• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa

  • Chương 1329: Mất tích

Lần này ngay cả Trần Văn Học cũng đã nhìn ra.

“Mẹ kiếp! Joyce, cậu bị thứ gì nhập rồi à?”

Cơ thể Joyce run lên một lúc, cuối cùng mới dần bình tĩnh lại.

Anh ta thở hổn hển, nhìn chiếc lông vũ trong lòng bàn tay với vẻ hoảng hốt: “Không, tôi không biết, chuyện này là sao vậy?”

Cả hai người đều nhìn sang Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần ngồi đó, như đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, anh mới hỏi: “Joyce, tôi nhớ cậu từng nói, lúc cậu đang tiếp nhận lễ rửa tội thì xảy ra động đất, đúng không?”

“Đúng, động đất làm gián đoạn lễ rửa tội, vì thế tín ngưỡng của tôi không đủ vững, nếu không thì tôi cũng không nảy sinh ý định chạy trốn. Đáng tiếc là Agatha làm lễ rửa tội trước tôi, không bị gì cản trở. Tôi thà đổi chỗ với cô ấy, để cô ấy được tự do còn hơn!”

“Nhưng hôm nay tôi đã quan sát địa mạch của Malika rồi, địa khí nơi này rất ổn định, vốn không dễ xảy ra động đất.” Lý Dục Thần nói.

Joyce sững người: “Ý anh là gì?”

Trần Văn Học phản ứng rất nhanh, nói ngay: “Ý là, trận động đất mà cậu gặp không phải tình cờ, rất có thể có người cố ý làm gián đoạn lễ rửa tội của cậu.”

Joyce cảm thấy khó tin: “Tại sao? Tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi mà!”

“Vô danh tiểu tốt không thể nào trộm được Hắc Hỏa.” Lý Dục Thần nhìn anh ta mà nói.

Joyce kinh ngạc đến mức há miệng ra mà chẳng biết phải nói gì.

Trần Văn Học vội vàng hòa giải: “Này này này, đừng làm căng vậy chứ. Tôi với Joyce đã sống cùng nhau ở đảo Cửu Long hơn ba năm, tôi tin cậu ấy không thể là nội gián của giáo hội Thánh Quang đâu.”

Joyce cảm kích nhìn Trần Văn Học.

Lý Dục Thần cười nói: “Tôi đâu có nói cậu ta là nội gián! Ngay từ lúc tôi mới cầm được Hắc Hỏa, tôi đã biết, thứ này không phải thứ người bình thường có thể chạm vào. Joyce, cậu thử nghĩ kỹ lại xem, cậu làm cách nào tiếp xúc được với Hắc Hỏa? Làm sao cậu biết Hắc Hỏa có thể giải trừ được tín ngưỡng mà giáo đình cấy vào? Cậu trộm được Hắc Hỏa, lại còn chạy thoát được, cậu thấy vậy là bình thường sao?”

Joyce kinh ngạc sững người trong chốc lát, như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Không bình thường!”

Trần Văn Học nghe mà đầu óc mơ hồ, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Dục Thần, anh đừng vòng vo nữa, nói cho chúng tôi biết đi.”

Lý Dục Thần nói: “Rất đơn giản, có người luôn âm thầm giúp đỡ Joyce trong bóng tối.”

“Là ai chứ?”

“Cái này thì khó nói lắm. Có thể là kẻ thù của giáo hội Thánh Quang, cũng có thể là một thế lực nội bộ của giáo hội Thánh Quang. Tóm lại, đối với Joyce thì không phải chuyện xấu.”

Lý Dục Thần nhìn chiếc lông vũ trong tay Joyce, “Joyce, chiếc lông vũ này có duyên với cậu, tặng cho cậu đấy.”

Joyce như bị dọa cho giật mình, tay run lên làm chiếc lông rơi xuống.

Nhưng điều kỳ lạ là chiếc lông vũ không rơi xuống đất, mà lơ lửng giữa không trung như một quầng sáng.

Rõ ràng không có gió, mà nó lại từ từ đung đưa trái phải, lắc lư như một đứa bé nằm trong nôi, từng chút một bay lên, hướng về phía Joyce.

Cảnh tượng này có phần kỳ quái, khiến Joyce không biết phải làm gì.

Lý Dục Thần nói: “Nhận đi, cậu thấy đấy, nó không thể rời khỏi cậu.”

Lúc này Joyce mới đưa tay ra, đón lấy chiếc lông vũ.

Chiếc lông sáng nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay anh ta, rồi đột nhiên lóe lên một tia sáng, thoắt cái biến mất, như thể chui thẳng vào trong người Joyce.

Bàn tay của Joyce lập tức trở nên trong suốt, một tia sáng mờ từ lòng bàn tay lan dần lên cánh tay.

Rất nhanh, cả cánh tay anh ta cũng trở nên trong suốt, tiếp đến là khuôn mặt, cổ...

Cả người anh ta cũng đang phát sáng.

Quá trình này kéo dài chừng vài phút.

Lý Dục Thần vẫn luôn bình tĩnh nhìn.

Còn Trần Văn Học thì trông vô cùng kinh ngạc.

Cho đến khi ánh sáng tan hết, Joyce trở lại trạng thái bình thường, Trần Văn Học mới đấm vào trán: “Mẹ kiếp, vừa rồi đáng lẽ phải lấy điện thoại quay lại mới đúng, sao tôi lại quên mất chứ! Joyce, mẹ kiếp, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Joyce cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, sợ sệt đáp: “Tôi... tôi cũng không biết nữa!”

Trần Văn Học bật cười: “Không phải là cái lông đó vốn dĩ rụng ra từ người cậu đấy chứ? Cậu nhổ một sợi lông, thổi một cái sẽ biến thành Sariel! Mẹ nó, cậu còn lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không! Lông Tôn Ngộ Không chỉ có thể hóa khỉ, còn lông cậu thì hóa thiên sứ, hahahaha!”

Joyce đỏ cả mặt: “Đến nước này rồi mà anh còn đùa được nữa à!”

Trần Văn Học nói: “Tại sao không? Chuyện buồn cười thế này đâu phải ngày nào cũng gặp, tại sao tôi lại không được cười chứ! Hahaha!”

Joyce tức đến phát điên, trừng mắt nhìn Trần Văn Học, nhưng không biết là do bị tiếng cười của Trần Văn Học lây sang, hay là tự anh ta nghĩ lại cũng thấy buồn cười, thế là cũng bật cười theo.

Hai người sống ở đảo Cửu Long suốt ba năm, cũng coi như hoạn nạn có nhau, từ lâu đã trở thành bạn tốt.

“Thôi được rồi, anh cứ cười tiếp đi, tôi đi tắm cái đã, giờ người tôi khó chịu lắm, cứ cảm thấy như mọc đầy lông trên người vậy.” Joyce đứng dậy, đi về phía phòng tắm.

Anh ta vừa đi khỏi đó, Trần Văn Học hỏi Lý Dục Thần: “Dục Thần, rốt cuộc Joyce xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Dục Thần đáp: “Bây giờ vẫn chưa thể chắc, cứ chờ xem đã, sự thật rất nhanh sẽ hiện rõ thôi.”

Đúng lúc đó, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Thiên Hào vội vã chạy vào, mặt mày đầy lo lắng, hét lớn: “Xảy ra chuyện rồi!”

Lâm Thiên Hào là vua của thiên vương, từng trải trăm năm, chuyện gì chưa từng thấy. Nhưng đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần thấy ông ta hoảng hốt bất an đến vậy.

"Đừng vội, đã xảy ra chuyện gì?"

“Lilith… Lilith biến mất rồi! Còn… còn…”

“Còn gì nữa?”

“Joyce cũng biến mất luôn rồi!” Lâm Thiên Hào nói tới đây thì sắc mặt rất khó coi, “Họ… họ có phải là bỏ trốn rồi không?”

“Bỏ trốn? Joyce với Lilith? Hahahaha! Ông Lâm, ông hài quá đấy! Hahahaha!”

Trần Văn Học ngã lăn ra ghế sô-pha mà cười ngặt nghẽo, cười đến mức không thở nổi.

Lâm Thiên Hào vô cùng khó chịu, thậm chí có phần tức giận, cả khuôn mặt già nua đỏ bừng như gan heo.

“Tôi xem các người là bạn mới nói, cậu cười cái gì chứ?”

Trần Văn Học cười đến không thể thở nổi, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, chỉ tay về phía phòng tắm: “Ông tự đi xem đi, có khi hai người họ đang gặp gỡ bí mật trong phòng tắm đấy, giờ mà ông xông vào chắc bắt quả tang luôn!”

Lâm Thiên Hào nửa tin nửa ngờ đi qua phòng khách, đến trước cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong, bèn tung một cú đá mở cửa.

Một tiếng hét sợ hãi truyền tới.

Trần Văn Học lại một lần nữa cười lăn lộn trên ghế sô-pha.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Thiên Hào đi ra cùng Joyce đang quấn khăn tắm.

“Ông Lâm, có bắt gian thành công không vậy?” Trần Văn Học cười nói, “Ông đó, quan tâm quá thì dễ rối trí. Yêu một người quá mức sẽ khiến mình suy nghĩ lung tung, dẫn đến hiểu lầm đủ thứ. Ông Lâm, nếu đã yêu cô ấy thì nên tin cô ấy, đừng nghi thần nghi quỷ nữa.”

Lâm Thiên Hào vô cùng lúng túng, nhưng vẫn không giấu được vẻ sốt ruột.

“Là tôi hiểu nhầm rồi, nhưng cô ấy có thể đi đâu được chứ?”

“Ông Lâm, ông đừng lo quá, có thể họ chỉ ra ngoài mua đồ thôi mà.”

Trần Văn Học nói xong thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Chính anh ta cũng không tin nổi lời mình vừa nói ra.

Bây giờ là rạng sáng, trời sắp sáng rồi, ai lại đi ra ngoài mua đồ lúc này?

“Có khi nào cô ấy đi tìm gã kỵ sĩ kia không?” Trần Văn Học nói.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lâm Thiên Hào nói, “Nhưng cô ấy sẽ đi đâu tìm chứ?”

“Cô ấy từng gặp gã kỵ sĩ đó ở phòng thí nghiệm Thánh Quang, có khi quay lại phòng thí nghiệm rồi?”

“Không đâu.” Joyce nói, “Tôi vừa từ đó trở về, bên trong không có ai cả. Nếu Lilith tới phòng thí nghiệm, dù có không đụng phải tôi, nhưng phát hiện không ai ở đó, thì giờ cũng nên quay lại rồi. A, không đúng…”

Joyce đột nhiên nhảy dựng lên, suýt chút nữa làm rơi cả khăn tắm trên người, vội vàng lấy tay giữ chặt, rồi nói: “Tôi thấy một ký hiệu trong phòng thí nghiệm, hình như vẽ bằng máu, còn khá mới. Lúc đó tôi chỉ thấy kỳ lạ chứ không để ý lắm, không chừng là Lilith để lại?”

“Là ký hiệu gì?” Lâm Thiên Hào vội hỏi.

“Là thế này.”

Joyce dùng ngón tay vẽ trong không trung. Ban đầu chỉ là vài động tác phác họa vì hình dạng rất đơn giản, nhưng không ngờ, nơi ngón tay anh ta lướt qua lại để lại dấu vết ánh sáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Chàng rể xuất chúng
Ở rể
  • Lục Tảo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom