyền nhân nổi tiếng Đông Phương Vương Quốc.
Những người này nhìn thấy Giang Trần, có chút tràn ngập địch ý, có chút thì mỉm cười xem như chào hỏi.
Trong đó Nhạn Môn Hầu truyền nhân Yến Nhất Minh, nhìn thấy Giang Trần, hôm nay đã không dám lại khiêu khích, mà là oán hận nghiêng đầu sang chỗ khác, đối với Giang Trần làm như không thấy.
- Nội tình, cái này là nội tình!
Thanh âm lỗi thời của Hồng Thiên Đồng ở bên cạnh Giang Trần vang lên.
- Chúng ta những Nhất phẩm chư hầu này, chiêu mộ tám thân vệ, đều đã sớm hoàn thành. Không giống có chút nhà giàu mới nổi, không có nội tình gì, lại vọng tưởng một bước lên trời, cho đến hôm nay, mới miễn cưỡng hoàn thành. Có thể thông qua khảo hạch thứ hai hay không, còn là chuyện không biết....
Hôm nay những người như Bạch Chiến Vân cùng Dịch Thái Sơ, đã xem thấu Long Cư Tuyết, biết rõ lúc trước theo đuổi Long Cư Tuyết là ngu xuẩn đến cỡ nào.
Thế nhưng mà, bọn hắn không theo đuổi Long Cư Tuyết nữa, Hồng Thiên Đồng lại rất cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.
Dù lấy không đến tâm hồn thiếu nữ của Long Cư Tuyết, nhưng có thể cùng Long Đằng Hầu phủ làm tốt quan hệ, Hồng Thiên Đồng cũng phi thường cam tâm tình nguyện. Hắn làm như vậy, chẳng những là vì nịnh nọt Long Cư Tuyết, cũng là biểu hiện cho Long Ngâm Dã xem.
Chương 127 Ngươi chọn lựa hấn ta? 2
Dù sao, Long Ngâm Dã là con trai trưởng của Long Đằng Hầu, tương lai nhất định là kế thừa hầu vị.
Hồng Thiên Đồng âm dương quái khí, chỉ dâu mắng hòe, hiển nhiên là nhằm vào Giang Trần.
Chỉ là, Giang Trần giờ phút này, lại không có hứng thú cùng loại người nhàm chán này đấu võ mồm.
Mà là đưa lệnh bài khảo hạch cho giám khảo, giám khảo kia nhìn thoáng qua, nói:
- Sân thi đấu số 7, sau nửa canh giờ, khảo hạch đồng thời bắt đầu.
- Giang Trần, Hồng Thiên Đồng nói không sai. Có một số việc, vẫn là phải chú ý nội tình. Ngươi nhìn ngươi tìm những thân vệ này, đều là từ nông thôn tìm đến sao? Thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Loại vũ phu ở nông thôn này, có thể đảm đương trách nhiệm sao?
Long Ngâm Dã cùng Hồng Thiên Đồng bất đồng, hắn muốn gây hấn ai, muốn chèn ép ai, tuyệt đối sẽ không quanh co lòng vòng, mà là nói thẳng.
- Ha ha, nếu như nói bọn họ là dạng không đứng đắn, tựa hồ tàn nhẫn một chút. Thế nhưng mà Giang Trần huynh, ngươi tìm những người này, cũng quá Thổ khí a? Đúng rồi, người này thoạt nhìn có chút quen mắt? A? Là cháu trai của Quách thái phó? Nhớ không lầm mà nói, phụ thân của hắn, là đào binh nổi danh vương đô a?
Hồng Thiên Đồng nhìn thấy Long Ngâm Dã xuất mã, thì càng thêm dũng cảm, cũng đi theo tới.
- Hồng Thiên Đồng? Ngươi đây là khiêu khích ta, ta không có lý giải sai a?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Hồng Thiên Đồng đứng ở sau lưng Long Ngâm Dã, cảm thấy lực lượng mười phần, ưỡn ngực một cái nói:
- Nếu như ngươi nghĩ như vậy, vậy thì như thế a! Hồng mỗ ta, là không quen nhìn loại nhà giàu mới nổi như ngươi. Địa vị gì, làm chuyện gì. Giang gia ngươi hà đức hà năng, lại dám đến cạnh tranh vị trí Nhất phẩm chư hầu?
Bày tư cách, luận địa vị, đây là sáo lộ mà những cái gọi là quý tộc kia quen dùng.
Bất quá, Giang Trần từ trước đến nay không phải loại người theo sáo lộ an bài.
Ánh mắt nhẹ nhàng thoải mái liếc nhìn Hồng Thiên Đồng:
- Nói nhảm nhiều như vậy có làm được cái gì? Ngươi xem thường những thân vệ này của ta? Rất đơn giản, kêu tám thân vệ của ngươi đi ra. Hiện tại tỷ thí thoáng một phát. Dù sao cách khảo hạch còn có nửa canh giờ, mọi người ở chỗ này nhàm chán, không bằng cho mọi người chút việc vui, mọi người nói có đúng hay không?
Giang Trần như thế nào nhìn không ra, trong mắt Quách Tiến, đã muốn phun ra lửa. Hồng Thiên Đồng này đánh giá "đào binh", đã động đến điểm mấu chốt của Quách Tiến.
Giang Trần với tư cách thủ trưởng, đối với tôn nghiêm của thuộc hạ, tự nhiên là phải giữ gìn.
- Tỷ thí?
Con mắt của Long Ngâm Dã có chút sáng ngời, nhìn về phía Hồng Thiên Đồng nói.
- Thiên Đồng, Chu Tước Hầu phủ ngươi, dầu gì cũng là Tứ đại chư hầu. Chẳng lẽ lại bị một hạ đẳng chư hầu hù ngã?
Hồng Thiên Đồng tâm cơ rất nặng, ngẫm nghĩ thoáng một phát, tám gã thân vệ của mình, có một cái là tám mạch chân khí, ba cái bảy mạch chân khí, còn có bốn cái, đều là sáu mạch chân khí đỉnh phong.
Như vậy phối trí, cùng thân vệ của Long Ngâm Dã so sánh, nhất định là cách xa. Thế nhưng mà so với đệ tử Tứ đại chư hầu khác, tuyệt đối sẽ không thua kém.
Giang Trần, chỉ là một Nhị phẩm chư hầu, lại ở địa phương vắng vẻ như Giang Hãn Lĩnh, có thể chiêu mộ đến bao nhiêu thiếu niên thiên tài?
Thân vệ tỷ thí, Giang Trần lại không thể ra tay, hắn có gì phải sợ?
Hồng Thiên Đồng tính đi tính lại, đều cảm thấy tỷ thí này rất tốt, bên hắn là ổn thắng. Dù sao, những thủ hạ này của Giang Trần, liếc nhìn lại, cũng không có một cái nào xuất chúng.
Mà bên hắn, chỉ cần một tám mạch chân khí, đã đầy đủ nghiền áp ba bốn sáu mạch chân khí rồi. Còn có ba bảy mạch chân khí, cũng không phải ăn chay.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hồng Thiên Đồng khẽ động, lộ ra một dáng tươi cười âm hiểm:
- Tỷ thí, không phải là không thể được! Bất quá khảo hạch sắp tới, nếu có gì không hay xảy ra, thì tính toán thế nào?
Long Ngâm Dã không nhịn được nói:
- Quyền cước không có mắt, nếu có cái gì không hay xảy ra, vậy thì tự nhận không may. Giang Trần, ngươi nói đúng không?
Đừng thấy Long Ngâm Dã này nhìn như thô bạo, kỳ thật dụng tâm hiểm ác, đây là sử dụng phép khích tướng đối với Giang Trần.
Giang Trần âm thầm buồn cười, nhưng lại cố ý cả giận nói:
- Tự nhận không may? Các ngươi còn không phải muốn Giang Hãn Hầu phủ ta mất mặt, muốn ta khảo hạch thất bại?
Long Ngâm Dã cười ha ha:
- Giang Trần, nếu như ngươi sợ ảnh hưởng khảo hạch, nhận thua cũng không có gì. Dù sao tỷ thí này, đều là tự nguyện, không có người có thể bức bách.
- Lâm trận lùi bước, đây chính là hành vi của người nhu nhược.
Yến Nhất Minh ở một bên, thình lình đến một câu như vậy.
Giang Trần cười ha ha:
- Hồng Thiên Đồng, bọn hắn đây là đem ta và ngươi đưa lên kệ nướng, ngươi nói như thế nào?
Hồng Thiên Đồng thấy Giang Trần như thế, cho là lòng hắn e sợ rồi, càng đắc ý cười nói:
- Chu Tước Hầu phủ ta, sao là thế hệ phá hư phong cảnh? Mọi người đã có hào hứng như vậy, vậy thì so một hồi a!
- So một hồi?
Giang Trần theo khẩu khí của Hồng Thiên Đồng hỏi.
- So!
Hồng Thiên Đồng hào khí vượt mây, hướng Long Cư Tuyết liếc qua. Phảng phất chứng kiến Long Cư Tuyết nhìn tới, tựa hồ đối với cử động lần này của hắn có chút khen ngợi.
Kể từ đó, ý chí chiến đấu của Hồng Thiên Đồng càng thêm sục sôi.
- Còn có nửa canh giờ, mọi người nhượng một khối đất trống đi. Chu Tước Hầu cùng Giang Hãn Hầu truyền nhân, sẽ phái thân vệ của mình tiến lên luận võ trợ hứng.
Long Ngâm Dã nói một câu, liền làm ra hiệu quả dọn bãi. Đội ngũ khắp nơi nhao nhao lui ra, nhường ra một chỗ khoáng đạt.
- Các ngươi làm cái gì vậy? Tiềm Long thi hội há là trò đùa?
Không biết lúc nào, Câu Ngọc công chúa lại uy phong lẫm lẫm xuất hiện.
Câu Ngọc công chúa có được mười một mạch chân khí, hôm nay không hề nghi ngờ là đỉnh cấp cường giả của Vương Quốc, nàng vừa xuất hiện, lập tức để cho không khí hiện trường phức tạp.
Hồng Thiên Đồng vốn là hùng hổ, ý chí chiến đấu sục sôi, giờ phút này cũng vô ý thức đứng phía sau Long Ngâm Dã, hi vọng mượn nhờ khí tràng của Long Ngâm Dã, ngăn cản lửa giận của Câu Ngọc công chúa thoáng một phát.
- Ha ha, công chúa điện hạ, chư hầu truyền nhân tầm đó, lẫn nhau luận bàn thoáng một phát, không ảnh hưởng toàn cục. Công chúa quyền cao chức trọng, bao nhiêu đại sự chờ điện hạ đi quan tâm, làm gì để ý những chuyện nhỏ nhặt này?
Long Ngâm Dã cười nhạt một tiếng, ở dưới khí thế của Câu Ngọc công chúa, vậy mà có thể chậm rãi nói chuyện.
- Hừ, ngươi cho rằng bản điện không có tai mắt, không biết ở đây xảy ra chuyện gì? Sau khi Giang Trần xuất hiện, nguyên một đám các ngươi, trái một câu ép buộc, phải một câu trào phúng, đơn giản là muốn cho Giang Trần xấu mặt. Cái gọi là Nhất phẩm chư hầu của Vương Quốc, chính là khí độ như vậy sao? Sợ kẻ đến sau cạnh tranh? Nhất định phải dùng loại thủ đoạn này, chèn ép người cạnh tranh?
Câu Ngọc công chúa bắt được cơ hội, lại đúng lý không buông tha người.
Chương 128 Cạo chết bọn hắn! 1
Buổi nói chuyện này, nói đến Hồng Thiên Đồng cười khổ không thôi.
- Công chúa đã sớm biết, vậy có lẽ ngươi nghe rất rõ ràng, phát ra khiêu chiến trước, là Giang Trần, không phải người khác a.
Long Ngâm Dã nhún nhún vai.
- Đúng, ta cũng nhớ rõ, là Giang Trần đưa ra tỷ thí trước, nói là gom góp việc vui cho mọi người.
Hồng Thiên Đồng có người hát đệm, lực lượng cũng đủ một tí:
- Công chúa điện hạ, không phải Hồng Thiên Đồng ta thêu dệt chuyện, mà Giang Trần này, thật sự có chút cuồng ngạo. Chúng ta chẳng qua là cùng hắn nói vài câu vui đùa, hắn mới mở miệng là tỷ thí, giống như Giang gia hắn giỏi đến cỡ nào.
Những cái gọi là quý tộc này, một cái so một cái không biết xấu hổ. Rõ ràng là bọn hắn khiêu khích trước, nhưng lời nói đến trong miệng bọn hắn, bọn hắn khiêu khích lại thành nói giỡn, Giang Trần phản kích, lại thành thêu dệt chuyện!
Câu Ngọc công chúa cũng im lặng, ánh mắt nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần sờ lên mũi, cười nói:
- Công chúa đừng nhìn ta, ta người này không thích tranh luận. Hồng Thiên Đồng đã nói ta cuồng, ta thật đúng là muốn cuồng một lần, người không điên cuồng uổng thiếu niên. Công chúa điện hạ không ngại nhìn náo nhiệt chứ.
- Tốt, lời nói thống khoái, ta thích!
Long Ngâm Dã thấy Giang Trần mạnh miệng, liền vui mừng quá đỗi. Hắn rất lo lắng Giang Trần sẽ mượn bậc thang lui xuống, như vậy không thể so rồi.
Thấy Giang Trần sĩ diện, Long Ngâm Dã lập tức trợ giúp:
- Công chúa điện hạ, bọn hắn ngươi tình ta nguyện, điện hạ sẽ không mất hứng như vậy chứ?
Câu Ngọc công chúa liếc nhìn Giang Trần, thấy Giang Trần thủy chung lười biếng mỉm cười, trong lòng cũng có chút tức giận, nghĩ thầm Bổn cung bỏ qua giá đỡ công chúa, đến giúp ngươi giải vây, ngươi ngược lại tốt, nhắm cái hố người khác đào mà nhảy, chẳng lẽ không biết đây là bẫy rập sao?
- So một hồi, so một hồi!
Hai bên những người xem náo nhiệt kia, đều lớn tiếng om sòm.
Từ xưa đến nay, xem náo nhiệt, đều không sợ chuyện lớn a. Bọn hắn mặc kệ song phương tỷ thí ai bị thương, đợi chút nữa khảo hạch có thể qua không được.
Những sự tình này, liên quan gì đến bọn hắn? Sự tình náo càng lớn, bọn hắn xem náo nhiệt mới càng có lực!
- Mấy người các ngươi, chuẩn bị xong chưa? Người ta xem thường thân vệ của tứ đại gia tộc chúng ta, các ngươi lên đi, cũng đừng ném đi thể diện của bản hầu!
Hồng Thiên Đồng phát biểu, cố ý rất lớn tiếng.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Có nghe hay không? Đây là tiết tấu muốn các ngươi chỉnh chết bọn chúng! Nên làm như thế nào, không cần ta nhiều lời a?
Theo Giang Trần lâu như vậy, những thân vệ này rất rõ ràng tính cách của Giang Trần. Dáng tươi cười của Giang Trần càng bình tĩnh, rất có thể ý nghĩa lửa giận của hắn càng vượng.
Huống chi, vừa rồi Hồng Thiên Đồng này nhục nhã Quách Tiến, chẳng khác gì là nhục nhã bọn hắn, nhục nhã chủ tử của bọn hắn.
Chủ nhục thần chết, bọn hắn rất rõ ràng, lần này xuất chiến, ý vị như thế nào!
- Lát nữa đi lên, đừng rối loạn trận tuyến. Quách Tiến, không quản bọn hắn nói cái gì, ngươi cũng phải vững vàng.
Tiết Đồng gần đây trầm mặc ít nói, vậy mà mở miệng.
- Tiết Đồng, ngươi tỉnh táo nhất, lần này xuất chiến, ngươi làm đội trưởng.
Kha Mục đề nghị.
- Ta đồng ý.
Thẩm Nhất Phàm mở miệng.
- Ta cũng đồng ý.
Ôn Tử Kỳ nhỏ nhẹ nói.
Huynh đệ Kiều thị đối với đội trưởng gì đó, căn bản không ngại, bọn hắn chỉ muốn đi lên đánh người, giải phiền muộn trong lòng mà thôi.
Trong mắt bọn hắn, những người trước mắt này đều là hỗn đản. Tiểu Hầu gia đối với bọn họ, có tái tạo chi ân, mà những người này, vậy mà giám khiêu khích Tiểu Hầu gia, đây không phải hỗn đản thì là cái gì?
- Các huynh đệ, lên, cạo chết bọn gia súc này!
Kiều Sơn gào thét một tiếng, búa lớn vung vẩy, sải bước đi đến vòng chiến.
Kiều Xuyên kéo lấy đồng côn, theo sát phía sau.
Đón lấy, Quách Tiến cùng Ôn Tử Kỳ.
Nhìn như lộn xộn xuất hiện, kỳ thật lại hàm ẩn trận pháp áo nghĩa của《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》. Chỉ là, ở trong mắt người không hiểu trận pháp, tám người này không có một chút ăn ý, không có một chút bộ dạng đoàn đội, nhìn về phía trên, quả thực là đám ô hợp.
Hồng Thiên Đồng nở nụ cười, đội ngũ như vậy, Giang Trần hắn còn dám kêu gào. Hôm nay mượn cơ hội này, hung hăng áp chế danh tiếng của Giang Trần thoáng một phát, kết quả hoàn mỹ nhất chính là đem mấy gia hỏa này đánh cho mình đầy thương tích, để cho bọn hắn không cách nào thông qua khảo hạch.
Nếu Giang Trần không thông qua được khảo hạch, đó chính là khiêu chiến Nhất phẩm chư hầu thất bại.
Cái này đối với Giang gia mà nói, là phương thức đả kích tốt nhất.
Phương thức đả kích như vậy, tất sẽ để cho Long Đằng Hầu phủ đối với Hồng Thiên Đồng hắn lau mắt mà nhìn!
Hồng Thiên Đồng càng nghĩ càng hưng phấn, hướng tám gã thân vệ ném đi ánh mắt, tám gã thân vệ này như lang như hổ bước vào vòng chiến, tản ra một vòng, bao vậy tám gã thân vệ của Giang Trần.
Lúc này, Long Cư Tuyết lại như có điều suy nghĩ, thu hồi ánh mắt kinh hồng thoáng nhìn từ trên người Giang Trần, đi đến bên người Hồng Thiên Đồng, thấp giọng nói:
- Đừng khinh địch, Giang Trần này quỷ kế đa đoan, không thể không đề phòng!
Hồng Thiên Đồng đạt được giai nhân dặn dò, trong lòng đại nhiệt, chỉ hận không thể thiêu đốt nhiệt huyết, vì Long Cư Tuyết chiến đấu đến cùng.
《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》, ở trong ngắn ngủn mười ngày thời gian, kỳ thật bọn hắn lĩnh ngộ đã được hai ba thành.
Bất quá, ở loại trường hợp này, hai ba thành trận pháp huyền ảo, đã đầy đủ rồi.
Dù sao, nắm giữ sáu bảy thành, đây chính là có thể trực tiếp đối kháng vài tên Chân khí đại sư.
Nắm giữ hai ba thành, tám vị nhất thể, đối phó một Chân khí đại sư, cũng có thể miễn cưỡng làm được. Mà nhóm thân vệ kia của Hồng Thiên Đồng, sức chiến đấu so sánh với một Chân khí đại sư, hiển nhiên còn xa xa không bằng.
Chân khí đại sư tu vi thấp nhất, cũng là mười mạch chân khí.
Mà bọn hắn cấp bậc cao nhất, cũng không quá đáng là tám mạch chân khí.
Đương nhiên, loại quần thể chiến đấu này, cũng không thể nói sơ lược, thắng bại còn cần xem phát huy.
Bên Giang Trần, có Tiết Đồng tỉnh táo chủ trì trận pháp, có Kiều thị huynh đệ hung mãnh xung phong, toàn bộ trận pháp dính liền, mặc dù có chút đông cứng, nhưng cuối cùng không có loạn.
Đối với lần thứ nhất thao tác trận pháp, không loạn, liền tính toán thành công rồi.
Nhất là dưới cục diện đại loạn chiến này, ngươi không loạn, lại có thể thành công đảo loạn tiết tấu của đối thủ, đó chính là thành công càng lớn rồi.
Quả thật, bên Hồng Thiên Đồng kia, một tám mạch Chân Khí cảnh cường giả, xác thực rất có ưu thế.
Thế nhưng mà, trừ lần đó ra, đội ngũ của Hồng Thiên Đồng, căn bản không có bất kỳ ưu thế nào đáng nói.
Ba bảy mạch Chân Khí cảnh?
Không đáng tiền!
Đội ngũ thân vệ của Giang Trần, thuần một sắc là bảy mạch Chân Khí cảnh.
Bởi như vậy, đám thân vệ bên Hồng Thiên Đồng kia, càng đánh càng chột dạ. Tên tám mạch chân khí cường giả kia, ngay từ đầu còn uy phong lẫm lẫm, lực công kích mười phần, bốn phía trêu chọc.
Chương 129 Cạo chết bọn hắn! 2
Thế nhưng mà không lâu lắm, hắn liền bi ai phát hiện, bất luận hai người nào của đối phương câu thông, tạo thành một tiểu đoàn đội, liền có thể hóa giải thế công của hắn.
Hơn nữa, đội ngũ đối phương thoạt nhìn lộn xộn, nhưng bất luận hai người nào, bất luận ba người gì, tùy thời lại có thể tạo thành một tiểu đoàn đội, tiến có thể công, lui có thể thủ!
Bát Hoang Nhiếp Linh Trận, dùng phương vị bát hoang, tụ tập lực lượng tám vị nhất thể, có thể hủy có thể hợp, thay đổi thất thường.
Vốn cho là cục diện đoàn đội của Hồng Thiên Đồng nghiền áp đối thủ, kết quả không ra mấy hiệp, cục diện lại hoàn toàn điên đảo.
Nhất là tên tám mạch chân khí cường giả kia, giờ phút này thật sự là không ngừng kêu khổ.
Kiều thị huynh đệ, tăng thêm Quách Tiến, ba người lực công kích mười phần, tạo thành một đoàn đội công kích, điên cuồng hướng một mình hắn lao đến.
Mà ba bảy mạch cường giả khác, thì bị Ôn Tử Kỳ, Kha Mục cùng với Tất Vân dùng kiếm cuốn lấy.
Thẩm Nhất Phàm cầm một thanh trường thương, đại khai đại hợp, cùng Tiết Đồng phối hợp, đối phó bốn gã sáu mạch chân khí cường giả khác, lại cực kỳ dễ dàng.
Hơn nữa, chỗ ảo diệu nhất của trận pháp này, là tiểu đoàn đội tầm đó, cũng không phải lẫn nhau phân liệt, bọn hắn mỗi một bước, mỗi một chiêu, đều có thể lẫn nhau hô ứng, giúp nhau gấp rút tiếp viện.
Ngay từ đầu, huyền ảo của trận pháp này ngoại nhân còn xem không rõ, chỉ cảm thấy tám người này phối hợp không tệ, theo chiến cuộc xâm nhập, người kiến thức cao minh, ẩn ẩn đã nhìn ra chút gì đó.
Chỉ là trận pháp huyền ảo, cực kỳ phiền phức, há là xem vài lần có thể tìm hiểu?
Đột nhiên, tám mạch cường giả kia kêu thảm một tiếng, bị Kiều Xuyên hung hăng nện một côn ở trên lưng, miệng phun máu tươi, cột sống bị oanh đoạn, như diều đứt dây bay ra ngoài.
Tám mạch chân khí cường giả vừa ngã, ý chí chiến đấu của những người khác lập tức không còn. Lửa giận trong lòng Quách Tiến hiển nhiên không có tiêu trừ, ánh đao bay múa, lại chém cánh tay của một gã Võ Giả bảy mạch xuống.
Kiều Sơn cũng không cam chịu rớt lại phía sau, đại búa huy động, chặn ngang chém ra. Một bảy mạch Võ Giả thân hình hơi mập, bộ pháp chậm nhất, bị đại búa chém thành hai đoạn, huyết nhục bay tứ tung.
Trong điện quang hỏa thạch, đoàn đội của Hồng Thiên Đồng sụp đổ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
- Ngừng, nhận thua, ta nhận thua!
Chờ Hồng Thiên Đồng kịp phản ứng, tiếng kêu thảm đã vang lên bốn năm lần.
Lại nhìn trong chiến cuộc, tại chỗ chết hai người, trọng thương hai người, còn có một gãy tay. Còn lại ba người, mỗi cái đều bị thương, mặt không chút máu.
Nếu như Hồng Thiên Đồng hô chậm một chút nữa, trận chiến này, kết cục nhất định là toàn quân bị diệt!
Kiều Sơn nhếch miệng cười to, đại búa khiêng trên vai:
- Thống khoái, thống khoái! Còn có cái nào không phục, lên cùng nhau chơi đùa thoáng một phát.
Quách Tiến nắm trường đao, chỉ hướng Hồng Thiên Đồng:
- Họ Hồng, ngươi nhục nhã cha ta, cho dù ngươi là Tứ đại chư hầu, khoản nợ này, ta sớm muộn gì cũng hướng ngươi tính toán rõ ràng.
- Ngươi... Giang Trần, tỷ thí luận bàn, vậy mà thuộc hạ của ngươi ra tay hung ác!
Hồng Thiên Đồng chân tay luống cuống, loại tràng diện này, là hắn tuyệt đối không ngờ tới.
Giang Trần ngữ khí nhàn nhạt:
- Nhớ không lầm mà nói, vừa rồi có người nói, nếu tỷ thí có không hay xảy ra, tự gánh lấy hậu quả a?
Hồng Thiên Đồng mặt không còn chút máu, nội tâm của hắn nhỏ máu, đang khóc a. Vừa nghĩ tới thân vệ đoàn bị diệt hơn phân nửa, tương đương nói cho hắn Nhất phẩm nhiệm vụ này không cách nào thông qua rồi.
Nghĩ vậy loại hậu quả đáng sợ kia, Hồng hai mắt Thiên Đồng đỏ bừng, giống như hổ điên:
- Giang Trần, ngươi làm hỏng đại sự của ta, ta liều mạng với ngươi!
Thân hình vừa muốn động, Long Ngâm Dã đã một cái tát phiến lên mặt hắn:
- Vô liêm sỉ thua không chịu nổi, cút sang một bên!
Ba!
Bàn tay phiến ở trên mặt Hồng Thiên Đồng, trực tiếp vung hắn ra hơn mười thước.
Giang Trần giống như cười mà không phải cười, hơi có chút nghiền ngẫm nhìn Long Ngâm Dã.
Hắn cũng không nhận ra một tát này của Long Ngâm Dã là vì Giang Trần hắn giải vây. Rất hiển nhiên, Long Ngâm Dã không hy vọng Hồng Thiên Đồng xông qua chịu chết.
Trên thực tế, nếu như Hồng Thiên Đồng vọt tới phạm vi ba thuớc gần Giang Trần, đám thân vệ kia của Giang Trần, tuyệt đối sẽ xé Hồng Thiên Đồng thành mảnh nhỏ.
Cho nên, Long Ngâm Dã nhìn như đánh Hồng Thiên Đồng một cái tát, trên thực tế là cứu Hồng Thiên Đồng một mạng.
Giang Trần mây trôi nước chảy, đối với Long Ngâm Dã sở tác sở vi, chỉ cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến. Mà tám gã thân vệ kia, thì thối lui đến sau lưng Giang Trần.
Một trận chiến này, mấy chư hầu truyền nhân còn lại vốn leo lên huynh muội Long Ngâm Dã kia, đều âm thầm kinh hãi, trong lòng suy nghĩ, Thần Tiên đánh nhau, bọn họ có tất yếu lẫn vào sao. Phải chăng có tiền vốn lẫn vào.
Những thứ khác không nói, Hồng Thiên Đồng này là giáo huấn máu chảy đầm đìa a.
Xa hơn hồi tưởng, Long Đằng Hầu nhiều lần nhằm vào Giang Hãn Hầu phủ, lại có lần nào chân chính chiếm cứ thượng phong?
Trên yến tiệc Long Đằng Hầu phủ, khắp nơi làm khó dễ Giang Trần, kết quả lại thành toàn Giang Trần bỗng nhiên nổi tiếng.
Bồi dưỡng Đan Vương Uyển muốn đảo loạn cục diện đan dược giới của vương đô, kết quả lại bị Dược Sư Điện đánh tan.
Phái người ám sát Giang Hãn Hầu Giang Phong, ngoại giới đều nói Giang Phong gặp nạn, kết quả Giang Phong bỗng nhiên hiện thân, ngược lại đột phá võ đạo gông cùm xiềng xích, tấn chức Chân khí đại sư!
Sau đó, phái cường giả chặn giết Giang Trần, Giang Trần không chút tổn hại, ngược lại là Long Đằng Hầu phủ Chân khí đại sư Long Tam, lại bị người làm tàn đưa về nhà, cũng không lâu lắm liền chết rồi.
Trước mắt, Hồng Thiên Đồng làm vũ khí cho Long Đằng Hầu phủ sử dụng, lại thành kết cục như vậy.
Tuy Long Tam chết, Dược Sư Điện đánh Đan Vương Uyển, không có chứng cứ rõ ràng cùng Giang Trần có quan hệ, nhưng tin đồn khắp nơi gộp cùng một chỗ, làm cho không người nào có thể bài trừ Giang Trần.
Nói cách khác, Long Đằng Hầu cùng Giang Hãn Hầu ngoài sáng trong tối đối kháng, được xưng Vương Quốc đệ nhất chư hầu Long Đằng Hầu phủ, vậy mà không chiếm được nửa điểm chỗ tốt. Ngược lại tổn binh hao tướng, ngay cả Chân khí đại sư Long Tam bài danh Top 5 của Long Đằng Hầu phủ, lại không minh bạch mất mạng.
Cẩn thận tưởng tượng, rất nhiều chư hầu truyền nhân trong lòng vốn muốn leo lên Long Đằng Hầu, đều âm thầm hạ quyết tâm, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, cả hai không đắc tội.
Dù sao, từ thế cục trước mắt đến xem, Long Đằng Hầu khí thế hung mãnh, cũng chưa chắc là ổn thắng.
Ít nhất, Giang Hãn Hầu phủ này, tuyệt đối không phải quả hồng mềm nói niết liền niết.
Bạch Chiến Vân, Bạch Hổ Hầu truyền nhân, khiêu khích Giang Trần, mấy lần huyên náo đầy bụi đất.
Yến Nhất Minh, Nhạn Môn Hầu truyền nhân, mấy lần khiêu khích Giang Trần, hiện tại nhìn thấy Giang Trần phải lánh đi.
Hồng Thiên Đồng, Chu Tước Hầu truyền nhân, kết cục hiện tại ai cũng thấy được.
Chương 130 Danh tiếng áp đảo Tứ đại chư hầu
Mọi người nhìn Hồng Thiên Đồng gào khóc, tinh thần sụp đổ, lại ẩn ẩn nhìn có chút hả hê. Hồng Thiên Đồng này khảo hạch thất bại, tương đương ở trong người chọn lựa cạnh tranh Nhất phẩm chư hầu, thiếu đi một đối thủ cường hoành!
Ngay lúc này, người phụ trách khảo hạch tuyên bố:
- Đã đến giờ khảo hạch, tất cả người khảo hạch, tiến vào sân thi đấu của mình!
- Vững vàng, hảo hảo phát huy, không cần có bất luận áp lực gì.
Giang Trần không có quá nhiều dặn dò, có Tiết Đồng làm đội trưởng chủ trì, có 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》 trợ giúp, trận khảo hạch thứ hai này, có lẽ vấn đề không lớn.
Nửa nén hương thời gian, đánh tan tám Mộc Ngẫu Nhân tương đương với sáu mạch chân khí.
Giang Trần tin tưởng, cái khảo hạch này, trừ khi tâm lý bọn hắn xảy ra vấn đề, nếu không độ khó chắc có lẽ không lớn. 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》 trải qua vừa rồi cùng đoàn đội của Hồng Thiên Đồng chiến một trận, đã nhận được cơ hội thực chiến, tự nhiên để cho bọn hắn phần thắng tăng nhiều.
Dù sao, một môn trận pháp, có kinh nghiệm thực chiến hay không, là phi thường trọng yếu.
Thời điểm cùng đoàn đội của Hồng Thiên Đồng chiến đấu, ngay từ đầu, trận pháp không lưu loát, đoàn đội của Giang Trần cũng không có nhanh chóng chiếm cứ thượng phong.
Chờ đoàn đội của Giang Trần thích ứng trận pháp, trình độ công thủ khủng bố liền biểu hiện ra, cơ hồ là nghiền áp đoàn đội của Hồng Thiên Đồng.
- Mọi người đoán thoáng một phát, là đoàn đội của Ngâm Dã Tiểu Hầu gia hoàn thành khảo hạch trước, hay là đoàn đội của Cư Tuyết tiểu thư hoàn thành khảo hạch trước?
Hiện trường, vẫn có người nhịn không được đứng ra vuốt mông ngựa.
- Ha ha, Long Hầu một đôi truyền nhân, đều là nhân trung long phượng, khó phân cao thấp. Vấn đề này, thật làm khó mọi người.
- Xem thời gian, đã qua một phần ba rồi.
- Ai, hi vọng thân vệ đoàn của ta, có thể thuận lợi thông qua.
- Đúng vậy a, vẫn là hâm mộ Tứ đại chư hầu. Tuy đoàn đội của Hồng Thiên Đồng suy sụp, thế nhưng mà Tứ đại chư hầu người ta có hai danh ngạch khiêu chiến. Đoàn đội của Hồng Thiên Đồng thất bại, chỉ cần một đoàn đội khác thành công, cũng có thể thông qua.
Tứ đại chư hầu, cái ưu thế này là cực lớn.
Thời gian, từng phút từng giây đi qua. Những thế lực khảo hạch tương đối yếu kia, trong nội tâm lại càng ngày càng khẩn trương.
Bọn hắn cũng biết, cửa khảo hạch này, độ khó phi thường cao. Trừ khi ở trong thân vệ đoàn có lực lượng tính áp đảo, nếu không muốn ở trong nửa nén hương thời gian, đánh tám Mộc Ngẫu Nhân sáu mạch chân khí, rất khó.
Ngoại trừ Tứ đại chư hầu truyền nhân, so sánh tương đối nhẹ nhõm ra, những chư hầu truyền nhân khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bận tâm.
Mà Giang Trần, tâm lại như mặt nước phẳng lặng.
Thời gian nửa nén hương, rất nhanh đã trôi qua một nửa. Rất nhiều chư hầu truyền nhân hô hấp, cũng bắt đầu dồn dập lên.《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》của Giang Trần thậm chí có thể nghe được bọn hắn thở hổn hển.
Ngay lúc này, đại môn của sân thi đấu mở ra…
Cái này ý nghĩa, có đoàn đội hoàn thành khảo hạch, muốn đi ra!
- Xem, đại môn mở ra, có đoàn đội muốn đi ra! Là đoàn đội của Ngâm Dã Tiểu Hầu gia, hay là Cư Tuyết tiểu thư? Lập tức muốn công bố đáp án rồi!
- Cái này có cái gì phải suy đoán, dù sao không phải Ngâm Dã Tiểu Hầu gia, thì là Cư Tuyết tiểu thư. Tại Đông Phương Vương Quốc, xuất sắc nhất là Long Đằng Hầu truyền nhân, không có lo lắng.
- Đúng, không quản đoàn đội của bọn hắn ai hoàn thành trước, đại biểu đều là Long gia.
Đại môn mở rộng, tiếng bước chân từ bên trong truyền ra.
Thân ảnh còn không có xuất hiện, chợt nghe đến một tiếng cười cởi mở:
- Ha ha, khảo hạch này, cũng không khó a! Không biết chúng ta xếp hạng thứ mấy?
- Vị thứ không sao, cái này cũng không quyết định bài danh.
- Hắc hắc, nói thì nói như thế, nhưng nếu có thể lực áp những điểu nhân kia, vẫn là rất thoải mái. Nhìn xem đám điểu nhân kia ở trước mặt Tiểu Hầu gia chúng ta giả vờ giả vịt, Kiều Sơn ta liền tức không chỗ phát tiết.
Theo tiếng nói truyền tới, một đám tám người đi ra.
Không phải đoàn đội của Long Ngâm Dã, cũng không phải đoàn đội của Long Cư Tuyết.
Lại càng không phải là đoàn đội của bất luận Tứ đại chư hầu gì.
Giang Trần, đoàn đội đến từ Giang Hãn Hầu phủ!
Tất cả mọi người choáng váng, ngay cả Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết cũng có chút khó tin, lẫn nhau trao đổi một ánh mắt cảnh giác.
Đột nhiên, bọn hắn phảng phất ý thức được, Giang Trần này, Giang Hãn Hầu phủ này, tuyệt đối không phải nhà giàu mới nổi, mà là uy hiếp chân chính!
- Giang Trần này, phải nhanh chóng loại bỏ!
Long Ngâm Dã trong nháy mắt này, động sát cơ.
Huynh muội tâm linh tương thông, giờ phút này trong mắt phượng của Long Cư Tuyết, cũng hiện lên một đạo sát cơ.
Long Đằng Hầu phủ từ nhỏ tiếp nhận giáo dục, là xưng bá, là diệt trừ hết thảy uy hiếp có khả năng hình thành, là lấy mạnh hiếp yếu.
Ngay cả Câu Ngọc công chúa, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. đoàn đội của Giang Trần, vậy mà là người thứ nhất hoàn thành khảo hạch!
Với tư cách người phụ trách đệ nhất Tiềm Long hội thử, nàng rất rõ ràng độ khó của cửa ải này. Đoàn đội của Giang Trần, ở thời điểm chiến thắng đoàn đội của Hồng Thiên Đồng, xác thực phô bày ra sức chiến đấu cường đại, thế nhưng mà trong bọn hắn, dù sao không có lực lượng tính áp đảo a.
Mà đoàn đội của Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết, bên trong đều có chín mạch chân khí cường giả tọa trấn.
Chín mạch chân khí cường giả, đối với sáu mạch chân khí, tuyệt đối là nghiền áp.
Ngoài ý muốn, chủ quan sao?
Giang Trần bỏ qua ánh mắt phức tạp khắp nơi, đi về phía Câu Ngọc công chúa:
- Công chúa điện hạ, trận khảo hạch thứ hai này đã thông qua, đây là phiếu điểm, mời nghiệm thu.
Câu Ngọc công chúa gật gật đầu:
- Giang Trần, ngươi rất không tồi. Bản điện không thể không thừa nhận, ngươi là Đại Hắc mã của Tiềm Long hội thử lần này.
Đại Hắc mã, tuyệt đối là Đại Hắc mã.
Phải biết rằng, mấy tháng trước, vương đô vẫn còn truyền lấy chuyện cười của Giang Trần. Giang Trần vẫn là trò cười của Tiềm Long hội thử, ngay cả trụ cột khảo hạch cũng qua không được!
Thế nhưng mà, thế sự vô thường!
Đều nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Nhưng Giang Trần này, quả thực là ba tháng Hà Đông, ba tháng Hà Tây a!
Theo đoàn đội của Giang Trần thông qua khảo hạch, đằng sau lục tục có đoàn đội hoàn thành khảo hạch, từ trong sân thi đấu đi ra.
Theo sát phía sau quả nhiên là đoàn đội của Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết, sau đó là đoàn đội của Tứ đại chư hầu khác.
Lúc này, nội tình cùng thực lực, quả nhiên vẫn có căn cứ.
Tứ đại chư hầu, so với Nhất phẩm chư hầu khác mà nói, ưu thế rất rõ ràng.
Mà Long Đằng Hầu ở trong Tứ đại chư hầu, ưu thế rất rõ ràng.
Đương nhiên, lúc này đối lập đã không có bất kỳ ý nghĩa, bởi vì, xuất hiện một Giang Trần, làm cho Tứ đại chư hầu, thậm chí Long Đằng Hầu truyền nhân cũng ảm đạm thất sắc.
Trước nay chưa có, danh tiếng của Long Đằng Hầu truyền nhân, bị người áp chế!
Phải biết rằng, Long Đằng Hầu ở trên vị trí đệ nhất chư hầu, đã ngồi quá lâu quá lâu. Mấy trăm năm qua, cơ hồ không có lực lượng gì có thể khiêu chiến sự hiện hữu của bọn hắn.
Bình luận facebook