-
Chương 91-95
Chương 91 Phi đao tuyệt kỹ 1
- Tuyên Bàn tử ta, ghét nhất là phản đồ. Nếu như ngươi chỉ vì Chư Hầu Lệnh, Tuyên Bàn tử ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng mà nếu có người muốn bán Tuyên gia, đầu nhập vào những gia hỏa dã tâm bừng bừng kia, Tuyên Bàn tử ta là cái thứ nhất không đáp ứng!
- Ăn nói bừa bãi!
Tuyên Viên thề thốt phủ nhận.
- Nếu như ngươi sợ, hiện tại cút ngay xuống dưới.
- Sợ?
Tuyên Bàn tử dữ tợn cười một tiếng.
- Ngươi có tài đức gì, có thể khiến Tuyên Bàn tử ta sợ hãi?
Nói xong, thân hình mập mạp của Tuyên Bàn tử mạnh mẽ bắn ra, toàn bộ thân thể mập mạp, như một con chim to bay lên trời.
- Tuyên Viên, ăn một quyền của ta!
Bàn tử có trí tuệ của Bàn tử, Tuyên Bàn tử đạn hướng không trung, cả người cơ hồ co lại thành một cục thịt. Mà đoàn thịt này bay đến độ cao cực hạn, lại vặn như lò xo, đột nhiên bắn ra.
Oanh!
Một quyền cường đại này, nương theo tốc độ kinh người, hung hăng đánh tới Tuyên Viên.
- Quyền kỹ không tệ, nhưng mà năm mạch chân khí, cũng muốn làm tổn thương ta?
Ở trong khóe mắt Tuyên Viên hiện lên một tia khinh miệt, một tia ghen ghét.
Hắn ghen ghét chính là quyền kỹ của Tuyên Bàn tử, đây là Kim Sơn Hầu dòng chính truyền thừa, Tuyên Viên hắn căn bản không có tư cách tu luyện.
Mà khinh miệt, tự nhiên là xem thường Tuyên Bàn tử chỉ mới năm mạch chân khí.
Tuyên Viên có thể đứng ở trên lôi đài này, chỗ dựa lớn nhất, là sáu mạch chân khí ổn áp Bàn tử một đầu!
Nhất trọng tu vi, là một trọng cảnh giới!
Tuyên Viên dùng bất biến ứng vạn biến, nhìn qua một quyền kia của Bàn tử nện xuống, đang chuẩn bị trầm ổn hạ bàn, cùng hắn cứng đối cứng.
Trong lúc đó…
Ngoài ý muốn nổi lên.
Tuyên Bàn tử bắn nhanh chóng, vậy mà không hề có dấu hiệu gia tốc. Mà quyền cương kia, cũng bỗng nhiên phóng lớn gấp đôi, dùng tốc độ càng thêm hung tàn, càng thêm đáng sợ, một quyền hung hăng nện xuống.
- Cương khí trọng điệp? Sáu mạch chân khí?
Đồng tử của Tuyên Viên đột nhiên co rút lại, bắn ra vẻ kinh ngạc vô tận.
Chính như lời nói trước kia, Bàn tử có trí tuệ của Bàn tử.
Lúc trước hắn cố ý tạo ra thanh thế như vậy, là bày ra yếu thế, để cho đối thủ vẫn cho hắn là năm mạch chân khí.
Thời điểm quyền cương tiếp cận Tuyên Viên, bỗng nhiên lộ ra át chủ bài.
Một quyền này, ngưng tụ tinh hoa sáu mạch chân khí của Bàn tử, ngưng tụ lửa giận gần đây của hắn, ngưng tụ dã tâm khi tuyệt địa lật bàn!
Oanh!
Tuyên Viên cơ hồ không kịp phản ứng, trong lúc vội vã xuất chưởng nghênh đón.
Phanh!
Trong nháy mắt bàn tay của Tuyên Viên cùng nắm đấm của Bàn tử tiếp xúc, Tuyên Viên cảm nhận được cái gì gọi là chênh lệch!
Loa Toàn Kình lôi cuốn lấy lục trọng quyền cương, như một mũi khoan, lập tức xoắn cánh tay hắn thành phấn vụn.
Mà quyền cương kia còn không giảm, một quyền lôi ở trên ngực!
Phốc!
Một ngụm máu tươi như mũi tên phun ra.
Cả người Tuyên Viên như diều đứt dây, bị quyền cương cường đại oanh bay ra lôi đài, bay ngược hơn mười thước, đâm vào trên một cây cột lớn.
Lúc nhìn lại hắn, thất khiếu chảy máu, ngực phá ra một cái động lớn, đã chết không thể chết lại!
- Cái gì?
- Cái này... Lục trọng quyền cương? Tuyên Hiên đột phá?
Đừng nói mấy người ủng hộ Tuyên Viên không nghĩ tới, coi như là Kim Sơn Hầu, cũng tuyệt đối không nghĩ tới một màn này. Nhi tử thắng, lại thắng nhẹ nhàng như vậy!
Tuyên Bàn tử đứng trên lôi đài, một thân thịt mỡ đem lôi đài chấn lạnh run.
- Kim gia ta, có thể chán nản, nhưng tuyệt đối không thể có phản đồ. Người phản bội gia tộc, chết!
Tuyên Bàn tử cả đời này, là lần đầu tiên để cho người cảm thấy sát khí.
Sự tình tiếp theo, tất nhiên là cực kỳ huyết tinh. Kim Sơn Hầu thân là chư hầu biên cương, thủ đoạn hoàn toàn thể hiện ra rồi. Sau khi Tuyên Bàn tử thắng trên lôi đài, Kim Sơn Hầu cũng lộ ra độ cao chót vót.
Hạ lệnh khống chế mấy trưởng lão, cũng đưa ra một ít chứng cớ mà bọn chúng đầu nhập vào Long Đằng Hầu, phản bội gia tộc.
Mất đầu, xét nhà!
Rất nhanh, Kim Sơn Hầu phủ nội loạn, đã bị xử lý gọn gàng hoàn tất, để cho Giang Trần cũng không thể không bội phục, Kim Sơn Hầu này, luận thủ đoạn tàn nhẫn, so với phụ thân Giang Phong là mạnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên, dẹp xong nội loạn, thủ đoạn tàn nhẫn, đó cũng là có nguyên do. Bất kỳ gia tộc nào, đối đãi phản đồ, đều là không bao giờ nương tay.
Lật bàn trong dự liệu, khiến trong nội tâm Giang Trần không có sinh ra bao nhiêu gợn sóng. Tuyên Bàn tử thiên ân vạn tạ, muốn giữ Giang Trần lại làm khách.
Bất quá chứng kiến Kim Sơn Hầu phủ dẹp nội loạn, giết nhiều người như vậy, hiển nhiên là không thích hợp làm khách. Giang Trần lập tức liền rời đi.
Trở lại trong phủ, lại nhận được một tin tức kinh người… phụ thân Giang Phong xuất quan!
Chỉ là, biết rõ bí mật này, tạm thời chỉ có Giang Ưng cùng Giang Phúc.
Giang Phong xác thực xuất quan, hơn nữa thành công đột phá, thuận lợi tiến vào mười mạch chân khí, bước vào hàng ngũ Chân khí đại sư, chính thức trên ý nghĩa, tiến vào hàng ngũ chư hầu thực lực đỉnh cấp.
- Chúc mừng phụ thân.
Giang Trần vẫn là thay phụ thân cao hứng.
- Ha ha, Trần Nhi, phụ tử chúng ta, ngươi khách khí cái gì? Nói sau, nếu như không phải ngươi, vi phụ đời này chỉ sợ cũng chỉ là chín mạch chân khí.
Giang Phong ở trước mặt nhi tử, từ trước đến nay đều là rất hiền hoà.
Giang Trần lập tức đem chuyện ở Kim Sơn Hầu nói một lần, thuận tiện đem một ít thế cục trước mắt nói rõ.
Giang Phong gật gật đầu:
- Gia sự nhà Kim Sơn Hầu, có thể xử lý như vậy, đó là tốt nhất rồi. Chiếu ngươi nói, Long Đằng Hầu tạo phản, chỉ sợ là sự tình trong nửa năm này a?
- Dùng ta phỏng đoán, sự kiên nhẫn của hắn, chỉ sợ cũng chỉ nửa năm.
- Trần Nhi, ngươi nói Giang gia chúng ta, nên đứng thành hàng như thế nào?
Giang Phong ngược lại là hỏi Giang Trần.
- Chúng ta không cần đứng thành hàng, bất kể là vương thất hay là Long Đằng Hầu, cũng đã đem chúng ta quy ở bên vương thất rồi.
Giang Trần giống như cười mà không phải cười.
- Chỉ là, Giang gia chúng ta, lại không cần đứng thành hàng?
Giang Trần cũng không nhận ra, vương thất có tư cách để cho Giang Trần hắn phụ thuộc. Sở dĩ đứng ở mặt đối lập với Long Đằng Hầu, thuần túy là tình thế thôi động, mà không phải là Giang Trần lựa chọn vương thất.
Giang Trần hắn độc nhất vô nhị, căn bản không phải bất luận thế lực nào có thể khu động.
...
Long Đằng Hầu phủ.
Những sự tình phát sinh ở Kim Sơn Hầu phủ kia, rất nhanh liền truyền đến tai Long Chiếu Phong.
- Phế vật, quả nhiên là một đám phế vật!
Long Chiếu Phong nghe nói, mấy trưởng lão Kim gia, vậy mà đoạt quyền thất bại, bị Kim Sơn Hầu chém đầu hết thảy.
Mà Tuyên Viên được bọn hắn tỉ mỉ bồi dưỡng kia, vậy mà một chiêu đã bị nhi tử Kim Sơn Hầu giết chết.
- Không đúng, nhi tử Kim Sơn Hầu kia, là mặt hàng ngu xuẩn như heo a. Tuyên Viên kia lại kém, cũng không thể thua người như vậy a.
Nhạn Môn Hầu Yến Cửu Trang là cái thứ nhất cảm thấy có chút không ổn.
- Tà môn, sự tình ở vương đô này, càng ngày càng tà môn rồi.
Một chư hầu khác lắc đầu.
Chương 92 Phi đao tuyệt kỹ 2
- Các ngươi có phát hiện hay không, nhóm người Giang Hãn Hầu cùng Kim Sơn Hầu kia, tựa hồ rất am hiểu chơi giả heo ăn thịt hổ a. Lần trước là Giang Trần, lần này là nhi tử Kim Sơn Hầu. Các ngươi nói xem, những người này, bọn họ không phải là cố ý bày ra yếu thế chứ?
Sắc mặt Long Chiếu Phong trầm xuống:
- Căn cứ tình báo của ta, điều đó không có khả năng! Nhi tử Kim Sơn Hầu gần đây uất ức, đây là tuyệt đối sẽ không sai. Còn Giang Trần kia…
- Long hầu, ta ngược lại cảm thấy, sau lần Tế Thiên Đại Điển kia, thế cục vương đô liền rất vi diệu, đã xảy ra rất nhiều sự tình không hợp lẽ thường. Hơn nữa tựa hồ mỗi sự kiện, đều có bóng dáng của Giang Trần. Tiểu tử này, ta xem là mầm tai vạ a. Nghe nói, hôm nay ở Kim Sơn Hầu phủ, Giang Trần cũng ở hiện trường.
Vừa nhắc tới việc này, Đan Vương Uyển Uông uyển chủ liền buồn bực:
- Đúng, tiểu tử Giang Trần này, ta xem rất có vấn đề. Lần trước chúng ta làm đan dược triển lãm, hắn cũng ở hiện trường. Sự tình trước trước sau sau phóng cùng một chỗ cân nhắc, ta cảm giác hắn và Dược Sư Điện đã sớm thông đồng tốt, chỉ đợi đến giẫm Đan Vương Uyển ta!
- Còn có, vương thất vậy mà phái nhiều cao giai Chân Khí cảnh cường giả đi bảo hộ hắn. Tiểu tử này, lúc nào cùng vương thất thân mật như vậy?
Đủ loại sự kiện kỳ quái về Giang Trần, từng cái bị sửa sang đi ra. Các điểm đáng ngờ, cơ hồ toàn bộ quay chung quanh Giang Trần.
Long Chiếu Phong cũng hơi có chút kinh ngạc:
- Chẳng lẽ, chúng ta thật sự đánh giá thấp Giang Trần?
- Long hầu, Giang Trần này, phải tru sát! Hiện tại Giang Hãn Hầu không có tin tức, ta đoán chừng tám chín phần mười đã chết rồi. Nếu như diệt trừ Giang Trần, Chư Hầu Lệnh của Giang Hãn Hầu, liền phải triệt để giao ra rồi.
- Ân, Giang Trần này, phải chết!
Long Chiếu Phong gật gật đầu.
- Phụ hầu, Giang Trần này, giao cho Tuyết Nhi đi.
Long Cư Tuyết đứng ở bên cạnh Long Chiếu Phong, lộ ra một dáng tươi cười lạnh lùng.
- Ta từng ở Dược Sư Điện nói qua, Giang Trần hắn, mơ tưởng thuận lợi thông qua Tiềm Long thi hội. Lần này, để cho con gái ở trước khi tiến vào tông môn, giết một nhóm người tế cờ. Đến giết gà dọa khỉ!
- Ân, Tiềm Long thi hội, nếu như hắn có thể đi vào giai đoạn luận võ cuối cùng, Tuyết nhi ngươi giết hắn, tựa như giết chết một con kiến.
Long Đằng Hầu đối với thiên phú tài tình của nữ nhi mình, là phi thường có lòng tin, bất quá hắn lại nói tiếp:
- Cân nhắc đến đêm dài lắm mộng, chúng ta phải làm nhiều chuẩn bị. Ở trước khi Tiềm Long thi hội tiến vào giai đoạn luận võ, chỉ cần có cơ hội, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha!
- Long Tam, chuyện này, bản hầu giao cho ngươi làm. Phải tất yếu đem đầu Giang Trần này trở lại cho ta!
Giang Trần mấy lần hư mất đại sự của Long Đằng Hầu, để cho Long Đằng Hầu sát cơ bắt đầu khởi động.
- Vâng.
Bên cạnh Long Chiếu Phong, một gã thủ hạ âm lãnh lên tiếng trả lời, người này một thân sát khí, dĩ nhiên là một cường giả mười mạch chân khí!
...
Trong Giang Hàn Hầu phủ, Giang Trần đang vì Tiềm Long thi hội làm lấy chuẩn bị cuối cùng.
Hôm nay, cảnh giới bảy mạch chân khí đã phi thường vững chắc, chân khí yếu huyệt thứ tám, cũng bị hắn thành công định vị.
Hai bộ vũ kỹ 《 Thương Hải Nghịch Lưu Đao 》 cùng 《 Khô Vinh Thần Quyền 》 cũng ngày càng tinh tiến, mỗi ngày đều có không ít tăng lên.
Mà Giang Trần, ở mấy ngày nay lại đang chuẩn bị một thủ đoạn khác. Tay hắn vuốt vuốt, đúng là chín chuôi Trọng Vũ phi đao do Trọng Vũ Kim Tinh luyện chế.
- Phi đao tuyệt kỹ, có thể so với cung tiễn. Nhưng so với cung tiễn càng dễ điều khiển, tính ẩn nấp càng mạnh hơn nữa.
So sánh với cung tiễn, phi đao công kích, tuyệt đối là bí mật hơn, hơn nữa tính điều khiển càng mạnh. Dù sao, muốn điều khiển cung tiễn, đầu tiên ngươi nhất định phải cài tên lên cung.
Quá trình này, liền để cho tính điều khiển của cung tiễn thua phi đao.
Phi đao, không biết nấp ở nơi nào, chẳng biết lúc nào ra tay. Một đao nơi tay, lệ vô hư phát, như là Thiên Ngoại phi tiên, không biết chỗ nó đến, cũng không biết chỗ nó đi.
Ưu thế của phi đao, ở chỗ nhanh và tiện điều khiển, ở chỗ công kích ẩn nấp, ở chỗ một đao lãnh huyết phong hầu!
- Chín ngọn phi đao này, là Trọng Vũ Kim Tinh luyện chế. Trọng Vũ Kim Tinh này gần như trong suốt, một khi thi triển, phối hợp thủ pháp, cơ hồ là hóa thành hư vô, dung nhập hư không.
Không thể không nói, Trọng Vũ Kim Tinh này luyện chế phi đao, thật đúng là có tính ẩn nấp rất mạnh.
Nếu đột nhiên công kích, dùng nhãn lực của Võ Giả, thậm chí rất có thể nhìn không tới thực chất của phi đao.
Giang Trần muốn lợi dụng chín chuôi Trọng Vũ phi đao này, liền tìm một môn tuyệt kỹ phi đao, tên là Toái Nguyệt Phi Đao.
Toái Nguyệt Phi Đao, danh như ý nghĩa, chính là có lực lượng cường đại bắn phá Nhật Nguyệt, phá hủy ngôi sao.
Đương nhiên, dùng thủ đoạn hôm nay của Giang Trần, bắn phá Nhật Nguyệt hiển nhiên là khoa trương. Nhưng mà tuyệt kỹ《 Toái Nguyệt Phi Đao 》này, lại có thể để cho hắn như hổ thêm cánh.
- Tu luyện《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, cũng không phải một sớm một chiều. Thần thông《 Toái Nguyệt Phi Đao 》này, so với 《 Cửu Tiếu Thương Hải Quyết 》 còn cao minh hơn rất nhiều. Chính là công pháp chân chính tiếp cận Chư Thiên cấp. Bất quá, bộ phận khởi đầu của《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, lại không khó hiểu như vậy.
Muốn tu luyện Toái Nguyệt Phi Đao, phải tu luyện bốn loại thần thông nguyên bộ: 《 Thiên Mục Thần Đồng 》, 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》, 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, 《 Thất Khiếu Thông Linh 》.
Luyện phi đao, trước luyện nhãn lực, luyện nhĩ lực, luyện tâm lực, luyện lực cảm ứng!
Nhãn lực tu luyện tới cực hạn, dùng một đôi pháp nhãn, xem hết Chư Thiên vị diện, một ngọn phi đao, trên đuổi tận bích lạc, dưới xuống hoàng tuyền, có thể khiến địch nhân không chỗ ẩn trốn!
Nhĩ lực luyện đến mức tận cùng, dùng một đôi Thuận Phong Nhĩ, nghe phong phân biệt vị. Mặc ngươi bát phương đột kích, chỗ phi đao tới, toàn bộ chém đầu!
Tâm lực luyện đến mức tận cùng, tâm như bàn thạch, không bị các loại ảo giác mê hoặc, mặc ngươi ảo giác ngàn vạn, một ngọn phi đao, trực chỉ bản thể, chém giết địch nhân!
Mà lực cảm ứng luyện đến mức tận cùng, thất khiếu triển khai, toàn bộ thế giới ở trong giác quan của ngươi, không có bất kỳ bí mật đáng nói. Thượng thiên không cửa, độn địa không khe!
Đương nhiên, tu luyện《 Toái Nguyệt Phi Đao 》tới cực hạn không biết cần bao nhiêu thời gian, mà bốn môn thần thông nguyên bộ này, cũng không biết phải tu luyện bao nhiêu năm, mới có thể tới cực hạn.
Vạn dặm chi hành, bắt đầu ở dưới bàn chân.
Mặc kệ con đường tu luyện dài bao nhiêu, phải cất bước đi. Chỉ có cất bước đi, mới có hi vọng trùng kích Đại Đạo vô tận.
《 Toái Nguyệt Phi Đao 》này, cùng với bốn môn nguyên bộ thần thông, đều không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.
Nhưng mà, cho dù là học được thô thiển một phần vạn, đối với Giang Trần trước mắt mà nói, cái kia cũng là một tầng bảo hộ thật lớn.
Chương 93 Tiềm Long thi hội 1
Bốn môn nguyên bộ thần thông, 《 Thất Khiếu Thông Linh 》 tạm thời là không cần luyện. Ở trước khi thất khiếu không có tu luyện ra linh thức, tu luyện môn thần thông này, đó là dùng giỏ tre múc nước, căn bản không có hi vọng luyện được.
Ngược lại là 《 Thiên Mục Thần Đồng 》, 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》, 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, đều là hiện tại có thể tu luyện.
Giang Trần giống như người đói, đắm chìm trong cảm ngộ ba môn thần thông. Ba môn thần thông này, chỉ cần hơi có tiểu thành, đối với tu luyện 《 Toái Nguyệt Phi Đao 》là làm chơi ăn thật.
Phi đao tuyệt kỹ, thời điểm thủ pháp điều khiển đến cực hạn, đơn giản là so đấu nhãn lực, nhĩ lực, cùng với tâm lực!
Mấy ngày nay, Giang Hãn Hầu phủ cùng đám hạ nhân đều bề bộn nhiều việc.
Vì rèn luyện nhãn lực, Giang Trần để cho đám hạ nhân không ngừng bắt ruồi, muỗi,… căn cứ tốc độ những con ruồi muỗi này phi động, quỹ tích cùng thói quen, đến tìm kiếm con sâu nhỏ mà trước đó Giang Trần đánh dấu.
Không thể không nói, loại phương pháp tu luyện này, cơ hồ tiếp cận trình độ biến thái.
Ngay từ đầu, Giang Trần cơ hồ là nhiều lần đều thất bại. Mấy trăm con ruồi cuồng loạn nhảy múa, cho dù mắt chăm chú nhìn, đó cũng là đáp ứng không xuể.
Nhưng mà, như thế giữ vững được hai ngày, Giang Trần dựa vào nhãn lực, trên cơ bản đã có thể xuất hiện một phần mười xác suất.
Mà dựa vào nhĩ lực, thì có thể xuất hiện một phần hai mươi xác suất.
Tu luyện tâm lực khó nhất, xác suất chưa đủ một phần năm mươi.
Ba ngày sau, bốn ngày sau...
Giang Trần tiến bộ phi thường rõ ràng, đã đến ngày thứ năm, Giang Trần vậy mà có thể thông qua nhãn lực, đạt tới năm thành xác xuất thành công.
Mà nhĩ lực phán đoán, vậy mà cũng có thể đạt tới ba thành xác xuất thành công.
Tâm lực phán đoán tiến bộ không lớn, bất quá Giang Trần cũng không uể oải. Hắn biết rõ, tu luyện tâm lực là khó khăn nhất, cũng cần kiên nhẫn nhất.
Nhãn lực cùng nhĩ lực, dựa vào thời gian có thể mài ra. Nhưng mà Tâm lực, nhất định phải tĩnh tâm tĩnh khí, kiên trì bền bỉ, không thể có chút vội vàng xao động.
Ở nhãn lực cùng nhĩ lực tiến bộ trên diện rộng, đồng thời Giang Trần tu luyện《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, cũng đâu vào đấy triển khai.
Có nhãn lực cùng nhĩ lực cường đại phối hợp, Giang Trần ở trên điều khiển phi đao, liền thể hiện ra thiên phú cùng trạng thái kinh người.
Thức mở đầu của《 Toái Nguyệt Phi Đao 》kia, cơ hồ bị Giang Trần không hề có độ khó liền nắm giữ, hơn nữa rất nhanh tu luyện đến cảnh giới viên mãn.
- Xem ra, nhãn lực cùng nhĩ lực cường đại, quả nhiên là bảo đảm cực lớn khi tu luyện phi đao. Mà tâm lực cường đại, càng có thể để cho phi đao tuyệt kỹ tùy tâm sở dục.
Giang Trần thông qua tu luyện nhãn lực cùng nhĩ lực, trở nên tai thính mắt tinh; mà tu luyện Tâm lực tuy chậm chạp, lại làm cho khí độ cả người hắn càng thêm trầm ổn, càng thêm tự tin, thong dong.
Ngắn ngủn không đến nửa tháng thời gian, trên người Giang Trần, lại xuất hiện biến hóa thoát thai hoán cốt. Theo tu luyện không ngừng xâm nhập, hắn mỗi ngày đều có thể cảm nhận được tiến bộ đáng mừng.
Mà theo thời gian trôi qua, Tiềm Long hội thử Chung Cực khảo hạch, rốt cục đã đến.
Một ngày này, trong quảng trường Tiềm Long hội trường, một trăm lẻ tám lộ chư hầu truyền nhân, toàn bộ đến đủ.
Giang Trần cũng không ngoại lệ, hắn vì Tiềm Long thịnh hội làm rất nhiều chuẩn bị, tự nhiên không có khả năng bỏ qua thời gian long trọng này.
Có thể nói, đây là từ khi hắn chuyển sinh đến nay, lần thứ nhất nghênh đón khiêu chiến chính thức.
Tiềm Long thi hội, cũng là sân khấu thứ nhất để Giang Trần chứng minh mình. Giang Trần không muốn thua!
Các lộ chư hầu truyền nhân, lẫn nhau đều dùng các loại ánh mắt phức tạp nhìn nhau, thậm chí là va chạm giao phong.
Loại trường hợp này, ai cũng muốn lớn tiếng doạ người, ai cũng không muốn trước khi bắt đầu liền mất nhuệ khí.
Cho nên, các loại ánh mắt đối chọi gay gắt, tràn ngập ở các nơi trong hiện trường.
Giang Trần cũng gặp được Tuyên Bàn tử và Hồ Khâu Nhạc, sáu mạch chân khí của Tuyên Bàn tử đã phi thường vững chắc, dùng lời của hắn mà nói, đột phá bảy mạch chân khí, nhiều lắm là hai tháng thời gian.
Mà Hồ Khâu Nhạc, đã là tám mạch chân khí. Sau khi hắn không có khắc chế tu vi, lại dẫn tới một phen oanh động.
Dù sao, tám mạch chân khí, đây tuyệt đối là tồn tại cấp bậc thập đại chư hầu!
Giang Trần, nếu như xung kích tám mạch chân khí, xác suất thành công tuyệt đối trên chín thành, bất quá hắn không có tận lực đi làm như vậy.
Bảy mạch chân khí cùng tám mạch chân khí, đối với hắn hiện tại mà nói, ảnh hưởng không lớn.
Hiển nhiên, tiến bộ không riêng gì mấy người bọn hắn, những người khác cũng có tiến bộ. Bất kể là bằng hữu, hay là đối đầu, từng chư hầu truyền nhân, đều vì Tiềm Long thi hội làm lấy chạy nước rút cuối cùng.
Cho nên, thời điểm mỗi người xuất hiện, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tiến bộ.
Nhạn Môn Hầu truyền nhân Yến Nhất Minh, quỷ không may bị Giang Trần chà đạp hai lần này, cũng không biết đã nhận được đan dược thần kỳ gì, vậy mà khôi phục thương thế, hơn nữa tu vi còn nâng cao một bước, đột phá đến bảy mạch chân khí!
- Giang Trần, ngươi mấy lần sử dụng tà pháp ám toán ta, trên Tiềm Long thi hội này, Yến Nhất Minh ta nhất định sẽ tìm trở về. Hôm nay ta tiến vào cao giai Chân Khí cảnh, những chiêu số âm hiểm kia của ngươi, còn hữu dụng sao?
Yến Nhất Minh xa xa trừng mắt nhìn Giang Trần, trong lòng phát ra chí nguyện to lớn, thề muốn hung ác hành hạ Giang Trần.
- Trần ca, nhìn bên cạnh, Tứ đại chư hầu truyền nhân! Chậc chậc, Tứ đại chư hầu quả nhiên là thoải mái, có thể có hai danh ngạch. Đây cũng là đặc quyền a.
Tuyên Bàn tử có chút ghen ghét.
Căn cứ quy tắc Tiềm Long hội thử, nếu như chư hầu bài danh trước bốn, trên Tiềm Long thi hội, có thể có được hai danh ngạch, chọn ưu bỏ khuyết.
Cái này chẳng khác nào bỏ thêm một tầng bảo hiểm, để cho cường giả càng mạnh.
Tứ đại chư hầu, theo thứ tự là Long Đằng Hầu, Bạch Hổ Hầu, Chu Tước Hầu, cùng với Huyền Vũ Hầu... Giang Trần nghe tiếng, hướng bên kia quăng đi thoáng nhìn nhàn nhạt.
Tứ đại chư hầu đệ tử, nguyên một đám quả nhiên rất biết phô trương. Nhất là Long Đằng Hầu truyền nhân, càng là một bộ nhân vật chính.
Nữ chính, dĩ nhiên là Long Cư Tuyết rồi.
Nam chính, là ca ca của Long Cư Tuyết, Long Ngâm Dã.
Long Ngâm Dã, người cũng như tên, lạnh lùng cao ngạo, lộ ra một cỗ khí chất cuồng dã, cả người như một con Giao Long dời sông lấp biển, tràn ngập khí tức cuồng dã.
Người này, tuy thanh danh không bằng Tiên Thiên Thanh Loan thể Long Cư Tuyết, nhưng lại càng thêm thần bí. Hơn nữa nghe nói tu vi chân thật, cũng không kém Long Cư Tuyết, thậm chí năng lực thực chiến còn mạnh hơn.
Nói cách khác, Long Đằng Hầu một trai một gái, cơ hồ là lên song bảo hiểm, tuyệt đối sẽ không để cho khôi thủ Tiềm Long hội thử rơi trong tay người khác.
Vương Quốc đệ nhất chư hầu, có vốn liếng, có ngạo khí của bọn hắn.
Chương 94 Tiềm Long thi hội 2
So sánh xuống dưới, Bạch Hổ Hầu truyền nhân cũng tốt, Chu Tước Hầu truyền nhân cũng tốt, Huyền Vũ Hầu truyền nhân cũng tốt, đều phải kém sắc một ít.
Tám người này đi cùng một chỗ, tuy khí chất mỗi một cái đều là nhân trung long phượng, nhưng mà Long Cư Tuyết cùng Long Ngâm Dã y nguyên có cảm giác hạc giữa bầy gà, để cho người liếc mắt liền phân biệt ra.
- Móa nó, cuồng cái gì cuồng chứ? Lão tử sớm muộn gì cũng làm gục xuống các ngươi.
Tuyên Bàn tử là hâm mộ ghen ghét hận trắng trợn.
Không phải hắn trời sinh lòng dạ hẹp hòi, mà là ở trong mắt những người này, cho tới bây giờ là không có coi Tuyên Bàn tử hắn là người. Tuyên Bàn tử đây là xuất phát từ một loại tâm lý trả thù sau khi bị khinh bỉ.
Sau khi Giang Trần liếc qua, mí mắt liền khép lại. Hắn đối với những cử động ra vẻ thanh cao này, cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Tứ đại chư hầu này cố ý tạo thế, cố ý đem mình phủ lên một bậc cao nhân, đơn giản là hướng chư hầu truyền nhân khác thị uy, gõ chư hầu khác, không nên có ý đồ khiêu chiến vị trí của bọn hắn.
Đây là một loại bản năng bảo hộ địa bàn, Giang Trần chỉ xì mũi coi thường.
Nếu như chư hầu ở dưới, thật sự có thực lực cường đại, là tuyệt đối sẽ không bởi vì bọn họ tạo thế, liền buông tha cho cơ hội khiêu chiến.
Vị trí chư hầu, là dựa vào đánh ra, mà không phải sĩ diện bày ra.
- Giang Trần!
Lúc này đây, lại là Chu Tước Hầu truyền nhân Hồng Thiên Đồng mở miệng đầu tiên.
- Giang Trần, nghe nói Giang Hãn Hầu phủ ngươi xảy ra đại sự, sao ngươi lại tới đây?
Hiện tại Bạch Chiến Vân ngộ rồi, sẽ không làm người tích cực dẫn đầu cho Long Cư Tuyết. Hồng Thiên Đồng tự nhiên rất vui sướng tiếp nhận nhiệm vụ quang vinh kia.
- Ngươi là ai? ự tình của Trần ca, liên quan gì đến ngươi?
Tuyên Bàn tử cũng mặc kệ ngươi là Tứ đại chư hầu gì, ở trong mắt Bàn tử, không phải người của mình, vậy đều là người xấu!
- Mập mạp chết bầm, lão tử của ngươi không dạy ngươi lễ nghi quý tộc sao?
Hồng Thiên Đồng đối với loại mặt hàng như Tuyên Bàn tử, là miệt thị xuất từ bản năng.
Giang Trần mày kiếm nhảy lên, ánh mắt lạnh lùng khẽ quét Hồng Thiên Đồng:
- Ngươi là khiêu khích ta sao? Nếu là khiêu chiến, thì nói nhanh. Không phải mà nói, cút!
- Giang Trần đúng không?
Long Ngâm Dã ở bên người Long Cư Tuyết, một đôi mắt lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, sát khí cuồng dã kia, không che dấu chút nào hướng Giang Trần tuôn qua.
- Ta nghe nói qua ngươi, còn giống như giáo huấn qua phế vật Bạch Chiến Vân này? Rất tốt, ta hi vọng đến lúc đó không để cho ta thất vọng.
Bạch Chiến Vân đứng ở cách đó không xa, nghe được Long Ngâm Dã vậy mà công nhiên mắng hắn phế vật, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng vẫn còn nhịn được nộ khí.
Ngược lại là Giang Trần, sau khi tu luyện Tâm lực, khí độ của hắn rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều.
Đối mặt khẩu khí của Long Ngâm Dã trên cao nhìn xuống, Giang Trần mí mắt cũng không có nhảy thoáng một phát:
- Một đám ruồi, om sòm!
- Chửi hay lắm, có bản lãnh gì, lên trên Tiềm Long thi hội bày ra, ở chỗ này đấu mồm mép, chỉ là hầu tử?
Tuyên Bàn tử cũng là mặt mũi tràn đầy khinh bỉ.
Sắc mặt Long Ngâm Dã phát lạnh, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên trong sân rộng, một đạo kiếm khí kinh người bay tới, nương theo lấy kiếm khí như cầu vồng rơi xuống, thân ảnh uyển chuyển của Câu Ngọc công chúa đột nhiên hiện ra!
- Chân khí hóa vồng? Mười một mạch Chân khí đại sư?
Hiện trường một hồi xôn xao, ánh mắt nhìn qua Câu Ngọc công chúa, đều nhiều thêm vài phần kính sợ.
Chân khí đại sư, Đông Phương Vương Quốc cũng có một ít. Nhưng mà những chân khí đại sư kia, đại bộ phận đều là mười mạch chân khí.
Có thể tu luyện tới mười một mạch chân khí, là hai tay tính cũng dư a.
Mà Câu Ngọc công chúa dùng hai mươi tuổi, vậy mà gia nhập hàng ngũ mười một mạch Chân khí đại sư, làm sao có thể không khiến người giật mình?
Ngay cả Long Ngâm Dã, đôi mắt cuồng dã cũng phóng tới trên người Câu Ngọc công chúa, trong lúc nhất thời vậy mà đã quên xung đột với Giang Trần.
Mà Long Cư Tuyết, trên khuôn mặt diễm lệ kia, ẩn ẩn hiện lên một đạo sát cơ không người thấy rõ. Cái sát cơ này chợt lóe lên, khóe miệng lại khôi phục mỉm cười thản nhiên.
Phảng phất mười một mạch chân khí đối với nàng mà nói, cũng không quá đáng là như thế mà thôi.
Câu Ngọc công chúa xuất hiện, lại làm cho thanh âm trong hiện trường hết thảy biến mất.
Dù sao, thân phận người tổng phụ trách Tiềm Long thi hội, làm cho tất cả chư hầu truyền nhân ở đây đều có vài phần kiêng kị, vạn nhất chọc giận Câu Ngọc công chúa, âm thầm cho ngươi mấy chướng ngại, vậy liền cái được không bù đắp đủ cái mất.
Tiềm Long thi hội, loại thịnh hội hai mươi năm một lần này, có thể nói là cả nước tham dự. Sau khi Câu Ngọc công chúa xuất hiện, rất nhanh liền có hai đội Thiên Đô quân cường giả, từ đại đạo chạy tới, chiếm cứ hai bên đường, bắt đầu giới nghiêm.
Đây là đương kim quốc quân sắp giá lâm.
Đông Phương Lộc tinh thần vô cùng phấn chấn, bước chân trầm ổn hữu lực, đôi mắt hổ nhìn quanh tầm đó, nghiêm nghị sinh uy.
- Ngô hoàng vạn tuế, Đông Phương Vương Quốc vạn tuế!
Tất cả quần thần nhao nhao quỳ xuống, nghênh đón quốc quân đến.
Mà một trăm lẻ tám lộ chư hầu, cũng phân biệt tìm tới khu vực của mình, riêng phần mình nhập tọa.
Đông Phương Lộc vào trong hội trường, trung khí mười phần nói:
- Đông Phương Vương Quốc ta, truyền thừa ngàn năm, từ trước đến nay chú trọng võ đạo truyền thừa. Vì hiển lộ võ đạo uy phong, thúc giục chư hầu, hai mươi năm một lần Tiềm Long thi hội này, trẫm thập phần coi trọng. Vừa gặp thịnh hội, chứng kiến các lộ chư hầu tư thế oai hùng, hào kiệt muôn hình vạn trạng, trẫm lòng rất an ủi.
- Hôm nay, triều đình của ta một trăm lẻ tám lộ chư hầu hội tụ, phong vân tế hội. Bởi vì cái gọi là, giang sơn luôn có nhân tài xuất hiện, trẫm hi vọng, mỗi một lộ chư hầu, đều có thể thể hiện ra diện mạo mới, phát huy tiềm lực của các ngươi. Đem truyền thống sùng võ của triều đình ta, tiếp tục phát dương quang đại.
Đông Phương Lộc cũng không có thao thao bất tuyệt, đơn giản nói vài câu, liền đem chủ đề giao lại cho Câu Ngọc công chúa. Dù sao, Câu Ngọc công chúa mới là người tổng phụ trách Tiềm Long hội thử.
- Bệ hạ, Yến Cửu Trang có một chuyện bẩm báo.
Ngay khi Đông Phương Lộc nói xong, Nhạn Môn Hầu Yến Cửu Trang lại đứng dậy, khom người nói.
- A? Yến hầu có chuyện gì?
Đông Phương Lộc cười nhạt nói.
- Bệ hạ, thần nghe nói, Giang Hãn Hầu kia thân mang bệnh nặng, thậm chí nghe đồn hắn đã không còn nhân thế. Nghĩ tới Giang Hãn lãnh địa kia nằm ở Nam Cương của triều đình ta, chính là cứ điểm binh gia. Nếu Giang Hãn Hầu lâu không hiện thân, chỉ sợ bọn đạo chích Nam Cương, sẽ thừa cơ làm loạn. Thần khẩn cầu, ở trước khi Tiềm Long thi hội bắt đầu, phải chăng đem quyền sở hữu Giang Hãn lĩnh Chư Hầu Lệnh, trước nghị định một chút?"
Giang Hãn lĩnh, Chư Hầu Lệnh.
Chương 95 Vẽ mặt
Đông Phương Lộc biểu lộ có chút ngưng tụ, Giang Phong đến cùng tình huống như thế nào, ai cũng không có tình báo xác định. Nhạn Môn Hầu này làm cái thứ nhất nhảy ra, hiển nhiên là vì Long Đằng Hầu mở đường tiên phong.
Ánh mắt Đông Phương Lộc hướng khu vực của Giang Hãn Hầu nhìn lại.
Giang Trần mỉm cười, đi đến một bước:
- Bệ hạ, Nhạn Môn Hầu này già mà không kính, trong thịnh hội, công nhiên nguyền rủa phụ thân ta. Làm nhi tử, há có thể ngồi yên không lý đến? Hạ thần yêu cầu Yến Cửu Trang hướng ta nói xin lỗi.
- Xin lỗi? Giang Trần, ngươi miệng còn hôi sữa, có đức có tài gì, muốn ta đường đường là chư hầu biên cương hướng ngươi xin lỗi?
Yến Cửu Trang cười lạnh một tiếng.
- Vô cớ nguyền rủa người khác, là ngoài miệng không đức. Ngoài miệng không đức, là lão cẩu. Yến lão cẩu, ngươi đường đường là chư hầu, lại cam nguyện làm tay sai cho người, mắng ngươi lão cẩu, là vũ nhục đối với cẩu.
Bản lĩnh lời nói ác độc của Giang Trần, cũng không phải là thổi ra.
- Giang Trần, ngươi công nhiên nhục mạ chư hầu biên giới, bản hầu muốn cáo trạng ngươi, định ngươi tội lớn phỉ báng chư hầu, vũ nhục chư hầu!
- Yến lão cẩu! Ngươi đụng đến nhi tử ta thoáng một phát thử xem?
Đột nhiên, một thanh âm như sấm sét, từ khu vực Giang Hãn lãnh địa truyền ra.
Người này long hành hổ bộ, đi đến trước trận, mục bắn hàn mang, nhìn chằm chằm vào Yến Cửu Trang:
- Yến lão cẩu, con ta nói sai chỗ nào? Nhạn Môn Hầu ngươi dầu gì cũng là Nhất phẩm chư hầu, vậy mà sa đọa đến làm pháo hôi mở đường cho người khác, lại không phải tay sai thì là cái gì?
Giang Phong!
Dĩ nhiên là Giang Hãn Hầu Giang Phong mất tích thật lâu.
Hiện trường thoáng cái náo nhiệt, ai cũng không nghĩ tới, Giang Hãn Hầu này lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn lên còn long tinh hổ mãnh như thế.
Xem khí thế không chút nào che dấu kia, dĩ nhiên là khí tràng mà Chân khí đại sư mới có được!
Giang Phong này, vậy mà đột phá, trở thành Chân khí đại sư!
- Thần Giang Phong, tham kiến bệ hạ!
Giang Phong mắng Yến Cửu Trang xong, thoải mái hướng Đông Phương Lộc hành lễ.
- Giang Hầu, trẫm nghe nói thân thể ngươi bị bệnh nhẹ, nguyên lai là tin vịt?
Đông Phương Lộc nhìn thấy Giang Phong ở thời khắc mấu chốt ra mặt, trong lòng cũng có chút trấn định.
Với tư cách quốc quân đương triều, hắn cũng không hy vọng lãnh địa của Giang Hãn Hầu ở loại trường hợp này đổi chủ.
Dù muốn đổi chủ, tới tay ai, cũng phải là Đông Phương Lộc hắn đến định. Tuyệt không thể để cho Long Đằng Hầu cùng những đảng đồ của hắn đoạt đi.
Giang Phong cười ha ha nói:
- Một ít đạo chích, dùng một tí thủ đoạn âm hiểm mà thôi, không đáng giá nhắc tới.
- Ha ha, Giang Hầu trung can nghĩa đảm, sẽ có Thiên Địa phù hộ. Xem ra, ngược lại là trẫm quá lo lắng.
Đông Phương Lộc cũng là tâm tình thật tốt.
Bên Long Đằng Hầu kia, lại phiền muộn không thôi. Giang Phong này, vậy mà không chết? Còn sống long tinh hổ mãnh như thế? Xem ra tu vi còn đột phá.
Trong nội tâm Long Chiếu Phong một bụng phiền muộn, đối thủ với năng lực làm việc của hạ nhân là càng bất mãn rồi. Từ khi cùng Giang gia phụ tử này trở mặt, đều không có một việc thuận lợi.
Giang Phong này, rõ ràng trúng độc hẳn phải chết, làm sao lại có thể long tinh hổ mãnh như thế?
Giang Phong chẳng những không chết, tu vi còn tinh tiến một tầng. Bởi như vậy, bọn hắn muốn thông qua âm mưu cướp lấy Giang Hãn lãnh địa, đây không phải là tự đòi mất mặt sao?
Sắc mặt Nhạn Môn Hầu xấu hổ, phảng phất bị người ở trên mũi hung hăng đánh một quyền, trong lúc nhất thời tiến cũng không được, thối cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.
- Nhạn Môn Hầu, Giang Phong ta có một lời khuyên. Muốn làm bia đỡ đạn cho người, trước xem kết cục của Đỗ Như Hải một chút, còn có kết cục của Đan Vương Uyển.
Mà những chư hầu sau lưng Long Đằng Hầu kia, nghe lời này của Giang Phong, lòng cũng có nhận thấy.
Đúng vậy a, Đỗ Như Hải mở đường cho Long Đằng Hầu, kết quả bị Long Đằng Hầu tự mình ra tay giải quyết, sau đó còn rơi vào kết cục cả nhà bị tịch thu tài sản, gia sản sung công.
Mặc dù Đan Vương Uyển không có chết người, nhưng ở kinh doanh cũng bị Dược Sư Điện đánh cho hoa rơi nước chảy, liên tiếp bại lui. Càng có nghe đồn, bọn hắn đã triệt để bán mình cho Long Đằng Hầu, đã mất đi quyền tự chủ.
Yến Cửu Trang phiền muộn, nhưng khẩu khí lại vô cùng ngạo khí:
- Giang Phong, ngươi chớ đắc ý quá sớm.
- Vì cái gì ta không thể đắc ý?
Giang Phong cười vô cùng cởi mở.
- Yến Cửu Trang ngươi, luận một mình đấu, đánh không lại ta; so nhi tử, con của ngươi hai lần bị Trần Nhi nhà ta hoành ngược. Ở trước mặt ngươi, ta tìm không thấy lý do không đắc ý a. Ngươi nói có đúng không?
Yến Cửu Trang không phản bác được.
Giang Trần nghe được phụ thân phản kích như thế, tâm tình cũng rất tốt. Không thể không nói, có thể làm tới một lộ chư hầu, mỗi người đều có biện pháp sinh tồn.
Theo Giang Phong xuất hiện, sự việc xen giữa tự nhiên dùng Yến Cửu Trang bị đánh mặt chấm dứt.
Câu Ngọc công chúa mắt phượng hơi động một chút, hướng bên Giang Trần quăng đến ánh mắt ý vị thâm trường.
- Chư vị, hiện tại Bổn cung tuyên bố, một lần Tiềm Long hội thử mới, chính thức bắt đầu. Quy củ vẫn là quy củ cũ, bắt đầu xin nhiệm vụ khảo hạch.
- Lần khảo hạch này, đồng dạng phân chín cấp nhiệm vụ. Mỗi một cấp bậc nhiệm vụ, đại biểu một phẩm hầu vị.
Đông Phương Vương Quốc một trăm lẻ tám lộ chư hầu, chung chia làm Cửu phẩm. Mỗi một phẩm đều có mười hai chư hầu, dùng cái này suy ra.
Giang Hãn Hầu ở trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu, bài danh 14, xem như Nhị phẩm chư hầu.
Ví dụ như, chư hầu xếp hàng thứ nhất đến 12, đều là Nhất phẩm chư hầu. Ở trong Nhất phẩm chư hầu, tự nhiên cũng chia đẳng cấp.
Một đến bốn, chính là Vương Quốc Tứ đại chư hầu, được tôn xưng là Chí Tôn Nhất phẩm.
Năm đến tám, thì tôn xưng là chính Nhất phẩm.
Chín đến mười hai, thì trở thành phụ Nhất phẩm.
Đã đến nhị phẩm chư hầu, thậm chí phẩm bậc chư hầu thấp hơn, sẽ không có danh tự Chí Tôn. Ở trong phẩm cấp riêng phần mình, cũng chia ba cấp bậc.
Dùng Nhị phẩm làm thí dụ, chia là thượng Nhị phẩm, trung Nhị phẩm, hạ Nhị phẩm.
Giang Hãn Hầu, là thượng Nhị phẩm chư hầu!
Mà Tiềm Long thi hội, là trận đấu quyết định bài danh chư hầu lần tiếp theo.
Một trăm lẻ tám lộ chư hầu truyền nhân, có thể xin bất luận phẩm bậc nhiệm vụ gì. Đương nhiên, từng chư hầu truyền nhân, đều chỉ có hai lần cơ hội.
Nếu như hai lần đều không hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chờ khảo hạch thất bại, giao ra Chư Hầu Lệnh.
Để cho những thế gia cường đại không có Chư Hầu Lệnh kia lần lượt bổ sung lên.
Bởi vì khảo hạch chỉ có hai lần cơ hội, cho nên đại bộ phận chư hầu truyền nhân, đều rất cẩn thận, lợi dụng tốt hai lần cơ hội này.
Lần thứ nhất, có lẽ có chút chư hầu truyền nhân sẽ khiêu chiến nhiệm vụ cao cấp thoáng một phát. Nhưng nếu lần đầu tiên khiêu chiến thất bại, dùng đến lần cơ hội thứ hai, liền phải cực kỳ thận trọng rồi. Nếu không, lần thứ hai xin nhiệm vụ lại thất thủ, chẳng khác nào chắp tay giao ra Chư Hầu Lệnh.
- Tuyên Bàn tử ta, ghét nhất là phản đồ. Nếu như ngươi chỉ vì Chư Hầu Lệnh, Tuyên Bàn tử ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng mà nếu có người muốn bán Tuyên gia, đầu nhập vào những gia hỏa dã tâm bừng bừng kia, Tuyên Bàn tử ta là cái thứ nhất không đáp ứng!
- Ăn nói bừa bãi!
Tuyên Viên thề thốt phủ nhận.
- Nếu như ngươi sợ, hiện tại cút ngay xuống dưới.
- Sợ?
Tuyên Bàn tử dữ tợn cười một tiếng.
- Ngươi có tài đức gì, có thể khiến Tuyên Bàn tử ta sợ hãi?
Nói xong, thân hình mập mạp của Tuyên Bàn tử mạnh mẽ bắn ra, toàn bộ thân thể mập mạp, như một con chim to bay lên trời.
- Tuyên Viên, ăn một quyền của ta!
Bàn tử có trí tuệ của Bàn tử, Tuyên Bàn tử đạn hướng không trung, cả người cơ hồ co lại thành một cục thịt. Mà đoàn thịt này bay đến độ cao cực hạn, lại vặn như lò xo, đột nhiên bắn ra.
Oanh!
Một quyền cường đại này, nương theo tốc độ kinh người, hung hăng đánh tới Tuyên Viên.
- Quyền kỹ không tệ, nhưng mà năm mạch chân khí, cũng muốn làm tổn thương ta?
Ở trong khóe mắt Tuyên Viên hiện lên một tia khinh miệt, một tia ghen ghét.
Hắn ghen ghét chính là quyền kỹ của Tuyên Bàn tử, đây là Kim Sơn Hầu dòng chính truyền thừa, Tuyên Viên hắn căn bản không có tư cách tu luyện.
Mà khinh miệt, tự nhiên là xem thường Tuyên Bàn tử chỉ mới năm mạch chân khí.
Tuyên Viên có thể đứng ở trên lôi đài này, chỗ dựa lớn nhất, là sáu mạch chân khí ổn áp Bàn tử một đầu!
Nhất trọng tu vi, là một trọng cảnh giới!
Tuyên Viên dùng bất biến ứng vạn biến, nhìn qua một quyền kia của Bàn tử nện xuống, đang chuẩn bị trầm ổn hạ bàn, cùng hắn cứng đối cứng.
Trong lúc đó…
Ngoài ý muốn nổi lên.
Tuyên Bàn tử bắn nhanh chóng, vậy mà không hề có dấu hiệu gia tốc. Mà quyền cương kia, cũng bỗng nhiên phóng lớn gấp đôi, dùng tốc độ càng thêm hung tàn, càng thêm đáng sợ, một quyền hung hăng nện xuống.
- Cương khí trọng điệp? Sáu mạch chân khí?
Đồng tử của Tuyên Viên đột nhiên co rút lại, bắn ra vẻ kinh ngạc vô tận.
Chính như lời nói trước kia, Bàn tử có trí tuệ của Bàn tử.
Lúc trước hắn cố ý tạo ra thanh thế như vậy, là bày ra yếu thế, để cho đối thủ vẫn cho hắn là năm mạch chân khí.
Thời điểm quyền cương tiếp cận Tuyên Viên, bỗng nhiên lộ ra át chủ bài.
Một quyền này, ngưng tụ tinh hoa sáu mạch chân khí của Bàn tử, ngưng tụ lửa giận gần đây của hắn, ngưng tụ dã tâm khi tuyệt địa lật bàn!
Oanh!
Tuyên Viên cơ hồ không kịp phản ứng, trong lúc vội vã xuất chưởng nghênh đón.
Phanh!
Trong nháy mắt bàn tay của Tuyên Viên cùng nắm đấm của Bàn tử tiếp xúc, Tuyên Viên cảm nhận được cái gì gọi là chênh lệch!
Loa Toàn Kình lôi cuốn lấy lục trọng quyền cương, như một mũi khoan, lập tức xoắn cánh tay hắn thành phấn vụn.
Mà quyền cương kia còn không giảm, một quyền lôi ở trên ngực!
Phốc!
Một ngụm máu tươi như mũi tên phun ra.
Cả người Tuyên Viên như diều đứt dây, bị quyền cương cường đại oanh bay ra lôi đài, bay ngược hơn mười thước, đâm vào trên một cây cột lớn.
Lúc nhìn lại hắn, thất khiếu chảy máu, ngực phá ra một cái động lớn, đã chết không thể chết lại!
- Cái gì?
- Cái này... Lục trọng quyền cương? Tuyên Hiên đột phá?
Đừng nói mấy người ủng hộ Tuyên Viên không nghĩ tới, coi như là Kim Sơn Hầu, cũng tuyệt đối không nghĩ tới một màn này. Nhi tử thắng, lại thắng nhẹ nhàng như vậy!
Tuyên Bàn tử đứng trên lôi đài, một thân thịt mỡ đem lôi đài chấn lạnh run.
- Kim gia ta, có thể chán nản, nhưng tuyệt đối không thể có phản đồ. Người phản bội gia tộc, chết!
Tuyên Bàn tử cả đời này, là lần đầu tiên để cho người cảm thấy sát khí.
Sự tình tiếp theo, tất nhiên là cực kỳ huyết tinh. Kim Sơn Hầu thân là chư hầu biên cương, thủ đoạn hoàn toàn thể hiện ra rồi. Sau khi Tuyên Bàn tử thắng trên lôi đài, Kim Sơn Hầu cũng lộ ra độ cao chót vót.
Hạ lệnh khống chế mấy trưởng lão, cũng đưa ra một ít chứng cớ mà bọn chúng đầu nhập vào Long Đằng Hầu, phản bội gia tộc.
Mất đầu, xét nhà!
Rất nhanh, Kim Sơn Hầu phủ nội loạn, đã bị xử lý gọn gàng hoàn tất, để cho Giang Trần cũng không thể không bội phục, Kim Sơn Hầu này, luận thủ đoạn tàn nhẫn, so với phụ thân Giang Phong là mạnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên, dẹp xong nội loạn, thủ đoạn tàn nhẫn, đó cũng là có nguyên do. Bất kỳ gia tộc nào, đối đãi phản đồ, đều là không bao giờ nương tay.
Lật bàn trong dự liệu, khiến trong nội tâm Giang Trần không có sinh ra bao nhiêu gợn sóng. Tuyên Bàn tử thiên ân vạn tạ, muốn giữ Giang Trần lại làm khách.
Bất quá chứng kiến Kim Sơn Hầu phủ dẹp nội loạn, giết nhiều người như vậy, hiển nhiên là không thích hợp làm khách. Giang Trần lập tức liền rời đi.
Trở lại trong phủ, lại nhận được một tin tức kinh người… phụ thân Giang Phong xuất quan!
Chỉ là, biết rõ bí mật này, tạm thời chỉ có Giang Ưng cùng Giang Phúc.
Giang Phong xác thực xuất quan, hơn nữa thành công đột phá, thuận lợi tiến vào mười mạch chân khí, bước vào hàng ngũ Chân khí đại sư, chính thức trên ý nghĩa, tiến vào hàng ngũ chư hầu thực lực đỉnh cấp.
- Chúc mừng phụ thân.
Giang Trần vẫn là thay phụ thân cao hứng.
- Ha ha, Trần Nhi, phụ tử chúng ta, ngươi khách khí cái gì? Nói sau, nếu như không phải ngươi, vi phụ đời này chỉ sợ cũng chỉ là chín mạch chân khí.
Giang Phong ở trước mặt nhi tử, từ trước đến nay đều là rất hiền hoà.
Giang Trần lập tức đem chuyện ở Kim Sơn Hầu nói một lần, thuận tiện đem một ít thế cục trước mắt nói rõ.
Giang Phong gật gật đầu:
- Gia sự nhà Kim Sơn Hầu, có thể xử lý như vậy, đó là tốt nhất rồi. Chiếu ngươi nói, Long Đằng Hầu tạo phản, chỉ sợ là sự tình trong nửa năm này a?
- Dùng ta phỏng đoán, sự kiên nhẫn của hắn, chỉ sợ cũng chỉ nửa năm.
- Trần Nhi, ngươi nói Giang gia chúng ta, nên đứng thành hàng như thế nào?
Giang Phong ngược lại là hỏi Giang Trần.
- Chúng ta không cần đứng thành hàng, bất kể là vương thất hay là Long Đằng Hầu, cũng đã đem chúng ta quy ở bên vương thất rồi.
Giang Trần giống như cười mà không phải cười.
- Chỉ là, Giang gia chúng ta, lại không cần đứng thành hàng?
Giang Trần cũng không nhận ra, vương thất có tư cách để cho Giang Trần hắn phụ thuộc. Sở dĩ đứng ở mặt đối lập với Long Đằng Hầu, thuần túy là tình thế thôi động, mà không phải là Giang Trần lựa chọn vương thất.
Giang Trần hắn độc nhất vô nhị, căn bản không phải bất luận thế lực nào có thể khu động.
...
Long Đằng Hầu phủ.
Những sự tình phát sinh ở Kim Sơn Hầu phủ kia, rất nhanh liền truyền đến tai Long Chiếu Phong.
- Phế vật, quả nhiên là một đám phế vật!
Long Chiếu Phong nghe nói, mấy trưởng lão Kim gia, vậy mà đoạt quyền thất bại, bị Kim Sơn Hầu chém đầu hết thảy.
Mà Tuyên Viên được bọn hắn tỉ mỉ bồi dưỡng kia, vậy mà một chiêu đã bị nhi tử Kim Sơn Hầu giết chết.
- Không đúng, nhi tử Kim Sơn Hầu kia, là mặt hàng ngu xuẩn như heo a. Tuyên Viên kia lại kém, cũng không thể thua người như vậy a.
Nhạn Môn Hầu Yến Cửu Trang là cái thứ nhất cảm thấy có chút không ổn.
- Tà môn, sự tình ở vương đô này, càng ngày càng tà môn rồi.
Một chư hầu khác lắc đầu.
Chương 92 Phi đao tuyệt kỹ 2
- Các ngươi có phát hiện hay không, nhóm người Giang Hãn Hầu cùng Kim Sơn Hầu kia, tựa hồ rất am hiểu chơi giả heo ăn thịt hổ a. Lần trước là Giang Trần, lần này là nhi tử Kim Sơn Hầu. Các ngươi nói xem, những người này, bọn họ không phải là cố ý bày ra yếu thế chứ?
Sắc mặt Long Chiếu Phong trầm xuống:
- Căn cứ tình báo của ta, điều đó không có khả năng! Nhi tử Kim Sơn Hầu gần đây uất ức, đây là tuyệt đối sẽ không sai. Còn Giang Trần kia…
- Long hầu, ta ngược lại cảm thấy, sau lần Tế Thiên Đại Điển kia, thế cục vương đô liền rất vi diệu, đã xảy ra rất nhiều sự tình không hợp lẽ thường. Hơn nữa tựa hồ mỗi sự kiện, đều có bóng dáng của Giang Trần. Tiểu tử này, ta xem là mầm tai vạ a. Nghe nói, hôm nay ở Kim Sơn Hầu phủ, Giang Trần cũng ở hiện trường.
Vừa nhắc tới việc này, Đan Vương Uyển Uông uyển chủ liền buồn bực:
- Đúng, tiểu tử Giang Trần này, ta xem rất có vấn đề. Lần trước chúng ta làm đan dược triển lãm, hắn cũng ở hiện trường. Sự tình trước trước sau sau phóng cùng một chỗ cân nhắc, ta cảm giác hắn và Dược Sư Điện đã sớm thông đồng tốt, chỉ đợi đến giẫm Đan Vương Uyển ta!
- Còn có, vương thất vậy mà phái nhiều cao giai Chân Khí cảnh cường giả đi bảo hộ hắn. Tiểu tử này, lúc nào cùng vương thất thân mật như vậy?
Đủ loại sự kiện kỳ quái về Giang Trần, từng cái bị sửa sang đi ra. Các điểm đáng ngờ, cơ hồ toàn bộ quay chung quanh Giang Trần.
Long Chiếu Phong cũng hơi có chút kinh ngạc:
- Chẳng lẽ, chúng ta thật sự đánh giá thấp Giang Trần?
- Long hầu, Giang Trần này, phải tru sát! Hiện tại Giang Hãn Hầu không có tin tức, ta đoán chừng tám chín phần mười đã chết rồi. Nếu như diệt trừ Giang Trần, Chư Hầu Lệnh của Giang Hãn Hầu, liền phải triệt để giao ra rồi.
- Ân, Giang Trần này, phải chết!
Long Chiếu Phong gật gật đầu.
- Phụ hầu, Giang Trần này, giao cho Tuyết Nhi đi.
Long Cư Tuyết đứng ở bên cạnh Long Chiếu Phong, lộ ra một dáng tươi cười lạnh lùng.
- Ta từng ở Dược Sư Điện nói qua, Giang Trần hắn, mơ tưởng thuận lợi thông qua Tiềm Long thi hội. Lần này, để cho con gái ở trước khi tiến vào tông môn, giết một nhóm người tế cờ. Đến giết gà dọa khỉ!
- Ân, Tiềm Long thi hội, nếu như hắn có thể đi vào giai đoạn luận võ cuối cùng, Tuyết nhi ngươi giết hắn, tựa như giết chết một con kiến.
Long Đằng Hầu đối với thiên phú tài tình của nữ nhi mình, là phi thường có lòng tin, bất quá hắn lại nói tiếp:
- Cân nhắc đến đêm dài lắm mộng, chúng ta phải làm nhiều chuẩn bị. Ở trước khi Tiềm Long thi hội tiến vào giai đoạn luận võ, chỉ cần có cơ hội, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha!
- Long Tam, chuyện này, bản hầu giao cho ngươi làm. Phải tất yếu đem đầu Giang Trần này trở lại cho ta!
Giang Trần mấy lần hư mất đại sự của Long Đằng Hầu, để cho Long Đằng Hầu sát cơ bắt đầu khởi động.
- Vâng.
Bên cạnh Long Chiếu Phong, một gã thủ hạ âm lãnh lên tiếng trả lời, người này một thân sát khí, dĩ nhiên là một cường giả mười mạch chân khí!
...
Trong Giang Hàn Hầu phủ, Giang Trần đang vì Tiềm Long thi hội làm lấy chuẩn bị cuối cùng.
Hôm nay, cảnh giới bảy mạch chân khí đã phi thường vững chắc, chân khí yếu huyệt thứ tám, cũng bị hắn thành công định vị.
Hai bộ vũ kỹ 《 Thương Hải Nghịch Lưu Đao 》 cùng 《 Khô Vinh Thần Quyền 》 cũng ngày càng tinh tiến, mỗi ngày đều có không ít tăng lên.
Mà Giang Trần, ở mấy ngày nay lại đang chuẩn bị một thủ đoạn khác. Tay hắn vuốt vuốt, đúng là chín chuôi Trọng Vũ phi đao do Trọng Vũ Kim Tinh luyện chế.
- Phi đao tuyệt kỹ, có thể so với cung tiễn. Nhưng so với cung tiễn càng dễ điều khiển, tính ẩn nấp càng mạnh hơn nữa.
So sánh với cung tiễn, phi đao công kích, tuyệt đối là bí mật hơn, hơn nữa tính điều khiển càng mạnh. Dù sao, muốn điều khiển cung tiễn, đầu tiên ngươi nhất định phải cài tên lên cung.
Quá trình này, liền để cho tính điều khiển của cung tiễn thua phi đao.
Phi đao, không biết nấp ở nơi nào, chẳng biết lúc nào ra tay. Một đao nơi tay, lệ vô hư phát, như là Thiên Ngoại phi tiên, không biết chỗ nó đến, cũng không biết chỗ nó đi.
Ưu thế của phi đao, ở chỗ nhanh và tiện điều khiển, ở chỗ công kích ẩn nấp, ở chỗ một đao lãnh huyết phong hầu!
- Chín ngọn phi đao này, là Trọng Vũ Kim Tinh luyện chế. Trọng Vũ Kim Tinh này gần như trong suốt, một khi thi triển, phối hợp thủ pháp, cơ hồ là hóa thành hư vô, dung nhập hư không.
Không thể không nói, Trọng Vũ Kim Tinh này luyện chế phi đao, thật đúng là có tính ẩn nấp rất mạnh.
Nếu đột nhiên công kích, dùng nhãn lực của Võ Giả, thậm chí rất có thể nhìn không tới thực chất của phi đao.
Giang Trần muốn lợi dụng chín chuôi Trọng Vũ phi đao này, liền tìm một môn tuyệt kỹ phi đao, tên là Toái Nguyệt Phi Đao.
Toái Nguyệt Phi Đao, danh như ý nghĩa, chính là có lực lượng cường đại bắn phá Nhật Nguyệt, phá hủy ngôi sao.
Đương nhiên, dùng thủ đoạn hôm nay của Giang Trần, bắn phá Nhật Nguyệt hiển nhiên là khoa trương. Nhưng mà tuyệt kỹ《 Toái Nguyệt Phi Đao 》này, lại có thể để cho hắn như hổ thêm cánh.
- Tu luyện《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, cũng không phải một sớm một chiều. Thần thông《 Toái Nguyệt Phi Đao 》này, so với 《 Cửu Tiếu Thương Hải Quyết 》 còn cao minh hơn rất nhiều. Chính là công pháp chân chính tiếp cận Chư Thiên cấp. Bất quá, bộ phận khởi đầu của《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, lại không khó hiểu như vậy.
Muốn tu luyện Toái Nguyệt Phi Đao, phải tu luyện bốn loại thần thông nguyên bộ: 《 Thiên Mục Thần Đồng 》, 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》, 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, 《 Thất Khiếu Thông Linh 》.
Luyện phi đao, trước luyện nhãn lực, luyện nhĩ lực, luyện tâm lực, luyện lực cảm ứng!
Nhãn lực tu luyện tới cực hạn, dùng một đôi pháp nhãn, xem hết Chư Thiên vị diện, một ngọn phi đao, trên đuổi tận bích lạc, dưới xuống hoàng tuyền, có thể khiến địch nhân không chỗ ẩn trốn!
Nhĩ lực luyện đến mức tận cùng, dùng một đôi Thuận Phong Nhĩ, nghe phong phân biệt vị. Mặc ngươi bát phương đột kích, chỗ phi đao tới, toàn bộ chém đầu!
Tâm lực luyện đến mức tận cùng, tâm như bàn thạch, không bị các loại ảo giác mê hoặc, mặc ngươi ảo giác ngàn vạn, một ngọn phi đao, trực chỉ bản thể, chém giết địch nhân!
Mà lực cảm ứng luyện đến mức tận cùng, thất khiếu triển khai, toàn bộ thế giới ở trong giác quan của ngươi, không có bất kỳ bí mật đáng nói. Thượng thiên không cửa, độn địa không khe!
Đương nhiên, tu luyện《 Toái Nguyệt Phi Đao 》tới cực hạn không biết cần bao nhiêu thời gian, mà bốn môn thần thông nguyên bộ này, cũng không biết phải tu luyện bao nhiêu năm, mới có thể tới cực hạn.
Vạn dặm chi hành, bắt đầu ở dưới bàn chân.
Mặc kệ con đường tu luyện dài bao nhiêu, phải cất bước đi. Chỉ có cất bước đi, mới có hi vọng trùng kích Đại Đạo vô tận.
《 Toái Nguyệt Phi Đao 》này, cùng với bốn môn nguyên bộ thần thông, đều không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.
Nhưng mà, cho dù là học được thô thiển một phần vạn, đối với Giang Trần trước mắt mà nói, cái kia cũng là một tầng bảo hộ thật lớn.
Chương 93 Tiềm Long thi hội 1
Bốn môn nguyên bộ thần thông, 《 Thất Khiếu Thông Linh 》 tạm thời là không cần luyện. Ở trước khi thất khiếu không có tu luyện ra linh thức, tu luyện môn thần thông này, đó là dùng giỏ tre múc nước, căn bản không có hi vọng luyện được.
Ngược lại là 《 Thiên Mục Thần Đồng 》, 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》, 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, đều là hiện tại có thể tu luyện.
Giang Trần giống như người đói, đắm chìm trong cảm ngộ ba môn thần thông. Ba môn thần thông này, chỉ cần hơi có tiểu thành, đối với tu luyện 《 Toái Nguyệt Phi Đao 》là làm chơi ăn thật.
Phi đao tuyệt kỹ, thời điểm thủ pháp điều khiển đến cực hạn, đơn giản là so đấu nhãn lực, nhĩ lực, cùng với tâm lực!
Mấy ngày nay, Giang Hãn Hầu phủ cùng đám hạ nhân đều bề bộn nhiều việc.
Vì rèn luyện nhãn lực, Giang Trần để cho đám hạ nhân không ngừng bắt ruồi, muỗi,… căn cứ tốc độ những con ruồi muỗi này phi động, quỹ tích cùng thói quen, đến tìm kiếm con sâu nhỏ mà trước đó Giang Trần đánh dấu.
Không thể không nói, loại phương pháp tu luyện này, cơ hồ tiếp cận trình độ biến thái.
Ngay từ đầu, Giang Trần cơ hồ là nhiều lần đều thất bại. Mấy trăm con ruồi cuồng loạn nhảy múa, cho dù mắt chăm chú nhìn, đó cũng là đáp ứng không xuể.
Nhưng mà, như thế giữ vững được hai ngày, Giang Trần dựa vào nhãn lực, trên cơ bản đã có thể xuất hiện một phần mười xác suất.
Mà dựa vào nhĩ lực, thì có thể xuất hiện một phần hai mươi xác suất.
Tu luyện tâm lực khó nhất, xác suất chưa đủ một phần năm mươi.
Ba ngày sau, bốn ngày sau...
Giang Trần tiến bộ phi thường rõ ràng, đã đến ngày thứ năm, Giang Trần vậy mà có thể thông qua nhãn lực, đạt tới năm thành xác xuất thành công.
Mà nhĩ lực phán đoán, vậy mà cũng có thể đạt tới ba thành xác xuất thành công.
Tâm lực phán đoán tiến bộ không lớn, bất quá Giang Trần cũng không uể oải. Hắn biết rõ, tu luyện tâm lực là khó khăn nhất, cũng cần kiên nhẫn nhất.
Nhãn lực cùng nhĩ lực, dựa vào thời gian có thể mài ra. Nhưng mà Tâm lực, nhất định phải tĩnh tâm tĩnh khí, kiên trì bền bỉ, không thể có chút vội vàng xao động.
Ở nhãn lực cùng nhĩ lực tiến bộ trên diện rộng, đồng thời Giang Trần tu luyện《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, cũng đâu vào đấy triển khai.
Có nhãn lực cùng nhĩ lực cường đại phối hợp, Giang Trần ở trên điều khiển phi đao, liền thể hiện ra thiên phú cùng trạng thái kinh người.
Thức mở đầu của《 Toái Nguyệt Phi Đao 》kia, cơ hồ bị Giang Trần không hề có độ khó liền nắm giữ, hơn nữa rất nhanh tu luyện đến cảnh giới viên mãn.
- Xem ra, nhãn lực cùng nhĩ lực cường đại, quả nhiên là bảo đảm cực lớn khi tu luyện phi đao. Mà tâm lực cường đại, càng có thể để cho phi đao tuyệt kỹ tùy tâm sở dục.
Giang Trần thông qua tu luyện nhãn lực cùng nhĩ lực, trở nên tai thính mắt tinh; mà tu luyện Tâm lực tuy chậm chạp, lại làm cho khí độ cả người hắn càng thêm trầm ổn, càng thêm tự tin, thong dong.
Ngắn ngủn không đến nửa tháng thời gian, trên người Giang Trần, lại xuất hiện biến hóa thoát thai hoán cốt. Theo tu luyện không ngừng xâm nhập, hắn mỗi ngày đều có thể cảm nhận được tiến bộ đáng mừng.
Mà theo thời gian trôi qua, Tiềm Long hội thử Chung Cực khảo hạch, rốt cục đã đến.
Một ngày này, trong quảng trường Tiềm Long hội trường, một trăm lẻ tám lộ chư hầu truyền nhân, toàn bộ đến đủ.
Giang Trần cũng không ngoại lệ, hắn vì Tiềm Long thịnh hội làm rất nhiều chuẩn bị, tự nhiên không có khả năng bỏ qua thời gian long trọng này.
Có thể nói, đây là từ khi hắn chuyển sinh đến nay, lần thứ nhất nghênh đón khiêu chiến chính thức.
Tiềm Long thi hội, cũng là sân khấu thứ nhất để Giang Trần chứng minh mình. Giang Trần không muốn thua!
Các lộ chư hầu truyền nhân, lẫn nhau đều dùng các loại ánh mắt phức tạp nhìn nhau, thậm chí là va chạm giao phong.
Loại trường hợp này, ai cũng muốn lớn tiếng doạ người, ai cũng không muốn trước khi bắt đầu liền mất nhuệ khí.
Cho nên, các loại ánh mắt đối chọi gay gắt, tràn ngập ở các nơi trong hiện trường.
Giang Trần cũng gặp được Tuyên Bàn tử và Hồ Khâu Nhạc, sáu mạch chân khí của Tuyên Bàn tử đã phi thường vững chắc, dùng lời của hắn mà nói, đột phá bảy mạch chân khí, nhiều lắm là hai tháng thời gian.
Mà Hồ Khâu Nhạc, đã là tám mạch chân khí. Sau khi hắn không có khắc chế tu vi, lại dẫn tới một phen oanh động.
Dù sao, tám mạch chân khí, đây tuyệt đối là tồn tại cấp bậc thập đại chư hầu!
Giang Trần, nếu như xung kích tám mạch chân khí, xác suất thành công tuyệt đối trên chín thành, bất quá hắn không có tận lực đi làm như vậy.
Bảy mạch chân khí cùng tám mạch chân khí, đối với hắn hiện tại mà nói, ảnh hưởng không lớn.
Hiển nhiên, tiến bộ không riêng gì mấy người bọn hắn, những người khác cũng có tiến bộ. Bất kể là bằng hữu, hay là đối đầu, từng chư hầu truyền nhân, đều vì Tiềm Long thi hội làm lấy chạy nước rút cuối cùng.
Cho nên, thời điểm mỗi người xuất hiện, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tiến bộ.
Nhạn Môn Hầu truyền nhân Yến Nhất Minh, quỷ không may bị Giang Trần chà đạp hai lần này, cũng không biết đã nhận được đan dược thần kỳ gì, vậy mà khôi phục thương thế, hơn nữa tu vi còn nâng cao một bước, đột phá đến bảy mạch chân khí!
- Giang Trần, ngươi mấy lần sử dụng tà pháp ám toán ta, trên Tiềm Long thi hội này, Yến Nhất Minh ta nhất định sẽ tìm trở về. Hôm nay ta tiến vào cao giai Chân Khí cảnh, những chiêu số âm hiểm kia của ngươi, còn hữu dụng sao?
Yến Nhất Minh xa xa trừng mắt nhìn Giang Trần, trong lòng phát ra chí nguyện to lớn, thề muốn hung ác hành hạ Giang Trần.
- Trần ca, nhìn bên cạnh, Tứ đại chư hầu truyền nhân! Chậc chậc, Tứ đại chư hầu quả nhiên là thoải mái, có thể có hai danh ngạch. Đây cũng là đặc quyền a.
Tuyên Bàn tử có chút ghen ghét.
Căn cứ quy tắc Tiềm Long hội thử, nếu như chư hầu bài danh trước bốn, trên Tiềm Long thi hội, có thể có được hai danh ngạch, chọn ưu bỏ khuyết.
Cái này chẳng khác nào bỏ thêm một tầng bảo hiểm, để cho cường giả càng mạnh.
Tứ đại chư hầu, theo thứ tự là Long Đằng Hầu, Bạch Hổ Hầu, Chu Tước Hầu, cùng với Huyền Vũ Hầu... Giang Trần nghe tiếng, hướng bên kia quăng đi thoáng nhìn nhàn nhạt.
Tứ đại chư hầu đệ tử, nguyên một đám quả nhiên rất biết phô trương. Nhất là Long Đằng Hầu truyền nhân, càng là một bộ nhân vật chính.
Nữ chính, dĩ nhiên là Long Cư Tuyết rồi.
Nam chính, là ca ca của Long Cư Tuyết, Long Ngâm Dã.
Long Ngâm Dã, người cũng như tên, lạnh lùng cao ngạo, lộ ra một cỗ khí chất cuồng dã, cả người như một con Giao Long dời sông lấp biển, tràn ngập khí tức cuồng dã.
Người này, tuy thanh danh không bằng Tiên Thiên Thanh Loan thể Long Cư Tuyết, nhưng lại càng thêm thần bí. Hơn nữa nghe nói tu vi chân thật, cũng không kém Long Cư Tuyết, thậm chí năng lực thực chiến còn mạnh hơn.
Nói cách khác, Long Đằng Hầu một trai một gái, cơ hồ là lên song bảo hiểm, tuyệt đối sẽ không để cho khôi thủ Tiềm Long hội thử rơi trong tay người khác.
Vương Quốc đệ nhất chư hầu, có vốn liếng, có ngạo khí của bọn hắn.
Chương 94 Tiềm Long thi hội 2
So sánh xuống dưới, Bạch Hổ Hầu truyền nhân cũng tốt, Chu Tước Hầu truyền nhân cũng tốt, Huyền Vũ Hầu truyền nhân cũng tốt, đều phải kém sắc một ít.
Tám người này đi cùng một chỗ, tuy khí chất mỗi một cái đều là nhân trung long phượng, nhưng mà Long Cư Tuyết cùng Long Ngâm Dã y nguyên có cảm giác hạc giữa bầy gà, để cho người liếc mắt liền phân biệt ra.
- Móa nó, cuồng cái gì cuồng chứ? Lão tử sớm muộn gì cũng làm gục xuống các ngươi.
Tuyên Bàn tử là hâm mộ ghen ghét hận trắng trợn.
Không phải hắn trời sinh lòng dạ hẹp hòi, mà là ở trong mắt những người này, cho tới bây giờ là không có coi Tuyên Bàn tử hắn là người. Tuyên Bàn tử đây là xuất phát từ một loại tâm lý trả thù sau khi bị khinh bỉ.
Sau khi Giang Trần liếc qua, mí mắt liền khép lại. Hắn đối với những cử động ra vẻ thanh cao này, cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Tứ đại chư hầu này cố ý tạo thế, cố ý đem mình phủ lên một bậc cao nhân, đơn giản là hướng chư hầu truyền nhân khác thị uy, gõ chư hầu khác, không nên có ý đồ khiêu chiến vị trí của bọn hắn.
Đây là một loại bản năng bảo hộ địa bàn, Giang Trần chỉ xì mũi coi thường.
Nếu như chư hầu ở dưới, thật sự có thực lực cường đại, là tuyệt đối sẽ không bởi vì bọn họ tạo thế, liền buông tha cho cơ hội khiêu chiến.
Vị trí chư hầu, là dựa vào đánh ra, mà không phải sĩ diện bày ra.
- Giang Trần!
Lúc này đây, lại là Chu Tước Hầu truyền nhân Hồng Thiên Đồng mở miệng đầu tiên.
- Giang Trần, nghe nói Giang Hãn Hầu phủ ngươi xảy ra đại sự, sao ngươi lại tới đây?
Hiện tại Bạch Chiến Vân ngộ rồi, sẽ không làm người tích cực dẫn đầu cho Long Cư Tuyết. Hồng Thiên Đồng tự nhiên rất vui sướng tiếp nhận nhiệm vụ quang vinh kia.
- Ngươi là ai? ự tình của Trần ca, liên quan gì đến ngươi?
Tuyên Bàn tử cũng mặc kệ ngươi là Tứ đại chư hầu gì, ở trong mắt Bàn tử, không phải người của mình, vậy đều là người xấu!
- Mập mạp chết bầm, lão tử của ngươi không dạy ngươi lễ nghi quý tộc sao?
Hồng Thiên Đồng đối với loại mặt hàng như Tuyên Bàn tử, là miệt thị xuất từ bản năng.
Giang Trần mày kiếm nhảy lên, ánh mắt lạnh lùng khẽ quét Hồng Thiên Đồng:
- Ngươi là khiêu khích ta sao? Nếu là khiêu chiến, thì nói nhanh. Không phải mà nói, cút!
- Giang Trần đúng không?
Long Ngâm Dã ở bên người Long Cư Tuyết, một đôi mắt lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, sát khí cuồng dã kia, không che dấu chút nào hướng Giang Trần tuôn qua.
- Ta nghe nói qua ngươi, còn giống như giáo huấn qua phế vật Bạch Chiến Vân này? Rất tốt, ta hi vọng đến lúc đó không để cho ta thất vọng.
Bạch Chiến Vân đứng ở cách đó không xa, nghe được Long Ngâm Dã vậy mà công nhiên mắng hắn phế vật, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng vẫn còn nhịn được nộ khí.
Ngược lại là Giang Trần, sau khi tu luyện Tâm lực, khí độ của hắn rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều.
Đối mặt khẩu khí của Long Ngâm Dã trên cao nhìn xuống, Giang Trần mí mắt cũng không có nhảy thoáng một phát:
- Một đám ruồi, om sòm!
- Chửi hay lắm, có bản lãnh gì, lên trên Tiềm Long thi hội bày ra, ở chỗ này đấu mồm mép, chỉ là hầu tử?
Tuyên Bàn tử cũng là mặt mũi tràn đầy khinh bỉ.
Sắc mặt Long Ngâm Dã phát lạnh, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên trong sân rộng, một đạo kiếm khí kinh người bay tới, nương theo lấy kiếm khí như cầu vồng rơi xuống, thân ảnh uyển chuyển của Câu Ngọc công chúa đột nhiên hiện ra!
- Chân khí hóa vồng? Mười một mạch Chân khí đại sư?
Hiện trường một hồi xôn xao, ánh mắt nhìn qua Câu Ngọc công chúa, đều nhiều thêm vài phần kính sợ.
Chân khí đại sư, Đông Phương Vương Quốc cũng có một ít. Nhưng mà những chân khí đại sư kia, đại bộ phận đều là mười mạch chân khí.
Có thể tu luyện tới mười một mạch chân khí, là hai tay tính cũng dư a.
Mà Câu Ngọc công chúa dùng hai mươi tuổi, vậy mà gia nhập hàng ngũ mười một mạch Chân khí đại sư, làm sao có thể không khiến người giật mình?
Ngay cả Long Ngâm Dã, đôi mắt cuồng dã cũng phóng tới trên người Câu Ngọc công chúa, trong lúc nhất thời vậy mà đã quên xung đột với Giang Trần.
Mà Long Cư Tuyết, trên khuôn mặt diễm lệ kia, ẩn ẩn hiện lên một đạo sát cơ không người thấy rõ. Cái sát cơ này chợt lóe lên, khóe miệng lại khôi phục mỉm cười thản nhiên.
Phảng phất mười một mạch chân khí đối với nàng mà nói, cũng không quá đáng là như thế mà thôi.
Câu Ngọc công chúa xuất hiện, lại làm cho thanh âm trong hiện trường hết thảy biến mất.
Dù sao, thân phận người tổng phụ trách Tiềm Long thi hội, làm cho tất cả chư hầu truyền nhân ở đây đều có vài phần kiêng kị, vạn nhất chọc giận Câu Ngọc công chúa, âm thầm cho ngươi mấy chướng ngại, vậy liền cái được không bù đắp đủ cái mất.
Tiềm Long thi hội, loại thịnh hội hai mươi năm một lần này, có thể nói là cả nước tham dự. Sau khi Câu Ngọc công chúa xuất hiện, rất nhanh liền có hai đội Thiên Đô quân cường giả, từ đại đạo chạy tới, chiếm cứ hai bên đường, bắt đầu giới nghiêm.
Đây là đương kim quốc quân sắp giá lâm.
Đông Phương Lộc tinh thần vô cùng phấn chấn, bước chân trầm ổn hữu lực, đôi mắt hổ nhìn quanh tầm đó, nghiêm nghị sinh uy.
- Ngô hoàng vạn tuế, Đông Phương Vương Quốc vạn tuế!
Tất cả quần thần nhao nhao quỳ xuống, nghênh đón quốc quân đến.
Mà một trăm lẻ tám lộ chư hầu, cũng phân biệt tìm tới khu vực của mình, riêng phần mình nhập tọa.
Đông Phương Lộc vào trong hội trường, trung khí mười phần nói:
- Đông Phương Vương Quốc ta, truyền thừa ngàn năm, từ trước đến nay chú trọng võ đạo truyền thừa. Vì hiển lộ võ đạo uy phong, thúc giục chư hầu, hai mươi năm một lần Tiềm Long thi hội này, trẫm thập phần coi trọng. Vừa gặp thịnh hội, chứng kiến các lộ chư hầu tư thế oai hùng, hào kiệt muôn hình vạn trạng, trẫm lòng rất an ủi.
- Hôm nay, triều đình của ta một trăm lẻ tám lộ chư hầu hội tụ, phong vân tế hội. Bởi vì cái gọi là, giang sơn luôn có nhân tài xuất hiện, trẫm hi vọng, mỗi một lộ chư hầu, đều có thể thể hiện ra diện mạo mới, phát huy tiềm lực của các ngươi. Đem truyền thống sùng võ của triều đình ta, tiếp tục phát dương quang đại.
Đông Phương Lộc cũng không có thao thao bất tuyệt, đơn giản nói vài câu, liền đem chủ đề giao lại cho Câu Ngọc công chúa. Dù sao, Câu Ngọc công chúa mới là người tổng phụ trách Tiềm Long hội thử.
- Bệ hạ, Yến Cửu Trang có một chuyện bẩm báo.
Ngay khi Đông Phương Lộc nói xong, Nhạn Môn Hầu Yến Cửu Trang lại đứng dậy, khom người nói.
- A? Yến hầu có chuyện gì?
Đông Phương Lộc cười nhạt nói.
- Bệ hạ, thần nghe nói, Giang Hãn Hầu kia thân mang bệnh nặng, thậm chí nghe đồn hắn đã không còn nhân thế. Nghĩ tới Giang Hãn lãnh địa kia nằm ở Nam Cương của triều đình ta, chính là cứ điểm binh gia. Nếu Giang Hãn Hầu lâu không hiện thân, chỉ sợ bọn đạo chích Nam Cương, sẽ thừa cơ làm loạn. Thần khẩn cầu, ở trước khi Tiềm Long thi hội bắt đầu, phải chăng đem quyền sở hữu Giang Hãn lĩnh Chư Hầu Lệnh, trước nghị định một chút?"
Giang Hãn lĩnh, Chư Hầu Lệnh.
Chương 95 Vẽ mặt
Đông Phương Lộc biểu lộ có chút ngưng tụ, Giang Phong đến cùng tình huống như thế nào, ai cũng không có tình báo xác định. Nhạn Môn Hầu này làm cái thứ nhất nhảy ra, hiển nhiên là vì Long Đằng Hầu mở đường tiên phong.
Ánh mắt Đông Phương Lộc hướng khu vực của Giang Hãn Hầu nhìn lại.
Giang Trần mỉm cười, đi đến một bước:
- Bệ hạ, Nhạn Môn Hầu này già mà không kính, trong thịnh hội, công nhiên nguyền rủa phụ thân ta. Làm nhi tử, há có thể ngồi yên không lý đến? Hạ thần yêu cầu Yến Cửu Trang hướng ta nói xin lỗi.
- Xin lỗi? Giang Trần, ngươi miệng còn hôi sữa, có đức có tài gì, muốn ta đường đường là chư hầu biên cương hướng ngươi xin lỗi?
Yến Cửu Trang cười lạnh một tiếng.
- Vô cớ nguyền rủa người khác, là ngoài miệng không đức. Ngoài miệng không đức, là lão cẩu. Yến lão cẩu, ngươi đường đường là chư hầu, lại cam nguyện làm tay sai cho người, mắng ngươi lão cẩu, là vũ nhục đối với cẩu.
Bản lĩnh lời nói ác độc của Giang Trần, cũng không phải là thổi ra.
- Giang Trần, ngươi công nhiên nhục mạ chư hầu biên giới, bản hầu muốn cáo trạng ngươi, định ngươi tội lớn phỉ báng chư hầu, vũ nhục chư hầu!
- Yến lão cẩu! Ngươi đụng đến nhi tử ta thoáng một phát thử xem?
Đột nhiên, một thanh âm như sấm sét, từ khu vực Giang Hãn lãnh địa truyền ra.
Người này long hành hổ bộ, đi đến trước trận, mục bắn hàn mang, nhìn chằm chằm vào Yến Cửu Trang:
- Yến lão cẩu, con ta nói sai chỗ nào? Nhạn Môn Hầu ngươi dầu gì cũng là Nhất phẩm chư hầu, vậy mà sa đọa đến làm pháo hôi mở đường cho người khác, lại không phải tay sai thì là cái gì?
Giang Phong!
Dĩ nhiên là Giang Hãn Hầu Giang Phong mất tích thật lâu.
Hiện trường thoáng cái náo nhiệt, ai cũng không nghĩ tới, Giang Hãn Hầu này lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn lên còn long tinh hổ mãnh như thế.
Xem khí thế không chút nào che dấu kia, dĩ nhiên là khí tràng mà Chân khí đại sư mới có được!
Giang Phong này, vậy mà đột phá, trở thành Chân khí đại sư!
- Thần Giang Phong, tham kiến bệ hạ!
Giang Phong mắng Yến Cửu Trang xong, thoải mái hướng Đông Phương Lộc hành lễ.
- Giang Hầu, trẫm nghe nói thân thể ngươi bị bệnh nhẹ, nguyên lai là tin vịt?
Đông Phương Lộc nhìn thấy Giang Phong ở thời khắc mấu chốt ra mặt, trong lòng cũng có chút trấn định.
Với tư cách quốc quân đương triều, hắn cũng không hy vọng lãnh địa của Giang Hãn Hầu ở loại trường hợp này đổi chủ.
Dù muốn đổi chủ, tới tay ai, cũng phải là Đông Phương Lộc hắn đến định. Tuyệt không thể để cho Long Đằng Hầu cùng những đảng đồ của hắn đoạt đi.
Giang Phong cười ha ha nói:
- Một ít đạo chích, dùng một tí thủ đoạn âm hiểm mà thôi, không đáng giá nhắc tới.
- Ha ha, Giang Hầu trung can nghĩa đảm, sẽ có Thiên Địa phù hộ. Xem ra, ngược lại là trẫm quá lo lắng.
Đông Phương Lộc cũng là tâm tình thật tốt.
Bên Long Đằng Hầu kia, lại phiền muộn không thôi. Giang Phong này, vậy mà không chết? Còn sống long tinh hổ mãnh như thế? Xem ra tu vi còn đột phá.
Trong nội tâm Long Chiếu Phong một bụng phiền muộn, đối thủ với năng lực làm việc của hạ nhân là càng bất mãn rồi. Từ khi cùng Giang gia phụ tử này trở mặt, đều không có một việc thuận lợi.
Giang Phong này, rõ ràng trúng độc hẳn phải chết, làm sao lại có thể long tinh hổ mãnh như thế?
Giang Phong chẳng những không chết, tu vi còn tinh tiến một tầng. Bởi như vậy, bọn hắn muốn thông qua âm mưu cướp lấy Giang Hãn lãnh địa, đây không phải là tự đòi mất mặt sao?
Sắc mặt Nhạn Môn Hầu xấu hổ, phảng phất bị người ở trên mũi hung hăng đánh một quyền, trong lúc nhất thời tiến cũng không được, thối cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.
- Nhạn Môn Hầu, Giang Phong ta có một lời khuyên. Muốn làm bia đỡ đạn cho người, trước xem kết cục của Đỗ Như Hải một chút, còn có kết cục của Đan Vương Uyển.
Mà những chư hầu sau lưng Long Đằng Hầu kia, nghe lời này của Giang Phong, lòng cũng có nhận thấy.
Đúng vậy a, Đỗ Như Hải mở đường cho Long Đằng Hầu, kết quả bị Long Đằng Hầu tự mình ra tay giải quyết, sau đó còn rơi vào kết cục cả nhà bị tịch thu tài sản, gia sản sung công.
Mặc dù Đan Vương Uyển không có chết người, nhưng ở kinh doanh cũng bị Dược Sư Điện đánh cho hoa rơi nước chảy, liên tiếp bại lui. Càng có nghe đồn, bọn hắn đã triệt để bán mình cho Long Đằng Hầu, đã mất đi quyền tự chủ.
Yến Cửu Trang phiền muộn, nhưng khẩu khí lại vô cùng ngạo khí:
- Giang Phong, ngươi chớ đắc ý quá sớm.
- Vì cái gì ta không thể đắc ý?
Giang Phong cười vô cùng cởi mở.
- Yến Cửu Trang ngươi, luận một mình đấu, đánh không lại ta; so nhi tử, con của ngươi hai lần bị Trần Nhi nhà ta hoành ngược. Ở trước mặt ngươi, ta tìm không thấy lý do không đắc ý a. Ngươi nói có đúng không?
Yến Cửu Trang không phản bác được.
Giang Trần nghe được phụ thân phản kích như thế, tâm tình cũng rất tốt. Không thể không nói, có thể làm tới một lộ chư hầu, mỗi người đều có biện pháp sinh tồn.
Theo Giang Phong xuất hiện, sự việc xen giữa tự nhiên dùng Yến Cửu Trang bị đánh mặt chấm dứt.
Câu Ngọc công chúa mắt phượng hơi động một chút, hướng bên Giang Trần quăng đến ánh mắt ý vị thâm trường.
- Chư vị, hiện tại Bổn cung tuyên bố, một lần Tiềm Long hội thử mới, chính thức bắt đầu. Quy củ vẫn là quy củ cũ, bắt đầu xin nhiệm vụ khảo hạch.
- Lần khảo hạch này, đồng dạng phân chín cấp nhiệm vụ. Mỗi một cấp bậc nhiệm vụ, đại biểu một phẩm hầu vị.
Đông Phương Vương Quốc một trăm lẻ tám lộ chư hầu, chung chia làm Cửu phẩm. Mỗi một phẩm đều có mười hai chư hầu, dùng cái này suy ra.
Giang Hãn Hầu ở trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu, bài danh 14, xem như Nhị phẩm chư hầu.
Ví dụ như, chư hầu xếp hàng thứ nhất đến 12, đều là Nhất phẩm chư hầu. Ở trong Nhất phẩm chư hầu, tự nhiên cũng chia đẳng cấp.
Một đến bốn, chính là Vương Quốc Tứ đại chư hầu, được tôn xưng là Chí Tôn Nhất phẩm.
Năm đến tám, thì tôn xưng là chính Nhất phẩm.
Chín đến mười hai, thì trở thành phụ Nhất phẩm.
Đã đến nhị phẩm chư hầu, thậm chí phẩm bậc chư hầu thấp hơn, sẽ không có danh tự Chí Tôn. Ở trong phẩm cấp riêng phần mình, cũng chia ba cấp bậc.
Dùng Nhị phẩm làm thí dụ, chia là thượng Nhị phẩm, trung Nhị phẩm, hạ Nhị phẩm.
Giang Hãn Hầu, là thượng Nhị phẩm chư hầu!
Mà Tiềm Long thi hội, là trận đấu quyết định bài danh chư hầu lần tiếp theo.
Một trăm lẻ tám lộ chư hầu truyền nhân, có thể xin bất luận phẩm bậc nhiệm vụ gì. Đương nhiên, từng chư hầu truyền nhân, đều chỉ có hai lần cơ hội.
Nếu như hai lần đều không hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chờ khảo hạch thất bại, giao ra Chư Hầu Lệnh.
Để cho những thế gia cường đại không có Chư Hầu Lệnh kia lần lượt bổ sung lên.
Bởi vì khảo hạch chỉ có hai lần cơ hội, cho nên đại bộ phận chư hầu truyền nhân, đều rất cẩn thận, lợi dụng tốt hai lần cơ hội này.
Lần thứ nhất, có lẽ có chút chư hầu truyền nhân sẽ khiêu chiến nhiệm vụ cao cấp thoáng một phát. Nhưng nếu lần đầu tiên khiêu chiến thất bại, dùng đến lần cơ hội thứ hai, liền phải cực kỳ thận trọng rồi. Nếu không, lần thứ hai xin nhiệm vụ lại thất thủ, chẳng khác nào chắp tay giao ra Chư Hầu Lệnh.
Bình luận facebook