• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa

  • Chương 1328: Truyền thuyết sáu thiên sứ

Trần Văn Học suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, xua tay lia lịa: “Thôi thôi thôi! Anh định biến tôi thành tên kỵ sĩ ngớ ngẩn kia thật à? Tôi không thèm đâu!”

Lý Dục Thần bật cười: “Có gì mà không tốt? Mũ Tử Kim, áo giáp mắt xích, thương bạc sáng loáng, cưỡi thêm con ngựa chiến, anh hùng thời cổ đại chẳng phải đều thế sao?”

“Đấy là thời cổ đại!” Trần Văn Học đẩy gọng kính “Có anh hùng nào đeo kính như tôi không?”

“Chẳng phải anh có thể bỏ cặp kính đó xuống sao? Giáo hội Thánh Quang đã đại tu thân thể anh một lần, anh cũng tu luyện mấy năm nay rồi, giờ không nói là hỏa nhãn kim tinh, thì ít ra cũng mắt sáng như đuốc rồi chứ?” Lý Dục Thần nói.

“Ôi, quen rồi!”

Trần Văn Học tháo kính ra, hà hơi vào tròng kính rồi dùng tay áo lau nhẹ.

“Tôi bị cận từ hồi tiểu học, đeo suốt bao nhiêu năm, giờ đột ngột bỏ ra, cảm giác không quen. Hơn nữa, sau khi bị giáo hội Thánh Quang sửa lại từ đầu, tôi cứ luôn cảm thấy linh hồn của mình đã biến mất, thân thể cũng chẳng phải là của mình, giống như cương thi vậy. Chỉ khi đeo kính vào, tôi mới thấy mình vẫn là con người.”

Lý Dục Thần vừa cười vừa lắc đầu: “Không ngờ kính mắt còn có tác dụng định hồn nữa, sau này có dịp gặp Lục sư huynh, tôi sẽ nhờ huynh ấy rèn cho anh một cặp kính làm pháp khí, hahaha!”

Trần Văn Học bĩu môi: “Thôi đi, anh bị Thiên Đô gạch tên rồi còn gì, còn bày đặt Lục sư huynh với Thất sư huynh!”

Lý Dục Thần sững sờ, không cười nổi nữa, khẽ thở dài.

Trần Văn Học tự tát vào miệng mình, mắng: “Cái miệng chết tiệt này, đáng đánh!”

Lý Dục Thần nói: “Không sao, đến ngày hôm nay, nếu tôi còn vì chuyện đó mà buồn thì đúng là tâm cảnh chưa đủ vững rồi.”

Trần Văn Học nói: “Cũng đúng, cảnh giới bây giờ của anh, chẳng ai nhìn thấu nữa. Mà này, nói thật, anh vừa tiêu diệt thánh Sariel, lần này coi như hoàn toàn trở mặt với giáo hội Thánh Quang rồi còn gì, bây giờ chúng ta đang ở ngay trên địa bàn của người ta, tính sao đây?”

“Bây giờ chúng ta mới trở mặt với thánh giáo à?” Lý Dục Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘chúng ta’, rồi nói tiếp “Kể từ khi anh gặp chuyện ở Frani, chúng ta cùng bọn họ đã không còn khả năng hòa giải nữa rồi.”

Trần Văn Học nghe vậy thì không khỏi xúc động, mắt cũng hơi đỏ hoe, vội vàng đeo kính.

“Dục Thần, thật ra anh không cần phải làm nhiều như vậy vì tôi đâu. Anh còn bao nhiêu việc lớn phải làm. Được quen biết anh, kiếp này của tôi coi như không uổng rồi. Tôi chỉ hận chính mình, chẳng giúp được gì cho anh, cứ như kẻ vô dụng vậy.”

“Anh biết điều quan trọng nhất của bạn bè là gì không?”

“Tin tưởng?” Trần Văn Học không hiểu sao Lý Dục Thần hỏi như vậy, nhất thời chỉ nghĩ đến hai chữ đó.

“Không, tin tưởng không phải thứ chỉ bạn bè mới có, đôi khi anh cũng có thể tin tưởng kẻ thù của mình.”

“Vậy là gì?”

“Thả lỏng!” Lý Dục Thần bật cười, toàn thân thả lỏng tựa hẳn vào lưng ghế: “Giống như bây giờ vậy. Ở Thiên Đô, sư phụ và các sư huynh sư tỷ đều rất tốt với tôi, nhưng tôi chưa từng được thả lỏng như thế này. Anh là người bạn đầu tiên tôi quen từ khi bước vào thế gian này, ở bên anh, tôi mới thật sự được thả lỏng.”

Trần Văn Học hơi sững sờ, rồi cũng bật cười.

“Còn có Mã Sơn, Đinh Hương, rồi cả vợ anh nữa chứ!”

Lý Dục Thần nói: “Không giống nhau, ở bên họ, ngoài tình nghĩa, tôi còn mang trên vai một phần trách nhiệm.”

Trần Văn Học nói: “Thế còn tôi thì không có trách nhiệm gì à? Tôi nói cho anh biết, tôi bị thánh giáo moi tim mổ bụng, là anh cứu tôi, anh phải có trách nhiệm với tôi đến cùng!”

Nói xong, anh ta lập tức phá lên cười ha hả.

Lý Dục Thần nói: “Yên tâm đi, nợ anh thì nhất định phải trả, lần này đến Châu Âu, tôi không chỉ đòi lại công bằng cho anh, mà còn phải giúp anh bước lên một tầng cao mới.”

Hai người đang trò chuyện thì Joyce đẩy cửa bước vào, tóc còn vương chút sương đêm lạnh lẽo.

“Joyce, cậu đi đâu vậy?” Trần Văn Học hỏi.

“Phòng thí nghiệm giáo hội Thánh Quang.” Joyce cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sofa “Anh Lý đi tìm tên phóng hỏa kia, chắc chắn Sariel và Hawkworth cũng sẽ đến, tôi muốn nhân lúc đó lẻn vào phòng thí nghiệm, xem thử Agatha có ở đó không.”

“Người đâu? Có tìm thấy không?”

Joyce lắc đầu, uể oải ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Không, phòng thí nghiệm đã trống rỗng, chẳng còn ai. Ngay cả thiết bị thí nghiệm và tài liệu cũng bị chuyển đi hết rồi.”

“Có khi đã bị thiêu rụi cả rồi.” Trần Văn Học nói.

“Không, không thể nào.” Joyce quả quyết “Tôi đã làm việc ở đó nhiều năm, quen thuộc từng ngóc ngách. Nhìn từ bên ngoài thì giống như cả tòa lâu đài cổ đã cháy thành tro, nhưng thực tế, phần bị đốt chỉ là lớp ngoài, bên trong phòng thí nghiệm gần như không tổn hại gì. Tôi nghi ngờ vụ cháy này không nhằm vào phòng thí nghiệm, rất có thể chỉ là kế điệu hổ ly sơn mà thôi.”

“Vậy nếu không phải bị cháy, thì tại sao họ lại phải dọn cả phòng thí nghiệm đi?”

“Đó chính là điểm kỳ quái. Tôi thậm chí còn nghi ngờ, vụ cháy kia là do chính người trong nội bộ của họ phóng hỏa, mục đích là để người ngoài tưởng rằng phòng thí nghiệm đã bị phá hủy.”

Lý Dục Thần hơi nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không đúng đang âm thầm diễn ra ở nơi này.

Nhưng vụ cháy đúng là do Ngũ sư huynh phóng hỏa.

“À đúng rồi, anh Lý, anh có tìm được tên phóng hỏa không?” Joyce hỏi.

“Không chỉ tìm được, Dục Thần còn giết chết cả Sariel từ nay về sau thế gian chẳng còn thiên sứ Nguyệt Quang nữa!” Trần Văn Học cướp lời.

Joyce ngây người, không dám tin đó là sự thật.

Lý Dục Thần vốn cũng không định giấu giếm, chỉ là chẳng muốn nhắc lại chuyện đã qua, lập tức lấy chiếc lông vũ còn sót lại sau khi Sariel chết, đặt lên bàn.

Anh tin với tư cách là người từng thuộc giáo hội Thánh Quang, Joyce có thể nhận ra nó.

Joyce đưa tay ra, định nhặt lấy, nhưng khi tay mới vươn được nửa chừng thì bỗng khựng lại giữa không trung, cả khuôn mặt tái mét, hoảng hốt tột độ.

Bởi vì luồng khí tức tỏa ra từ chiếc lông vũ ấy, quen thuộc đến rợn người, khiến từ tận sâu trong lòng anh ta cảm thấy kinh hoảng.

“Thánh… Sariel… ư?” Anh ta lẩm bẩm “Hóa ra thánh thiên sứ cũng có thể sa ngã, cũng có thể chết!”

“Xì, ai mà chẳng chết? Có phải là thần đâu!”

Trần Văn Học cười khẩy.

“Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ họ là thần!” Joyce nói “Sariel là một trong bảy thiên sứ của đoàn thiên sứ, địa vị còn cao hơn cả Giáo hoàng. Cô ta bước ra từ ánh trăng, là hiện thân của tia sáng mặt trời phản chiếu lên mặt trăng… Agatha sùng bái cô ta nhất!”

“Bảy thiên sứ?” Lý Dục Thần kinh ngạc nói “Không phải thiên sứ Thánh Quang chỉ có sáu người sao?”

Joyce gật đầu: “Ban đầu đúng là sáu, bởi vì thần có sáu cánh. Có truyền thuyết kể rằng, trong cuộc Thánh Chiến thượng cổ, thần đã ngã xuống, sáu cánh cũng theo đó rơi rụng, hóa thành sáu thiên sứ, xuống trần truyền đạo, chờ ngày thần quay về.”

“Còn có một truyền thuyết khác thì nói, vào thời khắc thành đạo, thần đã tự chặt đứt sáu cánh của mình, hóa thành mặt trời, còn sáu cánh kia thành thánh, truyền bá đạo Thánh Quang khắp thế gian.”

“Dù là truyền thuyết nào, thì cũng chỉ có sáu vị thiên sứ Thánh Quang, chính là những thiên sứ ban đầu của đoàn thiên sứ, bao gồm Camiel, Samiel, Sariel, Sanyasa, Akibe và Ariel. Nhưng sau đó, lại xuất hiện thêm Azazel, người ta gọi là đôi cánh ẩn của thần. Mà bây giờ người đó đã trở thành người dẫn đầu của đoàn thiên sứ, trở thành thánh thiên sứ tối cao.”

Nói đến đây, Joyce cuối cùng cũng vươn tay, cầm lấy chiếc lông vũ Thánh Quang đặt trên bàn.

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào chiếc lông vũ, cả cơ thể anh ta khẽ run lên như bị sét đánh.

Lý Dục Thần phát hiện, dòng năng lượng trong chiếc lông vũ, đang không ngừng chảy vào kinh mạch của Joyce.

Thân thể Joyce bừng lên hào quang thần thánh, trở nên rực rỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ở rể
  • Lục Tảo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom