-
Chương 606-610
Chương 606 Chung thân tiểu đệ 1
- Bắt đầu đi.
Giám khảo được biết hai người đánh bạc, tựa hồ cũng hiểu được đây là một sự tình vui vẻ, nên thành toàn bọn hắn, cho bọn hắn nội dung khảo hạch đồng dạng.
Linh Dược này đối với Giang Trần mà nói, là tựa như ăn cơm uống nước. Nhất là loại Linh Dược cấp bậc không tính cao này, càng là dễ dàng công nhận.
Giang Trần cơ hồ không cần nhìn, cái mũi khẽ ngửi, liền có thể phân loại ra. Có chút thậm chí không cần ngửi, bằng xúc cảm cũng có thể nhận ra.
Mấy hơi thở tầm đó, Giang Trần liền giơ tay lên:
- Tốt rồi.
Bên kia, Thang Hồng nghe vậy, trực tiếp ngẩn ngơ, hắn mới hoàn thành một nửa a. Bất quá rốt cuộc là đệ tử Bảo Thụ Tông, Tâm lực cường đại, không có bị ảnh hưởng, rất nhanh cũng sửa sang lại hoàn tất.
- Hạng khảo hạch thứ nhất, số 91 hoàn thành trước.
Giám khảo ngược lại là người công chính, tuyên bố Giang Trần lấy được thắng lợi.
Thang Hồng có chút không tin, đi tới, nhìn Giang Trần phân loại, chỉnh tề, một tia không sai, biểu lộ trên mặt nghi vấn, cũng có chút khó hiểu, lườm Giang Trần vài lần, phảng phất như nhìn quái thai.
Bất quá, trong miệng hắn vẫn rất cứng.
- Hừ, đây đều là thủ đoạn thô thiển. Ngươi bất quá là nhanh tay mà thôi. Năm hạng khảo hạch, ai thắng trước ba hạng, mới tính toán thắng.
Giang Trần cười nói:
- Nên như thế.
Tựa hồ giám khảo kia rất thích xem loại người tuổi trẻ này va chạm, nhất là một cái bên trong là thiên tài thế tục, một cái là thiên tài Bảo Thụ Tông.
Loại va chạm này, tuyệt đối sẽ sinh ra rất nhiều hỏa hoa, cực kỳ đặc sắc.
- Hạng khảo hạch thứ hai, ghép Linh Dược thành đôi. Mọi người đều biết, Linh Dược tầm đó, dược tính có tương sinh tương khắc. Một Luyện Đan Sư hợp cách, bổn sự ghép Linh Dược thành đôi này, phải cao minh. Nếu không ngay cả Linh Dược cũng không biết xứng, dược tính Linh Dược phải chăng tương sinh tương khắc cũng không rõ, là không thể nào trở thành Luyện Đan Sư cường đại.
Giám khảo kia cười nói:
- Hạng khảo hạch thứ hai này, có ba mươi hai loại Linh Dược, mời các ngươi phân biệt ghép bọn nó thành đôi. Nhớ kỹ, không nhất định là hai hai ghép thành đôi. Cửa ải này, chỉ khảo hạch khả năng công nhận dược tính của các ngươi, cùng với ngộ tính đối với dược tính tương sinh tương khắc.
Những thứ này đều là bài học trụ cột của một Luyện Đan Sư, Giang Trần và Thang Hồng sẽ không lạ lẫm.
Vẻ mặt Thang Hồng kích động, hạng khảo hạch thứ nhất rớt lại phía sau, để cho chiến ý của hắn càng thêm tràn đầy.
Đây là một gia hỏa trong nghịch cảnh càng đánh càng hăng.
Nhưng Giang Trần lại mây trôi nước chảy, thái độ vẫn không nóng không vội. Ở phương diện Linh Dược, hắn không có gì phải gấp.
Cũng không có người nào có thể làm cho hắn gấp.
- Bắt đầu.
Theo giám khảo ra lệnh một tiếng, Thang Hồng cơ hồ là trước tiên liền bắt đầu rồi.
Giang Trần cười cười, hai tay làm mấy động tác khởi động, lúc này mới đi đến bên cạnh đống Linh Dược kia.
Trước sau nhìn ba lượt, bỗng nhiên hai tay Giang Trần vận chỉ như bay, như là nhà ảo thuật cao minh đang biểu diễn ma thuật thần kỳ.
Lại là hai cái hô hấp tầm đó, hai mươi hai gốc Linh Dược, đã bị ghép thành đôi.
Tốp năm tốp ba, tổng cộng mười ba bộ.
Đại bộ phận là hai hai tương bồi, cũng có ba gốc Linh Dược phối hợp.
- Lại tốt rồi?
Giám khảo kia nhìn thấy Giang Trần giơ tay lên, vẻ mặt cũng giật mình. Trước kia Giang Trần công nhận Linh Dược, tốc độ phân loại Linh Dược, đã để cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc này đây, độ khó không thể nghi ngờ là càng lớn, muốn ghép thành đôi, không đơn thuần là năng lực công nhận, còn phải có tri thức sống chống đỡ.
Tốc độ này, coi như là giám khảo hắn, tự hỏi cũng khó có thể làm được.
Giang Trần nhẹ gật đầu, đi ra. Giám khảo kia có chút không tin, đến gần nhìn coi, sắc mặt cũng hơi đổi.
Cái ghép thành đôi này, vậy mà hoàn toàn chuẩn xác, không có một chút sai số.
Bên kia, Thang Hồng vò đầu bứt tai, làm một hồi, cuối cùng mới chuẩn bị tốt. Chờ hắn đi tới, lại phát hiện người ta đã xong từ sớm.
- Còn kém một trận thắng nữa.
Giang Trần duỗi một ngón tay, cười cười ranh mãnh.
Vẻ mặt Thang Hồng phiền muộn, hắn đã phát huy vượt xa người thường rồi, vốn tưởng rằng lần này nhất định có thể thắng, nhưng sự thật lại không ngờ tàn khốc
- Gặp quỷ rồi, chẳng lẽ tiểu tử ngươi nằm mơ thấy khảo hạch hôm nay sao?
Dùng nhận thức của Thang Hồng, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, một đệ tử thế tục, vậy mà có thể yêu nghiệt như thế. Trình độ quen thuộc Linh Dược biến thái bao nhiêu, mới có thể có tốc độ nhanh như vậy?
Hắn đã tìm không ra nguyên nhân gì khác rồi.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Coi như là mơ tới, đó cũng là ta thắng.
Thang Hồng hừ một tiếng:
- Chớ đắc ý quá sớm, còn không có chấm dứt đây này.
Năm hạng khảo hạch trụ cột, lúc này mới tiến hành hai hạng. Còn có ba hạng, Thang Hồng cảm giác mình còn có hi vọng.
Chỉ cần ba hạng sau thắng toàn bộ, hắn liền thắng.
- Hạng khảo hạch thứ ba, phân biệt đan phương. Mười cái đan phương, có đúng có sai. Nếu như là đan phương chính xác, các ngươi không nên động. Nếu như là đan phương sai, mời chỉ ra.
- Nhớ kỹ, mười đan phương, các ngươi phải phân biệt đúng sáu cái, mới có thể tính thông qua khảo hạch. Các ngươi đánh bạc quy đánh bạc, nhưng đừng một mặt truy cầu thời gian, làm trễ nãi hiệu suất.
Giám khảo hảo tâm nhắc nhở thoáng một phát.
Cái phân biệt đan phương này, là việc tinh tế. Nếu như chỉ truy cầu tốc độ, cái kia rất dễ dàng phạm sai lầm. Một khi công nhận đúng không đạt tới sáu thành, vậy hạng khảo hạch này liền tính không thông qua, cũng không thể đạt được năm điểm tích lũy.
Giang Trần mỉm cười, lại không có suy nghĩ qua khả năng thất bại.
Bốn hạng khảo hạch trụ cột, võ đạo, Tâm lực, đan dược, hạng mục tổng hợp.
Giang Trần có nắm chắc nhất, là đan dược.
Tuy mấy cái còn lại kia, Giang Trần cũng có nắm chắc. Nhưng đan dược, Giang Trần nói thứ hai, không ai dám tự xưng thứ nhất
Mười cái đan phương, toàn bộ bày ở trước mặt Giang Trần.
Giang Trần lần lượt nhìn từng cái, những đan phương này, cũng không phải đan phương đặc biệt phức tạp gì.
Chỉ có điều, trong mười cái này, có tám đan phương là sai. Có thì sai một chút, có cái sai lầm chồng chất.
Giang Trần lấy ra hai đan phương chính xác, sau đó bắt đầu ghi ghi ở tám đan phương khác.
Hắn cũng không có phát huy vượt xa người thường gì, tận lực dùng ngôn ngữ dễ hiểu, vạch ra sai lầm.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, hắn liền hoàn thành hạng khảo hạch này.
Mà bên Thang Hồng kia, hiển nhiên vẫn chưa hoàn thành. Nhất là hai phần đan phương trong đó, Thang Hồng cũng có chút không hiểu, nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới miễn miễn cưỡng cưỡng đáp thoáng một phát.
Sau khi Giang Trần đưa đan phương, vẻ mặt giám khảo kia lại lóe lên kinh ngạc, nhíu mày nhìn nhìn, càng xem càng kinh hãi.
Hắn vốn cho là, đưa đến nhanh như vậy, thiên tài thế tục này thật là quá kiêu ngạo tự phụ rồi, nhất định là khó có thành tích tốt gì.
Thế nhưng mà nhìn kỹ, giải bài thi của người ta, quả thực không có bất kỳ sai lầm, hoàn toàn là max điểm.
Chương 607 Chung thân tiểu đệ 2
Giám khảo ý vị thâm trường liếc nhìn Giang Trần, trong nội tâm rung động không thôi, đồng thời có chút đồng tình nhìn thoáng qua bên Thang Hồng, cảm thấy bi ai thay Thang Hồng.
Thời điểm Thang Hồng cao hứng bừng bừng đưa giải bài thi tới, phát hiện giám khảo đang dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn mình. Mà Giang Trần thì đứng ở một bên, vẻ mặt lạnh nhạt mỉm cười.
- Hắn... Lại sớm hơn ta?
Giám khảo im lặng cười khổ, nhẹ gật đầu.
- Không sợ, vạn nhất hắn công nhận đúng không tới sáu thành thì sao? Không có thông qua khảo hạch, hạng này coi như hắn thua.
Thang Hồng cảm thấy, đưa đến nhanh như vậy, nhất định là truy cầu tốc độ, xem nhẹ hiệu suất, dục tốc bất đạt a.
Giám khảo kia dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn hắn:
- Hắn công nhận đúng 100%, không có địa phương nào sai lầm.
Đầu óc Thang Hồng oanh một tiếng, cả người mất trật tự rồi.
Lại thua? Ba hạng khảo hạch, bại hoàn toàn?
- Cái này… sao có thể?
Đầu óc Thang Hồng đáng thương, đã hoàn toàn không đủ dùng. Hắn cảm thấy, mình bị đánh bại hoàn toàn a.
- Sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Thang Hồng, lần này phục đi à nha?
Giám khảo kia cũng cười nói.
Thang Hồng không ngừng vò đầu, vẻ mặt uể oải phiền muộn, nhìn Giang Trần, không khỏi mắng:
- Thật là quái thai.
Bất quá uể oải chỉ chốc lát, Thang Hồng lại nở nụ cười:
- Thang Hồng ta chưa bao giờ phục người khác, bất quá hôm nay lão tử thực phục rồi. Có thể ở phương diện Linh Dược để cho ta dễ bảo, ngươi là người thứ nhất. Tốt, một tiếng lão Đại này, ta gọi tâm phục khẩu phục. Thang Hồng ta nguyện đánh bạc chịu thua, về sau ta sẽ là chung thân tiểu đệ của ngươi.
- Bất quá, đánh bạc còn không có chấm dứt, tuy ta thua, bất quá thua cũng phải thua sáng rọi. Ta muốn tranh thủ dùng thua 2∶3, tuyệt không có thể thua 0∶5.
Năm hạng khảo hạch, còn có hai hạng. Thang Hồng đã thua, bất quá nếu như hai hạng sau có thể thắng, ít nhất thua sẽ không khó coi như vậy.
Hạng thứ tư, hạng thứ năm, là khảo hạch thao tác thực tế, cũng chính là luyện đan
Ở khâu này, Thang Hồng so với Giang Trần, lại càng không có ưu thế. Bất quá, Giang Trần phát giác mặc dù Thang Hồng này thích đánh bạc, nhưng nhân phẩm không kém, cũng không tính một người xấu.
Nên cố ý lưu lại một đường, ở trong hai hạng, cố ý thua một hạng. Hơn nữa thua xảo diệu tự nhiên, dấu diếm dấu vết.
Cuối cùng, chiến cuộc 1∶4, khiến cho Thang Hồng mặc dù thua, lại không có bại tinh quang.
Tựa hồ giám khảo kia đoán được cái gì, nhưng lại không có vạch trần, mà là đem hai mươi lăm điểm tích lũy cho hai thiên tài kia.
- Hôm nay đánh bạc đấu thập phần đặc sắc, thực hi vọng khu khảo hạch đan dược này, mỗi ngày đều có thể có loại biểu diễn đặc sắc như vậy.
Giám khảo cũng cảm khái.
Nếu như khảo hạch này không phải hắn phụ trách, hắn cơ hồ sẽ hoài nghi, là có người để lộ nội dung cho yêu nghiệt thế tục kia.
Bất quá, nội dung khảo hạch đều là hắn tùy cơ rút ra, muốn tiết lộ, cũng không có dễ dàng như vậy, cũng căn bản không tồn tại vấn đề tiết lộ gì.
- Lão Đại, ngươi đi đâu a? Chờ ta một chút.
Thang Hồng nhìn thấy Giang Trần ly khai, liền đuổi theo.
Vừa đi đến cửa, ngoài cửa lại đi vào một người, nhìn thấy Thang Hồng, nghe hắn gọi lão Đại, không khỏi khẽ giật mình, vẻ mặt quái dị nở nụ cười:
- Thang Hồng, ngươi rốt cục hướng ta chịu thua, gọi ta lão Đại sao?
Thang Hồng sững sờ, cái này là ai? Sao không biết xấu hổ như vậy?
Chờ nhìn rõ ràng người tới, Thang Hồng chửi ầm lên:
- Lăn con mẹ ngươi, nằm mộng sao. Lão tử nhận ngươi làm lão Đại? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?
Giang Trần nhìn thấy người tới, cũng khẽ giật mình. Bởi vì người này, hắn nhận thức. Thình lình là truyền nhân Bảo Thụ Tông Thiết gia Thiết Đạt Chí.
Thằng này, lần trước ở vương đô của Thiên Quế Vương Quốc, tìm Giang Trần hắn nháo sự, bị hắn giam, hung ác gõ một số. Ở trong mắt Giang Trần, đây là đưa tài đồng tử.
Cho nên, nhìn thấy Thiết Đạt Chí, Giang Trần liền nhớ lại đoạn hạnh phúc lúc xảo trá Thiết gia kia, ánh mắt nhìn Thiết Đạt Chí, vậy mà không có đáng ghét như vậy. Tiễn tài đồng tử, ai sẽ chán ghét chứ?
Giang Trần hận cơ hội như vậy không thể đến mấy lần, bởi vì Thiết gia quá giàu có rồi, quả thực là giàu đến chảy mỡ.
Bất quá, Giang Trần lại không quên thân phận của mình bây giờ. Hiện tại thân phận của mình là bàn thạch yêu nghiệt, mà không phải Giang Trần.
Thiết Đạt Chí hiển nhiên không thèm nhìn Võ Giả thế tục, ánh mắt tùy ý quét qua Giang Trần, sau đó nhìn Thang Hồng.
Vẻ mặt cười ti tiện:
- Không phải mới vừa rồi ngươi gọi lão Đại sao? Ở đây ngoại trừ ta, ai làm được lão đại của ngươi?
Luận niên kỷ, Thiết Đạt Chí lớn hơn Thang Hồng mấy tuổi, hai người đều là thiên tài tông môn.
Nhưng luận tư chất, Thang Hồng còn mạnh hơn Thiết Đạt Chí một chút. Bất quá Thiết Đạt Chí xuất thân tốt, mệnh tốt, đầu thai chỗ tốt hơn.
Lần trước sau khi bị Giang Trần hành hạ, trở về bị tổ phụ Thiết Long kéo đi bế quan, quả thực đã nhận được không ít cơ duyên.
Lần này sau khi xuất quan, Thiết Đạt Chí biến hóa nhanh chóng, đã từ Tiên cảnh ngũ trọng lúc trước, trực tiếp tấn thăng đến Tiên cảnh lục trọng, chính là Địa Linh cảnh đỉnh phong.
Cho nên, bây giờ hắn ở trước mặt Thang Hồng, cũng rất có tự tin.
Hơn nữa, Thiết Đạt Chí ở trong tông môn, tuy là dòng chính Thiết gia, nhưng trong tâm phúc tùy tùng, lại không có mấy người.
Như Chu Dật, đã tính toán lợi hại nhất rồi.
Thế nhưng mà so với Thang Hồng, loại mặt hàng như Chu Dật chỉ có thể vứt đi. Cho nên, Thiết Đạt Chí rất muốn thu phục Thang Hồng, thành tiểu đệ của mình, phụ tá hắn.
Tuy Thang Hồng nhận Giang Trần làm lão Đại, nhưng mà thua trận đấu, nóng tính không chỗ phát tiết. Ở trước mặt lão Đại, hắn tự nhiên không có khả năng phát tiết.
Nhưng mà, Thiết Đạt Chí bỗng nhiên nhảy ra, vẻ mặt ngu xuẩn này, lại muốn làm lão đại của mình.
Cái này để cho Thang Hồng cảm giác mình bị mạo phạm. Thiết Đạt Chí này, một hoàn khố nhị đại dựa vào tổ tông bảo hộ, ở trong mắt Thang Hồng hắn chỉ là rác rưởi.
Tiểu tử này, cũng dám ở trước mặt mình trang bức.
Hai tay Thang Hồng siết chặt, phát ra thanh âm tạch tạch tạch.
- Thiết Đạt Chí, ngươi con mẹ nó lâu không bị ăn đòn, không chọn thời gian đúng không? Đừng tưởng rằng ngươi có một gia gia tốt, ta liền không dám quất ngươi.
Thiết Đạt Chí sững sờ, lần này hắn xuất quan, liền rất cường thế. Trước kia hắn cảm giác mình kém Thang Hồng một chút.
Thế nhưng mà lần bế quan này, hắn được Thiết gia truyền thừa, lại đột phá Tiên cảnh lục trọng. So với Thang Hồng, tuyệt đối là chỉ cao hơn chớ không thấp.
Tiểu tử này, vậy mà dám chống đối ta như thế?
Thiết Đạt Chí đen mặt:
- Thang Hồng, ngươi hiểu tôn ti hay không? Địa vị của ngươi là vị, của ta là cái gì? Luận xuất thân, luận tu vi, ta không xứng làm lão đại của ngươi chỗ nào?
Thang Hồng dữ tợn cười một tiếng, lấn đến gần một bước:
- Lão tử không quản ngươi xuất thân gì, tu vi ra sao. Ngươi lại càn rỡ thoáng một phát thử xem? Tin lão tử một cái tát quất chết ngươi hay không?
Chương 608 Lâu không bị ăn đòn, không chọn thời gian đúng không?
Thang Hồng thua trận, đang lo không có địa phương phát tiết, Thiết Đạt Chí này không cảm thấy được, tự mình đụng vào, quả thực là không có mắt.
Không thể không nói, ngoại hình lưng hùm vai gấu của Thang Hồng, tăng thêm một đầu tóc đỏ, cho người cảm giác, là thập phần nhanh nhẹn dũng mãnh.
Hơn nữa đôi chân vượt qua thường nhân kia, đi trên đường đông đông đông, khí thế đích thật là rất dọa người.
Thiết Đạt Chí thấy Thang Hồng bạo tẩu, đột nhiên cũng có chút hối hận mình miệng tiện. Muốn thu phục Thang Hồng, cũng không phải phương thức như vậy a.
Người nào không biết, một khi Thang Hồng này phát bực, đây chính là Tam Lang dốc sức liều mạng.
Thấy bộ dạng của Thang Hồng tùy thời muốn bạo tẩu, Thiết Đạt Chí vội nói:
- Được rồi, hôm nay phải tham gia khảo hạch, không chấp nhặt với ngươi. Sau này ta lại chậm rãi lý luận với ngươi. Thang Hồng, không phải ta nói ngươi gì, nhưng tính tình nóng nảy của ngươi nên sửa lại. Hiện tại bốn đại tông môn khảo hạch, tông môn khác đều đoàn kết một lòng, ngươi theo ta giận dỗi, ngươi cảm thấy có chỗ tốt gì?
Giang Trần nghe vậy, không khỏi cười khổ không thôi.
Thằng này, ở thời khắc mấu chốt, vậy mà kinh sợ rồi. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn như vậy là mượn sườn núi hạ con lừa, không dám cùng Thang Hồng va chạm.
Thang Hồng hừ một tiếng:
- Vô nghĩa, đoàn kết một lòng, đều chỉ là bề ngoài. Ta cũng cảnh cáo ngươi, lần sau ít trang bức ở trước mặt lão tử.
Sắc mặt Thiết Đạt Chí tái nhợt:
- Tốt, tốt Thang Hồng, ngươi bây giờ cuồng. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi dễ bảo.
Thang Hồng cười lạnh, dựng thẳng ngón giữa cho Thiết Đạt Chí, nghênh ngang rời đi.
Bàn chân giẫm trên mặt đất, rầm rầm rầm, thanh thế cực kỳ to lớn.
Giang Trần cười hắc hắc, liếc nhìn Thiết Đạt Chí, cũng chuẩn bị cất bước đi ra ngoài. Hai người vừa so, cao thấp liền phân ra.
Thiết Đạt Chí xuất thân tốt, tài nguyên nhiều, nhưng mà bất luận tâm tính hay thủ đoạn, cuối cùng là thằng ngu không chịu được.
Mà Thang Hồng, đạo tâm cứng cỏi, có một loại sức mạnh vĩnh viễn không chịu thua.
- Con sâu cái kiến thế tục, ngươi cười cái gì?
Thiết Đạt Chí vốn cũng rất phiền muộn, nhìn thấy Giang Trần đeo mặt nạ thế tục, vậy mà cũng cười ra tiếng, tựa hồ xem hắn náo nhiệt, trong lòng không khỏi giận dữ. Ngươi một con sâu cái kiến thế tục, nhân vật tầm thường như chó, cũng dám cười ở trước mặt ta?
Con sâu cái kiến thế tục, loại xưng hô này, Giang Trần nghe nhiều lắm, sớm đã có sức miễn dịch, cười lạnh một tiếng, cũng học theo, hướng Thiết Đạt Chí dựng thẳng ngón giữa.
- Ta cười, liên quan gì đến ngươi.
Giang Trần vứt bỏ một câu, cũng nghênh ngang rời đi, bỏ qua Thiết Đạt Chí mặt mũi tràn đầy hắc tuyến.
Thiết Đạt Chí đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ở trong luyện đan thất, đi ra một thân ảnh, nhíu mày nói:
- Đây là khu khảo hạch đan dược, người nào ở chỗ này tiếng động lớn xôn xao? Có hiểu quy củ hay không?
Giám khảo nhìn thấy đạo thân ảnh này, trên mặt cũng cười cười, đây là một thiên tài nghịch thiên a:
- Long Cư Tuyết, ngươi hoàn thành khảo hạch luyện đan?
Bóng hình xinh đẹp này, đúng là Long Cư Tuyết. Nàng ở một bên khác hoàn thành khảo hạch đan dược, vừa vặn đi ra, nghe bên ngoài xôn xao, cho nên đi tới nhìn xem.
Nhẹ gật đầu, Long Cư Tuyết nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Thiết Đạt Chí:
- Ngươi là đệ tử Bảo Thụ Tông, chẳng lẽ không biết chỗ luyện đan, cần giữ yên lặng sao? Chút đạo lý như vậy, sư môn trưởng bối của ngươi không có dạy ngươi sao?
Vẻ mặt của Thiết Đạt Chí vốn phiền muộn, bị Long Cư Tuyết giáo huấn càng phiền muộn không chịu nổi:
- Cái này... Cái này là lỗi của ta sao?
Hắn cũng biết địa vị của nữ nhân này, Tiên Thiên thân thể, ẩn ẩn có xu thế trở thành thiên tài đệ nhất của Tử Dương Tông, tuy Thiết Đạt Chí tự phụ, nhưng cũng biết nữ nhân này không thể trêu.
Bằng không thì, dùng tính cách của hắn, sao lại bị một nữ nhân khiển trách.
Long Cư Tuyết chán ghét quay mặt qua chỗ khác, hiển nhiên loại nhân vật như Thiết Đạt Chí, là không vào được pháp nhãn của nàng.
Giám khảo kia thấy tràng diện có chút xấu hổ, bề bộn hoà giải nói:
- Tốt rồi, chuyện vừa rồi, hoàn toàn chính xác không phải chỉ có Thiết Đạt Chí sai. Nguyên nhân sự tình, là Bảo Thụ Tông Thang Hồng, cùng yêu nghiệt thế tục kia đánh bạc đấu. Kết quả, các ngươi đoán thế nào?
- Như thế nào?
Lần này, Long Cư Tuyết cùng Thiết Đạt Chí ngược lại ăn ý thần kỳ, vậy mà trăm miệng một lời hỏi.
Rất rõ ràng, cũng không phải hai người thực ăn ý cái gì, sở dĩ thốt ra, đó là bởi vì Thiết Đạt Chí chú ý Thang Hồng, mà Long Cư Tuyết thì nghe được bốn chữ yêu nghiệt thế tục chói tai.
- Thang Hồng kia rất tự tin, muốn cùng yêu nghiệt thế tục đánh bạc đấu. Ai thua, liền làm tiểu đệ của đối phương cả đời. Kết quả, Thang Hồng tự tin, liên tục thua ba hạng khảo hạch. Hơn nữa là loại một chút phần thắng cũng không có. Chậc chậc, yêu nghiệt thế tục kia, quả nhiên là để cho người giật mình. Trong hàng đệ tử Bảo Thụ Tông, thiên phú Linh Dược của Thang Hồng, ít nhất Top 3, đây là bảo thủ đoán chừng. Không nghĩ tới, hắn lại bại thảm như vậy.
Giám khảo hiển nhiên cũng là một người Bát Quái, nói lên việc này, mặt mày hớn hở, hồn nhiên không nhớ yêu nghiệt thế tục kia ở Địa Linh khu, cùng Thủy Nguyệt Đại Sư có ân oán rất lớn.
Mà đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này đang đứng trước mặt hắn.
- Cái yêu nghiệt thế tục kia, thắng Thang Hồng?
Thiết Đạt Chí sững sờ.
- Lúc nào Thang Hồng phế vật như vậy? Đây là ném mặt Bảo Thụ Tông ta a.
Vừa rồi Thiết Đạt Chí gãy nhuệ khí ở trước mặt Thang Hồng, lúc này lại nhịn không được phàn nàn. Phảng phất loại phàn nàn này, có thể làm cho hắn tìm về tự tin, tìm về mặt mũi trước kia vứt bỏ.
Trên mặt Long Cư Tuyết có một tầng sương lạnh, lạnh lùng cười cười, khinh thường nói:
- Không làm việc đàng hoàng chính là tiểu đạo, cũng lấy ra đắc chí, quả nhiên thô bỉ không chịu nổi.
Nói xong, phiêu nhiên ly khai.
Đột nhiên giám khảo kia nhớ tới cái gì, biến sắc, nở nụ cười khổ:
- Ta thật là, đã quên yêu nghiệt thế tục kia ở Địa Linh khu có ân oán với Thủy Nguyệt Đại Sư.
Vừa rồi Thiết Đạt Chí bị kích thích, đối với Thang Hồng cũng tốt, đối với yêu nghiệt thế tục kia cũng tốt, đều không có hảo cảm gì, tự nhiên cũng tức giận nói:
- Ta xin khảo hạch.
Trong vòng một ngày, hoàn thành ba loại, 15 hạng khảo hạch nhỏ, giờ phút này Giang Trần đã có bảy mươi lăm điểm tích lũy.
Một ngày khảo hạch, cũng không sai biệt lắm sắp kết thúc. Giang Trần không có đi tới khu khảo hạch tổng hợp, mà trở về, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Dù sao, một chu kỳ tới ba tháng, thời gian còn dài.
- Lão Đại, tại sao không đi khu khảo hạch tổng hợp? Hiện tại đi, còn kịp đoạt mấy điểm tích lũy a.
- Đoạt?
Giang Trần ngạc nhiên.
Thang Hồng gãi gãi đầu tóc, cười hắc hắc nói:
- Cái khảo hạch trụ cột này, không có độ khó gì, đối với chúng ta mà nói, cái kia chính là xoát điểm, cho nên tất cả mọi người đùa giỡn nói là đoạt. Trên cơ bản, Võ Giả bài danh trước hai mươi, mỗi tháng 100 điểm khảo hạch trụ cột, đều là cầm chắc.
Chương 609 Kế hoạch xoát điểm của Giang Trần 1
- Đều cầm chắc?
Giang Trần giật mình.
- Trước hai mươi tên?
Thang Hồng rất khẳng định gật đầu:
- Cầm chắc, tới bây giờ, chưa nghe nói qua có ai thất thủ. Hơn nữa, trên cơ bản Tứ đại lĩnh vực này, hai mươi hạng khảo hạch, đều trong một ngày đến một ngày rưỡi hoàn thành. Nếu ai vượt qua hai ngày không hoàn thành, dù tính toán cầm 100 điểm tích lũy. Cũng sẽ không cảm thấy mình có bao nhiêu thành công. Bởi vì sẽ làm trễ nãi điểm tích lũy tiến giai phía sau.
Ngoại trừ điểm tích lũy trụ cột, là 100 điểm ổn định.
Điểm tích lũy tiến giai, mới là tồn tại phân biệt cấp độ của người khảo hạch ở Thiên Linh khu.
- Bây giờ ngươi có bao nhiêu điểm tích lũy?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
Thang Hồng đỉnh đạc nói:
- Ta vừa vặn đủ 1560 điểm tích lũy. So với những biến thái kia, vẫn là chênh lệch không nhỏ a.
- Cao nhất là bao nhiêu?
Giang Trần vẫn muốn hiểu rõ vấn đề này, chỉ có điều một mực tìm không thấy người hỏi thích hợp. Không nghĩ tới, hôm nay lại ngoài ý muốn thu một tiểu đệ. Hơn nữa là chung thân tiểu đệ.
- Mấy cái cao nhất, bọn hắn tầm đó chênh lệch không lớn, vượt qua 2000 là khẳng định. Không biết đạt tới 3000 hay chưa.
Thang Hồng lắc đầu thở dài.
- Những người kia, đều hưởng thụ tài nguyên tối đa trong tông môn. Thang Hồng ta ở Bảo Thụ Tông, cũng coi như tồn tại Top 3, bất quá so với bọn họ, địa vị của ta ở trong tông môn rất xấu hổ, vẫn là mẹ không đau, cậu không yêu a.
Bảo Thụ Tông, vẫn là Tạ gia cùng Thiết gia tranh đấu gay gắt.
Thang Hồng là một thiên tài khác họ, ở trong tông môn không có chỗ dựa đặc biệt gì. Cho nên, hắn hưởng dụng tài nguyên, đích thật là không có ưu thế gì.
Hơn nữa, tính cách của hắn kiệt ngao bất tuần, bất kể là Tạ gia, hay Thiết gia, hắn đều không có đầu nhập vào.
Chính vì hắn hai đầu đều không theo, cho nên hai đầu đều không có nịnh nọt. Ở trong tông môn, với với thiên tài Tạ gia Thiết gia, tài nguyên của hắn đích thật là kém rất nhiều.
Bất quá dù vậy, Thang Hồng lại không có vì vậy mà ủ rũ, ngược lại càng thêm cố gắng, càng thêm điên cuồng tu luyện, học tập.
Cũng bởi vậy, tâm háo thắng, tính cách bướng bỉnh kia, đúc thành một khí chất bất khuất, Tâm lực như núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà không thay đổi, mạnh hơn bất cứ đệ tử nào của Bảo Thụ Tông.
Giang Trần nghe đến mấy số liệu này, trong nội tâm cũng nghiêm nghị.
Không nghĩ tới, điểm tích lũy cao nhất, vậy mà đều vượt qua 2000. Xem ra, mình tới muộn, đích thật là cần bước đi nhanh, mới có thể vượt qua a.
Trước kia Giang Trần suy đoán điểm tích lũy của bọn hắn khẳng định đã qua một ngàn, hiện tại xem ra, vẫn là đánh giá thấp tốc độ đoạt điểm của bọn chúng a.
Thấy Giang Trần im lặng, Thang Hồng là gia hỏa chưa bao giờ biết an ủi người, không biết làm sao nói:
- Lão Đại, ngươi cũng đừng lo lắng. Dùng thiên phú tâm lực cùng thiên phú đan dược của ngươi, muốn xoát điểm cũng rất nhanh.
Cũng không phải Giang Trần lo lắng, mà là trù tính đi kiếm điểm tích lũy như thế nào mới ổn thỏa.
- Thang Hồng, nói như vậy, trong điểm tích lũy tiến giai, cái cách gì kiếm điểm tích lũy nhanh nhất không?
- Nếu như thực lực cường hoành, sức chiến đấu kinh người, vậy thì khiêu chiến những võ giả khác. Mỗi lần thắng đều có hai mươi điểm tích lũy, thua trừ hai mươi điểm tích lũy. Mấy gia hỏa sức chiến đấu bài danh trước kia, mỗi ngày đều đi khiêu chiến người khác. Cho nên tốc độ xoát điểm tích lũy của bọn hắn rất nhanh.
Hiển nhiên Thang Hồng cũng nếm qua thiệt thòi như vậy, tức giận bất bình mắng:
- Mẹ. Những gia súc này, không phải ỷ vào tài nguyên nhiều, bảo vật nhiều, tu vi hơi vượt lên đầu một chút sao. Lại dựa vào cái này nghiền áp người khác, cuồng xoát điểm tích lũy, thật không biết xấu hổ.
Đã có loại ưu thế này, bọn hắn tự nhiên sẽ lợi dụng. Giang Trần đối với cái này cũng không kinh ngạc.
Lại hỏi:
- Vậy xin nhiệm vụ thông thường, độ khó bao nhiêu?
Thang Hồng nghĩ nghĩ, nói ra:
- Nhiệm vụ nhất cấp, độ khó tương đương với chúng ta khảo hạch trụ cột. Nhưng mà không nhất định, phải xem vận khí.
- Nhị cấp, độ khó tăng lên gấp đôi. Lại hướng lên, sẽ tăng lên mấy lần.
- Khó như vậy?
Giang Trần giật mình, độ khó liên tục gấp bội, cái này không tầm thường.
Thang Hồng gật đầu:
- Phải, nếu không khó, đoán chừng những gia hỏa biến thái kia đã sớm xoát đến ba bốn ngàn điểm, thậm chí càng nhiều.
- Xin nhiệm vụ thông thường, có phân các loại lĩnh vực sao? Ví dụ như khảo hạch trụ cột vậy?
Giang Trần hỏi.
- Đương nhiên là có rồi. Khảo hạch này chính là vì đào móc thiên tài. Chỉ cần ngươi ở lĩnh vực nào đó đặc biệt lợi hại, ngươi có thể không ngừng khiêu chiến lĩnh vực kia. Đương nhiên, vì phòng ngừa ác ý xoát điểm, nên vẫn có chút hạn chế.
Thang Hồng tham gia hai kỳ khảo hạch, đối với quy tắc, từng chi tiết đều phi thường quen thuộc.
- Có hạn chế gì?
Giang Trần nghe nói có phân lĩnh vực, trong nội tâm cũng chấn động.
- Nói thí dụ như, ngươi mạnh ở lĩnh vực đan dược. Ngươi có thể xin nhiệm vụ lĩnh vực đan dược. Nhưng mà, cấp bậc nhiệm vụ, chỉ có thể mỗi ngày đề thăng một cấp. Ví dụ như hôm nay ngươi xin nhất cấp, ngày mai chỉ có thể xin nhị cấp, ngày sau xin tam cấp. Đến ngũ cấp, lại phải trở lại nhất cấp, không thể liên tục xin nhiệm vụ ngũ cấp. Hơn nữa, nếu như ngươi liên tục xin nhiệm vụ lĩnh vực này, một khi thất bại, trong mười ngày không thể xin lại.
- Mười ngày? Không phải không hoàn thành nhiệm vụ, năm ngày không thể xin sao?
- Năm ngày là dưới tình huống bình thường. Nếu như ngươi liên tục xin nhiệm vụ trong một lĩnh vực, cái kia chính là mười ngày không thể xin. Hơn nữa là không thể xin nhiệm vụ ở tất cả lĩnh vực. Trong lúc này, ngươi muốn lợi nhuận điểm tích lũy, chỉ có thể khiêu chiến những võ giả khác.
- Như vậy a.
Giang Trần cười khổ, đối với chuyện này coi như đã minh bạch.
Thang Hồng cười hắc hắc nói:
- Bất quá, nếu như khiêu chiến những võ giả khác thất bại, đồng dạng trong vòng năm ngày không có tư cách khiêu chiến.
Quy tắc này, Giang Trần ngược lại biết đến.
Vì phòng ngừa ác ý xoát điểm, quy tắc này coi như hợp lý.
Nếu không có những quy tắc này ước thúc, chỉ sợ những cuồng nhân xoát điểm kia sẽ càng hung ác.
Giang Trần cẩn thận tính một cái, nếu như mỗi ngày đều hoàn thành một nhiệm vụ Nhị cấp, tăng thêm điểm trụ cột, kia ít nhất cũng là gần bốn ngàn điểm.
Lệnh cấm năm ngày mười ngày kia, ở trình độ nhất định, cũng làm cho Võ Giả khảo hạch càng thêm công bình.
- Lão Đại, không phải ngươi muốn cuồng xoát điểm tích lũy ở lĩnh vực đan dược chứ?
Đột nhiên Thang Hồng nhớ ra cái gì đó.
- Ngươi cứ nói đi?
Giang Trần khoan thai cười cười.
Thang Hồng nhếch miệng cười to:
- Tốt, ta tuyệt đối ủng hộ.
Giang Trần hoàn toàn chính xác có ý nghĩ kia. Mình vừa tới nơi này, đã xa xa rớt lại phía sau. Nếu như làm từng bước, có trời mới biết lúc nào mới có thể đuổi theo.
Cho nên, phải dùng tốc độ điên cuồng nhất đi xoát điểm. Dù đuổi không kịp, chậm rãi tiếp cận cũng tốt.
Ba tháng đầu này, ít nhất phải cam đoan mình không bị loại bỏ. Nếu điểm tích lũy ở mười mấy tên cuối cùng, vậy sẽ phải về Địa Linh khu, đây là sự tình Giang Trần tuyệt đối không muốn chứng kiến.
Chương 610 Kế hoạch xoát điểm của Giang Trần 2
- Bất quá lão Đại, ngươi cần phải cẩn thận a. Ta ở Đan Dược Khu từng có dã tâm như vậy, cũng từng thử qua. Hoàn thành Nhất cấp đi khiêu chiến Nhị cấp, hoàn thành Nhị cấp khiêu chiến Tam cấp. Kết quả ta bại ở nhiệm vụ Tam cấp. Phiền muộn a, khá tốt, chỉ phạt năm ngày không thể xin nhiệm vụ.
Thang Hồng nhớ tới tao ngộ bi thảm của mình, nhịn không được nhắc nhở Giang Trần.
- Không phải phạt mười ngày sao?
Thang Hồng cười hắc hắc nói:
- Phạt mười ngày, là liên tục hoàn thành năm lần nhiệm vụ ở cùng một lĩnh vực. Ta mới ba lượt, không có đạt tới tiêu chuẩn phạt mười ngày. Bằng không thì càng thảm.
Hai người lại hàn huyên một hồi, không thể không nói, Thang Hồng cùng Giang Trần rất hợp ý. Trò chuyện một lúc, lại có cảm giác mới quen đã thân.
Tính cách của Thang Hồng bướng bỉnh, chưa bao giờ phục người khác. Ở trong tông môn, tính cách cũng độc lai độc vãng. Không phải hắn không thể kết giao người, mà là hắn hoàn toàn không quen nhìn loại diễn xuất trong Bảo Thụ Tông kia. Hai đại gia tộc bảo trì Bảo Thụ Tông, suốt ngày chỉ biết nội đấu, cái này căn bản không phải sinh hoạt mà Thang Hồng muốn.
- Lão Đại, ngày mai chúng ta đi lĩnh vực tổng hợp a.
Trước khi chia tay, Thang Hồng quơ quơ bàn tay khổng lồ, đi đến chỗ ở của mình.
Giang Trần nhìn cự hán lưng hùm vai gấu kia, trên mặt lộ ra dáng tươi cười:
- Thằng này cái đầu lớn, nhưng tâm tư lại đơn thuần, ngay thẳng vô tư. Người như vậy, ở trong tông môn, có thể hỗn đến một bước này, xem ra thuần túy là dựa vào thiên phú cùng tâm tính.
Ở thế giới võ đạo, đơn thuần ngay thẳng chưa hẳn là chuyện xấu. Không có nhiều lục đục, ngược lại càng có thể chuyên chú tu luyện võ đạo.
Bởi vì loại người này tâm tư đơn thuần, nhận thức chết lý, đủ sự dẻo dai, kiên trì không ngừng. Thường thường loại người này, có thể bắn ra tiềm lực rất mạnh.
Đương nhiên, thiếu khuyết năng lực tranh đấu, hoàn cảnh xấu trên nhiều khía cạnh cũng rõ ràng. Trừ khi thiên phú của hắn có thể nghiền áp hết thảy thiên tài. Nếu không, thiên tài cùng cấp bậc, hắn thường thường sẽ bị người xa lánh, biên giới hóa, không chiếm được trình độ coi trọng lớn nhất, hưởng thụ không đến tài nguyên tốt nhất.
Tông môn cũng là có suy tính, bồi dưỡng một thiên tài kiệt ngao bất tuần, không bằng bồi dưỡng một thiên tài đồng cấp bậc nghe lời nói ngọt.
Trở lại chỗ ở, Giang Trần suy nghĩ chuyện ngày hôm nay một lần.
- Như vậy xem ra, hoàn toàn khảo hạch trụ cột là chắc chắn. Thang Hồng nói rất đúng, đối với thiên tài thiên phú cường đại mà nói, 100 điểm khảo hạch trụ cột này, cơ hồ tương đương với tiễn đưa. Khó trách bọn hắn sẽ nói đoạt điểm tích lũy. Đoạt không phải điểm tích lũy, mà là thời gian.
Độ khó của khảo hạch trụ cột này đã bình thường, như vậy nên hoàn thành trong thời gian nhanh nhất. Để tránh ảnh hưởng kiếm điểm tích lũy tiến giai đằng sau.
Theo như Thang Hồng nói, xin nhiệm vụ lấy điểm tích lũy tiến giai, độ khó không nhỏ.
Độ khó nhiệm vụ Nhất cấp, liền tương đương với khảo hạch trụ cột. Giang Trần ngẫm lại khảo hạch lĩnh vực võ đạo của mình, đối chiến tên giám khảo kia.
Đây chính là Tiên cảnh lục trọng a.
Nếu như độ khó nhiệm vụ tiến giai lớn như vậy, muốn xoát điểm tích lũy, phương diện võ đạo là không có lợi nhất.
Cũng không phải Giang Trần e ngại khiêu chiến, mà là hắn hiện tại, nhất định phải biết tính toán, mau chóng xoát điểm tích lũy, để cho điểm tích lũy của mình tăng lên.
Nếu như xin nhiệm vụ võ đạo, độ khó Nhất cấp liền có thể so với Tiên cảnh lục trọng. Như vậy Nhị cấp cùng Tam cấp, càng không cần phải nói.
Tuy Giang Trần không sợ, nhưng cái này rõ ràng không có lợi.
Tốn hao nhiều khí lực như vậy, còn có phong hiểm, không bằng đi Đan Dược Khu xoát điểm tích lũy.
Nhiệm vụ tiến giai này, mỗi ngày chỉ có thể xin một lần.
Mỗi ngày chỉ có một cơ hội, đương nhiên phải lựa chọn có nắm chắc nhất, cũng dùng sức ít nhất.
Mà bây giờ, Giang Trần có nắm chắc nhất, đương nhiên là lĩnh vực đan dược.
- Ân, không suy nghĩ nhiều như vậy. Ngày mai trước hoàn thành lĩnh vực tổng hợp, cầm đủ 100 điểm tích lũy rồi nói sau.
Ngày hôm nay, Giang Trần hoàn thành ba lĩnh vực khảo hạch trụ cột, theo thứ tự là võ đạo, Tâm lực cùng đan dược, tổng cộng 15 tiểu hạng mục, lấy được 75 điểm.
Còn lại lĩnh vực tổng hợp, có 25 điểm.
Dùng độ khó như ngày hôm nay, 25 điểm còn lại, có lẽ có thể cầm ổn.
Đã có kế hoạch, Giang Trần liền không hề đa tưởng, khoanh chân mà ngồi, tiếp tục tu luyện.
Ở Bất Diệt Linh Sơn tu luyện hơn nửa năm, đến Thiên Linh khu, cảnh giới Linh Hải của Giang Trần, đã ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.
Hắn cảm giác được, mình đã đến cực hạn của Tiên cảnh tứ trọng, chỉ cần một cơ hội, liền có thể đột phá.
Cho nên, Giang Trần phi thường cố gắng, hi vọng nhất cổ tác khí, thuận lợi tiến vào Tiên cảnh ngũ trọng.
- Hiện tại toàn bộ Thiên Linh khu, có lẽ Tiên cảnh tứ trọng là dòng độc đinh rồi. Những người khác, đại bộ phận đều là Tiên cảnh ngũ trọng, còn có một số nhỏ Tiên cảnh lục trọng. Thiên Linh cảnh, có lẽ cũng có, chỉ có điều trước mắt ta còn chưa chứng kiến.
Võ Giả ở Thiên Linh khu, không giống địa phương khác. Mọi người không cần mỗi ngày tụ tập ở phụ cận lôi đài tỷ võ, địa phương mỗi ngày qua lại không giống, không có gặp mặt là rất bình thường.
Mấu chốt nhất là, những thiên tài đỉnh cấp của Thiên Linh khu kia, cả đám đều yêu quý mặt mũi, cảm giác thân phận mình cao siêu, rất ít lộ diện.
Phảng phất loại cố ý trang thần bí này rất tốt, hoặc là lo lắng lộ diện nhiều lần, sẽ bị nhìn thấu át chủ bài.
Tóm lại, ở Thiên Linh khu, người càng đỉnh cấp, càng xuất quỷ nhập thần.
Giang Trần khổ luyện, một đêm rèn luyện Linh Hải, cảm giác điểm tới hạn đột phá, đã càng ngày càng tiếp cận, chỉ chờ bạo phát mà thôi.
- Ân, xem ra, muốn kích hoạt điểm bộc phát, cần một cơ duyên đặc thù a. Ta cũng không nên gấp, đây là sự tình nước chảy thành sông
Ngày hôm sau đến, Giang Trần cũng không uể oải, ngược lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Vừa mở mắt không lâu, Thang Hồng liền tìm tới, mời hắn cùng đi lĩnh vực tổng hợp.
Cự hán này bề ngoài hào phóng không bị trói buộc, xem ra rất nhận đồng Giang Trần rồi.
Hai người kết bạn, đi đến khu khảo hạch tổng hợp.
Khảo hạch lĩnh vực tổng hợp, có đủ loại, nhưng mà trăm sông đổ về một biển, bất luận hạng nào, đều không có ly khai võ đạo.
Chính như Thang Hồng nói, khảo hạch trụ cột là đưa điểm, độ khó chính xác không lớn.
Nội dung khảo hạch mà Giang Trần rút ra, đều không tính khó, liên quan đến các phương diện trận pháp cùng luyện khí, Giang Trần quen việc dễ làm, nắm hai mươi lăm điểm tích lũy kia tới tay.
Không hề nghi ngờ, Thang Hồng cũng không có gặp được bao nhiêu khó khăn.
Hai người gặp nhau ở bên ngoài đại sảnh, Thang Hồng nhếch miệng cười nói:
- Đi Đan Dược Khu?
- Đi a, tại sao không đi?
Giang Trần cười ha ha.
Thang Hồng ở hai lĩnh vực Tâm lực cùng đan dược, đều có một ít nắm chắc. Nhưng so sánh xuống dưới, hắn cảm thấy đan dược có nắm chắc nhất.
- Bắt đầu đi.
Giám khảo được biết hai người đánh bạc, tựa hồ cũng hiểu được đây là một sự tình vui vẻ, nên thành toàn bọn hắn, cho bọn hắn nội dung khảo hạch đồng dạng.
Linh Dược này đối với Giang Trần mà nói, là tựa như ăn cơm uống nước. Nhất là loại Linh Dược cấp bậc không tính cao này, càng là dễ dàng công nhận.
Giang Trần cơ hồ không cần nhìn, cái mũi khẽ ngửi, liền có thể phân loại ra. Có chút thậm chí không cần ngửi, bằng xúc cảm cũng có thể nhận ra.
Mấy hơi thở tầm đó, Giang Trần liền giơ tay lên:
- Tốt rồi.
Bên kia, Thang Hồng nghe vậy, trực tiếp ngẩn ngơ, hắn mới hoàn thành một nửa a. Bất quá rốt cuộc là đệ tử Bảo Thụ Tông, Tâm lực cường đại, không có bị ảnh hưởng, rất nhanh cũng sửa sang lại hoàn tất.
- Hạng khảo hạch thứ nhất, số 91 hoàn thành trước.
Giám khảo ngược lại là người công chính, tuyên bố Giang Trần lấy được thắng lợi.
Thang Hồng có chút không tin, đi tới, nhìn Giang Trần phân loại, chỉnh tề, một tia không sai, biểu lộ trên mặt nghi vấn, cũng có chút khó hiểu, lườm Giang Trần vài lần, phảng phất như nhìn quái thai.
Bất quá, trong miệng hắn vẫn rất cứng.
- Hừ, đây đều là thủ đoạn thô thiển. Ngươi bất quá là nhanh tay mà thôi. Năm hạng khảo hạch, ai thắng trước ba hạng, mới tính toán thắng.
Giang Trần cười nói:
- Nên như thế.
Tựa hồ giám khảo kia rất thích xem loại người tuổi trẻ này va chạm, nhất là một cái bên trong là thiên tài thế tục, một cái là thiên tài Bảo Thụ Tông.
Loại va chạm này, tuyệt đối sẽ sinh ra rất nhiều hỏa hoa, cực kỳ đặc sắc.
- Hạng khảo hạch thứ hai, ghép Linh Dược thành đôi. Mọi người đều biết, Linh Dược tầm đó, dược tính có tương sinh tương khắc. Một Luyện Đan Sư hợp cách, bổn sự ghép Linh Dược thành đôi này, phải cao minh. Nếu không ngay cả Linh Dược cũng không biết xứng, dược tính Linh Dược phải chăng tương sinh tương khắc cũng không rõ, là không thể nào trở thành Luyện Đan Sư cường đại.
Giám khảo kia cười nói:
- Hạng khảo hạch thứ hai này, có ba mươi hai loại Linh Dược, mời các ngươi phân biệt ghép bọn nó thành đôi. Nhớ kỹ, không nhất định là hai hai ghép thành đôi. Cửa ải này, chỉ khảo hạch khả năng công nhận dược tính của các ngươi, cùng với ngộ tính đối với dược tính tương sinh tương khắc.
Những thứ này đều là bài học trụ cột của một Luyện Đan Sư, Giang Trần và Thang Hồng sẽ không lạ lẫm.
Vẻ mặt Thang Hồng kích động, hạng khảo hạch thứ nhất rớt lại phía sau, để cho chiến ý của hắn càng thêm tràn đầy.
Đây là một gia hỏa trong nghịch cảnh càng đánh càng hăng.
Nhưng Giang Trần lại mây trôi nước chảy, thái độ vẫn không nóng không vội. Ở phương diện Linh Dược, hắn không có gì phải gấp.
Cũng không có người nào có thể làm cho hắn gấp.
- Bắt đầu.
Theo giám khảo ra lệnh một tiếng, Thang Hồng cơ hồ là trước tiên liền bắt đầu rồi.
Giang Trần cười cười, hai tay làm mấy động tác khởi động, lúc này mới đi đến bên cạnh đống Linh Dược kia.
Trước sau nhìn ba lượt, bỗng nhiên hai tay Giang Trần vận chỉ như bay, như là nhà ảo thuật cao minh đang biểu diễn ma thuật thần kỳ.
Lại là hai cái hô hấp tầm đó, hai mươi hai gốc Linh Dược, đã bị ghép thành đôi.
Tốp năm tốp ba, tổng cộng mười ba bộ.
Đại bộ phận là hai hai tương bồi, cũng có ba gốc Linh Dược phối hợp.
- Lại tốt rồi?
Giám khảo kia nhìn thấy Giang Trần giơ tay lên, vẻ mặt cũng giật mình. Trước kia Giang Trần công nhận Linh Dược, tốc độ phân loại Linh Dược, đã để cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc này đây, độ khó không thể nghi ngờ là càng lớn, muốn ghép thành đôi, không đơn thuần là năng lực công nhận, còn phải có tri thức sống chống đỡ.
Tốc độ này, coi như là giám khảo hắn, tự hỏi cũng khó có thể làm được.
Giang Trần nhẹ gật đầu, đi ra. Giám khảo kia có chút không tin, đến gần nhìn coi, sắc mặt cũng hơi đổi.
Cái ghép thành đôi này, vậy mà hoàn toàn chuẩn xác, không có một chút sai số.
Bên kia, Thang Hồng vò đầu bứt tai, làm một hồi, cuối cùng mới chuẩn bị tốt. Chờ hắn đi tới, lại phát hiện người ta đã xong từ sớm.
- Còn kém một trận thắng nữa.
Giang Trần duỗi một ngón tay, cười cười ranh mãnh.
Vẻ mặt Thang Hồng phiền muộn, hắn đã phát huy vượt xa người thường rồi, vốn tưởng rằng lần này nhất định có thể thắng, nhưng sự thật lại không ngờ tàn khốc
- Gặp quỷ rồi, chẳng lẽ tiểu tử ngươi nằm mơ thấy khảo hạch hôm nay sao?
Dùng nhận thức của Thang Hồng, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, một đệ tử thế tục, vậy mà có thể yêu nghiệt như thế. Trình độ quen thuộc Linh Dược biến thái bao nhiêu, mới có thể có tốc độ nhanh như vậy?
Hắn đã tìm không ra nguyên nhân gì khác rồi.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Coi như là mơ tới, đó cũng là ta thắng.
Thang Hồng hừ một tiếng:
- Chớ đắc ý quá sớm, còn không có chấm dứt đây này.
Năm hạng khảo hạch trụ cột, lúc này mới tiến hành hai hạng. Còn có ba hạng, Thang Hồng cảm giác mình còn có hi vọng.
Chỉ cần ba hạng sau thắng toàn bộ, hắn liền thắng.
- Hạng khảo hạch thứ ba, phân biệt đan phương. Mười cái đan phương, có đúng có sai. Nếu như là đan phương chính xác, các ngươi không nên động. Nếu như là đan phương sai, mời chỉ ra.
- Nhớ kỹ, mười đan phương, các ngươi phải phân biệt đúng sáu cái, mới có thể tính thông qua khảo hạch. Các ngươi đánh bạc quy đánh bạc, nhưng đừng một mặt truy cầu thời gian, làm trễ nãi hiệu suất.
Giám khảo hảo tâm nhắc nhở thoáng một phát.
Cái phân biệt đan phương này, là việc tinh tế. Nếu như chỉ truy cầu tốc độ, cái kia rất dễ dàng phạm sai lầm. Một khi công nhận đúng không đạt tới sáu thành, vậy hạng khảo hạch này liền tính không thông qua, cũng không thể đạt được năm điểm tích lũy.
Giang Trần mỉm cười, lại không có suy nghĩ qua khả năng thất bại.
Bốn hạng khảo hạch trụ cột, võ đạo, Tâm lực, đan dược, hạng mục tổng hợp.
Giang Trần có nắm chắc nhất, là đan dược.
Tuy mấy cái còn lại kia, Giang Trần cũng có nắm chắc. Nhưng đan dược, Giang Trần nói thứ hai, không ai dám tự xưng thứ nhất
Mười cái đan phương, toàn bộ bày ở trước mặt Giang Trần.
Giang Trần lần lượt nhìn từng cái, những đan phương này, cũng không phải đan phương đặc biệt phức tạp gì.
Chỉ có điều, trong mười cái này, có tám đan phương là sai. Có thì sai một chút, có cái sai lầm chồng chất.
Giang Trần lấy ra hai đan phương chính xác, sau đó bắt đầu ghi ghi ở tám đan phương khác.
Hắn cũng không có phát huy vượt xa người thường gì, tận lực dùng ngôn ngữ dễ hiểu, vạch ra sai lầm.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, hắn liền hoàn thành hạng khảo hạch này.
Mà bên Thang Hồng kia, hiển nhiên vẫn chưa hoàn thành. Nhất là hai phần đan phương trong đó, Thang Hồng cũng có chút không hiểu, nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới miễn miễn cưỡng cưỡng đáp thoáng một phát.
Sau khi Giang Trần đưa đan phương, vẻ mặt giám khảo kia lại lóe lên kinh ngạc, nhíu mày nhìn nhìn, càng xem càng kinh hãi.
Hắn vốn cho là, đưa đến nhanh như vậy, thiên tài thế tục này thật là quá kiêu ngạo tự phụ rồi, nhất định là khó có thành tích tốt gì.
Thế nhưng mà nhìn kỹ, giải bài thi của người ta, quả thực không có bất kỳ sai lầm, hoàn toàn là max điểm.
Chương 607 Chung thân tiểu đệ 2
Giám khảo ý vị thâm trường liếc nhìn Giang Trần, trong nội tâm rung động không thôi, đồng thời có chút đồng tình nhìn thoáng qua bên Thang Hồng, cảm thấy bi ai thay Thang Hồng.
Thời điểm Thang Hồng cao hứng bừng bừng đưa giải bài thi tới, phát hiện giám khảo đang dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn mình. Mà Giang Trần thì đứng ở một bên, vẻ mặt lạnh nhạt mỉm cười.
- Hắn... Lại sớm hơn ta?
Giám khảo im lặng cười khổ, nhẹ gật đầu.
- Không sợ, vạn nhất hắn công nhận đúng không tới sáu thành thì sao? Không có thông qua khảo hạch, hạng này coi như hắn thua.
Thang Hồng cảm thấy, đưa đến nhanh như vậy, nhất định là truy cầu tốc độ, xem nhẹ hiệu suất, dục tốc bất đạt a.
Giám khảo kia dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn hắn:
- Hắn công nhận đúng 100%, không có địa phương nào sai lầm.
Đầu óc Thang Hồng oanh một tiếng, cả người mất trật tự rồi.
Lại thua? Ba hạng khảo hạch, bại hoàn toàn?
- Cái này… sao có thể?
Đầu óc Thang Hồng đáng thương, đã hoàn toàn không đủ dùng. Hắn cảm thấy, mình bị đánh bại hoàn toàn a.
- Sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Thang Hồng, lần này phục đi à nha?
Giám khảo kia cũng cười nói.
Thang Hồng không ngừng vò đầu, vẻ mặt uể oải phiền muộn, nhìn Giang Trần, không khỏi mắng:
- Thật là quái thai.
Bất quá uể oải chỉ chốc lát, Thang Hồng lại nở nụ cười:
- Thang Hồng ta chưa bao giờ phục người khác, bất quá hôm nay lão tử thực phục rồi. Có thể ở phương diện Linh Dược để cho ta dễ bảo, ngươi là người thứ nhất. Tốt, một tiếng lão Đại này, ta gọi tâm phục khẩu phục. Thang Hồng ta nguyện đánh bạc chịu thua, về sau ta sẽ là chung thân tiểu đệ của ngươi.
- Bất quá, đánh bạc còn không có chấm dứt, tuy ta thua, bất quá thua cũng phải thua sáng rọi. Ta muốn tranh thủ dùng thua 2∶3, tuyệt không có thể thua 0∶5.
Năm hạng khảo hạch, còn có hai hạng. Thang Hồng đã thua, bất quá nếu như hai hạng sau có thể thắng, ít nhất thua sẽ không khó coi như vậy.
Hạng thứ tư, hạng thứ năm, là khảo hạch thao tác thực tế, cũng chính là luyện đan
Ở khâu này, Thang Hồng so với Giang Trần, lại càng không có ưu thế. Bất quá, Giang Trần phát giác mặc dù Thang Hồng này thích đánh bạc, nhưng nhân phẩm không kém, cũng không tính một người xấu.
Nên cố ý lưu lại một đường, ở trong hai hạng, cố ý thua một hạng. Hơn nữa thua xảo diệu tự nhiên, dấu diếm dấu vết.
Cuối cùng, chiến cuộc 1∶4, khiến cho Thang Hồng mặc dù thua, lại không có bại tinh quang.
Tựa hồ giám khảo kia đoán được cái gì, nhưng lại không có vạch trần, mà là đem hai mươi lăm điểm tích lũy cho hai thiên tài kia.
- Hôm nay đánh bạc đấu thập phần đặc sắc, thực hi vọng khu khảo hạch đan dược này, mỗi ngày đều có thể có loại biểu diễn đặc sắc như vậy.
Giám khảo cũng cảm khái.
Nếu như khảo hạch này không phải hắn phụ trách, hắn cơ hồ sẽ hoài nghi, là có người để lộ nội dung cho yêu nghiệt thế tục kia.
Bất quá, nội dung khảo hạch đều là hắn tùy cơ rút ra, muốn tiết lộ, cũng không có dễ dàng như vậy, cũng căn bản không tồn tại vấn đề tiết lộ gì.
- Lão Đại, ngươi đi đâu a? Chờ ta một chút.
Thang Hồng nhìn thấy Giang Trần ly khai, liền đuổi theo.
Vừa đi đến cửa, ngoài cửa lại đi vào một người, nhìn thấy Thang Hồng, nghe hắn gọi lão Đại, không khỏi khẽ giật mình, vẻ mặt quái dị nở nụ cười:
- Thang Hồng, ngươi rốt cục hướng ta chịu thua, gọi ta lão Đại sao?
Thang Hồng sững sờ, cái này là ai? Sao không biết xấu hổ như vậy?
Chờ nhìn rõ ràng người tới, Thang Hồng chửi ầm lên:
- Lăn con mẹ ngươi, nằm mộng sao. Lão tử nhận ngươi làm lão Đại? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?
Giang Trần nhìn thấy người tới, cũng khẽ giật mình. Bởi vì người này, hắn nhận thức. Thình lình là truyền nhân Bảo Thụ Tông Thiết gia Thiết Đạt Chí.
Thằng này, lần trước ở vương đô của Thiên Quế Vương Quốc, tìm Giang Trần hắn nháo sự, bị hắn giam, hung ác gõ một số. Ở trong mắt Giang Trần, đây là đưa tài đồng tử.
Cho nên, nhìn thấy Thiết Đạt Chí, Giang Trần liền nhớ lại đoạn hạnh phúc lúc xảo trá Thiết gia kia, ánh mắt nhìn Thiết Đạt Chí, vậy mà không có đáng ghét như vậy. Tiễn tài đồng tử, ai sẽ chán ghét chứ?
Giang Trần hận cơ hội như vậy không thể đến mấy lần, bởi vì Thiết gia quá giàu có rồi, quả thực là giàu đến chảy mỡ.
Bất quá, Giang Trần lại không quên thân phận của mình bây giờ. Hiện tại thân phận của mình là bàn thạch yêu nghiệt, mà không phải Giang Trần.
Thiết Đạt Chí hiển nhiên không thèm nhìn Võ Giả thế tục, ánh mắt tùy ý quét qua Giang Trần, sau đó nhìn Thang Hồng.
Vẻ mặt cười ti tiện:
- Không phải mới vừa rồi ngươi gọi lão Đại sao? Ở đây ngoại trừ ta, ai làm được lão đại của ngươi?
Luận niên kỷ, Thiết Đạt Chí lớn hơn Thang Hồng mấy tuổi, hai người đều là thiên tài tông môn.
Nhưng luận tư chất, Thang Hồng còn mạnh hơn Thiết Đạt Chí một chút. Bất quá Thiết Đạt Chí xuất thân tốt, mệnh tốt, đầu thai chỗ tốt hơn.
Lần trước sau khi bị Giang Trần hành hạ, trở về bị tổ phụ Thiết Long kéo đi bế quan, quả thực đã nhận được không ít cơ duyên.
Lần này sau khi xuất quan, Thiết Đạt Chí biến hóa nhanh chóng, đã từ Tiên cảnh ngũ trọng lúc trước, trực tiếp tấn thăng đến Tiên cảnh lục trọng, chính là Địa Linh cảnh đỉnh phong.
Cho nên, bây giờ hắn ở trước mặt Thang Hồng, cũng rất có tự tin.
Hơn nữa, Thiết Đạt Chí ở trong tông môn, tuy là dòng chính Thiết gia, nhưng trong tâm phúc tùy tùng, lại không có mấy người.
Như Chu Dật, đã tính toán lợi hại nhất rồi.
Thế nhưng mà so với Thang Hồng, loại mặt hàng như Chu Dật chỉ có thể vứt đi. Cho nên, Thiết Đạt Chí rất muốn thu phục Thang Hồng, thành tiểu đệ của mình, phụ tá hắn.
Tuy Thang Hồng nhận Giang Trần làm lão Đại, nhưng mà thua trận đấu, nóng tính không chỗ phát tiết. Ở trước mặt lão Đại, hắn tự nhiên không có khả năng phát tiết.
Nhưng mà, Thiết Đạt Chí bỗng nhiên nhảy ra, vẻ mặt ngu xuẩn này, lại muốn làm lão đại của mình.
Cái này để cho Thang Hồng cảm giác mình bị mạo phạm. Thiết Đạt Chí này, một hoàn khố nhị đại dựa vào tổ tông bảo hộ, ở trong mắt Thang Hồng hắn chỉ là rác rưởi.
Tiểu tử này, cũng dám ở trước mặt mình trang bức.
Hai tay Thang Hồng siết chặt, phát ra thanh âm tạch tạch tạch.
- Thiết Đạt Chí, ngươi con mẹ nó lâu không bị ăn đòn, không chọn thời gian đúng không? Đừng tưởng rằng ngươi có một gia gia tốt, ta liền không dám quất ngươi.
Thiết Đạt Chí sững sờ, lần này hắn xuất quan, liền rất cường thế. Trước kia hắn cảm giác mình kém Thang Hồng một chút.
Thế nhưng mà lần bế quan này, hắn được Thiết gia truyền thừa, lại đột phá Tiên cảnh lục trọng. So với Thang Hồng, tuyệt đối là chỉ cao hơn chớ không thấp.
Tiểu tử này, vậy mà dám chống đối ta như thế?
Thiết Đạt Chí đen mặt:
- Thang Hồng, ngươi hiểu tôn ti hay không? Địa vị của ngươi là vị, của ta là cái gì? Luận xuất thân, luận tu vi, ta không xứng làm lão đại của ngươi chỗ nào?
Thang Hồng dữ tợn cười một tiếng, lấn đến gần một bước:
- Lão tử không quản ngươi xuất thân gì, tu vi ra sao. Ngươi lại càn rỡ thoáng một phát thử xem? Tin lão tử một cái tát quất chết ngươi hay không?
Chương 608 Lâu không bị ăn đòn, không chọn thời gian đúng không?
Thang Hồng thua trận, đang lo không có địa phương phát tiết, Thiết Đạt Chí này không cảm thấy được, tự mình đụng vào, quả thực là không có mắt.
Không thể không nói, ngoại hình lưng hùm vai gấu của Thang Hồng, tăng thêm một đầu tóc đỏ, cho người cảm giác, là thập phần nhanh nhẹn dũng mãnh.
Hơn nữa đôi chân vượt qua thường nhân kia, đi trên đường đông đông đông, khí thế đích thật là rất dọa người.
Thiết Đạt Chí thấy Thang Hồng bạo tẩu, đột nhiên cũng có chút hối hận mình miệng tiện. Muốn thu phục Thang Hồng, cũng không phải phương thức như vậy a.
Người nào không biết, một khi Thang Hồng này phát bực, đây chính là Tam Lang dốc sức liều mạng.
Thấy bộ dạng của Thang Hồng tùy thời muốn bạo tẩu, Thiết Đạt Chí vội nói:
- Được rồi, hôm nay phải tham gia khảo hạch, không chấp nhặt với ngươi. Sau này ta lại chậm rãi lý luận với ngươi. Thang Hồng, không phải ta nói ngươi gì, nhưng tính tình nóng nảy của ngươi nên sửa lại. Hiện tại bốn đại tông môn khảo hạch, tông môn khác đều đoàn kết một lòng, ngươi theo ta giận dỗi, ngươi cảm thấy có chỗ tốt gì?
Giang Trần nghe vậy, không khỏi cười khổ không thôi.
Thằng này, ở thời khắc mấu chốt, vậy mà kinh sợ rồi. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn như vậy là mượn sườn núi hạ con lừa, không dám cùng Thang Hồng va chạm.
Thang Hồng hừ một tiếng:
- Vô nghĩa, đoàn kết một lòng, đều chỉ là bề ngoài. Ta cũng cảnh cáo ngươi, lần sau ít trang bức ở trước mặt lão tử.
Sắc mặt Thiết Đạt Chí tái nhợt:
- Tốt, tốt Thang Hồng, ngươi bây giờ cuồng. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi dễ bảo.
Thang Hồng cười lạnh, dựng thẳng ngón giữa cho Thiết Đạt Chí, nghênh ngang rời đi.
Bàn chân giẫm trên mặt đất, rầm rầm rầm, thanh thế cực kỳ to lớn.
Giang Trần cười hắc hắc, liếc nhìn Thiết Đạt Chí, cũng chuẩn bị cất bước đi ra ngoài. Hai người vừa so, cao thấp liền phân ra.
Thiết Đạt Chí xuất thân tốt, tài nguyên nhiều, nhưng mà bất luận tâm tính hay thủ đoạn, cuối cùng là thằng ngu không chịu được.
Mà Thang Hồng, đạo tâm cứng cỏi, có một loại sức mạnh vĩnh viễn không chịu thua.
- Con sâu cái kiến thế tục, ngươi cười cái gì?
Thiết Đạt Chí vốn cũng rất phiền muộn, nhìn thấy Giang Trần đeo mặt nạ thế tục, vậy mà cũng cười ra tiếng, tựa hồ xem hắn náo nhiệt, trong lòng không khỏi giận dữ. Ngươi một con sâu cái kiến thế tục, nhân vật tầm thường như chó, cũng dám cười ở trước mặt ta?
Con sâu cái kiến thế tục, loại xưng hô này, Giang Trần nghe nhiều lắm, sớm đã có sức miễn dịch, cười lạnh một tiếng, cũng học theo, hướng Thiết Đạt Chí dựng thẳng ngón giữa.
- Ta cười, liên quan gì đến ngươi.
Giang Trần vứt bỏ một câu, cũng nghênh ngang rời đi, bỏ qua Thiết Đạt Chí mặt mũi tràn đầy hắc tuyến.
Thiết Đạt Chí đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ở trong luyện đan thất, đi ra một thân ảnh, nhíu mày nói:
- Đây là khu khảo hạch đan dược, người nào ở chỗ này tiếng động lớn xôn xao? Có hiểu quy củ hay không?
Giám khảo nhìn thấy đạo thân ảnh này, trên mặt cũng cười cười, đây là một thiên tài nghịch thiên a:
- Long Cư Tuyết, ngươi hoàn thành khảo hạch luyện đan?
Bóng hình xinh đẹp này, đúng là Long Cư Tuyết. Nàng ở một bên khác hoàn thành khảo hạch đan dược, vừa vặn đi ra, nghe bên ngoài xôn xao, cho nên đi tới nhìn xem.
Nhẹ gật đầu, Long Cư Tuyết nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Thiết Đạt Chí:
- Ngươi là đệ tử Bảo Thụ Tông, chẳng lẽ không biết chỗ luyện đan, cần giữ yên lặng sao? Chút đạo lý như vậy, sư môn trưởng bối của ngươi không có dạy ngươi sao?
Vẻ mặt của Thiết Đạt Chí vốn phiền muộn, bị Long Cư Tuyết giáo huấn càng phiền muộn không chịu nổi:
- Cái này... Cái này là lỗi của ta sao?
Hắn cũng biết địa vị của nữ nhân này, Tiên Thiên thân thể, ẩn ẩn có xu thế trở thành thiên tài đệ nhất của Tử Dương Tông, tuy Thiết Đạt Chí tự phụ, nhưng cũng biết nữ nhân này không thể trêu.
Bằng không thì, dùng tính cách của hắn, sao lại bị một nữ nhân khiển trách.
Long Cư Tuyết chán ghét quay mặt qua chỗ khác, hiển nhiên loại nhân vật như Thiết Đạt Chí, là không vào được pháp nhãn của nàng.
Giám khảo kia thấy tràng diện có chút xấu hổ, bề bộn hoà giải nói:
- Tốt rồi, chuyện vừa rồi, hoàn toàn chính xác không phải chỉ có Thiết Đạt Chí sai. Nguyên nhân sự tình, là Bảo Thụ Tông Thang Hồng, cùng yêu nghiệt thế tục kia đánh bạc đấu. Kết quả, các ngươi đoán thế nào?
- Như thế nào?
Lần này, Long Cư Tuyết cùng Thiết Đạt Chí ngược lại ăn ý thần kỳ, vậy mà trăm miệng một lời hỏi.
Rất rõ ràng, cũng không phải hai người thực ăn ý cái gì, sở dĩ thốt ra, đó là bởi vì Thiết Đạt Chí chú ý Thang Hồng, mà Long Cư Tuyết thì nghe được bốn chữ yêu nghiệt thế tục chói tai.
- Thang Hồng kia rất tự tin, muốn cùng yêu nghiệt thế tục đánh bạc đấu. Ai thua, liền làm tiểu đệ của đối phương cả đời. Kết quả, Thang Hồng tự tin, liên tục thua ba hạng khảo hạch. Hơn nữa là loại một chút phần thắng cũng không có. Chậc chậc, yêu nghiệt thế tục kia, quả nhiên là để cho người giật mình. Trong hàng đệ tử Bảo Thụ Tông, thiên phú Linh Dược của Thang Hồng, ít nhất Top 3, đây là bảo thủ đoán chừng. Không nghĩ tới, hắn lại bại thảm như vậy.
Giám khảo hiển nhiên cũng là một người Bát Quái, nói lên việc này, mặt mày hớn hở, hồn nhiên không nhớ yêu nghiệt thế tục kia ở Địa Linh khu, cùng Thủy Nguyệt Đại Sư có ân oán rất lớn.
Mà đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này đang đứng trước mặt hắn.
- Cái yêu nghiệt thế tục kia, thắng Thang Hồng?
Thiết Đạt Chí sững sờ.
- Lúc nào Thang Hồng phế vật như vậy? Đây là ném mặt Bảo Thụ Tông ta a.
Vừa rồi Thiết Đạt Chí gãy nhuệ khí ở trước mặt Thang Hồng, lúc này lại nhịn không được phàn nàn. Phảng phất loại phàn nàn này, có thể làm cho hắn tìm về tự tin, tìm về mặt mũi trước kia vứt bỏ.
Trên mặt Long Cư Tuyết có một tầng sương lạnh, lạnh lùng cười cười, khinh thường nói:
- Không làm việc đàng hoàng chính là tiểu đạo, cũng lấy ra đắc chí, quả nhiên thô bỉ không chịu nổi.
Nói xong, phiêu nhiên ly khai.
Đột nhiên giám khảo kia nhớ tới cái gì, biến sắc, nở nụ cười khổ:
- Ta thật là, đã quên yêu nghiệt thế tục kia ở Địa Linh khu có ân oán với Thủy Nguyệt Đại Sư.
Vừa rồi Thiết Đạt Chí bị kích thích, đối với Thang Hồng cũng tốt, đối với yêu nghiệt thế tục kia cũng tốt, đều không có hảo cảm gì, tự nhiên cũng tức giận nói:
- Ta xin khảo hạch.
Trong vòng một ngày, hoàn thành ba loại, 15 hạng khảo hạch nhỏ, giờ phút này Giang Trần đã có bảy mươi lăm điểm tích lũy.
Một ngày khảo hạch, cũng không sai biệt lắm sắp kết thúc. Giang Trần không có đi tới khu khảo hạch tổng hợp, mà trở về, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Dù sao, một chu kỳ tới ba tháng, thời gian còn dài.
- Lão Đại, tại sao không đi khu khảo hạch tổng hợp? Hiện tại đi, còn kịp đoạt mấy điểm tích lũy a.
- Đoạt?
Giang Trần ngạc nhiên.
Thang Hồng gãi gãi đầu tóc, cười hắc hắc nói:
- Cái khảo hạch trụ cột này, không có độ khó gì, đối với chúng ta mà nói, cái kia chính là xoát điểm, cho nên tất cả mọi người đùa giỡn nói là đoạt. Trên cơ bản, Võ Giả bài danh trước hai mươi, mỗi tháng 100 điểm khảo hạch trụ cột, đều là cầm chắc.
Chương 609 Kế hoạch xoát điểm của Giang Trần 1
- Đều cầm chắc?
Giang Trần giật mình.
- Trước hai mươi tên?
Thang Hồng rất khẳng định gật đầu:
- Cầm chắc, tới bây giờ, chưa nghe nói qua có ai thất thủ. Hơn nữa, trên cơ bản Tứ đại lĩnh vực này, hai mươi hạng khảo hạch, đều trong một ngày đến một ngày rưỡi hoàn thành. Nếu ai vượt qua hai ngày không hoàn thành, dù tính toán cầm 100 điểm tích lũy. Cũng sẽ không cảm thấy mình có bao nhiêu thành công. Bởi vì sẽ làm trễ nãi điểm tích lũy tiến giai phía sau.
Ngoại trừ điểm tích lũy trụ cột, là 100 điểm ổn định.
Điểm tích lũy tiến giai, mới là tồn tại phân biệt cấp độ của người khảo hạch ở Thiên Linh khu.
- Bây giờ ngươi có bao nhiêu điểm tích lũy?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
Thang Hồng đỉnh đạc nói:
- Ta vừa vặn đủ 1560 điểm tích lũy. So với những biến thái kia, vẫn là chênh lệch không nhỏ a.
- Cao nhất là bao nhiêu?
Giang Trần vẫn muốn hiểu rõ vấn đề này, chỉ có điều một mực tìm không thấy người hỏi thích hợp. Không nghĩ tới, hôm nay lại ngoài ý muốn thu một tiểu đệ. Hơn nữa là chung thân tiểu đệ.
- Mấy cái cao nhất, bọn hắn tầm đó chênh lệch không lớn, vượt qua 2000 là khẳng định. Không biết đạt tới 3000 hay chưa.
Thang Hồng lắc đầu thở dài.
- Những người kia, đều hưởng thụ tài nguyên tối đa trong tông môn. Thang Hồng ta ở Bảo Thụ Tông, cũng coi như tồn tại Top 3, bất quá so với bọn họ, địa vị của ta ở trong tông môn rất xấu hổ, vẫn là mẹ không đau, cậu không yêu a.
Bảo Thụ Tông, vẫn là Tạ gia cùng Thiết gia tranh đấu gay gắt.
Thang Hồng là một thiên tài khác họ, ở trong tông môn không có chỗ dựa đặc biệt gì. Cho nên, hắn hưởng dụng tài nguyên, đích thật là không có ưu thế gì.
Hơn nữa, tính cách của hắn kiệt ngao bất tuần, bất kể là Tạ gia, hay Thiết gia, hắn đều không có đầu nhập vào.
Chính vì hắn hai đầu đều không theo, cho nên hai đầu đều không có nịnh nọt. Ở trong tông môn, với với thiên tài Tạ gia Thiết gia, tài nguyên của hắn đích thật là kém rất nhiều.
Bất quá dù vậy, Thang Hồng lại không có vì vậy mà ủ rũ, ngược lại càng thêm cố gắng, càng thêm điên cuồng tu luyện, học tập.
Cũng bởi vậy, tâm háo thắng, tính cách bướng bỉnh kia, đúc thành một khí chất bất khuất, Tâm lực như núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà không thay đổi, mạnh hơn bất cứ đệ tử nào của Bảo Thụ Tông.
Giang Trần nghe đến mấy số liệu này, trong nội tâm cũng nghiêm nghị.
Không nghĩ tới, điểm tích lũy cao nhất, vậy mà đều vượt qua 2000. Xem ra, mình tới muộn, đích thật là cần bước đi nhanh, mới có thể vượt qua a.
Trước kia Giang Trần suy đoán điểm tích lũy của bọn hắn khẳng định đã qua một ngàn, hiện tại xem ra, vẫn là đánh giá thấp tốc độ đoạt điểm của bọn chúng a.
Thấy Giang Trần im lặng, Thang Hồng là gia hỏa chưa bao giờ biết an ủi người, không biết làm sao nói:
- Lão Đại, ngươi cũng đừng lo lắng. Dùng thiên phú tâm lực cùng thiên phú đan dược của ngươi, muốn xoát điểm cũng rất nhanh.
Cũng không phải Giang Trần lo lắng, mà là trù tính đi kiếm điểm tích lũy như thế nào mới ổn thỏa.
- Thang Hồng, nói như vậy, trong điểm tích lũy tiến giai, cái cách gì kiếm điểm tích lũy nhanh nhất không?
- Nếu như thực lực cường hoành, sức chiến đấu kinh người, vậy thì khiêu chiến những võ giả khác. Mỗi lần thắng đều có hai mươi điểm tích lũy, thua trừ hai mươi điểm tích lũy. Mấy gia hỏa sức chiến đấu bài danh trước kia, mỗi ngày đều đi khiêu chiến người khác. Cho nên tốc độ xoát điểm tích lũy của bọn hắn rất nhanh.
Hiển nhiên Thang Hồng cũng nếm qua thiệt thòi như vậy, tức giận bất bình mắng:
- Mẹ. Những gia súc này, không phải ỷ vào tài nguyên nhiều, bảo vật nhiều, tu vi hơi vượt lên đầu một chút sao. Lại dựa vào cái này nghiền áp người khác, cuồng xoát điểm tích lũy, thật không biết xấu hổ.
Đã có loại ưu thế này, bọn hắn tự nhiên sẽ lợi dụng. Giang Trần đối với cái này cũng không kinh ngạc.
Lại hỏi:
- Vậy xin nhiệm vụ thông thường, độ khó bao nhiêu?
Thang Hồng nghĩ nghĩ, nói ra:
- Nhiệm vụ nhất cấp, độ khó tương đương với chúng ta khảo hạch trụ cột. Nhưng mà không nhất định, phải xem vận khí.
- Nhị cấp, độ khó tăng lên gấp đôi. Lại hướng lên, sẽ tăng lên mấy lần.
- Khó như vậy?
Giang Trần giật mình, độ khó liên tục gấp bội, cái này không tầm thường.
Thang Hồng gật đầu:
- Phải, nếu không khó, đoán chừng những gia hỏa biến thái kia đã sớm xoát đến ba bốn ngàn điểm, thậm chí càng nhiều.
- Xin nhiệm vụ thông thường, có phân các loại lĩnh vực sao? Ví dụ như khảo hạch trụ cột vậy?
Giang Trần hỏi.
- Đương nhiên là có rồi. Khảo hạch này chính là vì đào móc thiên tài. Chỉ cần ngươi ở lĩnh vực nào đó đặc biệt lợi hại, ngươi có thể không ngừng khiêu chiến lĩnh vực kia. Đương nhiên, vì phòng ngừa ác ý xoát điểm, nên vẫn có chút hạn chế.
Thang Hồng tham gia hai kỳ khảo hạch, đối với quy tắc, từng chi tiết đều phi thường quen thuộc.
- Có hạn chế gì?
Giang Trần nghe nói có phân lĩnh vực, trong nội tâm cũng chấn động.
- Nói thí dụ như, ngươi mạnh ở lĩnh vực đan dược. Ngươi có thể xin nhiệm vụ lĩnh vực đan dược. Nhưng mà, cấp bậc nhiệm vụ, chỉ có thể mỗi ngày đề thăng một cấp. Ví dụ như hôm nay ngươi xin nhất cấp, ngày mai chỉ có thể xin nhị cấp, ngày sau xin tam cấp. Đến ngũ cấp, lại phải trở lại nhất cấp, không thể liên tục xin nhiệm vụ ngũ cấp. Hơn nữa, nếu như ngươi liên tục xin nhiệm vụ lĩnh vực này, một khi thất bại, trong mười ngày không thể xin lại.
- Mười ngày? Không phải không hoàn thành nhiệm vụ, năm ngày không thể xin sao?
- Năm ngày là dưới tình huống bình thường. Nếu như ngươi liên tục xin nhiệm vụ trong một lĩnh vực, cái kia chính là mười ngày không thể xin. Hơn nữa là không thể xin nhiệm vụ ở tất cả lĩnh vực. Trong lúc này, ngươi muốn lợi nhuận điểm tích lũy, chỉ có thể khiêu chiến những võ giả khác.
- Như vậy a.
Giang Trần cười khổ, đối với chuyện này coi như đã minh bạch.
Thang Hồng cười hắc hắc nói:
- Bất quá, nếu như khiêu chiến những võ giả khác thất bại, đồng dạng trong vòng năm ngày không có tư cách khiêu chiến.
Quy tắc này, Giang Trần ngược lại biết đến.
Vì phòng ngừa ác ý xoát điểm, quy tắc này coi như hợp lý.
Nếu không có những quy tắc này ước thúc, chỉ sợ những cuồng nhân xoát điểm kia sẽ càng hung ác.
Giang Trần cẩn thận tính một cái, nếu như mỗi ngày đều hoàn thành một nhiệm vụ Nhị cấp, tăng thêm điểm trụ cột, kia ít nhất cũng là gần bốn ngàn điểm.
Lệnh cấm năm ngày mười ngày kia, ở trình độ nhất định, cũng làm cho Võ Giả khảo hạch càng thêm công bình.
- Lão Đại, không phải ngươi muốn cuồng xoát điểm tích lũy ở lĩnh vực đan dược chứ?
Đột nhiên Thang Hồng nhớ ra cái gì đó.
- Ngươi cứ nói đi?
Giang Trần khoan thai cười cười.
Thang Hồng nhếch miệng cười to:
- Tốt, ta tuyệt đối ủng hộ.
Giang Trần hoàn toàn chính xác có ý nghĩ kia. Mình vừa tới nơi này, đã xa xa rớt lại phía sau. Nếu như làm từng bước, có trời mới biết lúc nào mới có thể đuổi theo.
Cho nên, phải dùng tốc độ điên cuồng nhất đi xoát điểm. Dù đuổi không kịp, chậm rãi tiếp cận cũng tốt.
Ba tháng đầu này, ít nhất phải cam đoan mình không bị loại bỏ. Nếu điểm tích lũy ở mười mấy tên cuối cùng, vậy sẽ phải về Địa Linh khu, đây là sự tình Giang Trần tuyệt đối không muốn chứng kiến.
Chương 610 Kế hoạch xoát điểm của Giang Trần 2
- Bất quá lão Đại, ngươi cần phải cẩn thận a. Ta ở Đan Dược Khu từng có dã tâm như vậy, cũng từng thử qua. Hoàn thành Nhất cấp đi khiêu chiến Nhị cấp, hoàn thành Nhị cấp khiêu chiến Tam cấp. Kết quả ta bại ở nhiệm vụ Tam cấp. Phiền muộn a, khá tốt, chỉ phạt năm ngày không thể xin nhiệm vụ.
Thang Hồng nhớ tới tao ngộ bi thảm của mình, nhịn không được nhắc nhở Giang Trần.
- Không phải phạt mười ngày sao?
Thang Hồng cười hắc hắc nói:
- Phạt mười ngày, là liên tục hoàn thành năm lần nhiệm vụ ở cùng một lĩnh vực. Ta mới ba lượt, không có đạt tới tiêu chuẩn phạt mười ngày. Bằng không thì càng thảm.
Hai người lại hàn huyên một hồi, không thể không nói, Thang Hồng cùng Giang Trần rất hợp ý. Trò chuyện một lúc, lại có cảm giác mới quen đã thân.
Tính cách của Thang Hồng bướng bỉnh, chưa bao giờ phục người khác. Ở trong tông môn, tính cách cũng độc lai độc vãng. Không phải hắn không thể kết giao người, mà là hắn hoàn toàn không quen nhìn loại diễn xuất trong Bảo Thụ Tông kia. Hai đại gia tộc bảo trì Bảo Thụ Tông, suốt ngày chỉ biết nội đấu, cái này căn bản không phải sinh hoạt mà Thang Hồng muốn.
- Lão Đại, ngày mai chúng ta đi lĩnh vực tổng hợp a.
Trước khi chia tay, Thang Hồng quơ quơ bàn tay khổng lồ, đi đến chỗ ở của mình.
Giang Trần nhìn cự hán lưng hùm vai gấu kia, trên mặt lộ ra dáng tươi cười:
- Thằng này cái đầu lớn, nhưng tâm tư lại đơn thuần, ngay thẳng vô tư. Người như vậy, ở trong tông môn, có thể hỗn đến một bước này, xem ra thuần túy là dựa vào thiên phú cùng tâm tính.
Ở thế giới võ đạo, đơn thuần ngay thẳng chưa hẳn là chuyện xấu. Không có nhiều lục đục, ngược lại càng có thể chuyên chú tu luyện võ đạo.
Bởi vì loại người này tâm tư đơn thuần, nhận thức chết lý, đủ sự dẻo dai, kiên trì không ngừng. Thường thường loại người này, có thể bắn ra tiềm lực rất mạnh.
Đương nhiên, thiếu khuyết năng lực tranh đấu, hoàn cảnh xấu trên nhiều khía cạnh cũng rõ ràng. Trừ khi thiên phú của hắn có thể nghiền áp hết thảy thiên tài. Nếu không, thiên tài cùng cấp bậc, hắn thường thường sẽ bị người xa lánh, biên giới hóa, không chiếm được trình độ coi trọng lớn nhất, hưởng thụ không đến tài nguyên tốt nhất.
Tông môn cũng là có suy tính, bồi dưỡng một thiên tài kiệt ngao bất tuần, không bằng bồi dưỡng một thiên tài đồng cấp bậc nghe lời nói ngọt.
Trở lại chỗ ở, Giang Trần suy nghĩ chuyện ngày hôm nay một lần.
- Như vậy xem ra, hoàn toàn khảo hạch trụ cột là chắc chắn. Thang Hồng nói rất đúng, đối với thiên tài thiên phú cường đại mà nói, 100 điểm khảo hạch trụ cột này, cơ hồ tương đương với tiễn đưa. Khó trách bọn hắn sẽ nói đoạt điểm tích lũy. Đoạt không phải điểm tích lũy, mà là thời gian.
Độ khó của khảo hạch trụ cột này đã bình thường, như vậy nên hoàn thành trong thời gian nhanh nhất. Để tránh ảnh hưởng kiếm điểm tích lũy tiến giai đằng sau.
Theo như Thang Hồng nói, xin nhiệm vụ lấy điểm tích lũy tiến giai, độ khó không nhỏ.
Độ khó nhiệm vụ Nhất cấp, liền tương đương với khảo hạch trụ cột. Giang Trần ngẫm lại khảo hạch lĩnh vực võ đạo của mình, đối chiến tên giám khảo kia.
Đây chính là Tiên cảnh lục trọng a.
Nếu như độ khó nhiệm vụ tiến giai lớn như vậy, muốn xoát điểm tích lũy, phương diện võ đạo là không có lợi nhất.
Cũng không phải Giang Trần e ngại khiêu chiến, mà là hắn hiện tại, nhất định phải biết tính toán, mau chóng xoát điểm tích lũy, để cho điểm tích lũy của mình tăng lên.
Nếu như xin nhiệm vụ võ đạo, độ khó Nhất cấp liền có thể so với Tiên cảnh lục trọng. Như vậy Nhị cấp cùng Tam cấp, càng không cần phải nói.
Tuy Giang Trần không sợ, nhưng cái này rõ ràng không có lợi.
Tốn hao nhiều khí lực như vậy, còn có phong hiểm, không bằng đi Đan Dược Khu xoát điểm tích lũy.
Nhiệm vụ tiến giai này, mỗi ngày chỉ có thể xin một lần.
Mỗi ngày chỉ có một cơ hội, đương nhiên phải lựa chọn có nắm chắc nhất, cũng dùng sức ít nhất.
Mà bây giờ, Giang Trần có nắm chắc nhất, đương nhiên là lĩnh vực đan dược.
- Ân, không suy nghĩ nhiều như vậy. Ngày mai trước hoàn thành lĩnh vực tổng hợp, cầm đủ 100 điểm tích lũy rồi nói sau.
Ngày hôm nay, Giang Trần hoàn thành ba lĩnh vực khảo hạch trụ cột, theo thứ tự là võ đạo, Tâm lực cùng đan dược, tổng cộng 15 tiểu hạng mục, lấy được 75 điểm.
Còn lại lĩnh vực tổng hợp, có 25 điểm.
Dùng độ khó như ngày hôm nay, 25 điểm còn lại, có lẽ có thể cầm ổn.
Đã có kế hoạch, Giang Trần liền không hề đa tưởng, khoanh chân mà ngồi, tiếp tục tu luyện.
Ở Bất Diệt Linh Sơn tu luyện hơn nửa năm, đến Thiên Linh khu, cảnh giới Linh Hải của Giang Trần, đã ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.
Hắn cảm giác được, mình đã đến cực hạn của Tiên cảnh tứ trọng, chỉ cần một cơ hội, liền có thể đột phá.
Cho nên, Giang Trần phi thường cố gắng, hi vọng nhất cổ tác khí, thuận lợi tiến vào Tiên cảnh ngũ trọng.
- Hiện tại toàn bộ Thiên Linh khu, có lẽ Tiên cảnh tứ trọng là dòng độc đinh rồi. Những người khác, đại bộ phận đều là Tiên cảnh ngũ trọng, còn có một số nhỏ Tiên cảnh lục trọng. Thiên Linh cảnh, có lẽ cũng có, chỉ có điều trước mắt ta còn chưa chứng kiến.
Võ Giả ở Thiên Linh khu, không giống địa phương khác. Mọi người không cần mỗi ngày tụ tập ở phụ cận lôi đài tỷ võ, địa phương mỗi ngày qua lại không giống, không có gặp mặt là rất bình thường.
Mấu chốt nhất là, những thiên tài đỉnh cấp của Thiên Linh khu kia, cả đám đều yêu quý mặt mũi, cảm giác thân phận mình cao siêu, rất ít lộ diện.
Phảng phất loại cố ý trang thần bí này rất tốt, hoặc là lo lắng lộ diện nhiều lần, sẽ bị nhìn thấu át chủ bài.
Tóm lại, ở Thiên Linh khu, người càng đỉnh cấp, càng xuất quỷ nhập thần.
Giang Trần khổ luyện, một đêm rèn luyện Linh Hải, cảm giác điểm tới hạn đột phá, đã càng ngày càng tiếp cận, chỉ chờ bạo phát mà thôi.
- Ân, xem ra, muốn kích hoạt điểm bộc phát, cần một cơ duyên đặc thù a. Ta cũng không nên gấp, đây là sự tình nước chảy thành sông
Ngày hôm sau đến, Giang Trần cũng không uể oải, ngược lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Vừa mở mắt không lâu, Thang Hồng liền tìm tới, mời hắn cùng đi lĩnh vực tổng hợp.
Cự hán này bề ngoài hào phóng không bị trói buộc, xem ra rất nhận đồng Giang Trần rồi.
Hai người kết bạn, đi đến khu khảo hạch tổng hợp.
Khảo hạch lĩnh vực tổng hợp, có đủ loại, nhưng mà trăm sông đổ về một biển, bất luận hạng nào, đều không có ly khai võ đạo.
Chính như Thang Hồng nói, khảo hạch trụ cột là đưa điểm, độ khó chính xác không lớn.
Nội dung khảo hạch mà Giang Trần rút ra, đều không tính khó, liên quan đến các phương diện trận pháp cùng luyện khí, Giang Trần quen việc dễ làm, nắm hai mươi lăm điểm tích lũy kia tới tay.
Không hề nghi ngờ, Thang Hồng cũng không có gặp được bao nhiêu khó khăn.
Hai người gặp nhau ở bên ngoài đại sảnh, Thang Hồng nhếch miệng cười nói:
- Đi Đan Dược Khu?
- Đi a, tại sao không đi?
Giang Trần cười ha ha.
Thang Hồng ở hai lĩnh vực Tâm lực cùng đan dược, đều có một ít nắm chắc. Nhưng so sánh xuống dưới, hắn cảm thấy đan dược có nắm chắc nhất.
Bình luận facebook