-
Chương 581-585
Chương 581 Phế vật, lưu lại làm gì dùng? 2
Trong nội tâm Hà Yến cũng không có nửa điểm nhân từ, địch nhân càng đáng thương, hắn lại càng hưng phấn.
Dữ tợn cười một tiếng, Trích Tinh Thủ đã khắc ở trên ngực Giang Trần.
Phanh!
Một chưởng hung hăng, trực tiếp khắc ở trước ngực Giang Trần, phát ra một tiếng trầm đục.
Sau một khắc, Trích Tinh Thủ ngưng tụ lực đóng băng cường đại, trực tiếp từ bốn phía chưởng ấn lan tràn ra, hiện đầy Băng Tinh Chi Thể.
Tựa hồ, cả người Giang Trần đều bị đóng băng.
Một màn này, làm cho người đang xem cuộc chiến phía dưới, đều hoàn toàn ngây dại. Đây là chiến đấu sao? Đây quả thực là hành hạ đến chết a.
Từ đầu tới đuôi, cũng không thấy Võ Giả thế tục kia động thoáng một phát, chẳng lẽ, Võ Giả thế tục này, ở hai cuộc chiến trước đã tiêu hao hết sạch Linh lực, vừa lên Hàn Băng Lôi Đài này, liền bị đóng băng?
- Bàn Thạch huynh!
Lưu Văn Thải thấy tình hình này, ngực cũng sắp tức điên rồi. Trong lòng của hắn nhận định, Giang Trần là vì hai cuộc chiến trước tiêu hao quá lớn, lúc này mới bị đối phương đóng băng, trúng chiêu.
Lục Tiểu Bàn cũng lộ ra kinh ngạc, hiển nhiên giờ phút này hắn cũng có chút do dự. Lúc trước hắn một mực cho rằng Giang Trần diễn kịch, là giả vờ mệt mỏi.
Thế nhưng mà, nếu như là giả vờ, giờ khắc này, tại sao lại bị Hà Yến đánh trúng nhẹ nhàng như vậy?
- Ha ha, tiểu tử quê mùa này, đến cùng không phải toàn năng a. Hàn Băng Lôi Đài, quả nhiên là Địa Ngục của hắn. Hà sư huynh, ngươi phát lòng từ bi, làm cho hắn một bộ quan tài bằng băng a.
- Bị đánh chết như vậy, thật sự là tiện nghi hắn rồi. Tiểu tử này, mạo phạm Tử Dương Tông ta, thực không nên nhẹ nhàng để cho hắn chết như vậy.
- Dám nghịch Thủy Nguyệt Đại Sư, hắn không chết ai chết?
Phía dưới, một mảnh nghị luận nhao nhao.
Tựa hồ Thủy Nguyệt Đại Sư cũng không nghĩ tới, chiến cuộc sẽ trở nên thuận lợi như vậy. Ở một khắc này, nàng cơ hồ hoài nghi, cái gọi là biểu hiện cường thế của bàn thạch yêu nghiệt kia, kỳ thật đều là giả dối?
Bằng không thì làm sao thất bại dễ dàng như vậy? Hay là nói, hai cuộc chiến trước, thật sự hao hết hắn? Ở trên Hàn Băng Lôi Đài, kiềm lư kỹ cùng?
- Hà Yến, quả nhiên không để cho ta thất vọng. Kết cục như thế, có lẽ sẽ bị lão tổ trách cứ, bất quá cũng không có cái gì. Lôi đài luận võ, có sống có chết, hết thảy đều là bình thường.
Một tảng đá trong nội tâm Thủy Nguyệt Đại Sư, lúc này cũng rơi xuống.
Thế nhưng mà, ý nghĩ này vừa mới chuyển xong, con mắt của nàng đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, một dự cảm bất tường đánh úp lại.
- Hà Yến, coi chừng!
Thủy Nguyệt Đại Sư cơ hồ là thốt ra.
Hà Yến dương dương đắc ý, đang chuẩn bị thưởng thức kiệt tác của mình. Thế nhưng mà đột nhiên, hắn phát hiện, tay của mình không có thể động!
Bàn tay dán ở trên ngực đối phương, giờ phút này phảng phất bị một cổ lực lượng cường đại hút chặt.
Nhìn kỹ, bàn tay của mình, dĩ nhiên là bị đóng băng. Ngực của đối phương, kể cả bàn tay của hắn, cùng một chỗ băng phong.
- Chuyện gì xảy ra?
Hà Yến cả kinh, hồn phi phách tán. Một Võ Giả am hiểu sử dụng kỹ năng đóng băng, làm sao có thể đóng băng cả tay của mình?
Đây quả thực là chê cười!
Mãnh lực kéo một cái, nhưng lại không chút sứt mẻ. Lần này, Hà Yến thật là luống cuống. Không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Võ Giả đối diện.
Trước một khắc đắc ý, vào lúc này triệt để tiêu tán, chuyển biến thành rét lạnh như rơi vào hầm băng.
Trên mặt vốn như điêu khắc của đối phương, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười đùa cợt:
- Trích Tinh Thủ? Tinh không có hái đến, tay của mình lại dính rồi. Ta xem, cái tay này của ngươi đừng nói Trích Tinh, đi vườn rau cuốc đất, chỉ sợ cũng không đủ dùng a? Quả nhiên là phế vật.
Ngay tức khắc, toàn thân Giang Trần bỗng nhiên lóe lên xích mang. Trong nháy mắt, tất cả băng tinh lại bị hong khô, hóa thành sương trắng lượn lờ bay lên trời.
- Nếu là phế vật, lưu cái tay này làm gì?
Giang Trần tàn nhẫn cười cười, thân thể đột nhiên khẽ động, tay phải bắt lấy cổ tay của đối phương.
Hét lớn một tiếng, lực lượng cường đại quán chú, đem cánh tay kia của Hà Yến, như là hái ngó sen, két sát một tiếng, sinh sinh kéo xuống.
- A!
Hà Yến kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa không có đau chết. Cả cánh tay, bị người ngạnh sanh giật xuống, loại cảm giác đau đớn này có thể nghĩ.
- Phế vật!
Giang Trần nâng cước, như là đá bóng, ở giữa ngực Hà Yến đạp một cái, trực tiếp đá bay hắn ra lôi đài.
Cánh tay trong tay kia, hai tay chà xát, trực tiếp luyện hóa thành tro.
Cử động lần này làm cho Giang Trần nhìn về phía trên càng uy phong lẫm lẫm, chấn đến những Võ Giả đang xem cuộc chiến kia, cả đám nhịn không được rùng mình một cái, trong mắt lóe lên kiêng kị.
Lần này Giang Trần ra tay cực nhanh, căn bản không cho thời gian phản ứng, dù Thủy Nguyệt Đại Sư muốn ra tay, lần này cũng không kịp.
Chờ Thủy Nguyệt Đại Sư kịp phản ứng, đệ tử đắc ý của nàng đã bay xuống lôi đài, sinh tử không biết. Một cái bước xa, lướt tới Hà Yến.
Trong mắt Thủy Nguyệt Đại Sư đột nhiên bạo tuôn sát ý. Nhiệt độ chung quanh lôi đài phảng phất thoáng cái lạnh vài độ, tính cả phiến thiên không, tựa hồ cũng trong nháy mắt này, trở nên đen tối vô cùng.
Giang Trần ra tay phi thường hung ác, một trảo phế tay, một cước triệt để phế đi Linh Hải của Hà Yến.
Không có lưu tình chút nào.
Hắn không cần phải lưu tình, vừa rồi Hà Yến cũng không có lưu tình, kia là tuyệt đối muốn hắn chết.
Hơn nữa, ngay cả người đang xem cuộc chiến phía dưới, cũng cho rằng Hà Yến đã giết chết hắn rồi.
Cho nên, đối mặt một người muốn giết chết mình, Giang Trần làm sao có thể hạ thủ lưu tình?
Thủy Nguyệt Đại Sư xem xét một chút, trong mắt bắn ra sát cơ vô hạn, thét dài một tiếng, một đạo khí thế hung mãnh cuộn tất cả mà lên.
- Súc sinh, ngươi lại dám phế môn đồ của ta?
Khí thế như cầu vồng kia, lại dọa không ngã Giang Trần.
Giang Trần mây trôi nước chảy, biểu lộ đạm mạc, phảng phất liếc người ngu nhìn Thủy Nguyệt Đại Sư.
- Hắn muốn giết ta, là đương nhiên. Ta phế hắn, liền xúc phạm luật trời sao? Đây là bốn đại tông môn tuyển bạt, hay là Tử Dương Tông ngươi tuyển bạt? Ngươi muốn không mặc cả, muốn ngang ngược bá đạo, về Tử Dương Tông làm đi. Không có bản lĩnh, ở chỗ này run uy phong gì chứ?
Giang Trần cười lạnh, đối với bộ dáng muốn ăn thịt người kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, lại không sợ chút nào.
Nếu như đã trở mặt, liền không cần khách khí.
Ngươi là người phụ trách, cái này không sai.
Thế nhưng mà, nếu như ngươi không biết xấu hổ chèn ép ta, lão tử liền không theo tiết tấu của như ngươi chơi. Cùng lắm thì đại náo, nhất phách lưỡng tán.
Giang Trần biết rõ, bốn đại tông môn tầm đó, kiềm chế lẫn nhau, không có khả năng tùy ý lão bà này làm bậy.
Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, Thủy Nguyệt Đại Sư nhìn Hà Yến thành phế nhân, trong nháy mắt này, trong nội tâm hiện lên một tia hối hận cùng áy náy.
Nói cho cùng, vẫn là nàng khư khư cố chấp, hại đệ tử của mình a.
Chương 582 Khiếp sợ Địa Linh khu
Nếu không phải nàng cố ý muốn nhằm vào yêu nghiệt thế tục kia, có lẽ Hà Yến cũng không thảm như vậy.
Buồn cười những bố cục kia, tự cho là đúng. Kết quả cuối cùng vẫn là bị yêu nghiệt thế tục này lừa gạt.
Hai cuộc chiến trước, yêu nghiệt thế tục này biểu hiện mệt mỏi, rõ ràng là cố ý bày ra yếu thế, mê hoặc đối thủ.
Buồn cười, kể cả nàng là cự đầu tông môn ở bên trong, vậy mà thật sự đã tin tưởng.
Giờ khắc này, Thủy Nguyệt Đại Sư quê quá hóa khùng, thật sự là gậy ông đập lưng ông.
- Hảo hảo hảo, Thủy Nguyệt Đại Sư ta tung hoành liên minh 16 nước hơn trăm năm, ngươi vẫn là người đầu tiên dám ở trước mặt bổn tọa, phế môn đồ của ta.
Nếu như giám khảo có thể động thủ, hiện tại Thủy Nguyệt Đại Sư nhất định sẽ liều lĩnh đánh chết Giang Trần.
Thế nhưng mà, giờ khắc này, nàng chỉ có thể nhịn. Bất quá, hận ý trong lồng ngực lại ngập trời.
Giang Trần nhún nhún vai, đối với ánh mắt muốn sát nhân kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, lại không nhìn thẳng, hai chân điểm một cái, phiêu nhiên bay trở về mặt đất.
- Không tìm đường chết, sẽ không chết. Ta cũng hi vọng, loại ngu xuẩn chủ động chịu chết này, càng nhiều càng tốt.
Giang Trần lưu lại một bóng lưng cho Thủy Nguyệt Đại Sư, nhàn nhạt nói.
- Thủy Nguyệt Đại Sư, khuyên ngươi một câu, làm nhiều bất nghĩa tất tự chịu chết. Ngươi đối với ta có thành kiến, cũng không cần phái môn hạ đệ tử đi tìm chết a.
Lúc này xuống lôi đài, Giang Trần lại không cần lo lắng bị khiêu chiến nữa. Một Võ Giả, một ngày tối đa chỉ có thể bị khiêu chiến ba lượt.
Hắn liên tục bị khiêu chiến ba lượt, đã là cao nhất trong một ngày.
Giang Trần bỏ qua ánh mắt kinh ngạc bốn phía, trở lại chỗ cũ, đại mã kim đao ngồi xuống, không nhìn ngoại giới phản ứng.
Lúc này đây, những võ giả chung quanh kia đã triệt để trợn tròn mắt.
Thiên tài thế tục này, mọi người đều biết hắn ngưu bức, biết hắn bướng bỉnh. Thế nhưng mà bướng bỉnh đến loại tình trạng này, vẫn là vượt quá tưởng tượng của bọn hắn.
Hắn lại dám giáo huấn Thủy Nguyệt Đại Sư!
Cái này đối với Võ Giả khảo hạch ở Địa Linh khu mà nói, quả thực là đại nghịch bất đạo, là tự mình muốn chết.
Người nào không biết, tính cách của Thủy Nguyệt Đại Sư bá đạo, một khi bị nàng ghi hận, vậy ở Địa Linh khu, tiền đồ tuyệt đối là xa vời.
Thế nhưng mà, yêu nghiệt thế tục này, lại làm như vậy. Hơn nữa ngôn ngữ tầm đó, một chút cũng không lưu tình. Vậy mà nói Thủy Nguyệt Đại Sư làm nhiều bất nghĩa, tất tự tìm chết!
Khẩu khí này, rõ ràng là châm chọc Thủy Nguyệt Đại Sư thao túng trận đấu, cố ý chèn ép hắn, phái môn hạ đệ tử lên lôi đài chèn ép hắn!
Bất quá, Võ Giả ở đây cẩn thận tưởng tượng, thật đúng là có vài phần đạo lý.
Muốn nói tiếp, Giang Trần này thật là có lý do nổi giận. Liên tục ba lượt bị khiêu chiến, hơn nữa thời gian khiêu chiến đều chặt chẽ tương liên như thế, cơ hồ là không có khe hở.
Đánh xong một trận, vừa xuống, khí còn chưa thở ra, lại rút thăm trúng hắn, liên tục ba lượt, cái này nếu như nói trùng hợp, chỉ sợ không ai tin.
- Chẳng lẽ, Thủy Nguyệt Đại Sư thật sự thao túng trận đấu, cố ý đả kích yêu nghiệt thế tục kia?
- Không nghĩ tới, Tử Dương Tông không chào đón yêu nghiệt thế tục kia như vậy, quỹ tích cuộc so tài này, hoàn toàn chính xác có hiềm nghi thao túng a. Bằng không thì làm sao sẽ bị chọn trúng ba trận liên tục, hơn nữa đều là Hàn Băng Lôi Đài? Cái này rõ ràng cho thấy là vì Hà Yến chế tạo ra. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Ai có thể nghĩ đến, yêu nghiệt thế tục kia, ở Hàn Băng Lôi Đài cũng kinh diễm như thế?
Trước kia Giang Trần trên Liệt Hỏa Lôi Đài ra tận danh tiếng, nghiền áp Âu Dương Kiếm. Tất cả mọi người cảm thấy có lẽ hắn ở phương diện Hỏa thuộc tính, có kỳ ngộ đặc thù gì, hoặc là trên người có trọng bảo phòng ngự.
Hơn nữa trước kia, Giang Trần Hàn ở trên Hàn Băng Lôi Đài biểu hiện rất cố sức, cho nên mọi người không nghĩ tới, hắn có thể ở Hàn Băng Lôi Đài tuyệt địa phản kích.
Hôm nay xem ra, Võ Giả thế tục kia, lòng dạ rất sâu a!
Ngay cả Thủy Nguyệt Đại Sư tinh thông tính toán cũng bị hắn lừa, phế một môn đồ đắc ý!
Ai nghĩ đến, gia hỏa lúc trước đã lộ ra kiệt sức, đột nhiên trở nên long tinh hổ mãnh, nhẹ nhõm phá hủy Hà Yến?
Ai nghĩ đến, đóng băng chi lực cường đại của Hà Yến, ở trước mặt yêu nghiệt thế tục kia, vậy mà yếu ớt như là bã đậu?
Hết thảy thoạt nhìn như ngoài ý muốn, lại hết lần này tới lần khác là sự thật.
Chứng kiến khuôn mặt của Thủy Nguyệt Đại Sư âm trầm, trong nội tâm những Võ Giả kia đều thình thịch kinh hoàng, âm thầm cầu nguyện nữ nhân này bão nổi, không nên giận chó đánh mèo người khác mới tốt.
Đồng thời, một ít Võ Giả không quen nhìn Tử Dương Tông kia, đều âm thầm cảm thấy khoái ý. Trong khoảng thời gian này, bọn hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được, Thủy Nguyệt Đại Sư rất thiên hướng Tử Dương Tông.
Chỉ là, loại thiên hướng này, chỉ có thể cảm giác được, lại rất khó tìm ra chứng cứ.
Vì thế, bọn hắn vẫn là giận mà không dám nói gì. Hôm nay nhìn thấy rốt cục có người đứng ra, không lưu tình phản kích Thủy Nguyệt Đại Sư, bọn họ đều khoái ý.
Trong nội tâm, vậy mà bất tri bất giác thiên hướng Giang Trần.
- Yêu nghiệt thế tục này, hoàn toàn chính xác rất đáng sợ. Xem ra, mặc dù là Tử Dương Tông, muốn chèn ép hắn, cũng chưa chắc dễ dàng như vậy. Hôm nay qua trận chiến này, nhất định danh truyền bốn đại tông môn. Nếu như Tứ đại lão tổ bị kinh động, chỉ sợ Thủy Nguyệt Đại Sư sẽ phiền toái.
Hoàn toàn chính xác, một tồn tại thiên phú Thủy Hỏa song trọng nghịch thiên như này, mặc dù phóng tới bốn đại tông môn, tuyệt đối là cấp bậc nhất lưu.
Ngươi nói vận khí hắn tốt, được kỳ ngộ cũng tốt, nói thiên phú hắn xuất chúng cũng tốt. Đều không cải biến được một sự thật, đó chính là hắn rất xuất chúng.
Cường như Âu Dương Kiếm, cường như Hà Yến. Đều ở trên lôi đài mình am hiểu nhất, bị người này nhẹ nhõm nghiền áp.
Đúng vậy, tuyệt đối là nhẹ nhõm nghiền áp.
Bất kể là Âu Dương Kiếm, hay Hà Yến, bọn hắn thi triển tuyệt chiêu, từ căn bản mà nói, hoàn toàn không cho đối thủ tính uy hiếp thực chất gì.
Ngược lại, bị đối phương hóa giải nhẹ nhõm, một lần hành động phản kích.
Hơn nữa, trạng thái người ta phản kích, vẫn nhẹ nhõm như vậy. Nói nghiền áp là một chút cũng không quá phận.
Thiên tài như vậy, mặc dù là những Giáp đẳng mạnh nhất ở Địa Linh khu, trong lòng cũng không thể không bội phục, thậm chí là hâm mộ ghen ghét.
- Bàn thạch yêu nghiệt này, xuất từ thế tục, lại mạnh mẽ như thế. Nếu là dòng chính tông môn, chỉ sợ hiện tại hắn tuyệt đối ở Thiên Linh khu, hơn nữa là bài danh Top 10?
- Điệu bộ này, nhìn xem Thủy Nguyệt Đại Sư làm sao bây giờ. Bất quá, thoạt nhìn, mặc dù là Thủy Nguyệt Đại Sư muốn chèn ép hắn, chỉ sợ cũng khó áp chế ở Địa Linh khu. Trừ khi, Thủy Nguyệt Đại Sư không để ý quy tắc, tự mình động thủ. Nếu không, muốn ở Địa Linh khu áp chế hắn, cơ hồ không thể nào!
Chương 583 Thủy Nguyệt Đại Sư dẫn phát nhiều người tức giận 1
- Bàn thạch yêu nghiệt này, không biết sức chiến đấu ở Trọng Lực lĩnh vực, Kinh Cức lĩnh vực cùng Phệ Linh lĩnh vực như thế nào? Nếu tam đại lôi đài này, biểu hiện của hắn cũng mạnh mẽ như vậy. Vậy bách chiến quán quân của Địa Linh khu, sẽ không có huyền niệm.
Đám võ giả Giáp đẳng ở Địa Linh khu kia, mỗi một cái đều không có tư vị.
Bọn hắn có chút bội phục Giang Trần, vì dũng khí của hắn mà muốn giao hảo. Dù sao, dám can đảm khiêu chiến Thủy Nguyệt Đại Sư, ở Địa Linh khu, hắn là người thứ nhất.
Đương nhiên, cũng có hâm mộ ghen ghét hận, một Võ Giả thế tục, dựa vào cái gì danh tiếng mạnh mẽ như vậy? Cái này còn để cho đệ tử tông môn lăn lộn hay không?
Tự nhiên, cũng có Võ Giả tỉnh táo, phân tích lấy cục diện phức tạp của Địa Linh khu, cuối cùng không thể không thừa nhận, cạnh tranh Top 10 Địa Linh khu, lại xuất hiện chuyện xấu không ngờ tới rồi.
Hiện tại hưng phấn nhất, là Lưu Văn Thải. Tuy hắn không giống Đan Phi lúc trước, công nhiên vỗ tay, nhưng mà vẻ mặt hưng phấn kia, lại khó có thể ức chế.
- Cường a! Cái gì gọi là khí thế chưa từng có từ trước đến nay, đây mới là a. Ta một mực cảm thấy Bàn Thạch huynh cường đại, nhưng mà, hôm nay xem ra, vẫn còn đánh giá thấp hắn.
Trong nội tâm Lưu Văn Thải hưng phấn, vì ánh mắt của mình mà cảm thấy kiêu ngạo, đồng thời cũng vì mình có thể kết giao nhân vật như vậy, cảm thấy vinh quang cùng tự hào.
Vẻ mặt của Lục Tiểu Bàn cũng mừng rỡ, híp mắt nhỏ, nhìn khí độ coi trời bằng vung kia của Giang Trần, trong lòng cũng hoàn toàn thuyết phục.
Có ít người, coi trời bằng vung, dưới mắt không ai, cái kia không gọi khí độ, mà gọi trang bức tự kỷ.
Mà giờ khắc này, Giang Trần coi trời bằng vung, đó là khí độ chân chính. Từ trên lôi đài cường thế mà về, bỏ qua mấy trăm ánh mắt phức tạp, đối với ngoại giới phản ứng, mắt điếc tai ngơ.
Ngươi phục cũng tốt, không phục cũng tốt, với ta mà nói, đều là phù vân.
Cái này là phong phạm chân chính của cường giả.
- Ân, Bàn Thạch huynh này không chỉ là thực lực cao siêu, thiên phú dị bẩm, càng khó được tâm như bàn thạch, không thể phá vỡ. Thiên tài như thế, muốn không quật khởi cũng khó.
Trong lòng Lục Tiểu Bàn có phán đoán của mình, càng thêm kiên định tín niệm ôm đùi của mình.
- Lục Tiểu Bàn ta ở trong tông môn, gần đây bị người khinh thị, như vở hài kịch không lý tưởng, chưa từng có người tôn trọng ta. Bàn Thạch huynh này, bèo nước gặp nhau, chẳng những giúp ta diễn kịch, còn không ghét bỏ tướng mạo ta xấu xí. Nhân vật như vậy, có thể kết giao, là phúc khí mà Lục Tiểu Bàn ta kiếp trước tu luyện. Ta nhất định phải ôm lấy cái đùi này, quyết tâm đứng bên hắn, nói không chừng, tương lai tất có đại phúc duyên.
Sinh tồn chi đạo của Lục Tiểu Bàn, có lẽ hèn mọn bỉ ổi, nhưng đều có Logic của hắn.
- Sư tôn, đệ tử thỉnh cầu xuất chiến.
Hải Thiên truyền âm nói.
Hiện tại Thủy Nguyệt Đại Sư có chút do dự.
Nếu như Hà Yến cùng yêu nghiệt thế tục kia chiến một trận, là khổ chiến bị thua, Thủy Nguyệt Đại Sư nhất định không có chút do dự nào, nhất định sẽ tiếp tục an bài xuất chiến.
Thế nhưng mà, chứng kiến yêu nghiệt thế tục kia nhẹ nhõm đánh bại Hà Yến, Thủy Nguyệt Đại Sư thật là do dự.
Tu vi của Hà Yến là kém Hải Thiên, nhưng chênh lệch cũng không lớn. Một cái lão Tam, một cái lão Tứ, chênh lệch chỉ là một đường.
Tuy Hải Thiên ở trên Phệ Linh Lôi Đài, hoàn toàn chính xác có ưu thế đặc biệt của hắn.
Nhưng mà bây giờ, Thủy Nguyệt Đại Sư cũng không có nắm chắc, yêu nghiệt thế tục này liên tục kinh diễm, ở trên Liệt Hỏa Lôi Đài cùng Hàn Băng Lôi Đài, đều biểu hiện cực kỳ xinh đẹp, ai có thể bảo chứng hắn ở Phệ Linh Lôi Đài, sẽ không tiếp tục điên cuồng như vậy?
Yêu nghiệt thế tục này, đã không thể dùng ánh mắt người bình thường đến đối đãi rồi!
- Sư tôn, đệ tử cùng Hà sư đệ tình như thủ túc. Xin cho ta lên báo thù thay hắn.
Hải Thiên thấy sư tôn do dự, thỉnh cầu lần nữa.
Quan hệ của hắn cùng Hà Yến khá tốt, nhưng không đến tình trạng tình như thủ túc.
Nhưng mà, Hải Thiên chứng kiến bộ dáng của sư tôn như vậy, biết rõ sư tôn đã nộ tới cực điểm. Lúc này, sư tôn cần có một người đến phân ưu cho nàng, giúp nàng ra khí.
Lúc này, nếu như có thể trợ giúp sư tôn xuất khí, vậy địa vị của Hải Thiên hắn ở trong lòng sư tôn, thế tất thẳng truy Đại sư huynh Tằng Sư cùng Nhị sư huynh Sở Tinh Hán.
So với Long Cư Tuyết là khẳng định không so được, nhưng ít ra có thể cùng hai sư huynh hưởng thụ đãi ngộ không sai biệt lắm.
Hải Thiên cũng là mạo hiểm đánh cuộc một lần, tranh thủ niềm vui của sư tôn.
Nói sau, Hải Thiên tự tin, thực lực của mình cao hơn Hà Yến là khẳng định. Ở Hàn Băng Lôi Đài, có lẽ đấu không lại yêu nghiệt thế tục kia.
Thế nhưng mà, đến Phệ Linh Lôi Đài, Hải Thiên tự hỏi vẫn có một ít thủ đoạn.
Lúc này, Thủy Nguyệt Đại Sư rất không muốn lại có đệ tử gặp chuyện không may:
- Hải Thiên, súc sinh này thập phần quỷ dị, không phải Võ Giả Thiên Linh khu, chỉ sợ không chế trụ nổi hắn.
Hải Thiên vội la lên:
- Sư tôn, đệ tử ở Phệ Linh Lôi Đài, tuyệt đối có bảy tám phần nắm chắc, xin cho đệ tử thử một lần. Cuồng đồ này hung hăng càn quấy như thế, nếu không giết khí diễm của hắn, Thủy Nguyệt nhất mạch ta, ở Địa Linh khu liền triệt để hướng hắn cúi đầu rồi!
Hải Thiên biết rõ tính cách của sư tôn, cũng biết sư tôn chú ý nhất là Thủy Nguyệt nhất mạch bị người áp chế.
Lời này vừa truyền âm qua, trong nội tâm của Thủy Nguyệt Đại Sư quả nhiên dao động. Nàng cũng hiểu đệ tử của mình, biết Hải Thiên ở phương diện Thủy thuộc tính là thiên tài, nhưng ở lĩnh vực Kim thuộc tính, thiên phú cũng kinh người, hơn nữa hắn có một ít kỳ ngộ. Phệ Linh Lôi Đài kia, ngược lại là một lôi đài thích hợp Hải Thiên.
- Súc sinh kia cuồng vọng như vậy, chẳng lẽ bổn tọa cúi đầu trước hắn, chịu thua sao?
Thủy Nguyệt Đại Sư vừa nghĩ tới Thủy Nguyệt nhất mạch bị một Võ Giả thế tục áp chế, cơn tức này liền không thuận rồi.
- Nếu không, phái Hải Thiên thử lại lần nữa xem? Hải Thiên này, tính cách tỉnh táo, lòng dạ càng sâu. Hắn xuất chiến, so với Hà Yến càng thêm ổn thỏa. Bằng không thì, bổn tọa sẽ không an bài hắn ở cuối cùng. Ta là lo lắng hắn không dám xuất chiến, hắn đã muốn chiến, sao không để cho hắn thử một lần? Ở Phệ Linh Lôi Đài, hắn nhất định có thể áp chế súc sinh kia!
Thủy Nguyệt Đại Sư nhất niệm đến đây, tâm háo thắng vẫn áp qua hết thảy, phân phó Hải Thiên:
- Tốt, ngươi chờ một lát. Ta lập tức an bài. Hôm nay số lần hắn bị khiêu chiến đã đủ, phải an bài hắn tới khiêu chiến ngươi.
Hải Thiên nghe sư tôn nói, trong nội tâm vui vẻ.
- Hải Thiên, trận chiến này, ngươi phải cẩn thận. Không nên gấp gáp tiến công, trước thăm dò sâu cạn thoáng một phát. Nhớ kỹ, tất yếu phải bảo vệ mình trước. Nếu ngươi có thể trấn áp cuồng đồ kia, vi sư ghi ngươi công đầu!
Thủy Nguyệt Đại Sư có vết xe đổ của Hà Yến, nên kiên nhẫn dặn dò. Nàng cũng không hy vọng, hai đệ tử đắc ý nhất của mình ở Địa Linh khu, đều bị người phế.
Chương 584 Thủy Nguyệt Đại Sư dẫn phát nhiều người tức giận 2
Nhất là Hải Thiên, Thủy Nguyệt Đại Sư đối với hắn có kỳ vọng rất lớn. Ở trong tứ đại đệ tử của Địa Linh khu, Hải Thiên bài danh cao nhất, cũng có hi vọng trùng kích Thiên Linh khu nhất.
Nếu như nói Hà Yến bị phế, nàng chỉ cảm thấy áy náy cùng khó chịu. Như vậy nếu Hải Thiên gặp chuyện không may, kia chính là tổn thất đau triệt nội tâm.
- Kế tiếp người khiêu chiến, số 491, lên Phệ Linh Lôi Đài.
Số 491, là đánh số của Giang Trần ở Địa Linh khu.
Giang Trần vốn khoanh chân mà ngồi, nghe đánh số kia, hai mắt trợn tròn, bắn ra vẻ kinh ngạc.
Hắn vốn cho là, sau ba lượt bị khiêu chiến, có lẽ sẽ có một thời gian thanh tịnh.
Thế nhưng mà không nghĩ tới, mới vừa ngồi, số của mình lại bị rút ra. Lần này, là hắn lên lôi đài khiêu chiến người khác.
Ánh mắt ý vị thâm trường liếc nhìn Thủy Nguyệt Đại Sư, trong lòng Giang Trần sáng như tuyết, biết rõ lão bà này chưa chết tâm, còn muốn tiếp tục giày vò.
Bất quá, Giang Trần há làm rùa đen rút đầu, cười lạnh một tiếng, đi đến lôi đài kia. Hắn ngược lại muốn nhìn, lão bà này còn có chiêu gì.
Giang Trần không đợi giám khảo mở miệng, cười lạnh nói:
- Để cho ta đoán một chút, đối thủ lần này là ai?
Ánh mắt của Giang Trần cố ý nhìn đám môn hạ của Thủy Nguyệt Đại Sư.
- Lần này, hẳn là ngươi đi?
Ánh mắt Giang Trần tập trung ở trên người Hải Thiên, hắn đối với môn hạ của Thủy Nguyệt Đại Sư cũng có chỗ hiểu rõ.
Biết rõ ở trong Địa Linh khu, Thủy Nguyệt Đại Sư có tứ đại đệ tử.
Hà Yến xếp thứ hai, Hải Thiên này xếp thứ nhất.
Hà Yến đã bị mình phế, như vậy nếu lão bà Thủy Nguyệt muốn tiếp tục gây rối, nhất định sẽ phái Hải Thiên xuất chiến.
Dùng trình độ vô sỉ của nữ nhân này, một khi nàng mất đi lý trí, nhất định sẽ không để ý quy tắc, tiếp tục ăn gian.
Người phụ trách, muốn thao túng trận đấu, kia quả thực quá dễ dàng.
Giang Trần vừa nói như vậy, trong nội tâm Thủy Nguyệt Đại Sư trầm xuống. Nàng không nghĩ tới, yêu nghiệt thế tục này, vậy mà tâm như gương sáng, xem thấu âm mưu của nàng.
Giang Trần thấy biểu lộ của Thủy Nguyệt Đại Sư biến đổi, biết rõ mình đã đoán trúng.
Cười ha ha:
- Thà rằng ăn gian, cũng muốn phái người đi tìm cái chết, cái này là tinh thần tự làm khổ bực nào a? Không nên nói với ta, thời điểm lâm trận, ngươi lại sợ?
Lời này, nhìn như nói với Hải Thiên, nhưng thật ra là ám chỉ Thủy Nguyệt Đại Sư.
Thủy Nguyệt Đại Sư bây giờ là đâm lao phải theo lao, nếu như hiện tại rút Hải Thiên ra, vậy thì quá châm chọc rồi, chẳng khác gì là nói cho mọi người, ta đang thao túng trận đấu.
Nhưng nếu như không rút Hải Thiên, tương đương với nàng cúi đầu trước Giang Trần, bị hắn dọa sợ.
Trong đầu thiên nhân giao chiến, đến cùng có nên để Hải Thiên lên hay không?
Thủy Nguyệt Đại Sư không nghĩ tới, mình sẽ bị một tiểu tử thế tục, liên tiếp làm xuống đài không được, nhìn đối phương ở trên lôi đài, bộ dạng chuyện trò vui vẻ, khóe miệng tràn ra nụ cười đắc ý, cái ánh mắt khinh thị kia, tràn đầy trào phúng.
Thủy Nguyệt Đại Sư bị bộ dạng này của Giang Trần chọc giận!
- Hải Thiên, ngươi lên đi!
Thủy Nguyệt Đại Sư cũng là người có đại phách lực, lúc này, nếu như nàng nhận thua, không cho Hải Thiên lên, việc này chỉ sợ sẽ trở thành chỗ bẩn, thậm chí thành tâm ma của nàng.
Vì thế, cho dù bị người nói thao túng trận đấu, bị vạch tội, mất thân phận người phụ trách, cũng không thể nuốt xuống một hơi này!
Hải Thiên nộ khí bừng bừng, đối với Giang Trần là hận thấu xương.
Hắn đối với sư tôn cực kỳ tôn trọng, có thể nói là kính như Thiên Nhân. Giờ phút này thấy sư tôn bị Võ Giả thế tục kia bức bách đến cơ hồ không xuống đài được, tự nhiên là hận đến ngứa răng, chỉ hận không thể tự mình lên đài, lăng trì giết chết đối phương, nghiền xương thành tro!
- Số 491, đối tượng khiêu chiến, Võ Giả Giáp đẳng số 4 của Địa Linh khu Hải Thiên! Lôi đài quyết chiến, Phệ Linh Lôi Đài!
Tin tức vừa tuyên bố ra, toàn bộ bách chiến lôi đài đều ầm ầm xao động.
Cái này... Đây tuyệt đối là trắng trợn thao túng trận đấu a!
Coi như là người trung lập, cũng đã nhìn không được rồi. Nếu như không phải sợ Thủy Nguyệt Đại Sư lạm dụng uy quyền, bọn hắn cơ hồ muốn kháng nghị.
Mặc dù không có lên tiếng kháng nghị, nhưng hiện trường nổi lên hư thanh bốn phía, đã đầy đủ nói rõ vấn đề.
Tử Dương Tông ngươi làm như vậy, chẳng lẽ thật sự coi trời bằng vung sao? Cái này tính toán cái gì? Đây tuyệt đối là công nhiên chèn ép!
Chèn ép Võ Giả thế tục, có lẽ mọi người không coi là cái gì.
Thế nhưng mà, công nhiên thao túng trận đấu như vậy, còn có công bình sao? Ai có thể đảm bảo, nàng thao túng trận đấu chỉ nhằm vào Võ Giả thế tục?
Ai có thể đảm bảo, về sau nàng không dùng phương thức như vậy, chèn ép thiên tài tông môn khác?
Đây tuyệt đối là tà khí!
Một người phụ trách, ngẫu nhiên làm chút bịp bợm cỏn con, chỉ cần không quá rõ ràng, mọi người mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Thế nhưng mà, cái này quá rõ ràng, quá không coi ai ra gì rồi. Nếu như cái này cũng được, vậy Địa Linh khu khảo hạch, liền không có công bình đáng nói.
Cho nên, lúc này đây, phía dưới ngoại trừ đệ tử Tử Dương Tông, cơ hồ trong nội tâm mỗi người đều thiên hướng Võ Giả thế tục kia.
Không phải bọn hắn có bao nhiêu hảo cảm với Giang Trần, mà là bọn hắn đối với loại hành vi kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, là triệt để thất vọng, triệt để nổi giận.
Thao túng trận đấu, liên tục chèn ép, tiếp tục như vậy, ai dám ngoi đầu lên ở Địa Linh khu? Ai xuất đầu, liền chèn ép kẻ đó? Cuối cùng nhất để cho Tử Dương Tông bọn hắn lũng đoạn?
Võ Giả đều có tâm huyết, bọn hắn hưởng thụ đặc quyền, nhưng ở trên một mặt nào đó, bọn hắn vẫn khát vọng cạnh tranh công bình.
Nghe hư thanh bốn phương tám hướng, muốn nói Thủy Nguyệt Đại Sư một chút áp lực cũng không có, đó là giả.
Bất quá lúc này, nàng đã đâm lao phải theo lao.
Sắc mặt trầm xuống, trong miệng khẻ kêu, uy áp cường đại thoáng cái tràn ra, trấn áp toàn bộ âm thanh xuống dưới.
- Lăn tăn cái gì? Lôi đài luận võ, tranh đấu công bình, sao lại tiếng động lớn xôn xao?
Mặc dù biết mình ăn gian, nhưng Thủy Nguyệt Đại Sư lại hiên ngang lẫm liệt, bộ dạng như vậy, hoàn toàn không có nửa điểm giác ngộ.
Mà chuyển biến thành là vẻ mặt Thần Thánh Quang Huy, vẻ mặt Thánh Mẫu chân thật đáng tin.
Giang Trần thấy thế, nhịn không được chửi nhỏ một tiếng:
- Làm kỹ nữ, còn lập đền thờ, dối trá!
Bất quá, Thủy Nguyệt Đại Sư càng như vậy, lại càng kích thích lửa giận trong lòng Giang Trần, hắn vốn tưởng rằng, Hà Yến bị phế, Thủy Nguyệt nhất mạch sẽ thu liễm một chút.
Không nghĩ tới, lại còn chưa từ bỏ ý định. Xem ra, lão bà này so với mình tưởng tượng còn muốn quật cường, còn bá đạo a!
- Ha ha ha ha...
Giang Trần giận quá thành cười, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.
- Tốt một cái tranh đấu công bình! Đây thật là công bình mà cuộc đời ta chưa bao giờ lãnh hội qua.
Chương 585 Giết! 1
Nói xong, thu lại biểu lộ châm chọc, ánh mắt bắn về phía Hải Thiên:
- Ông trời muốn ngươi diệt vong, tất càng để hắn điên cuồng. Hi vọng, ngươi có chút thực lực, không trở thành vật hi sinh cho ít người điên cuồng kia!
Cái ít người này, dĩ nhiên là chỉ Thủy Nguyệt Đại Sư.
Hải Thiên lạnh lùng cười cười, hắn càng ở thời khắc mấu chốt, trong nội tâm càng bình tĩnh. Hắn biết rõ, có thể đè âm thanh phản đối phía dưới xuống hay không, tất cả ở trận chiến này.
Thắng làm vua, thua làm giặc!
Chiến!
Giờ phút này, trong nội tâm Giang Trần chỉ có một chữ này.
Cái gì Hải Thiên, cái gì Thủy Nguyệt Đại Sư, hết thảy đều là phù vân.
Đặt ở trên đầu Giang Trần hắn, dẫm trên đầu Giang Trần hắn, như vậy nhất định phải chiến, dùng thực lực tuyệt đối, oanh thành phấn vụn, đánh ra một mảnh thanh thiên.
Đứng trên Phệ Linh Lôi Đài, Giang Trần phảng phất đưa thân vào trời đất độc lập, thế giới mà ánh mắt có thể chứng kiến, phảng phất đều bị chặt đứt.
- Nguyên lai, Phệ Linh Lôi Đài, đối ứng là Kim thuộc tính.
Giang Trần là lần đầu tiên đạp vào Phệ Linh Lôi Đài.
Phệ Linh Lôi Đài này, ẩn chứa Kim Linh đại trận cường đại, trong không khí tràn ngập khắc nghiệt chi khí. Giang Trần đứng trên lôi đài, cảm thụ được khí lưu khắc nghiệt phật qua trước mặt, tựa như cát vàng đầy trời, cho người một loại cảm giác áp bách cường đại.
Kim Linh chi lực, khắc nghiệt, bén nhọn, có lực xuyên thấu rất mạnh, thậm chí là lực thôn phệ.
Trong Ngũ Hành, kim chi đạo, là phong mang thịnh nhất, lực xuyên thấu mạnh nhất.
Cái gọi là Phệ Linh, là Kim Linh chi trận của lôi đài, sinh ra lực lượng khắc nghiệt, lực lượng thôn phệ cường đại, ăn mòn Linh Hải của từng Võ Giả, tiêu hao linh lực của bọn hắn.
Cái lôi đài này, đối với Võ Giả mà nói, đích thật là khảo nghiệm phi thường gian nan.
Bởi vì, Phệ Linh Lôi Đài này rất tà môn. Ngươi đứng ở nơi đó bất động, tuy khí lưu thô bạo, nhưng lực tổn thương sẽ không quá lớn.
Một khi ngươi động, tốc độ càng nhanh, lực của khí lưu xuyên thấu lại càng mạnh. Nếu như tốc độ vượt ra tốc độ chảy của không gian, thậm chí có khả năng bị xuyên thủng thân thể.
Cho nên, trên Phệ Linh Lôi Đài, dùng bất biến ứng vạn biến, là phương pháp tác chiến tốt nhất.
Hải Thiên kia quả nhiên tỉnh táo hơn Hà Yến rất nhiều, cả người sắc bén như đao, chậm rãi dung hợp vào trong lôi đài, nhìn về phía trên, tựa như một tượng điêu khắc, cho người một loại cảm giác lạnh lùng.
Giang Trần cười lạnh, Hải Thiên này so với Hà Yến, quả nhiên không phải một cấp độ. Ít nhất, hắn không có đi lên liền mù quáng tiến công, không có bộc lộ ra át chủ bài.
- Tiểu tử thế tục, động thủ đi, ta nhường ngươi ba chiêu.
Hải Thiên nhàn nhạt mở miệng.
Từng Võ Giả, đều sáng tạo một loại thế, một loại không khí. Hải Thiên này, kỳ thật cũng là đang sáng tạo một loại không khí có lợi cho hắn.
Hắn rất hiểu rõ Phệ Linh Lôi Đài, bất động như núi, đây là lựa chọn tốt nhất.
Khẽ động không bằng yên tĩnh.
Ở đây động thoáng một phát, lực cắn trả của Phệ Linh Lôi Đài, sẽ tăng lên gấp bội. Tốc độ càng nhanh, biên độ động càng lớn, lực cắn trả lại càng mạnh.
Cho nên, Hải Thiên muốn đối thủ chủ động công kích, tiêu hao đối thủ.
Nhìn kinh nghiệm những người thảm bại trong tay Giang Trần trước kia, Hải Thiên quyết định dựa theo sư tôn dặn dò, coi chừng phòng ngự, trước quan sát một chút nói sau.
Cho nên, cái gọi là nhường Giang Trần ba chiêu, thật ra là một loại tâm lý mưu lợi.
Chỉ là, Giang Trần lại cười nhạt một tiếng, mặt lộ vẻ quỷ dị:
- Để cho ta ba chiêu, ngươi xác định?
- Ta xác định.
Hải Thiên hào sảng cười cười.
- Thiên tài tông môn, nhường Võ Giả thế tục một chút, là thiên kinh địa nghĩa.
Giang Trần gật gật đầu:
- Nếu như thế, đắc tội.
Chỉ thấy hai cánh tay của Giang Trần khẽ nhấc, hai đạo kim quang nổ bắn ra, giống như đại địa ưng phi, như mãnh hổ chụp mồi.
Hai đạo kim quang bùng lên, như ngôi sao sáng tắt trên bầu trời, cho người một cảm giác như thực như huyễn.
- Cái gì?
Trong nội tâm Hải Thiên khẽ động, thầm kêu không tốt. Hắn cảm thấy đối thủ chủ động công kích, sẽ dùng võ khí, hoặc là dùng nắm đấm công kích lên.
Lại không nghĩ rằng, đối thủ chỉ nhấc tay, hai đạo tinh quang như ám khí, thiểm điện mà đến.
Ám khí bình thường, đây cũng thôi, đối với Hải Thiên mà nói, căn bản không có ích lợi gì.
Thế nhưng mà ám khí kia, tiến lên tầm đó, đường vòng cung phi thường quỷ dị. Hơn nữa tay năm tay mười, huyền ảo khác nhau rất lớn, một âm một dương, hình thành một loại bổ sung thần kỳ.
Là phi đao!
Hải Thiên thấy rõ ràng, đồng tử kịch liệt co rút lại. Tay chân luống cuống, trong tay xuất hiện một vật, như là vỏ sò, đột nhiên mở ra.
Oanh!
Vỏ sò này không phải tầm thường, sinh ra một đạo hoàng mang, một lực cường đại bắn ra, lập tức ngăn cản hai thanh Toái Nguyệt Phi Đao.
Đinh đương!
Toái Nguyệt Phi Đao bị bắn ra, rơi trên mặt đất, tung tóe ánh lửa bắn ra bốn phía.
- Ân? Đó là cái gì?
Giang Trần hơi có chút giật mình, lực công kích của Toái Nguyệt Phi Đao, Giang Trần là phi thường tự tin.
Vừa rồi ra tay, Giang Trần liền dùng Toái Nguyệt Phi Đao, hơn nữa dung hợp Khô Vinh Thần Quyền hợp kích.
Cái hợp kích này, lúc trước Giang Trần ở Tiên cảnh nhất trọng, liền từng đối kháng qua Ngân Nguyệt Yêu Viên Tiên cảnh tứ trọng.
Hôm nay, dùng tu vi Tiên cảnh tứ trọng của Giang Trần, thi triển ra, uy lực tuyệt đối là kinh người, cho dù Tiên cảnh ngũ trọng, cũng chưa chắc tránh được.
Thế nhưng mà, tuy Hải Thiên kia chật vật, nhưng thật đã phá phi đao tuyệt kỹ!
Giang Trần rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải thực lực của Hải Thiên cường đại đến cỡ nào, ra tay nhanh đến cỡ nào.
Hắn có thể bắn ra Toái Nguyệt Phi Đao, dựa vào đúng là vỏ sò kia.
Trong tay Hải Thiên nhoáng một cái, hai vỏ sò kia lập tức thay đổi hình dáng, biến thành hai thanh loan đao phiến diệp, lộ ra mũi nhọn đáng sợ.
- Còn có hai chiêu.
Hải Thiên cười lạnh.
- Đừng nói cho ta, ngoại trừ đánh lén sau lưng, ngươi liền kiềm lư kỹ cùng rồi!
Dưới đài, Thủy Nguyệt Đại Sư nhìn thấy một màn này, trong nội tâm thoáng an ổn chút ít. Hải Thiên dù sao cũng là Hải Thiên, so sánh với Hà Yến, vẫn là Hải Thiên càng đáng tin cậy.
Hải Thiên đã ngăn chận trận thế, ít nhất khiêng được một kích của đối thủ. Thủy Nguyệt Đại Sư bắt đầu sinh ra càng nhiều tin tưởng nữa.
Ở nàng xem ra, yêu nghiệt thế tục này chẳng qua là am hiểu tập kích giảo quyệt. Giờ phút này, dùng phi đao tập kích, là ví dụ rất rõ ràng.
Ngay cả phi đao đánh lén cũng không thành công, cận thân công kích, có thể làm gì Hải Thiên sao?
Nhất là ở Phệ Linh Lôi Đài, trong tay Hải Thiên có bảo vật kia, cơ hồ là không bị Phệ Linh Lôi Đài ảnh hưởng, ẩn ẩn còn có thể mượn Kim Linh chi lực, tăng cường sức chiến đấu của mình.
- Hải Thiên, quả nhiên không để cho bổn tọa thất vọng.
Thủy Nguyệt Đại Sư liên tục tao ngộ đả kích, sắc mặt cũng hơi dễ nhìn một ít.
Một kích Toái Nguyệt Phi Đao của Giang Trần, vậy mà không có thành công, hắn có chút giật mình. Bất quá, giật mình chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ý nghĩ của Giang Trần, thoáng cái liền tĩnh táo lại.
Trong nội tâm Hà Yến cũng không có nửa điểm nhân từ, địch nhân càng đáng thương, hắn lại càng hưng phấn.
Dữ tợn cười một tiếng, Trích Tinh Thủ đã khắc ở trên ngực Giang Trần.
Phanh!
Một chưởng hung hăng, trực tiếp khắc ở trước ngực Giang Trần, phát ra một tiếng trầm đục.
Sau một khắc, Trích Tinh Thủ ngưng tụ lực đóng băng cường đại, trực tiếp từ bốn phía chưởng ấn lan tràn ra, hiện đầy Băng Tinh Chi Thể.
Tựa hồ, cả người Giang Trần đều bị đóng băng.
Một màn này, làm cho người đang xem cuộc chiến phía dưới, đều hoàn toàn ngây dại. Đây là chiến đấu sao? Đây quả thực là hành hạ đến chết a.
Từ đầu tới đuôi, cũng không thấy Võ Giả thế tục kia động thoáng một phát, chẳng lẽ, Võ Giả thế tục này, ở hai cuộc chiến trước đã tiêu hao hết sạch Linh lực, vừa lên Hàn Băng Lôi Đài này, liền bị đóng băng?
- Bàn Thạch huynh!
Lưu Văn Thải thấy tình hình này, ngực cũng sắp tức điên rồi. Trong lòng của hắn nhận định, Giang Trần là vì hai cuộc chiến trước tiêu hao quá lớn, lúc này mới bị đối phương đóng băng, trúng chiêu.
Lục Tiểu Bàn cũng lộ ra kinh ngạc, hiển nhiên giờ phút này hắn cũng có chút do dự. Lúc trước hắn một mực cho rằng Giang Trần diễn kịch, là giả vờ mệt mỏi.
Thế nhưng mà, nếu như là giả vờ, giờ khắc này, tại sao lại bị Hà Yến đánh trúng nhẹ nhàng như vậy?
- Ha ha, tiểu tử quê mùa này, đến cùng không phải toàn năng a. Hàn Băng Lôi Đài, quả nhiên là Địa Ngục của hắn. Hà sư huynh, ngươi phát lòng từ bi, làm cho hắn một bộ quan tài bằng băng a.
- Bị đánh chết như vậy, thật sự là tiện nghi hắn rồi. Tiểu tử này, mạo phạm Tử Dương Tông ta, thực không nên nhẹ nhàng để cho hắn chết như vậy.
- Dám nghịch Thủy Nguyệt Đại Sư, hắn không chết ai chết?
Phía dưới, một mảnh nghị luận nhao nhao.
Tựa hồ Thủy Nguyệt Đại Sư cũng không nghĩ tới, chiến cuộc sẽ trở nên thuận lợi như vậy. Ở một khắc này, nàng cơ hồ hoài nghi, cái gọi là biểu hiện cường thế của bàn thạch yêu nghiệt kia, kỳ thật đều là giả dối?
Bằng không thì làm sao thất bại dễ dàng như vậy? Hay là nói, hai cuộc chiến trước, thật sự hao hết hắn? Ở trên Hàn Băng Lôi Đài, kiềm lư kỹ cùng?
- Hà Yến, quả nhiên không để cho ta thất vọng. Kết cục như thế, có lẽ sẽ bị lão tổ trách cứ, bất quá cũng không có cái gì. Lôi đài luận võ, có sống có chết, hết thảy đều là bình thường.
Một tảng đá trong nội tâm Thủy Nguyệt Đại Sư, lúc này cũng rơi xuống.
Thế nhưng mà, ý nghĩ này vừa mới chuyển xong, con mắt của nàng đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, một dự cảm bất tường đánh úp lại.
- Hà Yến, coi chừng!
Thủy Nguyệt Đại Sư cơ hồ là thốt ra.
Hà Yến dương dương đắc ý, đang chuẩn bị thưởng thức kiệt tác của mình. Thế nhưng mà đột nhiên, hắn phát hiện, tay của mình không có thể động!
Bàn tay dán ở trên ngực đối phương, giờ phút này phảng phất bị một cổ lực lượng cường đại hút chặt.
Nhìn kỹ, bàn tay của mình, dĩ nhiên là bị đóng băng. Ngực của đối phương, kể cả bàn tay của hắn, cùng một chỗ băng phong.
- Chuyện gì xảy ra?
Hà Yến cả kinh, hồn phi phách tán. Một Võ Giả am hiểu sử dụng kỹ năng đóng băng, làm sao có thể đóng băng cả tay của mình?
Đây quả thực là chê cười!
Mãnh lực kéo một cái, nhưng lại không chút sứt mẻ. Lần này, Hà Yến thật là luống cuống. Không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Võ Giả đối diện.
Trước một khắc đắc ý, vào lúc này triệt để tiêu tán, chuyển biến thành rét lạnh như rơi vào hầm băng.
Trên mặt vốn như điêu khắc của đối phương, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười đùa cợt:
- Trích Tinh Thủ? Tinh không có hái đến, tay của mình lại dính rồi. Ta xem, cái tay này của ngươi đừng nói Trích Tinh, đi vườn rau cuốc đất, chỉ sợ cũng không đủ dùng a? Quả nhiên là phế vật.
Ngay tức khắc, toàn thân Giang Trần bỗng nhiên lóe lên xích mang. Trong nháy mắt, tất cả băng tinh lại bị hong khô, hóa thành sương trắng lượn lờ bay lên trời.
- Nếu là phế vật, lưu cái tay này làm gì?
Giang Trần tàn nhẫn cười cười, thân thể đột nhiên khẽ động, tay phải bắt lấy cổ tay của đối phương.
Hét lớn một tiếng, lực lượng cường đại quán chú, đem cánh tay kia của Hà Yến, như là hái ngó sen, két sát một tiếng, sinh sinh kéo xuống.
- A!
Hà Yến kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa không có đau chết. Cả cánh tay, bị người ngạnh sanh giật xuống, loại cảm giác đau đớn này có thể nghĩ.
- Phế vật!
Giang Trần nâng cước, như là đá bóng, ở giữa ngực Hà Yến đạp một cái, trực tiếp đá bay hắn ra lôi đài.
Cánh tay trong tay kia, hai tay chà xát, trực tiếp luyện hóa thành tro.
Cử động lần này làm cho Giang Trần nhìn về phía trên càng uy phong lẫm lẫm, chấn đến những Võ Giả đang xem cuộc chiến kia, cả đám nhịn không được rùng mình một cái, trong mắt lóe lên kiêng kị.
Lần này Giang Trần ra tay cực nhanh, căn bản không cho thời gian phản ứng, dù Thủy Nguyệt Đại Sư muốn ra tay, lần này cũng không kịp.
Chờ Thủy Nguyệt Đại Sư kịp phản ứng, đệ tử đắc ý của nàng đã bay xuống lôi đài, sinh tử không biết. Một cái bước xa, lướt tới Hà Yến.
Trong mắt Thủy Nguyệt Đại Sư đột nhiên bạo tuôn sát ý. Nhiệt độ chung quanh lôi đài phảng phất thoáng cái lạnh vài độ, tính cả phiến thiên không, tựa hồ cũng trong nháy mắt này, trở nên đen tối vô cùng.
Giang Trần ra tay phi thường hung ác, một trảo phế tay, một cước triệt để phế đi Linh Hải của Hà Yến.
Không có lưu tình chút nào.
Hắn không cần phải lưu tình, vừa rồi Hà Yến cũng không có lưu tình, kia là tuyệt đối muốn hắn chết.
Hơn nữa, ngay cả người đang xem cuộc chiến phía dưới, cũng cho rằng Hà Yến đã giết chết hắn rồi.
Cho nên, đối mặt một người muốn giết chết mình, Giang Trần làm sao có thể hạ thủ lưu tình?
Thủy Nguyệt Đại Sư xem xét một chút, trong mắt bắn ra sát cơ vô hạn, thét dài một tiếng, một đạo khí thế hung mãnh cuộn tất cả mà lên.
- Súc sinh, ngươi lại dám phế môn đồ của ta?
Khí thế như cầu vồng kia, lại dọa không ngã Giang Trần.
Giang Trần mây trôi nước chảy, biểu lộ đạm mạc, phảng phất liếc người ngu nhìn Thủy Nguyệt Đại Sư.
- Hắn muốn giết ta, là đương nhiên. Ta phế hắn, liền xúc phạm luật trời sao? Đây là bốn đại tông môn tuyển bạt, hay là Tử Dương Tông ngươi tuyển bạt? Ngươi muốn không mặc cả, muốn ngang ngược bá đạo, về Tử Dương Tông làm đi. Không có bản lĩnh, ở chỗ này run uy phong gì chứ?
Giang Trần cười lạnh, đối với bộ dáng muốn ăn thịt người kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, lại không sợ chút nào.
Nếu như đã trở mặt, liền không cần khách khí.
Ngươi là người phụ trách, cái này không sai.
Thế nhưng mà, nếu như ngươi không biết xấu hổ chèn ép ta, lão tử liền không theo tiết tấu của như ngươi chơi. Cùng lắm thì đại náo, nhất phách lưỡng tán.
Giang Trần biết rõ, bốn đại tông môn tầm đó, kiềm chế lẫn nhau, không có khả năng tùy ý lão bà này làm bậy.
Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, Thủy Nguyệt Đại Sư nhìn Hà Yến thành phế nhân, trong nháy mắt này, trong nội tâm hiện lên một tia hối hận cùng áy náy.
Nói cho cùng, vẫn là nàng khư khư cố chấp, hại đệ tử của mình a.
Chương 582 Khiếp sợ Địa Linh khu
Nếu không phải nàng cố ý muốn nhằm vào yêu nghiệt thế tục kia, có lẽ Hà Yến cũng không thảm như vậy.
Buồn cười những bố cục kia, tự cho là đúng. Kết quả cuối cùng vẫn là bị yêu nghiệt thế tục này lừa gạt.
Hai cuộc chiến trước, yêu nghiệt thế tục này biểu hiện mệt mỏi, rõ ràng là cố ý bày ra yếu thế, mê hoặc đối thủ.
Buồn cười, kể cả nàng là cự đầu tông môn ở bên trong, vậy mà thật sự đã tin tưởng.
Giờ khắc này, Thủy Nguyệt Đại Sư quê quá hóa khùng, thật sự là gậy ông đập lưng ông.
- Hảo hảo hảo, Thủy Nguyệt Đại Sư ta tung hoành liên minh 16 nước hơn trăm năm, ngươi vẫn là người đầu tiên dám ở trước mặt bổn tọa, phế môn đồ của ta.
Nếu như giám khảo có thể động thủ, hiện tại Thủy Nguyệt Đại Sư nhất định sẽ liều lĩnh đánh chết Giang Trần.
Thế nhưng mà, giờ khắc này, nàng chỉ có thể nhịn. Bất quá, hận ý trong lồng ngực lại ngập trời.
Giang Trần nhún nhún vai, đối với ánh mắt muốn sát nhân kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, lại không nhìn thẳng, hai chân điểm một cái, phiêu nhiên bay trở về mặt đất.
- Không tìm đường chết, sẽ không chết. Ta cũng hi vọng, loại ngu xuẩn chủ động chịu chết này, càng nhiều càng tốt.
Giang Trần lưu lại một bóng lưng cho Thủy Nguyệt Đại Sư, nhàn nhạt nói.
- Thủy Nguyệt Đại Sư, khuyên ngươi một câu, làm nhiều bất nghĩa tất tự chịu chết. Ngươi đối với ta có thành kiến, cũng không cần phái môn hạ đệ tử đi tìm chết a.
Lúc này xuống lôi đài, Giang Trần lại không cần lo lắng bị khiêu chiến nữa. Một Võ Giả, một ngày tối đa chỉ có thể bị khiêu chiến ba lượt.
Hắn liên tục bị khiêu chiến ba lượt, đã là cao nhất trong một ngày.
Giang Trần bỏ qua ánh mắt kinh ngạc bốn phía, trở lại chỗ cũ, đại mã kim đao ngồi xuống, không nhìn ngoại giới phản ứng.
Lúc này đây, những võ giả chung quanh kia đã triệt để trợn tròn mắt.
Thiên tài thế tục này, mọi người đều biết hắn ngưu bức, biết hắn bướng bỉnh. Thế nhưng mà bướng bỉnh đến loại tình trạng này, vẫn là vượt quá tưởng tượng của bọn hắn.
Hắn lại dám giáo huấn Thủy Nguyệt Đại Sư!
Cái này đối với Võ Giả khảo hạch ở Địa Linh khu mà nói, quả thực là đại nghịch bất đạo, là tự mình muốn chết.
Người nào không biết, tính cách của Thủy Nguyệt Đại Sư bá đạo, một khi bị nàng ghi hận, vậy ở Địa Linh khu, tiền đồ tuyệt đối là xa vời.
Thế nhưng mà, yêu nghiệt thế tục này, lại làm như vậy. Hơn nữa ngôn ngữ tầm đó, một chút cũng không lưu tình. Vậy mà nói Thủy Nguyệt Đại Sư làm nhiều bất nghĩa, tất tự tìm chết!
Khẩu khí này, rõ ràng là châm chọc Thủy Nguyệt Đại Sư thao túng trận đấu, cố ý chèn ép hắn, phái môn hạ đệ tử lên lôi đài chèn ép hắn!
Bất quá, Võ Giả ở đây cẩn thận tưởng tượng, thật đúng là có vài phần đạo lý.
Muốn nói tiếp, Giang Trần này thật là có lý do nổi giận. Liên tục ba lượt bị khiêu chiến, hơn nữa thời gian khiêu chiến đều chặt chẽ tương liên như thế, cơ hồ là không có khe hở.
Đánh xong một trận, vừa xuống, khí còn chưa thở ra, lại rút thăm trúng hắn, liên tục ba lượt, cái này nếu như nói trùng hợp, chỉ sợ không ai tin.
- Chẳng lẽ, Thủy Nguyệt Đại Sư thật sự thao túng trận đấu, cố ý đả kích yêu nghiệt thế tục kia?
- Không nghĩ tới, Tử Dương Tông không chào đón yêu nghiệt thế tục kia như vậy, quỹ tích cuộc so tài này, hoàn toàn chính xác có hiềm nghi thao túng a. Bằng không thì làm sao sẽ bị chọn trúng ba trận liên tục, hơn nữa đều là Hàn Băng Lôi Đài? Cái này rõ ràng cho thấy là vì Hà Yến chế tạo ra. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Ai có thể nghĩ đến, yêu nghiệt thế tục kia, ở Hàn Băng Lôi Đài cũng kinh diễm như thế?
Trước kia Giang Trần trên Liệt Hỏa Lôi Đài ra tận danh tiếng, nghiền áp Âu Dương Kiếm. Tất cả mọi người cảm thấy có lẽ hắn ở phương diện Hỏa thuộc tính, có kỳ ngộ đặc thù gì, hoặc là trên người có trọng bảo phòng ngự.
Hơn nữa trước kia, Giang Trần Hàn ở trên Hàn Băng Lôi Đài biểu hiện rất cố sức, cho nên mọi người không nghĩ tới, hắn có thể ở Hàn Băng Lôi Đài tuyệt địa phản kích.
Hôm nay xem ra, Võ Giả thế tục kia, lòng dạ rất sâu a!
Ngay cả Thủy Nguyệt Đại Sư tinh thông tính toán cũng bị hắn lừa, phế một môn đồ đắc ý!
Ai nghĩ đến, gia hỏa lúc trước đã lộ ra kiệt sức, đột nhiên trở nên long tinh hổ mãnh, nhẹ nhõm phá hủy Hà Yến?
Ai nghĩ đến, đóng băng chi lực cường đại của Hà Yến, ở trước mặt yêu nghiệt thế tục kia, vậy mà yếu ớt như là bã đậu?
Hết thảy thoạt nhìn như ngoài ý muốn, lại hết lần này tới lần khác là sự thật.
Chứng kiến khuôn mặt của Thủy Nguyệt Đại Sư âm trầm, trong nội tâm những Võ Giả kia đều thình thịch kinh hoàng, âm thầm cầu nguyện nữ nhân này bão nổi, không nên giận chó đánh mèo người khác mới tốt.
Đồng thời, một ít Võ Giả không quen nhìn Tử Dương Tông kia, đều âm thầm cảm thấy khoái ý. Trong khoảng thời gian này, bọn hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được, Thủy Nguyệt Đại Sư rất thiên hướng Tử Dương Tông.
Chỉ là, loại thiên hướng này, chỉ có thể cảm giác được, lại rất khó tìm ra chứng cứ.
Vì thế, bọn hắn vẫn là giận mà không dám nói gì. Hôm nay nhìn thấy rốt cục có người đứng ra, không lưu tình phản kích Thủy Nguyệt Đại Sư, bọn họ đều khoái ý.
Trong nội tâm, vậy mà bất tri bất giác thiên hướng Giang Trần.
- Yêu nghiệt thế tục này, hoàn toàn chính xác rất đáng sợ. Xem ra, mặc dù là Tử Dương Tông, muốn chèn ép hắn, cũng chưa chắc dễ dàng như vậy. Hôm nay qua trận chiến này, nhất định danh truyền bốn đại tông môn. Nếu như Tứ đại lão tổ bị kinh động, chỉ sợ Thủy Nguyệt Đại Sư sẽ phiền toái.
Hoàn toàn chính xác, một tồn tại thiên phú Thủy Hỏa song trọng nghịch thiên như này, mặc dù phóng tới bốn đại tông môn, tuyệt đối là cấp bậc nhất lưu.
Ngươi nói vận khí hắn tốt, được kỳ ngộ cũng tốt, nói thiên phú hắn xuất chúng cũng tốt. Đều không cải biến được một sự thật, đó chính là hắn rất xuất chúng.
Cường như Âu Dương Kiếm, cường như Hà Yến. Đều ở trên lôi đài mình am hiểu nhất, bị người này nhẹ nhõm nghiền áp.
Đúng vậy, tuyệt đối là nhẹ nhõm nghiền áp.
Bất kể là Âu Dương Kiếm, hay Hà Yến, bọn hắn thi triển tuyệt chiêu, từ căn bản mà nói, hoàn toàn không cho đối thủ tính uy hiếp thực chất gì.
Ngược lại, bị đối phương hóa giải nhẹ nhõm, một lần hành động phản kích.
Hơn nữa, trạng thái người ta phản kích, vẫn nhẹ nhõm như vậy. Nói nghiền áp là một chút cũng không quá phận.
Thiên tài như vậy, mặc dù là những Giáp đẳng mạnh nhất ở Địa Linh khu, trong lòng cũng không thể không bội phục, thậm chí là hâm mộ ghen ghét.
- Bàn thạch yêu nghiệt này, xuất từ thế tục, lại mạnh mẽ như thế. Nếu là dòng chính tông môn, chỉ sợ hiện tại hắn tuyệt đối ở Thiên Linh khu, hơn nữa là bài danh Top 10?
- Điệu bộ này, nhìn xem Thủy Nguyệt Đại Sư làm sao bây giờ. Bất quá, thoạt nhìn, mặc dù là Thủy Nguyệt Đại Sư muốn chèn ép hắn, chỉ sợ cũng khó áp chế ở Địa Linh khu. Trừ khi, Thủy Nguyệt Đại Sư không để ý quy tắc, tự mình động thủ. Nếu không, muốn ở Địa Linh khu áp chế hắn, cơ hồ không thể nào!
Chương 583 Thủy Nguyệt Đại Sư dẫn phát nhiều người tức giận 1
- Bàn thạch yêu nghiệt này, không biết sức chiến đấu ở Trọng Lực lĩnh vực, Kinh Cức lĩnh vực cùng Phệ Linh lĩnh vực như thế nào? Nếu tam đại lôi đài này, biểu hiện của hắn cũng mạnh mẽ như vậy. Vậy bách chiến quán quân của Địa Linh khu, sẽ không có huyền niệm.
Đám võ giả Giáp đẳng ở Địa Linh khu kia, mỗi một cái đều không có tư vị.
Bọn hắn có chút bội phục Giang Trần, vì dũng khí của hắn mà muốn giao hảo. Dù sao, dám can đảm khiêu chiến Thủy Nguyệt Đại Sư, ở Địa Linh khu, hắn là người thứ nhất.
Đương nhiên, cũng có hâm mộ ghen ghét hận, một Võ Giả thế tục, dựa vào cái gì danh tiếng mạnh mẽ như vậy? Cái này còn để cho đệ tử tông môn lăn lộn hay không?
Tự nhiên, cũng có Võ Giả tỉnh táo, phân tích lấy cục diện phức tạp của Địa Linh khu, cuối cùng không thể không thừa nhận, cạnh tranh Top 10 Địa Linh khu, lại xuất hiện chuyện xấu không ngờ tới rồi.
Hiện tại hưng phấn nhất, là Lưu Văn Thải. Tuy hắn không giống Đan Phi lúc trước, công nhiên vỗ tay, nhưng mà vẻ mặt hưng phấn kia, lại khó có thể ức chế.
- Cường a! Cái gì gọi là khí thế chưa từng có từ trước đến nay, đây mới là a. Ta một mực cảm thấy Bàn Thạch huynh cường đại, nhưng mà, hôm nay xem ra, vẫn còn đánh giá thấp hắn.
Trong nội tâm Lưu Văn Thải hưng phấn, vì ánh mắt của mình mà cảm thấy kiêu ngạo, đồng thời cũng vì mình có thể kết giao nhân vật như vậy, cảm thấy vinh quang cùng tự hào.
Vẻ mặt của Lục Tiểu Bàn cũng mừng rỡ, híp mắt nhỏ, nhìn khí độ coi trời bằng vung kia của Giang Trần, trong lòng cũng hoàn toàn thuyết phục.
Có ít người, coi trời bằng vung, dưới mắt không ai, cái kia không gọi khí độ, mà gọi trang bức tự kỷ.
Mà giờ khắc này, Giang Trần coi trời bằng vung, đó là khí độ chân chính. Từ trên lôi đài cường thế mà về, bỏ qua mấy trăm ánh mắt phức tạp, đối với ngoại giới phản ứng, mắt điếc tai ngơ.
Ngươi phục cũng tốt, không phục cũng tốt, với ta mà nói, đều là phù vân.
Cái này là phong phạm chân chính của cường giả.
- Ân, Bàn Thạch huynh này không chỉ là thực lực cao siêu, thiên phú dị bẩm, càng khó được tâm như bàn thạch, không thể phá vỡ. Thiên tài như thế, muốn không quật khởi cũng khó.
Trong lòng Lục Tiểu Bàn có phán đoán của mình, càng thêm kiên định tín niệm ôm đùi của mình.
- Lục Tiểu Bàn ta ở trong tông môn, gần đây bị người khinh thị, như vở hài kịch không lý tưởng, chưa từng có người tôn trọng ta. Bàn Thạch huynh này, bèo nước gặp nhau, chẳng những giúp ta diễn kịch, còn không ghét bỏ tướng mạo ta xấu xí. Nhân vật như vậy, có thể kết giao, là phúc khí mà Lục Tiểu Bàn ta kiếp trước tu luyện. Ta nhất định phải ôm lấy cái đùi này, quyết tâm đứng bên hắn, nói không chừng, tương lai tất có đại phúc duyên.
Sinh tồn chi đạo của Lục Tiểu Bàn, có lẽ hèn mọn bỉ ổi, nhưng đều có Logic của hắn.
- Sư tôn, đệ tử thỉnh cầu xuất chiến.
Hải Thiên truyền âm nói.
Hiện tại Thủy Nguyệt Đại Sư có chút do dự.
Nếu như Hà Yến cùng yêu nghiệt thế tục kia chiến một trận, là khổ chiến bị thua, Thủy Nguyệt Đại Sư nhất định không có chút do dự nào, nhất định sẽ tiếp tục an bài xuất chiến.
Thế nhưng mà, chứng kiến yêu nghiệt thế tục kia nhẹ nhõm đánh bại Hà Yến, Thủy Nguyệt Đại Sư thật là do dự.
Tu vi của Hà Yến là kém Hải Thiên, nhưng chênh lệch cũng không lớn. Một cái lão Tam, một cái lão Tứ, chênh lệch chỉ là một đường.
Tuy Hải Thiên ở trên Phệ Linh Lôi Đài, hoàn toàn chính xác có ưu thế đặc biệt của hắn.
Nhưng mà bây giờ, Thủy Nguyệt Đại Sư cũng không có nắm chắc, yêu nghiệt thế tục này liên tục kinh diễm, ở trên Liệt Hỏa Lôi Đài cùng Hàn Băng Lôi Đài, đều biểu hiện cực kỳ xinh đẹp, ai có thể bảo chứng hắn ở Phệ Linh Lôi Đài, sẽ không tiếp tục điên cuồng như vậy?
Yêu nghiệt thế tục này, đã không thể dùng ánh mắt người bình thường đến đối đãi rồi!
- Sư tôn, đệ tử cùng Hà sư đệ tình như thủ túc. Xin cho ta lên báo thù thay hắn.
Hải Thiên thấy sư tôn do dự, thỉnh cầu lần nữa.
Quan hệ của hắn cùng Hà Yến khá tốt, nhưng không đến tình trạng tình như thủ túc.
Nhưng mà, Hải Thiên chứng kiến bộ dáng của sư tôn như vậy, biết rõ sư tôn đã nộ tới cực điểm. Lúc này, sư tôn cần có một người đến phân ưu cho nàng, giúp nàng ra khí.
Lúc này, nếu như có thể trợ giúp sư tôn xuất khí, vậy địa vị của Hải Thiên hắn ở trong lòng sư tôn, thế tất thẳng truy Đại sư huynh Tằng Sư cùng Nhị sư huynh Sở Tinh Hán.
So với Long Cư Tuyết là khẳng định không so được, nhưng ít ra có thể cùng hai sư huynh hưởng thụ đãi ngộ không sai biệt lắm.
Hải Thiên cũng là mạo hiểm đánh cuộc một lần, tranh thủ niềm vui của sư tôn.
Nói sau, Hải Thiên tự tin, thực lực của mình cao hơn Hà Yến là khẳng định. Ở Hàn Băng Lôi Đài, có lẽ đấu không lại yêu nghiệt thế tục kia.
Thế nhưng mà, đến Phệ Linh Lôi Đài, Hải Thiên tự hỏi vẫn có một ít thủ đoạn.
Lúc này, Thủy Nguyệt Đại Sư rất không muốn lại có đệ tử gặp chuyện không may:
- Hải Thiên, súc sinh này thập phần quỷ dị, không phải Võ Giả Thiên Linh khu, chỉ sợ không chế trụ nổi hắn.
Hải Thiên vội la lên:
- Sư tôn, đệ tử ở Phệ Linh Lôi Đài, tuyệt đối có bảy tám phần nắm chắc, xin cho đệ tử thử một lần. Cuồng đồ này hung hăng càn quấy như thế, nếu không giết khí diễm của hắn, Thủy Nguyệt nhất mạch ta, ở Địa Linh khu liền triệt để hướng hắn cúi đầu rồi!
Hải Thiên biết rõ tính cách của sư tôn, cũng biết sư tôn chú ý nhất là Thủy Nguyệt nhất mạch bị người áp chế.
Lời này vừa truyền âm qua, trong nội tâm của Thủy Nguyệt Đại Sư quả nhiên dao động. Nàng cũng hiểu đệ tử của mình, biết Hải Thiên ở phương diện Thủy thuộc tính là thiên tài, nhưng ở lĩnh vực Kim thuộc tính, thiên phú cũng kinh người, hơn nữa hắn có một ít kỳ ngộ. Phệ Linh Lôi Đài kia, ngược lại là một lôi đài thích hợp Hải Thiên.
- Súc sinh kia cuồng vọng như vậy, chẳng lẽ bổn tọa cúi đầu trước hắn, chịu thua sao?
Thủy Nguyệt Đại Sư vừa nghĩ tới Thủy Nguyệt nhất mạch bị một Võ Giả thế tục áp chế, cơn tức này liền không thuận rồi.
- Nếu không, phái Hải Thiên thử lại lần nữa xem? Hải Thiên này, tính cách tỉnh táo, lòng dạ càng sâu. Hắn xuất chiến, so với Hà Yến càng thêm ổn thỏa. Bằng không thì, bổn tọa sẽ không an bài hắn ở cuối cùng. Ta là lo lắng hắn không dám xuất chiến, hắn đã muốn chiến, sao không để cho hắn thử một lần? Ở Phệ Linh Lôi Đài, hắn nhất định có thể áp chế súc sinh kia!
Thủy Nguyệt Đại Sư nhất niệm đến đây, tâm háo thắng vẫn áp qua hết thảy, phân phó Hải Thiên:
- Tốt, ngươi chờ một lát. Ta lập tức an bài. Hôm nay số lần hắn bị khiêu chiến đã đủ, phải an bài hắn tới khiêu chiến ngươi.
Hải Thiên nghe sư tôn nói, trong nội tâm vui vẻ.
- Hải Thiên, trận chiến này, ngươi phải cẩn thận. Không nên gấp gáp tiến công, trước thăm dò sâu cạn thoáng một phát. Nhớ kỹ, tất yếu phải bảo vệ mình trước. Nếu ngươi có thể trấn áp cuồng đồ kia, vi sư ghi ngươi công đầu!
Thủy Nguyệt Đại Sư có vết xe đổ của Hà Yến, nên kiên nhẫn dặn dò. Nàng cũng không hy vọng, hai đệ tử đắc ý nhất của mình ở Địa Linh khu, đều bị người phế.
Chương 584 Thủy Nguyệt Đại Sư dẫn phát nhiều người tức giận 2
Nhất là Hải Thiên, Thủy Nguyệt Đại Sư đối với hắn có kỳ vọng rất lớn. Ở trong tứ đại đệ tử của Địa Linh khu, Hải Thiên bài danh cao nhất, cũng có hi vọng trùng kích Thiên Linh khu nhất.
Nếu như nói Hà Yến bị phế, nàng chỉ cảm thấy áy náy cùng khó chịu. Như vậy nếu Hải Thiên gặp chuyện không may, kia chính là tổn thất đau triệt nội tâm.
- Kế tiếp người khiêu chiến, số 491, lên Phệ Linh Lôi Đài.
Số 491, là đánh số của Giang Trần ở Địa Linh khu.
Giang Trần vốn khoanh chân mà ngồi, nghe đánh số kia, hai mắt trợn tròn, bắn ra vẻ kinh ngạc.
Hắn vốn cho là, sau ba lượt bị khiêu chiến, có lẽ sẽ có một thời gian thanh tịnh.
Thế nhưng mà không nghĩ tới, mới vừa ngồi, số của mình lại bị rút ra. Lần này, là hắn lên lôi đài khiêu chiến người khác.
Ánh mắt ý vị thâm trường liếc nhìn Thủy Nguyệt Đại Sư, trong lòng Giang Trần sáng như tuyết, biết rõ lão bà này chưa chết tâm, còn muốn tiếp tục giày vò.
Bất quá, Giang Trần há làm rùa đen rút đầu, cười lạnh một tiếng, đi đến lôi đài kia. Hắn ngược lại muốn nhìn, lão bà này còn có chiêu gì.
Giang Trần không đợi giám khảo mở miệng, cười lạnh nói:
- Để cho ta đoán một chút, đối thủ lần này là ai?
Ánh mắt của Giang Trần cố ý nhìn đám môn hạ của Thủy Nguyệt Đại Sư.
- Lần này, hẳn là ngươi đi?
Ánh mắt Giang Trần tập trung ở trên người Hải Thiên, hắn đối với môn hạ của Thủy Nguyệt Đại Sư cũng có chỗ hiểu rõ.
Biết rõ ở trong Địa Linh khu, Thủy Nguyệt Đại Sư có tứ đại đệ tử.
Hà Yến xếp thứ hai, Hải Thiên này xếp thứ nhất.
Hà Yến đã bị mình phế, như vậy nếu lão bà Thủy Nguyệt muốn tiếp tục gây rối, nhất định sẽ phái Hải Thiên xuất chiến.
Dùng trình độ vô sỉ của nữ nhân này, một khi nàng mất đi lý trí, nhất định sẽ không để ý quy tắc, tiếp tục ăn gian.
Người phụ trách, muốn thao túng trận đấu, kia quả thực quá dễ dàng.
Giang Trần vừa nói như vậy, trong nội tâm Thủy Nguyệt Đại Sư trầm xuống. Nàng không nghĩ tới, yêu nghiệt thế tục này, vậy mà tâm như gương sáng, xem thấu âm mưu của nàng.
Giang Trần thấy biểu lộ của Thủy Nguyệt Đại Sư biến đổi, biết rõ mình đã đoán trúng.
Cười ha ha:
- Thà rằng ăn gian, cũng muốn phái người đi tìm cái chết, cái này là tinh thần tự làm khổ bực nào a? Không nên nói với ta, thời điểm lâm trận, ngươi lại sợ?
Lời này, nhìn như nói với Hải Thiên, nhưng thật ra là ám chỉ Thủy Nguyệt Đại Sư.
Thủy Nguyệt Đại Sư bây giờ là đâm lao phải theo lao, nếu như hiện tại rút Hải Thiên ra, vậy thì quá châm chọc rồi, chẳng khác gì là nói cho mọi người, ta đang thao túng trận đấu.
Nhưng nếu như không rút Hải Thiên, tương đương với nàng cúi đầu trước Giang Trần, bị hắn dọa sợ.
Trong đầu thiên nhân giao chiến, đến cùng có nên để Hải Thiên lên hay không?
Thủy Nguyệt Đại Sư không nghĩ tới, mình sẽ bị một tiểu tử thế tục, liên tiếp làm xuống đài không được, nhìn đối phương ở trên lôi đài, bộ dạng chuyện trò vui vẻ, khóe miệng tràn ra nụ cười đắc ý, cái ánh mắt khinh thị kia, tràn đầy trào phúng.
Thủy Nguyệt Đại Sư bị bộ dạng này của Giang Trần chọc giận!
- Hải Thiên, ngươi lên đi!
Thủy Nguyệt Đại Sư cũng là người có đại phách lực, lúc này, nếu như nàng nhận thua, không cho Hải Thiên lên, việc này chỉ sợ sẽ trở thành chỗ bẩn, thậm chí thành tâm ma của nàng.
Vì thế, cho dù bị người nói thao túng trận đấu, bị vạch tội, mất thân phận người phụ trách, cũng không thể nuốt xuống một hơi này!
Hải Thiên nộ khí bừng bừng, đối với Giang Trần là hận thấu xương.
Hắn đối với sư tôn cực kỳ tôn trọng, có thể nói là kính như Thiên Nhân. Giờ phút này thấy sư tôn bị Võ Giả thế tục kia bức bách đến cơ hồ không xuống đài được, tự nhiên là hận đến ngứa răng, chỉ hận không thể tự mình lên đài, lăng trì giết chết đối phương, nghiền xương thành tro!
- Số 491, đối tượng khiêu chiến, Võ Giả Giáp đẳng số 4 của Địa Linh khu Hải Thiên! Lôi đài quyết chiến, Phệ Linh Lôi Đài!
Tin tức vừa tuyên bố ra, toàn bộ bách chiến lôi đài đều ầm ầm xao động.
Cái này... Đây tuyệt đối là trắng trợn thao túng trận đấu a!
Coi như là người trung lập, cũng đã nhìn không được rồi. Nếu như không phải sợ Thủy Nguyệt Đại Sư lạm dụng uy quyền, bọn hắn cơ hồ muốn kháng nghị.
Mặc dù không có lên tiếng kháng nghị, nhưng hiện trường nổi lên hư thanh bốn phía, đã đầy đủ nói rõ vấn đề.
Tử Dương Tông ngươi làm như vậy, chẳng lẽ thật sự coi trời bằng vung sao? Cái này tính toán cái gì? Đây tuyệt đối là công nhiên chèn ép!
Chèn ép Võ Giả thế tục, có lẽ mọi người không coi là cái gì.
Thế nhưng mà, công nhiên thao túng trận đấu như vậy, còn có công bình sao? Ai có thể đảm bảo, nàng thao túng trận đấu chỉ nhằm vào Võ Giả thế tục?
Ai có thể đảm bảo, về sau nàng không dùng phương thức như vậy, chèn ép thiên tài tông môn khác?
Đây tuyệt đối là tà khí!
Một người phụ trách, ngẫu nhiên làm chút bịp bợm cỏn con, chỉ cần không quá rõ ràng, mọi người mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Thế nhưng mà, cái này quá rõ ràng, quá không coi ai ra gì rồi. Nếu như cái này cũng được, vậy Địa Linh khu khảo hạch, liền không có công bình đáng nói.
Cho nên, lúc này đây, phía dưới ngoại trừ đệ tử Tử Dương Tông, cơ hồ trong nội tâm mỗi người đều thiên hướng Võ Giả thế tục kia.
Không phải bọn hắn có bao nhiêu hảo cảm với Giang Trần, mà là bọn hắn đối với loại hành vi kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, là triệt để thất vọng, triệt để nổi giận.
Thao túng trận đấu, liên tục chèn ép, tiếp tục như vậy, ai dám ngoi đầu lên ở Địa Linh khu? Ai xuất đầu, liền chèn ép kẻ đó? Cuối cùng nhất để cho Tử Dương Tông bọn hắn lũng đoạn?
Võ Giả đều có tâm huyết, bọn hắn hưởng thụ đặc quyền, nhưng ở trên một mặt nào đó, bọn hắn vẫn khát vọng cạnh tranh công bình.
Nghe hư thanh bốn phương tám hướng, muốn nói Thủy Nguyệt Đại Sư một chút áp lực cũng không có, đó là giả.
Bất quá lúc này, nàng đã đâm lao phải theo lao.
Sắc mặt trầm xuống, trong miệng khẻ kêu, uy áp cường đại thoáng cái tràn ra, trấn áp toàn bộ âm thanh xuống dưới.
- Lăn tăn cái gì? Lôi đài luận võ, tranh đấu công bình, sao lại tiếng động lớn xôn xao?
Mặc dù biết mình ăn gian, nhưng Thủy Nguyệt Đại Sư lại hiên ngang lẫm liệt, bộ dạng như vậy, hoàn toàn không có nửa điểm giác ngộ.
Mà chuyển biến thành là vẻ mặt Thần Thánh Quang Huy, vẻ mặt Thánh Mẫu chân thật đáng tin.
Giang Trần thấy thế, nhịn không được chửi nhỏ một tiếng:
- Làm kỹ nữ, còn lập đền thờ, dối trá!
Bất quá, Thủy Nguyệt Đại Sư càng như vậy, lại càng kích thích lửa giận trong lòng Giang Trần, hắn vốn tưởng rằng, Hà Yến bị phế, Thủy Nguyệt nhất mạch sẽ thu liễm một chút.
Không nghĩ tới, lại còn chưa từ bỏ ý định. Xem ra, lão bà này so với mình tưởng tượng còn muốn quật cường, còn bá đạo a!
- Ha ha ha ha...
Giang Trần giận quá thành cười, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.
- Tốt một cái tranh đấu công bình! Đây thật là công bình mà cuộc đời ta chưa bao giờ lãnh hội qua.
Chương 585 Giết! 1
Nói xong, thu lại biểu lộ châm chọc, ánh mắt bắn về phía Hải Thiên:
- Ông trời muốn ngươi diệt vong, tất càng để hắn điên cuồng. Hi vọng, ngươi có chút thực lực, không trở thành vật hi sinh cho ít người điên cuồng kia!
Cái ít người này, dĩ nhiên là chỉ Thủy Nguyệt Đại Sư.
Hải Thiên lạnh lùng cười cười, hắn càng ở thời khắc mấu chốt, trong nội tâm càng bình tĩnh. Hắn biết rõ, có thể đè âm thanh phản đối phía dưới xuống hay không, tất cả ở trận chiến này.
Thắng làm vua, thua làm giặc!
Chiến!
Giờ phút này, trong nội tâm Giang Trần chỉ có một chữ này.
Cái gì Hải Thiên, cái gì Thủy Nguyệt Đại Sư, hết thảy đều là phù vân.
Đặt ở trên đầu Giang Trần hắn, dẫm trên đầu Giang Trần hắn, như vậy nhất định phải chiến, dùng thực lực tuyệt đối, oanh thành phấn vụn, đánh ra một mảnh thanh thiên.
Đứng trên Phệ Linh Lôi Đài, Giang Trần phảng phất đưa thân vào trời đất độc lập, thế giới mà ánh mắt có thể chứng kiến, phảng phất đều bị chặt đứt.
- Nguyên lai, Phệ Linh Lôi Đài, đối ứng là Kim thuộc tính.
Giang Trần là lần đầu tiên đạp vào Phệ Linh Lôi Đài.
Phệ Linh Lôi Đài này, ẩn chứa Kim Linh đại trận cường đại, trong không khí tràn ngập khắc nghiệt chi khí. Giang Trần đứng trên lôi đài, cảm thụ được khí lưu khắc nghiệt phật qua trước mặt, tựa như cát vàng đầy trời, cho người một loại cảm giác áp bách cường đại.
Kim Linh chi lực, khắc nghiệt, bén nhọn, có lực xuyên thấu rất mạnh, thậm chí là lực thôn phệ.
Trong Ngũ Hành, kim chi đạo, là phong mang thịnh nhất, lực xuyên thấu mạnh nhất.
Cái gọi là Phệ Linh, là Kim Linh chi trận của lôi đài, sinh ra lực lượng khắc nghiệt, lực lượng thôn phệ cường đại, ăn mòn Linh Hải của từng Võ Giả, tiêu hao linh lực của bọn hắn.
Cái lôi đài này, đối với Võ Giả mà nói, đích thật là khảo nghiệm phi thường gian nan.
Bởi vì, Phệ Linh Lôi Đài này rất tà môn. Ngươi đứng ở nơi đó bất động, tuy khí lưu thô bạo, nhưng lực tổn thương sẽ không quá lớn.
Một khi ngươi động, tốc độ càng nhanh, lực của khí lưu xuyên thấu lại càng mạnh. Nếu như tốc độ vượt ra tốc độ chảy của không gian, thậm chí có khả năng bị xuyên thủng thân thể.
Cho nên, trên Phệ Linh Lôi Đài, dùng bất biến ứng vạn biến, là phương pháp tác chiến tốt nhất.
Hải Thiên kia quả nhiên tỉnh táo hơn Hà Yến rất nhiều, cả người sắc bén như đao, chậm rãi dung hợp vào trong lôi đài, nhìn về phía trên, tựa như một tượng điêu khắc, cho người một loại cảm giác lạnh lùng.
Giang Trần cười lạnh, Hải Thiên này so với Hà Yến, quả nhiên không phải một cấp độ. Ít nhất, hắn không có đi lên liền mù quáng tiến công, không có bộc lộ ra át chủ bài.
- Tiểu tử thế tục, động thủ đi, ta nhường ngươi ba chiêu.
Hải Thiên nhàn nhạt mở miệng.
Từng Võ Giả, đều sáng tạo một loại thế, một loại không khí. Hải Thiên này, kỳ thật cũng là đang sáng tạo một loại không khí có lợi cho hắn.
Hắn rất hiểu rõ Phệ Linh Lôi Đài, bất động như núi, đây là lựa chọn tốt nhất.
Khẽ động không bằng yên tĩnh.
Ở đây động thoáng một phát, lực cắn trả của Phệ Linh Lôi Đài, sẽ tăng lên gấp bội. Tốc độ càng nhanh, biên độ động càng lớn, lực cắn trả lại càng mạnh.
Cho nên, Hải Thiên muốn đối thủ chủ động công kích, tiêu hao đối thủ.
Nhìn kinh nghiệm những người thảm bại trong tay Giang Trần trước kia, Hải Thiên quyết định dựa theo sư tôn dặn dò, coi chừng phòng ngự, trước quan sát một chút nói sau.
Cho nên, cái gọi là nhường Giang Trần ba chiêu, thật ra là một loại tâm lý mưu lợi.
Chỉ là, Giang Trần lại cười nhạt một tiếng, mặt lộ vẻ quỷ dị:
- Để cho ta ba chiêu, ngươi xác định?
- Ta xác định.
Hải Thiên hào sảng cười cười.
- Thiên tài tông môn, nhường Võ Giả thế tục một chút, là thiên kinh địa nghĩa.
Giang Trần gật gật đầu:
- Nếu như thế, đắc tội.
Chỉ thấy hai cánh tay của Giang Trần khẽ nhấc, hai đạo kim quang nổ bắn ra, giống như đại địa ưng phi, như mãnh hổ chụp mồi.
Hai đạo kim quang bùng lên, như ngôi sao sáng tắt trên bầu trời, cho người một cảm giác như thực như huyễn.
- Cái gì?
Trong nội tâm Hải Thiên khẽ động, thầm kêu không tốt. Hắn cảm thấy đối thủ chủ động công kích, sẽ dùng võ khí, hoặc là dùng nắm đấm công kích lên.
Lại không nghĩ rằng, đối thủ chỉ nhấc tay, hai đạo tinh quang như ám khí, thiểm điện mà đến.
Ám khí bình thường, đây cũng thôi, đối với Hải Thiên mà nói, căn bản không có ích lợi gì.
Thế nhưng mà ám khí kia, tiến lên tầm đó, đường vòng cung phi thường quỷ dị. Hơn nữa tay năm tay mười, huyền ảo khác nhau rất lớn, một âm một dương, hình thành một loại bổ sung thần kỳ.
Là phi đao!
Hải Thiên thấy rõ ràng, đồng tử kịch liệt co rút lại. Tay chân luống cuống, trong tay xuất hiện một vật, như là vỏ sò, đột nhiên mở ra.
Oanh!
Vỏ sò này không phải tầm thường, sinh ra một đạo hoàng mang, một lực cường đại bắn ra, lập tức ngăn cản hai thanh Toái Nguyệt Phi Đao.
Đinh đương!
Toái Nguyệt Phi Đao bị bắn ra, rơi trên mặt đất, tung tóe ánh lửa bắn ra bốn phía.
- Ân? Đó là cái gì?
Giang Trần hơi có chút giật mình, lực công kích của Toái Nguyệt Phi Đao, Giang Trần là phi thường tự tin.
Vừa rồi ra tay, Giang Trần liền dùng Toái Nguyệt Phi Đao, hơn nữa dung hợp Khô Vinh Thần Quyền hợp kích.
Cái hợp kích này, lúc trước Giang Trần ở Tiên cảnh nhất trọng, liền từng đối kháng qua Ngân Nguyệt Yêu Viên Tiên cảnh tứ trọng.
Hôm nay, dùng tu vi Tiên cảnh tứ trọng của Giang Trần, thi triển ra, uy lực tuyệt đối là kinh người, cho dù Tiên cảnh ngũ trọng, cũng chưa chắc tránh được.
Thế nhưng mà, tuy Hải Thiên kia chật vật, nhưng thật đã phá phi đao tuyệt kỹ!
Giang Trần rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải thực lực của Hải Thiên cường đại đến cỡ nào, ra tay nhanh đến cỡ nào.
Hắn có thể bắn ra Toái Nguyệt Phi Đao, dựa vào đúng là vỏ sò kia.
Trong tay Hải Thiên nhoáng một cái, hai vỏ sò kia lập tức thay đổi hình dáng, biến thành hai thanh loan đao phiến diệp, lộ ra mũi nhọn đáng sợ.
- Còn có hai chiêu.
Hải Thiên cười lạnh.
- Đừng nói cho ta, ngoại trừ đánh lén sau lưng, ngươi liền kiềm lư kỹ cùng rồi!
Dưới đài, Thủy Nguyệt Đại Sư nhìn thấy một màn này, trong nội tâm thoáng an ổn chút ít. Hải Thiên dù sao cũng là Hải Thiên, so sánh với Hà Yến, vẫn là Hải Thiên càng đáng tin cậy.
Hải Thiên đã ngăn chận trận thế, ít nhất khiêng được một kích của đối thủ. Thủy Nguyệt Đại Sư bắt đầu sinh ra càng nhiều tin tưởng nữa.
Ở nàng xem ra, yêu nghiệt thế tục này chẳng qua là am hiểu tập kích giảo quyệt. Giờ phút này, dùng phi đao tập kích, là ví dụ rất rõ ràng.
Ngay cả phi đao đánh lén cũng không thành công, cận thân công kích, có thể làm gì Hải Thiên sao?
Nhất là ở Phệ Linh Lôi Đài, trong tay Hải Thiên có bảo vật kia, cơ hồ là không bị Phệ Linh Lôi Đài ảnh hưởng, ẩn ẩn còn có thể mượn Kim Linh chi lực, tăng cường sức chiến đấu của mình.
- Hải Thiên, quả nhiên không để cho bổn tọa thất vọng.
Thủy Nguyệt Đại Sư liên tục tao ngộ đả kích, sắc mặt cũng hơi dễ nhìn một ít.
Một kích Toái Nguyệt Phi Đao của Giang Trần, vậy mà không có thành công, hắn có chút giật mình. Bất quá, giật mình chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ý nghĩ của Giang Trần, thoáng cái liền tĩnh táo lại.
Bình luận facebook