-
Chương 121-125
Chương 121 Cho thân vệ đại lễ 1
- Hắc hắc, các ngươi có khả năng còn không biết a? Dược Sư Điện ở nhiều vấn đề, còn rất nể trọng Tiểu Hầu gia a! Còn có một việc, sợ rằng các ngươi cũng không biết. Bệnh của Vương thất công chúa Đông Phương Chỉ Nhược, xem hết danh y không thể trị liệu, vẫn là Tiểu Hầu gia của chúng ta ra tay, thuốc đến bệnh trừ!
Không thể không nói, Giang Chính là một Quản gia dùng rất tốt. Ở thời điểm chủ nhân cần, hắn tổng có thể đem lời mà chủ nhân bất tiện nói, dùng một loại phương thức vừa đúng nói ra.
Lời này cho thấy cái gì? Cho thấy chỗ dựa của Tiểu Hầu gia, là vương thất, là Dược Sư Điện!
Ở đây tất cả đại tù trưởng, nghe nói chuyện đó, đều là hai mặt nhìn nhau, khiếp sợ không hiểu.
Nhưng Giang Trần lại cười nói:
- Đến, uống rượu! Một chút việc nhỏ, Giang Chính chỉ nói quá mà thôi. Sự tình công chúa vương thất, chư vị nghe vào tai, nát trong lòng, không thể truyền ra bên ngoài.
- Dạ dạ. Vương thất bí văn, ai dám loạn truyền?
Nguyên một đám khúm núm, nâng chén uống rượu, nhưng lại ăn không biết ngon, ở đâu còn phẩm được ra hương vị rượu ngon món ngon? Trong đầu đều là biến hóa không thể tưởng tượng nổi của Giang Trần Tiểu Hầu gia. Các loại tin tức trùng kích điểm mấu chốt của bọn hắn không ngừng truyền tới, bọn hắn đã không biết nên dùng cái gì đi đánh giá Tiểu Hầu gia này rồi.
Nhưng có một điểm là khẳng định, Giang Trần Tiểu Hầu gia này so với Giang Phong, tuyệt đối là chỉ có hơn chứ không kém!
Sau đó, hành động vây quét dư đảng Tử Kinh bộ dị thường thuận lợi. Không có Kinh Man thủ lĩnh, tuy dư đảng của Tử Kinh bộ kêu gào hung hãn, nhưng quay mắt về phía đại quân tiếp cận, bên trong rất nhiều thế lực vốn là bị Kinh gia chèn ép liền nhao nhao đào ngũ, cùng đại quân nội ứng ngoại hợp, cơ hồ là một bên chém giết, liền đem Tử Kinh bộ chiếm lĩnh.
Kinh gia dư đảng, từng cái bị lùng bắt, đánh vào lao ngục.
Cùng lúc đó, thế lực Giang thị nhất tộc đã sớm tổ kiến tốt, vào ở Tử Kinh bộ.
Giang Trần cùng tất cả tộc lão ước pháp tam chương, đem nhi tử của Tam thúc Giang Đồng là Giang Vũ nhét vào Tử Kinh bộ, dặn dò các tộc lão phải dùng Giang Vũ làm hạch tâm, bồi dưỡng Giang Vũ.
Tuy ghen ghét, nhưng những người này cũng biết, trong Giang gia, Giang Vũ là tồn tại cùng Giang Trần thân nhất.
Giang Phong dưới gối chỉ có Giang Trần, tương đương với Giang Trần Tiểu Hầu gia này không có thân huynh đệ tỷ muội. Bởi như vậy, Giang Vũ từ nhỏ quan hệ rất tốt, không thể nghi ngờ chẳng khác nào là thân đệ của Giang Trần, tựu như Giang Đồng cùng Giang Hãn Hầu Giang Phong vậy.
Chứng kiến Giang Trần dùng thủ đoạn lôi đình, khuất phục tất cả đại tù trưởng, bình định Tử Kinh bộ phản loạn.
Những tùy tùng tuổi trẻ đi theo Giang Trần kia, nguyên một đám cũng âm thầm mừng rỡ. Trẻ tuổi như vậy, liền có thủ đoạn, đảm đương như thế, bọn hắn cảm thấy, Tiểu Hầu gia này, bọn hắn chọn đúng rồi!
Giang Hãn Hầu phủ Diễn Võ Trường, Giang Trần mới chiêu mộ tám gã thân vệ, nhao nhao tiến lên biểu thị võ học. Hôm nay với tư cách đồng liêu, bọn hắn ai cũng không cam lòng yếu thế, thậm chí muốn ở trước mặt đồng liêu, phơi bày một ít thực lực của mình, để tránh bị người xem thường.
Giang Trần chỉ nhìn, lại không làm bất luận đánh giá gì.
Sau khi biểu thị một trận, trong nội tâm Giang Trần đã có một ít cách nghĩ.
- Từ hôm nay trở đi, tám người các ngươi, coi như là chung một nồi rồi. Ta sẽ không đối với các ngươi có quá nhiều yêu cầu, chỉ nhắc nhở các ngươi một điểm. Các ngươi có thể giữ lại tính cách riêng phần mình, có thể giữ lại ý tưởng của các ngươi, nhưng mà, từ nay về sau, các ngươi lên cùng một chiếc thuyền, nhất định phải đồng tâm hiệp lực. Trên chiến trường, các ngươi là chiến hữu, là đồng bọn có thể đem lưng giao cho đối phương. Nếu như ai làm không được, bây giờ nói ra, còn kịp rời khỏi!
Giang Trần ngữ khí nghiêm túc.
Thân vệ là cái gì? Nói trắng ra, là tử sĩ. Vì chủ tử, có thể tùy thời chịu chết.
Mà thân vệ, thường thường cũng là tồn tại chủ tử tín nhiệm nhất, có thể phó thác nhất.
Thân vệ tầm đó, là chiến hữu thân mật nhất, vì một mục tiêu, có thể lẫn nhau ỷ lại, chung gửi hồn người sống chết!
Không có người rời khỏi, trên mặt của mỗi người, đều tràn ngập kiên quyết.
- Rất tốt, đây cũng là nguyên nhân ta chọn các ngươi, ta chỉ hy vọng, trong các ngươi, không có người để cho ta thất vọng.
- Mà Giang Trần ta, cũng tuyệt đối sẽ không cho các ngươi thất vọng!
Giang Trần tự tin thong dong, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tám người:
- Vì chứng minh lựa chọn của các ngươi là chính xác, giờ khắc này, ta quyết định đưa một phần lễ gặp mặt cho các ngươi.
Lễ gặp mặt?
Kiều Sơn vò đầu bứt tai, cười ngây ngô nói:
- Thúc thúc ta nói Tiểu Hầu gia thâm bất khả trắc, xem ra, hắn không có lừa gạt bọn ta a!
Quách Tiến đối với lễ gặp mặt gì đó, lại không sao cả. Hắn từ lúc thấy Giang Trần dâng hương bái tế linh vị tổ tiên, nội tâm đã rơi xuống tử chí, thề chết theo chủ tử này.
Những người khác, Ôn Tử Kỳ thì tính cách hiền hoà, cũng không ham lễ vật gì.
Mấy cái khác, tuy trong mắt chảy lấy tí ti chờ mong, nhưng cũng không có thất thố.
Giang Trần gật gật đầu:
- Các ngươi phải nhớ kỹ, sau khi các ngươi nhận lấy phần lễ vật này của ta, trên người các ngươi, liền tương đương để xuống lạc ấn của ta. Mà phần lễ vật này, dù là chí thân nhất của các ngươi, nếu chưa được ta cho phép, tuyệt đối không thể tiết lộ đối với bất kỳ người nào. Nếu không, ta tất tự tay tru sát.
Thấy Giang Trần ngữ khí tăng thêm, những người này đều hơi có chút buồn bực. Chỉ là một phần lễ gặp mặt, có nghiêm trọng như vậy sao? Bất quá chứng kiến Tiểu Hầu gia trịnh trọng như thế, tâm những người này đều xiết chặt, mơ hồ đoán được phần lễ gặp mặt này chỉ sợ không tầm thường!
- Các ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung, phần lễ gặp mặt này to lớn, là các ngươi hoàn toàn không đoán được. Thậm chí tại Đông Phương Vương Quốc, cũng không có người thứ hai cấp nổi phần lễ vật này.
Cái gì?
Tất cả mọi người động dung rồi, toàn bộ Đông Phương Vương Quốc, cũng không có người cấp nổi? Cái này... Chẳng lẽ vương thất cũng cấp không nổi?
Rốt cuộc là cái gì?
Kiều Sơn thân có hầu tính, gấp khó dằn nổi, con mắt bất động nhìn chằm chằm vào Giang Trần, tràn đầy nóng bỏng.
- Các ngươi hiện tại, tu vi mỗi người đều là sáu mạch chân khí. Mà ta, có thể cho các ngươi ở trong mười ngày, đột phá bảy mạch chân khí!
- Cái gì? Trong mười ngày, đột phá bảy mạch chân khí?
Kiều Sơn là cái thứ nhất kêu ra tiếng:
- Tiểu Hầu gia, ngài cũng không thể lừa gạt ta a, ta ở sáu mạch chân khí, đã dừng lại hơn nửa năm rồi.
Ôn Tử Kỳ tính cách ôn nhu nhã nhặn, nhưng đôi mắt đẹp cũng bắn ra một chút thần thái khó có thể tin.
Ngược lại là Quách Tiến, bởi vì xuất thân vương đô, đoạn thời gian trước nghe nói rất nhiều về Giang Trần, ngược lại là có chút tin:
- Tiểu Hầu gia đã mở kim khẩu, sao có thể giả?
Chương 122 Cho thân vệ đại lễ 2
- Sáu mạch chân khí, các ngươi ở đây, mỗi người đạt tới sáu mạch chân khí, ngắn thì hai ba tháng, nhiều thì nửa năm thậm chí một năm. Vì cái gì không đột phá được, không vì cái gì khác, là vì cảm ngộ không đến chân khí yếu huyệt thứ bảy. Bởi vì, từ trung giai Chân Khí cảnh, đến cao giai Chân Khí cảnh, có một đạo khảm. Đạo khảm này, cần phải có thời gian đi lục lọi, đi cảm ngộ. Các ngươi dừng lại ở sáu mạch chân khí, phải chăng bởi vì cảm ngộ không đến chân khí yếu huyệt thứ bảy?
- Thật vậy a.
Kiều Sơn kêu la.
- Chân khí yếu huyệt thứ bảy, bồng bềnh thấm thoát, xác thực rất khó cảm ngộ.
Quách Tiến cũng gật đầu.
Ôn Tử Kỳ không nói chuyện, nhưng biểu lộ của nàng như có điều suy nghĩ, đã đầy đủ chứng minh điểm này.
Mấy người khác, cũng nhao nhao gật đầu.
- Ta có một bộ pháp môn, có thể dạy các ngươi định vị chân khí yếu huyệt, về sau các ngươi ở Chân Khí cảnh tu luyện, sẽ không vì cảm ngộ yếu huyệt mà phiền não. Có pháp môn này, có thể nhẹ nhõm định vị chân khí yếu huyệt, cho các ngươi ở trên con đường tu luyện, làm chơi ăn thật!"
Lời này vừa nói ra, tám gã thân vệ đều động dung.
Nhẹ nhõm định vị chân khí yếu huyệt!
Cái này... Cái này có thật không vậy?
Phải biết rằng, tu luyện ở Chân Khí cảnh, khó khăn nhất không phải đả thông chân khí kinh mạch, mà là định vị chân khí yếu huyệt. Định vị không đến chân khí yếu huyệt, chân khí kinh mạch không có đường di chuyển, thì đột phá như thế nào?
Võ đạo tu luyện, có thể nói phần lớn thời gian, đều là hao phí ở cảm ngộ chân khí yếu huyệt. Nếu như chương trình định vị chân khí yếu huyệt có thể bỏ qua, cái kia đâu chỉ là làm chơi ăn thật?
Đây quả thực là sự tình so với người khác giảm đi vài lần a!
Pháp môn《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》này, đối với toàn bộ Đông Phương Vương Quốc mà nói, không thể nghi ngờ là công pháp bí tịch có tính phá vỡ. Nhưng mà ở trong kho trí nhớ của Giang Trần, chỉ có thể coi là tồn tại thấp nhất.
Giang Trần thận trọng như vậy, không phải vì 《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》 giá trị cao bao nhiêu, mà là chuyện này một khi truyền đi, sẽ có bao nhiêu tai hoạ ngầm.
Trước kia, Giang Trần đem pháp môn《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》này, truyền cho phụ thân cùng hai bằng hữu.
Mà tám gã thân vệ này, là nhóm thứ ba có tư cách đạt được truyền thừa.
- Bộ pháp môn này, ta truyền cho các ngươi, nếu trong các ngươi có bất kỳ một người nào tự ý truyền thụ, tiết lộ ra ngoài, những người khác, có thể hợp nhau tấn công, mà Giang Trần ta, cũng sẽ không nương tay!
Giang Trần lần nữa cảnh cáo.
- Tiểu Hầu gia đối đãi chúng ta như thế, chúng ta không dám cô phụ?
Đại Hạ bộ Kha Mục đến từ Giang Hãn Lĩnh, là cái thứ nhất đứng ra tuyên thệ.
Đón lấy, những người khác từng cái tiến lên phát thệ.
- Các ngươi nghe cho kỹ, truyền thừa này, ta chỉ khẩu thuật, sẽ không cho các ngươi bất luận văn bản ghi lại gì. Có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, có thể nhớ kỹ bao nhiêu, liền xem tạo hóa của các ngươi. Ta chỉ nói ba lượt.
Chỉ nói ba lượt!
Tám gã thân vệ, nguyên một đám biểu lộ nghiêm túc lên. Ba lượt, lại cần trí nhớ, ngộ tính cường đại của bọn hắn đi tiếp thu.
Giang Trần bắt đầu giảng thuật ba lượt.
Lại để cho Giang Trần không nghĩ tới chính là, cái thứ nhất có chút hiểu được, tại chỗ khoanh chân ngồi xuống ngộ đạo, dĩ nhiên là Tiết Đồng, thiếu niên gầy gò không có tiếng tăm gì kia.
Sau đó Quách Tiến, Ôn Tử Kỳ cũng như có điều suy nghĩ, khoanh chân ngồi xuống.
Bọn người Kiều Sơn, Kiều Xuyên huynh đệ, Kha Mục, Thẩm Nhất Phàm, Tất Vân, cũng đi theo khoanh chân ngồi xuống, tại chỗ minh tưởng ngộ đạo, dùng pháp môn vừa học này, bắt đầu cảm ngộ thực huyệt thứ bảy.
Võ đạo tu luyện, thiên phú thật có phân chia cao thấp.
Tiết Đồng là cái thứ nhất lĩnh ngộ, cũng là người thứ nhất làm ra thành tích.
Sau nửa canh giờ, Tiết Đồng mở mắt, trong mắt bắn ra đủ loại sắc thái khó có thể tin, ánh mắt nhìn qua Giang Trần, lại sinh ra vô tận cảm kích cùng bội phục.
- Ta và Giang Trần biểu ca, từ nhỏ cùng xuất hiện không nhiều lắm. Không nghĩ tới, Giang Trần biểu ca thà rằng đắc tội cậu mợ, cũng không chọn Lam Nhất Chu, lại tuyển ta. Tiết Đồng ta có cái gì? Cha mẹ chết sớm, từ nhỏ bị Lam Nhất Chu khi dễ. Cùng Lam Nhất Chu so, ta không có cái gì cả. Biểu ca lại tuyển ta, tín nhiệm ta, ban thưởng ta Tạo Hóa lớn như vậy. Tiết Đồng ta cuộc đời này, nếu không đi theo biểu huynh làm một phen đại nghiệp, sẽ phụ lòng song thân chết đi a? Sao có thể trả biểu huynh hậu đãi ta như thế?
Đừng nhìn Tiết Đồng diện mạo lạnh lùng, nhưng thật ra là trong nóng ngoài lạnh. Người khác tích thủy chi ân, hắn đều ghi ở trong lòng, mà Giang Trần tuyển hắn, tạo hóa hắn, đây quả thực là tái tạo chi ân, Tiết Đồng làm sao có thể không hiểu cảm ơn?
Tu vi của Lam Nhất Chu không đủ? Không đạt được tiêu chuẩn? Những điều này đều là lý do biểu huynh qua loa mợ. Biểu huynh có pháp môn mạnh như vậy, còn buồn không có cách nào đem tu vi của Lam Nhất Chu tăng lên tới sáu mạch chân khí?
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ trong nội tâm biểu huynh, vị trí của Tiết Đồng hắn, viễn siêu Lam Nhất Chu!
Sĩ vì tri kỷ mà chết!
Tiết Đồng giờ phút này, đầy ngập nhiệt huyết sôi trào, đối với Giang Trần tràn ngập cảm kích, tràn ngập sùng bái.
Giang Trần liếc nhìn Tiết Đồng, biết rõ Tiết Đồng đã định vị đến chân khí yếu huyệt thứ bảy, chỉ chờ thời cơ chín muồi, liền có thể đột phá.
Lập tức mỉm cười, hướng Tiết Đồng nhẹ gật đầu, ý bảo hắn không cần nói, ảnh hưởng những người khác ngộ đạo.
Một ánh mắt, làm cho Tiết Đồng như tắm gió xuân, nội tâm kích động không thôi.
Chỉ một lúc sau, mấy người khác cũng trước sau thành công định vị đến thực huyệt thứ bảy.
- Thật tốt quá, quá thần kỳ rồi, ha ha, không nghĩ tới, thật sự có thể!
Kiều Sơn khua tay chân đạp, hưng phấn không thôi.
- Ha ha, ta rốt cục có cơ hội trùng kích bảy mạch chân khí!
Những người khác tuy không giống Kiều Sơn thất thố như vậy, nhưng nguyên một đám cũng vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần, lại trở nên bất đồng.
Nếu như nói lúc trước chỉ là thuộc hạ đối với Tiểu Hầu gia tôn trọng thuần phục, như vậy giờ phút này, tuyệt đối là như thần phật quỳ bái rồi.
Bọn hắn rõ ràng, pháp môn này ý vị như thế nào.
Pháp môn nghịch thiên như thế, đừng nói Giang Hãn Lĩnh, đừng nói Đông Phương Vương Quốc, thậm chí quanh thân 16 lãnh thổ quốc gia, cũng rất có thể là độc nhất vô nhị!
- Mười ngày, ta cho các ngươi mười ngày thời gian.
Giang Trần làm một cái thủ thế.
- Trong mười ngày, không quản các ngươi dùng biện pháp gì, phải đột phá đến bảy mạch Chân Khí cảnh cho ta.
Giang Trần hạ lệnh liều mạng, để cho tám gã thân vệ đều sinh ra cảm giác gấp gáp.
Từ khi rút ra nhiệm vụ thứ hai, cho tới bây giờ, cũng không quá đáng là qua năm sáu ngày thời gian. Thời gian đối với Giang Trần mà nói, coi như so sánh đầy đủ.
Sở dĩ định mười ngày kỳ hạn, cũng là trải qua hắn tính toán, cho ra một kỳ hạn hợp lý. Hơi có chút gấp gáp, rồi lại không đến mức quá chặt, dễ dàng kích phát tiềm lực của bọn hắn.
Chương 123 Truyền thừa trận pháp 1
Mười ngày này, Giang Trần ý định hảo hảo lợi dụng.
Thứ nhất, Giang Hãn Lĩnh địa xuất hiện biến cố như Tử Kinh bộ, cần phải có thời gian để tiêu hóa.
Thứ hai, Giang Trần cũng không muốn sống uổng mười ngày này, ý định ở Giang Hãn Lĩnh hảo hảo tu luyện một phen.
Một tấc thời gian một tấc vàng, đối với Giang Trần mà nói, sau khi chuyển sinh, mỗi một phút mỗi một giây đều vô cùng trân quý.
Ở trong mười ngày thời gian, mỗi ngày Giang Trần không ngừng kiên trì, rất có quy luật. Bất quá, mỗi một ngày, Giang Trần đều dùng một ít thời gian đi ra, xử lý sự tình lãnh địa, nghe một ít tình báo từ Tử Kinh bộ truyền lại.
Cái sọt này là hắn chọc, phải làm tốt sự tình giải quyết hậu quả. Nếu không ảnh hưởng đại cục, dao động căn cơ Giang gia thống trị, kia không phải Giang Trần muốn nhìn thấy.
Cũng may, Kinh gia xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, quả thật làm cho bọn hắn mất đi rất nhiều nhân tâm. Sau khi tiêu diệt Kinh gia, Giang Hãn Lĩnh khắp nơi phản ứng bình tĩnh, vậy mà không có xuất hiện bất kỳ bắn ngược.
- Tiểu Vũ, hi vọng ngươi có thể nhân cơ hội lần này, thành thục lên a.
Giang Trần ở sâu trong nội tâm mong mỏi, hắn so với ai khác đều tinh tường, nếu như tương lai Giang Hãn Lĩnh tiếp tục do Giang gia cầm giữ, như vậy Giang Vũ là người nối nghiệp Giang Hãn Hầu tương lai.
Giang Trần hắn chí hướng rộng lớn, là quả quyết không có khả năng vì một tấm Chư Hầu Lệnh, mà buông tha cho truy cầu võ đạo.
Mười ngày thời gian, bình tĩnh đi qua.
- Thời gian, quả nhiên là qua nhanh a. Mười ngày này, bình tĩnh mà nhanh chóng trôi qua. Mặc dù ta không có đột phá chín mạch chân khí, nhưng đã có đủ điều kiện trùng kích chín mạch chân khí rồi. Không biết, tám người bọn hắn thành quả như thế nào?
Tám người này, không có cô phụ Giang Trần kỳ vọng, thông qua mười ngày cố gắng, quả nhiên toàn bộ tấn chức.
Trong đó Tiết Đồng đột phá sớm nhất, ở ngày thứ tư liền đột phá.
Ôn Tử Kỳ cùng Quách Tiến, bỏ ra sáu ngày thời gian.
Kiều gia huynh đệ là ngày thứ bảy đột phá.
Ba người khác, phân biệt ở ngày thứ tám, ngày thứ chín nhao nhao đột phá!
- Rất tốt, các ngươi không để cho ta thất vọng.
Giang Trần gật gật đầu.
- Nhiệm vụ này của ta, chẳng những chiêu mộ tám thân vệ, còn phải thông qua một lần khảo nghiệm. Cái khảo nghiệm này, tất nhiên là phương diện võ đạo. Hôm nay mỗi người các ngươi đều là bảy mạch chân khí, theo lý thuyết ứng đối khảo nghiệm là không có vấn đề. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ta còn phải căn cứ đặc điểm của các ngươi, truyền thụ cho các ngươi một ít vũ kỹ, còn phải truyền thụ một bộ công thủ trận pháp. Để các ngươi thời điểm lâm địch, không đến mức từng người tự chiến, có thể phát huy ra sức chiến đấu quần thể kinh người.
Giang Trần trong khoảng thời gian này, ở chuyện an bài tám gã thân vệ như thế nào, là tốn không ít tâm tư.
Đương nhiên, giai đoạn này, Giang Trần sẽ không quá cấp tiến, truyền thụ bọn hắn công pháp nghịch thiên. Hắn chọn lựa công pháp, đều là căn cứ đặc điểm riêng phần mình, tuyển ra mấy bộ công pháp vũ kỹ ở Đông Phương Vương Quốc có thể tính toán đỉnh tiêm, nhưng sẽ không vượt ra ngoài phạm vi tiếp nhận của Đông Phương Vương Quốc.
Tuy là thân vệ, nhưng Giang Trần cũng không muốn nuông chiều cho hư. Thứ nhất, tu luyện võ đạo không thể một bước lên trời; thứ hai, không để cho bọn hắn Vũ Kỹ Công Pháp nghịch thiên, cũng là bảo hộ đối với bọn hắn.
Đương nhiên, ở phương diện lựa chọn chiến trận, Giang Trần lựa chọn rất kỹ.
Trận pháp tám vị nhất thể, Giang Trần lựa chọn một môn trận pháp tương đối cao thâm.
- Bộ 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》này, là chiến trận tám vị nhất thể, có thể công có thể thủ. Lúc đối địch, chiêu thức đa dạng, công thủ tầm đó, càng là biến hóa khó dò. Nếu các ngươi có thể lĩnh ngộ sáu bảy thành, dùng tu vi trước mắt của các ngươi, mặc dù là mấy Chân khí đại sư, cũng mơ tưởng phá trận. Đối thủ cùng cấp, dù hàng trăm, các ngươi cũng có thể thong dong ứng đối.
- Mấy Chân khí đại sư? Tám cái chống lại trăm cao thủ đồng cấp?
Kiều Sơn mắt to nhấp nháy, lại lần nữa chấn kinh rồi.
- Kiều Sơn, ngươi đừng cả kinh hoài như vậy. Tiểu Hầu gia dám nói như thế, khẳng định có lý do của hắn.
Thông qua chuyện định vị chân khí yếu huyệt này, tám gã thân vệ đã đầy đủ nhận thức đến Giang Trần cường đại thần bí.
- Hắc hắc, ta là bị dọa sợ a. Cùng mấy Chân khí đại sư đối kháng, nghe một chút cũng khiến người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào a.
- Cái này chỉ là dưới tình huống các ngươi lĩnh ngộ sáu bảy thành, nếu có thể lĩnh ngộ tám phần, chém giết Chân khí đại sư, cũng không phải không có khả năng; nếu có thể lĩnh ngộ chín thành, giết Chân khí đại sư, như giết cẩu.
Giang Trần nói như vậy, kỳ thật vẫn có chút bảo thủ.
- Cái kia... Cái kia nếu lĩnh ngộ mười thành thì sao?
Kiều Sơn ấp a ấp úng hỏi.
- Mười thành?
Giang Trần nở nụ cười.
- Nói như vậy, nếu tám người các ngươi có thể lĩnh ngộ mười thành, ở cảnh nội Đông Phương Vương Quốc, ngoại trừ Linh Đạo cường giả, các ngươi đã vô địch rồi. Nếu như ngày sau các ngươi có thể tiến vào cảnh giới Chân khí đại sư, coi như là cường giả mới vào Linh Đạo, sợ rằng cũng phải đối với các ngươi nhượng bộ lui binh!
- Linh Đạo cường giả, nhượng bộ lui binh?
Đầu lưỡi của Kiều Sơn sắp rớt ra rồi, trong mắt lóe ra thần thái bộc trực, hận không thể lập tức tu tập môn trận pháp kia, sau đó tìm Linh Đạo cường giả nghiệm chứng một phen!
- Kiều Sơn, ngươi lại thiếu kiên nhẫn rồi. Tiểu Hầu gia nói là, mỗi người chúng ta đều phải vào Chân khí đại sư, cũng lĩnh ngộ toàn bộ trận pháp này, mới có tư cách cùng Linh Đạo cường giả chiến một trận.
Quách Tiến kịp thời giội nước lã.
- Hắc hắc, Chân khí đại sư, chúng ta là khẳng định có thể vào! Nhưng mà Linh Đạo cường giả trong truyền thuyết, ta còn chưa thấy qua a. Thúc thúc ta địa vị cao như vậy, ở vương đô lăn lộn nhiều năm, giống như hắn cũng chưa từng thấy qua Linh Đạo cường giả a.
Cũng khó trách Kiều Sơn hưng phấn như vậy, Linh Đạo cường giả, đối với Vương Quốc thế tục mà nói, căn bản là đồng đẳng với Thần Thoại, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Toàn bộ Đông Phương Vương Quốc, mặc dù có tin đồn nói Đông Phương Vương Quốc có Linh Đạo cường giả, thế nhưng mà, Linh Đạo cường giả đến cùng là bộ dáng gì, lại không có mấy người được chứng kiến.
Cho nên, trong nội tâm tất cả võ đạo thiếu niên của Vương Quốc, Linh Đạo cường giả, cái kia đều là tồn tại trong truyền thuyết, như là đồ đằng.
Thử nghĩ thoáng một phát, có thể cùng Linh Đạo cường giả chiến một trận, cái kia là hấp dẫn bực nào? Vinh quang hạng gì? Cũng khó trách Kiều Sơn thất thố như thế rồi.
Linh Đạo cường giả, ở trong mắt Võ Giả thế tục, đây tuyệt đối là tồn tại cấp bậc Thần Thoại.
- Tu tập Trận pháp, không phải một sớm một chiều. Các ngươi việc cấp bách nhất là tu luyện chân khí, tu luyện vũ kỹ. Quách Tiến, chuyên chú Đao Đạo; Kiều gia huynh đệ, các ngươi một cái dùng búa, một cái dùng đồng côn, đều là binh khí nặng, đại khai đại hạp; Ôn Tử Kỳ, Kha Mục cùng Tất Vân, các ngươi dùng kiếm. Nhưng Kiếm Chi Nhất Đạo bác đại tinh thâm, các ngươi riêng phần mình đi, đều là đường đi bất đồng; Thẩm Nhất Phàm dùng thương, bá đạo trực tiếp, đi là con đường cương mãnh; Tiết Đồng, ngươi không giống bọn hắn, vũ kỹ còn không có định hình.
Chương 124 Truyền thừa trận pháp 2
Sắc mặt Tiết Đồng buồn bã, tuy hắn là biểu đệ của Giang Trần Tiểu Hầu gia, thế nhưng mà hắn từ nhỏ không có cha mẹ, sống nhờ nhà mẹ đẻ mẫu thân, từ nhỏ bị anh em bà con khi dễ, ở trong khe hẹp sinh tồn. Có thể đem chân khí tu luyện tới sáu mạch, đã rất không dễ dàng.
Về phần vũ kỹ, Ứng Lam bộ Lam thị nhất tộc kia, căn bản không có chuẩn bị cho hắn. Thậm chí nói, Lam thị nhất tộc hữu ý vô ý, còn chèn ép Tiết Đồng.
Không muốn Tiết Đồng danh tiếng quá thịnh, áp qua Lam thị đệ tử. Dù sao, Tiết Đồng cũng là thân thích Hầu phủ, vạn nhất thiên phú của hắn quá mạnh mẽ, bị Hầu phủ đề bạt, ngày sau chẳng phải là sẽ áp chế Lam thị nhất tộc?
Căn cứ vào những nguyên nhân này, Tiết Đồng ở Lam thị nhất tộc sinh tồn phi thường gian nan. Cho nên, vũ kỹ của hắn là rất qua loa.
- Tiết Đồng, ngươi thích cái gì? Hoặc là nói, ngươi đối với vũ khí gì có cảm giác nhất?
- Ta thích ám khí, chính xác nhất là thích cung tiễn.
- Cung tiễn?
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, ở trong tám người này, thật đúng là thiếu một người giỏi về tập kích bất ngờ. Tiết Đồng thiên phú võ đạo cao nhất, nếu chuyên chú ở tập kích bất ngờ chi đạo, là một không tệ lựa chọn.
- Tốt, trở lại vương đô, ta sẽ vì ngươi thu mua một bộ trường cung. Kể từ hôm nay, ngươi bắt đầu tu luyện cung tiễn.
- Tất Vân, ta nghe nói ngươi ưa thích nghiên cứu dụng độc chi đạo. Phương diện này, ngươi cũng có thể dùng chút tâm tư. Các ngươi là thân vệ của ta, các loại thủ đoạn, cũng phải có chỗ đọc lướt qua. Kỹ nhiều không áp thân. Kỹ năng càng nhiều, sở trường càng nhiều, ngày sau tiền vốn để các ngươi bảo vệ tánh mạng sẽ càng nhiều.
Tám người đều nhao nhao gật đầu, cảm thấy lời này của Tiểu Hầu gia rất có đạo lý.
Võ đạo tu luyện, kỹ năng nhiều, thủ đoạn nhiều, là nhiều một phần bảo đảm. Dù sao, thế giới võ đạo phong vân biến hoá kỳ lạ, nhiều khi, cũng không nhất định thực lực mạnh có thể cười đến cuối cùng.
Thời điểm Giang Trần huấn luyện tám gã thân vệ, Giang Đồng đến cửa bái phỏng, hơn nữa thập phần cấp bách.
- Tam thúc, chuyện gì lo lắng như thế?
- Trần Nhi, vừa rồi từ Tử Kinh bộ đưa đến cấp báo, còn đâm ba cây lông vũ, đại biểu tình báo khẩn cấp cấp bậc cao nhất.
- Tình báo gì?
- Trong thư không nói, chỉ nói Tử Kinh bộ đã xảy ra một sự tình quỷ dị, mời Tiểu Hầu gia cần phải tiến đến chủ trì đại cục!
- Thư tín có lừa dối không?
Giang Trần hỏi.
- Không có lừa dối, thư tín này có ám hiệu bí mật của Giang gia ta, chữ viết cũng là bút tích của Tiểu Vũ.
Đã xảy ra đại sự, trong thư lại không thể nói rõ.
Bộ hạ tạo phản? Đây không có khả năng, dư nghiệt của Tử Kinh bộ đều đã diệt trừ. Các bộ khác tạm thời tìm không thấy lý do tạo phản.
Hơn nữa, nếu là bộ khác tạo phản, cũng không phải từ Tử Kinh bộ truyền tình báo khẩn cấp trở lại.
Gặp cường địch xâm lấn?
Cũng không giống, nếu như là cường địch xâm lấn, ở trong thư tín không cần phải giữ bí mật.
- Đã như vậy, ta lập tức khởi hành, trước giữa trưa có thể đuổi tới a.
Giang Trần không phải người không quả quyết, lập tức triệu tập bộ hạ, chuẩn bị khoái mã, lập tức lên đường.
Tại Giang Hãn Lĩnh địa, Giang Trần là không sợ có âm mưu gì. Hơn nữa từ trên thư tín xem ra, chắc là Tử Kinh bộ xảy ra biến hóa dị thường gì đó, hơn nữa là biến hóa phải giữ bí mật.
Nếu không, Giang Vũ ở trong thư tín hoàn toàn có thể nói rõ.
Ra roi thúc ngựa, một đường chạy như bay. Trước giữa trưa, Giang Trần liền tiến nhập Tử Kinh bộ.
- Ca, ngươi đã đến rồi.
Giang Vũ nhìn thấy Giang Trần, như là nhìn thấy cứu tinh, đón Giang Trần vào trong mật thất.
- Tiểu Vũ, đến cùng có chuyện gì?
Giang Trần nhíu mày hỏi.
- Ca, việc lạ, thiên đại việc lạ. Ta đã hạ lệnh phong tỏa tin tức. Giờ phút này, ngay cả những tộc lão trong tộc kia, ngoại trừ Khê lão, người khác vẫn chưa hay biết gì. Ta không dám công bố.
- A?
Giang Trần thấy Giang Vũ thận trọng như vậy, trong lòng rất hiếu kỳ.
- Ca, ngày hôm qua chạng vạng tối, Dược Đồng chúng ta theo như quy củ, đi Linh Dược thổ địa tưới nước. Thế nhưng mà, Linh Dược ở trong Linh Địa kia, lại đột nhiên… thành thục!
- Thành thục? Còn bỗng nhiên?
- Cũng không thể nói bỗng nhiên tầm đó. Vốn là, chu kỳ thành thục của những Linh Dược kia, còn có nửa năm. Cách thành thục, ít nhất còn hơn một tháng. Thế nhưng mà ngày hôm qua, những Linh Dược này, vậy mà thoáng cái liền thành thục. Hơn nữa Linh lực đầy đủ, luận tư chất, vậy mà so với trước kia tăng lên một bậc!
Cái này quả nhiên là quái sự!
Đào tạo Linh Dược, so với thu hoạch bình thường càng chú ý, tuyệt không có khả năng xuất hiện kỳ tích một đêm thành thục.
Thế nhưng mà, việc lạ như vậy, lại hết lần này tới lần khác đã xảy ra.
- Mang ta đi nhìn xem.
Giang Trần không thấy hiện trường, là không tốt kết luận cái gì.
Giang Vũ không có nửa câu nói ngoa, khi Giang Trần chứng kiến đám Linh Dược kia, xác thực đã thành thục, hơn nữa tản ra Linh khí nồng đậm, so với Linh Dược thành thục trước, tư chất quả nhiên cao hơn một bậc.
Lông mày Giang Trần nhíu lại, loại sự tình này, hắn lại trăm mối vẫn không có cách giải.
Dùng tri thức Linh Dược phong phú kiếp trước của hắn, trong lúc nhất thời vậy mà không biết giải đáp như thế nào.
Cách Linh Địa này hai ba dặm, cũng gieo trồng Linh Dược, lại còn ở vào kỳ trẻ trung, cách thành thục ít nhất còn cần hai tháng.
Thế nhưng mà, hai bên Linh Dược này là cùng loại, cũng gieo cùng một thời gian. Thậm chí ngay cả phương thức, quá trình đào tạo,… cũng hoàn toàn nhất trí.
- Thu thập vài phần linh nhưỡng cho ta, ta kiểm tra thổ nhưỡng một chút.
Giang Trần là đại hành gia Linh Dược, đầu tiên nghĩ đến, hẳn là vấn đề thổ nhưỡng đột biến.
Thế nhưng mà, thu thập mấy túi thổ nhưỡng đến, sau khi khảo thí, phát hiện thổ nhưỡng không có gì khác nhau, cơ hồ là cùng chất.
- Chẳng lẽ có người ác ý quấy rối, ở khu vực này dùng Linh bàn?
Giang Trần nghĩ tới điểm này, bất quá lại lập tức bác bỏ loại.
Đào tạo Linh Dược, đều có quy luật. Linh bàn, có thể khiến Linh Dược lớn lên rất nhanh, rút ngắn chu kỳ phát triển, nhưng không có khả năng trong vòng một đêm, để cho Linh Dược thành thục.
Nếu muốn để cho Linh Dược trong vòng một đêm thành thục, lượng Linh bàn cần có kia, tuyệt đối là vượt qua giá trị bản thân Linh Dược này gấp 10 lần, gấp trăm lần.
Loại chuyện nhàm chán này, quả quyết không có người làm.
- Hoặc là nói, có Võ Giả cường đại đi ngang qua, mang theo Linh khí cường đại, để lộ ra Linh lực, trong lúc vô tình để cho một mảnh linh nhưỡng này được lợi?
Loại khả năng này, cũng cực kỳ bé nhỏ.
Trước không nói Vương Quốc thế tục này, có khả năng xuất hiện cường giả cấp bậc đó không. Coi như là có cường giả cấp bậc này trải qua, Linh lực cường đại, tất có dấu vết mà lần theo. Không có khả năng chỉ có khu vực này được lợi, địa phương khác một điểm biến hóa cũng không có.
- Chẳng lẽ là cường giả lánh đời nào đó đang đùa dai?
Giang Trần thậm chí nghĩ tới khả năng hoang đường như vậy.
Chương 125 Việc lạ ở Linh Dược viên
Gió nhẹ thổi tới, Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu, đem những suy đoán loạn thất bát tao kia vung ra sau đầu.
- Tiểu Vũ, chuyện này ngươi làm vô cùng chính xác. Tạm thời phong tỏa tin tức. Những Linh Dược này, thành thục liền thu hoạch. Tiếp tục gieo hạt, nhìn xem có thay đổi gì không. Ta sẽ dừng lại vài ngày, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Giang Trần phân phó xuống.
Giang Vũ gật gật đầu, chần chờ một lát lại hỏi:
- Muốn mời Hầu gia trở lại hay không...
Giang Trần khoát tay áo:
- Không cần. Vương đô phong vân biến hóa, khiên một phát là động toàn thân, hiện tại hắn tuyệt đối đi không được.
Dù mời Giang Phong trở lại, hắn cũng sẽ vô kế khả thi. Tại Đông Phương Vương Quốc, sự tình Linh Dược, nếu như Giang Trần hắn làm không rõ nguyên nhân, mời ai đến đều là vô bổ.
Theo như Giang Trần phân phó, Giang Vũ để cho Dược Đồng thu hoạch Linh Dược, buổi chiều liền bắt đầu gieo hạt.
- Mấy người các ngươi nhớ kỹ, chuyện phát sinh ở phiến khu vực Linh Dược này, đối ngoại tuyệt đối không thể tiết lộ. Nếu không, gia pháp khó tha!
Giang Vũ nghiêm khắc cảnh cáo.
Cũng may Dược Viên tầm đó, đều là lẫn nhau độc lập, lẫn nhau không can thiệp chuyện của nhau. Chuyện phát sinh ở Dược Viên này, ngược lại không có truyền đi.
Mà Giang Vũ phong tỏa tin tức, tình thế hiện tại cũng không có truyền bá ra ngoài.
Một đêm đi qua, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần liền đi tới khối Dược Viên kia. Chỗ chứng kiến, ngày hôm qua vừa gieo hạt giống, vậy mà hôm nay đã lên cây non, hơn nữa thậm chí dài hai ba tấc rồi.
Cái này... Đây quả thực là tốc độ phát triển điên cuồng a!
- Ca, cái này...
Giang Vũ thấy một màn như vậy, cũng ngây dại. Mà những Dược Đồng kia, cũng là chân tay luống cuống, bọn hắn cùng Linh Dược liên hệ lâu như vậy, đối với chu kỳ đào tạo Linh Dược rất rõ ràng.
Một màn này, tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi.
- Giang Vũ, phong tỏa tin tức, khối Dược Viên này, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Giang Trần giờ phút này, cũng là một đầu sương mù. Nhìn về phía trên, Dược Viên thần kỳ như thế, bồi dưỡng chu kỳ rút ngắn, tuyệt đối là một chuyện tốt.
Thế nhưng mà, Giang Trần lại có một loại cảm giác xấu.
Phải biết rằng, kiếp trước kiếp nầy, Giang Trần kiến thức rộng rãi, xem lượt Chư Thiên nghĩa lý. Loại sự tình nhìn về phía trên như bánh từ trên trời rớt xuống kia, thường thường ẩn dấu Huyền Cơ, ẩn phục nguy cơ!
Trong lòng Giang Trần không có cách giải, cũng hơi có chút phiền muộn.
- Ca, cái này lại không phải chuyện xấu gì, không cần phiền não. Hôm nay trời trong nắng ấm, không bằng huynh đệ ta đi Tử Vân Phong tìm niềm vui, nhìn cảnh đẹp của Tử Kinh bộ, như thế nào?
Tử Vân Phong cách dược viên này không xa, khoảng cách thẳng tắp bất quá mười dặm. Lên cao trông về phía xa, có thể cho người mở rộng ý chí, tâm tình càng thêm khoáng đạt.
Giang Trần dẫn đầu thuộc hạ thân vệ, ở dưới Giang Vũ cùng đi, leo lên Tử Vân Phong. Lên cao trông lại, cuối tầm mắt, là địa vực Tử Kinh bộ.
Giang Trần thi triển《 Thiên Mục Thần Đồng 》, ánh mắt kéo ra trăm dặm, vô cùng vô tận.
Trong lúc đó, ánh mắt Giang Trần ngừng ở trên phiến Dược Viên kia, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc.
Phiến Dược Viên kia, từ chỗ cao nhìn qua, vậy mà che một tầng mờ mịt chi khí nhàn nhạt, nếu không phải ở chỗ cao phía xa nhìn tới, ở phụ cận, tuyệt đối nhìn không ra khác thường gì.
Nhưng mà đứng ở chỗ cao, liếc nhìn lại, lại có thể nhìn ra một chút khác biệt.
Khắp Dược Viên, vậy mà che một tầng bụi mù nhàn nhạt, giống như sương mù nhưng không phải sương mù, mông lung, nói không rõ, nhìn không rõ.
- Tiểu Vũ, ngươi nhìn phiến Dược Viên kia!
Giang Vũ nghe tiếng nhìn lại, cũng nhìn thấy khác thường:
- Ca, đó là cái gì? Chẳng lẽ là Linh lực trong truyền thuyết sao? Chậc chậc, cái này cũng quá thần kỳ.
- Ngươi nhìn kỹ, phiến bụi mù kia, vòng quanh Dược Viên, chỉnh thể nhìn về phía trên, có phải như đồ án hoặc là cái gì hay không?
Nhìn kỹ một chút, Giang Vũ cũng ngạc nhiên nói:
- Ca, ngươi không đề cập tới, ta còn nhìn không ra, như vậy xem xét, thật đúng là giống cái gì đó.
- Cái gì?
- Nanh vuốt, như nanh vuốt một con Cự Thú. Ngươi xem, Linh Thổ bốn phía, thật giống như bốn móng vuốt sắc bén của Cự Thú. Mà một mảnh đằng sau, như là lòng bàn tay, còn có ở đây, là địa phương trảo dính liền chân. Thật đúng là rất giống a! Chậc chậc, tạo vật thần kỳ, quá thần kỳ!
Giang Vũ chậc chậc tán thưởng, lại không thấy được biểu lộ của Giang Trần, giờ phút này đã cực kỳ ngưng trọng.
- Giang Vũ, nhanh chóng xuống núi, phá huỷ phiến Dược Viên Linh Dược kia. Phiến Dược Viên kia, không cần gieo bất luận hạt giống Linh Dược gì! Nhanh đi!
Cả thân thể Giang Trần đột nhiên như một cây cung bắn ra, đứng lên.
- Ca, đã xảy ra chuyện gì?
- Đừng hỏi, theo như ta nói đi làm!
Giang Trần mặt đen lên, hạ lệnh:
- Xuống núi!
Giang Vũ từ nhỏ theo đuôi Giang Trần, hôm nay hắn cũng biết, Giang Trần là cố ý tài bồi hắn, tự nhiên là đối với Giang Trần nói gì nghe nấy.
Vừa xuống nuối, Giang Vũ liền phân phó Dược Đồng, đem Linh Dược của khối Linh Dược viên kia phá huỷ toàn bộ. Cũng liên tục dặn dò mấy Dược Đồng này, không được đem việc này tiết lộ ra ngoài, nếu không… chết!
Chứng kiến vẻ mặt Giang Trần nghiêm túc ngưng trọng, không người nào dám hỏi cái gì.
Giang Trần ở bốn phía Dược Viên, đi qua đi lại, nhìn ngó khắp nơi. Giữa lông mày càng khóa càng chặt, phảng phất nhớ ra cái gì đó, nghiệm chứng cái gì đó.
Thật lâu, Giang Trần hướng Giang Vũ đi tới.
- Tiểu Vũ, ngươi tới, ta vẽ một bộ địa đồ cho ngươi. Ngươi theo khoảng cách, tỉ lệ của bản đồ này, phân mấy cái phương hướng, phái người đi điều tra thoáng một phát, phải chăng ở những khu vực này tồn tại Linh Địa, đào tạo Linh Dược.
Giang Trần ngay tại chỗ vẽ, hắn không có vẽ hình, mà là ở bốn phương tám hướng, vẽ ra từng điểm từng điểm.
Sau đó ở từng điểm, xác định phương hướng, khoảng cách.
- Địa phương khác không cần đi, ngươi chọn ba địa điểm gần nhất điều tra thoáng một phát. Trong ba ngày, phải trở lại phục mệnh. Càng nhanh càng tốt!
Ngữ khí của Giang Trần càng thêm ngưng trọng.
- Ca, có phải phát sinh đại sự gì hay không?
Lần này Giang Vũ nhìn thấy Giang Trần, ở trên người Giang Trần, còn là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác gấp gáp như thế.
Mặc dù là ngày đó cầm xuống Kinh Man phản tặc, Giang Trần đường ca biểu hiện, cũng thong dong tự tin, đàm tiếu tự nhiên.
Hôm nay việc này có chút quỷ dị, có chút khác thường.
Bất quá chỗ tốt lớn nhất của Giang Vũ, là nghe Giang Trần. Lúc này thỉnh động mấy tộc lão tự thân xuất mã, tiến về những phương hướng mà Giang Trần chỉ định tìm kiếm.
Hai ngày sau, ba tộc lão liền trở lại, mang về tin tức lại để cho tâm tình của Giang Trần càng thêm trầm trọng.
Không ra ngoài Giang Trần sở liệu, ba phương hướng này, ở khu vực Giang Trần suy tính, quả nhiên là Linh Địa, đào tạo Linh Dược! Hơn nữa, những khu vực này, có chút là ở cảnh nội Đông Phương Vương Quốc, có chút, thì đã đến ranh giới quốc gia khác.
- Ca, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Giang Vũ mấy ngày nay, cũng rất hiếu kỳ.
- Hắc hắc, các ngươi có khả năng còn không biết a? Dược Sư Điện ở nhiều vấn đề, còn rất nể trọng Tiểu Hầu gia a! Còn có một việc, sợ rằng các ngươi cũng không biết. Bệnh của Vương thất công chúa Đông Phương Chỉ Nhược, xem hết danh y không thể trị liệu, vẫn là Tiểu Hầu gia của chúng ta ra tay, thuốc đến bệnh trừ!
Không thể không nói, Giang Chính là một Quản gia dùng rất tốt. Ở thời điểm chủ nhân cần, hắn tổng có thể đem lời mà chủ nhân bất tiện nói, dùng một loại phương thức vừa đúng nói ra.
Lời này cho thấy cái gì? Cho thấy chỗ dựa của Tiểu Hầu gia, là vương thất, là Dược Sư Điện!
Ở đây tất cả đại tù trưởng, nghe nói chuyện đó, đều là hai mặt nhìn nhau, khiếp sợ không hiểu.
Nhưng Giang Trần lại cười nói:
- Đến, uống rượu! Một chút việc nhỏ, Giang Chính chỉ nói quá mà thôi. Sự tình công chúa vương thất, chư vị nghe vào tai, nát trong lòng, không thể truyền ra bên ngoài.
- Dạ dạ. Vương thất bí văn, ai dám loạn truyền?
Nguyên một đám khúm núm, nâng chén uống rượu, nhưng lại ăn không biết ngon, ở đâu còn phẩm được ra hương vị rượu ngon món ngon? Trong đầu đều là biến hóa không thể tưởng tượng nổi của Giang Trần Tiểu Hầu gia. Các loại tin tức trùng kích điểm mấu chốt của bọn hắn không ngừng truyền tới, bọn hắn đã không biết nên dùng cái gì đi đánh giá Tiểu Hầu gia này rồi.
Nhưng có một điểm là khẳng định, Giang Trần Tiểu Hầu gia này so với Giang Phong, tuyệt đối là chỉ có hơn chứ không kém!
Sau đó, hành động vây quét dư đảng Tử Kinh bộ dị thường thuận lợi. Không có Kinh Man thủ lĩnh, tuy dư đảng của Tử Kinh bộ kêu gào hung hãn, nhưng quay mắt về phía đại quân tiếp cận, bên trong rất nhiều thế lực vốn là bị Kinh gia chèn ép liền nhao nhao đào ngũ, cùng đại quân nội ứng ngoại hợp, cơ hồ là một bên chém giết, liền đem Tử Kinh bộ chiếm lĩnh.
Kinh gia dư đảng, từng cái bị lùng bắt, đánh vào lao ngục.
Cùng lúc đó, thế lực Giang thị nhất tộc đã sớm tổ kiến tốt, vào ở Tử Kinh bộ.
Giang Trần cùng tất cả tộc lão ước pháp tam chương, đem nhi tử của Tam thúc Giang Đồng là Giang Vũ nhét vào Tử Kinh bộ, dặn dò các tộc lão phải dùng Giang Vũ làm hạch tâm, bồi dưỡng Giang Vũ.
Tuy ghen ghét, nhưng những người này cũng biết, trong Giang gia, Giang Vũ là tồn tại cùng Giang Trần thân nhất.
Giang Phong dưới gối chỉ có Giang Trần, tương đương với Giang Trần Tiểu Hầu gia này không có thân huynh đệ tỷ muội. Bởi như vậy, Giang Vũ từ nhỏ quan hệ rất tốt, không thể nghi ngờ chẳng khác nào là thân đệ của Giang Trần, tựu như Giang Đồng cùng Giang Hãn Hầu Giang Phong vậy.
Chứng kiến Giang Trần dùng thủ đoạn lôi đình, khuất phục tất cả đại tù trưởng, bình định Tử Kinh bộ phản loạn.
Những tùy tùng tuổi trẻ đi theo Giang Trần kia, nguyên một đám cũng âm thầm mừng rỡ. Trẻ tuổi như vậy, liền có thủ đoạn, đảm đương như thế, bọn hắn cảm thấy, Tiểu Hầu gia này, bọn hắn chọn đúng rồi!
Giang Hãn Hầu phủ Diễn Võ Trường, Giang Trần mới chiêu mộ tám gã thân vệ, nhao nhao tiến lên biểu thị võ học. Hôm nay với tư cách đồng liêu, bọn hắn ai cũng không cam lòng yếu thế, thậm chí muốn ở trước mặt đồng liêu, phơi bày một ít thực lực của mình, để tránh bị người xem thường.
Giang Trần chỉ nhìn, lại không làm bất luận đánh giá gì.
Sau khi biểu thị một trận, trong nội tâm Giang Trần đã có một ít cách nghĩ.
- Từ hôm nay trở đi, tám người các ngươi, coi như là chung một nồi rồi. Ta sẽ không đối với các ngươi có quá nhiều yêu cầu, chỉ nhắc nhở các ngươi một điểm. Các ngươi có thể giữ lại tính cách riêng phần mình, có thể giữ lại ý tưởng của các ngươi, nhưng mà, từ nay về sau, các ngươi lên cùng một chiếc thuyền, nhất định phải đồng tâm hiệp lực. Trên chiến trường, các ngươi là chiến hữu, là đồng bọn có thể đem lưng giao cho đối phương. Nếu như ai làm không được, bây giờ nói ra, còn kịp rời khỏi!
Giang Trần ngữ khí nghiêm túc.
Thân vệ là cái gì? Nói trắng ra, là tử sĩ. Vì chủ tử, có thể tùy thời chịu chết.
Mà thân vệ, thường thường cũng là tồn tại chủ tử tín nhiệm nhất, có thể phó thác nhất.
Thân vệ tầm đó, là chiến hữu thân mật nhất, vì một mục tiêu, có thể lẫn nhau ỷ lại, chung gửi hồn người sống chết!
Không có người rời khỏi, trên mặt của mỗi người, đều tràn ngập kiên quyết.
- Rất tốt, đây cũng là nguyên nhân ta chọn các ngươi, ta chỉ hy vọng, trong các ngươi, không có người để cho ta thất vọng.
- Mà Giang Trần ta, cũng tuyệt đối sẽ không cho các ngươi thất vọng!
Giang Trần tự tin thong dong, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tám người:
- Vì chứng minh lựa chọn của các ngươi là chính xác, giờ khắc này, ta quyết định đưa một phần lễ gặp mặt cho các ngươi.
Lễ gặp mặt?
Kiều Sơn vò đầu bứt tai, cười ngây ngô nói:
- Thúc thúc ta nói Tiểu Hầu gia thâm bất khả trắc, xem ra, hắn không có lừa gạt bọn ta a!
Quách Tiến đối với lễ gặp mặt gì đó, lại không sao cả. Hắn từ lúc thấy Giang Trần dâng hương bái tế linh vị tổ tiên, nội tâm đã rơi xuống tử chí, thề chết theo chủ tử này.
Những người khác, Ôn Tử Kỳ thì tính cách hiền hoà, cũng không ham lễ vật gì.
Mấy cái khác, tuy trong mắt chảy lấy tí ti chờ mong, nhưng cũng không có thất thố.
Giang Trần gật gật đầu:
- Các ngươi phải nhớ kỹ, sau khi các ngươi nhận lấy phần lễ vật này của ta, trên người các ngươi, liền tương đương để xuống lạc ấn của ta. Mà phần lễ vật này, dù là chí thân nhất của các ngươi, nếu chưa được ta cho phép, tuyệt đối không thể tiết lộ đối với bất kỳ người nào. Nếu không, ta tất tự tay tru sát.
Thấy Giang Trần ngữ khí tăng thêm, những người này đều hơi có chút buồn bực. Chỉ là một phần lễ gặp mặt, có nghiêm trọng như vậy sao? Bất quá chứng kiến Tiểu Hầu gia trịnh trọng như thế, tâm những người này đều xiết chặt, mơ hồ đoán được phần lễ gặp mặt này chỉ sợ không tầm thường!
- Các ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung, phần lễ gặp mặt này to lớn, là các ngươi hoàn toàn không đoán được. Thậm chí tại Đông Phương Vương Quốc, cũng không có người thứ hai cấp nổi phần lễ vật này.
Cái gì?
Tất cả mọi người động dung rồi, toàn bộ Đông Phương Vương Quốc, cũng không có người cấp nổi? Cái này... Chẳng lẽ vương thất cũng cấp không nổi?
Rốt cuộc là cái gì?
Kiều Sơn thân có hầu tính, gấp khó dằn nổi, con mắt bất động nhìn chằm chằm vào Giang Trần, tràn đầy nóng bỏng.
- Các ngươi hiện tại, tu vi mỗi người đều là sáu mạch chân khí. Mà ta, có thể cho các ngươi ở trong mười ngày, đột phá bảy mạch chân khí!
- Cái gì? Trong mười ngày, đột phá bảy mạch chân khí?
Kiều Sơn là cái thứ nhất kêu ra tiếng:
- Tiểu Hầu gia, ngài cũng không thể lừa gạt ta a, ta ở sáu mạch chân khí, đã dừng lại hơn nửa năm rồi.
Ôn Tử Kỳ tính cách ôn nhu nhã nhặn, nhưng đôi mắt đẹp cũng bắn ra một chút thần thái khó có thể tin.
Ngược lại là Quách Tiến, bởi vì xuất thân vương đô, đoạn thời gian trước nghe nói rất nhiều về Giang Trần, ngược lại là có chút tin:
- Tiểu Hầu gia đã mở kim khẩu, sao có thể giả?
Chương 122 Cho thân vệ đại lễ 2
- Sáu mạch chân khí, các ngươi ở đây, mỗi người đạt tới sáu mạch chân khí, ngắn thì hai ba tháng, nhiều thì nửa năm thậm chí một năm. Vì cái gì không đột phá được, không vì cái gì khác, là vì cảm ngộ không đến chân khí yếu huyệt thứ bảy. Bởi vì, từ trung giai Chân Khí cảnh, đến cao giai Chân Khí cảnh, có một đạo khảm. Đạo khảm này, cần phải có thời gian đi lục lọi, đi cảm ngộ. Các ngươi dừng lại ở sáu mạch chân khí, phải chăng bởi vì cảm ngộ không đến chân khí yếu huyệt thứ bảy?
- Thật vậy a.
Kiều Sơn kêu la.
- Chân khí yếu huyệt thứ bảy, bồng bềnh thấm thoát, xác thực rất khó cảm ngộ.
Quách Tiến cũng gật đầu.
Ôn Tử Kỳ không nói chuyện, nhưng biểu lộ của nàng như có điều suy nghĩ, đã đầy đủ chứng minh điểm này.
Mấy người khác, cũng nhao nhao gật đầu.
- Ta có một bộ pháp môn, có thể dạy các ngươi định vị chân khí yếu huyệt, về sau các ngươi ở Chân Khí cảnh tu luyện, sẽ không vì cảm ngộ yếu huyệt mà phiền não. Có pháp môn này, có thể nhẹ nhõm định vị chân khí yếu huyệt, cho các ngươi ở trên con đường tu luyện, làm chơi ăn thật!"
Lời này vừa nói ra, tám gã thân vệ đều động dung.
Nhẹ nhõm định vị chân khí yếu huyệt!
Cái này... Cái này có thật không vậy?
Phải biết rằng, tu luyện ở Chân Khí cảnh, khó khăn nhất không phải đả thông chân khí kinh mạch, mà là định vị chân khí yếu huyệt. Định vị không đến chân khí yếu huyệt, chân khí kinh mạch không có đường di chuyển, thì đột phá như thế nào?
Võ đạo tu luyện, có thể nói phần lớn thời gian, đều là hao phí ở cảm ngộ chân khí yếu huyệt. Nếu như chương trình định vị chân khí yếu huyệt có thể bỏ qua, cái kia đâu chỉ là làm chơi ăn thật?
Đây quả thực là sự tình so với người khác giảm đi vài lần a!
Pháp môn《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》này, đối với toàn bộ Đông Phương Vương Quốc mà nói, không thể nghi ngờ là công pháp bí tịch có tính phá vỡ. Nhưng mà ở trong kho trí nhớ của Giang Trần, chỉ có thể coi là tồn tại thấp nhất.
Giang Trần thận trọng như vậy, không phải vì 《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》 giá trị cao bao nhiêu, mà là chuyện này một khi truyền đi, sẽ có bao nhiêu tai hoạ ngầm.
Trước kia, Giang Trần đem pháp môn《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》này, truyền cho phụ thân cùng hai bằng hữu.
Mà tám gã thân vệ này, là nhóm thứ ba có tư cách đạt được truyền thừa.
- Bộ pháp môn này, ta truyền cho các ngươi, nếu trong các ngươi có bất kỳ một người nào tự ý truyền thụ, tiết lộ ra ngoài, những người khác, có thể hợp nhau tấn công, mà Giang Trần ta, cũng sẽ không nương tay!
Giang Trần lần nữa cảnh cáo.
- Tiểu Hầu gia đối đãi chúng ta như thế, chúng ta không dám cô phụ?
Đại Hạ bộ Kha Mục đến từ Giang Hãn Lĩnh, là cái thứ nhất đứng ra tuyên thệ.
Đón lấy, những người khác từng cái tiến lên phát thệ.
- Các ngươi nghe cho kỹ, truyền thừa này, ta chỉ khẩu thuật, sẽ không cho các ngươi bất luận văn bản ghi lại gì. Có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, có thể nhớ kỹ bao nhiêu, liền xem tạo hóa của các ngươi. Ta chỉ nói ba lượt.
Chỉ nói ba lượt!
Tám gã thân vệ, nguyên một đám biểu lộ nghiêm túc lên. Ba lượt, lại cần trí nhớ, ngộ tính cường đại của bọn hắn đi tiếp thu.
Giang Trần bắt đầu giảng thuật ba lượt.
Lại để cho Giang Trần không nghĩ tới chính là, cái thứ nhất có chút hiểu được, tại chỗ khoanh chân ngồi xuống ngộ đạo, dĩ nhiên là Tiết Đồng, thiếu niên gầy gò không có tiếng tăm gì kia.
Sau đó Quách Tiến, Ôn Tử Kỳ cũng như có điều suy nghĩ, khoanh chân ngồi xuống.
Bọn người Kiều Sơn, Kiều Xuyên huynh đệ, Kha Mục, Thẩm Nhất Phàm, Tất Vân, cũng đi theo khoanh chân ngồi xuống, tại chỗ minh tưởng ngộ đạo, dùng pháp môn vừa học này, bắt đầu cảm ngộ thực huyệt thứ bảy.
Võ đạo tu luyện, thiên phú thật có phân chia cao thấp.
Tiết Đồng là cái thứ nhất lĩnh ngộ, cũng là người thứ nhất làm ra thành tích.
Sau nửa canh giờ, Tiết Đồng mở mắt, trong mắt bắn ra đủ loại sắc thái khó có thể tin, ánh mắt nhìn qua Giang Trần, lại sinh ra vô tận cảm kích cùng bội phục.
- Ta và Giang Trần biểu ca, từ nhỏ cùng xuất hiện không nhiều lắm. Không nghĩ tới, Giang Trần biểu ca thà rằng đắc tội cậu mợ, cũng không chọn Lam Nhất Chu, lại tuyển ta. Tiết Đồng ta có cái gì? Cha mẹ chết sớm, từ nhỏ bị Lam Nhất Chu khi dễ. Cùng Lam Nhất Chu so, ta không có cái gì cả. Biểu ca lại tuyển ta, tín nhiệm ta, ban thưởng ta Tạo Hóa lớn như vậy. Tiết Đồng ta cuộc đời này, nếu không đi theo biểu huynh làm một phen đại nghiệp, sẽ phụ lòng song thân chết đi a? Sao có thể trả biểu huynh hậu đãi ta như thế?
Đừng nhìn Tiết Đồng diện mạo lạnh lùng, nhưng thật ra là trong nóng ngoài lạnh. Người khác tích thủy chi ân, hắn đều ghi ở trong lòng, mà Giang Trần tuyển hắn, tạo hóa hắn, đây quả thực là tái tạo chi ân, Tiết Đồng làm sao có thể không hiểu cảm ơn?
Tu vi của Lam Nhất Chu không đủ? Không đạt được tiêu chuẩn? Những điều này đều là lý do biểu huynh qua loa mợ. Biểu huynh có pháp môn mạnh như vậy, còn buồn không có cách nào đem tu vi của Lam Nhất Chu tăng lên tới sáu mạch chân khí?
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ trong nội tâm biểu huynh, vị trí của Tiết Đồng hắn, viễn siêu Lam Nhất Chu!
Sĩ vì tri kỷ mà chết!
Tiết Đồng giờ phút này, đầy ngập nhiệt huyết sôi trào, đối với Giang Trần tràn ngập cảm kích, tràn ngập sùng bái.
Giang Trần liếc nhìn Tiết Đồng, biết rõ Tiết Đồng đã định vị đến chân khí yếu huyệt thứ bảy, chỉ chờ thời cơ chín muồi, liền có thể đột phá.
Lập tức mỉm cười, hướng Tiết Đồng nhẹ gật đầu, ý bảo hắn không cần nói, ảnh hưởng những người khác ngộ đạo.
Một ánh mắt, làm cho Tiết Đồng như tắm gió xuân, nội tâm kích động không thôi.
Chỉ một lúc sau, mấy người khác cũng trước sau thành công định vị đến thực huyệt thứ bảy.
- Thật tốt quá, quá thần kỳ rồi, ha ha, không nghĩ tới, thật sự có thể!
Kiều Sơn khua tay chân đạp, hưng phấn không thôi.
- Ha ha, ta rốt cục có cơ hội trùng kích bảy mạch chân khí!
Những người khác tuy không giống Kiều Sơn thất thố như vậy, nhưng nguyên một đám cũng vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần, lại trở nên bất đồng.
Nếu như nói lúc trước chỉ là thuộc hạ đối với Tiểu Hầu gia tôn trọng thuần phục, như vậy giờ phút này, tuyệt đối là như thần phật quỳ bái rồi.
Bọn hắn rõ ràng, pháp môn này ý vị như thế nào.
Pháp môn nghịch thiên như thế, đừng nói Giang Hãn Lĩnh, đừng nói Đông Phương Vương Quốc, thậm chí quanh thân 16 lãnh thổ quốc gia, cũng rất có thể là độc nhất vô nhị!
- Mười ngày, ta cho các ngươi mười ngày thời gian.
Giang Trần làm một cái thủ thế.
- Trong mười ngày, không quản các ngươi dùng biện pháp gì, phải đột phá đến bảy mạch Chân Khí cảnh cho ta.
Giang Trần hạ lệnh liều mạng, để cho tám gã thân vệ đều sinh ra cảm giác gấp gáp.
Từ khi rút ra nhiệm vụ thứ hai, cho tới bây giờ, cũng không quá đáng là qua năm sáu ngày thời gian. Thời gian đối với Giang Trần mà nói, coi như so sánh đầy đủ.
Sở dĩ định mười ngày kỳ hạn, cũng là trải qua hắn tính toán, cho ra một kỳ hạn hợp lý. Hơi có chút gấp gáp, rồi lại không đến mức quá chặt, dễ dàng kích phát tiềm lực của bọn hắn.
Chương 123 Truyền thừa trận pháp 1
Mười ngày này, Giang Trần ý định hảo hảo lợi dụng.
Thứ nhất, Giang Hãn Lĩnh địa xuất hiện biến cố như Tử Kinh bộ, cần phải có thời gian để tiêu hóa.
Thứ hai, Giang Trần cũng không muốn sống uổng mười ngày này, ý định ở Giang Hãn Lĩnh hảo hảo tu luyện một phen.
Một tấc thời gian một tấc vàng, đối với Giang Trần mà nói, sau khi chuyển sinh, mỗi một phút mỗi một giây đều vô cùng trân quý.
Ở trong mười ngày thời gian, mỗi ngày Giang Trần không ngừng kiên trì, rất có quy luật. Bất quá, mỗi một ngày, Giang Trần đều dùng một ít thời gian đi ra, xử lý sự tình lãnh địa, nghe một ít tình báo từ Tử Kinh bộ truyền lại.
Cái sọt này là hắn chọc, phải làm tốt sự tình giải quyết hậu quả. Nếu không ảnh hưởng đại cục, dao động căn cơ Giang gia thống trị, kia không phải Giang Trần muốn nhìn thấy.
Cũng may, Kinh gia xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, quả thật làm cho bọn hắn mất đi rất nhiều nhân tâm. Sau khi tiêu diệt Kinh gia, Giang Hãn Lĩnh khắp nơi phản ứng bình tĩnh, vậy mà không có xuất hiện bất kỳ bắn ngược.
- Tiểu Vũ, hi vọng ngươi có thể nhân cơ hội lần này, thành thục lên a.
Giang Trần ở sâu trong nội tâm mong mỏi, hắn so với ai khác đều tinh tường, nếu như tương lai Giang Hãn Lĩnh tiếp tục do Giang gia cầm giữ, như vậy Giang Vũ là người nối nghiệp Giang Hãn Hầu tương lai.
Giang Trần hắn chí hướng rộng lớn, là quả quyết không có khả năng vì một tấm Chư Hầu Lệnh, mà buông tha cho truy cầu võ đạo.
Mười ngày thời gian, bình tĩnh đi qua.
- Thời gian, quả nhiên là qua nhanh a. Mười ngày này, bình tĩnh mà nhanh chóng trôi qua. Mặc dù ta không có đột phá chín mạch chân khí, nhưng đã có đủ điều kiện trùng kích chín mạch chân khí rồi. Không biết, tám người bọn hắn thành quả như thế nào?
Tám người này, không có cô phụ Giang Trần kỳ vọng, thông qua mười ngày cố gắng, quả nhiên toàn bộ tấn chức.
Trong đó Tiết Đồng đột phá sớm nhất, ở ngày thứ tư liền đột phá.
Ôn Tử Kỳ cùng Quách Tiến, bỏ ra sáu ngày thời gian.
Kiều gia huynh đệ là ngày thứ bảy đột phá.
Ba người khác, phân biệt ở ngày thứ tám, ngày thứ chín nhao nhao đột phá!
- Rất tốt, các ngươi không để cho ta thất vọng.
Giang Trần gật gật đầu.
- Nhiệm vụ này của ta, chẳng những chiêu mộ tám thân vệ, còn phải thông qua một lần khảo nghiệm. Cái khảo nghiệm này, tất nhiên là phương diện võ đạo. Hôm nay mỗi người các ngươi đều là bảy mạch chân khí, theo lý thuyết ứng đối khảo nghiệm là không có vấn đề. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ta còn phải căn cứ đặc điểm của các ngươi, truyền thụ cho các ngươi một ít vũ kỹ, còn phải truyền thụ một bộ công thủ trận pháp. Để các ngươi thời điểm lâm địch, không đến mức từng người tự chiến, có thể phát huy ra sức chiến đấu quần thể kinh người.
Giang Trần trong khoảng thời gian này, ở chuyện an bài tám gã thân vệ như thế nào, là tốn không ít tâm tư.
Đương nhiên, giai đoạn này, Giang Trần sẽ không quá cấp tiến, truyền thụ bọn hắn công pháp nghịch thiên. Hắn chọn lựa công pháp, đều là căn cứ đặc điểm riêng phần mình, tuyển ra mấy bộ công pháp vũ kỹ ở Đông Phương Vương Quốc có thể tính toán đỉnh tiêm, nhưng sẽ không vượt ra ngoài phạm vi tiếp nhận của Đông Phương Vương Quốc.
Tuy là thân vệ, nhưng Giang Trần cũng không muốn nuông chiều cho hư. Thứ nhất, tu luyện võ đạo không thể một bước lên trời; thứ hai, không để cho bọn hắn Vũ Kỹ Công Pháp nghịch thiên, cũng là bảo hộ đối với bọn hắn.
Đương nhiên, ở phương diện lựa chọn chiến trận, Giang Trần lựa chọn rất kỹ.
Trận pháp tám vị nhất thể, Giang Trần lựa chọn một môn trận pháp tương đối cao thâm.
- Bộ 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》này, là chiến trận tám vị nhất thể, có thể công có thể thủ. Lúc đối địch, chiêu thức đa dạng, công thủ tầm đó, càng là biến hóa khó dò. Nếu các ngươi có thể lĩnh ngộ sáu bảy thành, dùng tu vi trước mắt của các ngươi, mặc dù là mấy Chân khí đại sư, cũng mơ tưởng phá trận. Đối thủ cùng cấp, dù hàng trăm, các ngươi cũng có thể thong dong ứng đối.
- Mấy Chân khí đại sư? Tám cái chống lại trăm cao thủ đồng cấp?
Kiều Sơn mắt to nhấp nháy, lại lần nữa chấn kinh rồi.
- Kiều Sơn, ngươi đừng cả kinh hoài như vậy. Tiểu Hầu gia dám nói như thế, khẳng định có lý do của hắn.
Thông qua chuyện định vị chân khí yếu huyệt này, tám gã thân vệ đã đầy đủ nhận thức đến Giang Trần cường đại thần bí.
- Hắc hắc, ta là bị dọa sợ a. Cùng mấy Chân khí đại sư đối kháng, nghe một chút cũng khiến người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào a.
- Cái này chỉ là dưới tình huống các ngươi lĩnh ngộ sáu bảy thành, nếu có thể lĩnh ngộ tám phần, chém giết Chân khí đại sư, cũng không phải không có khả năng; nếu có thể lĩnh ngộ chín thành, giết Chân khí đại sư, như giết cẩu.
Giang Trần nói như vậy, kỳ thật vẫn có chút bảo thủ.
- Cái kia... Cái kia nếu lĩnh ngộ mười thành thì sao?
Kiều Sơn ấp a ấp úng hỏi.
- Mười thành?
Giang Trần nở nụ cười.
- Nói như vậy, nếu tám người các ngươi có thể lĩnh ngộ mười thành, ở cảnh nội Đông Phương Vương Quốc, ngoại trừ Linh Đạo cường giả, các ngươi đã vô địch rồi. Nếu như ngày sau các ngươi có thể tiến vào cảnh giới Chân khí đại sư, coi như là cường giả mới vào Linh Đạo, sợ rằng cũng phải đối với các ngươi nhượng bộ lui binh!
- Linh Đạo cường giả, nhượng bộ lui binh?
Đầu lưỡi của Kiều Sơn sắp rớt ra rồi, trong mắt lóe ra thần thái bộc trực, hận không thể lập tức tu tập môn trận pháp kia, sau đó tìm Linh Đạo cường giả nghiệm chứng một phen!
- Kiều Sơn, ngươi lại thiếu kiên nhẫn rồi. Tiểu Hầu gia nói là, mỗi người chúng ta đều phải vào Chân khí đại sư, cũng lĩnh ngộ toàn bộ trận pháp này, mới có tư cách cùng Linh Đạo cường giả chiến một trận.
Quách Tiến kịp thời giội nước lã.
- Hắc hắc, Chân khí đại sư, chúng ta là khẳng định có thể vào! Nhưng mà Linh Đạo cường giả trong truyền thuyết, ta còn chưa thấy qua a. Thúc thúc ta địa vị cao như vậy, ở vương đô lăn lộn nhiều năm, giống như hắn cũng chưa từng thấy qua Linh Đạo cường giả a.
Cũng khó trách Kiều Sơn hưng phấn như vậy, Linh Đạo cường giả, đối với Vương Quốc thế tục mà nói, căn bản là đồng đẳng với Thần Thoại, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Toàn bộ Đông Phương Vương Quốc, mặc dù có tin đồn nói Đông Phương Vương Quốc có Linh Đạo cường giả, thế nhưng mà, Linh Đạo cường giả đến cùng là bộ dáng gì, lại không có mấy người được chứng kiến.
Cho nên, trong nội tâm tất cả võ đạo thiếu niên của Vương Quốc, Linh Đạo cường giả, cái kia đều là tồn tại trong truyền thuyết, như là đồ đằng.
Thử nghĩ thoáng một phát, có thể cùng Linh Đạo cường giả chiến một trận, cái kia là hấp dẫn bực nào? Vinh quang hạng gì? Cũng khó trách Kiều Sơn thất thố như thế rồi.
Linh Đạo cường giả, ở trong mắt Võ Giả thế tục, đây tuyệt đối là tồn tại cấp bậc Thần Thoại.
- Tu tập Trận pháp, không phải một sớm một chiều. Các ngươi việc cấp bách nhất là tu luyện chân khí, tu luyện vũ kỹ. Quách Tiến, chuyên chú Đao Đạo; Kiều gia huynh đệ, các ngươi một cái dùng búa, một cái dùng đồng côn, đều là binh khí nặng, đại khai đại hạp; Ôn Tử Kỳ, Kha Mục cùng Tất Vân, các ngươi dùng kiếm. Nhưng Kiếm Chi Nhất Đạo bác đại tinh thâm, các ngươi riêng phần mình đi, đều là đường đi bất đồng; Thẩm Nhất Phàm dùng thương, bá đạo trực tiếp, đi là con đường cương mãnh; Tiết Đồng, ngươi không giống bọn hắn, vũ kỹ còn không có định hình.
Chương 124 Truyền thừa trận pháp 2
Sắc mặt Tiết Đồng buồn bã, tuy hắn là biểu đệ của Giang Trần Tiểu Hầu gia, thế nhưng mà hắn từ nhỏ không có cha mẹ, sống nhờ nhà mẹ đẻ mẫu thân, từ nhỏ bị anh em bà con khi dễ, ở trong khe hẹp sinh tồn. Có thể đem chân khí tu luyện tới sáu mạch, đã rất không dễ dàng.
Về phần vũ kỹ, Ứng Lam bộ Lam thị nhất tộc kia, căn bản không có chuẩn bị cho hắn. Thậm chí nói, Lam thị nhất tộc hữu ý vô ý, còn chèn ép Tiết Đồng.
Không muốn Tiết Đồng danh tiếng quá thịnh, áp qua Lam thị đệ tử. Dù sao, Tiết Đồng cũng là thân thích Hầu phủ, vạn nhất thiên phú của hắn quá mạnh mẽ, bị Hầu phủ đề bạt, ngày sau chẳng phải là sẽ áp chế Lam thị nhất tộc?
Căn cứ vào những nguyên nhân này, Tiết Đồng ở Lam thị nhất tộc sinh tồn phi thường gian nan. Cho nên, vũ kỹ của hắn là rất qua loa.
- Tiết Đồng, ngươi thích cái gì? Hoặc là nói, ngươi đối với vũ khí gì có cảm giác nhất?
- Ta thích ám khí, chính xác nhất là thích cung tiễn.
- Cung tiễn?
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, ở trong tám người này, thật đúng là thiếu một người giỏi về tập kích bất ngờ. Tiết Đồng thiên phú võ đạo cao nhất, nếu chuyên chú ở tập kích bất ngờ chi đạo, là một không tệ lựa chọn.
- Tốt, trở lại vương đô, ta sẽ vì ngươi thu mua một bộ trường cung. Kể từ hôm nay, ngươi bắt đầu tu luyện cung tiễn.
- Tất Vân, ta nghe nói ngươi ưa thích nghiên cứu dụng độc chi đạo. Phương diện này, ngươi cũng có thể dùng chút tâm tư. Các ngươi là thân vệ của ta, các loại thủ đoạn, cũng phải có chỗ đọc lướt qua. Kỹ nhiều không áp thân. Kỹ năng càng nhiều, sở trường càng nhiều, ngày sau tiền vốn để các ngươi bảo vệ tánh mạng sẽ càng nhiều.
Tám người đều nhao nhao gật đầu, cảm thấy lời này của Tiểu Hầu gia rất có đạo lý.
Võ đạo tu luyện, kỹ năng nhiều, thủ đoạn nhiều, là nhiều một phần bảo đảm. Dù sao, thế giới võ đạo phong vân biến hoá kỳ lạ, nhiều khi, cũng không nhất định thực lực mạnh có thể cười đến cuối cùng.
Thời điểm Giang Trần huấn luyện tám gã thân vệ, Giang Đồng đến cửa bái phỏng, hơn nữa thập phần cấp bách.
- Tam thúc, chuyện gì lo lắng như thế?
- Trần Nhi, vừa rồi từ Tử Kinh bộ đưa đến cấp báo, còn đâm ba cây lông vũ, đại biểu tình báo khẩn cấp cấp bậc cao nhất.
- Tình báo gì?
- Trong thư không nói, chỉ nói Tử Kinh bộ đã xảy ra một sự tình quỷ dị, mời Tiểu Hầu gia cần phải tiến đến chủ trì đại cục!
- Thư tín có lừa dối không?
Giang Trần hỏi.
- Không có lừa dối, thư tín này có ám hiệu bí mật của Giang gia ta, chữ viết cũng là bút tích của Tiểu Vũ.
Đã xảy ra đại sự, trong thư lại không thể nói rõ.
Bộ hạ tạo phản? Đây không có khả năng, dư nghiệt của Tử Kinh bộ đều đã diệt trừ. Các bộ khác tạm thời tìm không thấy lý do tạo phản.
Hơn nữa, nếu là bộ khác tạo phản, cũng không phải từ Tử Kinh bộ truyền tình báo khẩn cấp trở lại.
Gặp cường địch xâm lấn?
Cũng không giống, nếu như là cường địch xâm lấn, ở trong thư tín không cần phải giữ bí mật.
- Đã như vậy, ta lập tức khởi hành, trước giữa trưa có thể đuổi tới a.
Giang Trần không phải người không quả quyết, lập tức triệu tập bộ hạ, chuẩn bị khoái mã, lập tức lên đường.
Tại Giang Hãn Lĩnh địa, Giang Trần là không sợ có âm mưu gì. Hơn nữa từ trên thư tín xem ra, chắc là Tử Kinh bộ xảy ra biến hóa dị thường gì đó, hơn nữa là biến hóa phải giữ bí mật.
Nếu không, Giang Vũ ở trong thư tín hoàn toàn có thể nói rõ.
Ra roi thúc ngựa, một đường chạy như bay. Trước giữa trưa, Giang Trần liền tiến nhập Tử Kinh bộ.
- Ca, ngươi đã đến rồi.
Giang Vũ nhìn thấy Giang Trần, như là nhìn thấy cứu tinh, đón Giang Trần vào trong mật thất.
- Tiểu Vũ, đến cùng có chuyện gì?
Giang Trần nhíu mày hỏi.
- Ca, việc lạ, thiên đại việc lạ. Ta đã hạ lệnh phong tỏa tin tức. Giờ phút này, ngay cả những tộc lão trong tộc kia, ngoại trừ Khê lão, người khác vẫn chưa hay biết gì. Ta không dám công bố.
- A?
Giang Trần thấy Giang Vũ thận trọng như vậy, trong lòng rất hiếu kỳ.
- Ca, ngày hôm qua chạng vạng tối, Dược Đồng chúng ta theo như quy củ, đi Linh Dược thổ địa tưới nước. Thế nhưng mà, Linh Dược ở trong Linh Địa kia, lại đột nhiên… thành thục!
- Thành thục? Còn bỗng nhiên?
- Cũng không thể nói bỗng nhiên tầm đó. Vốn là, chu kỳ thành thục của những Linh Dược kia, còn có nửa năm. Cách thành thục, ít nhất còn hơn một tháng. Thế nhưng mà ngày hôm qua, những Linh Dược này, vậy mà thoáng cái liền thành thục. Hơn nữa Linh lực đầy đủ, luận tư chất, vậy mà so với trước kia tăng lên một bậc!
Cái này quả nhiên là quái sự!
Đào tạo Linh Dược, so với thu hoạch bình thường càng chú ý, tuyệt không có khả năng xuất hiện kỳ tích một đêm thành thục.
Thế nhưng mà, việc lạ như vậy, lại hết lần này tới lần khác đã xảy ra.
- Mang ta đi nhìn xem.
Giang Trần không thấy hiện trường, là không tốt kết luận cái gì.
Giang Vũ không có nửa câu nói ngoa, khi Giang Trần chứng kiến đám Linh Dược kia, xác thực đã thành thục, hơn nữa tản ra Linh khí nồng đậm, so với Linh Dược thành thục trước, tư chất quả nhiên cao hơn một bậc.
Lông mày Giang Trần nhíu lại, loại sự tình này, hắn lại trăm mối vẫn không có cách giải.
Dùng tri thức Linh Dược phong phú kiếp trước của hắn, trong lúc nhất thời vậy mà không biết giải đáp như thế nào.
Cách Linh Địa này hai ba dặm, cũng gieo trồng Linh Dược, lại còn ở vào kỳ trẻ trung, cách thành thục ít nhất còn cần hai tháng.
Thế nhưng mà, hai bên Linh Dược này là cùng loại, cũng gieo cùng một thời gian. Thậm chí ngay cả phương thức, quá trình đào tạo,… cũng hoàn toàn nhất trí.
- Thu thập vài phần linh nhưỡng cho ta, ta kiểm tra thổ nhưỡng một chút.
Giang Trần là đại hành gia Linh Dược, đầu tiên nghĩ đến, hẳn là vấn đề thổ nhưỡng đột biến.
Thế nhưng mà, thu thập mấy túi thổ nhưỡng đến, sau khi khảo thí, phát hiện thổ nhưỡng không có gì khác nhau, cơ hồ là cùng chất.
- Chẳng lẽ có người ác ý quấy rối, ở khu vực này dùng Linh bàn?
Giang Trần nghĩ tới điểm này, bất quá lại lập tức bác bỏ loại.
Đào tạo Linh Dược, đều có quy luật. Linh bàn, có thể khiến Linh Dược lớn lên rất nhanh, rút ngắn chu kỳ phát triển, nhưng không có khả năng trong vòng một đêm, để cho Linh Dược thành thục.
Nếu muốn để cho Linh Dược trong vòng một đêm thành thục, lượng Linh bàn cần có kia, tuyệt đối là vượt qua giá trị bản thân Linh Dược này gấp 10 lần, gấp trăm lần.
Loại chuyện nhàm chán này, quả quyết không có người làm.
- Hoặc là nói, có Võ Giả cường đại đi ngang qua, mang theo Linh khí cường đại, để lộ ra Linh lực, trong lúc vô tình để cho một mảnh linh nhưỡng này được lợi?
Loại khả năng này, cũng cực kỳ bé nhỏ.
Trước không nói Vương Quốc thế tục này, có khả năng xuất hiện cường giả cấp bậc đó không. Coi như là có cường giả cấp bậc này trải qua, Linh lực cường đại, tất có dấu vết mà lần theo. Không có khả năng chỉ có khu vực này được lợi, địa phương khác một điểm biến hóa cũng không có.
- Chẳng lẽ là cường giả lánh đời nào đó đang đùa dai?
Giang Trần thậm chí nghĩ tới khả năng hoang đường như vậy.
Chương 125 Việc lạ ở Linh Dược viên
Gió nhẹ thổi tới, Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu, đem những suy đoán loạn thất bát tao kia vung ra sau đầu.
- Tiểu Vũ, chuyện này ngươi làm vô cùng chính xác. Tạm thời phong tỏa tin tức. Những Linh Dược này, thành thục liền thu hoạch. Tiếp tục gieo hạt, nhìn xem có thay đổi gì không. Ta sẽ dừng lại vài ngày, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Giang Trần phân phó xuống.
Giang Vũ gật gật đầu, chần chờ một lát lại hỏi:
- Muốn mời Hầu gia trở lại hay không...
Giang Trần khoát tay áo:
- Không cần. Vương đô phong vân biến hóa, khiên một phát là động toàn thân, hiện tại hắn tuyệt đối đi không được.
Dù mời Giang Phong trở lại, hắn cũng sẽ vô kế khả thi. Tại Đông Phương Vương Quốc, sự tình Linh Dược, nếu như Giang Trần hắn làm không rõ nguyên nhân, mời ai đến đều là vô bổ.
Theo như Giang Trần phân phó, Giang Vũ để cho Dược Đồng thu hoạch Linh Dược, buổi chiều liền bắt đầu gieo hạt.
- Mấy người các ngươi nhớ kỹ, chuyện phát sinh ở phiến khu vực Linh Dược này, đối ngoại tuyệt đối không thể tiết lộ. Nếu không, gia pháp khó tha!
Giang Vũ nghiêm khắc cảnh cáo.
Cũng may Dược Viên tầm đó, đều là lẫn nhau độc lập, lẫn nhau không can thiệp chuyện của nhau. Chuyện phát sinh ở Dược Viên này, ngược lại không có truyền đi.
Mà Giang Vũ phong tỏa tin tức, tình thế hiện tại cũng không có truyền bá ra ngoài.
Một đêm đi qua, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần liền đi tới khối Dược Viên kia. Chỗ chứng kiến, ngày hôm qua vừa gieo hạt giống, vậy mà hôm nay đã lên cây non, hơn nữa thậm chí dài hai ba tấc rồi.
Cái này... Đây quả thực là tốc độ phát triển điên cuồng a!
- Ca, cái này...
Giang Vũ thấy một màn như vậy, cũng ngây dại. Mà những Dược Đồng kia, cũng là chân tay luống cuống, bọn hắn cùng Linh Dược liên hệ lâu như vậy, đối với chu kỳ đào tạo Linh Dược rất rõ ràng.
Một màn này, tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi.
- Giang Vũ, phong tỏa tin tức, khối Dược Viên này, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Giang Trần giờ phút này, cũng là một đầu sương mù. Nhìn về phía trên, Dược Viên thần kỳ như thế, bồi dưỡng chu kỳ rút ngắn, tuyệt đối là một chuyện tốt.
Thế nhưng mà, Giang Trần lại có một loại cảm giác xấu.
Phải biết rằng, kiếp trước kiếp nầy, Giang Trần kiến thức rộng rãi, xem lượt Chư Thiên nghĩa lý. Loại sự tình nhìn về phía trên như bánh từ trên trời rớt xuống kia, thường thường ẩn dấu Huyền Cơ, ẩn phục nguy cơ!
Trong lòng Giang Trần không có cách giải, cũng hơi có chút phiền muộn.
- Ca, cái này lại không phải chuyện xấu gì, không cần phiền não. Hôm nay trời trong nắng ấm, không bằng huynh đệ ta đi Tử Vân Phong tìm niềm vui, nhìn cảnh đẹp của Tử Kinh bộ, như thế nào?
Tử Vân Phong cách dược viên này không xa, khoảng cách thẳng tắp bất quá mười dặm. Lên cao trông về phía xa, có thể cho người mở rộng ý chí, tâm tình càng thêm khoáng đạt.
Giang Trần dẫn đầu thuộc hạ thân vệ, ở dưới Giang Vũ cùng đi, leo lên Tử Vân Phong. Lên cao trông lại, cuối tầm mắt, là địa vực Tử Kinh bộ.
Giang Trần thi triển《 Thiên Mục Thần Đồng 》, ánh mắt kéo ra trăm dặm, vô cùng vô tận.
Trong lúc đó, ánh mắt Giang Trần ngừng ở trên phiến Dược Viên kia, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc.
Phiến Dược Viên kia, từ chỗ cao nhìn qua, vậy mà che một tầng mờ mịt chi khí nhàn nhạt, nếu không phải ở chỗ cao phía xa nhìn tới, ở phụ cận, tuyệt đối nhìn không ra khác thường gì.
Nhưng mà đứng ở chỗ cao, liếc nhìn lại, lại có thể nhìn ra một chút khác biệt.
Khắp Dược Viên, vậy mà che một tầng bụi mù nhàn nhạt, giống như sương mù nhưng không phải sương mù, mông lung, nói không rõ, nhìn không rõ.
- Tiểu Vũ, ngươi nhìn phiến Dược Viên kia!
Giang Vũ nghe tiếng nhìn lại, cũng nhìn thấy khác thường:
- Ca, đó là cái gì? Chẳng lẽ là Linh lực trong truyền thuyết sao? Chậc chậc, cái này cũng quá thần kỳ.
- Ngươi nhìn kỹ, phiến bụi mù kia, vòng quanh Dược Viên, chỉnh thể nhìn về phía trên, có phải như đồ án hoặc là cái gì hay không?
Nhìn kỹ một chút, Giang Vũ cũng ngạc nhiên nói:
- Ca, ngươi không đề cập tới, ta còn nhìn không ra, như vậy xem xét, thật đúng là giống cái gì đó.
- Cái gì?
- Nanh vuốt, như nanh vuốt một con Cự Thú. Ngươi xem, Linh Thổ bốn phía, thật giống như bốn móng vuốt sắc bén của Cự Thú. Mà một mảnh đằng sau, như là lòng bàn tay, còn có ở đây, là địa phương trảo dính liền chân. Thật đúng là rất giống a! Chậc chậc, tạo vật thần kỳ, quá thần kỳ!
Giang Vũ chậc chậc tán thưởng, lại không thấy được biểu lộ của Giang Trần, giờ phút này đã cực kỳ ngưng trọng.
- Giang Vũ, nhanh chóng xuống núi, phá huỷ phiến Dược Viên Linh Dược kia. Phiến Dược Viên kia, không cần gieo bất luận hạt giống Linh Dược gì! Nhanh đi!
Cả thân thể Giang Trần đột nhiên như một cây cung bắn ra, đứng lên.
- Ca, đã xảy ra chuyện gì?
- Đừng hỏi, theo như ta nói đi làm!
Giang Trần mặt đen lên, hạ lệnh:
- Xuống núi!
Giang Vũ từ nhỏ theo đuôi Giang Trần, hôm nay hắn cũng biết, Giang Trần là cố ý tài bồi hắn, tự nhiên là đối với Giang Trần nói gì nghe nấy.
Vừa xuống nuối, Giang Vũ liền phân phó Dược Đồng, đem Linh Dược của khối Linh Dược viên kia phá huỷ toàn bộ. Cũng liên tục dặn dò mấy Dược Đồng này, không được đem việc này tiết lộ ra ngoài, nếu không… chết!
Chứng kiến vẻ mặt Giang Trần nghiêm túc ngưng trọng, không người nào dám hỏi cái gì.
Giang Trần ở bốn phía Dược Viên, đi qua đi lại, nhìn ngó khắp nơi. Giữa lông mày càng khóa càng chặt, phảng phất nhớ ra cái gì đó, nghiệm chứng cái gì đó.
Thật lâu, Giang Trần hướng Giang Vũ đi tới.
- Tiểu Vũ, ngươi tới, ta vẽ một bộ địa đồ cho ngươi. Ngươi theo khoảng cách, tỉ lệ của bản đồ này, phân mấy cái phương hướng, phái người đi điều tra thoáng một phát, phải chăng ở những khu vực này tồn tại Linh Địa, đào tạo Linh Dược.
Giang Trần ngay tại chỗ vẽ, hắn không có vẽ hình, mà là ở bốn phương tám hướng, vẽ ra từng điểm từng điểm.
Sau đó ở từng điểm, xác định phương hướng, khoảng cách.
- Địa phương khác không cần đi, ngươi chọn ba địa điểm gần nhất điều tra thoáng một phát. Trong ba ngày, phải trở lại phục mệnh. Càng nhanh càng tốt!
Ngữ khí của Giang Trần càng thêm ngưng trọng.
- Ca, có phải phát sinh đại sự gì hay không?
Lần này Giang Vũ nhìn thấy Giang Trần, ở trên người Giang Trần, còn là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác gấp gáp như thế.
Mặc dù là ngày đó cầm xuống Kinh Man phản tặc, Giang Trần đường ca biểu hiện, cũng thong dong tự tin, đàm tiếu tự nhiên.
Hôm nay việc này có chút quỷ dị, có chút khác thường.
Bất quá chỗ tốt lớn nhất của Giang Vũ, là nghe Giang Trần. Lúc này thỉnh động mấy tộc lão tự thân xuất mã, tiến về những phương hướng mà Giang Trần chỉ định tìm kiếm.
Hai ngày sau, ba tộc lão liền trở lại, mang về tin tức lại để cho tâm tình của Giang Trần càng thêm trầm trọng.
Không ra ngoài Giang Trần sở liệu, ba phương hướng này, ở khu vực Giang Trần suy tính, quả nhiên là Linh Địa, đào tạo Linh Dược! Hơn nữa, những khu vực này, có chút là ở cảnh nội Đông Phương Vương Quốc, có chút, thì đã đến ranh giới quốc gia khác.
- Ca, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Giang Vũ mấy ngày nay, cũng rất hiếu kỳ.
Bình luận facebook