• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa

  • Chương 1330: Hy vọng mới

“Là ký hiệu của ma cà rồng!” Lâm Thiên Hào chẳng buồn để ý vì sao ngón tay Joyce lại phát sáng, trong đầu chỉ nghĩ đến Lilith.

“Nhưng nếu Lilith muốn báo tin cho chúng ta, thì gọi điện thoại là được rồi, sao phải để lại ký hiệu kiểu này?” Trần Văn Học nói.

“Không phải cô ấy để lại.” Lâm Thiên Hào khẳng định chắc nịch “Cô ấy từng nói với tôi, cô ấy ghét cái ký hiệu này, vì nó rất xấu, cho nên từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ dùng đến. Hơn nữa, đây là ký hiệu chỉ dùng trong nội bộ Huyết tộc để truyền tin, người ngoài rất ít ai biết đến, hồi ở bên Lilith, tôi chỉ nghe cô ấy vô tình nhắc đến.”

“Người của Huyết tộc đến phòng thí nghiệm của giáo hội Thánh Quang làm gì?” Trần Văn Học hỏi.

Lâm Thiên Hào lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Vậy chỉ còn cách đi hỏi Dracula thôi.” Lý Dục Thần đứng lên nói “Đi thôi, chúng ta đến Romat, gặp bá tước đó một lần.”



Ánh bình minh còn chưa kịp xuyên qua khu rừng rậm, lâu đài dưới sự bao bọc của khu rừng nguyên sinh, vẫn chìm trong bóng tối mờ ảo.

Bá tước Dracula ngồi trên chiếc ghế sồi cổ, chạm khắc cầu kỳ cứng cáp như đá, trên chân ông ta phủ tấm chăn lông dày, ngăn hơi lạnh của mùa đông.

Căn phòng ngập trong dấu vết của năm tháng, tranh sơn dầu đã ngả màu ố vàng cùng với những món vũ khí đã hoen gỉ, trên trần nhà, một chiếc đèn chùm bằng sắt treo lủng lẳng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Dracula có thể nghe thấy rõ tiếng thở của chính mình, cùng với tiếng gió khẽ lướt qua bức tường cao của lâu đài.

Mặt trời dần ló dạng ở chân trời, có tia nắng xuyên qua ô cửa hẹp, chiếu lên nửa khuôn mặt của ông ta. Dracula khó chịu quay mặt đi, mặc dù ánh sáng mặt trời giờ đây đã không còn gây tổn thương cho ông ta, nhưng cảm giác chói mắt ấy vẫn khiến ông ta không thể yêu nổi.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

“Vào đi.” Dracula nói, giọng không mấy vui vẻ.

Cánh cửa cũ kĩ rít lên rồi mở ra, người mặc áo choàng đen, khoác bên ngoài một chiếc mũ trùm rộng lớn bước vào, khi thấy ánh nắng hắt qua cửa sổ, người đó khựng lại, như có phần sợ hãi, ngập ngừng không dám bước qua ngưỡng cửa.

“Thưa Bá tước, Lilith đã đến.”

“Ừ, để cô ấy lên đây đi.” Dracula uể oải đáp lời.

“Vâng.”

Người áo đen cúi đầu lui ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân vọng đến. Âm thanh rất nhẹ, nhẹ đến mức như hạt bụi trong ánh nắng, nhưng vẫn không thoát được khỏi đôi tai của Dracula.

“Bá tước đại nhân!” ngoài cửa vang lên tiếng của Lilith.

Dracula quay đầu lại, trên gương mặt già nua cùng béo phệ hiện lên nụ cười. Ông ta nhấc cây gậy bên cạnh, khẽ gõ vào chiếc ghế đối diện: “Lilith, lại đây, ngồi đi!”

Lilith bước vào, có phần bối rối.

Cô ta thậm chí đã không còn nhớ lần cuối mình đến lâu đài cổ này là từ bao giờ nữa.

Nơi này không để lại cho cô ta ấn tượng gì tốt đẹp, âm u, ẩm thấp, cổ kính…

Và cả vị bá tước kia nữa, trên người ông ta luôn toát ra khí tức khiến người ta sợ hãi.

Lilith ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đối diện với Dracula. Ánh nắng từ khung cửa sổ hẹp chiếu rọi lên gương mặt cô ta, rực rỡ động lòng người.

Bá tước nhìn cô ta chăm chú, ánh mắt như muốn xuyên qua mọi lớp phòng bị, khiến Lilith bắt đầu cảm thấy bối rối.

“Bá tước đại nhân!” cô ta gọi.

“Ừ,” Dracula đáp, giọng trầm thấp. “Cô biết vì sao tôi gọi cô trở về không?”

“Là… vì Duke sao?” Lilith khẽ hỏi, giọng mang theo vẻ lo lắng.

“Không.” Dracula lắc đầu, trên khuôn mặt ông ta hiện lên nét bi thương, giống như người cha vừa mất đi đứa con của mình vậy “Nó quá tự cao, chính sự kiêu ngạo đã hủy diệt nó, cũng thiếu chít nữa đã hủy diệt cả chủng tộc của chúng ta. Lilith, cô hiểu mà, tôi phải gánh trên vai áp lực lớn thế nào. Người trong tộc chúng ta, vì lời nguyền cổ xưa, đã bị giam cầm trong bóng tối qua từng thế hệ. Nỗi đau ấy, chỉ chúng ta mới thấu, mà loài người, bọn họ lại xem chúng ta là quái vật…”

Lilith cúi đầu xuống, tâm trạng trở nên nặng nề.

“Ban đầu, tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào Duke.” Bá tước Dracula nói tiếp “Toàn bộ Huyết tộc, trừ tôi, chỉ có nó là không sợ ánh sáng mặt trời. Nhưng tôi đã già rồi, máu của tôi cũng đã già theo thân xác này. Duke gánh trên vai sứ mệnh cứu rỗi cả dòng tộc, chúng ta luôn dùng máu của nó để nghiên cứu, thậm chí đã có chút thành tựu, thế mà…”

“Xin lỗi…”

Ban nãy Lilith vẫn còn giữ sự cảnh giác, bởi vì Lý Dục Thần từng cảnh báo cô ta, cô ta rất có thể vẫn đang bị cuốn vào một cái bẫy lớn.

Ở Las Vegas, cô ta đã quyết tâm chặt đứt liên hệ với lâu đài Bran, quên đi quá khứ, để cùng Lâm Thiên Hào bắt đầu cuộc sống mới.

Thế nhưng, vừa về đến Romat, khi vừa nhìn thấy ký hiệu bằng máu ấy, dòng máu đang ngủ yên trong cô ta lại bừng tỉnh, không ngừng nhắc nhở cô ta là người của Huyết tộc.

Cô ta không thể buông bỏ tộc nhân của mình — những ma cà rồng đáng thương vĩnh viễn chìm trong bóng tối, những “tội nhân” vẫn đang chờ đợi được cứu rỗi.

“Không trách cô!”

Khuôn mặt Dracula bỗng hiện lên vẻ hiền từ, ông đưa bàn tay khô đét nhăn nheo ra, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc của Lilith như ông nội cưng chiều cháu gái.

Ánh nắng từ khung cửa sổ chiếu xuống khiến tóc cô ta, ánh lên màu đen bóng mượt, còn bàn tay của Dracula lại càng hiện rõ dấu vết tàn úa của năm tháng.

“Lilith, tôi rất vui khi thấy cô có thể đứng trong ánh mặt trời. Cô sẽ thay thế Duke, trở thành hy vọng mới của Huyết tộc chúng ta.”

“Hy vọng mới?” Toàn thân Lilith run lên “Tôi sao?”

“Đúng vậy, là cô!”

“Nhưng mà, bá tước đại nhân…”

“Không,” Dracula ngắt lời nói “Sau này đừng gọi là bá tước nữa, phải gọi là ông nội.”

“Ông nội…” Giọng Lilith có phần lạ lẫm, nhưng không hiểu vì sao lại cảm động, thứ tình thân đã mất từ thuở nhỏ, giờ như dòng mật ngọt âm thầm tan chảy trong tim cô ta.

Dracula mỉm cười nhìn cô ta, ánh mắt hiền hòa, đầy thân thiết.

“Nhưng mà, ông nội, đến tận bây giờ cháu vẫn không hiểu vì sao mình lại đột nhiên không còn sợ ánh sáng mặt trời nữa?” Lilith nói.

“Ông nội và Duke cũng không phải sinh ra đã có thể chịu được ánh sáng, trong huyết mạch chúng ta vốn ẩn chứa sức mạnh có thể chống lại lời nguyền, và rồi một ngày nào đó, nó sẽ thức tỉnh. Cháu đã thức tỉnh rồi!”

“Thức tỉnh?”

“Dĩ nhiên, cũng có khả năng khác, là máu của Duke đã giúp cháu thức tỉnh.” ánh mắt Dracula thoáng lóe lên vẻ không dễ phát hiện, rồi ông ta quay đầu sang chỗ khác như sợ ánh sáng “Cháu biết mà, chúng ta vẫn luôn dùng máu của Duke để làm thí nghiệm, tìm kiếm cội nguồn của thứ sức mạnh chống lại lời nguyền ấy. Duke cũng đã từng cho cháu uống máu mình, đúng không?”

“Thì ra, là ông nội đã bảo Duke…” Lilith cảm thấy có phần biết ơn, lại có phần áy náy, không biết nên nói gì mới phải.

“Bé ngoan, không cần phải nói gì cả, việc cháu thức tỉnh là điều cháu xứng đáng có được, không cần phải cảm ơn ông nội hay Duke.” Dracula mỉm cười “Cháu vốn đã mang trong mình dòng máu xuất sắc, chính vì thế ông nội mới để Duke đặc biệt chăm sóc cháu.”

“Dòng máu xuất sắc?” Lilith chấn động “Ông nội cha cháu là ai? Còn mẹ cháu thì sao?”

Dracula khép nhẹ mắt lại, khẽ thở dài, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ u sầu.

“Haizzz, mẹ cháu là người bẩm sinh đã thức tỉnh, từ khi chào đời đã không sợ ánh sáng mặt trời. Chúng ta đều tin rằng nó là món quà của thần linh ban cho Huyết tộc, hy vọng đưa chúng ta thoát khỏi bóng tối, trở về ánh sáng. Chính vì cháu là con gái của nó, nên ông nội mới nói cháu mang dòng máu ưu tú. Mà tên cháu, cũng là do thừa hưởng từ mẹ cháu.”

“Vậy bây giờ mẹ cháu đang ở đâu?”

“Nó chết rồi.”

“Chết rồi? Chết thế nào?”

“Bị giết chết. Người giết chết nó chính là chồng nó, cha của cháu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Chàng rể xuất chúng
Ở rể
  • Lục Tảo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom