• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa

  • Chương 1325: Đôi cánh rơi xuống

Vân Hạc ngẩng đầu nhìn mặt trăng đang từ từ rơi xuống.

Hắn không chắc đó có phải là mặt trăng thật hay không, nhưng nếu đúng là thật, thì khi trái đất cùng mặt trăng va chạm, cả thế giới sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.

Áp lực vô tận ập xuống từ trên đỉnh đầu, đến mức nếu núi Thái Sơn đè xuống cũng không đủ để hình dung cảm giác lúc này.

Vân Hạc không ngờ Sariel sở hữu sức mạnh khủng khiếp đến vậy, nhưng dường như nó không xuất phát từ bản thân cô ta.

Qua trận chiến vừa rồi, hắn đã cơ bản đoán ra thực lực của Sariel, mạnh hơn hắn, nhưng không nhiều. Nếu dốc sức liều mạng, chưa chắc không có cơ hội, ít nhất cũng có thể lấy mạng đổi mạng.

Nhưng chuyện mặt trăng rơi xuống thì hoàn toàn khác.

Sức mạnh này vừa cường đại vừa tà dị.

Giống như có kẻ mạnh đến từ thế giới khác, đang thao túng sức mạnh căn nguyên của thế giới này.

Nếu Sariel tung ra chiêu này từ đầu, Vân Hạc tự biết mình không thể chống nổi, có lẽ ngay khi khai chiến đã bị đánh tan tành, chạy thoát thân mới là thắng lợi.

Nhưng lúc này bên cạnh hắn, đã có thêm tiểu sư đệ.

Chỉ dựa vào đòn giải vây vừa rồi của Lý Dục Thần, Vân Hạc hiểu rõ, tiểu sư đệ này, thực lực tuyệt đối không thua kém gì mình.

Hai người hợp lực, chắc vẫn còn hy vọng.

Chỉ cần chống đỡ được đòn này, hắn không tin Sariel còn có chiêu gì mạnh hơn nữa.

Mặt trăng khổng lồ treo lơ lửng giữa trời, Thái Âm từ từ rơi xuống.

Áp lực càng lúc càng lớn.

Vân Hạc quát lớn, hóa thành ba đầu sáu tay, sáu cánh tay cùng lúc giơ lên trời, nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta cùng nhau nâng mặt trăng này. Con mụ đó đang mượn ngoại lực, lúc này bản thể nhất định suy yếu, chỉ cần chống được đòn này, cô ta sẽ hiện nguyên hình!”

Nhưng không ngờ, Lý Dục Thần chỉ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Ngũ sư huynh, cô ta chỉ phô trương thanh thế mà thôi, trận đầu là huynh ra tay, lần này giao cho đệ, huynh giúp đệ trấn giữ trận thế là được.”

Nói xong, thân hình anh khẽ lướt lên không trung.

Vân Hạc sợ hãi, định ngăn cản, nhưng đã không kịp, Lý Dục Thần đã vọt tới dưới vầng trăng.

Chỉ thấy anh đưa tay lên quá đỉnh đầu, duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay chạm thẳng vào mặt trăng khổng lồ đang rơi xuống.

Vân Hạc lập tức thấy nhẹ cả người, nét mặt hiện rõ vẻ vui mừng, nhưng trong lòng thì vô cùng chấn động.

Vậy mà tiểu sư đệ có thể một mình gánh chịu toàn bộ áp lực, trông lại vẫn nhàn nhã đến vậy.

Sức mạnh này…

Vân Hạc xếp thứ năm ở Thiên Đô, nhập môn từ sớm, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với các sư huynh đi trước, ngoại trừ nhị sư huynh, hắn đều rõ về thực lực của những người khác.

Một chỉ này của Lý Dục Thần, đừng nói là hắn, ngay cả tam sư huynh và tứ sư huynh cũng không làm được, có khi đến cả đại sư huynh, cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng như thế.

Còn về nhị sư huynh...

Hắn thầm nghĩ, nếu nhị sư huynh có mặt ở đây, con mụ kia chắc đã bị chém thành tro rồi, chẳng đời nào có cơ hội gọi ra mặt trăng khổng lồ như này.

Bởi thế nên thực lực của nhị sư huynh mãi mãi là thâm sâu khó lường, nhớ năm xưa, chỉ với một kiếm đã diệt phân thân của Minh Vương, ai nấy đều nói kiếm đạo của huynh ấy đã vượt qua cả sư phụ.

Vừa nghĩ đến đó, Vân Hạc vừa ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần.

Phía dưới là dãy núi trập trùng cùng mặt đất rộng lớn, phía trên là vầng trăng to lớn đã gần như che lấp nửa bầu trời.

Giữa trời đất và mặt trăng, Lý Dục Thần đứng thẳng tắp, tay nhẹ nhàng chỉ thẳng lên trăng.

Ở phía xa, vẻ mặt của Sariel còn kinh hãi hơn cả Vân Hạc, hai mắt trợn tròn, đôi cánh đông cứng giữa không trung, như thể biến thành pho tượng được khắc vào mặt trăng.

Vân Hạc vừa mới nghĩ có nên nhân cơ hội này kết liễu Sariel không, thì nổi lên hiếu kỳ, muốn biết rốt cuộc thực lực của tiểu sư đệ mạnh đến mức nào, có thể chống đỡ được bao lâu?

Sau đó, hắn nhìn thấy Lý Dục Thần nhẹ nhàng đưa một ngón tay khẽ chọc lên trên.

Vầng trăng khổng lồ xuất hiện vết nứt, uốn cong ngoằn ngoèo như tia sét đen, bò ngang qua mặt trăng.

Sau đó, tia sét phân ra vô số nhánh, nhánh mẹ đẻ nhánh con, dày như tơ nhện, tạo thành tấm lưới bao phủ cả vầng trăng.

Xoảng, cả mặt trăng vỡ vụn như thủy tinh, biến thành vô số mảnh vỡ phát sáng, có mảnh vuông, có mảnh tròn, có mảnh nhọn, hình thù quái dị, không cái nào giống cái nào.

Những mảnh vỡ đó rải khắp bầu trời, rơi xuống như mưa, như bốc hơi mà biến mất giữa không trung.

Hồi lâu sau, ánh sáng tan hết, bầu trời trong vắt, trở về như ban đầu.

Trên trời vẫn còn vầng trăng sáng, như chiếc đĩa ngọc trắng tinh, được ai đó lau chùi sạch sẽ, treo lơ lửng giữa trời.

Ánh trăng rải lên dãy Anpi, tỏa ra quầng sáng bạc dịu nhẹ, như lớp sa mỏng phủ lên ngàn núi.

Vân Hạc trợn tròn hai mắt.

Hắn vốn cho rằng Lý Dục Thần có thể một mình đỡ vầng trăng hủy thiên diệt địa kia đã là chuyện ghê gớm lắm rồi.

Tận dụng khoảng trống đó, để hắn ra tay tiêu diệt Sariel, chính là cách duy nhất để giành chiến thắng trong trận chiến này.

Nhưng hắn không ngờ, tiểu sư đệ chẳng những đỡ được mặt trăng, mà chỉ bằng một ngón tay, đã phá hủy hoàn toàn nó.

“Dễ thế sao?”

Trong lòng Vân Hạc, đã không thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung nữa.

Nếu là sư phụ làm được thì hắn sẽ chẳng lấy làm lạ, nếu là nhị sư huynh, cũng xem như hợp lý.

Nhưng đây là tiểu sư đệ kia mà!

Từ ngày được sư phụ đưa về Thiên Đô đến nay, tính đi tính lại cũng chưa đầy mười tám năm.

Vân Hạc không khỏi nhớ những lời đồn bên ngoài, về những câu nói nghịch thiên, đi ngược đạo lý truyền thống mà Lý Dục Thần từng nói.

Chẳng lẽ, tiểu sư đệ thực sự đã ngộ ra con đường khác?

Lẽ nào thiên đạo chưa phải là trọn vẹn, mà ngoài thiên đạo ra, còn có pháp môn khác, gần hơn với bản thể của đạo?

Vân Hạc nghĩ đến xuất thần, suýt nữa quên mất sự tồn tại của Sariel, quên mất rằng trận chiến giữa đôi bên vẫn chưa kết thúc.

“Anh… Anh…” Sariel lơ lửng giữa không trung, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần, môi run rẩy, “Rốt cuộc anh là ai?”

Lý Dục Thần vẫn giơ cao cánh tay, một ngón tay chỉ lên trời, như đang xuyên thủng hư không, chậm rãi nói:

“Nếu trời không lấy đất làm gốc, thì không còn là trời. Chỉ khi đứng từ mặt đất mà nhìn, trời mới có ánh sáng. Rời xa đất đai và vạn vật, thì trời chỉ là vùng hư vô và bóng tối.”

“Mấy người tự cho mình cao quý, cao cao tại thượng, coi người dân như cỏ rác, khinh thường sinh linh trong thiên hạ, coi thế giới này là tài sản riêng của mình, nhưng mãi mãi không chịu thừa nhận đạo lý —— Trời là trời, là nhờ đất; Thần là thần, là nhờ con người.”

“Không có chúng sinh vạn vật, các người chẳng là gì cả. Mấy người coi sinh linh như kiến hôi, nhưng không biết, mấy người thậm chí còn không bằng kiến. Phụ lòng tin của người dân, phụ sự yêu mến của nhân dân, ngai vàng ắt sẽ sụp đổ, ngôi vị thần linh cuối cùng sẽ tan biến.”

“Tôi chỉ là người bình thường, chỉ là nhìn rõ chân tướng, đến gần chân lý. Tự ngộ ra đạo, tự thành trong tâm, tự lập giữa người; không cầu với trời, không ràng với mệnh, không thẹn với lòng.”

Sariel vừa kinh hoảng vừa giận dữ, đột nhiên bật cười như điên.

“Các anh cùng lũ dị giáo, chỉ là kẻ phản loạn của Thần! Dù thế giới có đen tối đến đâu, bình minh nhất định sẽ đến, mặt trời nhất định sẽ mọc!”

Cô ta siết chặt tay, bắt đầu ngâm xướng.

“Hào quang của ngài trỗi dậy từ bóng tối, mây ngũ sắc trải khắp trời cao, đón lấy hỏa quang của ngài, nhân gian hân hoan cuồn cuộn... Ngài khiến tinh tú lùi bước, khiến đại địa bừng sáng, ngài là vua của chúng con, đón lấy ngọn lửa của ngài, chúng con bước vào vĩnh sinh…”

Đôi cánh sau lưng cô ta sáng bừng lên, thân thể dần trở nên trong suốt, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Lý Dục Thần khẽ lắc đầu.

“Không thể cứu được nữa! Nếu đã vậy, hôm nay tôi sẽ mượn đôi cánh của cô để nhắn với vị thần đứng sau lưng cô —— Đừng ức hiếp kẻ dưới, ép người quá đáng thì sẽ phản. Trời có thể thay, thần có thể diệt, chỉ có Đạo, là vĩnh hằng.”

Nói xong, ngón tay đang giơ cao kia hạ xuống.

Ánh sáng mờ mịt, không rõ là sáng hay tối, chớp lóe như kiếm khí, như đao quang, như sấm sét, như biến ảo của vũ trụ, xé toạc bầu trời.

Thân thể của Sariel lập tức tan vỡ như mặt trăng khi nãy, hóa thành hư vô.

Chỉ còn đôi cánh vẫn lơ lửng giữa không trung, trôi nổi dưới ánh trăng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lý Dục Thần vẫy nhẹ tay, đôi cánh chầm chậm bay đến, rơi vào tay anh, hóa thành chiếc lông vũ dài.

Đôi cánh thiên thần đã rơi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ở rể
  • Lục Tảo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom