• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-334

Chương 333: Đại sư (3






Nhưng Vương Bàng chưa bao giờ nhận sai với người khác, vừa mới nghĩ là sẽ đi xin lỗi Trần Khác thì đầu y đã lớn như đấu, kết quả là ở nhà vài ngày cũng không bước ra khỏi cửa... Cha con Vương gia nói chuyện chưa bao giờ giấu diếm người nhà, cho nên Vương Hoàn nghe được tin tức từ bàn cơm đã đoán ra được tâm sự hiện giờ của huynh trưởng.

- Hèn chi phụ thân nói, muội nếu là nam tử.

Vương Bàng bội phục, cười nói:

- Khẳng định là một phen thành nghiệp lớn.

- Nữ nhi không được sao?

Vương Hoàn nghe không phục nói:

- Từ trước đến nay cũng có nhiều nữ nhi bản lĩnh mà.

- Được, được, được, muội lợi hại.

Vương Bàng cười khổ nói:

- Xin hỏi muội muội bản lĩnh, có gì chỉ giáo ca ca...

- Muội đâu có cách gì hay.

Vương Hoàn mân mê bím tóc mượt mà, nói:

- Chỉ có điều nam tử hán đại trượng phu như huynh mà không chịu xuống nước, tiểu nữ như muội không e dè nhiều đến vậy.

- Muội muốn làm gì?

Vương Bàng trừng to mắt nói.

- Đi xin lỗi thay cho huynh.

- Đừng có làm càn, một cô nương mà chạy đến nhà nam nhân thì còn ra thể thống gì?

Vương Bàng lắc đầu nói.

- Muội có trực tiếp tìm hắn đâu?

Vương Hoàn lắc đầu cười nói:

- Muội biết phu nhân của hắn...

- Muội nói là...

- Không ngờ Tô Tiểu Muội lại là vị hôn thê của hắn.

Trong đôi mắt đẹp của Vương Hoàn lộ ra sự phức tạp, khi ở Giang Ninh hai vị tài nữ từng gặp nhau một lần, hai người còn có chút luyến tiếc nữa.

- Đúng vậy...

Sắc mặt của Vương Bàng có chút khó coi nói:

- Lão Tô đáng hận còn nói nàng ấy chưa có hôn phu, làm hại phụ thân bị bêu xấu.

- Như thế thì có gì khó nói đâu.

Vương Hoàn có chút tiếc nuối nói:

- Cô gái đó giống như được trời tạo nên vậy, không thể cưới về làm chị dâu, thật là đáng tiếc quá.

- Đại trượng phu sợ gì không lấy được vợ.

Vương Bàng hừ một tiếng:

- Nhất định ta phải cưới một người còn hơn Tô Tiểu Muội.

Chung quy y cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, câu nói này đã để lộ nguyên nhân y ghét Trần Khác... Tới hôn lễ ngày mười sáu tháng tám còn khoảng ba ngày, tân lang vẫn chưa giác ngộ mà đi cùng với hai đại cữu ca và quan viên đồng hương đến hội quán Tứ Xuyên ở phố Mã Hành... Lúc này hội quán vẫn chưa lưu hành giống như thời Minh - Thanh, Trần Khác đề nghị tập đoàn tài chính Thanh Thần dựng lên để người đọc sách và thương nhân ở Tứ Xuyên dừng chân khi đến kinh.

Hiện nay, tập đoàn Thanh Thần có tiền có thế, đương nhiên hội quán Tứ Xuyên cũng lớn mạnh, nó gồm chín tòa sào viện tam lộ, hơn sáu mươi phòng, còn có một vườn hoa lớn. Ngoại trừ chỗ ở, trong quán còn xây dựng Văn Xương Các cung phụng Văn Xương đế quân của Ti Văn Vận, còn có Hương Hiền Từ cung phụng tiên hiền của Tứ Xuyên, để cho đồng hương tháng giêng hằng năm đến bái lễ.

Không cần phải nói, đây đều là chủ ý của Trần Khác, hắn vận dụng tất cả kinh nghiệm của đời sau mà dựng thành, hội quán lập ra là vì tăng cường lực tập kết của người Thục.

Nhưng hôm nay hắn lấy tư cách là khách nhân đến thăm Vũ Lăng tiên sinh đang ở đây.

Danh thiếp được đưa đến, các học sinh của Long Xương Kỳ mới biết tên đi cùng nhị Tô là Trần Trọng Phương, kẻ khiến lão sư thất bại phải quay về. Tuy rằng ngày xưa họ xem hắn là niềm kiêu hãnh, nhưng bây giờ cũng khó tránh trừng mắt nhìn nhau.

Trong lòng Trần Khác thầm than một tiếng, cuộc đọ sức kinh diên tại Nhĩ Anh Các cố nhiên làm cho mình vang danh thiên hạ, nhưng nội chiến giữa người Thục với nhau cũng khiến cho xã đảng lắc đầu... Vì nguyên nhân lịch sử, người Tứ Xuyên ở bên ngoài từ trước đến nay luôn đồng khí tương sinh, đoàn kết đánh thiên hạ, song Trần Khác lại khiến cho lão tiền bối cũng là người Mi Châu mất mặt, sự kiêu ngạo của người Thục cũng bị chà đạp tại giảng đường cao nhất cả nước... Nếu sau đó không dàn xếp ổn thỏa, khó tránh sẽ để lại ấn tượng không tốt cho đồng hương.

Đây chính là vấn đề lớn, bởi vì Trần Khác biết lịch sử. Mười mấy năm sau là thời điểm chiến tranh chính sự ác liệt nhất, triều đình lấy địa vực phân chia trận doanh. Áo tướng công cầm đầu người phương nam, Tư Mã Ngưu cầm đầu phương Bắc và Đại Tô cầm đầu người Tứ Xuyên, tranh đấu rất khủng khiếp.

Chỉ có điều với năng lực chính trị tệ hại của Tô Thức, dảng Thục luôn bị bóp nghẹt. Nhưng bây giờ hắn đã xuất hiện, đại cữu tự nhiên lui về tuyến hai, tương lai lãnh tụ đảng Thục đương nhiên là do Trần Khác đảm nhiệm, không thể nhường ai khác.

Được rồi, bây giờ nói chuyện này còn quá sớm, có điều Trần Khác không để cho Long lão đầu trở về như vậy, bằng không bọn đồ đệ của lão sẽ bêu xấu mình trước mặt đồng hương.

Cho nên thái độ của Trần Khác hôm nay là kính cẩn, tính tình dịu hòa, mặc cho đệ tử của Long lão đầu trừng mắt nhìn nhau thì hắn vẫn mỉm cười như cũ.

Giơ tay không đánh người tươi cười, huống chi là Trần học sĩ vang danh thiên hạ, có ai dám đẩy hắn ra ngoài cửa chứ?

Vì thế các đệ tử đã mời hắn vào khách đường, sau đó bẩm báo lão sư.

Tinh thần của Long Xương Kỳ luôn vững vàng, nhưng lần này bị đả kích không nhỏ, sau khi trở về từ kinh diên thì ngã bệnh, đang có chuyển biến tốt lên lại muốn hồi hương, không muốn ở kinh thành thêm ngày nào nữa.

Lúc này, lão tiên sinh đang được các đệ tử hầu uống thuốc, nghe nói Trần Khác đến chơi thì không khỏi sững người.

- Không thì để hắn đi đi.
Đệ tử nhẹ giọng hỏi.

- Hoang đường.

Long Xương Kỳ lấy lại tinh thần nói:

- Người ta dám đến, chúng ta không dám gặp? Sống đến ngần tuổi này mà vô dụng như vậy à?

Nói xong người ông ta run lẩy bẩy, ông ta đứng lên:

- Thay quần áo...

Cùng với âm thanh lộc cộc của chiếc gậy chống, Long Xương Kỳ tóc bạc trắng xóa xuất hiện trước mắt mọi người, vẻn vẹn có nửa tháng mà tinh thần của lão tiên sinh không còn hoạt bát bằng trước đó.

- Xã đảng vãn sinh xin bái kiếm Long Lăng tiên sinh.

Trần Khác và chúng đồng hương nhanh chóng đứng dậy hành lễ với trưởng bối.

- Không dám.

Long Xương Kỳ cũng tương đối có cá tính, lại đáp lễ nói:

- Thảo dân bái kiến học sĩ đại nhân.

Ông ta cố ý nói với một mình Trần Khác, nói cho nhị Tô rằng ta đây không chấp các ngươi.

- Lão tiên sinh trách chết vãn sinh rồi.

Nhưng Trần Khác ở trong quan trường cũng đã nhiểu ngày rồi, sớm tôi luyện được ít bản lĩnh, hắn cung kính nói:

- Trước mặt trưởng bối, chúng tôi đều là học sau, không ai được gọi là đại nhân cả.

- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sự dời người mới thay người cũ.

Long Xương Kỳ giơ tay mời Trần Khác ngồi xuống chính vị nói:

- Lão hủ là tướng bại, ai dám nói dũng khí trước mặt đại nhân?

- Ôi.

Trần Khác kiên quyết không ngồi chính vị, chỉ ngồi vào ghế tựa ở phía đông, than vãn:

- Lời này của lão tiên sinh như khoét sâu vào tim vãn bối vậy.

Thấy hắn không ngồi, Long Xương Kỳ liền tự ngồi xuống thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ không đúng sự thực sao?

- Học vấn và tu dưỡng của lão tiên sinh so với vãn bối uyên thâm hơn rất nhiều, chỉ có điều “Trúc thư kỷ niên” đã thất truyền trong dân gian, chỉ giữ trong hoàng cung.

Trần Khác nghiêm nghị nói:

- Cả đời lão không cầm quyền đương nhiên là vô duyên nhìn thấy, vãn sinh đang tu soạn tại Tụ Hiền điện, gặp cơ duyên thấy được quyển sách này nên mới có được.

Hắn lại nghiêm mặt nói tiếp:

- Có câu, xích có sở đoản, phi đao có sở trường, nhưng không thể nói tấc dài hơn thước được.

Vì sao Trần Khác phải mang theo nhiều đồng hương đến như vậy, chính là vì nói ra lời này trước mặt bọn họ, khiến cho lão tiên sinh thuận ý.

Long Xương Kỳ sống đã chín mươi tuổi, sao lại không hiểu ý hắn? Tuy không thay đổi sắc mặt, giọng điệu lại hoà hoãn hơn rất nhiều:

- Học sĩ không cần an ủi ta, lần này vào kinh mới biết được lão phu quả là ếch ngồi đáy giếng.

- Lão tiên sinh đừng vội phủ định mình thế.

Trần Khác thở dài nói:

- Thật ra người đọc sách của triều Đại Tống ta đều là ếch ngồi đáy giếng, không hề biết trăm họ Tiền Tần, chứ đừng nói gì đến thượng cổ Tam Hoàng (vua Nghêu, Thuấn và Vũ), cũng không biết ngoài núi còn có núi, ngoài biển còn có đất, thiên hạ còn có nhiều nên văn minh không hề thua kém chúng ta.

- Hả?

Người vì không biết mà tự cao tự đại, người triều Tống cũng có tật xấu này, luôn nghĩ rằng bên ngoài Hoa Hạ đều là di địch, mà di địch thì có học vấn gì? Đơn giản chỉ là tiếng thú vật, Long Xương Kỳ cũng không ngoại lệ. Nhưng đối với lời nói “không biết trăm họ Tiền Tần, chứ đứng nói đến thượng cổ Tam Hoàng” của Trần Khác thì ông ta rất tán đồng, cho nên không có phản bác gì.

- Lão tiên sinh không tin, có thể nấn ná lại kinh thành thêm mấy ngày nữa.

Trần Khác cười nói:

- Vãn sinh mời học giả hải ngoại tới, mua được sách báo, đã chuyển đến Đại Tống rồi, phỏng chừng dăm bữa nửa tháng sẽ đến kinh, rốt cục bọn họ có lường trước hay không đến lúc đó sẽ biết ngay.

Long Xương Kỳ có chút động lòng. Người Trung Quốc xem những thứ tiên tiến là đáng để học tập nhất, thậm chí có thể dễ dàng vứt bỏ truyền thống của mình, điểm này triều Tống cũng không ngoại lệ. Nhưng cũng chỉ là thoáng động lòng, ông ta lại lắc đầu nói:

- Lão hủ ngày kia sẽ rời kinh, e rằng không xem được rồi.

- Bây giờ không thể đi.

Trần Khác quả quyết nói:

- Vãn sinh biết chút y thuật, thấy lão tiên sinh tuổi tác đã cao, từ đất Thục ngàn dặm xa xôi mà đến, nguyên khí tổn hao không ít. Trước kia luôn có một luồng hư hỏa nên sắc mặt còn hồng hào, âm thanh sang sảng, còn lúc này thì tinh thần suy nhược đến cực điểm.

Dừng lại một chút, hắn khẩn thiết nói:

- Lúc này, điều quan trọng nhất là lão tiên sinh cần tu dưỡng, tôi sẽ cho phương thuốc, lão dùng qua mùa đông đến xuân là có thể hồi phục như trước. Nếu cứ miễn cưỡng đi trong mùa đông, trên đường lại xóc nảy e rằng chịu không nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom